Chương 10
Vân Nhạc
13/03/2013
“Ân!” Tô Thải Tần mắt đẹp si mê nhìn phu quân. Tiếng nước róc rách, màn đêm lên cao, Minh Nguyệt một vòng, lại bởi vì hơi nóng bốc lên từ ôn tuyền mà có vẻ mông mông lung lung, ánh trăng bị khuyết vẫn có vẻ đẹp của riêng nó.
Ôm thê tử hoan ái qua đi, thân mình nở nang trắng mịn vô lực tựa vào trên người hắn, bàn tay ngọc trôi nổi trong dòng nước, con ngươi xinh đẹp, lông mi thật dài còn vương mấy giọt nước vì giao hoan mà chảy ra, Âu Dương Liệt sủng ái vô hạn nhìn Tô Thải Tần.
Hắn rốt cục có được nàng. Này mấy tháng nhẫn nại cuối cùng là đáng giá, nàng rốt cục đã chấp nhận hắn.
“Tần nhi……”
Âu Dương Liệt ý thức được hai người ở ôn tuyền quá lâu, hắn ôm lấy thiên hạ ý thức còn đang đi vào cõi thần tiên, dùng quần áo của mình bọc lấy thân thể nàng, đẩy cửa ra tiến vào bên trong, cất bước lớn hướng vào phía trong giường đi đến.
Cẩn thận đắp chăn cho nàng, thấy nàng đã không có gì đáng ngại, hắn mặc quần áo đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài tìm Văn Đức cùng Võ Tĩnh tính toán sổ sách với họ, bỗng có thanh âm nho nhỏ từ trong chăn truyền ra, “Liệt, là ta không tốt. Là ta đuổi Văn Đức, Võ Tĩnh, chàng không cần trách cứ bọn họ.”
Âu Dương Liệt xoay người, nàng bị cái chăn che lấp chỉ để lộ hai con mắt, “Nàng tỉnh?”
“Ân.” Tô Thải Tần nhẹ nhàng trả lời, vẫn chỉ lộ ra ánh mắt. Nhìn thanh sắc nơi trán của nàng, Âu Dương Liệt biết nàng đang đỏ mặt. Hắn lên giường, nằm ở bên người nàng, nhẹ nhàng vuốt cái trán của nàng.
“Ta như thế nào có thể buông tha bọn họ đây! Là hai người hầu hành sự bất lực, mới làm cho nàng bị kinh hách; Ta phải hảo hảo trừng phạt hai kẻ vô dụng Văn Đức cùng Võ Tĩnh, mới có thể bảo đảm nàng về sau an toàn.”
“Không…… Liệt, thật là ta không tốt, ta không nên mượn cớ đuổi bọn họ, còn đi đến nơi xa lạ, làm cho…… Bọn người xấu……” Tô Thải Tần lại theo bản năng khẩn trương.
“Tần nhi, không phải sợ, ta đã giải quyết bọn họ. Bọn họ trúng quyền của ta, ít nhất phải tĩnh dưỡng một trăm ngày mới khỏe lên một chút, nội công bị đả thương, võ công cũng mất hết. Hơn nữa bọn họ trên mặt đều bị kiếm của ta vẽ lên, hẳn là sẽ không đi hại người khác. Ngoan, đừng sợ.”
“Có chàng ở bên ta, ta sẽ không sợ. Liệt, cám ơn chàng! Nếu lúc ấy chàng không xuất hiện, ta……” Hơi nước lại bao phủ hai tròng mắt xinh đẹp.
“Ta nghĩ ta phải giáo huấn Văn Đức, Võ Tĩnh!” Âu Dương Liệt nói xong liền đứng dậy.
“Ai…… Không cần a! Như thế nào đột nhiên nói như vậy đây?” Tô Thải Tần dưới tình thế cấp bách vươn tay bắt được cổ tay Âu Dương Liệt, chăn gấm phủ trên người rớt xuống, thân ngọc lộ liễu.
Âu Dương Liệt thấy vậy, nửa thân dưới lại là một trận xôn xao. Hắn liếm liếm cánh môi, miệng khô lưỡi khô nói: “Bởi vì Tần nhi vừa tỉnh lại để ý đến người hầu, mà không phải ta. Huống chi nàng đã bị kinh hách, trong miệng cũng chỉ cố nói lời cảm ơn, nếu không chính là trách cứ chính mình…… Ta thế nào chịu được a! Ta nên xử Văn Đức, Võ Tĩnh một chút có vẻ tốt.”
“Đợi chút…… Liệt, đừng như vậy, ta không nói là được.”
“Nàng đáp ứng không nói cảm ơn ta,cũng không hề trách cứ chính mình?”
“Ân, ta đáp ứng.” Tô Thải Tần vội vàng gật đầu, thực sợ Âu Dương Liệt một mạch đem Văn Đức, Võ Tĩnh đánh cho chỉ còn nửa cái mạng.
“Muốn ta buông tha bọn họ có thể. Bất quá……” Âu Dương Liệt cố ý cau mày suy tư.
Thấy Âu Dương Liệt chần chờ, Tô Thải Tần trong long lo lắng. Nàng là người phải chịu trách nhiệm, không muốn người khác vì mình mà bị phạt.
“Liệt, chàng buông tha bọn họ đi! Chàng muốn ta làm cái gì đều có thể, van cầu chàng.” Một đôi tinh mâu khẩn cầu nhìn hắn, nàng hoàn toàn đã quên bị tập kích kinh hách cùng ngượng ngùng sau hoan ái, thầm nghĩ muốn nhận trách nhiệm, không muốn làm cho người hầu bên dưới bị chỉ trích.
“Thật sự?” Âu Dương Liệt trong lòng cười trộm.
“Thật sự. Chỉ cần chàng buông tha bọn họ, bất luận chàng nói cái gì, ta cũng sẽ làm.”
Âu Dương Liệt nhếch miệng cười. Nàng khẳng định không biết chủ ý trong lòng hắn mới có thể nói như vậy.
“Hảo, ta bỏ qua bọn họ. Nhưng nàng nghe ta nói.”
“Này không thành vấn đề.” Tô Thải Tần nở nụ cười. Nàng chỉ biết hắn là người tốt.
Nàng sai lầm rồi! Hơn nữa sai thật sự hoàn toàn!
***
Âu Dương Liệt châm ánh nến sáng hơn, bên trong liền sáng như ban ngày, hắn ngồi xuống giường, thanh âm sa sá nói: “Đầu tiên, nàng ngồi xuống, sau đó đem chăn bỏ xuống!”
Tô Thải Tần chần chờ trong chốc lát. Không có chăn, nàng lại không mặc gì, như vậy…… Quên đi, dù sao hắn cũng không phải không thấy qua thân thể của nàng…… Nàng đỏ mặt, cúi đầu, chậm rãi đẩy chăn gấm ra, tựa vào đầu giường, hai đầu gối gập lại ép chặt vào nhau, hai tay che ở trước ngực, tóc mây cũng nửa khép, lay động sinh tư.
Âu Dương Liệt nhìn đến mất thần, cơ hồ đã quên hô hấp.
Đẹp quá! Tần nhi đẹp quá!
“Sẽ đem…… Sẽ đem hai chân…… Mở ra.” Âu Dương Liệt thanh âm cực độ khàn khàn, hô hấp dồn dập, nói cũng không có thể nói một câu hoàn chỉnh. (Song Nhi: BT… Phong Nhi: đúng đúng… Liệt: *liếc mắt**cầm dép lên*…….*cả hai chạy té khói*)
A! Hắn muốn nàng…… Mở hai chân ra? Tô Thải Tần ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tình dục, hai tròng mắt hỏa diễm thiêu đốt cực nóng, vội vàng cúi đầu,mặt đỏ bừng. Hắn xấu! Xấu lắm!
Tô Thải Tần ngừng thở, thực thong thả mở hai chân ra. Âu Dương Liệt nhìn chằm chằm vào giữa hai chân tuyết trắng, theo tốc độ hai chân mở ra, đôi mắt như thiêu đốt. Nâng lên hai chân mở ra ước chừng khoảng cách một cái bàn tay liền ngừng lại.
“Lại mở ra nữa!” Âu Dương Liệt nuốt nuốt nước miếng. (Song Nhi:Á,quá BT…… Phong Nhi: nói bé thui, không ca nghe được là buông màn tắt nến là mất xem đó…… Song Nhi:*gật đầu lia lịa*)
Tô Thải Tần cắn môi dưới, đỏ mặt, hai chân lại mở ra một chút. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Âu Dương Liệt ngồi ở giường nhãn lực lại thực tốt, nhìn thấy huyệt khẩu đỏ sẫm giữa hai chân nàng, tâm ngứa khó nhịn. Nhưng…… Còn chưa đủ, hắn muốn thấy hết,thấy hoàn toàn nàng.
“Đưa tay đặt ở trên đầu gối, kéo ra.” Âu Dương Liệt quả thực là đang khảo nghiệm lực nhẫn nại chính mình. (Song Nhi:Cực kỳ BT….Phong Nhi: ta phải công nhận, anh biến thái quá đi)
Tô Thải Tần hai tay che mặt, phe phẩy đầu. “Ta sẽ không…… Không muốn……”
“Nàng không phải nói sẽ nghe ta sao?”
“Nhưng là…… Ta…… Này rất…… Ta sẽ không……”
“Nàng sẽ !” Âu Dương Liệt đi lên phía trước, bàn tay bắt lấy tay nhỏ bé của nàng che ở trên mặt, lại đem tay nàng đặt ở đầu gối, đem hai chân kéo ra đến mức độ hắn vừa lòng (Song Nhi:siêu cấp BT…*sùi bọt mép*…*ngất*….. Phong Nhi: *chạy ra vỗ vỗ vỗ vài cái* dậy làm nột cho bà con đọc cái)– đó là khoảng cách rất lớn, đủ để nhìn đóa hoa bên ngoài huyệt khẩu, nhìn thấy lối vào nơi riêng tư.
Tô Thải Tần tuy rằng mở ra, nhưng nàng chưa từng làm tư thế bất nhã như vậy, huống chi ở trước mặt nam nhân lõa lồ cả nơi tư mật nhất của mình, Nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới nha.
“Không…… Không cần……” Nàng cơ hồ khóc lên, muốn khép hai chân lại, nhưng Âu Dương Liệt cưỡng chế tay nàng, khiến cho nàng hoàn toàn mở ra.
Trong mắt lửa nóng sáng ngời nhìn nhụy hoa đỏ tươi giữa hai chân Tô Thải Tần, ngón tay thon dài niết nhẹ một cái vào mảnh thịt màu đỏ cánh hoa xoa bóp, khiến cho nữ thể một tiếng than nhẹ. (Song Nhi: *phụt,phụt,phụt phụt…..*……Phong Nhi: *mang bịch máu ra tiếp khẩn cấp*)
“Hoàn hảo không có thương tổn đến nàng.”
Nguyên lai hắn sợ lúc ân ái ở ôn tuyền tổn thương đến nàng, phải giúp nàng xem “Miệng vết thương”(Song Nhi:sao chỗ này lại để trong ngoặc kép ạ?….Vân Nhạc:tò mò quá rồi đấy, hỏi làm gì)…… Nàng hiểu lầm hắn. Nàng còn tưởng rằng hắn là đồ háo sắc!(Song Nhi:ngây thơ mà)
Đúng vậy, Âu Dương Liệt chính là đồ háo sắc! Lần này Tô Thải Tần lại sai lầm rồi.
Nhìn ngọc thể nõn nà, tư thái lại dâm mĩ như vậy, nơi riêng tư nữ tính nhỏ bé nhất đều nhìn thấy rõ ràng, Âu Dương Liệt nam tính cứng rắn bừng bừng phấn chấn đau đớn không thôi. Hắn đặt mình vào trong hai chân tuyết trắng, đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên ngực mình, cứng rắn nói: “Giúp ta cởi áo!”
Tô Thải Tần nghe lời động hai tay giúp phu quân cởi bỏ quần áo. Nàng đã quên có thể đem hai chân hơi chút khép lại ,hai đầu gối không còn bị áp chế, cho nên nàng hai chân vẫn là thật to mở ra. Sau khi nàng giúp Âu Dương Liệt cởi áo, cặp con ngươi đen nóng cháy của hắn chưa rời khỏi mật huyệt thủy nộn,kiều diễm như hoa; dã thú dưới thân hắn thực rất muốn đi sâu vào……
Cởi bỏ quần áo đặt ở bên giường, thân thể nam tính tinh tráng không có sẹo lồi lõa lồ ở phía trước, phân thân dâng trào chạm vào vùng bụng bằng phẳng của nàng, Tô Thải Tần thấy thế, hít sâu một hơi — không thể nào! Vừa rồi ở ôn tuyền đã hoan ái một hồi, rất kịch liệt, cũng rất lâu, hắn…… còn muốn?
Tô Thải Tần toàn thân khô nóng đứng lên, thấy hắn nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư chính mình,mà nàng toàn thân trống trơn, lại là tư thế bất nhã như thế, mắc cỡ chết người!
Đang lúc Tô Thải Tần muốn đem hai chân khép lại, Âu Dương Liệt liền bắt lấy đầu gối của nàng, không cho nàng thay đổi khoảng cách giữa hai đùi.
Hắn thích xem nàng như vậy. Hoàn toàn rộng mở, hoàn toàn trọn vẹn nàng! ( Song Nhi: Liệt ca, ta đã đúc xong 1 huy chương siêu cấp biến thái rồi, có thể đeo…Liệt : *liếc mắt làm ngơ* )
Âu Dương Liệt cử động cơ bắp bên dưới, phân thân gắng gượng đâm vào hoa huyệt khẩu của nàng, ma sát đóa hoa, cũng động vào tiểu hoa hạch, hy vọng giúp nàng một chút thời gian sinh ra mật nước. Phân thân bừng bừng bởi vì hưng phấn đã chảy ra chút nước(nguyên ,..nguyên ….nguyên văn là nước bọt a ), hắn đem nó bôi nhẹ ở huyệt khẩu, nhưng đóa hoa của nàng còn chưa đủ ướt át……
Hắn sờ soạng quần áo, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ, cắn nút lọ, nhỏ vài giọt vào của mình, vật đang nóng bừng bừng trong khoảnh khắc dính đầy mùi hương hoạt dịch. Âu Dương Liệt ở trước hoa huyệt khẩu nhẹ nhàng qua lại đâm vào (bản dịch raw nhá), cuối cùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, dưới thân dùng một chút lực, “sắt thép” cứng rắn bởi vì hoạt dịch lập tức nhập vào tận gốc, bị bức tường tầng tầng vách thịt vây quanh, hút vào.
Mặc dù có hoạt dịch giúp, nhưng của Âu Dương Liệt rất to lớn, Tô Thải Tần bởi vì trong cơ thể bị cường lực tạo ra mà hô nhỏ, trong lòng không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một ý niệm — hắn…… Hắn thật sự tiếp tục một lần nữa?!
Không, hắn không phải một lần, hắn là rất nhiều lần! Tô Thải Tần lại sai thái quá.
“Tần nhi, không…… Không đau chứ?” Âu Dương Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không…… Sẽ không……” Trong cơ thể mặc dù bị phân thân cực đại lấp đầy, nhưng cũng không đau. Nàng thẹn thùng ngả người ra sau.
Âu Dương Liệt buông đầu gối, cầm mắt cá chân trắng noãn của Tô Thải Tần, đem hai đùi của nàng áp lên bên sườn cùng bả vai, khiến cho hai chân thon dài tuyết trắng mở ra thật to, Tô Thải Tần bởi vì áp lực thân thể mà nhíu lại mày liễu.
Mặt trên nam thể bắt đầu luật động, cấp bách tiến tiến xuất xuất, muốn lại một lần nữa thể nghiệm cảm xúc mất hồn thực cuồng nhiệt lúc trước. Âu Dương Liệt cảm thấy trong cơ thể phảng phất có một con dã thú, cuồng vọng muốn hoành hành ngang ngược. Hắn rút ra toàn bộ, lại dùng lực đi vào, mỗi một lần đều kích tình Tô Thải Tần yêu kiều, khi hắn cuồng liệt tiến vào nàng không tự chủ muốn tránh né, bất quá mắt cá chân lại bị một đôi tay hữu lực kéo giật lại, nàng chỉ có thể ở dưới thân hắn không ngừng thở dốc, kiều mị kêu rên.
“Tần nhi, nàng đừng trốn, để cho ta yêu nàng!” Âu Dương Liệt dùng lực cầm lấy mắt cá chân tiếp tục áp vào hai bên sườn, vượt quá giới hạn khiến Tô Thải Tần cảm thấy thân thể như bị xé rách, đau đến cắn chặt môi dưới.
Âu Dương Liệt đang trong kích tình nên không phát giác, chỉ liên tiếp tiến vào, thân thể cường tráng rắn chắc đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú vì kịch liệt vận động mà mồ hôi xuất hiện nhỏ từng giọt trên khuôn mặt phấn nộn của nàng. Ở trong cơ thể nóng rực như dã thú xâm nhập nàng, nơi riêng tư truyền đến từng trận khoái cảm làm cho Tô Thải Tần điên cuồng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hai tay bám vào phiến ngực dày rộng, nghe được bên tai không ngừng có người gọi tên nàng.
“Tần nhi…… Tần nhi……”
“A……” Tô Thải Tần cuồng loạn phe phẩy đầu, không thể hưởng ứng, móng tay vì hưng phấn mà gắt gao bấm vào cơ ngực màu đồng.
Âu Dương Liệt kéo ra đưa vào tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. “A –” Tô Thải Tần lên tới đỉnh núi vui sướng, thét chói tai, móng tay càng thêm cắm vào cơ ngực cường tráng. Rốt cục Âu Dương Liệt Cuồng rống một tiếng, đem yêu dịch lửa nóng đều phun ở sâu trong hoa tâm.
Một đôi tay ngọc hạ xuống trước ngực hắn, lưu lại mười vết máu!
Qua trưa hôm sau, Âu Dương Liệt sai hạ nhân đem đồ ăn đến Hương Tuyền uyển, chính mình nhẹ nhàng đánh thức thê tử còn đang trong giấc mộng. Tuy rằng hắn có thể để nàng tùy ý ngủ thẳng tới chạng vạng, nhưng hắn không nhẫn tâm cho nàng khi tỉnh lại lúc chạng vạng bụng đói kêu vang, cho nên hắn muốn nàng ăn mấy miếng, lại tiếp tục ngủ.
Tô Thải Tần còn buồn ngủ mơ mơ màng màng, nhưng nàng nhìn đến Âu Dương Liệt liền thanh tỉnh, ánh mắt mở thật to, kinh ngạc nhìn hắn.
“Liệt, chàng bị thương! Làm sao có thể đâu? Chàng võ công không phải tốt lắm sao? Như thế nào thương thành như vậy? Đau không đau không? Nhanh bảo Võ Tĩnh lấy thuốc trị thương đến! Võ Tĩnh — ngô……”
Tô Thải Tần cái miệng nhỏ nhắn bị bàn tay Âu Dương Liệt to che khuất, thanh trầm thấp âm tràn ngập ma mị vang lên ở bên tai, “Không cần kêu, lại bảo ta hội nhịn không được sẽ ngăn chận nàng, như vậy ta lại “bị thương” thêm một lần! Biết chưa? Tần nhi thật giống tiểu mèo hoang nha!”
Nàng giương miệng, kinh ngạc nhìn thân hình hắn “Vết thương chồng chất”. Bả vai, trước ngực, lưng, đùi, thậm chí cái mông, đều có vài vết cào, dấu răng — a, gáy cũng có! Hắn toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại khuôn mặt tuấn tú là hoàn hảo như lúc ban đầu, những nơi khác đều vô cùng thê thảm. Đây là kết quả Âu Dương Liệt cả đêm không cho nàng ngủ.
“Này…… Đây là ta……” Tô Thải Tần rốt cục nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhưng là nàng còn không xác định.
“Đúng vậy, đây là Tô Thải Tần võ lâm cao thủ tối hôm qua “làm nhục” ta. Ta bị “ làm nhục “ thật sự đau……” Mau! Âu Dương Liệt ở trong lòng bổ sung một chữ cuối cùng, cười đến thực vui vẻ.
“Lăng…… Làm nhục? Rất đau? Ta…… Ta không có a! Như thế nào……” Tô Thải Tần cả người đều đỏ hồng. Nàng hiện tại ý thức rõ ràng, cũng hoàn toàn nhớ tới chuyện tối hôm qua.
“Tối hôm qua rõ ràng là chàng…… Là chàng…… Bắt lấy…… Cái kia……”
Đêm qua hắn thay đổi vài cái tư thế, hắn võ công lại hảo, nàng căn bản không thể kháng cự, chỉ có thể mặc cho hắn “ta cần ta cứ lấy”, tùy ý đùa nghịch. Nàng chỉ nhớ rõ cuối cùng hắn là bắt lấy cái eo mảnh mai của nàng, xâm chiếm từ phía sau……
Nhìn Tô Thải Tần mặt đỏ bừng, Âu Dương Liệt vẻ mặt đắc ý, “Tốt lắm, nương tử, cho dù ta bị nàng “ làm nhục “, nhưng ta đại nhân đại lượng, tha thứ nàng quá vô tâm.”
“Không phải a! Rõ ràng là chàng…… Là chàng……” Nói đến một nửa, Tô Thải Tần nhìn đến ánh mắt bỡn cợt của phu quân, mới biết được hắn trêu nàng, liền vung tay đánh hắn.
“Được được rồi! Ngoan Tần nhi, mau ăn đi! Miễn cho đói bụng.”
Hai người ngay tại Hương Tuyền uyển khoái trá vượt qua thời gian giữa trưa.
Bởi vì Tô Thải Tần thích ôn tuyền thiên nhiên ở Tương Tuyền uyển, Âu Dương Liệt liền dừng lại Tùng Giang phủ một thời gian, nháy mắt mùa xuân qua, mùa hè đến.
“Phu nhân, đây là thư tín của Hấp huyện Tô phủ cùng Hàng Châu Từ gia trang.” Văn Đức cùng Võ Tĩnh cung kính trình lên hai phong thư.
Từ sau lần đó, Văn Đức cùng Võ Tĩnh nhìn thấy Âu Dương Liệt liền trốn. Tuy rằng hắn đã đáp ứng không trách cứ bọn họ, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn là khiến họ chịu khổ sở, bởi vậy hai người tôn sùng Tô Thải Tần, đối Tô Thải Tần là phu nhân dài, đối trang chủ là phu quân ngắn, cung kính vô cùng, khiến Âu Dương Liệt ăn nhiều dấm chua.
Hiện tại Âu Dương Liệt lại ở phía sau Tô Thải Tần đối hai người ánh mắt đe dọa, nhưng hai người chính là ở trong lòng cười thầm. Phu nhân ban ngày đều cùng trang chủ ở một chỗ, buổi tối hai người liền oa ở trong phòng không ra khỏi cửa, người bên ngoài nào có cơ hội a!
Tô Thải Tần đọc xong, vẻ mặt ý cười, quay đầu đối Âu Dương Liệt nói: “Liệt, bởi vì Trực thúc chịu khó thành khẩn, nương ta rốt cục gật đầu; Nương chờ mùa hè qua đi, thời tiết không nóng, sẽ gả cho Trực thúc.”
Âu Dương Liệt cười gật gật đầu. Như vậy tốt nhất, thân càng thêm thân, Tần nhi là vĩnh viễn cũng chạy không thoát.
“Một phong khác là Từ gia trang……” Tô Thải Tần đang muốn xem, lại bị Âu Dương Liệt đoạt đi.
“Ta xem là được.”
Âu Dương Liệt mở ra, qua loa xem, một bên, ôm Tô Thải Tần vào nhà.
“Ai! Từ trang chủ là viết cái gì đâu? Như thế nào……” Tô Thải Tần quay đầu nhìn bức thư bị ném xuống đất.
“Không cần để ý đến hắn. Đều là một ít vô nghĩa. Đúng là tên xấu xa!” Âu Dương Liệt ôm lấy Tô Thải Tần cất bước hướng Hương Tuyền uyển đi, trừng mắt nhìn hai người đằng sau, ý tứ là không cho phép theo cùng!
Văn Đức, Võ Tĩnh nhìn bóng dáng phu thê trang chủ, Văn Đức bắt đầu ồn ào, “Ai! Chúng ta đành phải đi tìm Thúy Lục chơi. Võ Tĩnh, đi thôi!”
Không có một bóng người trong đình viện, một trậ gió nhẹ thổi qua lật mở tờ giấy, mơ hồ đọc được……
Âu Dương huynh:
Ngươi nếu không đến, Từ gia trang đỗ quyên hoa đều nhanh cảm tạ. Không cần
Lại giống lần trước lừa ta, đâu có muốn tới Hàng Châu,Người là ở Tô Châu……
Lần này ngươi nói tới, người lại là ở Tùng Giang phủ
Ngươi rốt cuộc là tới không?
Âu Dương Liệt, ngươi lần này nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa.
Từ gia trang huynh đệ ta sẽ tận tình chào đón……
Mặt sau bị che khuất thấy không rõ lắm, nhưng dù sao chính là bọn họ phải đợi rồi!
Kết thúc_
Bên trong Hương Tuyền uyển truyền ra tiếng thở gấp liên tục, ngẫu nhiên có vài câu nói nhỏ khe khẽ truyền ra, đứt quãng, nghe không rõ lắm.
“Liệt…… Cái bình nhỏ kia là cái gì?”
“Đó là thứ dùng vào thời điểm giúp đóa hoa không đủ ướt át.”
“Có ý tứ gì? Ta không hiểu.”
“Ai, đừng hỏi. Để khi nào gặp Triệu Vô Ngôn, nàng hỏi nàng ta sẽ biết.”
“Nhưng là phải đợi lâu! Liệt, chàng nói cho ta biết, được không? Van cầu chàng a!”
“Ngô…… Muốn ta nói cho nàng cũng có thể, nhưng là có một điều kiện.” Đại sói hoang truyền ra thanh âm xấu xa.
“Điều kiện?”
“Đúng! Chỉ cần nàng nghe lời ta, ta liền nói cho nàng.” Đại sói hoang vươn ma chưởng!
“Ân…… Được rồi!” tiểu bạch thỏ vô tội rơi vào trong cạm bẫy!
Hương Tuyền uyển lại lần nữa trình diễn tiết mục Âu Dương Liệt bị “Làm nhục” thật sự thống khoái.
Hồi lâu sau……
“Tần nhi, nàng cũng nói cho ta biết, nàng là như thế nào biến ra hai ngàn lượng bạc kia?”
“Này…… Là cơ mật buôn bán! Ha ha ha!”
“Tần nhi!”
Âu Dương Liệt lại bị thống khoái “Làm nhục” thêm một lần!
Ôm thê tử hoan ái qua đi, thân mình nở nang trắng mịn vô lực tựa vào trên người hắn, bàn tay ngọc trôi nổi trong dòng nước, con ngươi xinh đẹp, lông mi thật dài còn vương mấy giọt nước vì giao hoan mà chảy ra, Âu Dương Liệt sủng ái vô hạn nhìn Tô Thải Tần.
Hắn rốt cục có được nàng. Này mấy tháng nhẫn nại cuối cùng là đáng giá, nàng rốt cục đã chấp nhận hắn.
“Tần nhi……”
Âu Dương Liệt ý thức được hai người ở ôn tuyền quá lâu, hắn ôm lấy thiên hạ ý thức còn đang đi vào cõi thần tiên, dùng quần áo của mình bọc lấy thân thể nàng, đẩy cửa ra tiến vào bên trong, cất bước lớn hướng vào phía trong giường đi đến.
Cẩn thận đắp chăn cho nàng, thấy nàng đã không có gì đáng ngại, hắn mặc quần áo đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài tìm Văn Đức cùng Võ Tĩnh tính toán sổ sách với họ, bỗng có thanh âm nho nhỏ từ trong chăn truyền ra, “Liệt, là ta không tốt. Là ta đuổi Văn Đức, Võ Tĩnh, chàng không cần trách cứ bọn họ.”
Âu Dương Liệt xoay người, nàng bị cái chăn che lấp chỉ để lộ hai con mắt, “Nàng tỉnh?”
“Ân.” Tô Thải Tần nhẹ nhàng trả lời, vẫn chỉ lộ ra ánh mắt. Nhìn thanh sắc nơi trán của nàng, Âu Dương Liệt biết nàng đang đỏ mặt. Hắn lên giường, nằm ở bên người nàng, nhẹ nhàng vuốt cái trán của nàng.
“Ta như thế nào có thể buông tha bọn họ đây! Là hai người hầu hành sự bất lực, mới làm cho nàng bị kinh hách; Ta phải hảo hảo trừng phạt hai kẻ vô dụng Văn Đức cùng Võ Tĩnh, mới có thể bảo đảm nàng về sau an toàn.”
“Không…… Liệt, thật là ta không tốt, ta không nên mượn cớ đuổi bọn họ, còn đi đến nơi xa lạ, làm cho…… Bọn người xấu……” Tô Thải Tần lại theo bản năng khẩn trương.
“Tần nhi, không phải sợ, ta đã giải quyết bọn họ. Bọn họ trúng quyền của ta, ít nhất phải tĩnh dưỡng một trăm ngày mới khỏe lên một chút, nội công bị đả thương, võ công cũng mất hết. Hơn nữa bọn họ trên mặt đều bị kiếm của ta vẽ lên, hẳn là sẽ không đi hại người khác. Ngoan, đừng sợ.”
“Có chàng ở bên ta, ta sẽ không sợ. Liệt, cám ơn chàng! Nếu lúc ấy chàng không xuất hiện, ta……” Hơi nước lại bao phủ hai tròng mắt xinh đẹp.
“Ta nghĩ ta phải giáo huấn Văn Đức, Võ Tĩnh!” Âu Dương Liệt nói xong liền đứng dậy.
“Ai…… Không cần a! Như thế nào đột nhiên nói như vậy đây?” Tô Thải Tần dưới tình thế cấp bách vươn tay bắt được cổ tay Âu Dương Liệt, chăn gấm phủ trên người rớt xuống, thân ngọc lộ liễu.
Âu Dương Liệt thấy vậy, nửa thân dưới lại là một trận xôn xao. Hắn liếm liếm cánh môi, miệng khô lưỡi khô nói: “Bởi vì Tần nhi vừa tỉnh lại để ý đến người hầu, mà không phải ta. Huống chi nàng đã bị kinh hách, trong miệng cũng chỉ cố nói lời cảm ơn, nếu không chính là trách cứ chính mình…… Ta thế nào chịu được a! Ta nên xử Văn Đức, Võ Tĩnh một chút có vẻ tốt.”
“Đợi chút…… Liệt, đừng như vậy, ta không nói là được.”
“Nàng đáp ứng không nói cảm ơn ta,cũng không hề trách cứ chính mình?”
“Ân, ta đáp ứng.” Tô Thải Tần vội vàng gật đầu, thực sợ Âu Dương Liệt một mạch đem Văn Đức, Võ Tĩnh đánh cho chỉ còn nửa cái mạng.
“Muốn ta buông tha bọn họ có thể. Bất quá……” Âu Dương Liệt cố ý cau mày suy tư.
Thấy Âu Dương Liệt chần chờ, Tô Thải Tần trong long lo lắng. Nàng là người phải chịu trách nhiệm, không muốn người khác vì mình mà bị phạt.
“Liệt, chàng buông tha bọn họ đi! Chàng muốn ta làm cái gì đều có thể, van cầu chàng.” Một đôi tinh mâu khẩn cầu nhìn hắn, nàng hoàn toàn đã quên bị tập kích kinh hách cùng ngượng ngùng sau hoan ái, thầm nghĩ muốn nhận trách nhiệm, không muốn làm cho người hầu bên dưới bị chỉ trích.
“Thật sự?” Âu Dương Liệt trong lòng cười trộm.
“Thật sự. Chỉ cần chàng buông tha bọn họ, bất luận chàng nói cái gì, ta cũng sẽ làm.”
Âu Dương Liệt nhếch miệng cười. Nàng khẳng định không biết chủ ý trong lòng hắn mới có thể nói như vậy.
“Hảo, ta bỏ qua bọn họ. Nhưng nàng nghe ta nói.”
“Này không thành vấn đề.” Tô Thải Tần nở nụ cười. Nàng chỉ biết hắn là người tốt.
Nàng sai lầm rồi! Hơn nữa sai thật sự hoàn toàn!
***
Âu Dương Liệt châm ánh nến sáng hơn, bên trong liền sáng như ban ngày, hắn ngồi xuống giường, thanh âm sa sá nói: “Đầu tiên, nàng ngồi xuống, sau đó đem chăn bỏ xuống!”
Tô Thải Tần chần chờ trong chốc lát. Không có chăn, nàng lại không mặc gì, như vậy…… Quên đi, dù sao hắn cũng không phải không thấy qua thân thể của nàng…… Nàng đỏ mặt, cúi đầu, chậm rãi đẩy chăn gấm ra, tựa vào đầu giường, hai đầu gối gập lại ép chặt vào nhau, hai tay che ở trước ngực, tóc mây cũng nửa khép, lay động sinh tư.
Âu Dương Liệt nhìn đến mất thần, cơ hồ đã quên hô hấp.
Đẹp quá! Tần nhi đẹp quá!
“Sẽ đem…… Sẽ đem hai chân…… Mở ra.” Âu Dương Liệt thanh âm cực độ khàn khàn, hô hấp dồn dập, nói cũng không có thể nói một câu hoàn chỉnh. (Song Nhi: BT… Phong Nhi: đúng đúng… Liệt: *liếc mắt**cầm dép lên*…….*cả hai chạy té khói*)
A! Hắn muốn nàng…… Mở hai chân ra? Tô Thải Tần ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tình dục, hai tròng mắt hỏa diễm thiêu đốt cực nóng, vội vàng cúi đầu,mặt đỏ bừng. Hắn xấu! Xấu lắm!
Tô Thải Tần ngừng thở, thực thong thả mở hai chân ra. Âu Dương Liệt nhìn chằm chằm vào giữa hai chân tuyết trắng, theo tốc độ hai chân mở ra, đôi mắt như thiêu đốt. Nâng lên hai chân mở ra ước chừng khoảng cách một cái bàn tay liền ngừng lại.
“Lại mở ra nữa!” Âu Dương Liệt nuốt nuốt nước miếng. (Song Nhi:Á,quá BT…… Phong Nhi: nói bé thui, không ca nghe được là buông màn tắt nến là mất xem đó…… Song Nhi:*gật đầu lia lịa*)
Tô Thải Tần cắn môi dưới, đỏ mặt, hai chân lại mở ra một chút. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Âu Dương Liệt ngồi ở giường nhãn lực lại thực tốt, nhìn thấy huyệt khẩu đỏ sẫm giữa hai chân nàng, tâm ngứa khó nhịn. Nhưng…… Còn chưa đủ, hắn muốn thấy hết,thấy hoàn toàn nàng.
“Đưa tay đặt ở trên đầu gối, kéo ra.” Âu Dương Liệt quả thực là đang khảo nghiệm lực nhẫn nại chính mình. (Song Nhi:Cực kỳ BT….Phong Nhi: ta phải công nhận, anh biến thái quá đi)
Tô Thải Tần hai tay che mặt, phe phẩy đầu. “Ta sẽ không…… Không muốn……”
“Nàng không phải nói sẽ nghe ta sao?”
“Nhưng là…… Ta…… Này rất…… Ta sẽ không……”
“Nàng sẽ !” Âu Dương Liệt đi lên phía trước, bàn tay bắt lấy tay nhỏ bé của nàng che ở trên mặt, lại đem tay nàng đặt ở đầu gối, đem hai chân kéo ra đến mức độ hắn vừa lòng (Song Nhi:siêu cấp BT…*sùi bọt mép*…*ngất*….. Phong Nhi: *chạy ra vỗ vỗ vỗ vài cái* dậy làm nột cho bà con đọc cái)– đó là khoảng cách rất lớn, đủ để nhìn đóa hoa bên ngoài huyệt khẩu, nhìn thấy lối vào nơi riêng tư.
Tô Thải Tần tuy rằng mở ra, nhưng nàng chưa từng làm tư thế bất nhã như vậy, huống chi ở trước mặt nam nhân lõa lồ cả nơi tư mật nhất của mình, Nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới nha.
“Không…… Không cần……” Nàng cơ hồ khóc lên, muốn khép hai chân lại, nhưng Âu Dương Liệt cưỡng chế tay nàng, khiến cho nàng hoàn toàn mở ra.
Trong mắt lửa nóng sáng ngời nhìn nhụy hoa đỏ tươi giữa hai chân Tô Thải Tần, ngón tay thon dài niết nhẹ một cái vào mảnh thịt màu đỏ cánh hoa xoa bóp, khiến cho nữ thể một tiếng than nhẹ. (Song Nhi: *phụt,phụt,phụt phụt…..*……Phong Nhi: *mang bịch máu ra tiếp khẩn cấp*)
“Hoàn hảo không có thương tổn đến nàng.”
Nguyên lai hắn sợ lúc ân ái ở ôn tuyền tổn thương đến nàng, phải giúp nàng xem “Miệng vết thương”(Song Nhi:sao chỗ này lại để trong ngoặc kép ạ?….Vân Nhạc:tò mò quá rồi đấy, hỏi làm gì)…… Nàng hiểu lầm hắn. Nàng còn tưởng rằng hắn là đồ háo sắc!(Song Nhi:ngây thơ mà)
Đúng vậy, Âu Dương Liệt chính là đồ háo sắc! Lần này Tô Thải Tần lại sai lầm rồi.
Nhìn ngọc thể nõn nà, tư thái lại dâm mĩ như vậy, nơi riêng tư nữ tính nhỏ bé nhất đều nhìn thấy rõ ràng, Âu Dương Liệt nam tính cứng rắn bừng bừng phấn chấn đau đớn không thôi. Hắn đặt mình vào trong hai chân tuyết trắng, đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên ngực mình, cứng rắn nói: “Giúp ta cởi áo!”
Tô Thải Tần nghe lời động hai tay giúp phu quân cởi bỏ quần áo. Nàng đã quên có thể đem hai chân hơi chút khép lại ,hai đầu gối không còn bị áp chế, cho nên nàng hai chân vẫn là thật to mở ra. Sau khi nàng giúp Âu Dương Liệt cởi áo, cặp con ngươi đen nóng cháy của hắn chưa rời khỏi mật huyệt thủy nộn,kiều diễm như hoa; dã thú dưới thân hắn thực rất muốn đi sâu vào……
Cởi bỏ quần áo đặt ở bên giường, thân thể nam tính tinh tráng không có sẹo lồi lõa lồ ở phía trước, phân thân dâng trào chạm vào vùng bụng bằng phẳng của nàng, Tô Thải Tần thấy thế, hít sâu một hơi — không thể nào! Vừa rồi ở ôn tuyền đã hoan ái một hồi, rất kịch liệt, cũng rất lâu, hắn…… còn muốn?
Tô Thải Tần toàn thân khô nóng đứng lên, thấy hắn nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư chính mình,mà nàng toàn thân trống trơn, lại là tư thế bất nhã như thế, mắc cỡ chết người!
Đang lúc Tô Thải Tần muốn đem hai chân khép lại, Âu Dương Liệt liền bắt lấy đầu gối của nàng, không cho nàng thay đổi khoảng cách giữa hai đùi.
Hắn thích xem nàng như vậy. Hoàn toàn rộng mở, hoàn toàn trọn vẹn nàng! ( Song Nhi: Liệt ca, ta đã đúc xong 1 huy chương siêu cấp biến thái rồi, có thể đeo…Liệt : *liếc mắt làm ngơ* )
Âu Dương Liệt cử động cơ bắp bên dưới, phân thân gắng gượng đâm vào hoa huyệt khẩu của nàng, ma sát đóa hoa, cũng động vào tiểu hoa hạch, hy vọng giúp nàng một chút thời gian sinh ra mật nước. Phân thân bừng bừng bởi vì hưng phấn đã chảy ra chút nước(nguyên ,..nguyên ….nguyên văn là nước bọt a ), hắn đem nó bôi nhẹ ở huyệt khẩu, nhưng đóa hoa của nàng còn chưa đủ ướt át……
Hắn sờ soạng quần áo, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ, cắn nút lọ, nhỏ vài giọt vào của mình, vật đang nóng bừng bừng trong khoảnh khắc dính đầy mùi hương hoạt dịch. Âu Dương Liệt ở trước hoa huyệt khẩu nhẹ nhàng qua lại đâm vào (bản dịch raw nhá), cuối cùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, dưới thân dùng một chút lực, “sắt thép” cứng rắn bởi vì hoạt dịch lập tức nhập vào tận gốc, bị bức tường tầng tầng vách thịt vây quanh, hút vào.
Mặc dù có hoạt dịch giúp, nhưng của Âu Dương Liệt rất to lớn, Tô Thải Tần bởi vì trong cơ thể bị cường lực tạo ra mà hô nhỏ, trong lòng không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một ý niệm — hắn…… Hắn thật sự tiếp tục một lần nữa?!
Không, hắn không phải một lần, hắn là rất nhiều lần! Tô Thải Tần lại sai thái quá.
“Tần nhi, không…… Không đau chứ?” Âu Dương Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không…… Sẽ không……” Trong cơ thể mặc dù bị phân thân cực đại lấp đầy, nhưng cũng không đau. Nàng thẹn thùng ngả người ra sau.
Âu Dương Liệt buông đầu gối, cầm mắt cá chân trắng noãn của Tô Thải Tần, đem hai đùi của nàng áp lên bên sườn cùng bả vai, khiến cho hai chân thon dài tuyết trắng mở ra thật to, Tô Thải Tần bởi vì áp lực thân thể mà nhíu lại mày liễu.
Mặt trên nam thể bắt đầu luật động, cấp bách tiến tiến xuất xuất, muốn lại một lần nữa thể nghiệm cảm xúc mất hồn thực cuồng nhiệt lúc trước. Âu Dương Liệt cảm thấy trong cơ thể phảng phất có một con dã thú, cuồng vọng muốn hoành hành ngang ngược. Hắn rút ra toàn bộ, lại dùng lực đi vào, mỗi một lần đều kích tình Tô Thải Tần yêu kiều, khi hắn cuồng liệt tiến vào nàng không tự chủ muốn tránh né, bất quá mắt cá chân lại bị một đôi tay hữu lực kéo giật lại, nàng chỉ có thể ở dưới thân hắn không ngừng thở dốc, kiều mị kêu rên.
“Tần nhi, nàng đừng trốn, để cho ta yêu nàng!” Âu Dương Liệt dùng lực cầm lấy mắt cá chân tiếp tục áp vào hai bên sườn, vượt quá giới hạn khiến Tô Thải Tần cảm thấy thân thể như bị xé rách, đau đến cắn chặt môi dưới.
Âu Dương Liệt đang trong kích tình nên không phát giác, chỉ liên tiếp tiến vào, thân thể cường tráng rắn chắc đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú vì kịch liệt vận động mà mồ hôi xuất hiện nhỏ từng giọt trên khuôn mặt phấn nộn của nàng. Ở trong cơ thể nóng rực như dã thú xâm nhập nàng, nơi riêng tư truyền đến từng trận khoái cảm làm cho Tô Thải Tần điên cuồng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hai tay bám vào phiến ngực dày rộng, nghe được bên tai không ngừng có người gọi tên nàng.
“Tần nhi…… Tần nhi……”
“A……” Tô Thải Tần cuồng loạn phe phẩy đầu, không thể hưởng ứng, móng tay vì hưng phấn mà gắt gao bấm vào cơ ngực màu đồng.
Âu Dương Liệt kéo ra đưa vào tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. “A –” Tô Thải Tần lên tới đỉnh núi vui sướng, thét chói tai, móng tay càng thêm cắm vào cơ ngực cường tráng. Rốt cục Âu Dương Liệt Cuồng rống một tiếng, đem yêu dịch lửa nóng đều phun ở sâu trong hoa tâm.
Một đôi tay ngọc hạ xuống trước ngực hắn, lưu lại mười vết máu!
Qua trưa hôm sau, Âu Dương Liệt sai hạ nhân đem đồ ăn đến Hương Tuyền uyển, chính mình nhẹ nhàng đánh thức thê tử còn đang trong giấc mộng. Tuy rằng hắn có thể để nàng tùy ý ngủ thẳng tới chạng vạng, nhưng hắn không nhẫn tâm cho nàng khi tỉnh lại lúc chạng vạng bụng đói kêu vang, cho nên hắn muốn nàng ăn mấy miếng, lại tiếp tục ngủ.
Tô Thải Tần còn buồn ngủ mơ mơ màng màng, nhưng nàng nhìn đến Âu Dương Liệt liền thanh tỉnh, ánh mắt mở thật to, kinh ngạc nhìn hắn.
“Liệt, chàng bị thương! Làm sao có thể đâu? Chàng võ công không phải tốt lắm sao? Như thế nào thương thành như vậy? Đau không đau không? Nhanh bảo Võ Tĩnh lấy thuốc trị thương đến! Võ Tĩnh — ngô……”
Tô Thải Tần cái miệng nhỏ nhắn bị bàn tay Âu Dương Liệt to che khuất, thanh trầm thấp âm tràn ngập ma mị vang lên ở bên tai, “Không cần kêu, lại bảo ta hội nhịn không được sẽ ngăn chận nàng, như vậy ta lại “bị thương” thêm một lần! Biết chưa? Tần nhi thật giống tiểu mèo hoang nha!”
Nàng giương miệng, kinh ngạc nhìn thân hình hắn “Vết thương chồng chất”. Bả vai, trước ngực, lưng, đùi, thậm chí cái mông, đều có vài vết cào, dấu răng — a, gáy cũng có! Hắn toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại khuôn mặt tuấn tú là hoàn hảo như lúc ban đầu, những nơi khác đều vô cùng thê thảm. Đây là kết quả Âu Dương Liệt cả đêm không cho nàng ngủ.
“Này…… Đây là ta……” Tô Thải Tần rốt cục nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhưng là nàng còn không xác định.
“Đúng vậy, đây là Tô Thải Tần võ lâm cao thủ tối hôm qua “làm nhục” ta. Ta bị “ làm nhục “ thật sự đau……” Mau! Âu Dương Liệt ở trong lòng bổ sung một chữ cuối cùng, cười đến thực vui vẻ.
“Lăng…… Làm nhục? Rất đau? Ta…… Ta không có a! Như thế nào……” Tô Thải Tần cả người đều đỏ hồng. Nàng hiện tại ý thức rõ ràng, cũng hoàn toàn nhớ tới chuyện tối hôm qua.
“Tối hôm qua rõ ràng là chàng…… Là chàng…… Bắt lấy…… Cái kia……”
Đêm qua hắn thay đổi vài cái tư thế, hắn võ công lại hảo, nàng căn bản không thể kháng cự, chỉ có thể mặc cho hắn “ta cần ta cứ lấy”, tùy ý đùa nghịch. Nàng chỉ nhớ rõ cuối cùng hắn là bắt lấy cái eo mảnh mai của nàng, xâm chiếm từ phía sau……
Nhìn Tô Thải Tần mặt đỏ bừng, Âu Dương Liệt vẻ mặt đắc ý, “Tốt lắm, nương tử, cho dù ta bị nàng “ làm nhục “, nhưng ta đại nhân đại lượng, tha thứ nàng quá vô tâm.”
“Không phải a! Rõ ràng là chàng…… Là chàng……” Nói đến một nửa, Tô Thải Tần nhìn đến ánh mắt bỡn cợt của phu quân, mới biết được hắn trêu nàng, liền vung tay đánh hắn.
“Được được rồi! Ngoan Tần nhi, mau ăn đi! Miễn cho đói bụng.”
Hai người ngay tại Hương Tuyền uyển khoái trá vượt qua thời gian giữa trưa.
Bởi vì Tô Thải Tần thích ôn tuyền thiên nhiên ở Tương Tuyền uyển, Âu Dương Liệt liền dừng lại Tùng Giang phủ một thời gian, nháy mắt mùa xuân qua, mùa hè đến.
“Phu nhân, đây là thư tín của Hấp huyện Tô phủ cùng Hàng Châu Từ gia trang.” Văn Đức cùng Võ Tĩnh cung kính trình lên hai phong thư.
Từ sau lần đó, Văn Đức cùng Võ Tĩnh nhìn thấy Âu Dương Liệt liền trốn. Tuy rằng hắn đã đáp ứng không trách cứ bọn họ, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn là khiến họ chịu khổ sở, bởi vậy hai người tôn sùng Tô Thải Tần, đối Tô Thải Tần là phu nhân dài, đối trang chủ là phu quân ngắn, cung kính vô cùng, khiến Âu Dương Liệt ăn nhiều dấm chua.
Hiện tại Âu Dương Liệt lại ở phía sau Tô Thải Tần đối hai người ánh mắt đe dọa, nhưng hai người chính là ở trong lòng cười thầm. Phu nhân ban ngày đều cùng trang chủ ở một chỗ, buổi tối hai người liền oa ở trong phòng không ra khỏi cửa, người bên ngoài nào có cơ hội a!
Tô Thải Tần đọc xong, vẻ mặt ý cười, quay đầu đối Âu Dương Liệt nói: “Liệt, bởi vì Trực thúc chịu khó thành khẩn, nương ta rốt cục gật đầu; Nương chờ mùa hè qua đi, thời tiết không nóng, sẽ gả cho Trực thúc.”
Âu Dương Liệt cười gật gật đầu. Như vậy tốt nhất, thân càng thêm thân, Tần nhi là vĩnh viễn cũng chạy không thoát.
“Một phong khác là Từ gia trang……” Tô Thải Tần đang muốn xem, lại bị Âu Dương Liệt đoạt đi.
“Ta xem là được.”
Âu Dương Liệt mở ra, qua loa xem, một bên, ôm Tô Thải Tần vào nhà.
“Ai! Từ trang chủ là viết cái gì đâu? Như thế nào……” Tô Thải Tần quay đầu nhìn bức thư bị ném xuống đất.
“Không cần để ý đến hắn. Đều là một ít vô nghĩa. Đúng là tên xấu xa!” Âu Dương Liệt ôm lấy Tô Thải Tần cất bước hướng Hương Tuyền uyển đi, trừng mắt nhìn hai người đằng sau, ý tứ là không cho phép theo cùng!
Văn Đức, Võ Tĩnh nhìn bóng dáng phu thê trang chủ, Văn Đức bắt đầu ồn ào, “Ai! Chúng ta đành phải đi tìm Thúy Lục chơi. Võ Tĩnh, đi thôi!”
Không có một bóng người trong đình viện, một trậ gió nhẹ thổi qua lật mở tờ giấy, mơ hồ đọc được……
Âu Dương huynh:
Ngươi nếu không đến, Từ gia trang đỗ quyên hoa đều nhanh cảm tạ. Không cần
Lại giống lần trước lừa ta, đâu có muốn tới Hàng Châu,Người là ở Tô Châu……
Lần này ngươi nói tới, người lại là ở Tùng Giang phủ
Ngươi rốt cuộc là tới không?
Âu Dương Liệt, ngươi lần này nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa.
Từ gia trang huynh đệ ta sẽ tận tình chào đón……
Mặt sau bị che khuất thấy không rõ lắm, nhưng dù sao chính là bọn họ phải đợi rồi!
Kết thúc_
Bên trong Hương Tuyền uyển truyền ra tiếng thở gấp liên tục, ngẫu nhiên có vài câu nói nhỏ khe khẽ truyền ra, đứt quãng, nghe không rõ lắm.
“Liệt…… Cái bình nhỏ kia là cái gì?”
“Đó là thứ dùng vào thời điểm giúp đóa hoa không đủ ướt át.”
“Có ý tứ gì? Ta không hiểu.”
“Ai, đừng hỏi. Để khi nào gặp Triệu Vô Ngôn, nàng hỏi nàng ta sẽ biết.”
“Nhưng là phải đợi lâu! Liệt, chàng nói cho ta biết, được không? Van cầu chàng a!”
“Ngô…… Muốn ta nói cho nàng cũng có thể, nhưng là có một điều kiện.” Đại sói hoang truyền ra thanh âm xấu xa.
“Điều kiện?”
“Đúng! Chỉ cần nàng nghe lời ta, ta liền nói cho nàng.” Đại sói hoang vươn ma chưởng!
“Ân…… Được rồi!” tiểu bạch thỏ vô tội rơi vào trong cạm bẫy!
Hương Tuyền uyển lại lần nữa trình diễn tiết mục Âu Dương Liệt bị “Làm nhục” thật sự thống khoái.
Hồi lâu sau……
“Tần nhi, nàng cũng nói cho ta biết, nàng là như thế nào biến ra hai ngàn lượng bạc kia?”
“Này…… Là cơ mật buôn bán! Ha ha ha!”
“Tần nhi!”
Âu Dương Liệt lại bị thống khoái “Làm nhục” thêm một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.