Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 7

Vân Nhạc

21/04/2015

Cách ngày, Diệp Vân lâu ra thiếp bố cáo, bởi vì muốn tiếp đãi khách quý là thần y Triệu Vô Ngôn, nên ngừng kinh doanh một ngày.

Khắp cả kinh thành, ai ai cũng hỏi nhau xem Triệu Vô Ngôn là thần thánh phương nào, mà lại có thể làm cho Diệp Vân lâu lại phá lệ lại đóng cửa một ngày vì nàng mà nấu cơm.

"Vô Ngôn, danh tiếng của cô cũng thật nổi bật nha, lại có thể làm cho Diệp Vân lâu phá lệ. Tại hạ thật sự là bội phục bội phục."

Vệ Đình Long được mời đến làm người tiếp khách. Sáng sớm hắn nghe nói Diệp Vân lâu mời tới làm khách, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm. Xem ra hôm nay hắn được hưởng phúc của Triệu Vô Ngôn, mấy ai được độc hưởng đồ ăn danh tiếng của lâu.

"Vệ tướng quân, hôm nay mời ngươi đến, nghe nói vấn đề này nhất định phải giữ bí mật." Triệu Vô Ngôn dặn dò lần nữa.

"Vô Ngôn, Vệ tướng quân đã chọn được món ăn chưa?" Nguyễn Tuý Tuyết hỏi.

"Cứ tuỳ ý đi, không cần phiền toái."

"Đúng đúng ! Vô Ngôn nói phải. Dù sao những món đó bất kể là món nào cũng đều ngon như nhau, túy ý chuẩn bị là được rồi.” Vệ Đình Long vội vàng phụ họa, nếu không một lát nữa nàng cũng sẽ quăng cho hắn một ánh mắt rõ ràng.

"Kia...Vậy thì mang lên một đĩa thịt bò thăn, gà nhồi thịt, tôm chiên, cá nướng, thêm canh bao tử cá trích và thịt đông. Vô Ngôn, ngươi cảm thấy như vậy thế nào?"

Triệu Vô Ngôn nghe thấy một đống tên đồ ăn đầu liền choáng váng. Dù sao nàng cũng không kén chọn, liền gật đầu.

"Nguyễn cô nương, có món cá trích đông lạnh không? Món này ăn tốt lắm."

Nói đến đây thì nước miếng Vệ Đình Long đều nhanh chảy xuống.

Triệu Vô Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nguyễn Tuý Tuyết cười nói: "Vệ tướng quân, cá trích đông lạnh mùa hạ mới có, bây giờ trời lạnh, đã vào đầu thu nên món ăn này không có. Chờ mùa hè sang năm, nếu ngươi thật muốn ăn, ta làm nhiều một chút, sai Hạ Hà đưa qua phủ tướng quân."



"Thật sao? Nguyễn cô nương, ngươi quả thật chính là thần tiên hạ phàm, tâm địa thật tốt quá! Không giống như Vô Ngôn..." Vệ Đình Long liếc nhìn Triệu Vô Ngôn một cái.

"Ta làm sao? Tâm ta không tốt sao? Lẽ ra ta quả thật nên tâm địa không tốt, thấy ngươi chết mà không cứu. Có phải hay không a? Vệ đại tướng quân." Giọng nói Triệu Vô Ngôn sắc nhọn.

"Không không không. Vô Ngôn, ngươi là tốt nhất, cùng với Nguyễn cô nương đều là tiên tử hạ phàm! Ha ha ha." Vệ Đình Long cười khan vài tiếng, che dấu sự xấu hổ của chính mình.

Trong lúc hai người đấu võ mồm Nguyễn Tuý Tuyết đã vào trong phòng bếp, đích thân nấu nướng.

Chỉ chốc lát sau, thức ăn nóng hầm hập được bưng lên, Hạ Hà cùng vị hôn phu Hà Quan Nguyệt từ từ hầu hạ đám người Triệu Vô Ngôn; Nguyễn Tuý Tuyết cũng rảnh tay ngồi xuống, ba người cùng nhau dùng bữa.

"Hạ Hà, ngươi cũng ngồi xuống cùng dùng bữa đi." Triệu Vô Ngôn nhiệt tình mời Hạ Hà ở phía sau.

"Không được. Hôm nay Triệu đại phu là khách quý của lâu, ta cùng Hà nhi sẽ hầu hạ các vị thật tốt, hi vọng các vị ăn vui vẻ, thoải mái ra về." Hà Quan Nguyệt đứng bên người Hạ Hà nói.

"Vị này là..." Triệu Vô Ngôn đánh giá một chút người nói chuyện. Ưm, tướng mạo đoan trang, lời nói khôn khéo, không giống như người làm thuê.

"Vô Ngôn, vị này chính là phu quân của Hạ Hà, Hà Quan Nguyệt, cũng là tổng quản Diệp Vân lâu. Trên danh nghĩa hắn là người làm công của ta, nhưng ta không xem hắn như người làm, cũng giống như không xem Hạ Hà là tỳ nữ. Nhưng hai người này luôn giữ nghiêm chừng mực chủ tớ, ta không biết đã mời bọn họ ngồi xuống cùng dùng bữa bao nhiêu lần, đến bây giờ còn chưa có lần nào thành công." Nguyễn Tuý Tuyết giải thích rõ rang.

"Quan Nguyệt cùng Hà nhi không dám quên đại ân của phu nhân. Chúng ta chỉ hi vọng phu nhân thân mình khoẻ mạnh an khang, như vậy chúng ta đã rất cao hứng." Hà Quan Nguyệt cung kính nói.

"Vô Ngôn, ngươi xem đi." Nguyễn Tuý Tuyết chuyển cho Triệu Vô Ngôn ánh mắt biểu hiện sự đành chịu.

"Phu nhân, Triệu đại phu, tướng quân, các ngài nhanh chóng dùng bữa đi, đồ ăn lạnh, hương vị sẽ không ngon." Ba người nhấc đũa, Nguyễn Tuý Tuyết gắp một khối thịt kho cho Triệu Vô Ngôn, Vệ Đình Long tự gắp một chút thịt bò thăn.

Triệu Vô Ngôn chậm rãi ăn, thật lâu không nói ra lời, cuối cùng chờ đến khi nàng có thể nói, thì đã nghe một loạt câu từ cảm than.



"Trời a! Trên đời sao lại có món ăn ngon như vậy! Hương thơm xông vào mũi! Vừa mát lại vừa mềm……Túy Tuyết, ngươi làm ta rất sùng bái!"

Đình Long ở một bên hạnh phúc nói không ra lời, đôi mắt chớp chớp giống cầu vồng, cảm giác hạnh phúc thẳng tiến vào trong tâm...Nguyễn Tuý Tuyết đối với phản ứng của hai người đã thành thói quen, bởi vì có không ít người ăn đồ ăn của Diệp Vân lâu mà cảm động rơi lệ.

"Thích thì cứ ăn nhiều một chút." Nguyễn Tuý Tuyết lại gắp thêm một ít thịt bỏ vào bát của Triệu Vô Ngôn.

"Tuý Tuyết, món này gọi tên là gì a? Ăn thật ngon."

"Món này tên là thịt đông, chủ yếu được làm từ thịt lợn mà thành, là món ăn rất được hoan nghênh. Từng có một thư sinh sau khi ăn món này, cảm động đề thơ ở trên tường -- này, ngay trên mặt tường."

Triệu Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn bút tích rồng bay phượng múa ở trên tường --

Phong cảnh vô hạn sổ kim tiêu,

Càng yêu kinh giang thịt để ăn thiêu,

Không ngấy vi tô mùi tràn đầy,

Đỏ bừng nộn đông lạnh thuỷ tinh hào.

"Vô Ngôn, ta nói cho ngươi biết, đồ ăn Diệp Vân lâu nổi tiếng khắp kinh thành. Lấy món thịt bò thăn mà nói, thịt bò thái rất nhỏ, vừa mềm lại vừa thơm, cực kì mĩ vị." Vệ Đình Long lại gắp thêm một ngụm thịt bò.

"Đúng, đúng, đúng, ngươi sành ăn hơn cả." Triệu Vô Ngôn tức giận nói. Nàng đối với đồ ăn không mấy chú ý, không như Vệ Đình Long là một ẩm thực gia.

Nguyễn Tuý Tuyết nhìn hai người đấu võ mồm, cảm thấy thật sự thú vị, hé môi cười.

"Đúng rồi, Tuý Tuyết, ngươi cũng là lâu chủ Diệp Vân lâu, vì sao chỉ vào ngày một và ngày mười lăm mới vào bếp?" Triệu Vô Ngôn nhớ tới chuyện mà Vệ Đình Long nói qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Nhu Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook