Chương 119: Quyển 1 - Chương 99-1: Lần đầu gặp Bùi Củ (1)
Cao Nguyệt
22/05/2017
Hôm nay cả phủ Lư gia đều vui mừng lạ thường, không chỉ là Hoàng đế đích thân tham gia lễ mừng thọ mà quan trọng hơn đó chính là tin tức mà trọng thần Bùi Củ đã mang đến cho Lư gia, tin tức này khiến cho cả Lư gia đều hoan hô nhảy nhót: Hoàng đế Bệ hạ đã quyết định bổ nhiệm gia chủ Lư Trác làm Quốc Tử Giám tế tửu.
Đêm đã khuya mà trong Lư gia đèn đuốc vẫn cứ sáng trưng, tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc mừng thọ nho nhỏ vào ngày mai. Bữa tiệc mừng thọ này cũng là bữa tiệc nhỏ trong nội bộ gia tộc, vì các vị khách mời đều là người trong gia tộc và họ đến từ khắp các nơi trong thiên hạ cho nên dù những người này đều là người mang họ Lư nhưng cũng phải lên đến cả trăm người.
Hàng trăm gia nhân người hầu và con cháu trong Lư thị đang bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị các loại vật phẩm của ngày mai.
Lúc này ở trong đại sảnh của Lư phủ, Lư Thận đang cùng hai đứa con trai bàn bạc về con đường tương lai mà Lư gia sẽ đi. Mặc dù chuyện đại sự này thường sẽ được tiến hành bàn bạc trong nội bộ gia tộc nhưng Lư Thận là người rất quyết đoán và cứng rắn, cho nên ông ta cho rằng bản thân có thể quyết định tất cả mọi chuyện, không cần mọi người trong gia tộc phải tranh cãi với nhau.
- Chức Quốc Tử Giám Tế tửu này, nói thực là ta đây rất hài lòng, mặc dù quyền thế không lớn nhưng có thể giúp chúng ta mở rộng các mối quan hệ. Cứ cho là thiên hạ thay vua đổi chúa thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng, ngược lại chúng ta sẽ càng được trọng dụng hơn.
Lư Thận vô cùng hài lòng về chức quan Quốc Tử Giám Tế tửu này, ông ta cười nói với người con trai cả:
- Nếu như đương kim Thiên tử đã sai Bùi Củ đến đây truyền lời, vậy thì chuyện này về cơ bản là đã được quyết định rồi, ngày mai con hãy bắt đầu chuẩn bị vào kinh nhận chức đi là vừa!
Lư Trác liền vội vàng khom người và nói:
- Hài nhi đã hiểu!
Lư Thận lại quay đầu sang và nói với người con trai thứ:
- Ngày mai con hãy phái người đi lên kinh thành, dọn dẹp ngôi nhà tại kinh thành của chúng ta đi, sau này huynh trưởng của con sẽ ở đó.
- Vâng!
Lư Nghi uể oải đáp lại.
Lư Thận cảm nhận được sự miễn cưỡng, bắt ép trong giọng điệu của y, liền trừng mắt lên mà quát rằng:
- Lẽ nào con còn điều gì không hài lòng hay sao?
Lư Nghi sợ đến mức cả người run lên, vội vàng cúi đầu xuống và đáp lại:
- Hài nhi không có bất mãn điều gì hết!
- Hừ! Đừng cho rằng ta không hiểu được tâm tư của con, con cho rằng ta đã không đề cử con đến kinh thành làm quan, cho nên trong lòng cảm thấy bất mãn, đúng không?
- Hài nhi không dám tỏ ý bất mãn với phụ thân!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Lư Nghi thực sự là đang rất không hài lòng, cái gì cũng dành hết cho đại ca: gia chủ cũng là đại ca, đến bây giờ ngay cả cơ hội để Lư gia được đảm nhiệm quan cao chức trọng vẫn cứ bị đại ca cướp mất.
Trong khi đó bản thân lại không có một thứ gì, lẽ nào bản thân không phải là con trai của vợ cả? Lẽ nào bản thân không có năng lực? Trong lòng của y chỉ toàn là sự bất mãn và oán hận dành cho phụ thân.
Lư Thận nheo mắt dò xét người con trai thứ, lạnh lùng nói:
- Biết vì sao mà ta không đề cử con hay không? Chí của con không đủ lớn, gan không đủ to không làm được đại sự, từ chuyện của Trương Huyễn là ta đã có thể nhìn ngay ra được, ta bảo con sắp chỗ ngồi và mời hắn vào dự tiệc, nhưng bụng dạ con lại quá nhỏ mọn, sau đó để xảy ra một chuyện vô cùng nhục nhã, nếu không phải là hắn dày mặt ở lại thì con nói xem Lư gia của chúng ta phải giải thích thế nào với Thánh thượng đây?
Lư Nghi vội vàng giải thích:
- Hài nhi không hề biết được rằng hắn ta lại được Hoàng thượng trọng dụng như vậy, trên thực tế hài nhi cũng chỉ là dựa vào lẽ thường tình để giải quyết chuyện này. Hắn ta đánh bị thương Bạch Tín Dương, hài nhi không thể nào vì hắn ta mà đắc tội với Bạch gia…
- Đó chính là vì trước khi xảy ra chuyện, cách sắp xếp của con đã có vấn đề. Hắn là bạn bè của La Thành và Khánh Nguyên, con nên để mấy người này ngồi cùng với nhau, trước mặt của La Thành và Khánh Nguyên, Bạch Tín Dương còn dám khiêu khích hay sao? Rõ ràng là con khinh thường hắn, cố ý sắp xếp hắn ngồi vào một góc, muốn sỉ nhục hắn, chuyện vặt vãnh này và chút tâm tư đó của con, con cho rằng ta đây không hiểu ư?
Lư Nghi bị phụ thân la mắng thành ra thẹn quá hóa giận, mặt của gã đỏ bừng lên, nhưng vẫn cứ gân cổ lên cãi bướng:
- Con tin rằng bất cứ ai vào hoàn cảnh của con đều xử lý chuyện này như vậy, đại ca cũng vậy thậm chí là ngay cả phụ thân, người cũng sẽ làm như vậy đối với hắn ta, nhưng bây giờ phụ thân lại đổ hết tất cả trách nhiệm lên người hài nhi. Con không phải là thánh nhân, làm sao hài nhi có thể biết được rằng Hoàng thượng lại đi coi trọng một tên ăn mày như hắn được cơ chứ?
Lư Thận giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn:
- Con còn dám vênh mặt lên mà cãi lý nữa hả, cút ra ngoài ngay cho ta, cút!
Trong lòng Lư Nghi vô cùng phẫn nộ, đến cuối cùng thì y đã đánh mất lý trí, trong cơn phẫn nộ y liền quay người bước đi, ngay sau đó thì “rầm” một tiếng vang lên, Lư Nghi mở toang cửa phòng bước nhanh ra ngoài.
- Nghịch tử!
Lư Thận chỉ vào sau lưng con trai mà tức giận mắng lớn, suýt nữa ngất đi.
Lư Trác sợ tới mức vội vàng chạy lại đỡ phụ thân, rồi khuyên can:
- Phụ thân bớt giân! Bớt giận!
Lư Thận dần dần lấy lại được bình tĩnh, không nén được tiếng thở dài:
- Tại sao ta có thể sinh ra được một đứa con trai ngu ngốc không hiểu chuyện như vậy cơ chứ?
Lư Trác lại hiểu ra được vấn đề đang nằm ở đâu, y khẽ nói với phụ thân:
- Nếu như hài nhi đã lên kinh thành nhận chức, không thể nào tiếp tục đảm nhiệm vai trò gia chủ được nữa, chi bằng con nhường lại nó cho nhị đệ, phụ thân cảm thấy thế nào?
- Không được!
