Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 15

Vân Nhạc

21/04/2015

Triệu Vô Ngôn thấy Doãn Đông Tinh cái gì cũng không biết, cũng lười nói hắn, chọn một cái ghế ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui. Nhưng Vệ Đình Long đối với Doãn Đông Tinh lại có cảm giác đồng tình -- tuy nói hắn đối Nguyễn Túy Tuyết bất trung, nhưng đồng dạng là nam nhân -- cho nên hắn liền mở miệng.

“Doãn trang chủ, Nguyễn cô nương là lâu chủ Diệp Vân lâu nổi tiếng khắp kinh thành, cho nên trang viện này xác thực là của nàng, chúng ta chỉ là đến đây làm khách.”

Vệ Đình Long nói xong, Doãn Đông Tinh trên mặt là lúc đỏ lúc trắng. Hắn thật sự không biết thê tử của mình năm năm nay sống như thế nào, cũng không biết thê tử của mình có biến chuyển lớn cỡ nào. Ấn tượng của hắn về nàng chỉ dừng lại ở Nguyễn Tuý Tuyết khóc lóc, cắt cổ tay tự sát năm năm trước.

Hắn sai lầm quá nhiều a! Năm năm thời gian đủ để thay đổi tất cả.

Đối mặt với Nguyễn Túy Tuyết tự tin động lòng người, Doãn Đông Tinh trong khoảng thời gian ngắn không thể nói được gì. Hắn còn có thể nói gì nữa? Nàng đã không cần hắn, hắn thậm chí hoài nghi nàng đã không còn thương hắn.

“Túy Tuyết, nếu ngươi còn cho rằng ngươi là thê tử của Doãn Đông Tinh ta, liền theo ta trở về!” Tiếng nói trầm thấp của Doãn Đông Tinh vang lên ở đại sảnh lặng im.

Nguyễn Túy Tuyết không nói trở về. Không ai nói chuyện.

Rốt cục, Nguyễn Túy Tuyết cười khổ một chút. “Trở về làm cái gì? Nhìn ba tiểu thiếp kia của ngươi sao? Doãn trang chủ, ta tin tưởng ngươi không có ta cũng không mất đi khoái hoạt. Mời trở về!”

“Túy Tuyết, không phải như thế! Những thị thiếp này đều do bằng hữu trên giang hồ giựt giây, ta mới bất đắc dĩ cho các nàng vào cửa.”

Lại là lời nói dối! Lâm Tú Nhi là hắn tự nguyện nạp nàng làm thiếp, nam nhân này chính là không chịu thành thực đối mặt với sai lầm của mình!



“Đủ! Ngươi đã phạm sai, đến bây giờ còn muốn tìm lý do, không chịu trách nhiệm với hành vi của mình?! Những thị thiếp này là chính ngươi cho các nàng vào cửa, toàn kinh thành đều biết!” Nguyễn Túy Tuyết thống hận hắn không chịu đối với hành vi của mình phụ trách.

Doãn Đông Tinh không thể chịu được thê tử trước mặt người ngoài bất kính với mình. Dù sao hắn trên giang hồ coi như là có uy tín.

“Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng không phải sai lầm, ngươi nếu thật lòng yêu ta, phải độ lượng tiếp nhận những tiểu thiếp này, chứ không phải nháo tự sát, một mình rời nhà đi. Ngay cả ta tự mình tới cửa tìm ngươi trở về, còn bị ngươi trách móc ...... Đây không phải hành vi mà một thê tử mềm mại nên có.” Doãn Đông Tinh nâng lên đầu nói chuyện, phảng phất hắn là trời của nàng.

Dục! Cho lý thuyết bất quá người ta, sẽ cái tình cảm vơ vét tài sản? Nam nhân ngu ngốc!

“Đông Tinh, vậy ngươi thật lòng yêu ta sao?” Nguyễn Túy Tuyết đột nhiên ôn nhu đứng lên.

“Đương nhiên. Bằng không ta làm gì đau khổ tìm hiểu nơi ngươi ở, còn muốn mang ngươi trở về!” Doãn Đông Tinh với lời nói này thực khẳng định.

“Kia......” Nguyễn Túy Tuyết nhẹ nhàng bước đến bên người Vệ Đình Long, đối với Vệ tướng quân tuấn mỹ nở lúm đồng tiền mê người -- đó là lúm đồng tiền xinh đẹp đủ để mọi nam nhân vượt lửa quá sông.

“Nếu ngươi thật lòng yêu ta, phải có thể chấp nhận tình nhân của ta Vệ đại tướng quân! Tướng quân, từ nay về sau chúng ta có thể quang minh chính đại bỉ dực song bay!” Nguyễn Túy Tuyết cố ý đem tay ngọc khoát lên vạt áo của Vệ Đình Long, liếc mắc đưa tình nhìn hắn.

Vệ Đình Long đương nhiên biết ý tứ Nguyễn Túy Tuyết, hắn ôn nhu mỉm cười, nói với nàng, “Đúng vậy, Túy Tuyết.”

Doãn Đông Tinh nhìn bộ dạng hai người liền nổi trận lôi đình, con ngươi đen nháy mắt xuất hiện lửa, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi quát Vệ Đình Long: “Ta giết tên gian phu này!”



Doãn Đông Tinh xuất ra chiêu Thái Sơn áp đỉnh đem bàn tròn rất nặng đập nát, Vệ Đình Long lấy tứ lạng bạt thiên cân kỹ xảo, mượn lực chống lại lực, né tránh trọng kích của hắn. Chiêu thức vừa bị phá, Doãn Đông Tinh lại đánh ra ngũ trảo thần công, Vệ Đình Long dùng đổi chiều kim câu phá giải, ngươi tới ta đi, nháy mắt hai người đã giao thủ hơn năm mươi chiêu.

Vệ Đình Long công phu cao siêu, cũng có thể bồi Doãn Đông Tinh đánh nhau cả một ngày, nhưng hắn cũng không nguyện ý, bởi vì như vậy hắn sẽ không có thời gian bồi Triệu Vô Ngôn.

“Doãn trang chủ, ngươi nếu thật lòng yêu Túy Tuyết như lời nói, hẳn là sẽ tiếp nhận tình phu của Túy Tuyết, tựa như ngươi yêu cầu Túy Tuyết, không phải sao?”

Lời này làm cho Doãn Đông Tinh ngừng lại.

“Hôm nay Túy Tuyết chính là đụng chạm ta một chút, ngươi liền tức giận đến muốn bắt đao khảm nhân (cầm đao chém người), nhưng ngươi cùng sủng thiếp năm năm đến hàng bao nhiêu đêm xuân, khi ngươi ôm nữ nhân khác trong lòng, có từng nghĩ tới tâm tình của Túy Tuyết? Ngươi còn có thể nói chính mình là thật lòng yêu nàng sao?” Vệ Đình Long một hơi đem những lời trong lòng nói cho hết. (em ko biết edit chỗ này đâu >.<

“Tiểu thư, ngài mấy năm qua cố gắng ai ai cũng thấy rõ. Hạ Hà cùng Quan Nguyệt còn muốn cảm tạ tiểu thư thành toàn, không có tiểu thư, sẽ không có chúng ta ngày hôm nay. Bất luận kẻ nào nhìn tiểu thư cố gắng, cũng đều cảm động không thôi.” Hạ Hà thật lòng nói. (hix, chỗ này nghe sao sao đó!)

“Nha đầu kia ngươi chính là nói ngọt!” Nguyễn Túy Tuyết nở nụ cười nhẹ.

“Tiểu thư, hôm nay là ngày một, nếu ngài không thoải mái thì đừng đến Diệp Vân lâu.” Hạ Hà ở bên cạnh nhắc nhở.

“Ta không ý kiến. Vẫn là chiếu theo quy củ định ra từ trước, Diệp Vân lâu hôm nay là ta làm đầu bếp. Thời gian cũng không sớm, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, thưa tiểu thư!” Hạ Hà cao hứng trả lời. Tiểu thư có thể rời đi Doãn gia trang thương tâm kia là tốt nhất, nàng thích nhìn thấy chủ tử của mình sống khoái hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Nhu Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook