Chương 95: Quyển 1 - Chương 80-1: Đường núi tình cờ gặp gỡ .
Cao Nguyệt
22/05/2017
- Ối trời ơi!
Lư Diệu chợt thất thố, ông ta nhìn trân trối Ca sa huyền thiết ở trước mắt, xúc động đến cả người run rẩy, trong ánh mắt loé lên tia sáng kỳ dị khó có thể hình dung. Ông ta run tay chậm rãi sờ về phía huyền thiết, chạm một cái, lại giống như điện giật rút ngược về sau.
Lư Diệu chăm chú nhìn khối Ca sa huyền thiết này không biết qua bao lâu, giọng nói biến thành nghẹn ngào, ông ta không ngờ không nén nổi, nước mắt tuôn đầy mặt.
- Có thể sờ nó một cái, cho dù bây giờ ta chết cũng không tiếc rồi.
Trong lòng Trương Huyễn cảm giác rất quái dị, hắn nhớ tới lão hoà thượng nhìn thấy áo cà sa của Đường Tăng trong Tây Du ký, lão thợ rèn họ Lư này cũng có phải… hay không.
La Thành ở một bên thật dè dặt hỏi:
- Tam gia có thể luyện nó không?
- Ta đương nhiên có thể!
Lư Diệu vội vàng từ trong nắp rương lớn bên cạnh lấy ra một cái hộp nhỏ, ông ta cẩn thận mở ra, bên trong là một thanh đao nhỏ dài hai tấc, hiện lên màu đỏ sậm. Trương Huyễn nhìn thoáng qua nhận ra ngay, đao nhỏ chính là dùng Ca sa huyền thiết tạo ra.
Lư Diệu giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve thanh đao nhỏ này, tựa như vuốt ve da thịt nữ nhân ông ta thích nhất.
- Khối Ca sa huyền thiết này là ta dùng năm năm tự do đổi lấy, nó là tính mạng của ta, Ca sa huyền thiết cũng là sinh mạng của tất cả thợ rèn, ngươi giao nó cho ta!
Ông ta trông đợi cầu xin Trương Huyễn, không chớp mắt lấy một cái, ánh mắt trở nên sáng lấp lánh dị thường.
- Ông rèn nó như thế nào?
Trương Huyễn bình tĩnh hỏi.
- Rèn nó trước tiên phải nung nóng chảy nó, bỏ đi tạp chất, sau đó…
- Ông làm cách nào nung nóng chảy nó được?
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào Lư Diệu.
- Nhiệt độ! Nhiệt độ vô cùng cao.
Lư Diệu khẩn trương nói:
- Dùng củi lửa không được, phải dùng than đá, than đá quận Diên An là tốt nhất, nơi này của ta cũng có, chỉ là đến cuối cùng, khối Ca sa huyền thiết này có lẽ vẫn sẽ còn dư lại…
Lư Diệu rất khẩn trương, ánh mắt nhìn chăm chú Trương Huyễn cũng biến thành cầu xin.
Trương Huyễn hiểu được ý của ông ta, liền thản nhiên cười nói:
- Chính như ông vừa mới nói, trường kích một trăm năm mươi cân ta sử không được, ta dự định chế tạo phương thiên hoạ kích ước chừng một trăm bốn mươi cân, nếu như còn thừa chút đỉnh, vậy nên tặng cho ông rồi.
- Vậy ta phải đưa ngươi cái gì?
Lư Diệu cuống quýt đứng lên, 'Rầm!' ném ngã cái rương lớn, bên trong lăn ra hơn chục thanh đao kiếm:
- Những thứ này đều là chế tác đắc ý của ta, công tử cứ việc chọn lựa!
Lư Diệu xúc động đến giọng nói cũng thay đổi, ông ta chỉ sợ Trương Huyễn đổi ý.
- Không cần, ông có thể thay tôi tạo ra trường kích, cũng đã là báo đáp rồi.
Trương Huyễn chỉ vào Ca sa huyền thiết trên bàn cười.
- Không phải sao?
- Như vậy sao được…
Lư Diệu nuốt ngụm nước miếng, ông ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đứng lên từ trên tường lấy xuống thanh đao ở đó, đặt nó cẩn thận trên bàn:
- Đây là Lư thị chi đao (đao của họ Lư) của ta tạo ra cho gia tộc, tốn thời gian ba năm, nhưng ta có thể tạo ra một thanh nữa, thanh này đưa cho công tử.
Trương Huyễn cầm đao lên, một cây trọng đao, dáng đao cực kỳ lưu loát, sắt bén cắt vàng chặt ngọc, nặng ít nhất mười bảy mười tám cân, hắn sơ sơ cảm thấy có hơi nặng, chẳng qua theo sức lực gia tăng của hắn, cây đao này nhất định thích hợp với hắn chẳng sai.
Nhưng đây là Lư thị chi đao, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy, hắn lại nhìn Lư Diệu, ánh mắt Lưu Diệu nhìn hắn khẩn thiết, Trương Huyễn lại liếc nhìn La Thành, La Thành gật đầu, ra hiệu hắn có thể nhận lấy.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười.
- Đáng tiếc còn thiếu một cái vỏ đao!
- Vỏ đao có, rất nhiều đó!
Lư Diệu chạy vào buồng trong, cầm ra một đống vỏ đao, có tua cờ tơ vàng hoa lệ, có cái được khảm bảo thạch, Trương Huyễn nhặt lên một cái vỏ đao da cá mập hơi cũ, cắm hoành đao vào.
Hai người đứng dậy cáo từ, Lư Diệu tự mình đưa tiễn hắn ra cửa chính, nói với Trương Huyễn:
- Công tử, từ hôm nay trở đi ta sẽ bế quan chế tạo, sẽ chiếu theo bản vẽ của công tử, trễ nhất nửa năm ta có thể hoàn thành.
- Tốt lắm, nửa năm sau ta tới lấy, làm phiền tiền bối rồi.
Trương Huyễn thi lễ với ông ta, cùng La Thành đi ra cửa chính, hai người cưỡi ngựa đi được mười mấy bước, La Thành thấp giọng cười nói:
- Xem ông ta mê muội như vậy, ta còn tưởng rằng ông ta ít nhất phải cắt tới một nửa cho mình.
Trương Huyễn cười:
- Huynh lúc đầu cũng có chút lo lắng, càng về sau huynh càng cảm thấy không sao.
- Vì sao?
- Nói không rõ được, một loại cảm giác.
La Thành mỉm cười:
- Đệ không có cảm giác gì, chẳng qua đệ biết rõ ông ta sẽ không từ chối, chút mặt mũi này ông ta phải cho ta.
Lúc này, La Thành cảm giác phía sau có người gọi cậu ta. Cậu ta vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người nam tử trẻ tuổi đang vội vã chạy về phía mình:
- Ngọc Lang, chờ một chút!
La Thành nhận ra người đến, nói với Trương Huyễn:
- Là tỷ phu của ta!
Cậu ta vội vàng xoay người xuống ngựa, nghênh đón nói:
- Tỷ phu tại sao lại ở chỗ này?
- Huynh nghe người ta nói đệ ở nơi này, liền từ cửa đông ra để tìm đệ, suýt nữa bỏ lỡ.
Nam tử trẻ tuổi đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc nói:
- Cô mẫu bảo đệ sang đấy!
Trên mặt La Thành lập tức che một tầng mây u ám, cậu ta biết rõ mẫu thân tìm mình trở lại làm cái gì, lại là kết thân, cậu ta rõ ràng không thích biểu muội Lư gia, nhưng mẫu thân đúng là không chịu buông tha cậu ta.
Tuy rằng trong lòng không vui vẻ lắm, nhưng cậu ta lại không dám cãi lại mệnh lệnh mẫu thân, La Thành chỉ đành tức giận vung tay lên nói:
- Phật nói, ta không xuống địa ngục ai xuống địa ngục? Đi trước dẫn đường đi! Đệ sắp muốn vào địa ngục A Tỳ rồi.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Hiền đệ đi gặp mẫu thân cũng đáng sợ như vậy sao?
- Đi gặp mẹ già đương nhiên không đáng sợ, đáng sợ là người bên cạnh mẹ, con tiểu nha đầu kia, đệ thật sự sợ cô ta.
La Thành chợt nhớ tới còn chưa có giới thiệu Trương Huyễn với biểu ca, vội vàng giới thiệu cho biểu ca:
- Vị này chính là Trương công tử đệ từng nói qua với huynh, từ kinh thành đến đây.
Nam tử trẻ tuổi vội vàng chắp tay thi lễ với Trương Huyễn:
- Hoá ra là Trương công tử, nghe Ngọc Lang nói công tử trợ giúp rất lớn đối với cậu ta, đa tạ!
Trương Huyễn nghe La Thành nói qua, đại tỷ của cậu ta gả cho con thứ Lư Khánh Nguyên của gia chủ họ Lư, hẳn chính là người trẻ tuổi này rồi, nhưng thật ra bộ dạng rất nhã nhặn, hơn nữa lịch thiệp rất có lễ phép, khiến cho Trương Huyễn sinh lòng hảo cảm.
Hắn cũng vội vã đáp lễ:
- Lư nhị ca khách khí rồi, Ngọc Lang cũng trợ giúp rất lớn cho tôi.
Lư Khánh Nguyên thấy Trương Huyễn ăn mặc tuy rằng rất mộc mạc, làn da ngăm đen, nhưng hắn lại có một loại khí chất không tầm thường, cùng bọn trẻ tuổi y nhìn thấy ngày thường khác nhau rất lớn.
Anh ta cũng nghe La Thành nói qua, Trương Huyễn có trí tuệ hơn người, không ngờ chịu dốc túi tặng cho thiên hạ tuyệt học, điều này tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.
Lư Diệu chợt thất thố, ông ta nhìn trân trối Ca sa huyền thiết ở trước mắt, xúc động đến cả người run rẩy, trong ánh mắt loé lên tia sáng kỳ dị khó có thể hình dung. Ông ta run tay chậm rãi sờ về phía huyền thiết, chạm một cái, lại giống như điện giật rút ngược về sau.
Lư Diệu chăm chú nhìn khối Ca sa huyền thiết này không biết qua bao lâu, giọng nói biến thành nghẹn ngào, ông ta không ngờ không nén nổi, nước mắt tuôn đầy mặt.
- Có thể sờ nó một cái, cho dù bây giờ ta chết cũng không tiếc rồi.
Trong lòng Trương Huyễn cảm giác rất quái dị, hắn nhớ tới lão hoà thượng nhìn thấy áo cà sa của Đường Tăng trong Tây Du ký, lão thợ rèn họ Lư này cũng có phải… hay không.
La Thành ở một bên thật dè dặt hỏi:
- Tam gia có thể luyện nó không?
- Ta đương nhiên có thể!
Lư Diệu vội vàng từ trong nắp rương lớn bên cạnh lấy ra một cái hộp nhỏ, ông ta cẩn thận mở ra, bên trong là một thanh đao nhỏ dài hai tấc, hiện lên màu đỏ sậm. Trương Huyễn nhìn thoáng qua nhận ra ngay, đao nhỏ chính là dùng Ca sa huyền thiết tạo ra.
Lư Diệu giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve thanh đao nhỏ này, tựa như vuốt ve da thịt nữ nhân ông ta thích nhất.
- Khối Ca sa huyền thiết này là ta dùng năm năm tự do đổi lấy, nó là tính mạng của ta, Ca sa huyền thiết cũng là sinh mạng của tất cả thợ rèn, ngươi giao nó cho ta!
Ông ta trông đợi cầu xin Trương Huyễn, không chớp mắt lấy một cái, ánh mắt trở nên sáng lấp lánh dị thường.
- Ông rèn nó như thế nào?
Trương Huyễn bình tĩnh hỏi.
- Rèn nó trước tiên phải nung nóng chảy nó, bỏ đi tạp chất, sau đó…
- Ông làm cách nào nung nóng chảy nó được?
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào Lư Diệu.
- Nhiệt độ! Nhiệt độ vô cùng cao.
Lư Diệu khẩn trương nói:
- Dùng củi lửa không được, phải dùng than đá, than đá quận Diên An là tốt nhất, nơi này của ta cũng có, chỉ là đến cuối cùng, khối Ca sa huyền thiết này có lẽ vẫn sẽ còn dư lại…
Lư Diệu rất khẩn trương, ánh mắt nhìn chăm chú Trương Huyễn cũng biến thành cầu xin.
Trương Huyễn hiểu được ý của ông ta, liền thản nhiên cười nói:
- Chính như ông vừa mới nói, trường kích một trăm năm mươi cân ta sử không được, ta dự định chế tạo phương thiên hoạ kích ước chừng một trăm bốn mươi cân, nếu như còn thừa chút đỉnh, vậy nên tặng cho ông rồi.
- Vậy ta phải đưa ngươi cái gì?
Lư Diệu cuống quýt đứng lên, 'Rầm!' ném ngã cái rương lớn, bên trong lăn ra hơn chục thanh đao kiếm:
- Những thứ này đều là chế tác đắc ý của ta, công tử cứ việc chọn lựa!
Lư Diệu xúc động đến giọng nói cũng thay đổi, ông ta chỉ sợ Trương Huyễn đổi ý.
- Không cần, ông có thể thay tôi tạo ra trường kích, cũng đã là báo đáp rồi.
Trương Huyễn chỉ vào Ca sa huyền thiết trên bàn cười.
- Không phải sao?
- Như vậy sao được…
Lư Diệu nuốt ngụm nước miếng, ông ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đứng lên từ trên tường lấy xuống thanh đao ở đó, đặt nó cẩn thận trên bàn:
- Đây là Lư thị chi đao (đao của họ Lư) của ta tạo ra cho gia tộc, tốn thời gian ba năm, nhưng ta có thể tạo ra một thanh nữa, thanh này đưa cho công tử.
Trương Huyễn cầm đao lên, một cây trọng đao, dáng đao cực kỳ lưu loát, sắt bén cắt vàng chặt ngọc, nặng ít nhất mười bảy mười tám cân, hắn sơ sơ cảm thấy có hơi nặng, chẳng qua theo sức lực gia tăng của hắn, cây đao này nhất định thích hợp với hắn chẳng sai.
Nhưng đây là Lư thị chi đao, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy, hắn lại nhìn Lư Diệu, ánh mắt Lưu Diệu nhìn hắn khẩn thiết, Trương Huyễn lại liếc nhìn La Thành, La Thành gật đầu, ra hiệu hắn có thể nhận lấy.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười.
- Đáng tiếc còn thiếu một cái vỏ đao!
- Vỏ đao có, rất nhiều đó!
Lư Diệu chạy vào buồng trong, cầm ra một đống vỏ đao, có tua cờ tơ vàng hoa lệ, có cái được khảm bảo thạch, Trương Huyễn nhặt lên một cái vỏ đao da cá mập hơi cũ, cắm hoành đao vào.
Hai người đứng dậy cáo từ, Lư Diệu tự mình đưa tiễn hắn ra cửa chính, nói với Trương Huyễn:
- Công tử, từ hôm nay trở đi ta sẽ bế quan chế tạo, sẽ chiếu theo bản vẽ của công tử, trễ nhất nửa năm ta có thể hoàn thành.
- Tốt lắm, nửa năm sau ta tới lấy, làm phiền tiền bối rồi.
Trương Huyễn thi lễ với ông ta, cùng La Thành đi ra cửa chính, hai người cưỡi ngựa đi được mười mấy bước, La Thành thấp giọng cười nói:
- Xem ông ta mê muội như vậy, ta còn tưởng rằng ông ta ít nhất phải cắt tới một nửa cho mình.
Trương Huyễn cười:
- Huynh lúc đầu cũng có chút lo lắng, càng về sau huynh càng cảm thấy không sao.
- Vì sao?
- Nói không rõ được, một loại cảm giác.
La Thành mỉm cười:
- Đệ không có cảm giác gì, chẳng qua đệ biết rõ ông ta sẽ không từ chối, chút mặt mũi này ông ta phải cho ta.
Lúc này, La Thành cảm giác phía sau có người gọi cậu ta. Cậu ta vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người nam tử trẻ tuổi đang vội vã chạy về phía mình:
- Ngọc Lang, chờ một chút!
La Thành nhận ra người đến, nói với Trương Huyễn:
- Là tỷ phu của ta!
Cậu ta vội vàng xoay người xuống ngựa, nghênh đón nói:
- Tỷ phu tại sao lại ở chỗ này?
- Huynh nghe người ta nói đệ ở nơi này, liền từ cửa đông ra để tìm đệ, suýt nữa bỏ lỡ.
Nam tử trẻ tuổi đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc nói:
- Cô mẫu bảo đệ sang đấy!
Trên mặt La Thành lập tức che một tầng mây u ám, cậu ta biết rõ mẫu thân tìm mình trở lại làm cái gì, lại là kết thân, cậu ta rõ ràng không thích biểu muội Lư gia, nhưng mẫu thân đúng là không chịu buông tha cậu ta.
Tuy rằng trong lòng không vui vẻ lắm, nhưng cậu ta lại không dám cãi lại mệnh lệnh mẫu thân, La Thành chỉ đành tức giận vung tay lên nói:
- Phật nói, ta không xuống địa ngục ai xuống địa ngục? Đi trước dẫn đường đi! Đệ sắp muốn vào địa ngục A Tỳ rồi.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Hiền đệ đi gặp mẫu thân cũng đáng sợ như vậy sao?
- Đi gặp mẹ già đương nhiên không đáng sợ, đáng sợ là người bên cạnh mẹ, con tiểu nha đầu kia, đệ thật sự sợ cô ta.
La Thành chợt nhớ tới còn chưa có giới thiệu Trương Huyễn với biểu ca, vội vàng giới thiệu cho biểu ca:
- Vị này chính là Trương công tử đệ từng nói qua với huynh, từ kinh thành đến đây.
Nam tử trẻ tuổi vội vàng chắp tay thi lễ với Trương Huyễn:
- Hoá ra là Trương công tử, nghe Ngọc Lang nói công tử trợ giúp rất lớn đối với cậu ta, đa tạ!
Trương Huyễn nghe La Thành nói qua, đại tỷ của cậu ta gả cho con thứ Lư Khánh Nguyên của gia chủ họ Lư, hẳn chính là người trẻ tuổi này rồi, nhưng thật ra bộ dạng rất nhã nhặn, hơn nữa lịch thiệp rất có lễ phép, khiến cho Trương Huyễn sinh lòng hảo cảm.
Hắn cũng vội vã đáp lễ:
- Lư nhị ca khách khí rồi, Ngọc Lang cũng trợ giúp rất lớn cho tôi.
Lư Khánh Nguyên thấy Trương Huyễn ăn mặc tuy rằng rất mộc mạc, làn da ngăm đen, nhưng hắn lại có một loại khí chất không tầm thường, cùng bọn trẻ tuổi y nhìn thấy ngày thường khác nhau rất lớn.
Anh ta cũng nghe La Thành nói qua, Trương Huyễn có trí tuệ hơn người, không ngờ chịu dốc túi tặng cho thiên hạ tuyệt học, điều này tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.