Chương 34
Đinh Mặc
12/09/2013
Mộ Dung Trạm mở cửa nhà lao, tiến lên hai ba bước nồng nhiệt ôm vai với Bộ Thiên Hành. Phá Nguyệt đứng cạnh cũng thấy vui lây. Tuy trước giờ nàng không câu nệ chuyện lễ nghĩa, nhưng lần đầu gặp phải tình huống này không biết phải làm sao, chỉ đứng ngẩn ra nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Bộ Thiên Hành. Mặt mày nhem nhuốc, râu ria lởm chởm. Nàng nghĩ bụng, hắn để râu trông chẳng đẹp tí nào.
Bộ Thiên Hành buông Mộ Dung Trạm ra, nhướng mày cười khẽ: “Tiểu Dung, đệ giấu ta hay thật đấy!”
Dung Trạm chân thành đáp: “Năm đó đại ca liều chết kéo đệ tránh khỏi mũi tên chí mạng, cũng không biết đệ họ Mộ Dung. Xin đại ca chớ tỏ ra xa lạ với tiểu đệ, nếu không tiểu đệ… vô cùng áy náy.”
Bộ Thiên Hành hiểu rõ tính tình Dung Trạm, nghe vậy càng thêm xúc động, liền gật đầu. Lúc này hắn mới quay sang nhìn Nhan Phá Nguyệt. Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc không biết nói gì. Sau đó Phá Nguyệt dịu dàng lên tiếng: “Huynh đừng lo, Dung Trạm đã xin thánh chỉ, nhất định có thể cứu huynh ra ngoài.”
Từ sau khi sự việc xảy ra, tuy Bộ Thiên Hành lúc nào cũng nghĩ đến nàng. Nhưng bản thân mình sống chết còn chưa biết, hắn chỉ đành đè nén nhung nhớ. Hôm nay cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng lại không quản ngàn dặm đường xa đến đây. Bóng hình thanh tú, xinh xắn đứng ngay trước mặt khiến hắn nhất thời ngẩn ngơ. Lòng vừa cảm động, lại vừa xót xa. Ngày xưa hắn ăn nói lưu loát, bây giờ không biết từ ngữ chạy đi đâu hết.
Đúng lúc này, toàn thân Phá Nguyệt run lên, hắt hơi một cái.
Nhìn dáng người mảnh khảnh, gương mặt có hơi xanh xao của Phá Nguyệt, Bộ Thiên Hành không kềm được nắm lấy tay nàng. Quả nhiên tay nàng lạnh buốt. Quần áo trên người hắn dơ dáy bẩn thỉu, lại vướng gông xiềng không dễ cởi áo khoác cho nàng. Hắn quay sang nói với Dung Trạm: “Tiểu Dung, đệ cho nàng mượn áo choàng khoác tạm đi.”
Mộ Dung Trạm sửng sốt. Áo khoác trên người hắn là lúc nãy ra cửa Mộ Dung Sung phủ thêm cho hắn, rất sạch sẽ.
Dung Trạm chậm rãi cởi áo khoác ngoài, đưa cho Phá Nguyệt. Phá Nguyệt hơi chần chừ. Dung Trạm biết nàng sợ mình cảm lạnh, khẽ nói: “Ta không sao.” Phá Nguyệt cũng sợ mình bị bệnh, lại gây thêm phiền toái cho họ nên không từ chối, cầm lấy mặc vào.
Thân hình nàng vốn nhỏ bé, áo choàng của Dung Trạm lại rất rộng nên khoác lên người chỉ có gương mặt lộ ra ngoài. Vạt áo dài lê trên đất, nhìn chung chẳng ra sao cả. Bộ Thiên Hành không nhịn được phì cười, thầm nghĩ đúng là nàng nhỏ con thật, ôm vào lòng càng thêm bé bỏng. Còn Mộ Dung Trạm chỉ im lặng, một ý nghĩ xoay vòng trong đầu — nàng mặc áo của hắn. Như thế này là quá thân mật, rất không nên. Nhưng sự thật là nàng đang mặc áo của hắn…
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Trạm tiếp lời Phá Nguyệt, hỏi Bộ Thiên Hành: “Đại ca, rốt cuộc ở sông Hắc Sa đã xảy ra chuyện gì?”
Bộ Thiên Hành trầm tư trong khoảnh khắc, sau đó chậm rãi tường thuật lại sự việc.
Phá Nguyệt nghe xong nổi giận đùng đùng. Vừa rồi ở trong phòng, ấn tượng của nàng với hai vị hoàng tử không tệ. Đại hoàng tử ôn hòa hiền hậu, Nhị hoàng tử khôi hài hoạt bát. Không ngờ đó chỉ là vẻ ngoài, bọn họ vì tranh quyền đoạt vị mà không tiếc lợi dụng sinh mạng bao nhiêu chiến sĩ! Thậm chí còn đẩy Bộ Thiên Hành vào chỗ chết. Nhưng nhớ lại những tiểu thuyết đấu tranh chốn cung đình mình từng đọc, ai lên đến vị trí cao mà không phải sử dụng thủ đoạn? Nàng đành thở dài.
Mộ Dung Trạm từ đầu đã đoán được chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó, nhưng không ngờ hai vị hoàng tử náo loạn đến mức này. Hắn trầm mặc giây lát, sau đó áy náy nhìn Bộ Thiên Hành nói: “Liên lụy đại ca rồi. Là trưởng bối, đệ thay mặt họ nhận lỗi với đại ca!”
Bộ Thiên Hành đáp: “Đệ đừng khách sáo như vậy. Nếu không có đệ, giờ phút này ta đã đầu lìa khỏi cổ.”
Ba người ân cần hỏi han một lúc, Dung Trạm chợt nghĩ đến một chuyện, ngập ngừng nói: “Lão rùa đen cũng ở đây.”
Sắc mặt Bộ Thiên Hành khẽ biến. Hắn dời mắt về phía Phá Nguyệt: “Lão rùa đó có làm gì nàng không?”
Phá Nguyệt nhớ đến cổ tay bị Nhan Phác Tông bóp bầm tím, nhưng lại lắc đầu.
Bộ Thiên Hành vẫn không yên tâm: “Nếu hắn bộc lộ thân phận, nói Phá Nguyệt là nữ nhi của hắn, bắt nàng về thì phải làm thế nào?”
Phá Nguyệt vô cùng căng thẳng — đây là điều nàng luôn lo lắng. Sau khi Mộ Dung Trạm hôn mê, Nhan Phác Tông không hề xuất hiện yêu cầu hai vị hoàng tử trả nàng, làm cho nàng mãi thấp thỏm không yên.
Mộ Dung Trạm khẽ mỉm cười: “Ngày đó Phá Nguyệt bị Trần Tùy Nhạn bắt đi, lão rùa đen bẩm cáo lên hoàng huynh rằng con gái và con rể hắn bị kẻ địch hạ độc thủ ngay đêm tân hôn, còn đưa ra hai thi thể, xác nhận là bọn họ. Đây chính là hắn tự lấy đá đập chân mình, làm sao có thể đến chỗ chúng ta đòi người? Hơn nữa Lan nhi và Sung nhi đều nhìn thấy đệ và Phá Nguyệt…”
Lời nói của Dung Trạm bỗng khựng lại. Vốn ý hắn muốn nói Phá Nguyệt bị hắn ôm vào ai cũng thấy. Nếu Nhan Phác Tông đến nhận người, vậy tương lai Phá Nguyệt sẽ trở thành vương phi của hắn. Cho nên Nhan Phác Tông nhất định không dám để lộ thân phận nàng.
Nhưng trước mặt Bộ Thiên Hành, phải nói thế nào đây?
Bộ Thiên Hành thấy hắn đột nhiên im bặt, cũng không nghĩ nhiều, lên tiếng hỏi: “Đệ và Phá Nguyệt làm sao?”
Phá Nguyệt cướp lời: “Bọn họ thấy trước giờ Dung Trạm không gần nữ sắc, lần này lại dẫn ta tới, hiểu lầm quan hệ của bọn ta. Hắn… Nhan Phác Tông dĩ nhiên không dám nhận, nhất định sợ hoàng đế ban hôn ta cho Dung Trạm.”
Bộ Thiên Hành nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười: “Hiểu lầm càng tốt! Cứ để lão rùa đen ngậm bồ hòn làm ngọt (*). Phá Nguyệt, mấy ngày này nàng cứ đi chung với Tiểu Dung, nhất định hắn không dám động đến nàng!”
(*Nguyên văn là người câm ăn hoàng liên: hoàng liên là một vị thuốc rất đắng, người câm ngậm hoàng liên đắng ngắt mà không thể kêu, cũng như câu ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’ trong tục ngữ Việt Nam.)
Thái độ vô tư của Bộ Thiên Hành làm Mộ Dung Trạm hơi hổ thẹn, thế là càng chân thành nói: “Đại ca, chắc chắn đệ sẽ cứu huynh ra ngoài, bảo vệ Phá Nguyệt. Huynh cứ yên tâm!” Nghĩ đến một chuyện, Dung Trạm khẽ nhếch môi cười: “Huống hồ lão rùa đen đó cũng không ở đây được mấy ngày nữa đâu.”
“Sao?” Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều cảm thấy ngạc nhiên.
Mộ Dung Trạm cười nói: “Lúc đệ viết thư xin Hoàng huynh thả đại ca, cũng nhắc tới hai vị hoàng tử ở tiền tuyến phân chia quyền lực, bất lợi cho cục diện. Bây giờ thêm chuyện sông Hắc Sa, đệ đề nghị Nhan Phác Tông hộ tống Đại điện hạ hồi kinh. Theo tính cách của Hoàng huynh, nhất định sẽ gọi hắn trở về.”
Hai người nghe vậy vô cùng vui mừng.
Ba người ngồi thêm một lúc, Dung Trạm dùng công lực thâm hậu cất giọng lệnh ngục tốt đưa rượu và một ít thức ăn vào. Tuy ở trong nhà giam sơ sài, nhưng hai huynh đệ ngồi đối diện nhau cùng uống rượu, tâm ý tương thông, lại có Phá Nguyệt ở kế bên thêm rượu nên ai cũng cảm thấy vui vẻ.
Uống chưa thấm vào đâu, Mộ Dung Trạm đã ngừng chén nói: “Chỉ sợ là đệ phải trở về.”
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt ngẩn ra, Dung Trạm lại cười khổ: “Năm ngoái Hoàng huynh đã có ý muốn gọi đệ về. Lần này… trận chiến ở Mặc Quan thành quá sức nguy hiểm, chắc chắn Hoàng huynh không an tâm. Bây giờ đệ lại chủ động xin Hoàng huynh giúp đỡ, nợ huynh ấy ân tình lớn như vậy, không thể không về. Một mình huynh ấy chống đỡ giang sơn xã tắc, bên cạnh cũng cần có người tin cậy giúp một tay.”
“Vậy huynh còn trở lại không?” Phá Nguyệt hỏi.
Mộ Dung Trạm kiên quyết đáp: “Đương nhiên.”
Bộ thiên Hành im lặng, uống hết một chén rượu to với Dung Trạm xong mới nói: “Đợi chiến sự tạm ổn, chúng ta sẽ đến kinh thành thăm đệ.”
Mộ Dung Trạm nhướng mày: “Tuyệt quá! Vậy tiểu đệ ở kinh thành đợi đại ca và Phá Nguyệt!”
Dường như nói đến chia ly, ai cũng cảm thấy buồn. Hai người uống liên tù tì, không ai lên tiếng. Trong địa lao yên tĩnh, Bộ Thiên Hành ngồi dựa vào tường, lặng lẽ nhìn Phá Nguyệt qua hai mắt khép hờ. Dung Trạm ngồi thẳng lưng, nghĩ đến sau khi hồi kinh phải giải thích thế nào với Hoàng huynh về chuyện sông Hắc Sa, không khỏi cảm thấy khó xử.
Phá Nguyệt vẫn ngượng ngùng không bắt chuyện với Bộ Thiên Hành. Thấy hai người đàn ông không ai nói gì, nàng mở miệng muốn nói lại thôi. Trong lòng có rất nhiều điều nhưng lời ra đến bờ môi lại cảm thấy không quan trọng nữa. Chỉ yên lặng nhìn Bộ Thiên Hành an lành như bây giờ, đủ để nàng bỏ xuống tảng đá đè nặng trong lòng.
Bộ Thiên Hành thấy bộ dáng bứt rứt của Phá Nguyệt, hắn khẽ mỉm cười: “Cả đoạn đường tới đây, chắc nàng chịu không ít khổ sở?”
“Không. May mà có Dung Trạm.” Phá Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Bộ Thiên Hành, ý cười trong đáy mắt hắn làm trái tim nàng nhộn nhạo.
Mộ Dung Trạm ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa của đại ca đang nhìn Phá Nguyệt. Còn Phá Nguyệt tuy có vẻ trầm tĩnh, nhưng đuôi mày khóe mắt đều hiển hiện ý cười dịu dàng. Rõ ràng thần sắc bọn họ rất bình thường, lời nói cũng không có gì ái muội, nhưng Dung Trạm vẫn cảm thấy có gì đó không giống.
Hắn không biết rốt cuộc là không giống ở điểm nào, nhưng cứ có cảm giác thần thái khi Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nói chuyện với nhau khác hẳn lúc ba người cùng trò chuyện.
Bỗng dưng hắn cảm thấy ngột ngạt, không tự nhiên. Hắn đột ngột đứng dậy.
Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành kinh ngạc nhìn sang, Mộ Dung Trạm lúng túng nói: “Đệ đi kêu người lấy thêm rượu.” Sau đó lập tức ra khỏi nhà lao. Thấy hắn đi đến cửa, ngục tốt và hộ vệ canh giữ bên ngoài đồng loạt quỳ rạp xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên cao, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, nhếch môi nở nụ cười.
Dung Trạm đi rồi, Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt ngược lại càng trầm mặc.
Ngày đó Bộ Thiên Hành vì quá xúc động không kềm được mới hôn nàng. Sau khi trải qua cơn hoạn nạn, tình cảm càng nảy nở nhiều hơn nhưng lo lắng, do dự cũng theo đó mà tăng lên. Làn môi đỏ thắm giờ phút này gần trong gang tấc, có lẽ còn mềm mại hơn nhiều so với trong trí nhớ của hắn, nhưng hắn lại không dám nhích người sang hôn nàng.
“Phá Nguyệt, nàng nói xem nếu ta không làm tướng quân nữa có được không?” Hắn tìm đề tài bắt chuyện.
Phá Nguyệt sửng sốt, chợt cười nói: “Cũng đâu nhất thiết phải làm tướng quân, làm một người dân bình thường cũng rất tốt mà. Phải rồi, huynh còn có thể làm đại hiệp đó.”
Lần này thiếu chút nữa đã đi gặp Diêm Vương, Bộ Thiên Hành vốn tràn đầy hăng hái cũng hơi nản chí. Mặc dù hắn biết trong triều lúc nào chẳng có chuyện xấu xa, nhưng hắn cho rằng mình chỉ cần an phận, chuyên tâm đánh giặc, không a dua theo bè lũ xu nịnh — Hắn thật sự không có tính kiên nhẫn.
Không ngờ thế lực của các hoàng tử đã ăn sâu như vậy. Chiến công hiển hách thế nào cũng không sánh bằng một câu nói của hoàng tử. Điều này làm hắn có chút uất ức. Trải qua sự kiện lần này, tuy Dung Trạm cứu được hắn ra ngoài nhưng trong lời nói cũng thể hiện sự lo lắng cho tiền đồ của hắn. Vì vậy hắn mới hỏi Phá Nguyệt nếu mình không làm tướng quân nữa có được không.
Bây giờ nghe nàng hoàn toàn không để tâm, còn khuyến khích hắn nên làm một người dân bình thường thì không khỏi cảm thấy vui mừng. Hắn thầm nghĩ, quả nhiên nàng không giống những người con gái khác. Con gái bình thường chỉ mong… chắc là chỉ mong người mình thích nhanh thăng quan tiến chức?
Nghĩ đến chuyện phải rời khỏi quân đội, trong lòng Bộ Thiên Hành hơi buồn. Hắn thở dài: “Từ nhỏ ta đã mong sau này lớn lên sẽ trở thành Đại tướng quân. Luyện võ cũng nhanh tiếp thu hơn những đứa trẻ khác. Người ta đọc binh pháp cảm thấy vô vị, ta lại thích thú vô cùng.”
Giọng nói hắn tuy ôn hòa nhẹ nhàng, Phá Nguyệt vẫn cảm nhận được hắn không cam lòng. Nàng biết bây giờ hắn chán nản, muốn từ bỏ. Nhưng với tính cách phóng khoáng, không thích gò bó của Bộ Thiên Hành, nếu hắn thật sự về quê an phận cày ruộng, chỉ sợ sẽ ấm ức cả đời.
“Ra ngoài trước rồi tính.” Phá Nguyệt mỉm cười, đổi đề tài.
Bộ Thiên Hành gật đầu. Ngắm gương mặt hốc hác của nàng, hắn chợt cảm thấy áy náy. Tự nhiên lại buột miệng: “Nàng hãy đi với Dung Trạm.”
Phá Nguyệt cả kinh. Đương nhiên nàng biết hắn nói ‘Đi’ là ý gì, sững sờ đến á khẩu, không thể trả lời.
Lời vừa ra khỏi miệng, Bộ Thiên Hành mới phát giác thì ra ý nghĩ này đã manh nha trong đầu từ rất lâu — Trước giờ hắn luôn tự tin vào tài năng của mình, lòng nghĩ nhất định có một ngày mình có thể trở thành Đại tướng quân, tự tay đâm chết Nhan Phác Tông, trút giận cho Phá Nguyệt, báo thù cho những bằng hữu đã chết. Nhưng lần này bản thân mình suýt chết, còn phải nhờ Dung Trạm liều thân đến cứu. Con đường quan trường sau này cũng mờ mịt, rất có khả năng bị giáng chức, từ nay không còn được trọng dụng. Phá Nguyệt đi theo hắn, vậy không phải là làm khổ nàng sao?
“Trên đời này nếu có người có thể bảo vệ nàng, cho nàng tự do cả đời, chỉ có thể là Tiểu Dung.” Hắn chậm rãi nói.
Nói vừa dứt câu, lại cảm thấy nơi nào đó tận đáy lòng xót xa đau. Nhưng nghĩ đến thân là đại trượng phu, sao lại chỉ vì mong ước của mình mà đẩy người trong lòng vào chốn hiểm nguy? Vừa rồi lúc Phá Nguyệt và Dung Trạm đi vào địa lao, một bên trai tài, một bên gái sắc, vô cùng đẹp đôi. Dung Trạm tính tình trung hậu, địa vị hiển hách. Nếu Phá Nguyệt ở cùng với Dung Trạm, nhất định cả đời không còn gì để lo lắng. Hơn nữa dường như Tiểu Dung cũng rất quan tâm chăm sóc cho nàng.
Mỗi một chi tiết đều hợp tình, hợp lý. Không hiểu vì sao ngực hắn như bị tắc nghẽn, gương mặt lại tỏ ra bình thản: “… Nghe lời ta, cứ quyết định như vậy đi!”
Nhưng Phá Nguyệt nổi giận.
“Bộ Thiên Hành! Đầu óc huynh để ngựa đá, để cửa kẹp đi mới phải!” Nàng trừng mắt: “Huynh là gì của ta, mà có quyền quyết định chuyện của ta?”
Bộ Thiên Hành chấn động, tự hỏi: Phải rồi, ta là gì của nàng? Khóe miệng lại nở một nụ cười nhạt: “Ta không phải ân nhân cứu mạng của nàng sao?”
Phá Nguyệt thấy hắn nhẹ nhàng cười cợt, liền biết hắn rõ ràng là nghĩ một đường nói một nẻo. Nhưng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn bây giờ, lại nghĩ đến bao nhiêu oan ức, cực khổ hắn phải chịu mấy ngày nay, cơn giận trong lòng tự nhiên giảm hơn phân nửa.
Giọng nói nàng có phần dịu đi: “Sự tình không đơn giản như huynh nghĩ đâu.”
Bộ Thiên Hành khẽ giật mình. Không hiểu sao khi biết nàng không chịu đi cùng Dung Trạm, hắn lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Phá Nguyệt liếc hắn, lên tiếng hỏi: “Nếu ta gả cho Dung Trạm, thì phải lấy thân phận gì? Nhan Phá Nguyệt đã chết. Nếu ta chỉ là một Giáo úy, gả cho huynh ấy thì chỉ có thể làm trắc phi hoặc thị thiếp, địa vị rất thấp. Tương lai thế nào hoàng đế cũng lập chính phi cho huynh ấy, lúc đó không phải ta sẽ bị bắt nạt đến chết sao?”
Bộ Thiên Hành lắc đầu: “Tiểu Dung sẽ không.”
Ánh mắt Phá Nguyệt đảo trên người hắn: “Vậy huynh không biết rồi, hào môn sâu như biển. Đương kim hoàng đế anh minh thần võ, đời nào để mặc Tiểu Dung quyết định? Đến lúc đó ngày nào cũng phải giành giật với đám con gái, nghĩ đủ trò đấu tranh chốn cung đình. Trên sợ hạ dược, dưới sợ ngáng chân, xoay lưng sợ vu oan giá họa. Sơ sẩy là chết không toàn thây. Huynh làm sao đền bù cho ta?”
Bộ Thiên Hành nghe nàng khoa trương như vậy, không khỏi phì cười. Tuy nhiên hắn cũng nghe nói địa vị càng cao, nhà càng lắm tiền càng không tránh khỏi những chuyện xấu xa. Trong thâm tâm bị nàng thuyết phục mấy phần. Cuối cùng lại nghe nàng nói — ‘Huynh làm sao đền bù cho ta’ khiến tinh thần hắn chấn động, không ngờ một câu trách cứ này lại làm hắn vui vẻ hơn bao giờ hết.
“Vì vậy, ta đã quyết định cả đời này sẽ về quê ở ẩn, vui thú ruộng vườn.” Mặt mày Phá Nguyệt rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời. “Cứ việc nhàn vân dã hạc sống qua ngày. Chẳng lẽ Nhan Phác Tông có thể lật từng ngọn núi lên để tìm ta sao?”
(*Nhàn vân dã hạc: hạc đồng giữa đám mây nhàn, chỉ cách sống tự do tự tại, tiêu dao của người Đạo gia.)
Trước thái độ phóng khoáng của nàng, Bộ Thiên Hành tự thấy hơi xấu hổ. Hắn thầm nghĩ, Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, nàng chỉ là một cô gái, bị phụ thân hãm hại còn có được tấm lòng như thế. Còn ngươi chỉ vì một chút khó khăn mà tinh thần suy sụp, nản lòng thoái chí như vậy sao? Ngươi thích nàng, một lòng muốn bảo vệ nàng, đương nhiên phải làm một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Không sợ thất bại nhất thời, kiên cường phấn đấu, tạo dựng một góc trời cho riêng nàng!
Nghĩ đến đây, mây mù trong lòng hắn toàn bộ tản đi hết. Bộ Thiên Hành say mê ngắm dung nhan nhỏ nhắn đáng yêu, không kềm được xúc động. Hắn dịu dàng nói: “Nguyệt nhi ngoan, là ta lỡ lời. Xin lỗi nàng!”
Phá Nguyệt kinh ngạc, không ngờ hắn gọi mình thân mật như vậy. Nàng mờ mịt nghĩ, hắn gọi mình là Nguyệt nhi! Tuy nghe rất sến, nhưng hắn gọi mình là Nguyệt nhi!
Từ hôm bị hắn bá đạo hôn đến giờ, tâm trạng nàng rối bời, chỉ mong tìm được đáp án.
Nàng không biết phải chăng Bộ Thiên Hành hôn nàng chỉ vì xúc động nhất thời? Không biết có phải mình thật sự động lòng với hắn không?
Trước kia nàng cũng từng cảm mến vài người con trai. Tâm trạng khẩn trương, kích động lúc đó nàng còn nhớ rất rõ. Nhưng cảm giác của nàng với Bộ Thiên Hành không giống vậy — Từ lần đầu tiên gặp nhau, nàng có ấn tượng rất sâu với đôi đồng tử đen nhánh, thường xuyên nhớ tới. Nhưng bảo là vừa gặp đã yêu thì hình như không phải.
Sau này đến doanh trại của hắn ở, hai người dần thu hẹp khoảng cách. Sớm chiều chung sống, đồng cam cộng khổ. Nàng cảm thấy ở cạnh hắn rất thoải mái. Hắn không câu nệ những chuyện nhỏ nhặt, nàng cũng tùy tiện vô tư. Tướng quân không giống tướng quân, tùy tùng không ra tùy tùng. Cảm giác đó, giống như tri kỷ. Chỉ có điều những lúc hắn vô tình ôm nàng, nàng lại không thể thoải mái đối xử với hắn như với bạn khác giới bình thường… Dường như, nàng có chút thích thú, một chút khẩn trương, và cả một chút chờ mong.
Từ lúc hắn nhìn thấy chân dung nàng, mấy ngày tiếp theo đều tỏ ra phớt lờ. Thật lòng mà nói, nàng cảm thấy hơi mất mát. Khi hắn hôn nàng, không hiểu vì sao cả người nàng mềm nhũn. Nụ hôn ấy hoàn toàn không giống với nụ hôn của Nhan Phác Tông. Nhan Phác Tông chỉ khiến nàng sợ hãi, kháng cự. Còn nụ hôn của hắn mặc dù trúc trắc, thô lỗ… nhưng lại làm tim người ta đập nhanh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng không tự chủ dời lên miệng Bộ Thiên Hành. Giờ phút này xung quanh đôi môi mỏng toàn râu ria xồm xoàm, không phải sở thích của nàng.
Bộ Thiên Hành thấy nàng thất thần, ngắm làn môi đỏ thắm của Phá Nguyệt, bất giác lại nghĩ tới nụ hôn ngày đó. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, lại tựa hồ có tật giật mình, ngượng ngùng đồng thời quay mặt đi.
“Ta đi tìm Dung Trạm.” Nàng đứng dậy. “Huynh nhớ bảo trọng.”
“Ừ”. Hắn chậm chạp đáp, lời nói đầy ngụ ý. “Đợi ta thoát khỏi đây, sẽ tìm nàng… nói chuyện sau.”
Câu nói rất bình thường… không hiểu vì sao lại khiến mặt Phá Nguyệt nóng bừng. Nàng vội vàng gật đầu một cái, không dám nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài.
Bộ Thiên Hành buông Mộ Dung Trạm ra, nhướng mày cười khẽ: “Tiểu Dung, đệ giấu ta hay thật đấy!”
Dung Trạm chân thành đáp: “Năm đó đại ca liều chết kéo đệ tránh khỏi mũi tên chí mạng, cũng không biết đệ họ Mộ Dung. Xin đại ca chớ tỏ ra xa lạ với tiểu đệ, nếu không tiểu đệ… vô cùng áy náy.”
Bộ Thiên Hành hiểu rõ tính tình Dung Trạm, nghe vậy càng thêm xúc động, liền gật đầu. Lúc này hắn mới quay sang nhìn Nhan Phá Nguyệt. Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc không biết nói gì. Sau đó Phá Nguyệt dịu dàng lên tiếng: “Huynh đừng lo, Dung Trạm đã xin thánh chỉ, nhất định có thể cứu huynh ra ngoài.”
Từ sau khi sự việc xảy ra, tuy Bộ Thiên Hành lúc nào cũng nghĩ đến nàng. Nhưng bản thân mình sống chết còn chưa biết, hắn chỉ đành đè nén nhung nhớ. Hôm nay cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng lại không quản ngàn dặm đường xa đến đây. Bóng hình thanh tú, xinh xắn đứng ngay trước mặt khiến hắn nhất thời ngẩn ngơ. Lòng vừa cảm động, lại vừa xót xa. Ngày xưa hắn ăn nói lưu loát, bây giờ không biết từ ngữ chạy đi đâu hết.
Đúng lúc này, toàn thân Phá Nguyệt run lên, hắt hơi một cái.
Nhìn dáng người mảnh khảnh, gương mặt có hơi xanh xao của Phá Nguyệt, Bộ Thiên Hành không kềm được nắm lấy tay nàng. Quả nhiên tay nàng lạnh buốt. Quần áo trên người hắn dơ dáy bẩn thỉu, lại vướng gông xiềng không dễ cởi áo khoác cho nàng. Hắn quay sang nói với Dung Trạm: “Tiểu Dung, đệ cho nàng mượn áo choàng khoác tạm đi.”
Mộ Dung Trạm sửng sốt. Áo khoác trên người hắn là lúc nãy ra cửa Mộ Dung Sung phủ thêm cho hắn, rất sạch sẽ.
Dung Trạm chậm rãi cởi áo khoác ngoài, đưa cho Phá Nguyệt. Phá Nguyệt hơi chần chừ. Dung Trạm biết nàng sợ mình cảm lạnh, khẽ nói: “Ta không sao.” Phá Nguyệt cũng sợ mình bị bệnh, lại gây thêm phiền toái cho họ nên không từ chối, cầm lấy mặc vào.
Thân hình nàng vốn nhỏ bé, áo choàng của Dung Trạm lại rất rộng nên khoác lên người chỉ có gương mặt lộ ra ngoài. Vạt áo dài lê trên đất, nhìn chung chẳng ra sao cả. Bộ Thiên Hành không nhịn được phì cười, thầm nghĩ đúng là nàng nhỏ con thật, ôm vào lòng càng thêm bé bỏng. Còn Mộ Dung Trạm chỉ im lặng, một ý nghĩ xoay vòng trong đầu — nàng mặc áo của hắn. Như thế này là quá thân mật, rất không nên. Nhưng sự thật là nàng đang mặc áo của hắn…
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Trạm tiếp lời Phá Nguyệt, hỏi Bộ Thiên Hành: “Đại ca, rốt cuộc ở sông Hắc Sa đã xảy ra chuyện gì?”
Bộ Thiên Hành trầm tư trong khoảnh khắc, sau đó chậm rãi tường thuật lại sự việc.
Phá Nguyệt nghe xong nổi giận đùng đùng. Vừa rồi ở trong phòng, ấn tượng của nàng với hai vị hoàng tử không tệ. Đại hoàng tử ôn hòa hiền hậu, Nhị hoàng tử khôi hài hoạt bát. Không ngờ đó chỉ là vẻ ngoài, bọn họ vì tranh quyền đoạt vị mà không tiếc lợi dụng sinh mạng bao nhiêu chiến sĩ! Thậm chí còn đẩy Bộ Thiên Hành vào chỗ chết. Nhưng nhớ lại những tiểu thuyết đấu tranh chốn cung đình mình từng đọc, ai lên đến vị trí cao mà không phải sử dụng thủ đoạn? Nàng đành thở dài.
Mộ Dung Trạm từ đầu đã đoán được chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó, nhưng không ngờ hai vị hoàng tử náo loạn đến mức này. Hắn trầm mặc giây lát, sau đó áy náy nhìn Bộ Thiên Hành nói: “Liên lụy đại ca rồi. Là trưởng bối, đệ thay mặt họ nhận lỗi với đại ca!”
Bộ Thiên Hành đáp: “Đệ đừng khách sáo như vậy. Nếu không có đệ, giờ phút này ta đã đầu lìa khỏi cổ.”
Ba người ân cần hỏi han một lúc, Dung Trạm chợt nghĩ đến một chuyện, ngập ngừng nói: “Lão rùa đen cũng ở đây.”
Sắc mặt Bộ Thiên Hành khẽ biến. Hắn dời mắt về phía Phá Nguyệt: “Lão rùa đó có làm gì nàng không?”
Phá Nguyệt nhớ đến cổ tay bị Nhan Phác Tông bóp bầm tím, nhưng lại lắc đầu.
Bộ Thiên Hành vẫn không yên tâm: “Nếu hắn bộc lộ thân phận, nói Phá Nguyệt là nữ nhi của hắn, bắt nàng về thì phải làm thế nào?”
Phá Nguyệt vô cùng căng thẳng — đây là điều nàng luôn lo lắng. Sau khi Mộ Dung Trạm hôn mê, Nhan Phác Tông không hề xuất hiện yêu cầu hai vị hoàng tử trả nàng, làm cho nàng mãi thấp thỏm không yên.
Mộ Dung Trạm khẽ mỉm cười: “Ngày đó Phá Nguyệt bị Trần Tùy Nhạn bắt đi, lão rùa đen bẩm cáo lên hoàng huynh rằng con gái và con rể hắn bị kẻ địch hạ độc thủ ngay đêm tân hôn, còn đưa ra hai thi thể, xác nhận là bọn họ. Đây chính là hắn tự lấy đá đập chân mình, làm sao có thể đến chỗ chúng ta đòi người? Hơn nữa Lan nhi và Sung nhi đều nhìn thấy đệ và Phá Nguyệt…”
Lời nói của Dung Trạm bỗng khựng lại. Vốn ý hắn muốn nói Phá Nguyệt bị hắn ôm vào ai cũng thấy. Nếu Nhan Phác Tông đến nhận người, vậy tương lai Phá Nguyệt sẽ trở thành vương phi của hắn. Cho nên Nhan Phác Tông nhất định không dám để lộ thân phận nàng.
Nhưng trước mặt Bộ Thiên Hành, phải nói thế nào đây?
Bộ Thiên Hành thấy hắn đột nhiên im bặt, cũng không nghĩ nhiều, lên tiếng hỏi: “Đệ và Phá Nguyệt làm sao?”
Phá Nguyệt cướp lời: “Bọn họ thấy trước giờ Dung Trạm không gần nữ sắc, lần này lại dẫn ta tới, hiểu lầm quan hệ của bọn ta. Hắn… Nhan Phác Tông dĩ nhiên không dám nhận, nhất định sợ hoàng đế ban hôn ta cho Dung Trạm.”
Bộ Thiên Hành nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười: “Hiểu lầm càng tốt! Cứ để lão rùa đen ngậm bồ hòn làm ngọt (*). Phá Nguyệt, mấy ngày này nàng cứ đi chung với Tiểu Dung, nhất định hắn không dám động đến nàng!”
(*Nguyên văn là người câm ăn hoàng liên: hoàng liên là một vị thuốc rất đắng, người câm ngậm hoàng liên đắng ngắt mà không thể kêu, cũng như câu ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’ trong tục ngữ Việt Nam.)
Thái độ vô tư của Bộ Thiên Hành làm Mộ Dung Trạm hơi hổ thẹn, thế là càng chân thành nói: “Đại ca, chắc chắn đệ sẽ cứu huynh ra ngoài, bảo vệ Phá Nguyệt. Huynh cứ yên tâm!” Nghĩ đến một chuyện, Dung Trạm khẽ nhếch môi cười: “Huống hồ lão rùa đen đó cũng không ở đây được mấy ngày nữa đâu.”
“Sao?” Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều cảm thấy ngạc nhiên.
Mộ Dung Trạm cười nói: “Lúc đệ viết thư xin Hoàng huynh thả đại ca, cũng nhắc tới hai vị hoàng tử ở tiền tuyến phân chia quyền lực, bất lợi cho cục diện. Bây giờ thêm chuyện sông Hắc Sa, đệ đề nghị Nhan Phác Tông hộ tống Đại điện hạ hồi kinh. Theo tính cách của Hoàng huynh, nhất định sẽ gọi hắn trở về.”
Hai người nghe vậy vô cùng vui mừng.
Ba người ngồi thêm một lúc, Dung Trạm dùng công lực thâm hậu cất giọng lệnh ngục tốt đưa rượu và một ít thức ăn vào. Tuy ở trong nhà giam sơ sài, nhưng hai huynh đệ ngồi đối diện nhau cùng uống rượu, tâm ý tương thông, lại có Phá Nguyệt ở kế bên thêm rượu nên ai cũng cảm thấy vui vẻ.
Uống chưa thấm vào đâu, Mộ Dung Trạm đã ngừng chén nói: “Chỉ sợ là đệ phải trở về.”
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt ngẩn ra, Dung Trạm lại cười khổ: “Năm ngoái Hoàng huynh đã có ý muốn gọi đệ về. Lần này… trận chiến ở Mặc Quan thành quá sức nguy hiểm, chắc chắn Hoàng huynh không an tâm. Bây giờ đệ lại chủ động xin Hoàng huynh giúp đỡ, nợ huynh ấy ân tình lớn như vậy, không thể không về. Một mình huynh ấy chống đỡ giang sơn xã tắc, bên cạnh cũng cần có người tin cậy giúp một tay.”
“Vậy huynh còn trở lại không?” Phá Nguyệt hỏi.
Mộ Dung Trạm kiên quyết đáp: “Đương nhiên.”
Bộ thiên Hành im lặng, uống hết một chén rượu to với Dung Trạm xong mới nói: “Đợi chiến sự tạm ổn, chúng ta sẽ đến kinh thành thăm đệ.”
Mộ Dung Trạm nhướng mày: “Tuyệt quá! Vậy tiểu đệ ở kinh thành đợi đại ca và Phá Nguyệt!”
Dường như nói đến chia ly, ai cũng cảm thấy buồn. Hai người uống liên tù tì, không ai lên tiếng. Trong địa lao yên tĩnh, Bộ Thiên Hành ngồi dựa vào tường, lặng lẽ nhìn Phá Nguyệt qua hai mắt khép hờ. Dung Trạm ngồi thẳng lưng, nghĩ đến sau khi hồi kinh phải giải thích thế nào với Hoàng huynh về chuyện sông Hắc Sa, không khỏi cảm thấy khó xử.
Phá Nguyệt vẫn ngượng ngùng không bắt chuyện với Bộ Thiên Hành. Thấy hai người đàn ông không ai nói gì, nàng mở miệng muốn nói lại thôi. Trong lòng có rất nhiều điều nhưng lời ra đến bờ môi lại cảm thấy không quan trọng nữa. Chỉ yên lặng nhìn Bộ Thiên Hành an lành như bây giờ, đủ để nàng bỏ xuống tảng đá đè nặng trong lòng.
Bộ Thiên Hành thấy bộ dáng bứt rứt của Phá Nguyệt, hắn khẽ mỉm cười: “Cả đoạn đường tới đây, chắc nàng chịu không ít khổ sở?”
“Không. May mà có Dung Trạm.” Phá Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Bộ Thiên Hành, ý cười trong đáy mắt hắn làm trái tim nàng nhộn nhạo.
Mộ Dung Trạm ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa của đại ca đang nhìn Phá Nguyệt. Còn Phá Nguyệt tuy có vẻ trầm tĩnh, nhưng đuôi mày khóe mắt đều hiển hiện ý cười dịu dàng. Rõ ràng thần sắc bọn họ rất bình thường, lời nói cũng không có gì ái muội, nhưng Dung Trạm vẫn cảm thấy có gì đó không giống.
Hắn không biết rốt cuộc là không giống ở điểm nào, nhưng cứ có cảm giác thần thái khi Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nói chuyện với nhau khác hẳn lúc ba người cùng trò chuyện.
Bỗng dưng hắn cảm thấy ngột ngạt, không tự nhiên. Hắn đột ngột đứng dậy.
Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành kinh ngạc nhìn sang, Mộ Dung Trạm lúng túng nói: “Đệ đi kêu người lấy thêm rượu.” Sau đó lập tức ra khỏi nhà lao. Thấy hắn đi đến cửa, ngục tốt và hộ vệ canh giữ bên ngoài đồng loạt quỳ rạp xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên cao, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, nhếch môi nở nụ cười.
Dung Trạm đi rồi, Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt ngược lại càng trầm mặc.
Ngày đó Bộ Thiên Hành vì quá xúc động không kềm được mới hôn nàng. Sau khi trải qua cơn hoạn nạn, tình cảm càng nảy nở nhiều hơn nhưng lo lắng, do dự cũng theo đó mà tăng lên. Làn môi đỏ thắm giờ phút này gần trong gang tấc, có lẽ còn mềm mại hơn nhiều so với trong trí nhớ của hắn, nhưng hắn lại không dám nhích người sang hôn nàng.
“Phá Nguyệt, nàng nói xem nếu ta không làm tướng quân nữa có được không?” Hắn tìm đề tài bắt chuyện.
Phá Nguyệt sửng sốt, chợt cười nói: “Cũng đâu nhất thiết phải làm tướng quân, làm một người dân bình thường cũng rất tốt mà. Phải rồi, huynh còn có thể làm đại hiệp đó.”
Lần này thiếu chút nữa đã đi gặp Diêm Vương, Bộ Thiên Hành vốn tràn đầy hăng hái cũng hơi nản chí. Mặc dù hắn biết trong triều lúc nào chẳng có chuyện xấu xa, nhưng hắn cho rằng mình chỉ cần an phận, chuyên tâm đánh giặc, không a dua theo bè lũ xu nịnh — Hắn thật sự không có tính kiên nhẫn.
Không ngờ thế lực của các hoàng tử đã ăn sâu như vậy. Chiến công hiển hách thế nào cũng không sánh bằng một câu nói của hoàng tử. Điều này làm hắn có chút uất ức. Trải qua sự kiện lần này, tuy Dung Trạm cứu được hắn ra ngoài nhưng trong lời nói cũng thể hiện sự lo lắng cho tiền đồ của hắn. Vì vậy hắn mới hỏi Phá Nguyệt nếu mình không làm tướng quân nữa có được không.
Bây giờ nghe nàng hoàn toàn không để tâm, còn khuyến khích hắn nên làm một người dân bình thường thì không khỏi cảm thấy vui mừng. Hắn thầm nghĩ, quả nhiên nàng không giống những người con gái khác. Con gái bình thường chỉ mong… chắc là chỉ mong người mình thích nhanh thăng quan tiến chức?
Nghĩ đến chuyện phải rời khỏi quân đội, trong lòng Bộ Thiên Hành hơi buồn. Hắn thở dài: “Từ nhỏ ta đã mong sau này lớn lên sẽ trở thành Đại tướng quân. Luyện võ cũng nhanh tiếp thu hơn những đứa trẻ khác. Người ta đọc binh pháp cảm thấy vô vị, ta lại thích thú vô cùng.”
Giọng nói hắn tuy ôn hòa nhẹ nhàng, Phá Nguyệt vẫn cảm nhận được hắn không cam lòng. Nàng biết bây giờ hắn chán nản, muốn từ bỏ. Nhưng với tính cách phóng khoáng, không thích gò bó của Bộ Thiên Hành, nếu hắn thật sự về quê an phận cày ruộng, chỉ sợ sẽ ấm ức cả đời.
“Ra ngoài trước rồi tính.” Phá Nguyệt mỉm cười, đổi đề tài.
Bộ Thiên Hành gật đầu. Ngắm gương mặt hốc hác của nàng, hắn chợt cảm thấy áy náy. Tự nhiên lại buột miệng: “Nàng hãy đi với Dung Trạm.”
Phá Nguyệt cả kinh. Đương nhiên nàng biết hắn nói ‘Đi’ là ý gì, sững sờ đến á khẩu, không thể trả lời.
Lời vừa ra khỏi miệng, Bộ Thiên Hành mới phát giác thì ra ý nghĩ này đã manh nha trong đầu từ rất lâu — Trước giờ hắn luôn tự tin vào tài năng của mình, lòng nghĩ nhất định có một ngày mình có thể trở thành Đại tướng quân, tự tay đâm chết Nhan Phác Tông, trút giận cho Phá Nguyệt, báo thù cho những bằng hữu đã chết. Nhưng lần này bản thân mình suýt chết, còn phải nhờ Dung Trạm liều thân đến cứu. Con đường quan trường sau này cũng mờ mịt, rất có khả năng bị giáng chức, từ nay không còn được trọng dụng. Phá Nguyệt đi theo hắn, vậy không phải là làm khổ nàng sao?
“Trên đời này nếu có người có thể bảo vệ nàng, cho nàng tự do cả đời, chỉ có thể là Tiểu Dung.” Hắn chậm rãi nói.
Nói vừa dứt câu, lại cảm thấy nơi nào đó tận đáy lòng xót xa đau. Nhưng nghĩ đến thân là đại trượng phu, sao lại chỉ vì mong ước của mình mà đẩy người trong lòng vào chốn hiểm nguy? Vừa rồi lúc Phá Nguyệt và Dung Trạm đi vào địa lao, một bên trai tài, một bên gái sắc, vô cùng đẹp đôi. Dung Trạm tính tình trung hậu, địa vị hiển hách. Nếu Phá Nguyệt ở cùng với Dung Trạm, nhất định cả đời không còn gì để lo lắng. Hơn nữa dường như Tiểu Dung cũng rất quan tâm chăm sóc cho nàng.
Mỗi một chi tiết đều hợp tình, hợp lý. Không hiểu vì sao ngực hắn như bị tắc nghẽn, gương mặt lại tỏ ra bình thản: “… Nghe lời ta, cứ quyết định như vậy đi!”
Nhưng Phá Nguyệt nổi giận.
“Bộ Thiên Hành! Đầu óc huynh để ngựa đá, để cửa kẹp đi mới phải!” Nàng trừng mắt: “Huynh là gì của ta, mà có quyền quyết định chuyện của ta?”
Bộ Thiên Hành chấn động, tự hỏi: Phải rồi, ta là gì của nàng? Khóe miệng lại nở một nụ cười nhạt: “Ta không phải ân nhân cứu mạng của nàng sao?”
Phá Nguyệt thấy hắn nhẹ nhàng cười cợt, liền biết hắn rõ ràng là nghĩ một đường nói một nẻo. Nhưng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn bây giờ, lại nghĩ đến bao nhiêu oan ức, cực khổ hắn phải chịu mấy ngày nay, cơn giận trong lòng tự nhiên giảm hơn phân nửa.
Giọng nói nàng có phần dịu đi: “Sự tình không đơn giản như huynh nghĩ đâu.”
Bộ Thiên Hành khẽ giật mình. Không hiểu sao khi biết nàng không chịu đi cùng Dung Trạm, hắn lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Phá Nguyệt liếc hắn, lên tiếng hỏi: “Nếu ta gả cho Dung Trạm, thì phải lấy thân phận gì? Nhan Phá Nguyệt đã chết. Nếu ta chỉ là một Giáo úy, gả cho huynh ấy thì chỉ có thể làm trắc phi hoặc thị thiếp, địa vị rất thấp. Tương lai thế nào hoàng đế cũng lập chính phi cho huynh ấy, lúc đó không phải ta sẽ bị bắt nạt đến chết sao?”
Bộ Thiên Hành lắc đầu: “Tiểu Dung sẽ không.”
Ánh mắt Phá Nguyệt đảo trên người hắn: “Vậy huynh không biết rồi, hào môn sâu như biển. Đương kim hoàng đế anh minh thần võ, đời nào để mặc Tiểu Dung quyết định? Đến lúc đó ngày nào cũng phải giành giật với đám con gái, nghĩ đủ trò đấu tranh chốn cung đình. Trên sợ hạ dược, dưới sợ ngáng chân, xoay lưng sợ vu oan giá họa. Sơ sẩy là chết không toàn thây. Huynh làm sao đền bù cho ta?”
Bộ Thiên Hành nghe nàng khoa trương như vậy, không khỏi phì cười. Tuy nhiên hắn cũng nghe nói địa vị càng cao, nhà càng lắm tiền càng không tránh khỏi những chuyện xấu xa. Trong thâm tâm bị nàng thuyết phục mấy phần. Cuối cùng lại nghe nàng nói — ‘Huynh làm sao đền bù cho ta’ khiến tinh thần hắn chấn động, không ngờ một câu trách cứ này lại làm hắn vui vẻ hơn bao giờ hết.
“Vì vậy, ta đã quyết định cả đời này sẽ về quê ở ẩn, vui thú ruộng vườn.” Mặt mày Phá Nguyệt rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời. “Cứ việc nhàn vân dã hạc sống qua ngày. Chẳng lẽ Nhan Phác Tông có thể lật từng ngọn núi lên để tìm ta sao?”
(*Nhàn vân dã hạc: hạc đồng giữa đám mây nhàn, chỉ cách sống tự do tự tại, tiêu dao của người Đạo gia.)
Trước thái độ phóng khoáng của nàng, Bộ Thiên Hành tự thấy hơi xấu hổ. Hắn thầm nghĩ, Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, nàng chỉ là một cô gái, bị phụ thân hãm hại còn có được tấm lòng như thế. Còn ngươi chỉ vì một chút khó khăn mà tinh thần suy sụp, nản lòng thoái chí như vậy sao? Ngươi thích nàng, một lòng muốn bảo vệ nàng, đương nhiên phải làm một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Không sợ thất bại nhất thời, kiên cường phấn đấu, tạo dựng một góc trời cho riêng nàng!
Nghĩ đến đây, mây mù trong lòng hắn toàn bộ tản đi hết. Bộ Thiên Hành say mê ngắm dung nhan nhỏ nhắn đáng yêu, không kềm được xúc động. Hắn dịu dàng nói: “Nguyệt nhi ngoan, là ta lỡ lời. Xin lỗi nàng!”
Phá Nguyệt kinh ngạc, không ngờ hắn gọi mình thân mật như vậy. Nàng mờ mịt nghĩ, hắn gọi mình là Nguyệt nhi! Tuy nghe rất sến, nhưng hắn gọi mình là Nguyệt nhi!
Từ hôm bị hắn bá đạo hôn đến giờ, tâm trạng nàng rối bời, chỉ mong tìm được đáp án.
Nàng không biết phải chăng Bộ Thiên Hành hôn nàng chỉ vì xúc động nhất thời? Không biết có phải mình thật sự động lòng với hắn không?
Trước kia nàng cũng từng cảm mến vài người con trai. Tâm trạng khẩn trương, kích động lúc đó nàng còn nhớ rất rõ. Nhưng cảm giác của nàng với Bộ Thiên Hành không giống vậy — Từ lần đầu tiên gặp nhau, nàng có ấn tượng rất sâu với đôi đồng tử đen nhánh, thường xuyên nhớ tới. Nhưng bảo là vừa gặp đã yêu thì hình như không phải.
Sau này đến doanh trại của hắn ở, hai người dần thu hẹp khoảng cách. Sớm chiều chung sống, đồng cam cộng khổ. Nàng cảm thấy ở cạnh hắn rất thoải mái. Hắn không câu nệ những chuyện nhỏ nhặt, nàng cũng tùy tiện vô tư. Tướng quân không giống tướng quân, tùy tùng không ra tùy tùng. Cảm giác đó, giống như tri kỷ. Chỉ có điều những lúc hắn vô tình ôm nàng, nàng lại không thể thoải mái đối xử với hắn như với bạn khác giới bình thường… Dường như, nàng có chút thích thú, một chút khẩn trương, và cả một chút chờ mong.
Từ lúc hắn nhìn thấy chân dung nàng, mấy ngày tiếp theo đều tỏ ra phớt lờ. Thật lòng mà nói, nàng cảm thấy hơi mất mát. Khi hắn hôn nàng, không hiểu vì sao cả người nàng mềm nhũn. Nụ hôn ấy hoàn toàn không giống với nụ hôn của Nhan Phác Tông. Nhan Phác Tông chỉ khiến nàng sợ hãi, kháng cự. Còn nụ hôn của hắn mặc dù trúc trắc, thô lỗ… nhưng lại làm tim người ta đập nhanh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng không tự chủ dời lên miệng Bộ Thiên Hành. Giờ phút này xung quanh đôi môi mỏng toàn râu ria xồm xoàm, không phải sở thích của nàng.
Bộ Thiên Hành thấy nàng thất thần, ngắm làn môi đỏ thắm của Phá Nguyệt, bất giác lại nghĩ tới nụ hôn ngày đó. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, lại tựa hồ có tật giật mình, ngượng ngùng đồng thời quay mặt đi.
“Ta đi tìm Dung Trạm.” Nàng đứng dậy. “Huynh nhớ bảo trọng.”
“Ừ”. Hắn chậm chạp đáp, lời nói đầy ngụ ý. “Đợi ta thoát khỏi đây, sẽ tìm nàng… nói chuyện sau.”
Câu nói rất bình thường… không hiểu vì sao lại khiến mặt Phá Nguyệt nóng bừng. Nàng vội vàng gật đầu một cái, không dám nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.