Chương 63: Trắng đêm không ngủ
Quá Niên Khảo Niên Cao
09/08/2023
Vào buổi trưa vài ngày sau, Giang Trạm tham dự lễ cắt băng khai trương khách sạn nghỉ dưỡng do Lập Giang đầu tư tại thành phố S.
Khách sạn nghỉ dưỡng năm sao nằm trong khu thắng cảnh Mặc Phong Sơn, cách rìa thành phố S hơn trăm km về phía Tây, có thung lũng và dòng suối, non xanh nước biếc, có thể coi như một nơi thế ngoại đào nguyên tọa lạc xung quanh các thành phố nhộn nhịp.
Khu thắng cảnh Mặc Phong Sơn trước nay cũng chẳng nổi danh gì, thương hiệu khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp Dung Nguyện sơn trang, trực thuộc Bất động sản Lập Giang, đã giành được khu đất với giá thầu hậu hĩnh trong phiên đấu giá. Ban đầu chẳng qua là vì Giang Trạm mới tiếp quản công việc kinh doanh từ VK cho nên cần thiết phải rửa một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn.
Vốn cũng chỉ là một dự án kinh doanh “mang tính ổn định” mà thôi, nhưng ai ngờ trước đó có một đoàn phim nhỏ từng lấy cảnh quay ở đây. Bộ phim đó vừa chiếu đã nổi, cho nên khu thắng cảnh Mặc Phong Sơn này cũng nổi theo.
Hiệu ứng do nhóm fan hâm mộ đông đảo và cuồng nhiệt đã khu thắng cảnh nhỏ bé hẻo lánh này thường xuyên lên hot search. Các fan đổ xô tới đây check in và ngắm cảnh hoài niệm, khiến đường cao tốc Mặc Phong Sơn tắc đường hơn bốn tiếng đồng hồ.
Lễ cắt băng khánh thành khách sạn hôm nay còn mời các diễn viên chính của đoàn phim đó. Số lượng người nổi tiếng đông đúc khiến lễ cắt băng khánh thành thương mại này bỗng trở thành khung cảnh thảm đỏ quy mô lớn.
Sau lễ cắt băng khánh thành, tạp chí tài chính có tiếng nói nhất trong ngành đã hẹn phỏng vấn độc quyền với Giang Trạm từ vài ngày trước.
Dù sao thì báo cáo tài chính thường niên năm nay đã được công bố, và tờ báo có tiếng nói nhất là “Tài chính và Kinh tế đương thời” đã chọn ra hai thương vụ bất động sản nổi tiếng nhất trong giới, tất cả đều đến từ Tập đoàn Lập Giang. Tập đoàn này đã đồng thời thắng thầu được hai toàn CBD đẹp nhất ở cả thành phố A và thành phố S. Người bên ngoài tràn ngập sự tò mò và đồn đoán về vị chủ tịch “quá” trẻ nhưng vô cùng quyết đoán, đồng thời cũng vô cùng hoài nghi Tập đoàn năm trước vừa niêm yết tại Mỹ xong, năm nay đã đầu tư hàng loạt dự án bất động sản cao cấp này.
Sau khi xong hết việc buổi sáng, trông Giang Trạm đã có vẻ mệt mỏi.
Gần đây hắn luôn ở thành phố S. Không có Quý Thu Hàn bên cạnh, hắn không ngủ ngon nổi.
Dịch Khiêm vẫn đang làm người phát ngôn, bị các phóng viên vây quanh, bị hỏi xem Tập đoàn Lập Giang liệu có thể kịp thu hồi vốn trong sự phát triển mạnh mẽ như vậy của ngành bất động sản gần đây hay không, và quyết định mở rộng trong bối cảnh suy thoái kinh tế hiện nay có phải là quyết định sáng suốt, v.v…
Dịch Khiêm nhìn ra cửa. Cậu biết hai hôm nay Giang Trạm không được nghỉ ngơi tốt, cho nên liền kéo thư ký Tôn tới thay mình rồi đuổi theo Giang Trạm.
“Anh, lịch trình ở thành phố S đã kết thúc rồi, giờ có về không ạ?”
Giang Trạm vén mành trong hành lang nhìn xuống. Từng nhóm người hâm mộ đang cầm biểu ngữ chặn ở lối vào khách sạn, đường lái xe xuống núi cũng đang tắc.
Hắn đau đầu nói: “Thôi, giờ có đi thì cũng bị kẹt trên đường. Anh về phòng nghỉ ngơi đã, nhớ dặn Tôn Chính kiểm tra lại bản thảo rồi hãy để họ đăng.”
Dịch Khiêm gật đầu nói vâng, rồi lại hỏi: “Thế lát em dặn người mang cơm trưa lên cho anh, anh muốn ăn gì, đồ Tây hay đồ Trung?”
Giang Trạm xua tay, ý bảo cậu tự quyết định, rồi lên phòng.
Trong phòng, Giang Trạm vừa mới tắm xong, mái tóc xõa trên trán còn ướt và còn nhỏ giọt thì Chu Vực gọi điện, Giang Trạm nhấc máy, nghe đầu dây bên kia nói:
Qineit tự sát rồi.
Qineit chính là kẻ chết thay cho Mr.W. Lúc hắn cùng Chu Vực bắt được thì người này chịu trách nhiệm rửa tiền khu vực châu Á. Sau khi bị tra khảo ở vùng biển quốc tế kia thì vẫn luôn bị Chu Vực giam giữ.
Sau khi hắn cùng Chu Vực liên hợp, trở thành đại lý rửa tiền ở khu vực châu Á cho VK thì đã dựa vào thông tin khách hàng moi được từ miệng Qineit, lại dùng “uy vọng” của hai nhà Giang, Chu, sử dụng tài chính ngầm vận hành mấy công ty ở nước ngoài. Số tiền gấp hàng ngạn hàng vạn lần con số trăm triệu không thể công khai đã được rửa sạch ở vô số tài khoản trong và ngoài nước, cuối cùng nghiễm nhiên đã trở thành vàng thật bạc trắng có thể lưu động.
Nhưng dù vậy thì cũng phải thừa nhận, quy mô cũng chỉ bằng một nửa khi còn Mr.W mà thôi.
Dù sao thì Mr.W cũng không thể để Qineit biết những khách hàng thân thiết nhất của mình được, dù có là thân tín đã đi theo mười năm.
Giang Trạm ném khăn lông, ngồi xuống cuối giường, “Sao lại chết? Không phải cậu đã phái người canh giữ liên tục ở phòng bệnh của hắn sao?”
Từ khi xảy ra chuyện, vẫn luôn không tìm được tung tích của Mr.W, không ai biết hắn ta đã tích lũy được bao nhiêu khách hàng lớn trong những năm qua. Giang Trạm lo nếu hắn ta tìm thấy chỗ dựa một lần nữa trong quá trình chạy trốn và muốn sử dụng thông tin trong tay để quay trở lại đâm sau lưng mình… thì sẽ rất khó giải quyết.
Nếu có Qineit thì ít nhất cũng đã tóm được một nửa nhược điểm của Mr.W, khiến hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên Chu Vực cũng biết cái chết của Qineit sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào.
“Nhiễm trùng ổ bụng. Tôi đã phái người tới canh chừng hắn mà cũng không thể ngăn hắn tự nhét phân vào miệng. Ổ bụng hắn đã thối rữa hoàn toàn, cấp cứu nguyên đêm cũng vô dụng.”
Đêm qua, khi thủ hạ báo cáo là Qineit sắp chết, Chu Vực đã lái xe từ chỗ Tống Nguyệt đến bệnh viện nơi giam giữ hắn. Trong khu VIP rộng rãi và yên tĩnh, Qineit đã bị tra tấn bởi những vòng thẩm vấn trước đó, toàn thân toát ra mùi thối rữa và khô héo của người sắp chết.
Mỗi ngày Chu Vực đều đốt tiền để giữ mạng cho hắn, nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất: còn thở, và còn có thể dùng làm quân cờ để uy hiếp Mr.W là được. Nhưng sau ca cấp cứu suốt đêm qua, quân cờ này cuối cùng cũng bất lực, trở thành một quân cờ chết hoàn toàn vô dụng.
Trong điện thoại, Chu Vực nói gã đang điều tra người ở bệnh viện, dặn hắn ở bên này cẩn thận chút.
Giang Trạm nằm ngửa, điện thoại dán bên tai, nhưng gần như không quan tâm đ ến lời nhắc nhở này cho lắm. Mr.W đã biến mất gần một năm kể từ khi họ đá hắn ta xuống khỏi vị trí này.
Sau khi cúp điện thoại của Chu Vực, Giang Trạm đứng lên vòng ra sau bàn, lấy một hộp thuốc màu trắng trong ngăn kéo ra, mở ra lấy hai viên thuốc rồi uống vào, lại tiện tay bóp nát hộp thuốc rồi mới ném vào thùng rác.
Ở nhà thì sợ Quý Thu Hàn phát hiện, ra ngoài thì sợ Dịch Khiêm phát hiện, nhưng sắp đến cuối năm, có quá nhiều việc cần hắn phải đích thân giải quyết. Trong mắt Giang Trạm, cái giá của việc suốt đêm không được nghỉ ngơi thoải mái còn lớn hơn nhiều so với cái giá phải trả cho việc uống một vài viên thuốc.
Sau khi uống thuốc, Giang Trạm đã ngủ thiếp đi một lúc lâu. Khi hắn tỉnh dậy thì đã gần năm giờ chiều, Dịch Khiêm cũng không quấy rầy hắn.
Nhìn đồng hồ xong, Giang Trạm mới đứng lên kéo rèm. Mùa đông trời tối sớm, con đường quốc lộ ở phía xa kia cũng vắng vẻ rồi. Hắn gọi cho Dịch Khiêm, dặn cậu chuẩn bị xe về.
Trước cửa khách sạn, Giang Trạm lên xe. Quản lý khách sạn và cấp dưới của anh ta cung kính đứng hai bên, đưa tiễn vị sếp lớn phía sau màn, người được cho là có tài sản ròng hơn trăm triệu ngay từ khi mới sinh ra và nắm quyền lực lớn tới mức có thể hô mưa gọi gió.
Trên đường trở về, thư ký Tôn lái xe, Dịch Khiêm ngồi ghế phụ lái, Giang Trạm khoanh chân ngồi ở hàng ghế sau. Hắn thả lỏng người, ngó ra cửa sổ nhìn bầu trời dần tối, còn bảo Tôn Chính phía trước lái xe nhanh hơn.
Dịch Khiêm phía trước quay đầu lại: “Anh sốt ruột về nhà ăn cơm ạ? Cũng phải…”
Cậu nháy mắt với Tôn Chính bên cạnh rồi nói: “Dù sao thì giờ ngày nào anh hai cũng hận không thể nhét anh Quý vào túi, đi đâu cũng mang đi cho yên tâm.”
Giang Trạm nhặt cuốn tạp chí bất động sản dày cộp bên cạnh rồi ném nó qua.
Dịch Khiêm mỉm cười nhận lấy, đại khái là bởi vì gần đây lịch trình công việc bận rộn dày đặc cuối cùng cũng có thể tạm thời kết thúc, cho nên dù lái xe trở về ít nhất cũng phải mất hai tiếng rưỡi, nhưng bầu không khí trong xe lại thoải mái hiếm có.
“A Chính còn chưa gặp anh Quý nhỉ?”
Tên đầy đủ của thư ký Tôn là Tôn Chính, cậu ta gật đầu: “Năm nay tôi chưa về chi nhánh ở thành phố S, nhưng nghe Từ Lãng nói… anh Giang đã tìm được một người yêu rất tốt.”
Khi thư ký Tôn cười, lúm đồng tiền nông ở một bên má khiến cậu ta trông có hơi nhút nhát. Cậu ta được Giang Trạm tuyển dụng ngay khi vừa tốt nghiệp khoa luật của một trường đại học nổi tiếng, phụ trách các vấn đề pháp lý của chi nhánh Lập Giang dưới quyền Dịch Khiêm, đã đi theo Giang Trạm gần bảy năm.
Giang Trạm đột nhiên nhớ ra và hỏi: “A Chính, tôi nhớ cuộc họp thường niên năm ngoái, hình như cậu có dẫn cả bạn trai mình đến à, giờ thế nào rồi?”
Vừa nhắc tới chuyện này, thư ký Tôn khẽ lắc đầu: “Vẫn vậy thôi anh Giang… Anh ấy là con một, gia đình không đồng ý.”
Giang Trạm nghe vậy thì cau mày: “Hai người không phải đã ở bên nhau từ thời đại học sao? Đã nhiều năm như vậy rồi mà bố mẹ cậu ta vẫn không đồng ý à?”
Thư ký Tôn gật đầu: “Vâng… anh ấy rất hiếu thuận với cha mẹ…”
“Anh, tên kia chỉ coi a Chính như cái máy ATM mà thôi.” Dịch Khiêm liếc nhìn cổ tay đang đặt trên vô lăng, “Đồng hồ của a Chính nếu không phải hàng lỗi mốt thì cũng là của bạn trai cậu ấy đeo chán rồi thải ra. Còn cả bộ quần áo này nữa, hạn ngạch anh duyệt mỗi năm đủ may bốn năm bộ rồi, thế mà mỗi ngày cậu ấy cũng chỉ mặc có hai bộ thay đổi. Gã đàn ông kia chẳng kiếm được xu nào, thế mà cứ mặt dày xin tiền a Chính…”
“Dịch Khiêm.” Giang Trạm nói.
Dịch Khiêm đang phàn nàn trên ghế phụ đành nhún vai im miệng.
Dù Giang Trạm không bao giờ hỏi đến việc riêng của cấp dưới, nhưng hắn luôn đối xử với cấp dưới của mình rất tốt, huống gì là tâm phúc do hắn một tay đề bạt.
Giang Trạm bảo Tôn Chính tự quyết định, nhưng có việc gì cần thì cứ nói. Hắn luôn trọng lời hứa. Sau khi thư ký Tôn cảm động nói câu cảm ơn anh Giang, Giang Trạm liền dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm đông, nhiệt độ bên ngoài gần 0 độ. Tốc độ của chiếc Bentley đen không chậm, nhưng lái rất êm, không ngừng đi lên đường trên cao.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên!
Chiếc xe màu đen đang chạy với tốc độ ổn định dường như đang vội vàng tránh né thứ gì đó, đồng tử của thư ký Tôn phía trước đột nhiên co lại, bàn tay mạnh mẽ bẻ lái gấp.
Trong vòng một giây, Giang Trạm ở hàng ghế sau gần như bị một quán tính mạnh không thể chống cự hất tung lên không trung, bên tai hắn như bị xuyên thủng bởi âm thanh chói tai khi lốp xe cọ sát vào mặt đường.
Dưới màn đêm, những thanh thép công nghiệp vốn không được buộc chặt trên chiếc xe tải lớn phía trước đang lần lượt lỏng ra, rơi mạnh xuống dưới…
“Anh!!! Mau cúi xuống!!!”
Dịch Khiêm kinh hãi quay đầu lại. Cậu gào lên, gần như ngay lập tức cởi dây an toàn, không quan tâm gì hết mà lao về phía Giang Trạm phía sau, một tay nắm bả vai Giang Trạm, cố hết sức kéo hắn về phía mình.
Và ngay phía trước kính chắn gió, một thanh thép mất kiểm soát theo quán tính tốc độ cao đang lao tới.
Gió: khổ thân a Chính…
Khách sạn nghỉ dưỡng năm sao nằm trong khu thắng cảnh Mặc Phong Sơn, cách rìa thành phố S hơn trăm km về phía Tây, có thung lũng và dòng suối, non xanh nước biếc, có thể coi như một nơi thế ngoại đào nguyên tọa lạc xung quanh các thành phố nhộn nhịp.
Khu thắng cảnh Mặc Phong Sơn trước nay cũng chẳng nổi danh gì, thương hiệu khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp Dung Nguyện sơn trang, trực thuộc Bất động sản Lập Giang, đã giành được khu đất với giá thầu hậu hĩnh trong phiên đấu giá. Ban đầu chẳng qua là vì Giang Trạm mới tiếp quản công việc kinh doanh từ VK cho nên cần thiết phải rửa một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn.
Vốn cũng chỉ là một dự án kinh doanh “mang tính ổn định” mà thôi, nhưng ai ngờ trước đó có một đoàn phim nhỏ từng lấy cảnh quay ở đây. Bộ phim đó vừa chiếu đã nổi, cho nên khu thắng cảnh Mặc Phong Sơn này cũng nổi theo.
Hiệu ứng do nhóm fan hâm mộ đông đảo và cuồng nhiệt đã khu thắng cảnh nhỏ bé hẻo lánh này thường xuyên lên hot search. Các fan đổ xô tới đây check in và ngắm cảnh hoài niệm, khiến đường cao tốc Mặc Phong Sơn tắc đường hơn bốn tiếng đồng hồ.
Lễ cắt băng khánh thành khách sạn hôm nay còn mời các diễn viên chính của đoàn phim đó. Số lượng người nổi tiếng đông đúc khiến lễ cắt băng khánh thành thương mại này bỗng trở thành khung cảnh thảm đỏ quy mô lớn.
Sau lễ cắt băng khánh thành, tạp chí tài chính có tiếng nói nhất trong ngành đã hẹn phỏng vấn độc quyền với Giang Trạm từ vài ngày trước.
Dù sao thì báo cáo tài chính thường niên năm nay đã được công bố, và tờ báo có tiếng nói nhất là “Tài chính và Kinh tế đương thời” đã chọn ra hai thương vụ bất động sản nổi tiếng nhất trong giới, tất cả đều đến từ Tập đoàn Lập Giang. Tập đoàn này đã đồng thời thắng thầu được hai toàn CBD đẹp nhất ở cả thành phố A và thành phố S. Người bên ngoài tràn ngập sự tò mò và đồn đoán về vị chủ tịch “quá” trẻ nhưng vô cùng quyết đoán, đồng thời cũng vô cùng hoài nghi Tập đoàn năm trước vừa niêm yết tại Mỹ xong, năm nay đã đầu tư hàng loạt dự án bất động sản cao cấp này.
Sau khi xong hết việc buổi sáng, trông Giang Trạm đã có vẻ mệt mỏi.
Gần đây hắn luôn ở thành phố S. Không có Quý Thu Hàn bên cạnh, hắn không ngủ ngon nổi.
Dịch Khiêm vẫn đang làm người phát ngôn, bị các phóng viên vây quanh, bị hỏi xem Tập đoàn Lập Giang liệu có thể kịp thu hồi vốn trong sự phát triển mạnh mẽ như vậy của ngành bất động sản gần đây hay không, và quyết định mở rộng trong bối cảnh suy thoái kinh tế hiện nay có phải là quyết định sáng suốt, v.v…
Dịch Khiêm nhìn ra cửa. Cậu biết hai hôm nay Giang Trạm không được nghỉ ngơi tốt, cho nên liền kéo thư ký Tôn tới thay mình rồi đuổi theo Giang Trạm.
“Anh, lịch trình ở thành phố S đã kết thúc rồi, giờ có về không ạ?”
Giang Trạm vén mành trong hành lang nhìn xuống. Từng nhóm người hâm mộ đang cầm biểu ngữ chặn ở lối vào khách sạn, đường lái xe xuống núi cũng đang tắc.
Hắn đau đầu nói: “Thôi, giờ có đi thì cũng bị kẹt trên đường. Anh về phòng nghỉ ngơi đã, nhớ dặn Tôn Chính kiểm tra lại bản thảo rồi hãy để họ đăng.”
Dịch Khiêm gật đầu nói vâng, rồi lại hỏi: “Thế lát em dặn người mang cơm trưa lên cho anh, anh muốn ăn gì, đồ Tây hay đồ Trung?”
Giang Trạm xua tay, ý bảo cậu tự quyết định, rồi lên phòng.
Trong phòng, Giang Trạm vừa mới tắm xong, mái tóc xõa trên trán còn ướt và còn nhỏ giọt thì Chu Vực gọi điện, Giang Trạm nhấc máy, nghe đầu dây bên kia nói:
Qineit tự sát rồi.
Qineit chính là kẻ chết thay cho Mr.W. Lúc hắn cùng Chu Vực bắt được thì người này chịu trách nhiệm rửa tiền khu vực châu Á. Sau khi bị tra khảo ở vùng biển quốc tế kia thì vẫn luôn bị Chu Vực giam giữ.
Sau khi hắn cùng Chu Vực liên hợp, trở thành đại lý rửa tiền ở khu vực châu Á cho VK thì đã dựa vào thông tin khách hàng moi được từ miệng Qineit, lại dùng “uy vọng” của hai nhà Giang, Chu, sử dụng tài chính ngầm vận hành mấy công ty ở nước ngoài. Số tiền gấp hàng ngạn hàng vạn lần con số trăm triệu không thể công khai đã được rửa sạch ở vô số tài khoản trong và ngoài nước, cuối cùng nghiễm nhiên đã trở thành vàng thật bạc trắng có thể lưu động.
Nhưng dù vậy thì cũng phải thừa nhận, quy mô cũng chỉ bằng một nửa khi còn Mr.W mà thôi.
Dù sao thì Mr.W cũng không thể để Qineit biết những khách hàng thân thiết nhất của mình được, dù có là thân tín đã đi theo mười năm.
Giang Trạm ném khăn lông, ngồi xuống cuối giường, “Sao lại chết? Không phải cậu đã phái người canh giữ liên tục ở phòng bệnh của hắn sao?”
Từ khi xảy ra chuyện, vẫn luôn không tìm được tung tích của Mr.W, không ai biết hắn ta đã tích lũy được bao nhiêu khách hàng lớn trong những năm qua. Giang Trạm lo nếu hắn ta tìm thấy chỗ dựa một lần nữa trong quá trình chạy trốn và muốn sử dụng thông tin trong tay để quay trở lại đâm sau lưng mình… thì sẽ rất khó giải quyết.
Nếu có Qineit thì ít nhất cũng đã tóm được một nửa nhược điểm của Mr.W, khiến hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên Chu Vực cũng biết cái chết của Qineit sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào.
“Nhiễm trùng ổ bụng. Tôi đã phái người tới canh chừng hắn mà cũng không thể ngăn hắn tự nhét phân vào miệng. Ổ bụng hắn đã thối rữa hoàn toàn, cấp cứu nguyên đêm cũng vô dụng.”
Đêm qua, khi thủ hạ báo cáo là Qineit sắp chết, Chu Vực đã lái xe từ chỗ Tống Nguyệt đến bệnh viện nơi giam giữ hắn. Trong khu VIP rộng rãi và yên tĩnh, Qineit đã bị tra tấn bởi những vòng thẩm vấn trước đó, toàn thân toát ra mùi thối rữa và khô héo của người sắp chết.
Mỗi ngày Chu Vực đều đốt tiền để giữ mạng cho hắn, nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất: còn thở, và còn có thể dùng làm quân cờ để uy hiếp Mr.W là được. Nhưng sau ca cấp cứu suốt đêm qua, quân cờ này cuối cùng cũng bất lực, trở thành một quân cờ chết hoàn toàn vô dụng.
Trong điện thoại, Chu Vực nói gã đang điều tra người ở bệnh viện, dặn hắn ở bên này cẩn thận chút.
Giang Trạm nằm ngửa, điện thoại dán bên tai, nhưng gần như không quan tâm đ ến lời nhắc nhở này cho lắm. Mr.W đã biến mất gần một năm kể từ khi họ đá hắn ta xuống khỏi vị trí này.
Sau khi cúp điện thoại của Chu Vực, Giang Trạm đứng lên vòng ra sau bàn, lấy một hộp thuốc màu trắng trong ngăn kéo ra, mở ra lấy hai viên thuốc rồi uống vào, lại tiện tay bóp nát hộp thuốc rồi mới ném vào thùng rác.
Ở nhà thì sợ Quý Thu Hàn phát hiện, ra ngoài thì sợ Dịch Khiêm phát hiện, nhưng sắp đến cuối năm, có quá nhiều việc cần hắn phải đích thân giải quyết. Trong mắt Giang Trạm, cái giá của việc suốt đêm không được nghỉ ngơi thoải mái còn lớn hơn nhiều so với cái giá phải trả cho việc uống một vài viên thuốc.
Sau khi uống thuốc, Giang Trạm đã ngủ thiếp đi một lúc lâu. Khi hắn tỉnh dậy thì đã gần năm giờ chiều, Dịch Khiêm cũng không quấy rầy hắn.
Nhìn đồng hồ xong, Giang Trạm mới đứng lên kéo rèm. Mùa đông trời tối sớm, con đường quốc lộ ở phía xa kia cũng vắng vẻ rồi. Hắn gọi cho Dịch Khiêm, dặn cậu chuẩn bị xe về.
Trước cửa khách sạn, Giang Trạm lên xe. Quản lý khách sạn và cấp dưới của anh ta cung kính đứng hai bên, đưa tiễn vị sếp lớn phía sau màn, người được cho là có tài sản ròng hơn trăm triệu ngay từ khi mới sinh ra và nắm quyền lực lớn tới mức có thể hô mưa gọi gió.
Trên đường trở về, thư ký Tôn lái xe, Dịch Khiêm ngồi ghế phụ lái, Giang Trạm khoanh chân ngồi ở hàng ghế sau. Hắn thả lỏng người, ngó ra cửa sổ nhìn bầu trời dần tối, còn bảo Tôn Chính phía trước lái xe nhanh hơn.
Dịch Khiêm phía trước quay đầu lại: “Anh sốt ruột về nhà ăn cơm ạ? Cũng phải…”
Cậu nháy mắt với Tôn Chính bên cạnh rồi nói: “Dù sao thì giờ ngày nào anh hai cũng hận không thể nhét anh Quý vào túi, đi đâu cũng mang đi cho yên tâm.”
Giang Trạm nhặt cuốn tạp chí bất động sản dày cộp bên cạnh rồi ném nó qua.
Dịch Khiêm mỉm cười nhận lấy, đại khái là bởi vì gần đây lịch trình công việc bận rộn dày đặc cuối cùng cũng có thể tạm thời kết thúc, cho nên dù lái xe trở về ít nhất cũng phải mất hai tiếng rưỡi, nhưng bầu không khí trong xe lại thoải mái hiếm có.
“A Chính còn chưa gặp anh Quý nhỉ?”
Tên đầy đủ của thư ký Tôn là Tôn Chính, cậu ta gật đầu: “Năm nay tôi chưa về chi nhánh ở thành phố S, nhưng nghe Từ Lãng nói… anh Giang đã tìm được một người yêu rất tốt.”
Khi thư ký Tôn cười, lúm đồng tiền nông ở một bên má khiến cậu ta trông có hơi nhút nhát. Cậu ta được Giang Trạm tuyển dụng ngay khi vừa tốt nghiệp khoa luật của một trường đại học nổi tiếng, phụ trách các vấn đề pháp lý của chi nhánh Lập Giang dưới quyền Dịch Khiêm, đã đi theo Giang Trạm gần bảy năm.
Giang Trạm đột nhiên nhớ ra và hỏi: “A Chính, tôi nhớ cuộc họp thường niên năm ngoái, hình như cậu có dẫn cả bạn trai mình đến à, giờ thế nào rồi?”
Vừa nhắc tới chuyện này, thư ký Tôn khẽ lắc đầu: “Vẫn vậy thôi anh Giang… Anh ấy là con một, gia đình không đồng ý.”
Giang Trạm nghe vậy thì cau mày: “Hai người không phải đã ở bên nhau từ thời đại học sao? Đã nhiều năm như vậy rồi mà bố mẹ cậu ta vẫn không đồng ý à?”
Thư ký Tôn gật đầu: “Vâng… anh ấy rất hiếu thuận với cha mẹ…”
“Anh, tên kia chỉ coi a Chính như cái máy ATM mà thôi.” Dịch Khiêm liếc nhìn cổ tay đang đặt trên vô lăng, “Đồng hồ của a Chính nếu không phải hàng lỗi mốt thì cũng là của bạn trai cậu ấy đeo chán rồi thải ra. Còn cả bộ quần áo này nữa, hạn ngạch anh duyệt mỗi năm đủ may bốn năm bộ rồi, thế mà mỗi ngày cậu ấy cũng chỉ mặc có hai bộ thay đổi. Gã đàn ông kia chẳng kiếm được xu nào, thế mà cứ mặt dày xin tiền a Chính…”
“Dịch Khiêm.” Giang Trạm nói.
Dịch Khiêm đang phàn nàn trên ghế phụ đành nhún vai im miệng.
Dù Giang Trạm không bao giờ hỏi đến việc riêng của cấp dưới, nhưng hắn luôn đối xử với cấp dưới của mình rất tốt, huống gì là tâm phúc do hắn một tay đề bạt.
Giang Trạm bảo Tôn Chính tự quyết định, nhưng có việc gì cần thì cứ nói. Hắn luôn trọng lời hứa. Sau khi thư ký Tôn cảm động nói câu cảm ơn anh Giang, Giang Trạm liền dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm đông, nhiệt độ bên ngoài gần 0 độ. Tốc độ của chiếc Bentley đen không chậm, nhưng lái rất êm, không ngừng đi lên đường trên cao.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên!
Chiếc xe màu đen đang chạy với tốc độ ổn định dường như đang vội vàng tránh né thứ gì đó, đồng tử của thư ký Tôn phía trước đột nhiên co lại, bàn tay mạnh mẽ bẻ lái gấp.
Trong vòng một giây, Giang Trạm ở hàng ghế sau gần như bị một quán tính mạnh không thể chống cự hất tung lên không trung, bên tai hắn như bị xuyên thủng bởi âm thanh chói tai khi lốp xe cọ sát vào mặt đường.
Dưới màn đêm, những thanh thép công nghiệp vốn không được buộc chặt trên chiếc xe tải lớn phía trước đang lần lượt lỏng ra, rơi mạnh xuống dưới…
“Anh!!! Mau cúi xuống!!!”
Dịch Khiêm kinh hãi quay đầu lại. Cậu gào lên, gần như ngay lập tức cởi dây an toàn, không quan tâm gì hết mà lao về phía Giang Trạm phía sau, một tay nắm bả vai Giang Trạm, cố hết sức kéo hắn về phía mình.
Và ngay phía trước kính chắn gió, một thanh thép mất kiểm soát theo quán tính tốc độ cao đang lao tới.
Gió: khổ thân a Chính…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.