Lư Thận quả quyết phủ nhận lời đề nghị này của y:
- Trong quy định của gia tộc Lư thị đã ghi rất rõ ràng, ngôi vị gia chủ bắt buộc phải do đích trưởng thừa kế, ta không muốn vì chuyện này mà thay đổi quy định của gia tộc, nếu không thì hậu hoạn vô cùng. Con cứ tiếp tục đảm nhiệm vai trò gia chủ Lư thị, thậm chí khi con không còn ở quận Trác nữa thì vẫn còn có ta đây! Ta có thể tạm thời thay con xử lý mọi chuyện trong gia tộc.
Lư Trác thầm thở dài trong lòng: “Nhưng nói cho cùng thì vẫn là phụ thân không nỡ từ bỏ quyền lực trong gia tộc.”
Trầm mặc một lúc rồi Lư Thận lại hỏi:
- Vẫn còn chuyện này nữa, hôm nay Thôi gia đến cầu hôn, vì sao con lại khéo léo từ chối như vậy?
- Hài nhi chỉ cảm thấy thế lực của Thôi gia quá lớn, rõ ràng trong ước định của hai nhà Thôi – Lư là Thanh nhi sẽ được gả cho người thừa kế chức vị gia chủ của Thôi gia, nhưng hiện tại gia chủ của bên đó vẫn chưa được quyết định, họ lại muốn cưới Thanh nhi về cho Thôi Văn Tượng, chuyện này không hợp với ước định của hai nhà, hài nhi cảm thấy Thôi gia đúng là ức hiếp người quá đáng!
- Thôi gia là danh môn bậc nhất vùng Hà Bắc, bọn họ có được thế lực hùng mạnh, thanh danh của Lư thị chúng ta vẫn còn kém xa Thôi gia, con không nên từ chối họ, thay vào đó con nên chấp nhận chuyện hôn sự này.
Lư Trác trầm ngâm một lúc rồi nói;
- Thực ra hài nhi cũng không có cự tuyệt gì họ, hài nhi chỉ nói là đợi sau khi sự nghiệp của Thôi Văn Tượng có chút thành công thì hai nhà sẽ tiếp tục bàn đến chuyện này. Bây giờ y mới chỉ là một bạch đinh, hài nhi cảm thấy lúc này mà liên hôn thì cũng không hợp lý lắm, nếu như bọn họ thực sự có thành ý vậy thì họ cũng sẽ cho rằng những lời con nói là rất có lý.
- Đêm dài lắm mộng, ta chỉ sợ là chuyện gì mà cũng phải đợi thì ắt sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa không?
Đêm đã khuya mà trong Lư gia đèn đuốc vẫn cứ sáng trưng, tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc mừng thọ nho nhỏ vào ngày mai. Bữa tiệc mừng thọ này cũng là bữa tiệc nhỏ trong nội bộ gia tộc, vì các vị khách mời đều là người trong gia tộc và họ đến từ khắp các nơi trong thiên hạ cho nên dù những người này đều là người mang họ Lư nhưng cũng phải lên đến cả trăm người.
Hàng trăm gia nhân người hầu và con cháu trong Lư thị đang bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị các loại vật phẩm của ngày mai.
Lúc này ở trong đại sảnh của Lư phủ, Lư Thận đang cùng hai đứa con trai bàn bạc về con đường tương lai mà Lư gia sẽ đi. Mặc dù chuyện đại sự này thường sẽ được tiến hành bàn bạc trong nội bộ gia tộc nhưng Lư Thận là người rất quyết đoán và cứng rắn, cho nên ông ta cho rằng bản thân có thể quyết định tất cả mọi chuyện, không cần mọi người trong gia tộc phải tranh cãi với nhau.
- Chức Quốc Tử Giám Tế tửu này, nói thực là ta đây rất hài lòng, mặc dù quyền thế không lớn nhưng có thể giúp chúng ta mở rộng các mối quan hệ. Cứ cho là thiên hạ thay vua đổi chúa thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng, ngược lại chúng ta sẽ càng được trọng dụng hơn.
Lư Thận vô cùng hài lòng về chức quan Quốc Tử Giám Tế tửu này, ông ta cười nói với người con trai cả:
- Nếu như đương kim Thiên tử đã sai Bùi Củ đến đây truyền lời, vậy thì chuyện này về cơ bản là đã được quyết định rồi, ngày mai con hãy bắt đầu chuẩn bị vào kinh nhận chức đi là vừa!
Lư Trác liền vội vàng khom người và nói:
- Hài nhi đã hiểu!
Lư Thận lại quay đầu sang và nói với người con trai thứ:
- Ngày mai con hãy phái người đi lên kinh thành, dọn dẹp ngôi nhà tại kinh thành của chúng ta đi, sau này huynh trưởng của con sẽ ở đó.
- Vâng!
Lư Nghi uể oải đáp lại.
Lư Thận cảm nhận được sự miễn cưỡng, bắt ép trong giọng điệu của y, liền trừng mắt lên mà quát rằng:
- Lẽ nào con còn điều gì không hài lòng hay sao?
Lư Nghi sợ đến mức cả người run lên, vội vàng cúi đầu xuống và đáp lại:
- Hài nhi không có bất mãn điều gì hết!
- Hừ! Đừng cho rằng ta không hiểu được tâm tư của con, con cho rằng ta đã không đề cử con đến kinh thành làm quan, cho nên trong lòng cảm thấy bất mãn, đúng không?
- Hài nhi không dám tỏ ý bất mãn với phụ thân!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Lư Nghi thực sự là đang rất không hài lòng, cái gì cũng dành hết cho đại ca: gia chủ cũng là đại ca, đến bây giờ ngay cả cơ hội để Lư gia được đảm nhiệm quan cao chức trọng vẫn cứ bị đại ca cướp mất.
Trong khi đó bản thân lại không có một thứ gì, lẽ nào bản thân không phải là con trai của vợ cả? Lẽ nào bản thân không có năng lực? Trong lòng của y chỉ toàn là sự bất mãn và oán hận dành cho phụ thân.
Lư Thận nheo mắt dò xét người con trai thứ, lạnh lùng nói:
- Biết vì sao mà ta không đề cử con hay không? Chí của con không đủ lớn, gan không đủ to không làm được đại sự, từ chuyện của Trương Huyễn là ta đã có thể nhìn ngay ra được, ta bảo con sắp chỗ ngồi và mời hắn vào dự tiệc, nhưng bụng dạ con lại quá nhỏ mọn, sau đó để xảy ra một chuyện vô cùng nhục nhã, nếu không phải là hắn dày mặt ở lại thì con nói xem Lư gia của chúng ta phải giải thích thế nào với Thánh thượng đây?
Lư Nghi vội vàng giải thích:
- Hài nhi không hề biết được rằng hắn ta lại được Hoàng thượng trọng dụng như vậy, trên thực tế hài nhi cũng chỉ là dựa vào lẽ thường tình để giải quyết chuyện này. Hắn ta đánh bị thương Bạch Tín Dương, hài nhi không thể nào vì hắn ta mà đắc tội với Bạch gia…
- Đó chính là vì trước khi xảy ra chuyện, cách sắp xếp của con đã có vấn đề. Hắn là bạn bè của La Thành và Khánh Nguyên, con nên để mấy người này ngồi cùng với nhau, trước mặt của La Thành và Khánh Nguyên, Bạch Tín Dương còn dám khiêu khích hay sao? Rõ ràng là con khinh thường hắn, cố ý sắp xếp hắn ngồi vào một góc, muốn sỉ nhục hắn, chuyện vặt vãnh này và chút tâm tư đó của con, con cho rằng ta đây không hiểu ư?
Lư Nghi bị phụ thân la mắng thành ra thẹn quá hóa giận, mặt của gã đỏ bừng lên, nhưng vẫn cứ gân cổ lên cãi bướng:
- Con tin rằng bất cứ ai vào hoàn cảnh của con đều xử lý chuyện này như vậy, đại ca cũng vậy thậm chí là ngay cả phụ thân, người cũng sẽ làm như vậy đối với hắn ta, nhưng bây giờ phụ thân lại đổ hết tất cả trách nhiệm lên người hài nhi. Con không phải là thánh nhân, làm sao hài nhi có thể biết được rằng Hoàng thượng lại đi coi trọng một tên ăn mày như hắn được cơ chứ?
Lư Thận giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn:
- Con còn dám vênh mặt lên mà cãi lý nữa hả, cút ra ngoài ngay cho ta, cút!
Trong lòng Lư Nghi vô cùng phẫn nộ, đến cuối cùng thì y đã đánh mất lý trí, trong cơn phẫn nộ y liền quay người bước đi, ngay sau đó thì “rầm” một tiếng vang lên, Lư Nghi mở toang cửa phòng bước nhanh ra ngoài.
- Nghịch tử!
Lư Thận chỉ vào sau lưng con trai mà tức giận mắng lớn, suýt nữa ngất đi.
Lư Trác sợ tới mức vội vàng chạy lại đỡ phụ thân, rồi khuyên can:
- Phụ thân bớt giân! Bớt giận!
Lư Thận dần dần lấy lại được bình tĩnh, không nén được tiếng thở dài:
- Tại sao ta có thể sinh ra được một đứa con trai ngu ngốc không hiểu chuyện như vậy cơ chứ?
Lư Trác lại hiểu ra được vấn đề đang nằm ở đâu, y khẽ nói với phụ thân:
- Nếu như hài nhi đã lên kinh thành nhận chức, không thể nào tiếp tục đảm nhiệm vai trò gia chủ được nữa, chi bằng con nhường lại nó cho nhị đệ, phụ thân cảm thấy thế nào?
- Không được!
Lư Thận quả quyết phủ nhận lời đề nghị này của y:
- Trong quy định của gia tộc Lư thị đã ghi rất rõ ràng, ngôi vị gia chủ bắt buộc phải do đích trưởng thừa kế, ta không muốn vì chuyện này mà thay đổi quy định của gia tộc, nếu không thì hậu hoạn vô cùng. Con cứ tiếp tục đảm nhiệm vai trò gia chủ Lư thị, thậm chí khi con không còn ở quận Trác nữa thì vẫn còn có ta đây! Ta có thể tạm thời thay con xử lý mọi chuyện trong gia tộc.
Lư Trác thầm thở dài trong lòng: “Nhưng nói cho cùng thì vẫn là phụ thân không nỡ từ bỏ quyền lực trong gia tộc.”
Trầm mặc một lúc rồi Lư Thận lại hỏi:
- Vẫn còn chuyện này nữa, hôm nay Thôi gia đến cầu hôn, vì sao con lại khéo léo từ chối như vậy?
- Hài nhi chỉ cảm thấy thế lực của Thôi gia quá lớn, rõ ràng trong ước định của hai nhà Thôi – Lư là Thanh nhi sẽ được gả cho người thừa kế chức vị gia chủ của Thôi gia, nhưng hiện tại gia chủ của bên đó vẫn chưa được quyết định, họ lại muốn cưới Thanh nhi về cho Thôi Văn Tượng, chuyện này không hợp với ước định của hai nhà, hài nhi cảm thấy Thôi gia đúng là ức hiếp người quá đáng!
- Thôi gia là danh môn bậc nhất vùng Hà Bắc, bọn họ có được thế lực hùng mạnh, thanh danh của Lư thị chúng ta vẫn còn kém xa Thôi gia, con không nên từ chối họ, thay vào đó con nên chấp nhận chuyện hôn sự này.
Lư Trác trầm ngâm một lúc rồi nói;
- Thực ra hài nhi cũng không có cự tuyệt gì họ, hài nhi chỉ nói là đợi sau khi sự nghiệp của Thôi Văn Tượng có chút thành công thì hai nhà sẽ tiếp tục bàn đến chuyện này. Bây giờ y mới chỉ là một bạch đinh, hài nhi cảm thấy lúc này mà liên hôn thì cũng không hợp lý lắm, nếu như bọn họ thực sự có thành ý vậy thì họ cũng sẽ cho rằng những lời con nói là rất có lý.
- Đêm dài lắm mộng, ta chỉ sợ là chuyện gì mà cũng phải đợi thì ắt sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.