Giang Nam Mỹ Nương Tử

Chương 5: Chương 3-1

Vân Nhạc

23/10/2016

"Đại phu, thế nào rồi?"

"Này......"

Trong mông lung, Thu Nguyệt nghe thấy có người thấp giọng nói chuyện, âm thanh lúc gần lúc xa, nghe không rõ. Nàng thử mở mắt, lại cảm thấy mí mắt như nặng ngàn cân, một lát sau, lại mê man mà ngủ.

Khi mê man, Thu Nguyệt cảm thấy toàn thân thật ấm áp, tự hỏi bản thân có phải đã chết rồi? Thì ra thế giới bên kia ấm áp như vậy, không có đầu trâu mặt ngựa, không có âm tào địa phủ, không đáng sợ chút nào, nàng liền an tâm tiếp tục ngủ......

Không biết qua bao lâu, ánh sáng mãnh liệt chiếu lên mặt làm Thu Nguyệt đang ngủ say phải tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ hồ.

"A......" Nàng rên rỉ, chỉ thấy toàn thân đau nhức.

"Cô nương, nàng đã tỉnh?"

Thu Nguyệt mở đôi mắt xinh đẹp nhìn về nơi phát ra tiếng nói, lập tức thấy một đôi mắt màu nâu đang nhìn mình.

Là hắn?!

Trong lòng Thu Nguyệt rối loạn.

"Cô nương, đại phu chẩn đoán nàng bị phong hàn, nàng vẫn nên ngủ tiếp một chút đi!" Chủ nhân đôi mắt nâu nhạt nhân tiếp tục dùng âm thanh đầy từ tính mà nói.

Thanh âm trầm thấp như có ma lực, trái tim đang đập loạn nhịp chậm rãi ổn định, Thu Nguyệt lại lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Lần này nàng ngủ rất sâu, mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ. (#thu: thấy soái ca là thấy mộng đẹp )

Một trong những chuyện làm đời người vui sướng nhất, đó là ngủ thẳng một giấc rồi tỉnh lại.

Ánh nắng ấm áp trải đầy trong phòng, Thu Nguyệt nằm trên giường mềm mại, ôm chăn phủ gấm như lông chim, mở to đôi mắt như làn thu thủy linh động đánh giá nơi mình đang ở. Tuy rằng nàng không biết đây là nơi nào, nhưng chắc chắn đây không phải âm tào địa phủ, nơi này là một nơi nghỉ dưỡng thật thoải mái!

Trong phòng bài trí đồ cổ Đường Triều, Tống Triều, bàn ghế và giường đều làm từ loại gỗ trân quý, chăn phủ gấm gối thêu đều là hàng nổi tiếng của Tô Châu. Nghe tiếng chim hoàng anh hót véo von bên ngoài làm bầu trời nơi đây như tràn đầy âm nhạc.

Chỉ hơi kỳ quái ——

Căn phòng này có thể di chuyển!

Thu Nguyệt khi mê man cũng cảm giác được thân thể nhẹ nhàng lay động, một lần nàng còn tưởng rằng mình đã chết, hồn lìa khỏi xác mới có thể lảo đảo lắc lư, nhưng bây giờ nàng khẳng định mình chưa chết, bởi vì trên bàn trước giường có để một chén cháo tương ngọt nóng hầm hập.

Thế giới Tây Phương cực lạc sẽ không có cháo tương ngọt nha !

"Cô nương, nàng đã tỉnh? Cũng không chênh thời gian lắm." Chủ nhân của đôi mắt màu nâu nhạt bước vào phòng, thoạt nhìn tâm tình rất vui vẻ.

Thanh âm trầm thấp kéo Thu Nguyệt về thực tại.

"Đa tạ công tử cứu mạng, Thu Nguyệt suốt đời khó quên." Thu Nguyệt hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói. Nàng như nghe thấy tim mình đập như sấm trong lồng ngực.

"Chỉ là việc nhỏ, không cần để ý. Mau ăn hết bát cháo này đi!"

Thu Nguyệt thuận theo gật đầu, vươn cánh tay trắng như ngó sen muốn cầm chén cháo.

"A!" Thu Nguyệt hét lên một tiếng, "Ta...... Ta như thế nào...... Tại sao có thể như vậy?" Âm thanh vốn trong trẻo, lúc này lại run rẩy nói không nên lời.

"Bởi vì nàng nhảy xuống sông, nước sông rất lạnh, cho nên bị nhiễm phong hàn. Đại phu nói tốt nhất phải....." Âm thanh trầm ổn giải thích.

"Không phải! Ta chỉ là ta...... ta...... ta làm sao có thể......" Toàn thân xích loã ? !

Thu Nguyệt vươn tay thì mới ý thức được trên người mình không mặc quần áo, chỉ có chăn gấm phủ trên thân thể trần như nhộng. Nhưng câu nói kế tiếp, nàng như thế nào cũng không thể thốt ra, cả khuôn mặt đỏ như ráng chiều.

Nam tử nhướng mày, tựa hồ không hiểu vì sao nàng đột nhiên ngắt lời hắn.

"Xin hỏi..... Ta...... Quần áo của ta đâu?" Thu Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

"À! Thì ra nàng có ý này." Nam tử dường như đã hiểu, gật đầu."Lúc ta vớt nàng từ dưới sông lên thì toàn thân nàng đều lạnh như băng, lúc ấy không có quần áo của nữ nhân, vì vậy bất đắc dĩ, đành phải cởi quần áo ướt của nàng ra, lại đắp chăn gấm lên, tránh cho thân thể bị hàn khí xâm nhập.Đành vậy thôi"

Cái gì gọi là đành vậy?! Nàng dù sao vẫn là khuê nữ! Toàn thân đều bị nam nhân này nhìn hết, còn nói không sao, không chừng còn có những người khác cũng đã thấy thân thể của nàng! Nàng.....

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Thu Nguyệt, sắc mặt nàng từ đỏ bừng biến thành trắng bệch.

Chủ nhân của đôi mắt nâu kia như nhìn thấu ý nghĩ của Thu Nguyệt.

"Yên tâm, tự ta giúp nàng cởi quần áo, không có ai khác đụng vào nàng. Mau ăn hết bát cháo này đi.”



Yên tâm? Cả người nàng đều bị hắn nhìn hết, còn bảo nàng yên tâm? !

"Ngươi...... Ngươi......" Thu Nguyệt kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt với nam nhân trước mặt.

"Được rồi, không nên nói nhiều nữa, mau ăn cháo đi." Nam tử có vẻ sắp hết kiên nhẫn.

"Kia......" Thu Nguyệt trong lòng còn có trăm ngàn nghi vấn, đang muốn mở miệng, lại bị đút một muỗng cháo, theo phản xạ nuốt xuống.

"Ăn ngon không?" Nam tử cười nhạt.

Nụ cười này làm đầu óc Thu Nguyệt trống rỗng.

Hai tròng mắt nâu nhạt, thâm tình như nước, sống mũi cao ngất, lông mi tinh tế, kết hợp với đôi môi mỏng, càng tăng thêm vẻ tiêu sái của hắn. Màu da hắn trắng, không ngăm đen như nam tử bình thường, nhìn qua như một công tử cao quý có học thức.

Nam nhân anh tuấn, phong thái mê người nha!

Nhưng sao nhìn hắn thấy quen quen, cứ như trước đây đã gặp.....

"Truớc ăn hết chén cháo này, có việc gì nói sau!" Nam tử nhìn Thu Nguyệt đang ngẩn người.

Thu Nguyệt đỏ mặt gật đầu, nuốt từng ngụm cháo ngọt được đút tới.

Một lát sau, Thu Nguyệt ăn không nổi, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta ăn no rồi."

Nam tử lộ vẻ kinh ngạc vì Thu Nguyệt ăn quá ít, nhưng hắn cũng không miễn cưỡng nàng, đem chén cháo vẫn còn hơn nửa đặt trên bàn, ngồi xuống ghế.

"Được rồi, cô nương, nàng muốn biết chuyện gì?" Nam tử có vẻ tương đối thoải mái, dáng vẻ nhàn nhã tự tại.

Ăn xong cháo, tinh thần cũng khôi phục, Thu Nguyệt thông thả mở đôi môi anh đào, nhỏ nhẹ hỏi: "Công tử là người ở đâu? Nơi này là nơi nào?"

Khóe miệng của chủ nhân đôi mắt nâu mỉm cười, "Ta tên Từ Thanh Vân, nơi này là thuyền hoa, chúng ta đang đi trên sông."

Thì ra là thế! Khó trách nàng cảm thấy cái phòng này đang chuyển động !

"Từ đại ca, ta tên Thu Nguyệt, từ Hàng Châu đến, nay muốn tới Tô Châu. Thật sự cảm ơn huynh đã cứu ta." Thu Nguyệt hơi gật đầu.

"Không cần khách sáo....... Hàng Châu đến Tô Châu là cả một đoạn đường dài, một cô nương vì sao lại phải đi xa nhà thế? Có việc gấp gì sao?" Bình thường nữ tử không hay ra cửa, nhất là xa nhà, cho dù đi xa, cũng sẽ có gia đinh đi theo. Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt lẻ loi một mình, mới hỏi như vậy.

"Ta theo lệnh của trang chủ, tới Triệu gia ở Tô Châu nhờ giúp đỡ." Thu Nguyệt thành thật.

"Trang chủ?" Từ Thanh Vân nhướng mày.

"Vâng, trang chủ của ta là chủ nhân của thiên hạ đệ nhất trang, Từ gia trang."

"Từ Bộ Vân?!" Sắc mặt ung dung của Từ Thanh Vân lập tức biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng làm người ta không rét mà run.

"Từ đại ca biết trang chủ của ta?"

Từ Thanh Vân không trả lời, xoay người về phía cửa sổ, trong phòng lâp tức yên lặng, một bầu không khí làm kẻ khác khó thở.

Thu Nguyệt cũng cảm giác được."Từ đại ca, huynh ——"

"Thu Nguyệt, quan hệ của nàng với Từ Bộ Vân là như thế nào?" Từ Thanh Vân ngắt lời Thu Nguyệt, hỏi.

"A?" Thu Nguyệt cảm thấy vấn đề này hơi kỳ quái, nhưng theo lễ nghi, nàng vẫn trả lời."Ta và trang chủ không có quan hệ gì, ta chỉ là một tỳ nữ trong trang thôi."

Tỳ nữ? Không giống chút nào, như là thiên kim tiểu thư nhà ai vậy. Nhưng khi hắn giúp Thu Nguyệt cởi quần áo thì phát hiện nàng cũng không quấn chân, nếu là thiên kim nhà giàu, nên có một đôi chân nhỏ mới đúng...... Trong lòng Từ Thanh Vân bán tín bán nghi.

"Thật sao?" Từ Thanh Vân cao giọng, hỏi lại lần nữa.

"Đúng vậy!" Thu Nguyệt thấy Từ Thanh Vân thở dài nhẹ nhõm.

Đường cong trên mặt thả lỏng, lại khôi phục vẻ tiêu sái tuấn lãng trước kia, Từ Thanh Vân xoay người về phía Thu Nguyệt, "Ta còn tưởng rằng tên sắc quỷ kia đã sớm hạ thủ với nàng !"

"A, trang chủ chúng ta không phải loại người như vậy, trang chủ...... Ủa, Từ đại ca bảo trang chủ chúng ta là sắc quỷ, vậy hai người......"

"Hắn là đại ca của ta." Giọng Từ Thanh Vân lạnh lùng không mang theo chút cảm tình.

"Hả" Thu Nguyệt lắp bắp kinh hãi, càng nắm chặt chăn mền trên người.

"Sao vậy? Nàng ở Từ gia trang chưa từng nghe qua ba chữ Từ Thanh Vân sao?" Từ Thanh Vân có chút không vui với phản ứng của Thu Nguyệt.

"Không phải!" Thu Nguyệt vội vàng giải thích, "Chúng ta biết là Từ gia trang có nhị trang chủ, nhưng bởi vì lúc ta còn rất nhỏ, nhị trang chủ đã đến cửa hàng ở Tô Châu, nên không biết bộ dáng của nhị trang chủ...... Thực xin lỗi, Thu Nguyệt thất lễ." Khó trách nàng có cảm giác đã từng thấy hắn ở đâu, hóa ra hắn là em trai của trang chủ !



Ánh mắt long lanh của Thu Nguyệt quan sát nam nhân trước mắt.

Dáng người rắn chắc thon dài, có thể thấy có luyện võ công. Lông mày dài nhỏ, kết hợp với đôi mắt nâu sáng ngời có thần, sống mũi cao ngất, đường cong đôi môi ưu mĩ, tạo nên khuôn mặt tuấn dật.

Chẳng qua trên lông mày có một vết sẹo mờ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú. Tuy rằng hắn là em trai của trang chủ, cũng có vài điểm giống, nhưng hai người làm cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Trang chủ Từ Bộ Vân là người nghiêm khắc, lạnh lùng, nhị trang chủ lại tạo cho người ta cảm giác một khí chất ung dung, tự tin.

Cùng lúc Thu Nguyệt đang tỉ mỉ đánh giá Từ Thanh Vân, trong lòng Từ Thanh Vân cũng hoài nghi : huynh trưởng háo sắc sao có thể buông tha nữ tử xinh đẹp như thế?

Đôi mắt linh hoạt, khuôn mặt trắng hồng, lông mày cong như lá liễu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, mái tóc đen mềm như mây, hơn nữa toàn thân da thịt mềm mại như nước...... Sắc quỷ kia như thế nào buông tha Thu Nguyệt? Hay là tuổi Thu Nguyệt quá nhỏ? !

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Vân ho một tiếng, "Khụ! Thu Nguyệt...... Nàng...... Năm nay bao nhiêu tuổi?" Đầu lưỡi của hắn hơi líu lại.

"Dạ, nhị trang chủ, Thu Nguyệt năm nay mười sáu." Thu Nguyệt cung kính đáp lời.

"Gọi ta Từ đại ca là được rồi, không cần như ở Từ gia trang, ta thấy không quen." Miệng Từ Thanh Vân nói vậy, trong lòng cũng nghĩ Thu Nguyệt mười sáu tuổi rồi, sắc quỷ kia còn chưa chạm qua Thu Nguyệt, tám phần là hắn bận ở kỹ viện tầm hoa vấn liễu.

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Từ Thanh Vân lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, khiến cho khuôn mặt thoạt nhìn tuấn tú của hắn tăng thêm vài phần sức quyến rũ.

"Thu Nguyệt, đại phu chẩn đoán nàng bị phong hàn, nàng vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi." Từ Thanh Vân dùng ngữ điệu quan tâm nói, vừa kéo chăn gấm lên, sphủ lên người Thu Nguyệt.

"Nhị trang chủ......"

"Không cần gọi ta như vậy!" Từ Thanh Vân nhìn thẳng Thu Nguyệt.

"Từ...... Từ đại ca." Mặt Thu Nguyệt hơi đỏ lên.

"Ừ" Từ Thanh Vân đáp.

"Ta nghĩ...... Không biết xiêm y của ta còn hay không? Có thể......" Thu Nguyệt cảm thấy cả người nóng ran, dù sao nàng chưa bao giờ xích lõa như vậy, huống chi lại một mình ở chung phòng cùng nam tử, nếu để người khác biết, sẽ nghĩ thế nào ?

Lời nói của Thu Nguyệt khiến Từ Thanh Vân chú ý, hắn nhìn mặt nàng hồng đến tận tai, cần cổ trắng nõn tuy bị chăn phủ gấm gắt gao bao trùm, nhưng có thể tưởng tượng ra thân hình tuyết trắng không tỳ vết, giờ phút này nhất định cũng có màu giống như hoa hồng, thân thể loã lồ trắng như ngọc...... Trong đầu tưởng tượng làm cho dưới bụng dưới Từ Thanh Vân nổi lên phản ứng.

"Từ đại ca?" Thu Nguyệt nhìn Từ Thanh Vân sững sờ đứng đó, thử gọi một tiếng.

Âm thanh của Thu Nguyệt gọi lý trí của Từ Thanh Vân về, hắn hắng giọng, "Hẳn là đã khô. Ta đi xem!" Lập tức xoay người ra khỏi phòng.

Lúc này trái tim loạn nhịp của Thu Nguyệt mới hồi phục nhịp đập bình thường.

Thì ra hắn chính là nhị trang chủ...... Nghe trong trang, đại thúc nói nhị trang chủ ngày thường vân du tứ hải, hạ nhân khó mà được gặp hắn một lần, mà nàng từ nhỏ chưa từng gặp hắn —— đó cũng là điều tất nhiên, nàng mới mười sáu, Từ Thanh Vân đã hai mươi sáu, hai người kém tới mười tuổi, nàng tất nhiên sẽ chưa gặp hắn.

Đầu nàng đang suy nghĩ, thì Từ Thanh Vân đẩy cửa phòng, trên cổ tay hắn khoác y phục của nàng, bao gồm cả áo lót của nàng, cái yếm trắng tinh.

Nhìn Từ Thanh Vân cầm quần áo lót của mình, Thu Nguyệt xấu hổ đến mức cả khuôn mặt nóng rực như lửa đốt, hận không thể chui luôn xuống đất. Hắn...... Hắn thế nào...... Làm sao lại...... Trời ạ! Xấu hổ chết mất!

Từ Thanh Vân đem quần áo đặt trên giường, cứ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt đang suy nghĩ lung tung bị hắn nhìn thì hoảng hốt, "Kia...... Cái kia, cám ơn Từ đại ca, ta...... Ta có thể tự mình thay đồ."

"A, ta đã quên!" Từ Thanh Vân xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía giường."Nàng có thể mặc đồ."

Cái gì?! Nàng mặc quần áo mà hắn muốn ở đây? !

"Thu Nguyệt, ngươi có thể mặc quần áo." Từ Thanh Vân nghe phía sau không có động tĩnh, lại nhắc nhở.

Thu Nguyệt rất muốn mời Từ Thanh Vân ra ngoài, như vậy nàng mới yên tâm thay quần áo, nhưng nhìn hắn dường như không có ý muốn ra ngoài, mình lại chỉ là một tỳ nữ, dù có không muốn, cũng không thể làm trái ý chủ tử, do dự......

"Thu Nguyệt!" Từ Thanh Vân không kiên nhẫn lại kêu tên nàng.

"A! Ta biết rồi." Thu Nguyệt nhẹ nhàng cầm quần áo trên giường, bắt đầu mặc.

Phía sau âm thanh mặc quần áo, làm cho Từ Thanh Vân không kìm được tưởng tượng bộ dáng Thu Nguyệt mặc quần áo. Quần lót mỏng manh bao trùm cặp mông tròn, cũng bao trùm cấm địa nữ tính, cái yếm trắng tinh khỏa lấp đôi gò bồng đào đầy đặn, áo khoác cao cổ phủ lên bờ vai trắng, cổ tay áo hẹp dài che đậy cánh tay trắng nõn, cái váy che lại đôi chân thon dài mê người......(#Thu: woa sắc lang a~ %@#^@#)

Giờ phút này trong đầu Từ Thanh Vân ảo tưởng, cơ thể nóng lên; khi hắn phát giác thì nam tính dưới thân đã cứng rắn.

"Xong rồi! Từ đại ca, ngươi có thể xoay người."

Âm thanh thanh thúy của Thu Nguyệt làm Từ Thanh Vân hít sâu một hơi. Lúc này nếu hắn xoay người,thật không dám cam đoan sẽ không cường bạo nàng! Nàng thật sự rất mê người. (#Thu: câu cường bạo ta xoắn đấy..nguyên văn là dụng cường a~)

"Từ đại ca?" Thu Nguyệt thấy hắn lại sững sờ tại chỗ, lại kêu hắn. Tại sao Nhị trang chủ lại hay sững sờ nhỉ? Đại trang chủ chẳng bao giờ như vậy.

"A! Ta đi hỏi Sùng Ân thuyền đã đến đâu ?" Từ Thanh Vân nói xong cũng vội vàng rời phòng, bỏ mặc Thu Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Mỹ Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook