Chương 7: Hắc Xà hữu diện - Minh chủ vô nhân đương
Ưu Đàm Hoa
21/05/2013
Ban giám đài nhìn Hắc Xà Tiên rất chăm chú và nói nhỏ với nhau.
Cuối cùng, chỉ có sáu mươi người qua được cửa quan và đủ tư cách. Có tám cao thủ bị loại vì thanh danh không tốt. Trong đó không có Đơn Thu Cốt vì hắn hành sự rất chu đáo, cẩn mật nên chưa bao giờ bị phát hiện.
Ban giám đài tuyên bố nghỉ trưa. Tiếng gọi rượu thịt vang dậy khắp nơi. Đơn Thu Cốt đang lắng nghe Nhật Ma Hách Đông Doanh nói về thuật đánh roi thì phát hiện Vô Giới hòa thượng bước đến. Lão ta xách cả thớt gỗ tùng theo.
Quái hòa thượng cười hề hề :
- Bần tăng ngưỡng mộ thần lực của Đơn thí chủ nên sang đây để kết giao.
Lão ta thản nhiên bảo tiểu nhị mang thêm chén bát. Thiết Long là người hào sảng, quảng giao nên giới thiệu phe mình.
Vô Giới gật gù :
- Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!
Thật ra thì lão chẳng biết ai cả.
Tuấn Hạc có dịp quan sát kỹ dung mạo của hòa thượng, thấy lão mắt to, mày rậm, mũi thẳng miệng rộng, đầy khí phách anh hùng. Vẻ ngu ngốc hoạt kê kia dường như chỉ là vỏ bên ngoài.
Vô Giới chẳng khách sáo gì, ăn uống như rồng cuốn, luôn miệng mời mọc cạn chén. Tuấn Hạc bất giác sanh lòng yêu mến nhân vật bất phàm này, chàng gọi thêm thật nhiều rượu thịt.
Khi đã no nê, hòa thượng mới để ý là bốn người kia chỉ ăn cầm chừng, nét mặt nặng nề như mang tâm sự gì không vui. Lão ngượng ngùng hỏi Thiết Long :
- Vì sao Văn thí chủ lại có vẻ thất vọng, lo lắng như vậy?
Thiết Long gượng cười :
- Tại hạ đến đây tìm ái tử, không ngờ lại chẳng thấy dâu.
Nguyệt Ma thở dài, buột miệng than :
- Chẳng lẽ Hạc nhi lại vắn số thế sao? Gã tìm rớt xuống vực thẳm mà không chết, lẽ nào lại bỏ mạng bởi bọn Ma cung?
Vô Giới hòa thượng thoáng giật mình nhưng cố giấu. Lão cười hề hề :
- Hàn thí chủ yên tâm, bần tăng có tài Nhâm Độn, sẽ giúp các vị tìm ra người ấy.
Thiết Long mừng rỡ nói ngay :
- Vậy xin đại sư giúp cho.
Lão bèn nói ngày sanh tháng đẻ của Tuấn Hạc cho Vô Giới nghe. Hòa thượng hỏi thêm :
- Y thất tung ngày nào?
- Canh hai đêm mười hai tháng chạp vừa rồi.
Vô Giới bấm tay tính toán một hồi lâu, tươi cười bảo :
- Bần tăng đoan chắc y còn sống và đã đi về hướng Tây bắc: Nếu sai xin chặt bỏ bàn tay.
Nhật Ma hoan hỉ vỗ vai Vô Giới :
- Nếu hòa thượng ngươi nói đúng, lão phu sẽ thưởng cho trăm vò rượu. Nhưng Hạc nhi đã có mặt ở đây chưa?
Vô Giới ngượng ngùng đáp :
- Việc này thì bần tăng không thể đoán ra.
Thiết Long lẩm bẩm :
- Có lẽ Hạc nhi chưa đến! Doanh nhi đã dặn chúng ta tìm một người có nốt ruồi son nơi gò má trái, nhưng nào thấy ai đâu?
Tuấn Hạc đã không dùng đến chiếc mặt nạ ấy.
Hết giờ nghỉ trưa, đại hội lại tiếp tục. Sáu mươi cao thủ được xếp thành mười nhóm, mỗi nhóm sẽ chọn ra người giỏi nhất. Mười người này cũng lại chia thành hai nhóm. Trận cuối cùng là của hai người đứng đầu hai nhóm ấy.
Hư Trúc Tử thông báo luôn danh sách các nhóm cũng như lịch thời gian so tài.
Đơn Thu Cốt và Vô Giới hòa thượng ở khác nhóm nhưng cùng có mặt vào sáng mai.
Tuấn Hạc vòng tay nói :
- Tại hạ về ôn luyện thêm tiên pháp. Hách tiền bối đã chỉ giáo nhiều điều bổ ích. Xin cáo biệt.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền cơm rượu. Thiết Long không cho, chàng cũng chẳng gượng ép, cúi chào rồi bỏ đi.
Hắc Xà Tiên đi rồi, Thiết Long bỗng nói :
- Giang hồ vẫn nghi ngờ tư cách của Đơn Thu Cốt, nhưng không hiểu sao, ta lại cảm thấy y rất dễ mến. ánh mắt trung hậu, hòa ái kia đâu phải là của một tên dâm tặc?
Nhật Ma tán thành :
- Đúng thế! Họ Đơn có căn cơ rất tốt, đáng gọi là kỳ hoa của võ lâm! Y không kiêu ngạo mà còn khiêm tốn học hỏi lão phu những bí quyết của thuật đánh roi.
Vô Giới ngẩn người :
- Té ra tam vị chỉ mới quen họ Đơn thôi sao?
Lão gãi đầu chạy theo Hắc Xà Tiên. Họ Đơn đang đủng đỉnh rời núi thì bị hòa thượng bắt kịp. Vô Giới gọi vang :
- Đơn thí chủ! Chờ bần tăng với!
Tuấn Hạc dừng bước. Chờ lão đến. Chàng mỉm cười hỏi ngay :
- Đại sư tìm tại hạ có việc gì?
Vô Giới cười hì hì :
- Phải chăng thí chủ uống chưa đã nên vào thành uống thêm? Bần tăng cũng có ý đó, hai ta đối ẩm được không?
Tuấn Hạc lắc đầu :
- Không phải đâu, tửu lượng của tại hạ rất kém. Mong đại sư thứ lỗi.
Vô Giới lúng túng, lát sau mới gãi đầu nhơn nhó :
- Bần tăng bị kẻ gian lấy hết hành lý, tiền bạc. Chẳng hay thí chủ có muốn cúng dường để tạo phúc hay không?
Tuấn Hạc biết đối phương cũng là bậc anh hùng, nay gặp cơn bĩ cực mới tiều tụy như vậy. Chàng móc hầu bao lấy ra tờ tiền giấy Đại Minh Thông Hành Bảo Sao, trị giá trăm lượng bạc, trao cho lão.
(Năm Hồng Võ thứ tám, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đã phát hành loại tiền này và cấm dùng vàng bạc để làm tiền tệ)
Vô Giới nhận lấy, cười toe toét :
- Phật tổ sẽ chứng giám cho Đơn thí chủ.
Lão tất tả quay lại núi Hoa Sơn. Tuấn Hạc tiếp tục đi vào trấn. Chàng không trở lại đại hội vì sợ ngồi lâu sẽ lộ, hơn nữa, hình bóng Ôn Tiểu Băng bỗng hiện ra khiến chàng nhớ nhung vô hạn. Nay thân phận Thiết Long đã rõ ràng, ông chính là phụ thân của chàng, vậy mối gia thù phụ mẫu làm gì có thực? Bản chất chàng ôn nhu văn nhã, thích văn chương hơn đao kiếm, bất đắc dĩ mới can thiệp vào chuyện ân oán giang hồ. Cho nên, hôm nay thấy cảnh ham danh đoạt lợi, chàng rất ngao ngán, chỉ mong tìm được Tiểu Băng, cùng nàng kết duyên Tần Tấn. Mối thù Ma cung sẽ hỏi lại thân phụ chàng sau.
Bầu trời thu buồn man mác, hàng cây hai bên đường buông rơi từng chiếc lá vàng theo gió. Trở lại gian phòng trọ kia cũng chẳng ích gì Tuấn Hạc rẽ vào một tửu quán.
Khách khứa đã đi cả lên núi xem đại hội nên quán vắng tanh. Duy nhất có bàn cạnh cửa sổ có người ngồi. Đó là một chàng trai to béo, mặt mũi hiền lành, chất phác. Bộ võ phục sang trọng và thanh trường kiếm trên bàn chẳng hề khiến gã oai phong lên được chút nào. Ở con người này toát ra vẻ trung thực, nhu nhược, có phần hơi ngây ngô.
Cạnh gã là một lão nhân già nua, đầu hói bóng, chỉ còn vòng tóc bạc chung quanh. Lão mặc y phục xanh của bọn gia nhân.
Hán tử áo lam có vẻ buồn vì độc ẩm - lão đầu hói kia chỉ uống trà.
Tuấn Hạc ngồi xuống chiếc bàn cạnh khung cửa sổ thứ hai. Chàng gọi bình rượu và dĩa lạc rang. Đang trong tâm trạng u buồn nên chàng uống cạn liền mấy chén lớn.
Hán tử kia thấy vậy, đứng lên vòng tay nói :
- Uống một mình sẽ không cảm thấy cái ngon của rượu. Tại hạ xin được phép hầu rượu túc hạ.
Tuấn Hạc có cảm tình với gương mặt hiền hậu kia nên gật đầu :
- Xin mời nhị vị!
Hán tử áo lam hoan hỉ bưng chén của mình sang bàn khách. Gã cao hứng gọi một vò rượu phần lâu năm và món cá chép Hoàng Hà chưng. Lão già đầu hói vẫn ngồi yên. Hán tử vui vẻ xưng tên :
- Tại hạ là Tần Thái Bách, quê quán Huy Châu. Tung lão bộc bị câm điếc và không biết uống rượu nên chỉ mình tại hạ quấy nhiễu túc hạ mà thôi. Dám hỏi quý tính đại danh?
Tuấn Hạc giật mình, không ngờ gã này lại là Thiếu cung chủ Ma cung. Chàng gượng cười đáp :
- Tại hạ là Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt!
Đến lượt Thái Bách ngạc nhiên. Gã bật cười :
- Thật là tấu xảo! Té ra là các hạ.
Tuấn Hạc bỗng nói :
- Tại hạ cho rằng chẳng nên nói đến chuyện ngày mai. Nếu không, chén rượu này sẽ vô vị!
Thái Bách vỗ bàn khen phải :
- Đơn huynh nói chí phải, cứ xem như bọn ta là người kẻ tiêu dao thế ngoại, lòng dạ thênh thang chẳng hề vướng bận lợi danh.
Gã hào hứng ngâm nga:
Thiên thượng phù vân như bạch y.
Tu tư hột biến vi thương câu!
Tuấn Hạc tiếp ngay:
Ngô Cung hoa thảo mai u kính.
Tấn đại y quan thành cổ khâu.
(Dịch thơ)
Mây nổi lưng trời như áo trắng.
Cúi đầu chợt hóa đàn chó xanh.
Hoa cỏ cung Ngô vùi lối vắng.
Áo xiêm đời Tấn lấp gò quanh.
Bốn câu thơ này trích từ hai bài Đường thi khác nhau, nhưng ráp lại rất đúng vần điệu và âm luật.
Thái Bách cao hứng bật cười sang sảng :
- Hay lắm! Không ngờ Đơn huynh lại là bậc tao nhân hiếm có, chỉ trong chớp mắt đã tìm ra hai câu thơ thích hợp. Tiểu đệ xin cúi đầu khâm phục.
Đây chính là trò chơi tao nhã của giới văn chương, kẻ xướng người họa cho đến khi thành một bài thơ hoàn chỉnh. Thái Bách vui mừng như gặp được tri âm, cùng Đơn Thu Cốt những ngâm vịnh không biết chán. Đến chiều thì gã và họ Đơn điều say.
Tuấn Hạc đứng lên, định nói lời từ biệt, Thái Bách xua tay :
- Đơn huynh hãy nán lại một lúc đã. Tiểu đệ có đôi lời muốn nói!
Chàng ngồi xuống lắng nghe :
- Tiểu đệ chuộng văn hơn võ nên võ nghệ chẳng đến đâu. Vì gia phụ ép buộc nên mới miễn cưỡng tham gia vào kế hoạch này. Nay được hạnh ngộ Đơn huynh, càng cảm thấy mình kém cỏi, không mặt mũi nào mà cướp lấy chức Minh chủ từ tay một người văn võ song toàn. Tiểu đệ sẽ trở lại Huy Châu vui thú thanh nhàn dẫu bị phụ thân trách mắng cũng đành cam chịu. Chỉ mong sau này, Đơn huynh dành chút thời gian, ghé qua tệ xá để hai ta xướng họa. Tần gia trang nằm ở cửa Tây thành Hợp Phì.
Tuấn Hạc nhân dịp này dò hỏi nội tình Ma cung :
- Công tử sinh trưởng ở Mông Cổ sao lại tinh thông văn học Trung Nguyên như vậy?
Thái Bách ngơ ngác :
- Làm gì có chuyện ấy. Tần gia trang đã có từ thời nhà Tống. Tiểu đệ sinh ra và lớn lên ở Trung Nguyên. Gia phụ kinh doanh ngành tửu lâu khách sạn nên cũng chưa hề bước chân đến đất Mông.
Tuấn Hạc hiểu ngay rằng y không hề biết mình là con của Luân Hồi Đế Quân. chàng hỏi thêm :
- Vậy công tử học võ với ai?
- Một bằng hữu của gia phụ. Người là ẩn sĩ nên không hề có danh hiệu gì.
Tuấn Hạc trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Vạn hạnh hiếu vi tiên! Nay lệnh tôn đã muốn như vậy, công tử cứ lên làm Minh chủ cho người được vui. Thực tâm tại hạ cũng chẳng thích bị ràng buộc bởi chức vụ ấy. Nếu công tử bỏ cuộc, tại hạ cũng chẳng tham dự đại hội làm gì.
Thái Bách bối rối :
- Tiểu đệ biết Đơn huynh đã nhận ngàn vàng của gia phụ nên phải tận lực. Thôi được! Tiểu đệ xin nghe lời Đơn huynh! Chỉ mong... chúng ta vẫn là bằng hữu!
Tuấn Hạc cảm động, nắm tay gã siết mạnh :
- Được kết giao với công tử thì dẫu ngàn vàng Đơn mỗ cũng không đổi. Sau này chúng ta sẽ có dịp cùng nhau vui thú văn chương.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền. Tần Thái Bách không cho. Tuấn Hạc cười bảo :
- Lần sau tại hạ sẽ đến Tần gia trang quấy nhiễu công tử một tháng.
Gã hân hoan nói :
- Thật chứ! Tiểu đệ sẽ giữ Đơn huynh ở đúng một năm.
* * * * *
Năm ngày sau, đại hội đã bước vào giai đoạn hấp dẫn nhất. Vòng đấu loại đã xong, chỉ còn lại mười cao thủ đứng đầu mười nhóm. Trong ẩy có :
- Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt.
- Vô Giới hòa thượng.
- Bạch Ngọc Tử (Võ Đang)
- Hư Nhân đạo trưởng (Hoa Sơn).
- Pháp Đăng đại sư (Thiếu Lâm).
- Huyền Võ chân nhân (Toàn Chân).
- Huệ Vân ni cô (Hằng Sơn).
- Phích Lịch Đao Hồ Vạn Chúc (Thần Đao đường).
- Long Hổ Thần Quyền Hoàng Nhâm MỸ (Long Hổ bang).
- Vân Kiếm Hạ Thương Diêu (Thiên Sư giáo).
Ban giám đài tùy theo bản lĩnh mà xếp chia thành hai bảng. Hắc Xà Tiên và Vô Giới hòa thượng được coi là mạnh nhất nên không cùng bảng.
Trận đầu tiên, Đơn Thu Cốt đấu với Huệ Vân ni cô. Hai người vái chào giám đài và quần hùng rồi thủ thế. Thu Cốt thầm khen đối thủ của mình. Huệ Vân tuổi độ hai mươi sáu, nước da trắng như ngọc, mắt phượng, mày xanh, môi đỏ như son. Nàng đáng gọi là đệ nhất giai nhân phe bạch đạo.
Hơn nữa, nội lực của nàng cũng đáng khâm phục vì đã cử được chiếc đỉnh đá hai trăm cân.
Huệ Vân thấy đối phương cứ chăm chú nhìn mình, thẹn thùng vung kiếm tấn công ngay.
Hằng Sơn phái vốn là một chi nhánh của phái Nga Mi - trên đỉnh Nga Mi sơn, giữa Tứ Xuyên và Thiểm Tây. Phái Nga Mi có cả nam lẫn nữ đệ tử, nhưng Hằng Sơn lại chỉ là đạo cô.
Cuối thời Nam Tống, phái Nga Mi tòng quân chống lại Mông Cổ và tử trận gần hết. Vì thế, phái này mai một. Như vậy, Hằng Sơn chính là đại biểu còn lại của Nga Mi.
Pho Nga Mi kiếm pháp được cải biến đôi chút để thích hợp với nữ nhi - chỉ ở chữ khoái và chữ ảo. Huệ Vân đã từng thấy Hắc Xà Tiên giao đấu nên rất e dè. Họ Đơn chưa dùng đến kiếm cũng qua được vòng loại. Giờ đây, gã điều khiển cây roi dài, đối phó với Huệ Vân.
Nàng là cao thủ ưu tú nhất Hằng Sơn - chỉ kém Chưởng môn sư tỷ - lòng hiếu thắng cũng không nhỏ. Huệ Vân đem hết sở học ra thi thố. Đường kiếm linh hoạt và biến ảo phi thường.
Nhưng Tuấn Hạc - tức Đơn Thu Cốt - đã nắm được tinh túy của phép đánh roi, sau chín trận vừa qua. Cây Hắc Xà Tiên vươn dài, đánh bạt những chiêu kiếm của đối phương, thủy chung Huệ Vân không làm sao đến gần được.
Nhật Ma Hách Đông Doanh thấy họ Đơn thỉnh thoảng lại sử dụng những chiêu có nét giống Hoàng Long tiên pháp, lòng vô cùng thắc mắc. Đây là tuyệt học gia truyền của Hách gia, sao Đơn Thu Cốt lại biết? Lão định bụng sẽ hỏi cho ra lẽ. Nhưng giờ đây, lão vẫn cuồng nhiệt hoan hô. Nhuyễn tiên không được xếp hạng cao trong binh khí phổ, nay họ Đơn liên tiếp chiến thắng là niềm vinh hạnh cho những kẽ dùng roi làm vũ khí.
Đến chiêu thứ hai trăm mà vẫn không đến gần đối thủ được, Huệ Vân mất kiên nhẫn, tung mình lên không, quyết dùng tuyệt chiêu để thủ thắng. Thanh trường kiếm hóa thành đạo kiếm quang sáng bạc, liền lạc như da trời.
Tuấn Hạc không dám coi thường, vội xuất chiêu “Vân Trượng Tróc Long”. Xà tiên vươn thẳng như trường thương, chỉ một đoạn phía trên là mềm mại. Đầu roi liên tiếp mổ vào màm kiếm quang, cuốn lấy lưỡi kiếm và giật phăng khỏi tay đối thủ. Thanh kiếm bị tung lên cao hai trượng.
Nhưng Huệ van vẫn không dừng lại, tiếp tục lao xuống - trên tay nàng là một thanh truỵ thủ sắc bén. Nhuyễn tiên đang vươn dài, không cách nào thu về kịp nữa, tâm thất họ Đơn lại vô cùng trống trải, Huệ Vân tin chắc mình sẽ đắc thủ. Đây là chiêu tuyệt kỹ “Tử Mẫu Xuyên Tâm” của Hằng Sơn. Thanh trủy thủ kia nằm lồng trong trường kiếm.
Nhưng Đơn Thu Cốt đã vươn tay tả ra, vẽ nên những thức vô cùng ảo diệu. Năm ngón tay của gã hóa thành trăm ngón và hai đạo chỉ phong đã âm thầm bay ra, xạ trúng hai huyệt Khí Phòng ở ngực trái và Khí Hộ ở ngực phải. Hai huyệt này thuộc kinh túc dương minh vị nên hai chân Huệ Vân tê cứng, không còn di chuyển được nữa.
Thu Cốt lui lại gần trượng vòng tay nói :
- Cảm tạ ni cô đã nương tay.
Nhưng bỗng quần hào đồng kinh hãi thét lên. Lưỡi trường kiếm trên không trung tình cờ rơi xuống ngay đầu Huệ Vân, mũi kiếm trút xuống.
Thu Cốt không còn kịp suy nghĩ gì nữa, gã lao đến như tên bắn, ôm lấy Huệ Vân lăn tròn trên mặt đất, rời xa hiểm địa.
Mọi người mừng rỡ vỗ tay. Huệ Vân đang nằm trên người Thu Cốt, giãy giụa khỏi vòng tay gã.
Nhưng chân nàng không thể cử động nên chẳng thể đứng lên. Thân hình mềm mại kia cứ dán chặt vào người Thu Cốt. Gã vội giải huyệt rồi đỡ nàng đứng dậy. Lần đầu tiên bị nam nhân ôm ấp, Huệ Vân hổ thẹn đến mức chỉ muốn chui xuống đất, mặt nàng đỏ rực rồi tái xanh, bỏ chạy xuống dưới đài.
Thu Cốt vái chào giám đài rồi cũng xuống theo, trở về bàn của mình.
* * * * *
Trận thứ hai là trận của Vô Giới hòa thượng và Phích Lịch Đao Hồ Vạn Phúc. Họ Hồ là trưởng tử của Đường chủ Thần Đao đường - Thiểm Tây. Đao pháp của gã uy mãnh như sấm sét nổi tiếng là tàn nhẫn, lạnh lùng.
Vô Giới hòa thượng chỉ có hai tay không, lão nhìn thanh đao xanh biếc của đối phương, gãi đầu bảo :
- Mong Hồ thí chủ nhẹ đòn cho, da thịt bần tăng không chịu nổi lưỡi dao cạo kia đâu.
Không hiểu sao, hôm nay lão lại cạo đầu láng bóng và mặc bộ tăng bào màu xám mới toanh?
Quần hùng thấy lão giở giọng hoạt kê, bật cười vang. Một người thét lên :
- Nếu sợ đau thì cứ nhận bại là xong!
Vô Giới quay xuống nhăn nhở :
- Không được! Bần tăng đã lỡ thí phát và mặc áo mới nên không thể bỏ cuộc được.
Một kẻ đa sự khác hỏi ngay :
- Tiền đâu mà hòa thượng may áo mới? Phải chăng hôm qua đã giở trò đạo chích?
Vô Giới giãy nảy :
- Sao các hạ lại nỡ vu khống kẻ tu hành? Tiền này là do Đơn thí chủ cúng đường cho bậc cao tăng.
Lão hóm hỉnh nói thêm :
- Chẳng qua là y muốn mua chuộc để bần tăng nhẹ đòn ấy mà.
Mọi người ồ lên, nhìn về phía Hắc Xà Tiên. Họ Đơn vẫn thản nhiên, chẳng hề lộ vẻ tức giận.
Phích Lịch Đao bực bội nói :
- Hòa thượng đừng làm mất thì giờ nữa.
Vô Giới quay lại, vái chào ban giám đài và đối thủ. Bất chợt thân hình to béo của gã lao vào họ Hồ, thủ cước liên tục đánh ra những đòn như búa bổ. Nhờ vậy, lão chiếm được tiên.
Phích Lịch Đao bị mất tiên cơ, giận dữ gầm vang như sấm, múa tít bảo đao phản kích. Đao chiêu liền lạc, kín đáo, tỏa sát khí bức người. Nhờ vậy Hồ Vạn Phúc quân bình được thế trận.
Vô Giới hòa thượng bật cười khanh khách, thân hình to béo kia di chuyển, đảo lộn trong lưới đao, không hề chịu kém nửa chiêu. Quyền phong xé gió, mãnh liệt tựa cuồng phong. Thỉnh thoảng, bàn tay lão xòe ra vỗ vào bản đao, đánh bạt ra. Quần hùng hết lòng khâm phục bản lãnh của hòa thượng, hồi hộp, chỉ sợ lão bị chặt cụt tay.
Trên giám đài, Pháp Hoa thiền sư nói với sáu người kia :
- Lão nạp cho rằng Vô Giới hòa thượng sử dụng pho Cương Thủ Tán Hoa quyền của Tây Phật.
Đào Hoa Khuê vuốt chòm râu bạc trắng gật gù :
- Thiền sư có lý, lão phu cũng cho là vậy.
Giáo chủ Thiên Sư giáo góp lời :
- Dù Vô Giới có là đệ tử của Tây Phật cũng không thể thắng nổi Hắc Xà Tiên. Lão phu nghĩ hoài mà không tìm ra lai lịch sư thừa của họ Đơn. Tiên pháp kia có vẻ giống Hoàng Long tiên pháp của Nhật Ma, nhưng mấy chưởng thức lúc nãy lại vô cùng ảo diệu.
Hoàng Hạc Chân Quân thở dài :
- Đơn Thu Cốt dùng cách không chỉ lực để điểm huyệt Huệ Vân, như vậy gã phải có không dưới ba mươi năm công lực. Tuổi gã còn trẻ tất sẽ tiến xa, có điều bần đạo từng nghe đôi điều tai tiếng về gã.
Huệ Hà sư thái hiền hòa nói :
- Lúc đầu bần ni cũng hơi lo, nhưng khi thấy y liều mình cứu Huệ Vân mới yên tâm đôi chút. Nếu là kẻ tà ác tất chẳng thể có hành động như vậy. Đơn thí chủ hoàn toàn không có thời gian tính toán, y chỉ làm theo cái tâm nhân hậu cố hữu mà thôi.
Hư Trúc Tử cũng tán thành :
- Đúng vậy! Lưỡi kiếm kia rơi xuống chỉ cách sườn gã có một gang tay.
Tiếng quát như sấm của Phích Lịch Đao khiến ban giám đài giật mình. Họ Hồ đã dùng đến chiêu sát thủ lừng danh: “Phích Lịch Tam Đỉnh”. Ba luồng đao quang chói lọi bao phủ đối phương, chặn đứng mọi đường tiến thoái.
Vô Giới hòa thượng mỉm cười, lao thẳng vào màn đao quang. Đao dài, tay ngắn tất nhiên lão sẽ trúng đòn trước. Quần hùng sợ hãi kêu lên khi lưỡi đao quét ngay cần cổ hòa thượng. Nào ngờ, trong lúc thấp tử nhất sinh ấy Vô Giới ngồi phệt xuống đất, thân hình trôi đi và hai chân đá liền tam cước vào hạ bàn họ Hồ. Chỉ một đòn trúng đích nhưng cũng đủ khiến Phích Lịch Đao văng xa gần trượng, đùi đau đớn như bị gãy xương. Đương nhiên, gã không còn tái đấu được nữa.
Quái chiêu của Vô Giới khiến toàn trường chấn động, hoan hô nhiệt liệt. Hòa thượng lau mồ hôi trán vái dài :
- Xin cảm tạ! Hòa thượng ta chỉ gặp may thôi.
Phích Lịch Đao tập tễnh hạ đài và Vô Giới được tuyên bố là thắng trận.
Những cặp đấu thủ khác lần lượt thượng đài. Họ tranh tài trong suốt ba ngày trời, cuối cùng chỉ còn lại Đơn Thu Cốt và Vô Giới hòa thượng.
Sáng ngày hai mươi bốn tháng chín, trận đấu gay cấn nhất bắt đầu. Ai thắng sẽ trở thành Minh chủ võ lâm.
Số người tham dự hôm nay đông hơn mọi ngày. Một số lương dân trong trấn Kỳ Đồ cũng lên núi xem bản lãnh của tân Minh chủ.
Vô Giới hòa thượng hể hả cúi chào toàn trường, cứ như là đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lão quay sang bảo đối thủ :
- Đơn thí chủ đã có lòng Bồ Tát cúng dường nên bần tăng hứa sẽ không đánh gảy xương thí chủ.
Thu Cốt thản nhiên :
- Xin đa tạ!
Và cây roi đen nhánh lập tức vươn dài, mổ vào ngực Vô Giới. Lão vội lùi nhanh nhưng đầu roi đã ngóc lên quất vào má gã.
Quần hùng ồ lên trước thủ pháp kỳ diệu của họ Đơn. Gã đã dùng đúng thủ pháp Tiên Pháp Thế Nhân của hòa thượng mà trị lại lão.
Vô Giới trúng đòn tuy không đau nhưng rất ư là mất mặt. Lão giận dữ gầm lên, múa tít song thủ, tạo thành lưới kình phong quanh người rồi xông đến. Quyền kình mãnh liệt kia đã xô bạt những đường roi của họ Đơn. Cây Hắc Xà Tiên liên tiếp đánh trúng tay, vai và lưng của Vô Giới mà không cản được đường tiến của lão. Đơn Thu Cốt phải lùi nhanh gần trượng, không cho đối phương nhập nội. Vô Giới đắc ý càn lên.
Họ Đơn thấy da thịt lão dày như voi, đành đổi đấu pháp khác. Cây Hắc Xà Tiên chĩa thẳng ra phía trước. Đầu roi như có mắt nhắm vào những yếu huyệt mà mổ vào.
Đơn Thu Cốt dã dồn nết năm mươi năm công lực vào mũi nhọn của cây roi nên sức công phá rất mạnh. Hai cánh tay của hòa thượng như chạm phải những mũi đinh thép, đau thấu trời xanh. Lão kinh hãi la lên oai oái, nhưng không hề lùi mà lại thi triển một chiêu tuyệt học - hai bàn tay mở ra, vẽ nhanh những vòng tròn trước mặt. Đường roi lập tức trở thành vô hiệu và bị lão chụp trúng.
Vô Giới mừng rỡ gầm lên, vận toàn lực kéo mạnh cây Hắc Xà Tiên. Nhưng Đơn Thu Cốt đã xuống tấn, giữ chắc cán roi, thân hình gã cao lớn nên trông vững vàng như núi Thái. Hòa thượng tha hồ gào thét mà vẫn không kéo được đối phương xê dịch một bước nào. Lão tự hào mình là người có thần lực thiên sanh, nội lực thâm hậu nên nổi lòng háo thắng, không chịu buông ra.
Cuối cùng, cây roi kia không chịu nổi sức kéo ngàn cân, đứt làm hai đoạn. Vô Giới cười ha hả xông tới, nhưng luồng kiếm quang xanh biếc đã chặn lão lại ngay.
Đây là lần đầu họ Đơn rút kiếm nên ai cũng háo hức muốn xem kiếm thuật của gã. Tiếng reo hò vang lên khi ngay ở chiêu thứ hai, Đơn Thu Cốt đã vạch đứt ngực áo hòa thượng.
Chiêu thứ ba đẩy lão lùi bốn bước. Phần quỷ dị này chưa ai được chứng kiến.
Chiêu thứ tư vạch một đường dài trên tay tả hòa thượng. Vết thương không sâu nhưng cũng có máu, Vô Giới chợt quát vang, mặt đỏ rực như son, song thủ xòe ra như cương đao. Thân hình lão lảo đảo như say rượu nhưng bộ pháp cực kỳ thần diệu, tránh được những thức kiếm chết người.
Hai bàn tay lão hóa thành hàng ngàn chưởng ảnh, chập chờn bám theo kiếm như không hề sợ đứt tay. Thỉnh thoảng, cương thủ xuyên qua màn kiếm quang, uy hiếp những tử huyệt của họ Đơn.
Tuấn Hạc đã đánh hết mười chiêu Luân Hồi kiếm pháp mà không hạ được đối phương, liền dùng đến sở học của mình. Chàng thấy lão thi triển Túy Bộ liền xuất chiêu “Lâm Ly Túy Mặc”.
Kẻ múa quyền say sưa thì kẻ múa kiếm cũng lảo đảo. Mũi kiếm vẽ nên những vạch kỳ lạ chung quanh người Vô Giới, thân hình Tuấn Hạc nghiêng ng theo nét vẽ.
Khách quan chiêm chỉ thấy buồn cười nhưng Vô Giới hòa thượng vô cùng kinh hãi, mồ hôi toát ra như tắm. Lão cố thoát ra khỏi vòng kiếm ảnh mà không được. Mũi kiếm cứ nhằm vào những chỗ sơ hở mà thọc vào. Khóa chặt mọi đường tiến thoái. Cuối cùng, thanh kiếm nhẹ nhàng gác lên cổ đối phương.
Quần hùng náo loạn cả lên, hoan hô nhiệt liệt Đây là chiêu kiếm thần diệu nhất mà họ tìm được chiêm ngưỡng.
Ban giám đài cũng biến sắc. Thiên Sư giáo chủ lẩm bẩm :
- Chiêu kiếm này của bậc kỳ nhân nào thế nhỉ?
Đào Hoa khê chủ lạnh lùng đáp :
- Gã họ Đơn này đã học được Tiêu Dao kiếm pháp của lão quỷ Công Tôn Quang Nguyệt. Bây giờ lão phu mới sáng mắt ra.
Vô Giới hòa thượng ủ rũ nói :
- Gia sư nói chẳng sai, bần tăng vào Trung Nguyên chuyến này sẽ gặp khắc tinh. Đơn thí chủ quả là đáng khâm phục.
Tuấn Hạc mỉm cười :
- Tại hạ chỉ gặp may thôi!
Chàng lại hạ giọng thì thầm :
- Đại sư khoan rời đại hội, vẫn còn một màn rất hấp dẫn nữa.
Vô Giới bán tín bán nghi, đi xuống dưới.
Phương trượng Thiếu Lâm đứng lên tuyên bố :
- Đơn thí chủ đã thắng một cách rất vinh quang. Theo đúng qui củ của võ lâm, nếu không ai lên khiêu chiến theo luật đặc cách thì ban giám đài sẽ tiến hành nghi lễ đăng quang.
Đào Hoa khê chủ có vẻ nóng nảy, vội vả xin phép đi đại tiện. Nhưng ở dưới đài có tiếng người vọng lên :
- Tại hạ là Tần Thái Bách ở Huy Châu, xin được lãnh giáo Đơn huynh.
Đào Hoa khê chủ thở dài, không đi nữa.
Tần Thái Bách nhảy lên lôi đài, nhìn Đơn Thu Cốt với vẻ chờ đợi. Quần hùng bàn tán, hỏi nhau lai lịch của Tần công tử. Gã là ai mà dám khiêu chiến với kẻ có võ công quán thế như họ Đơn?
Hắc Xà Tiên vui vẻ nói :
- Tần công tử đã có nhã hứng, tại hạ xin phụng hầu.
Thái Bách rút kiếm chào rồi tấn công. Tuấn Hạc dùng mười chiêu Luân Hồi kiếm pháp mà đối phó. Chàng nhận ra Thái Bách biết đến ba mươi sáu chiêu nhưng không sao phát huy được uy lực của kiếm chiêu. Rõ ràng, căn cơ của gã không thích hợp với việc luyện võ.
Nhưng người ngoài thì lại thấy đường kiếm của Tần công tử rất linh diệu và lợi hại phi thường. Bằng chứng là Đơn Thu Cốt chỉ phòng thủ chứ không phản công được chiêu nào.
Trên kia, Đào Hoa khê chủ đã dịu lại, không quá lo lắng như lúc nãy nữa.
Đã hơn ba trăm chiêu trôi qua mà vẫn không phân thắng bại. Trên trán Tần Thái Bách đã lấm tấm mồ hôi. Gã đang định mở miệng chịu thua thì Đơn Thu Cốt ập đến. Tả thủ họ Đơn chập chờn quanh thân Tần Thái Bách và xạ liền ba đạo chỉ phong vào các huyệt Vân Môn, Bộ Lang, Nhân Nghinh. Đồng thời, gã đặt lưỡi kiếm vào ngực Tần công tử. Thái Bách kinh hãi, nhìn Đơn Thu Cốt như muốn hỏi vì sao?
Đơn Thu Cốt lướt ra sau lưng, ôm lấy đối phương, thì thầm vào tai :
- Công tử yên tâm, chúng ta vẫn là bằng hữu mà.
Lúc này, cả ban giám đài lẫn quần hùng đều đứng cả dậy, ngơ ngác không hiểu gì cả. Đào Hoa khê chủ quát lên :
- Đơn Thu Cốt! Ngươi đã thắng sao còn uy hiếp kẻ chiến bại?
Hắc Xà Tiên vẫn không rời con tin. Gã xua tay rồi cao giọng :
- Kính cáo các vị đồng đạo, tại hạ không phải là Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt mà chính là Doãn Tự Vân, Thiếu giáo chủ Thiên Độc giáo. Còn Tần công tử đây lại là ái tử của Luân Hồi Đế Quân.
Toàn trường ồ lên kinh hãi khi nghe nhắc đến Luân Hồi ma cung, Đơn Thu Cốt dùng tay tả lột mặt nạ, để lộ dung mạo Doãn Tự Vân. Gã nói tiếp :
- Thiên Độc giáo đã được sự hỗ trợ của gia phụ là Đông điện chủ Ma cung, bày ra kế hoạch này. Bây giờ, tại hạ sẽ đòi Đế quân ra đây đối chất.
Gã cao giọng gọi :
- Luân Hồi Đế Quân! Nếu lão không chịu mang bản đồ kho báu ra dâng nạp cho Thiên Độc giáo thì ta sẽ cắt cổ Tần Thái Bách.
Thiên Độc giáo chủ Ôn Thiếu Bảo và Giang Lăng Thần Nữ hoan hỉ nhảy lên lôi đài, chờ đợi.
Nhưng Đế quân không hề xuất hiện, lão thà hy sinh con trai chứ không chịu mất kho tàng. Chỉ có mình lão bộc già câm điếc nhảy lên đài, dương cặp mắt oán hận, ú ớ sỉ vã.
Giang Lăng Thần Nữ bực bội nói lớn :
- Vân nhi! Chúng ta cứ giết quách tiểu tử này đi cho xong!
Tự Vân thì thầm với Thái Bách :
- Bây giờ ta sẽ giải huyệt và công tử hãy thúc mạnh cùi chỏ vào ngực ta rồi bỏ chạy thật nhanh. Hẹn ngày tái ngộ.
Thái Bách là người thuần hậu, tuy không hiểu gì cả nhưng cũng nhất nhất nghe lời chàng. Khi thấy huyệt đạo đã khai thông, gã giật mạnh một chõ vào sườn đối phương rồi phi thân xuống đài. Lão câm điếc mừng rỡ chụp lấy tay gã, kéo đi nhanh như gió thoảng.
Đơn Thu Cốt trúng đòn. Gã chồm dậy ngay và quát vang :
- Đừng hòng chạy thoát!
Thế rồi gã phi thân đuổi theo ngay, chờ mãi chẳng thấy Tự Vân trở lại, Hư Trúc Tử ngơ ngác hỏi :
- Thế ai sẽ làm Minh chủ đây?
Giang Lăng Thần Nữ cười lớn :
- Nay Vân nhi đã đứng đầu đại hội thì chính y là Minh chủ chứ còn ai nữa?
Đào Hoa khê chủ bác ngay :
- Không được, y chưa được ban giám đài làm lễ đăng quang, không thể coi là hợp cách.
Thiên Độc giáo chủ liền nói :
- Vậy trong vòng một tháng, lão phu sẽ đưa Vân nhi đến Thiếu Lâm tự để nhận Minh chủ lệnh kỳ.
Ban giám đài đành đồng ý.
Cuối cùng, chỉ có sáu mươi người qua được cửa quan và đủ tư cách. Có tám cao thủ bị loại vì thanh danh không tốt. Trong đó không có Đơn Thu Cốt vì hắn hành sự rất chu đáo, cẩn mật nên chưa bao giờ bị phát hiện.
Ban giám đài tuyên bố nghỉ trưa. Tiếng gọi rượu thịt vang dậy khắp nơi. Đơn Thu Cốt đang lắng nghe Nhật Ma Hách Đông Doanh nói về thuật đánh roi thì phát hiện Vô Giới hòa thượng bước đến. Lão ta xách cả thớt gỗ tùng theo.
Quái hòa thượng cười hề hề :
- Bần tăng ngưỡng mộ thần lực của Đơn thí chủ nên sang đây để kết giao.
Lão ta thản nhiên bảo tiểu nhị mang thêm chén bát. Thiết Long là người hào sảng, quảng giao nên giới thiệu phe mình.
Vô Giới gật gù :
- Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!
Thật ra thì lão chẳng biết ai cả.
Tuấn Hạc có dịp quan sát kỹ dung mạo của hòa thượng, thấy lão mắt to, mày rậm, mũi thẳng miệng rộng, đầy khí phách anh hùng. Vẻ ngu ngốc hoạt kê kia dường như chỉ là vỏ bên ngoài.
Vô Giới chẳng khách sáo gì, ăn uống như rồng cuốn, luôn miệng mời mọc cạn chén. Tuấn Hạc bất giác sanh lòng yêu mến nhân vật bất phàm này, chàng gọi thêm thật nhiều rượu thịt.
Khi đã no nê, hòa thượng mới để ý là bốn người kia chỉ ăn cầm chừng, nét mặt nặng nề như mang tâm sự gì không vui. Lão ngượng ngùng hỏi Thiết Long :
- Vì sao Văn thí chủ lại có vẻ thất vọng, lo lắng như vậy?
Thiết Long gượng cười :
- Tại hạ đến đây tìm ái tử, không ngờ lại chẳng thấy dâu.
Nguyệt Ma thở dài, buột miệng than :
- Chẳng lẽ Hạc nhi lại vắn số thế sao? Gã tìm rớt xuống vực thẳm mà không chết, lẽ nào lại bỏ mạng bởi bọn Ma cung?
Vô Giới hòa thượng thoáng giật mình nhưng cố giấu. Lão cười hề hề :
- Hàn thí chủ yên tâm, bần tăng có tài Nhâm Độn, sẽ giúp các vị tìm ra người ấy.
Thiết Long mừng rỡ nói ngay :
- Vậy xin đại sư giúp cho.
Lão bèn nói ngày sanh tháng đẻ của Tuấn Hạc cho Vô Giới nghe. Hòa thượng hỏi thêm :
- Y thất tung ngày nào?
- Canh hai đêm mười hai tháng chạp vừa rồi.
Vô Giới bấm tay tính toán một hồi lâu, tươi cười bảo :
- Bần tăng đoan chắc y còn sống và đã đi về hướng Tây bắc: Nếu sai xin chặt bỏ bàn tay.
Nhật Ma hoan hỉ vỗ vai Vô Giới :
- Nếu hòa thượng ngươi nói đúng, lão phu sẽ thưởng cho trăm vò rượu. Nhưng Hạc nhi đã có mặt ở đây chưa?
Vô Giới ngượng ngùng đáp :
- Việc này thì bần tăng không thể đoán ra.
Thiết Long lẩm bẩm :
- Có lẽ Hạc nhi chưa đến! Doanh nhi đã dặn chúng ta tìm một người có nốt ruồi son nơi gò má trái, nhưng nào thấy ai đâu?
Tuấn Hạc đã không dùng đến chiếc mặt nạ ấy.
Hết giờ nghỉ trưa, đại hội lại tiếp tục. Sáu mươi cao thủ được xếp thành mười nhóm, mỗi nhóm sẽ chọn ra người giỏi nhất. Mười người này cũng lại chia thành hai nhóm. Trận cuối cùng là của hai người đứng đầu hai nhóm ấy.
Hư Trúc Tử thông báo luôn danh sách các nhóm cũng như lịch thời gian so tài.
Đơn Thu Cốt và Vô Giới hòa thượng ở khác nhóm nhưng cùng có mặt vào sáng mai.
Tuấn Hạc vòng tay nói :
- Tại hạ về ôn luyện thêm tiên pháp. Hách tiền bối đã chỉ giáo nhiều điều bổ ích. Xin cáo biệt.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền cơm rượu. Thiết Long không cho, chàng cũng chẳng gượng ép, cúi chào rồi bỏ đi.
Hắc Xà Tiên đi rồi, Thiết Long bỗng nói :
- Giang hồ vẫn nghi ngờ tư cách của Đơn Thu Cốt, nhưng không hiểu sao, ta lại cảm thấy y rất dễ mến. ánh mắt trung hậu, hòa ái kia đâu phải là của một tên dâm tặc?
Nhật Ma tán thành :
- Đúng thế! Họ Đơn có căn cơ rất tốt, đáng gọi là kỳ hoa của võ lâm! Y không kiêu ngạo mà còn khiêm tốn học hỏi lão phu những bí quyết của thuật đánh roi.
Vô Giới ngẩn người :
- Té ra tam vị chỉ mới quen họ Đơn thôi sao?
Lão gãi đầu chạy theo Hắc Xà Tiên. Họ Đơn đang đủng đỉnh rời núi thì bị hòa thượng bắt kịp. Vô Giới gọi vang :
- Đơn thí chủ! Chờ bần tăng với!
Tuấn Hạc dừng bước. Chờ lão đến. Chàng mỉm cười hỏi ngay :
- Đại sư tìm tại hạ có việc gì?
Vô Giới cười hì hì :
- Phải chăng thí chủ uống chưa đã nên vào thành uống thêm? Bần tăng cũng có ý đó, hai ta đối ẩm được không?
Tuấn Hạc lắc đầu :
- Không phải đâu, tửu lượng của tại hạ rất kém. Mong đại sư thứ lỗi.
Vô Giới lúng túng, lát sau mới gãi đầu nhơn nhó :
- Bần tăng bị kẻ gian lấy hết hành lý, tiền bạc. Chẳng hay thí chủ có muốn cúng dường để tạo phúc hay không?
Tuấn Hạc biết đối phương cũng là bậc anh hùng, nay gặp cơn bĩ cực mới tiều tụy như vậy. Chàng móc hầu bao lấy ra tờ tiền giấy Đại Minh Thông Hành Bảo Sao, trị giá trăm lượng bạc, trao cho lão.
(Năm Hồng Võ thứ tám, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đã phát hành loại tiền này và cấm dùng vàng bạc để làm tiền tệ)
Vô Giới nhận lấy, cười toe toét :
- Phật tổ sẽ chứng giám cho Đơn thí chủ.
Lão tất tả quay lại núi Hoa Sơn. Tuấn Hạc tiếp tục đi vào trấn. Chàng không trở lại đại hội vì sợ ngồi lâu sẽ lộ, hơn nữa, hình bóng Ôn Tiểu Băng bỗng hiện ra khiến chàng nhớ nhung vô hạn. Nay thân phận Thiết Long đã rõ ràng, ông chính là phụ thân của chàng, vậy mối gia thù phụ mẫu làm gì có thực? Bản chất chàng ôn nhu văn nhã, thích văn chương hơn đao kiếm, bất đắc dĩ mới can thiệp vào chuyện ân oán giang hồ. Cho nên, hôm nay thấy cảnh ham danh đoạt lợi, chàng rất ngao ngán, chỉ mong tìm được Tiểu Băng, cùng nàng kết duyên Tần Tấn. Mối thù Ma cung sẽ hỏi lại thân phụ chàng sau.
Bầu trời thu buồn man mác, hàng cây hai bên đường buông rơi từng chiếc lá vàng theo gió. Trở lại gian phòng trọ kia cũng chẳng ích gì Tuấn Hạc rẽ vào một tửu quán.
Khách khứa đã đi cả lên núi xem đại hội nên quán vắng tanh. Duy nhất có bàn cạnh cửa sổ có người ngồi. Đó là một chàng trai to béo, mặt mũi hiền lành, chất phác. Bộ võ phục sang trọng và thanh trường kiếm trên bàn chẳng hề khiến gã oai phong lên được chút nào. Ở con người này toát ra vẻ trung thực, nhu nhược, có phần hơi ngây ngô.
Cạnh gã là một lão nhân già nua, đầu hói bóng, chỉ còn vòng tóc bạc chung quanh. Lão mặc y phục xanh của bọn gia nhân.
Hán tử áo lam có vẻ buồn vì độc ẩm - lão đầu hói kia chỉ uống trà.
Tuấn Hạc ngồi xuống chiếc bàn cạnh khung cửa sổ thứ hai. Chàng gọi bình rượu và dĩa lạc rang. Đang trong tâm trạng u buồn nên chàng uống cạn liền mấy chén lớn.
Hán tử kia thấy vậy, đứng lên vòng tay nói :
- Uống một mình sẽ không cảm thấy cái ngon của rượu. Tại hạ xin được phép hầu rượu túc hạ.
Tuấn Hạc có cảm tình với gương mặt hiền hậu kia nên gật đầu :
- Xin mời nhị vị!
Hán tử áo lam hoan hỉ bưng chén của mình sang bàn khách. Gã cao hứng gọi một vò rượu phần lâu năm và món cá chép Hoàng Hà chưng. Lão già đầu hói vẫn ngồi yên. Hán tử vui vẻ xưng tên :
- Tại hạ là Tần Thái Bách, quê quán Huy Châu. Tung lão bộc bị câm điếc và không biết uống rượu nên chỉ mình tại hạ quấy nhiễu túc hạ mà thôi. Dám hỏi quý tính đại danh?
Tuấn Hạc giật mình, không ngờ gã này lại là Thiếu cung chủ Ma cung. Chàng gượng cười đáp :
- Tại hạ là Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt!
