Giang Nam Chân Nương Tử

Chương 8

Vân Nhạc

01/08/2013

Ngọa Vân Hiên, Tô Châu

“Ưm… Phương cô nương, trải qua mấy ngày nay ta khám và chữa bệnh cho cô nương, nếu cô muốn khôi phục lại bộ dạng như trước kia khẳng định là không thể nào.” Thanh âm lành lạnh truyền ra từ bên phải sương phòng.

Phương Quân Dao nghe xong, sắc mặt tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt, kích động nói: “Triệu đại phu, ta nhất định phải đứng lên, ta không muốn cả đời đều như vậy, ta không muốn!”

Triệu Vô Ngôn là nữ thần y vang danh xa gần, Phương Quân Dao cả ngày chạy ở bên ngoài, tự nhiên là nghe qua thanh danh của nàng. Trong tay nàng không có bệnh nào là trị không hết, trừ khi là người bệnh tự động buông xuôi trước, lúc đó nàng cũng sẽ không kiên trì nữa. Câu cửa miệng của nàng là: “Thần tiên không cứu sai người, Vô Ngôn không cứu người vô tâm.”

Phương Quân Dao quyết tâm nhất định phải đứng lên, cho nên nàng dùng bồ câu đưa tin cho bằng hữu trên giang hồ, thừa dịp đêm tối ôm nàng rời Lữ gia, mang nàng tìm đến chỗ Triệu Vô Ngôn. Nàng tin tưởng y thuật cao minh của Triệu Vô Ngôn nhất định có thể chữa khỏi cho nàng, đây là hy vọng cuối cùng của nàng. Triệu Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn lành lạnh nói: “Cô có bao nhiêu quyết tâm muốn đứng lên một lần nữa? Bất kể phải trả giá mọi thứ? Chẳng hạn như cô bây giờ xinh đẹp sẽ biến thành một người mặt đen lại rỗ? Còn có suốt cuộc đời không tránh khỏi đau đớn? Dù đứng lên được nhưng không thể đi đường bình thường? Dù đứng lên được nhưng lại mất đi hai tay?”

”Ta nói Phương cô nương, cô bây giờ mặc dù không thể đi lại, nhưng ít nhất mặt không tàn, tay không phế, thân thể không đau, nhưng nếu cố gắng phải đứng lên một lần nữa, có thể sẽ phải trả giá rất đắt.”Triệu Vô Ngôn thành thật nói.

“Muốn trị lành nữa chi dưới bại liệt của ta, thật sự phải mặt rỗ, mất đi hai tay?”

“Đúng vậy.”Triệu Vô Ngôn liếc mắt nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, nói như việc không liên quan đến mình.

Biến thành xấu nữ, Thiệu Đình ca có còn cần nàng không? Cả đời đau đớn nàng có thể chịu đựng được không? Không thể đi đường bình thường? Hai cánh tay bị phế đi? Nàng…

Thật sự phải trả giá đắt như vậy sao? Làm một đại phu, Triệu Vô Ngôn thường nghe những lời nói thế này. Vừa mới bắt đầu là lời thề son sắt, theo thời gian trôi qua, người bệnh chịu đựng không nổi quá trình trị liệu buồn tẻ nhàm chán, tám chín phần là chọn bỏ cuộc, trái lại còn oán giận đại phu y thuật không tinh.

Sớm biết vậy, thì lúc bắt đầu cần gì phải như thế? Cho nên nàng cần Phương Quân Dao suy nghĩ kỹ càng. Bệnh tình của nàng ta không phải trong thời gian ngắn có thể chữa trị tốt, coi như Triệu Vô Ngôn nàng y thuật cao minh tới đâu, cố gắng cỡ nào, ít nhất cũng phải hai năm trở lên. Nếu như Phương Quân Dao có thể kiên nhẫn như lời đã nói.

Tuy nhiên, mặt rỗ lại đen là lừa nàng. Dùng thứ nữ nhân để ý nhất là dung mạo để trả giá, thường thường làm cho không ít người biết khó rút lui.

Phương Quân Dao không nói, Triệu Vô Ngôn cười cười: “Phương cô nương cũng nên suy nghĩ một chút, ta cáo lui trước.”

Nàng đứng dậy, tươi cười nhưng lại nghiêm túc. Nàng nhìn thấy Phương Quân Dao lấy đoản kiếm ra, có chút khẩn trương nói: “Phương cô nương, không cần phải như thế…” Không đứng dậy được cũng không cần tự sát chứ?

Phương Quân Dao đưa đoản kiếm lên

Một mái tóc dài theo bả vai chỉnh tề rơi xuống!

Nàng dám cắt mái tóc đen nhánh của mình, tóc chính là sinh mệnh thứ hai của nữ nhân a!

Nàng trên xe lăn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vô Ngôn, “Triệu đại phu, chúng ta khi nào thì bắt đầu?”

“Phương cô nương, đây là ngưng cốt ngọc lộ cao ta đặc chế, trước thoa thử một tháng, chờ mùa xuân đến, ta sẽ dùng dao, căn cứ theo tình hình thực tế của xương cốt vỡ vụn trong người cô mà dùng thuốc. ” Triệu Vô Ngôn một bên giúp Phương Quân Dao bôi thuốc, vừa nói rõ ràng.

“Dùng dao?”

“Ừ, chính là tách da thịt của cô, trực tiếp tiếp xúc đến khung xương và cơ quan nội tạng. Yên tâm, trước khi dùng dao, ta sẽ cho cô nuốt hồng hoàn, thân thể của cô sẽ không cảm thấy đau đớn.”

“Ta đây thật chưa từng nghe qua.” Phương Quân Dao nằm lỳ ở trên giường nói.

“Chuyện này ở Hán triều thì có Hoa Đà giúp người bệnh mổ dạ dày, thoa thuốc, rất nhanh lành. Ân… Như vậy sẽ tốt hơn. Tiểu Toàn giúp thiếu phu nhân của ngươi mặc quần áo tử tế.”

“Dạ.” Tiểu Toàn một đêm kia nghe Phương Quân Dao nói với nàng muốn tới Tô Châu, nàng không nói hai lời, lập tức đóng gói ra đi.

“Đúng rồi, Phương cô nương…”



“Triệu đại phu, gọi tôi Quân Dao đi.” Phương Quân Dao để Tiểu Toàn cột sợi dây áo trước ngực.

“Vậy cô gọi tôi Vô Ngôn, cũng không cần kêu Triệu đại phu, dù sao mọi người cũng cần phải ở chung khá lâu. Quân Dao, thời gian này thân mình cố gắng đừng dùng sức, để ngọc lộ cao phát huy công hiệu, như vậy đầu mùa xuân dùng dao đối với cơ thể mới tốt.”

Phương Quân Dao gật gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi. Cám ơn cô, Vô Ngôn.”

“Đúng rồi, nếu cô cảm thấy buồn, có thể đến sương phòng phía sau tìm Liễu Nhữ Nhã cô nương trò chuyện. Cô ấy và cô đều là người Thiệu Hưng, cũng sẽ ở nơi này nghỉ ngơi một thời gian.”

“Liễu Nhữ Nhã? Cô ấy không phải đã chết rồi sao?” Phương Quân Dao kinh hãi nói.

Triệu Vô Ngôn nhíu nhíu lông mày, “Hai người quen nhau? Xem ra hai người các cô có thể hàn huyên. Tiểu Toàn, biết sương phòng phía sau ở nơi nào chưa? Từ khúc kiều (cầu cong) bên kia đi thẳng xuống.” Triệu Vô Ngôn thu thập hòm thuốc, xoay người rời đi.

“Tiểu Toàn, mau! Mau đẩy ta đến sương phòng phía sau!” Xem nàng gấp đến độ nào rồi, thật là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa a!

Phía sau sương phòng lịch sự tao nhã trong sân viện, Phương Quân Dao tìm được Liễu Nhữ Nhã cùng là người Thiệu Hưng, hai người hăng say tán gẫu. Nàng từ Lữ Thiệu Đình biết đến tài nữ Liễu Nhữ Nhã này, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, vốn là vị hôn thê của Lữ Thiệu Đình, sau lại bị Hàn Hướng Dương nhìn trúng, bị bắt gả đến phủ tướng quân. Không phải nghe nói nàng đã chết rồi sao? Sao lại ở nơi này của Triệu Vô Ngôn?

Liễu Nhữ Nhã biết Phương Quân Dao là thê tử của Lữ Thiệu Đình cùng với sự việc xảy ra thì bày tỏ vẻ mặt đồng tình. Mà Phương Quân Dao nghe xong chuyện nàng gặp phải, biểu tình trên mặt so với nàng càng khoa trương, hình như thiên hạ không ai thảm hại hơn so với Liễu Nhữ Nhã.

“Nhữ Nhã tỷ, nghe xong chuyện của tỷ, muội quyết nhất định phải vượt qua muôn vàn khó khăn đứng lên.” Tán gẫu mới vài câu, hai người đã có thể xưng hô thân thiết như thế.

“Quân Dao, Vô Ngôn là đại phu y thuật cao minh, chỉ cần muội nghe theo chỉ thị của cô ấy, đứng lên được cũng không phải là việc khó.” Giọng nói thánh thót của Liễu Nhữ Nhã vang lên.

“Đúng rồi, Nhữ Nhã tỷ, tỷ sinh con gái sao? Gọi là Võng Tình phải không? Có thể cho muội xem không, nhất định rất đáng yêu.” Phương Quân Dao vừa rồi nói chuyện phiếm, mới biết được thì ra nữ bệnh nhân Triệu Vô Ngôn chăm sóc sinh nở chính là Liễu Nhữ Nhã, cũng biết nàng sinh một đứa con gái.

“Võng Tình được nhũ mẫu ôm đi hít thở không khí trong lành. Đôi lúc ta không khỏi suy nghĩ, sinh con bé ra là đúng hay sai?” Liễu Nhữ Nhã sâu kín nói.

Phương Quân Dao nghe vậy đột nhiên kích động lên, thất thanh nói: “Nhữ Nhã tỷ! Đứa nhỏ nếu đã sinh ra, thì phải nuôi nấng nó thật tốt, đừng để nó một mình… Đứa nhỏ cô độc quả thực rất đáng thương a! Tỷ cứ thở dài như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ! Đừng tưởng rằng trẻ con cái gì cũng không biết, nó biết tâm tình của tỷ đối với nó! Bất kể là bi thương, vui vẻ, hay là thống khổ! Đối đãi với nó có tốt hay không, nó cũng biết!”

Liễu Nhữ Nhã bị nàng thình lình cao giọng hù dọa, không hiểu ra sao cả nhìn nàng.

“Liễu cô nương, phu nhân nhà ta từ nhỏ để tang mẫu thân, phụ thân lại bận việc buôn bán…” Tiểu Toàn hảo tâm hoà giải.

“Cần ngươi lắm miệng! Tiểu Toàn, trở về thôi!” Phương Quân Dao lại bày ra bộ dáng bốc đồng, thất thường trước kia.

Nhìn thấy bóng dáng chủ tớ Phương Quân Dao dần dần rời xa, Liễu Nhữ Nhã cúi đầu cân nhắc —— nàng có phải đối đứa nhỏ rất không công bằng hay không? Nàng chìm đắm trong đau thương của chính mình, lại còn không để ý đến đứa nhỏ.

Đó là đứa nhỏ nàng hoài thai mười tháng! Cho dù cha đứa nhỏ là hắn… Nhớ tới cha đứa nhỏ, Liễu Nhữ Nhã cả người run lên, hai tay ôm chặt chính mình. Nàng hít sâu một hơi, lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ tiếp, đứng dậy, đi vào phòng chính tinh xảo lịch sự tao nhã.

Tuy ngày ấy nói chuyện cuối cùng là kết thúc trong kích động, nhưng Phương Quân Dao xúc động tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, hôm sau liền lại cười hì hì đi tìm Liễu Nhữ Nhã nói chuyện phiếm. Liễu Nhữ Nhã vốn là nữ tử tú ngoại tuệ trung (bên ngoài thanh tú bên trong thông minh), có người có thể nói chuyện phiếm giải buồn, nàng cũng rất quý trọng. Mấy ngày sau, hai nàng trở thành bạn tốt nơi khuê phòng, không chỗ nào là không nói chuyện.

Mùa xuân đến, Triệu Vô Ngôn dùng dao sau lưng Phương Quân Dao. Tình huống còn nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng, ngưng cốt ngọc lộ cao là thuốc thoa ngoài da, nàng chưa bao giờ dùng bên trong cơ thể người, không biết công hiệu như thế nào, nhưng đối mặt với xương cùng bị lệch vị trí gần như vỡ vụn, nàng chỉ có thể tạm thử một lần. Nàng cắt bỏ da hoại tử chung quanh xương bị vỡ đi, đắp thuốc dán lên, sửa xương sống ngay lại chỗ cũ, tiếp tục khâu lại.

Liên tục hơn mười ngày, Phương Quân Dao dùng thứ gì đều phải được hâm nóng, mồi lửa tiêu độc, Triệu Vô Ngôn đắp một loại thuốc mỡ màu tím trên lưng nàng, để có thể nhanh chóng khép lại miệng vết thương, ngăn ngừa nhiễm trùng, nhưng vết khâu trên lưng còn chưa hoàn toàn lành.

Phương Quân Dao ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mười ngày sau nàng mới có thể hơi cử động thân thể. Thân thể của nàng sau khi dùng dao rất đau, Triệu Vô Ngôn dặn Tiểu Toàn sao loại cỏ trấn ngọc Thần Nông, có thể giúp giảm bớt đau đớn.

“Quân Dao, chờ miệng vết thương trên lưng khép lại, tiếp tục an dưỡng một khoảng thời gian, ta xem tình hình của cô sẽ tiếp tục quyết định nên làm như thế nào.”

“Vô Ngôn, đây là ý gì? Cái gì gọi là tiếp tục quyết định sẽ làm như thế nào?” Phương Quân Dao là người thông minh, vừa nghe liền cảm thấy tình huống nghiêm trọng.



“Đừng hoảng hốt, Quân Dao, tình huống của cô nghiêm trọng hơn so với ta tưởng, cho nên ta ở trên người cô dùng ngưng cốt ngọc lộ cao, nó vốn là loại thuốc dùng để thoa ngoài da, nên không biết hiệu quả như thế nào. Nếu nó hữu hiệu, là có thể tiếp tục đợt trị liệu, nếu như không hữu hiệu…” Triệu Vô Ngôn bỗng nhiên ngừng một chút, tim Phương Quân Dao treo lơ lửng giữa không trung.

“Nếu như không hữu hiệu, chỉ sợ cũng không thể dùng dao nữa.”

“Cái gì?” Phương Quân Dao vừa nghe, tim còn một nửa.

“Quân Dao, bệnh này cần có kiên nhẫn. Còn hơn cả đời tê liệt, thời gian mấy năm không đáng kể chút nào, cần phải tin tưởng.” Triệu Vô Ngôn hiếm khi tươi cười, nhưng trong nét mặt vẫn thoáng hiện lên nụ cười cỗ vũ.

Phương Quân Dao kiềm nén nước mắt, cố hết sức gật gật đầu.

Mấy tháng sau, Phương Quân Dao thân thể vẫn giống như vậy, nửa thân dưới vẫn không có cảm giác. Nhưng Triệu Vô Ngôn cũng không vội dùng dao lần thứ hai, nàng nghiên cứu sách thuốc, phát hiện có một loại gọi là phong vĩ tô mật thảo, có thể thư cân kiện cốt (giãn nở cơ bắp chắc xương), loại trừ cơ bắp chết, tăng cường nguyên khí. Chẳng qua loại dược thảo này khó tìm, sinh trưởng ở trong núi sâu vùng duyên hải Đông Nam, nàng phải đích thân đi tìm.

Triệu Vô Ngôn để Phương Quân Dao và Liễu Nhữ Nhã hai người bệnh ở lại Tô Châu, sau khi căn dặn xong, liền một mình đi hái thuốc. Trong lúc đó, hai người ở Ngọa Vân Hiên nói chuyện phiếm từ kinh, sử, tử, tập, phẩm chất trà đến đánh cờ, hai người đối với nhau nhận thức lại sâu thêm một tầng. Chẳng qua có một việc Phương Quân Dao không hiểu nổi, Liễu Nhữ Nhã có một lần nói đến người và cá, nói cái gì: “Bên cạnh ao người xem cá thì vui sướng, nhưng cá xem người chưa chắc đã vui, dù sao người và cá là ở hai thế giới bất đồng, ý tưởng và nhu cầu cũng không giống nhau.”

Phương Quân Dao vẫn còn rất để ý hỏi: ” Vậy phải làm sao cá mới vui sướng?”

Liễu Nhữ Nhã cười yếu ớt, dùng thanh âm tinh tế nói: ” Chỉ có hỏi cá muốn cái gì, sau đó làm theo phương thức nó muốn, cá mới có thể thật sự vui.”

Chậc! Liễu Nhữ Nhã này thật là tài nữ a, lời nói rất có triết lý, nhưng nàng nghe không hiểu lắm. Không sao, chờ quay về Thiệu Hưng hỏi lại Thiệu Đình ca là được. Không biết Thiệu Đình ca có hiểu được không? Hắn có nhớ nàng hay không đây? Hắn có nạp thiếp không? Nếu hắn không đợi nàng, mà nạp thiếp —— Không! Sẽ không, Thiệu Đình ca sẽ không làm như vậy!

Nàng rất nhớ.. Rất nhớ hắn a…

Ai! Bệnh của nàng rốt cuộc khi nào mới có thể khỏi hẳn a? Vô Ngôn, mau trở lại đi!

Đây là câu nói mà Phương Quân Dao hay than vãn khi Triệu Vô Ngôn ra ngoài hái thuốc. Nàng ngày đêm trông mong, Triệu Vô Ngôn rốt cục cũng mệt mỏi phong trần trở lại. Vừa về đến, quần áo nàng cũng không kịp thay, liền vội vàng bảo Tiểu Toàn sắc thuốc, đè cổ tay Phương Quân Dao, bắt mạch, nhìn xem nàng mấy ngày nay, thân mình có tốt hơn chút nào không.

Phương Quân Dao uống xong thang thuốc Triệu Vô Ngôn trăm cay nghìn đắng hái về, nhỏ giọng nói: “Vô Ngôn, cám ơn.”

Hử? Thật không có tinh thần a. Nàng nghĩ muốn bỏ cuộc sao?

“Quân Dao, cô sẽ không phải là muốn bỏ cuộc chứ? Ta vất vả như vậy mới hái được dược thảo trân quý này, sao cô lại …” Nàng vất vả suy nghĩ cả nửa ngày, cô ấy sao có thể muốn bỏ cuộc chứ? ! Nữ nhân này thật không có lương tâm!

“Không phải, Vô Ngôn, ta… Ta chỉ là đang nhớ… Nhớ …” Nàng đỏ mặt.

Triệu Vô Ngôn nhìn thấy, hiểu rõ nở nụ cười.”À! Thì ra là thế. Người trong thiên hạ vốn đa tình! Quân Dao, yên tâm, ta mới vừa bắt mạch, mạch của cô ổn định, lần trước dùng dao là có hiệu quả, chỉ là tương đối chậm. Lần này ta lại mang về ‘phong vĩ tô mật thảo’, giúp ích rất lớn cho thương tích của cô, chờ nghỉ ngơi vài ngày, ta đem ‘cửu long thư cân tán’ tinh luyện mà cha ta tự mình truyền cho ta. Loại thuốc này thoa ngoài da, dùng trong thời gian ngắn, hiệu quả không lớn, nhưng dùng lâu ngày, công hiệu kinh người. Cô chỉ cần có kiên nhẫn, chờ tới thời điểm cô cùng tướng công gặp mặt, là cô có thể dùng chân đá hắn.”

“Phu nhân nhà ta mới không nỡ dùng chân đá hắn a!” Tiểu Toàn ở bên cạnh cười nói.

“Tiểu Toàn!” Phương Quân Dao mặt đỏ như Quan công.

Kế tiếp, Phương Quân Dao mỗi ngày uống một đống lớn thuốc, mỗi ngày đều đắp’ cửu long thư cân tán’, ở Ngọa Vân Hiên hai năm, chân của nàng cũng khôi phục cảm giác!

“Vô Ngôn, ta có cảm giác! Có cảm giác!” Phương Quân Dao mừng rỡ như điên, vừa kêu vừa khóc! Rốt cục… Ở Ngọa Vân Hiên hai năm, chân của nàng đã khôi phục cảm giác!

Triệu Vô Ngôn cười cười, “Đây là kiên nhẫn và bền lòng đổi lấy. Quân Dao, kế tiếp là cực khổ nhất. Cô nhất định phải luyện tập đứng lên, quá trình này rất nhàm chán hơn nữa còn vô cùng khó khăn, cô có thể chứ?”

Phương Quân Dao cười tươi, nghịch ngợm nhìn phía Triệu Vô Ngôn, “Còn muốn ta lại cắt tóc chứng minh nữa không?”

Hai người nhìn nhau, rất ăn ý nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Chân Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook