Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 25

Vân Nhạc

21/04/2015

Doãn Đông Tinh chật vật muốn ngồi dậy, lại bị Nguyễn Túy Tuyết đặt ở trên giường. Nàng khóa ngồi ở trên người hắn, một đôi ngọc thủ đè nặng đại chưởng của hắn, mái tóc dài buông xỏa xuồng bụng của hắn. Thân thể nàng bóng láng trơn mượt hông hào, hắn nhìn không xót chỗ nào, đôi nhũ hoa trắng tựa tuyết hơi bỗng bềnh trước mắt.

“Đông Tinh, chàng còn chưa trả lời câu hỏi của muội.” Nguyễn Túy Tuyết không buông tha hắn.

“Tuyết nhi nàng...... Nàng trước kia sẽ không như vậy.” Nàng trước kia luôn ôn nhu thuận thuận, không giống hiện tại chủ động bức người như vậy.

“Những lời này chàng đã nói qua rất nhiều lần. Muội đương nhiên không giống như trước kia, chàng không vui khi thấy muội như vậy?” Nguyễn Túy Tuyết nhẹ chớp đôi mắt to.

“Không...... Ta thích.” Hắn thích cực kỳ! Hắn thích nàng chủ động, thích nàng quyến rũ, thích nàng kích tính rên rĩ ngân nga… Chỉ vì nàng là Túy Tuyết, là người mà hắn yêu nhất trong suốt cả cuộc đời này, loại tình yêu khắc cốt ghi tâm không thể nào thay đổi được.

“Chính là...... Tuyết nhi, nàng có thể tìm một nam nhân tốt, mặt của ta đã muốn......” Nói còn chưa nói xong, liền bị nàng đánh gãy.

“Ta chỉ muốn biết, chàng hy vọng ta trở về sao?”

Doãn Đông Tinh bị nàng đặt ở dưới thân, muốn quay đầu đi trốn tránh, lại bị nàng xoay mặt lại, buộc hắn đối mặt nàng.

“Tuyết nhi......” Hắn bất lực nhìn nàng.

“Nói!” Giống như bức cung,nàng thúc giục hắn, cặp đùi tuyết trắng ở trên bụng của hắn nhẹ lướt qua lại, cọ sát khiêu gợi, nhẹ nhàng cúi thân xuống dùng đôi nhũ hoa mềm mại trắng ngần cọ sát vào ngực của hắn,rất nhanh, thân thể Doãn Đông Tinh như bị một ngọn lửa đang nuốt lấy,phân thân nam tính lập tức kiên đĩnh đứng sừng sững, dục vọng thiêu đốt toàn thân.

“Ta......” Doãn Đông Tinh sự khó thở, nói không nên lời một câu.

Nguyễn Túy Tuyết dùng cửa mật huyệt ẩm ướt non mềm, ở ngay trước đỉnh nam tính mẫn cảm nhẹ nhàng ma sát, giống lông chim nhè nhẹ lướt qua nam long căng cứng của hắn,Doãn Đông Tinh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể giống có nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn,nóng cần phát tiết, nếu không cho nó đi ra, chính mình sẽ bị ngọn lửa này cắn nuốt. Hắn khó khăn liếm liếm làm khô môi, hắn muốn nàng! Ngay bây giờ!

“Tuyết nhi...... Ta...... Ta muốn!”

Nguyễn Túy Tuyết cười cười, đem thân mình hơi hơi nâng lên, mật huyệt ly khai lửa nóng phân thân, ngay trước đỉnh điểm của vật nam tình ấy đã bị dục vọng bức ra một giọt nước long lanh trong suốt,Doãn Đông Tinh lộ ra ánh mắt thất vọng , “Tuyết nhi, không cần tra tấn ta...... Nàng sẽ bức điên ta.”



“Vậy nói a. Ta muốn đáp án của chàng , nói!” Nguyễn Túy Tuyết lại cố ý hạ thấp thân duwois thêm một lần nữa, làm cho chỗ tư mật hai người lại tiếp xúc, nàng đem cửa miệng hoa huyệt ẩm ướt nhệ nhàng để ngay đỉnh điểm của nam tính đang sừng sững mà run rẩy, vừa vặn vẹo eo thon nhỏ, khiêu khích trạng thái nam tính của hắn đã đạt tới điên cuồng cực đại, nam long kịch liệt sung huyết mà run nhè nhẹ.

Hắn muốn! Không thể chờ tiếp nữa!

“Chết tiệt!” Doãn Đông Tinh bạo rống một tiếng, rống đến căn phòng đều lâm vào chấn động, nhanh chóng xoay người đem Nguyễn Túy Tuyết đặt ở dưới thân, đem vật nam tính cứng rắn như sắt của hắn sáp nhập thật sâu thật mạnh trong cơ thể của nàng , điên cuồng vận động, điên cuồng hét.

“Ta muốn nàng! Ta muốn nàng trở về! Ta muốn nàng luôn luôn ở bên người ta không ly khai! Tuyết nhi! Tuyết nhi! Nàng bức điên ta!”

Nguyễn Túy Tuyết lộ ra vừa lòng tươi cười, mặc cho hắn lại ở trên người nàng bừa bãi, tàn sát bừa bãi.

Hắn thật yêu nàng a!

Mà nàng lại càng thích bức điên hắn!

* * * *

Từ đó Nguyễn Túy Tuyết qua đêm ngay tại Di Thấm viện , Duyệt Vân sơn trang biến thành nơi dùng để tĩnh tâm một đêm vào ngày mùng một và mười lăm. Nàng cũng từng muốn Doãn Đông Tinh đến Duyệt Vân sơn trang,nhưng hắn không muốn rời khỏi Doãn gia trang.

Nguyễn Túy Tuyết biết hắn là bởi vì khuôn mặt tuấn tú đã bị hủy hoàn toàn.Nàng không ngại mặt hắn tràn ngập vết sẹo xấu xí , hắn cũng không để ý, nhưng hắn không muốn đi ra ngoài chọc người nhàn thoại, làm tăng thêm sự phức tạp, nàng cũng chìu theo ý hắn. Hai người trải qua sự chia cắt lần này càng thêm bền vững, gắn bó lẫn nhau. Bản hưu thư Nguyễn Túy Tuyết viết sớm bị hắn quăng đến hỏa lò, thi cốt vô tồn, nàng vẫn là hiền thê xinh đẹp của hắn, và hắn là trượng phu vô cùng xấu xí của nàng; Doãn Đông Tinh đã sửa đổi bản tính rất nhiều,Nguyễn Túy Tuyết cũng lột xác hoàn toàn trở thành một người khác.

Năm tháng cực nhanh, đã đến thời tiết lá rụng bay tán loạn . Hôm nay Nguyễn Túy Tuyết làm xong công việc ở Diệp Vân lâu , trở lại Di Thấm viện cư nhiên tìm không thấy Doãn Đông Tinh.

Quái! Hắn lại chạy đi đâu? Hắn chưa bao giờ rời khỏi Di Thẩm Viện này, tại sao hôm nay lại không thấy bóng hắn?

Ngay lúc Nguyễn Túy Tuyết hết nhìn đông tới nhìn tây, một đôi bàn tay to từ phía sau ôm choàng nàng, “Tuyết nhi, nàng tìm ta?”



“Đông Tinh, chàng đi đâu vậy? Ta mang thức ăn khuya trở về, đang để ở trong phòng a.” Nguyễn Túy Tuyết xoay người nhìn hắn.

Nhìn đến Doãn Đông Tinh mặc áo bào trắng, đội mặt nạ, nàng khó hiểu hỏi: “Đông Tinh, chàng đội mặt nạ làm gì? Ta sớm nói qua ta không sợ. Không cần đeo, mau cởi xuống.”

Nàng giơ tay đem mặt nạ trên mặt hắn cởi xuống, phía sau mặt nạ vẫn những vết sẹo như cũ, khó có thể lọt vào trong tầm mắt, nếu không phải đã nhìn đến quen mắt,thật đúng là sẽ bị dọa nhảy dựng. Có khi nàng lại hoài nghi chính mình như thế nào không sợ ?Cho nên mặc kệ mặt Doãn Đông Tinh khó coi như thế nào , nàng cũng sẽ không ghét bỏ hắn, cũng sẽ không sợ hắn.

Nhưng thật ra người bên ngoài nhìn, sẽ có như vậy một chút...... Mượn Tiểu Thạch Đầu mà nói đi, hắn thường cùng Hạ Hà nói chủ tử nhà mình cùng Lâu chủ ở cùng một chỗ thật sự rất giống mỹ nữ cùng dã thú. Ngay cả gã sai vặt bên người đều rất khó tiếp nhận rồi, huống chi người khác? Nhưng những việc như thế này cũng không thể trách người khác được.

“Đã trễ thế này, chàng đến đâu vậy?” Nguyễn Túy Tuyết nhìn trên đôi hài của hắn có lấm chút bùn,tò mò hỏi một câu.

“Không...... Không có gì, ở bên trong trang tùy ý đi một chút.” Doãn Đông Tinh ấp a ấp úng.

Có vấn đề! Nguyễn Túy Tuyết trực giác Doãn Đông Tinh đang giấu diếm cái gì, nhưng nàng cũng không ép hỏi hắn, chỉ cười theo, “Đông Tinh, thức ăn khuya sắp lạnh, mau vào nhà ăn đi!”

“Nga, được.” Doãn Đông Tinh nắm lấy tay Nguyễn Túy Tuyết liền hướng phòng trong đi đến.

Cách hơn mười ngày, Nguyễn Túy Tuyết theo thường lệ đến Diệp Vân lâu chủ trù, trở về Doãn gia trang thuận tay vì Doãn Đông Tinh mang theo chút thức làm ăn khuya.

Di, người đâu? Như thế nào lại tìm không thấy người?

“Đông Tinh? Đông Tinh?” Nàng hô vài tiếng.

Doãn Đông Tinh từ bên cạnh cửa ló ra,trên mặt đội mặt nạ màu trắng . “Tuyết nhi, nàng đã trở lại. Có lạnh hay không ? Nhớ mang thêm một cái áo khoác, kẻo bị đừng cảm lạnh.” Hắn thân thiết dùng đôi tay to lớn của hắn đan vào bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, lại tự tay tháo mặt nạ xuống.

Loại này động tác nhỏ mấy tháng qua Doãn Đông Tinh thường làm, nhưng hôm nay nhìn ở trong mắt Nguyễn Túy Tuyết , lại cảm thấy có điểm giả dối, quá độ thân thiện giả dối.

Sao lại thế này? Đông Tinh hắn...... Hắn...... Có thể hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Nhu Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook