Chương 128: Quyển 1 - Chương 104-2: Trùng hợp (2)
Cao Nguyệt
22/05/2017
Mối nguy hiểm rủi ro này Trương Huyễn đã giải quyết xong nó từ lâu rồi, cho nên hắn càng thản nhiên đáp lại:
- Đại tướng quân ngài thân ở Liêu Đông nên có lẽ vẫn chưa biết chuyện này, Binh bộ đã hủy bỏ điều lệnh cấm đó rồi, cho phép binh lính được xuất doanh dưới sự dẫn dắt của tướng lĩnh, ty chức không làm trái với quy định của Binh bộ.
- Đó là chuyện của Binh bộ, nhưng nơi đây là Kiêu Quả quân, chưa có sự đồng ý của ta mà ngươi dám dẫn binh ra khỏi quân doanh, đây chính là làm trái với quy định.
- Đại tướng quân thân ở Liêu Đông, ty chức đã nhận được sự phê chuẩn của Tư Mã tướng quân, ngài ấy là chủ tướng quân phủ còn ty chức chỉ là một lang tướng, nếu như thực sự có làm trái với quy định, vậy thì chuyện này nên do chủ tướng đứng ra chịu trách nhiệm chứ không đến lượt của ty chức, càng không phải làm phiền đại tướng quân đích thân đến đây.
Vũ Văn Thuật cười lạnh mà rằng:
- Hay cho cái miệng lưỡi giảo hoạt, đáng tiếc là ngươi không hiểu quy tắc của ta vậy thì ta cũng không ngại nói cho ngươi hay: trong quân doanh của ta, cho dù chỉ là một tên lính tốt vi phạm quy định thì ta đây cũng sẽ giết chết không tha, Trương Huyễn ngươi, đừng cho rằng ngươi có người ở đằng sau chống lưng cho là ta không dám động đến ngươi, hôm nay chính là ngày ngươi phải khóc đó, người đâu, đến bắt hắn lại cho ta!
Mấy chục thân binh xông lên nhưng lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trần Húc dẫn theo hơn 100 binh lính xông lên, bao vây quanh Trương Huyễn, Trần Húc hô to:
- Ai dám động vào tướng quân của chúng ta!
Vũ Văn Thuật giận dữ hét lớn:
- Trương Huyễn, ngươi là cấp dưới mà dám phạm thượng sao?
Trương Huyễn ngầm thở dài: “Chỉ cần hắn còn ở trong quân Kiêu Quả thì về cơ bản là hắn sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Vũ Văn Thuật, hắn thực sự không muốn làm liên lụy đến thuộc hạ”, lập tức hạ lênh:
- Tất cả mọi người lùi hết xuống cho ta!
Bọn lính bất đắc dĩ từ từ lui xuống phía sau, hàng chục thân binh của Vũ Văn Thuật nhanh chóng bao vây lấy Trương Huyễn, Vũ Văn Thuật đắc ý cười lớn:
- Trương Huyễn, ngươi mà cũng có ngày bị ta bắt như thế này sao?
Đúng lúc này thì từ đằng xa vang lên một tiếng hét lớn:
- Khoan đã!
Vũ Văn Thuật vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy từ đằng sau chạy đến mười mấy kỵ binh, người dẫn đầu là một lão tướng có dáng người vạm vỡ to lớn, mặc một bộ kim khôi ngân giáp, đó chính là đại tướng quân tiền quân Lai Hộ Nhi.
Lai Hộ Nhi vội vàng chạy tới, ghìm chặt chiến mã và cười nói với Vũ Văn Thuật:
- Ta đặc biệt đến tìm Vũ Văn đại tướng quân, thì nghe nói Vũ Văn đại tướng quân đến phủ thứ 27 cho nên ta đã vội vàng chạy tới, quả nhiên là tìm được đại tướng quân.
- Lai đại tướng quân tìm ta có chuyện gì không?
Vũ Văn Thuật không kiên nhẫn mà hỏi luôn.
Lai Hộ Nhi dùng roi ngựa chỉ vào Trương Huyễn mà nói:
- Ta đến đây là vì Trương tướng quân!
Sắc mặt của Vũ Văn Thuật liền sa sầm, nói với giọng vô cùng bất mãn:
- Có chuyện gì thì về quân bộ hẵng nói, Lai đại tướng quân xin đừng có can thiệp vào chuyện ta đây xử lý tướng lĩnh vi phạm quy định.
Lai Hộ Nhi nhìn lướt qua Trương Huyễn vừa cười vừa nói:
- Vũ Văn đại tướng quân có điều này không biết, vị Trương tướng quân này đã trở thành bộ hạ của tôi rồi. Nếu như ngài ấy có vi phạm quân quy thì cũng nên là để tôi đây đứng ra xử phạt, không cần phải làm phiền đến Vũ Văn đại tướng quân.
- Ngài nói cái gì vậy?
Vũ Văn Thuật ngơ ngẩn cả người.
Lai Hộ Nhi giơ lên một quyển điệp văn:
- Đây là hạ văn chính thức của Binh bộ, không chỉ có chữ kỹ của Ngô thượng thư Binh bộ mà còn có cả châu phê (lời phê bằng bút đỏ) của Thánh thượng, cho phép tôi điều động hai vạn binh lính từ quân Kiêu Quả, bên trên còn có cả danh sách cụ thể, trong này viết rất rõ ràng, Võ Dũng lang tướng Trương Huyễn thuộc doanh thứ 3 phủ thứ 27 quân Kiêu Quả, Vũ Văn đại tướng quân có cần phải đi xác nhận với Binh bộ hay không?
Vũ Văn Thuật đứng hồi lâu mà không nói được câu nào, đây chính là sự trùng hợp hay sao, hay chính là Lai Hộ Nhi cố ý giở trò, ông ta lập tức cả giận mà rằng:
- Không có sự đồng ý của tôi, ngài không thể điều động hắn đi đâu hết!
Ánh mắt sáng ngời của Lai Hộ Nhi nhìn thẳng vào ông ta:
- Vũ Văn đại tướng quân, chuyện này, tôi và ngài đã nói rõ ràng trước mặt của Thánh thượng, quân đội là do Binh bộ quyết định, còn đại tướng chỉ cần bản thân người ấy đồng ý điều động đến tiền quân của tôi, thì ngài cũng không thể nào phản đối được, trừ phi ngài nói lời mà không giữ lời.
Vũ Văn Thuật hừ mạnh một cái, quay đầu bước đi không nói câu nào, Lai Hộ Nhi nhìn Trương Huyễn và nói:
- Trương tướng quân, ngài có đồng ý điều nhập vào tiền quân không?
Trương Huyễn nhìn Vũ Văn Thuật, không hề do dự đáp lại:
- Ty chức đương nhiên là đồng ý.
Vũ Văn Thuật tức đến mức mặt đỏ tía tai, giận tím gan tím ruột, mặc dù trong lòng ông ta ngàn lần vạn lần không đồng ý nhưng ông ta cũng không thể nào vì một tên nhãi nhép Trương Huyễn mà trở thành một người thất hứa trước mặt Thánh thượng. Bây giờ thì ông ta vẫn chưa thể dứt khoát diệt trừ Trương Huyễn và ông ta cũng biết rằng hôm nay là Trương Huyễn đã may mắn thoát chết, cho nên Vũ Văn Thuật chỉ biết trừng mắt lên chằm chằm nhìn thẳng vào Trương Huyễn, nổi giận đùng đùng mà quát rằng:
- Ngày tháng còn dài, chúng ta hãy cứ chống mắt lên mà coi!
Ông ta vung tay lên dẫn theo mấy chục thị vệ kia thúc ngựa đi luôn, rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Còn Mã Tốn Vũ thì rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử, đi cũng không được ở lại cũng không xong. Trương Huyễn thúc ngựa tiến lên và nói với y:
- Ta chỉ khuyên Mã trưởng sử một câu thôi, làm người thì cũng phải biết để lại cho mình một con đường lui, hôm nay ngài vì chút tư lợi cỏn con mà muốn dồn ta vào chỗ chết, rồi cũng sẽ có một ngày ta trả lại ngươi gấp đôi.
Sắc mặt của Mã Tốn Vũ biến sắc, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Trương Huyễn, y cũng không dám hành lễ với Lai Hộ Nhi, liền quay người vội vàng đi về phía đại doanh.
Trương Huyễn quay người xuống ngựa, bước lên trên cúi người thật sâu hành lễ với Lai Hộ Nhi:
- Ty chức tham kiến Lai đại tướng quân!
- Trương tướng quân, tìm được ngài đúng là không dễ dàng gì!
Lai Hộ Nhi ha ha cười lớn.
Trong lòng Trương Huyễn cảm thấy vô cùng cảm kích, hôm nay Lai Hộ Nhi đã đến đúng lúc, nếu không thì bản thân hắn đã bị Vũ Văn Thuật làm cho một bữa nhục nhã, Vũ Văn Thuật có lẽ còn nhân cơ hội này mà đánh hắn cho tới chết.
- Ty chức đa tạ ân cứu mạng kịp thời của Lai đại tướng quân!
- Thực ra thì tôi đến đây cũng không phải chỉ để cứu ngài, chỉ là trùng hợp mà thôi, đi thôi, chúng ta hãy vào trong quân doanh và nói chuyện.
Hai người cùng bước song hành với nhau, chầm chậm tiến vào quân doanh.
- Đại tướng quân ngài thân ở Liêu Đông nên có lẽ vẫn chưa biết chuyện này, Binh bộ đã hủy bỏ điều lệnh cấm đó rồi, cho phép binh lính được xuất doanh dưới sự dẫn dắt của tướng lĩnh, ty chức không làm trái với quy định của Binh bộ.
- Đó là chuyện của Binh bộ, nhưng nơi đây là Kiêu Quả quân, chưa có sự đồng ý của ta mà ngươi dám dẫn binh ra khỏi quân doanh, đây chính là làm trái với quy định.
- Đại tướng quân thân ở Liêu Đông, ty chức đã nhận được sự phê chuẩn của Tư Mã tướng quân, ngài ấy là chủ tướng quân phủ còn ty chức chỉ là một lang tướng, nếu như thực sự có làm trái với quy định, vậy thì chuyện này nên do chủ tướng đứng ra chịu trách nhiệm chứ không đến lượt của ty chức, càng không phải làm phiền đại tướng quân đích thân đến đây.
Vũ Văn Thuật cười lạnh mà rằng:
- Hay cho cái miệng lưỡi giảo hoạt, đáng tiếc là ngươi không hiểu quy tắc của ta vậy thì ta cũng không ngại nói cho ngươi hay: trong quân doanh của ta, cho dù chỉ là một tên lính tốt vi phạm quy định thì ta đây cũng sẽ giết chết không tha, Trương Huyễn ngươi, đừng cho rằng ngươi có người ở đằng sau chống lưng cho là ta không dám động đến ngươi, hôm nay chính là ngày ngươi phải khóc đó, người đâu, đến bắt hắn lại cho ta!
Mấy chục thân binh xông lên nhưng lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trần Húc dẫn theo hơn 100 binh lính xông lên, bao vây quanh Trương Huyễn, Trần Húc hô to:
- Ai dám động vào tướng quân của chúng ta!
Vũ Văn Thuật giận dữ hét lớn:
- Trương Huyễn, ngươi là cấp dưới mà dám phạm thượng sao?
Trương Huyễn ngầm thở dài: “Chỉ cần hắn còn ở trong quân Kiêu Quả thì về cơ bản là hắn sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Vũ Văn Thuật, hắn thực sự không muốn làm liên lụy đến thuộc hạ”, lập tức hạ lênh:
- Tất cả mọi người lùi hết xuống cho ta!
Bọn lính bất đắc dĩ từ từ lui xuống phía sau, hàng chục thân binh của Vũ Văn Thuật nhanh chóng bao vây lấy Trương Huyễn, Vũ Văn Thuật đắc ý cười lớn:
- Trương Huyễn, ngươi mà cũng có ngày bị ta bắt như thế này sao?
Đúng lúc này thì từ đằng xa vang lên một tiếng hét lớn:
- Khoan đã!
Vũ Văn Thuật vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy từ đằng sau chạy đến mười mấy kỵ binh, người dẫn đầu là một lão tướng có dáng người vạm vỡ to lớn, mặc một bộ kim khôi ngân giáp, đó chính là đại tướng quân tiền quân Lai Hộ Nhi.
Lai Hộ Nhi vội vàng chạy tới, ghìm chặt chiến mã và cười nói với Vũ Văn Thuật:
- Ta đặc biệt đến tìm Vũ Văn đại tướng quân, thì nghe nói Vũ Văn đại tướng quân đến phủ thứ 27 cho nên ta đã vội vàng chạy tới, quả nhiên là tìm được đại tướng quân.
- Lai đại tướng quân tìm ta có chuyện gì không?
Vũ Văn Thuật không kiên nhẫn mà hỏi luôn.
Lai Hộ Nhi dùng roi ngựa chỉ vào Trương Huyễn mà nói:
- Ta đến đây là vì Trương tướng quân!
Sắc mặt của Vũ Văn Thuật liền sa sầm, nói với giọng vô cùng bất mãn:
- Có chuyện gì thì về quân bộ hẵng nói, Lai đại tướng quân xin đừng có can thiệp vào chuyện ta đây xử lý tướng lĩnh vi phạm quy định.
Lai Hộ Nhi nhìn lướt qua Trương Huyễn vừa cười vừa nói:
- Vũ Văn đại tướng quân có điều này không biết, vị Trương tướng quân này đã trở thành bộ hạ của tôi rồi. Nếu như ngài ấy có vi phạm quân quy thì cũng nên là để tôi đây đứng ra xử phạt, không cần phải làm phiền đến Vũ Văn đại tướng quân.
- Ngài nói cái gì vậy?
Vũ Văn Thuật ngơ ngẩn cả người.
Lai Hộ Nhi giơ lên một quyển điệp văn:
- Đây là hạ văn chính thức của Binh bộ, không chỉ có chữ kỹ của Ngô thượng thư Binh bộ mà còn có cả châu phê (lời phê bằng bút đỏ) của Thánh thượng, cho phép tôi điều động hai vạn binh lính từ quân Kiêu Quả, bên trên còn có cả danh sách cụ thể, trong này viết rất rõ ràng, Võ Dũng lang tướng Trương Huyễn thuộc doanh thứ 3 phủ thứ 27 quân Kiêu Quả, Vũ Văn đại tướng quân có cần phải đi xác nhận với Binh bộ hay không?
Vũ Văn Thuật đứng hồi lâu mà không nói được câu nào, đây chính là sự trùng hợp hay sao, hay chính là Lai Hộ Nhi cố ý giở trò, ông ta lập tức cả giận mà rằng:
- Không có sự đồng ý của tôi, ngài không thể điều động hắn đi đâu hết!
Ánh mắt sáng ngời của Lai Hộ Nhi nhìn thẳng vào ông ta:
- Vũ Văn đại tướng quân, chuyện này, tôi và ngài đã nói rõ ràng trước mặt của Thánh thượng, quân đội là do Binh bộ quyết định, còn đại tướng chỉ cần bản thân người ấy đồng ý điều động đến tiền quân của tôi, thì ngài cũng không thể nào phản đối được, trừ phi ngài nói lời mà không giữ lời.
Vũ Văn Thuật hừ mạnh một cái, quay đầu bước đi không nói câu nào, Lai Hộ Nhi nhìn Trương Huyễn và nói:
- Trương tướng quân, ngài có đồng ý điều nhập vào tiền quân không?
Trương Huyễn nhìn Vũ Văn Thuật, không hề do dự đáp lại:
- Ty chức đương nhiên là đồng ý.
Vũ Văn Thuật tức đến mức mặt đỏ tía tai, giận tím gan tím ruột, mặc dù trong lòng ông ta ngàn lần vạn lần không đồng ý nhưng ông ta cũng không thể nào vì một tên nhãi nhép Trương Huyễn mà trở thành một người thất hứa trước mặt Thánh thượng. Bây giờ thì ông ta vẫn chưa thể dứt khoát diệt trừ Trương Huyễn và ông ta cũng biết rằng hôm nay là Trương Huyễn đã may mắn thoát chết, cho nên Vũ Văn Thuật chỉ biết trừng mắt lên chằm chằm nhìn thẳng vào Trương Huyễn, nổi giận đùng đùng mà quát rằng:
- Ngày tháng còn dài, chúng ta hãy cứ chống mắt lên mà coi!
Ông ta vung tay lên dẫn theo mấy chục thị vệ kia thúc ngựa đi luôn, rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Còn Mã Tốn Vũ thì rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử, đi cũng không được ở lại cũng không xong. Trương Huyễn thúc ngựa tiến lên và nói với y:
- Ta chỉ khuyên Mã trưởng sử một câu thôi, làm người thì cũng phải biết để lại cho mình một con đường lui, hôm nay ngài vì chút tư lợi cỏn con mà muốn dồn ta vào chỗ chết, rồi cũng sẽ có một ngày ta trả lại ngươi gấp đôi.
Sắc mặt của Mã Tốn Vũ biến sắc, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Trương Huyễn, y cũng không dám hành lễ với Lai Hộ Nhi, liền quay người vội vàng đi về phía đại doanh.
Trương Huyễn quay người xuống ngựa, bước lên trên cúi người thật sâu hành lễ với Lai Hộ Nhi:
- Ty chức tham kiến Lai đại tướng quân!
- Trương tướng quân, tìm được ngài đúng là không dễ dàng gì!
Lai Hộ Nhi ha ha cười lớn.
Trong lòng Trương Huyễn cảm thấy vô cùng cảm kích, hôm nay Lai Hộ Nhi đã đến đúng lúc, nếu không thì bản thân hắn đã bị Vũ Văn Thuật làm cho một bữa nhục nhã, Vũ Văn Thuật có lẽ còn nhân cơ hội này mà đánh hắn cho tới chết.
- Ty chức đa tạ ân cứu mạng kịp thời của Lai đại tướng quân!
- Thực ra thì tôi đến đây cũng không phải chỉ để cứu ngài, chỉ là trùng hợp mà thôi, đi thôi, chúng ta hãy vào trong quân doanh và nói chuyện.
Hai người cùng bước song hành với nhau, chầm chậm tiến vào quân doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.