Giang Sơn Bất Hối

Chương 16: Thịt nướng

Đinh Mặc

29/08/2013

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Tôn thấy hình như tâm trạng Bộ Thiên Hành không tệ, bèn thăm dò nói: “Tướng quân, thuộc hạ vào địa lao xem Mộc cô nương thế nào rồi.”

Bộ Thiên Hành vừa luyện xong hai canh giờ đao pháp buổi sáng, toàn thân mồ hôi đầm đìa không thèm lên tiếng, nhàn nhạt liếc Tiểu Tôn một cái.

Tiểu Tôn tự hiểu — Tướng quân thế này là đồng ý rồi! Nhất định là ngại tình cảm và thể diện của Dung Trạm, tướng quân chỉ định sấm to mưa nhỏ hù dọa mà thôi, sẽ không làm gì Mộc tỷ tỷ.

Tiểu Tôn mang theo hai cái bánh bao hí hửng chạy đến địa lao.

Nói là địa lao nhưng thật ra là nơi dùng để giam giữ tù binh. Có điều nơi này vốn là căn cứ tồn trữ lương thảo lớn, tạm thời chưa có tù binh. Thế là địa lao to như vậy chỉ có một mình Phá Nguyệt ở.

Đi xuyên qua một dãy hành lanh dài hẹp, từ xa xa Tiểu Tôn đã trông thấy thân ảnh nho nhỏ ngồi trên mặt đất trong một gian rộng nhất của nhà giam.

Tiểu Tôn đi đến trước mặt nàng. Cách song sắt, Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy hắn, nở nụ cười tươi tắn.

Tiểu Tôn giật mình, hơi lắp bắp.

Trong địa lao âm u, chỉ có chút ánh sáng mặt trời theo ô cửa sổ vuông vức, nhỏ xíu tầm một xích trên tường chiếu vào. Phá Nguyệt cứ thế ngồi trong chùm ánh sáng này, tư thế rất bình tĩnh, thoải mái. Mặc dù diện mạo nàng xấu xí, nhưng Tiểu Tôn nhìn nàng lại cảm thấy thân thiết.

*Một xích = 0.33m

“Mộc tỷ tỷ, tỷ không sợ sao?” Tiểu Tôn hỏi.

Phá Nguyệt cong hàng mi dài cười nhẹ: “Sợ cái gì?”

Tiểu Tôn ngẫm nghĩ rồi nghiêm trang nói: “Tỷ bây giờ là phạm nhân của tướng quân. Nên biết tướng quân lạnh lùng tàn nhẫn, giết người vô số. Kẻ địch các nước đều gọi ngài là ‘Bộ Diêm La’.”

Phá Nguyệt “Ừm” một tiếng, nói: “Nếu là nửa năm trước, ta nhất định sẽ sợ muốn chết, nhưng bây giờ thì không.” Lời nàng nói đều là thật tâm, so với những trắc trở nàng đã trải qua, ở địa lao của Bộ Thiên Hành nhàn nhã hơn nhiều.

Tiểu Tôn thấy nàng ôn hòa điềm đạm, không khỏi sinh lòng kính ngưỡng. Hắn lấy bánh bao trong túi ra đưa cho nàng. Phá Nguyệt vốn đã đói bụng từ sáng sớm, nhìn hai cái bánh bao không nhịn được hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy. Nàng ăn hết một cái thì ăn không nổi nữa.

“Tiểu Tôn, cho ta cái gì ngon ngon hơn đi.” Nàng phàn nàn.

Tiểu Tôn hai tay ôm gối ngồi đối diện nàng: “Sáng nào tướng quân cũng ăn cái này. Đợi trưa ta sẽ cho người bưng thức ăn tới cho tỷ.”

Cứ thế Phá Nguyệt ở địa lao thêm hai ba ngày nữa. Mỗi ngày Tiểu Tôn đều đưa cơm nước tới, có lúc còn ngồi lại trò chuyện với nàng. Bộ Thiên Hành vẫn bình thản, không hề đả động hay xuất hiện lần nào.

Nhưng cuối cùng Nhan Phá Nguyệt cũng chịu không nổi.

Buổi trưa hôm đó, nàng chỉ vào cái chén đựng thức ăn tạp nham Tiểu Tôn đưa tới, cả giận nói: “Ngươi đem cái này tới cho heo ăn sao?”

Lúc trước còn ở Nhan gia, tuy nàng không được ăn thức ăn mặn nhưng đều là ăn ngon mặc đẹp. Sau đó bị Trần Tùy Nhạn bắt đi, trừ mấy ngày đầu bị hắn ngược đãi, về sau Trần Tùy Nhạn cũng cung cấp nàng ăn uống đầy đủ. Một tháng nàng sống một mình tuy không dư dả nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi bản thân. Nhưng thật sự là thức ăn của phòng bếp trong quân đội nấu nàng không nuốt nổi, ăn vào vị cứ như nhai sáp nến.

Tiểu Tôn vốn cảm thấy oan ức, chợt nghĩ đến cái gì, sáng mắt hỏi nàng: “Vậy chắc Mộc tỷ tỷ nấu ăn ngon lắm?”

Phá Nguyệt buồn bực lắc đầu: “Ta có học người ta làm mì, nhưng ăn mãi cũng chán rồi.”

Tiểu Tôn nhìn nàng mỉa mai, ý là nói — Bản thân cô cũng thường thôi, còn chó chê mèo lắm lông!

Phá Nguyệt ở trước mặt thằng nhóc choai choai, sao có thể để mất mặt. Nàng chớp mắt, ngữ khí chậm chạp nói: “Tiểu Tôn, có muốn ăn món mới không?”

Hậu phương lớn vật tư sung túc, Tiểu Tôn nhanh chóng tìm được nồi niêu chén dĩa, thịt và rau cải tươi, còn đốt một chậu than to. Hắn tỉ mỉ dọn dẹp một gian trong nhà tù cho sạch sẽ, bày biện những thứ đã chuẩn bị.

Phá Nguyệt rửa sạch tay, khí thế ngất trời đi đến phòng bếp dã chiến, bắt tay vào nấu nướng. Binh lính canh giữ địa lao thấy Tiểu Tôn cứ chuyển đồ ra ra vào vào cũng có chút kinh ngạc. Sau khi đi vào xem xét một chút, ngửi được mùi thịt bay ra thì an tâm hơn, nháy mắt với Tiểu Tôn mấy cái rồi ra cửa lớn đợi.

Không bao lâu sau, những xâu thịt và rau củ nướng đầu tiên đã ra lò. Phá Nguyệt bưng một khay đầy bảo Tiểu Tôn mang ra đưa cho binh sĩ canh giữ ở cửa trước. Tiểu Tôn với những binh lính này vốn quan hệ rất tốt. Bọn họ nhận lấy ăn ngấu nghiến, ai cũng vui vẻ ra mặt. Trong đó có người vẫn cẩn thận hỏi: “Tướng quân đâu rồi?”

Tiểu Tôn thờ ơ phất tay: “Tướng quân đi kiểm tra lương thảo ở kho thóc phía Nam, mặt trời lặn mới về, yên tâm ăn đi.” Sau đó hắn còn tự ý trở về lều tướng quân, ngựa quen đường cũ tìm được nửa vò rượu còn chưa uống hết trong đống công văn, híp mắt uống một chén. Hắn lại rót đầy chén nữa bưng trở lại địa lao.

Trong địa lao, Nhan Phá Nguyệt miệng gặm đùi gà tay nướng khoai lang, cảm thấy khát chỉ có thể uống nước lạnh. Chợt nghe có mùi rượu xông vào mũi, liền thấy Tiểu Tôn gương mặt đỏ bừng đang quay lại.

“Tỷ uống không?” Tiểu Tôn ngồi xuống ăn một hơi đã đời mới cầm chén đưa cho nàng.

Nhan Phá Nguyệt nhìn chén rượu sang loáng, chợt nhớ đến Nhan Phác Tông.

Ba năm trước ở biệt viện, nàng không được đụng tới thức ăn mặn. Sau đó nghe lão quản nói nếu nàng tròn mười sáu tuổi có thể ăn uống như người bình thường. Nhưng lúc hồi kinh Nhan Phác Tông lại nói cả đời nàng cũng không được dính vào, bởi vì hắn thích nàng trong trắng ngọc ngà.

Con mẹ nó chứ trong trắng ngọc ngà!

Ác cảm trong lòng trỗi dậy, thái độ chống đối cũng lớn theo. Nàng không chút do dự cầm lấy chén rượu , hung hăng uống một hớp lớn.



Mặt trời ngã về tây.

Bộ Thiên Hành trở về lều liền phát hiện có chuyện bất thường.

Hắn vất vả hơn nửa ngày, điều đầu tiên muốn làm chính là lấy vò Nữ Nhi Hồng trăm năm còn thừa hôm nọ uống một ngụm cho đã. Ai ngờ vừa mở vò rượu đã thấy rượu vơi chỉ còn một nửa.

Hắn yêu rượu còn hơn yêu mạng. Số rượu còn thừa sau hôm nâng ly cùng Dung Trạm, hắn định bụng còn uống được một hai bữa nữa. Mắt thấy rượu ngon bị mất trộm, không khỏi khiến hắn giận tím mặt.

Tửu quỷ tự nhiên sẽ có cái mũi thính của tửu quỷ. Theo mùi rượu, hắn nhanh chóng lần đến trước cửa địa lao. Hai viên binh sĩ thấy hắn thì vô cùng hoảng sợ, lắp ba lắp bắp, nghĩ bụng mặt trời còn chưa lặn, sao tướng quân đã về rồi?

Bộ Thiên Hành thấy trong tay một binh sĩ còn cầm cái que trúc, trên mép còn dính chút thịt vụn, mà khóe miệng và quần áo cả hai đều có vết dầu mỡ. Không hiểu sao, bỗng nhiên hắn cũng cảm thấy hơi đói bụng.

Hắn đi vào địa lao, từ xa xa đã ngửi thấy mùi thịt nướng đáng chết. Đến gần xem xét thì chẳng biết từ lúc nào trong nhà lao đã có thêm cái chậu than, bên trên có cái vỉ sắt và hơn chục xâu thịt đã nướng chín ngon lành.

Tiểu Tôn đang cùng Nhan Phá Nguyệt ngồi trên mặt đất ăn uống khí thế, que trúc rải đầy xung quanh. Hai người đồng thời ngước đầu nhìn thấy hắn, sắc mặt cứng đờ.

Bộ Thiên Hành tức điên: “Tiểu Tôn, ăn ngon không!?”

Tiểu Tôn bị dọa lập tức nhảy dựng đứng lên, cảm giác say nhất thời tỉnh hơn phân nửa: “Dạ, tướng quân…”

“Cút!”

Tiểu Tôn cúi đầu chạy một mạch, trước đó còn không quên thò tay nhón theo xâu thịt đang nướng trên vỉ.

Trong địa lao chỉ còn Nhan Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Khí lạnh trong mắt Bộ Thiên Hành ngưng tụ. Nên biết chỉ cần bộ dáng uy nghiêm dù không giận của hắn thôi cũng đủ khiến rất nhiều binh lính quân địch gặp ác mộng.

Nhưng Nhan Phá Nguyệt hình như không thấy vậy. Nàng đứng dậy, duỗi ngón tay ngọc chỉ thẳng vào lồng ngực hắn.

Bộ Thiên Hành vốn đang nhíu mày bực bội, nhưng trông thấy chút hành lá xanh xanh còn sót lại trên ngón tay trắng nõn nà của Phá Nguyệt, đầu ngón tay hình như còn dính mùi rượu thịt, bỗng nhiên cảm thấy càng đói hơn.

Hắn âm thầm nuốt nước bọt, vẫn chần chờ, để mặc nữ tử yếu ớt, không hề biết võ công dùng ngón tay chỉ chỉ trên ngực mình.

“Bộ Diêm La!” Nàng tức giận quát.

Bộ Thiên Hành thong thả đáp: “Thế nào?” Nếu như là người thân tín bên cạnh hắn, nghe ngữ khí của hắn lúc này sẽ biết có điều không ổn.

Nhưng Nhan Phá Nguyệt đã say.

Nàng lại hung hăng chỉ thêm vài cái, ngón tay chọt chọt của nàng làm Bộ Thiên Hành giận quá hóa cười. Nàng quơ quơ tay, thân thể mềm nhũn, mơ màng trượt ngã rồi nằm yên bất động trên mặt đất.

“Dậy!” Hắn nhíu mày, dùng mũi giày nhẹ nhàng đá đá chân nàng, nhưng nàng không hề phản ứng.

Bộ Thiên Hành ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy địa lao hoàn toàn không giống địa lao, mà phạm nhân lại càng không giống phạm nhân.

Đứng một hồi, ánh mắt của hắn cuối cùng cũng trở lại lên vỉ thịt nướng.

Hắn thong thả ngồi xuống, cầm lấy một xâu thịt cắn một miếng nhai nhai ăn thử, hang lông mày đen như mực giãn ra trong nháy mắt.

Ánh mắt sắc bén liếc nhìn nữ nhân nằm dưới đất trong chốc lát. Hắn với tay lấy thêm bảy tám xâu thịt còn thừa, ăn sạch sẽ.

Sau ngày hôm đó, Tiểu Tôn không dám bày đồ nướng trong địa lao nữa. Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn tìm cách đem ít bột mì vào cho Phá Nguyệt làm sủi cảo, mì hoành thánh, cũng coi như cải thiện bữa ăn.

Tuy nhiên lần trước gây tai vạ, Bộ Thiên Hành còn chưa mắng Tiểu Tôn, hắn đã cảm thấy bất an lắm rồi. Hắn theo Bộ Thiên Hành đã năm năm, biết rõ tính tình của người này. Bộ Thiên Hành tuy rằng trước mặt người khác luôn cười hì hì, nhưng với người thân cận lại cực kỳ nghiêm khắc. Bộ tướng quân càng mắng xối xả, càng chứng minh tướng quân không để việc này trong lòng. Ngược lại lần này không chỉ không mắng, mà còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiểu Tôn cảm thấy tướng quân thật là xa lạ, hình như là nổi giận thật rồi.

Lại qua thêm hai ba ngày nữa. Ngày hôm đó đối với Tiểu Tôn mà nói, thật là một ngày vô cùng đặc biệt.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Bộ Thiên Hành. Mặc dù đại quân đã đi viễn chinh, huynh đệ tốt Dung Trạm cũng không ở bên cạnh, nhưng Tiểu Tôn vẫn ra sức lấy lòng cấp trên. Sáng sớm hắn đã nhờ nhà bếp tỉ mỉ chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, còn nhờ người ra thị trấn mua vài vò rượu hảo hạng về.

Chạng vạng tối, Bộ Thiên Hành trở về một chuyến. Hắn quét mắt nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, không hiểu sao lại nhớ đến mùi thịt nướng thơm lừng hôm nọ. Thật ra từ sau khi được nếm, hắn vẫn muốn được thưởng thức lần nữa. Hôm nay lại càng muốn.

Thế là hắn không thừa lời, vội vàng nói: “Ta về muộn một chút. Ngươi chuẩn bị ít thịt nướng đi.”

Tiểu Tôn nghe Bộ Thiên Hành yêu cầu, mừng như mở cờ trong bụng. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là tướng quân không giận hắn. Hắn vội hỏi: “Thuộc hạ có thể nhờ Mộc tỷ tỷ giúp không?”

Bộ Thiên Hành đã cưỡi Đạp Tuyết mất hút trong nháy mắt: “… Tùy ngươi… Ban đêm… không cần… trong lều của ta…”



Giọng nói của Bộ Thiên Hành bị tiếng gió át đi, võ công Tiểu Tôn cũng không cao, chỉ nghe chữ được chữ mất. Hắn đoán rằng tướng quân không cho nướng thịt trong lều của mình, tránh bị ám mùi khói và dầu mỡ, thầm nghĩ chuyện này là đương nhiên.

Hắn ba chân bốn cẳng chạy đến địa lao, còn kéo theo đầy đủ dụng cụ nấu bếp. Nhan Phá Nguyệt vừa nghe vậy, không chần chờ lập tức bắt tay vào làm.

Nướng chín xong xuôi, cơn thèm ăn của Tiểu Tôn lại nổi lên. Hắn lén lút ăn trước mấy xâu thịt, còn vụng trộm rót cho mình một bát rượu. Rượu uống nhiều can đảm càng dư thừa, hắn ngà ngà say nhìn Nhan Phá Nguyệt đứng trước chậu lửa than đầu đổ đầy mồ hôi, cảm thấy bất bình thay cho nàng.

“Mộc tỷ tỷ, hay là lát nữa tỷ đem thịt nướng vào cho tướng quân đi. Tướng quân chỉ là chưa tin tưởng tỷ, nếu ngài biết tỷ là người thế nào, sẽ không làm khó tỷ nữa đâu.”

Nhan Phá Nguyệt vốn vẫn thấy cần phải nói rõ ràng với Bộ Thiên Hành. Nàng nghe nói hôm nay lại là sinh nhật của hắn. Người có chuyện vui lòng cũng thoải mái, hôm nay quả thật là một cơ hội tốt, bèn gật đầu: “Nhưng ta có thể ra khỏi địa lao sao?”

Tiểu Tôn uống xong chén rượu thành ra không biết sợ là gì, trong lòng lại nghĩ Mộc tỷ tỷ trên danh nghĩa cũng là quân nô của tướng quân, hầu hạ ngài là chuyện hiển nhiên. Thế là hắn lấy một cái lệnh bài từ trong ngực áo ném cho nàng: “Tỷ tỷ yên tâm đi, vạn sự đã có ta.” Hắn nghĩ bụng, cùng lắm thì bị tướng quân mắng một trận thôi. Làm người không thể không có nghĩa khí.

Ánh hoàng hôn bao phủ quân doanh yên tĩnh. Từng cơn gió thu đảo qua, xung quanh trống trải vắng lặng, thỉnh thoảng có thủ vệ tuần tra ban đêm ngẫu nhiên đi qua.

Trăng đêm buồn tẻ, Tiểu Tôn say khướt ở trong địa lao miệng không ngừng lẩm bẩm, hình như là nhớ nhà. Phá Nguyệt dù gọi thế nào hắn cũng không tỉnh. Nàng đành bưng một mâm thịt nướng đầy ụ đi đến lều của Bộ Thiên Hành.

Dù sao Bộ Thiên Hành cũng là võ quan ngũ phẩm, lều trại khá rộng rãi, không đến nỗi nào. Phá Nguyệt khẽ khàng gọi hai lần “Bộ tướng quân” nhưng không có người đáp. Nàng nhẹ nhàng đi vào thì thấy trên một án kỷ thấp bé đã bày năm sáu món ăn, bên cạnh còn có một cái chén to trống không, trên đó đặt một đôi đũa. Kế bên là một vò rượu còn thừa hơn phân nửa.

Xem ra Bộ Thiên Hành đã về rồi. Hình như chỉ ăn qua loa vài miếng, nhưng người đã đi đâu rồi?

Nàng đặt mâm thịt nướng xuống đi về phía ghế trúc. Đi qua mới phát hiện có điều không đúng.

Thì ra trong góc khuất còn có một bồn tắm lớn rất. Vừa rồi khuất cái sập nên nàng không nhìn thấy.

Hơi nước nóng từ trong bồn tắm tỏa ra. Một nam nhân đang ngồi tựa vào thành bồn tắm.

Từ góc độ của Nhan Phá Nguyệt, nàng chỉ có thể thấy mái tóc đen ẩm ướt xõa trên vai, còn có cánh tay dài gác lên thành bồn.

Mái tóc màu mực phảng phất mềm mại như tơ lụa. Trên cánh tay thon dài rắn chắc còn đọng mấy giọt nước, phản chiếu ánh nến hơi sáng lên.

Toàn thân Phá Nguyệt cứng đờ.

Dựa theo nội lực thâm hậu của Bộ Thiên Hành, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra nàng, nếu không phải say thì chính là đang ngủ.

Nàng dợm bước định bỏ đi để khỏi xấu hổ. Vừa bước được một bước nhỏ thì khựng lại.

Đối với nàng, nhìn thấy nam nhân ở trần thì có gì đáng nói. Nhưng với người ở thời đại này, hình như ngay cả nam tử cũng cho đây là chuyện đại sự!

Nàng nhớ ngày đó lúc Bộ Thiên Hành điểm huyệt mình vẫn dùng tay áo che bàn tay lại. Nhan Phá Nguyệt đoán mặc dù trông hắn cà lơ phất phơ, chỉ sợ chuyện nam nữ chi phòng cũng cổ hủ y như Dung Trạm.

Phá Nguyệt thầm nghĩ, nàng cũng không tìm được cơ hội đàm phán nào tốt hơn thế này đâu.

Nàng trấn định tinh thần ngồi xuống một lần nữa. Khóe mắt còn không tự chủ được liếc hắn một cái. Không thể không thừa nhận cơ bắp trên cánh tay hắn rất đẹp, hoàn toàn không phải vẻ vai u thịt bắp của mấy người đô con mà là cảm giác dẻo dai vững chắc.

Không ngờ nàng vừa ngồi xuống, Bộ Thiên Hành liền tỉnh lại.

Thật ra hắn chỉ ngủ quên trong chốc lát. Hôm nay kho thóc cách hơn trăm dặm về phía nam có năm trăm xe lương thực được đưa đến. Mặc dù với hắn cái chức quan trông coi lương thảo này chẳng là gì, còn bị các đồng liêu cười nhạo, nhưng một khi bắt tay làm việc, hắn vẫn cẩn thận tỉ mỉ như trước. Vùng này thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, chỗ kho thóc ở phía nam cũng có mưa to. Hắn dầm mưa chỉ huy binh lính dọn dẹp xong mới cưỡi ngựa suốt đêm trở về, đã vô cùng mệt mỏi. Dặn nhà bếp nấu rất nhiều nước nóng, uống vài chén rượu xong lại thư thả tắm một lát, hắn bất tri bất giác ngủ quên.

Hắn nghe tiếng động sau lưng, là tiếng bước chân nhẹ nhàng, hô hấp vững vàng, liền cho đó là Tiểu Tôn. Thế là không thèm mở mắt, lười nhác nói: “Tiểu tử thúi, cả ngày chỉ biết chạy lung tung.”

Phá Nguyệt mỉm cười, đang định mở miệng.

“Tới đây, kỳ lưng cho ta.” Không đợi Phá Nguyệt lên tiếng, chỉ nghe tiếng nước ‘Ào ào’, hắn đã đứng dậy đưa lưng về phía nàng.

Đầu óc Phá Nguyệt trống rỗng trong phút chốc.

Trong hơi nước mờ mịt, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống làm cho hắn có vẻ biếng nhác, thong dong. Mặc dù Bộ Thiên Hành là võ tướng suốt ngày dầm mưa dãi nắng, làn da lại trắng nõn. Cơ bắp toàn thân cũng giống như ở cánh tay, rắn chắc dẻo dai. Dưới làn hơi nước được ánh nến phản chiếu, toàn thân hắn càng lộ ra nam tính cường tráng.

Dù Nhan Phá Nguyệt chưa bao giờ thấy nam nhân lõa thể nhưng nàng cũng biết, thân thể trước mắt là vô cùng quyến rũ.

Bờ vai rộng lớn như ngọn núi nhỏ cao ngất. Cái eo thon mạnh mẽ căng cứng như loài báo. Điểm chết người nhất chính là bọt nước trên mái tóc dài men theo tấm lưng một đường chảy xuống eo, trong nháy mắt biến mất giữa khe của cặp mông rắn chắc vểnh cao.

Hai bên mông gần phía eo của hắn còn có hai chỗ hơi lõm vào, càng làm đậm khí chất đàn ông sung mãn, cũng thêm vài phần đáng yêu. Phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp, xem ra rất mạnh mẽ.

Mặc dù Phá Nguyệt không rõ lắm thế nào là tiêu chuẩn của khêu gợi, lúc này cũng cảm thấy nam nhân trước mặt nàng mỗi một tấc cơ bắp đều quyến rũ khêu gợi vô cùng.

Gương mặt Nhan Phá Nguyệt “Đùng” một cái, nóng rực.

Thôi tiêu rồi, nàng không khỏi vừa nhìn vừa nghĩ, ván này chơi lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Bất Hối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook