Chương 59: Trang web hướng dẫn giết người
Quá Niên Khảo Niên Cao
09/08/2023
Sau khi Phương Bân gửi một tin nhắn ngắn, Quý Thu Hàn lấy máy tính xách tay của mình và một chồng tài liệu với dày đặc các ý tưởng điều tra được phác thảo và đi dọc theo hành lang ngoằn ngoèo đến Tây Uyển.
Mặc dù theo dấu hiệu và các chỉ số của những lần kiểm tra định kỳ, anh vẫn đang được chăm sóc từng ngày, cơ thể và tinh thần đang dần trở lại bình thường, nhưng chỉ bản thân anh biết, trí nhớ gần đây của mình vẫn ngày càng tồi tệ.
Cảm giác đó… giống như lội nước dưới sương mù dày đặc, dòng sông im lặng như chết nhấn chìm bắp chân anh. Mà ở phía xa của dòng sông, anh không thấy sóng yên gió lặng, mà chỉ có mãng xà đang ẩn nấp để tìm cơ hội đến gần anh.
Quý Thu Hàn cố tỉnh táo lại.
…Có lẽ là do anh chưa qua được giai đoạn nhạy cảm của bệnh PDST chưa qua giai đoạn nhạy cảm, nhưng anh thực sự không thể rời khỏi vụ án 11/7.
Tây Uyển là nơi được Giang Trạm đặc biệt dặn dò người hầu dọn dẹp để cho các cảnh sát làm việc. Đó là một biệt thự kiểu Trung Quốc mới với tường trắng và ngói đen, góc mái cong rất có hương vị Giang Nam.
Tây Uyển cách xa nhà chính, và rất gần cửa sau của Giang trạch. Nhưng chỉ cần nhìn những người đàn ông mặc vest và đeo tai nghe đứng dưới hiên của ba cửa ra là có thể biết các khu vực khác của khu vườn riêng này không mở cửa cho họ.
Trong khi ngắm nghía quanh phòng, Ba Thanh Bình lặng lẽ liếc nhìn ba bác sĩ trực đang ngồi trong phòng khách nhỏ bên ngoài, và hai ba vệ sĩ không biết ở đây vì lý do an toàn hay vì lý do gì khác.
Một tên mũ lưỡi trai chú ý tới ánh mắt cậu ta, liền nhìn sang bằng vẻ trêu tức cùng khinh thường, giơ tay làm động tác ngắm súng lên đầu pá vang lên, sau đó mũ lưỡi trai còn cười nhạo một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, mũ lưỡi trai bị một người đàn ông trông lạnh lùng hơn bên cạnh khiển trách, cậu ta nhún vai rồi không nhìn Ba Thanh Bình nữa.
Cảnh tượng này khiến mỗi lần tới đây, Ba Thanh Bình đều có cảm giác như anh Quý của bọn họ đang được một ông lớn ghê gớm nào đó nuôi như chim hoàng yến.
“Tiên sinh, cafe của ngài.” Người giúp việc mỉm cười mang một tách cafe nóng hổi vừa mới pha đến.
“À…! Vâng! Cảm ơn.”
“Hầy…” Ba Thanh Bình nghĩ thầm, may mà giờ Tô Tiểu Na không đi theo, à không… bây giờ là cô vợ chưa cưới của cậu ta.
Quý Thu Hàn kéo ghế ra ngồi xuống: “Sao rồi, có tung tích gì của Trần Kim Vĩ và Lư Sâm không?”
Hiện có 4 nghi phạm được xác định trong vụ án 11/7, và Quý Thu Hàn đã xác định được 2 người khi anh còn trong đội. Sau khi anh bị ốm và xin nghỉ phép, đội điều tra đặc biệt đã lập tức tổ chức một lượng lớn lực lượng cảnh sát để truy bắt hai người này theo kế hoạch ban đầu của anh rồi đưa về quy án.
Nhưng vì sự rời đi đột ngột của Quý Thu Hàn mà vẫn chưa tìm được hai nghi phạm còn lại, công việc truy bắt vừa đạt được một chút thành công lại rơi vào bế tắc.
Cách đây một thời gian, khi trạng thái tinh thần của Quý Thu Hàn vẫn còn đang hỗn loạn, Phương Bân đã gửi tin nhắn khẩn cấp cho anh như một biện pháp cuối cùng. Mỗi ngày có hàng chục tin nhắn kiểu “Đội trưởng Quý, chúng ta nên làm gì đây!”
Nếu sau đó Giang Trạm không bị tịch thu điện thoại của anh, để trong giai đoạn phát bệnh mà anh thấy những tin nhắn mô tả về thảm kịch 11/7 thì tinh thần yếu ớt của anh khi ấy sẽ càng mất kiểm soát hơn.
Nhưng cuối cùng thì Quý Thu Hàn cũng vẫn không yên tâm, giờ bệnh tình vừa chuyển biến tốt hơn chút đã lặng lẽ liên lạc với bọn Phương Bân rồi.
Không có cách nào, ngay cả khi lực lượng cảnh sát giỏi nhất trong hệ thống của thành phố được triệu tập để thành lập một đội thì cũng không thể địch lại bộ xử lý não bi3n thái của Quý Thu Hàn.
Không ai có thể làm được như Quý Thu Hàn. Anh có thể nhìn chằm chằm vào bốn màn hình cùng lúc với tốc độ truyền thông tin gấp đôi, trong một video giám sát từng khung hình kéo dài từ huyết mạch giao thông nhộn nhịp của thành phố đến những con đường và ngõ hẻm đông đúc bận rộn, quỹ đạo hành vi chính xác của bốn nghi phạm đã được phân tích và xử lý cùng một lúc.
Đây cũng là lý do tại sao sáng nay Cục trưởng Lưu đã kết thúc cuộc họp sớm khi biết mấy ngày nay, họ đã tới nhờ Quý Thu Hàn giúp.
Phương Bân thậm chí còn chưa ăn sáng, yếu ớt lắc đầu: “Lư Sâm còn có chút tin tức, lần cuối cùng gã xuất hiện là vào sáng hôm kia, ở một cửa hàng tiện lợi trong khu phố cổ, nhưng sau đó gã đã biến mất trong một con hẻm tối.”
Quý Thu Hàn cau mày: “Biến mất? Camera đâu?”
“Camera hỏng rồi!” Ba Thanh Bình buồn bã nói, “Anh Quý, anh có thấy trùng hợp không. Con hẻm mà gã rẽ vào ở ngay đồn cảnh sát Phố Đông, nhưng camera ở cổng đồn cảnh sát vừa báo hỏng vì mấy hôm trước bị sét đánh, còn chưa kịp thay cái mới nên không quay được, để cho tên Lư Sâm này tẩu thoát!”
“Lát nữa yêu cầu trích xuất camera trong cửa hàng tiện lợi, nơi Lư Sâm xuất hiện lần cuối đi. Trần Kim Vĩ thì sao?”
Phương Bân thở dài: “Tổ 2 đã xuất quân, nhưng không tìm được gã. Từ lần trước sau khi chạy thoát ở đường Vĩnh Hoà Tây, gã đã “biến mất” suốt một tuần.”
Cằm Phương Bân đã lún phún râu, chính là vì tên tội phạm này, còn cả bận rộn vì vụ án 11/7.
Ba Thanh Bình đặt tách café xuống: “Thật sự rất kỳ lạ! Em còn nghi ngờ, không biết có phải chúng đã nghiên cứu kịch bản điều tra của phía cảnh sát rồi có năng lực phản trinh sát nhất định không? Và em cũng không hiểu vì sao tên Trần Kim Vĩ này lại có thể như đã bốc hơi khỏi thế giới này, không còn chút dấu vết nào? Chẳng lẽ gã không ăn không uống không ị?”
Quý Thu Hàn gõ nhẹ bút máy.
Anh cũng hoài nghi về khả năng “biến mất không dấu vết” của Trần Kim Vĩ.
“Sau khi “lưới trời” hoạt động, rất khó để có thể hoàn toàn tránh khỏi sự theo dõi của cảnh sát, đặc biệt là hiện tại nhà ga hay sân bay vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào về sự xuất hiện của kẻ tình nghi, điều đó có nghĩa là chúng vẫn đang lẩn trốn trong thành phố…”
Quý Thu Hàn chợt hỏi: “Ba Thanh Bình, tiến độ hỏi cung sao rồi? Phía Trương Bình Ba cùng Lại Á có đột phá mới nào không?”
Trương Bình Ba cùng Lại Á mà anh nói chính là hai nghi phạm trước đó đã bị bắt về quy án của vụ án 11/7.
Ba Thanh Bình: “Chúng không chịu khai ra tung tích của Lư Sâm và Trần Kim Vĩ, hỏi suốt mấy đêm cũng vẫn nói là không quen biết, không biết đang lẩn trốn ở đâu… Hơn nữa, căn cứ theo điều tra của tổ 2, bốn kẻ này không có bất kỳ điểm chung nào cả, chỉ gặp nhau khi gây án.”
Đây chính là nơi khiến toàn bộ tổ điều tra của vụ án 11/7 gặp bế tắc.
Họ sợ nhất là hai loại trường hợp, một là giết người bừa bãi, hai, chính là như thế này: một vài người xa lạ không hề có điểm chung nào tụ tập và giết người không rõ nguyên nhân.
Hơn nữa, đánh giá từ sáu xác chết không toàn vẹn, phương pháp giết người là cực kỳ tàn nhẫn.
“Bởi vì trạng thái tinh thần của Trương Bình Ba rõ ràng là không bình thường ngay từ đầu, gã thường nói những điều vô nghĩa như hiến tế, đầu thai, luân hồi… trong quá trình thẩm vấn, cho nên cục trưởng Lưu và đội trưởng Triệu nghi ngờ rằng họ đã bị mê hoặc bởi một tổ chức tà giáo phi pháp nào đó, nhưng trong đêm qua, hai người họ đã khai thông tin mới.”
“Đó là về một trang web ở nước ngoài.”
Ba Thanh Bình nghiêm túc nói: “Trong cuộc thẩm vấn tối và đêm qua, cả Trương Bình Ba và Lại Á đều đồng thời đề cập rằng họ gặp nhau do nhấp vào cùng một trang web ở nước ngoài trong một lần vô tình lướt web.”
Quý Thu Hàn hơi nheo mắt: “Trang web nước ngoài nào?”
“Tất cả nội dung trên trang web này hiện đã bị xóa, trước mắt, chúng tôi không thể lấy thêm thông tin trực tiếp nào trên trang web cả.”
Ba Thanh Bình lại nói: “Nhưng theo lời khai của Lại Á, tất cả thông tin cá nhân của sáu nạn nhân đều được đăng trên trang web này, và họ đã dò được tung tích của nạn nhân thông qua trang web. Đây giống như một trang web hướng dẫn giết người. Từ cách thức giết người, dụng cụ phân xác, thậm chí cả cách sắp xếp hiện trường để phi tang xác mà không để lại dấu vết sau khi giết người, họ nói rằng họ có thể tìm thấy mọi thứ trên đó.”
Lúc này, Phương Bân như đột nhiên nhớ tới một chuyện nên nói chen vào: “Anh Quý, hơn nữa căn cứ vào cuộc điều tra giáo viên cùng bạn học của bốn kẻ này, rõ ràng chúng đều có một đặc điểm chúng: đó là nghiện game online bạo lực. Trong đó, bạn học của Lư Sâm có nói việc gã từng kể với mình, gã rất thích thú khi thấy các nạn nhân chạy trốn, sau khi bị bắt lại thì gã lại dùng rìu chém đứt tay chân họ.”
Chạy trốn rồi bị bắt lại.
Bắt rồi bị chém đứt hết tay chân sao?
Một tiếng thét chói tai đột nhiên nổ tung trong đầu Quý Thu Hàn!
Mặc dù theo dấu hiệu và các chỉ số của những lần kiểm tra định kỳ, anh vẫn đang được chăm sóc từng ngày, cơ thể và tinh thần đang dần trở lại bình thường, nhưng chỉ bản thân anh biết, trí nhớ gần đây của mình vẫn ngày càng tồi tệ.
Cảm giác đó… giống như lội nước dưới sương mù dày đặc, dòng sông im lặng như chết nhấn chìm bắp chân anh. Mà ở phía xa của dòng sông, anh không thấy sóng yên gió lặng, mà chỉ có mãng xà đang ẩn nấp để tìm cơ hội đến gần anh.
Quý Thu Hàn cố tỉnh táo lại.
…Có lẽ là do anh chưa qua được giai đoạn nhạy cảm của bệnh PDST chưa qua giai đoạn nhạy cảm, nhưng anh thực sự không thể rời khỏi vụ án 11/7.
Tây Uyển là nơi được Giang Trạm đặc biệt dặn dò người hầu dọn dẹp để cho các cảnh sát làm việc. Đó là một biệt thự kiểu Trung Quốc mới với tường trắng và ngói đen, góc mái cong rất có hương vị Giang Nam.
Tây Uyển cách xa nhà chính, và rất gần cửa sau của Giang trạch. Nhưng chỉ cần nhìn những người đàn ông mặc vest và đeo tai nghe đứng dưới hiên của ba cửa ra là có thể biết các khu vực khác của khu vườn riêng này không mở cửa cho họ.
Trong khi ngắm nghía quanh phòng, Ba Thanh Bình lặng lẽ liếc nhìn ba bác sĩ trực đang ngồi trong phòng khách nhỏ bên ngoài, và hai ba vệ sĩ không biết ở đây vì lý do an toàn hay vì lý do gì khác.
Một tên mũ lưỡi trai chú ý tới ánh mắt cậu ta, liền nhìn sang bằng vẻ trêu tức cùng khinh thường, giơ tay làm động tác ngắm súng lên đầu pá vang lên, sau đó mũ lưỡi trai còn cười nhạo một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, mũ lưỡi trai bị một người đàn ông trông lạnh lùng hơn bên cạnh khiển trách, cậu ta nhún vai rồi không nhìn Ba Thanh Bình nữa.
Cảnh tượng này khiến mỗi lần tới đây, Ba Thanh Bình đều có cảm giác như anh Quý của bọn họ đang được một ông lớn ghê gớm nào đó nuôi như chim hoàng yến.
“Tiên sinh, cafe của ngài.” Người giúp việc mỉm cười mang một tách cafe nóng hổi vừa mới pha đến.
“À…! Vâng! Cảm ơn.”
“Hầy…” Ba Thanh Bình nghĩ thầm, may mà giờ Tô Tiểu Na không đi theo, à không… bây giờ là cô vợ chưa cưới của cậu ta.
Quý Thu Hàn kéo ghế ra ngồi xuống: “Sao rồi, có tung tích gì của Trần Kim Vĩ và Lư Sâm không?”
Hiện có 4 nghi phạm được xác định trong vụ án 11/7, và Quý Thu Hàn đã xác định được 2 người khi anh còn trong đội. Sau khi anh bị ốm và xin nghỉ phép, đội điều tra đặc biệt đã lập tức tổ chức một lượng lớn lực lượng cảnh sát để truy bắt hai người này theo kế hoạch ban đầu của anh rồi đưa về quy án.
Nhưng vì sự rời đi đột ngột của Quý Thu Hàn mà vẫn chưa tìm được hai nghi phạm còn lại, công việc truy bắt vừa đạt được một chút thành công lại rơi vào bế tắc.
Cách đây một thời gian, khi trạng thái tinh thần của Quý Thu Hàn vẫn còn đang hỗn loạn, Phương Bân đã gửi tin nhắn khẩn cấp cho anh như một biện pháp cuối cùng. Mỗi ngày có hàng chục tin nhắn kiểu “Đội trưởng Quý, chúng ta nên làm gì đây!”
Nếu sau đó Giang Trạm không bị tịch thu điện thoại của anh, để trong giai đoạn phát bệnh mà anh thấy những tin nhắn mô tả về thảm kịch 11/7 thì tinh thần yếu ớt của anh khi ấy sẽ càng mất kiểm soát hơn.
Nhưng cuối cùng thì Quý Thu Hàn cũng vẫn không yên tâm, giờ bệnh tình vừa chuyển biến tốt hơn chút đã lặng lẽ liên lạc với bọn Phương Bân rồi.
Không có cách nào, ngay cả khi lực lượng cảnh sát giỏi nhất trong hệ thống của thành phố được triệu tập để thành lập một đội thì cũng không thể địch lại bộ xử lý não bi3n thái của Quý Thu Hàn.
Không ai có thể làm được như Quý Thu Hàn. Anh có thể nhìn chằm chằm vào bốn màn hình cùng lúc với tốc độ truyền thông tin gấp đôi, trong một video giám sát từng khung hình kéo dài từ huyết mạch giao thông nhộn nhịp của thành phố đến những con đường và ngõ hẻm đông đúc bận rộn, quỹ đạo hành vi chính xác của bốn nghi phạm đã được phân tích và xử lý cùng một lúc.
Đây cũng là lý do tại sao sáng nay Cục trưởng Lưu đã kết thúc cuộc họp sớm khi biết mấy ngày nay, họ đã tới nhờ Quý Thu Hàn giúp.
Phương Bân thậm chí còn chưa ăn sáng, yếu ớt lắc đầu: “Lư Sâm còn có chút tin tức, lần cuối cùng gã xuất hiện là vào sáng hôm kia, ở một cửa hàng tiện lợi trong khu phố cổ, nhưng sau đó gã đã biến mất trong một con hẻm tối.”
Quý Thu Hàn cau mày: “Biến mất? Camera đâu?”
“Camera hỏng rồi!” Ba Thanh Bình buồn bã nói, “Anh Quý, anh có thấy trùng hợp không. Con hẻm mà gã rẽ vào ở ngay đồn cảnh sát Phố Đông, nhưng camera ở cổng đồn cảnh sát vừa báo hỏng vì mấy hôm trước bị sét đánh, còn chưa kịp thay cái mới nên không quay được, để cho tên Lư Sâm này tẩu thoát!”
“Lát nữa yêu cầu trích xuất camera trong cửa hàng tiện lợi, nơi Lư Sâm xuất hiện lần cuối đi. Trần Kim Vĩ thì sao?”
Phương Bân thở dài: “Tổ 2 đã xuất quân, nhưng không tìm được gã. Từ lần trước sau khi chạy thoát ở đường Vĩnh Hoà Tây, gã đã “biến mất” suốt một tuần.”
Cằm Phương Bân đã lún phún râu, chính là vì tên tội phạm này, còn cả bận rộn vì vụ án 11/7.
Ba Thanh Bình đặt tách café xuống: “Thật sự rất kỳ lạ! Em còn nghi ngờ, không biết có phải chúng đã nghiên cứu kịch bản điều tra của phía cảnh sát rồi có năng lực phản trinh sát nhất định không? Và em cũng không hiểu vì sao tên Trần Kim Vĩ này lại có thể như đã bốc hơi khỏi thế giới này, không còn chút dấu vết nào? Chẳng lẽ gã không ăn không uống không ị?”
Quý Thu Hàn gõ nhẹ bút máy.
Anh cũng hoài nghi về khả năng “biến mất không dấu vết” của Trần Kim Vĩ.
“Sau khi “lưới trời” hoạt động, rất khó để có thể hoàn toàn tránh khỏi sự theo dõi của cảnh sát, đặc biệt là hiện tại nhà ga hay sân bay vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào về sự xuất hiện của kẻ tình nghi, điều đó có nghĩa là chúng vẫn đang lẩn trốn trong thành phố…”
Quý Thu Hàn chợt hỏi: “Ba Thanh Bình, tiến độ hỏi cung sao rồi? Phía Trương Bình Ba cùng Lại Á có đột phá mới nào không?”
Trương Bình Ba cùng Lại Á mà anh nói chính là hai nghi phạm trước đó đã bị bắt về quy án của vụ án 11/7.
Ba Thanh Bình: “Chúng không chịu khai ra tung tích của Lư Sâm và Trần Kim Vĩ, hỏi suốt mấy đêm cũng vẫn nói là không quen biết, không biết đang lẩn trốn ở đâu… Hơn nữa, căn cứ theo điều tra của tổ 2, bốn kẻ này không có bất kỳ điểm chung nào cả, chỉ gặp nhau khi gây án.”
Đây chính là nơi khiến toàn bộ tổ điều tra của vụ án 11/7 gặp bế tắc.
Họ sợ nhất là hai loại trường hợp, một là giết người bừa bãi, hai, chính là như thế này: một vài người xa lạ không hề có điểm chung nào tụ tập và giết người không rõ nguyên nhân.
Hơn nữa, đánh giá từ sáu xác chết không toàn vẹn, phương pháp giết người là cực kỳ tàn nhẫn.
“Bởi vì trạng thái tinh thần của Trương Bình Ba rõ ràng là không bình thường ngay từ đầu, gã thường nói những điều vô nghĩa như hiến tế, đầu thai, luân hồi… trong quá trình thẩm vấn, cho nên cục trưởng Lưu và đội trưởng Triệu nghi ngờ rằng họ đã bị mê hoặc bởi một tổ chức tà giáo phi pháp nào đó, nhưng trong đêm qua, hai người họ đã khai thông tin mới.”
“Đó là về một trang web ở nước ngoài.”
Ba Thanh Bình nghiêm túc nói: “Trong cuộc thẩm vấn tối và đêm qua, cả Trương Bình Ba và Lại Á đều đồng thời đề cập rằng họ gặp nhau do nhấp vào cùng một trang web ở nước ngoài trong một lần vô tình lướt web.”
Quý Thu Hàn hơi nheo mắt: “Trang web nước ngoài nào?”
“Tất cả nội dung trên trang web này hiện đã bị xóa, trước mắt, chúng tôi không thể lấy thêm thông tin trực tiếp nào trên trang web cả.”
Ba Thanh Bình lại nói: “Nhưng theo lời khai của Lại Á, tất cả thông tin cá nhân của sáu nạn nhân đều được đăng trên trang web này, và họ đã dò được tung tích của nạn nhân thông qua trang web. Đây giống như một trang web hướng dẫn giết người. Từ cách thức giết người, dụng cụ phân xác, thậm chí cả cách sắp xếp hiện trường để phi tang xác mà không để lại dấu vết sau khi giết người, họ nói rằng họ có thể tìm thấy mọi thứ trên đó.”
Lúc này, Phương Bân như đột nhiên nhớ tới một chuyện nên nói chen vào: “Anh Quý, hơn nữa căn cứ vào cuộc điều tra giáo viên cùng bạn học của bốn kẻ này, rõ ràng chúng đều có một đặc điểm chúng: đó là nghiện game online bạo lực. Trong đó, bạn học của Lư Sâm có nói việc gã từng kể với mình, gã rất thích thú khi thấy các nạn nhân chạy trốn, sau khi bị bắt lại thì gã lại dùng rìu chém đứt tay chân họ.”
Chạy trốn rồi bị bắt lại.
Bắt rồi bị chém đứt hết tay chân sao?
Một tiếng thét chói tai đột nhiên nổ tung trong đầu Quý Thu Hàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.