Chương 60: TÂN NHIỆM VŨ TÔN
Nhất Độ Quân Hoa
12/08/2020
Hôm sau, Lam Phỉ triệu tập Úc La, Sâm Lam, Mộc Hương Y, Phượng Chứ,
Bạch Ế, Ngân Điêu cùng đến thương lượng việc chống lại Mộ Lưu Tô và Tiên Tâm các
Lam Phỉ nói “trước mắt chúng ta đã dốc toàn lực bố trí, nhưng Tiên Tâm các thực lực cường đại, phải tính đến vạn vô nhất thất”
Úc La nói “thủ hạ của Mộ Lưu Tô tuy chiến lực không mạnh nhưng người đông, đệ tử Tiên Tâm các lại mạnh về chiến lực, hơn đệ tử Vũ nhân ta một bậc. Nếu phải chiến, ta đề nghị…dùng Hạo Thiên Xích Huyết”
Phượng Chứ nhìn thoáng qua Bạch Ế và Ngân Điêu, ba nhà Bạch, Phượng, Ngân đều có đệ tử dưới trướng Úc La. Đệ tử Úc La võ công cao cường, nếu thêm Hạo Thiên Xích Huyết có thể nói như hổ thêm cánh nhưng điều này cũng có nghĩa các đệ tử này chỉ có thể sống thêm được năm năm
Lam Phỉ cầm quạt lông chim che mặt, không nói gì
Phượng Chứ cắn răng “đến lúc này, cũng không thể nghĩ nhiều. Nếu Tiên Tâm các nhất định muốn cùng chúng ta cá chết lưới rách, ta cũng nguyện ý dùng Hạo Thiên Xích Huyết, bảo vệ tộc nhân rút lui an toàn”
Lam Phỉ buồn bã lên tiếng “các vũ nhân khác cũng nghĩ vậy?”
Dù sao thuộc hạ của Úc La đều là những đứa nhỏ vô cùng ưu tú của Vũ tộc, có cha mẹ nào mà không ký thác kỳ vọng của mình vào đứa nhỏ?
Ngân Điêu nói “Ta đi tìm cha mẹ bọn họ thương lượng một chút. Đây đều là vì Vũ tộc, cũng không còn cách nào khác. Ta nghĩ bọn họ sẽ hiểu”
Lam Phỉ cười khẽ “hiểu? Sẽ hiểu sao?”
Úc La và Sâm La đều không nói gì
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người hô lớn “Vũ nhân trong Phương Hồ Ủng Thúy nghe đây, Vũ nhân từ chỗ là nô lệ một đường phát triển đến nay, có được cuộc sống yên ổn cũng không dễ. Tiên Tâm các không có địch ý với Vũ tộc, triều đình càng ôm thiện chí. Nhưng đám người Lam Phỉ, Sâm La, Úc La, Mộc Băng Nghiên giết người như ngóe, làm đủ chuyện ác, đáng bị trời tru đất diệt. Hiện tai, chỉ cần các ngươi không chống cự, triều đình và Tiên Tâm các cam đoan chỉ giết hung đồ, tuyệt không đả thương bất kỳ Vũ nhân nào”
Đám người Phượng Chứ sửng sốt
Lam Phỉ cười khẽ “ha, bắt đầu phân hóa”
Úc La hối thúc “tình thế khẩn cấp, Vũ tôn, không thể lại do dự”
Ngân Điêu đứng lển “Ta đi tìm cha mẹ bọn nhỏ
Lam Phỉ gật đầu “đi thôi” Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Vi Sinh Từ tiến vào, cùng Lam Phỉ mắt to trừng mắt nhỏ, lại đứng yên ngay cửa, không đi, liền hỏi “sao ngươi lại tới đây?”
Vi Sinh Từ “Tiểu Sí bảo ta đến bảo hộ ngươi”
Lam Phỉ bất đắc dĩ “nàng cũng không sợ ta không chịu nổi sao? Nàng đâu?”
Vi Sinh Từ nói: “Đi ra ngoài.”
Lam Phỉ liếc hắn một cái, ngươi chỉ trả lời vậy thôi sao? Không nói rõ là đi đâu được à?
Vi Sinh Từ quả thật không định nói, Lam Tiểu Sí bảo hắn đến bảo hộ Lam Phỉ, hắn liền đến, cũng sẽ không rời đi
Lam Phỉ thở dài “ngươi không cần phải đứng ngay cửa mới có thể bảo hộ ta, lại đây, ngồi xuống đi”
Vi Sinh Từ gật đầu, đi đến, ngồi xuống cạnh Lam Phỉ
Lam Phỉ vẻ mặt bất đắc dĩ, làm lơ hắn, quay đầu nói với Úc La “ngươi thực sự cảm thấy dùng Hạo Thiên Xích Huyết là biện pháp tốt nhất sao?”
Úc La ngạc nhiên “ta không hiểu ý Vũ tôn”
“Ta chỉ là đang suy nghĩ lợi ích của người khác và lợi ích của ta”
Úc La nhìn thoáng qua hắn, không nói thêm
Sâm Lam lên tiếng “lợi ích của Vũ tôn chính là lợi ích của Vũ nhân”
Phượng Chứ, Bạch Ế cũng nói “Vũ tôn, đó chỉ là quỷ kế của Mộ Lưu Tô nhằm phân hóa chúng ta, chẳng lẽ Vũ tôn lại tin lời hắn hay sao?”
Lam Phỉ cười nhẹ một tiếng, không nói gì
Bên ngoài không ngừng lặp đi lặp lại lời kêu gọi lúc trước, tất cả Vũ nhân đều đã nghe được, trong Phương Hồ Ủng Thúy tràn ngập áp lực không nói nên lời. Lúc này, Ngân Điêu cũng đã tập hợp tất cả Vũ nhân đến trước chỗ của Lam Phỉ
Lam Phỉ đi ra, nhìn đám người bên dưới trầm mặc nhưng chưa rối loạn, nói “các ngươi hẳn nghe được lời kêu gọi của Tiên Tâm các, với thực lực hiện tại của Vũ tộc không thể chống lại người của Mộ Lưu Tô và Tiên Tâm các. Nếu muốn thắng lợi, chỉ có một cách” Thấy đám đông không lên tiếng, hắn nhìn qua bọn họ một cái, nói tiếp “ Vũ tộc có một loại thuốc có thể làm tăng thể chất trong nháy mắt, tên là Hạo Thiên Xích Huyết. Người sau khi dùng thuốc này, công lực có thể tăng lên mấy lần, thậm chí là mười lần” Các Vũ nhân bắt đầu xôn xao, Lam Phỉ lại nói “nhưng nó có khuyết điểm là người dùng thuốc này chỉ có thể sống được ba đến năm năm. Hiện tại đệ tử của Úc La là lực lường chiến đấu ưu tú nhất của Vũ tộc chúng ta, bọn họ dùng Hạo Thiên Xích Huyết sẽ phát huy công dụng cao nhất. Trong các ngươi có người là cha mẹ huynh đệ của bọn họ, ta muốn hỏi ý các ngươi thế nào?”
Đám đông trầm mặc
Lam Phỉ lại hỏi “hoặc là các ngươi cũng có thể tiếp thu điều kiện của Tiên Tâm các”
Sâm La hô lên “Vũ tôn”
Lam Phỉ giơ tay ngăn hắn “lúc trước khởi sự đều là vì muốn Vũ nhân sống yên ổn, không bị người ức hiếp hãm hại nữa. Nay các ngươi đầu hàng Tiên Tâm các cũng không tính vi phạm ước nguyện ban đầu”
Trong đám đông, có người nói “Vũ tôn, mấy năm qua Vũ nhân có thể sống an ổn đều nhờ ngài cùng các vị đại nhân. Nay là lúc tồn vong của Vũ tộc, hi sinh hậu bối trẻ tuổi là đáng tiếc nhưng cũng nên làm. Ta có hai nhi tử là thuộc hạ của Úc La đại nhân, nếu Vũ tôn thực sự cần dùng đến bọn họ, là vinh hạnh của bọn họ”
Vũ nhân khác cũng phụ họa “Vũ tôn, Phương Hồ Ủng Thúy không phải của một mình ngài, mà là sở hữu của tất cả Vũ nhân. Nay chiến sự xảy ra, đương nhiên cũng phải để toàn bộ Vũ nhân cùng nhau bảo vệ. Chúng ta đi theo Vũ tôn, tuyệt không đầu hàng”
Quần chúng phẫn nộ, tiếng hoan hô rền vang
Úc La nghi hoặc “do dự như vậy, không giống người:
Lam Phỉ mỉm cười “do dự như vậy là vì ta có biện pháp tốt nhất” Thấy Úc La nhìn hắn, hắn liền dùng quạt che mặt “được rồi, bọn họ làm ta có chút cảm động”
Úc La khẳng định “xin người tin tưởng, bất cứ lúc nào, Vũ nhân cũng không ngại chiến đấu”
Lam Phỉ gật đầu “đương nhiên”
Bên ngoài, Tiên Tâm các vẫn đang kêu gọi, muốn âm thanh truyền khắp Phương Hồ Ủng Thúy là chuyện cực kỳ hao tổn nội lực, vì thế đã đổi mấy cao thủ. Ôn Mê nhìn Mộ Lưu Tô, đã lâu như thế, không thấy một Vũ nhân nào đầu hàng.
Mộ Lưu Tô mặt trầm như nước, chuyện này cũng trong dự kiến, chỉ nói “biết Ôn các chủ không đành lòng, để người của ta đánh tiên phong đi” Hắn cũng biết làm thế này là vì nhi tử của mình nên không thể keo kiệt, hơn nữa Ôn Mê xưa nay tác phong quân tử, làm việc khó tránh khỏi nghĩ trước lo sau, chuyện Vũ tộc kéo dài nhiều năm như vậy, nếu để hắn đi đầu, e là không xong.
Ôn Mê ra điều kiện “không được thương tổn bình dân”
Mộ Lưu Tô đáp ứng “đương nhiên, ta cũng không tính huyết tẩy Phương Hồ Ủng Thúy” Nhưng nếu bìn hdan6 chống cự thì khác à nha
Bên trong Phương Hồ Ủng Thúy, tất cả Vũ nhân đều mang theo vũ khí, nhiệt huyết dâng trào, tình cảnh thấy chết không sờ thực là lừng lẫy, ngay cả Lam Phỉ cũng thấy cảm động. Vi Sinh Từ lại thấy sao mà ầm ỹ quá vậy, muốn đánh thì đánh đi, ồn ào cái gì?
Lam Tiểu Sí gấp gáp trở về, nhìn thoáng qua “làm gì vậy? Bình dân không võ công và hài tử toàn bộ đều bước ra khỏi hàng”
Những người này lập tức làm theo, nàng nhìn thoáng qua bọn họ, nói “không cần mang theo binh khí, chút chiến lực của các ngươi cũng không làm dược gì. Tiên Tâm các là danh môn chính phái, sẽ không giết hại bình dân và đứa nhỏ không chút chống cự”
Lam Phỉ mỉm cười nhìn nàng “đi đâu?”
“Đi ra ngoài nhìn. Tiên Tâm các lần này đến không ít người, Mộ Lưu Tô lại xung phong đi đầu”
“Nếu bắt Mộ Tài Linh, Mộ Lưu Tô có nghe lời hơn không?”
“Thứ nhất, Mộ Lưu Tô sẽ không ngốc, để chúng ta có thời gian đến Hiệp Đô. Thứ hai, trừ phi ngươi giết hắn, hoàn toàn trừ bỏ phần tâm tư này của hắn, nhưng nếu muốn giết chết hắn, vẫn khó tránh khỏi đánh một trận”
Lam Phỉ gật đầu “đúng vậy, thực sự là một nan đề nha”
Lam Tiểu Sí quay đầu nói với các Vũ nhân “tất cả Vũ nhân, ngoại trừ Vũ tôn cùng Sâm Lam, Úc La cần chỉ huy chiến đấu bên ngoài, những người khác, nếu cần phải dùng Hạo Thiên Xích Huyết thì tính theo cấp bậc chiến lực, theo thứ tự mà làm”
Có người hỏi “Đại tiểu thư, ngài…”Nếu tính theo chiến lực, Lam Tiểu Sí nhất định là người đầu tiên
“Ta là người đầu tiên. Ta biết rõ, trong tinh anh của Vũ tộc còn có nữ nhân chí thân của các ngươi nhưng đã đến mức này, đừng tính toán nhiều như vậy, có lực xuất lực. Tuy nhiên cũng đừng quá bi quan, một lần dùng Hạo Thiên Xích Huyết có thể sống được ba, năm năm, không chừng đến lúc đó Mộc thần y đã chế được giải dược”
Lam Phỉ gắt nàng “Tiểu Sí”
Lam Tiểu Sí thấp giọng nói “không biết Ám tộc có tương trợ hay không? Nếu có thể ngay từ đầu đánh Tiên Tâm các tàn phế, Mộ Lưu Tô mới sợ hãi ám tộc cũng không ngồi yên mà nhìn. Như hao tổn mới thấp nhất”
“Chư vị” Lam Phỉ lên tiếng, tất cả mọi người đồng loạt an tĩnh lại, thanh âm của hắn thậ nhẹ, nghe vào tai có cảm giác thoải mái không nói nên lời “Lam mỗ làm Vũ tôn mười tám năm, cảm tạ mọi người ủng hộ. Phương Hồ Ủng Thúy là nơi định cư của Vũ nhân, chúng ta thiên tân vạn khổ mới có thể đến được đây, mất mười bảy năm kiến tạo xây dựng, tốn bao nhiêu mồ hôi và xương máu, biến đất hoang thành đồng ruộng. Nay chiến hỏa lan tràn, tâm huyết của chúng ta có thể sẽ lại hóa thành đất khô, lòng ta không đành” Thấy Lam Tiểu Sí nghiêng đầu nhìn, hắn mỉm cười nói tiếp “mọi người đều biết, nữ nhi của ta, Vũ tộc Đại tiểu thư Lam Tiểu Sí, năm nay đã mười sáu tuổi. Nàng từ nhỏ đã sinh trưởng ở Phương Hồ Ủng Thúy, cũng giống các ngươi, trong người chảy dòng máu của Vũ nhân. So với ta, nàng bình thản, tĩnh lặng lại nhiều trí kế hơn, cũng thích hợp lãnh đạo những người đã có gia nghiệp như các ngươi”
Lam Tiểu Sí sửng sốt “cha”
Lam Phỉ giơ tay ngăn nàng, nói tiếp “hiện tại Tiên Tâm các chỉ nhằm vào ta và đám người Úc La, không có liên quan gì tới các vị, chỉ cần chúng ta rời đi, bọn họ sẽ không có cớ tuyên chiến”
Tất cả Vũ nhân đều ngẩn người
Lam Tiểu Sí tức giận rống lên “ta tuyệt đối sẽ không cho phép Tiên Tâm các đuổi các ngươi ra khỏi Phương Hồ Ủng Thúy”
Lam Phỉ đặt tay lên vai nàng “bảo bối nhi, cha vừa mới khen ngươi bình tĩnh, ngươi liền làm cha mất mặt”
Lam Tiểu Sí không khách khí “ngươi đừng mong bỏ của chạy lấy người”
Lam Phỉ cười khẽ “bảo bối nhi, ngươi biết đây là biện pháp tốt nhất”
Lam Tiểu Sí đương nhiên hiểu. Nếu nàng là Vũ tôn, đám người Lam Phỉ lại không ở đây, Ôn Mê sẽ không có lý do tấn công Phương Hồ Ủng Thúy, hắn không thể mang theo đệ tử tấn công thân sinh nữ nhi của mình, huống chi nàng cũng không làm gì sai. Mộ Lưu Tô khơi mào chiến tranh nhưng không dám ra mặt là vì chênh lệch thực lực, tuy hắn người đông nhưng nếu triều đình không phát binh, chỉ dựa vào người của hắn, khó mà đánh thắng Vũ tộc. Huống chi Lam Tiểu Sí dù sao cũng là kế nữ của hắn, nếu rơi vào tai Thanh Tỏa, gia đình hắn liệu còn êm thấm?Cho nên đây chính là biện pháp tốt nhất, điều không tốt duy nhất là đám người Lam Phỉ phải rời đi, giống như lời Lam Phỉ nói, là lợi ích của người khác hay là lợi ích của hắn
Không biết vì sao, nhưng chỉ cần nghĩ tới đám người Lam Phỉ phải vì vậy mà rời đi, Lam Tiểu Sí liền rơi nước mắt, nắm chặt tay Lam Phỉ “ngươi không được đi”
Vi Sinh Từ nghiêm túc nói với Lam Phỉ “vậy không cho phép ngươi đi”
Lam Phỉ tức giận trừng mắt với hắn, quay đầu khẽ nói với Lam Tiểu Sí “bảo bối nhi, ngươi đã trưởng thành, phải học cách buông bỏ”
Lam Tiểu Sí nhào vào lòng hắn, khóc thành tiếng “không được đi”
Lam Phỉ vỗ vỗ lưng nàng “sở dĩ phải thỏa hiệp là vì chưa đủ cường đại, ngươi phải hiểu được đạo lý này. Cha giao Vũ tộc cho ngươi, trọng trách này không thoải mái nhưng cha biết ngươi có thể đảm nhiệm” Nói xong giao quạt lông chim màu lam trong tay cho nàng “nan quạt là dùng xương của kẻ thù của cha tạo thành. Lúc trước dùng nó làm tín vật của Vũ tôn cũng không phải muốn tộc nhân nhớ kỹ cừu hận, mà là ta muốn nhắc nhở bản thân về đạo lý mạnh được yếu thua. Bây giờ cha giao nó cho ngươi, ngươi càng phải nhớ kỹ”
Lam Tiểu Sí khóc lớn tiếng “ta không nghe. Ngươi không được đi, không cho ngươi đi. Ta bảo Tiểu Từ đi giết Mộ Lưu Tô, giết Ôn Mê”
Vi Sinh Từ lập tức đáp ứng “được” Chỉ cần ngươi không khóc, cái gì cũng được. Xoay người muốn đi
Lam Phỉ cả giận gọi hắn lại “Tiểu Từ, đứng lại” Nếu hắn thực sự làm như vậy, Vi Sinh Kỳ sẽ trở mặt, đó mới là thiên hạ đại loạn
Vi Sinh Từ hồ nghi nhìn Lam Phỉ, rốt cuộc vẫn quyết định ở lại, đi dỗ Lam Tiểu Sí. Hắn ôm nàng vào lòng, vuốt ve tóc nàng như vuốt ve chó con. Lam Tiểu Sí lại giãy ra, nhào qua ôm lấy chân Lam Phỉ
Lam Phỉ nhìn thoáng qua Vũ nhân “lời của ta, các ngươi nghe rõ chưa?”
Vũ nhân quỳ xuống đất, không có phản ứng gì. Dù sao mấy năm nay, chuyện trong Vũ tộc đều do Lam Tiểu sí quản. Hơn nữa cha con bọn họ tình thâm như vậy, nói không chừng Vũ tôn chỉ ra ngoài lánh một chút, sóng gió qua sẽ quay trở về. Cho nên bọn họ đều đồng thanh hô “tham kiến tân nhiệm Vũ tôn”
Lam Phỉ nhìn mọi người, lại nhìn Lam Tiểu Sí đang ôm chân hắn khóc “tốt lắm, các ngươi đã tiếp nhận Vũ tôn rồi. Đứng lên đi”
Vũ nhân đồng loạt đứng dậy
Lam Phỉ chỉnh sửa mái tóc cho Lam Tiểu Sí “bảo bối nhi, ngươi thực sự làm cha mất mặt” Hất hàm ra lệnh cho Vi Sinh Từ “ôm nàng”
Lam Tiểu Sí phản đối “không cần, cha”
Vi Sinh từ tiến lên ôm Lam Tiểu Sí
Lam Phỉ nhìn Úc La, Sâm Lam, mỉm cười “đi thôi, ở Phương Hồ Ủng Thúy đã lâu, ra ngoài nhìn xem cũng không tệ” Ba người liền chấp cánh bay lên, còn mang theo các chiến sĩ Vũ nhân đã giết quá nhiều người cùng cha con Mộc Băng Nghiên
Lam Tiểu Sí hướng không trung, vung tay lên “cha”
Lam Phỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, kiên quyết bay đi
Lam Tiểu Sí khóc không ngừng
Phượng Chứ nói “Đại..Vũ tôn, giờ chúng ta nên làm gì?” Xem ra là sẽ không đánh
Lam Tiểu Sí vừa khóc vừa nói “theo ta đi gặp Ôn Mê và Mộ Lưu Tô”
Phượng Chứ nhìn không vừa mắt “ngươi đã là Vũ tôn, đừng dọa người như vậy được không?”
Lam Tiểu Sí không thèm để ý tới hắn, xoay người đi ra ngoài
Bên ngoài, Mộ Lưu Tô đã điểm xong binh mã, chuẩn bị tiến đánh Phương Hồ Ủng Thúy. Đột nhiên nhìn thấy Lam Tiểu Sí đi ra, bên cạnh còn có Vi Sinh Từ, Phượng Chứ, hắn không khỏi nhíu mày, nha đầu này lại nghĩ ra kế sách gì đây?
Lam Tiểu Sí vừa khóc vừa đi đến trước mặt Mộ Lưu Tô và Ôn Mê
Ôn Mê dù sao cũng là phụ thân nàng, vội quan tâm hỏi “xảy ra chuyện gì?”
Mộ Lưu Tô âm thầm nghiến răng, sao khóc thành như vậy? Chẳng lẽ Lam Phỉ đã chết? Nếu thế thì quá tốt
Lam Tiểu Sí khóc nức nở “cha ta giao vị trí Vũ tôn cho ta, mang theo đám Úc La bỏ đi rồi”
Ôn Mê hồ nghi “truyền vị trí Vũ tôn lại cho ngươi?” Lam Tiểu Sí là tiểu cô nương vừa qua tuổi mười sau chưa lâu nha, Lam Phỉ đúng là rộng rãi. Rất nhanh hắn đã phản ứng lại, Lam Tiểu Sí thành Vũ tôn, quá tốt rồi. Phong cách hành sự của nàng tốt hơn Lam Phỉ nhiều
Mộ Lưu Tô cũng không tin vào lỗ tai của mình, hỏi lại “ngươi? Vũ tôn?”
Phượng Chứ thấy Lam Tiểu Sí khóc thành như vậy, cảm thấy xấu hổ thay nàng nhưng vì tôn nghiêm của Vũ tộc, đành phải nghiêm trang nói ‘Vũ tôn tiền nhiệm đã giáp mặt truyền ngôi cho Đại tiểu thư chúng ta, cũng chính là Vũ tôn đương nhiệm Lam Tiểu Sí”
Mộ Lưu Tô tức giận suýt hộc máu, Lam Phỉ đáng chết, dám giở chiêu này. Rồi hắn lại rơi vào rối rắm đánh hay là không? Nếu đánh, Lam Tiểu Sí đã trở thành Vũ tôn, Tiên Tâm các khẳng định sẽ không động thủ, chỉ mình hắn ra tay, vậy Thanh Tỏa…đừng nhìn nàng bình thường ôn nhu săn sóc, đến lúc phát hỏa…cứ nhìn cách nàng đối đãi với Ôn Mê liền biết. Nói thật, nghĩ tới lửa giận của nàng, hắn liền có chút sợ. Nhưng không đánh, Tài Linh sau này phải thế nào?
Ôn Mê đã khôi phục bình tĩnh, càng nghĩ càng thấy không tệ. Nhìn Lam Tiểu Sí khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, tấm lòng làm cha liền bộc phát, ôn nhu nói “đừng khóc. Lam Phỉ rời khỏi Vũ tộc, đối với Vũ nhân là chuyện tốt”
Lam Tiểu Sí khóc nói “đều do các ngươi. Hai người các ngươi là người xấu”
Ôn Mê bất đắc dĩ cười, đứa nhỏ đã như vậy, hắn sao có thể giao chiến với nàng chứ. Hắn kéo tay nàng, một lòng muốn bắt tay chỉ việc cho nàng “ngoan, chúng ta đi vào rồi nói, được không?”
Lam Tiểu Sí đẩy hắn ra “không để ý tới ngươi, chán ghét”
Ôn Mê cười khổ “được rồi, đi thôi, cha có chuyện khác muốn nói với ngươi” sau đó quay đầu phân phó đệ tử Tiên Tâm các, thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm “lui ra sau mười dặm”
Lam Tiểu Sí theo hắn đi vào Phương Hồ Ủng Thúy. Nàng là người tâm tư khéo léo, đương nhiên biết lúc này tỏ ra yếu thế là tốt nhất, chỉ có biểu hiện ngây thơ yếu đuối, Ôn Mê mới mềm lòng, cho rằng nàng có thể cảm hóa. Mà chỉ cần Ôn Mê làm chỗ dựa cho nàng, Mộ Lưu Tô tạm thời sẽ không dám ra tay với Phương Hồ Ủng Thúy
Mộ Lưu Tô tức giận đưa mắt nhìn bọn họ rời đi mà không có cách nào. Hắn muốn cho nhi tử có nơi cư trú lại không thể vì thế mà mất phu nhân, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói “Ôn các chủ, coi chừng quỷ kế của Lam Phỉ”
Ôn Mê thản nhiên “vào xem liền biết”
Hai người chỉ mang theo vài thuộc hạ đắc lực theo Lam Tiểu Sí đi vào Phương Hồ Ủng Thúy, quản hiên không thấy đám người Lam Phỉ, Úc La. Nhưng kỳ lạ là dù bọn họ đã rời đi, Vũ tộc vẫn không loạn, tất cả Vũ nhân đều im lặng, các chiến sĩ chưa rời bỏ vũ khí, bình dân cùng hài tử đều ở trong nhà
Lam Tiểu Sí thấy mọi người vẫn còn tụ tập chưa tan, nức nở nói “nhìn cái gì, còn không về nhà đi”
Vũ nhân đồng thanh lên tiếng, rất nhanh đã rời đi. Bọn họ hoàn toàn chấp nhận việc nàng làm Vũ tôn
Mộ Lưu Tô khó hiểu, hỏi một Vũ nhân “chẳng lẽ các ngươi không thấy bị một nữ nhân thống lĩnh là việc cự kỳ hổ thẹn sao?”
Vũ nhân kia nhìn hắn, vẻ mặt khó đỡ “nữ nhân cái gì, đó là Đại tiểu thư chúng ta” Nói rất đương nhiên, ngay cả Ôn Mê nghe mà cũng kinh ngạc không thôi
Lam Tiểu Sí nói “Ôn phụ thân, cha ta đi rồi, ta nên làm gì bây giờ?”
Mộ Lưu Tô nhủ thầm, ta biết nên chỉ ngươi làm gì, sao ngươi không hỏi ta?
Ôn Mê dở khóc dở cười, tiếng phụ thân này e là không gọi không công, vì thế nói “ngươi muốn làm gì?”
Lam Tiểu Sí băn khoăn “ta mới lên làm Vũ tôn, cái gì cũng không hiểu, về sau phải nhờ Ôn phụ thân chỉ dạy ta”
Ôn Mê biết rõ nàng có điều cầu xin, trong lòng vẫn ấm áp, thoải mái nói “đương nhiên”
Mộ Lưu Tô hừ một tiếng, nha đầu này, trước giờ luôn biết cách đánh bài tình cảm, nhìn Ôn Mê lúc này xem, bị dỗ đến không phân biệt được đông tây nam bắc. Hắn nói chen vào “Lam Phỉ có cánh, nói bay liền bay, không chừng đến tối sẽ quay về. Ngươi không sợ đây là kế hoãn binh của hắn”
Ôn Mê quay đầu hỏi “ngươi tính thế nào?”
‘Chúng ta mỗi bên phái một bô phận nhân thủ tiến vào Phương Hồ Ủng Thúy, vừa hỗ trợ, vừa phòng ngừa Lam Phỉ trở về, ý ngươi thế nào?”
Ôn Mê trầm ngâm “có thể”
Mộ Lưu Tô hỏi Lam Tiểu Sí “Tiểu Sí, ngươi thấy thế nào?”
“Có thể, có đều nếu đã vào Phương Hồ Ủng Thúy, đều phải nghe lệnh ta, nếu không không dễ quản thúc”
Nàng nói có lý, Mộ Lưu Tô cũng tán thành “được” Trong lòng lại có chút cao hứng, chờ người của mình đứng vững gót chân, chuyện về sau liền dễ làm
Ôn Mê cũng đồng ý
Lam Tiểu Sí lại nói “nói miệng không bằng chứng, vẫn nên viết ra đi” Nói xong lệnh cho Phượng Chứ viết văn thư, Mộ Lưu Tô và Ôn Mê mỗi bên phái hai trăm người đóng quân hỗ trợ trong Phương Hồ Ủng Thúy, bốn trăm người này đều phải hoàn toàn nghe lệnh Lam Tiểu Sí
Sau đó Ôn Mê phải vội vàng đến Ám tộc, nơi đó còn có rất nhiều võ lâm đồng đạo bị bắt
Mộ Lưu Tô dù không cam lòng nhưng vẫn phải hồi Hiệp Đô, hắn đi cũng đã lâu rồi
Đợi hai người rời đi, Lam Tiểu Sí nhìn bốn trăm người lưu lại, nói với Phượng Chứ “năm nay không cần mua nô lệ rồi”
Phượng Chứ mạc danh kỳ diệu “gì?”
“Ta thấy bốn trăm người này võ công không tệ, cũng rất cường tráng, sau này Vũ tộc có việc nặng gì, như cắt bụi gai, hốt phân chim…giao cho bọn họ là được”
Phượng Chứ sửng sốt, sau đó mặt mày hớn hở. Hay nha.
Từ đó, bốn trăm người kia ở lại Phương Hồ Ủng Thúy, sống đời nô lệ khổ sai
Đêm đến, Phượng Chứ hỏi “Đại tiểu thư, nếu hiện ngài đã là Vũ tôn, xin mời chuyển đến chỗ ở của Vũ tôn”
Lam Tiểu Sí không đồng ý “chỗ của cha phải giữ nguyên dạng, trừ bỏ quét dọ, không được lộn xộn”
Phượng Chứ sửng sốt, Lam Tiểu Sí đối với Lam Phỉ đúng là cha con tình thâm. Hắn cúi người thật sâu, nói “thuộc hạ tuân mẹnh”
“Ngươi truyền tin đến Cửu Vi sơn cho lão thái gia nhà ta đi, biết viết sao chứ?”
“Thuộc hạ hiểu”
“Những chuyện khác, hết thảy như cũ. Ngươi lui xuống đi”
Phượng Chứ rời đi, nàng rúc đầu vào ngực Vi Sinh Từ
Vi Sinh Từ ôm nàng, tâm tình không tệ, hỏi “ngủ sao?”
“Tiểu Từ, ta nhớ cha ta”
Vi Sinh Từ vỗ vỗ lưng nàng, hồi lâu mới nói “ta cũng nhớ nương ta”
Lam Tiểu Sí ôm chặt eo hắn “ta tốt hơn một chút, còn có thể gặp lại cha ta”
Vi Sinh Từ ân môt tiếng
Trầm mặc hồi lâu, Lam Tiểu Sí nói “nhưng ta vẫn không thể tin hắn không ở Phương Hồ Ủng Thúy”
“Ta đi bắt hắn trở về?” Nói tới đây, Từ thiếu gia nhăn màu, có chút phiền não. Lam Phỉ nếu bay trên không trung, có chút hơi khó. Lấy tên bắn hắn? Hình như không đúng lắm
Lam Tiểu Sí cuộn người trong lòng hắn “Tiểu Từ, ta thật muốn biết hắn đi đâu”
Cho nên khi nửa đêm tỉnh lại, nàng phát hiện Vi Sinh Từ lại không thấy
Đêm về khuya, Lam Phỉ mang theo đám người Sâm La đi đến một tiểu trạch yên lặng, nói “nơi này trước kia là một tòa nhà của Lam gia, khi mẫu thân ta mang thai ta, lão gia tử liền lệnh cho nàng ở đây dưỡng thai” Hắn thổi một hơi, bụi trên bàn bay mù mị, nói tiếp “bởi vì quá mức hẻo lánh nên người Lam gia cũng không thường tới đây. Đơn sơ một chút nhưng được cái an toàn, ngoài trừ người Lam gia và ta, không ai biết nơi này”
Vừa dứt lời, một cái đầu từ bên ngoài thò vào. Lam Phỉ đưa tay sờ mũi, tiểu tử, ngươi nhất định phải vào thời điểm này đánh vào mặt nhạc phụ ngươi sao?
Úc La ngạc nhiên “Vi Sinh Từ? Sao ngươi lại ở đây?”
Vi Sinh Từ nhìn người trong phòng, lại nhìn bụi bay mù mịt, không đi vào, chỉ nói “Tiểu Sí Bàng nhớ ngươi”
Đương nhiên là nói với Lam Phỉ. Hắn mỉm cười, đừng xem thường nghị lực của Từ thiếu gia, chuyện hắn truy tìm ở Lạc Nhật thành đến nay vẫn còn lan truyền nha. Hắn nói “ta đã biết”
Vi Sinh Từ nga một tiếng, xoay người, rời đi
Mộc Băng Nghiên cười thành tiếng, thiếu gia ngốc này, tìm cả đêm, còn chạy đến làm bọn ta bị dọa sợ, chỉ vì nói một câu này thôi sao? Đúng là ngốc tử mà
Mãi đến giữa trưa, Lam Tiểu Sí đã nóng nảy không nhịn được, rốt cuộc cũng thấy Vi Sinh Từ vội vàng trở về, cả người đều là mồ hôi. Nàng vội lấy khăn lau cho hắn “ngươi đi đâu vậy? Nhìn xem, cả người toàn mồ hôi và đất”
“Cha ngươi đang ở trong một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi ở phía bắc”
Lam Tiểu Sí vui vẻ “bọn họ thế nào?”
Thế nào? Vi Sinh Từ lúc đó chỉ nhìn thoáng qua, không thể xác định, nhíu mày nửa ngày, cuối cùng mới đưa ra nhận định thỏa đáng “đều còn sống”’
Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng, đấm nhẹ vào ngực hắn “ngươi thật đáng ghét”
Vi Sinh Từ không hiểu, đúng là đều còn sống mà
Lam Tiểu Sí dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập mạnh, biết hắn dốc toàn lực mà chạy. Nàng liền đau lòng, giống như khi đám người Lam Phỉ rời đi, nói “Tiểu Từ, ngươi có thể đừng đối tốt với ta như vậy không?”
Vi Sinh Từ ngạc nhiên “vì sao?”
Lam Tiểu Sí ôm chặt hắn, ta sợ ngươi quá tốt, từ nay về sau những người khác đều không thể thay thế được
Lam Phỉ nói “trước mắt chúng ta đã dốc toàn lực bố trí, nhưng Tiên Tâm các thực lực cường đại, phải tính đến vạn vô nhất thất”
Úc La nói “thủ hạ của Mộ Lưu Tô tuy chiến lực không mạnh nhưng người đông, đệ tử Tiên Tâm các lại mạnh về chiến lực, hơn đệ tử Vũ nhân ta một bậc. Nếu phải chiến, ta đề nghị…dùng Hạo Thiên Xích Huyết”
Phượng Chứ nhìn thoáng qua Bạch Ế và Ngân Điêu, ba nhà Bạch, Phượng, Ngân đều có đệ tử dưới trướng Úc La. Đệ tử Úc La võ công cao cường, nếu thêm Hạo Thiên Xích Huyết có thể nói như hổ thêm cánh nhưng điều này cũng có nghĩa các đệ tử này chỉ có thể sống thêm được năm năm
Lam Phỉ cầm quạt lông chim che mặt, không nói gì
Phượng Chứ cắn răng “đến lúc này, cũng không thể nghĩ nhiều. Nếu Tiên Tâm các nhất định muốn cùng chúng ta cá chết lưới rách, ta cũng nguyện ý dùng Hạo Thiên Xích Huyết, bảo vệ tộc nhân rút lui an toàn”
Lam Phỉ buồn bã lên tiếng “các vũ nhân khác cũng nghĩ vậy?”
Dù sao thuộc hạ của Úc La đều là những đứa nhỏ vô cùng ưu tú của Vũ tộc, có cha mẹ nào mà không ký thác kỳ vọng của mình vào đứa nhỏ?
Ngân Điêu nói “Ta đi tìm cha mẹ bọn họ thương lượng một chút. Đây đều là vì Vũ tộc, cũng không còn cách nào khác. Ta nghĩ bọn họ sẽ hiểu”
Lam Phỉ cười khẽ “hiểu? Sẽ hiểu sao?”
Úc La và Sâm La đều không nói gì
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người hô lớn “Vũ nhân trong Phương Hồ Ủng Thúy nghe đây, Vũ nhân từ chỗ là nô lệ một đường phát triển đến nay, có được cuộc sống yên ổn cũng không dễ. Tiên Tâm các không có địch ý với Vũ tộc, triều đình càng ôm thiện chí. Nhưng đám người Lam Phỉ, Sâm La, Úc La, Mộc Băng Nghiên giết người như ngóe, làm đủ chuyện ác, đáng bị trời tru đất diệt. Hiện tai, chỉ cần các ngươi không chống cự, triều đình và Tiên Tâm các cam đoan chỉ giết hung đồ, tuyệt không đả thương bất kỳ Vũ nhân nào”
Đám người Phượng Chứ sửng sốt
Lam Phỉ cười khẽ “ha, bắt đầu phân hóa”
Úc La hối thúc “tình thế khẩn cấp, Vũ tôn, không thể lại do dự”
Ngân Điêu đứng lển “Ta đi tìm cha mẹ bọn nhỏ
Lam Phỉ gật đầu “đi thôi” Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Vi Sinh Từ tiến vào, cùng Lam Phỉ mắt to trừng mắt nhỏ, lại đứng yên ngay cửa, không đi, liền hỏi “sao ngươi lại tới đây?”
Vi Sinh Từ “Tiểu Sí bảo ta đến bảo hộ ngươi”
Lam Phỉ bất đắc dĩ “nàng cũng không sợ ta không chịu nổi sao? Nàng đâu?”
Vi Sinh Từ nói: “Đi ra ngoài.”
Lam Phỉ liếc hắn một cái, ngươi chỉ trả lời vậy thôi sao? Không nói rõ là đi đâu được à?
Vi Sinh Từ quả thật không định nói, Lam Tiểu Sí bảo hắn đến bảo hộ Lam Phỉ, hắn liền đến, cũng sẽ không rời đi
Lam Phỉ thở dài “ngươi không cần phải đứng ngay cửa mới có thể bảo hộ ta, lại đây, ngồi xuống đi”
Vi Sinh Từ gật đầu, đi đến, ngồi xuống cạnh Lam Phỉ
Lam Phỉ vẻ mặt bất đắc dĩ, làm lơ hắn, quay đầu nói với Úc La “ngươi thực sự cảm thấy dùng Hạo Thiên Xích Huyết là biện pháp tốt nhất sao?”
Úc La ngạc nhiên “ta không hiểu ý Vũ tôn”
“Ta chỉ là đang suy nghĩ lợi ích của người khác và lợi ích của ta”
Úc La nhìn thoáng qua hắn, không nói thêm
Sâm Lam lên tiếng “lợi ích của Vũ tôn chính là lợi ích của Vũ nhân”
Phượng Chứ, Bạch Ế cũng nói “Vũ tôn, đó chỉ là quỷ kế của Mộ Lưu Tô nhằm phân hóa chúng ta, chẳng lẽ Vũ tôn lại tin lời hắn hay sao?”
Lam Phỉ cười nhẹ một tiếng, không nói gì
Bên ngoài không ngừng lặp đi lặp lại lời kêu gọi lúc trước, tất cả Vũ nhân đều đã nghe được, trong Phương Hồ Ủng Thúy tràn ngập áp lực không nói nên lời. Lúc này, Ngân Điêu cũng đã tập hợp tất cả Vũ nhân đến trước chỗ của Lam Phỉ
Lam Phỉ đi ra, nhìn đám người bên dưới trầm mặc nhưng chưa rối loạn, nói “các ngươi hẳn nghe được lời kêu gọi của Tiên Tâm các, với thực lực hiện tại của Vũ tộc không thể chống lại người của Mộ Lưu Tô và Tiên Tâm các. Nếu muốn thắng lợi, chỉ có một cách” Thấy đám đông không lên tiếng, hắn nhìn qua bọn họ một cái, nói tiếp “ Vũ tộc có một loại thuốc có thể làm tăng thể chất trong nháy mắt, tên là Hạo Thiên Xích Huyết. Người sau khi dùng thuốc này, công lực có thể tăng lên mấy lần, thậm chí là mười lần” Các Vũ nhân bắt đầu xôn xao, Lam Phỉ lại nói “nhưng nó có khuyết điểm là người dùng thuốc này chỉ có thể sống được ba đến năm năm. Hiện tại đệ tử của Úc La là lực lường chiến đấu ưu tú nhất của Vũ tộc chúng ta, bọn họ dùng Hạo Thiên Xích Huyết sẽ phát huy công dụng cao nhất. Trong các ngươi có người là cha mẹ huynh đệ của bọn họ, ta muốn hỏi ý các ngươi thế nào?”
Đám đông trầm mặc
Lam Phỉ lại hỏi “hoặc là các ngươi cũng có thể tiếp thu điều kiện của Tiên Tâm các”
Sâm La hô lên “Vũ tôn”
Lam Phỉ giơ tay ngăn hắn “lúc trước khởi sự đều là vì muốn Vũ nhân sống yên ổn, không bị người ức hiếp hãm hại nữa. Nay các ngươi đầu hàng Tiên Tâm các cũng không tính vi phạm ước nguyện ban đầu”
Trong đám đông, có người nói “Vũ tôn, mấy năm qua Vũ nhân có thể sống an ổn đều nhờ ngài cùng các vị đại nhân. Nay là lúc tồn vong của Vũ tộc, hi sinh hậu bối trẻ tuổi là đáng tiếc nhưng cũng nên làm. Ta có hai nhi tử là thuộc hạ của Úc La đại nhân, nếu Vũ tôn thực sự cần dùng đến bọn họ, là vinh hạnh của bọn họ”
Vũ nhân khác cũng phụ họa “Vũ tôn, Phương Hồ Ủng Thúy không phải của một mình ngài, mà là sở hữu của tất cả Vũ nhân. Nay chiến sự xảy ra, đương nhiên cũng phải để toàn bộ Vũ nhân cùng nhau bảo vệ. Chúng ta đi theo Vũ tôn, tuyệt không đầu hàng”
Quần chúng phẫn nộ, tiếng hoan hô rền vang
Úc La nghi hoặc “do dự như vậy, không giống người:
Lam Phỉ mỉm cười “do dự như vậy là vì ta có biện pháp tốt nhất” Thấy Úc La nhìn hắn, hắn liền dùng quạt che mặt “được rồi, bọn họ làm ta có chút cảm động”
Úc La khẳng định “xin người tin tưởng, bất cứ lúc nào, Vũ nhân cũng không ngại chiến đấu”
Lam Phỉ gật đầu “đương nhiên”
Bên ngoài, Tiên Tâm các vẫn đang kêu gọi, muốn âm thanh truyền khắp Phương Hồ Ủng Thúy là chuyện cực kỳ hao tổn nội lực, vì thế đã đổi mấy cao thủ. Ôn Mê nhìn Mộ Lưu Tô, đã lâu như thế, không thấy một Vũ nhân nào đầu hàng.
Mộ Lưu Tô mặt trầm như nước, chuyện này cũng trong dự kiến, chỉ nói “biết Ôn các chủ không đành lòng, để người của ta đánh tiên phong đi” Hắn cũng biết làm thế này là vì nhi tử của mình nên không thể keo kiệt, hơn nữa Ôn Mê xưa nay tác phong quân tử, làm việc khó tránh khỏi nghĩ trước lo sau, chuyện Vũ tộc kéo dài nhiều năm như vậy, nếu để hắn đi đầu, e là không xong.
Ôn Mê ra điều kiện “không được thương tổn bình dân”
Mộ Lưu Tô đáp ứng “đương nhiên, ta cũng không tính huyết tẩy Phương Hồ Ủng Thúy” Nhưng nếu bìn hdan6 chống cự thì khác à nha
Bên trong Phương Hồ Ủng Thúy, tất cả Vũ nhân đều mang theo vũ khí, nhiệt huyết dâng trào, tình cảnh thấy chết không sờ thực là lừng lẫy, ngay cả Lam Phỉ cũng thấy cảm động. Vi Sinh Từ lại thấy sao mà ầm ỹ quá vậy, muốn đánh thì đánh đi, ồn ào cái gì?
Lam Tiểu Sí gấp gáp trở về, nhìn thoáng qua “làm gì vậy? Bình dân không võ công và hài tử toàn bộ đều bước ra khỏi hàng”
Những người này lập tức làm theo, nàng nhìn thoáng qua bọn họ, nói “không cần mang theo binh khí, chút chiến lực của các ngươi cũng không làm dược gì. Tiên Tâm các là danh môn chính phái, sẽ không giết hại bình dân và đứa nhỏ không chút chống cự”
Lam Phỉ mỉm cười nhìn nàng “đi đâu?”
“Đi ra ngoài nhìn. Tiên Tâm các lần này đến không ít người, Mộ Lưu Tô lại xung phong đi đầu”
“Nếu bắt Mộ Tài Linh, Mộ Lưu Tô có nghe lời hơn không?”
“Thứ nhất, Mộ Lưu Tô sẽ không ngốc, để chúng ta có thời gian đến Hiệp Đô. Thứ hai, trừ phi ngươi giết hắn, hoàn toàn trừ bỏ phần tâm tư này của hắn, nhưng nếu muốn giết chết hắn, vẫn khó tránh khỏi đánh một trận”
Lam Phỉ gật đầu “đúng vậy, thực sự là một nan đề nha”
Lam Tiểu Sí quay đầu nói với các Vũ nhân “tất cả Vũ nhân, ngoại trừ Vũ tôn cùng Sâm Lam, Úc La cần chỉ huy chiến đấu bên ngoài, những người khác, nếu cần phải dùng Hạo Thiên Xích Huyết thì tính theo cấp bậc chiến lực, theo thứ tự mà làm”
Có người hỏi “Đại tiểu thư, ngài…”Nếu tính theo chiến lực, Lam Tiểu Sí nhất định là người đầu tiên
“Ta là người đầu tiên. Ta biết rõ, trong tinh anh của Vũ tộc còn có nữ nhân chí thân của các ngươi nhưng đã đến mức này, đừng tính toán nhiều như vậy, có lực xuất lực. Tuy nhiên cũng đừng quá bi quan, một lần dùng Hạo Thiên Xích Huyết có thể sống được ba, năm năm, không chừng đến lúc đó Mộc thần y đã chế được giải dược”
Lam Phỉ gắt nàng “Tiểu Sí”
Lam Tiểu Sí thấp giọng nói “không biết Ám tộc có tương trợ hay không? Nếu có thể ngay từ đầu đánh Tiên Tâm các tàn phế, Mộ Lưu Tô mới sợ hãi ám tộc cũng không ngồi yên mà nhìn. Như hao tổn mới thấp nhất”
“Chư vị” Lam Phỉ lên tiếng, tất cả mọi người đồng loạt an tĩnh lại, thanh âm của hắn thậ nhẹ, nghe vào tai có cảm giác thoải mái không nói nên lời “Lam mỗ làm Vũ tôn mười tám năm, cảm tạ mọi người ủng hộ. Phương Hồ Ủng Thúy là nơi định cư của Vũ nhân, chúng ta thiên tân vạn khổ mới có thể đến được đây, mất mười bảy năm kiến tạo xây dựng, tốn bao nhiêu mồ hôi và xương máu, biến đất hoang thành đồng ruộng. Nay chiến hỏa lan tràn, tâm huyết của chúng ta có thể sẽ lại hóa thành đất khô, lòng ta không đành” Thấy Lam Tiểu Sí nghiêng đầu nhìn, hắn mỉm cười nói tiếp “mọi người đều biết, nữ nhi của ta, Vũ tộc Đại tiểu thư Lam Tiểu Sí, năm nay đã mười sáu tuổi. Nàng từ nhỏ đã sinh trưởng ở Phương Hồ Ủng Thúy, cũng giống các ngươi, trong người chảy dòng máu của Vũ nhân. So với ta, nàng bình thản, tĩnh lặng lại nhiều trí kế hơn, cũng thích hợp lãnh đạo những người đã có gia nghiệp như các ngươi”
Lam Tiểu Sí sửng sốt “cha”
Lam Phỉ giơ tay ngăn nàng, nói tiếp “hiện tại Tiên Tâm các chỉ nhằm vào ta và đám người Úc La, không có liên quan gì tới các vị, chỉ cần chúng ta rời đi, bọn họ sẽ không có cớ tuyên chiến”
Tất cả Vũ nhân đều ngẩn người
Lam Tiểu Sí tức giận rống lên “ta tuyệt đối sẽ không cho phép Tiên Tâm các đuổi các ngươi ra khỏi Phương Hồ Ủng Thúy”
Lam Phỉ đặt tay lên vai nàng “bảo bối nhi, cha vừa mới khen ngươi bình tĩnh, ngươi liền làm cha mất mặt”
Lam Tiểu Sí không khách khí “ngươi đừng mong bỏ của chạy lấy người”
Lam Phỉ cười khẽ “bảo bối nhi, ngươi biết đây là biện pháp tốt nhất”
Lam Tiểu Sí đương nhiên hiểu. Nếu nàng là Vũ tôn, đám người Lam Phỉ lại không ở đây, Ôn Mê sẽ không có lý do tấn công Phương Hồ Ủng Thúy, hắn không thể mang theo đệ tử tấn công thân sinh nữ nhi của mình, huống chi nàng cũng không làm gì sai. Mộ Lưu Tô khơi mào chiến tranh nhưng không dám ra mặt là vì chênh lệch thực lực, tuy hắn người đông nhưng nếu triều đình không phát binh, chỉ dựa vào người của hắn, khó mà đánh thắng Vũ tộc. Huống chi Lam Tiểu Sí dù sao cũng là kế nữ của hắn, nếu rơi vào tai Thanh Tỏa, gia đình hắn liệu còn êm thấm?Cho nên đây chính là biện pháp tốt nhất, điều không tốt duy nhất là đám người Lam Phỉ phải rời đi, giống như lời Lam Phỉ nói, là lợi ích của người khác hay là lợi ích của hắn
Không biết vì sao, nhưng chỉ cần nghĩ tới đám người Lam Phỉ phải vì vậy mà rời đi, Lam Tiểu Sí liền rơi nước mắt, nắm chặt tay Lam Phỉ “ngươi không được đi”
Vi Sinh Từ nghiêm túc nói với Lam Phỉ “vậy không cho phép ngươi đi”
Lam Phỉ tức giận trừng mắt với hắn, quay đầu khẽ nói với Lam Tiểu Sí “bảo bối nhi, ngươi đã trưởng thành, phải học cách buông bỏ”
Lam Tiểu Sí nhào vào lòng hắn, khóc thành tiếng “không được đi”
Lam Phỉ vỗ vỗ lưng nàng “sở dĩ phải thỏa hiệp là vì chưa đủ cường đại, ngươi phải hiểu được đạo lý này. Cha giao Vũ tộc cho ngươi, trọng trách này không thoải mái nhưng cha biết ngươi có thể đảm nhiệm” Nói xong giao quạt lông chim màu lam trong tay cho nàng “nan quạt là dùng xương của kẻ thù của cha tạo thành. Lúc trước dùng nó làm tín vật của Vũ tôn cũng không phải muốn tộc nhân nhớ kỹ cừu hận, mà là ta muốn nhắc nhở bản thân về đạo lý mạnh được yếu thua. Bây giờ cha giao nó cho ngươi, ngươi càng phải nhớ kỹ”
Lam Tiểu Sí khóc lớn tiếng “ta không nghe. Ngươi không được đi, không cho ngươi đi. Ta bảo Tiểu Từ đi giết Mộ Lưu Tô, giết Ôn Mê”
Vi Sinh Từ lập tức đáp ứng “được” Chỉ cần ngươi không khóc, cái gì cũng được. Xoay người muốn đi
Lam Phỉ cả giận gọi hắn lại “Tiểu Từ, đứng lại” Nếu hắn thực sự làm như vậy, Vi Sinh Kỳ sẽ trở mặt, đó mới là thiên hạ đại loạn
Vi Sinh Từ hồ nghi nhìn Lam Phỉ, rốt cuộc vẫn quyết định ở lại, đi dỗ Lam Tiểu Sí. Hắn ôm nàng vào lòng, vuốt ve tóc nàng như vuốt ve chó con. Lam Tiểu Sí lại giãy ra, nhào qua ôm lấy chân Lam Phỉ
Lam Phỉ nhìn thoáng qua Vũ nhân “lời của ta, các ngươi nghe rõ chưa?”
Vũ nhân quỳ xuống đất, không có phản ứng gì. Dù sao mấy năm nay, chuyện trong Vũ tộc đều do Lam Tiểu sí quản. Hơn nữa cha con bọn họ tình thâm như vậy, nói không chừng Vũ tôn chỉ ra ngoài lánh một chút, sóng gió qua sẽ quay trở về. Cho nên bọn họ đều đồng thanh hô “tham kiến tân nhiệm Vũ tôn”
Lam Phỉ nhìn mọi người, lại nhìn Lam Tiểu Sí đang ôm chân hắn khóc “tốt lắm, các ngươi đã tiếp nhận Vũ tôn rồi. Đứng lên đi”
Vũ nhân đồng loạt đứng dậy
Lam Phỉ chỉnh sửa mái tóc cho Lam Tiểu Sí “bảo bối nhi, ngươi thực sự làm cha mất mặt” Hất hàm ra lệnh cho Vi Sinh Từ “ôm nàng”
Lam Tiểu Sí phản đối “không cần, cha”
Vi Sinh từ tiến lên ôm Lam Tiểu Sí
Lam Phỉ nhìn Úc La, Sâm Lam, mỉm cười “đi thôi, ở Phương Hồ Ủng Thúy đã lâu, ra ngoài nhìn xem cũng không tệ” Ba người liền chấp cánh bay lên, còn mang theo các chiến sĩ Vũ nhân đã giết quá nhiều người cùng cha con Mộc Băng Nghiên
Lam Tiểu Sí hướng không trung, vung tay lên “cha”
Lam Phỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, kiên quyết bay đi
Lam Tiểu Sí khóc không ngừng
Phượng Chứ nói “Đại..Vũ tôn, giờ chúng ta nên làm gì?” Xem ra là sẽ không đánh
Lam Tiểu Sí vừa khóc vừa nói “theo ta đi gặp Ôn Mê và Mộ Lưu Tô”
Phượng Chứ nhìn không vừa mắt “ngươi đã là Vũ tôn, đừng dọa người như vậy được không?”
Lam Tiểu Sí không thèm để ý tới hắn, xoay người đi ra ngoài
Bên ngoài, Mộ Lưu Tô đã điểm xong binh mã, chuẩn bị tiến đánh Phương Hồ Ủng Thúy. Đột nhiên nhìn thấy Lam Tiểu Sí đi ra, bên cạnh còn có Vi Sinh Từ, Phượng Chứ, hắn không khỏi nhíu mày, nha đầu này lại nghĩ ra kế sách gì đây?
Lam Tiểu Sí vừa khóc vừa đi đến trước mặt Mộ Lưu Tô và Ôn Mê
Ôn Mê dù sao cũng là phụ thân nàng, vội quan tâm hỏi “xảy ra chuyện gì?”
Mộ Lưu Tô âm thầm nghiến răng, sao khóc thành như vậy? Chẳng lẽ Lam Phỉ đã chết? Nếu thế thì quá tốt
Lam Tiểu Sí khóc nức nở “cha ta giao vị trí Vũ tôn cho ta, mang theo đám Úc La bỏ đi rồi”
Ôn Mê hồ nghi “truyền vị trí Vũ tôn lại cho ngươi?” Lam Tiểu Sí là tiểu cô nương vừa qua tuổi mười sau chưa lâu nha, Lam Phỉ đúng là rộng rãi. Rất nhanh hắn đã phản ứng lại, Lam Tiểu Sí thành Vũ tôn, quá tốt rồi. Phong cách hành sự của nàng tốt hơn Lam Phỉ nhiều
Mộ Lưu Tô cũng không tin vào lỗ tai của mình, hỏi lại “ngươi? Vũ tôn?”
Phượng Chứ thấy Lam Tiểu Sí khóc thành như vậy, cảm thấy xấu hổ thay nàng nhưng vì tôn nghiêm của Vũ tộc, đành phải nghiêm trang nói ‘Vũ tôn tiền nhiệm đã giáp mặt truyền ngôi cho Đại tiểu thư chúng ta, cũng chính là Vũ tôn đương nhiệm Lam Tiểu Sí”
Mộ Lưu Tô tức giận suýt hộc máu, Lam Phỉ đáng chết, dám giở chiêu này. Rồi hắn lại rơi vào rối rắm đánh hay là không? Nếu đánh, Lam Tiểu Sí đã trở thành Vũ tôn, Tiên Tâm các khẳng định sẽ không động thủ, chỉ mình hắn ra tay, vậy Thanh Tỏa…đừng nhìn nàng bình thường ôn nhu săn sóc, đến lúc phát hỏa…cứ nhìn cách nàng đối đãi với Ôn Mê liền biết. Nói thật, nghĩ tới lửa giận của nàng, hắn liền có chút sợ. Nhưng không đánh, Tài Linh sau này phải thế nào?
Ôn Mê đã khôi phục bình tĩnh, càng nghĩ càng thấy không tệ. Nhìn Lam Tiểu Sí khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, tấm lòng làm cha liền bộc phát, ôn nhu nói “đừng khóc. Lam Phỉ rời khỏi Vũ tộc, đối với Vũ nhân là chuyện tốt”
Lam Tiểu Sí khóc nói “đều do các ngươi. Hai người các ngươi là người xấu”
Ôn Mê bất đắc dĩ cười, đứa nhỏ đã như vậy, hắn sao có thể giao chiến với nàng chứ. Hắn kéo tay nàng, một lòng muốn bắt tay chỉ việc cho nàng “ngoan, chúng ta đi vào rồi nói, được không?”
Lam Tiểu Sí đẩy hắn ra “không để ý tới ngươi, chán ghét”
Ôn Mê cười khổ “được rồi, đi thôi, cha có chuyện khác muốn nói với ngươi” sau đó quay đầu phân phó đệ tử Tiên Tâm các, thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm “lui ra sau mười dặm”
Lam Tiểu Sí theo hắn đi vào Phương Hồ Ủng Thúy. Nàng là người tâm tư khéo léo, đương nhiên biết lúc này tỏ ra yếu thế là tốt nhất, chỉ có biểu hiện ngây thơ yếu đuối, Ôn Mê mới mềm lòng, cho rằng nàng có thể cảm hóa. Mà chỉ cần Ôn Mê làm chỗ dựa cho nàng, Mộ Lưu Tô tạm thời sẽ không dám ra tay với Phương Hồ Ủng Thúy
Mộ Lưu Tô tức giận đưa mắt nhìn bọn họ rời đi mà không có cách nào. Hắn muốn cho nhi tử có nơi cư trú lại không thể vì thế mà mất phu nhân, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói “Ôn các chủ, coi chừng quỷ kế của Lam Phỉ”
Ôn Mê thản nhiên “vào xem liền biết”
Hai người chỉ mang theo vài thuộc hạ đắc lực theo Lam Tiểu Sí đi vào Phương Hồ Ủng Thúy, quản hiên không thấy đám người Lam Phỉ, Úc La. Nhưng kỳ lạ là dù bọn họ đã rời đi, Vũ tộc vẫn không loạn, tất cả Vũ nhân đều im lặng, các chiến sĩ chưa rời bỏ vũ khí, bình dân cùng hài tử đều ở trong nhà
Lam Tiểu Sí thấy mọi người vẫn còn tụ tập chưa tan, nức nở nói “nhìn cái gì, còn không về nhà đi”
Vũ nhân đồng thanh lên tiếng, rất nhanh đã rời đi. Bọn họ hoàn toàn chấp nhận việc nàng làm Vũ tôn
Mộ Lưu Tô khó hiểu, hỏi một Vũ nhân “chẳng lẽ các ngươi không thấy bị một nữ nhân thống lĩnh là việc cự kỳ hổ thẹn sao?”
Vũ nhân kia nhìn hắn, vẻ mặt khó đỡ “nữ nhân cái gì, đó là Đại tiểu thư chúng ta” Nói rất đương nhiên, ngay cả Ôn Mê nghe mà cũng kinh ngạc không thôi
Lam Tiểu Sí nói “Ôn phụ thân, cha ta đi rồi, ta nên làm gì bây giờ?”
Mộ Lưu Tô nhủ thầm, ta biết nên chỉ ngươi làm gì, sao ngươi không hỏi ta?
Ôn Mê dở khóc dở cười, tiếng phụ thân này e là không gọi không công, vì thế nói “ngươi muốn làm gì?”
Lam Tiểu Sí băn khoăn “ta mới lên làm Vũ tôn, cái gì cũng không hiểu, về sau phải nhờ Ôn phụ thân chỉ dạy ta”
Ôn Mê biết rõ nàng có điều cầu xin, trong lòng vẫn ấm áp, thoải mái nói “đương nhiên”
Mộ Lưu Tô hừ một tiếng, nha đầu này, trước giờ luôn biết cách đánh bài tình cảm, nhìn Ôn Mê lúc này xem, bị dỗ đến không phân biệt được đông tây nam bắc. Hắn nói chen vào “Lam Phỉ có cánh, nói bay liền bay, không chừng đến tối sẽ quay về. Ngươi không sợ đây là kế hoãn binh của hắn”
Ôn Mê quay đầu hỏi “ngươi tính thế nào?”
‘Chúng ta mỗi bên phái một bô phận nhân thủ tiến vào Phương Hồ Ủng Thúy, vừa hỗ trợ, vừa phòng ngừa Lam Phỉ trở về, ý ngươi thế nào?”
Ôn Mê trầm ngâm “có thể”
Mộ Lưu Tô hỏi Lam Tiểu Sí “Tiểu Sí, ngươi thấy thế nào?”
“Có thể, có đều nếu đã vào Phương Hồ Ủng Thúy, đều phải nghe lệnh ta, nếu không không dễ quản thúc”
Nàng nói có lý, Mộ Lưu Tô cũng tán thành “được” Trong lòng lại có chút cao hứng, chờ người của mình đứng vững gót chân, chuyện về sau liền dễ làm
Ôn Mê cũng đồng ý
Lam Tiểu Sí lại nói “nói miệng không bằng chứng, vẫn nên viết ra đi” Nói xong lệnh cho Phượng Chứ viết văn thư, Mộ Lưu Tô và Ôn Mê mỗi bên phái hai trăm người đóng quân hỗ trợ trong Phương Hồ Ủng Thúy, bốn trăm người này đều phải hoàn toàn nghe lệnh Lam Tiểu Sí
Sau đó Ôn Mê phải vội vàng đến Ám tộc, nơi đó còn có rất nhiều võ lâm đồng đạo bị bắt
Mộ Lưu Tô dù không cam lòng nhưng vẫn phải hồi Hiệp Đô, hắn đi cũng đã lâu rồi
Đợi hai người rời đi, Lam Tiểu Sí nhìn bốn trăm người lưu lại, nói với Phượng Chứ “năm nay không cần mua nô lệ rồi”
Phượng Chứ mạc danh kỳ diệu “gì?”
“Ta thấy bốn trăm người này võ công không tệ, cũng rất cường tráng, sau này Vũ tộc có việc nặng gì, như cắt bụi gai, hốt phân chim…giao cho bọn họ là được”
Phượng Chứ sửng sốt, sau đó mặt mày hớn hở. Hay nha.
Từ đó, bốn trăm người kia ở lại Phương Hồ Ủng Thúy, sống đời nô lệ khổ sai
Đêm đến, Phượng Chứ hỏi “Đại tiểu thư, nếu hiện ngài đã là Vũ tôn, xin mời chuyển đến chỗ ở của Vũ tôn”
Lam Tiểu Sí không đồng ý “chỗ của cha phải giữ nguyên dạng, trừ bỏ quét dọ, không được lộn xộn”
Phượng Chứ sửng sốt, Lam Tiểu Sí đối với Lam Phỉ đúng là cha con tình thâm. Hắn cúi người thật sâu, nói “thuộc hạ tuân mẹnh”
“Ngươi truyền tin đến Cửu Vi sơn cho lão thái gia nhà ta đi, biết viết sao chứ?”
“Thuộc hạ hiểu”
“Những chuyện khác, hết thảy như cũ. Ngươi lui xuống đi”
Phượng Chứ rời đi, nàng rúc đầu vào ngực Vi Sinh Từ
Vi Sinh Từ ôm nàng, tâm tình không tệ, hỏi “ngủ sao?”
“Tiểu Từ, ta nhớ cha ta”
Vi Sinh Từ vỗ vỗ lưng nàng, hồi lâu mới nói “ta cũng nhớ nương ta”
Lam Tiểu Sí ôm chặt eo hắn “ta tốt hơn một chút, còn có thể gặp lại cha ta”
Vi Sinh Từ ân môt tiếng
Trầm mặc hồi lâu, Lam Tiểu Sí nói “nhưng ta vẫn không thể tin hắn không ở Phương Hồ Ủng Thúy”
“Ta đi bắt hắn trở về?” Nói tới đây, Từ thiếu gia nhăn màu, có chút phiền não. Lam Phỉ nếu bay trên không trung, có chút hơi khó. Lấy tên bắn hắn? Hình như không đúng lắm
Lam Tiểu Sí cuộn người trong lòng hắn “Tiểu Từ, ta thật muốn biết hắn đi đâu”
Cho nên khi nửa đêm tỉnh lại, nàng phát hiện Vi Sinh Từ lại không thấy
Đêm về khuya, Lam Phỉ mang theo đám người Sâm La đi đến một tiểu trạch yên lặng, nói “nơi này trước kia là một tòa nhà của Lam gia, khi mẫu thân ta mang thai ta, lão gia tử liền lệnh cho nàng ở đây dưỡng thai” Hắn thổi một hơi, bụi trên bàn bay mù mị, nói tiếp “bởi vì quá mức hẻo lánh nên người Lam gia cũng không thường tới đây. Đơn sơ một chút nhưng được cái an toàn, ngoài trừ người Lam gia và ta, không ai biết nơi này”
Vừa dứt lời, một cái đầu từ bên ngoài thò vào. Lam Phỉ đưa tay sờ mũi, tiểu tử, ngươi nhất định phải vào thời điểm này đánh vào mặt nhạc phụ ngươi sao?
Úc La ngạc nhiên “Vi Sinh Từ? Sao ngươi lại ở đây?”
Vi Sinh Từ nhìn người trong phòng, lại nhìn bụi bay mù mịt, không đi vào, chỉ nói “Tiểu Sí Bàng nhớ ngươi”
Đương nhiên là nói với Lam Phỉ. Hắn mỉm cười, đừng xem thường nghị lực của Từ thiếu gia, chuyện hắn truy tìm ở Lạc Nhật thành đến nay vẫn còn lan truyền nha. Hắn nói “ta đã biết”
Vi Sinh Từ nga một tiếng, xoay người, rời đi
Mộc Băng Nghiên cười thành tiếng, thiếu gia ngốc này, tìm cả đêm, còn chạy đến làm bọn ta bị dọa sợ, chỉ vì nói một câu này thôi sao? Đúng là ngốc tử mà
Mãi đến giữa trưa, Lam Tiểu Sí đã nóng nảy không nhịn được, rốt cuộc cũng thấy Vi Sinh Từ vội vàng trở về, cả người đều là mồ hôi. Nàng vội lấy khăn lau cho hắn “ngươi đi đâu vậy? Nhìn xem, cả người toàn mồ hôi và đất”
“Cha ngươi đang ở trong một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi ở phía bắc”
Lam Tiểu Sí vui vẻ “bọn họ thế nào?”
Thế nào? Vi Sinh Từ lúc đó chỉ nhìn thoáng qua, không thể xác định, nhíu mày nửa ngày, cuối cùng mới đưa ra nhận định thỏa đáng “đều còn sống”’
Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng, đấm nhẹ vào ngực hắn “ngươi thật đáng ghét”
Vi Sinh Từ không hiểu, đúng là đều còn sống mà
Lam Tiểu Sí dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập mạnh, biết hắn dốc toàn lực mà chạy. Nàng liền đau lòng, giống như khi đám người Lam Phỉ rời đi, nói “Tiểu Từ, ngươi có thể đừng đối tốt với ta như vậy không?”
Vi Sinh Từ ngạc nhiên “vì sao?”
Lam Tiểu Sí ôm chặt hắn, ta sợ ngươi quá tốt, từ nay về sau những người khác đều không thể thay thế được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.