Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 29

Vân Nhạc

21/04/2015

Ngừng một chút, Doãn Đông Tinh tiếp tục chậm rãi nói: “Nhưng ta cũng không muốn nạp thiếp.” (Vivy: Doãn ca vô sỉ thật >.< làm muội đau tim-ing~) QH: Tỷ cũng đau…..

Hả?

Nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Túy Tuyết ngây ngốc, hắn biết nàng hiểu lầm. Hắn phát ra tiếng cười rất nhỏ, “Tuyết nhi, nàng quá đề cao ta. Trong thiên hạ, chỉ sợ khó có người muốn cùng kẻ xấu như quỷ là ta thân thiết. Cũng thật sự chỉ có nàng yêu ta, Tuyết nhi thân ái.”

Nguyễn Túy Tuyết lại ngẩn ngơ. Như thế nào...... Tại sao có thể như vậy? Hắn không phải là muốn nạp thiếp sao?

“Ta đi ra ngoài làm việc đứng đắn. Tuyết nhi, ta năm nay cũng đã ngoài ba mươi, nhưng cảm thấy chưa làm chuyện gì có ích, sau khi thu hồi tiêu cục, chỉ muốn làm chút chuyện có ích .”

Nguyễn Túy Tuyết nghe xong, biết chính mình thật sự hiểu lầm, dùng khăn lau lau cái mũi, ho một tiếng, ra vẻ đứng đắn, nhưng nàng vẫn là không ra tiếng, bởi vì nàng không biết nên nói gì.

“Ta liền nghĩ tới quản lý trường học. Tuyết nhi, nàng trước kia không biết chữ, nay đã trở thành người viết chữ rất tốt, nhất định là phải trải qua một phen vất vả. Ta nghĩ nữ tử cũng có thể giống như nam tử, có cơ hội đọc sách biết chữ, vì thế ta liền nghĩ thiết lập một trường học miễn phí dành cho nữ tử, miễn phí dạy nữ tử biết chữ học bài.”

“Đông Tinh......” Nguyễn Túy Tuyết khó có thể tin tưởng những gì mình nghe thấy.

Doãn Đông Tinh cười cười, “Mấy ngày nay ta vội vàng xem xét. Doãn gia trang tuy rằng thu hồi công việc tiêu cục, nhưng vẫn là tam đại cự phú*, không thiếu bạc để quản lý trường học này. Mặt khác còn có vấn đề mời phu tử rất rườm rà, ta phải tự mình đi thương lượng.” (Giàu có ba đời.)

“Vì cho nàng một cái kinh hỉ, ta mới thừa dịp nàng đến Diệp Vân lâu ra ngoài làm việc. Vì tránh cho người khác đã bị hoảng sợ, ta mới đội mặt nạ. Tuyết nhi, nói dối nàng là ta không đúng, nếu biết nàng sẽ hiểu lầm, ta đã sớm nói với nàng việc này. Tuyết nhi, nàng có nguyện ý tha thứ cho ta không?”

Nguyễn Túy Tuyết nước mắt đảo quanh, dùng âm thanh khàn khàn nói: “Đông Tinh...... Là ta hiểu lầm chàng.”

Doãn Đông Tinh vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, đau lòng nói: “Về sau cũng không được vì hiểu lầm mà nháo tự sát! Tuyết nhi, nàng vừa rồi làm ta sợ muốn chết, nếu không ta tức thời vận công dùng một mảnh lá cây đánh rớt bát thuốc kia, có phải hay không nàng sẽ dùng thuốc để phí hoài bản thân mình? Không thể a! Khắp thiên hạ đã không còn người yêu ta, mất đi nàng, ta cũng không nghĩ sẽ tiếp tục sống.”

Hắn lại xoa bóp lòng bàn tay của nàng .

“Kia...... Bát dược không phải kia để tự sát.” Nguyễn Túy Tuyết ấp a ấp úng nói.

Trời ạ! Đông Tinh mà biết nhất định sẽ rất tức giận.

“Vậy ư? Vậy chính là dược bình thường. Thì ra thân mình nàng thật sự là không thoải mái, là ta hiểu lầm. Ta đã quên Tuyết nhi cũng không gạt ta.”

Doãn Đông Tinh gật gật đầu. Túy Tuyết cũng không nói dối, không giống hắn, hắn thật ti bỉ, thường nói dối.

Một câu cuối cùng của hắn làm cho Nguyễn Túy Tuyết phải nói thật. Nàng cúi thấp đầu, “Kia...... Kia cũng không phải dược bình thường.”

Doãn Đông Tinh cảm thấy rất kỳ quái, “Không phải dược để tự sát, cũng không phải dược bình thường, còn có thể là thuốc gì? Thuốc bổ sao?”

“Kia...... Kia cũng không phải thuốc bổ.” Nguyễn Túy Tuyết đầu cúi càng thấp.

“Tuyết nhi......” Doãn Đông Tinh nhìn nàng.



“Kia...... Đó là...... Dược để nạo thai.” Nàng rốt cục nói.

“Dược để nạo thai?”

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chờ Doãn Đông Tinh có đủ thời gian tiêu hóa bốn chữ sau cùng, trong phòng vang lên tiếng rống giận kinh thiên động địa.

Nam nhân cao lớn toàn thân máu như ngừng chuyển động, gân xanh nổi lên, bắt lấy hai vai của nàng, dùng hết khí lực toàn thân quát nàng: “Nguyễn -- Túy -- Tuyết! Nàng...... Nữ nhân chất tiệt này, cư nhiên...... Cư nhiên muốn bỏ đi con của chúng ta!”

Nguyễn Túy Tuyết bị rống đến mức nhãn mạo kim tinh, bên tai ông ông; Nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như cô con dâu ngoan nói: “T...... Ta nghĩ chàng sẽ nạp thiếp! Ta nghĩ không thương ta, ta...... Ta sẽ không muốn tiểu hài tử trong bụng, bởi vì đứa nhỏ sinh ra không có cha sẽ thực vất vả.”

nhãn mạo kim tinh: nghĩa đen là ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt choáng váng.

“Chết tiệt, Tuyết nhi! Nàng thiếu chút nữa đã giết con chúng ta !” Doãn Đông Tinh vẫn quát nàng, một đôi mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.

“Chàng...... Chàng không cần hung dữ như vậy đâu, nên nói chuyện nhẹ giọng, nếu không đứa nhỏ trong bụng ta sẽ bị dọa hư.” Nguyễn Túy Tuyết vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

Doãn Đông Tinh vừa nghe hai chữ đứa nhỏ , sắc mặt lập tức hòa hoãn xuống, nhưng hắn vẫn rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng làm bộ đáng thương một hồi lâu.

Ai -- Quên đi! Hắn ở trong lòng điên cuồng hét lên một tiếng, liền ôm lấy nàng hướng ra ngoài cửa.

“A! Đông Tinh, chàng muốn ôm ta đến chỗ nào?” Thấy hắn không quát nàng nữa, nàng liền an tâm.

“Nàng có thai, không cho phép ở tại nơi này! Về Doãn gia trang, mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, ta mới an tâm!” Doãn Đông Tinh tiềm tàng khí phách lại nhảy đi ra.

“Nhưng...... Nhưng là......”

“Không có nhưng là!” Không cho nàng kháng nghị, Doãn Đông Tinh ôm âu yếm thê tử ra cửa phòng, khi đi ngang qua cạnh bàn, đem chén thuốc bị vỡ kia đá rất xa, thi triển khinh công bay vọt đi.

Nghe tiếng động, Hà Quan Nguyệt cùng Hạ Hà chạy tới, chỉ kịp nhìn thấy làn váy màu hồng nhạt của Nguyễn Túy Tuyết. (chỗ này muội chém >.<

Chương 10.2

Nguyễn Túy Tuyết ở ngay tại Di Thấm viện của Doãn gia trang dưỡng thai. Doãn Đông Tinh mãi đến năm ba mươi tuổi mới có đứa con đầu tiên, cực kỳ cao hứng. Nguyễn Túy Tuyết cũng đã hai mươi lăm tuổi, lúc ấy xem như sản phụ cao tuổi, cho nên cao thấp Doãn gia trang ai ai cũng nơm nớp lo sợ hầu hạ phu nhân, hy vọng phu nhân thuận lợi bình an sinh hạ tiểu chủ nhân. (Vivy: 25 = sản phụ cao tuổi *ngất-ing~* tuổi này muội còn chưa mún lấy chồng a @.@)(QH: Hiện đại khác hơn cổ đại muội ơi!!!!)

Đã qua ba tháng, bụng Nguyễn Túy Tuyết vẫn còn chưa lộ rõ, nhưng nàng cả ngày không phải ăn chính là ngủ, sẽ nhanh biến thành heo. Diệp Vân lâu bên kia ra thiếp bố cáo nói lâu chủ dạo chơi ở bên ngoài một năm, lâu vụ tạm thời do tổng quản Hà Quan Nguyệt toàn quyền xử lý.

Cái gì dạo chơi ở bên ngoài, rõ ràng là bị "giam" ở Doãn gia trang! Doãn Đông Tinh căn bản không cho phép nàng bước ra khỏi trang nửa bước, mỗi ngày nuốt một đống thuốc bổ, hại nàng hiện tại chỉ cần nghĩ đến dùng bữa, da đầu liền run lên!

Nguyễn Túy Tuyết ở Di Thấm viện vừa chơi bàn đu dây vừa thầm oán hận, đang lúc cao hứng, đột nhiên có người điên cuồng quát lên: “Ngừng lại! Mau xuống dưới!”

Nàng quay đầu thì thấy, Doãn Đông Tinh khẩn trương chạy tới phía này, “Tuyết nhi, mau dừng lại! Nếu từ trên bàn đu dây rơi xuống làm sao bây giờ? Mau xuống dưới!”



Không thể nào! Ngay cả chơi bàn đu dây cũng......

Nguyễn Túy Tuyết mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, dỗi không ngừng, ngược lại càng đu càng cao, nhìn Doãn Đông Tinh kinh hãi. “Tuyết nhi, mau dừng lại, không cần chơi.”

Nhìn thấy hắn đường đường một đại nam nhân ở dưới đau khổ cầu xin, bộ dạng đáng thương, Nguyễn Túy Tuyết mềm lòng, ngừng lại.

Nàng ngồi ở bàn đu dây, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, “Đông Tinh, muội cả ngày không phải ăn chính là ngủ, cả ngày lười biếng ở Di Thấm viện, chuyện gì nguy hiểm cũng không thể làm, phòng bếp cũng không thể đi vào, hiện tại, ngay cả chơi bàn đu dây cũng không được!”

Doãn Đông Tinh ở ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ về lưng ái thê, “Tuyết nhi, vì đứa nhỏ của chúng ta, nàng nên nhẫn nại chịu đựng một chút. Đây chính là tiểu bảo bối của chúng ta a!”

Nguyễn Túy Tuyết dỗi nói: “Cũng không phải chuyện gì ám muội, vì sao không thể ra ngoài?”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng kinh sợ cảm thấy sai nói, vội vàng che miệng, liếc mắt nhìn Doãn Đông Tinh ở bên cạnh, nhìn không ra vẻ mặt của hắn.

Trên thực tế, nàng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện này. Vì thế nàng thật cẩn thận mở miệng, “Đông Tinh, việc này......”

“Tuyết nhi, có việc cứ nói thẳng. Lần trước ở Duyệt Vân sơn trang chúng ta đã nói rõ, sẽ không giấu diếm đối phương bất cứ điều gì, tuyệt đối chân thành, nếu nói dối sẽ bị đối phương trừng phạt vô điều kiện.”

“Muội nói, chàng không được tức giận nha.”

“Vi phu tuyệt đối sẽ không tức giận. Nàng cứ việc nói.”

“Vâng. Đông Tinh, ta nghĩ qua, Triệu Vô Ngôn y thuật nổi tiếng thiên hạ , nếu mời nàng đến trị liệu cho chàng, mặt của chàng hẳn là có thể khôi phục bảy tám phần.”

“Nàng không thích nhìn khuôn mặt này của ta?” Doãn Đông Tinh bình tĩnh nói.

“Không, không phải! Đông Tinh, chàng vì khuôn mặt này cả ngày không ra khỏi cửa, cho dù bất đắc dĩ muốn ra ngoài cũng phải đeo mặt nạ, không thuận tiện chút nào! Hơn nữa cả ngày ở bên trong trang cũng thực không tốt.”

“Tuyết nhi, vẫn là nàng muốn ra ngoài chơi, sẽ bị mặt của ta phiền toái?” Doãn Đông Tinh âm điệu thoải mái nói, đáy mắt mang ý cười, trong lòng nghĩ cũng nên nói cho nàng.

“Không...... Không phải.” Nguyễn Túy Tuyết căng thẳng khẩn trương, nghĩ đến hắn tức giận, giương mắt nhìn thấy đáy mắt hắn ẩn chứa ý cười, mới biết là hắn đùa giỡn nàng, liền đánh hắn một cái. “Chán ghét! Muội đang nói chuyện nghiêm túc với chàng. Đông Tinh, đứa nhỏ của chúng ta bảy tháng sau sẽ ra đời, ta hy vọng chàng có thể quang minh chính đại mang đứa nhỏ ra ngoài du ngoạn, dạy hắn về thế giới bên ngoài, cho nên muội mới muốn Triệu Vô Ngôn đến trị liệu chàng. Muội cũng không để ý mặt của chàng, nhưng vì đứa nhỏ, chàng lo lắng một chút đi!”

Nguyễn Túy Tuyết nói xong, nhìn xem Doãn Đông Tinh, thấy hắn đang ở ngửa mặt lên trời thở dài, nàng khó hiểu nhìn hắn.

Giờ phút này Doãn Đông Tinh đang suy nghĩ, Tuyết nhi sau khi biết chân tướng sẽ chỉnh hắn như thế nào...... Hiện tại Túy Tuyết cùng hình tượng mềm mại uyển trước kia khác nhau rất lớn, nàng hiện tại trở nên hoạt bát nghịch ngợm, hắn càng đem nàng sủng vô pháp vô thiên...... Nhưng hắn vui mừng, hắn vô cùng thích khi thấy nàng chỉnh hắn, có khi hắn thực hoài nghi chính mình có phải thích cuồng bị ngượchay không . (Vivy: chấp nhận đi Doãn ca à, ai bảo lúc trước ca gây họa làm gì!)

Hắn ho một tiếng, “Tuyết nhi, vi phu muốn cùng nàng nói một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ta nói dối nàng.” Trước tiên là nói một câu này, đây là chính sách điểm nhi ai binh, phải nói như thế này nếu không sẽ rất thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Nhu Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook