Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 92: THOÁT KHỎI TRƯỜNG SINH ĐẢO

Nhất Độ Quân Hoa

12/08/2020

Lam Tiểu Sí vọt ra khỏi thạch động, Quạ Nô nhìn thấy nàng, đang muốn nói chuyện, nàng chỉ kịp bỏ lại một câu “đừng để bị lộ” Sau đó người không thấy bóng

Khi Liên Kính đi ra, không nhìn thấy bóng dáng của nàng, hắn cũng không nôn nóng, hiện tại dù phụ tử Vi Sinh Kỳ liên thủ cũng không thể đối phó với hắn, nhưng nếu bọn họ dùng Hạo Thiên Xích Huyết thì là phiền toái lớn. Tốt nhất là nên bắt được Lam Tiểu Sí, sau đó giết Vi Sinh Từ rồi tới Vi Sinh Kỳ. Nơi này bốn bề đều là nước, cách lục địa rất xa, Lam Tiểu Sí không có thuyền, muốn về cũng không thể. Chỉ là nếu hắn muốn rời đi, mang theo Trường Sinh tuyền như thế nào là một vấn đề, vẫn phải dùng máu của ba nữ bảy nam để điều hòa tránh ngưng kết sao? Đang lúc suy nghĩ, hắn đột nhiên nhìn thấy tay mình hơi sưng, là trúng độc gì? Hắn vội quay lại thạch động, tìm nơi vận công giải độc

Bên ngoài các thái y vẫn đang nghiên cứu sợi nấm, không hề phát hiện ra dị trạng trong động

Lam Tiểu Sí lệnh cho Đinh Cường tập hợp hết các nữ nhân trên đảo lên thuyền, Đinh Cường vốn không rõ nhưng thấy nàng đi như bay, lo lắng vô cùng, hắn cũng không dám trì hoãn, lập tức hành động

Sau đó Lam Tiểu Sí lệnh cho thủy thủ nhổ neo, nàng thì chuẩn bị nhảy cầu

Đinh Cường vội chạy tới hỏi “Đại tiểu thư, ngươi đi đâu?”

Lam Tiểu Sí “bớt nói nhảm đi, ta đã đánh đám thuyền lớn của Già Dạ, mau nhổ neo, không có thời gian”

Đinh Cường vội lệnh cho thủy thủ nhổ neo, còn hắn theo Lam Tiểu Sí, cầm lấy cái đục nhảy xuống biển, bơi đến một chiếc thuyền lớn khác, hỏi “Đại tiểu thư, Tướng gia chúng ta đâu?”

“Lão hồ ly hắn không chết được đâu, chúng ta mà quay lại mới là sẽ chết đấy”

“Không, chúng ta không thể vứt bỏ hắn không để ý”

Lúc này hai người đã bơi tới thuyền lớn của Già Dạ, Lam Tiểu Sí bắt đầu đục thuyền. Nội lực của nàng không tệ, đục thuyền vẫn rất nhanh nhưng nàng vẫn chê chậm, vung chưởng đánh nứt đáy thuyền. Sau đó nói “Tướng gia các ngươi chỉ cần động đầu óc một chút là sẽ có cách giữ mạng, còn các ngươi thì chưa chắc. Ngươi muốn quay lại, ta không cản ngươi nhưng nghĩ tới cha mẹ thê nhi của ngươi đi”

Đinh Cường do dự “ta quay lại đảo, dù thế nào cũng cùng Tướng gia một chỗ, ngài mang các thị vệ khác đi đi” Dứt lời xoay người, bơi đi

Lam Tiểu Sí thở dài “trong thạch dộng có một vách tường bị hoãm vô, bên trong đã bị Vũ Văn Tật bày ra kịch độc, ngươi không cần đi. Liên Kính hiện vô cùng lợi hại, ngươi cẩn thận”

Đinh Cường gật đầu, bơi về phía Trường Sinh đảo

Lam Tiểu Sí nhìn thuyền lớn chìm dần, đột nhiên nghe có tiếng người hô nhỏ, nàng nhìn sang, thấy Già Nguyệt từ mép thuyền rơi xuống nước. Nàng thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn đưa tay đón lấy nàng ta. Già Nguyệt hoảng sợ, Lam Tiểu Sí không để ý tới nàng, kéo bơi theo thuyền lớn đã xa bờ một trượng, ném nàng lên thuyền

Già Nguyệt khóc nói “ngươi có thấy ca ca ta không?”

Lam Tiểu Sí mỉa mai “người không đáng chết lại chết, người đáng chết lại còn sống”

Già Nguyệt vội kéo lấy góc áo nàng “ca ca ta chết rồi?”

“Đúng vậy, không chỉ ca ca ngươi cha ngươi cũng đã chết”

Già Nguyệt mím môi, không nói hai lời nhảy xuống biển, Lam Tiểu Sí giữ nàng lại, nàng ra sức giãy dụa “ngươi buông, ta phải quay lại, ta không tin”



Lam Tiểu Sí lập tức buông nàng ra “được, ngươi đi đi” Già Nguyệt muốn nhảy, nàng nói tiếp “trở về để Liên Kính đem ngươi tiền dâm hậu sát. Cha ngươi và ca ca ngươi ở trên trời có linh, nhìn thấy sẽ rất cao hứng”

Già Nguyệt dừng bước

Lam Tiểu Sí không để ý tới nàng, không biết vì lại đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Thái Cực Thùy Quang, Già Ân mỉm cười, hạ ô để lộ nửa khuôn mặt. Nàng thở dài, nói “người có khuôn mặt xinh đẹp đúng là có lợi thế mà” Chỉ một cái liếc mắt kinh diễm kia, ngay cả muội muội của hắn cũng có lợi

Già Nguyệ đưa tay bụm mặt, Lam Tiểu Sí cũng không dỗ nàng, nhìn thấy thuyền lớn đã đi xa, Liên Kính có đuổi theo cũng không kịp, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, giải huyệt đạo cho các nữ nhân bị Đinh Cường mạnh mẽ đưa lên thuyền mà không một lời giải thích

Có người hỏi “Lam Tiểu Sí, ngươi bắt chúng ta lên thuyền là có ý gì?” Bọn họ phần lớn đều là ác nhân trên giang hồ, còn có chút tham luyến trường sinh bất lão nên mới đi theo Già Dạ. Lúc này không có hắn ở đây, sợ hãi qua đi, các nàng liền lộ nguyên hình

Lam Tiểu Sí “ta có thể giải thích”

Các nữ nhân này lại không muốn nghe, tay cầm chặt vũ khí, có người nói “chúng ta không có Trường Sinh tuyền, trong ba ngày sẽ bị độc phát, ngươi dẫn chúng ta rời đi chính là muốn chúng ta chết. Các tỷ muội, chúng ta không cần khách khí với nàng” Thậm chí bọn họ còn cưỡng bức thủy thủ quay thuyền

Vô Sắc Cánh trong tay Lam Tiểu Sí ra khỏi vỏ, một cái đầu mỹ nhân bay lên, huyết bắn ra, tất cả âm thanh đều im lặng “ta có thể giải thích, các ngươi có chịu nghe không?”

Mọi người nhìn Vô Sắc Cánh dính máu trong tay nàng, không tự giác lui ra sau hai bước. Lam Tiểu Sí nhẹ tay lau vết máy, nói “hiện Liên Kính đã giết chết Già Dạ và Vũ Văn Tật, công lực cũng tăng lên rất nhiều, chúng ta không thể đối phó. Hắn có thể rời khỏi đảo bất cứ lúc nào nhưng thứ duy nhất có thể hạn chế hắn rời đi là Trường Sinh tuyền. Các ngươi cũng biết các năm ngày, Trường Sinh tuyền cần máu của ba nữ bảy nam để điều hòa chứ? Các ngươi tiếp tục ở lại trên đảo, sẽ bị hắn dùng để điều hòa Trường Sinh tuyền”

Các nữ nhân có chút sợ hãi, có người nói “đừng nói như chỉ vì cứu chúng ta, ngươi coi trọng tính mạng chúng ta sẽ không tùy ý giết người”

Lam Tiểu Sí “ta vốn không vì cứu các ngươi, sao ta phải coi trọng tính mạng các ngươi?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nói thế là sao?

“Ta mang các ngươi đi chỉ vì không muốn Liên Kính điều hòa được Trường Sinh tuyền, đối với sống chết của các ngươi, ta không quan tâm. Các ngươi chết đi, nguy hại sẽ ít hơn là còn sống nhưng ta vẫn chọn lựa cứu sống các ngươi đưa lên thuyền là vì ta từ bi. Các ngươi không cảm kích, ta cũng không để ý nhưng ta hi vọng các ngươi an phận một chút, nếu không, vị này…”Chỉ vào nữ thi không đầu, nói “là tấm gương của các vị”

Mọi người lui ra sau, giờ phút này đột nhiên phát giác nàng cũng đánh sợ như Già Dạ, không ai dám náo loạn nữa, Già Nguyệt cũng không dám khóc

Có người nhỏ giọng hỏi “nhưng không có Trường Sinh tuyền, chúng ta sẽ chết”

Lam Tiểu Sí “thuyền của Ôn các chủ đang trên đường tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một hai ngày nữa chúng ta sẽ có thể hội hợp cùng hắn. Trên thuyền của hắn có Trường Sinh tuyền”

Lại có người hỏi “chúng ta làm sao biết ngươi có gạt người hay không?”

Lam Tiểu Sí nở nụ cười “ngươi có thể không tin”

Mọi người đều co đầu rụt cổ, không dám nói thêm

Lam Tiểu Sí đứng trên bong tày, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Trường Sinh đảo, Liên Kính không đuổi theo, thực sự là may mắn

Già Nguyệt vẻ mặt mê mang, phụ thân và ca ca thực sự không còn sao? Nàng phải làm sao bây giờ?



Lam Tiểu Sí không để ý tới nàng ta, hiện nàng không thể để mặc mấy nữ nhân kia hồ nháo, phần lớn thủy thủ trên thuyền không biết võ công, nếu bọn họ làm các thủy thủ bị thương, ở trong hải vực mờ mịt này, đó mới thực sự là không xong

Vi Sinh Từ luyện công xong, trước đi đến Hố Bất Lão. Mộc Băng Nghiên vừa nhìn thấy hắn đã chủ động nói “Lam Tiểu Sí ôm đứa nhỏ đi rồi”

Từ thiếu gia có chút cao hứng, Tiểu Sí Bàng đã trở lại? Hắn vội đi thư phòng của nàng, nhưng mở cửa ra lại không thấy người đầu, mà phía Lam Phỉ lại có thanh âm, hắn liền đi tới đó. Nhìn thấy Lam Phỉ đang nghị sự cùng Bạch Ế, Phượng Chứ, Tiểu Dực được bao bọc cẩn thận đặt trên tấm thảm thật dày, đang ê a tự chơi một mình. Vi Sinh Từ duỗi tay ôm lấy hài tử, không vui liếc mắt với nhạc phụ một cái, ngươi trông coi nhi tử ta vậy sao?

Lam Phỉ không để ý tới hắn, tiểu tử thối, lão tử luôn trông coi hài tử như vậy, không hài lòng thì mang theo nhi tử mà cút đi

Vi Sinh Từ ôm Tiểu Dực đi tắm rửa

Bạch Ế “Vũ tôn, đây là sổ sách của Vũ tộc, mấy cái hòm khác nhau là đến từ các huấn điểu tràng khác nhau”

Lam Phỉ giơ tay ngăn hắn “ta hiện không còn là Vũ tôn”

Bạch Ế và Phượng Chứ đều sửng sốt

Lam Phỉ lại nói “mấy thứ này, chỉ có Vũ tôn của các ngươi mới có thể xem qua”

Bạch Ế “Đại tiểu thư hẳn sẽ không để ý”

Lam Phỉ “cho nên ý các ngươi là để ta trở lại làm Vũ tôn, còn nàng quay lại làm Vũ tộc Đại tiểu thư?”

Phượng Chứ và Bạch Ế đều do dự, tình huống hiện tại rất rõ ràng, nếu Lam Phỉ làm Vũ tôn, Tiên Tâm các nhất định sẽ phản đối, càng đừng nói các thế lực giang hồ khác.

Phượng Chứ nói “Đại tiểu thư…có Lạc Nhật thành”

Lam Phỉ liếc hắn “cho nên các ngươi muốn để ta quản lý Vũ tộc, rồi đuổi nàng đến Lạc Nhật thành?”

Phượng Chứ không dám nói tiếp, thật ra tác phong làm việc của Lam Phỉ và Lam Tiểu Sí khác nhau hoàn toàn, hiện Vũ tộc đã thích ứng với sự lãnh đạo của Lam Tiểu Sí, đây là sự thật không thể tranh cãi

Lam Phỉ “ta biết ý tốt của các ngươi nhưng các ngươi nhất định phải hiểu rõ, hiện thủ lĩnh của Vũ tộc là ai. Nếu các ngươi một hai muốn phải có hai thủ lĩnh, vậy thì phải chấp nhận sẽ vì bất đồng mà có kết quả xấu”

Bạch Ế ‘nhưng mà, Vũ tôn, chẳng lẽ ngài không hỏi đến chuyện của Vũ tộc sao?”

Lam Phỉ đưa trả sổ sách cho bọn họ “ta cũng là Vũ nhân, đương nhiên vẫn quan tâm chuyện trong tộc, nếu Vũ tộc có chuyện cần đến ta. Về sau đừng lại làm chuyện khiến Vũ tôn sinh nghi”

Từ thiếu gian luống cuống tắm rửa cho Tiểu Dực xong, lại thay tã lót xiêm y mới cho hắn, cả người Vi Sinh Dực sạch sẽ thơm ngát mùi sữa. Hắn ôm hài tử đến chỗ bà vú cho bú sữa, sau đó lại ru hài tử ngủ trưa

Vi Sinh Kỳ vừa ăn cơm vừa nhìn tôn tử ngủ say còn mút ngón tay

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook