Chương 531: Đại chiến Lê Dương
Mặc Vũ
02/09/2013
La Sĩ Tín hôm nay đang tại Lê Dương!
Hắn bị Bùi Hành Quảng một sóc đánh gãy mấy cái xương sườn, thương thế rất nặng.
Nhưng loại người như La Sĩ Tín, cả đời đều là lăn lộn trong bị thương, khôi phục cũng so với người khác nhanh hơn một ít. Đậu Kiến Đức từ Ngưu Khẩu lui giữ Lê Dương, nhưng nhà dột lại gặp đêm mưa, La Nghệ mỗi ngày lại đánh trống reo hò. không chịu cô đơn, đích thân lãnh binh từ u châu xuôi nam, lênh cho đại tướng Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt làm tiên phong, thẳng đến Dịch Thủy, xa nhìn Nhạc Thọ.
Đậu Kiến Đức lần này vọng tường lấy Dương Châu, đoạt Hoài Nam, có thể nói là được ăn cả ngã về không, cho nên đại đa số thù hạ đều đem theo trên người. Nạp Ngôn Tống Bản Chính, Tể Từu Lăng Kính, trọng thần Tề Thiện Hành còn có Tào Đán canh giữ ở Nhạc Thọ, đám đại tướng Đức Cao Thạch Khai, Liêu Phong, Tề Khâu dưới tay Đậu Kiến thù vững Dịch Thủy, đau khổ chèo chống.
Năm đó Đậu Kiến Đức từng muốn lấy u châu, nhung lại bị La Nghệ đánh bại. Nghe La Nghệ một lần nữa xuôi nam, khó tránh khỏi tức cùng giận cùng xuất hiện. Hắn hiểu rẳng đám người Cao Thạch Khai không thể chống cự được La Nghệ, nếu để cho La Nghệ qua Dịch Thủy, lấy Nhạc Thọ, vậy binh sĩ trong này, có thể nói là tự sụp đổ.
Phải biết rằng quân Hà Bắc gia đình đại đa số đều ở tại Nhạc Thọ, Nhạc Thọ cũng sào huyệt cùa quân Hà Bắc. nếu roi vào trong tay La Nghệ. Đậu Kiến Đức thật sự so với chết còn muốn khó chịu hơn.
Cho nên Đậu Kiến Đức quyết địrih quay lại, hắn không thể mất đi vùng căn bản!
Hắn cảm giác may mắn là, Dương Thiện Hội cuối cùng đằu phục hắn. Bằng không hắn ba mặt thụ địch, lại khó chống chống đờ . Nhưng Đậu Kiến Đức hiển nhiên vẫn không rõ chi tiết của Dương Thiện Hội, hắn cũng quá tin tưởng Dương Thiện Hội. nhung không biết đây là người bên cạnh có khả năng cho hắn một kích trí mạng nhất.
Đậu Kiến Đức hai mặt là địch, lo lắng Nhạc Thọ, càng khỏng yên lòng Lê Dương. Bởi vì Lê Dương nếu như mất, đại quân Tiêu Bố Y sẽ tiến quàn thằn tốc Hà Bắc. Ngụy Quặn, Vũ Dương, Vũ An các nơi này đều ở trong phạm vi công kích củạ hắn, quân Hà Bắc sẽ toàn diện lâm vào thể bị động. Cho nên Đậu Kiến Đức lưu La Sĩ Tín. Vương Phục Bảo. Khương Dương. Khúc Sư Tòng các tướng trắn thù Lê Dương, hắn lại mang theo Lưu Hắc Thát, Dương Thiện Hội, Đậu Hồng Tuyến ba người, cùng mấy ngân tinh binh chạy về Nhạc Thọ trấn an quân tâm.
Hiện tại tướng lãnh dưới tay hắn. thật sự đà không nhiều lắm. nhung Đậu Kiến Đức cho rằng, chỉ cần Vương Phục Bảo, La Sĩ Tín còn ở Lệ Dương, hơn nữa bảy tám vạn tinh binh, muốn bảo vệ cho Lê Dương một năm nừa năm, cũng không phải là việc khó. La Nghệ mặc dù dũng, còn có Dương Thiện Hội đối trận, nịuốn bại hắn cũng dễ nhưtrờ bàn tay!
Tuy Tiêu Bố Y mấy lần ly gián quan hệ Đậu Kiến Đức cùng Vương Phục Bảo. nhung ngược lại khiến cho Đậu Kiến Đức càng thêm tin tường. Tiêu Bố Y càng muốn tiừ khử Vương Phục Bảo. hắn càng thèm tín nhiệm, ùy thác trách nhiệm thù thành.
Đậu Kiến Đức an bài thỏa đáng. Tính toán chu đáo chặt chẽ. Lại xem nhẹ một chuyện rất quan trọng. Có'đôi khi, chỉ là một chút chuyện nhò. cũng có thể ảnh hưởng đại cuộc. Hắn đem Đậu Hồng Tuyến đưa về Nhạc Thọ. Lê Dương sẽ không có ai chế trụ La Sĩ Tín!
La Sĩ Tín này đích xác lĩnh quân không kém. Nhưng tính tình quá kém. Hắn giữ lại La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo tại Lê Dương. Thật ra đà chôn xuống nhân tố không hợp.
Khi La Sĩ Tín tỉnh lại, tâm tình bực bội. Hắn những ngày này. luỏn cảm thấy trong lòng không yên. Đêm khi ròi Trương Tu Đà đi, hắn cũng là tâm tình như thề. Cho nên hắn cảm thấy, nhất định sẽ có chuyện không ồn sẽ phát sinh.
Hắn không tin Dương Thiện Hội sẽ quy phụ Đậu Kiến Đức. Nhưng mà lòi nói cùa hắn phân lượng đà không đủ. Cho nên hắn chỉ có thể để cho Đậu Hồng Tuyến đi theo Đậu Kiến Đức trờ về. Vụng trộm nói cho Đậu Hồng Tuyến, để cho nàng nhắc nhở phụ thân đề phòng Dương Thiện Hội.
Đậu Hồng Tuyến đối với đề nghị cùa hắn cũng ngoan ngoãn phục tùng, nói với hắn sẽ nhắc nhở phụ thân. Nhưng La Sĩ Tín đà từ trong mắt của Đậu Hồng Tuyến nhìn ra, nàng cũng không tin mình. Nàng vẫn yêu mình, cho nên cho đù khỏng tin, cũng sẽ không đem loại cảm tình này biểu lộ ra.
La Sĩ Tín như thú bị vây hãm trong lồng, không chỗ phát lực, cũng khỏng rừa mặt mà trực tiệp ra khỏi phủ, mặc kệ bệnh trạng mà leo lên thành lâu.
Nhìn về noi xa, đại doanh Tây Lương tirih kỳ phấp phới, liên miên khỏng dứt. khí thế lành lạnh, hắn hiểu rằng đó là tác phẩm của Tần Thúc Bảo. Trong thô có tinh, bố cục to lớn nhưng công thủ toàn diện, hắn quá quen thuộc Tẳn Thúc Bảo, tựa như Tẳn Thúc Bảo quen thuộc hắn.
Lúc trước Tần Thúc Bão trong ngực có đại tài, nhung nhất thời không thể phát ra, bời vì địch thủ không đủ mạrih, lại có Trương Tu Đà ờ phía trước, lúc này đây một mực đều ờ trong quy cù. Lần này được Tiêu Bố Y tín nhiệm, đem đại quân hoàn toàn giao phó cho hắn thống soái, Tần Thúc Bảo lúc này mới có thể mở ra khát vọng trong lồng ngực.
La Sĩ Tín trên đằu tường nhìn về nơi xa, trong lòng không biết tư vị gi. Lúc trước hắn đánh đông dẹp bắc, trong lòng mơ về sự nghiệp chẳiig phải cùng giống như Tần Thúc Bảo giờ phút này sao?
Hôm nay Tiêu Bố Y ngoại trừ Lê Dương ra, đã thu hết đất đai bị mất. thậm chí còn đoạt địa bàn Sơn Đông của bọn họ. La Sĩ Tín chỉ cọ thề trơ mắt mà nhÙỊ không thể nào ngăn cản.
Hà Nội, Trường Bình đại quân đà liên tục lấy cấp Huyện, Vệ Huyện, Tùy Hung ba nơi, thế như chẻ tre.
Tẳn Thúc Bảo cũng đơn giàn phá Thanh Quan, binh đến dưới thành Lẻ Dương. Hắn ờ ngoài thành Lê Dương mười dặm hạ trại, rõ ràng cho thấy khỏng đem thủ tướng Lẽ Dương để vào mắt.
Cái loại thái độ khinh miệt này. khiến cho quân Hà Bắc nồi giặn. Vương Phục Bảo Lli chỉ muốn thủ thành, không muốn xảy ra sự cố gì khác, cho nên sớm phái Khương Dương, Khúc Sư Tòng ở ngoải thành Lê Dương hạ trại, cùng quàn Lê Dương coi giữ thành nhìn lẫn nhau, hỗ trợ thủ vệ thành. Xuất binh thành trại hỗ trợ lẫn nhau như vậy, đã có thể ngăn chặn thể công của quân Tây Lương.
Tần Thúc Bảo công thành mấy lần, nhưng đều là không công mà lui, đột nhiẻn cải biến sách lược, chích lệnh cho quân già yếu khiêu chiến.
Vương Phục Bảo cũng không trúng phép khích tướng. Khúc Sư Tòng tính cách cuồng ngạo, không màng đến mệnh lệnh cùa Vương Phục Bảo. dẫn binh đi đánh. Kết quả bị Tẳn Thúc Bào vừa lui một vòng, phục binh nổi lên bốn phía, giết cho đại bại mà về.
La Sĩ Tín lòng nóng như lùa đốt, lại biết loại phương phép dụng birih này. nhìn như giản lược, nhưng lại thảnh lập ờ trên cơ sờ tuyệt đối phục tùng. Tần Thúc Bảo đường lối dụng binh hắn đều biết, nhung binh sĩ dưới tay mình sĩ khí đà hạ, không phục mệnh lệnh, thi cho dù là phương pháp gi cũng không thể phát huy được công hiệu lớn nhất.
Đậu Kiến Đức lưu Vương Phục Bảo. La Sĩ Tín thủ thành, lại lấy Vương Phục Bảo làm chính. La Sĩ Tín chỉ là phó. Biết Khúc Sư Tòng thảm bại, Vương Phục Bào lại không có trọng trách, chỉ đích thân tới doarih trại phân phó vài câu, sau đó lại về Lê Dương, từ đó mặc cho Tần Thúc Bảo đùng mọi cách khiêu chiến, nhưng Khương Dương. Khúc Sư Tòng đều không xuất binh.
La Sĩ Tín hiểu rằng Vương Phục Bảo ở trong quân vẫn rất có uy tin, hắn lần nàv nhanh chóng trở lại Lê Dương, đương nhiên vẫn không tín nhiệm mình. Nếu là trước đây. nghĩ đến điểm này, La Sĩ Tín quá nùa sẽ cùng Vương Phục Bảo đại náo một hồi. Tiêu Bố Y mấy lần gùi thư. Vương Phục Bảo bỏ mặc. mặc dù Đậu Kiến Đức không khởi hiềm nghi, nhưng La Sĩ Tín sớm có lo lắng, âm thầm nghi kỵ Vương Phục Bảo.
Nhưng trước mắt đối đầu với đại địch, không thể nội loạn, La Sĩ Tín vẫn đè nén tàm sự xuống.
Gió thu lên, lá vàng rụng. La Sĩ Tín đột nhiên cảm giác trên người có chút rét run, một hồi ho lên kịch liệt. Một người ở cách đó không xa nói: “La Tướng quân, người trọng thương chưa khỗe, thật ra hẳn là nên nghỉ ngoi thật tốt”.
La Sĩ Tín quay đầu trông qua, liền thấy được khuôn mặt trung hậu của Vương Phục Bảo.
Từ trên khuôn mặt, chi thấy sự ân cần cùng tín nhiệm, La Sĩ Tín cho dù bất thường, cũng không cách nào cự tuyệt ý tốt của hắn, “Tần Thúc Bảo, Sừ Đại Nại, Bùi Hành Quảng ba tướng cùng ờ đây, ta không yên lòng”.
Vương Phục Bảo chậm rãi đi tới, cùng La Sĩ Tín sóng vai nhìn về phía đại doanh ở phương xa, nói khẽ: “Tẳn Thúc Bảo quả nhiên không giống người thường, phương phép hạ trại của hắn, quả thực không thấy được chỗ nào có thể đánh”.
“Không phải không thẩy. mà là không thề xuất kích” La Sĩ Tín cô đơn nói: “Thật ra trẽn đời này, cũng không có doanh trại, thành trì nào mà không công phá được. Nếu là..Hắn muốn nói lại thôi, thờ dài một tiếng.
Vương Phục Bão nói: “Nếu là khi khí thế chúng ta đang lẽn. đánh bại bọn họ hẳn là không khó”.
“Nhiều lời vô ích, chỉ loạn nhân tâm” La Sĩ Tín hòi: “Các cửa thành còn lại đều đà sắp xệp xong chưa?”
“Ta mới tuần tra trở về, cũng không có gì đáng ngại” Vương Phục Bảo nói.
Thi ra quân Tây Lương binh đến dưới thành, nhưng lại qua vinh Tế Cừ hạ trại, cắt thủy lộ kênh đào. Trọng binh chủ yếu ờ tại thành tây, mà các cửa thành còn lại. cũng không có đại quân. Nhưng Vương Phục Bảo vi an toàn nên mỗi ngày vẫn tuần tra cùa thành bốn phía.
“Bọn họ đang đợi cái gì?” La Sĩ Tín đột nhiên hỏi.
Vương Phục Bảo cười khổ nói: “Có lẽ còn đang chờ hậu viên, ý đồ một nhát phá được thành Lê Dương. Sơn Đông có quân tình truyền đến. La Tướng quàn muốn nghe không?”
“Cứ nói đừng ngại” La Sĩ TÍU trong lòng giạt thót, hiểu rằng tuyệt đối là tin tức xấu. Quả nhiên, Vương Phục Bảo nói: “Trình Giảo Kim đà phá Lang Tà, bắt mấy vạn quân Từ gia. Trương Trấn Chu một đường đông tiến, cờ xí đến đâu, ai gặp cũng đều hàng. Theo ta được biết, trước mắt Sơn Đông hầu như đã thuộc về Tiêu Bố Y, nhung nơi còn lại nhắm chừng cũng rất nhanh sẽ hàng. Trương Trấn Chu nếu như lấy hết Sơn Đông, phía sau đà ổn định, không cần nói cũng biết, đương nhiên sẽ tụ họp cùng Trinh Giảo Kim qua Hoàng Hà đánh HàBắc, đến lúc đó...
Vương Phục Bảo không có nói thêm gì nữa, cất tiếng thờ dài.
La Sĩ Tín đã lạnh lùng nói tiếp: “Đền lúc đó chúng ta cho dù bão vệ Lê Dương, bị người ta từ sau lưng bọc đánh, cũng là chuyện không thể làm gì được”.
VươngPhục Bảo gật đầu cam chịu, thần sắc ảmđạm.
La Sĩ Tín trong mắt chợt hiện lên vẻ kỳ dị, “Xem ra chúng ta đà tất bại, CÌLÌ là vấn đề sớm muộn”.
Lời này vốn đại nghịch bất đạo, Vương Phục Bảo lại không có phản đối, trầm mặc thật lâu mới nói: “Trừ phi phát sinh kỳ tích”.
Trên đời này ít có kỳ tích, hai người đều là người sáng suốt, hiểu rằng cho dù Lý Uyên lúc này xuất binh, quân Hà Bắc cũng rất Khó xoay người. Gió thu lành lạnh, hai quàn đối lũy nghiêm ngặt, nhưng ở dưới trời xanh cô đơn, lại có vẻ không có ý nghĩa.
La Sĩ Tín liếm liếm đôi môi khô nứt, “Lúc này nếu đem thảnh Lẻ Dương hiến cho Tiêu Bố Y, chúng ta còn có thể có cơ hội còn mạng sống thăng quan”.
Hắn nói đến đây, nhịn không được sờ soạng trường thương đeo ở dưới lung.
Vương Phục Bảo sừng sững nhưnúỊ không lộ vẻ gì. đột nhiên nói: “Sĩ Tín, ngươi biết ta theo Trường Nhạc vương bao nhiêu năm?”
La Sĩ Tín do dự, “Bảy tám năm gì đó”.
Vương Phục Bảo cười cười cô đơn, “Thật ra ta cùng Trường Nhạc vương là quen nhau từ nhỏ”.
La Sĩ Tín thờ dài, “Thi tính sao? Anh em trong nhà đối chọi nhau, từ xưa đã có!” Hắn nói giọng mỉa mai, nhiều ít có chút châm chọc, Vương Phục Bào cũng không tức giận, nhớ lại nói: “Ta cùng hắn cùng nhau làm nông, cùng nhau tạo phản, cùng một chỗ đối kháng quan binh, cùng một chỗ đánh lấy địa bàn Hà Bắc.
Số lần hắn cứu ta, khó có thể đếm, số lằn ta cứu hắn, cũng thật sự quá nhiều. Nhưng hắn xưng vương, ta chỉ là tướng quân, ta lại không có nừa điểm ghen ghét, bời vì ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới xưng vương”, ỳ
La Sĩ Tín lẳng lặng nghe, cũng đã buông lòng tay sờ lên thương.
“Nguyện vọng lớn nhât của ta, chỉ hy vọng có thể sờ lại cái cuốc, quay lại với nghề nòng. Núi sông tú lệ, châu báu loạn mắt. Trường Nhạc vương chinh chiến những năm này, chua bao giờ tự ý lấy một đồng mà các huynh đệ đà quên minh đổi lấy. điềm ấy đáng để các huynh đệ khâm phục. Nhưng ờ trong quân Hà Bắc, ta cũng chưa bao giờ muốn một đồng tiền bắt người cướp của mà có! Ta cảm thấy được châu báu nhiều hơn nữa, núi sông dù có tốt, cũng không bù lại được vài mẫu đất ờ trong lòng của ta”.
La Sĩ Tín trên mặt đã lộ ra vẻ tôn kính, hắn rất ít khi như hỏm nay, cùng Vương Phục Bảo thành thật nói chuyện với nhau. Hắn phát hiện, hắn còn không hiểu được Vương Phục Bảo này.
“Ta hiểu rằng, ngươi cũng không có tham tài, lại càng khỏng tham quyền, trong đám người đánh Mạnh Hải Công, ngươi là người duy nhất không có tham tài” Vương Phục Bảo xoay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, ngóng nhìn La Sĩ Tín, “Đây là chỗ ta khâm phục ngươi, ngươi có lẽ tính khí có chút táo bạo, có lẽ có chút đa nghi, có lẽ có chút lạnh lùng, nhung ta hiểu rằng, trong quân Hà Bắc, ta và ngươi. Lưu Hắc Thát, Tô Định Phương. Hồng Tuyến năm người, đối với Trường Nhạc vương tuyệt đối là trung thành. Cho nên chúng ta cho dù lẫn nhau có xung đột, cũng có thể giúp nhau lượng giải chút ít. ngươi nói có đúng hay không?”
La Sĩ Tín đà không thể nói.
Vương Phục Bảo cười cười, “Cho dù ta phán đoán sai lầm. ngươi nếu muốn ròi khỗi đây, ta cũng không phản đối. Đến hiện tại, dù sao tính mạng cùa mình vẫn là lớn nhất, nhung ngươi cho dù rời đi, chỉ xin ngươi cho những binh sĩ còn đang vì Trường Nhạc vương tắm máu mà chiến đấu kia, một cái trước khi chết cũng không hối hận. Cho dù chết, ta cũng hy vọng chết ờ chiến trường, không hy vọng chết ở dưới tay kẻ phản bội, như vậy ít nhất ta còn có thể an tâm chút ít, có được không?”
La Sĩ Tín hạ giọng nói: “Vương Tướng quân, ta trách lầm ngươi!”
Vương Phục Bảo nghiêng đầu đi, khiển cho gió thu lành lạnh thổi lẽn gương mặt nóng như lùa, đã không cần nhiều lòi. Hắn cảm thấy, cùng với loại người như La Sĩ Tín. cũng không cần nói thêm gì nữa.
Xa xa tiếng trống đã vang lên, giống như chân tròi cuốn tới.
Đại doanh quân Tây Lương, đột nhiên xuất binh, như thùy triều cuộn đến. quản Tây Lương một lần nữa công thành. Chỉ là lần này, quâ Tây Lương không phái quân già yếu, mà tinh, binh xuất ra hết!
La Sĩ Tín khi quay lại phù đệ nghỉ ngơi, mòi mệt muốn chết.
Quân Tây Lương lần này công thành, thanh thế cực kv mãnh liệt, xe công thành, máy ném đá chuẩn bị dị thường đầy đủ. Vương Phục Bào phán đoán hoi có sai lầm. đó chính là Tần Thúc Bảo tuyệt đối không phải đang đợi Trương Trấn Chu cùng Trinh Giảo Kim, hắn muốn bằng lực lượng của chính mình, đoạt lại thành Lê Dương.
Tần Thúc Bảo đang đợi xe công thành cùng máy ném đá. Hai thứ lợi khí này vừa đến. hắn lập tức phát động đợt tấn công mãnh liệt đầu tiên.
Hà mô xa như con kiến tiến lên, Tẳn Thúc Bảo dùng xe công thành cùng máy ném đá ngăn chận mưa tên cùng công kích trên đầu thành, sau đó lệnh cho đám người Lý Văn Tương, Miêu Hải Triều, Hám Lăng ba người mỗi người dẫn hơn ngàn binh, phân ba đường công kích đại doanh Khương Dương bên ngoài thành Lê Dương.
Công kích không phải mục đích chính, bóp chăt Khương Dương xuất binh viện trợ Lê Dương mới là mục đích chân chính.
Quân Tây Lương đánh ba chỗ, Khưong Dương không đám chậm trễ. thù chắc doanh trại, không đám xuất binh viện trợ. Tần Thúc Bảo lúc này mới lệnh cho Thư Triển Uy thống lĩnh kì binh, sẵn sàng xừ lý tình huống ngoài ý muốn, sau đó lại cho Quản Xuất Trần, Từ Thiệu An, Thường Hà ba người, dẫn hà mô binh lẩp đất.
Hắn không nóng nảy công thành, chích trước đem hộ thành hà lấp bằng, sau đó mới lo lắng bước công kích tiệp theo.
La Sĩ Tín, Vương Phục Bạo hai người làrih binh thù thành, từ buổi trua cho tới hoàng hôn. Đến khi tà đương như máu, ánh nắng chiều như máu. Tẳn Thúc Bảo mới hạ lệnh triệt binh!
Lúc này chiến quả là, cửa thành đã bị đánh ra một lỗ thủng lớn. nhung cửa thành đà bị quân Hà Bắc phá hỗng. Hộ thành hà đã bị lấp bằng, cằu treo đà đốt cháy sạch sẽ. hà mô binh cùa quân Tây Lương dưới thành đổ đất ba thước. Trong thành Lẻ Dương, một ngày này, tiêu hao tên rất nhiều.
La Sĩ Tín sau khi quay lại, âm thẳm nhíu mày, hiểu rằng Tây Lương vương trước nay vẫn không dùng tiêu hao binh sĩ để tĩã giá, chỉ chọn dùng chiến thuật biển người phá hư tuyển phòng thù tiêu hao thực lực quân Hà Bắc. cứ như vậy đánh tiếp, khó tránh khỏi có ngày phá thành. Cùa thành bị đánh không ra hình dạng, bất đắc dĩ ngăn chặn, nhung mà kể từ đó, nếu muốn xuất binh viện trọ Khương Dương thì phải đi đường vòng. Nhưng mà Tần Thúc Bảo nếu dùng cùng biện phép công các của thành còn lại.
Thì lấy gì ứng đối? La Sĩ Tín nghĩ tới đây, thì nhịn khỏng được tim đập nhanh, nhung đến khi thấy lá thu; sắc mặt lại càng tái nhợt.
Trên bàn không biết từ lúc nào. lại nhiều hơn một phong thư.
Trên thư viết mấy chữ. La Tướng quân tự tay mở! Chữ ký trẽn thư chỉ có ba chữ. lại như chùy đồng đập vào ngực của La Sĩ Tín.
Chữ ký khôngngờ chírih là, Tiêu Bố Y!
La Sĩ Tín đột nhiên thoát ra, một phát bắt lấy một binh sĩ ờ ngoài cừa quát: “Là thư này là ai đưa tới? Khi nào thì đưa tới?”
“Lá thư gì?” Birih sĩ đã có chút vị dọa cho ngu ngốc.
La Sĩ Tín ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn vào trên mặt hắn, tinh táo lại hỏi, “Trong khoảng thòi gian ta rời đi. ai tiến vào thư phòng của ta?”
Binh sĩ run giọng nói: “ở đây có hơn mười huyrih đệ thay nhau canh giữ. chúng ta cũng biết, không có mệnh lệnh cùa La Tướng quân, người bên ngoài không thể tự ý vào, nên làm sao mà cho người bên ngoải vào được?”
La Sĩ Tín buông cổ áo người nọ ra, nói khẽ: “Ta trách oan ngươi”.
Binh sĩ cuống quít nói: “Không dám”.
“Không có mệrih lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể vào phòng" La Sĩ Tín sau khi nói xong, phành một tiếng khép cừa phòng lại.
Ngồi ờ trên ghế, La Sĩ Tín hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào lá thư này, như là trừng mắt nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y khi nào thi đem thưđưa tới? Nói như vậy, trong thành Lê Dương, đà có nẳm vùng của Tiêu Bố Y? La Sĩ Tín không thể không tin, bởi vì Lê Dương vốn đã bị Lý Tĩnh chiếm cứ qua, dân chúng ở đây, rất có thể đã có nằm vùng cùa Tiêu Bố Y. Người này có thể vô thanh vô tức lẻn vào thư phòng của hắn... Nghĩ tới đây, La Sĩ Tín trong lòng chợt lạnh.
Rốt cuộc cầm lá thư lên. mờ ra xem xét, La Sĩ Tín mặt đang tái nhợt, đột nhiên trờ nên càng thêm tái nhợt. Tay hắn thậm chí nhịn không được mà run rẩy. trên mu bàn tay, nổi gân xanh!
***
“La Sĩ Tín lúc này quá nừa đà thu được lá thư?” Tiêu Bổ Y ngồi ở ngoài doanh trướng, bên cạnh đống lửa, ngẩng đầu nhìn sang thành Lê Dương cao lớn nguy nga ở xa xa
Lê Dương trọng trấn, thành cao tường dày, quân địch sớm có chuần bị, muốn đột nhièn công vào, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tiêu Bố Y sau khi cùng Từ Sường nói chuyện với nhau, lập tức quyết định, một lần nữa ngự giá thân chinh.
Tận đụng thời cơ, mất không hề có lại, hắn đã tìm được kẽ nứt của quàn Hà Bắc. trước mắt muốn một chùy đánh xuống, lao thẳng cho đến khi gõ cho đối thủ tan xương nát thịt mới thôi.
Ánh trăng nhẹ nhàng, gió thồi nhè nhẹ, Tiêu Bố Y đẵn theo mấy trăm thản binh từ Đỏng Đô nhanh như điện chợp đi đến trước mặt Tẳn Thúc Bảo. cũng làm cho Tẳn Thúc Bảo vượt ra ngoài dự kiến. Bời vì thư cùa Tiêu Bố Y. hắn mới nghĩ biện phép đưa đến trên bàn La Sĩ Tín, nhưng hắn không có nghĩđến, TiêuBốY người sau đó đà đi đến.
La Sĩ Tín đoán không sai, năm đó Lê Dương tuy bị Đậu Kiến Đức phá. nhung mà Đỏng Đô tại đó vẫn có căn cơ. Càng có một ít Mã Nghĩ thẩm thấu đến trong dân chúng, chuẩn bị thời điểm mấu chốt, cho quân Hà Bắc một kích trí mạng.
Không chi nói quân Hà Bắc vốn dùng nhản nghĩa trị quản, sẽ không đối với dàn chúng tàn sát, cho dù tùy tiện một quân đội nào. muốn thủ thành tri, cũng không thể không dựa vào dân chúng ờ đây.
Có dân chúng, là có Mà Nghĩ.
Mà Nghĩ là một nước cờ cùa Tiêu Bố Y bày ra, đưa tới một phong thơ lên trên bàn La Sĩ Tín mặc dù không dễ dàng, nhung Mã Nghĩ cũng còn có thể làm được.
Tẳn Thúc Bảo hôm nay công Lê Dương, có mấy đụng ý, một là uy hiếp quân Hà Bắc, hai là trải bằng con đường tiệp theo đánh Lê Dương, dụng ý thứ ba, là ngăn cách liên lạc giữa Khương Dương cùng Vương Phục Bảo.
Hắn làm đâu vào đấy, làm gi chắc đó, tin tường Tiêu Bố Y cho hắn hơn nửa tháng thời gian, có thể công lên đầu tường Lê Dương. Nhưng Tần Thúc Bảo không ngờ, Tiêu Bố Y lại chạy đến, mới đầu còn tường rằng Tiêu Bố Y ngại hắn công chậm, không ngờ Tiêu Bố Y chi hòi hắn đã đưa thư đến hay chưa.
Nhìn sang bên mặt Tiêu Bố Y, Tần Thúc Bảo nói: “Hẳn là đà đến trên bàn La Sĩ Tín, nhưng hiện tại còn chưa có hồi âm từ trong thành”.
Tiêu Bố Y đấy ra một vò rượu bùn phong ở bên người, ném cho Tẳn Thúc Bảo nói: “Uống mấy ngụm đi”.
Uống rượu có thề giảm đau. hắn hy vọng Tẳn Thúc Bảo không cần phải khồ cực như
vậy.
Tần Thúc Bảo lại chậm rãi buông vò rượu, lắc đầu nói: “Trong quân không thể uống rượu, thần thân làm chù soái, không thể phá lệ! Xin Tây Lương vương thứtội!”
Tiêu Bố Y quay đằu nhìn về phía Tẳn Thúc Bảo, có chút áy náy nói: “Ngươi trọng quàn quy, có tội gi? Ngược lại là ta phải nói thật có lỗi, ta lại quên điểm ấy”.
“Trong quân không thể rối loạn quy củ, ngược lại làm mất hứng của Tây Lương vương, chờ đại phá Lê Dương, thẳn lại cùng Tây Lương vương thoải mái một phen” Tẳn Thúc Bảo cười ha hả, che dấu bên miệng run rẩy.
Tiêu Bố Y dời ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn trời, tinh quang sáng chói, linh động như mộng, “Lá thư này nếu đưa đến, ta nghĩ La Sĩ Tín rất nhanh sẽ ròi đi”.
Tần Thúc Bảo khó hiểu, “Rời đi, đi noi nào?”
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Hắn hẳn là quay lại Nhạc Thọ, cho nên ta mới cho ngươi không có vây khốn bốn phía Lê Dương, cho hắn cơ hội rời đi. Hắn sau khi rời khỗỊ chính là lúc chúng ta chính thức đánh Lê Dương”.
Tẳn Thúc Bảo ý nghĩ dù là không kém. trong lúc nhất thời cũng khó có thể giải thích, thấy Tiêu Bố Y trẳm ngâm không nói, không hề truy vấn, ngẳng đầu nhìn về phía tinh không, thấy tỉnh, quang nhấp nháy, đột nhiên nhớ tới đội mắt cùa Vân Thùy, lại nhớ tới câu nói mà nàng vụng trộm nói với mình, ‘Thật ra với túủi cáeh của ngươi, giải được chỉ có thể bào vệ tính mạng của ngươi ba năm!’
***
Đêm lạrih như nước, phiền muộn vẫn y nguyên. Bách thảo ngàn hoa tự nhiẻn ca múa, khó nén gió thu sầu bi khó giải!
La Sĩ Tín vươn người dậy, đi tìm Vương Phục Bảo. Hắn một đường đi vội, vẫn nắm thật chắc phong thư.
Vương Phục Bảo còn chưa có ngù, hắn ngủ không được, hắn không biết thành khi nào thì phá, không biết mình khi nào thi sẽ chết, nhưng lúc này. hắn không có sợ hài. ngược lại có loại bình tĩnh.
Nên đến cuối cùng sẽ đến. sợ cũng vô ích!
Nhưng hắn hiểu rằng, mình rất không có khả năng thực hiện tàm nguyện giải giáp về với ruộng đồng, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi về, trong lòng của hắn đà có cảm giác không ồn, Lê Dương thủ cũng không thể lâu được như trong tưởng tượng.
Khi nghe được La Sĩ Tín cầu kiến, Vương Phục Bảo khoác y phục đi ra, cấp tốc hòi, “Lại có người công thành sao?”
La Sĩ Tín lắc đầu, đem thư đưa tới nói: “Tiêu Bố Y gời thư cho ta”.
Vương Phục Bảo hơi ngạc nhiên, lại tiệp nhận thư. nhaóh chóng đưa mắt xem. cũng thay đổi sắc mặt, “Hắn là có ý tứ gì?”
La Sĩ Tín nói: “Hắn nói Bùi Cù là Thiên Nhai Thái Bình đạo, Dương Thiện Hội là Thái Bình đạo Tướng môn đệ nhất tướng”.
Vương Phục Bảo vô lực ngồi xuống, “Thi tírih sao?”
“Vậy nói rõ, hai người này tìm nơi nương tựa Trường Nhạc vương, cũng không có ý tốt” La Sĩ Tín lo lắng nói.
“Tiêu Bố Y nói, chúng ta sao có thể tin được?” Vương Phục Bảo tâm loạn nhưma.
“Tiêu Bố Y nói, chúng ta cũng không thể không tin!” La Sĩ Tín ưong lòng phát lạnh.
Trongthưthật ra nói rất đơn giản. Tiêu Bố Y chỉ ra, Bùi Cù chính là Thiên Nhai đạo chủ Lâu Quan đạo. đùng tên giả Phù Bình Cư. Dương Thiện Hội chính là tướng mòn đệ nhất tướng, xin La Tướng quân lưu ý.
Tiêu Bố Y không nói thêm gi nữa, hắn cũng không cần nói thêm cái gi. Bời vì hắn hiểu rõ, mình đà nói chính xác lời cần nói, La Sĩ Tín không thể không gấp. La Sì Tín nếu như gấp. quan tâm tới an nguy cùa Đậu Kiến Đức. nhất định phải đi Nhạc Thọ!
Tiêu Bố Y khi hiểu rõ La Sĩ Tín cũng là người trong Thái Bình đạo. đà thông suốt từ đằu đến cuối, cũng rò ràng chỗ bất thường của La Sĩ Tín. Hắn cho rằng La Sĩ Tín đối với Đậu Hồng Tuyến, Đậu Kiến Đức, còn co càm tình, mà loại cảm tình, đù để cho hắn ròi Lẽ Dương.
‘Ta cũng không rò lắm” Vương Phục Bảo bình tĩnh nói: “Cho dù bọn họ là người cùa Thái Bình đạo, đầu nMp vào Trường Nhạc vương, cũng không thể nói nhất định là không có ý tốt, hoặc là bọn họ thật đã cùng đường”.
La Sĩ Tín lo lắng nói: “Vương Tướng quân, người chẳng lẽ còn không rõ? Thiên Nhai thân là đạo chù Lâu Quan đạo, võ công trác tuyệt, ta và ngươi liên thủ. đều không phải địch thủ của hắn! Hắn lại cổ ý yểu th4 cũng không dùng võ công kv nhân, đà là không có ý tốt Người trong Thái Bình đạo, rất thích choi trò tu hú chiếm tổ, bọn họ thường thường bẳng vào âm mưu quỷ kế mà chiếm lấy thế lực. Năm đó Dương Huyền Cảm chính là bị bọn họ lọi dụng, thân bại danh liệt. Hiện tại chân tướng đà rõ rành rành, người khống chế quân Giang Đô không phải Vũ Văn Hóa Cập, mà hẳn là Bùi Củ! Cho nên Vũ Văn Hóa Cập uất ức mà chết, Bùi Củ lại được Trường Nhạc vương tin dụng, lợi hại có thể thấy được. Hắn bất động thanh sắc đà lâu, chỉ sợ âm thẳm mưu đồ. muốn chiếm đại quyền cùa Trường Nhạc vương. Trước mắt Trường Nhạc vương thế lực tiêu giảm, đúng là cơ hội ra tay của hắn”.
Vương Phục Bảo đà cau chặt chân mày, “Ngươi nói hắn sẽ đối với Trường Nhạc vương bất lọi?”
La Sĩ Tín liên tục gật đầu, “Ta chỉ sợ. lần này La Nghệ xuất binh, cùng với Bùi Củ có quan hệ. Bùi Cù lừa gạt Trường Nhạc vưang tiờ về, đà động sát cơ”.
“Hắn đoạt quyền như thế nào?” Vương Phục Bão hòi.
La SĩTín kirih ngạc nói: “Ta đây làm thế nào mà biết được? Vương Tướng quản, Bùi Cù này phi thường gian trá, tuyệt không phải chúng ta có thể phỏng đoán”.
“Vậy ngươi nói cho ta biết những cái này có tác dụng gi?” Vương Phục Bảo từng chữ nói
La Sĩ Tín nắm tay xiết chặt, thoáng qua buông ra, “Bởi vì ta tin ngươi! ”
Vương Phục Bảo hai mắt sáng rực, bìrih tĩnh nói: “Ngươi chuần bị làm như thế nào?”
La Sĩ Tín nhìn thấy Vương Phục Bảo như thế. biết hắn đà tín nhiệm mình, trong lòng có loại tình cảm ấm áp. Loại cảm giác này. hắn nhiều năm không có. ‘Từ khi hắn sau khi ròi Tẳn Thúc Bảo, Trình Giảo Kim, cũng không có bằng hữu nữa. Nhưng hôm nay. hắn lại có cảm giác bằng hữu.
“Nếu như không có những lòi nói của ngươi hôm nay cùng ta, ta sau khi biết tin tức này, có khả năng ai cũng không nói, mà đi Nhạc Thọ” La Sĩ Tín thê lương nói: “Ta không có bằng hữu, cũng không có ai để tâm sự”.
Vương Phục Bão tay đè lên vai La Sĩ Tín, trầm giọng nói: “Không phải ngươi không có bằng hữu, mà là ngươi cự tuyệt bằng hữu. Trường Nhạc vương. Hồng Tuyến, ta đều xem ngươi trờ thảnh bằng hữu”.
La Sĩ Tín khóe miệng giật giật, nghiêm nghị nói:“Đa tạ. Ta hiện tại phải ra roi thúc ngựa quay lại, thông báo cho Trường Nhạc vương chuyện này, để hắn phòng bị”.
“Nhưng Trường Nhạc vương chưa chắc đà tin ngươi” Vương Phục Bảo cau mày nói.
“Hắn tin hay không là chuyện cùa hắiỊ ta có làm hay không lại là chuyện cùa ta” La Sĩ Tín thờ dài nói: “La Sĩ Tín ta cả đòi ngỗ nghịch, đối với trong mắt người khác, thay đồi thắt thường, đều không có tín nghĩa, nhung mà cũng không để ở trong lòng. Nhưng ta chính thức cảm giác áy náy một là Trương tướng quân, hai người khác chính là Hồng Tuyến cùng Trường Nhạc vương. Trường Nhạc vương đối với ta có ơn tri ngộ, bất kể hiềm khích lúc trước mà trọng dụng ta, ta cho dù vì hắn bò qua cái mạng này, thi có sao?”
Vương Phục Bảo rốt cuộc nhìn thẳng vào La Sĩ Tín nói: “Sĩ Tín, nói thật, trước kia ta thật xem thường ngưoi. Nhưng hôm nay ta mới biết được, bản thân đã sai”.
La Sĩ Tín chậm rãi đứng lên. “Có những lời này của ngươi, ta chết cũng không uổng” Hắn thật ra đà ôm thái độ chịu chết đi Nhạc Thọ, nếu hắn không thể vạch trằn chân tướng của Bùi Củ, thi rất có thể sẽ chết ờ trên tay Bùi Cù.
Khi đà đến đường cùng, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Đối phó Bùi Cù, cũng chírihlà đối kháng Thiên Nhai Thái Bình đạo. hắn thật sự không có nừa phần nắm chắc. Trên thực tế, hắn nghe qua quá nhiều chuyện của Thiên Nhai, cũng biết được chỗ sắc bén của người này, nhưng hắn một mực ra vẻ một văn thẳn yểu đuối, điểm ẳn nhẫn ấy. ngẫm lại cũng làm cho lòng người lạnh lùng!
Vương Phục Bảo đột nhiên đứng lên nói: “Sĩ Tín, ngươi không cần đi. ta đi!” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của La Sĩ Tín, Vương Phục Bào nói: “Trường Nhạc vương cùng Hồng Tuyến hiện tại... ài... thật ra...” Hắn nói ấp a ấp úng. rốt cụộc vẫn lộ ra vẻ kiên quyết, “Ngươi không nên trách bọn họ, trên thực tế. ngươi làm việc thật có điềm bất cận nhân tình”.
La Sĩ Tín cười cười. ‘Ta không trách bọn họ”.
Vương Phục Bảo gật gật đầu, “Ta cùng Trường Nhạc vương ra sirih vào từ nhiều năm như vậy, còn có Hồng Tuyến ờ bên. chắc hẳn nói chuyện, Trường Nhạc vương còn có thể nghe theo. Mục đích chúng ta là khiển cho Trường Nhạc vương xa tiểu nhân, cho nên ngươi đi ta đi cũng đều được”.
La Sĩ Tín trước mắt tỏa sáng. ‘Ba tạ Vương Tướng quân”.
“Nhưng..Vương Phục Bảo trên mặt lộ ra vẻ bi ai, “Thành Lẻ Dương này chi sợ thù không được quá lâu.
Ta thòi gian gần đây biết được tin tức, Tẳn Thúc Bảo chẳng những đem toàn bộ công cụ công thành ờ các quận huyện xung quanh Lê Dương tập trung về, còn lệnh cho công tượng mười bảy huyện xung quanh hội tụ, dùng số tiền lớn chế tạo xe trèo thành, máy ném đá. Hôm nay lần luân phiên công kích này, chỉ là bọn họ thừ mà thôi. Đến khi bọn họ đem xe trèo thành, máy ném đá toàn bộ vận dụng, bốn phía đánh, thành Lê Dương chỉ có thể là một tòa từ thành, ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết”.
La Sĩ Tín ngược lại nở nụ cười, “Ta thật ra sớm đà đáng chết, bất quá ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Lê Dương, chờ các ngươi trợ giúp. Vương Tướng quân, nếu có thể cứu Trường Nhạc vương một mạng, ta chết mà không uổng!”
Vương Phục Bảo hai mắt sáng ngời, rốt cuộc vỗ vỗ vai La Sĩ Tín. từng chữ nói ra: “Vậy ngươi bảo trọng!”
La Sĩ Tín quay đầu đi, đè nén kích động trong lòng xuống, trả lòi: “Ngươi cũng bảo trọng! Cần thận Bùi Cù cùng Dương Thiện Hội, hai người này chỉ có thể dùng trí. không thể dùng lực!”
Đêm đã khuya, Tiêu Bố Y cùng Tằn Thúc Bảo còn chưa có đi ngủ. hai người đều nhìn sang bằu tròi đêm thâm thúy, thật lâu không nói gi.
Tần Thúc Bảo ôm đầu gối ngồi dưới đất, đột nhiên nói: “Ta đã lâu khỏng có chú ý tới bầu tròi đêm đẹp như vậy”.
Tiêu Bố Y nói: “Đúng vậy, người cả đời này đều bận rộn, rất nhiều khi chỉ lưu ý tới ích lợi trong gang tấc, nào có thời gian đi ngắm bằu trời đêm?”
Tẳn Thúc Bảo nói khẽ: “Mầu thân đà từng nói với ta, mỗi một ngôi sao trên bầu trời, chính là một trái tim trên mặt đất. Lóe sáng chính là thiện lương, ảm đạm chinh là ác nhân. Người vẫnnói, muốn ta làm một ngôi sao lóe sáng!”
Tiêu Bố Y nhìn lên bầu tròi đêm. mỉm cười nóị: “Xém ra người thiện lương còn rất nhiều..
“Nhưng ta cùng không có trong đó” Tần Thúc Bảo bi thưong nói: “Ta tìm hồi lâu, cũng tìm không thấy ngôi sao nào là cùa mình”.
Tiêu Bố Y im lặng, không biết hắn tim như thế nào. nhung biết lúc này. để cho ắn nói ra tâm sự là tốt rồi.
“Gia phụ chết sớm, là mẫu thân đem ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Khỏng có ai biết, mẫu thân trong lòng ta quan trọng”Tằn Thúc Bảo khóe mắt đã có lệ quang, bởi vi thưcmg tâm mà thất tinh cồ phát táCị thân thể run như lá rụng trong gió lạnh. Hắn rất đau. nhưng mà hắn không rên một tiếng,
“Ta hiểu!” Tiêu Bố Y kiên địrih nói: “Cho nên ngươi năm đó không có làm sai. ta nghĩ cho dù Trương tướng quân, hắn cũng sẽ không trách ngươi! Thúc Bảo, ta mặc dù cùng Trương tướng quân gặp nhau chi có vài lần, càng là bị người đuổi giết chật vật không chịu nổi, nhưng ta biết, sao sáng cũng không thể sáng bằng lòng dạ của người được. Người lúc trước không có giết ngươi, vốn là muốn cứu các ngươi, dù là các ngươi...”
Tiêu Bố Y đã không thể nói tiếp, bời vì hắn nhìn thấy khóe mắt Tẳn Thúc Bảo nước mắt vỡ toang, từng giọt, từng giọt chảy xuống, như ánh trăng thẻ lương, giống như những ngôi sao sáng trên trời!
“Cho nên ta càng cảm thấy được mình đáng khirih, ta lúc ấy thầm nghĩ có chết đi, một chút cũng không vướng bận” Tần Thúc Bảo nức nờ nói: ‘Ta thực xin lỗi Trương tướng quân, thực xin lỗi mẫu thân, ta tìm không thấy chính mình, nhung lại không thể chết cho xong việc. Mầu thân không biết nội tình, bảo ta tiợ giúp Lý Mật, ta vô lực kháng cự. Ta biết hy vọng duy nhất của Trương tướng quân khi còn sống, chính là bình định thiên hạ, ta chi có thể làm hết sức. Ta hy vọng, sau khi ta chết, nếu có thể gặp được ngôi sao của Trương tướng quân, không cầu người tha thứ. chỉ cầu đối với người nói một câu trong lòng cùa ta rất áy náy!”
Trời cao vắng vẻ, giống như khuôn mặt cô đơn cùa Trương TuĐà, lưu tinh lóe lên. càng giống như một giọt lệ trong mắt tướng quân.
Tiêu BỐ Y thở dài nói: “Ngưai nhất định có thể gặp được Trương tướng quân!”
Ánh lừa sáng tắt, chiếu lên trên khuôn mặt phức tạp ngàn vạn của hai người. Lưu tinh đã tắt, Tiêu Bố Y nhướng mày, nhìn thấy một cận vệ phi nước đại đến. trinh lên một tờ giấy. “Lê Dương mật tín”.
Tiêu Bố Y tiệp nhận xem xét, cau mày nói: “Ta đoán sai rồi, đi không phải La Sĩ Tín, mà là Vương Phục Bảo”.
“Bọn họ vô luận là ai, đối với Đậu Kiến Đức đều là trung thành” Tẳn Thúc Bảo nói.
Tiêu Bố Y nói: “Chỉ tiếc, đi không thể sống, lưu lại nhất định chết. Ngày mai. La Sĩ Tín quá nùa không thấy được thái dương cùa ngày hôm sau”.
Tần Thúc Bảo ngược lại có chút kinh ngạc, “Tây Lương vương, người có kế hoạch ám sát La Sĩ Tín?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Lê Dương phòng thù nghiêm mật, Mà Nghĩ cũng không phải cao thù, muốn giết La Sĩ Tín, nói dễ vậy sao. Ngưai đối với La Sĩ Tín còn có tình huynh đệ?”
Tần Thúc Bão cười khổ nói: “Có khả năng sao? Trưong tướng quân vừa chết, ta cảm thấy hắn cũng khổ sờ, nếu chết, có lẽ là một giải thoát. Nhưng mà thành Lê Dương thành cap tường dày, Lý Tĩnh tướng quân sau khi chiếm lĩnh, lại cố ý tăng mạnh phòng thủ, cho nên đặc biệt khó đánh. Ta không sợ đánh, nhưng xin Tây Lương vương chớ có khinh địch”.
Tiêu Bố Y trên mặt đột nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, “Ngươi có một chút tình hình cũng không biết rõ, nếu biết, quá nừa sẽ không cho rằng như thế” Hắn ở bên tai Tẳn Thúc Bảo nói vài câu, Tẳn Thúc Bảo thất thanh nói: “Thật có chuyện này sao?”
Tiêu Bố Y nói: “Đương nhiên không giả, chỉ là kế này đương nhiên cầu một trận chiến mà thắng, nếu tiết lộ, rất dễ dàng sắp thành lại bại, cho nên Lý tướng quân ngoại trừ đối với ta, cũng không có nói với người thứ ba về việc này”.
“Mạt tướng rõ ràng” Tẳn Thúc Bảo phán chần tirih thẳn nói: “Thẳnngày mai đã biết phải làm như thế nào”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, vỗ vỗ hắn đầu vai nói: ‘Tần Tướng quâiỊ đêm đã khuya, nghi ngoi đi. Giờ này đêm mai. chính là lúc chúng ta thoải mái nâng ly!”
Phương đông tảng sáng, trời đã hừng đông.
Khi hoa cò còn hàm chứa nước mắt ngượng ngùng, đội quân thép Tây Lương đà lại bắt đầu một đợt công thành lành khốc.
Dùng ‘Tĩnh nhưxừ nữ, động như thỏ chạy' để hình dung quân Tây Lương, không chút nào quá. Tiếng trống mới vang lên. thì có kỵ binh lao ra đại doanh, bảo vệ hai cánh, bộ binh bày phương trận đi ra, phân ba đường đi vội, lập tức đối với doanh trại Khương Dương hình thành thể vây kín.
Khương Dương. Khúc Sư Tòng hiểu rằng đối thù chính là muốn bóp chăt bọn họ xuất binh, không dám chậm trễ. lệnh binh sĩ toàn lực thù doanh. Bọn họ cảm thấy, chỉ cằn bảo vệ đại doanh, thành Lê Dương không cần cứu viện, nhất thời nừa khắc cũng không trờ ngại.
Tần Thúc Bảo xuất binh, cấp công thảnh tây. Trong lúc nhất thời tiếng trống rang trời vang lên, tiếng gào giết thấu trời. La Sĩ Tín vọt tới đầu tường trước tiên, nhìn thấy thế công cùa quân Tây Lương, cũng nhịn không được hít một ngụm khỉ lạnh, quân T ây Lương lần này chuẩn bị xe công thành, khoảng chừng gấp ba ngày hôm qua. Chẳng lẽ Tẳn Thúc Bảo hôm nay đà chuần bị không tiếc bất luận tĩã giá như thế nào để tấn công? La Sì Tín khi nghĩ đến điểm này, đà lệnh cho binh sĩ Hà Bắc trên đầu tường đánh tĩả
Xe công thành cực cao, hầu như có thể ngang bằng với thành. Kể từ đó. trong nháy mắt sẽ đem hoàn cảnh san bằng, vốn binh sĩ ờ lỗ châu mai, còn dựa vào phòng ngự từ trên cao nhìn xuống, lúc này lại đột nhiên biến thành đối công. Muốn phá xe công thành cũng không dễ dàng, bởi vì cái này vô cùng khồng lồ, chỉ có dùng hỏa tiễn thiêu hủy, hoặc dùng xe bắn đá đánh nát. La Sĩ Tín cấp tốc điều máy ném đá tới!
Chi cần phá xe công thành cùa đối phương, quân Tây Lương nhất thời cũng khỏng thể làm gì được hắn. Hắn đà đáp ứng VươngPhục Bảo, phải làm hết sức.
Thàrih có lẽ có thể phá, nhung nhất địrih phải làm cho đối thù trả một cái giá thảm trọng.
Nhưng không chờ hiệu lệnh của hắn truyền xuống, đà nghe thấy Tùy quản một hồi tráng vang lên, có binh sĩ phân ra, cấp công mặt nam của thành. La Sĩ Tín hai mắt đò bừng, cũng biết Vưang Phục Bảo mặc dù đi. nhưng phòng thủ vẫn rất tốt. trong lúc nhất thời cũng không có sơ sót gi.
Quân Tây Lương tiến công thành nam, tuy ít xe công thành, nhung thang mảy như mây, nhất tề hướng về phía đằu tường, binh sĩ như kiến, trong mưa tên cùa cung tiễn thủ. ra sức leo lên trên.
Quân Hà Bắc cũng sớm đò tròng mắt, hiểu rằng sống chết trước mắt. anh dũng xông lẻn trước.
Tiêu Bố Y thấy thế. than nhẹ một tiếng, cũng không như trước đây tiến lẻn ủng hộ quàn tâm. Tần Thúc Bảo ngóng nhìn thàrih lâu, hiểu rằng La Sĩ Tín quá nừa cũng có thể nhìn sang dưới thành, hai tuớng lúc trước dưới trướng Trương tướng quân, cho tới hiện tại, rốt cục muốn đánh đến tình trạng ngươi chết ta sống.
Tiếng trống lại nổi lên, quân doanhTây Lương một lầnxông ra một đội nhân mã. lặp tức hướng về thành đỏng mà đánh tói.
La Sĩ Tín thấy đối thù khí thế như hồng thủy, thế công như nước thủy triều, khỏng khòi âm thẳm kinh hài. Hắn hiểu rằng Tận Thúc Bảo là người trầm ồn, xưa nay coi trọng trong ồn cầu thắng, công thành đánh trậri đều là trước dựng th4 cấp công như vậy chì có một khả năng, đó chính là hắn đã có nắm chắc tất thắng.
Nhưng cho dù đại quân Tây Lương trong doanh ra hết, vây đánh bốn phía. La Sĩ Tín cũng không tin tường, hắn có thể một ngày hạ thành tri Thấy Tần Thúc Bảo cấp công, La Sĩ Tín ngược lại trong lòng mừng thầm, thẳm nghĩ đối thù nếu chết thảm trọng, sĩ khí sẽ đại giảm, hắn có thể sống qua hôm nay, sẽ lại có thể gắng gượng qua được một thời gian ngắn.
Chỉ là hắn có thể sống qua hôm nay không?
Trong lòng trong lúc đó có sự bất an, La Sĩ Tín cảm thấy đối thù như ấn dấu cái gì đó. nhưng hắn lại không cách nào nhìn ra.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: “Đã đến lúc”.
Tần Thúc Bảo đột nhiên chỉ một ngón tay, ‘Tây Lương vương, người xem!” Tiêu Bố Y ngảng đầu nhìn lại, chỉ thấy được trong thành dâng lên một điểm khói lùa, tòa ra ngũ sắc, mìm cười nói: “Có thể công thành bắc”.
Tẳn Thúc Bảo gật đầu hạ lệnh, đích thân nồi trống. Quân Tây Lương lại khời thế công. La Sĩ Tín mới định chuần bị, lại thấy binh sĩ vội vàng lên đầu tường kêu lẻn: “La Tướng quân, việc lớn không ổn, quân Tây Lương không biết từ đâu trong thành xuất hiện, chừng hơn ngàn người, hơn nữa càng đến càng nhiều, bọn họ nội ứng ngoại hợp. đánh thành bắc!”
La Sĩ Tín quát to một tiếng, đột nhiên tỉrih ngộ, một ngụm máu tươi đà phun ra!
Hắn bị Bùi Hành Quảng một sóc đánh gãy mấy cái xương sườn, thương thế rất nặng.
Nhưng loại người như La Sĩ Tín, cả đời đều là lăn lộn trong bị thương, khôi phục cũng so với người khác nhanh hơn một ít. Đậu Kiến Đức từ Ngưu Khẩu lui giữ Lê Dương, nhưng nhà dột lại gặp đêm mưa, La Nghệ mỗi ngày lại đánh trống reo hò. không chịu cô đơn, đích thân lãnh binh từ u châu xuôi nam, lênh cho đại tướng Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt làm tiên phong, thẳng đến Dịch Thủy, xa nhìn Nhạc Thọ.
Đậu Kiến Đức lần này vọng tường lấy Dương Châu, đoạt Hoài Nam, có thể nói là được ăn cả ngã về không, cho nên đại đa số thù hạ đều đem theo trên người. Nạp Ngôn Tống Bản Chính, Tể Từu Lăng Kính, trọng thần Tề Thiện Hành còn có Tào Đán canh giữ ở Nhạc Thọ, đám đại tướng Đức Cao Thạch Khai, Liêu Phong, Tề Khâu dưới tay Đậu Kiến thù vững Dịch Thủy, đau khổ chèo chống.
Năm đó Đậu Kiến Đức từng muốn lấy u châu, nhung lại bị La Nghệ đánh bại. Nghe La Nghệ một lần nữa xuôi nam, khó tránh khỏi tức cùng giận cùng xuất hiện. Hắn hiểu rẳng đám người Cao Thạch Khai không thể chống cự được La Nghệ, nếu để cho La Nghệ qua Dịch Thủy, lấy Nhạc Thọ, vậy binh sĩ trong này, có thể nói là tự sụp đổ.
Phải biết rằng quân Hà Bắc gia đình đại đa số đều ở tại Nhạc Thọ, Nhạc Thọ cũng sào huyệt cùa quân Hà Bắc. nếu roi vào trong tay La Nghệ. Đậu Kiến Đức thật sự so với chết còn muốn khó chịu hơn.
Cho nên Đậu Kiến Đức quyết địrih quay lại, hắn không thể mất đi vùng căn bản!
Hắn cảm giác may mắn là, Dương Thiện Hội cuối cùng đằu phục hắn. Bằng không hắn ba mặt thụ địch, lại khó chống chống đờ . Nhưng Đậu Kiến Đức hiển nhiên vẫn không rõ chi tiết của Dương Thiện Hội, hắn cũng quá tin tưởng Dương Thiện Hội. nhung không biết đây là người bên cạnh có khả năng cho hắn một kích trí mạng nhất.
Đậu Kiến Đức hai mặt là địch, lo lắng Nhạc Thọ, càng khỏng yên lòng Lê Dương. Bởi vì Lê Dương nếu như mất, đại quân Tiêu Bố Y sẽ tiến quàn thằn tốc Hà Bắc. Ngụy Quặn, Vũ Dương, Vũ An các nơi này đều ở trong phạm vi công kích củạ hắn, quân Hà Bắc sẽ toàn diện lâm vào thể bị động. Cho nên Đậu Kiến Đức lưu La Sĩ Tín. Vương Phục Bảo. Khương Dương. Khúc Sư Tòng các tướng trắn thù Lê Dương, hắn lại mang theo Lưu Hắc Thát, Dương Thiện Hội, Đậu Hồng Tuyến ba người, cùng mấy ngân tinh binh chạy về Nhạc Thọ trấn an quân tâm.
Hiện tại tướng lãnh dưới tay hắn. thật sự đà không nhiều lắm. nhung Đậu Kiến Đức cho rằng, chỉ cần Vương Phục Bảo, La Sĩ Tín còn ở Lệ Dương, hơn nữa bảy tám vạn tinh binh, muốn bảo vệ cho Lê Dương một năm nừa năm, cũng không phải là việc khó. La Nghệ mặc dù dũng, còn có Dương Thiện Hội đối trận, nịuốn bại hắn cũng dễ nhưtrờ bàn tay!
Tuy Tiêu Bố Y mấy lần ly gián quan hệ Đậu Kiến Đức cùng Vương Phục Bảo. nhung ngược lại khiến cho Đậu Kiến Đức càng thêm tin tường. Tiêu Bố Y càng muốn tiừ khử Vương Phục Bảo. hắn càng thèm tín nhiệm, ùy thác trách nhiệm thù thành.
Đậu Kiến Đức an bài thỏa đáng. Tính toán chu đáo chặt chẽ. Lại xem nhẹ một chuyện rất quan trọng. Có'đôi khi, chỉ là một chút chuyện nhò. cũng có thể ảnh hưởng đại cuộc. Hắn đem Đậu Hồng Tuyến đưa về Nhạc Thọ. Lê Dương sẽ không có ai chế trụ La Sĩ Tín!
La Sĩ Tín này đích xác lĩnh quân không kém. Nhưng tính tình quá kém. Hắn giữ lại La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo tại Lê Dương. Thật ra đà chôn xuống nhân tố không hợp.
Khi La Sĩ Tín tỉnh lại, tâm tình bực bội. Hắn những ngày này. luỏn cảm thấy trong lòng không yên. Đêm khi ròi Trương Tu Đà đi, hắn cũng là tâm tình như thề. Cho nên hắn cảm thấy, nhất định sẽ có chuyện không ồn sẽ phát sinh.
Hắn không tin Dương Thiện Hội sẽ quy phụ Đậu Kiến Đức. Nhưng mà lòi nói cùa hắn phân lượng đà không đủ. Cho nên hắn chỉ có thể để cho Đậu Hồng Tuyến đi theo Đậu Kiến Đức trờ về. Vụng trộm nói cho Đậu Hồng Tuyến, để cho nàng nhắc nhở phụ thân đề phòng Dương Thiện Hội.
Đậu Hồng Tuyến đối với đề nghị cùa hắn cũng ngoan ngoãn phục tùng, nói với hắn sẽ nhắc nhở phụ thân. Nhưng La Sĩ Tín đà từ trong mắt của Đậu Hồng Tuyến nhìn ra, nàng cũng không tin mình. Nàng vẫn yêu mình, cho nên cho đù khỏng tin, cũng sẽ không đem loại cảm tình này biểu lộ ra.
La Sĩ Tín như thú bị vây hãm trong lồng, không chỗ phát lực, cũng khỏng rừa mặt mà trực tiệp ra khỏi phủ, mặc kệ bệnh trạng mà leo lên thành lâu.
Nhìn về noi xa, đại doanh Tây Lương tirih kỳ phấp phới, liên miên khỏng dứt. khí thế lành lạnh, hắn hiểu rằng đó là tác phẩm của Tần Thúc Bảo. Trong thô có tinh, bố cục to lớn nhưng công thủ toàn diện, hắn quá quen thuộc Tẳn Thúc Bảo, tựa như Tẳn Thúc Bảo quen thuộc hắn.
Lúc trước Tần Thúc Bão trong ngực có đại tài, nhung nhất thời không thể phát ra, bời vì địch thủ không đủ mạrih, lại có Trương Tu Đà ờ phía trước, lúc này đây một mực đều ờ trong quy cù. Lần này được Tiêu Bố Y tín nhiệm, đem đại quân hoàn toàn giao phó cho hắn thống soái, Tần Thúc Bảo lúc này mới có thể mở ra khát vọng trong lồng ngực.
La Sĩ Tín trên đằu tường nhìn về nơi xa, trong lòng không biết tư vị gi. Lúc trước hắn đánh đông dẹp bắc, trong lòng mơ về sự nghiệp chẳiig phải cùng giống như Tần Thúc Bảo giờ phút này sao?
Hôm nay Tiêu Bố Y ngoại trừ Lê Dương ra, đã thu hết đất đai bị mất. thậm chí còn đoạt địa bàn Sơn Đông của bọn họ. La Sĩ Tín chỉ cọ thề trơ mắt mà nhÙỊ không thể nào ngăn cản.
Hà Nội, Trường Bình đại quân đà liên tục lấy cấp Huyện, Vệ Huyện, Tùy Hung ba nơi, thế như chẻ tre.
Tẳn Thúc Bảo cũng đơn giàn phá Thanh Quan, binh đến dưới thành Lẻ Dương. Hắn ờ ngoài thành Lê Dương mười dặm hạ trại, rõ ràng cho thấy khỏng đem thủ tướng Lẽ Dương để vào mắt.
Cái loại thái độ khinh miệt này. khiến cho quân Hà Bắc nồi giặn. Vương Phục Bảo Lli chỉ muốn thủ thành, không muốn xảy ra sự cố gì khác, cho nên sớm phái Khương Dương, Khúc Sư Tòng ở ngoải thành Lê Dương hạ trại, cùng quàn Lê Dương coi giữ thành nhìn lẫn nhau, hỗ trợ thủ vệ thành. Xuất binh thành trại hỗ trợ lẫn nhau như vậy, đã có thể ngăn chặn thể công của quân Tây Lương.
Tần Thúc Bảo công thành mấy lần, nhưng đều là không công mà lui, đột nhiẻn cải biến sách lược, chích lệnh cho quân già yếu khiêu chiến.
Vương Phục Bảo cũng không trúng phép khích tướng. Khúc Sư Tòng tính cách cuồng ngạo, không màng đến mệnh lệnh cùa Vương Phục Bảo. dẫn binh đi đánh. Kết quả bị Tẳn Thúc Bào vừa lui một vòng, phục binh nổi lên bốn phía, giết cho đại bại mà về.
La Sĩ Tín lòng nóng như lùa đốt, lại biết loại phương phép dụng birih này. nhìn như giản lược, nhưng lại thảnh lập ờ trên cơ sờ tuyệt đối phục tùng. Tần Thúc Bảo đường lối dụng binh hắn đều biết, nhung binh sĩ dưới tay mình sĩ khí đà hạ, không phục mệnh lệnh, thi cho dù là phương pháp gi cũng không thể phát huy được công hiệu lớn nhất.
Đậu Kiến Đức lưu Vương Phục Bảo. La Sĩ Tín thủ thành, lại lấy Vương Phục Bảo làm chính. La Sĩ Tín chỉ là phó. Biết Khúc Sư Tòng thảm bại, Vương Phục Bào lại không có trọng trách, chỉ đích thân tới doarih trại phân phó vài câu, sau đó lại về Lê Dương, từ đó mặc cho Tần Thúc Bảo đùng mọi cách khiêu chiến, nhưng Khương Dương. Khúc Sư Tòng đều không xuất binh.
La Sĩ Tín hiểu rằng Vương Phục Bảo ở trong quân vẫn rất có uy tin, hắn lần nàv nhanh chóng trở lại Lê Dương, đương nhiên vẫn không tín nhiệm mình. Nếu là trước đây. nghĩ đến điểm này, La Sĩ Tín quá nùa sẽ cùng Vương Phục Bảo đại náo một hồi. Tiêu Bố Y mấy lần gùi thư. Vương Phục Bảo bỏ mặc. mặc dù Đậu Kiến Đức không khởi hiềm nghi, nhưng La Sĩ Tín sớm có lo lắng, âm thầm nghi kỵ Vương Phục Bảo.
Nhưng trước mắt đối đầu với đại địch, không thể nội loạn, La Sĩ Tín vẫn đè nén tàm sự xuống.
Gió thu lên, lá vàng rụng. La Sĩ Tín đột nhiên cảm giác trên người có chút rét run, một hồi ho lên kịch liệt. Một người ở cách đó không xa nói: “La Tướng quân, người trọng thương chưa khỗe, thật ra hẳn là nên nghỉ ngoi thật tốt”.
La Sĩ Tín quay đầu trông qua, liền thấy được khuôn mặt trung hậu của Vương Phục Bảo.
Từ trên khuôn mặt, chi thấy sự ân cần cùng tín nhiệm, La Sĩ Tín cho dù bất thường, cũng không cách nào cự tuyệt ý tốt của hắn, “Tần Thúc Bảo, Sừ Đại Nại, Bùi Hành Quảng ba tướng cùng ờ đây, ta không yên lòng”.
Vương Phục Bảo chậm rãi đi tới, cùng La Sĩ Tín sóng vai nhìn về phía đại doanh ở phương xa, nói khẽ: “Tẳn Thúc Bảo quả nhiên không giống người thường, phương phép hạ trại của hắn, quả thực không thấy được chỗ nào có thể đánh”.
“Không phải không thẩy. mà là không thề xuất kích” La Sĩ Tín cô đơn nói: “Thật ra trẽn đời này, cũng không có doanh trại, thành trì nào mà không công phá được. Nếu là..Hắn muốn nói lại thôi, thờ dài một tiếng.
Vương Phục Bão nói: “Nếu là khi khí thế chúng ta đang lẽn. đánh bại bọn họ hẳn là không khó”.
“Nhiều lời vô ích, chỉ loạn nhân tâm” La Sĩ Tín hòi: “Các cửa thành còn lại đều đà sắp xệp xong chưa?”
“Ta mới tuần tra trở về, cũng không có gì đáng ngại” Vương Phục Bảo nói.
Thi ra quân Tây Lương binh đến dưới thành, nhưng lại qua vinh Tế Cừ hạ trại, cắt thủy lộ kênh đào. Trọng binh chủ yếu ờ tại thành tây, mà các cửa thành còn lại. cũng không có đại quân. Nhưng Vương Phục Bảo vi an toàn nên mỗi ngày vẫn tuần tra cùa thành bốn phía.
“Bọn họ đang đợi cái gì?” La Sĩ Tín đột nhiên hỏi.
Vương Phục Bảo cười khổ nói: “Có lẽ còn đang chờ hậu viên, ý đồ một nhát phá được thành Lê Dương. Sơn Đông có quân tình truyền đến. La Tướng quàn muốn nghe không?”
“Cứ nói đừng ngại” La Sĩ TÍU trong lòng giạt thót, hiểu rằng tuyệt đối là tin tức xấu. Quả nhiên, Vương Phục Bảo nói: “Trình Giảo Kim đà phá Lang Tà, bắt mấy vạn quân Từ gia. Trương Trấn Chu một đường đông tiến, cờ xí đến đâu, ai gặp cũng đều hàng. Theo ta được biết, trước mắt Sơn Đông hầu như đã thuộc về Tiêu Bố Y, nhung nơi còn lại nhắm chừng cũng rất nhanh sẽ hàng. Trương Trấn Chu nếu như lấy hết Sơn Đông, phía sau đà ổn định, không cần nói cũng biết, đương nhiên sẽ tụ họp cùng Trinh Giảo Kim qua Hoàng Hà đánh HàBắc, đến lúc đó...
Vương Phục Bảo không có nói thêm gì nữa, cất tiếng thờ dài.
La Sĩ Tín đã lạnh lùng nói tiếp: “Đền lúc đó chúng ta cho dù bão vệ Lê Dương, bị người ta từ sau lưng bọc đánh, cũng là chuyện không thể làm gì được”.
VươngPhục Bảo gật đầu cam chịu, thần sắc ảmđạm.
La Sĩ Tín trong mắt chợt hiện lên vẻ kỳ dị, “Xem ra chúng ta đà tất bại, CÌLÌ là vấn đề sớm muộn”.
Lời này vốn đại nghịch bất đạo, Vương Phục Bảo lại không có phản đối, trầm mặc thật lâu mới nói: “Trừ phi phát sinh kỳ tích”.
Trên đời này ít có kỳ tích, hai người đều là người sáng suốt, hiểu rằng cho dù Lý Uyên lúc này xuất binh, quân Hà Bắc cũng rất Khó xoay người. Gió thu lành lạnh, hai quàn đối lũy nghiêm ngặt, nhưng ở dưới trời xanh cô đơn, lại có vẻ không có ý nghĩa.
La Sĩ Tín liếm liếm đôi môi khô nứt, “Lúc này nếu đem thảnh Lẻ Dương hiến cho Tiêu Bố Y, chúng ta còn có thể có cơ hội còn mạng sống thăng quan”.
Hắn nói đến đây, nhịn không được sờ soạng trường thương đeo ở dưới lung.
Vương Phục Bảo sừng sững nhưnúỊ không lộ vẻ gì. đột nhiên nói: “Sĩ Tín, ngươi biết ta theo Trường Nhạc vương bao nhiêu năm?”
La Sĩ Tín do dự, “Bảy tám năm gì đó”.
Vương Phục Bảo cười cười cô đơn, “Thật ra ta cùng Trường Nhạc vương là quen nhau từ nhỏ”.
La Sĩ Tín thờ dài, “Thi tính sao? Anh em trong nhà đối chọi nhau, từ xưa đã có!” Hắn nói giọng mỉa mai, nhiều ít có chút châm chọc, Vương Phục Bào cũng không tức giận, nhớ lại nói: “Ta cùng hắn cùng nhau làm nông, cùng nhau tạo phản, cùng một chỗ đối kháng quan binh, cùng một chỗ đánh lấy địa bàn Hà Bắc.
Số lần hắn cứu ta, khó có thể đếm, số lằn ta cứu hắn, cũng thật sự quá nhiều. Nhưng hắn xưng vương, ta chỉ là tướng quân, ta lại không có nừa điểm ghen ghét, bời vì ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới xưng vương”, ỳ
La Sĩ Tín lẳng lặng nghe, cũng đã buông lòng tay sờ lên thương.
“Nguyện vọng lớn nhât của ta, chỉ hy vọng có thể sờ lại cái cuốc, quay lại với nghề nòng. Núi sông tú lệ, châu báu loạn mắt. Trường Nhạc vương chinh chiến những năm này, chua bao giờ tự ý lấy một đồng mà các huynh đệ đà quên minh đổi lấy. điềm ấy đáng để các huynh đệ khâm phục. Nhưng ờ trong quân Hà Bắc, ta cũng chưa bao giờ muốn một đồng tiền bắt người cướp của mà có! Ta cảm thấy được châu báu nhiều hơn nữa, núi sông dù có tốt, cũng không bù lại được vài mẫu đất ờ trong lòng của ta”.
La Sĩ Tín trên mặt đã lộ ra vẻ tôn kính, hắn rất ít khi như hỏm nay, cùng Vương Phục Bảo thành thật nói chuyện với nhau. Hắn phát hiện, hắn còn không hiểu được Vương Phục Bảo này.
“Ta hiểu rằng, ngươi cũng không có tham tài, lại càng khỏng tham quyền, trong đám người đánh Mạnh Hải Công, ngươi là người duy nhất không có tham tài” Vương Phục Bảo xoay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, ngóng nhìn La Sĩ Tín, “Đây là chỗ ta khâm phục ngươi, ngươi có lẽ tính khí có chút táo bạo, có lẽ có chút đa nghi, có lẽ có chút lạnh lùng, nhung ta hiểu rằng, trong quân Hà Bắc, ta và ngươi. Lưu Hắc Thát, Tô Định Phương. Hồng Tuyến năm người, đối với Trường Nhạc vương tuyệt đối là trung thành. Cho nên chúng ta cho dù lẫn nhau có xung đột, cũng có thể giúp nhau lượng giải chút ít. ngươi nói có đúng hay không?”
La Sĩ Tín đà không thể nói.
Vương Phục Bảo cười cười, “Cho dù ta phán đoán sai lầm. ngươi nếu muốn ròi khỗi đây, ta cũng không phản đối. Đến hiện tại, dù sao tính mạng cùa mình vẫn là lớn nhất, nhung ngươi cho dù rời đi, chỉ xin ngươi cho những binh sĩ còn đang vì Trường Nhạc vương tắm máu mà chiến đấu kia, một cái trước khi chết cũng không hối hận. Cho dù chết, ta cũng hy vọng chết ờ chiến trường, không hy vọng chết ở dưới tay kẻ phản bội, như vậy ít nhất ta còn có thể an tâm chút ít, có được không?”
La Sĩ Tín hạ giọng nói: “Vương Tướng quân, ta trách lầm ngươi!”
Vương Phục Bảo nghiêng đầu đi, khiển cho gió thu lành lạnh thổi lẽn gương mặt nóng như lùa, đã không cần nhiều lòi. Hắn cảm thấy, cùng với loại người như La Sĩ Tín. cũng không cần nói thêm gì nữa.
Xa xa tiếng trống đã vang lên, giống như chân tròi cuốn tới.
Đại doanh quân Tây Lương, đột nhiên xuất binh, như thùy triều cuộn đến. quản Tây Lương một lần nữa công thành. Chỉ là lần này, quâ Tây Lương không phái quân già yếu, mà tinh, binh xuất ra hết!
La Sĩ Tín khi quay lại phù đệ nghỉ ngơi, mòi mệt muốn chết.
Quân Tây Lương lần này công thành, thanh thế cực kv mãnh liệt, xe công thành, máy ném đá chuẩn bị dị thường đầy đủ. Vương Phục Bào phán đoán hoi có sai lầm. đó chính là Tần Thúc Bảo tuyệt đối không phải đang đợi Trương Trấn Chu cùng Trinh Giảo Kim, hắn muốn bằng lực lượng của chính mình, đoạt lại thành Lê Dương.
Tần Thúc Bảo đang đợi xe công thành cùng máy ném đá. Hai thứ lợi khí này vừa đến. hắn lập tức phát động đợt tấn công mãnh liệt đầu tiên.
Hà mô xa như con kiến tiến lên, Tẳn Thúc Bảo dùng xe công thành cùng máy ném đá ngăn chận mưa tên cùng công kích trên đầu thành, sau đó lệnh cho đám người Lý Văn Tương, Miêu Hải Triều, Hám Lăng ba người mỗi người dẫn hơn ngàn binh, phân ba đường công kích đại doanh Khương Dương bên ngoài thành Lê Dương.
Công kích không phải mục đích chính, bóp chăt Khương Dương xuất binh viện trợ Lê Dương mới là mục đích chân chính.
Quân Tây Lương đánh ba chỗ, Khưong Dương không đám chậm trễ. thù chắc doanh trại, không đám xuất binh viện trợ. Tần Thúc Bảo lúc này mới lệnh cho Thư Triển Uy thống lĩnh kì binh, sẵn sàng xừ lý tình huống ngoài ý muốn, sau đó lại cho Quản Xuất Trần, Từ Thiệu An, Thường Hà ba người, dẫn hà mô binh lẩp đất.
Hắn không nóng nảy công thành, chích trước đem hộ thành hà lấp bằng, sau đó mới lo lắng bước công kích tiệp theo.
La Sĩ Tín, Vương Phục Bạo hai người làrih binh thù thành, từ buổi trua cho tới hoàng hôn. Đến khi tà đương như máu, ánh nắng chiều như máu. Tẳn Thúc Bảo mới hạ lệnh triệt binh!
Lúc này chiến quả là, cửa thành đã bị đánh ra một lỗ thủng lớn. nhung cửa thành đà bị quân Hà Bắc phá hỗng. Hộ thành hà đã bị lấp bằng, cằu treo đà đốt cháy sạch sẽ. hà mô binh cùa quân Tây Lương dưới thành đổ đất ba thước. Trong thành Lẻ Dương, một ngày này, tiêu hao tên rất nhiều.
La Sĩ Tín sau khi quay lại, âm thẳm nhíu mày, hiểu rằng Tây Lương vương trước nay vẫn không dùng tiêu hao binh sĩ để tĩã giá, chỉ chọn dùng chiến thuật biển người phá hư tuyển phòng thù tiêu hao thực lực quân Hà Bắc. cứ như vậy đánh tiếp, khó tránh khỏi có ngày phá thành. Cùa thành bị đánh không ra hình dạng, bất đắc dĩ ngăn chặn, nhung mà kể từ đó, nếu muốn xuất binh viện trọ Khương Dương thì phải đi đường vòng. Nhưng mà Tần Thúc Bảo nếu dùng cùng biện phép công các của thành còn lại.
Thì lấy gì ứng đối? La Sĩ Tín nghĩ tới đây, thì nhịn khỏng được tim đập nhanh, nhung đến khi thấy lá thu; sắc mặt lại càng tái nhợt.
Trên bàn không biết từ lúc nào. lại nhiều hơn một phong thư.
Trên thư viết mấy chữ. La Tướng quân tự tay mở! Chữ ký trẽn thư chỉ có ba chữ. lại như chùy đồng đập vào ngực của La Sĩ Tín.
Chữ ký khôngngờ chírih là, Tiêu Bố Y!
La Sĩ Tín đột nhiên thoát ra, một phát bắt lấy một binh sĩ ờ ngoài cừa quát: “Là thư này là ai đưa tới? Khi nào thì đưa tới?”
“Lá thư gì?” Birih sĩ đã có chút vị dọa cho ngu ngốc.
La Sĩ Tín ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn vào trên mặt hắn, tinh táo lại hỏi, “Trong khoảng thòi gian ta rời đi. ai tiến vào thư phòng của ta?”
Binh sĩ run giọng nói: “ở đây có hơn mười huyrih đệ thay nhau canh giữ. chúng ta cũng biết, không có mệnh lệnh cùa La Tướng quân, người bên ngoài không thể tự ý vào, nên làm sao mà cho người bên ngoải vào được?”
La Sĩ Tín buông cổ áo người nọ ra, nói khẽ: “Ta trách oan ngươi”.
Binh sĩ cuống quít nói: “Không dám”.
“Không có mệrih lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể vào phòng" La Sĩ Tín sau khi nói xong, phành một tiếng khép cừa phòng lại.
Ngồi ờ trên ghế, La Sĩ Tín hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào lá thư này, như là trừng mắt nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y khi nào thi đem thưđưa tới? Nói như vậy, trong thành Lê Dương, đà có nẳm vùng của Tiêu Bố Y? La Sĩ Tín không thể không tin, bởi vì Lê Dương vốn đã bị Lý Tĩnh chiếm cứ qua, dân chúng ở đây, rất có thể đã có nằm vùng cùa Tiêu Bố Y. Người này có thể vô thanh vô tức lẻn vào thư phòng của hắn... Nghĩ tới đây, La Sĩ Tín trong lòng chợt lạnh.
Rốt cuộc cầm lá thư lên. mờ ra xem xét, La Sĩ Tín mặt đang tái nhợt, đột nhiên trờ nên càng thêm tái nhợt. Tay hắn thậm chí nhịn không được mà run rẩy. trên mu bàn tay, nổi gân xanh!
***
“La Sĩ Tín lúc này quá nừa đà thu được lá thư?” Tiêu Bổ Y ngồi ở ngoài doanh trướng, bên cạnh đống lửa, ngẩng đầu nhìn sang thành Lê Dương cao lớn nguy nga ở xa xa
Lê Dương trọng trấn, thành cao tường dày, quân địch sớm có chuần bị, muốn đột nhièn công vào, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tiêu Bố Y sau khi cùng Từ Sường nói chuyện với nhau, lập tức quyết định, một lần nữa ngự giá thân chinh.
Tận đụng thời cơ, mất không hề có lại, hắn đã tìm được kẽ nứt của quàn Hà Bắc. trước mắt muốn một chùy đánh xuống, lao thẳng cho đến khi gõ cho đối thủ tan xương nát thịt mới thôi.
Ánh trăng nhẹ nhàng, gió thồi nhè nhẹ, Tiêu Bố Y đẵn theo mấy trăm thản binh từ Đỏng Đô nhanh như điện chợp đi đến trước mặt Tẳn Thúc Bảo. cũng làm cho Tẳn Thúc Bảo vượt ra ngoài dự kiến. Bời vì thư cùa Tiêu Bố Y. hắn mới nghĩ biện phép đưa đến trên bàn La Sĩ Tín, nhưng hắn không có nghĩđến, TiêuBốY người sau đó đà đi đến.
La Sĩ Tín đoán không sai, năm đó Lê Dương tuy bị Đậu Kiến Đức phá. nhung mà Đỏng Đô tại đó vẫn có căn cơ. Càng có một ít Mã Nghĩ thẩm thấu đến trong dân chúng, chuẩn bị thời điểm mấu chốt, cho quân Hà Bắc một kích trí mạng.
Không chi nói quân Hà Bắc vốn dùng nhản nghĩa trị quản, sẽ không đối với dàn chúng tàn sát, cho dù tùy tiện một quân đội nào. muốn thủ thành tri, cũng không thể không dựa vào dân chúng ờ đây.
Có dân chúng, là có Mà Nghĩ.
Mà Nghĩ là một nước cờ cùa Tiêu Bố Y bày ra, đưa tới một phong thơ lên trên bàn La Sĩ Tín mặc dù không dễ dàng, nhung Mã Nghĩ cũng còn có thể làm được.
Tẳn Thúc Bảo hôm nay công Lê Dương, có mấy đụng ý, một là uy hiếp quân Hà Bắc, hai là trải bằng con đường tiệp theo đánh Lê Dương, dụng ý thứ ba, là ngăn cách liên lạc giữa Khương Dương cùng Vương Phục Bảo.
Hắn làm đâu vào đấy, làm gi chắc đó, tin tường Tiêu Bố Y cho hắn hơn nửa tháng thời gian, có thể công lên đầu tường Lê Dương. Nhưng Tần Thúc Bảo không ngờ, Tiêu Bố Y lại chạy đến, mới đầu còn tường rằng Tiêu Bố Y ngại hắn công chậm, không ngờ Tiêu Bố Y chi hòi hắn đã đưa thư đến hay chưa.
Nhìn sang bên mặt Tiêu Bố Y, Tần Thúc Bảo nói: “Hẳn là đà đến trên bàn La Sĩ Tín, nhưng hiện tại còn chưa có hồi âm từ trong thành”.
Tiêu Bố Y đấy ra một vò rượu bùn phong ở bên người, ném cho Tẳn Thúc Bảo nói: “Uống mấy ngụm đi”.
Uống rượu có thề giảm đau. hắn hy vọng Tẳn Thúc Bảo không cần phải khồ cực như
vậy.
Tần Thúc Bảo lại chậm rãi buông vò rượu, lắc đầu nói: “Trong quân không thể uống rượu, thần thân làm chù soái, không thể phá lệ! Xin Tây Lương vương thứtội!”
Tiêu Bố Y quay đằu nhìn về phía Tẳn Thúc Bảo, có chút áy náy nói: “Ngươi trọng quàn quy, có tội gi? Ngược lại là ta phải nói thật có lỗi, ta lại quên điểm ấy”.
“Trong quân không thể rối loạn quy củ, ngược lại làm mất hứng của Tây Lương vương, chờ đại phá Lê Dương, thẳn lại cùng Tây Lương vương thoải mái một phen” Tẳn Thúc Bảo cười ha hả, che dấu bên miệng run rẩy.
Tiêu Bố Y dời ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn trời, tinh quang sáng chói, linh động như mộng, “Lá thư này nếu đưa đến, ta nghĩ La Sĩ Tín rất nhanh sẽ ròi đi”.
Tần Thúc Bảo khó hiểu, “Rời đi, đi noi nào?”
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Hắn hẳn là quay lại Nhạc Thọ, cho nên ta mới cho ngươi không có vây khốn bốn phía Lê Dương, cho hắn cơ hội rời đi. Hắn sau khi rời khỗỊ chính là lúc chúng ta chính thức đánh Lê Dương”.
Tẳn Thúc Bảo ý nghĩ dù là không kém. trong lúc nhất thời cũng khó có thể giải thích, thấy Tiêu Bố Y trẳm ngâm không nói, không hề truy vấn, ngẳng đầu nhìn về phía tinh không, thấy tỉnh, quang nhấp nháy, đột nhiên nhớ tới đội mắt cùa Vân Thùy, lại nhớ tới câu nói mà nàng vụng trộm nói với mình, ‘Thật ra với túủi cáeh của ngươi, giải được chỉ có thể bào vệ tính mạng của ngươi ba năm!’
***
Đêm lạrih như nước, phiền muộn vẫn y nguyên. Bách thảo ngàn hoa tự nhiẻn ca múa, khó nén gió thu sầu bi khó giải!
La Sĩ Tín vươn người dậy, đi tìm Vương Phục Bảo. Hắn một đường đi vội, vẫn nắm thật chắc phong thư.
Vương Phục Bảo còn chưa có ngù, hắn ngủ không được, hắn không biết thành khi nào thì phá, không biết mình khi nào thi sẽ chết, nhưng lúc này. hắn không có sợ hài. ngược lại có loại bình tĩnh.
Nên đến cuối cùng sẽ đến. sợ cũng vô ích!
Nhưng hắn hiểu rằng, mình rất không có khả năng thực hiện tàm nguyện giải giáp về với ruộng đồng, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi về, trong lòng của hắn đà có cảm giác không ồn, Lê Dương thủ cũng không thể lâu được như trong tưởng tượng.
Khi nghe được La Sĩ Tín cầu kiến, Vương Phục Bảo khoác y phục đi ra, cấp tốc hòi, “Lại có người công thành sao?”
La Sĩ Tín lắc đầu, đem thư đưa tới nói: “Tiêu Bố Y gời thư cho ta”.
Vương Phục Bảo hơi ngạc nhiên, lại tiệp nhận thư. nhaóh chóng đưa mắt xem. cũng thay đổi sắc mặt, “Hắn là có ý tứ gì?”
La Sĩ Tín nói: “Hắn nói Bùi Cù là Thiên Nhai Thái Bình đạo, Dương Thiện Hội là Thái Bình đạo Tướng môn đệ nhất tướng”.
Vương Phục Bảo vô lực ngồi xuống, “Thi tírih sao?”
“Vậy nói rõ, hai người này tìm nơi nương tựa Trường Nhạc vương, cũng không có ý tốt” La Sĩ Tín lo lắng nói.
“Tiêu Bố Y nói, chúng ta sao có thể tin được?” Vương Phục Bảo tâm loạn nhưma.
“Tiêu Bố Y nói, chúng ta cũng không thể không tin!” La Sĩ Tín ưong lòng phát lạnh.
Trongthưthật ra nói rất đơn giản. Tiêu Bố Y chỉ ra, Bùi Cù chính là Thiên Nhai đạo chủ Lâu Quan đạo. đùng tên giả Phù Bình Cư. Dương Thiện Hội chính là tướng mòn đệ nhất tướng, xin La Tướng quân lưu ý.
Tiêu Bố Y không nói thêm gi nữa, hắn cũng không cần nói thêm cái gi. Bời vì hắn hiểu rõ, mình đà nói chính xác lời cần nói, La Sĩ Tín không thể không gấp. La Sì Tín nếu như gấp. quan tâm tới an nguy cùa Đậu Kiến Đức. nhất định phải đi Nhạc Thọ!
Tiêu Bố Y khi hiểu rõ La Sĩ Tín cũng là người trong Thái Bình đạo. đà thông suốt từ đằu đến cuối, cũng rò ràng chỗ bất thường của La Sĩ Tín. Hắn cho rằng La Sĩ Tín đối với Đậu Hồng Tuyến, Đậu Kiến Đức, còn co càm tình, mà loại cảm tình, đù để cho hắn ròi Lẽ Dương.
‘Ta cũng không rò lắm” Vương Phục Bảo bình tĩnh nói: “Cho dù bọn họ là người cùa Thái Bình đạo, đầu nMp vào Trường Nhạc vương, cũng không thể nói nhất định là không có ý tốt, hoặc là bọn họ thật đã cùng đường”.
La Sĩ Tín lo lắng nói: “Vương Tướng quân, người chẳng lẽ còn không rõ? Thiên Nhai thân là đạo chù Lâu Quan đạo, võ công trác tuyệt, ta và ngươi liên thủ. đều không phải địch thủ của hắn! Hắn lại cổ ý yểu th4 cũng không dùng võ công kv nhân, đà là không có ý tốt Người trong Thái Bình đạo, rất thích choi trò tu hú chiếm tổ, bọn họ thường thường bẳng vào âm mưu quỷ kế mà chiếm lấy thế lực. Năm đó Dương Huyền Cảm chính là bị bọn họ lọi dụng, thân bại danh liệt. Hiện tại chân tướng đà rõ rành rành, người khống chế quân Giang Đô không phải Vũ Văn Hóa Cập, mà hẳn là Bùi Củ! Cho nên Vũ Văn Hóa Cập uất ức mà chết, Bùi Củ lại được Trường Nhạc vương tin dụng, lợi hại có thể thấy được. Hắn bất động thanh sắc đà lâu, chỉ sợ âm thẳm mưu đồ. muốn chiếm đại quyền cùa Trường Nhạc vương. Trước mắt Trường Nhạc vương thế lực tiêu giảm, đúng là cơ hội ra tay của hắn”.
Vương Phục Bảo đà cau chặt chân mày, “Ngươi nói hắn sẽ đối với Trường Nhạc vương bất lọi?”
La Sĩ Tín liên tục gật đầu, “Ta chỉ sợ. lần này La Nghệ xuất binh, cùng với Bùi Củ có quan hệ. Bùi Cù lừa gạt Trường Nhạc vưang tiờ về, đà động sát cơ”.
“Hắn đoạt quyền như thế nào?” Vương Phục Bão hòi.
La SĩTín kirih ngạc nói: “Ta đây làm thế nào mà biết được? Vương Tướng quản, Bùi Cù này phi thường gian trá, tuyệt không phải chúng ta có thể phỏng đoán”.
“Vậy ngươi nói cho ta biết những cái này có tác dụng gi?” Vương Phục Bảo từng chữ nói
La Sĩ Tín nắm tay xiết chặt, thoáng qua buông ra, “Bởi vì ta tin ngươi! ”
Vương Phục Bảo hai mắt sáng rực, bìrih tĩnh nói: “Ngươi chuần bị làm như thế nào?”
La Sĩ Tín nhìn thấy Vương Phục Bảo như thế. biết hắn đà tín nhiệm mình, trong lòng có loại tình cảm ấm áp. Loại cảm giác này. hắn nhiều năm không có. ‘Từ khi hắn sau khi ròi Tẳn Thúc Bảo, Trình Giảo Kim, cũng không có bằng hữu nữa. Nhưng hôm nay. hắn lại có cảm giác bằng hữu.
“Nếu như không có những lòi nói của ngươi hôm nay cùng ta, ta sau khi biết tin tức này, có khả năng ai cũng không nói, mà đi Nhạc Thọ” La Sĩ Tín thê lương nói: “Ta không có bằng hữu, cũng không có ai để tâm sự”.
Vương Phục Bão tay đè lên vai La Sĩ Tín, trầm giọng nói: “Không phải ngươi không có bằng hữu, mà là ngươi cự tuyệt bằng hữu. Trường Nhạc vương. Hồng Tuyến, ta đều xem ngươi trờ thảnh bằng hữu”.
La Sĩ Tín khóe miệng giật giật, nghiêm nghị nói:“Đa tạ. Ta hiện tại phải ra roi thúc ngựa quay lại, thông báo cho Trường Nhạc vương chuyện này, để hắn phòng bị”.
“Nhưng Trường Nhạc vương chưa chắc đà tin ngươi” Vương Phục Bảo cau mày nói.
“Hắn tin hay không là chuyện cùa hắiỊ ta có làm hay không lại là chuyện cùa ta” La Sĩ Tín thờ dài nói: “La Sĩ Tín ta cả đòi ngỗ nghịch, đối với trong mắt người khác, thay đồi thắt thường, đều không có tín nghĩa, nhung mà cũng không để ở trong lòng. Nhưng ta chính thức cảm giác áy náy một là Trương tướng quân, hai người khác chính là Hồng Tuyến cùng Trường Nhạc vương. Trường Nhạc vương đối với ta có ơn tri ngộ, bất kể hiềm khích lúc trước mà trọng dụng ta, ta cho dù vì hắn bò qua cái mạng này, thi có sao?”
Vương Phục Bảo rốt cuộc nhìn thẳng vào La Sĩ Tín nói: “Sĩ Tín, nói thật, trước kia ta thật xem thường ngưoi. Nhưng hôm nay ta mới biết được, bản thân đã sai”.
La Sĩ Tín chậm rãi đứng lên. “Có những lời này của ngươi, ta chết cũng không uổng” Hắn thật ra đà ôm thái độ chịu chết đi Nhạc Thọ, nếu hắn không thể vạch trằn chân tướng của Bùi Củ, thi rất có thể sẽ chết ờ trên tay Bùi Cù.
Khi đà đến đường cùng, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Đối phó Bùi Cù, cũng chírihlà đối kháng Thiên Nhai Thái Bình đạo. hắn thật sự không có nừa phần nắm chắc. Trên thực tế, hắn nghe qua quá nhiều chuyện của Thiên Nhai, cũng biết được chỗ sắc bén của người này, nhưng hắn một mực ra vẻ một văn thẳn yểu đuối, điểm ẳn nhẫn ấy. ngẫm lại cũng làm cho lòng người lạnh lùng!
Vương Phục Bảo đột nhiên đứng lên nói: “Sĩ Tín, ngươi không cần đi. ta đi!” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của La Sĩ Tín, Vương Phục Bào nói: “Trường Nhạc vương cùng Hồng Tuyến hiện tại... ài... thật ra...” Hắn nói ấp a ấp úng. rốt cụộc vẫn lộ ra vẻ kiên quyết, “Ngươi không nên trách bọn họ, trên thực tế. ngươi làm việc thật có điềm bất cận nhân tình”.
La Sĩ Tín cười cười. ‘Ta không trách bọn họ”.
Vương Phục Bảo gật gật đầu, “Ta cùng Trường Nhạc vương ra sirih vào từ nhiều năm như vậy, còn có Hồng Tuyến ờ bên. chắc hẳn nói chuyện, Trường Nhạc vương còn có thể nghe theo. Mục đích chúng ta là khiển cho Trường Nhạc vương xa tiểu nhân, cho nên ngươi đi ta đi cũng đều được”.
La Sĩ Tín trước mắt tỏa sáng. ‘Ba tạ Vương Tướng quân”.
“Nhưng..Vương Phục Bảo trên mặt lộ ra vẻ bi ai, “Thành Lẻ Dương này chi sợ thù không được quá lâu.
Ta thòi gian gần đây biết được tin tức, Tẳn Thúc Bảo chẳng những đem toàn bộ công cụ công thành ờ các quận huyện xung quanh Lê Dương tập trung về, còn lệnh cho công tượng mười bảy huyện xung quanh hội tụ, dùng số tiền lớn chế tạo xe trèo thành, máy ném đá. Hôm nay lần luân phiên công kích này, chỉ là bọn họ thừ mà thôi. Đến khi bọn họ đem xe trèo thành, máy ném đá toàn bộ vận dụng, bốn phía đánh, thành Lê Dương chỉ có thể là một tòa từ thành, ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết”.
La Sĩ Tín ngược lại nở nụ cười, “Ta thật ra sớm đà đáng chết, bất quá ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Lê Dương, chờ các ngươi trợ giúp. Vương Tướng quân, nếu có thể cứu Trường Nhạc vương một mạng, ta chết mà không uổng!”
Vương Phục Bảo hai mắt sáng ngời, rốt cuộc vỗ vỗ vai La Sĩ Tín. từng chữ nói ra: “Vậy ngươi bảo trọng!”
La Sĩ Tín quay đầu đi, đè nén kích động trong lòng xuống, trả lòi: “Ngươi cũng bảo trọng! Cần thận Bùi Cù cùng Dương Thiện Hội, hai người này chỉ có thể dùng trí. không thể dùng lực!”
Đêm đã khuya, Tiêu Bố Y cùng Tằn Thúc Bảo còn chưa có đi ngủ. hai người đều nhìn sang bằu tròi đêm thâm thúy, thật lâu không nói gi.
Tần Thúc Bảo ôm đầu gối ngồi dưới đất, đột nhiên nói: “Ta đã lâu khỏng có chú ý tới bầu tròi đêm đẹp như vậy”.
Tiêu Bố Y nói: “Đúng vậy, người cả đời này đều bận rộn, rất nhiều khi chỉ lưu ý tới ích lợi trong gang tấc, nào có thời gian đi ngắm bằu trời đêm?”
Tẳn Thúc Bảo nói khẽ: “Mầu thân đà từng nói với ta, mỗi một ngôi sao trên bầu trời, chính là một trái tim trên mặt đất. Lóe sáng chính là thiện lương, ảm đạm chinh là ác nhân. Người vẫnnói, muốn ta làm một ngôi sao lóe sáng!”
Tiêu Bố Y nhìn lên bầu tròi đêm. mỉm cười nóị: “Xém ra người thiện lương còn rất nhiều..
“Nhưng ta cùng không có trong đó” Tần Thúc Bảo bi thưong nói: “Ta tìm hồi lâu, cũng tìm không thấy ngôi sao nào là cùa mình”.
Tiêu Bố Y im lặng, không biết hắn tim như thế nào. nhung biết lúc này. để cho ắn nói ra tâm sự là tốt rồi.
“Gia phụ chết sớm, là mẫu thân đem ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Khỏng có ai biết, mẫu thân trong lòng ta quan trọng”Tằn Thúc Bảo khóe mắt đã có lệ quang, bởi vi thưcmg tâm mà thất tinh cồ phát táCị thân thể run như lá rụng trong gió lạnh. Hắn rất đau. nhưng mà hắn không rên một tiếng,
“Ta hiểu!” Tiêu Bố Y kiên địrih nói: “Cho nên ngươi năm đó không có làm sai. ta nghĩ cho dù Trương tướng quân, hắn cũng sẽ không trách ngươi! Thúc Bảo, ta mặc dù cùng Trương tướng quân gặp nhau chi có vài lần, càng là bị người đuổi giết chật vật không chịu nổi, nhưng ta biết, sao sáng cũng không thể sáng bằng lòng dạ của người được. Người lúc trước không có giết ngươi, vốn là muốn cứu các ngươi, dù là các ngươi...”
Tiêu Bố Y đã không thể nói tiếp, bời vì hắn nhìn thấy khóe mắt Tẳn Thúc Bảo nước mắt vỡ toang, từng giọt, từng giọt chảy xuống, như ánh trăng thẻ lương, giống như những ngôi sao sáng trên trời!
“Cho nên ta càng cảm thấy được mình đáng khirih, ta lúc ấy thầm nghĩ có chết đi, một chút cũng không vướng bận” Tần Thúc Bảo nức nờ nói: ‘Ta thực xin lỗi Trương tướng quân, thực xin lỗi mẫu thân, ta tìm không thấy chính mình, nhung lại không thể chết cho xong việc. Mầu thân không biết nội tình, bảo ta tiợ giúp Lý Mật, ta vô lực kháng cự. Ta biết hy vọng duy nhất của Trương tướng quân khi còn sống, chính là bình định thiên hạ, ta chi có thể làm hết sức. Ta hy vọng, sau khi ta chết, nếu có thể gặp được ngôi sao của Trương tướng quân, không cầu người tha thứ. chỉ cầu đối với người nói một câu trong lòng cùa ta rất áy náy!”
Trời cao vắng vẻ, giống như khuôn mặt cô đơn cùa Trương TuĐà, lưu tinh lóe lên. càng giống như một giọt lệ trong mắt tướng quân.
Tiêu BỐ Y thở dài nói: “Ngưai nhất định có thể gặp được Trương tướng quân!”
Ánh lừa sáng tắt, chiếu lên trên khuôn mặt phức tạp ngàn vạn của hai người. Lưu tinh đã tắt, Tiêu Bố Y nhướng mày, nhìn thấy một cận vệ phi nước đại đến. trinh lên một tờ giấy. “Lê Dương mật tín”.
Tiêu Bố Y tiệp nhận xem xét, cau mày nói: “Ta đoán sai rồi, đi không phải La Sĩ Tín, mà là Vương Phục Bảo”.
“Bọn họ vô luận là ai, đối với Đậu Kiến Đức đều là trung thành” Tẳn Thúc Bảo nói.
Tiêu Bố Y nói: “Chỉ tiếc, đi không thể sống, lưu lại nhất định chết. Ngày mai. La Sĩ Tín quá nùa không thấy được thái dương cùa ngày hôm sau”.
Tần Thúc Bảo ngược lại có chút kinh ngạc, “Tây Lương vương, người có kế hoạch ám sát La Sĩ Tín?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Lê Dương phòng thù nghiêm mật, Mà Nghĩ cũng không phải cao thù, muốn giết La Sĩ Tín, nói dễ vậy sao. Ngưai đối với La Sĩ Tín còn có tình huynh đệ?”
Tần Thúc Bão cười khổ nói: “Có khả năng sao? Trưong tướng quân vừa chết, ta cảm thấy hắn cũng khổ sờ, nếu chết, có lẽ là một giải thoát. Nhưng mà thành Lê Dương thành cap tường dày, Lý Tĩnh tướng quân sau khi chiếm lĩnh, lại cố ý tăng mạnh phòng thủ, cho nên đặc biệt khó đánh. Ta không sợ đánh, nhưng xin Tây Lương vương chớ có khinh địch”.
Tiêu Bố Y trên mặt đột nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, “Ngươi có một chút tình hình cũng không biết rõ, nếu biết, quá nừa sẽ không cho rằng như thế” Hắn ở bên tai Tẳn Thúc Bảo nói vài câu, Tẳn Thúc Bảo thất thanh nói: “Thật có chuyện này sao?”
Tiêu Bố Y nói: “Đương nhiên không giả, chỉ là kế này đương nhiên cầu một trận chiến mà thắng, nếu tiết lộ, rất dễ dàng sắp thành lại bại, cho nên Lý tướng quân ngoại trừ đối với ta, cũng không có nói với người thứ ba về việc này”.
“Mạt tướng rõ ràng” Tẳn Thúc Bảo phán chần tirih thẳn nói: “Thẳnngày mai đã biết phải làm như thế nào”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, vỗ vỗ hắn đầu vai nói: ‘Tần Tướng quâiỊ đêm đã khuya, nghi ngoi đi. Giờ này đêm mai. chính là lúc chúng ta thoải mái nâng ly!”
Phương đông tảng sáng, trời đã hừng đông.
Khi hoa cò còn hàm chứa nước mắt ngượng ngùng, đội quân thép Tây Lương đà lại bắt đầu một đợt công thành lành khốc.
Dùng ‘Tĩnh nhưxừ nữ, động như thỏ chạy' để hình dung quân Tây Lương, không chút nào quá. Tiếng trống mới vang lên. thì có kỵ binh lao ra đại doanh, bảo vệ hai cánh, bộ binh bày phương trận đi ra, phân ba đường đi vội, lập tức đối với doanh trại Khương Dương hình thành thể vây kín.
Khương Dương. Khúc Sư Tòng hiểu rằng đối thù chính là muốn bóp chăt bọn họ xuất binh, không dám chậm trễ. lệnh binh sĩ toàn lực thù doanh. Bọn họ cảm thấy, chỉ cằn bảo vệ đại doanh, thành Lê Dương không cần cứu viện, nhất thời nừa khắc cũng không trờ ngại.
Tần Thúc Bảo xuất binh, cấp công thảnh tây. Trong lúc nhất thời tiếng trống rang trời vang lên, tiếng gào giết thấu trời. La Sĩ Tín vọt tới đầu tường trước tiên, nhìn thấy thế công cùa quân Tây Lương, cũng nhịn không được hít một ngụm khỉ lạnh, quân T ây Lương lần này chuẩn bị xe công thành, khoảng chừng gấp ba ngày hôm qua. Chẳng lẽ Tẳn Thúc Bảo hôm nay đà chuần bị không tiếc bất luận tĩã giá như thế nào để tấn công? La Sì Tín khi nghĩ đến điểm này, đà lệnh cho binh sĩ Hà Bắc trên đầu tường đánh tĩả
Xe công thành cực cao, hầu như có thể ngang bằng với thành. Kể từ đó. trong nháy mắt sẽ đem hoàn cảnh san bằng, vốn binh sĩ ờ lỗ châu mai, còn dựa vào phòng ngự từ trên cao nhìn xuống, lúc này lại đột nhiên biến thành đối công. Muốn phá xe công thành cũng không dễ dàng, bởi vì cái này vô cùng khồng lồ, chỉ có dùng hỏa tiễn thiêu hủy, hoặc dùng xe bắn đá đánh nát. La Sĩ Tín cấp tốc điều máy ném đá tới!
Chi cần phá xe công thành cùa đối phương, quân Tây Lương nhất thời cũng khỏng thể làm gì được hắn. Hắn đà đáp ứng VươngPhục Bảo, phải làm hết sức.
Thàrih có lẽ có thể phá, nhung nhất địrih phải làm cho đối thù trả một cái giá thảm trọng.
Nhưng không chờ hiệu lệnh của hắn truyền xuống, đà nghe thấy Tùy quản một hồi tráng vang lên, có binh sĩ phân ra, cấp công mặt nam của thành. La Sĩ Tín hai mắt đò bừng, cũng biết Vưang Phục Bảo mặc dù đi. nhưng phòng thủ vẫn rất tốt. trong lúc nhất thời cũng không có sơ sót gi.
Quân Tây Lương tiến công thành nam, tuy ít xe công thành, nhung thang mảy như mây, nhất tề hướng về phía đằu tường, binh sĩ như kiến, trong mưa tên cùa cung tiễn thủ. ra sức leo lên trên.
Quân Hà Bắc cũng sớm đò tròng mắt, hiểu rằng sống chết trước mắt. anh dũng xông lẻn trước.
Tiêu Bố Y thấy thế. than nhẹ một tiếng, cũng không như trước đây tiến lẻn ủng hộ quàn tâm. Tần Thúc Bảo ngóng nhìn thàrih lâu, hiểu rằng La Sĩ Tín quá nừa cũng có thể nhìn sang dưới thành, hai tuớng lúc trước dưới trướng Trương tướng quân, cho tới hiện tại, rốt cục muốn đánh đến tình trạng ngươi chết ta sống.
Tiếng trống lại nổi lên, quân doanhTây Lương một lầnxông ra một đội nhân mã. lặp tức hướng về thành đỏng mà đánh tói.
La Sĩ Tín thấy đối thù khí thế như hồng thủy, thế công như nước thủy triều, khỏng khòi âm thẳm kinh hài. Hắn hiểu rằng Tận Thúc Bảo là người trầm ồn, xưa nay coi trọng trong ồn cầu thắng, công thành đánh trậri đều là trước dựng th4 cấp công như vậy chì có một khả năng, đó chính là hắn đã có nắm chắc tất thắng.
Nhưng cho dù đại quân Tây Lương trong doanh ra hết, vây đánh bốn phía. La Sĩ Tín cũng không tin tường, hắn có thể một ngày hạ thành tri Thấy Tần Thúc Bảo cấp công, La Sĩ Tín ngược lại trong lòng mừng thầm, thẳm nghĩ đối thù nếu chết thảm trọng, sĩ khí sẽ đại giảm, hắn có thể sống qua hôm nay, sẽ lại có thể gắng gượng qua được một thời gian ngắn.
Chỉ là hắn có thể sống qua hôm nay không?
Trong lòng trong lúc đó có sự bất an, La Sĩ Tín cảm thấy đối thù như ấn dấu cái gì đó. nhưng hắn lại không cách nào nhìn ra.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: “Đã đến lúc”.
Tần Thúc Bảo đột nhiên chỉ một ngón tay, ‘Tây Lương vương, người xem!” Tiêu Bố Y ngảng đầu nhìn lại, chỉ thấy được trong thành dâng lên một điểm khói lùa, tòa ra ngũ sắc, mìm cười nói: “Có thể công thành bắc”.
Tẳn Thúc Bảo gật đầu hạ lệnh, đích thân nồi trống. Quân Tây Lương lại khời thế công. La Sĩ Tín mới định chuần bị, lại thấy binh sĩ vội vàng lên đầu tường kêu lẻn: “La Tướng quân, việc lớn không ổn, quân Tây Lương không biết từ đâu trong thành xuất hiện, chừng hơn ngàn người, hơn nữa càng đến càng nhiều, bọn họ nội ứng ngoại hợp. đánh thành bắc!”
La Sĩ Tín quát to một tiếng, đột nhiên tỉrih ngộ, một ngụm máu tươi đà phun ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.