Giang Nguyệt Hà Niên Sơ Chiếu Nhân
Chương 5
Thanh Hà
02/09/2023
5.
Tôi và Giang Chiếu là thanh mai trúc mã.
Nhà họ Tống và nhà họ Giang cũng có quan hệ rất tốt trên thương trường.
Giang Chiếu từ nhỏ kiệm lời, thành tích tốt, ngoại hình đẹp trai, đi tới đâu cũng là tâm điểm.
Đừng thấy hiện tại tôi học múa mà lầm. Trước kia tôi từng là một “con q.u.ỷ nhỏ”, Giang Chiếu từ nhỏ toàn lẽo đẽo bám theo xử lí rắc rối cho tôi.
Cậu ấy là con nhà gia giáo, chưa từng gây rắc rối, toàn là tôi gây chuyện rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.
Tôi nhớ có một lần vì giúp tôi tránh tai họa, cậu ấy bị dì Giang tét mông.
Lúc trước cho dù bố tôi đánh đau tới cỡ nào, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc Giang Chiếu bị đánh thay tôi, nước mắt tôi rơi không ngừng được.
Lúc tôi đi tìm cậu ấy, mặc dù cậu ấy nằm lì trên giường không thể nhúc nhích nhưng vẫn luống cuống tay chân an ủi tôi.
Không. Tôi không được khóc.
“Tống Kiều Kiều, cậu khóc cái gì? Cậu phải đắc ý mới đúng chứ?”
“Nhìn đi, tớ có thể nghỉ học ba ngày.” Nói xong còn không quên cười lớn với tôi.
Tôi không phải không biết cho dù dì Giang đánh đau thế nào cũng không thể so bằng bố tôi.
Bố tôi lúc trẻ từng đi lính, vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ nên mới tiếc nuối xuất ngũ.
Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông là tôi không phải con trai, không thể nhập ngũ được.
Nhưng ông ấy vẫn rất nghiêm khắc với tôi.
Ông càng nghiêm khắc, tôi càng phản nghịch, số lần bị ăn đòn cũng không ít.
Một lần vô tình, Giang Chiếu bắt gặp cảnh tôi bị bố đánh. Từ đó, mỗi lần tôi gây sự, cậu ấy đều nhận tội thay tôi.
Sau đó, tôi từng hỏi cậu ấy: “Giang Chiếu, cậu sẽ luôn đối tốt với tớ chứ?”
Giang Chiếu dừng bút, nghiêm túc hứa hẹn với tôi: “Giang Chiếu tớ xin thề một mực hết lòng với Tống Kiều Kiều."
Cậu ấy đã làm được.
Cho đến khi nữ chính thực sự xuất hiện.
Tất cả đều xảy ra chỉ trong một đêm.
Tôi nằm mơ.
Trong mơ, tôi và Giang Chiếu chỉ dừng lại ở mức thanh mai trúc mã.
Dù cho ở thế giới hiện tại chúng tôi đang sống hay là thế giới tiểu thuyết thì Giang Chiếu vẫn là nam chính nhưng tôi lại không phải nữ chính.
Nữ chính của cậu ấy là một người hoàn toàn khác.
Giấc mộng giống như một cuộn phim, chiếu lại kí ức từ lúc tôi và Giang Chiếu mới ba tuổi lần đầu gặp nhau đến thời điểm chuẩn bị thi đại học.
Mọi thứ diễn ra một lần nữa.
Ngoắt cái đã chuyển đến thời điểm nghỉ đông lớp mười hai.
Một ngày nọ, tôi và Giang Chiếu vừa bước sang tuổi mười tám, trong nhà cậu ấy bỗng xảy ra một biến cố lớn.
Bố Giang đầu tư thất bại, thiếu nợ trầm trọng, không chịu nổi đả kích bèn nhảy lầu tự sát.
Dì Giang cũng bởi vì trong lúc nhất thời không chịu được, tâm bệnh đã lâu tái phát, cũng vì thế mà qua đời.
Chỉ trong một buổi trưa, Giang Chiếu đã mất đi bố mẹ.
Cậu ấy nhốt mình trong nhà cả ngày, lúc trở lại đã biến thành người khác.
Cậu ấy trở nên trầm mặc kiệm lời, mặc dù vẫn đối xử với tôi như trước nhưng không còn đề cập đến việc học cùng trường Đại học với tôi nữa.
Khi tôi còn chưa biết rõ sự tình, cậu ấy lại đi thi bóng rổ, bận rộn tham gia thi đấu để có tiền thưởng đi trả nợ.
Lúc cậu ấy bận rộn và mệt mỏi, nữ chính Chu Nguyệt xuất hiện.
Trong mơ, Giang Chiếu dần dần bị cô ta thu hút, cuối cùng thực sự thành đôi với cô ấy.
Chu Nguyệt đã ở bên cậu ấy từ lúc nghèo khó đến đỉnh vinh quang.
Mà tôi chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời của cậu ấy.
Vì tranh chấp với Chu Nguyệt, tôi sẽ bị Giang Chiếu chán ghét, vứt bỏ, thi rớt đại học, tuột dốc không phanh. Sản nghiệp của nhà họ Tống tương lai cũng bị Chu Nguyệt và Giang Chiếu nhắm vào, cuối cùng phá sản.
Mới đầu tôi còn cảm thấy giấc mộng này cực kì hoang đường nhưng từng sự kiện trong mộng lại lần lượt xảy ra.
Giang Chiếu mất bố mẹ, Chu Nguyệt cũng chuyển trường đến đây.
Hết thảy đều đang tiến về kết cục đã định sẵn.
Tôi không thể không tin, không thể không chấp nhận.
Thay vì chống mắt nhìn chàng trai thuở thiếu thời của tôi thay lòng đổi dạ, không bằng tôi chủ động rời đi.
Biết dừng lại đúng lúc không phải tốt hơn sao?
Tôi không muốn rớt đại học, không muốn sự nghiệp bố mẹ dựng lên từ hai bàn tay trắng phá sản vì tôi.
Cho nên tôi không tranh chấp với Chu Nguyệt. Nhưng điều đáng sợ chính là chàng thiếu niên của tôi vẫn thiên vị cô ta.
Quá đau đớn.
Tôi nghĩ đã đến đoạn cao trào rồi.
Tôi và Giang Chiếu là thanh mai trúc mã.
Nhà họ Tống và nhà họ Giang cũng có quan hệ rất tốt trên thương trường.
Giang Chiếu từ nhỏ kiệm lời, thành tích tốt, ngoại hình đẹp trai, đi tới đâu cũng là tâm điểm.
Đừng thấy hiện tại tôi học múa mà lầm. Trước kia tôi từng là một “con q.u.ỷ nhỏ”, Giang Chiếu từ nhỏ toàn lẽo đẽo bám theo xử lí rắc rối cho tôi.
Cậu ấy là con nhà gia giáo, chưa từng gây rắc rối, toàn là tôi gây chuyện rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.
Tôi nhớ có một lần vì giúp tôi tránh tai họa, cậu ấy bị dì Giang tét mông.
Lúc trước cho dù bố tôi đánh đau tới cỡ nào, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc Giang Chiếu bị đánh thay tôi, nước mắt tôi rơi không ngừng được.
Lúc tôi đi tìm cậu ấy, mặc dù cậu ấy nằm lì trên giường không thể nhúc nhích nhưng vẫn luống cuống tay chân an ủi tôi.
Không. Tôi không được khóc.
“Tống Kiều Kiều, cậu khóc cái gì? Cậu phải đắc ý mới đúng chứ?”
“Nhìn đi, tớ có thể nghỉ học ba ngày.” Nói xong còn không quên cười lớn với tôi.
Tôi không phải không biết cho dù dì Giang đánh đau thế nào cũng không thể so bằng bố tôi.
Bố tôi lúc trẻ từng đi lính, vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ nên mới tiếc nuối xuất ngũ.
Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông là tôi không phải con trai, không thể nhập ngũ được.
Nhưng ông ấy vẫn rất nghiêm khắc với tôi.
Ông càng nghiêm khắc, tôi càng phản nghịch, số lần bị ăn đòn cũng không ít.
Một lần vô tình, Giang Chiếu bắt gặp cảnh tôi bị bố đánh. Từ đó, mỗi lần tôi gây sự, cậu ấy đều nhận tội thay tôi.
Sau đó, tôi từng hỏi cậu ấy: “Giang Chiếu, cậu sẽ luôn đối tốt với tớ chứ?”
Giang Chiếu dừng bút, nghiêm túc hứa hẹn với tôi: “Giang Chiếu tớ xin thề một mực hết lòng với Tống Kiều Kiều."
Cậu ấy đã làm được.
Cho đến khi nữ chính thực sự xuất hiện.
Tất cả đều xảy ra chỉ trong một đêm.
Tôi nằm mơ.
Trong mơ, tôi và Giang Chiếu chỉ dừng lại ở mức thanh mai trúc mã.
Dù cho ở thế giới hiện tại chúng tôi đang sống hay là thế giới tiểu thuyết thì Giang Chiếu vẫn là nam chính nhưng tôi lại không phải nữ chính.
Nữ chính của cậu ấy là một người hoàn toàn khác.
Giấc mộng giống như một cuộn phim, chiếu lại kí ức từ lúc tôi và Giang Chiếu mới ba tuổi lần đầu gặp nhau đến thời điểm chuẩn bị thi đại học.
Mọi thứ diễn ra một lần nữa.
Ngoắt cái đã chuyển đến thời điểm nghỉ đông lớp mười hai.
Một ngày nọ, tôi và Giang Chiếu vừa bước sang tuổi mười tám, trong nhà cậu ấy bỗng xảy ra một biến cố lớn.
Bố Giang đầu tư thất bại, thiếu nợ trầm trọng, không chịu nổi đả kích bèn nhảy lầu tự sát.
Dì Giang cũng bởi vì trong lúc nhất thời không chịu được, tâm bệnh đã lâu tái phát, cũng vì thế mà qua đời.
Chỉ trong một buổi trưa, Giang Chiếu đã mất đi bố mẹ.
Cậu ấy nhốt mình trong nhà cả ngày, lúc trở lại đã biến thành người khác.
Cậu ấy trở nên trầm mặc kiệm lời, mặc dù vẫn đối xử với tôi như trước nhưng không còn đề cập đến việc học cùng trường Đại học với tôi nữa.
Khi tôi còn chưa biết rõ sự tình, cậu ấy lại đi thi bóng rổ, bận rộn tham gia thi đấu để có tiền thưởng đi trả nợ.
Lúc cậu ấy bận rộn và mệt mỏi, nữ chính Chu Nguyệt xuất hiện.
Trong mơ, Giang Chiếu dần dần bị cô ta thu hút, cuối cùng thực sự thành đôi với cô ấy.
Chu Nguyệt đã ở bên cậu ấy từ lúc nghèo khó đến đỉnh vinh quang.
Mà tôi chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời của cậu ấy.
Vì tranh chấp với Chu Nguyệt, tôi sẽ bị Giang Chiếu chán ghét, vứt bỏ, thi rớt đại học, tuột dốc không phanh. Sản nghiệp của nhà họ Tống tương lai cũng bị Chu Nguyệt và Giang Chiếu nhắm vào, cuối cùng phá sản.
Mới đầu tôi còn cảm thấy giấc mộng này cực kì hoang đường nhưng từng sự kiện trong mộng lại lần lượt xảy ra.
Giang Chiếu mất bố mẹ, Chu Nguyệt cũng chuyển trường đến đây.
Hết thảy đều đang tiến về kết cục đã định sẵn.
Tôi không thể không tin, không thể không chấp nhận.
Thay vì chống mắt nhìn chàng trai thuở thiếu thời của tôi thay lòng đổi dạ, không bằng tôi chủ động rời đi.
Biết dừng lại đúng lúc không phải tốt hơn sao?
Tôi không muốn rớt đại học, không muốn sự nghiệp bố mẹ dựng lên từ hai bàn tay trắng phá sản vì tôi.
Cho nên tôi không tranh chấp với Chu Nguyệt. Nhưng điều đáng sợ chính là chàng thiếu niên của tôi vẫn thiên vị cô ta.
Quá đau đớn.
Tôi nghĩ đã đến đoạn cao trào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.