Chương 13: Chương 6-2
Vân Nhạc
23/10/2016
Nam nhân không có ý dừng lại, liên tục tàn sát bừa bãi trên thân thể nữ
nhân đã hôn mê, vật nam tính cắm vào rút ra tựa hồ không bao giờ ngừng
lại, bàn tay không hề cố kỵ vuốt ve thân thể mê người dưới thân, mỗi chỗ tư mật đều không thoát khỏi ngón tay của hắn.
Thanh âm thân thể hoan ái đầy rẫy Hồng Phúc cư, giường lớn chắc chắn cũng phát ra tiếng vang, bàn tay Từ Thanh Vân lại bao phủ ngực nàng, tốc độ cắm rút gia tăng, nhanh hơn nữa!
Hắn ngẩng đầu lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tiến vào trong hoa huyệt ấm áp giúp hắn thỏa mãn.Mãi đến khi hoa huyệt phát ra tiếng co rút rất nhỏ, hắn mới điên cuồng hét lên một tiếng, tiết ra dịch nóng bỏng phóng thật sâu vào trong hoa tâm.
Tối nay hắn không thể khống chế chính mình.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần......
Đêm đã khuya......
Sáng sớm hôm sau, Thu Nguyệt tỉnh lại trong ánh nắng ban mai, nước mắt lần lượt rơi trên khuôn mặt không chút biểu cảm, con ngươi đêm qua khóc đến sưng đỏ nhìn nóc giường ngẩn người, cả người không nhúc nhích.
Hồi lâu, đầu ngón tay trắng bệch giật giật.
Đau!
Toàn thân đều đau!
Tâm càng đau!
Không nghĩ tới hắn là người như vậy...
Bên gối truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng mới biết hắn còn đang ngủ say.
Sau khi lớn tiếng với nàng, cường ngạnh chà đạp nàng, hắn còn ngủ được an ổn như thế, yên tâm, thoải mái như vậy? !
Còn nói hắn yêu nàng, thích nàng, sẽ chịu trách nhiệm với nàng...
Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!
Thu Nguyệt điên cuồng gào thét trong lòng.
Rốt cục, nàng quyết định, chịu đựng nơi riêng tư truyền đến cảm giác nóng rực sâu sắc, lặng lẽ xuống giường, im lặng mở tủ quần áo, mặc vào một bộ quần áo khác, không tiếng động chải đầu, búi tóc, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rời khỏi Hồng Phúc cư hoa lệ.
Bởi mới sáng tinh mơ, trong viện cũng không có người nào đi lại, Thu Nguyệt thuận lợi ra cửa lớn của cửa hàng Tô Châu.
Trên người nàng không có đồng nào, đứng trên đường cái Tô Châu chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết nên đi nơi nào. Nhớ tới trước kia Tiểu Đình từng nói với nàng, nếu ra ngoài, có thể tìm hội quán đồng hương, hội quán có thể cho biết chỗ đặt chân hoặc tin tức cần thiết, đối với người ra cửa bên ngoài thực tiện lợi.
Uh! Nàng phải đi tìm hội quán Hàng Châu!
Thu Nguyệt hạ quyết tâm đi hỏi phương hướng hội quán Hàng Châu, liền lững thững hướng phố Bắc Đại đi. Sắp đến hội quán thì lại nghe thấy có người ở phía sau kêu nàng.
“Thu Nguyệt! Thu Nguyệt, “
Âm thanh rất quen thuộc....
“Mau dừng lại! Nguyệt nha đầu!”
Thu Nguyệt dừng bước lại, nhìn lại ——
“Trịnh thúc? !” Nàng cao hứng hô.
Tha hương gặp cố tri là điều hạnh phúc nhất.
Một đám người Từ gia trang thở gấp chạy đến bên Thu Nguyệt.
“Trịnh thúc, sao ngươi cũng tới Tô Châu rồi?” Thu Nguyệt cười hỏi. Trịnh thúc bốn mươi mấy tuổi, là người chuyên phụ trách đối ngoại của Từ gia trang.
“Ai! Ta nhìn từ xa thấy có người trông giống Nguyệt nha đầu, ngươi còn không tin!” Trịnh thúc hướng gia đinh phía sau nói.
“Dạ! Dạ! Vẫn là Trịnh thúc nhãn lực thật tốt!” Vài gia đinh bội phục nói.
Trịnh thúc quay đầu, thở hổn hển nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt a, chuyện ngươi rời khỏi trang, trang chủ đã biết, mới bảo ta đến đây, muốn tìm ngươi trở về.”
“Trang chủ không phải muốn ta đến Triệu gia Tô Châu sao? Tại sao lại bảo Trịnh thúc từ xa đến Tô Châu tìm ta về?” Thu Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Khụ! Trang chủ muốn ta tìm ngươi quay về, chuyện còn lại ta không biết.” Trịnh thúc vẫn thở phì phò.
“Vậy Triệu gia...”
“Nguyệt nha đầu, trang chủ có lệnh, sau khi chúng ta tìm được ngươi ngay lập tức về trang, không được sai sót.” Trịnh thúc khôi phục hô hấp bình thường. "Cho nên ta thấy Triệu gia kia cũng không cần đi. Chúng ta vẫn mau trở lại trang đi! Ngươi cũng biết tính tình trang chủ, từ trước đến nay nói một không có hai.”
“Như vậy sao...” Thu Nguyệt hơi do dự, nhưng lập tức nàng liền ngẩng đầu lên, gật gật đầu, nhẹ nói : “Là mệnh lệnh trang chủ, thì không nên vi phạm. Ta liền theo các ngươi trở về!”
Nàng chỉ là một tỳ nữ, đại trang chủ muốn nàng làm gì, nàng chỉ có thể nghe lệnh... Trong lòng Thu Nguyệt không ngừng nói với chính mình như vậy. Về những chuyện khác, trải qua một đêm Từ Thanh Vân cuồng bạo đối xử với nàng, nàng rời khỏi Tô Châu sớm một chút cũng tốt. Tuy rằng trong lòng có một tia không nỡ, nhưng chuyện đêm qua tuyệt đối không thể lại xảy ra, nàng không chịu nổi !
“Hội quán Hàng Châu ở ngay trước mắt, không bằng đi vào ngồi một chút, cũng nghỉ chân một chút. Thu Nguyệt, ngươi đã ăn sáng chưa?”
Thu Nguyệt lắc đầu.
“Đại Cá Nhi, ngươi đến quán đằng kia mua mấy cái bánh bao, mọi người cũng chưa ăn sáng!” Trịnh thúc nói với gia đinh phía sau.
“Dạ!” Đại Cá Nhi lĩnh mệnh, hướng cách phố chạy tới.
Trịnh thúc cùng mười mấy người, vây quanh Thu Nguyệt, tiến vào hội quán Hàng Châu nghỉ chân.
“Chưởng quầy, ngươi khoẻ không!” Trịnh thúc hướng chưởng quầy đầu bạc bên trong quán chào hỏi.
“A! Đây không phải Trịnh thúc Từ gia trang sao? Đã lâu không gặp. Ngài dạo này khỏe không?” Chưởng quầy mặt đầy nếp nhăn cười chào hỏi Trịnh thúc.
“Khoẻ! Khoẻ! Tất cả mọi người đều khoẻ!” Trịnh thúc cũng cười chào hỏi.
“Ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Tô Châu vậy?” Sau khi chưởng quầy tiếp đón mọi người ngồi xuống, liền đi pha một bình trà.
“Thỉnh thoảng đi lại một chút. Cũng đã già thế này còn muốn ngao du đến đâu nữa.” Trịnh thúc đáp lại, cũng không để lộ tin tức gì.
“Ha! Ha! Mau uống trà, uống trà đi!” Chưởng quầy trong lòng hiểu rõ, sau khi chào hỏi qua loa liền rời đi làm việc của mình.
“Trịnh thúc, bên trong trang có việc gì không? Mẫu thân ta khỏe không?” Thu Nguyệt rời Hàng Châu cũng vài ngày rồi, rất muốn biết tình huống bên trong trang.
“Bên trong trang không có việc gì. Lâm đại nương tốt lắm, chỉ là lo lắng ngươi. Vốn nàng còn vụng trộm đi theo chúng ta rời trang đấy, nhưng đến nửa đường bị phát hiện, mời trở về. Mẫu thân ngươi giao phó cho ta, nhất định phải đem ngươi an toàn về trang.” Trịnh thúc nói xong, thuận tay cầm bánh bao Đại Cá Nhi vừa mua về bắt đầu ăn.
“Đúng vậy! Đại nương không ở đấy, bên trong trang không có cơm ăn, lập tức đã bị đã phát hiện. Ha ha ha...” Mọi người đều nở nụ cười.
Thu Nguyệt nghe được mẫu thân vẫn mạnh khỏe, cảm thấy an tâm một chút. Nàng còn muốn hỏi chuyện của Phạm Tử Đình, lại bị mọi người khuyên ăn đi một chút, nàng thuận tay cầm bánh bao ăn.
“Trịnh thúc, vậy Tiểu Đình trong trang tốt không?”
“Ta cũng không biết. Đã lâu không gặp Tiểu Đình.” Trịnh thúc lắc đầu. "Nguyệt nha đầu, may mà tìm được ngươi, có thể ăn nói với đại trang chủ. Mau uống sữa đậu nành, vậy mới đi đường được.”
“Ta...... Chúng ta lát nữa phải đi sao?” Trong lòng Thu Nguyệt có chút không nỡ.
“Đây là mệnh lệnh của trang chủ, ngài còn muốn chúng ta mỗi ngày dùng bồ câu đưa tin, báo cáo tiến triển việc này. Nguyệt nha đầu, ngươi nói chuyện này có thể trì hoãn sao?” Trịnh thúc uống xong sữa đậu nành, đem bát đặt lên trên bàn.
“Uh! Ta đã biết. Như vậy chúng ta liền đi đi.” Thu Nguyệt gật đầu.
“Nàng đừng hòng chạy!” Ngoài hội quán đột nhiên truyền đến tiếng nói tràn ngập lửa giận.
Mọi người quay đầu nhìn, một nam nhân tóc dài phá cửa mà vào, vết sẹo trên lông mày phải vì tức giận mà có vẻ đỏ đậm, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, hai tròng mắt như đốt lên ngọn lửa nóng rực, càng tăng thêm vẻ cuồng dã không kềm chế được của hắn, toàn thân tràn ngập uy quyền không thể khiêu chiến!
Là Thanh Vân!
Đám người Trịnh thúc thấy người mới tới nổi giận đùng đùng, lập tức vây quanh Thu Nguyệt, không để nàng bị thương tổn.
“Sao vậy, người bản trang đều không biết quy củ như vậy?” Cùng bề ngoài cuồng bạo hoàn toàn bất đồng, ngữ điệu của Từ Thanh Vân rất bình tĩnh.
Đám người Trịnh thúc vừa thấy vết sẹo trên lông mày phải, lập tức cung kính ôm quyền thở dài, cùng kêu: “Nhị trang chủ!”
“Nhị trang chủ, vì lão nô không thường đến Tô Châu, mạo phạm nhị trang chủ, xin hãy ngài tha tội!” Trịnh thúc đi đầu bồi tội.
Từ Thanh Vân hoàn toàn không nghe Trịnh thúc nói gì, từ từ tiến đến, hắn liền chăm chú nhìn chằm chằm Thu Nguyệt. Lúc này Thu Nguyệt đang bị người Từ gia trang vây vào giữa, thấy Từ Thanh Vân nhìn chằm chằm nàng, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống.
“Thu Nguyệt, nàng lại đây!” Thanh âm trầm thấp hữu lực của Từ Thanh Vân tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự.
“Nhị trang chủ, đại trang chủ có dặn...” Trịnh thúc thấy Từ Thanh Vân hướng về phía Thu Nguyệt, trong lòng giật mình, vội vàng lên tiếng.
“Thu Nguyệt!” Từ Thanh Vân lớn tiếng.
“Đại... Đại trang chủ có dặn...” Trịnh thúc nhanh chóng che ở phía trước Thu Nguyệt.
“Chết tiệt!” Từ Thanh Vân rống lên.
Hắn vừa vận chưởng, gia đinh vây quanh ở bốn phía Thu Nguyệt, bao gồm Trịnh thúc lập tức kêu lên rồi ngã xuống. Từ Thanh Vân ngay lập tức bắt được cổ tay nhỏ bé và yếu ớt củaThu Nguyệt, kéo nàng đi ra bên ngoài.
“Nhị trang chủ... Không thể a...” Trịnh thúc quỳ rạp trên mặt đất, cố sống cố chết ngăn cản hành động của Từ Thanh Vân.
“Trở về nói cho lão sắc quỷ kia, nói ta mang Thu Nguyệt đi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt, thi triển khinh công nghênh ngang rời đi.
Trịnh thúc và đám người cố hết sức từ mặt đất hội quán Hàng Châu bò lên.
“Trịnh thúc, nên làm như thế nào cho phải —” Đại Cá Nhi khẩn trương hỏi.
“Ai! Việc này thật phiền toái. Nhanh chóng dùng bồ câu đưa tin cho đại trang chủ!” Trịnh thúc cau chặt mày, nhìn ngoài cửa trống rỗng.
Giang Nam mỹ nương tử
Hỏi thế gian, tình là vật gì
Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy
Khi hoan lạc vui vầy
Lúc chia ly đau khổ
Đều chỉ vì si mê một người con gái
Lời người nói ra
Đã xa tít trên tầng mây vạn dặm
Tuyết chiều trên Thiên Sơn
Bóng lẻ ấy biết về đâu
Thanh âm thân thể hoan ái đầy rẫy Hồng Phúc cư, giường lớn chắc chắn cũng phát ra tiếng vang, bàn tay Từ Thanh Vân lại bao phủ ngực nàng, tốc độ cắm rút gia tăng, nhanh hơn nữa!
Hắn ngẩng đầu lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tiến vào trong hoa huyệt ấm áp giúp hắn thỏa mãn.Mãi đến khi hoa huyệt phát ra tiếng co rút rất nhỏ, hắn mới điên cuồng hét lên một tiếng, tiết ra dịch nóng bỏng phóng thật sâu vào trong hoa tâm.
Tối nay hắn không thể khống chế chính mình.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần......
Đêm đã khuya......
Sáng sớm hôm sau, Thu Nguyệt tỉnh lại trong ánh nắng ban mai, nước mắt lần lượt rơi trên khuôn mặt không chút biểu cảm, con ngươi đêm qua khóc đến sưng đỏ nhìn nóc giường ngẩn người, cả người không nhúc nhích.
Hồi lâu, đầu ngón tay trắng bệch giật giật.
Đau!
Toàn thân đều đau!
Tâm càng đau!
Không nghĩ tới hắn là người như vậy...
Bên gối truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng mới biết hắn còn đang ngủ say.
Sau khi lớn tiếng với nàng, cường ngạnh chà đạp nàng, hắn còn ngủ được an ổn như thế, yên tâm, thoải mái như vậy? !
Còn nói hắn yêu nàng, thích nàng, sẽ chịu trách nhiệm với nàng...
Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!
Thu Nguyệt điên cuồng gào thét trong lòng.
Rốt cục, nàng quyết định, chịu đựng nơi riêng tư truyền đến cảm giác nóng rực sâu sắc, lặng lẽ xuống giường, im lặng mở tủ quần áo, mặc vào một bộ quần áo khác, không tiếng động chải đầu, búi tóc, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rời khỏi Hồng Phúc cư hoa lệ.
Bởi mới sáng tinh mơ, trong viện cũng không có người nào đi lại, Thu Nguyệt thuận lợi ra cửa lớn của cửa hàng Tô Châu.
Trên người nàng không có đồng nào, đứng trên đường cái Tô Châu chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết nên đi nơi nào. Nhớ tới trước kia Tiểu Đình từng nói với nàng, nếu ra ngoài, có thể tìm hội quán đồng hương, hội quán có thể cho biết chỗ đặt chân hoặc tin tức cần thiết, đối với người ra cửa bên ngoài thực tiện lợi.
Uh! Nàng phải đi tìm hội quán Hàng Châu!
Thu Nguyệt hạ quyết tâm đi hỏi phương hướng hội quán Hàng Châu, liền lững thững hướng phố Bắc Đại đi. Sắp đến hội quán thì lại nghe thấy có người ở phía sau kêu nàng.
“Thu Nguyệt! Thu Nguyệt, “
Âm thanh rất quen thuộc....
“Mau dừng lại! Nguyệt nha đầu!”
Thu Nguyệt dừng bước lại, nhìn lại ——
“Trịnh thúc? !” Nàng cao hứng hô.
Tha hương gặp cố tri là điều hạnh phúc nhất.
Một đám người Từ gia trang thở gấp chạy đến bên Thu Nguyệt.
“Trịnh thúc, sao ngươi cũng tới Tô Châu rồi?” Thu Nguyệt cười hỏi. Trịnh thúc bốn mươi mấy tuổi, là người chuyên phụ trách đối ngoại của Từ gia trang.
“Ai! Ta nhìn từ xa thấy có người trông giống Nguyệt nha đầu, ngươi còn không tin!” Trịnh thúc hướng gia đinh phía sau nói.
“Dạ! Dạ! Vẫn là Trịnh thúc nhãn lực thật tốt!” Vài gia đinh bội phục nói.
Trịnh thúc quay đầu, thở hổn hển nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt a, chuyện ngươi rời khỏi trang, trang chủ đã biết, mới bảo ta đến đây, muốn tìm ngươi trở về.”
“Trang chủ không phải muốn ta đến Triệu gia Tô Châu sao? Tại sao lại bảo Trịnh thúc từ xa đến Tô Châu tìm ta về?” Thu Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Khụ! Trang chủ muốn ta tìm ngươi quay về, chuyện còn lại ta không biết.” Trịnh thúc vẫn thở phì phò.
“Vậy Triệu gia...”
“Nguyệt nha đầu, trang chủ có lệnh, sau khi chúng ta tìm được ngươi ngay lập tức về trang, không được sai sót.” Trịnh thúc khôi phục hô hấp bình thường. "Cho nên ta thấy Triệu gia kia cũng không cần đi. Chúng ta vẫn mau trở lại trang đi! Ngươi cũng biết tính tình trang chủ, từ trước đến nay nói một không có hai.”
“Như vậy sao...” Thu Nguyệt hơi do dự, nhưng lập tức nàng liền ngẩng đầu lên, gật gật đầu, nhẹ nói : “Là mệnh lệnh trang chủ, thì không nên vi phạm. Ta liền theo các ngươi trở về!”
Nàng chỉ là một tỳ nữ, đại trang chủ muốn nàng làm gì, nàng chỉ có thể nghe lệnh... Trong lòng Thu Nguyệt không ngừng nói với chính mình như vậy. Về những chuyện khác, trải qua một đêm Từ Thanh Vân cuồng bạo đối xử với nàng, nàng rời khỏi Tô Châu sớm một chút cũng tốt. Tuy rằng trong lòng có một tia không nỡ, nhưng chuyện đêm qua tuyệt đối không thể lại xảy ra, nàng không chịu nổi !
“Hội quán Hàng Châu ở ngay trước mắt, không bằng đi vào ngồi một chút, cũng nghỉ chân một chút. Thu Nguyệt, ngươi đã ăn sáng chưa?”
Thu Nguyệt lắc đầu.
“Đại Cá Nhi, ngươi đến quán đằng kia mua mấy cái bánh bao, mọi người cũng chưa ăn sáng!” Trịnh thúc nói với gia đinh phía sau.
“Dạ!” Đại Cá Nhi lĩnh mệnh, hướng cách phố chạy tới.
Trịnh thúc cùng mười mấy người, vây quanh Thu Nguyệt, tiến vào hội quán Hàng Châu nghỉ chân.
“Chưởng quầy, ngươi khoẻ không!” Trịnh thúc hướng chưởng quầy đầu bạc bên trong quán chào hỏi.
“A! Đây không phải Trịnh thúc Từ gia trang sao? Đã lâu không gặp. Ngài dạo này khỏe không?” Chưởng quầy mặt đầy nếp nhăn cười chào hỏi Trịnh thúc.
“Khoẻ! Khoẻ! Tất cả mọi người đều khoẻ!” Trịnh thúc cũng cười chào hỏi.
“Ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Tô Châu vậy?” Sau khi chưởng quầy tiếp đón mọi người ngồi xuống, liền đi pha một bình trà.
“Thỉnh thoảng đi lại một chút. Cũng đã già thế này còn muốn ngao du đến đâu nữa.” Trịnh thúc đáp lại, cũng không để lộ tin tức gì.
“Ha! Ha! Mau uống trà, uống trà đi!” Chưởng quầy trong lòng hiểu rõ, sau khi chào hỏi qua loa liền rời đi làm việc của mình.
“Trịnh thúc, bên trong trang có việc gì không? Mẫu thân ta khỏe không?” Thu Nguyệt rời Hàng Châu cũng vài ngày rồi, rất muốn biết tình huống bên trong trang.
“Bên trong trang không có việc gì. Lâm đại nương tốt lắm, chỉ là lo lắng ngươi. Vốn nàng còn vụng trộm đi theo chúng ta rời trang đấy, nhưng đến nửa đường bị phát hiện, mời trở về. Mẫu thân ngươi giao phó cho ta, nhất định phải đem ngươi an toàn về trang.” Trịnh thúc nói xong, thuận tay cầm bánh bao Đại Cá Nhi vừa mua về bắt đầu ăn.
“Đúng vậy! Đại nương không ở đấy, bên trong trang không có cơm ăn, lập tức đã bị đã phát hiện. Ha ha ha...” Mọi người đều nở nụ cười.
Thu Nguyệt nghe được mẫu thân vẫn mạnh khỏe, cảm thấy an tâm một chút. Nàng còn muốn hỏi chuyện của Phạm Tử Đình, lại bị mọi người khuyên ăn đi một chút, nàng thuận tay cầm bánh bao ăn.
“Trịnh thúc, vậy Tiểu Đình trong trang tốt không?”
“Ta cũng không biết. Đã lâu không gặp Tiểu Đình.” Trịnh thúc lắc đầu. "Nguyệt nha đầu, may mà tìm được ngươi, có thể ăn nói với đại trang chủ. Mau uống sữa đậu nành, vậy mới đi đường được.”
“Ta...... Chúng ta lát nữa phải đi sao?” Trong lòng Thu Nguyệt có chút không nỡ.
“Đây là mệnh lệnh của trang chủ, ngài còn muốn chúng ta mỗi ngày dùng bồ câu đưa tin, báo cáo tiến triển việc này. Nguyệt nha đầu, ngươi nói chuyện này có thể trì hoãn sao?” Trịnh thúc uống xong sữa đậu nành, đem bát đặt lên trên bàn.
“Uh! Ta đã biết. Như vậy chúng ta liền đi đi.” Thu Nguyệt gật đầu.
“Nàng đừng hòng chạy!” Ngoài hội quán đột nhiên truyền đến tiếng nói tràn ngập lửa giận.
Mọi người quay đầu nhìn, một nam nhân tóc dài phá cửa mà vào, vết sẹo trên lông mày phải vì tức giận mà có vẻ đỏ đậm, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, hai tròng mắt như đốt lên ngọn lửa nóng rực, càng tăng thêm vẻ cuồng dã không kềm chế được của hắn, toàn thân tràn ngập uy quyền không thể khiêu chiến!
Là Thanh Vân!
Đám người Trịnh thúc thấy người mới tới nổi giận đùng đùng, lập tức vây quanh Thu Nguyệt, không để nàng bị thương tổn.
“Sao vậy, người bản trang đều không biết quy củ như vậy?” Cùng bề ngoài cuồng bạo hoàn toàn bất đồng, ngữ điệu của Từ Thanh Vân rất bình tĩnh.
Đám người Trịnh thúc vừa thấy vết sẹo trên lông mày phải, lập tức cung kính ôm quyền thở dài, cùng kêu: “Nhị trang chủ!”
“Nhị trang chủ, vì lão nô không thường đến Tô Châu, mạo phạm nhị trang chủ, xin hãy ngài tha tội!” Trịnh thúc đi đầu bồi tội.
Từ Thanh Vân hoàn toàn không nghe Trịnh thúc nói gì, từ từ tiến đến, hắn liền chăm chú nhìn chằm chằm Thu Nguyệt. Lúc này Thu Nguyệt đang bị người Từ gia trang vây vào giữa, thấy Từ Thanh Vân nhìn chằm chằm nàng, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống.
“Thu Nguyệt, nàng lại đây!” Thanh âm trầm thấp hữu lực của Từ Thanh Vân tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự.
“Nhị trang chủ, đại trang chủ có dặn...” Trịnh thúc thấy Từ Thanh Vân hướng về phía Thu Nguyệt, trong lòng giật mình, vội vàng lên tiếng.
“Thu Nguyệt!” Từ Thanh Vân lớn tiếng.
“Đại... Đại trang chủ có dặn...” Trịnh thúc nhanh chóng che ở phía trước Thu Nguyệt.
“Chết tiệt!” Từ Thanh Vân rống lên.
Hắn vừa vận chưởng, gia đinh vây quanh ở bốn phía Thu Nguyệt, bao gồm Trịnh thúc lập tức kêu lên rồi ngã xuống. Từ Thanh Vân ngay lập tức bắt được cổ tay nhỏ bé và yếu ớt củaThu Nguyệt, kéo nàng đi ra bên ngoài.
“Nhị trang chủ... Không thể a...” Trịnh thúc quỳ rạp trên mặt đất, cố sống cố chết ngăn cản hành động của Từ Thanh Vân.
“Trở về nói cho lão sắc quỷ kia, nói ta mang Thu Nguyệt đi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt, thi triển khinh công nghênh ngang rời đi.
Trịnh thúc và đám người cố hết sức từ mặt đất hội quán Hàng Châu bò lên.
“Trịnh thúc, nên làm như thế nào cho phải —” Đại Cá Nhi khẩn trương hỏi.
“Ai! Việc này thật phiền toái. Nhanh chóng dùng bồ câu đưa tin cho đại trang chủ!” Trịnh thúc cau chặt mày, nhìn ngoài cửa trống rỗng.
Giang Nam mỹ nương tử
Hỏi thế gian, tình là vật gì
Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy
Khi hoan lạc vui vầy
Lúc chia ly đau khổ
Đều chỉ vì si mê một người con gái
Lời người nói ra
Đã xa tít trên tầng mây vạn dặm
Tuyết chiều trên Thiên Sơn
Bóng lẻ ấy biết về đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.