Giang Nam

Chương 5

Mạt Hồi

31/03/2017

CHƯƠNG 5

Biên tập: Min Ran

Beta: Nhược Lam

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, dưới sự trị liệu của Quỷ bà bà, Nhâm Trình Phi đã có thể chạy nhảy như bình thường, bất quá hắn rất dễ cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần quá sức sẽ thở dốc không ngừng. Quỷ bà bà nói nguyên khí trong thân thể hắn đã bị thương nặng, nếu muốn khôi phục lại như bình thường, ít nhất phải điều trị thật tốt trong hai đến ba năm. Nói như vậy, đồng nghĩ với việc huynh đệ Nhâm Bằng Phi không cần phải… lưu lại Vạn Ác Cốc thêm nữa.

Thân thể của Nhâm Trình Phi đã không còn điều gì trở ngại, Nhâm Bằng Phi nguyên bản vô cùng chán ghét việc bản thân phải lưu lại Vạn Ác Cốc, chỉ hận không thể lập tức bay khỏi nơi này, chỉ là gã vẫn nỗ lực, tất cung tất kính hỏi xem Quỷ bà bà có yêu cầu thù lao gì hay không? Quỷ bà bà cười lạnh mà nói: “Không cần! Chỉ cần ngươi vĩnh viễn cũng không tái kiến hài tử này là được!”

Nhâm Bằng Phi không suy nghĩ nhiều, gật gật đầu, Nhâm Trình Phi ở bên cạnh huynh trưởng nghe hai người kia nói những chuyện hắn chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc không nhịn được, giật nhẹ ống tay áo của gã hỏi: “Ca, hài tử gì vậy?”

Nhâm Bằng Phi làm như không nghe không thấy gì hết.

Ách Cô khi đưa thức ăn vào, thuận tiện dẫn hai huynh đệ ra khỏi Cốc. Đầu tiên nàng ta đưa cho mỗi người một túi thuốc, sau đó bịt kín mắt hai người lại. Nhâm Trình Phi khi bị bịt kín hai mắt lại, có điểm không an phận, Nhâm Bằng Phi đau đầu, hạ giọng ghé vào tai đệ đê, nói nhỏ: “Trình Phi, chí ít khi còn ở trong đây, đệ phải ngoan ngoãn nghe lời! Coi như đại ca cầu đệ, có được không?”

Một người kiêu ngạo như Nhâm Bằng Phi hiện tại có thể dùng ngữ khí cầu xin lượng thứ như vậy, đối với Nhâm Trình Phi thì đó quả thực là điều vô cùng hiếm thấy, hắn không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu. Trông thấy biểu tình bất đắc dĩ trên gương mặt tiều tụy của huynh trưởng, tận nơi sâu nhất của đáy mắt kia còn lộ ra lo lắng cùng yếu đuối mơ hồ, Nhâm Trình Phi lặng yên một lúc lâu, sau đó mới khe khẽ thốt lên: “Vâng!”

Nhâm Bằng Phi đến giờ mới thở dài một hơi.

Cứ như vậy, Nhâm Bằng Phi cùng Nhâm Trình Phi coi như bình an ly khai khỏi Vạn Ác Cốc, cũng là nơi hai huynh đệ lưu lại gần mười hai tháng. Khi ngồi an ổn trên xe ngựa, trước khi rời khỏi rừng núi quỷ bí kia, Nhâm Bằng Phi vén màn xe lên, giương mắt nhìn lại Vạn Ác Cốc quanh năm phủ đầy sương mù lần cuối cùng. Sau khi buông màn, từ nay về sau chuyện phát sinh trong đáy Cốc kia, không bao giờ được nhắc lại nữa. Giống như quãng thời gian ở trong Cốc chỉ là một giấc mộng, chỉ cần tỉnh lại, hết thảy đều tan biến vào hư không.



Mặc dù đã an bài không ít người quản lý Độ Ách Thành, thế nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần Thành chủ quyết định. Trong gần một năm kẹt trong Cốc, lượng công việc bị ngưng trệ cũng đủ để Nhâm Bằng Phi bận rộn đến mức chân chẳng thể chạm xuống đất, do đó cũng chẳng có thời gian để ngồi ngẫm lại hồi ức về chuyện tình nảy sinh trong Vạn Ác Cốc.

Lần này, Nhâm Trình Phi đã gây ra đại họa, chỉ thiếu một chút nữa là cả tính mạng cũng mất đi, Nhâm Bằng Phi không dám tiếp tục phóng túng tiểu tử bướng bỉnh kia nữa. Vừa mới quay trở về, Nhâm Bằng Phi đã lập tức tìm một số người thích hợp đến thay gã quản giáo đệ đệ, thoạt nhìn biện pháp đó hoàn toàn có thể trấn áp được con người trẻ tuổi ham chơi kia. Việc căn dặn uống thuốc bổ có Phó tòng chuyên môn phụ trách, việc lập luyện võ công cũng có Võ sư chuyên môn đảm đương, còn việc luyện chữ đọc sách đã có Phu tử bất cứ lúc nào cũng dán chặt hai mắt quan sát, Nhâm Trình Phi quả thực trong lòng bực bội đến mức rất muốn đâm đầu vào tường hôn mê cho rồi.

Tuy huynh trưởng không trách phạt, thế nhưng cái tên tiểu quỷ giảo hoạt Nhâm Trình Phi cũng biết lần này đại ca đã vì hắn mà trả giá rất lớn. Thần sắc của Nhâm Bằng Phi so với than chì chỉ có hơn chứ không kém. Có một ngày, Nhâm Trình Phi len lén đến thư phòng Nhâm Bằng Phi dùng để nghị sự, muốn thâu thẻ bài để xuất Thành, ra ngoài chơi để vơi đi nỗi buồn, ngoài ý muốn hắn lại nghe lén được cuộc nói chuyện giữa đại ca và tâm phúc. Sự thật chính là võ công của huynh trưởng đã bị phế, ngàn vạn lần cũng không được để lộ cho ngoại nhân biết, còn vì hắn mà tận lực phân phó cùng an bài, hai vai Nhâm Trinh Phi thoáng chốc sụp xuống, trở về phòng.

Phụ mẫu mất sớm, Nhâm Bằng Phi ở trong lòng đệ đến chính là có khả năng nâng cả một ngọn núi lớn, mặc cho hắn ở bên ngoài có phong vũ chiêu diêu1 đến mức nào, chỉ cần gã ra tay, mọi chuyện sẽ biến thành trời yên bể lặng. Từ lúc ra đời đến nay, Nhâm Trình Phi có thể nói đã trải qua cuộc sống ngọt ngào như trong hũ mật, đã có thói quen yên tâm thoải mái mà tiếp nhận tất cả, căn bản chuyện gì cũng không biết “Hiện tại ta đã biết nguyên lai vì cứu ta mà đại ca đã từ bỏ toàn bộ võ công! Nếu Nhâm Trinh Phi ta đã biết, mà nửa điểm áy náy cùng hối lỗi cũng không có, thì quả thực ta là loại vô tâm vô phế, căn bản không phải con người!”

Sau khi suy nghĩ chín chắn, lần này trở về, Nhâm Bằng Phi dù có đối đãi nghiêm khắc đến thế nào, cuộc sống hàng ngày có buồn tẻ chán ngán đến đâu, Nhâm Trình Phi vẫn là tận lực thu liễm tính tình2, ngoan ngoãn nghe lời huynh trưởng căn dặn. Giao cho việc gì, hắn lập tức đi làm, không dám phiền hà, cũng không dám gây sự tạo ra bất cứ rắc rối nào. Quả thực với thiên tính suốt hai mươi năm qua, người bình thường quen thuộc Nhâm Trình Phi trông thấy hắn hiện tại, nhất định sẽ cả kinh mà hô lên: “Có kẻ giả mạo Nhâm Trình Phi!!!”

Nhâm Trình Phi khi tỉnh lại ở Vạn Ác Cốc đã khóc mà nói “Đệ sai rồi!”, lúc đó Nhâm Bằng Phi cũng không để ở trong lòng, dù sao đánh chết cái nết không chừa, đệ đệ có thể thu liễm dù chỉ một chút tính tình, đối với đại ca là gã đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Thế nhưng hiện tại, chứng kiến đệ đệ thay đổi như biến thành một người khác, Nhâm Bằng Phi không khỏi cảm thấy hoài nghi: “Có khi nào trên đường trở về Trình Phi đã bị kẻ khác đánh tráo không?” – Những chính gã đã lắc đầu cười khổ, lập tức phủ nhận: “Trên người đệ đệ ta, nói không ngoa rằng mỗi một cọng tóc sợi lông, Nhâm Bằng Phi ta đều nhất thanh nhị sở! Nếu quả thực bị kẻ khác đánh tráo, ta sao có thể một chút khác thường cũng không phát hiện ra!?”



Nhâm Bằng Phi sau một thời gian trở về Độ Ách Thành, đã gọi một Đại phu tối tin cậy có trong Thành đến bắt mạch cho gã. Bản thân gã cũng minh bạch thân thể hiện tại quả thực không thích hợp để tiếp tục luyện võ công nữa. Trầm mặc thật lâu, sau gã mới thản nhiên nói: “Thật sự không có biện pháp nào khác khả dĩ sao?”

Đại phu do dự trả lời: “Thành chủ, ngài trước hết cứ điều dưỡng thân thể cho tốt, sau đó mới có thể tính tiếp!” – Cũng chỉ có thể làm như vậy, Nhâm Bằng Phi gật gật đầu, gọi hạ nhân theo Đại phu đi lấy dược.



Từ đó, Nhâm Bằng Phi đem công sự trong Thành dù lớn hay nhỏ, tất thảy đều giao cho thuộc hạ thân tín, những việc thực sự cần gã ra quyết định mới đích thân xử lý. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ hảo hảo giám sát Nhâm Trình Phi thu liễm tính tình tập luyện võ công và tĩnh dưỡng thân thể ra, Nhâm Bằng Phi không muốn làm bất cứ chuyện gì khác.

Độ Ách Thành không thiếu hảo dược, trải qua một thời gian điều dưỡng, thân thể huynh đệ Nhâm Bằng Phi quả thực có khởi sắc. Thế nhưng so với trước kia, nội lực của Nhâm Bằng Phi vẫn không thể phục hồi, cho dù có luyện thế nào cũng không có mảy may hiệu quả. Cuối cùng gã chỉ có thể luyện tập dần dần một số chiêu thức võ công đơn giản. Từng chút, từng chút một kiên trì không ngừng, chậm rãi cũng có thể so chiêu cùng cao thủ, chỉ có điều không có nội lực, nếu phải giao chiến kéo dài, nhất định sẽ thua thiệt.

Ngược lại, Nhậm Trình Phi hoàn toàn bất đồng với huynh trưởng có thể coi là lấy cần cù bù thông minh, thiên tư của hắn không tệ một chút nào, bất quá từ trước đến giờ hắn không chịu hảo hảo chuyên tâm luyện võ. Ngày trước, trong nhà có người huynh trưởng có thể giao đấu với cao thủ tuyệt không kiên nể, hiện giờ biết được đại ca võ công đã mất hết, tận đáy lòng Nhâm Trình Phi dâng lên áy náy cùng hối lỗi, dần dần thay thế cho chúng là ý thức trách nhiệm: “Từ nay trở đi, Nhâm Trình Phi ta sẽ bảo hộ đại ca” – Vì tâm niệm trong lòng sứ mệnh cao cả đó, Nhâm Trình Phi càng luyện càng thêm chăm chỉ. Hơn nữa hắn được cao thủ Đệ nhất, Đệ nhị trong Độ Ách Thành chỉ dạy, lúc này mới hơn hai năm, không chỉ võ công tâm pháp mà cả nội lực đột phi mãnh tiến3, Nhâm Bằng Phi ở bên cạnh vô cùng vui mừng.



Tại nơi này, Thành chủ Độ Ách Thành Nhâm Bằng Phi đã quay trở về, hết thảy đều chậm rãi đi vào quỹ đạo bình thường, mọi chuyện dần dần trôi qua. Còn bên kia, Quỷ bà bà đang bề bộn chuẩn bị cho sinh nhật hai tuổi của Thanh Thanh. Từ lâu bà ta đã phân phó Ách Cô nhớ kỹ ngày hôm nay phải mua những món ăn thật ngon, về phần bộ đồ mới của Thanh Thanh, Quỷ bà bà đã chuẩn bị từ rất sớm. Mỗi một đường kim mũi chỉ đều do chính tay Quỷ bà bà chăm chút, từ một mảnh lụa, hiện tại là một bộ y phục xinh xắn, trên đó còn thêu hoa văn tinh xảo, một đóa liên hoa xinh đẹp, vừa đáng yêu vừa phiêu lượng, sáng sớm nay khi mặc cho Thanh Thanh, hài nữ khả ái mừng rỡ mà cười khanh khách không ngừng. Mặc lên y phục tinh xảo trông Thanh Thanh chẳng khác gì một tiểu tiên đồng, Quỷ bà bà ở một bên càng nhìn càng cảm thấy mỹ mãn.

Lúc Thanh Thanh lên một, Quỷ bà bà khi làm lễ Trảo chu4 đã bày ra xung quanh một đống lớn, đủ loại đồ vật, y thư, ngoài bàn cờ, cổ cầm, bút lông, còn có yên chi, trống nhỏ, nguyên bảo5, hầu như nhớ ra vật nào bà đều mang ra. Kết quả là Thanh Thanh ngồi chính giữa, liên tục chớp đôi mắt hắc bạch phân minh, trên khóe miệng còn vương khẩu thủy6, lúc lắc tiểu thí thí bò đến bên cạnh y thư, còn cười khanh khách mở ra, không nói cũng biết Quỷ bà bà có bao nhiêu hoan hỉ, ôm chầm lấy hài nữ không ngừng hôn hít.

Từ đó trở đi, Quỷ bà bà đã quyết định truyền thụ tất cả công phu mà bà ta sở hữu cho Thanh Thanh.

Sau khi mặc xiêm y cho Thanh Thanh xong xuôi, Quỷ bà bà cười đến xán lạn, thế nhưng khi có hai tiểu trùng nhi từ bên ngoài bay vào, vừa trông thấy chúng, tiếu ý lập tức biến mất, khóe môi nhếch lên, lập tức lấy ra một lọ dược, muốn đi ra, nhưng lại lo Thanh Thanh ở lại một mình. Quỷ bà bà không sợ có người đến Vạn Ác Cốc, nhưng Thanh Thanh còn nhỏ như vậy, ai biết chỉ nháy mắt hài nữ có thể chạy đến đâu, chẳng may đến nơi nguy hiểm, nàng tìm ai để khóc. Đơn giản ôm lấy tiểu cô nương, Quỷ bà bà đi thằng ra sau núi, vào nơi mà ngay từ lúc bắt đầu luôn bao phủ bởi là sương khói mờ ảo.

Quỷ bà bà buông Thanh Thanh ra, đi đến cạnh sơn cốc, vừa mở nắp lọ dược vừa mắng: “Lần này dứt khoát độc chết nhà ngươi! Ba lần năm lượt muốn thoát khỏi đây, lão thân hiện tại không có gì thời gian rảnh rỗi cùng ngươi!”

Lọ dược trên tay mới đổ ra phân nửa Thanh Thanh ở phía sau bỗng nhiên gọi một tiếng “Nương!”, Quỷ bà bà tay run lên, lập tức xoay người lại, thấy Thanh Thanh đang chập chững đi về phía mình, bà ta cho rằng tiểu cô nương đang sợ một thứ gì đó, không đỏ dược nữa, cúi xuống ôm lấy hài tử.

“Thanh Thanh, làm sao vậy?”

Thanh Thanh được Quỷ bà bà ôm chặt, một bên không ngừng gọi nương, một bên quay đầu nhìn về phía sơn cốc, rồi vươn một ngón tay nhỏ xíu phấn nộn chỉ về phía kia. Dường như muốn nói ra nhưng lại không biết phải làm sao để diễn tả, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, vỗ vỗ lên bả vai của Quỷ bà bà, chỉa chỉa về phía kia, không ngừng nói “Nương, nương… Sợ, sợ… Nương, nương…”

Thanh Thanh vì sợ hãi mà chui sâu vào lòng Quỷ bà bà, biết hài nữ muốn đi khỏi đây, bà ta trong lòng hoảng hốt, cũng không làm gì nữa, lập tức ôm nàng trở về.

Người ta nói mẫu tử liên tâm, phụ nữ ai cũng giống nhau, Thanh Thanh cứ như vậy muốn đi khỏi sơn cốc, khiến Quỷ bà bà ít nhiều cũng cảm nhận được có điều gì đó không bình thường, trước khi rời đi, bà ta còn quay đầu liếc chốn kia một cái, nhãn thần phức tạp không nói nên lời.

Có lẽ là đã ở dưới sơn cốc quá lâu, đối với độc vật tại đó dần dần có miễn dịch, ngay cả độc dược mà ngày đó Quỷ bà bà dốc xuống, tác dụng cũng không suy trì được lâu. Khi Thanh Thanh được ba ngày tuổi, dã nhân dưới sơn cốc bắt đầu có dấu hiệu muốn đào thoát. Cũng may lúc đó là nửa đêm, Thanh Thanh say ngủ, Quỷ bà bà đơn giản lấy độc trùng mang theo kịch độc vô cùng do chính tay bà chuyên môn bồi dưỡng bỏ vào Cốc để chúng đốt người. Sau lần đó, một thời gian lâu sau vẫn không thấy người dưới đáy Cốc có bất cứ động tĩnh gì. Chưa kể, dưới đáy Cốc Quỷ bà bà cũng nuôi thả một số tiểu trùng, chỉ cần người dưới đáy Cốc có ý đồ leo lên, đám tiểu trùng kia lập tức văn phong nhi động7, bay ra báo tin. Thế nhưng một tháng, hai tháng, lại một năm rồi hai năm qua đi, đám tiểu trùng đó chưa từng xuất hiện trước mắt Quỷ bà bà.

Quỷ bà bà đã cho rằng người kia rốt cuộc cũng an phận, thậm chí phán đoán y đã bị độc trùng cắn chết, nhìn về phía Thanh Thanh, trong lòng dần bình tĩnh lại.





Xung quanh Vạn Ác Cốc quanh năm suốt tháng đều có khói độc bao phủ, ẩm ướt âm lãnh, phía Tây Nam là nơi ấm áp nhất, quanh năm không có tuyết. Trong một năm, trong mấy ngày rét nhất của mùa đông, tại đây nhất định sẽ chìm trong mưa lớn. Tại đây vốn đồi núi giăng đầy, vậy mà tất cả chìm dưới màn mưa, quả thực không ngoa khi nói cảnh tượng đó có bao nhiêu ngoạn mục. Nhâm Bằng Phi từng ở lại đây một năm, cũng có cơ hội gặp qua khung cảnh hùng tráng đó, chẳng qua gã lúc đó đã hoài thai chín tháng, thân mình phù thũng, đau đớn khó nhịn, tâm tình ứ đọng không muốn thưởng lãm. Lúc ấy trong lòng gã chỉ nghĩ ra một câu: “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ”8.

Sau mấy ngày mưa lớn rốt cuộc cũng tan, thời tiết lại trở nên ấm áp. Mưa vừa tạnh, ngay đêm hôm đó, Quỷ bà bà sau khi dỗ Thanh Thanh ngủ, sau đó lấy ra vài bông, tìm châm tuyến9, ngồi dưới ánh nến, muốn nhanh chóng may cho hài nữ vài bộ xiêm y xuân thiên10.

Quỷ bà bà châm tuyến rất tốt, tú công11 càng thêm khéo léo, đó từng là thủ nghệ sở trường khi bà ta còn là tiểu thư khuê các.

Quỷ bà bà tuy chăm chú thêu thùa, nhưng thường ngẩng đầu nhìn về phía hài nữ đang nằm ngủ trong chăn, ấm áp cười, trong lòng nhu nhuyễn không gì sánh nổi. Lúc này bà ta căn bản không biết, cũng không thể nghĩ ra, bên dưới ánh trăng vằng vặc, có một bàn tay khô gầy chằng chịt sẹo đã đặt mép sơn cốc.

Sau chạng vạng, mưa đã ngừng rơi, lúc này chỉ còn gió đêm thổi qua, thế nhưng so với mọi khi đêm nay gió đặc biệt rét lạnh, chốt cửa cần được cẩn thận cài giữ, như thế mới có thể ngăn cản được hàn ý lạnh tới xương. Có lẽ từ chiều muộn, cửa sổ đóng không chặt, một trận gió đột nhiên ập tới, khiến cánh cửa mở ra, Quỷ bà bà hơi nhíu mày, liếc thấy hài nữ vẫn ngủ say, liền muốn đứng lên đóng cửa sổ. Đúng lúc đó, lại thêm một cơn gió thổi vào phòng, thế nhưng mọi động tác của Quỷ bà bà nhất thời dừng lại.

Trong không khí, phảng phất mơ hồ một mùi hương đặc biệt khó chịu, là huyết tinh.

Từ ranh giới của Vạn Ác Cốc, đến tận tiểu ốc, nơi nơi đều là độc vật, không có dược do chính Quỷ bà bà phối, người tiến vào chỉ có một con đường chết, còn mùi hương này không thể nhầm lẫn được, huyết tinh nhàn nhạt khiến bà ta lập tức nghĩ đến, nếu từ bên ngoài đi vào, thì Ách Cô là người duy nhất có thể xuất nhập Vạn Ác Cốc. Quỷ bà bà đột nhiên đứng dậy, bà ta đoán Ách Cô đã bị kẻ nào đó đả thương: “Kẻ dám can đảm đả thương người của Quỷ bà bà ta, mặc kệ đối phương có thân phận gì, ta cũng phải khiến kẻ đó sống không bằng chết!”

Quỷ bà bà mở cửa ra, nheo mắt nhìn về phía bóng đen đứng đằng trước, đến khi thấy rõ được người đứng trong sân, trong nháy mắt, bà ta đã sửng sốt.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, người kia toàn thân huyết nhục mơ hồ, tóc tai bù xù, râu dài che mặt đứng cách đó không xa, lẳng lặng chăm chú quan sát Quỷ bà bà. Sự trầm mặc đó chẳng khác chi một bức tượng được điêu khắc, khiến người nhìn thấy không rét mà run.

Người này giống như dã thú bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, một chiêu trí mạng. Trong ánh mắt y nhìn Quỷ bà bà, chỉ có sát ý tuyệt tình đến cực điểm.

Y đã thoát!!!

____________________________

1 Phong vũ chiêu diêu: xét trên tính cách của Nhâm Trình Phi thì cụm từ này có nghĩ ham chơi lêu lổng, ngang ngạnh bướng bỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra chuyện rắc rối =.=|||

2 Thu liễm tính tình: thay đổi tính tình, giảm bớt sự ương ngạnh bướng bỉnh, không còn đi gây rối như trước.

3 Đột phi mãnh tiến: gia tăng nhanh chóng.

4 Lễ Trảo chu: lễ chọn đồ vật đoán tương lai của trẻ con đó mà! Tiếc là ở VN không có a ^^

5 Nguyên Bảo: một thỏi vàng, ám chỉ nếu chọn thì về sau sẽ trở thành… “thương buôn” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook