Chương 3: Tiêu Hồn
Đinh Mặc
24/05/2013
Đoàn xe đi được hơn mười ngày, lại đi thêm hai ba ngày nữa, mới đến kinh đô.
Mặt trời đỏ như lửa, Nhan Phá Nguyệt nằm trên một tấm da cừu trắng như tuyết, nhìn Nhan Phác Tông nằm bên cạnh mình, mắt nhắm lim dim. Nàng thật sự rất muốn xông tới bóp chết hắn.
Nhưng không dám.
Nàng đã một lần chạy trốn, còn thiếu chút nữa là thành công.
Đó là ba ngày trước, mưa xối xả như trút nước, đoàn xe đi tới một thôn nhỏ, chỉ có thể lánh tạm trong miếu thờ tránh mưa.
Đêm đó, mưa rơi như trống dồn, sợ phía sau miếu thờ bị sụp, Nhan Phác Tông mới sai binh sĩ đi kiểm tra. Lúc hắn xuống xe, nàng giả vờ ngủ cho nên hắn không điểm huyệt đạo của nàng. Nhan Phá Nguyệt thừa cơ, lén lút chuồn từ xe ngựa trốn ra.
Trước xe ngựa chỉ có hai binh sĩ đang tán gẫu, đưa lưng về phía nàng. Nàng dáng điệu uyển chuyển, lại dùng vải bao lấy kiềng vàng trên chân, nép người đi tới cửa vẫn không bị phát hiện.
Nhưng vừa bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, lại va vào một bộ ngực rộng lớn, ấm áp. Người đó cũng đồng thời bắt được nàng, lập tức như bị điện giật buông tay ra.
Hắn vừa muốn mở miệng, Nhan Phá Nguyệt hồi hộp theo dõi cử động của hắn.
Người đó chính là quân sĩ tiến vào biệt viện truyền tin hôm nọ, rõ ràng là tâm phúc của Nhan Phác Tông. Hắn thấy thần sắc Nhan Phá Nguyệt, sửng sốt một lát mới hạ giọng hỏi: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”
“Đừng quản ta.” Nhan Phá Nguyệt vòng qua người hắn đi ra ngoài miếu.
Trên đường đi nàng đã để ý, bên ngoài miếu là một cánh rừng tươi tốt. Chỉ cần nàng trốn được vào rừng, cho dù Nhan Phác Tông có trăm ngàn thủ đoạn cũng không chắc sẽ bắt được nàng.
Ai ngờ binh sĩ này lại vô cùng cố chấp, tự nhiên giơ tay lên, bắt lấy tay nàng, vội nói: “Tiểu thư, bên ngoài… Mưa rất lớn, người đừng đi ra. Đại nhân đã hạ lệnh…”
Tay Nhan Phá Nguyệt bị hắn nắm thật chặt, trong lòng thầm nhủ hỏng bét rồi. Mà binh sĩ bắt được cánh tay mềm mịn lại trắng như tuyết của nàng, nhất thời ngây người, lực tay càng lớn làm Nhan Phá Nguyệt phát đau.
Trong lúc giằng co, phía sau Nhan Phá Nguyệt đã vang lên giọng nói trong ác mộng của nàng:
“Tùy Nhạn, buông tiểu thư ra.”
Tùy Nhạn chính là tục danh của binh sĩ đó. Hắn nghe vậy bỗng bừng tỉnh, lập tức buông Nhan Phá Nguyệt, khom người nói: “Đại nhân, tiểu thư người…”
Nhan Phác Tông không biểu hiện gì chỉ khoát tay, ra hiệu cho hắn rời đi. Sau đó nhàn nhạt nhìn Nhan Phá Nguyệt, rồi xoay người bước lên xe ngựa. Nhan Phá Nguyệt chỉ hận không thể trước bàn dân thiên hạ vạch trần bộ mặt cầm thú của hắn. Nhưng nghĩ lại, lại sợ liên lụy binh sĩ kia, đành bức bối thở dài một hơi, theo hắn lên xe ngựa.
Lúc màn xe hạ xuống, nàng nhìn thấy người tên Tùy Nhạn kia đang đứng khuất trong góc miếu thờ, ngơ ngẩn nhìn về phía này. Nhan Phá Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm mắng “Đồ ngốc”. Sau đó nàng mới dựa vào thành xe, ngoảnh đầu không nhìn Nhan Phác Tông.
Nhưng Nhan Phác Tông làm sao dễ dàng buông tha nàng?
“Ta không có kiên nhẫn chơi trò mèo bắt chuột.” Hắn cười cười, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cổ chân nàng. “Ta chỉ muốn cái thân thể này. Nếu nàng còn bỏ trốn, ta liền bẻ gãy tay chân nàng, như thế nàng ngày ngày chỉ nằm ở trên giường, lại càng thuận tiện cho ta rồi.”
Lúc hắn nói câu này, cặp mắt sâu thẳm tỏa ra sát ý lạnh buốt, khiến Nhan Phá Nguyệt nghĩ, người này, trên chiến trường nhất định là tướng quân giết chóc không gớm tay, công thành đoạt đất, xương trắng đầy đồng. Hắn quả thật sẽ đem nàng dày vò đến người không ra người, ma không ra ma.
Nàng không dám bỏ trốn.
Nhưng đêm nay, Nhan Phác Tông không ngừng bóp chặt hai bàn tay nàng, vần vò các đốt ngón tay, khiến nàng đau suốt cả buổi tối. Nàng nghiến răng nghiến lợi, sống chết không kêu rên một tiếng, đủ để Nhan Phác Tông phải rửa mắt mà nhìn. Đến tận hừng đông, hắn cầm bàn tay nàng, mới ý vị sâu xa nói: “ Nguyệt nhi của ta rất có khí khái.”
Khí khái con khỉ! Nhan Phá Nguyệt tựa người vào vách xe, trong lòng thầm hạ quyết định —— từ giờ đến sinh nhật mười sáu còn ba tháng, nàng vẫn còn cơ hội.
Lỡ như… lỡ như lại bị bắt trở về, cùng lắm là chịu thua cầu xin hắn. Nàng không tin hắn thật sự chỉ muốn một món đồ chơi sứt mẻ không chân không tay.
Nhưng mấy ngày sau, Nhan Phá Nguyệt lại vô cùng lúng túng.
Có thể là hai bàn tay đau nhức cũng không thể khiến nàng khuất phục, Nhan Phác Tông bỗng nhiên hưng trí cởi hết quần áo nàng ném đi, chỉ giữ lại áo yếm. Thế này nàng còn dám chạy đi đâu? Ở trên xe ngựa, nàng chỉ có thể thành thành thật thật núp trong góc khuất, che dấu xuân quang nóng bỏng.
Mỗi đêm, hắn hay quấn lấy nàng mà ngủ. Lâu ngày, Nhan Phá Nguyệt có thể cảm thấy một dòng khí lưu mềm mại nhẹ nhàng như hơi thở, trong thân thể hai người chậm rãi chuyển động. Dòng khí đó làm nàng rất thoải mái, không khỏi càng muốn nhiều hơn. Nhưng đối tượng lại là Nhan Phác Tông, xin miễn cho nàng, kẻ bất tài này đi.
Chỉ là có khi nửa đêm nàng mơ màng ngủ, không hề ý thức thuận theo dòng khí mềm mại, dựa vào lòng hắn càng lúc càng gần, không ngừng ăn đậu hũ chùa. Có một lần, nửa đêm không biết làm sao lại quấy nhiễu đến hắn, bị hắn xoay người một cái đặt nàng nằm dưới thân. Lần đầu tiên Nhan Phá Nguyệt cảm giác được dục vọng cứng rắn của hắn, dọa nàng luống cuống tay chân một phen. Mà hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, mặc nhiên xoay người bước xuống xe ngựa, đi đâu đó rất lâu mới trở về. Nằm xuống ôm chặt nàng mới nói: “Không được như vậy nữa. Bằng không ta không chờ được tới sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, thân thể nàng sẽ tổn thương.”
Cứ thế một đường bình lặng không biến động thẳng tiến, chỉ là trong mắt Nhan Phá Nguyệt, vẻ buồn rầu ảm đạm ngày càng tăng lên.
Vào một buổi trưa, đoàn xe đến một vùng nông thôn. Tuy cả đoạn đường đều khiêm nhường không gióng trống khua chiêng, ven đường vẫn hay có quan viên tới yết kiến Nhan Phác Tông. Hắn tự mình xuống xe ngựa, lại điểm huyệt Nhan Phá Nguyệt để lại trên xe.
Nhan Phá Nguyệt chỉ mặc cái yếm, người quấn áo lông cáo của hắn như một cái bánh chưng bằng tuyết trắng, một mình ở trên xe ngựa vô cùng phiền muộn. Có điều nàng nghĩ kinh đô là nơi phồn hoa, so với cùng sơn dã hoang vu hẻo lánh này, chắc cơ hội bỏ trốn sẽ nhiều hơn?
Nhan Phác Tông không thể cả đời đều bắt nàng ở trong phòng khóa cửa không cho ra ngoài.
Nghĩ đến khả năng này, nàng bất giác rùng mình.
Trong lúc còn đang ngơ ngẩn, nàng chợt nghe bên ngoài màn xe một giọng nói khẩn trương: “Tiểu thư… thuộc hạ… có hái ít trái vải, tiểu thư có muốn ăn không?”
Chính là giọng nói của Tùy Nhạn.
Nhan Phá Nguyệt ngày ấy vì hắn mới thất bại trong gang tấc, nhưng ngẫm nghĩ cho kỹ, thì cũng không thể trách hắn, cơn giận cũng vơi bớt. Nàng hờ hững nói: “Đa tạ, không cần.”
Ngoài màn không có tiếng động, Nhan Phá Nguyệt cho rằng hắn đã đi rồi. Một lát sau, chợt nghe tiếng sột soạt, phía góc màn xe lộ ra khoảng trống, trái vải tròn trịa được một bàn tay to đẩy vào.
Nghe tiếng bước chân Tùy Nhạn xa dần, Nhan Phá Nguyệt trong lòng có chút cảm động. Nhìn quả vải, cũng thèm nuốt nước bọt. Đáng tiếc toàn thân nàng cứng ngắc như sắt, không động đậy gì được.
Lát sau, màn xe được vén ra, Nhan Phác Tông xoay người đi vào. Có thể là cùng quan viên nọ nói chuyện vui, khóe miệng hắn còn mang ý cười.
Trên tay hắn cũng có ít trái vải.
Thấy trái vải nằm trên mặt đất, hắn nghiền ngẫm một lát.
"Lạch cạch." Hắn bước nhẹ một bước, dẫm nát trái vải, trong nháy mắt nước chảy giàn giụa.
Hắn đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ lên vai, giải huyệt cho nàng. Sau đó tự tay lột vỏ trái vải, nhẹ nhàng đưa đến môi nàng.
Nhan Phá Nguyệt kiên quyết mím môi không ăn. Hắn khe khẽ mỉm cười, xốc mạnh áo choàng lông cáo trên người nàng ra, rồi nhón lấy trái vải, men theo đôi môi mọng của nàng dần dần kéo xuống dưới.
Thịt trái vải trong suốt bóng mịn, cái yếm lại đỏ tươi như lửa, càng nổi bật thân thể trắng như tuyết của nàng, yêu kiều mềm mại. Nhan Phác Tông hai ngón tay dài nhón lấy trái vải, men theo đường cong hấp dẫn mà kéo xuống, mắt sắp thấy cảnh xuân mơn mởn thì Nhan Phá Nguyệt đã kêu to: "Ta ăn! Ta ăn!"
Nhan Phác Tông ý cười càng sâu, lại nhặt trái vải lên, đưa lên mũi hít hà một hơi, nhướng đôi mày dài, thảy vào miệng mình.
Ba ngày sau, đoàn xe rốt cuộc cũng đến kinh đô.
Vì Nhan Phác Tông vừa từ tiền tuyến trở về, còn chưa vào cổng thành, đã có thái giám từ trong cung ra nghênh đón. Nhan Phác Tông ra lệnh đoàn xe đưa Nhan Phá Nguyệt về phủ, còn mình thì theo thái giám vào cung.
Chín tầng cung điện, nguy nga tráng lệ.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, người mặc long bào thêu chín rồng, đầu đội kim quan đính ngọc, nhìn Nhan Phác Tông đang quỳ bên dưới, ôn nhuận mỉm cười.
"Ái khanh bình thân, chiến sự vất vả cho khanh rồi."
Hoàng đế nhìn thái giám đang đứng hầu một bên. Thái giám lập tức lấy từ trên bàn ngọc ra một đạo thánh chỉ, nhỏ nhẹ đọc. "... Để ghi nhớ Trấn quốc Đại tướng quân Nhan Phác Tông chiến công hiển hách, trung quân ái quốc, đặc biệt tấn phong vệ úy, thống lĩnh ba vạn cấm vệ quân, ban thưởng chức Đô đốc Bình Châu, Thanh Châu, Vận Châu..."
Nhan Phác Tông cung kính tiếp chỉ tạ ơn, đợi thái giám lui ra rồi, mới cười với hoàng đế nói: "Hoàng Thượng hứa cho vi thần về kinh nghỉ ngơi tịnh dưỡng, lại ban cho vi thần nhiều trách nhiệm như vậy, còn không phải bức vi thần mệt chết."
Hai quân thần vô cùng thân thiết, hoàng đế ý cười ngược lại càng tăng lên: "Ngươi là đại thần cột trụ, cho ngươi điều dưỡng chỉ là cái cớ, chẳng lẽ ngươi thật sự quyết định hồi kinh dưỡng lão?"
Hai quân thần rảnh rỗi hàn huyên một phen, đã thấy gần đến buổi trưa, Nhan Phác Tông đang muốn cáo lui, chợt nghe hoàng đế chuyển đề tài nói: "Được rồi, nghe nói nữ nhi của ngươi cũng hồi kinh phải không?"
Nhan Phác Tông khựng một chút, cười nói: "Vâng. Chỉ là con bé lớn lên nơi sơn dã, thô kệch vụng về, nên chưa dám bẩm báo với hoàng thượng, tránh phải xấu hổ."
Hoàng đế cười haha. Thái giám ở một bên thấy thế mới tiến lên cười nói: "Nhan đại nhân là rồng phượng vạn người có một, nữ nhi sao có thể kém cỏi. Nhớ năm đó lúc tiên hoàng còn tại vị, Nhan đại nhân là thủ khoa thi đình. Nhưng trạng nguyên lang không mong ban thưởng, chỉ xin tiên hoàng ban cho nhân sâm ngàn năm trong cung, cứu mạng nữ nhi đang bệnh tình nguy kịch. Từ đó cả triều văn võ đều biết, Nhan Phác Tông ái nữ như mạng."
Nhan Phác Tông ý cười không đổi. Hoàng đế cười nói: "Vậy sao? Còn có chuyện này sao? Nhan khanh quả thật là tấm gương của phụ mẫu trong thiên hạ. Thế tiểu nữ tử ấy tên gọi là gì? Trẫm nhớ mang máng là một cái tên rất đặc biệt."
"Phá Nguyệt." Nhan Phác Tông đáp. "Nhan Phá Nguyệt."
"Phá Nguyệt..." Hoàng đế gõ nhẹ ngón tay lên long ỷ. "Cái tên này sát khí rất nặng, ngược lại càng tôn thêm thanh thế hổ nữ chiến tướng. Nhan khanh chiến công hiển hách, hôm nay hồi kinh, đã có ai tới phủ dạm hỏi chưa?"
Nhan Phác Tông trong lòng đè nặng, cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, thái giám cười nói tiếp lời: "Hoàng Thượng nhìn xem, người chỉ lo cho thần tử, lại quên mất huyết mạch hoàng thất. Thập thất vương gia năm nay vừa tròn mười chín, còn chưa lập phi."
Hoàng đế kinh ngạc: "Trẫm đúng thật đã quên mất thập thất tiểu đệ của trẫm."
Nhan Phác Tông thấy hoàng thượng lời vàng ý ngọc, liền hạ quyết định, lập tức quỳ xuống: "Vi thần không dám, xin Hoàng Thượng thứ tội!"
Hoàng đế dần thu lại nụ cười, ngữ khí vẫn ôn hòa: "Nhan Khanh xin thứ tội chuyện gì?"
Nhan Phác Tông không đứng dậy, trầm giọng nói: "Tiểu nữ của thần vô cùng bướng bỉnh, dù chưa có mai mối sính lễ, nhưng lòng đã có ý trung nhân."
"Sao?" Hoàng đế bưng tách trà, cúi đầu hớp nhẹ.
Nhan Phác Tông cười nói: "Chính là kỵ binh tướng quân dũng mãnh dưới trướng vi thần −− Trần Tùy Nhạn."
Hoàng đế nghe vậy ngẩn ra: "Chính là tướng quân tiên phong dẹp yên Nam Định thành lần này?"
"Thưa phải. Trần Tùy Nhạn tuy xuất thân nghèo khổ, nhưng tuổi trẻ tài cao, vi thần có ý cho hắn ở rể, làm Hoàng Thượng chê cười rồi."
Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Nhan khanh không cùng trọng thần liên hôn, lại nguyện đem ái nữ gả cho. Có tướng lãnh thương quân lính như con, đây là phúc của Đại Tư ta. Trẫm phong cho tiểu cô nương làm Vọng Nguyệt quận chúa, ban hôn cho nàng cùng Trần tướng quân!"
Nhan Phác Tông người còn chưa về đến phủ, thánh chỉ đã tới trước. Nhan Phá Nguyệt ở trong phủ cùng tướng sĩ, và một đám nô bộc quỳ trên mặt đất. Nghe được hoàng đế tứ hôn cho nàng và "Trần Tùy Nhạn", Nhan Phá Nguyệt vô cùng chấn động.
Thái giám trao thánh chỉ vào tay Nhan Phá Nguyệt, nhìn thấy dung mạo của nàng, khẽ cười khen: "Quận chúa quả nhiên dung mạo xuất chúng." Quản gia tự mình bước tới, ân cần dẫn thái giám ra thiên sảnh dùng trà.
Nhan Phá Nguyệt đứng lên, phía sau các binh sĩ đã hết kinh hoàng, bắt đầu xô xô đẩy đẩy bàn tán, thập phần hưng phấn.
"Trần tướng quân, sau này ngài là quận mã gia nha!" Có người cười nói.
Nhan Phác Tông không có ở đây, các binh sĩ không câu nệ, nói cường vang vọng.
Nhan Phá Nguyệt quay người lại, liền bắt gặp một binh sĩ cao lớn da ngăm đen, là Trần Tùy Nhạn đỏ mặt tía tai nhìn nàng, trong mắt không thể che dấu vui mừng kinh ngạc.
Nhan Phá Nguyệt không cần nghĩ cũng biết sự việc không bình thường, phất ống tay áo, xoay người đi vào phòng.
Ngoài cửa các binh sĩ thân thiện cười nói tranh cãi ầm ĩ không ngừng −− Vì không ai ngờ tới Nhan Phác Tông sẽ đem ái nữ gả đi. Nhan Phá Nguyệt lại nhớ tới ngày đó, Nhan Phác Tông một bước nhẹ nhàng dẫm nát trái vải Trần Tùy Nhạn mang cho nàng, không tự chủ được rùng mình một cái.
Giờ Tuất đã qua, Nhan Phác Tông mới từ trong cung trở về. Lúc hắn vào phòng, Nhan Phá Nguyệt đang cầm ngọc bội ngơ ngẩn nhìn −− chính là Trần Tùy Nhạn cho nha hoàn mang tới. Xem chừng hắn rất cao hứng, cả ngọc bội gia truyền cũng mang tặng luôn. Miếng ngọc ánh lên màu xanh dịu dàng, ấm áp, chỉ là Nhan Phá Nguyện cầm trong tay, càng lúc càng lo lắng cho vị tướng quân tuổi trẻ này.
Quả nhiên, Nhan Phác Tông vẻ mặt mang ý cười lấy đi ngọc bội từ trong tay nàng, sau đó ôm nàng dậy, đi đến bên giường.
Sương phòng này được sắp xếp cạnh phòng ngủ của Nhan Phác Tông. Nhan Phác Tông viện cớ nàng thân thể yếu đuối, dễ bị kinh động, đuổi hết đám nha hoàn ra xa. Bằng thân thủ của hắn, ra vào phòng nàng căn bản sẽ không bị ai phát hiện.
Hắn cũng không nói lời nào, tay vẫn như cũ đan lấy bàn tay nàng, chân quấn vào người nàng, nhắm mắt ngủ say.
Nhan Phá Nguyệt đợi thật lâu, rốt cuộc nhịn không được, hỏi dò: "Đạo thánh chỉ đó, vì sao lại như vậy?"
Nhan Phác Tông lúc này mới mở mắt, cười nói: "Nguyệt nhi đoán không ra?"
Nhan Phá Nguyện trong lòng ong một tiếng, run run hỏi: "Ngươi coi hắn như bình phong?"
Nàng phán đoán như vậy là có nguyên do.
Lúc còn ở biệt viện, nàng từng nhờ lão quản mỗi tháng mua công báo, đọc tin tức thiên hạ đại sự. Lúc đó cũng chỉ là quan tâm tình hình chiến sự Đông Nam, quan tâm tới an nguy của phụ thân. Nàng nhớ rõ ràng, có một kỳ công báo có đăng: "Nhan Phác Tông đại thắng Đông Nam. Tương truyền Nhan tướng quân ái nữ như mạng, ngày đó vì nữ nhi xin thuốc chấn động quần thần. Chẳng biết hôm nay, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, ai có thể cưới được ái nữ của Nhan Đại tướng quân?"
Chính bởi vì cả thiên hạ đều biết Nhan Phác Tông có nữ nhi là Nhan Phá Nguyệt, cho nên nàng suy đoán, Nhan Phác Tông mới không tiện đem nàng về kinh với thân phận cơ thiếp. Nếu là lấy chồng ở rể, thì vừa vặn che dấu.
Nhưng, Trần Tùy Nhạn kia đường đường một đấng nam nhi, chẳng lẽ lại đồng ý?
Nàng châm chọc nói: "Ta không tin Trần Tùy Nhạn lại đồng ý chuyện bỉ ổi như thế."
Nhan Phác Tông cười nói: "Nàng không cần phải thăm dò −− Có đồng ý hay không, không tới lượt hắn quyết định. Đương nhiên..." Bàn tay to của hắn men theo đường cong trên cơ thể nàng nhẹ nhàng vuốt ve. "Ta dĩ nhiên không cho nam nhân khác đụng vào Nguyệt Nhi của ta, dù chỉ một ngón tay. Mấy ngày nữa, Trần Tùy Nhạn sẽ 'vô ý' té ngựa bị thương. Chỉ đáng tiếc một thanh niên trai tráng, từ nay không khác gì thái giám. Có điều theo ngạo khí của Tùy Nhạn, quan trọng nhất vẫn là thể diện, chỉ sợ không dám cho người ngoài biết chuyện."
Nhan Phá Nguyệt hít vào từng đợt khí lạnh −− Thì ra là thế! Kế sách của hắn thật độc ác!
Hắn ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Trần Tùy Nhạn ba tháng sau sẽ quay về biên ải. Sau này, ban ngày nàng là thê tử phòng không chiếc bóng của hắn; buổi tối, phụ thân sẽ lại tới thăm, cùng nàng đêm đêm vợ chồng, tiêu diêu hưởng lạc."
Mặt trời đỏ như lửa, Nhan Phá Nguyệt nằm trên một tấm da cừu trắng như tuyết, nhìn Nhan Phác Tông nằm bên cạnh mình, mắt nhắm lim dim. Nàng thật sự rất muốn xông tới bóp chết hắn.
Nhưng không dám.
Nàng đã một lần chạy trốn, còn thiếu chút nữa là thành công.
Đó là ba ngày trước, mưa xối xả như trút nước, đoàn xe đi tới một thôn nhỏ, chỉ có thể lánh tạm trong miếu thờ tránh mưa.
Đêm đó, mưa rơi như trống dồn, sợ phía sau miếu thờ bị sụp, Nhan Phác Tông mới sai binh sĩ đi kiểm tra. Lúc hắn xuống xe, nàng giả vờ ngủ cho nên hắn không điểm huyệt đạo của nàng. Nhan Phá Nguyệt thừa cơ, lén lút chuồn từ xe ngựa trốn ra.
Trước xe ngựa chỉ có hai binh sĩ đang tán gẫu, đưa lưng về phía nàng. Nàng dáng điệu uyển chuyển, lại dùng vải bao lấy kiềng vàng trên chân, nép người đi tới cửa vẫn không bị phát hiện.
Nhưng vừa bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, lại va vào một bộ ngực rộng lớn, ấm áp. Người đó cũng đồng thời bắt được nàng, lập tức như bị điện giật buông tay ra.
Hắn vừa muốn mở miệng, Nhan Phá Nguyệt hồi hộp theo dõi cử động của hắn.
Người đó chính là quân sĩ tiến vào biệt viện truyền tin hôm nọ, rõ ràng là tâm phúc của Nhan Phác Tông. Hắn thấy thần sắc Nhan Phá Nguyệt, sửng sốt một lát mới hạ giọng hỏi: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”
“Đừng quản ta.” Nhan Phá Nguyệt vòng qua người hắn đi ra ngoài miếu.
Trên đường đi nàng đã để ý, bên ngoài miếu là một cánh rừng tươi tốt. Chỉ cần nàng trốn được vào rừng, cho dù Nhan Phác Tông có trăm ngàn thủ đoạn cũng không chắc sẽ bắt được nàng.
Ai ngờ binh sĩ này lại vô cùng cố chấp, tự nhiên giơ tay lên, bắt lấy tay nàng, vội nói: “Tiểu thư, bên ngoài… Mưa rất lớn, người đừng đi ra. Đại nhân đã hạ lệnh…”
Tay Nhan Phá Nguyệt bị hắn nắm thật chặt, trong lòng thầm nhủ hỏng bét rồi. Mà binh sĩ bắt được cánh tay mềm mịn lại trắng như tuyết của nàng, nhất thời ngây người, lực tay càng lớn làm Nhan Phá Nguyệt phát đau.
Trong lúc giằng co, phía sau Nhan Phá Nguyệt đã vang lên giọng nói trong ác mộng của nàng:
“Tùy Nhạn, buông tiểu thư ra.”
Tùy Nhạn chính là tục danh của binh sĩ đó. Hắn nghe vậy bỗng bừng tỉnh, lập tức buông Nhan Phá Nguyệt, khom người nói: “Đại nhân, tiểu thư người…”
Nhan Phác Tông không biểu hiện gì chỉ khoát tay, ra hiệu cho hắn rời đi. Sau đó nhàn nhạt nhìn Nhan Phá Nguyệt, rồi xoay người bước lên xe ngựa. Nhan Phá Nguyệt chỉ hận không thể trước bàn dân thiên hạ vạch trần bộ mặt cầm thú của hắn. Nhưng nghĩ lại, lại sợ liên lụy binh sĩ kia, đành bức bối thở dài một hơi, theo hắn lên xe ngựa.
Lúc màn xe hạ xuống, nàng nhìn thấy người tên Tùy Nhạn kia đang đứng khuất trong góc miếu thờ, ngơ ngẩn nhìn về phía này. Nhan Phá Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm mắng “Đồ ngốc”. Sau đó nàng mới dựa vào thành xe, ngoảnh đầu không nhìn Nhan Phác Tông.
Nhưng Nhan Phác Tông làm sao dễ dàng buông tha nàng?
“Ta không có kiên nhẫn chơi trò mèo bắt chuột.” Hắn cười cười, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cổ chân nàng. “Ta chỉ muốn cái thân thể này. Nếu nàng còn bỏ trốn, ta liền bẻ gãy tay chân nàng, như thế nàng ngày ngày chỉ nằm ở trên giường, lại càng thuận tiện cho ta rồi.”
Lúc hắn nói câu này, cặp mắt sâu thẳm tỏa ra sát ý lạnh buốt, khiến Nhan Phá Nguyệt nghĩ, người này, trên chiến trường nhất định là tướng quân giết chóc không gớm tay, công thành đoạt đất, xương trắng đầy đồng. Hắn quả thật sẽ đem nàng dày vò đến người không ra người, ma không ra ma.
Nàng không dám bỏ trốn.
Nhưng đêm nay, Nhan Phác Tông không ngừng bóp chặt hai bàn tay nàng, vần vò các đốt ngón tay, khiến nàng đau suốt cả buổi tối. Nàng nghiến răng nghiến lợi, sống chết không kêu rên một tiếng, đủ để Nhan Phác Tông phải rửa mắt mà nhìn. Đến tận hừng đông, hắn cầm bàn tay nàng, mới ý vị sâu xa nói: “ Nguyệt nhi của ta rất có khí khái.”
Khí khái con khỉ! Nhan Phá Nguyệt tựa người vào vách xe, trong lòng thầm hạ quyết định —— từ giờ đến sinh nhật mười sáu còn ba tháng, nàng vẫn còn cơ hội.
Lỡ như… lỡ như lại bị bắt trở về, cùng lắm là chịu thua cầu xin hắn. Nàng không tin hắn thật sự chỉ muốn một món đồ chơi sứt mẻ không chân không tay.
Nhưng mấy ngày sau, Nhan Phá Nguyệt lại vô cùng lúng túng.
Có thể là hai bàn tay đau nhức cũng không thể khiến nàng khuất phục, Nhan Phác Tông bỗng nhiên hưng trí cởi hết quần áo nàng ném đi, chỉ giữ lại áo yếm. Thế này nàng còn dám chạy đi đâu? Ở trên xe ngựa, nàng chỉ có thể thành thành thật thật núp trong góc khuất, che dấu xuân quang nóng bỏng.
Mỗi đêm, hắn hay quấn lấy nàng mà ngủ. Lâu ngày, Nhan Phá Nguyệt có thể cảm thấy một dòng khí lưu mềm mại nhẹ nhàng như hơi thở, trong thân thể hai người chậm rãi chuyển động. Dòng khí đó làm nàng rất thoải mái, không khỏi càng muốn nhiều hơn. Nhưng đối tượng lại là Nhan Phác Tông, xin miễn cho nàng, kẻ bất tài này đi.
Chỉ là có khi nửa đêm nàng mơ màng ngủ, không hề ý thức thuận theo dòng khí mềm mại, dựa vào lòng hắn càng lúc càng gần, không ngừng ăn đậu hũ chùa. Có một lần, nửa đêm không biết làm sao lại quấy nhiễu đến hắn, bị hắn xoay người một cái đặt nàng nằm dưới thân. Lần đầu tiên Nhan Phá Nguyệt cảm giác được dục vọng cứng rắn của hắn, dọa nàng luống cuống tay chân một phen. Mà hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, mặc nhiên xoay người bước xuống xe ngựa, đi đâu đó rất lâu mới trở về. Nằm xuống ôm chặt nàng mới nói: “Không được như vậy nữa. Bằng không ta không chờ được tới sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, thân thể nàng sẽ tổn thương.”
Cứ thế một đường bình lặng không biến động thẳng tiến, chỉ là trong mắt Nhan Phá Nguyệt, vẻ buồn rầu ảm đạm ngày càng tăng lên.
Vào một buổi trưa, đoàn xe đến một vùng nông thôn. Tuy cả đoạn đường đều khiêm nhường không gióng trống khua chiêng, ven đường vẫn hay có quan viên tới yết kiến Nhan Phác Tông. Hắn tự mình xuống xe ngựa, lại điểm huyệt Nhan Phá Nguyệt để lại trên xe.
Nhan Phá Nguyệt chỉ mặc cái yếm, người quấn áo lông cáo của hắn như một cái bánh chưng bằng tuyết trắng, một mình ở trên xe ngựa vô cùng phiền muộn. Có điều nàng nghĩ kinh đô là nơi phồn hoa, so với cùng sơn dã hoang vu hẻo lánh này, chắc cơ hội bỏ trốn sẽ nhiều hơn?
Nhan Phác Tông không thể cả đời đều bắt nàng ở trong phòng khóa cửa không cho ra ngoài.
Nghĩ đến khả năng này, nàng bất giác rùng mình.
Trong lúc còn đang ngơ ngẩn, nàng chợt nghe bên ngoài màn xe một giọng nói khẩn trương: “Tiểu thư… thuộc hạ… có hái ít trái vải, tiểu thư có muốn ăn không?”
Chính là giọng nói của Tùy Nhạn.
Nhan Phá Nguyệt ngày ấy vì hắn mới thất bại trong gang tấc, nhưng ngẫm nghĩ cho kỹ, thì cũng không thể trách hắn, cơn giận cũng vơi bớt. Nàng hờ hững nói: “Đa tạ, không cần.”
Ngoài màn không có tiếng động, Nhan Phá Nguyệt cho rằng hắn đã đi rồi. Một lát sau, chợt nghe tiếng sột soạt, phía góc màn xe lộ ra khoảng trống, trái vải tròn trịa được một bàn tay to đẩy vào.
Nghe tiếng bước chân Tùy Nhạn xa dần, Nhan Phá Nguyệt trong lòng có chút cảm động. Nhìn quả vải, cũng thèm nuốt nước bọt. Đáng tiếc toàn thân nàng cứng ngắc như sắt, không động đậy gì được.
Lát sau, màn xe được vén ra, Nhan Phác Tông xoay người đi vào. Có thể là cùng quan viên nọ nói chuyện vui, khóe miệng hắn còn mang ý cười.
Trên tay hắn cũng có ít trái vải.
Thấy trái vải nằm trên mặt đất, hắn nghiền ngẫm một lát.
"Lạch cạch." Hắn bước nhẹ một bước, dẫm nát trái vải, trong nháy mắt nước chảy giàn giụa.
Hắn đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ lên vai, giải huyệt cho nàng. Sau đó tự tay lột vỏ trái vải, nhẹ nhàng đưa đến môi nàng.
Nhan Phá Nguyệt kiên quyết mím môi không ăn. Hắn khe khẽ mỉm cười, xốc mạnh áo choàng lông cáo trên người nàng ra, rồi nhón lấy trái vải, men theo đôi môi mọng của nàng dần dần kéo xuống dưới.
Thịt trái vải trong suốt bóng mịn, cái yếm lại đỏ tươi như lửa, càng nổi bật thân thể trắng như tuyết của nàng, yêu kiều mềm mại. Nhan Phác Tông hai ngón tay dài nhón lấy trái vải, men theo đường cong hấp dẫn mà kéo xuống, mắt sắp thấy cảnh xuân mơn mởn thì Nhan Phá Nguyệt đã kêu to: "Ta ăn! Ta ăn!"
Nhan Phác Tông ý cười càng sâu, lại nhặt trái vải lên, đưa lên mũi hít hà một hơi, nhướng đôi mày dài, thảy vào miệng mình.
Ba ngày sau, đoàn xe rốt cuộc cũng đến kinh đô.
Vì Nhan Phác Tông vừa từ tiền tuyến trở về, còn chưa vào cổng thành, đã có thái giám từ trong cung ra nghênh đón. Nhan Phác Tông ra lệnh đoàn xe đưa Nhan Phá Nguyệt về phủ, còn mình thì theo thái giám vào cung.
Chín tầng cung điện, nguy nga tráng lệ.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, người mặc long bào thêu chín rồng, đầu đội kim quan đính ngọc, nhìn Nhan Phác Tông đang quỳ bên dưới, ôn nhuận mỉm cười.
"Ái khanh bình thân, chiến sự vất vả cho khanh rồi."
Hoàng đế nhìn thái giám đang đứng hầu một bên. Thái giám lập tức lấy từ trên bàn ngọc ra một đạo thánh chỉ, nhỏ nhẹ đọc. "... Để ghi nhớ Trấn quốc Đại tướng quân Nhan Phác Tông chiến công hiển hách, trung quân ái quốc, đặc biệt tấn phong vệ úy, thống lĩnh ba vạn cấm vệ quân, ban thưởng chức Đô đốc Bình Châu, Thanh Châu, Vận Châu..."
Nhan Phác Tông cung kính tiếp chỉ tạ ơn, đợi thái giám lui ra rồi, mới cười với hoàng đế nói: "Hoàng Thượng hứa cho vi thần về kinh nghỉ ngơi tịnh dưỡng, lại ban cho vi thần nhiều trách nhiệm như vậy, còn không phải bức vi thần mệt chết."
Hai quân thần vô cùng thân thiết, hoàng đế ý cười ngược lại càng tăng lên: "Ngươi là đại thần cột trụ, cho ngươi điều dưỡng chỉ là cái cớ, chẳng lẽ ngươi thật sự quyết định hồi kinh dưỡng lão?"
Hai quân thần rảnh rỗi hàn huyên một phen, đã thấy gần đến buổi trưa, Nhan Phác Tông đang muốn cáo lui, chợt nghe hoàng đế chuyển đề tài nói: "Được rồi, nghe nói nữ nhi của ngươi cũng hồi kinh phải không?"
Nhan Phác Tông khựng một chút, cười nói: "Vâng. Chỉ là con bé lớn lên nơi sơn dã, thô kệch vụng về, nên chưa dám bẩm báo với hoàng thượng, tránh phải xấu hổ."
Hoàng đế cười haha. Thái giám ở một bên thấy thế mới tiến lên cười nói: "Nhan đại nhân là rồng phượng vạn người có một, nữ nhi sao có thể kém cỏi. Nhớ năm đó lúc tiên hoàng còn tại vị, Nhan đại nhân là thủ khoa thi đình. Nhưng trạng nguyên lang không mong ban thưởng, chỉ xin tiên hoàng ban cho nhân sâm ngàn năm trong cung, cứu mạng nữ nhi đang bệnh tình nguy kịch. Từ đó cả triều văn võ đều biết, Nhan Phác Tông ái nữ như mạng."
Nhan Phác Tông ý cười không đổi. Hoàng đế cười nói: "Vậy sao? Còn có chuyện này sao? Nhan khanh quả thật là tấm gương của phụ mẫu trong thiên hạ. Thế tiểu nữ tử ấy tên gọi là gì? Trẫm nhớ mang máng là một cái tên rất đặc biệt."
"Phá Nguyệt." Nhan Phác Tông đáp. "Nhan Phá Nguyệt."
"Phá Nguyệt..." Hoàng đế gõ nhẹ ngón tay lên long ỷ. "Cái tên này sát khí rất nặng, ngược lại càng tôn thêm thanh thế hổ nữ chiến tướng. Nhan khanh chiến công hiển hách, hôm nay hồi kinh, đã có ai tới phủ dạm hỏi chưa?"
Nhan Phác Tông trong lòng đè nặng, cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, thái giám cười nói tiếp lời: "Hoàng Thượng nhìn xem, người chỉ lo cho thần tử, lại quên mất huyết mạch hoàng thất. Thập thất vương gia năm nay vừa tròn mười chín, còn chưa lập phi."
Hoàng đế kinh ngạc: "Trẫm đúng thật đã quên mất thập thất tiểu đệ của trẫm."
Nhan Phác Tông thấy hoàng thượng lời vàng ý ngọc, liền hạ quyết định, lập tức quỳ xuống: "Vi thần không dám, xin Hoàng Thượng thứ tội!"
Hoàng đế dần thu lại nụ cười, ngữ khí vẫn ôn hòa: "Nhan Khanh xin thứ tội chuyện gì?"
Nhan Phác Tông không đứng dậy, trầm giọng nói: "Tiểu nữ của thần vô cùng bướng bỉnh, dù chưa có mai mối sính lễ, nhưng lòng đã có ý trung nhân."
"Sao?" Hoàng đế bưng tách trà, cúi đầu hớp nhẹ.
Nhan Phác Tông cười nói: "Chính là kỵ binh tướng quân dũng mãnh dưới trướng vi thần −− Trần Tùy Nhạn."
Hoàng đế nghe vậy ngẩn ra: "Chính là tướng quân tiên phong dẹp yên Nam Định thành lần này?"
"Thưa phải. Trần Tùy Nhạn tuy xuất thân nghèo khổ, nhưng tuổi trẻ tài cao, vi thần có ý cho hắn ở rể, làm Hoàng Thượng chê cười rồi."
Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Nhan khanh không cùng trọng thần liên hôn, lại nguyện đem ái nữ gả cho. Có tướng lãnh thương quân lính như con, đây là phúc của Đại Tư ta. Trẫm phong cho tiểu cô nương làm Vọng Nguyệt quận chúa, ban hôn cho nàng cùng Trần tướng quân!"
Nhan Phác Tông người còn chưa về đến phủ, thánh chỉ đã tới trước. Nhan Phá Nguyệt ở trong phủ cùng tướng sĩ, và một đám nô bộc quỳ trên mặt đất. Nghe được hoàng đế tứ hôn cho nàng và "Trần Tùy Nhạn", Nhan Phá Nguyệt vô cùng chấn động.
Thái giám trao thánh chỉ vào tay Nhan Phá Nguyệt, nhìn thấy dung mạo của nàng, khẽ cười khen: "Quận chúa quả nhiên dung mạo xuất chúng." Quản gia tự mình bước tới, ân cần dẫn thái giám ra thiên sảnh dùng trà.
Nhan Phá Nguyệt đứng lên, phía sau các binh sĩ đã hết kinh hoàng, bắt đầu xô xô đẩy đẩy bàn tán, thập phần hưng phấn.
"Trần tướng quân, sau này ngài là quận mã gia nha!" Có người cười nói.
Nhan Phác Tông không có ở đây, các binh sĩ không câu nệ, nói cường vang vọng.
Nhan Phá Nguyệt quay người lại, liền bắt gặp một binh sĩ cao lớn da ngăm đen, là Trần Tùy Nhạn đỏ mặt tía tai nhìn nàng, trong mắt không thể che dấu vui mừng kinh ngạc.
Nhan Phá Nguyệt không cần nghĩ cũng biết sự việc không bình thường, phất ống tay áo, xoay người đi vào phòng.
Ngoài cửa các binh sĩ thân thiện cười nói tranh cãi ầm ĩ không ngừng −− Vì không ai ngờ tới Nhan Phác Tông sẽ đem ái nữ gả đi. Nhan Phá Nguyệt lại nhớ tới ngày đó, Nhan Phác Tông một bước nhẹ nhàng dẫm nát trái vải Trần Tùy Nhạn mang cho nàng, không tự chủ được rùng mình một cái.
Giờ Tuất đã qua, Nhan Phác Tông mới từ trong cung trở về. Lúc hắn vào phòng, Nhan Phá Nguyệt đang cầm ngọc bội ngơ ngẩn nhìn −− chính là Trần Tùy Nhạn cho nha hoàn mang tới. Xem chừng hắn rất cao hứng, cả ngọc bội gia truyền cũng mang tặng luôn. Miếng ngọc ánh lên màu xanh dịu dàng, ấm áp, chỉ là Nhan Phá Nguyện cầm trong tay, càng lúc càng lo lắng cho vị tướng quân tuổi trẻ này.
Quả nhiên, Nhan Phác Tông vẻ mặt mang ý cười lấy đi ngọc bội từ trong tay nàng, sau đó ôm nàng dậy, đi đến bên giường.
Sương phòng này được sắp xếp cạnh phòng ngủ của Nhan Phác Tông. Nhan Phác Tông viện cớ nàng thân thể yếu đuối, dễ bị kinh động, đuổi hết đám nha hoàn ra xa. Bằng thân thủ của hắn, ra vào phòng nàng căn bản sẽ không bị ai phát hiện.
Hắn cũng không nói lời nào, tay vẫn như cũ đan lấy bàn tay nàng, chân quấn vào người nàng, nhắm mắt ngủ say.
Nhan Phá Nguyệt đợi thật lâu, rốt cuộc nhịn không được, hỏi dò: "Đạo thánh chỉ đó, vì sao lại như vậy?"
Nhan Phác Tông lúc này mới mở mắt, cười nói: "Nguyệt nhi đoán không ra?"
Nhan Phá Nguyện trong lòng ong một tiếng, run run hỏi: "Ngươi coi hắn như bình phong?"
Nàng phán đoán như vậy là có nguyên do.
Lúc còn ở biệt viện, nàng từng nhờ lão quản mỗi tháng mua công báo, đọc tin tức thiên hạ đại sự. Lúc đó cũng chỉ là quan tâm tình hình chiến sự Đông Nam, quan tâm tới an nguy của phụ thân. Nàng nhớ rõ ràng, có một kỳ công báo có đăng: "Nhan Phác Tông đại thắng Đông Nam. Tương truyền Nhan tướng quân ái nữ như mạng, ngày đó vì nữ nhi xin thuốc chấn động quần thần. Chẳng biết hôm nay, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, ai có thể cưới được ái nữ của Nhan Đại tướng quân?"
Chính bởi vì cả thiên hạ đều biết Nhan Phác Tông có nữ nhi là Nhan Phá Nguyệt, cho nên nàng suy đoán, Nhan Phác Tông mới không tiện đem nàng về kinh với thân phận cơ thiếp. Nếu là lấy chồng ở rể, thì vừa vặn che dấu.
Nhưng, Trần Tùy Nhạn kia đường đường một đấng nam nhi, chẳng lẽ lại đồng ý?
Nàng châm chọc nói: "Ta không tin Trần Tùy Nhạn lại đồng ý chuyện bỉ ổi như thế."
Nhan Phác Tông cười nói: "Nàng không cần phải thăm dò −− Có đồng ý hay không, không tới lượt hắn quyết định. Đương nhiên..." Bàn tay to của hắn men theo đường cong trên cơ thể nàng nhẹ nhàng vuốt ve. "Ta dĩ nhiên không cho nam nhân khác đụng vào Nguyệt Nhi của ta, dù chỉ một ngón tay. Mấy ngày nữa, Trần Tùy Nhạn sẽ 'vô ý' té ngựa bị thương. Chỉ đáng tiếc một thanh niên trai tráng, từ nay không khác gì thái giám. Có điều theo ngạo khí của Tùy Nhạn, quan trọng nhất vẫn là thể diện, chỉ sợ không dám cho người ngoài biết chuyện."
Nhan Phá Nguyệt hít vào từng đợt khí lạnh −− Thì ra là thế! Kế sách của hắn thật độc ác!
Hắn ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Trần Tùy Nhạn ba tháng sau sẽ quay về biên ải. Sau này, ban ngày nàng là thê tử phòng không chiếc bóng của hắn; buổi tối, phụ thân sẽ lại tới thăm, cùng nàng đêm đêm vợ chồng, tiêu diêu hưởng lạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.