Chương 9
Vô Đại Kỳ
31/03/2024
“Thậm chí còn làm bánh nữa.” Thất Phân đóng cửa bếp, hít sâu một hơi hương thơm, “Quả thật là hoàng tử nghèo nhất thế giới, không có người hầu nấu ăn nên mới thành thạo đủ thứ món như vậy đấy.”
Những chiếc bánh su kem nhỏ xinh, phía trên hơi nổ tung ra như những bông hoa hồng.
Thất Phân ngắm một chút rồi cầm khay bánh đi, định bụng sẽ dùng chung với rượu đỏ mà cô tốn không ít tiền mua về.
Cẩn thận mở cửa bếp, trông thấy chiếc áo ngủ màu xanh đậm quen thuộc
“Đói rồi à?”
Thất Phân đứng thẳng người, muốn nói “Mắc mớ gì đến anh, không phải bảo thu dọn đồ đạc rồi cút đi sao” sau lại đổi thành: “Hay là cùng ăn đi?”
Lễ gật đầu, cầm khay bánh từ tay cô.
Thất Phân cầm tay nắm cửa, nhìn anh đi uyển chuyển vào ghế sofa, thở dài, đóng cửa bếp lại rồi đi theo.
Lúc này chương trình Thế giới động vật đã kết thúc.
Thất Phân cuộn tròn trên ghế sofa, vừa ăn vừa cầm điều khiển tìm kênh, “Anh muốn xem gì?”
“Tùy cô.” Lễ ăn khoai tây chiên còn sót lại tối qua.
“Nếu tôi mãi không có bạn trai, có ảnh hưởng gì đến vị trí hoàng tử của anh không?” Thất Phân đổi sang kênh âm nhạc, đang phát bài Thánh Giáng Sinh của Trần Gia Nghi.
Lễ nhìn cô hát theo, nhẹ giọng nói: “Cô sẽ gặp được thôi.”
Đúng vậy, đã gặp rồi nhưng anh không thích tôi mà.
Thất Phân thích xé nhỏ từng miếng bánh khi ăn, tay dính đầy dầu mỡ lấp lánh. Lưng ngứa ngứa, cô cọ xát lung tung trên ghế sofa, “Lễ giúp tôi với, lưng ngứa quá, gãi giùm tôi đi, nhanh lên.”
Nói xong cô lại gần anh, quay lưng về phía anh.
Lễ dùng ngón tay trỏ tay trái chạm nhẹ lên áo lông của cô, “Ở đây à?”
“Bên trái đi.” Thất Phân cố gắng di chuyển chỗ ngứa về phía ngón tay anh.
Lễ điều chỉnh lại vị trí, “Ở đây?”
“À không phải, sang phải một chút.”
“Đúng rồi, đúng chỗ này rồi, anh cố lên mà gãi giùm tôi, ngứa lắm.” Thất Phân nhẹ nhõm cầm một cái bánh, xé ra miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Lễ đã thêm ngón trỏ của mình vào, hai ngón tay xoa xoa trên áo cô ấy, “Được chưa?”
Thất Phân cười tươi quay đầu lại, “Được rồi.” Cô xé một miếng bánh ngọt đưa cho anh, “Thưởng.”
Lễ sững sờ, Thất Phân lại đưa gần hơn một chút, “Nhanh lên, mệt lắm.”
Mím môi nhẹ, Thất Phân nhét vào một cách không hề dịu dàng rồi quay trở lại vị trí cũ vừa ăn vừa xem ti vi. Cảm giác hạnh phúc.
“Xin lỗi, tôi muốn đi ngủ rồi.” Lễ vội vàng đứng dậy, bánh ngọt còn chưa kịp nuốt đã mở miệng nói, tiếp đó là tiếng đóng cửa.
Thất Phân thu hồi nụ cười, nuốt vội chiếc bánh, rửa tay, tắt ti vi, tắt đèn phòng khách lủi thủi vào phòng trong bóng tối.
Vào phòng Lễ lập tức cởi quần áo, cơ thể trắng muốt ban đầu đỏ ửng lên, nhìn kỹ thậm chí cả đầu mũi tai cũng hồng hồng, đứng bên cửa sổ, gió lạnh hùa vào làm anh dần bình tĩnh lại, da trở lại màu ban đầu.
Anh ngày càng không thích ứng nơi này, nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ còn lại, quay về Vương quốc Giáng sinh.
Thất Phân đẩy cửa, liền thấy Lịch Viễn Châu vẫy tay gọi cô, “Thất Phân, đây này.”
“Cân nhắc tính cách ở nhà của Thất Phân, tôi cố ý chọn quán cà phê trong khu chung cư của cậu, uống gì nhỉ?”
Sống ở nhà chính là không muốn ra ngoài mà, gần cũng vẫn phải ra ngoài chứ?
Thất Phân nhận menu anh ta đưa, gọi một ly trà sữa matcha.
Lịch Viễn Châu giơ tay gọi phục vụ, “Một ly Americano, một ly trà sữa matcha.”
“Tôi gọi là...”
Lịch Viễn Châu đã cho phục vụ đi rồi, “Tôi nhớ cậu rất thích trà sữa, lúc nào xuất hiện trên lớp cũng cầm một ly.”
Đã uống no rồi còn gì! Thất Phân gãi gãi đầu, vì miễn phí nên cũng không so đo, “Đúng thế.”
Kỹ năng nói tiếng Anh của Thất Phân không tệ nhưng khi nói đến giảng dạy thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chỉ có thể nói chuyện bằng tiếng Anh thỉnh thoảng sửa lỗi cho Lịch Viễn Châu.
Trên cửa kính bốc lên một lớp sương mù, cảnh vật bên ngoài không nhìn rõ nữa. Lịch Viễn Châu đi vệ sinh, cô hút trà sữa đã hơi lạnh qua ống hút, trong đầu thực sự nghĩ đến Lễ, không biết anh có thích uống trà sữa lạnh không nhỉ? Cá nhân cô cho rằng trà sữa lạnh ngon hơn nóng.
Cô giơ tay lau cửa kính.
Lễ đang đứng trên đường, tay cầm một đóa hoa hồng.
Thất Phân bị sặc một cái, cô thấy ảo giác à? Anh ấy không phải đi làm thêm ở sân trượt sao?
Một cô gái chạy tới từ ngã tư đến trước mặt Lễ, hạnh phúc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lễ, rồi nhận đóa hoa hồng từ anh.
Khương Doanh Tụ!!!
“Nhìn cái gì mà say sưa vậy?” Lịch Viễn Châu vẫy tay trước mặt cô, rồi nhìn theo hướng cô nhìn ra, không thấy gì cả.
“Bạn học Thất Phân?”
“Á?” Thất phân giật mình, đụng phải ly sữa chua.
Lịch Viễn Châu nhanh tay đỡ lại ly, lau bàn.
“Không dính lên áo chứ?” Lịch Viễn Châu kéo cô ra khỏi ghế, nhìn khắp người.
“Không có đâu. Chúng ta tiếp tục đi.”
Tết Nguyên đán càng ngày càng đến gần.
Lễ sắp phải đi rồi.
“Tại sao?”
“Nhiệm vụ.” Lễ tắt lò nướng.
“Vậy anh không quan tâm tới tôi sao? Tôi còn chưa tìm được bạn trai mà!” Khóe mắt Thất phân đỏ lên, nói xong câu đó mới cảm thấy mình quá đáng cúi đầu xuống.
Lễ lấy cánh gà ra khỏi lò bày lên bàn ăn, “Không phải cô đi học nhóm cùng cậu trai đó mỗi ngày sao?”
Thất Phân mím môi, nhìn trần nhà một hồi để nén nước mắt sắp trào ra rồi bình thường bưng bánh cuốn ra bàn ăn.
Hai người cúi đầu, im lặng ăn cơm.
“Tôi ăn xong rồi, tôi có thể mang đi quần áo tôi mượn không? Tôi nói sẽ trả tiền mà.” Lễ đứng dậy.
“Để tôi tính sau.” Thất Phân ăn hết cái bánh cuốn thứ hai.
“Nhớ cộng thêm tiền hộp sô cô la lần đầu chúng ta đi siêu thị cùng nhau nữa nhé.”
“Không tính là đi siêu thị cùng nhau đâu.”
“Vậy tôi đi thu dọn quần áo đây.” Lễ kéo ghế ra.
“Đứng lại!” Thất Phân đứng dậy, ghế cọ sàn kêu ken két.
Một ngọn đèn, một cái bàn ăn, hai người.
“Anh còn nhớ anh còn thiếu tôi một lời hứa chứ.”
Lễ nhìn Thất Phân, “Tôi nhớ.”
“Tối ngủ tôi muốn nghe kể chuyện, chuyện công chúa và hoàng tử.” Thất Phân ngồi xuống, cầm một cái bánh cuốn.
Lễ ngăn cô lại, “Cô ăn nhiều quá, sẽ khó chịu đấy.”
“Tôi muốn ăn thì ăn, anh can thiệp được à?” Thất Phân lại cầm thêm một cái nữa.
“Cô buồn.” Lễ lại lấy luôn cả đĩa đi.
“Không có.”
“Lần trước cô buồn cũng ăn rất nhiều, ăn cơm cũng không nói chuyện.” Lễ với tay qua bàn, vụng về vuốt tóc Thất Phân từ đỉnh đầu xuống tận ngọn tóc, “Khá hơn chưa? Huấn luyện viên Từ dạy tôi đấy.”
“Chưa.” Thất Phân nói dối.
Lễ lại vuốt lần nữa, Thất Phân hạ đầu xuống theo.
Cảm giác này giống như chủ vuốt lông cho con mèo luôn xù lông vậy.
Sau chương trình Thế giới động vật, Thất Phân nói muốn đi ngủ.
“Được.”
Chỉ bật một đèn tường, Thất Phân nằm nghiêng có thể nhìn thấy Lễ ngồi dưới đất.
“Có thể bắt đầu kể chuyện được rồi.”
Lễ không biết kể chuyện, Thất Phân gợi ý anh đọc tiểu thuyết lãng mạn mà cô thích.
“Cô ấy luôn yêu anh ấy, thậm chí đã trao nụ hôn đầu cho anh ấy, mặc dù lúc đó anh đang ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã chiến thắng...”
Giọng anh ta vẫn lạnh lẽo nhưng rất hợp với không gian tĩnh lặng, nói chậm hơn bình thường và giọng thấp hơn.
Thất Phân nhắm mắt thưởng thức giọng nói, vô tình nước mắt lăn dài trên khóe mắt. May mắn gặp được người con trai mình thích nhưng chưa kịp phát sinh chuyện gì thì đã kết thúc rồi.
Thật buồn.
“Anh có quay lại không?”
“Không chắc.”
“Diệp Vãn Tiêu vẫn muốn gặp anh lần nữa, người bạn nhờ tôi thi thay ấy, cô ấy nói muốn mời anh ăn cơm. Được không?” Thất Phân kéo kéo ngón tay anh.
“Được.”
“Tiếp tục đọc đi.”
Đọc được một nửa truyện 400k từ thì Thất Phân đã ngủ.
Lễ tắt điện thoại, nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng.
Đồ khốn kiếp!
“Bạn học Thất Phân, dậy đi”.
“Ừm.” Thất Phân vả cái gì lạnh lẽo trên mặt, “Đừng làm phiền tôi ngủ.”
Ai gọi cô là bạn học Thất Phân nhỉ? Chỉ có một người!
Lịch Viễn Châu!
Não Thất Phân như nổ tung!
Anh ta đang ở trong phòng cô!
Những chiếc bánh su kem nhỏ xinh, phía trên hơi nổ tung ra như những bông hoa hồng.
Thất Phân ngắm một chút rồi cầm khay bánh đi, định bụng sẽ dùng chung với rượu đỏ mà cô tốn không ít tiền mua về.
Cẩn thận mở cửa bếp, trông thấy chiếc áo ngủ màu xanh đậm quen thuộc
“Đói rồi à?”
Thất Phân đứng thẳng người, muốn nói “Mắc mớ gì đến anh, không phải bảo thu dọn đồ đạc rồi cút đi sao” sau lại đổi thành: “Hay là cùng ăn đi?”
Lễ gật đầu, cầm khay bánh từ tay cô.
Thất Phân cầm tay nắm cửa, nhìn anh đi uyển chuyển vào ghế sofa, thở dài, đóng cửa bếp lại rồi đi theo.
Lúc này chương trình Thế giới động vật đã kết thúc.
Thất Phân cuộn tròn trên ghế sofa, vừa ăn vừa cầm điều khiển tìm kênh, “Anh muốn xem gì?”
“Tùy cô.” Lễ ăn khoai tây chiên còn sót lại tối qua.
“Nếu tôi mãi không có bạn trai, có ảnh hưởng gì đến vị trí hoàng tử của anh không?” Thất Phân đổi sang kênh âm nhạc, đang phát bài Thánh Giáng Sinh của Trần Gia Nghi.
Lễ nhìn cô hát theo, nhẹ giọng nói: “Cô sẽ gặp được thôi.”
Đúng vậy, đã gặp rồi nhưng anh không thích tôi mà.
Thất Phân thích xé nhỏ từng miếng bánh khi ăn, tay dính đầy dầu mỡ lấp lánh. Lưng ngứa ngứa, cô cọ xát lung tung trên ghế sofa, “Lễ giúp tôi với, lưng ngứa quá, gãi giùm tôi đi, nhanh lên.”
Nói xong cô lại gần anh, quay lưng về phía anh.
Lễ dùng ngón tay trỏ tay trái chạm nhẹ lên áo lông của cô, “Ở đây à?”
“Bên trái đi.” Thất Phân cố gắng di chuyển chỗ ngứa về phía ngón tay anh.
Lễ điều chỉnh lại vị trí, “Ở đây?”
“À không phải, sang phải một chút.”
“Đúng rồi, đúng chỗ này rồi, anh cố lên mà gãi giùm tôi, ngứa lắm.” Thất Phân nhẹ nhõm cầm một cái bánh, xé ra miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Lễ đã thêm ngón trỏ của mình vào, hai ngón tay xoa xoa trên áo cô ấy, “Được chưa?”
Thất Phân cười tươi quay đầu lại, “Được rồi.” Cô xé một miếng bánh ngọt đưa cho anh, “Thưởng.”
Lễ sững sờ, Thất Phân lại đưa gần hơn một chút, “Nhanh lên, mệt lắm.”
Mím môi nhẹ, Thất Phân nhét vào một cách không hề dịu dàng rồi quay trở lại vị trí cũ vừa ăn vừa xem ti vi. Cảm giác hạnh phúc.
“Xin lỗi, tôi muốn đi ngủ rồi.” Lễ vội vàng đứng dậy, bánh ngọt còn chưa kịp nuốt đã mở miệng nói, tiếp đó là tiếng đóng cửa.
Thất Phân thu hồi nụ cười, nuốt vội chiếc bánh, rửa tay, tắt ti vi, tắt đèn phòng khách lủi thủi vào phòng trong bóng tối.
Vào phòng Lễ lập tức cởi quần áo, cơ thể trắng muốt ban đầu đỏ ửng lên, nhìn kỹ thậm chí cả đầu mũi tai cũng hồng hồng, đứng bên cửa sổ, gió lạnh hùa vào làm anh dần bình tĩnh lại, da trở lại màu ban đầu.
Anh ngày càng không thích ứng nơi này, nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ còn lại, quay về Vương quốc Giáng sinh.
Thất Phân đẩy cửa, liền thấy Lịch Viễn Châu vẫy tay gọi cô, “Thất Phân, đây này.”
“Cân nhắc tính cách ở nhà của Thất Phân, tôi cố ý chọn quán cà phê trong khu chung cư của cậu, uống gì nhỉ?”
Sống ở nhà chính là không muốn ra ngoài mà, gần cũng vẫn phải ra ngoài chứ?
Thất Phân nhận menu anh ta đưa, gọi một ly trà sữa matcha.
Lịch Viễn Châu giơ tay gọi phục vụ, “Một ly Americano, một ly trà sữa matcha.”
“Tôi gọi là...”
Lịch Viễn Châu đã cho phục vụ đi rồi, “Tôi nhớ cậu rất thích trà sữa, lúc nào xuất hiện trên lớp cũng cầm một ly.”
Đã uống no rồi còn gì! Thất Phân gãi gãi đầu, vì miễn phí nên cũng không so đo, “Đúng thế.”
Kỹ năng nói tiếng Anh của Thất Phân không tệ nhưng khi nói đến giảng dạy thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chỉ có thể nói chuyện bằng tiếng Anh thỉnh thoảng sửa lỗi cho Lịch Viễn Châu.
Trên cửa kính bốc lên một lớp sương mù, cảnh vật bên ngoài không nhìn rõ nữa. Lịch Viễn Châu đi vệ sinh, cô hút trà sữa đã hơi lạnh qua ống hút, trong đầu thực sự nghĩ đến Lễ, không biết anh có thích uống trà sữa lạnh không nhỉ? Cá nhân cô cho rằng trà sữa lạnh ngon hơn nóng.
Cô giơ tay lau cửa kính.
Lễ đang đứng trên đường, tay cầm một đóa hoa hồng.
Thất Phân bị sặc một cái, cô thấy ảo giác à? Anh ấy không phải đi làm thêm ở sân trượt sao?
Một cô gái chạy tới từ ngã tư đến trước mặt Lễ, hạnh phúc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lễ, rồi nhận đóa hoa hồng từ anh.
Khương Doanh Tụ!!!
“Nhìn cái gì mà say sưa vậy?” Lịch Viễn Châu vẫy tay trước mặt cô, rồi nhìn theo hướng cô nhìn ra, không thấy gì cả.
“Bạn học Thất Phân?”
“Á?” Thất phân giật mình, đụng phải ly sữa chua.
Lịch Viễn Châu nhanh tay đỡ lại ly, lau bàn.
“Không dính lên áo chứ?” Lịch Viễn Châu kéo cô ra khỏi ghế, nhìn khắp người.
“Không có đâu. Chúng ta tiếp tục đi.”
Tết Nguyên đán càng ngày càng đến gần.
Lễ sắp phải đi rồi.
“Tại sao?”
“Nhiệm vụ.” Lễ tắt lò nướng.
“Vậy anh không quan tâm tới tôi sao? Tôi còn chưa tìm được bạn trai mà!” Khóe mắt Thất phân đỏ lên, nói xong câu đó mới cảm thấy mình quá đáng cúi đầu xuống.
Lễ lấy cánh gà ra khỏi lò bày lên bàn ăn, “Không phải cô đi học nhóm cùng cậu trai đó mỗi ngày sao?”
Thất Phân mím môi, nhìn trần nhà một hồi để nén nước mắt sắp trào ra rồi bình thường bưng bánh cuốn ra bàn ăn.
Hai người cúi đầu, im lặng ăn cơm.
“Tôi ăn xong rồi, tôi có thể mang đi quần áo tôi mượn không? Tôi nói sẽ trả tiền mà.” Lễ đứng dậy.
“Để tôi tính sau.” Thất Phân ăn hết cái bánh cuốn thứ hai.
“Nhớ cộng thêm tiền hộp sô cô la lần đầu chúng ta đi siêu thị cùng nhau nữa nhé.”
“Không tính là đi siêu thị cùng nhau đâu.”
“Vậy tôi đi thu dọn quần áo đây.” Lễ kéo ghế ra.
“Đứng lại!” Thất Phân đứng dậy, ghế cọ sàn kêu ken két.
Một ngọn đèn, một cái bàn ăn, hai người.
“Anh còn nhớ anh còn thiếu tôi một lời hứa chứ.”
Lễ nhìn Thất Phân, “Tôi nhớ.”
“Tối ngủ tôi muốn nghe kể chuyện, chuyện công chúa và hoàng tử.” Thất Phân ngồi xuống, cầm một cái bánh cuốn.
Lễ ngăn cô lại, “Cô ăn nhiều quá, sẽ khó chịu đấy.”
“Tôi muốn ăn thì ăn, anh can thiệp được à?” Thất Phân lại cầm thêm một cái nữa.
“Cô buồn.” Lễ lại lấy luôn cả đĩa đi.
“Không có.”
“Lần trước cô buồn cũng ăn rất nhiều, ăn cơm cũng không nói chuyện.” Lễ với tay qua bàn, vụng về vuốt tóc Thất Phân từ đỉnh đầu xuống tận ngọn tóc, “Khá hơn chưa? Huấn luyện viên Từ dạy tôi đấy.”
“Chưa.” Thất Phân nói dối.
Lễ lại vuốt lần nữa, Thất Phân hạ đầu xuống theo.
Cảm giác này giống như chủ vuốt lông cho con mèo luôn xù lông vậy.
Sau chương trình Thế giới động vật, Thất Phân nói muốn đi ngủ.
“Được.”
Chỉ bật một đèn tường, Thất Phân nằm nghiêng có thể nhìn thấy Lễ ngồi dưới đất.
“Có thể bắt đầu kể chuyện được rồi.”
Lễ không biết kể chuyện, Thất Phân gợi ý anh đọc tiểu thuyết lãng mạn mà cô thích.
“Cô ấy luôn yêu anh ấy, thậm chí đã trao nụ hôn đầu cho anh ấy, mặc dù lúc đó anh đang ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã chiến thắng...”
Giọng anh ta vẫn lạnh lẽo nhưng rất hợp với không gian tĩnh lặng, nói chậm hơn bình thường và giọng thấp hơn.
Thất Phân nhắm mắt thưởng thức giọng nói, vô tình nước mắt lăn dài trên khóe mắt. May mắn gặp được người con trai mình thích nhưng chưa kịp phát sinh chuyện gì thì đã kết thúc rồi.
Thật buồn.
“Anh có quay lại không?”
“Không chắc.”
“Diệp Vãn Tiêu vẫn muốn gặp anh lần nữa, người bạn nhờ tôi thi thay ấy, cô ấy nói muốn mời anh ăn cơm. Được không?” Thất Phân kéo kéo ngón tay anh.
“Được.”
“Tiếp tục đọc đi.”
Đọc được một nửa truyện 400k từ thì Thất Phân đã ngủ.
Lễ tắt điện thoại, nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng.
Đồ khốn kiếp!
“Bạn học Thất Phân, dậy đi”.
“Ừm.” Thất Phân vả cái gì lạnh lẽo trên mặt, “Đừng làm phiền tôi ngủ.”
Ai gọi cô là bạn học Thất Phân nhỉ? Chỉ có một người!
Lịch Viễn Châu!
Não Thất Phân như nổ tung!
Anh ta đang ở trong phòng cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.