Chương 41: Trở về lưu lãng
Cổ Long
21/05/2013
Bên ngoài cửa là con đường hành lang dài, cuối đường hành lang có một căn nhà nhỏ, trong ngôi nhà có một chiếc lò lửa cháy đỏ, trên lò có một cái ấm.
Bên cạnh lò, một lão nhân ngồi chờ, bởi ngồi chờ lão ta thích ngồi chồm hổm.
Hiện tại thì lão chờ nước sôi.
Gương mặt của lão an tường quá, bình tịnh quá.
Lão ngồi chồm hổm như vậy qua bao nhiêu ngày, tháng năm rồi? Ngoài cái việc chờ nước sôi, lão còn chờ chi nữa?
Việc chờ của lão đừng hòng bảo một thiếu niên nào có kiên nhẫn làm nổi.
Lão biết rõ chứ, vào tuần tuổi của lão, trừ cái chết ra còn gì nữa mà chờ? Lão còn hy vọng gì nữa mà nuôi hy vọng?
Giang Biệt Hạc đến nơi cao giọng thốt :
- Hay! hay cho ngươi! Giả câm giả điếc khéo lắm! Vô luận thế nào, ta cũng nhất định giết ngươi!
Lão bước tới sát bên lưng lão già câm điếc, đưa tay lên ngay đỉnh đầu lão nô. Bàn tay đó giáng xuống, dù đầu lão nô bằng sắt củng phải bẹp rí.
Lão nô ngẩng mặt lên vừa cười hì hì, vừa đưa tay chỉ chiếc ấm nước như để nói :
- Nước sắp sôi, nước sôi già pha trà cho chủ nhân uống!
Cuối cùng Giang Biệt Hạc buông thõng cánh tay, mở luôn năm ngón, không còn nắm chặc nữa. Nếu lão nô nghe được những gì Giang Biệt Hạc vừa thốt hẳn lão ta không thể giữ thần sắc an tường, bình tịnh, lão không thể cười hì hì.
Nhưng có những người không câm, không điếc trước cái chết vẫn an tường như thường. Và Tiểu Linh Ngư là một trong những người đó.
* * * * *
Ánh sao mờ nhạt chiếu xuống gương mặt Hoa Vô Khuyết, một gương mặt lành lặn hơn ngọc chuốt, dừng ai mong tìm thấy một điểm, một vệt nhỏ bằng một phần trăm, một phần ngàn của sợi lông trên gương mặt đó. Một gương mặt mà hầu hết những cô gái dậy thì đều vẽ lên trong tâm tưởng khi niềm xuân chớm động. Một gương mặt lý tưởng của thiếu nữ ở mọi giai tầng.
Tiểu Linh Ngư nhìn hắn. Đột nhiên chàng bật cười :
- Ngươi biết không? Cái tên Vô Khuyết của ngươi rất đúng, rất hay! Ngươi là một con người hoàn toàn. Ngươi gồm cả thiên toàn, vạn toàn chứ không những thập toàn mà thôi, như thế nhân hằng ao ước. Ngươi xuất thân từ một thánh địa, một địa phương mà hầu hết hào kiệt anh hùng trong võ lâm mỗi lần nhắc đến là niềm tôn kính bừng lên, một cái tên địa phương tập trung một ngưỡng vọng của hầu hết những người học võ! Ngươi tuổi trẻ, đẹp đẽ, khôi ngô, ngươi chẳng hề lo nghĩ về tiền tài. Còn võ công của ngươi thì đã đạt đến giới cảnh siêu nhiên, bất cứ cao thủ nào cũng ái mộ tôn sùng.
Ngươi ăn nói hòa dịu, thái độ ôn nhu, lời như rót mật, vẻ cười như bùa mê, thiếu nữ dù có khó tánh đến đâu, thấy ngươi rồi thì tim phải đứng, máu phải ngừng. Không ai có một lý do oán ghét ngươi, không ai tìm được một lỗi nhỏ của ngươi được để mắng thầm ngươi.
Chàng lắc đầu, thở dài tiếp :
- Ngươi là con người hoàn toàn duy nhất từ nghìn xưa mà cũng duy nhất về nghìn sau!
Hoa Vô Khuyết cười nhẹ :
- Đa tạ quá khen!
Tiểu Linh Ngư tiếp :
- Nhưng, đột nhiên ta phát hiện ra ngươi còn khiếm khuyết!
Hoa Vô Khuyết thản nhiên :
- Ạ!
Tiểu Linh Ngư gật đầu :
- Phải! Ngươi còn khiếm khuyết, ngươi thiếu vắng tình cảm! Từ đầu đến chân ngươi không có một cảm giác nào cả, bởi máu trong người của ngươi là một thứ máu lạnh.
Hoa Vô Khuyết cười nhạt :
- Thật thế à?
Tiểu Linh Ngưcao giọng :
- Ngươi không phục? Được rồi ta hỏi ngươi, ngươi đã biết thế nà là yêu chăng? Ngươi có biết tư vị của cái yêu chưa? Ngươi biết thế nào là hận? và có lần nào ngươi hận chưa?
Chàng nhích tới vài bước nữa rồi tiếp :
- Đến cả phiền não ngươi cũng không biết luôn! Ngươi chẳng biết nốt những thống khổ do cái già, cái bịnh, sầu muộn, nghèo túng, thất vọng, bi thương, tủi nhục, thẹn thùng, phẫn nộ... Ngươi hoàn toàn không biết thế nào là thống khổ, thì làm gì ngươi thấm thía được sự hoan lạc?
Chàng thở dài mấy tiếng, lại tiếp :
- Ngươi chưa chân chánh yêu ai, ngươi chưa thực sự hận ai, ngươi chẳng hề thống khổ, ngươi cũng không biết hoan lạc! Ai khác thì hâm mộ ngươi chứ ta nhận thấy ngươi đáng chán!
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm. Thần sắc của hắn vẫn an tường, không hề biến đổi, bất quá hắn điểm nhẹ nụ cười nhạt.
Hắn đáp :
- Rất có thể ngươi nói đúng, nhưng biết sao hơn, bởi hoàn cảnh đã tạo thành ta như vậy, ta sống trong hoàn cảnh đó từ thuở nhỏ.
Tiểu Linh Ngưcười khổ :
- Phải! Chỉ có Di Hoa cung mới tạo nên mẩu người như ngươi, chỉ có Di Hoa cung mới có năng lực biến khúc gỗ thành người, khúc gỗ đi đứng được nhưng lại thiếu vắng cái tâm của một con người. Đối với mỗi cá nhân, ngươi giữ tròn lễ, nhưng ngươi không nhận là họ xứng đáng cho ngươi tôn kính, đối với mỗi nữ nhân, ngươi ôn nhu hòa dịu nhưng ngươi không hề thích họ!
Chàng lại thở dài, tiếp :
- Cho đến việc giết người, ngươi muốn giết một kẻ nào đó, cũng vị tất là ngươi nhận rằng người đó đáng bị giết!
Hoa Vô Khuyết thở ra :
- Đích xác đó là điều đáng thẹn cho ta!
Tiểu Linh Ngư ngẩng mặt lên không, cười mấy tiếng :
- Tốt! Ta đã nói rồi đó, bây giờ ngươi cứ động thủ đi! Ta muốn xem trong vòng mấy chiêu, ngươi giết được ta.
Hoa Vô Khuyết hỏi :
- Ngươi dùng vũ khí chứ?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu :
- Ta không có vũ khí.
Hoa Vô Khuyết ôn tồn :
- Nếu ngươi muốn dùng vũ khí ta có thể cùng đi với ngươi, đến nơi nào có vũ khí, để ngươi chọn lựa một món thích hợp.
Tiểu Linh Ngư cười khổ :
- Ngươi thừa biết là có vũ khí, ta cũng chưa phải là địch thủ của ngươi. Ngươi rõ ràng muốn giết ta, lại khách khí đến độ đó, nếu người khác ở trường hợp ta, họ sẽ cho rằng ngươi nham hiểm tàn độc, song ta biết ngươi không âm trầm như vậy, bởi ngươi chẳng cần phải giả trá với ai!
Hoa Vô Khuyết gật gù :
- Ngươi biết ta quá rõ!
Tiểu Linh Ngưtiếp :
- Nếu ngươi muốn tìm ra một kẻ thứ hai biết rõ ngươi như ta, thì đúng là ngươi nuôi mộng.
Hoa Vô Khuyết thở dài :
- Đúng vậy!
Tiểu Linh Ngư quét tay qua đôi môi, vành môi khô từ lúc nào, bảo :
- Ta không cần vũ khí! Ngươi động thủ đi!
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên, một ngọn gió thu thoảng nhẹ qua, mang theo một chiếc lá vàng chập chờn trong không gian, từ từ hạ thấp.
Khung cảnh đầu thu tiêu sơ lạ!
Hắn thở dài, buột miệng thốt :
- Khí thu...
Tiểu Linh Ngưtiếp liền :
- Khí thu như thế này, hợp với việc giết người...
Bỗng, một giọng lạnh lung phụ họa :
- Khí thu như thế này, ta nghe lạnh quá!
Giọng nói của Thiết Tâm Nam. Câu nói dứt nàng đã đến nơi, trần truồng như nhộng.
* * * * *
Ánh sao mờ nhạt chiếu xuống thân hình nàng...
Một thân hình mà tất cả những pho tượng mỹ nữ trên thế gian đều khó sánh!
Một thân hình bằng ngà, do tay thợ khéo tạo thành! Tay thợ khéo là hóa công!
Nhìn thân thể nàng, Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư nghe hơi thở ngừng, tim cũng ngừng đập luôn.
Hoa Vô Khuyết rung rung giọng :
- Cô nương... cô nương...
Thiết Tâm Nam quay mình nửa vòng đối diện với hắn hỏi :
- Ngươi xem ta có đẹp không?
Ngực nàng nhích động, đôi nhũ hoa nhích động, dưới anh sao, làn da ngực hiện ra huyền ảo...
Hoa Vô Khuyết nhắm mắt liền.
Mắt nhắm, song hắn mở miệng :
- Cô nương... tại sao cô nương...
Hắn vừa nhắm mắt, Thiết Tâm Nam lướt tới ôm hắn ngực sát ngực, tay nàng vòng ra sau lưng hắn, siết mạnh.
Hoa Vô Khuyết rợn người, một cảm giác lạ lùng truyền nhanh khắp cơ thể hắn, lồng ngực hắn như vỡ tung ra, hắn như xa rời thực tại.
Hắn cảm thấy đê mê, hắn nghe rạo rực.
Hắn phải làm gì bây giờ?
Thiết Tâm Nam rên rỉ :
- Tử nhân ơi! Tử nhân còn đứng đờ ra đó sao?
Thiết Tâm Nam rít lên :
- Ta đã như thế rồi, ngươi vẫn chưa chịu chạy sao?
Tiểu Linh Ngư bật khóc.
Lần thứ nhất trong đời chàng khóc. Tại sao chàng khóc? Cảm kích? Bi thương?
Phẫn nộ? Tủi nhục?
Chàng không thể phân tách nổi tâm tình lúc đó.
Hoa Vô Khuyết quờ quạng đôi tay, song quờ quạng để mà tìm cách thoát khỏi vòng tay của Thiết Tâm Nam chứ chẳng dám chạm vào mình nàng.
Mồ hôi đượm thành hạt to nơi trán hắn, hắn luôn miệng kêu lên :
- Buông! buông ra...
Hắn càng kêu, Thiết Tâm Nam càng đeo dính, vòng tay càng siết chặc, ngực càng ghì sát.
Nhưng đầu nàng lại quay về phía Tiểu Linh Ngư, lệ thảm đầm đìa, nàng rít lên :
- Ngươi không chạy, ta cắn lưỡi ngay! Ta chết trước mắt ngươi!
Tiểu Linh Ngư lí nhí :
- Ta... ta...
Chàng sẽ nói gì? Không! chàng không thể nói gì được nửa!
Chàng nhìn nàng một lượt cuối cùng, ghi nhận hình bóng thê thảm đó một lần cuối cùng, để chẳng bao giờ quên được rồi chàng hét lên một tiếng lớn, quay mình lại, phóng chân chạy như điên.
* * * * *
Sao dần dần thưa.
Đêm thu dưới ánh sao mờ, ảm đạm làm sao!
Tiểu Linh Ngư chạy như con dã thú bị thương chạy chết, chạy trong cánh đồng hoang vắng dưới ánh sao mờ.
Chàng không rõ là đã chạy được bao nhiêu dặm đường và cũng chẳng biết mình đang hướng về phương trời nào.
Hiện tại thì chàng không còn khóc nữa, nguồn lệ đã ngưng đổ ngay từ lúc chàng nhích đôi chân và tâm của chàng rối hơn mớ tóc trên đầu theo gió lộng ngược chiều mà lộn nùi. Chưa bao giờ trong đời chàng, chàng hoang mang, chàng thống khổ như lúc này.
Trước mặt là dòng sông dài, nước chảy rộng, bờ đối diện ngoài tầm mắt, chàng tưởng như mình đã đến tận một góc biển xa xôi.
Chàng đến bờ sông và nơi chàng dừng chân là một bãi cỏ.
Chân chùn, sức kiệt, chàng nằm dài trên bãi cỏ, cỏ ướt nước thấm mình chàng bất chấp, địa điểm thuận tiện hay không, chàng không màng đến.
Ngửa mặt lên không, chàng nhìn những vì sao, từng vì sao một nhạt sang lặn đi, chàng nhìn sao mà chẳng thấy sao, chàng muốn thấy gì xa xôi hơn sao.
Chàng thử cắn môi, chàng nghe đau, song cái đau đó đâu có nghĩa gì, đối với niềm đau đang đày đọa tâm hồn?
Chàng tự hỏi :
- Ta có phải là con người chăng? Ta có còn là một con người chăng?
Tâm tư rối, muôn ngàn ý niệm phát sanh, chàng nghĩ tiếp :
- Ta cứ cho rằng trên đời này chẳng có ai hơn được ta, ta khinh thường mọi người, khinh thường tất cả, nhưng khi người muốn giết ta, ta chẳng có biện pháp nào. Ta không biện pháp đành để một thiếu nữ can thiệp. Ta khinh thường nữ nhân, thấy Thiết Tâm Nam yêu ta, ta tìm cách khích động tự ái của nàng, cho nàng xa lánh ta, cuối cùng chính nàng lại hy sinh cứu ta. Ta tự hào là thông minh đệ nhất trong thiên hạ, cuối cùng ta bị đuổi chạy như chó. Một con chó chạy mà chẳng dám vểnh đuôi, bởi vểnh đuôi là bị phát giác.
Đành là hôm nay ta chạy thoát, song ta sanh ra trên đời này đâu phải để chạy như vậy? Ta sanh ra trên đời đâu phải để chờ người cứu qua mỗi lúc nguy? Phải, Hoa Vô Khuyết không hơn ta về kế mưu, nhưng với võ công đó hắn cần gì phải có kế mưu?
Ai làm chi nổi hắn, mà hắn phải an bày, áp dụng một kế mưu?
Còn ta, ta cứ ỷ trượng vào kế mưu! Ta cứ ỷ trượng vào vận số! Một con người, biết vận số của mình như thế nào mà ỷ trượng vào? Một con người không có bản lảnh, thì cò làm được gì, dù kế thâm mưu độc?
Ta cứ tưởng mọi người trong Ác Nhân cốc sợ ta, ta vênh váo mặt, ta cho mình là bật siêu phàm. Ta có biết đâu họ sợ ta như hàng cha mẹ sợ đứa con ngỗ nghịch. Giả như họ hạ thủ đoạn thì ta còn gì? Họ không hạ thủ đoạn, chỉ vì phàm làm cha mẹ, dù con ngỗ nghịch đến đâu cũng chẳng nỡ hạ thủ đoạn! Thực ra, ta đã hơn Đổ Kiều Kiều, Lý Đại Chủy, Đỗ Sát, Âm Cửu U, Cáp Cáp Nhi chưa?
* * * * *
Đêm dù dài cũng phải qua, ngày dù chậm củng phải đến. Phương đông, bầu trời rừng sáng, xa xa có tiếng chó sủa sớm, báo hiệu một người nào đó đã bắt đầu công việc hằng ngày.
Rồi đâu đây có tiếng người. Ngày đã về, thế nhân chuẩn bị tiếp tục sinh hoạt đều đều. Sinh hoạt gián đoạn từng đêm, từng đêm sự gián đoạn rất cần, cho mọi người lấy lại sức khỏe, cho mọi người kiểm điểm việc làm.
Một cơn gió đâu đây quét đến, gió mang theo mùi cơm nóng ngạt ngào. Mùi cơm làm chàng bật mình dậy. Bùn vấy y phục, bùn vấy chân tay, bùn trát đầy mặt, chàng bất chấp cái dơ dáy đó, theo con đê tiến tới.
Ngày về song trời chưa sang tỏ, đèn nhà chưa tắt, chàng nhìn ra xa xa, chừng như phía trước có một thôn xóm gì. Nơi đó có nhiều bong người hẳn phải là một sân chợ, buổi chợ sang của thôn xóm.
Trước bải đất rộng của một khách sạn, một nhóm người tụ họp bao thành vòng tròn. Bên trong vòng đó có tiếng trống, tiếng chiêng, loại trống và chiêng nhỏ, phát lên vang vang, vọng đến tai chàng.
Giữa vòng người và trung tâm có mấy chiếc đèn lồng bằng lụa cũ, màu đỏ. Gió thu thổi qua, đèn lồng chao chao.
Thì ra là một ban hát du phương! Ban hát có ban nào chẳng lưu diễn? dùng cái tiếng du phương bất quá để nói lên cái quy mô không quan trọng lắm của bọn này thôi.
Với quy mô đó, ban hát chỉ gồm một số ít diễn viên, mà nam nhân lại là đa số trong số ít đó.
Tiểu Linh Ngư cứ để y hình trạng đó tiến đến gần. Ai thấy chàng sắp sửa đến gần cũng mắng một vài tiếng, mắng rồi lại tạt ra xa xa tránh chàng. Dạo chợ buổi sáng có ai thích để y phục tươm tất chạm vào những vết bùn ươn ướt trên mình chàng.
Lúc chàng đến, bên trong đang diễn trò đi dây, diễn viên là một thiếu nữ, vận y phục màu hồng thắt đôi bính tóc, đôi mắt vừa to vừa đen, chớp sang. Bên dưới đường dây, đứng bọc thành vòng. một số người khác, quất roi, múa đao, đánh trống, khua chiêng tạo thành một cảnh hỗn tạp cả người lẫn âm thinh.
Chung quanh Tiểu Linh Ngư, người xem tản ra xa chàng, thành ra một mình chàng chiếm một khoảng trống khá rộng, chàng ngồi chồm hổm tại đó.
Chàng không nhìn môn diễn, chàng chỉ nhìn người xem, như tìm những nụ cười, nghiên cứu nét cười của thiên hạ.
Chừng như nhìn mà chàng không lưu tâm lắm, tâm trí gởi tận đâu đâu mãi đến lúc có tiếng kêu lên kinh khủng chàng mới giật mình, trở về thực tại. Nhưng chẳng có gì đáng kinh hãi, bất quá thiếu nữ từ trên dây nhào lộn xuống, người xem tưởng là nàng trượt chân, sợ cho sanh mạng của nàng, khi thấy nàng chống tay xuống đất quật ngược thân hình, rồi đứng lên, nhoẻn miệng cười, lúc đó người xem lại vỗ tay, reo hò vang dội.
Kế tiếp, những tiếng keng keng vang lên, từ bốn phía tiền bay vào diễn trường như lá rụng. Cuộc diễn trò chấm dứt, người xem lần lượt tản mát, ban hát cũng thu dọn diễn trường. Ai ai cũng bận rộn chỉ có nàng áo đỏ thì ngồi ỳ một chỗ như một nàng công chúa ngồi chờ cung nữ hoàn tất các việc để kịp giờ hồi cung.
Nàng ngồi đó tay cầm cốc nước, chốc chốc lại nốc một ngụm. Nàng đảo mắt nhìn quanh, bất chợt trông thấy Tiểu Linh Ngư, đôi mày liễu cau lại, đôi mắt chớp chớp, chẳng rõ nghĩ sao nàng đưa tay vào mình lấy ra một đồng tiền quăng đến trước mặt chàng.
Quăng xong, nàng quay đầu về hướng khác. Tiểu Linh Ngư không nhặt lấy.
Thu dọn xong, ban hát ly khai địa điểm, nàng áo đỏ liếc qua chỗ Tiểu Linh Ngư ngồi với một cử động hết sức thản nhiên, nàng lấy chân hất đồng tiền đến chân Tiểu Linh Ngư.
Phàm là người thiện lương ai thấy kẻ cùng khốn lại chẳng động tâm? Động tâm rồi, hầu như quên mình, chỉ lo cho kẻ cùng khốn.
Toàn ban hát cười cười, nói nói như hoan hỉ một ngày thắng lợi, thu hoạch được nhiệu tiền, họ sẽ có thịt, có rượu. Họ chỉ nghĩ cho ngày nay, họ không cần biết ngày mai sẽ ra sao, dù cho ngày mai không diễn được, không tiền, không thịt, không rượu, họ củng chẳng buồn, bởi họ chẳng bao giờ biết buồn, biết lo cho ngày mai, tới đâu rồi hay tới đó.
Họ thuộc thành phần sống chẳng ngày mai. Họ bằng lòng với hiện tại, hôm nay có bao nhiêu, cứ hưởng bao nhiêu. Ngày mai phải nhịn, họ vui lòng nhịn.
Họ như thế đó, Tiểu Linh Ngư hiện tại nào có khác chi họ? Dù chàng có muốn lo cho ngày mai, chàng phải làm sao? Lo cách nào? Chẳng biết phải làm sao, chẳng có cách nào lo thì tại sao không bằng lòng với hiện tại?
Đã bằng lòng với hiện tại thì hơi sức đâu mà đắn đo?
Chàng nhặt đồng tiền, rồi lặng lẽ theo sau đoàn hát.
Xa xa phía trước mặt là bờ sông, dựa bờ sông có một con thuyền, đó là nhà của các diễn viên đoàn hát. Gạo chợ, nước sông, cái cảnh phiêu bạt đó bi thảm cho một số người song cũng là một lối sống lý tưởng của số khác.
Chỉ những ai không thích câu thúc mới thấy cái thú của kiếp phù sinh.
Một lão nhân lưng trần, vận quần bó, râu quắn, ngực phồng tay nở, đang chỉ huy đoàn diễn viên sắp xếp các diễn cụ lên thuyền. Lão nhân vào trạc lục tuần, hình hài còn tráng kiện như thanh niên. Tuy thuộc hạng lạc phách phiêu bồng, lão còn giữ được một thần tình oai nghiêm không kém những tay khạc khói ói lữa. Có lẽ lão là trưởng ban.
Tiểu Linh Ngư vụt bước tới, cung cung kính kính vái chào, rồi hỏi :
- Lão gia, tiểu nhân muốn theo lão gia đi đó, đi đây, lão gia có chấp nhận không?
Lão nhân nhìn chàng từ đầu đến chân lắc đầu :
- Xuôi ngược giang hồ, chẳng phải trò chơi, vui sướng chi mà ngươi đòi đi theo?
Ngoài ra, phải có chút ít tài, lại còn có sức chịu cực khổ.
Tiểu Linh Ngư thốt :
- Tiểu nhân không sợ khổ.
Chàng xuống nước nhỏ, cố ve vuốt lão nhân, cho nên không ngại xưng là tiểu nhân, gọi người là lão gia.
Lão nhân hừ một tiếng :
- Còn tài? ngươi có tài gì? Có thể biểu diễn cho mọi người xem thử chăng?
Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một chút :
- Tiểu nhân có tài nhảy, kiểu nhảy choi choi!
Lão nhân cười lớn :
- Nhảy? Trên đời này ai chẳng biết nhảy? Nhảy là một cử động đơn giản nhất, có cái chi đâu mà gọi là một trò? Đã không là trò thì còn ai diễn chứ?
Lão gọi to :
- Trâu con ơi! Xuống đây mà nhảy cho hắn xem!
Một thiếu niên mày rậm, mắt to, than vóc lực lưỡng, cười hì hì, từ trên thuyền nhảy xuống, xăng tay áo, không cần lấy tư thế, cứ vậy mà nhảy bảy tám lượt.
Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt :
- Nhân huynh ức độ có thể nhảy được bao nhiêu lượt một lần?
Thiếu niên đáp :
- Đại khái vài ba mươi lượt.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu :
- Ít quá! Tôi nhảy độ một hai trăm lượt mỗi lần.
Lão nhân mỉm cười :
- Có giỏi lắm là mỗi lần nhảy tám mươi lượt là cùng. Lúc nhỏ, ta có thấy một người nhảy giỏi hơn hết, người đó cũng chỉ nhảy tám mươi lượt mỗi lần không làm sao hơn số đó. Từ sau ngày y chết rồi, chẳng có ai phá nổi kỷ lục của lão ta.
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên :
- Tôi có thể nhảy đúng một trăm sáu mươi lượt.
Lão nhân lại cười vang :
- Nếu ngươi nhảy được một trăm sáu mươi... không chỉ nhảy được tám mươi lượt thôi, thì ngươi sẽ có phần ăn trong ban của ta, tuy chẳng sang trọng gì, nhưng cũng có đủ thịt, đủ rượu!
Tiểu Linh Ngư không đợi dục, nhảy liền. Lão vừa dứt câu Tiểu Linh Ngư đã nhảy được mấy lượt rồi.
Về võ công, chàng không thể sánh với những cao thủ thượng thặng, nhưng từ thuở nhỏ chàng được bọn Cáp Cáp Nhi tẫm và ướp rất kỹ, biến chàng thành con người gần như mình đồng thân sắt, nhờ thế mà chàng có sức chịu đựng phi thường. Những việc mà người thường nghe mệt nếu phải làm trong thời gian dài gấp ba, gấp năm lần.
Thì thiếu niên kia nhảy được một, chàng có thể nhảy được năm, thiếu niên kia nhảy được ba mươi lượt, chàng có thể nhảy gấp năm.
Thoạt đầu không ai lưu ý đến chàng, ai ai cũng khinh thường, cho rằng bất quá chàng nhảy độ hai mươi lượt là lăn đùng ra, thở mệt. Không, chàng không lăn đùng ra, không mệt tý nào, chàng nhảy đến cái thứ ba mươi rồi, ngang con số của thiếu niên và chàng chưa ngừng.
Đến lúc đó, những diễn viên trong đoàn hát mới quay quần quanh chàng và bắt đầu chú ý. Theo con số càng lúc càng gia tăng của những cái nhảy, những người bao vây bên ngoài càng mở to mắt nhìn, mắt mở to, miệng củng há rộng theo.
Dần dần, chàng nhảy đến cái thứ tám mươi. Mọi người không còn giương mắt to hơn, há miệng rộng hơn, bây giờ thì đến lúc ngực phập phồng, bởi ai củng nín thở.
Trong những cặp mắt đó, chỉ có cặp mắt của thiếu nữ áo hồng là sang hơn hết, mở to hơn hết, miệng nàng củng há rộng hơn hết.
Tiểu Linh Ngư cứ tiếp tục nhảy, chàng đã vượt qua con số một trăm.
Bấy giờ chàng ngừng nhảy điểm một nụ cười, thốt :
- Đủ rồi! Lão gia định tám mươi lượt, tôi đã vượt con số đó, như thế là đủ lắm!
Đủ thấy cái thuật nhảy của tôi!.
Lão nhân vỗ tay tán thưởng, cười to :
- Tự nhiên! Tự nhiên là đủ, quá đủ! Ngươi hãy theo con trâu con lên thuyền, rửa mặt, thay đổi y phục, chờ cơm chín mà ăn với mọi người. Từ nay ngươi là một diễn viên trong đoàn hát của ta đấy nhé!
Tiểu Linh Ngư cúi đầu :
- Cha tôi, mẹ tôi mới chết, trước mộ phần của song thân, tôi có phát thệ là thủ hiếu đúng ba năm, tôi không tắm, không rửa trong thời gian thủ hiếu.
Lão nhân thở dài :
- Đáng thương cho ngươi! Không ngờ ngươi hiếu thuận như vậy!
Đoạn lão tự giới thiệu :
- Bọn chúng quen gọi ta là Tứ gia, vậy từ nay ngươi cứ gọi ta là Tứ gia.
* * * * *
Thế là Tiểu Linh Ngư gia nhập đoàn hát, tiếp nhận kiếp sống phiêu bồng, ăn gạo chợ, uống nước sông, hôm nay đổ bến này, mai mốt kia, dời bến khác...
Sinh hoạt của Hải Gia bang không phát tài lắm, song thừa cung cấp cái ăn, cái mặt cho cộng sự viên.
Tiểu Linh Ngư theo chân ban hát, cũng được ấm no qua ngày, đoạn tháng, trong nhịp độ đều đều.
Bây giờ chàng mới biết rõ, ban hát gồm những con, trai, gái, và cháu của Hải Tứ Gia, nếu có ngoại nhân thì chính là chàng.
Gã thiếu niên mà lão gọi là con trâu con của lão, là người con trai thứ sáu, gã có công phu cao nhất trong bọn. Còn cái vị tiểu cô nương áo hồng, diễn viên nồng cốt của ban hát, nàng tên là Hải Hồng Châu, khi Hải Tứ Gia được năm mươi tuổi mới sinh ra nàng.
Đại khái chàng chỉ biết có vậy thôi. Và đại khái, chàng cũng chỉ có cái thuật nhảy mà thôi. Mà cần gì chàng biết nhiều hơn? Chàng không thiết tha biết, họ là những ai, họ xuất xứ từ đâu, họ tốt hay xấu, cũng như chàng không cần học thêm nghề gì khác để biểu diễn thay cho thuật nhảy.
Điều cần, là họ chấp nhận chàng, chàng giúp họ được một môn trong chương trình tạp diễn mỗi ngày thế là đủ. Chàng có công, chàng ăn hạt cơm, mặc tất vải do công chàng đem lại, thế là được, khỏi phải ăn mày, khỏi phải phục lụy người bố thí.
Cho nên, sau những giờ diễn xuất, trừ mấy lúc ăn, lúc ngủ, Tiểu Linh Ngư cứ ngồi thừ một đống, khi trên thuyền, dưới bờ, chàng tìm những chỗ vắng mà ngồi, trên thuyền thì trong một góc nào đó, dưới bờ thì bên một cội cây hay trong một bụi cỏ nào đó. Nào ai biết được chàng ngồi thừ người như thế để làm gì?
Chàng xót xa cho hoàn cảnh chăng? Chàng ưu tư về thân thế chàng? Chàng đặt kế hoạch cho tương lai chăng?
Không! Những vấn đề đó không đi vào tâm tưởng chàng. Chàng tìm cách im lặng, để chuyên chú tâm tư vào những bí quyết luyện võ công. Những bí quyết võ công mà dưới gầm trời trong thời gian đó, chẳng một ai biết được.
Những bí quyết võ công bằng giá sinh mạng của bao nhiêu người, tuy hiện tại chàng không có quyển bí kíp nơi tay, song khối óc của chàng đã ghi khắc rõ rệt, chàng cứ trầm tư, hồi ức là quyển bí kíp mở rộng ra trong trí não từng trang, từng trang.
Ban ngày, chàng nghiên cứu, ban đêm chàng thực nghiệm, dĩ nhiên chàng phải đợi đến lúc mọi người ngủ kỹ, len lén xuống bờ, tìm chỗ vắng khoa tay vung chân.
Cũng có người bắt gặp chàng múa may, song họ không lưu ý cho lắm. Họ không lưu ý, vì chàng thường ngày rất hòa thuận, không hề chê trách ăn dở, hay nhận tiền tiêu vặt rất ít, so với các đồng nghiệp, không ngoại cảnh chẳng gây một ảnh hưởng nào đến chàng cả. Do đó mà đồng nghiệp mến chàng, đã mến rồi thì còn ai theo dõi chàng làm gì? Khi con người không tật đố thì dễ thân với nhau, và dành nhiều dễ dãi cho nhau.
Trò nhảy của chàng rất được hoan nghênh, riêng về cái điệu loạn vũ của chàng, ban thu hoạch khá nhiều tiền, gia dĩ chàng không so bì quyền lợi với đồng nghiệp, thì ai mà chẳng mến chàng? Mến chàng thì còn ai quấy nhiểu chàng?
Cho nên chẳng ai gây phiền phức cho chàng cả, cứ để chàng tự do hành động, miễn sáng sáng có mặt chàng trong buổi diễn, miễn trưa và chiều có mặt chàng trong các bữa ăn là đủ.
Có mặt chàng trong buổi diễn, là có niềm tin thu hoạch khá nhiều tiền, có mặt chàng trong các bữa ăn, là chàng chưa ly khai ban hát, họ còn thu lợi với điệu vũ loạn của chàng. Thế là đủ lắm rồi.
Cũng có những lúc chàng diễn không khéo lắm, song không ai nỡ trách cứ chàng.
Chính những lúc đó tâm tư chàng như trầm đọng, như hướng về một cõi xa xôi nào.
Theo ban hát, chàng bất chấp đến nơi nào, ở lại nơi nào, ở bao lâu, nếu ai thử hỏi chàng đã đi qua bao nhiêu địa phương, chắc chắn là không làm sao đáp được. Cũng như về thời gian “lưu diễn”, hay đúng hơn theo ban, chàng cũng chẳng nhớ là đã gia nhập được bao lâu rồi.
Một hôm, lúc thuyền hát cặp bờ, chàng đang ngồi nơi thuyền rửa chân. Từ phía sau lưng chàng, một cánh tay từ từ vươn tới, cánh tay tròn, làn da mịn màn, trắng hồng.
Bàn tay rất đẹp, cầm một quả quít, bàn tay đó nâng quả quít lên cao, ngang tầm mắt chàng. Chàng tiếp lấy quả quít, bóc vỏ ra, nhưng không quay đầu lại.
Không quay đầu, chàng vẫn biết người trao quít là ai, bởi trên thuyền có một người duy nhất có cánh tay đó.
Hải Hồng Châu đứng sau lưng chàng chờ một lúc lâu, chẳng thấy chàng quay nhìn, lại bước tới, ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng cởi giày, cũng rửa chân như chàng.
Có mỹ nhân nào lại chẳng có đôi chân đẹp? Tạo hóa sanh ra mỹ nhân tự nhiên không nỡ để khuyết điểm nơi mỹ nhân, thì đôi chân của Hải Hồng Châu vẫn đẹp, chân có đẹp mới cân xứng với bàn tay đẹp. Chân có đẹp mới dẫm nát sự nghiệp nam nhi, bàn tay có đẹp mới bóp nát linh hồn nam nhi.
Nhưng, Tiểu Linh Ngư không mở miệng. Chàng là tượng gỗ, nhan sắc kia có thể khuynh quốc, khuynh thành, song không sao khuynh đảo nổi Tiểu Linh Ngư, một chàng trai điêu linh cơ khổ.
Hải Hồng Châu liếc sang Tiểu Linh Ngư, vụt cười sằng sặc hỏi :
- Ngươi không màng đến ta, sao lại nhận quít của ta mà ăn?
Tiểu Linh Ngư buông gọn :
- Ta không giỏi nói năng.
Hải Hồng Châu vẫn cười :
- Thế tại sao ngươi không câm đi cho đỡ khổ?
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng :
- Câm là khổ chứ sao lại đỡ khổ? Sở dĩ ta không nói năng gì, là bởi ta xét mình không xứng đáng.
Hải Hồng Châu dịu giọng :
- Ai cho rằng ngươi không xứng đáng?
Đôi mắt to đen láy của nàng chớp chớp, nàng nhếch môi nụ cười, tiếp :
- Người ta cho ngươi là một tiểu ngốc, chứ ta thì nhận thấy ngươi rất thông minh, ngươi là một kẻ thông minh đệ nhất, ta tưởng chẳng những trong đoàn hát mà cho đến thiên hạ bên ngoài, chẳng có ai sánh kịp ngươi! Có đúng vậy chăng?
Hiện tại, điều đố kỵ nhất cho Tiểu Linh Ngư là nghe người ta khen tặng chàng là tay thông minh nhất trần đời. Chàng cau mày, đứng lên, quay đầu, định bước đi nơi khác. Nhưng vừa lúc đó, chàng chợt thấy một đoàn người. Thấy bọn đó rồi, chàng đứng lại nguyên chỗ, mường tượng một vật gì đang lung lay, bị ai đó đóng đinh cứng lại.
Chân cứng, thân mình cũng cứng, chàng thừ người ra như một chồi cây khô.
Đoàn người dĩ nhiên là ở trên bờ.
Bọn ấy đang nhàn du, bọn ấy đang diễn lại cái trò “đạp thanh”, như người thời trước, đã là nhàn du, đang đạp thanh thì họ phải cười, phải nói, phải vui, và y phục phải tươm tất, nếu không nói là hoa lệ.
Họ du xuân! Bây giờ Tiểu Linh Ngư mới nhớ ra là thời gian vào tiết xuân rồi. Vào xuân là không khí thơm, nơi nào cũng thơm, thơm mùi cỏ non, thơm mùi hoa rộ. Cỏ, chỉ vào xuân mới non, hoa thì mùa nào chẳng có hoa nở, nhưng chỉ vào mùa xuân hoa mới nở rộ. Do đó mùi thơm nặng đọng trong không gian hơn ở vào các mùa khác.
Nhìn đoàn người đó, ai ai cũng có cảm nghĩ trần gian là chốn thiên đàng, tại trần gian chẳng có bao giờ thống khổ? Thống khổ đối với họ là những sự tưởng tượng viễn vong, đời dâng hiến cho họ quá thừa thải, thì làm gì có thống khổ?
Với họ, con người sanh ra trên đời là để hưởng tất cả hoan lạc do đời cung cấp, nhân sanh rất ngắn đối với họ, chứ làm gì quá dài như một số người thường thở than, và hy vọng hy vọng chấm dứt kiếp sống càng sớm càng nhẹ niềm đau. Không, đối với họ không là thế, kẻ nào cho là đời dài, là kẻ đó ngu xuẩn cực độ. Đời quá ngắn kia mà, họ sợ không đủ thời gian hưởng tận lạc thú nhân sanh.
Mà họ là những ai chứ? Họ không xa lạ gì đối với Tiểu Linh Ngư, bằng cớ là chàng đang lưu ý đến họ. Họ là Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam, Mộ Dung Cửu, có cả Giang Ngọc Lang trong đoàn. Làm sao Giang Ngọc Lang chen vào đoàn được như thế?
* * * * *
Nhưng, Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam, Mộ Dung Cửu, Giang Ngọc Lang, bất quá là một điểm trung tâm, quanh họ còn có một đoàn người đông hơn, quay quần, bao bọc. Tất cả đều ăn mặc hoa lệ. Thất cả đều cười, không có cớ cũng cười, cố cười để góp tiếng vào tràng cười chung, có cười được mới có vinh dự. Tất cả đều nhìn vào trung tâm điểm, dù trung tâm điểm không nhìn ra, họ vẫn cứ nhìn vào.
Bởi, không nơi nào đáng nhìn đối với họ bằng trung tâm điểm, chỉ có những con mắt ô trọc mới nhìn vào nơi khác.
Đối với ai Hoa Vô Khuyết chẳng mảy mai quan tâm, hắn không cần nhìn ai, dù ai nhìn hắn, hắn không cần cười đáp dù có kẻ đang chờ hắn đáp cười. Nếu hắn cười, thì không cười với Thiết Tâm Nam, cũng là cười với Mộ Dung Cửu. Đoàn người vây quanh hắn, nhưng lòng hắn lại vây quanh hai nàng.
Hắn là người tròn lễ, đối với nữ nhân, hắn thủ lễ hơn, cho nên dù đối với đoàn người vây quanh hắn có khiếm lễ cũng chẳng sao, bởi hắn phải lo tròn lễ đối với hai nữ nhân trước.
Tiểu Linh Ngư bừng giận. Bình sanh, chàng mới phát hiện ra là mình tật đố. Và mãi đến bây giờ chàng mới biết, tật đố làm cho con người khổ sở hơn tất cả hoạn họa trên đời, một nỗi khổ triền miên, một ám ảnh liên lục...
Hải Hồng Châu đã thấy sự đổi thay nơi thần sắc của chàng, nàng hết sức kỳ quái.
Theo ánh mắt chàng, nàng nhìn lên bờ. Nàng chợt hiểu, thở dài :
- Ta biết! Thân thế của ngươi có rất nhiều bí mật! Thừa nhận đi!
Tiểu Linh Ngư đâu còn nghe nàng nói gì nữa? Hiện tại, chàng nhận ra thêm một người nữa, trong đoàn người, đó là Bạch Lăng Tiêu.
Bạch Lăng Tiêu vừa tiếp cận Hoa Vô Khuyết, là bắt chuyện liền, cả hai thấp giọng nói nói cười cười, ra vẻ tương đắc lắm.
Chàng hết sức lấy làm lạ, tự hỏi tại sao Hoa Vô Khuyết có thể chấp nhận sự thân thiết của cái hạng nửa người nửa ngợm đó được! Nhưng rồi chàng cũng thức ngộ ngay, Hoa Vô Khuyết có thể chấp nhận sự tiếp cận của mọi giới thì hạng người của Bạch Lăng Tiêu dù sao cũng chưa đến đổi quá hôi hám kia mà!
Hoa Vô Khuyết chấp nhận mọi người, bởi trước con mắt hắn, chẳng hề có người, hắn đã xem mọi người như nhau, chẳng ai tốt ai xấu, chẳng ai hiền ai dữ, ai dại ai khôn, ai gian hoạt hay thật thà, thì hắn cần chi phải chọn lựa?
Tất cả đối với hắn, là một khối thịt, có phương tiện xê dịch, có mắt có tai, có miệng nói tiếng người, thì hắn cần gì phải lựa trong những khối thịt đó, tìm một khối ý nhị hơn các khối?
Đã không màng tư cách, nhân phẩm, giá trị của đối thoại thì tự nhiên hắn không hề phí công nhận xét đối thoại, cho nên hắn không giận, không hờn ai cả.
Hải Hồng Châu cắn môi thấp giọng thốt :
- Ngươi nhận ra chúng? Ta biết, ngươi thuộc hạng người đó, ngươi thuộc giai tầng sang trọng, có tài sản, có danh vọng, chứ còn ta thì ta là hạng người lạc chợ, trôi sông, ta thuộc hạng ti tiện nhất trong xã hội, đáng thương hại nhất trong nhân loại! Ta biết mà!
Tiểu Linh Ngư từ từ lui lại, lui mãi đến góc khoang thuyền, thu hình trong bóng tối.
Chàng phát hiện Thiết Tâm Nam tựa hồ nhìn về phía chàng, mường tượng nhận ra chàng. Không, làm gì nàng nhận ra chàng được? Làm gì nàng tưởng tượng nổi là chàng hiện đang ở trên một con thuyền?
Và con người chàng hiện tại dơ dáy quá chừng, nàng dù có nhìn, cũng chẳng nhận ra. Bất quá ánh mắt của nàng đảo quanh, lơ đãng mà đảo, chứ nàng có nhìn thấy chi đâu?
Tuy nhiên, chàng làm sao mà không chú ý đến nàng?
Bây giờ, chàng thấy nàng nảy nở người ra, như một nụ hoa sắp nở, nhựa sống căng phồng, chỉ chờ một cơn gió mát thoáng qua là cánh hoa sẽ hé để đón giọt sương mai. Nàng nở người, vẻ sang quý cũng hiện lên, bây giờ nàng nghiễm nhiên trở thành một vị thiên kim đài các. Bên cạnh nàng còn có Mộ Dung Cửu, cả hai là hai mẫu nhan sắc, Thiết Tâm Nam thì huy hoàng như đóa hoa mẫu đơn, Mộ Dung Cửu thì u sầu như cúc cuối thu.
Mẫu đơn thì đầy đặn, thu cúc thì gầy, cả hai cùng đẹp, song cái đẹp của nàng nầy tương phản với cái đẹp của nàng kia. Đến cả ánh mắt cũng khác biệt, một long lanh sáng, một ảm đạm buồn.
Hải Hồng Châu chầm chậm bước theo Tiểu Linh Ngư, đến trước mặt chàng. Ánh mắt nàng cũng u buồn uất hận như ánh mắt của Mộ Dung Cửu, nàng nhìn chàng với ánh mắt đó, dĩ nhiên giọng nói của nàng cũng u buồn, uất hận :
- Ta đã biết rồi, bây giờ thì ta biết rõ lắm, ngươi không ngó ngàng gì đến ta, là bởi ta không xứng đáng với ngươi, ta không xứng đáng cho ngươi gởi một ánh mắt, một nụ cười, ta không xứng đáng nghe một lời nói của ngươi, dù là một lời nặng nề, một tiếng mắng. Có đúng vậy không? Ngươi dám nhận là đúng không? Phải mà, ta làm sao sánh được với hai nàng cao quý, sang trọng, xinh đẹp kia? Ta bất quá chỉ là...
Một cơn gió xuân mát mẻ từ bên ngoài lùa vào, đến tận gốc khoang thuyền.
Bỗng, Tiểu Linh Ngư đưa tay kéo nàng vào lòng, nghiêng nghiêng đầu, kê sát mặt chàng vào mặt nàng, gắn đôi môi vào môi nàng.
Cái mát của ngọn gió xuân, không làm hạ nhiệt độ trong người chàng, nhiệt độ đó dâng cao với hai gương mặt vừa hiện trên bờ sông, một gương mặt rạng rỡ bừng nhựa xuân, một gương mặt trầm buồn như chiều thu ảm đạm.
Không, nơi phát tiết ra cái độ sôi sôi, qua một ám ảnh của mơ hoài, chàng vớ lấy sự giông giống chợt hiện ra trước mắt, cái giông giống đó tạm thời thay thế cho một hình thể, chứa đựng phần tràn dư của những gì ứ đọng trong tim chàng.
Hải Hồng Châu cảm thấy mắt hoa lên, đất trời đảo lộn. Rồi hồn nàng tan biến, hình hài nàng cũng tan biến, dung hóa luôn với mông lung, huyền ảo, nàng trở thành một cuộn sóng chập chờn, chừng như xa xăm mà củng như gần, bởi cuộn sóng xoay quanh Tiểu Linh Ngư, tìm đường chui vào. Nhưng, làm sao nàng tìm được đường vào tim chàng? làm sao?
Chỉ một giây phút đó thôi một cái rợn ảo huyền đã biến thể nàng hoàn toàn, nàng vĩnh viễn giã từ thơ ngây, vô tư, vô lự, bước sang địa hạt náo nhiệt, trong địa hạt này, sóng gió sẻ chờ nàng, sóng gió sẽ phũ phàng nàng. Và không lâu, sóng gió đó đã đến cho nàng đây...
Tiểu Linh Ngư chợt xô nàng ra khỏi lòng, mặc nàng ngồi phệt nơi đó, chàng bước nhanh ra ngoài, nhảy xuống bờ sông.
Hải Hồng Châu giật mình, những gì vừa dung hòa, hòa lẫn với mông lung, huyền ảo tập trung lại, kết tinh lạo trở về với nàng như cũ, trả thực tế lại cho nàng, chính cái thực tế đó làm nàng giật mình.
Xong, những gì đẹp đều là mộng, và mộng đẹp thì bao giờ cũng chóng vỡ. Nàng chưa chịu nhận bại, nhắm mắt lại, cố tìm những mảnh vỡ tan của mộng đẹp mà vá víu lại.
Vô ích, tất cả đều biến thành mây khói, tan mất rồi. Bây giờ, nàng còn gì? Tất cả đều đổi thành mấy hạt lệ long lanh, cài quanh đôi mi của nàng, nhiều hạt lệ chen nhau, lệ thừa bắt đầu rơi...
* * * * *
Đêm đã xuống. Đêm xuống từ lúc nào, đừng hỏi Hải Hồng Châu vô ích, chẳng làm sao nàng biết được, bởi nàng đã mất ý thức thời gian, nàng mất cả ý thức thực tại..
Cho đến lúc tiếng chiêng, tiếng trống báo hiệu cuộc diễn buổi tối, nàng mới nhớ ra vai trò của mình. Vô luận tâm tình nàng cải biến thế nào, sinh hoạt vẫn là sinh hoạt, nàng không vì sự cải biến bên trong, mà cải biến luôn bên ngoài. Con người có thể cải biến đột ngột, chứ sinh hoạt khi cần cải biến, hẳn phải qua một thời gian.
Huống chi, sự cải biến trong tâm tình nàng chưa được mấy khắc, thì sinh hoạt dù muốn dù không cũng vẫn tiếp tục như bình thường. Và dù muốn dù không, nàng cũng phải thủ diễn vai trò của nàng theo chương trình bất di bất dịch.
Chương trình gồm mấy tiết mục, nàng bỏ đi tiết mục của nàng, là chương trình phải hỏng, toàn ban sẽ lâm vào thiếu thốn, vì cái mức bình thường trở thành bất thường.
Nàng phải lên dây, bước đi như những buổi nào, của những ngày nào. Ngày nào, buổi diễn nào nàng còn đi bằng tâm, bằng ý, nàng còn cẩn thận, đêm nay thì chính là cái xác không hồn của nàng bước đi...
Trước đó, nàng cũng đảo mắt tìm bóng hình đã vuột vòng tay nàng thoát chạy, bong hình đó vắng thiếu tại cục trường, nàng đưa hồn theo dõi. Bóng đó, hiện đang thu hình nơi đống vũ khí của đoàn hát trong một góc tối tăm.
Bóng đó cũng nhìn vào cục trường, nhưng một bóng người ngăn chận tầm mắt của chàng, chàng chỉ thấy một gương mặt xa xôi, không hề thấy gì giữa cảnh nhiệt náo của một diễn trường.
Mãi đến lúc có tiếng người kêu thét lên kinh hãi, Tiểu Linh Ngư mới giật mình trở lại thực tế. Chàng nhìn ra sân diễn. Hải Hồng Châu sơ xuất làm sao, lại rơi xuống đất.
Hải Tứ Gia và con trâu còn đang chạy đến nâng nàng lên.
Để mọi người đừng quan trọng hóa trường hợp, Hải Tứ Gia nhìn quanh khán giả một vòng, mỉm cười thốt :
- Lỡ cơ sơ suất, là sự thường, hỏng rồi làm lại cũng chẳng sao!
Lão nhìn Hải Hồng Châu, tiếp :
- Lên dây trở lại đi tiểu cô nương, cố diễn cho khéo một chút, cho các vị hài lòng!
Một người cười vang, thốt oang oang :
- Con bé đó hôm nay cái tâm để ở phương trời nào rồi. Có lẽ nàng gởi cho một thiếu niên nào đó!
Một người khác phụ họa :
- Gởi cho ai chứ? Có phải gởi cho tôi chăng, cô bé? Được người đẹp mơ tưởng, dù cho tôi làm vương làm đế, tôi cũng chẳng thích bằng!
Mỗi người một câu, câu nào cũng diễu cợt một cách hạ tiện. Tiểu Linh Ngư nghe hết, máu trong người sôi sục, có lẽ chàng phải rời nơi đó, hoặc để can thiệp, trừng trị bọn thô tục, hoặc để tránh đi một chỗ xa xa, cho tai đừng nghe những lời bẩn nữa.
Bỗng một thiếu niên vận áo màu xanh, vẹt đám đông lướt tới. Tiểu Linh Ngư giật mình, bởi vừa nhận ra một gương mặt quá quen, gương mặt của kẻ thiếu tài song lại thừa hách. Thiếu niên đó là Bạch Lăng Tiêu.
Hiện tại hắn oai nghiêm lạ. Hắn quắc mắt nhìn quanh diễn trường một vòng, đoạn dỏng dạc hăm :
- Kẻ nào còn buông một tiếng vô lễ đối với vị tiểu cô nương đó, ta sẽ cắt đứt lưỡi!
Một người nữa phụ họa :
- Còn lão gia, lão gia xin luôn đôi mắt kẻ đó!
Người thốt sau cũng là một người quá quen, chính là Hồng Sam Kim Đao Lý Minh Sanh.
Cục trường đang nhiệt náo, vụt im lặng. Vĩnh viễn những tiếng ác bao giờ cũng có hiệu lực hơn những lời hiền. Giả như lúc đó có ai khuyên ngăn thì chắc chắn là những cái miệng hôi thúi kia sẽ không khép lại, hơn thế còn mở rộng oang oang.
Những lời dịu dàng, khuyên ngăn không làm cho người ra cảm hóa bằng những tiếng hăm dọa.
Nhưng khổ thay, trong đường lối dạy đời, những bậc sư tôn đang hiền chẳng thể thành dữ, dù là vờ dữ, trái lại những kẻ dữ thì chẳng bao giờ hiền, do đó cái oai của kẻ dữ thì bao giờ cũng đi trước cái đức của người hiền.
Hải Tứ Gia bước tới vòng tay :
- Đa tạ nhị vị thiếu gia, trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu!
Bạch Lăng Tiêu lạnh lùng :
- Chẳng có chi!
Làm việc nghĩa, mà cho rằng chẳng có chi, thật là hắn thanh tao quá chừng. Hẳn là Tiểu Linh Ngư phải lợm giọng.
Hơn thế, Bạch Lăng Tiêu thò tay vào mình lấy ra một đĩnh bạc, quăng vào giữa sân diễn, buông giọng cũng lạnh lùng :
- Đền cho một buổi diễn dở dang, số thu kém! Cứ lấy mà mua rượu thịt ăn uống với nhau!
Có lẽ hoàng đế cũng không nói câu đó. Lý Minh Sanh tiếp liền :
- Đủ mua vài mươi vò rượu, mươi cân thịt rồi, phải không? Lão gia ban tiền, hẳn các ngươi cũng biết cái ý như thế nào chứ?
Hải Tứ Gia biến sắc quay lại Hải Hồng Châu quát :
- Hồng liễu đầu! Sao chưa bước tới tạ ơn nhị vị thiếu gia?
Hải Hồng Châu cúi đầu, bước tới, mặt nóng bừng bừng. Giọng nàng vừa thấp vừa rung :
- Đa tạ thiếu gia...
Hải Tứ Gia cau mày :
- Cái thứ âm thanh cánh muỗi đó, còn ai nghe được chứ?
Bạch Lăng Tiêu điểm một nụ cười ngạo nghễ :
- Không quan hệ gì. Bọn thiếu nữ hầu hết đều phát âm thanh nhỏ nhẹ như vậy cả, có thế mới thanh nhã chứ!
Lý Minh Sanh cười lớn :
- Phải đó! Bọn lão gia thích cái âm điệu đó lắm!
Bỗng, hắn vươn tay, chụp lấy tay Hải Hồng Châu. Rồi hắn cười, cười miệng, cười luôn cả mắt. Hắn tiếp :
- Đi! Đại ca ta thích ngươi, hãy theo đại ca ta, uống mấy chén rượu!
Đang đỏ mặt bừng bừng, nàng biến sắc thành trắng nhợt, toàn thân nàng run lên.
Một con người giận, mặt không đỏ lại biến trắng, cái nư giận phải nhiều, nư giận đó đáng sợ hơn nư giận của kẻ đỏ mặt.
Hải Tứ Gia gượng cười đáp :
- Con gái của già còn nhỏ quá, đợi vài năm nữa, nó lớn lên rồi, sẽ hầu rượu các vị cũng chẳng muộn.
Lý Minh Sanh bật cười quái đản :
- Vài năm? Không ai đợi được đâu!
Con trâu bước tới, trầm giọng :
- Ngươi buông tay ngay!
Một tiếng bốp vang lên, Lý Minh Sanh đã trở bàn tay, tát mạnh vào mặt con trâu, một cái tát như trời giáng. Nửa bên mặt trâu con sưng lên ngay. Trâu con thì phải to, bị cái tát đó, trâu con vẫn văng ra ngoài xa như thân hình chẳng có trọng lượng nào cả.
Lý Minh Sanh cao giọng :
- Các ngươi muốn hưởng ngọt dịu hay chuốt lấy khổ đau?
Bạch Lăng Tiêu chấp tay sau lưng, mường tượng cục trường chỉ có mình hắn. Hắn thốt :
- Ta xem, không còn cách khác hơn là ngươi phải đi theo ta!
Hắn chợt đưa tay tới, xoa tròn tròn khắp gương mặt Hải Hồng Châu.
Vừa lúc đó, một người chửng chạc bước tới, giọng nói cũng chửng chạc :
- Không ai được gọi nàng đi đâu cả!
Hải Hồng Châu sáng mắt lên, Tiểu Linh Ngư xuất hiện rồi, nàng có chết ngay cũng sướng. Chàng xuất hiện vì nàng, ý nghĩ đó làm nàng sướng vô cùng. Đủ rồi, đời nàng có chấm dứt tại đây cũng đủ lắm rồi.
Lý Minh Sanh nhướng cao đôi mày, cười rợn :
- Cái gã thô tục nầy thế chán sống rồi hay sao chứ?
Hắn hoành tay, tát sang Tiểu Linh Ngư. Nhưng cái tát đó vĩnh viễn không đến đích, chẳng rõ Tiểu Linh Ngư xuất thủ như thế nào, bàn tay Lý Minh Sanh lại nằm trong tay chàng mường tượng Lý Minh Sanh tự nguyện đưa tay vào đôi gọng kềm, dính cứng trong gọng kềm đó.
Nếu thế thì củng chẳng có gì đáng nói, gọng kềm khép nhanh lại, theo cái khép của gọng kềm, có những tiếng rắc rắc vang khẽ. Những đốt xương tay của Lý Minh Sanh vỡ vụn.
Gặp cảnh đó dù ai can đảm đến đâu cũng phải nghe đau, cũng phải nhăn nhó mặt, huống hồ Lý Minh Sanh là một kẻ uý tử tham sanh, thích hống hách với hạng thấp, quen xu nịnh hạng cao? Hắn rơi lệ dầm dề.
Tiểu Linh Ngư quát :
- Cút!
Tiếng quát vang, bàn tay đẩy, thân xác phì nộn của Lý Minh Sanh như một khối bông bị văng xa hơn mấy trượng. Giả như hắn không chết, thì ít nhất trọn đời phải là một phế nhân.
Những người đứng xem trên sân diễn cùng kêu la lên. Bạch Lăng Tiêu biến sắc mặt, hoành tay ra sau lưng rút thanh trường kiếm, kiếm chạm vỏ bật kêu lên một tiếng soảng lạnh lùng, kiếm chớp lên như con rắn vọt mình tới Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư không ngán, ngang nhiên lướt vào vầng kiếm quang, không cần tướt vũ khí hắn, chỉ thẳng tay tung một chưởng kình vào ngực hắn.
Một tiếng bịch vang lên, thân hình của Bạch Lăng Tiêu vừa nhũn lại, vừa bị bắn vội về phía hậu khá xa, rồi sụm xuống như cọng cỏ héo lá mình. Chiếc áo gấm màu xanh của hắn nhuộm những đốm máu trông như hoa hồng điểm xuyết.
Tiếng kêu la của khán giả vang lên lớn hơn trước :
- Án mạng! Có kẻ giết người! Có người chết!
Tiểu Linh Ngư sững sờ tại chỗ. Chàng nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi võ công của chàng đã tiến triển phi thường. Tiếng la của khán giả kéo chàng trở về thực tại. Và thực tại thì bất lợi cho chàng lắm rồi, bởi chàng không còn có thể nương thân nơi ban hát nữa rồi.
Chạy, chàng không còn cách nào hơn là chạy, chạy thật nhanh. Người không đuổi theo, song có tiếng gọi đuổi theo :
- Tiểu Ngốc! Chờ ta với, Tiểu Ngốc!
Trong ban hát, đồng nghiệp gọi là Tiểu Ngốc, và người gọi đó hẳn là người trong ban hát. Âm thinh là của nữ nhân, mà trong ban hát chỉ có một mình Hải Hồng Châu là nữ nhân.
Nàng làm sao gọi chàng trở lại được? Gọi được mấy tiếng, nàng không còn thấy bóng chàng bởi đêm tối, gia dĩ chàng chạy chết. Có chắc gì chàng nghe lọt tiếng gọi của nàng không chứ?
Nàng không chạy theo, nàng ngã ngồi xuống đó, lệ thảm khơi giòng, nàng khóc ngất. Khóc như thế, nàng còn cố thốt qua nức nở :
- Đi rồi! Chàng đã đi! Ta biết đã đi chẳng bao giờ chàng trở lại!
Hải Tứ Gia bước tới nâng nàng lên. Là con người từng trải, Hải Tứ Gia thừa hiểu những phức tạp của lòng người. Có những trường hợp mà con người không giải quyết nổi những phức tạp của chính mình, thì làm sao giải quyết được những phức tạp của người khác? Tự những phức tạp đó, thời gian sẽ giải quyết chúng nó. Con người đành bất lực.
Lão vuốt nhẹ tóc con, lẩm nhẩm :
- Hắn không trở lại, cái đó chắc rồi con, chúng ta biết thế, song đành chịu thế, chứ còn dùng biện pháp gì? Hắn không thuộc hạng người của chúng ta, con muốn giữ hắn lại trong giai cấp này, là con kéo thời gian đi ngược giòng vậy! Không, con ạ, hổ phải ở rừng, rồng phải ở biển, mỗi giai tầng xã hội có phong cảnh riêng, đừng mong đem con cá nhốt trong lồng, và đem chim vào chậu!
Hải Hồng Châu rít lên thảm thiết :
- Nhưng con... con không thể... Xin gia gia...
Hải Tứ Gia thở dài :
- Nhẫn nại, con! Mẫu người như hắn, chẳng những cha con ta không giữ nổi, mà trên thế gian này, vô luận là ai cũng không giữ nổi! Con nên can đảm nhìn vào thực tế, vĩnh viễn con không gặp lại hắn đâu!
Hải Hồng Châu nhào vào lòng cha. Nhẫn nại? Bất cứ về những việc gì nàng cũng nhẫn nại được, nhưng xa người yêu, dù sao thì buổi ban đầu mà nói hai tiếng nhẫn nại nghe ra đau đớn chát chua làm sao. Bởi tất cả đều tan nát rồi, lấy gì làm điểm tựa để nhẫn nại?
Nàng tìm điểm tựa đó nơi lòng cha già. Cái khổ cho nàng là lòng xuân chớm nở, đón ngọn gió xuân đầu tiên! Đón mối tình đầu! Mọi ấn tượng với thời gian dễ phai mờ, trừ ấn tượng mối tình đầu!
Bên cạnh lò, một lão nhân ngồi chờ, bởi ngồi chờ lão ta thích ngồi chồm hổm.
Hiện tại thì lão chờ nước sôi.
Gương mặt của lão an tường quá, bình tịnh quá.
Lão ngồi chồm hổm như vậy qua bao nhiêu ngày, tháng năm rồi? Ngoài cái việc chờ nước sôi, lão còn chờ chi nữa?
Việc chờ của lão đừng hòng bảo một thiếu niên nào có kiên nhẫn làm nổi.
Lão biết rõ chứ, vào tuần tuổi của lão, trừ cái chết ra còn gì nữa mà chờ? Lão còn hy vọng gì nữa mà nuôi hy vọng?
Giang Biệt Hạc đến nơi cao giọng thốt :
- Hay! hay cho ngươi! Giả câm giả điếc khéo lắm! Vô luận thế nào, ta cũng nhất định giết ngươi!
Lão bước tới sát bên lưng lão già câm điếc, đưa tay lên ngay đỉnh đầu lão nô. Bàn tay đó giáng xuống, dù đầu lão nô bằng sắt củng phải bẹp rí.
Lão nô ngẩng mặt lên vừa cười hì hì, vừa đưa tay chỉ chiếc ấm nước như để nói :
- Nước sắp sôi, nước sôi già pha trà cho chủ nhân uống!
Cuối cùng Giang Biệt Hạc buông thõng cánh tay, mở luôn năm ngón, không còn nắm chặc nữa. Nếu lão nô nghe được những gì Giang Biệt Hạc vừa thốt hẳn lão ta không thể giữ thần sắc an tường, bình tịnh, lão không thể cười hì hì.
Nhưng có những người không câm, không điếc trước cái chết vẫn an tường như thường. Và Tiểu Linh Ngư là một trong những người đó.
* * * * *
Ánh sao mờ nhạt chiếu xuống gương mặt Hoa Vô Khuyết, một gương mặt lành lặn hơn ngọc chuốt, dừng ai mong tìm thấy một điểm, một vệt nhỏ bằng một phần trăm, một phần ngàn của sợi lông trên gương mặt đó. Một gương mặt mà hầu hết những cô gái dậy thì đều vẽ lên trong tâm tưởng khi niềm xuân chớm động. Một gương mặt lý tưởng của thiếu nữ ở mọi giai tầng.
Tiểu Linh Ngư nhìn hắn. Đột nhiên chàng bật cười :
- Ngươi biết không? Cái tên Vô Khuyết của ngươi rất đúng, rất hay! Ngươi là một con người hoàn toàn. Ngươi gồm cả thiên toàn, vạn toàn chứ không những thập toàn mà thôi, như thế nhân hằng ao ước. Ngươi xuất thân từ một thánh địa, một địa phương mà hầu hết hào kiệt anh hùng trong võ lâm mỗi lần nhắc đến là niềm tôn kính bừng lên, một cái tên địa phương tập trung một ngưỡng vọng của hầu hết những người học võ! Ngươi tuổi trẻ, đẹp đẽ, khôi ngô, ngươi chẳng hề lo nghĩ về tiền tài. Còn võ công của ngươi thì đã đạt đến giới cảnh siêu nhiên, bất cứ cao thủ nào cũng ái mộ tôn sùng.
Ngươi ăn nói hòa dịu, thái độ ôn nhu, lời như rót mật, vẻ cười như bùa mê, thiếu nữ dù có khó tánh đến đâu, thấy ngươi rồi thì tim phải đứng, máu phải ngừng. Không ai có một lý do oán ghét ngươi, không ai tìm được một lỗi nhỏ của ngươi được để mắng thầm ngươi.
Chàng lắc đầu, thở dài tiếp :
- Ngươi là con người hoàn toàn duy nhất từ nghìn xưa mà cũng duy nhất về nghìn sau!
Hoa Vô Khuyết cười nhẹ :
- Đa tạ quá khen!
Tiểu Linh Ngư tiếp :
- Nhưng, đột nhiên ta phát hiện ra ngươi còn khiếm khuyết!
Hoa Vô Khuyết thản nhiên :
- Ạ!
Tiểu Linh Ngư gật đầu :
- Phải! Ngươi còn khiếm khuyết, ngươi thiếu vắng tình cảm! Từ đầu đến chân ngươi không có một cảm giác nào cả, bởi máu trong người của ngươi là một thứ máu lạnh.
Hoa Vô Khuyết cười nhạt :
- Thật thế à?
Tiểu Linh Ngưcao giọng :
- Ngươi không phục? Được rồi ta hỏi ngươi, ngươi đã biết thế nà là yêu chăng? Ngươi có biết tư vị của cái yêu chưa? Ngươi biết thế nào là hận? và có lần nào ngươi hận chưa?
Chàng nhích tới vài bước nữa rồi tiếp :
- Đến cả phiền não ngươi cũng không biết luôn! Ngươi chẳng biết nốt những thống khổ do cái già, cái bịnh, sầu muộn, nghèo túng, thất vọng, bi thương, tủi nhục, thẹn thùng, phẫn nộ... Ngươi hoàn toàn không biết thế nào là thống khổ, thì làm gì ngươi thấm thía được sự hoan lạc?
Chàng thở dài mấy tiếng, lại tiếp :
- Ngươi chưa chân chánh yêu ai, ngươi chưa thực sự hận ai, ngươi chẳng hề thống khổ, ngươi cũng không biết hoan lạc! Ai khác thì hâm mộ ngươi chứ ta nhận thấy ngươi đáng chán!
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm. Thần sắc của hắn vẫn an tường, không hề biến đổi, bất quá hắn điểm nhẹ nụ cười nhạt.
Hắn đáp :
- Rất có thể ngươi nói đúng, nhưng biết sao hơn, bởi hoàn cảnh đã tạo thành ta như vậy, ta sống trong hoàn cảnh đó từ thuở nhỏ.
Tiểu Linh Ngưcười khổ :
- Phải! Chỉ có Di Hoa cung mới tạo nên mẩu người như ngươi, chỉ có Di Hoa cung mới có năng lực biến khúc gỗ thành người, khúc gỗ đi đứng được nhưng lại thiếu vắng cái tâm của một con người. Đối với mỗi cá nhân, ngươi giữ tròn lễ, nhưng ngươi không nhận là họ xứng đáng cho ngươi tôn kính, đối với mỗi nữ nhân, ngươi ôn nhu hòa dịu nhưng ngươi không hề thích họ!
Chàng lại thở dài, tiếp :
- Cho đến việc giết người, ngươi muốn giết một kẻ nào đó, cũng vị tất là ngươi nhận rằng người đó đáng bị giết!
Hoa Vô Khuyết thở ra :
- Đích xác đó là điều đáng thẹn cho ta!
Tiểu Linh Ngư ngẩng mặt lên không, cười mấy tiếng :
- Tốt! Ta đã nói rồi đó, bây giờ ngươi cứ động thủ đi! Ta muốn xem trong vòng mấy chiêu, ngươi giết được ta.
Hoa Vô Khuyết hỏi :
- Ngươi dùng vũ khí chứ?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu :
- Ta không có vũ khí.
Hoa Vô Khuyết ôn tồn :
- Nếu ngươi muốn dùng vũ khí ta có thể cùng đi với ngươi, đến nơi nào có vũ khí, để ngươi chọn lựa một món thích hợp.
Tiểu Linh Ngư cười khổ :
- Ngươi thừa biết là có vũ khí, ta cũng chưa phải là địch thủ của ngươi. Ngươi rõ ràng muốn giết ta, lại khách khí đến độ đó, nếu người khác ở trường hợp ta, họ sẽ cho rằng ngươi nham hiểm tàn độc, song ta biết ngươi không âm trầm như vậy, bởi ngươi chẳng cần phải giả trá với ai!
Hoa Vô Khuyết gật gù :
- Ngươi biết ta quá rõ!
Tiểu Linh Ngưtiếp :
- Nếu ngươi muốn tìm ra một kẻ thứ hai biết rõ ngươi như ta, thì đúng là ngươi nuôi mộng.
Hoa Vô Khuyết thở dài :
- Đúng vậy!
Tiểu Linh Ngư quét tay qua đôi môi, vành môi khô từ lúc nào, bảo :
- Ta không cần vũ khí! Ngươi động thủ đi!
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên, một ngọn gió thu thoảng nhẹ qua, mang theo một chiếc lá vàng chập chờn trong không gian, từ từ hạ thấp.
Khung cảnh đầu thu tiêu sơ lạ!
Hắn thở dài, buột miệng thốt :
- Khí thu...
Tiểu Linh Ngưtiếp liền :
- Khí thu như thế này, hợp với việc giết người...
Bỗng, một giọng lạnh lung phụ họa :
- Khí thu như thế này, ta nghe lạnh quá!
Giọng nói của Thiết Tâm Nam. Câu nói dứt nàng đã đến nơi, trần truồng như nhộng.
* * * * *
Ánh sao mờ nhạt chiếu xuống thân hình nàng...
Một thân hình mà tất cả những pho tượng mỹ nữ trên thế gian đều khó sánh!
Một thân hình bằng ngà, do tay thợ khéo tạo thành! Tay thợ khéo là hóa công!
Nhìn thân thể nàng, Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư nghe hơi thở ngừng, tim cũng ngừng đập luôn.
Hoa Vô Khuyết rung rung giọng :
- Cô nương... cô nương...
Thiết Tâm Nam quay mình nửa vòng đối diện với hắn hỏi :
- Ngươi xem ta có đẹp không?
Ngực nàng nhích động, đôi nhũ hoa nhích động, dưới anh sao, làn da ngực hiện ra huyền ảo...
Hoa Vô Khuyết nhắm mắt liền.
Mắt nhắm, song hắn mở miệng :
- Cô nương... tại sao cô nương...
Hắn vừa nhắm mắt, Thiết Tâm Nam lướt tới ôm hắn ngực sát ngực, tay nàng vòng ra sau lưng hắn, siết mạnh.
Hoa Vô Khuyết rợn người, một cảm giác lạ lùng truyền nhanh khắp cơ thể hắn, lồng ngực hắn như vỡ tung ra, hắn như xa rời thực tại.
Hắn cảm thấy đê mê, hắn nghe rạo rực.
Hắn phải làm gì bây giờ?
Thiết Tâm Nam rên rỉ :
- Tử nhân ơi! Tử nhân còn đứng đờ ra đó sao?
Thiết Tâm Nam rít lên :
- Ta đã như thế rồi, ngươi vẫn chưa chịu chạy sao?
Tiểu Linh Ngư bật khóc.
Lần thứ nhất trong đời chàng khóc. Tại sao chàng khóc? Cảm kích? Bi thương?
Phẫn nộ? Tủi nhục?
Chàng không thể phân tách nổi tâm tình lúc đó.
Hoa Vô Khuyết quờ quạng đôi tay, song quờ quạng để mà tìm cách thoát khỏi vòng tay của Thiết Tâm Nam chứ chẳng dám chạm vào mình nàng.
Mồ hôi đượm thành hạt to nơi trán hắn, hắn luôn miệng kêu lên :
- Buông! buông ra...
Hắn càng kêu, Thiết Tâm Nam càng đeo dính, vòng tay càng siết chặc, ngực càng ghì sát.
Nhưng đầu nàng lại quay về phía Tiểu Linh Ngư, lệ thảm đầm đìa, nàng rít lên :
- Ngươi không chạy, ta cắn lưỡi ngay! Ta chết trước mắt ngươi!
Tiểu Linh Ngư lí nhí :
- Ta... ta...
Chàng sẽ nói gì? Không! chàng không thể nói gì được nửa!
Chàng nhìn nàng một lượt cuối cùng, ghi nhận hình bóng thê thảm đó một lần cuối cùng, để chẳng bao giờ quên được rồi chàng hét lên một tiếng lớn, quay mình lại, phóng chân chạy như điên.
* * * * *
Sao dần dần thưa.
Đêm thu dưới ánh sao mờ, ảm đạm làm sao!
Tiểu Linh Ngư chạy như con dã thú bị thương chạy chết, chạy trong cánh đồng hoang vắng dưới ánh sao mờ.
Chàng không rõ là đã chạy được bao nhiêu dặm đường và cũng chẳng biết mình đang hướng về phương trời nào.
Hiện tại thì chàng không còn khóc nữa, nguồn lệ đã ngưng đổ ngay từ lúc chàng nhích đôi chân và tâm của chàng rối hơn mớ tóc trên đầu theo gió lộng ngược chiều mà lộn nùi. Chưa bao giờ trong đời chàng, chàng hoang mang, chàng thống khổ như lúc này.
Trước mặt là dòng sông dài, nước chảy rộng, bờ đối diện ngoài tầm mắt, chàng tưởng như mình đã đến tận một góc biển xa xôi.
Chàng đến bờ sông và nơi chàng dừng chân là một bãi cỏ.
Chân chùn, sức kiệt, chàng nằm dài trên bãi cỏ, cỏ ướt nước thấm mình chàng bất chấp, địa điểm thuận tiện hay không, chàng không màng đến.
Ngửa mặt lên không, chàng nhìn những vì sao, từng vì sao một nhạt sang lặn đi, chàng nhìn sao mà chẳng thấy sao, chàng muốn thấy gì xa xôi hơn sao.
Chàng thử cắn môi, chàng nghe đau, song cái đau đó đâu có nghĩa gì, đối với niềm đau đang đày đọa tâm hồn?
Chàng tự hỏi :
- Ta có phải là con người chăng? Ta có còn là một con người chăng?
Tâm tư rối, muôn ngàn ý niệm phát sanh, chàng nghĩ tiếp :
- Ta cứ cho rằng trên đời này chẳng có ai hơn được ta, ta khinh thường mọi người, khinh thường tất cả, nhưng khi người muốn giết ta, ta chẳng có biện pháp nào. Ta không biện pháp đành để một thiếu nữ can thiệp. Ta khinh thường nữ nhân, thấy Thiết Tâm Nam yêu ta, ta tìm cách khích động tự ái của nàng, cho nàng xa lánh ta, cuối cùng chính nàng lại hy sinh cứu ta. Ta tự hào là thông minh đệ nhất trong thiên hạ, cuối cùng ta bị đuổi chạy như chó. Một con chó chạy mà chẳng dám vểnh đuôi, bởi vểnh đuôi là bị phát giác.
Đành là hôm nay ta chạy thoát, song ta sanh ra trên đời này đâu phải để chạy như vậy? Ta sanh ra trên đời đâu phải để chờ người cứu qua mỗi lúc nguy? Phải, Hoa Vô Khuyết không hơn ta về kế mưu, nhưng với võ công đó hắn cần gì phải có kế mưu?
Ai làm chi nổi hắn, mà hắn phải an bày, áp dụng một kế mưu?
Còn ta, ta cứ ỷ trượng vào kế mưu! Ta cứ ỷ trượng vào vận số! Một con người, biết vận số của mình như thế nào mà ỷ trượng vào? Một con người không có bản lảnh, thì cò làm được gì, dù kế thâm mưu độc?
Ta cứ tưởng mọi người trong Ác Nhân cốc sợ ta, ta vênh váo mặt, ta cho mình là bật siêu phàm. Ta có biết đâu họ sợ ta như hàng cha mẹ sợ đứa con ngỗ nghịch. Giả như họ hạ thủ đoạn thì ta còn gì? Họ không hạ thủ đoạn, chỉ vì phàm làm cha mẹ, dù con ngỗ nghịch đến đâu cũng chẳng nỡ hạ thủ đoạn! Thực ra, ta đã hơn Đổ Kiều Kiều, Lý Đại Chủy, Đỗ Sát, Âm Cửu U, Cáp Cáp Nhi chưa?
* * * * *
Đêm dù dài cũng phải qua, ngày dù chậm củng phải đến. Phương đông, bầu trời rừng sáng, xa xa có tiếng chó sủa sớm, báo hiệu một người nào đó đã bắt đầu công việc hằng ngày.
Rồi đâu đây có tiếng người. Ngày đã về, thế nhân chuẩn bị tiếp tục sinh hoạt đều đều. Sinh hoạt gián đoạn từng đêm, từng đêm sự gián đoạn rất cần, cho mọi người lấy lại sức khỏe, cho mọi người kiểm điểm việc làm.
Một cơn gió đâu đây quét đến, gió mang theo mùi cơm nóng ngạt ngào. Mùi cơm làm chàng bật mình dậy. Bùn vấy y phục, bùn vấy chân tay, bùn trát đầy mặt, chàng bất chấp cái dơ dáy đó, theo con đê tiến tới.
Ngày về song trời chưa sang tỏ, đèn nhà chưa tắt, chàng nhìn ra xa xa, chừng như phía trước có một thôn xóm gì. Nơi đó có nhiều bong người hẳn phải là một sân chợ, buổi chợ sang của thôn xóm.
Trước bải đất rộng của một khách sạn, một nhóm người tụ họp bao thành vòng tròn. Bên trong vòng đó có tiếng trống, tiếng chiêng, loại trống và chiêng nhỏ, phát lên vang vang, vọng đến tai chàng.
Giữa vòng người và trung tâm có mấy chiếc đèn lồng bằng lụa cũ, màu đỏ. Gió thu thổi qua, đèn lồng chao chao.
Thì ra là một ban hát du phương! Ban hát có ban nào chẳng lưu diễn? dùng cái tiếng du phương bất quá để nói lên cái quy mô không quan trọng lắm của bọn này thôi.
Với quy mô đó, ban hát chỉ gồm một số ít diễn viên, mà nam nhân lại là đa số trong số ít đó.
Tiểu Linh Ngư cứ để y hình trạng đó tiến đến gần. Ai thấy chàng sắp sửa đến gần cũng mắng một vài tiếng, mắng rồi lại tạt ra xa xa tránh chàng. Dạo chợ buổi sáng có ai thích để y phục tươm tất chạm vào những vết bùn ươn ướt trên mình chàng.
Lúc chàng đến, bên trong đang diễn trò đi dây, diễn viên là một thiếu nữ, vận y phục màu hồng thắt đôi bính tóc, đôi mắt vừa to vừa đen, chớp sang. Bên dưới đường dây, đứng bọc thành vòng. một số người khác, quất roi, múa đao, đánh trống, khua chiêng tạo thành một cảnh hỗn tạp cả người lẫn âm thinh.
Chung quanh Tiểu Linh Ngư, người xem tản ra xa chàng, thành ra một mình chàng chiếm một khoảng trống khá rộng, chàng ngồi chồm hổm tại đó.
Chàng không nhìn môn diễn, chàng chỉ nhìn người xem, như tìm những nụ cười, nghiên cứu nét cười của thiên hạ.
Chừng như nhìn mà chàng không lưu tâm lắm, tâm trí gởi tận đâu đâu mãi đến lúc có tiếng kêu lên kinh khủng chàng mới giật mình, trở về thực tại. Nhưng chẳng có gì đáng kinh hãi, bất quá thiếu nữ từ trên dây nhào lộn xuống, người xem tưởng là nàng trượt chân, sợ cho sanh mạng của nàng, khi thấy nàng chống tay xuống đất quật ngược thân hình, rồi đứng lên, nhoẻn miệng cười, lúc đó người xem lại vỗ tay, reo hò vang dội.
Kế tiếp, những tiếng keng keng vang lên, từ bốn phía tiền bay vào diễn trường như lá rụng. Cuộc diễn trò chấm dứt, người xem lần lượt tản mát, ban hát cũng thu dọn diễn trường. Ai ai cũng bận rộn chỉ có nàng áo đỏ thì ngồi ỳ một chỗ như một nàng công chúa ngồi chờ cung nữ hoàn tất các việc để kịp giờ hồi cung.
Nàng ngồi đó tay cầm cốc nước, chốc chốc lại nốc một ngụm. Nàng đảo mắt nhìn quanh, bất chợt trông thấy Tiểu Linh Ngư, đôi mày liễu cau lại, đôi mắt chớp chớp, chẳng rõ nghĩ sao nàng đưa tay vào mình lấy ra một đồng tiền quăng đến trước mặt chàng.
Quăng xong, nàng quay đầu về hướng khác. Tiểu Linh Ngư không nhặt lấy.
Thu dọn xong, ban hát ly khai địa điểm, nàng áo đỏ liếc qua chỗ Tiểu Linh Ngư ngồi với một cử động hết sức thản nhiên, nàng lấy chân hất đồng tiền đến chân Tiểu Linh Ngư.
Phàm là người thiện lương ai thấy kẻ cùng khốn lại chẳng động tâm? Động tâm rồi, hầu như quên mình, chỉ lo cho kẻ cùng khốn.
Toàn ban hát cười cười, nói nói như hoan hỉ một ngày thắng lợi, thu hoạch được nhiệu tiền, họ sẽ có thịt, có rượu. Họ chỉ nghĩ cho ngày nay, họ không cần biết ngày mai sẽ ra sao, dù cho ngày mai không diễn được, không tiền, không thịt, không rượu, họ củng chẳng buồn, bởi họ chẳng bao giờ biết buồn, biết lo cho ngày mai, tới đâu rồi hay tới đó.
Họ thuộc thành phần sống chẳng ngày mai. Họ bằng lòng với hiện tại, hôm nay có bao nhiêu, cứ hưởng bao nhiêu. Ngày mai phải nhịn, họ vui lòng nhịn.
Họ như thế đó, Tiểu Linh Ngư hiện tại nào có khác chi họ? Dù chàng có muốn lo cho ngày mai, chàng phải làm sao? Lo cách nào? Chẳng biết phải làm sao, chẳng có cách nào lo thì tại sao không bằng lòng với hiện tại?
Đã bằng lòng với hiện tại thì hơi sức đâu mà đắn đo?
Chàng nhặt đồng tiền, rồi lặng lẽ theo sau đoàn hát.
Xa xa phía trước mặt là bờ sông, dựa bờ sông có một con thuyền, đó là nhà của các diễn viên đoàn hát. Gạo chợ, nước sông, cái cảnh phiêu bạt đó bi thảm cho một số người song cũng là một lối sống lý tưởng của số khác.
Chỉ những ai không thích câu thúc mới thấy cái thú của kiếp phù sinh.
Một lão nhân lưng trần, vận quần bó, râu quắn, ngực phồng tay nở, đang chỉ huy đoàn diễn viên sắp xếp các diễn cụ lên thuyền. Lão nhân vào trạc lục tuần, hình hài còn tráng kiện như thanh niên. Tuy thuộc hạng lạc phách phiêu bồng, lão còn giữ được một thần tình oai nghiêm không kém những tay khạc khói ói lữa. Có lẽ lão là trưởng ban.
Tiểu Linh Ngư vụt bước tới, cung cung kính kính vái chào, rồi hỏi :
- Lão gia, tiểu nhân muốn theo lão gia đi đó, đi đây, lão gia có chấp nhận không?
Lão nhân nhìn chàng từ đầu đến chân lắc đầu :
- Xuôi ngược giang hồ, chẳng phải trò chơi, vui sướng chi mà ngươi đòi đi theo?
Ngoài ra, phải có chút ít tài, lại còn có sức chịu cực khổ.
Tiểu Linh Ngư thốt :
- Tiểu nhân không sợ khổ.
Chàng xuống nước nhỏ, cố ve vuốt lão nhân, cho nên không ngại xưng là tiểu nhân, gọi người là lão gia.
Lão nhân hừ một tiếng :
- Còn tài? ngươi có tài gì? Có thể biểu diễn cho mọi người xem thử chăng?
Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một chút :
- Tiểu nhân có tài nhảy, kiểu nhảy choi choi!
Lão nhân cười lớn :
- Nhảy? Trên đời này ai chẳng biết nhảy? Nhảy là một cử động đơn giản nhất, có cái chi đâu mà gọi là một trò? Đã không là trò thì còn ai diễn chứ?
Lão gọi to :
- Trâu con ơi! Xuống đây mà nhảy cho hắn xem!
Một thiếu niên mày rậm, mắt to, than vóc lực lưỡng, cười hì hì, từ trên thuyền nhảy xuống, xăng tay áo, không cần lấy tư thế, cứ vậy mà nhảy bảy tám lượt.
Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt :
- Nhân huynh ức độ có thể nhảy được bao nhiêu lượt một lần?
Thiếu niên đáp :
- Đại khái vài ba mươi lượt.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu :
- Ít quá! Tôi nhảy độ một hai trăm lượt mỗi lần.
Lão nhân mỉm cười :
- Có giỏi lắm là mỗi lần nhảy tám mươi lượt là cùng. Lúc nhỏ, ta có thấy một người nhảy giỏi hơn hết, người đó cũng chỉ nhảy tám mươi lượt mỗi lần không làm sao hơn số đó. Từ sau ngày y chết rồi, chẳng có ai phá nổi kỷ lục của lão ta.
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên :
- Tôi có thể nhảy đúng một trăm sáu mươi lượt.
Lão nhân lại cười vang :
- Nếu ngươi nhảy được một trăm sáu mươi... không chỉ nhảy được tám mươi lượt thôi, thì ngươi sẽ có phần ăn trong ban của ta, tuy chẳng sang trọng gì, nhưng cũng có đủ thịt, đủ rượu!
Tiểu Linh Ngư không đợi dục, nhảy liền. Lão vừa dứt câu Tiểu Linh Ngư đã nhảy được mấy lượt rồi.
Về võ công, chàng không thể sánh với những cao thủ thượng thặng, nhưng từ thuở nhỏ chàng được bọn Cáp Cáp Nhi tẫm và ướp rất kỹ, biến chàng thành con người gần như mình đồng thân sắt, nhờ thế mà chàng có sức chịu đựng phi thường. Những việc mà người thường nghe mệt nếu phải làm trong thời gian dài gấp ba, gấp năm lần.
Thì thiếu niên kia nhảy được một, chàng có thể nhảy được năm, thiếu niên kia nhảy được ba mươi lượt, chàng có thể nhảy gấp năm.
Thoạt đầu không ai lưu ý đến chàng, ai ai cũng khinh thường, cho rằng bất quá chàng nhảy độ hai mươi lượt là lăn đùng ra, thở mệt. Không, chàng không lăn đùng ra, không mệt tý nào, chàng nhảy đến cái thứ ba mươi rồi, ngang con số của thiếu niên và chàng chưa ngừng.
Đến lúc đó, những diễn viên trong đoàn hát mới quay quần quanh chàng và bắt đầu chú ý. Theo con số càng lúc càng gia tăng của những cái nhảy, những người bao vây bên ngoài càng mở to mắt nhìn, mắt mở to, miệng củng há rộng theo.
Dần dần, chàng nhảy đến cái thứ tám mươi. Mọi người không còn giương mắt to hơn, há miệng rộng hơn, bây giờ thì đến lúc ngực phập phồng, bởi ai củng nín thở.
Trong những cặp mắt đó, chỉ có cặp mắt của thiếu nữ áo hồng là sang hơn hết, mở to hơn hết, miệng nàng củng há rộng hơn hết.
Tiểu Linh Ngư cứ tiếp tục nhảy, chàng đã vượt qua con số một trăm.
Bấy giờ chàng ngừng nhảy điểm một nụ cười, thốt :
- Đủ rồi! Lão gia định tám mươi lượt, tôi đã vượt con số đó, như thế là đủ lắm!
Đủ thấy cái thuật nhảy của tôi!.
Lão nhân vỗ tay tán thưởng, cười to :
- Tự nhiên! Tự nhiên là đủ, quá đủ! Ngươi hãy theo con trâu con lên thuyền, rửa mặt, thay đổi y phục, chờ cơm chín mà ăn với mọi người. Từ nay ngươi là một diễn viên trong đoàn hát của ta đấy nhé!
Tiểu Linh Ngư cúi đầu :
- Cha tôi, mẹ tôi mới chết, trước mộ phần của song thân, tôi có phát thệ là thủ hiếu đúng ba năm, tôi không tắm, không rửa trong thời gian thủ hiếu.
Lão nhân thở dài :
- Đáng thương cho ngươi! Không ngờ ngươi hiếu thuận như vậy!
Đoạn lão tự giới thiệu :
- Bọn chúng quen gọi ta là Tứ gia, vậy từ nay ngươi cứ gọi ta là Tứ gia.
* * * * *
Thế là Tiểu Linh Ngư gia nhập đoàn hát, tiếp nhận kiếp sống phiêu bồng, ăn gạo chợ, uống nước sông, hôm nay đổ bến này, mai mốt kia, dời bến khác...
Sinh hoạt của Hải Gia bang không phát tài lắm, song thừa cung cấp cái ăn, cái mặt cho cộng sự viên.
Tiểu Linh Ngư theo chân ban hát, cũng được ấm no qua ngày, đoạn tháng, trong nhịp độ đều đều.
Bây giờ chàng mới biết rõ, ban hát gồm những con, trai, gái, và cháu của Hải Tứ Gia, nếu có ngoại nhân thì chính là chàng.
Gã thiếu niên mà lão gọi là con trâu con của lão, là người con trai thứ sáu, gã có công phu cao nhất trong bọn. Còn cái vị tiểu cô nương áo hồng, diễn viên nồng cốt của ban hát, nàng tên là Hải Hồng Châu, khi Hải Tứ Gia được năm mươi tuổi mới sinh ra nàng.
Đại khái chàng chỉ biết có vậy thôi. Và đại khái, chàng cũng chỉ có cái thuật nhảy mà thôi. Mà cần gì chàng biết nhiều hơn? Chàng không thiết tha biết, họ là những ai, họ xuất xứ từ đâu, họ tốt hay xấu, cũng như chàng không cần học thêm nghề gì khác để biểu diễn thay cho thuật nhảy.
Điều cần, là họ chấp nhận chàng, chàng giúp họ được một môn trong chương trình tạp diễn mỗi ngày thế là đủ. Chàng có công, chàng ăn hạt cơm, mặc tất vải do công chàng đem lại, thế là được, khỏi phải ăn mày, khỏi phải phục lụy người bố thí.
Cho nên, sau những giờ diễn xuất, trừ mấy lúc ăn, lúc ngủ, Tiểu Linh Ngư cứ ngồi thừ một đống, khi trên thuyền, dưới bờ, chàng tìm những chỗ vắng mà ngồi, trên thuyền thì trong một góc nào đó, dưới bờ thì bên một cội cây hay trong một bụi cỏ nào đó. Nào ai biết được chàng ngồi thừ người như thế để làm gì?
Chàng xót xa cho hoàn cảnh chăng? Chàng ưu tư về thân thế chàng? Chàng đặt kế hoạch cho tương lai chăng?
Không! Những vấn đề đó không đi vào tâm tưởng chàng. Chàng tìm cách im lặng, để chuyên chú tâm tư vào những bí quyết luyện võ công. Những bí quyết võ công mà dưới gầm trời trong thời gian đó, chẳng một ai biết được.
Những bí quyết võ công bằng giá sinh mạng của bao nhiêu người, tuy hiện tại chàng không có quyển bí kíp nơi tay, song khối óc của chàng đã ghi khắc rõ rệt, chàng cứ trầm tư, hồi ức là quyển bí kíp mở rộng ra trong trí não từng trang, từng trang.
Ban ngày, chàng nghiên cứu, ban đêm chàng thực nghiệm, dĩ nhiên chàng phải đợi đến lúc mọi người ngủ kỹ, len lén xuống bờ, tìm chỗ vắng khoa tay vung chân.
Cũng có người bắt gặp chàng múa may, song họ không lưu ý cho lắm. Họ không lưu ý, vì chàng thường ngày rất hòa thuận, không hề chê trách ăn dở, hay nhận tiền tiêu vặt rất ít, so với các đồng nghiệp, không ngoại cảnh chẳng gây một ảnh hưởng nào đến chàng cả. Do đó mà đồng nghiệp mến chàng, đã mến rồi thì còn ai theo dõi chàng làm gì? Khi con người không tật đố thì dễ thân với nhau, và dành nhiều dễ dãi cho nhau.
Trò nhảy của chàng rất được hoan nghênh, riêng về cái điệu loạn vũ của chàng, ban thu hoạch khá nhiều tiền, gia dĩ chàng không so bì quyền lợi với đồng nghiệp, thì ai mà chẳng mến chàng? Mến chàng thì còn ai quấy nhiểu chàng?
Cho nên chẳng ai gây phiền phức cho chàng cả, cứ để chàng tự do hành động, miễn sáng sáng có mặt chàng trong buổi diễn, miễn trưa và chiều có mặt chàng trong các bữa ăn là đủ.
Có mặt chàng trong buổi diễn, là có niềm tin thu hoạch khá nhiều tiền, có mặt chàng trong các bữa ăn, là chàng chưa ly khai ban hát, họ còn thu lợi với điệu vũ loạn của chàng. Thế là đủ lắm rồi.
Cũng có những lúc chàng diễn không khéo lắm, song không ai nỡ trách cứ chàng.
Chính những lúc đó tâm tư chàng như trầm đọng, như hướng về một cõi xa xôi nào.
Theo ban hát, chàng bất chấp đến nơi nào, ở lại nơi nào, ở bao lâu, nếu ai thử hỏi chàng đã đi qua bao nhiêu địa phương, chắc chắn là không làm sao đáp được. Cũng như về thời gian “lưu diễn”, hay đúng hơn theo ban, chàng cũng chẳng nhớ là đã gia nhập được bao lâu rồi.
Một hôm, lúc thuyền hát cặp bờ, chàng đang ngồi nơi thuyền rửa chân. Từ phía sau lưng chàng, một cánh tay từ từ vươn tới, cánh tay tròn, làn da mịn màn, trắng hồng.
Bàn tay rất đẹp, cầm một quả quít, bàn tay đó nâng quả quít lên cao, ngang tầm mắt chàng. Chàng tiếp lấy quả quít, bóc vỏ ra, nhưng không quay đầu lại.
Không quay đầu, chàng vẫn biết người trao quít là ai, bởi trên thuyền có một người duy nhất có cánh tay đó.
Hải Hồng Châu đứng sau lưng chàng chờ một lúc lâu, chẳng thấy chàng quay nhìn, lại bước tới, ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng cởi giày, cũng rửa chân như chàng.
Có mỹ nhân nào lại chẳng có đôi chân đẹp? Tạo hóa sanh ra mỹ nhân tự nhiên không nỡ để khuyết điểm nơi mỹ nhân, thì đôi chân của Hải Hồng Châu vẫn đẹp, chân có đẹp mới cân xứng với bàn tay đẹp. Chân có đẹp mới dẫm nát sự nghiệp nam nhi, bàn tay có đẹp mới bóp nát linh hồn nam nhi.
Nhưng, Tiểu Linh Ngư không mở miệng. Chàng là tượng gỗ, nhan sắc kia có thể khuynh quốc, khuynh thành, song không sao khuynh đảo nổi Tiểu Linh Ngư, một chàng trai điêu linh cơ khổ.
Hải Hồng Châu liếc sang Tiểu Linh Ngư, vụt cười sằng sặc hỏi :
- Ngươi không màng đến ta, sao lại nhận quít của ta mà ăn?
Tiểu Linh Ngư buông gọn :
- Ta không giỏi nói năng.
Hải Hồng Châu vẫn cười :
- Thế tại sao ngươi không câm đi cho đỡ khổ?
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng :
- Câm là khổ chứ sao lại đỡ khổ? Sở dĩ ta không nói năng gì, là bởi ta xét mình không xứng đáng.
Hải Hồng Châu dịu giọng :
- Ai cho rằng ngươi không xứng đáng?
Đôi mắt to đen láy của nàng chớp chớp, nàng nhếch môi nụ cười, tiếp :
- Người ta cho ngươi là một tiểu ngốc, chứ ta thì nhận thấy ngươi rất thông minh, ngươi là một kẻ thông minh đệ nhất, ta tưởng chẳng những trong đoàn hát mà cho đến thiên hạ bên ngoài, chẳng có ai sánh kịp ngươi! Có đúng vậy chăng?
Hiện tại, điều đố kỵ nhất cho Tiểu Linh Ngư là nghe người ta khen tặng chàng là tay thông minh nhất trần đời. Chàng cau mày, đứng lên, quay đầu, định bước đi nơi khác. Nhưng vừa lúc đó, chàng chợt thấy một đoàn người. Thấy bọn đó rồi, chàng đứng lại nguyên chỗ, mường tượng một vật gì đang lung lay, bị ai đó đóng đinh cứng lại.
Chân cứng, thân mình cũng cứng, chàng thừ người ra như một chồi cây khô.
Đoàn người dĩ nhiên là ở trên bờ.
Bọn ấy đang nhàn du, bọn ấy đang diễn lại cái trò “đạp thanh”, như người thời trước, đã là nhàn du, đang đạp thanh thì họ phải cười, phải nói, phải vui, và y phục phải tươm tất, nếu không nói là hoa lệ.
Họ du xuân! Bây giờ Tiểu Linh Ngư mới nhớ ra là thời gian vào tiết xuân rồi. Vào xuân là không khí thơm, nơi nào cũng thơm, thơm mùi cỏ non, thơm mùi hoa rộ. Cỏ, chỉ vào xuân mới non, hoa thì mùa nào chẳng có hoa nở, nhưng chỉ vào mùa xuân hoa mới nở rộ. Do đó mùi thơm nặng đọng trong không gian hơn ở vào các mùa khác.
Nhìn đoàn người đó, ai ai cũng có cảm nghĩ trần gian là chốn thiên đàng, tại trần gian chẳng có bao giờ thống khổ? Thống khổ đối với họ là những sự tưởng tượng viễn vong, đời dâng hiến cho họ quá thừa thải, thì làm gì có thống khổ?
Với họ, con người sanh ra trên đời là để hưởng tất cả hoan lạc do đời cung cấp, nhân sanh rất ngắn đối với họ, chứ làm gì quá dài như một số người thường thở than, và hy vọng hy vọng chấm dứt kiếp sống càng sớm càng nhẹ niềm đau. Không, đối với họ không là thế, kẻ nào cho là đời dài, là kẻ đó ngu xuẩn cực độ. Đời quá ngắn kia mà, họ sợ không đủ thời gian hưởng tận lạc thú nhân sanh.
Mà họ là những ai chứ? Họ không xa lạ gì đối với Tiểu Linh Ngư, bằng cớ là chàng đang lưu ý đến họ. Họ là Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam, Mộ Dung Cửu, có cả Giang Ngọc Lang trong đoàn. Làm sao Giang Ngọc Lang chen vào đoàn được như thế?
* * * * *
Nhưng, Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam, Mộ Dung Cửu, Giang Ngọc Lang, bất quá là một điểm trung tâm, quanh họ còn có một đoàn người đông hơn, quay quần, bao bọc. Tất cả đều ăn mặc hoa lệ. Thất cả đều cười, không có cớ cũng cười, cố cười để góp tiếng vào tràng cười chung, có cười được mới có vinh dự. Tất cả đều nhìn vào trung tâm điểm, dù trung tâm điểm không nhìn ra, họ vẫn cứ nhìn vào.
Bởi, không nơi nào đáng nhìn đối với họ bằng trung tâm điểm, chỉ có những con mắt ô trọc mới nhìn vào nơi khác.
Đối với ai Hoa Vô Khuyết chẳng mảy mai quan tâm, hắn không cần nhìn ai, dù ai nhìn hắn, hắn không cần cười đáp dù có kẻ đang chờ hắn đáp cười. Nếu hắn cười, thì không cười với Thiết Tâm Nam, cũng là cười với Mộ Dung Cửu. Đoàn người vây quanh hắn, nhưng lòng hắn lại vây quanh hai nàng.
Hắn là người tròn lễ, đối với nữ nhân, hắn thủ lễ hơn, cho nên dù đối với đoàn người vây quanh hắn có khiếm lễ cũng chẳng sao, bởi hắn phải lo tròn lễ đối với hai nữ nhân trước.
Tiểu Linh Ngư bừng giận. Bình sanh, chàng mới phát hiện ra là mình tật đố. Và mãi đến bây giờ chàng mới biết, tật đố làm cho con người khổ sở hơn tất cả hoạn họa trên đời, một nỗi khổ triền miên, một ám ảnh liên lục...
Hải Hồng Châu đã thấy sự đổi thay nơi thần sắc của chàng, nàng hết sức kỳ quái.
Theo ánh mắt chàng, nàng nhìn lên bờ. Nàng chợt hiểu, thở dài :
- Ta biết! Thân thế của ngươi có rất nhiều bí mật! Thừa nhận đi!
Tiểu Linh Ngư đâu còn nghe nàng nói gì nữa? Hiện tại, chàng nhận ra thêm một người nữa, trong đoàn người, đó là Bạch Lăng Tiêu.
Bạch Lăng Tiêu vừa tiếp cận Hoa Vô Khuyết, là bắt chuyện liền, cả hai thấp giọng nói nói cười cười, ra vẻ tương đắc lắm.
Chàng hết sức lấy làm lạ, tự hỏi tại sao Hoa Vô Khuyết có thể chấp nhận sự thân thiết của cái hạng nửa người nửa ngợm đó được! Nhưng rồi chàng cũng thức ngộ ngay, Hoa Vô Khuyết có thể chấp nhận sự tiếp cận của mọi giới thì hạng người của Bạch Lăng Tiêu dù sao cũng chưa đến đổi quá hôi hám kia mà!
Hoa Vô Khuyết chấp nhận mọi người, bởi trước con mắt hắn, chẳng hề có người, hắn đã xem mọi người như nhau, chẳng ai tốt ai xấu, chẳng ai hiền ai dữ, ai dại ai khôn, ai gian hoạt hay thật thà, thì hắn cần chi phải chọn lựa?
Tất cả đối với hắn, là một khối thịt, có phương tiện xê dịch, có mắt có tai, có miệng nói tiếng người, thì hắn cần gì phải lựa trong những khối thịt đó, tìm một khối ý nhị hơn các khối?
Đã không màng tư cách, nhân phẩm, giá trị của đối thoại thì tự nhiên hắn không hề phí công nhận xét đối thoại, cho nên hắn không giận, không hờn ai cả.
Hải Hồng Châu cắn môi thấp giọng thốt :
- Ngươi nhận ra chúng? Ta biết, ngươi thuộc hạng người đó, ngươi thuộc giai tầng sang trọng, có tài sản, có danh vọng, chứ còn ta thì ta là hạng người lạc chợ, trôi sông, ta thuộc hạng ti tiện nhất trong xã hội, đáng thương hại nhất trong nhân loại! Ta biết mà!
Tiểu Linh Ngư từ từ lui lại, lui mãi đến góc khoang thuyền, thu hình trong bóng tối.
Chàng phát hiện Thiết Tâm Nam tựa hồ nhìn về phía chàng, mường tượng nhận ra chàng. Không, làm gì nàng nhận ra chàng được? Làm gì nàng tưởng tượng nổi là chàng hiện đang ở trên một con thuyền?
Và con người chàng hiện tại dơ dáy quá chừng, nàng dù có nhìn, cũng chẳng nhận ra. Bất quá ánh mắt của nàng đảo quanh, lơ đãng mà đảo, chứ nàng có nhìn thấy chi đâu?
Tuy nhiên, chàng làm sao mà không chú ý đến nàng?
Bây giờ, chàng thấy nàng nảy nở người ra, như một nụ hoa sắp nở, nhựa sống căng phồng, chỉ chờ một cơn gió mát thoáng qua là cánh hoa sẽ hé để đón giọt sương mai. Nàng nở người, vẻ sang quý cũng hiện lên, bây giờ nàng nghiễm nhiên trở thành một vị thiên kim đài các. Bên cạnh nàng còn có Mộ Dung Cửu, cả hai là hai mẫu nhan sắc, Thiết Tâm Nam thì huy hoàng như đóa hoa mẫu đơn, Mộ Dung Cửu thì u sầu như cúc cuối thu.
Mẫu đơn thì đầy đặn, thu cúc thì gầy, cả hai cùng đẹp, song cái đẹp của nàng nầy tương phản với cái đẹp của nàng kia. Đến cả ánh mắt cũng khác biệt, một long lanh sáng, một ảm đạm buồn.
Hải Hồng Châu chầm chậm bước theo Tiểu Linh Ngư, đến trước mặt chàng. Ánh mắt nàng cũng u buồn uất hận như ánh mắt của Mộ Dung Cửu, nàng nhìn chàng với ánh mắt đó, dĩ nhiên giọng nói của nàng cũng u buồn, uất hận :
- Ta đã biết rồi, bây giờ thì ta biết rõ lắm, ngươi không ngó ngàng gì đến ta, là bởi ta không xứng đáng với ngươi, ta không xứng đáng cho ngươi gởi một ánh mắt, một nụ cười, ta không xứng đáng nghe một lời nói của ngươi, dù là một lời nặng nề, một tiếng mắng. Có đúng vậy không? Ngươi dám nhận là đúng không? Phải mà, ta làm sao sánh được với hai nàng cao quý, sang trọng, xinh đẹp kia? Ta bất quá chỉ là...
Một cơn gió xuân mát mẻ từ bên ngoài lùa vào, đến tận gốc khoang thuyền.
Bỗng, Tiểu Linh Ngư đưa tay kéo nàng vào lòng, nghiêng nghiêng đầu, kê sát mặt chàng vào mặt nàng, gắn đôi môi vào môi nàng.
Cái mát của ngọn gió xuân, không làm hạ nhiệt độ trong người chàng, nhiệt độ đó dâng cao với hai gương mặt vừa hiện trên bờ sông, một gương mặt rạng rỡ bừng nhựa xuân, một gương mặt trầm buồn như chiều thu ảm đạm.
Không, nơi phát tiết ra cái độ sôi sôi, qua một ám ảnh của mơ hoài, chàng vớ lấy sự giông giống chợt hiện ra trước mắt, cái giông giống đó tạm thời thay thế cho một hình thể, chứa đựng phần tràn dư của những gì ứ đọng trong tim chàng.
Hải Hồng Châu cảm thấy mắt hoa lên, đất trời đảo lộn. Rồi hồn nàng tan biến, hình hài nàng cũng tan biến, dung hóa luôn với mông lung, huyền ảo, nàng trở thành một cuộn sóng chập chờn, chừng như xa xăm mà củng như gần, bởi cuộn sóng xoay quanh Tiểu Linh Ngư, tìm đường chui vào. Nhưng, làm sao nàng tìm được đường vào tim chàng? làm sao?
Chỉ một giây phút đó thôi một cái rợn ảo huyền đã biến thể nàng hoàn toàn, nàng vĩnh viễn giã từ thơ ngây, vô tư, vô lự, bước sang địa hạt náo nhiệt, trong địa hạt này, sóng gió sẻ chờ nàng, sóng gió sẽ phũ phàng nàng. Và không lâu, sóng gió đó đã đến cho nàng đây...
Tiểu Linh Ngư chợt xô nàng ra khỏi lòng, mặc nàng ngồi phệt nơi đó, chàng bước nhanh ra ngoài, nhảy xuống bờ sông.
Hải Hồng Châu giật mình, những gì vừa dung hòa, hòa lẫn với mông lung, huyền ảo tập trung lại, kết tinh lạo trở về với nàng như cũ, trả thực tế lại cho nàng, chính cái thực tế đó làm nàng giật mình.
Xong, những gì đẹp đều là mộng, và mộng đẹp thì bao giờ cũng chóng vỡ. Nàng chưa chịu nhận bại, nhắm mắt lại, cố tìm những mảnh vỡ tan của mộng đẹp mà vá víu lại.
Vô ích, tất cả đều biến thành mây khói, tan mất rồi. Bây giờ, nàng còn gì? Tất cả đều đổi thành mấy hạt lệ long lanh, cài quanh đôi mi của nàng, nhiều hạt lệ chen nhau, lệ thừa bắt đầu rơi...
* * * * *
Đêm đã xuống. Đêm xuống từ lúc nào, đừng hỏi Hải Hồng Châu vô ích, chẳng làm sao nàng biết được, bởi nàng đã mất ý thức thời gian, nàng mất cả ý thức thực tại..
Cho đến lúc tiếng chiêng, tiếng trống báo hiệu cuộc diễn buổi tối, nàng mới nhớ ra vai trò của mình. Vô luận tâm tình nàng cải biến thế nào, sinh hoạt vẫn là sinh hoạt, nàng không vì sự cải biến bên trong, mà cải biến luôn bên ngoài. Con người có thể cải biến đột ngột, chứ sinh hoạt khi cần cải biến, hẳn phải qua một thời gian.
Huống chi, sự cải biến trong tâm tình nàng chưa được mấy khắc, thì sinh hoạt dù muốn dù không cũng vẫn tiếp tục như bình thường. Và dù muốn dù không, nàng cũng phải thủ diễn vai trò của nàng theo chương trình bất di bất dịch.
Chương trình gồm mấy tiết mục, nàng bỏ đi tiết mục của nàng, là chương trình phải hỏng, toàn ban sẽ lâm vào thiếu thốn, vì cái mức bình thường trở thành bất thường.
Nàng phải lên dây, bước đi như những buổi nào, của những ngày nào. Ngày nào, buổi diễn nào nàng còn đi bằng tâm, bằng ý, nàng còn cẩn thận, đêm nay thì chính là cái xác không hồn của nàng bước đi...
Trước đó, nàng cũng đảo mắt tìm bóng hình đã vuột vòng tay nàng thoát chạy, bong hình đó vắng thiếu tại cục trường, nàng đưa hồn theo dõi. Bóng đó, hiện đang thu hình nơi đống vũ khí của đoàn hát trong một góc tối tăm.
Bóng đó cũng nhìn vào cục trường, nhưng một bóng người ngăn chận tầm mắt của chàng, chàng chỉ thấy một gương mặt xa xôi, không hề thấy gì giữa cảnh nhiệt náo của một diễn trường.
Mãi đến lúc có tiếng người kêu thét lên kinh hãi, Tiểu Linh Ngư mới giật mình trở lại thực tế. Chàng nhìn ra sân diễn. Hải Hồng Châu sơ xuất làm sao, lại rơi xuống đất.
Hải Tứ Gia và con trâu còn đang chạy đến nâng nàng lên.
Để mọi người đừng quan trọng hóa trường hợp, Hải Tứ Gia nhìn quanh khán giả một vòng, mỉm cười thốt :
- Lỡ cơ sơ suất, là sự thường, hỏng rồi làm lại cũng chẳng sao!
Lão nhìn Hải Hồng Châu, tiếp :
- Lên dây trở lại đi tiểu cô nương, cố diễn cho khéo một chút, cho các vị hài lòng!
Một người cười vang, thốt oang oang :
- Con bé đó hôm nay cái tâm để ở phương trời nào rồi. Có lẽ nàng gởi cho một thiếu niên nào đó!
Một người khác phụ họa :
- Gởi cho ai chứ? Có phải gởi cho tôi chăng, cô bé? Được người đẹp mơ tưởng, dù cho tôi làm vương làm đế, tôi cũng chẳng thích bằng!
Mỗi người một câu, câu nào cũng diễu cợt một cách hạ tiện. Tiểu Linh Ngư nghe hết, máu trong người sôi sục, có lẽ chàng phải rời nơi đó, hoặc để can thiệp, trừng trị bọn thô tục, hoặc để tránh đi một chỗ xa xa, cho tai đừng nghe những lời bẩn nữa.
Bỗng một thiếu niên vận áo màu xanh, vẹt đám đông lướt tới. Tiểu Linh Ngư giật mình, bởi vừa nhận ra một gương mặt quá quen, gương mặt của kẻ thiếu tài song lại thừa hách. Thiếu niên đó là Bạch Lăng Tiêu.
Hiện tại hắn oai nghiêm lạ. Hắn quắc mắt nhìn quanh diễn trường một vòng, đoạn dỏng dạc hăm :
- Kẻ nào còn buông một tiếng vô lễ đối với vị tiểu cô nương đó, ta sẽ cắt đứt lưỡi!
Một người nữa phụ họa :
- Còn lão gia, lão gia xin luôn đôi mắt kẻ đó!
Người thốt sau cũng là một người quá quen, chính là Hồng Sam Kim Đao Lý Minh Sanh.
Cục trường đang nhiệt náo, vụt im lặng. Vĩnh viễn những tiếng ác bao giờ cũng có hiệu lực hơn những lời hiền. Giả như lúc đó có ai khuyên ngăn thì chắc chắn là những cái miệng hôi thúi kia sẽ không khép lại, hơn thế còn mở rộng oang oang.
Những lời dịu dàng, khuyên ngăn không làm cho người ra cảm hóa bằng những tiếng hăm dọa.
Nhưng khổ thay, trong đường lối dạy đời, những bậc sư tôn đang hiền chẳng thể thành dữ, dù là vờ dữ, trái lại những kẻ dữ thì chẳng bao giờ hiền, do đó cái oai của kẻ dữ thì bao giờ cũng đi trước cái đức của người hiền.
Hải Tứ Gia bước tới vòng tay :
- Đa tạ nhị vị thiếu gia, trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu!
Bạch Lăng Tiêu lạnh lùng :
- Chẳng có chi!
Làm việc nghĩa, mà cho rằng chẳng có chi, thật là hắn thanh tao quá chừng. Hẳn là Tiểu Linh Ngư phải lợm giọng.
Hơn thế, Bạch Lăng Tiêu thò tay vào mình lấy ra một đĩnh bạc, quăng vào giữa sân diễn, buông giọng cũng lạnh lùng :
- Đền cho một buổi diễn dở dang, số thu kém! Cứ lấy mà mua rượu thịt ăn uống với nhau!
Có lẽ hoàng đế cũng không nói câu đó. Lý Minh Sanh tiếp liền :
- Đủ mua vài mươi vò rượu, mươi cân thịt rồi, phải không? Lão gia ban tiền, hẳn các ngươi cũng biết cái ý như thế nào chứ?
Hải Tứ Gia biến sắc quay lại Hải Hồng Châu quát :
- Hồng liễu đầu! Sao chưa bước tới tạ ơn nhị vị thiếu gia?
Hải Hồng Châu cúi đầu, bước tới, mặt nóng bừng bừng. Giọng nàng vừa thấp vừa rung :
- Đa tạ thiếu gia...
Hải Tứ Gia cau mày :
- Cái thứ âm thanh cánh muỗi đó, còn ai nghe được chứ?
Bạch Lăng Tiêu điểm một nụ cười ngạo nghễ :
- Không quan hệ gì. Bọn thiếu nữ hầu hết đều phát âm thanh nhỏ nhẹ như vậy cả, có thế mới thanh nhã chứ!
Lý Minh Sanh cười lớn :
- Phải đó! Bọn lão gia thích cái âm điệu đó lắm!
Bỗng, hắn vươn tay, chụp lấy tay Hải Hồng Châu. Rồi hắn cười, cười miệng, cười luôn cả mắt. Hắn tiếp :
- Đi! Đại ca ta thích ngươi, hãy theo đại ca ta, uống mấy chén rượu!
Đang đỏ mặt bừng bừng, nàng biến sắc thành trắng nhợt, toàn thân nàng run lên.
Một con người giận, mặt không đỏ lại biến trắng, cái nư giận phải nhiều, nư giận đó đáng sợ hơn nư giận của kẻ đỏ mặt.
Hải Tứ Gia gượng cười đáp :
- Con gái của già còn nhỏ quá, đợi vài năm nữa, nó lớn lên rồi, sẽ hầu rượu các vị cũng chẳng muộn.
Lý Minh Sanh bật cười quái đản :
- Vài năm? Không ai đợi được đâu!
Con trâu bước tới, trầm giọng :
- Ngươi buông tay ngay!
Một tiếng bốp vang lên, Lý Minh Sanh đã trở bàn tay, tát mạnh vào mặt con trâu, một cái tát như trời giáng. Nửa bên mặt trâu con sưng lên ngay. Trâu con thì phải to, bị cái tát đó, trâu con vẫn văng ra ngoài xa như thân hình chẳng có trọng lượng nào cả.
Lý Minh Sanh cao giọng :
- Các ngươi muốn hưởng ngọt dịu hay chuốt lấy khổ đau?
Bạch Lăng Tiêu chấp tay sau lưng, mường tượng cục trường chỉ có mình hắn. Hắn thốt :
- Ta xem, không còn cách khác hơn là ngươi phải đi theo ta!
Hắn chợt đưa tay tới, xoa tròn tròn khắp gương mặt Hải Hồng Châu.
Vừa lúc đó, một người chửng chạc bước tới, giọng nói cũng chửng chạc :
- Không ai được gọi nàng đi đâu cả!
Hải Hồng Châu sáng mắt lên, Tiểu Linh Ngư xuất hiện rồi, nàng có chết ngay cũng sướng. Chàng xuất hiện vì nàng, ý nghĩ đó làm nàng sướng vô cùng. Đủ rồi, đời nàng có chấm dứt tại đây cũng đủ lắm rồi.
Lý Minh Sanh nhướng cao đôi mày, cười rợn :
- Cái gã thô tục nầy thế chán sống rồi hay sao chứ?
Hắn hoành tay, tát sang Tiểu Linh Ngư. Nhưng cái tát đó vĩnh viễn không đến đích, chẳng rõ Tiểu Linh Ngư xuất thủ như thế nào, bàn tay Lý Minh Sanh lại nằm trong tay chàng mường tượng Lý Minh Sanh tự nguyện đưa tay vào đôi gọng kềm, dính cứng trong gọng kềm đó.
Nếu thế thì củng chẳng có gì đáng nói, gọng kềm khép nhanh lại, theo cái khép của gọng kềm, có những tiếng rắc rắc vang khẽ. Những đốt xương tay của Lý Minh Sanh vỡ vụn.
Gặp cảnh đó dù ai can đảm đến đâu cũng phải nghe đau, cũng phải nhăn nhó mặt, huống hồ Lý Minh Sanh là một kẻ uý tử tham sanh, thích hống hách với hạng thấp, quen xu nịnh hạng cao? Hắn rơi lệ dầm dề.
Tiểu Linh Ngư quát :
- Cút!
Tiếng quát vang, bàn tay đẩy, thân xác phì nộn của Lý Minh Sanh như một khối bông bị văng xa hơn mấy trượng. Giả như hắn không chết, thì ít nhất trọn đời phải là một phế nhân.
Những người đứng xem trên sân diễn cùng kêu la lên. Bạch Lăng Tiêu biến sắc mặt, hoành tay ra sau lưng rút thanh trường kiếm, kiếm chạm vỏ bật kêu lên một tiếng soảng lạnh lùng, kiếm chớp lên như con rắn vọt mình tới Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư không ngán, ngang nhiên lướt vào vầng kiếm quang, không cần tướt vũ khí hắn, chỉ thẳng tay tung một chưởng kình vào ngực hắn.
Một tiếng bịch vang lên, thân hình của Bạch Lăng Tiêu vừa nhũn lại, vừa bị bắn vội về phía hậu khá xa, rồi sụm xuống như cọng cỏ héo lá mình. Chiếc áo gấm màu xanh của hắn nhuộm những đốm máu trông như hoa hồng điểm xuyết.
Tiếng kêu la của khán giả vang lên lớn hơn trước :
- Án mạng! Có kẻ giết người! Có người chết!
Tiểu Linh Ngư sững sờ tại chỗ. Chàng nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi võ công của chàng đã tiến triển phi thường. Tiếng la của khán giả kéo chàng trở về thực tại. Và thực tại thì bất lợi cho chàng lắm rồi, bởi chàng không còn có thể nương thân nơi ban hát nữa rồi.
Chạy, chàng không còn cách nào hơn là chạy, chạy thật nhanh. Người không đuổi theo, song có tiếng gọi đuổi theo :
- Tiểu Ngốc! Chờ ta với, Tiểu Ngốc!
Trong ban hát, đồng nghiệp gọi là Tiểu Ngốc, và người gọi đó hẳn là người trong ban hát. Âm thinh là của nữ nhân, mà trong ban hát chỉ có một mình Hải Hồng Châu là nữ nhân.
Nàng làm sao gọi chàng trở lại được? Gọi được mấy tiếng, nàng không còn thấy bóng chàng bởi đêm tối, gia dĩ chàng chạy chết. Có chắc gì chàng nghe lọt tiếng gọi của nàng không chứ?
Nàng không chạy theo, nàng ngã ngồi xuống đó, lệ thảm khơi giòng, nàng khóc ngất. Khóc như thế, nàng còn cố thốt qua nức nở :
- Đi rồi! Chàng đã đi! Ta biết đã đi chẳng bao giờ chàng trở lại!
Hải Tứ Gia bước tới nâng nàng lên. Là con người từng trải, Hải Tứ Gia thừa hiểu những phức tạp của lòng người. Có những trường hợp mà con người không giải quyết nổi những phức tạp của chính mình, thì làm sao giải quyết được những phức tạp của người khác? Tự những phức tạp đó, thời gian sẽ giải quyết chúng nó. Con người đành bất lực.
Lão vuốt nhẹ tóc con, lẩm nhẩm :
- Hắn không trở lại, cái đó chắc rồi con, chúng ta biết thế, song đành chịu thế, chứ còn dùng biện pháp gì? Hắn không thuộc hạng người của chúng ta, con muốn giữ hắn lại trong giai cấp này, là con kéo thời gian đi ngược giòng vậy! Không, con ạ, hổ phải ở rừng, rồng phải ở biển, mỗi giai tầng xã hội có phong cảnh riêng, đừng mong đem con cá nhốt trong lồng, và đem chim vào chậu!
Hải Hồng Châu rít lên thảm thiết :
- Nhưng con... con không thể... Xin gia gia...
Hải Tứ Gia thở dài :
- Nhẫn nại, con! Mẫu người như hắn, chẳng những cha con ta không giữ nổi, mà trên thế gian này, vô luận là ai cũng không giữ nổi! Con nên can đảm nhìn vào thực tế, vĩnh viễn con không gặp lại hắn đâu!
Hải Hồng Châu nhào vào lòng cha. Nhẫn nại? Bất cứ về những việc gì nàng cũng nhẫn nại được, nhưng xa người yêu, dù sao thì buổi ban đầu mà nói hai tiếng nhẫn nại nghe ra đau đớn chát chua làm sao. Bởi tất cả đều tan nát rồi, lấy gì làm điểm tựa để nhẫn nại?
Nàng tìm điểm tựa đó nơi lòng cha già. Cái khổ cho nàng là lòng xuân chớm nở, đón ngọn gió xuân đầu tiên! Đón mối tình đầu! Mọi ấn tượng với thời gian dễ phai mờ, trừ ấn tượng mối tình đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.