Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 15 - Chương 20: Tương kiến bi hoan (hạ)

Chu Tiểu Xuyên

10/04/2018

Lúc Vệ Tú nói chuyện, con mắt nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết. Gương mặt đó mặc dù rất lạ lẫm, nhưng đôi con mắt kia lại không thể quen thuộc hơn được nữa. Con mắt Tô Chuyết cũng chưa bao giờ rời khỏi Vệ Tú, nghe được câu nói này, tức thì trái tim như bị đao cắt.

Thừa dịp Tô Chuyết hấp dẫn sự chú ý của đám người, Sử Càn Khôn cuối cùng ấn Trần Đình về chỗ ngồi, gắt gao kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng khuyên giải an ủi, sợ hắn lại nói lời gì hồ đồ. Tào phủ doãn cũng vội vàng nói:

- Được rồi được rồi! Mọi người đừng nói nhảm nữa, làm trễ nải giờ lành, ta xem ai chịu trách nhiệm nổi!

Người ngoài cũng nói:

- Đúng vậy đúng vậy, Vệ cô nương cũng đã nói rồi, Đường công tử, còn không mau mau bái đường thành thân!

Đám người cười ha ha, quả nhiên cũng không quan tâm thân phận Vệ Tú như thế nào. Có lẽ đối với bọn họ mà nói, cái danh hiệu chủ nhân Vọng Nguyệt lâu là đã đầy đủ rồi.

Không ai để ý tới "Ngưu Đức Quý", dù sao hắn chỉ là một tiểu nhân vật. Tô Chuyết nhìn xem Vệ Tú, nhưng vẫn khó mà đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng từ bên trong cặp mắt thâm thúy kia. Y phảng phất chìm mình vào hầm băng, chung quanh chỉ có bóng đêm và hiu quạnh vô biên. Y nặn ra một nụ cười, yên lặng quay người, trở lại chỗ ngồi.

Bất quá y cũng không nhận chén rượu trong tay Đoạn Lệ Hoa, con mắt vẫn mải nhìn chằm chằm đôi cô dâu chú rể kia. Người xướng lễ hô to:

- Nhất bái thiên địa!

Đường Mặc và Vệ Tú sóng vai, khấu đầu ba lần về Trường Thiên.

Người xướng lễ lại hô:

- Nhị bái cao đường!

Hai người hướng về linh vị phụ mẫu Đường Mặc, lại bái tiếp.

- Tam bái hôn chứng!

Tào phủ doãn và Hà Tướng quân cười hì hì tiếp nhận lễ bái.

- Phu thê giao bái!

Hai người bái hai bái, mọi người đã bắt đầu vỗ tay reo hò. Bái thứ ba chưa xong, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hô:

- Chờ đã!

Đám người sững sờ quay đầu nhìn. Chỉ thấy có một bộ đầu dẫn theo một đám bộ khoái vọt vào Đường phủ. Những bộ khoái này được huấn luyện nghiêm chỉnh, vào cửa phủ rồi phân tán ra, chạy đến các giao lộ, trong chớp mắt đã bao vây viện tử lại.

Người trong khách sảnh đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì phát sinh. Tào phủ doãn thở phì phì đi tới cửa, vừa nhìn thấy mặt thì giân sôi máu. Hắn chửi ầm lên:

- Lạc khiêm, ngươi làm gì thế?

Bộ đầu kia chỉ khoảng hai mươi, nhìn có vẻ rất trẻ tuổi. Hắn chỉ huy thủ hạ canh giữ các nơi, liền nghe được Tào phủ doãn hô quát, vội vàng chạy tới cửa, cười bồi nói:



- Ô, phủ doãn đại nhân, hóa ra ngài cũng ở đây!

Tào phủ doãn chỉ vào mũi hắn mà mắng:

- Lạc khiêm, ngươi bớt ở đây giả vờ giả vịt cho ta! Hôm nay ta muốn đến đây uống rượu mừng, chuyện này mà ngươi không biết hả? Bây giờ ngươi kéo người tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp hôn à?

Đường Mặc đứng ở bên cạnh hắn, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Lạc khiêm. Lạc khiêm bị phủ doãn quát mắng như thế, vẫn cười rạng rỡ, đáp:

- Ồ, thì ra hôm nay là ngày đại hỉ của Đường phủ! Tại hạ thật là đáng chết, lúc vừa vào cửa lại không nhận ra nơi đây, té ra là Đường phủ! Đáng chết mà đáng chết mà...

Đường Mặc cười lạnh nói:

- Lạc Bộ đầu, gần như mỗi ngày ngài đều muốn tới tệ phủ hai chuyến. Một ngọn cây cọng cỏ nơi này chỉ sợ ngài còn rõ ràng hơn ta. Ngài không biết đây là Đường phủ à? Thật sự là trò cười!

Đoạn Lệ Hoa ngồi ở trong góc, nghe thấy mấy người đối thoại, "Phốc phốc" cười một tiếng. Tiếng cười kia cực kỳ đột ngột, bộ đầu gọi là Lạc khiêm quay đầu trông thấy Đoạn Lệ Hoa cũng đang nhìn về phía mình, chẳng biết tại sao gương mặt bất ngờ nóng lên, vội vàng quay đầu nói với Đường Mặc:

- Ôi chao, Đường công tử thứ tội! Chủ yếu bên ngoài trời tối như vậy, ta thật sự không thấy rõ! Người không biết không có tội, người không biết không có tội...

Một hồi hắn nói người khác thứ tội, một hồi lại nói "Người không biết không tội", thật sự là bừa bãi. Đoạn Lệ Hoa nhẹ giọng cười nói:

- Tô tiên sinh, tên dở hơi này từ đâu ra? Chuyên môn đến giúp vui hay sao?

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:

- Thủ hạ mà hắn dẫn tới, từng người đè tay lên chuôi đao, cô còn cảm thấy là hắn đến diễn hài góp vui à? Người này còn trẻ tuổi mà đã lên làm bộ đầu, nhất định không đơn giản. Tào phủ doãn là cấp trên của hắn, hắn muốn bắt người ngay dưới mắt Tào phủ doãn, nói nghe thì dễ? Bởi vậy nên mới giả ngây giả dại. Ta xem hắn là đại trí giả ngu mới đúng!

Đoạn Lệ Hoa nghe thấy y nói vậy, cũng đột nhiên sinh ra hứng thú với bộ đầu trẻ tuổi buồn cười đó. Trong nội tâm nàng có một tín niệm, lời Tô Chuyết nói chắc chắn không sai. Thế nhưng tên bộ đầu có vẻ bất cần đời kia, nhìn thế nào cũng không xứng với câu "Không đơn giản" trong miệng Tô Chuyết.

Chỉ nghe Tào phủ doãn nói:

- Lạc khiêm, đến cùng ngươi tới làm gì?

Lạc khiêm cười đáp:

- Phủ doãn đại nhân, ta cũng không muốn tới quấy rầy mọi người ăn mừng. Thế nhưng là chỗ chức trách, ta không thể không đến!

Đường Mặc châm chọc nói:

- Lạc bộ đầu thật sự là tận chức tận trách! Phủ Thành Đô có bộ đầu như ngài, chính là phúc của bách tính chúng ta!

Lạc khiêm dường như lại không nghe được ý châm chọc trong lời hắn nói, cười đáp:



- Đường công tử quá khen, chấp pháp an dân vốn là chức trách của chúng ta mà!

- Được rồi được rồi!

Tào phủ doãn hiển nhiên biết được thủ đoạn của thuộc hạ bộ đầu này, vội vàng cắt đứt lời hắn, hỏi:

- Lạc khiêm, nói mau, rốt cục đến đây làm gì?

Lạc khiêm nói:

- Không dối gạt chư vị, tại hạ thu được tin báo từ đường bí mật, nói là có một khâm phạm triều đình lén lút xâm nhập vào trong phủ! Có điều mọi người không nên kinh hoảng, chúng ta đã bao vây ngôi viện này, nhất định cam đoan mọi người an toàn!

Đám tân khách nghe được mấy chữ khâm phạm triều đình, không hẹn mà cùng kinh hô một tiếng. Tào phủ doãn chửi ầm lên:

- Lạc khiêm, ngươi đánh rắm! Ở đây toàn là nhân vật có mặt mũi, chỗ nào có khâm phạm triều đình hả? Ngươi đừng có giả thần giả quỹ nữa, tranh thủ thời gian dẫn người cút ngay!

Trong mắt Đường Mặc gần như muốn phun ra lửa, một buổi hôn lễ đang yên đang lành, lại bị kẻ này náo loạn. Hắn không còn lòng dạ nào bái đường, nói khẽ với Vệ Tú:

- Về trước đi!

Vệ Tú gật đầu, bước theo tỳ nữ đi về phía hậu viện. Tô Chuyết rất muốn đuổi theo hỏi Vệ Tú, tại sao đột nhiên muốn gả cho một người không quen biết. Thế nhưng Vệ Tú cũng không liếc mắt nhìn y nữa, cuối cùng Tô Chuyết không đứng dậy, ngồi nguyên tại chỗ, nhẹ như mây gió, giống như chuyện gì cũng không quan hệ đến y vậy.

Đường Mặc nhìn xem nàng đi xa, nói với Lạc khiêm:

- Lạc bộ đầu, ngài đã đến đây rồi, nếu ta không để ngài lục soát, ngài lại muốn nói ta không phối hợp bộ khoái phá án! Chụp mũ kiểu đó ta không chịu nổi đâu. Muốn tìm thì cứ tìm đi. Bất quá, nếu ngài chỉ tung tin đồn thất thiệt, muốn tới gây rối, chỉ sợ phủ doãn đại nhân phải tự cho ta một lời giải thích!

Tào phủ doãn cũng mắng:

- Lạc Khiêm, nếu như ngươi còn làm loạn, đừng trách ta không khách khí!

Lạc Khiêm được đồng ý, sắc mặt thay đổi, quả nhiên không còn vui cười như trước, thần thái trong mắt sáng láng. Hắn vung tay lên, hô:

- Lục soát!

Nói xong, một đội bộ khoái nhanh chân bước về phía đám người

Tất cả mọi người bị uy thế của bộ khoái chấn nhiếp, không dám nói chuyện. Ai ngờ Lạc khiêm dẫn theo những người này cũng không vào phòng khách, cũng không gây phiền phức cho tân khách, mà là trực tiếp đi thẳng lên hành lang. Đám người âm thầm buồn bực, Tào phủ doãn nói:

- Lạc khiêm, ngươi làm gì đó? Khách nhân đều ở nơi này, ngươi còn đi đâu hả?

Lạc Khiêm không để ý tới hắn, đi qua chỗ rẽ hành lang, mạnh mẽ đẩy cửa một căn phòng khác. Tất cả mọi người tò mò đi theo phía sau, Tô Chuyết thấy Lạc Khiêm đẩy ra cánh cửa này, chợt nhớ tới căn phòng này ngay ở gian nhà bên cạnh phòng khách. Những người mà y nhìn thấy thông qua cửa sổ chạm hoa cũng ở trong phòng đó.

Lạc Khiêm đẩy cửa ra, nhưng không đi vào. Tiếng ồn ào trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của ba mươi mấy đại hán đều nhìn về phía Lạc Khiêm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook