Chương 41
zhuzhixin
23/04/2023
Sau khi ăn xong bữa cơm, Trình Tranh đang bận rộn với đám người họ hàng này, Tiêu Lạc cũng không rảnh mà ngó nghiêng tìm anh, cô đi theo Trình Tố nói chuyện, Trình Tố còn vui vẻ cho cô xem những bức ảnh hồi còn bé của Trình Tranh.
Tiêu Lạc nhìn từng tấm ảnh mà không khỏi nghi hoặc.
Sao Trình Tranh lại thay đổi nhiều như thế? Hồi nhỏ dễ thương bao nhiêu thì lớn lên lạnh lùng bấy nhiêu là thế nào?
" Cô thấy cũng không khác biệt nhiều mấy đâu! "
Vẻ nghi hoặc của cô hiện rõ nét trên khuôn mặt, khiến Trình Tố không khỏi bật cười mà nói.
Một lúc sau thì Lục Thư Nhã mẹ cô gọi hỏi thăm, mẹ và cha đang ở cùng bà nội, họ đều nhớ cô, dặn dò tối mai về sớm một chút, chị của cô Tô Tư Hà cũng sắp về rồi. Cô gật đầu gọi dạ bảo vâng một lúc rồi tắt máy tạm biệt mọi người.
Tư Hà cũng về, mình phải hỏi cho ra nhẽ chuyện liên hôn này mới được.
...
Gần mười hai giờ đêm, Tiêu Lạc cùng Trình Tố trốn lên tầng cao nhất của căn biệt thự Trình gia, ở đó có một bức tường làm bằng kính trong suốt hướng về phía trung tâm thành phố, chỉ cần mở rèm ra là có thể thấy toàn cảnh trước mắt, Trình Tố nói đây là của Trình lão phu nhân tặng cho Trình Tranh.
Lúc nhỏ mỗi đêm giao thừa anh rất thích ngắm pháo hoa, nhưng bố mẹ bận rộn không thể đưa anh ra ngoài được, Trình Tố mỗi năm tết đều bận kín lịch ở nước ngoài chẳng về nhà được. Thế là bà sai người sửa lại căn phòng này để anh ngắm pháo hoa.
" Mấy năm nay thằng nhóc này đi du học nên không một ai lên đây cả, trừ người lau dọn. " Trình Tố lắc đầu ngao ngán.
Tiêu Lạc toàn thân run lẩy bẩy, Trình Tố nhanh chóng mở máy sưởi lên, căn phòng lạnh lẽo này cuối cùng cũng có chút hơi ấm.
...
Tiếng pháo hoa vang lên, những bông pháo hoa nở rực rỡ trên nền trời đen tối của khung giờ đầu tiên vào năm mới, Tiêu Lạc mỉm cười, lặng lẽ tận hưởng thời khắc này.
" Chúc mừng năm mới! " Cô nhìn những đóa hoa nở trên trời.
" Chúc mừng năm mới! "
Giọng Trình Tranh vui vẻ nhưng lại có chút mệt mỏi mà vang lên. Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, chiếc cằm cọ sát vào đỉnh đầu cô một lúc.
Tiêu Lạc giật mình hoảng hốt nhìn sang bên cạnh, Trình Tố đã vội đi từ lúc nào.
" Sao anh lại lên đây? Dưới nhà còn có người cơ mà! " Cô nghiêng đầu không để anh tiếp tục ngọ nguậy đỉnh đầu mình nữa.
" Mặc kệ bọn họ, dù sao cũng chỉ là họ hàng không thân thiết, ở cạnh cũng chỉ nói mấy lời giả tạo! "
Đột nhiên Trình Tranh cắn nhẹ vào cổ Tiêu Lạc một cái, làm cô không kịp phản ứng, thuận theo tự nhiên mà khẽ rên lên, khiến cô ngại đỏ chín mặt.
" Vả lại nếu anh không lên, sẽ có người chết cóng đấy! Sao lại không mặc áo khoác? "
" Tên đáng ghét nhà anh! Đừng có mà tùy tiện như thế! "
Trình Tranh nghe thế thì bật cười, cái cổ trắng nõn đấy thật khiến người khác thích thú mà. Anh đưa tay xoa đầu cô, dỗ dành.
...
Cô kể lại chuyện cô cùng Trình Tố nói với nhau, cho cô biết về quá khứ của Trình Tranh, xem những tấm ảnh hồi nhỏ cực kỳ dễ thương của anh.
" Hoá ra là anh quen chị em trong tình huống này! " Tiêu Lạc bật cười, một cuộc gặp gỡ mà hại tấm thân cô.
" Chị gái em? Em bị mất trí nhớ à? " Trình Tranh tỏ ra ngạc nhiên khi cô nói vậy, trực tiếp đưa tay lên gõ cốc vào đầu cô.
" Á, đau...! Có mà anh bị mất trí nhớ ấy! Trí nhớ của em rất tốt, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị va đập ở đầu lần nào! Ok! "
" Thế chứng tỏ em là một tên đại ngốc! "
" Không phải... "
Trình Tranh dùng tay bóp nhẹ hai má cô, suy nghĩ một lúc. Tên đại ngốc này, sao lại không nhớ gì chứ?
Anh bất giác, rồi lặng lẽ cúi đầu xuống để trên vai đứa nhỏ mình đang ôm.
Trình Tranh không biết nói gì nữa, im lặng mặc kệ cô đang kêu ca không ngớt.
...
Trong đêm tối, hơi thở đều đều của cô làm anh tỉnh táo lại một chút, bế người cô ra khỏi căn phòng này, đi thẳng xuống cầu thang qua phòng mình.
Trình Tranh đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi ra ngoài.
Dưới sảnh người đều đã vơi bớt dần, anh bước xuống phòng khách chỉ còn thấy người cô Trình Tố đang nhâm nhi thưởng thức ly rượu vang đỏ.
Cảm nhận được sự có mặt của Trình Tranh, Trình Tố ngước nhìn, không quên kêu người qua uống rượu chung.
" Ơ! Qua đây thật à? Cô đùa tí thôi, mau, mau đi về phòng với cháu dâu dì! "
Trình Tố thấy người đang bước đến thì giật mình ngạc nhiên, vội vàng xua tay đuổi người.
" Hôm nay cô kể cho cô ấy nghe ư? " Trình Tranh ngồi đối diện với Trình Tố, tự ý lấy ra một ly đổ rượu vào, không tí cảm xúc.
" Đoán đúng rồi đấy! Làm sao? Sợ con bé hiểu lầm cháu thích chị gái con bé à? "
Trình Tố cười cười nhìn anh.
" Cô ấy ngốc lắm! Cháu không biết nói thế nào với cô ấy, rằng người năm đó cháu gặp là cô ấy, không phải Tô Tư Hà đó! "
" Cái gì? "
" Cái gì?!!! "
Một sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Trình Tố, làm cô không kìm được mà la lên.
Nhưng còn một âm thanh ngạc nhiên nữa phát ra từ phía cầu thang.
Tiêu Lạc đơ người đứng trên cầu thang đó, ánh mắt không thể che giấu được sự ngạc nhiên và khó hiểu của cô lúc này.
Tiêu Lạc nhìn từng tấm ảnh mà không khỏi nghi hoặc.
Sao Trình Tranh lại thay đổi nhiều như thế? Hồi nhỏ dễ thương bao nhiêu thì lớn lên lạnh lùng bấy nhiêu là thế nào?
" Cô thấy cũng không khác biệt nhiều mấy đâu! "
Vẻ nghi hoặc của cô hiện rõ nét trên khuôn mặt, khiến Trình Tố không khỏi bật cười mà nói.
Một lúc sau thì Lục Thư Nhã mẹ cô gọi hỏi thăm, mẹ và cha đang ở cùng bà nội, họ đều nhớ cô, dặn dò tối mai về sớm một chút, chị của cô Tô Tư Hà cũng sắp về rồi. Cô gật đầu gọi dạ bảo vâng một lúc rồi tắt máy tạm biệt mọi người.
Tư Hà cũng về, mình phải hỏi cho ra nhẽ chuyện liên hôn này mới được.
...
Gần mười hai giờ đêm, Tiêu Lạc cùng Trình Tố trốn lên tầng cao nhất của căn biệt thự Trình gia, ở đó có một bức tường làm bằng kính trong suốt hướng về phía trung tâm thành phố, chỉ cần mở rèm ra là có thể thấy toàn cảnh trước mắt, Trình Tố nói đây là của Trình lão phu nhân tặng cho Trình Tranh.
Lúc nhỏ mỗi đêm giao thừa anh rất thích ngắm pháo hoa, nhưng bố mẹ bận rộn không thể đưa anh ra ngoài được, Trình Tố mỗi năm tết đều bận kín lịch ở nước ngoài chẳng về nhà được. Thế là bà sai người sửa lại căn phòng này để anh ngắm pháo hoa.
" Mấy năm nay thằng nhóc này đi du học nên không một ai lên đây cả, trừ người lau dọn. " Trình Tố lắc đầu ngao ngán.
Tiêu Lạc toàn thân run lẩy bẩy, Trình Tố nhanh chóng mở máy sưởi lên, căn phòng lạnh lẽo này cuối cùng cũng có chút hơi ấm.
...
Tiếng pháo hoa vang lên, những bông pháo hoa nở rực rỡ trên nền trời đen tối của khung giờ đầu tiên vào năm mới, Tiêu Lạc mỉm cười, lặng lẽ tận hưởng thời khắc này.
" Chúc mừng năm mới! " Cô nhìn những đóa hoa nở trên trời.
" Chúc mừng năm mới! "
Giọng Trình Tranh vui vẻ nhưng lại có chút mệt mỏi mà vang lên. Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, chiếc cằm cọ sát vào đỉnh đầu cô một lúc.
Tiêu Lạc giật mình hoảng hốt nhìn sang bên cạnh, Trình Tố đã vội đi từ lúc nào.
" Sao anh lại lên đây? Dưới nhà còn có người cơ mà! " Cô nghiêng đầu không để anh tiếp tục ngọ nguậy đỉnh đầu mình nữa.
" Mặc kệ bọn họ, dù sao cũng chỉ là họ hàng không thân thiết, ở cạnh cũng chỉ nói mấy lời giả tạo! "
Đột nhiên Trình Tranh cắn nhẹ vào cổ Tiêu Lạc một cái, làm cô không kịp phản ứng, thuận theo tự nhiên mà khẽ rên lên, khiến cô ngại đỏ chín mặt.
" Vả lại nếu anh không lên, sẽ có người chết cóng đấy! Sao lại không mặc áo khoác? "
" Tên đáng ghét nhà anh! Đừng có mà tùy tiện như thế! "
Trình Tranh nghe thế thì bật cười, cái cổ trắng nõn đấy thật khiến người khác thích thú mà. Anh đưa tay xoa đầu cô, dỗ dành.
...
Cô kể lại chuyện cô cùng Trình Tố nói với nhau, cho cô biết về quá khứ của Trình Tranh, xem những tấm ảnh hồi nhỏ cực kỳ dễ thương của anh.
" Hoá ra là anh quen chị em trong tình huống này! " Tiêu Lạc bật cười, một cuộc gặp gỡ mà hại tấm thân cô.
" Chị gái em? Em bị mất trí nhớ à? " Trình Tranh tỏ ra ngạc nhiên khi cô nói vậy, trực tiếp đưa tay lên gõ cốc vào đầu cô.
" Á, đau...! Có mà anh bị mất trí nhớ ấy! Trí nhớ của em rất tốt, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị va đập ở đầu lần nào! Ok! "
" Thế chứng tỏ em là một tên đại ngốc! "
" Không phải... "
Trình Tranh dùng tay bóp nhẹ hai má cô, suy nghĩ một lúc. Tên đại ngốc này, sao lại không nhớ gì chứ?
Anh bất giác, rồi lặng lẽ cúi đầu xuống để trên vai đứa nhỏ mình đang ôm.
Trình Tranh không biết nói gì nữa, im lặng mặc kệ cô đang kêu ca không ngớt.
...
Trong đêm tối, hơi thở đều đều của cô làm anh tỉnh táo lại một chút, bế người cô ra khỏi căn phòng này, đi thẳng xuống cầu thang qua phòng mình.
Trình Tranh đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi ra ngoài.
Dưới sảnh người đều đã vơi bớt dần, anh bước xuống phòng khách chỉ còn thấy người cô Trình Tố đang nhâm nhi thưởng thức ly rượu vang đỏ.
Cảm nhận được sự có mặt của Trình Tranh, Trình Tố ngước nhìn, không quên kêu người qua uống rượu chung.
" Ơ! Qua đây thật à? Cô đùa tí thôi, mau, mau đi về phòng với cháu dâu dì! "
Trình Tố thấy người đang bước đến thì giật mình ngạc nhiên, vội vàng xua tay đuổi người.
" Hôm nay cô kể cho cô ấy nghe ư? " Trình Tranh ngồi đối diện với Trình Tố, tự ý lấy ra một ly đổ rượu vào, không tí cảm xúc.
" Đoán đúng rồi đấy! Làm sao? Sợ con bé hiểu lầm cháu thích chị gái con bé à? "
Trình Tố cười cười nhìn anh.
" Cô ấy ngốc lắm! Cháu không biết nói thế nào với cô ấy, rằng người năm đó cháu gặp là cô ấy, không phải Tô Tư Hà đó! "
" Cái gì? "
" Cái gì?!!! "
Một sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Trình Tố, làm cô không kìm được mà la lên.
Nhưng còn một âm thanh ngạc nhiên nữa phát ra từ phía cầu thang.
Tiêu Lạc đơ người đứng trên cầu thang đó, ánh mắt không thể che giấu được sự ngạc nhiên và khó hiểu của cô lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.