Đến lượt Thái Bách ngạc nhiên. Gã bật cười :
- Thật là tấu xảo! Té ra là các hạ.
Tuấn Hạc bỗng nói :
- Tại hạ cho rằng chẳng nên nói đến chuyện ngày mai. Nếu không, chén rượu này sẽ vô vị!
Thái Bách vỗ bàn khen phải :
- Đơn huynh nói chí phải, cứ xem như bọn ta là người kẻ tiêu dao thế ngoại, lòng dạ thênh thang chẳng hề vướng bận lợi danh.
Gã hào hứng ngâm nga:
Thiên thượng phù vân như bạch y.
Tu tư hột biến vi thương câu!
Tuấn Hạc tiếp ngay:
Ngô Cung hoa thảo mai u kính.
Tấn đại y quan thành cổ khâu.
(Dịch thơ)
Mây nổi lưng trời như áo trắng.
Cúi đầu chợt hóa đàn chó xanh.
Hoa cỏ cung Ngô vùi lối vắng.
Áo xiêm đời Tấn lấp gò quanh.
Bốn câu thơ này trích từ hai bài Đường thi khác nhau, nhưng ráp lại rất đúng vần điệu và âm luật.
Thái Bách cao hứng bật cười sang sảng :
- Hay lắm! Không ngờ Đơn huynh lại là bậc tao nhân hiếm có, chỉ trong chớp mắt đã tìm ra hai câu thơ thích hợp. Tiểu đệ xin cúi đầu khâm phục.
Đây chính là trò chơi tao nhã của giới văn chương, kẻ xướng người họa cho đến khi thành một bài thơ hoàn chỉnh. Thái Bách vui mừng như gặp được tri âm, cùng Đơn Thu Cốt những ngâm vịnh không biết chán. Đến chiều thì gã và họ Đơn điều say.
Tuấn Hạc đứng lên, định nói lời từ biệt, Thái Bách xua tay :
- Đơn huynh hãy nán lại một lúc đã. Tiểu đệ có đôi lời muốn nói!
Chàng ngồi xuống lắng nghe :
- Tiểu đệ chuộng văn hơn võ nên võ nghệ chẳng đến đâu. Vì gia phụ ép buộc nên mới miễn cưỡng tham gia vào kế hoạch này. Nay được hạnh ngộ Đơn huynh, càng cảm thấy mình kém cỏi, không mặt mũi nào mà cướp lấy chức Minh chủ từ tay một người văn võ song toàn. Tiểu đệ sẽ trở lại Huy Châu vui thú thanh nhàn dẫu bị phụ thân trách mắng cũng đành cam chịu. Chỉ mong sau này, Đơn huynh dành chút thời gian, ghé qua tệ xá để hai ta xướng họa. Tần gia trang nằm ở cửa Tây thành Hợp Phì.
Tuấn Hạc nhân dịp này dò hỏi nội tình Ma cung :
- Công tử sinh trưởng ở Mông Cổ sao lại tinh thông văn học Trung Nguyên như vậy?
Thái Bách ngơ ngác :
- Làm gì có chuyện ấy. Tần gia trang đã có từ thời nhà Tống. Tiểu đệ sinh ra và lớn lên ở Trung Nguyên. Gia phụ kinh doanh ngành tửu lâu khách sạn nên cũng chưa hề bước chân đến đất Mông.
Tuấn Hạc hiểu ngay rằng y không hề biết mình là con của Luân Hồi Đế Quân. chàng hỏi thêm :
- Vậy công tử học võ với ai?
- Một bằng hữu của gia phụ. Người là ẩn sĩ nên không hề có danh hiệu gì.
Tuấn Hạc trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Vạn hạnh hiếu vi tiên! Nay lệnh tôn đã muốn như vậy, công tử cứ lên làm Minh chủ cho người được vui. Thực tâm tại hạ cũng chẳng thích bị ràng buộc bởi chức vụ ấy. Nếu công tử bỏ cuộc, tại hạ cũng chẳng tham dự đại hội làm gì.
Thái Bách bối rối :
- Tiểu đệ biết Đơn huynh đã nhận ngàn vàng của gia phụ nên phải tận lực. Thôi được! Tiểu đệ xin nghe lời Đơn huynh! Chỉ mong... chúng ta vẫn là bằng hữu!
Tuấn Hạc cảm động, nắm tay gã siết mạnh :
- Được kết giao với công tử thì dẫu ngàn vàng Đơn mỗ cũng không đổi. Sau này chúng ta sẽ có dịp cùng nhau vui thú văn chương.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền. Tần Thái Bách không cho. Tuấn Hạc cười bảo :
- Lần sau tại hạ sẽ đến Tần gia trang quấy nhiễu công tử một tháng.
Gã hân hoan nói :
- Thật chứ! Tiểu đệ sẽ giữ Đơn huynh ở đúng một năm.
* * * * *
Năm ngày sau, đại hội đã bước vào giai đoạn hấp dẫn nhất. Vòng đấu loại đã xong, chỉ còn lại mười cao thủ đứng đầu mười nhóm. Trong ẩy có :
- Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt.
- Vô Giới hòa thượng.
- Bạch Ngọc Tử (Võ Đang)
- Hư Nhân đạo trưởng (Hoa Sơn).
- Pháp Đăng đại sư (Thiếu Lâm).
- Huyền Võ chân nhân (Toàn Chân).
- Huệ Vân ni cô (Hằng Sơn).
- Phích Lịch Đao Hồ Vạn Chúc (Thần Đao đường).
- Long Hổ Thần Quyền Hoàng Nhâm MỸ (Long Hổ bang).
- Vân Kiếm Hạ Thương Diêu (Thiên Sư giáo).
Ban giám đài tùy theo bản lĩnh mà xếp chia thành hai bảng. Hắc Xà Tiên và Vô Giới hòa thượng được coi là mạnh nhất nên không cùng bảng.
Trận đầu tiên, Đơn Thu Cốt đấu với Huệ Vân ni cô. Hai người vái chào giám đài và quần hùng rồi thủ thế. Thu Cốt thầm khen đối thủ của mình. Huệ Vân tuổi độ hai mươi sáu, nước da trắng như ngọc, mắt phượng, mày xanh, môi đỏ như son. Nàng đáng gọi là đệ nhất giai nhân phe bạch đạo.
Hơn nữa, nội lực của nàng cũng đáng khâm phục vì đã cử được chiếc đỉnh đá hai trăm cân.
Huệ Vân thấy đối phương cứ chăm chú nhìn mình, thẹn thùng vung kiếm tấn công ngay.
Hằng Sơn phái vốn là một chi nhánh của phái Nga Mi - trên đỉnh Nga Mi sơn, giữa Tứ Xuyên và Thiểm Tây. Phái Nga Mi có cả nam lẫn nữ đệ tử, nhưng Hằng Sơn lại chỉ là đạo cô.
Cuối thời Nam Tống, phái Nga Mi tòng quân chống lại Mông Cổ và tử trận gần hết. Vì thế, phái này mai một. Như vậy, Hằng Sơn chính là đại biểu còn lại của Nga Mi.
Pho Nga Mi kiếm pháp được cải biến đôi chút để thích hợp với nữ nhi - chỉ ở chữ khoái và chữ ảo. Huệ Vân đã từng thấy Hắc Xà Tiên giao đấu nên rất e dè. Họ Đơn chưa dùng đến kiếm cũng qua được vòng loại. Giờ đây, gã điều khiển cây roi dài, đối phó với Huệ Vân.
Nàng là cao thủ ưu tú nhất Hằng Sơn - chỉ kém Chưởng môn sư tỷ - lòng hiếu thắng cũng không nhỏ. Huệ Vân đem hết sở học ra thi thố. Đường kiếm linh hoạt và biến ảo phi thường.
Nhưng Tuấn Hạc - tức Đơn Thu Cốt - đã nắm được tinh túy của phép đánh roi, sau chín trận vừa qua. Cây Hắc Xà Tiên vươn dài, đánh bạt những chiêu kiếm của đối phương, thủy chung Huệ Vân không làm sao đến gần được.
Nhật Ma Hách Đông Doanh thấy họ Đơn thỉnh thoảng lại sử dụng những chiêu có nét giống Hoàng Long tiên pháp, lòng vô cùng thắc mắc. Đây là tuyệt học gia truyền của Hách gia, sao Đơn Thu Cốt lại biết? Lão định bụng sẽ hỏi cho ra lẽ. Nhưng giờ đây, lão vẫn cuồng nhiệt hoan hô. Nhuyễn tiên không được xếp hạng cao trong binh khí phổ, nay họ Đơn liên tiếp chiến thắng là niềm vinh hạnh cho những kẽ dùng roi làm vũ khí.
Đến chiêu thứ hai trăm mà vẫn không đến gần đối thủ được, Huệ Vân mất kiên nhẫn, tung mình lên không, quyết dùng tuyệt chiêu để thủ thắng. Thanh trường kiếm hóa thành đạo kiếm quang sáng bạc, liền lạc như da trời.
Tuấn Hạc không dám coi thường, vội xuất chiêu “Vân Trượng Tróc Long”. Xà tiên vươn thẳng như trường thương, chỉ một đoạn phía trên là mềm mại. Đầu roi liên tiếp mổ vào màm kiếm quang, cuốn lấy lưỡi kiếm và giật phăng khỏi tay đối thủ. Thanh kiếm bị tung lên cao hai trượng.
Nhưng Huệ van vẫn không dừng lại, tiếp tục lao xuống - trên tay nàng là một thanh truỵ thủ sắc bén. Nhuyễn tiên đang vươn dài, không cách nào thu về kịp nữa, tâm thất họ Đơn lại vô cùng trống trải, Huệ Vân tin chắc mình sẽ đắc thủ. Đây là chiêu tuyệt kỹ “Tử Mẫu Xuyên Tâm” của Hằng Sơn. Thanh trủy thủ kia nằm lồng trong trường kiếm.
Nhưng Đơn Thu Cốt đã vươn tay tả ra, vẽ nên những thức vô cùng ảo diệu. Năm ngón tay của gã hóa thành trăm ngón và hai đạo chỉ phong đã âm thầm bay ra, xạ trúng hai huyệt Khí Phòng ở ngực trái và Khí Hộ ở ngực phải. Hai huyệt này thuộc kinh túc dương minh vị nên hai chân Huệ Vân tê cứng, không còn di chuyển được nữa.
Thu Cốt lui lại gần trượng vòng tay nói :
- Cảm tạ ni cô đã nương tay.
Nhưng bỗng quần hào đồng kinh hãi thét lên. Lưỡi trường kiếm trên không trung tình cờ rơi xuống ngay đầu Huệ Vân, mũi kiếm trút xuống.
Thu Cốt không còn kịp suy nghĩ gì nữa, gã lao đến như tên bắn, ôm lấy Huệ Vân lăn tròn trên mặt đất, rời xa hiểm địa.
Mọi người mừng rỡ vỗ tay. Huệ Vân đang nằm trên người Thu Cốt, giãy giụa khỏi vòng tay gã.
Nhưng chân nàng không thể cử động nên chẳng thể đứng lên. Thân hình mềm mại kia cứ dán chặt vào người Thu Cốt. Gã vội giải huyệt rồi đỡ nàng đứng dậy. Lần đầu tiên bị nam nhân ôm ấp, Huệ Vân hổ thẹn đến mức chỉ muốn chui xuống đất, mặt nàng đỏ rực rồi tái xanh, bỏ chạy xuống dưới đài.
Thu Cốt vái chào giám đài rồi cũng xuống theo, trở về bàn của mình.
* * * * *
Trận thứ hai là trận của Vô Giới hòa thượng và Phích Lịch Đao Hồ Vạn Phúc. Họ Hồ là trưởng tử của Đường chủ Thần Đao đường - Thiểm Tây. Đao pháp của gã uy mãnh như sấm sét nổi tiếng là tàn nhẫn, lạnh lùng.
Vô Giới hòa thượng chỉ có hai tay không, lão nhìn thanh đao xanh biếc của đối phương, gãi đầu bảo :
- Mong Hồ thí chủ nhẹ đòn cho, da thịt bần tăng không chịu nổi lưỡi dao cạo kia đâu.
Không hiểu sao, hôm nay lão lại cạo đầu láng bóng và mặc bộ tăng bào màu xám mới toanh?
Quần hùng thấy lão giở giọng hoạt kê, bật cười vang. Một người thét lên :
- Nếu sợ đau thì cứ nhận bại là xong!
Vô Giới quay xuống nhăn nhở :
- Không được! Bần tăng đã lỡ thí phát và mặc áo mới nên không thể bỏ cuộc được.
Một kẻ đa sự khác hỏi ngay :
- Tiền đâu mà hòa thượng may áo mới? Phải chăng hôm qua đã giở trò đạo chích?
Vô Giới giãy nảy :
- Sao các hạ lại nỡ vu khống kẻ tu hành? Tiền này là do Đơn thí chủ cúng đường cho bậc cao tăng.
Lão hóm hỉnh nói thêm :
- Chẳng qua là y muốn mua chuộc để bần tăng nhẹ đòn ấy mà.
Mọi người ồ lên, nhìn về phía Hắc Xà Tiên. Họ Đơn vẫn thản nhiên, chẳng hề lộ vẻ tức giận.
Phích Lịch Đao bực bội nói :
- Hòa thượng đừng làm mất thì giờ nữa.
Vô Giới quay lại, vái chào ban giám đài và đối thủ. Bất chợt thân hình to béo của gã lao vào họ Hồ, thủ cước liên tục đánh ra những đòn như búa bổ. Nhờ vậy, lão chiếm được tiên.
Phích Lịch Đao bị mất tiên cơ, giận dữ gầm vang như sấm, múa tít bảo đao phản kích. Đao chiêu liền lạc, kín đáo, tỏa sát khí bức người. Nhờ vậy Hồ Vạn Phúc quân bình được thế trận.
Vô Giới hòa thượng bật cười khanh khách, thân hình to béo kia di chuyển, đảo lộn trong lưới đao, không hề chịu kém nửa chiêu. Quyền phong xé gió, mãnh liệt tựa cuồng phong. Thỉnh thoảng, bàn tay lão xòe ra vỗ vào bản đao, đánh bạt ra. Quần hùng hết lòng khâm phục bản lãnh của hòa thượng, hồi hộp, chỉ sợ lão bị chặt cụt tay.
Trên giám đài, Pháp Hoa thiền sư nói với sáu người kia :
- Lão nạp cho rằng Vô Giới hòa thượng sử dụng pho Cương Thủ Tán Hoa quyền của Tây Phật.
Đào Hoa Khuê vuốt chòm râu bạc trắng gật gù :
- Thiền sư có lý, lão phu cũng cho là vậy.
Giáo chủ Thiên Sư giáo góp lời :
- Dù Vô Giới có là đệ tử của Tây Phật cũng không thể thắng nổi Hắc Xà Tiên. Lão phu nghĩ hoài mà không tìm ra lai lịch sư thừa của họ Đơn. Tiên pháp kia có vẻ giống Hoàng Long tiên pháp của Nhật Ma, nhưng mấy chưởng thức lúc nãy lại vô cùng ảo diệu.
Hoàng Hạc Chân Quân thở dài :
- Đơn Thu Cốt dùng cách không chỉ lực để điểm huyệt Huệ Vân, như vậy gã phải có không dưới ba mươi năm công lực. Tuổi gã còn trẻ tất sẽ tiến xa, có điều bần đạo từng nghe đôi điều tai tiếng về gã.
Huệ Hà sư thái hiền hòa nói :
- Lúc đầu bần ni cũng hơi lo, nhưng khi thấy y liều mình cứu Huệ Vân mới yên tâm đôi chút. Nếu là kẻ tà ác tất chẳng thể có hành động như vậy. Đơn thí chủ hoàn toàn không có thời gian tính toán, y chỉ làm theo cái tâm nhân hậu cố hữu mà thôi.
Hư Trúc Tử cũng tán thành :
- Đúng vậy! Lưỡi kiếm kia rơi xuống chỉ cách sườn gã có một gang tay.
Tiếng quát như sấm của Phích Lịch Đao khiến ban giám đài giật mình. Họ Hồ đã dùng đến chiêu sát thủ lừng danh: “Phích Lịch Tam Đỉnh”. Ba luồng đao quang chói lọi bao phủ đối phương, chặn đứng mọi đường tiến thoái.
Vô Giới hòa thượng mỉm cười, lao thẳng vào màn đao quang. Đao dài, tay ngắn tất nhiên lão sẽ trúng đòn trước. Quần hùng sợ hãi kêu lên khi lưỡi đao quét ngay cần cổ hòa thượng. Nào ngờ, trong lúc thấp tử nhất sinh ấy Vô Giới ngồi phệt xuống đất, thân hình trôi đi và hai chân đá liền tam cước vào hạ bàn họ Hồ. Chỉ một đòn trúng đích nhưng cũng đủ khiến Phích Lịch Đao văng xa gần trượng, đùi đau đớn như bị gãy xương. Đương nhiên, gã không còn tái đấu được nữa.
Quái chiêu của Vô Giới khiến toàn trường chấn động, hoan hô nhiệt liệt. Hòa thượng lau mồ hôi trán vái dài :
- Xin cảm tạ! Hòa thượng ta chỉ gặp may thôi.
Phích Lịch Đao tập tễnh hạ đài và Vô Giới được tuyên bố là thắng trận.
Những cặp đấu thủ khác lần lượt thượng đài. Họ tranh tài trong suốt ba ngày trời, cuối cùng chỉ còn lại Đơn Thu Cốt và Vô Giới hòa thượng.
Sáng ngày hai mươi bốn tháng chín, trận đấu gay cấn nhất bắt đầu. Ai thắng sẽ trở thành Minh chủ võ lâm.
Số người tham dự hôm nay đông hơn mọi ngày. Một số lương dân trong trấn Kỳ Đồ cũng lên núi xem bản lãnh của tân Minh chủ.
Vô Giới hòa thượng hể hả cúi chào toàn trường, cứ như là đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lão quay sang bảo đối thủ :
- Đơn thí chủ đã có lòng Bồ Tát cúng dường nên bần tăng hứa sẽ không đánh gảy xương thí chủ.
Thu Cốt thản nhiên :
- Xin đa tạ!
Và cây roi đen nhánh lập tức vươn dài, mổ vào ngực Vô Giới. Lão vội lùi nhanh nhưng đầu roi đã ngóc lên quất vào má gã.
Quần hùng ồ lên trước thủ pháp kỳ diệu của họ Đơn. Gã đã dùng đúng thủ pháp Tiên Pháp Thế Nhân của hòa thượng mà trị lại lão.
Vô Giới trúng đòn tuy không đau nhưng rất ư là mất mặt. Lão giận dữ gầm lên, múa tít song thủ, tạo thành lưới kình phong quanh người rồi xông đến. Quyền kình mãnh liệt kia đã xô bạt những đường roi của họ Đơn. Cây Hắc Xà Tiên liên tiếp đánh trúng tay, vai và lưng của Vô Giới mà không cản được đường tiến của lão. Đơn Thu Cốt phải lùi nhanh gần trượng, không cho đối phương nhập nội. Vô Giới đắc ý càn lên.
Họ Đơn thấy da thịt lão dày như voi, đành đổi đấu pháp khác. Cây Hắc Xà Tiên chĩa thẳng ra phía trước. Đầu roi như có mắt nhắm vào những yếu huyệt mà mổ vào.
Đơn Thu Cốt dã dồn nết năm mươi năm công lực vào mũi nhọn của cây roi nên sức công phá rất mạnh. Hai cánh tay của hòa thượng như chạm phải những mũi đinh thép, đau thấu trời xanh. Lão kinh hãi la lên oai oái, nhưng không hề lùi mà lại thi triển một chiêu tuyệt học - hai bàn tay mở ra, vẽ nhanh những vòng tròn trước mặt. Đường roi lập tức trở thành vô hiệu và bị lão chụp trúng.
Vô Giới mừng rỡ gầm lên, vận toàn lực kéo mạnh cây Hắc Xà Tiên. Nhưng Đơn Thu Cốt đã xuống tấn, giữ chắc cán roi, thân hình gã cao lớn nên trông vững vàng như núi Thái. Hòa thượng tha hồ gào thét mà vẫn không kéo được đối phương xê dịch một bước nào. Lão tự hào mình là người có thần lực thiên sanh, nội lực thâm hậu nên nổi lòng háo thắng, không chịu buông ra.
Cuối cùng, cây roi kia không chịu nổi sức kéo ngàn cân, đứt làm hai đoạn. Vô Giới cười ha hả xông tới, nhưng luồng kiếm quang xanh biếc đã chặn lão lại ngay.
Đây là lần đầu họ Đơn rút kiếm nên ai cũng háo hức muốn xem kiếm thuật của gã. Tiếng reo hò vang lên khi ngay ở chiêu thứ hai, Đơn Thu Cốt đã vạch đứt ngực áo hòa thượng.
Chiêu thứ ba đẩy lão lùi bốn bước. Phần quỷ dị này chưa ai được chứng kiến.
Chiêu thứ tư vạch một đường dài trên tay tả hòa thượng. Vết thương không sâu nhưng cũng có máu, Vô Giới chợt quát vang, mặt đỏ rực như son, song thủ xòe ra như cương đao. Thân hình lão lảo đảo như say rượu nhưng bộ pháp cực kỳ thần diệu, tránh được những thức kiếm chết người.
Hai bàn tay lão hóa thành hàng ngàn chưởng ảnh, chập chờn bám theo kiếm như không hề sợ đứt tay. Thỉnh thoảng, cương thủ xuyên qua màn kiếm quang, uy hiếp những tử huyệt của họ Đơn.
Tuấn Hạc đã đánh hết mười chiêu Luân Hồi kiếm pháp mà không hạ được đối phương, liền dùng đến sở học của mình. Chàng thấy lão thi triển Túy Bộ liền xuất chiêu “Lâm Ly Túy Mặc”.
Kẻ múa quyền say sưa thì kẻ múa kiếm cũng lảo đảo. Mũi kiếm vẽ nên những vạch kỳ lạ chung quanh người Vô Giới, thân hình Tuấn Hạc nghiêng ng theo nét vẽ.
Khách quan chiêm chỉ thấy buồn cười nhưng Vô Giới hòa thượng vô cùng kinh hãi, mồ hôi toát ra như tắm. Lão cố thoát ra khỏi vòng kiếm ảnh mà không được. Mũi kiếm cứ nhằm vào những chỗ sơ hở mà thọc vào. Khóa chặt mọi đường tiến thoái. Cuối cùng, thanh kiếm nhẹ nhàng gác lên cổ đối phương.
Quần hùng náo loạn cả lên, hoan hô nhiệt liệt Đây là chiêu kiếm thần diệu nhất mà họ tìm được chiêm ngưỡng.
Ban giám đài cũng biến sắc. Thiên Sư giáo chủ lẩm bẩm :
- Chiêu kiếm này của bậc kỳ nhân nào thế nhỉ?
Đào Hoa khê chủ lạnh lùng đáp :
- Gã họ Đơn này đã học được Tiêu Dao kiếm pháp của lão quỷ Công Tôn Quang Nguyệt. Bây giờ lão phu mới sáng mắt ra.
Vô Giới hòa thượng ủ rũ nói :
- Gia sư nói chẳng sai, bần tăng vào Trung Nguyên chuyến này sẽ gặp khắc tinh. Đơn thí chủ quả là đáng khâm phục.
Tuấn Hạc mỉm cười :
- Tại hạ chỉ gặp may thôi!
Chàng lại hạ giọng thì thầm :
- Đại sư khoan rời đại hội, vẫn còn một màn rất hấp dẫn nữa.
Vô Giới bán tín bán nghi, đi xuống dưới.
Phương trượng Thiếu Lâm đứng lên tuyên bố :
- Đơn thí chủ đã thắng một cách rất vinh quang. Theo đúng qui củ của võ lâm, nếu không ai lên khiêu chiến theo luật đặc cách thì ban giám đài sẽ tiến hành nghi lễ đăng quang.
Đào Hoa khê chủ có vẻ nóng nảy, vội vả xin phép đi đại tiện. Nhưng ở dưới đài có tiếng người vọng lên :
- Tại hạ là Tần Thái Bách ở Huy Châu, xin được lãnh giáo Đơn huynh.
Đào Hoa khê chủ thở dài, không đi nữa.
Tần Thái Bách nhảy lên lôi đài, nhìn Đơn Thu Cốt với vẻ chờ đợi. Quần hùng bàn tán, hỏi nhau lai lịch của Tần công tử. Gã là ai mà dám khiêu chiến với kẻ có võ công quán thế như họ Đơn?
Hắc Xà Tiên vui vẻ nói :
- Tần công tử đã có nhã hứng, tại hạ xin phụng hầu.
Thái Bách rút kiếm chào rồi tấn công. Tuấn Hạc dùng mười chiêu Luân Hồi kiếm pháp mà đối phó. Chàng nhận ra Thái Bách biết đến ba mươi sáu chiêu nhưng không sao phát huy được uy lực của kiếm chiêu. Rõ ràng, căn cơ của gã không thích hợp với việc luyện võ.
Nhưng người ngoài thì lại thấy đường kiếm của Tần công tử rất linh diệu và lợi hại phi thường. Bằng chứng là Đơn Thu Cốt chỉ phòng thủ chứ không phản công được chiêu nào.
Trên kia, Đào Hoa khê chủ đã dịu lại, không quá lo lắng như lúc nãy nữa.
Đã hơn ba trăm chiêu trôi qua mà vẫn không phân thắng bại. Trên trán Tần Thái Bách đã lấm tấm mồ hôi. Gã đang định mở miệng chịu thua thì Đơn Thu Cốt ập đến. Tả thủ họ Đơn chập chờn quanh thân Tần Thái Bách và xạ liền ba đạo chỉ phong vào các huyệt Vân Môn, Bộ Lang, Nhân Nghinh. Đồng thời, gã đặt lưỡi kiếm vào ngực Tần công tử. Thái Bách kinh hãi, nhìn Đơn Thu Cốt như muốn hỏi vì sao?
Đơn Thu Cốt lướt ra sau lưng, ôm lấy đối phương, thì thầm vào tai :
- Công tử yên tâm, chúng ta vẫn là bằng hữu mà.
Lúc này, cả ban giám đài lẫn quần hùng đều đứng cả dậy, ngơ ngác không hiểu gì cả. Đào Hoa khê chủ quát lên :
- Đơn Thu Cốt! Ngươi đã thắng sao còn uy hiếp kẻ chiến bại?
Hắc Xà Tiên vẫn không rời con tin. Gã xua tay rồi cao giọng :
- Kính cáo các vị đồng đạo, tại hạ không phải là Hắc Xà Tiên Đơn Thu Cốt mà chính là Doãn Tự Vân, Thiếu giáo chủ Thiên Độc giáo. Còn Tần công tử đây lại là ái tử của Luân Hồi Đế Quân.
Toàn trường ồ lên kinh hãi khi nghe nhắc đến Luân Hồi ma cung, Đơn Thu Cốt dùng tay tả lột mặt nạ, để lộ dung mạo Doãn Tự Vân. Gã nói tiếp :
- Thiên Độc giáo đã được sự hỗ trợ của gia phụ là Đông điện chủ Ma cung, bày ra kế hoạch này. Bây giờ, tại hạ sẽ đòi Đế quân ra đây đối chất.
Gã cao giọng gọi :
- Luân Hồi Đế Quân! Nếu lão không chịu mang bản đồ kho báu ra dâng nạp cho Thiên Độc giáo thì ta sẽ cắt cổ Tần Thái Bách.
Thiên Độc giáo chủ Ôn Thiếu Bảo và Giang Lăng Thần Nữ hoan hỉ nhảy lên lôi đài, chờ đợi.
Nhưng Đế quân không hề xuất hiện, lão thà hy sinh con trai chứ không chịu mất kho tàng. Chỉ có mình lão bộc già câm điếc nhảy lên đài, dương cặp mắt oán hận, ú ớ sỉ vã.
Giang Lăng Thần Nữ bực bội nói lớn :
- Vân nhi! Chúng ta cứ giết quách tiểu tử này đi cho xong!
Tự Vân thì thầm với Thái Bách :
- Bây giờ ta sẽ giải huyệt và công tử hãy thúc mạnh cùi chỏ vào ngực ta rồi bỏ chạy thật nhanh. Hẹn ngày tái ngộ.
Thái Bách là người thuần hậu, tuy không hiểu gì cả nhưng cũng nhất nhất nghe lời chàng. Khi thấy huyệt đạo đã khai thông, gã giật mạnh một chõ vào sườn đối phương rồi phi thân xuống đài. Lão câm điếc mừng rỡ chụp lấy tay gã, kéo đi nhanh như gió thoảng.
Đơn Thu Cốt trúng đòn. Gã chồm dậy ngay và quát vang :
- Đừng hòng chạy thoát!
Thế rồi gã phi thân đuổi theo ngay, chờ mãi chẳng thấy Tự Vân trở lại, Hư Trúc Tử ngơ ngác hỏi :
- Thế ai sẽ làm Minh chủ đây?
Giang Lăng Thần Nữ cười lớn :
- Nay Vân nhi đã đứng đầu đại hội thì chính y là Minh chủ chứ còn ai nữa?
Đào Hoa khê chủ bác ngay :
- Không được, y chưa được ban giám đài làm lễ đăng quang, không thể coi là hợp cách.
Thiên Độc giáo chủ liền nói :
- Vậy trong vòng một tháng, lão phu sẽ đưa Vân nhi đến Thiếu Lâm tự để nhận Minh chủ lệnh kỳ.
Ban giám đài đành đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.