Chương 18
Vân Nhạc
21/04/2015
Nửa năm qua đi, chuyện tiêu cục Doãn gia dần dần bị thế nhân quên lãng, rốt cuộc không còn ai nhắc tới.
Trời đông giá rét, từng nhà trong thành Bắc kinh vội vàng thu xếp chuẩn bị sinh lễ hàng hóa, bánh kẹo để đón năm mới, trong thành cực kỳ náo nhiệt.
Trước giao thừa một ngày Diệp Vân lâu vẫn bận tối mày tối mặt; Thật vất vả buổi tối khách nhân mới tan dần, đám người Nguyễn Túy Tuyết mới có thể thở nhẹ một hơi.
Lúc này đến lâu nội là một nam hài hơn mười tuổi, xem ra là phó dịch của người nhà giàu, hỏi Diệp Vân lâu chưởng quầy là ai, Hà Quan Nguyệt liền đi ra ngoài tiếp đón.
“Tiểu huynh đệ, ta chính là tổng quản của Lâu, họ Hà. Có chuyện gì sao?”
“Dạ...... Hà tổng quản, xin hỏi Diệp Vân lâu ngày mai không thể làm cho trang chủ của ta vài món thức ăn không?” Nam hài ngập ngừng nói.
“Tiểu huynh đệ, Diệp Vân lâu chúng ta ngày mai nghỉ ngơi, không mở cửa, chỉ sợ không được a.”
“Van cầu ngài, không thể dàn xếp một chút sao? Trang chủ chúng ta chỉ muốn ăn thức ăn của lâu này.”
“Tiểu huynh đệ, trang chủ của ngươi là ai?”
“Là trang chủ Doãn gia trang.” Nam hài thành thực nói.
“Doãn gia trang?” Hà Quan Nguyệt âm điệu dương lên một chút, nhìn hướng phòng bếp liếc mắt một cái. “Là trang chủ các ngươi nói ngày mai nhất định phải ăn thức ăn nơi này?”
“Không...... Không phải, trang chủ chúng tôi rất công bằng, nếu Diệp Vân lâu cự tuyệt, bảo tôi trở về.” Nam hài mặt đỏ lên, khẩn trương nắm chặt tay nhỏ bé.
“Vậy ngươi tại sao lại cứ van xin chúng ta?” Hà Quan Nguyệt cảm thấy nam hài này rất thành thật.
“Bởi vì trang chủ chúng ta chưa bao giờ chủ động yêu cầu ăn cái gì, thật vất vả lắm ông ấy mới nói ngày mai muốn ăn thức ăn nơi này, ta hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng của trang chủ, cho nên mới cầu xin các ngài như vậy.”
“Tiểu huynh đệ, ngươi là gã sai vặt mới vào Doãn gia trang sao? Tại sao ta từ trước nay chưa thấy qua ngươi bao giờ?” Hạ Hà từ phòng bếp đi ra.
“Đúng vậy, nửa năm trước tôi mới đến làm việc bên cạnh trang chủ. Tôi gọi là Tiểu Thạch Đầu.” Tiếng nói còn non nớt lại vang lên.
“Tiểu Thạch Đầu, những hạ nhân, gia đinh ban đầu bên người trang chủ đâu?” Hạ Hà lại hỏi.
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu thật thấp nói, “Tôi...... Tôi không thể nói xấu trang chủ, trang chủ đối với tôi tốt lắm.”
“Tiểu Thạch Đầu, không có ai muốn ngươi nói xấu trang chủ của ngươi, ta chỉ hỏi ngươi những người ban đầu ở bên cạnh trang chủ đã đến nơi nào rồi?” Hạ Hà trấn an hắn.
“Bọn họ...... Bọn họ bởi vì chịu không nổi tính tình của trang chủ, liền trốn đến chỗ Hàn phu nhân. Ta là sau này mới vào Doãn gia trang.”
Xem ra Doãn Đông Tinh thật sự như lời người khác nói tính nết trở nên táo bạo, mới lưu không được phó dịch cũ. Hạ Hà ngồi xổm xuống nói với nam hài: “Tiểu Thạch Đầu, Diệp Vân lâu cúng ta ngày mai xác thực không kinh doanh, không làm thức ăn, mời trang chủ các ngươi năm sau trở lại được không?”
“Không...... Van cầu các ngài! Tôi Tiểu Thạch Đầu quỳ xuống cầu xin các ngươi, cho trang chủ chúng ta ngoại lệ một lần đi, van cầu các ngài!” Tiểu Thạch Đầu nói xong liền quỳ xuống.
“Tiểu huynh đệ, không cần như vậy! Có chuyện đứng lên nói!” Hà Quan Nguyệt muốn nâng Tiểu Thạch Đầu đứng lên.
“Trừ phi Hà tổng quản đáp ứng tôi, nếu không Tiểu Thạch Đầu sẽ không đứng lên!” Tiểu Thạch Đầu đáy mắt rưng rưng.
“Tiểu Thạch Đầu, trang chủ các ngươi không phải nói chỉ cần Diệp Vân lâu chúng ta cự tuyệt, ngươi liền trở về sao? Vì sao ngươi cứ đau khổ cầu xin chúng ta như vậy?” Hạ Hà cảm thấy kỳ quái. Chủ nhân cũng không cưỡng cầu, tại sao ngược lại hạ nhân lại đau khổ cầu xin?
“Bởi vì...... Bởi vì khi trang chủ nói muốn ăn thức ăn Diệp Vân lâu, ánh mắt...... Ánh mắt toát ra sự hoài niệm. Mặt trang chủ bị hủy, nhìn không ra biểu tình, chỉ còn có ánh mắt...... Khi trang chủ nói đến thức ăn Diệp Vân lâu lộ ra ánh mắt hoài niệm, tôi sẽ không nhìn lầm, ông ấy nhất định là rất muốn ăn thức ăn trong lâu của các ngài...... Van cầu các ngài, ngày mai làm cho trang chủ chúng ta vài món thức ăn đi! Tiểu Thạch Đầu tôi dập đầu van xin các ngươi!” Nói xong Tiểu Thạch Đầu liền ngẩng đầu lên. (Chỗ này muội ko hỉu lắm, lại chém >.<
“Tiểu huynh đệ, đừng như vậy! Đứng lên trước rồi nói sau.” Hà Quan Nguyệt đem Tiểu Thạch Đầu nâng dậy.
Ánh mắt hoài niệm?
Hạ Hà cùng Hà Quan Nguyệt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, ăn ý mỉm cười đứng lên. Rốt cục đến phiên bọn họ ra tay!
Hà Quan Nguyệt ho một tiếng, cố ý giương giọng nói: “Tiểu huynh đệ, trang chủ của ngươi đã muốn ăn thức ăn của tệ lâu như vậy, ngươi đối với chủ tử của mình cũng thực sự có lòng, ta sẽ vì tấm lòng trung hậu hết sức chân thành của ngươi mà quyết định, ngày mai làm riêng cho trang chủ của ngươi vài món ăn. Trang chủ của ngươi khi nào muốn tới Diệp Vân lâu? Như vậy chúng ta chuẩn bị tốt được.” Hà Quan Nguyệt nói lớn đến mức cả tòa lâu đều nghe thấy, Hạ Hà che miệng khẽ cười, nhìn trượng phu của mình ra sức diễn xuất.
Tiểu Thạch Đầu khó xử nói: “Trang chủ đã hơn một năm không ra khỏi trang, ông ấy không muốn gặp người ngoài, muốn ông ấy tới chỗ này ăn, chỉ sợ...... Cũng không thể được, làm phiền ngài ngày mai trước chạng vạng làm xong thức ăn, tôi qua đây đem về trang?”
“Tiểu Thạch Đầu, như vậy thức ăn sẽ bị lạnh, mà thức ăn đã lạnh, hương vị liền mất hết. Cho trang chủ ăn thức ăn mất hết vị sẽ có tổn hại cho thanh danh của Diệp Vân lâu chúng ta.” Hạ Hà nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Thạch Đầu nóng nảy.
“Vậy chỉ có đến Doãn gia trang tự mình làm!” Thanh âm mềm mại từ trong phòng bếp truyền ra.
Trời đông giá rét, từng nhà trong thành Bắc kinh vội vàng thu xếp chuẩn bị sinh lễ hàng hóa, bánh kẹo để đón năm mới, trong thành cực kỳ náo nhiệt.
Trước giao thừa một ngày Diệp Vân lâu vẫn bận tối mày tối mặt; Thật vất vả buổi tối khách nhân mới tan dần, đám người Nguyễn Túy Tuyết mới có thể thở nhẹ một hơi.
Lúc này đến lâu nội là một nam hài hơn mười tuổi, xem ra là phó dịch của người nhà giàu, hỏi Diệp Vân lâu chưởng quầy là ai, Hà Quan Nguyệt liền đi ra ngoài tiếp đón.
“Tiểu huynh đệ, ta chính là tổng quản của Lâu, họ Hà. Có chuyện gì sao?”
“Dạ...... Hà tổng quản, xin hỏi Diệp Vân lâu ngày mai không thể làm cho trang chủ của ta vài món thức ăn không?” Nam hài ngập ngừng nói.
“Tiểu huynh đệ, Diệp Vân lâu chúng ta ngày mai nghỉ ngơi, không mở cửa, chỉ sợ không được a.”
“Van cầu ngài, không thể dàn xếp một chút sao? Trang chủ chúng ta chỉ muốn ăn thức ăn của lâu này.”
“Tiểu huynh đệ, trang chủ của ngươi là ai?”
“Là trang chủ Doãn gia trang.” Nam hài thành thực nói.
“Doãn gia trang?” Hà Quan Nguyệt âm điệu dương lên một chút, nhìn hướng phòng bếp liếc mắt một cái. “Là trang chủ các ngươi nói ngày mai nhất định phải ăn thức ăn nơi này?”
“Không...... Không phải, trang chủ chúng tôi rất công bằng, nếu Diệp Vân lâu cự tuyệt, bảo tôi trở về.” Nam hài mặt đỏ lên, khẩn trương nắm chặt tay nhỏ bé.
“Vậy ngươi tại sao lại cứ van xin chúng ta?” Hà Quan Nguyệt cảm thấy nam hài này rất thành thật.
“Bởi vì trang chủ chúng ta chưa bao giờ chủ động yêu cầu ăn cái gì, thật vất vả lắm ông ấy mới nói ngày mai muốn ăn thức ăn nơi này, ta hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng của trang chủ, cho nên mới cầu xin các ngài như vậy.”
“Tiểu huynh đệ, ngươi là gã sai vặt mới vào Doãn gia trang sao? Tại sao ta từ trước nay chưa thấy qua ngươi bao giờ?” Hạ Hà từ phòng bếp đi ra.
“Đúng vậy, nửa năm trước tôi mới đến làm việc bên cạnh trang chủ. Tôi gọi là Tiểu Thạch Đầu.” Tiếng nói còn non nớt lại vang lên.
“Tiểu Thạch Đầu, những hạ nhân, gia đinh ban đầu bên người trang chủ đâu?” Hạ Hà lại hỏi.
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu thật thấp nói, “Tôi...... Tôi không thể nói xấu trang chủ, trang chủ đối với tôi tốt lắm.”
“Tiểu Thạch Đầu, không có ai muốn ngươi nói xấu trang chủ của ngươi, ta chỉ hỏi ngươi những người ban đầu ở bên cạnh trang chủ đã đến nơi nào rồi?” Hạ Hà trấn an hắn.
“Bọn họ...... Bọn họ bởi vì chịu không nổi tính tình của trang chủ, liền trốn đến chỗ Hàn phu nhân. Ta là sau này mới vào Doãn gia trang.”
Xem ra Doãn Đông Tinh thật sự như lời người khác nói tính nết trở nên táo bạo, mới lưu không được phó dịch cũ. Hạ Hà ngồi xổm xuống nói với nam hài: “Tiểu Thạch Đầu, Diệp Vân lâu cúng ta ngày mai xác thực không kinh doanh, không làm thức ăn, mời trang chủ các ngươi năm sau trở lại được không?”
“Không...... Van cầu các ngài! Tôi Tiểu Thạch Đầu quỳ xuống cầu xin các ngươi, cho trang chủ chúng ta ngoại lệ một lần đi, van cầu các ngài!” Tiểu Thạch Đầu nói xong liền quỳ xuống.
“Tiểu huynh đệ, không cần như vậy! Có chuyện đứng lên nói!” Hà Quan Nguyệt muốn nâng Tiểu Thạch Đầu đứng lên.
“Trừ phi Hà tổng quản đáp ứng tôi, nếu không Tiểu Thạch Đầu sẽ không đứng lên!” Tiểu Thạch Đầu đáy mắt rưng rưng.
“Tiểu Thạch Đầu, trang chủ các ngươi không phải nói chỉ cần Diệp Vân lâu chúng ta cự tuyệt, ngươi liền trở về sao? Vì sao ngươi cứ đau khổ cầu xin chúng ta như vậy?” Hạ Hà cảm thấy kỳ quái. Chủ nhân cũng không cưỡng cầu, tại sao ngược lại hạ nhân lại đau khổ cầu xin?
“Bởi vì...... Bởi vì khi trang chủ nói muốn ăn thức ăn Diệp Vân lâu, ánh mắt...... Ánh mắt toát ra sự hoài niệm. Mặt trang chủ bị hủy, nhìn không ra biểu tình, chỉ còn có ánh mắt...... Khi trang chủ nói đến thức ăn Diệp Vân lâu lộ ra ánh mắt hoài niệm, tôi sẽ không nhìn lầm, ông ấy nhất định là rất muốn ăn thức ăn trong lâu của các ngài...... Van cầu các ngài, ngày mai làm cho trang chủ chúng ta vài món thức ăn đi! Tiểu Thạch Đầu tôi dập đầu van xin các ngươi!” Nói xong Tiểu Thạch Đầu liền ngẩng đầu lên. (Chỗ này muội ko hỉu lắm, lại chém >.<
“Tiểu huynh đệ, đừng như vậy! Đứng lên trước rồi nói sau.” Hà Quan Nguyệt đem Tiểu Thạch Đầu nâng dậy.
Ánh mắt hoài niệm?
Hạ Hà cùng Hà Quan Nguyệt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, ăn ý mỉm cười đứng lên. Rốt cục đến phiên bọn họ ra tay!
Hà Quan Nguyệt ho một tiếng, cố ý giương giọng nói: “Tiểu huynh đệ, trang chủ của ngươi đã muốn ăn thức ăn của tệ lâu như vậy, ngươi đối với chủ tử của mình cũng thực sự có lòng, ta sẽ vì tấm lòng trung hậu hết sức chân thành của ngươi mà quyết định, ngày mai làm riêng cho trang chủ của ngươi vài món ăn. Trang chủ của ngươi khi nào muốn tới Diệp Vân lâu? Như vậy chúng ta chuẩn bị tốt được.” Hà Quan Nguyệt nói lớn đến mức cả tòa lâu đều nghe thấy, Hạ Hà che miệng khẽ cười, nhìn trượng phu của mình ra sức diễn xuất.
Tiểu Thạch Đầu khó xử nói: “Trang chủ đã hơn một năm không ra khỏi trang, ông ấy không muốn gặp người ngoài, muốn ông ấy tới chỗ này ăn, chỉ sợ...... Cũng không thể được, làm phiền ngài ngày mai trước chạng vạng làm xong thức ăn, tôi qua đây đem về trang?”
“Tiểu Thạch Đầu, như vậy thức ăn sẽ bị lạnh, mà thức ăn đã lạnh, hương vị liền mất hết. Cho trang chủ ăn thức ăn mất hết vị sẽ có tổn hại cho thanh danh của Diệp Vân lâu chúng ta.” Hạ Hà nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Thạch Đầu nóng nảy.
“Vậy chỉ có đến Doãn gia trang tự mình làm!” Thanh âm mềm mại từ trong phòng bếp truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.