Chương 46
zhuzhixin
23/04/2023
Ở thành phố A, mưa rả rích không ngớt, cuối cùng sau gần nửa tháng, trời cũng hửng nắng một chút.
Đã lâu lắm rồi Tiêu Lạc không về nhà bà do là năm cuối đại học, bài vở xếp cả đống. Bây giờ cô mới có thể sắp xếp được.
Cô xuống giường vào vscn, khi bước vào phòng khách nhỏ, Tiêu Lạc thấy bà ngồi trên ghế sô pha, lật quyển album xem ảnh.
" Bà ơi, bà lại mở ra xem rồi. Bà xem nhiều thế không chán ạ? "
" Cháu gái của bà, làm sao bà có thể chán được chứ? " Bà nội cô rất nho nhã, khi đeo kính vào càng tri thức, rất có khí chất.
Tiêu Lạc mỉm cười, nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh bà.
Quyển album mà bà nội cô cầm trên tay đó là số ảnh chụp cô từ khi cô chuyển về đây sống với bà. Tấm ảnh ngay trước mắt đây là lúc cô chơi đàn piano năm mười bốn tuổi ở nhà cha mẹ, mặc một chiếc váy, mi cụp xuống, ngón tay đang nhảy nhót trên các phím đàn, trông vô cùng tập trung.
Bà nội cô nói " Lúc đấy cuối tuần nào cháu cũng qua học đàn với mẹ cháu, đi đi lại lại giữa hai nhà, bà thấy khó khăn nên để cháu ở bên cho tiện, ai ngờ cháu còn nói cháu thích như thế, làm bà khó hiểu vô cùng! "
" Cháu thích ở gần bà mà! " Tiêu Lạc cười híp mắt.
" Đứa trẻ này, hết nói nổi cháu mà! "
Tiếp đến là một bức ảnh chụp bốn đứa con gái nhỏ, mặt ai nấy đều cười rạng rỡ.
Trong khoảng thời gian dài này, Tiêu Lạc quen biết được Diệp Sương, Mộng Đình và Lộ Khiết, họ thường hay qua nhà cùng cô chơi hoặc là sẽ đưa cô đi đâu đó. Khi lên đến cấp ba, cả bốn người họ cùng lớp rồi vô cùng thân thiết, họ đều nói lúc vừa gặp cô, trông cô rất khó gần, lại còn trầm tính im lặng suốt. Bây giờ thì tốt hơn trước nhiều rồi.
" Cứ tưởng khó gần thế nào, cuối cùng cũng nhờ bọn mình mà dễ gần thôi! " mỹ nữ với vẻ đẹp đầy cá tính Lộ Khiết thở dài nhìn cô rồi cười.
" Cũng may là quen được nó, nếu không ba bọn mình mới vào được một ngôi trường danh giá với điểm khảo sát cao như thế đấy! " Mộng Đình được người khác gọi với cái tên mỹ nữ thon thả ngồi chống cằm, nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
" Này này, nếu không phải là tao xông ra đánh cái tên lưu manh định lôi Lạc Lạc đi thì bọn mày còn lâu mới được hưởng lợi nhá! " Diệp Sương girl " nam tính " đang im lặng nãy giờ bỗng khoác vai cô, hùng hổ khoe khoang chiến tích.
Tiêu Lạc đang cắn hướng dương, tự dưng bị nhắc tên cũng ngẩng đầu nhìn, nghe đám bạn nhắc đến chuyện trước kia.
" Là do bọn mày kiếp trước đã cứu cả thế giới mới được người bạn như tao đấy! " Tiêu Lạc lại chăm chăm vào đĩa hướng dương trên bàn nói, hôm nay bà nội cô có việc ra ngoài, đúng lúc là cuối tuần nên bọn họ sang chơi.
" Mà sao tao thấy nó khác quá, trước tao nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ chụp hai chị em trong phòng nó, lúc đầu tao tưởng sinh đôi cơ chứ! " Lộ Khiết giành thêm vài hạt hướng dương về, nói.
" Giờ nhìn lại thì bây giờ nó khác quá, lại còn dở trứng điên bẩm sinh nữa chứ! ha ha! " Diệp Sương cười ha hả vào mặt cô, không ngậm được miệng lại.
" Chả mấy khi chúng ta lại cùng quan điểm như thế! " Mộng Đình bị chọc cho cười theo, cười đến đau bụng mà vẫn chưa xong, Lộ Khiết thì đang cố nhịn cười, cô thì ba chấm không biết nói gì, thấy hai đứa ngồi cười không được bèn đứng dậy, phát hiện cô cũng đứng lên theo, biết ngay có chuyện co chân chạy, Tiêu Lạc bị đoán trúng ý liền chạy rượt theo hai đứa kia.
...
Có những chuyện cũ, rõ ràng bao nhiêu năm im lìm bất động, vậy mà khi đã được lật mở ra thì thường xuyên bị nhắc đến.
Thế là Tiêu Lạc chụp lại tấm ảnh của bốn người chụp chung lại gửi vào nhóm chat riêng của họ.
Tiêu Lạc hỏi: " Các bạn thân yêu à! Không biết các bạn còn nhớ không? "
Một lúc sau thì cả ba đều đã xem được tấm ảnh.
Diệp Sương: "... Không có gì để nói! "
Lộ Khiết: "... "
Mộng Đình: "... "
Cô đoán ra được là cả ba người chín phần là đang không biết phải làm sao.
Bỗng Mộng Đình hỏi: " Bọn mày nói xem, nếu người nào đó từng gặp tao ở thời điểm ấy, liệu có nhận ra tao không? "
Lộ Khiết: " Trừ khi là người nào đó nhớ mãi không quên mày. "
Diệp Sương: " Hay mày chạm mặt người yêu ngày xưa hả? "
Mộng Đình:" Điên! Không phải chạm mặt người xưa, càng không có kiểu nhớ mãi không quên! "
Tiêu Lạc: " Thế thì đến tám phần là không nhận ra đâu. Sáu, bảy năm trời có phải mới hai, ba năm đâu chứ! "
Mộng Đình: " Thế chắc là không có chuyện gì xảy ra với tao rồi! Chúng mày biết không, cái tên suốt ngày bị tao cho leo cây trước kia ấy, bây giờ lại làm thực tập sinh cùng chỗ với tao! "
Lộ Khiết: " Mày đi làm hả? "
Mộng Đình: " Bên chuyên ngành tao, đi thực tập để lấy chút kinh nghiệm mà! "
Tiêu Lạc: " Mày nói là cái người bị mày cho leo cây ấy hả? "
Mộng Đình: " Ừ, đúng rồi, chắc là không nhận ra đâu! "
Diệp Sương: " Mày chuẩn bị tinh thần vào quan tài nằm đi là vừa! Khổ thân! "
Mộng Đình:... Sao thế???
Đã lâu lắm rồi Tiêu Lạc không về nhà bà do là năm cuối đại học, bài vở xếp cả đống. Bây giờ cô mới có thể sắp xếp được.
Cô xuống giường vào vscn, khi bước vào phòng khách nhỏ, Tiêu Lạc thấy bà ngồi trên ghế sô pha, lật quyển album xem ảnh.
" Bà ơi, bà lại mở ra xem rồi. Bà xem nhiều thế không chán ạ? "
" Cháu gái của bà, làm sao bà có thể chán được chứ? " Bà nội cô rất nho nhã, khi đeo kính vào càng tri thức, rất có khí chất.
Tiêu Lạc mỉm cười, nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh bà.
Quyển album mà bà nội cô cầm trên tay đó là số ảnh chụp cô từ khi cô chuyển về đây sống với bà. Tấm ảnh ngay trước mắt đây là lúc cô chơi đàn piano năm mười bốn tuổi ở nhà cha mẹ, mặc một chiếc váy, mi cụp xuống, ngón tay đang nhảy nhót trên các phím đàn, trông vô cùng tập trung.
Bà nội cô nói " Lúc đấy cuối tuần nào cháu cũng qua học đàn với mẹ cháu, đi đi lại lại giữa hai nhà, bà thấy khó khăn nên để cháu ở bên cho tiện, ai ngờ cháu còn nói cháu thích như thế, làm bà khó hiểu vô cùng! "
" Cháu thích ở gần bà mà! " Tiêu Lạc cười híp mắt.
" Đứa trẻ này, hết nói nổi cháu mà! "
Tiếp đến là một bức ảnh chụp bốn đứa con gái nhỏ, mặt ai nấy đều cười rạng rỡ.
Trong khoảng thời gian dài này, Tiêu Lạc quen biết được Diệp Sương, Mộng Đình và Lộ Khiết, họ thường hay qua nhà cùng cô chơi hoặc là sẽ đưa cô đi đâu đó. Khi lên đến cấp ba, cả bốn người họ cùng lớp rồi vô cùng thân thiết, họ đều nói lúc vừa gặp cô, trông cô rất khó gần, lại còn trầm tính im lặng suốt. Bây giờ thì tốt hơn trước nhiều rồi.
" Cứ tưởng khó gần thế nào, cuối cùng cũng nhờ bọn mình mà dễ gần thôi! " mỹ nữ với vẻ đẹp đầy cá tính Lộ Khiết thở dài nhìn cô rồi cười.
" Cũng may là quen được nó, nếu không ba bọn mình mới vào được một ngôi trường danh giá với điểm khảo sát cao như thế đấy! " Mộng Đình được người khác gọi với cái tên mỹ nữ thon thả ngồi chống cằm, nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
" Này này, nếu không phải là tao xông ra đánh cái tên lưu manh định lôi Lạc Lạc đi thì bọn mày còn lâu mới được hưởng lợi nhá! " Diệp Sương girl " nam tính " đang im lặng nãy giờ bỗng khoác vai cô, hùng hổ khoe khoang chiến tích.
Tiêu Lạc đang cắn hướng dương, tự dưng bị nhắc tên cũng ngẩng đầu nhìn, nghe đám bạn nhắc đến chuyện trước kia.
" Là do bọn mày kiếp trước đã cứu cả thế giới mới được người bạn như tao đấy! " Tiêu Lạc lại chăm chăm vào đĩa hướng dương trên bàn nói, hôm nay bà nội cô có việc ra ngoài, đúng lúc là cuối tuần nên bọn họ sang chơi.
" Mà sao tao thấy nó khác quá, trước tao nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ chụp hai chị em trong phòng nó, lúc đầu tao tưởng sinh đôi cơ chứ! " Lộ Khiết giành thêm vài hạt hướng dương về, nói.
" Giờ nhìn lại thì bây giờ nó khác quá, lại còn dở trứng điên bẩm sinh nữa chứ! ha ha! " Diệp Sương cười ha hả vào mặt cô, không ngậm được miệng lại.
" Chả mấy khi chúng ta lại cùng quan điểm như thế! " Mộng Đình bị chọc cho cười theo, cười đến đau bụng mà vẫn chưa xong, Lộ Khiết thì đang cố nhịn cười, cô thì ba chấm không biết nói gì, thấy hai đứa ngồi cười không được bèn đứng dậy, phát hiện cô cũng đứng lên theo, biết ngay có chuyện co chân chạy, Tiêu Lạc bị đoán trúng ý liền chạy rượt theo hai đứa kia.
...
Có những chuyện cũ, rõ ràng bao nhiêu năm im lìm bất động, vậy mà khi đã được lật mở ra thì thường xuyên bị nhắc đến.
Thế là Tiêu Lạc chụp lại tấm ảnh của bốn người chụp chung lại gửi vào nhóm chat riêng của họ.
Tiêu Lạc hỏi: " Các bạn thân yêu à! Không biết các bạn còn nhớ không? "
Một lúc sau thì cả ba đều đã xem được tấm ảnh.
Diệp Sương: "... Không có gì để nói! "
Lộ Khiết: "... "
Mộng Đình: "... "
Cô đoán ra được là cả ba người chín phần là đang không biết phải làm sao.
Bỗng Mộng Đình hỏi: " Bọn mày nói xem, nếu người nào đó từng gặp tao ở thời điểm ấy, liệu có nhận ra tao không? "
Lộ Khiết: " Trừ khi là người nào đó nhớ mãi không quên mày. "
Diệp Sương: " Hay mày chạm mặt người yêu ngày xưa hả? "
Mộng Đình:" Điên! Không phải chạm mặt người xưa, càng không có kiểu nhớ mãi không quên! "
Tiêu Lạc: " Thế thì đến tám phần là không nhận ra đâu. Sáu, bảy năm trời có phải mới hai, ba năm đâu chứ! "
Mộng Đình: " Thế chắc là không có chuyện gì xảy ra với tao rồi! Chúng mày biết không, cái tên suốt ngày bị tao cho leo cây trước kia ấy, bây giờ lại làm thực tập sinh cùng chỗ với tao! "
Lộ Khiết: " Mày đi làm hả? "
Mộng Đình: " Bên chuyên ngành tao, đi thực tập để lấy chút kinh nghiệm mà! "
Tiêu Lạc: " Mày nói là cái người bị mày cho leo cây ấy hả? "
Mộng Đình: " Ừ, đúng rồi, chắc là không nhận ra đâu! "
Diệp Sương: " Mày chuẩn bị tinh thần vào quan tài nằm đi là vừa! Khổ thân! "
Mộng Đình:... Sao thế???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.