Chương 30
zhuzhixin
23/04/2023
" Anh sao vậy? Tự nhiên hỏi kì lạ "
Tiêu Lạc ngơ ngác hỏi, cô không hiểu anh hỏi vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì sai rồi?
" Tô Tiêu Lạc. " Trình Tranh phải mất một lúc sau mới mở miệng gọi tên cô được, anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp có hồn của cô, cuối cùng vẫn không tự chủ được mà hôn lên môi cô.
Trình Tranh bị anh hôn thì cả người đờ đẫn ra, một lúc sau cô hết dưỡng khí nên cố gắng đấm vào lưng Trình Tranh. Anh miễn cưỡng rời khỏi môi cô, nhìn thấy má cô ửng hồng rất khả ái.
" Anh cưỡng hôn tôi! Anh... Anh..." Cô đưa tay che mặt lại, không cho Trình Tranh nhìn.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi anh, định nhảy xuống người anh chạy ra ngoài.
" Tiêu Lạc, đừng quậy! " Trình Tranh không để cô vùng vẫy thích làm gì thì làm, hai tay vẫn ôm lấy bé con đang ngồi không yên.
Tiêu Lạc bị lời nói của anh làm cho phát ngốc, chẳng còn cố gắng thoát khỏi vòng tay anh nữa. Nếu biết trước sẽ gặp tình huống như thế thì cô đã chẳng dại gì mà bước chân vào căn phòng này.
Eo cô bị anh giữ chặt lấy lâu như vậy, giờ mà nói mình không đau thì đang là nói dối.
" Trình Tranh, tôi không đi nữa! Anh bỏ tay ra đi, đau... " Tiêu Lạc đưa tay giữ lấy cánh tay anh để chống đỡ.
Trình Tranh nghe thấy tiếng của cô, lại thấy hai mắt đỏ hoe rưng rưng giọt lệ thì cũng mềm lòng buông lỏng tay ra, vẫn để cô ngồi trên đùi mình.
" Tên khốn nạn nhà anh! Anh dám cưỡng hôn tôi ba lần, có người nào như anh không hả? " Cô đưa tay đấm vào ngực anh mấy cái để trút giận.
" Được rồi, đừng khóc! " Anh vội vàng dỗ dành, đưa tay lên lau nước mắt cho Tiêu Lạc.
Nước mắt ào ào rơi xuống, cô như đang khóc thật. Nhưng anh là ai kia chứ? Chỉ cần nhìn qua nét mặt của cô, anh chắc chắn cô khóc giả, không thể bị lừa bởi dáng vẻ như thế được. Anh bây giờ chỉ ôm cô chẳng nói thêm câu gì, cứ mặc cô quấy khóc.
Cuối cùng, cô khóc mệt, lúc đầu chỉ là khóc giả, sau là khóc thật, khóc lóc một hồi thì mệt mỏi túm lấy áo Trình Tranh, ngủ gật ở đó.
Trình Tranh cẩn thận hôn lên trán cô, rồi tiếp tục công việc của mình, trong mắt là tình yêu thương ngập tràn.
...
Tối hôm sau, anh cùng cô về Trình gia ăn tối, chỉ là một bữa cơm tối thôi nhưng cũng khiến cô lo lắng. Ban đầu Tiêu Lạc không có ý định đến Trình gia, ở đấy không thoải mái, cô nói với Trình Tranh, cả chiều hôm nay cứ lải nhải bên cạnh anh chẳng tha.
Nhưng kết quả vẫn như vậy chẳng hề thay đổi, cô vẫn phải qua Trình gia, đã thế Trình phu nhân còn đích thân đến đón cô.
...
Trong sảnh lớn, cô có gặp vài người họ hàng của Trình Tranh cũng đến nhà. Đa số toàn là những người giàu, không làm doanh nhân thì cũng là người có bề thế nổi trội.
Trình Tranh vừa bước vào, cả đám người đang nói chuyện xôn xao cũng phải im lặng, không ai bảo ai, tất cả đều dồn ánh mắt về phía anh. Họ tất nhiên cũng thấy một cô gái đi ngay bên cạnh Trình Tranh là cô.
Tiêu Lạc cũng biết đám người kia đang thắc mắc về thân thế của cô, có xuất thân như thế nào, cũng muốn nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Vì từ khi bước vào đây, cô cứ cúi gằm mặt xuống không nói gì, tay cô vẫn còn túm lấy tay áo anh không buông làm nhăn hết cả một phần tay áo của anh.
Trình Tranh nhìn thấy nhưng không nói gì, cứ để yên cho Tiêu Lạc muốn làm gì thì làm, nơi đông người anh cũng không muốn phải để người ta bàn tán.
Trình Tranh bước đến chỗ những người họ hàng thân thiết, kiệm lời chào hỏi, rất giống kiểu xã giao bình thường chứ không phải là nói chuyện với người quen họ hàng.
Gặp gỡ nhiều người như thế, cô chỉ mỉm cười cúi đầu chào, muốn nói chuyện với họ nhưng lại nhận ra mình cũng chẳng có chung chủ đề nào để nói.
" Em ra chỗ mẹ ngồi đi, tôi còn có việc phải đến công ty! Lát nữa sẽ đến đón em về. "
Trình Tranh ghé sát vào tai cô nói nhỏ, đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
" Tôi đi cùng anh! Ở đây đáng sợ lắm! "
Tiêu Lạc ngạc nhiên khi nghe anh nói muốn rời đi, cô giữ chặt tay anh, không để anh rời xa tầm mắt của cô.
" Em ngoan ngoãn ở đây không sao! Họ không làm gì được em cả! "
" Nhưng... "
" Nghe lời! Tôi đưa em ra chỗ mẹ, đừng sợ! " Anh vừa nói vừa kéo tay cô đi, cô không hiểu nổi công ty có việc gì mà tối anh vẫn phải lên đó.
...
Lúc anh chuẩn bị rời đi, cô chủ động ôm lấy anh khiến anh khó mà phản ứng kịp, đầu nhỏ của cô cọ cọ vào trong lồng ngực anh. Trình Tranh cười trừ, hai tay giữ lấy bờ vai cô, cúi xuống yêu chiều hôn nhẹ lên tóc cô.
May mà ở chỗ Trình phu nhân không có người, chứ nếu không họ nhìn thấy Trình Tranh như vậy chắc chắn sẽ ngạc nhiên rớt cả cằm mất.
" Ngoan ngoãn ở đây! Tôi sẽ về sớm đưa em về nhà! "
Trình Tranh ghé sát vào tai cô, còn chẳng biết ngại là gì, le lưỡi liếm láp vành tai nóng ran của cô.
Tiêu Lạc ngơ ngác hỏi, cô không hiểu anh hỏi vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì sai rồi?
" Tô Tiêu Lạc. " Trình Tranh phải mất một lúc sau mới mở miệng gọi tên cô được, anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp có hồn của cô, cuối cùng vẫn không tự chủ được mà hôn lên môi cô.
Trình Tranh bị anh hôn thì cả người đờ đẫn ra, một lúc sau cô hết dưỡng khí nên cố gắng đấm vào lưng Trình Tranh. Anh miễn cưỡng rời khỏi môi cô, nhìn thấy má cô ửng hồng rất khả ái.
" Anh cưỡng hôn tôi! Anh... Anh..." Cô đưa tay che mặt lại, không cho Trình Tranh nhìn.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi anh, định nhảy xuống người anh chạy ra ngoài.
" Tiêu Lạc, đừng quậy! " Trình Tranh không để cô vùng vẫy thích làm gì thì làm, hai tay vẫn ôm lấy bé con đang ngồi không yên.
Tiêu Lạc bị lời nói của anh làm cho phát ngốc, chẳng còn cố gắng thoát khỏi vòng tay anh nữa. Nếu biết trước sẽ gặp tình huống như thế thì cô đã chẳng dại gì mà bước chân vào căn phòng này.
Eo cô bị anh giữ chặt lấy lâu như vậy, giờ mà nói mình không đau thì đang là nói dối.
" Trình Tranh, tôi không đi nữa! Anh bỏ tay ra đi, đau... " Tiêu Lạc đưa tay giữ lấy cánh tay anh để chống đỡ.
Trình Tranh nghe thấy tiếng của cô, lại thấy hai mắt đỏ hoe rưng rưng giọt lệ thì cũng mềm lòng buông lỏng tay ra, vẫn để cô ngồi trên đùi mình.
" Tên khốn nạn nhà anh! Anh dám cưỡng hôn tôi ba lần, có người nào như anh không hả? " Cô đưa tay đấm vào ngực anh mấy cái để trút giận.
" Được rồi, đừng khóc! " Anh vội vàng dỗ dành, đưa tay lên lau nước mắt cho Tiêu Lạc.
Nước mắt ào ào rơi xuống, cô như đang khóc thật. Nhưng anh là ai kia chứ? Chỉ cần nhìn qua nét mặt của cô, anh chắc chắn cô khóc giả, không thể bị lừa bởi dáng vẻ như thế được. Anh bây giờ chỉ ôm cô chẳng nói thêm câu gì, cứ mặc cô quấy khóc.
Cuối cùng, cô khóc mệt, lúc đầu chỉ là khóc giả, sau là khóc thật, khóc lóc một hồi thì mệt mỏi túm lấy áo Trình Tranh, ngủ gật ở đó.
Trình Tranh cẩn thận hôn lên trán cô, rồi tiếp tục công việc của mình, trong mắt là tình yêu thương ngập tràn.
...
Tối hôm sau, anh cùng cô về Trình gia ăn tối, chỉ là một bữa cơm tối thôi nhưng cũng khiến cô lo lắng. Ban đầu Tiêu Lạc không có ý định đến Trình gia, ở đấy không thoải mái, cô nói với Trình Tranh, cả chiều hôm nay cứ lải nhải bên cạnh anh chẳng tha.
Nhưng kết quả vẫn như vậy chẳng hề thay đổi, cô vẫn phải qua Trình gia, đã thế Trình phu nhân còn đích thân đến đón cô.
...
Trong sảnh lớn, cô có gặp vài người họ hàng của Trình Tranh cũng đến nhà. Đa số toàn là những người giàu, không làm doanh nhân thì cũng là người có bề thế nổi trội.
Trình Tranh vừa bước vào, cả đám người đang nói chuyện xôn xao cũng phải im lặng, không ai bảo ai, tất cả đều dồn ánh mắt về phía anh. Họ tất nhiên cũng thấy một cô gái đi ngay bên cạnh Trình Tranh là cô.
Tiêu Lạc cũng biết đám người kia đang thắc mắc về thân thế của cô, có xuất thân như thế nào, cũng muốn nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Vì từ khi bước vào đây, cô cứ cúi gằm mặt xuống không nói gì, tay cô vẫn còn túm lấy tay áo anh không buông làm nhăn hết cả một phần tay áo của anh.
Trình Tranh nhìn thấy nhưng không nói gì, cứ để yên cho Tiêu Lạc muốn làm gì thì làm, nơi đông người anh cũng không muốn phải để người ta bàn tán.
Trình Tranh bước đến chỗ những người họ hàng thân thiết, kiệm lời chào hỏi, rất giống kiểu xã giao bình thường chứ không phải là nói chuyện với người quen họ hàng.
Gặp gỡ nhiều người như thế, cô chỉ mỉm cười cúi đầu chào, muốn nói chuyện với họ nhưng lại nhận ra mình cũng chẳng có chung chủ đề nào để nói.
" Em ra chỗ mẹ ngồi đi, tôi còn có việc phải đến công ty! Lát nữa sẽ đến đón em về. "
Trình Tranh ghé sát vào tai cô nói nhỏ, đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
" Tôi đi cùng anh! Ở đây đáng sợ lắm! "
Tiêu Lạc ngạc nhiên khi nghe anh nói muốn rời đi, cô giữ chặt tay anh, không để anh rời xa tầm mắt của cô.
" Em ngoan ngoãn ở đây không sao! Họ không làm gì được em cả! "
" Nhưng... "
" Nghe lời! Tôi đưa em ra chỗ mẹ, đừng sợ! " Anh vừa nói vừa kéo tay cô đi, cô không hiểu nổi công ty có việc gì mà tối anh vẫn phải lên đó.
...
Lúc anh chuẩn bị rời đi, cô chủ động ôm lấy anh khiến anh khó mà phản ứng kịp, đầu nhỏ của cô cọ cọ vào trong lồng ngực anh. Trình Tranh cười trừ, hai tay giữ lấy bờ vai cô, cúi xuống yêu chiều hôn nhẹ lên tóc cô.
May mà ở chỗ Trình phu nhân không có người, chứ nếu không họ nhìn thấy Trình Tranh như vậy chắc chắn sẽ ngạc nhiên rớt cả cằm mất.
" Ngoan ngoãn ở đây! Tôi sẽ về sớm đưa em về nhà! "
Trình Tranh ghé sát vào tai cô, còn chẳng biết ngại là gì, le lưỡi liếm láp vành tai nóng ran của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.