Quyển 7 - Chương 15: Viện tử thần bí
Chu Tiểu Xuyên
26/08/2017
Tô Chuyết ngồi dưới đất, thở dốc một hồi, rốt cục tiêu trừ cảm giác tắc
nghẽn trong ngực. Y đứng dậy nhìn về phía bờ, trên bến tàu không có một
người. Chẳng biết lúc nào Vệ Tú đã rời đi, Tô Chuyết dọc theo đường cũ
trở về bến tàu, chậm rãi đi qua.
Mặc dù y đoán được thân phận của kẻ áo đen kia, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, hắn có quan hệ gì với chuyện này, vì sao muốn cướp đoạt miếng vải kia, thực chất trên miếng vải kia có bí mật gì?
Tô Chuyết mang theo đầy bụng nghi vấn, một đường đi qua mấy gian tửu quán, lại phát hiện không có một người. Nguyên lai tin tức Lưu Phi Âu Dương Cát bị giết đã truyền ra, tất cả mọi người không còn tâm tình vui đùa. May mắn Lâu Loan xử trí thoả đáng, cho đến bây giờ, còn chưa xảy ra nhiễu loạn lớn hơn.
Tô Chuyết trở lại sòng bạc, còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy trong thính đường cũng trống rỗng. Giọng nói của Lâu Loan từ một góc truyền đến: "Tiểu thư, vừa rồi sao không thừa cơ hội này diệt trừ..."
Tiếng nói của Vệ Tú bỗng nhiên vang lên: "Ngậm miệng! Nếu như ngươi cũng coi thường hắn, sớm muộn cũng giống như mấy gã ngu xuẩn kia..."
Tô Chuyết chỉ nghe một nửa lời nói, không biết bọn hắn đang nói cái gì, vào cửa đi xem. Đã thấy Vệ Tú quay người đi về phía hậu viện. Nàng đi một đường hành lang khác, cũng không phải là đi khách phòng. Phòng lớn có hai đường hành lang thông hướng hậu viện, một đường thì đến khách phòng mà đám người Tô Chuyết cư trú. Mà đường này lại không biết thông đến chỗ nào.
Lâu Loan cũng đi theo phía sau nàng rời đi, chỉ còn lại hai gã hộ vệ, canh giữ ở đầu hành lang. Tô Chuyết nhất thời hiếu kì, cũng muốn đi qua nhìn xem. Ai ngờ hai người kia chặn đường, ồm ồm nói: "Khố phòng trọng địa, người không có phận sự cấm vào!"
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Đằng sau là khố phòng hả? Ta muốn gặp Vệ cô nương!"
Một gã hung thần ác sát nói: "Vệ tiểu thư chưa từng tiếp khách vào thời điểm này, ngay mai ngươi hẵng đến gặp!"
Tô Chuyết biết nói thêm gì cũng là phí công, đành phải hậm hực trở về. Đi vào khách phòng trong viện, y càng nghĩ càng thấy kỳ quái, có chút không cam tâm. Bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Phanh", tiếp theo một người lên tiếng kêu đau: "Ai u!" Tựa hồ có thứ gì nặng rơi trên đất, đập vào chân ai.
Tô Chuyết phân biệt ra được, thanh âm chính là truyền đến từ một bức tường cách khố phòng viện tử kia. Chỉ là bức tường này cao chừng hai ba tầng lầu, chẳng thấy gì hết. Y ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy cây đại thụ trong viện, cành lá rậm rạp. Bởi vì đầy đủ nước mưa, trên nhánh cây phủ kín rêu xanh.
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, thầm nghĩ: "Chỗ nào trong viện cũng được quét dọn, chỉ trên cây này mới có rêu xanh, chẳng lẽ..."
Y bật người nhảy lên, trèo lên một nhánh cây rắn chắc, leo đến trên cây, cẩn thận tìm kiếm thứ gì. Quả nhiên, trên một nhánh cây, Tô Chuyết tìm tới mấy dấu chân, dẫm rơi một mảng rêu xanh.
Y thở dài một hơi, cẩn thận đứng ở vị trí kia, quả nhiên có thể nhìn thấy một góc viện tử thần bí. Nhưng không nhìn thấy Vệ Tú trong viện, cũng không biết nàng có tới chỗ đó hay không. Bất quá Lâu Loan ngược lại là có, hắn nổi giận đùng đùng, thấp giọng quở trách mấy tên hạ nhân.
Những người kia vội vàng nâng lên một hòm gỗ bị lật, lại từ dưới đất thu hồi đồ vật lăn ra từ hòm gỗ. Tô Chuyết nhìn kỹ, nguyên lai rơi vãi trên đất tất cả đều là nén bạc. Mấy người thu thập hết sạch, lại dán tốt giấy niêm phong lần nữa, cài lên khóa lớn.
Tô Chuyết quan sát nửa ngày, đếm thầm trong lòng. Trong viện có chừng mười mấy cái rương, nếu như chứa toàn bộ là bạc trắng, sợ là phải có mấy chục vạn lượng! Y biết sòng bạc Vạn Lợi trên giang hồ có tên là động tiêu tiền, có mấy chục lượng bạc trắng cũng không hiếm lạ gì. Chỉ là nhiều bạc như vậy chứa trong hòm đóng kín, xem bộ dáng là muốn vận chuyển mang đi, việc này là có ý gì?
Tô Chuyết nhất thời không rõ ràng chuyện kỳ quặc trong đó, nhẹ nhàng nhảy xuống nhánh cây, trở lại căn khách phòng viết tên mình trên cửa phòng. Lúc này y mới phát hiện, trên đảo Quân Sơn, khắp nơi đều lộ vẻ cổ quái, nhưng đến cùng chỗ nào cổ quái, lại khó mà nói rõ.
Nhưng càng kỳ quái hơn chính là, một ngày này đều không thấy cái bóng Hoa Bình đâu cả. Vẻ bất an trong lòng Tô Chuyết càng lúc càng nồng đậm. Y ngủ không yên, ngồi trong phòng. Cửa phòng đóng chặt, nhưng từng trận gió đêm vẫn chầm chậm thổi vào phòng, mang đến từng tia gió lạnh.
Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn về chỗ gió thổi vào, nguyên lai trên tầng vách tường là một hàng lỗ thoát khí được chạm trổ bằng gỗ, vừa đẹp mắt lại thoáng khí. Y nhìn chằm chằm lỗ thoát khí, ngẩn người ra, trong đầu liên tục thoáng hiện từng đoạn ngắn lẻ tẻ. Bỗng nhiên Linh Quang lóe lên, Tô Chuyết đứng thẳng người lên, chạy về phía gian phòng của Âu Dương Cát.
Cửa phòng không khóa, nhưng bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ, căn bản nhìn không ra vừa có người chết. Tô Chuyết đầu tiên là thở dài, tiếp theo đi đến chính giữa phòng, là vị trí đặt xác Âu Dương Cát. Ngước đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy trên đỉnh đầu vừa vặn là xà nhà.
Khóe miệng Tô Chuyết lộ vẻ mỉm cười, lẩm bẩm: "Quả nhiên là như vậy! Rốt cuộc ta đã biết đáp án của mật thất bí ẩn này..." Nhưng mà vẻ nhẹ nhõm trên mặt y còn chưa tiếp tục bao lâu, lại nhíu mày lần nữa, trầm ngâm nói: "Thế nhưng tại sao Âu Dương Cát lại muốn làm vậy đây?"
Trong lòng của y đè nén tảng đá, một chút cũng chưa nhẹ được mấy phần. Nếu như lúc này có người có thể đồng thời thảo luận tình tiết vụ án, thì chắc đã phá giải mê cục rồi. Chỉ là giờ phút này không biết tung tích Hoa Bình, Vệ Tú cũng không tiện vào ban đêm gặp một người đàn ông trẻ tuổi như mình. Trong lúc nhất thời Tô Chuyết không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có ngủ mà vẫn mặc quần áo, chờ đến bình minh lại nói.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã tảng sáng. Tô Chuyết xoay người đứng dậy, ra khỏi phòng. Trong viện yên tĩnh, còn chưa có động tĩnh gì. Trung thu sáng sớm có chút lạnh, hạt sương ẩm ướt. Y xuyên qua hành lang, đi vào tiền sảnh sòng bạc, vẫn như cũ không có một người.
Nhưng bóng người của bốn gã hộ vệ đầu trọc hộ vệ Vệ Tú lộ ra từ cửa thang lầu, Tô Chuyết sững sờ, không ngờ Vệ Tú đã đến trên lầu. Y cũng đi lên lầu hai, lần này bốn gã kia không cản y, trực tiếp để y đi lên lầu.
Vệ Tú vẫn ngồi vào vị trí ngày hôm qua, cầm trong tay tờ giấy lấy xuống từ trên đùi bồ câu đưa tin, liếc mắt nhìn sơ lược, rồi giao hết cho tên sai vặt bên cạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Tô Chuyết, mỉm cười, tựa hồ đã sớm ngờ tới y sẽ đến, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tô công tử tới thật sớm!" Nói xong cúi đầu bóc mấy củ ấu.
Tô Chuyết cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống đối diện nàng, nói: "Vệ cô nương sớm hơn!"
Vệ Tú không nói tiếp, Tô Chuyết lại hỏi: "Vừa nãy là thư Vệ hầu gửi sao? Lúc nào có thuyền tới vậy?"
Vệ Tú không trực tiếp trả lời, chỉ nói là: "Công tử đoán thử xem!" Nói xong nở nụ cười xinh đẹp, không biết là ý gì.
Không bao lâu, một tỳ nữ bưng tới điểm tâm. Tô Chuyết mới đầu có chút xấu hổ, không ngờ đúng lúc Vệ Tú dùng cơm. Ai ngờ mang lên hai mâm, mới phát hiện, lại là hai phần giống nhau như đúc. Điểm tâm không nhiều, nhưng không món nào là không tinh xảo.
Tô Chuyết sững sờ, nghi ngờ nói: "Vệ cô nương muốn ta dùng sao?"
Vệ Tú cười đáp: "Không phải công tử rất thông minh sao? Không ngại đoán thử xem!" Nói xong ăn ruột mấy củ ấu, lại cúi đầu ăn điểm tâm.
Trên mặt Tô Chuyết có chút phát sốt, thế mà đoán không được Vệ Tú rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể húp cháo theo, che giấu xấu hổ. Bỗng nhiên y nghĩ tới Hoa Bình, cau mày nói: "Vệ cô nương, nếu cô thật sự nhiệt tình thế, không bằng giúp ta tìm một người được chứ!"
Vệ Tú nghe xong thì đoán được là chuyện gì xảy ra, hỏi: "Hoa Bình?"
Tô Chuyết gật đầu, có chút lo lắng nói: "Từ khi Hoa Bình lên đảo Quân Sơn thì không thấy bóng dáng rồi, quả thật ta có chút lo lắng."
Vệ Tú nói: "Địa phương Quân Sơn này chỉ lớn bằng bàn tay, làm sao lại vô duyên vô cớ không thấy tăm hơi? Tiểu nữ thấy Hoa huynh đã rời đi từ hôm qua rồi!" Nói xong chợt nhớ tới cái gì, đưa tay lấy ra một lá thư từ trong ngực, nói ra: "Hôm qua có người đưa tiểu nữ một lá thư, để tiểu nữ giao cho công tử. Nghĩ không ra bởi vì chuyện của Lưu Phi và Âu Dương Cát, thế mà quên mất."
Tô Chuyết nhận thư, lấy ra xem xét, không ngờ là nét chữ của Hoa Bình!
Mặc dù y đoán được thân phận của kẻ áo đen kia, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, hắn có quan hệ gì với chuyện này, vì sao muốn cướp đoạt miếng vải kia, thực chất trên miếng vải kia có bí mật gì?
Tô Chuyết mang theo đầy bụng nghi vấn, một đường đi qua mấy gian tửu quán, lại phát hiện không có một người. Nguyên lai tin tức Lưu Phi Âu Dương Cát bị giết đã truyền ra, tất cả mọi người không còn tâm tình vui đùa. May mắn Lâu Loan xử trí thoả đáng, cho đến bây giờ, còn chưa xảy ra nhiễu loạn lớn hơn.
Tô Chuyết trở lại sòng bạc, còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy trong thính đường cũng trống rỗng. Giọng nói của Lâu Loan từ một góc truyền đến: "Tiểu thư, vừa rồi sao không thừa cơ hội này diệt trừ..."
Tiếng nói của Vệ Tú bỗng nhiên vang lên: "Ngậm miệng! Nếu như ngươi cũng coi thường hắn, sớm muộn cũng giống như mấy gã ngu xuẩn kia..."
Tô Chuyết chỉ nghe một nửa lời nói, không biết bọn hắn đang nói cái gì, vào cửa đi xem. Đã thấy Vệ Tú quay người đi về phía hậu viện. Nàng đi một đường hành lang khác, cũng không phải là đi khách phòng. Phòng lớn có hai đường hành lang thông hướng hậu viện, một đường thì đến khách phòng mà đám người Tô Chuyết cư trú. Mà đường này lại không biết thông đến chỗ nào.
Lâu Loan cũng đi theo phía sau nàng rời đi, chỉ còn lại hai gã hộ vệ, canh giữ ở đầu hành lang. Tô Chuyết nhất thời hiếu kì, cũng muốn đi qua nhìn xem. Ai ngờ hai người kia chặn đường, ồm ồm nói: "Khố phòng trọng địa, người không có phận sự cấm vào!"
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Đằng sau là khố phòng hả? Ta muốn gặp Vệ cô nương!"
Một gã hung thần ác sát nói: "Vệ tiểu thư chưa từng tiếp khách vào thời điểm này, ngay mai ngươi hẵng đến gặp!"
Tô Chuyết biết nói thêm gì cũng là phí công, đành phải hậm hực trở về. Đi vào khách phòng trong viện, y càng nghĩ càng thấy kỳ quái, có chút không cam tâm. Bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Phanh", tiếp theo một người lên tiếng kêu đau: "Ai u!" Tựa hồ có thứ gì nặng rơi trên đất, đập vào chân ai.
Tô Chuyết phân biệt ra được, thanh âm chính là truyền đến từ một bức tường cách khố phòng viện tử kia. Chỉ là bức tường này cao chừng hai ba tầng lầu, chẳng thấy gì hết. Y ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy cây đại thụ trong viện, cành lá rậm rạp. Bởi vì đầy đủ nước mưa, trên nhánh cây phủ kín rêu xanh.
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, thầm nghĩ: "Chỗ nào trong viện cũng được quét dọn, chỉ trên cây này mới có rêu xanh, chẳng lẽ..."
Y bật người nhảy lên, trèo lên một nhánh cây rắn chắc, leo đến trên cây, cẩn thận tìm kiếm thứ gì. Quả nhiên, trên một nhánh cây, Tô Chuyết tìm tới mấy dấu chân, dẫm rơi một mảng rêu xanh.
Y thở dài một hơi, cẩn thận đứng ở vị trí kia, quả nhiên có thể nhìn thấy một góc viện tử thần bí. Nhưng không nhìn thấy Vệ Tú trong viện, cũng không biết nàng có tới chỗ đó hay không. Bất quá Lâu Loan ngược lại là có, hắn nổi giận đùng đùng, thấp giọng quở trách mấy tên hạ nhân.
Những người kia vội vàng nâng lên một hòm gỗ bị lật, lại từ dưới đất thu hồi đồ vật lăn ra từ hòm gỗ. Tô Chuyết nhìn kỹ, nguyên lai rơi vãi trên đất tất cả đều là nén bạc. Mấy người thu thập hết sạch, lại dán tốt giấy niêm phong lần nữa, cài lên khóa lớn.
Tô Chuyết quan sát nửa ngày, đếm thầm trong lòng. Trong viện có chừng mười mấy cái rương, nếu như chứa toàn bộ là bạc trắng, sợ là phải có mấy chục vạn lượng! Y biết sòng bạc Vạn Lợi trên giang hồ có tên là động tiêu tiền, có mấy chục lượng bạc trắng cũng không hiếm lạ gì. Chỉ là nhiều bạc như vậy chứa trong hòm đóng kín, xem bộ dáng là muốn vận chuyển mang đi, việc này là có ý gì?
Tô Chuyết nhất thời không rõ ràng chuyện kỳ quặc trong đó, nhẹ nhàng nhảy xuống nhánh cây, trở lại căn khách phòng viết tên mình trên cửa phòng. Lúc này y mới phát hiện, trên đảo Quân Sơn, khắp nơi đều lộ vẻ cổ quái, nhưng đến cùng chỗ nào cổ quái, lại khó mà nói rõ.
Nhưng càng kỳ quái hơn chính là, một ngày này đều không thấy cái bóng Hoa Bình đâu cả. Vẻ bất an trong lòng Tô Chuyết càng lúc càng nồng đậm. Y ngủ không yên, ngồi trong phòng. Cửa phòng đóng chặt, nhưng từng trận gió đêm vẫn chầm chậm thổi vào phòng, mang đến từng tia gió lạnh.
Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn về chỗ gió thổi vào, nguyên lai trên tầng vách tường là một hàng lỗ thoát khí được chạm trổ bằng gỗ, vừa đẹp mắt lại thoáng khí. Y nhìn chằm chằm lỗ thoát khí, ngẩn người ra, trong đầu liên tục thoáng hiện từng đoạn ngắn lẻ tẻ. Bỗng nhiên Linh Quang lóe lên, Tô Chuyết đứng thẳng người lên, chạy về phía gian phòng của Âu Dương Cát.
Cửa phòng không khóa, nhưng bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ, căn bản nhìn không ra vừa có người chết. Tô Chuyết đầu tiên là thở dài, tiếp theo đi đến chính giữa phòng, là vị trí đặt xác Âu Dương Cát. Ngước đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy trên đỉnh đầu vừa vặn là xà nhà.
Khóe miệng Tô Chuyết lộ vẻ mỉm cười, lẩm bẩm: "Quả nhiên là như vậy! Rốt cuộc ta đã biết đáp án của mật thất bí ẩn này..." Nhưng mà vẻ nhẹ nhõm trên mặt y còn chưa tiếp tục bao lâu, lại nhíu mày lần nữa, trầm ngâm nói: "Thế nhưng tại sao Âu Dương Cát lại muốn làm vậy đây?"
Trong lòng của y đè nén tảng đá, một chút cũng chưa nhẹ được mấy phần. Nếu như lúc này có người có thể đồng thời thảo luận tình tiết vụ án, thì chắc đã phá giải mê cục rồi. Chỉ là giờ phút này không biết tung tích Hoa Bình, Vệ Tú cũng không tiện vào ban đêm gặp một người đàn ông trẻ tuổi như mình. Trong lúc nhất thời Tô Chuyết không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có ngủ mà vẫn mặc quần áo, chờ đến bình minh lại nói.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã tảng sáng. Tô Chuyết xoay người đứng dậy, ra khỏi phòng. Trong viện yên tĩnh, còn chưa có động tĩnh gì. Trung thu sáng sớm có chút lạnh, hạt sương ẩm ướt. Y xuyên qua hành lang, đi vào tiền sảnh sòng bạc, vẫn như cũ không có một người.
Nhưng bóng người của bốn gã hộ vệ đầu trọc hộ vệ Vệ Tú lộ ra từ cửa thang lầu, Tô Chuyết sững sờ, không ngờ Vệ Tú đã đến trên lầu. Y cũng đi lên lầu hai, lần này bốn gã kia không cản y, trực tiếp để y đi lên lầu.
Vệ Tú vẫn ngồi vào vị trí ngày hôm qua, cầm trong tay tờ giấy lấy xuống từ trên đùi bồ câu đưa tin, liếc mắt nhìn sơ lược, rồi giao hết cho tên sai vặt bên cạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Tô Chuyết, mỉm cười, tựa hồ đã sớm ngờ tới y sẽ đến, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tô công tử tới thật sớm!" Nói xong cúi đầu bóc mấy củ ấu.
Tô Chuyết cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống đối diện nàng, nói: "Vệ cô nương sớm hơn!"
Vệ Tú không nói tiếp, Tô Chuyết lại hỏi: "Vừa nãy là thư Vệ hầu gửi sao? Lúc nào có thuyền tới vậy?"
Vệ Tú không trực tiếp trả lời, chỉ nói là: "Công tử đoán thử xem!" Nói xong nở nụ cười xinh đẹp, không biết là ý gì.
Không bao lâu, một tỳ nữ bưng tới điểm tâm. Tô Chuyết mới đầu có chút xấu hổ, không ngờ đúng lúc Vệ Tú dùng cơm. Ai ngờ mang lên hai mâm, mới phát hiện, lại là hai phần giống nhau như đúc. Điểm tâm không nhiều, nhưng không món nào là không tinh xảo.
Tô Chuyết sững sờ, nghi ngờ nói: "Vệ cô nương muốn ta dùng sao?"
Vệ Tú cười đáp: "Không phải công tử rất thông minh sao? Không ngại đoán thử xem!" Nói xong ăn ruột mấy củ ấu, lại cúi đầu ăn điểm tâm.
Trên mặt Tô Chuyết có chút phát sốt, thế mà đoán không được Vệ Tú rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể húp cháo theo, che giấu xấu hổ. Bỗng nhiên y nghĩ tới Hoa Bình, cau mày nói: "Vệ cô nương, nếu cô thật sự nhiệt tình thế, không bằng giúp ta tìm một người được chứ!"
Vệ Tú nghe xong thì đoán được là chuyện gì xảy ra, hỏi: "Hoa Bình?"
Tô Chuyết gật đầu, có chút lo lắng nói: "Từ khi Hoa Bình lên đảo Quân Sơn thì không thấy bóng dáng rồi, quả thật ta có chút lo lắng."
Vệ Tú nói: "Địa phương Quân Sơn này chỉ lớn bằng bàn tay, làm sao lại vô duyên vô cớ không thấy tăm hơi? Tiểu nữ thấy Hoa huynh đã rời đi từ hôm qua rồi!" Nói xong chợt nhớ tới cái gì, đưa tay lấy ra một lá thư từ trong ngực, nói ra: "Hôm qua có người đưa tiểu nữ một lá thư, để tiểu nữ giao cho công tử. Nghĩ không ra bởi vì chuyện của Lưu Phi và Âu Dương Cát, thế mà quên mất."
Tô Chuyết nhận thư, lấy ra xem xét, không ngờ là nét chữ của Hoa Bình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.