Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 167: Quyển 1 - Chương 134-2: Sơ chiến tặc vương (1) (2)

Cao Nguyệt

22/05/2017

Trên tường thành, Trương Huyễn âm trầm nhìn chăm chú về đường chân trời hắc ám phía xa. Dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng một con sông nhỏ hẹp và mảng lớn ruộng lúa vừa mới thu gặt, cùng với từng toà nhà chỉ còn lại đổ nát thê lương, nhưng ở chỗ xa hơn, một dải thô giống như dải băng màu đen chia giữa bầu trời đêm xanh đậm và đất đai màu đen, đó chính là đường chân trời.

- Tướng quân, vì sao chúng ta không trực tiếp phá vây xuôi nam?

Thẩm Quang chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Huyễn đang nhìn chăm chú vào ruộng lúa nơi xa thấp giọng hỏi.

Trương Huyễn lắc đầu, giọng nói vô cùng trầm thấp xa vời:

- Phá vây chỉ là một bước cuối cùng. Không thể còn cách nào khác, ta chỉ muốn giảm bớt thương vong của binh sĩ đến mức thấp nhất. Nếu như chúng ta tuỳ tiện xuôi nam, rất có thể tiến vào vòng mai phục của loạn phỉ, có thể thương vong rất lớn. Chúng ta đều là công thần từ Cao Câu Ly trở về, ta không hy vọng các huynh đệ ngay cả niềm vui sướng phong thưởng cũng chưa hề nhấm nháp đã chết ở trong tay loạn phỉ, điều này không công bằng với bọn họ.

- Nhưng chiến đấu chống cự trong thành, rất dễ tổn thương đến người vô tội!

Trương Huyễn đã trầm mặc, ánh mắt trở bên càng thêm thâm trầm, thật lâu sau, hắn chậm rãi nói:

- Ta sẽ làm hết sức!

Đêm càng ngày càng sâu, đã sắp đến thời khắc canh một, nhưng ngoài thành không có bất kỳ động tĩnh loạn phỉ nào, bộ hạ của Trương Huyễn đã phân phối xong nhiệm vụ của mỗi người.

Cung binh bố trí ở trên cổng thành đông tây, mà trường mâu binh thì chia làm hai, một nửa thủ chặt bên trong cổng thành, một nửa khác thì đi phòng ngự bảy tám cái lỗ tường rộng hơn một trượng kia.

Mặt khác, còn có ba trăm kỵ binh ở nơi thành nam nghe theo mệnh lệnh của Trương Huyễn, ánh mắt Trần Húc nghiêm khắc, môi kéo căng mím chặt thành một đường thẳng, gã là thống lĩnh đội kỵ binh này.

- Tất cả mọi người nghe lão tử đây!

Ngữ khí của Trương Huyễn trở nên rất thô lỗ, nhưng mỗi câu nói đều đanh thép ngân vang, khiến cho bọn binh lính ghi nhớ mệnh lệnh của hắn trong lòng.

- Không cho phép tham công! Không cho phép tự tiện xuất kích! Cho dù quân địch cởi sạch quần áo đứng trước mặt các ngươi đợi chết, cũng không cho phép xuất kích. Hết thảy lấy ánh lửa trên tường thành của ta làm chuẩn. Ta sẽ đốt ba đống lửa, đây chính là tín hiệu ta phát ra, kẻ trái lệnh trảm!

- Tuân lệnh!

Bọn kỵ binh cùng đồng thanh hô lớn.

Trương Huyễn lại nói khẽ với Trần Húc:

- Ta rất có thể sẽ đốt lửa ở tường thành tây, các ngươi có thể mai phục ở ngoài thành tây, cũng phải chú ý động tĩnh tường thành đông.



- Ty chức tuân lệnh!

Trương Huyễn vỗ bờ vai của gã:

- Đi đi!

Trần Húc trở mình lên ngựa, vung tay ra lệnh:

- Xuất phát!

Bọn kỵ binh nối tiếp đi dọc theo thông đạo hẹp lép bên trong lỗ hổng của thành nhanh chóng chạy ra phía ngoài thành. Ba trăm tên kỵ binh chạy ra khỏi huyện thành Thanh Hà, dần dần biến mất trong bóng đêm.

Một ngàn bảy trăm binh sĩ tạm thời biến thành một ngàn bốn trăm người, lúc này, chuẩn bị chiến đấu đã hoàn thành. Tất cả binh lính đều đang tận dụng thời gian nghỉ ngơi, đồng thời cảnh giác chờ đợi tín hiệu chiến đấu.

Trương Huyễn ngược lại không cách nào nghỉ ngơi, hắn phụ trách toàn cục, mỗi một chi tiết hắn đều muốn tự mình chứng thực, hắn biết rằng, kẻ thất bại thường thường là tạo thành trên những chi tiết không đáng.

Hắn cưỡi ngựa tuần tra các nơi bên trong thành, hắn đặc biệt quan tâm bảy tám cái lỗ lớn trên tường thành đông. Tuy rằng đã dùng bao cát và đá tảng tiến hành sửa chữa rồi, nhưng chỉ cần nhân số đối phương đủ nhiều, vẫn rất dễ dàng moi lỗ tường ra.

Tuy nhiên một lão binh nghĩ ra một cách, ở phía trước mỗi một lỗ tường đào một cái hố to, bên trong cắm đầy cọc nhọn, quân địch cho dù moi tường thành ra, cũng sẽ trực tiếp rơi xuống hố lớn…

Mặt khác, còn có một chi tiết có lợi, mọi người vừa mới phát hiện, trong vòng hai mươi dặm ngoài thành không ngờ không có một cây đại thụ nào. Không cần phải nói tất cả đều đoán được, nhất định là chiến quả huyện Thanh Hà vườn không nhà trống lưu lại.

Cứ như vậy, trừ phi bản thân quân địch có thang công thành, nếu không bọn chúng chỉ có thể đi chặt cây gỗ ở nơi xa. Như vậy sẽ chậm trễ thời gian rất dài, đối với quân Tuỳ mà nói, thời gian chính là hy vọng quân cứu viện.

Trương Huyễn ở trước mỗi lỗ tường giải thích một lượt với bọn binh lính, khi ấy mới vừa về đến cổng thành đông. Cổng đông thành là chỗ đặc biệt nặng nề do quân địch tấn công, Trương Huyễn lệnh cho binh sĩ dùng bao đất và đá tảng đắp phía bên trong cổng thành, tạo nên một toà thành như cái hũ cao một trượng, cho dù quân địch từ ngoài cổng thành giết vào đây, cũng khó có thể lập tức tản ra, cũng là một dãy phòng ngự cuối cùng bên trong thành.

Trương Huyễn xa xa nhìn thấy Uất Trì Cung nằm úp ở trên bao đất trước vòm cổng thành, bóng lưng giống như gấu đen vô cùng nổi bật trong đám binh sĩ, tay của hắn ta cầm đại thiết côn, đang tập trung chăm chú từ trong khe hở lỗ thành hỏng lưu ý nhìn động tĩnh ngoài thành.

Trương Huyễn vốn định bổ nhiệm hắn ta là Lữ soái, nhưng Uất Trì Cung kiên quyết không chịu, vô công không nhận phong, hắn ta không muốn phá quy củ Trương Huyễn định ra. Cuối cùng, hắn ta đã trở thành một tên Hoả trưởng, thủ hạ có mười gã huynh đệ.

Trong lòng Trương Huyễn không hỏi có chút áy náy, Uất Trì Cung vừa mới đi theo mình đã gặp phải chiến tranh rồi.

- Kính Đức, bên ngoài có động tĩnh không?

Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đi lên trước hỏi như không có việc gì.



- Tôi đây chỉ nhìn thấy vài tên do thám lấm la lấm lét. Đại đội quân địch chưa có tới.

Trương Huyễn trầm mặc một lát, trầm giọng nói:

- Kính Đức, thật xin lỗi!

Uất Trì Cung ngây ngẩn cả người, chậm rãi, hắn ta cười toét cả miệng rộng hết cỡ:

- Tiếc nuối nhất của tôi đây chính là không thể đi cùng tướng quân ngày đi Cao Câu Ly. Tôi đây chưa bao giờ đánh giặc, nằm mộng cũng muốn đó!

Trương Huyễn không kìm nổi gõ trên ót của hắn ta một cái:

- Chưa đánh qua sao? Nghĩ cho kỹ một chút, lúc ở Câu Luân Hải cứu Đồ Lặc.

Mặt Uất Trì Cung lập tức đỏ lên, cũng may da mặt của hắn ta ngăm đen, hơn nữa bóng đêm mờ tối, nhìn không ra khuôn mặt đỏ của hắn ta. Hắn ta gãi da đầu ngượng ngùng, nói ấp úng:

- Đó không tính, đó căn bản không phải đánh giặc!

Trương Huyễn biết rõ hắn ta quả thật là muốn an ủi mình, không muốn khiến cho mình nói lời xin lỗi các thứ nữa, trong lòng Trương Huyễn cảm thấy ấm áp một hồi. Cười đấm một quyền trên cánh tay vô cùng tráng kiện của hắn ta:

- Nhớ kỹ, đêm nay là một trận ác chiến, nhưng trước hết giữ được tính mạng, sau đó mới đánh cho thống khoái!

- Mẹ của tôi cũng hay nói như thế!

Đúng lúc này, trên đầu có binh lính hô:

- Tướng quân, bọn chúng đến rồi!

Trương Huyễn bỗng dưng đứng lên, trở mình lên ngựa, lớn tiếng quát với binh lính:

- Truyền lệnh tất cả các huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu!

Không khí bên trong huyện thành lập tức khẩn trương hơn, tất cả binh lính đều vùi đầu vào các vị trí chiến đấu của mình.

Bọn họ đều là quân Tuỳ đủ tiêu chuẩn, trang bị của mỗi người có cung tiễn và khiên tròn, còn có một cây trường mâu, cùng với một thanh chiến đao, lúc này binh sĩ có mặt đều chạy lên tường thành, giương cung lắp tên, chuẩn bị đón đầu, một lần thổi tan tặc binh tấn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Chiến Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook