Chương 10
zhuzhixin
23/04/2023
" Đây đâu phải lời nói đồn nhảm, sự thật rõ thế còn gì! " Tiêu Lạc dẩu môi, thầm nghĩ sao khí lạnh từ ngoài trời lại luồn vào trong nhà được vậy, cả người cô đứng mãi như thế thì sẽ làm mình lạnh hơn.
" Nếu mà anh đã không có chuyện gì, đã về đến nhà rồi thì tôi cũng phải về đây! " Thấy người ta vẫn còn tâm trạng đùa vui với cô thì chắc là không có bị say gì đâu.
" Tôi đã cho phép em đi chưa? " Giọng nói của Trình Tranh vừa phát ra, ngay lập tức một bàn tay chắc khỏe nắm lấy cổ tay cô khi cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
" Anh đang làm cái gì đấy? Buông tay ra để tôi còn về! " Tiêu Lạc cố gắng kéo tay, muốn thoát khỏi cái nắm tay ấy, đây rõ ràng không phải là nắm tay, mà là siết chặt cổ tay cô, làm cô đau đến mức nước mắt cũng phải trào ra.
" Trình Tranh! Anh mau buông ra! Đau... "
Thấy Tiêu Lạc gọi tên mình, Trình Tranh nới lỏng tay ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cô chưa buông. Anh nhìn đôi mắt đã trào nước ra, khuôn mặt đầy rẫy những lo sợ. Anh ghét nhất là những người ở trước mặt mình mà rơi nước mắt.
Lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi tên mình, lại trong hoàn cảnh này.
Cô lại càng không nghĩ đến việc anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt cho cô, anh nhẹ nhàng lau nó.
" Tôi rất ghét những người khóc trước mặt tôi, em hiểu chứ? Và... tôi không thích người khác tung tin nhảm về tôi! " Trình Tranh lạnh lùng nhìn cô, cô đẩy tay anh ra, tự lau sạch nước mắt bám trên mặt.
" Cái gì mà nhảm nhí chứ! Anh rõ ràng là như thế còn nói người khác nói xấu anh! " Viền mắt của cô đỏ lên, lại còn bị Trình Tranh réo tên
" Tô Tiêu Lạc! Đừng chạm vào giới hạn của tôi! "
" Anh làm như kiểu tôi thích chiến tranh với anh lắm đấy! Thèm vào! " Tiêu Lạc giận dỗi, vừa gặp mặt nhau có hai lần mà anh đã làm cô rơi nước mắt, nếu sau này gặp gỡ thường xuyên nữa thì dù không khóc thì cũng đau đớn lắm.
" Anh bỏ tay ra để tôi còn đi về. Tôi không rảnh rỗi ở đây cãi nhau với anh đâu! "
Dường như Trình Tranh cố ý không nghe thấy lời nói của cô, tay vẫn nắm chặt không buông. Lúc sau, cô nghe thấy tiếng của một người giúp việc tầm tuổi trung niên " Cậu chủ, tôi đã cho người sắp xếp lại căn phòng như lời cậu chủ dặn dò,..."
" Được rồi, dì Trương, dì đưa cô ấy lên phòng đi. Từ nay cô ấy sẽ ở đây "
!!!
!!
!
" Không được! " Cô ngạc nhiên, tại sao cô lại phải ở đây?
" Cha mẹ hai bên muốn em dọn đến ở cùng tôi, chẳng phải lúc nãy đã nói rõ rồi sao? " Trình Tranh đẩy nhẹ người cô đi đến chỗ dì Trương.
" Lúc nào? Rõ ràng là bảo sau khi kết hôn cơ mà! "
" Em đến làm quen trước, dù sao một tuần nữa cũng phải qua đây thôi! "
" Sáng mai tôi lên trường, tôi chưa làm luận văn! Có việc gì thì để mai tính! "
" Tôi mệt rồi. Có việc gì để mai nói sau đi!"
"..." Anh quá đáng vừa thôi.
Nhìn vẻ mặt của Trình Tranh xong, cô tức đến nỗi chỉ muốn xông ra đánh người, ai đâu như anh chứ!
" Tiểu thư, đây là đồ của cô, tôi đã chuẩn bị nước ấm cho cô rồi. "
" Cảm ơn dì! " Tiêu Lạc nhận lấy đồ trên tay dì Trương, chuẩn bị đi vào trong phòng tắm.
" À tiểu thư, trong tủ còn có thêm mấy bộ quần áo, nếu cô cảm thấy không vừa thì có thể đổi, nếu có việc gì thì có thể nói với tôi "
Nhìn cách nói chuyện của dì Trương, cô có thể cảm nhận được sự miệt thị qua câu nói đó, dì Trương không thích người như cô. Tiêu Lạc thầm nghĩ nếu như không thích mình thì cũng đâu cần thiết phải nói bằng giọng điệu ấy chứ!
Cô mỉm cười nói lại câu cảm ơn khách sáo, còn chưa tiếp xúc với cô mà đã miệt thị kiểu này thì cô cũng đâu rảnh mà quan tâm nói chuyện với người ta.
Sau khi tắm xong, sấy khô mái tóc, nhìn điện thoại thì đã thấy một đống tin nhắn được gửi tới cách đây mười lăm phút trước, là tin nhắn của ba đứa bạn thân yêu dấu của cô, gửi vào trong nhóm chat.
Diệp Sương: Lạc Lạc, mày đang ở đâu vậy? Sao còn chưa về?
Lộ Khiết: Xin quý khách vui lòng nhận được tin nhắn thì rep nhanh cho tôi nhờ, hiện tại cô có ý định về phòng không ạ?:))
Mộng Đình: Lạc Lạc nếu mày không về nhanh thì tối nay bọn tao không để m yên đâu!
...
Cô bỗng nhiên cảm thấy bất lực quá, cô có phải là cố ý không về đâu
Tiêu Lạc: Tối nay tao không về phòng đâu, bọn mày khỏi đợi tao.
Chỉ sau một hai giây, cô nhận được cuộc gọi video call của Diệp Sương, bất quá cô phải trả lời cuộc gọi từ cô bạn thân
Tiêu Lạc: Tao không tiện nghe máy đâu, có chuyện gì thế?
Lộ Khiết: Có gì mà không tiện chứ? Nói đi, mày đang ở đâu?
Mộng Đình: Bình thường lúc ở nhà mày vẫn nói chuyện với bọn tao đấy thôi!
Diệp Sương: Tao đang không rảnh tay để nhắn tin nên mới gọi cho mày, ai ngờ bị mày phũ phàng không thèm nghe máy.
Tiêu Lạc bất lực lần hai, vấn đề là cô đâu có ở nhà mình cơ chứ!
Tiêu Lạc: Tao đang ở nhà Trình Tranh.
Mộng Đình:!!! Không phải chứ? Đây là tao nhìn nhầm đúng không?
Lộ Khiết: Ôi mẹ ơi! Em gái con bị người ta dụ rồi!
" Nếu mà anh đã không có chuyện gì, đã về đến nhà rồi thì tôi cũng phải về đây! " Thấy người ta vẫn còn tâm trạng đùa vui với cô thì chắc là không có bị say gì đâu.
" Tôi đã cho phép em đi chưa? " Giọng nói của Trình Tranh vừa phát ra, ngay lập tức một bàn tay chắc khỏe nắm lấy cổ tay cô khi cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
" Anh đang làm cái gì đấy? Buông tay ra để tôi còn về! " Tiêu Lạc cố gắng kéo tay, muốn thoát khỏi cái nắm tay ấy, đây rõ ràng không phải là nắm tay, mà là siết chặt cổ tay cô, làm cô đau đến mức nước mắt cũng phải trào ra.
" Trình Tranh! Anh mau buông ra! Đau... "
Thấy Tiêu Lạc gọi tên mình, Trình Tranh nới lỏng tay ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cô chưa buông. Anh nhìn đôi mắt đã trào nước ra, khuôn mặt đầy rẫy những lo sợ. Anh ghét nhất là những người ở trước mặt mình mà rơi nước mắt.
Lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi tên mình, lại trong hoàn cảnh này.
Cô lại càng không nghĩ đến việc anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt cho cô, anh nhẹ nhàng lau nó.
" Tôi rất ghét những người khóc trước mặt tôi, em hiểu chứ? Và... tôi không thích người khác tung tin nhảm về tôi! " Trình Tranh lạnh lùng nhìn cô, cô đẩy tay anh ra, tự lau sạch nước mắt bám trên mặt.
" Cái gì mà nhảm nhí chứ! Anh rõ ràng là như thế còn nói người khác nói xấu anh! " Viền mắt của cô đỏ lên, lại còn bị Trình Tranh réo tên
" Tô Tiêu Lạc! Đừng chạm vào giới hạn của tôi! "
" Anh làm như kiểu tôi thích chiến tranh với anh lắm đấy! Thèm vào! " Tiêu Lạc giận dỗi, vừa gặp mặt nhau có hai lần mà anh đã làm cô rơi nước mắt, nếu sau này gặp gỡ thường xuyên nữa thì dù không khóc thì cũng đau đớn lắm.
" Anh bỏ tay ra để tôi còn đi về. Tôi không rảnh rỗi ở đây cãi nhau với anh đâu! "
Dường như Trình Tranh cố ý không nghe thấy lời nói của cô, tay vẫn nắm chặt không buông. Lúc sau, cô nghe thấy tiếng của một người giúp việc tầm tuổi trung niên " Cậu chủ, tôi đã cho người sắp xếp lại căn phòng như lời cậu chủ dặn dò,..."
" Được rồi, dì Trương, dì đưa cô ấy lên phòng đi. Từ nay cô ấy sẽ ở đây "
!!!
!!
!
" Không được! " Cô ngạc nhiên, tại sao cô lại phải ở đây?
" Cha mẹ hai bên muốn em dọn đến ở cùng tôi, chẳng phải lúc nãy đã nói rõ rồi sao? " Trình Tranh đẩy nhẹ người cô đi đến chỗ dì Trương.
" Lúc nào? Rõ ràng là bảo sau khi kết hôn cơ mà! "
" Em đến làm quen trước, dù sao một tuần nữa cũng phải qua đây thôi! "
" Sáng mai tôi lên trường, tôi chưa làm luận văn! Có việc gì thì để mai tính! "
" Tôi mệt rồi. Có việc gì để mai nói sau đi!"
"..." Anh quá đáng vừa thôi.
Nhìn vẻ mặt của Trình Tranh xong, cô tức đến nỗi chỉ muốn xông ra đánh người, ai đâu như anh chứ!
" Tiểu thư, đây là đồ của cô, tôi đã chuẩn bị nước ấm cho cô rồi. "
" Cảm ơn dì! " Tiêu Lạc nhận lấy đồ trên tay dì Trương, chuẩn bị đi vào trong phòng tắm.
" À tiểu thư, trong tủ còn có thêm mấy bộ quần áo, nếu cô cảm thấy không vừa thì có thể đổi, nếu có việc gì thì có thể nói với tôi "
Nhìn cách nói chuyện của dì Trương, cô có thể cảm nhận được sự miệt thị qua câu nói đó, dì Trương không thích người như cô. Tiêu Lạc thầm nghĩ nếu như không thích mình thì cũng đâu cần thiết phải nói bằng giọng điệu ấy chứ!
Cô mỉm cười nói lại câu cảm ơn khách sáo, còn chưa tiếp xúc với cô mà đã miệt thị kiểu này thì cô cũng đâu rảnh mà quan tâm nói chuyện với người ta.
Sau khi tắm xong, sấy khô mái tóc, nhìn điện thoại thì đã thấy một đống tin nhắn được gửi tới cách đây mười lăm phút trước, là tin nhắn của ba đứa bạn thân yêu dấu của cô, gửi vào trong nhóm chat.
Diệp Sương: Lạc Lạc, mày đang ở đâu vậy? Sao còn chưa về?
Lộ Khiết: Xin quý khách vui lòng nhận được tin nhắn thì rep nhanh cho tôi nhờ, hiện tại cô có ý định về phòng không ạ?:))
Mộng Đình: Lạc Lạc nếu mày không về nhanh thì tối nay bọn tao không để m yên đâu!
...
Cô bỗng nhiên cảm thấy bất lực quá, cô có phải là cố ý không về đâu
Tiêu Lạc: Tối nay tao không về phòng đâu, bọn mày khỏi đợi tao.
Chỉ sau một hai giây, cô nhận được cuộc gọi video call của Diệp Sương, bất quá cô phải trả lời cuộc gọi từ cô bạn thân
Tiêu Lạc: Tao không tiện nghe máy đâu, có chuyện gì thế?
Lộ Khiết: Có gì mà không tiện chứ? Nói đi, mày đang ở đâu?
Mộng Đình: Bình thường lúc ở nhà mày vẫn nói chuyện với bọn tao đấy thôi!
Diệp Sương: Tao đang không rảnh tay để nhắn tin nên mới gọi cho mày, ai ngờ bị mày phũ phàng không thèm nghe máy.
Tiêu Lạc bất lực lần hai, vấn đề là cô đâu có ở nhà mình cơ chứ!
Tiêu Lạc: Tao đang ở nhà Trình Tranh.
Mộng Đình:!!! Không phải chứ? Đây là tao nhìn nhầm đúng không?
Lộ Khiết: Ôi mẹ ơi! Em gái con bị người ta dụ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.