Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 337: Hành thích

Mặc Vũ

01/09/2013

Tiêu Bố Y trong vòng vây bốn người đi lên Lâu ngoại lâu. Vô luận là Trường Tôn Thuận Đức hay huynh đệ Trường Tôn Hằng An, đều đối với Tiêu Bố Y cung kính hữu lễ.

Gia tộc Trường Tôn thoạt nhìn đều là khiêm khiêm quân tử, cùng người vô tranh, Tiêu Bố Y lại cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

Hắn tới nơi này, nói trắng ra là vì thể diện của Bùi Minh Thúy, hôm nay Đông Đô hắn là kẻ nắm đại quyền, Hoàng Phủ Vô Dật sau khi sụp đổi, thật ra cũng làm rối loạn kế hoạch vốn có của Trường Tôn Thuận Đức. Bất quá căn cứ theo Tiêu Bố Y biết, Trường Tôn Thuận Đức đã sớm đem gia quyến Lý gia từng nhóm rút đi, những người hôm nay ở lại Đông Đô, hẳn là trừ bốn người ở đây, thì đã không còn mấy người.

Bọn họ mời tiệc rượu lần này, ngoài cầu tình ra, gây tình cảm mượn sức thật ra cũng có khả năng.

Nghĩ tới đây Tiêu Bố Y lại nghĩ tới bóng người mới vừa rồi, người nọ rất giống với Văn Vũ Chu, hắn chạy đến tửu lâu này để làm cái gì?

Mang theo nghi vấn đi lên lầu hai, Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn tửu lâu trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Ta nghĩ tửu lâu này làm thức ăn nhất định không thể ăn".

"Không biết Tiêu tướng quân sao lại nói lời ấy?" Trường Tôn Thuận Đức mỉm cười hỏi.

"Nếu là ăn ngon, thì sao người lại ít như vậy?" Tiêu Bố Y mỉm cười nói.

Trường Tôn Vô Kỵ cười rộ lên, "Tiêu tướng quân cứ hay nói đùa, chúng tôi không dám mời Tiêu tướng quân khuất tôn đến Trường Tôn phủ hoặc Lý phủ, lúc này mới ở đây bày tiệc rượu mời Tiêu tướng quân. Lại chỉ sợ Tiêu tướng quân ngại nơi này ồn ào, thúc phụ mới bao cả Lâu ngoại lâu này, không có ý gì khác, thầm nghĩ đây là sự cung kính của chúng tôi".

Tiêu Bố Y chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói: "Sớm nghe nói Trường Tôn gia vẫn có đại tài, từ Trường Tôn Thịnh đến Trường Tôn Vô Kỵ, người nào cũng đều có tài an quốc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền".

Trường Tôn Vô Kỵ vội vàng khoát tay nói: "Tiêu tướng quân quá khen rồi, nếu nói có tài an quốc, thì không phải Tiêu tướng quân thì không được, Vô Kỵở tại Đông Đô, chính mắt thấy Tiêu tướng quân Hổ Khẩu bạt nha, đoạt Hồi Lạc, lại thấy Tiêu tướng quân dẫn xà xuất động, bình nội loạn, bảo về Đông Đô an bình có thừa, Vô Kỵ làm sao có thể so sánh?"

Hắn giống với thúc phụ, đối với Tiêu Bố Y thái độ đều cung kính khiêm nhường. Trường Tôn Thuận Đức khẽ gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, sớm phân phó tiểu nhị đem rượu lên, rồi tự tay rót đầy chén cho Tiêu Bố Y, ánh mắt rốt cuộc hướng tới nữ tử áo đen, mỉm cười nói: "Còn không biết vị này xưng hô như thế nào?"

Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Ngươi lần này cuối cùng cũng hỏi đúng rồi đó, thật ra ta cũng muốn biết nàng xưng hô như thế nào".

Trường Tôn Thuận Đức sửng sốt, nhưng vẻ tươi cười cũng không giảm, "Vậy cũng thú vị".

"Nàng bất quá là một người ăn cơm trắng, cho nàng một bát cơm trắng là tốt rồi, không cần để ý tới nàng" Tiêu Bố Y khoát tay nói.

Trường Tôn Hằng An chỉ tưởng rằng Tiêu Bố Y nói đùa, ngồi thẳng người lên, thể hiện vẻ sáng láng nói: "Không biết vị cô nương này hợp ý thứ gì, ta có thể gọi đầu bếp chuẩn bị".

"Cơm trắng" Nữ tử áo đen nói ra đúng hai chữ, tràn đầy ý lạnh như băng.

Trường Tôn Hằng An đụng phải cái đinh, chỉ có thể cười khổ phân phó tiểu nhị: "Đem một bát cơm trắng cho vị cô nương này".

Bọn họ đều là đệ tử thế gia, mặc dù tuân thủ gia quy làm việc, nhưng lại quá nửa tự xưng là phong lưu, có thể thấy được thái độ kiêu ngạo của nữ tử áo đen, nhiều ít có chút tức giận, nhưng ngẫm nghĩ lại, nhỏ không nhẫn nhịn sẽ loạn đại mưu, người này làm như thế nói không chính là đã nhận được ý của Tiêu Bố Y, thoáng thấy vẻ mặt hơi trách cứ của thúc phụ, không khỏi trong lòng lo sợ.

Trường Tôn Thuận Đức lại nâng chén rượu đứng lên, nhẹ giọng nói: "Bùi tiểu thư đã sớm nói với ta, Tiêu tướng quân đại nhân đại lượng. Vô luận Huyền Bá năm đó, hay là Thế Dân hôm nay, đều đối với Tiêu tướng quân tôn sùng có thừa. Lý gia có thể thoát được đại nạn, thật sự là nhờ vào Tiêu tướng quân che chở, ta biết chỉ lấy một chén rượu này, khó biểu đạt tâm ý, chỉ cầu ngày sau nếu có cơ hội, sẽ báo đại ân đại đức của Tiêu tướng quân".

Tiêu Bố Y cũng không đứng dậy, chỉ nâng chén rượu lên nói: "Hôm nay ta tới nơi này, bất quá là vì ứng theo yêu cầu của Bùi tiểu thư. Bùi tiểu thư trợ giúp ta nhiều, nhưng chưa từng cầu ta điều gì. Nàng bảo ta thả cho Lý gia một con đường, ta hôm nay sẽ không làm khó các người. Ân tình sau này, các người trả lại cho Bùi tiểu thư là được rồi".

Trường Tôn Thuận Đức trên mặt có chút biến sắc, nhưng lại liếc mắt ra hiệu cho Lý Thải Ngọc.

Lý Thải Ngọc từ đầu tới cuối cũng không nói gì, sắc mặt đờ đẫn. Nhìn thấy Trường Tôn Thuận Đức ra hiệu, rốt cuộc nâng chén rượu đứng lên, "Tiêu tướng quân, trước đây có nhiều hiểu lầm, Thải Ngọc có chỗ vô tri, cũng mong Tiêu tướng quân thứ tội".

Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu, "Phúc do tâm sinh, mệnh do mình giữ, mong rằng Thải Ngọc cô nương sau này tự thu xếp".

Lý Thải Ngọc hơi ngạc nhiên, không rõ Tiêu Bố Y đột nhiên nói ra những lời này là có ý tứ gì. Trường Tôn Thuận Đức cũng hơi nghĩ tới người nào đó, cảm thấy hôm nay Tiêu Bố Y đến đây, mỗi câu hình như đều có thâm ý sâu sắc. Bất quá Trường Tôn Thuận Đức cũng là người có tâm cơ sâu sắc, chỉ mỉm cười, phân phó ông chủ tửu lâu đem thức ăn lên.

Trường Tôn Thuận Đức chuẩn bị thịnh soạn, trong lúc nhất thời trên bàn tràn đầy trân tu mỹ vị, kỳ trân dị quả, Tiêu Bố Y chỉ nếm qua chút, trong lòng lại nghĩ tới Trường Tôn Thuận Đức lần này đến đây, quá nửa là do Lý Uyên phân phó, người này không kiêu không nịnh, cũng là một nhân vật lợi hại. Trường Tôn Hằng An tuy lớn tuổi, thoạt nhìn so với Trường Tôn Vô Kỵ thì hơi kém, bất quá ba người này cũng xem như là nhân tài.

Ánh mắt xẹt qua trên người ba người này, Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, bằng vào quan hệ của Lý Huyền Bá, Lý Thế Dân cùng Bùi Minh Thúy, cùng Lý gia tạm thời kết minh cũng là hành động bất đắc dĩ. Đã như vậy, vì sao lại không hào phóng một chút. Nếu đã trả lại cho Bùi Minh Thúy nhân tình, thì cũng có thể chuyên tâm đối phó với Ngõa Cương!

Hôm nay hắn toàn lực đối phó Lý Mật, nếu có thể đánh bại Lý Mật cùng Tương Dương hô ứng lẫn nhau, thì đã xem như chiếm cứ non nửa giang sơn Đại Tùy, nhưng Lý Mật thế lớn, Tiêu Bố Y cũng biết muốn đánh bại cũng không dễ như nói. Thiên hạ cũng phải chậm rãi mà đi tranh, ăn được một miếng cũng không thể mập lên được. Vô luận Từ Thế Tích hay là Lý Tĩnh, khi đàm luận về ván cờ này, đều nói phải có được thời cơ, lúc này muốn lấy Quan Trung đối với Tiêu Bố Y mà nói cũng không phải chuyện dễ. Đừng nhìn hắn rất nhanh đã chiếm cứ Đông Đô là nắm quyền chủ động ở, nhưng bởi vì cơ duyên cùng Bùi Minh Thúy thúc động, hơn nữa Lý Mật nhiều ít cũng làm ra chút cống hiến, nếu như không phải Lý Mật công cấp bách, Đông Đô khẩn trương, Việt vương cũng không chủ động nhượng quyền như vậy, còn làm thế nào để lấy Tây Kinh, thì đó là chuyện không thể hiện nay.

Nếu như xảo chiếm không được đổi thành ngạnh công, đó là cách làm càng thêm nguy hiểm. Đầu tiên chính là Lý Mật nhìn chằm chằm uy hiếp đường lui của hắn, làm cho hắn không yên ở nhà, hơn nữa Quan Trung là nơi tứ tắc, địa thế cực kỳ hiểm ác, cùng Tương Dương của hắn có Tần Lĩnh cách trở. Hắn muốn nhập Quan Trung, thì hiện nay đường gần nhất chính là từ Đồng Quan mà vào, nhưng Đồng Quan bắc gần Hoàng Hà, nam có núi lớn, hơn trăm dặm đều là mở đường ở trong núi đá, quả thực là một người trấn ải vạn người không thể qua. Hôm nay có Khuất Đột Thông dẫn binh trấn thủ, muốn đánh hạ thật sự so với lên trời còn muốn khó hơn.

Đương nhiên muốn hạ Quan Trung, thì vẫn có đường khác, nhưng lúc này đối với Tiêu Bố Y mà nói, tạm thời cũng không tính tới.

Thật ra tất cả các phương án mưu đồ đều trải qua vô số lần lợi hại đối lập, Tiêu Bố Y là dị số của Đại Tùy, lúc này mới có thểở trong thời gian ngắn ngủn thanh danh lên cao. Nếu nói người có thể có loại thực lực cùng uy vọng này cùng hắn tranh đoạt thiên hạ, Đại Tùy thực ra cũng tìm không ra mấy người. Lý Uyên nhập Quan Trung, Lý Mật lấy Ngõa Cương, Đậu Kiến Đức thủ Hà Bắc, Tiêu Bố Y hắn chiếm Tương Dương, đoạt Đông Đô đều là thuận thế mà làm, đem ảnh hưởng của uy vọng bản thân phát huy tới cực hạn. Cho dù loại đại gia quân sư như Lý Tĩnh, Từ Thế Tích đều phải nhất trí cho rằng, lúc này muốn lấy Quan Trung thì thời cơ vẫn chưa tới.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y cũng không khỏi cười khổ, chỉ là lại ít đi phần hoảng sợ, nhiều hơn phần phấn chấn. Khi hoàng hôn, hắn nói với nữ tử áo đen, thật ra cũng là từ tâm cảnh của hắn mà nói ra. Hắn hiện tại đã mặc kệ kết cuộc như thế nào, nhưng hắn ít nhất có thể xác định một điểm, Lý Tĩnh tuyệt đối sẽ không rời hắn mà đi.

Trong khi hắn trầm ngâm, Trường Tôn Thuận Đức ở phía dưới tiếp chuyện, nhưng cũng chỉ nói chút chuyện vặt, nhìn thấy Tiêu Bố Y không yên lòng, cũng không tức giận, đột nhiên vỗ đầu nhớ ra nói: "Tiêu tướng quân, ta còn quên một việc".

Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, khó hiểu hỏi, "Có chuyện gì?"

Trường Tôn Thuận Đức đưa tay lấy từ trong lòng ra một phong thư, "Thật ra khi ta đến Đông Đô, Đường công có nhờ ta chuyển cho Tiêu tướng quân một phong thư, nhất định phải là Tiêu tướng quân tự tay nhận. Gần đây nhiều việc bận rộn, cũng đã quên, thật sự là đã sơ ý".



Tiêu Bố Y âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ tiểu tử ngươi tâm tư kín đáo, làm việc giọt nước không lọt, làm sao mà quên?

Đưa tay tiếp nhận lá thư xem qua, thấy Lý Uyên trên thư nói cái gì, thân là Đường quốc công, bình thường già nua, bất quá là bởi vì kế thừa thành tựu của tổ tông mới có vị trí như hôm nay. Quốc gia gặp nạn nên phải đi ra, nếu không sẽ làm cho người trong thiên hạ trách cứ. Hắn an định Quan Trung, bất quá chỉ là hành động bất đắc dĩ, thiết nghĩ trách nhiệm thiên hạ hôm nay, không phải Tiêu Bố Y thì không được…

Tiêu Bố Y xem đến đây, đối với thức ăn đầy bàn đã không còn hứng thú.

Hắn không biết những lời này Lý Uyên thật ra cũng đã từng nói qua đối với Lý Mật một lần. Lúc ấy Vương Bá Đương nghe xong cũng muốn buồn nôn.

Xem tiếp xuống dưới, Lý Uyên trong thư còn nói, hắn đã qua tuổi tri thiên mệnh, cẩu thả chút hơi tàn, tuyệt đối không có tâm tranh đoạt thiên hạ. Về phần cái gì Lý thị đương vi thiên tử chỉ là lời nói vô căn cứ, nghĩ tới thiên hạ là dành cho người có tài đức, chỉ xin Tiêu Bố Y nếu thật lấy được thiên hạ, thì xem như hắn vì Tiêu Bố Y mà giữ gìn một phần thiên hạ, phong cho hắn chút đất là hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Tiêu Bố Y khép thư lại, nở nụ cười lạnh nhạt.

Trường Tôn Thuận Đức một bên hỏi: "Còn không biết Đường công nói cái gì?"

Tiêu Bố Y chỉ nói hai chữ, "Rất dày".

Trường Tôn Thuận Đức trên mặt có vẻ cổ quái, một hồi lâu cười nói: "Cái gì rất dày?"

"Ta nói Trường Tôn tiên sinh tặng lễ vật cho ta rất dày" Tiêu Bố Y cười nói: "Thức ăn này có chút dầu mỡ, làm cho người ta nhìn mà muốn buồn nôn".

Trường Tôn Thuận Đức ngạc nhiên, nhìn thức ăn ở trên bàn, "Là ta chuẩn bị không chu toàn" Thật ra rượu và thức ăn ở trên bàn phối hợp, vô luận như thế nào cũng không tính là quá dầu mỡ, bất quá Tiêu Bố Y nếu đã nói, hắn là chủ nhân cũng phải thể hiện một chút, "Tiêu đại nhân, nếu nói về thức ăn thì Lâu ngoại lâu nổi danh có Long phượng phối, tư vị thật ra cũng thanh đạm, nói vậy cũng vừa miệng với Tiêu tướng quân".

Hắn vung tay lên, tiểu nhị bưng một cái mâm ngân quang lập lòe đi lên, Trường Tôn Thuận Đức làm chủ nhân, mỉm cười giới thiệu nói: "Long phượng xứng này nghe nói chỉ dùng để…"

Hắn chỉ nhìn Tiêu Bố Y, ánh mắt của Tiêu Bố Y lại hướng về phía tiểu nhị kia.

Trường Tôn Thuận Đức nhìn thấy hắn ngạo mạn, lại vẫn còn có thể cung kính đối đãi, nghe được tiếng bước chân của tiểu nhị đã tới bên người, lại thấy trong mắt Tiêu Bố Y hiện lên vẻ cổ quái. Trường Tôn Thuận Đức thấy thế, không khỏi quay đầu đi.

Nhìn thấy tiểu nhị bưng mâm, trong lòng cũng hơi cảm thấy cổ quái, cảm thấy ở đây xảy ra vấn đề.

Tiểu nhị mặt đầy dầu mỡ, xốc lên miếng che mâm lên, nhẹ giọng nói: "An Toại Gia!"

Trường Tôn Thuận Đức giật mình, sắc mặt biến đổi cực vi khó coi, tiểu nhị ánh mắt như đao, bắn lên trên mặt Trường Tôn Thuận Đức, nhìn thấy hắn biến sắc mặt, đưa tay vao trong mâm, thoáng qua trong tay hàn quang lấp lánh, đã có thêm một lưỡi dao sắc bén.

Tay trái vừa lật, mâm đánh về phía mặt của Trường Tôn Thuận Đức, cánh tay tiểu nhị cấp bách huy ra, lưỡi dao sắc bén đã cắt vào cổ Trường Tôn Thuận Đức!

Tửu lâu vốn đang bình thản, ám sát đột nhiên phát sinh!

Trường Tôn Hằng An cùng Trường Tôn Vô Kỵ cũng xem như là hảo thủ, nhưng lại không tính là cao thủ. Trong loạn thế như thế, văn võ song toàn đã xem như là điều kiện cơ bản để sinh tồn cầu công danh. Võ công hai người đương nhiên không bằng Tiêu Bố Y, nhưng cũng không tính là kém. Nhưng bọn hắn vẫn bị Tiêu Bố Y hấp dẫn, vô luận Tiêu Bố Y cười cũng tốt, cau mày cũng được, chỉ cần hắn ngồi đó, thì không người nào có dũng khí có thể khinh thị hắn!

Hai huynh đệ sớm biết rằng hôm nay ẩn nhẫn là thượng sách, càng đối với Trường Tôn Thuận Đức bảo sao nghe vậy, nhưng nhiều ít cũng có chút không phục. Trường Tôn Vô Kỵ lại càng lưu ý nhất cử nhất động của Tiêu Bố Y, muốn nhìn trộm ra nhược điểm của hắn. Hắn đương nhiên rõ ràng, Lý gia chiếm cứ Quan Trung, vô luận lúc này nói dễ nghe như thế nào, thì cũng khó tránh khỏi sẽ cùng Tiêu Bố Y đánh một trận, hắn nếu đã đầu phục Lý gia, sau này đương nhiên cũng phải cùng Tiêu Bố Y đối địch, cho nên lúc này đây không bỏ qua cơ hội gặp mặt lần này để quan sát. Lý Thải Ngọc thì vẫn cúi đầu như có tâm sự, Sài Thiệu biết chuyện bại lộ, không mặt mũi nào gặp nàng, đã để lại một phong thư rời khỏi Đông Đô. Lý Thải Ngọc trong lòng không biết có tư vị gì, có tức giận khóc có thể chấp nhận, nhưng đối với hắn cũng còn có chút quan tâm. Lòng của nữ nhân, sâu như đáy biển. Vô luận như thế nào, mấy năm tình cảm đã làm cho nàng không đành lòng dứt bỏ.

Vô luận Sài Thiệu chuyện này đã làm sai như thế nào, thì hắn vẫn luôn chỉ yêu mình. Cũng may Lý gia cuối cùng cũng bình an vô sự, điều này làm cho hận ý của Lý Thải Ngọc đối với Sài Thiệu yếu đi vài phần. Ở trong lòng Lý Thải Ngọc, nam nhân không sợ lúc này không bằng người, nhưng nếu cả chí hướng cũng không có, vậy thật sự là không có thuốc nào cứu được. Lúc này nàng làm thế nào để cứu Sài Thiệu đây?

Huynh đệ Trường Tôn cùng Lý Thải Ngọc đều có tâm sự, nào lưu ý đến một tiểu nhị bưng chén đĩa đi lên, càng huống chi tiệc rượu thay đổi thức ăn liên tục, đến một tiểu nhị cũng là chuyện bình thường. Nhưng bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ tới, tiểu nhị lại muốn giết Trường Tôn Thuận Đức.

An Toại Gia, đây là ý gì? Tiểu nhị nhận lầm người sao? Huynh đệ Trường Tôn không hẹn mà cùng nghĩ vậy, nhưng đều đứng bật dậy.

Trường Tôn Thuận Đức vào lúc tính mạng chỉ mành treo chuông, nộ quát một tiếng, xoay người ngã ra, từ ghế ngã lăn xuống đất, người vừa chạm đất đã lăn vài vòng, chỉ là trong khi né tránh, đầu vai hơi nóng lên, biết đã trúng chiêu, không khỏi vừa sợ vừa run!

An Toại Gia, sao lại còn có người gọi hắn là An Toại Gia?

Khi nghe ba chữ này, hắn khiếp sợ cơ hồ khó có thể nhúc nhích, chuyện cũ hơn hai mươi năm trước trong nháy mắt đã xuất hiện trong đầu. Là ai nhận ra hắn là An Toại Gia, chẳng lẽ là đóa hồng ở vùng cát vàng chốn thảo nguyên kia sao?

Nhớ năm đó, hắn cũng hăng hái. Nhớ năm đó, hắn cũng có hào tình tráng chí, có tình yêu khắc cốt minh tâm. Nhưng tất cả đều đã theo gió mà đi, mỗi lần bỗng nhiên nhớ tới, trong lòng đều ngấm ngầm đau nhức, không thể nhìn lại. Chuyện nọ đã làm cho ý chí tinh thần của hắn sa sút, nếu không nghĩ tới hắn còn có chuyện, thì chỉmuốn vô tri vô giác mà sống qua ngày.

Trường Tôn gia vốn lấy Trường Tôn Thịnh cầm đầu, hưng thịnh một thời, Trường Tôn Thịnh là kỳ tài ngút trời, tung hoành thảo nguyên đại mạc, lấy lực bản thân phân hóa Đột Quyết cường đại thành đông tây hai bộ phận, giải nguy nan của Đại Tùy, rất được Tùy chủ tín nhiệm. Trường Tôn Thuận Đức hắn được cho là trụ cột của Trường Tôn gia sau khi Trường Tôn Thịnh qua đời, nhưng hắn từ sau khi thảo nguyên quay về, đã không còn ý chí phấn đấu.

Hắn vô tri vô giác ở bên cạnh Tùy đế làm một Huân vệ, ăn chơi cờ bạc, phóng đãng hình hài, làm cho nhiều người thất vọng. Bất quá lúc này hắn quen với Lý Uyên cũng bất đắc chí như hắn, hơn nữa tương giao còn rất tốt. Sau khi biết Lý Uyên đi Thái Nguyên, hắn cũng đi theo tới Thái Nguyên, Lý Uyên bảo hắn làm việc hắn liền làm, Lý Uyên bảo hắn đến Đông Đô hắn liền tới Đông Đô ngay. Vô luận như thế nào, Lý Uyên cuối cùng đối với hắn cũng không tệ, cũng đáng được hắn vì Lý Uyên mà làm chút chuyện.

Nhưng hắn thật không ngờ, lần tới Đông Đô này lại xé ra vết thương cũ trong lòng hắn, lại còn có người nhận ra hắn chính là An Toại Gia!

Trường Tôn Thuận Đức tinh thần hoảng hốt, đã xoay người vọt lên, rút đao nơi tay. Tiểu nhị thế như hổ điên, đã sớm cầm đoản đao đâm đến. Tiểu nhị thân thủ nhanh nhẹn, bất ngờ cũng là một cao thủ. Trường Tôn Thuận Đức chỉ huy đao hất ra, cũng đã đánh bay đoản đao của tiểu nhị.

Hắn thắng ở tại trường đao thế trầm, tiểu nhị đoản đao đỡ không được lực mạnh, nhưng Trường Tôn Thuận Đức ra tay là có thể đánh bay đoản đao của tiểu nhị, đao pháp tinh kỳ có thể thấy được.

Tiêu Bố Y vẫn không cử động, nhìn thấy Trường Tôn Thuận Đức xuất đao, hơi nhíu mày. Hắn thật không ngờ Trường Tôn Thuận Đức võ công cũng không kém, võ công như vậy hơn mười năm bất quá làm một Huân vệ, thật sự cũng là một chuyện kỳ quái.

"An Toại Gia?" Tiêu Bố Y lẩm bẩm đọc lại cái tên này, bừng tỉnh đại ngộ. Hắn rốt cuộc đã rõ ràng Văn Vũ Chu tại sao lại đến Đông Đô, tại Lý phủ thường xuyên lui tới. Chẳng lẽ là Trường Tôn Thuận Đức này chính là An Toại Gia lúc trước đã hại chết Thiên Kim công chúa? Văn Vũ Chu đến nơi đây là vì báo thù?



Tiểu nhị đương nhiên chính là Văn Vũ Chu!

Tiêu Bố Y khi nhìn thấy hắn bưng mâm tới thì đã nhận ra hắn. Vô số lần vào sinh ra tử đã dưỡng thành thói quen cảnh giác cho hắn, cho dù đối với tiểu nhị đưa thức ăn tới bên người, hắn cũng sẽ không bỏ qua. Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn ra đến đưa thức ăn đã đổi người, nhìn lần thứ hai đã biết, người này không phải tiểu nhị, trên mặt bôi dầu mỡ mà để giả trang. Văn Vũ Chu tuy là hậu nhân của Vũ Văn gia nghèo túng, nhưng phỏng chừng rất ít khi bưng qua chén đĩa, Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn qua một cái đã cảm thấy tuyển loại tiểu nhị này là ông chủ La mắt bị mù, thoáng qua hắn cảnh giác đến ông chủ La đã lâu không có xuất đầu, sau đó hắn đã nhận ra người nọ là Văn Vũ Chu.

Văn Vũ Chu giết Trường Tôn Thuận Đức cũng tốt, giết An Toại Gia cũng được, cùng với Tiêu Bố Y cũng không có quan hệ gì.

Tiêu Bố Y hắn đã đáp ứng với Bùi Minh Thúy, lần này sẽ không làm khó Lý gia, thả cho Lý gia một con đường. Nhưng cũng không có đáp ứng bảo vệ Lý gia. Trường Tôn Thuận Đức sống hay chết, hắn cũng không đểở trong lòng.

Một tay đặt ở trên bàn, nâng chén trà lên, Tiêu Bố Y còn có nhàn hạ uống một hớp.

Tiêu Bố Y bất động, nữ tử áo đen cũng không động, nàng cùng Tiêu BốY ý nghĩ cũng không khác gì nhau, trừ tính mạng của Tiêu Bố Y, thì tính mạng của người khác cũng không đặt ở trong lòng nàng.

Hai người giống như là xem diễn trò vậy, huynh đệ Trường Tôn cũng đã từ hai bên sườn tiến lên, Lý Thải Ngọc đã giật mình tỉnh lại, rút ra trường kiếm, đâm vào sau lưng tiểu nhị.

Văn Vũ Chu đoản đao rời tay, trong lòng khẽ kinh. Lần này ám sát xem như chủ mưu đã lâu, nhưng hắn thật không ngờ chỉ làm bị thương Trường Tôn Thuận Đức. Khi ở tại thảo nguyên, Hắc Ám Thiên Sứ tung hoành thảo nguyên, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, hắn cũng tưởng rằng võ công của mình cũng không kém. Nhưng thật không ngờ trước bại dưới Nhất Trận Phòn, sau lại bị Tiêu Bố Y bắt. Sau khi tới Trung Nguyên, cho dù đám người Trường Tôn Thuận Đức cũng khó đối phó, điều này làm cho hắn trong lòng đột nhiên sinh ra sự mê mang, thầm nghĩ mới biết chút bản lãnh, chỉ như là ếch ngồi đáy giếng, chỉ bằng đám lão thần trung tâm, thì sao có thể phục hưng được Bắc Chu?

Nhìn thấy trước mắt ánh đao lóe sáng, Văn Vũ Chu tuy chỉ có hai bàn tay trần cũng không hãi sợ. Chỉ là thoáng qua hắn đã bị bốn người vây công, biết lần này đã không thể giết được An Toại Gia, nếu còn không đi, chỉ sợ tính mạng cũng để lại chỗ này.

Cân nhắc lợi hại, Văn Vũ Chu nộ quát một tiếng, đánh khống một chiêu, rồi lùi nhanh về phía sau.

Lý Thải Ngọc một kiếm đã đâm đến, hắn huy cánh tay ra ngăn cản. Lý Thải Ngọc trong lòng cười lạnh, trường kiếm xoay nghiêng muốn chém xuống cánh tay Văn Vũ Chu, chỉ nghe cảng một tiếng, hỏa quang bắn ra bốn phía, trường kiếm của nàng giống như chặt trúng sắt thép, không khỏi làm cho Lý Thải Ngọc trong lòng kinh hãi.

Văn Vũ Chu thân hình hơi trở, Trường Tôn Hằng An một đao lại chém tới, Văn Vũ Chu miễn cưỡng né qua, vạt áo lại bị cắt, thế lùi của hắn đã hết, trước mắt ánh sáng chợt lóe, Trường Tôn Vô Kỵ một kiếm đã đâm vào ngực hắn.

Trường Tôn Vô Kỵ có lẽ võ công không phải cực mạnh, nhưng thời cơ lại nắm chuẩn nhất, đoán chắc đường lui của Văn Vũ Chu, cho nên tự đánh giá một kiếm này nhất định là trúng.

Người đến cũng cổ quái, hắn cũng không muốn lưu lại đường sống, đột nhiên ánh đao chợt lóe, một đao chấn bay trường kiếm của hắn, ẩn chứa dư lực. Đao kiếm tương giao, hoa lửa bắn ra bốn phía, Văn Vũ Chu lại thừa dịp này phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống dưới lầu. Hắn cũng đã khảo sát rõ ràng chi tiết địa thế của Lâu ngoại lâu, lúc này mới biết đó là đường lui. Trường Tôn Vô Kỵ cũng kinh hãi, bất chấp đuổi theo địch, lui về phía sau hai bước, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y.

Hắn biết nếu có người sẽ cứu tiểu nhị hành thíc]này, thì nhất định không thể nghi ngờ là Tiêu Bố Y.

Không nghĩ tới vừa nhìn lại, nghi hoặc trong lòng lại càng đậm, Tiêu Bố Y vẫn không chút cử động, chỉ buông chén trà xuống, đánh bay trường kiếm của mình lại là thúc phụ Trường Tôn Thuận Đức!

Hắn tại sao lại muốn ra tay cứu thích khách? Trường Tôn Vô Kỵ tuy khôn khéo, nhưng cũng không hiểu tại sao.

Trường Tôn Hằng An vọt tới chỗ cửa sổ, nhìn thấy bóng đêm mịt mờ, mới muốn đuổi theo, Trường Tôn Thuận Đức đã cao giọng nói: "Chớ có đuổi theo" Trường Tôn Hằng An dừng lại, vẻ mặt cũng khó hiểu.

Trường Tôn Thuận Đức nhìn về phía Tiêu Bố Y, trên mặt có chút âm u, thoáng qua đã nở nụ cười, "Tiêu tướng quân… bữa tiệc lại xuất hiện thích khách, thật sự là ta sơ sẩy, xin thứ tội cho".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Cái này cũng trách không được Trường Tôn tiên sinh, nghĩ tới ta hộ vệ Đông Đô, lại xuất hiện một thích khách, thì cũng là trách nhiệm của ta. Nhưng hiện tại đã không còn sớm, ta đã cơm no rượu say, vậy cũng nên cáo từ".

Hắn đứng dậy đi xuống dưới lầu, nữ tử áo đen theo sát ở sau, như hình với bóng.

Trường Tôn Thuận Đức vội vàng tiễn Tiêu Bố Y xuống lầu, thương thế trên vai cũng không thèm liếc mắt qua xem một cái. Tiêu Bố Y khi đi tới dưới lầu, đột nhiên hỏi: "Trường Tôn tiên sinh, An Toại Gia là người như thế nào?"

Trường Tôn Thuận Đức khóe miệng co quắp, "Có lẽ thích khách đã nhận lầm người".

Tiêu Bố Y cười, đã nhập vào trong bóng tối, Trường Tôn Thuận Đức thì vẫn mờ mịt nhìn vào bóng đêm, đứng thẳng một lúc lâu, phía sau có tiếng bước chân truyền tới, mấy người Trường Tôn Hằng An không yên lòng cũng đã đi xuống dưới lầu.

Bọn họ nóng lòng tìm kiếm dấu vết của thích khách, thật không có đi xuống đưa tiễn, cũng bất chấp thất lễ. Trường Tôn Hằng An gấp giọng nói: "Thúc phụ, ông chủ nơi này nói chuyện không liên quan đến hắn, thích khách bắt người nhà để uy hiếp hắn, hắn không thể không làm theo".

"Ồ" Trường Tôn Thuận Đức cũng không có biểu hiện gì.

"Ta chỉ sợ là Tiêu Bố Y muốn giết Trường Tôn tiên sinh" Lý Thải Ngọc đột nhiên nói: "Mới vừa rồi hắn vẫn như là xem làm trò vậy, hơn nữa thái độ thong dong, hơn nữa hình như đã sớm có đoán trước".

Tất cả mọi người đều sợ hãi, Trường Tôn Thuận Đức khóe miệng giật giật, vẫn không nói lời nào. Trường Tôn Hằng An cả giận nói: "Chúng ta đối với hắn cung kính như thế, hắn chẳng lẽ còn muốn chém tận giết tuyệt sao?"

Trường Tôn Vô Kỵ lắc đầu, "Không phải là Tiêu Bố Y. Hôm nay hắn ở tại Đông Đô quyền thế ngập trời, nếu muốn giết chúng ta, chỉ cần hiệu lệnh một tiếng, chúng ta sao có thể rời khởi Đông Đô?" Nói tới đây, Trường Tôn Vô Kỵ chần chờ nói: "Thúc phụ, người tại sao phải ngăn trở một kiếm giết hắn của ta?"

Tất cả mọi người đều nhìn Trường Tôn Thuận Đức, tràn đầy khó hiểu. Trường Tôn Thuận Đức dưới màn đêm, thần sắc có chút thê lương, một lúc lâu mới nói: "Có lẽ người này nhận lầm người, chúng ta không nên giết hắn. Nếu là sát thủ do Tiêu Bố Y phái tới, chúng ta càng không thể giết hắn. Càng huống chi…" Hắn muốn nói lại thôi, cất tiếng thở dài, "Không cần quản tới thích khách nọ, mọi người cũng nên chuẩn bị, sáng mai nhất định phải rời khỏi Đông Đô".

Mọi người khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng, Trường Tôn Thuận Đức nắm chặt nắm tay, trong mắt là sự hối hận, lại có sự thống khổ…

Tiêu Bố Y khi quay về phủ tướng quân, trăng đã lên giữa trời, hắn một mình ngồi ở trên giường, suy nghĩ phập phồng, bắt buộc mình định lại tâm thần, điều tức trong chốc lát, thì linh đài đã thanh minh, chỉ cảm thấy gió thổi lá động, tiếng côn trùng kêu vang không dứt trong cây cỏ truyền đến.

Không biết qua bao lâu, trên nóc phòng có hai tiếng rắc rắc nhẹ vang lên, có người giẫm ngói đi tới. Ngay sau đó một tiếng hô thấp, trên nóc nhà có tiếng đinh đang rung động, chỉ sau chốc lát, một người từ trên nóc nhà đã nhảy xuống, rơi ở trước cửa phòng Tiêu Bố Y, ấm ách cất tiếng nói nói: "Tiêu Bố Y… là ta… Văn Vũ Chu!"

Tiêu Bố Y đứng dậy đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Văn Vũ Chu có chút chật vật, trên quần áo lập lòe tỏa sáng, trên tay còn có vết máu, không biết là bị vật gì cắt phá.

Tiêu Bố Y cười thầm, chỉ có thể nói Văn Vũ Chu bất hạnh, vì phòng ngự Phù Bình Cư đến đây, đám người lão Tam đã sớm ở trên nóc nhà bày ra những đường chỉ nhỏ, tuy là đơn giản, nhưng tuyệt đối tinh xảo, chỉ cần có dạ hành nhân hạ xuống nóc nhà, khẳng định có thể khẽ động đến cơ quan. Bất quá biết Phù Bình Cư võ công cao cường, cho nên không có ra sức bố trí, chỉ là để báo động, không nghĩ tới Văn Vũ Chu lần đầu tiên lại đây, đã trúng cơ quan này, làm cho chật vật không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Mĩ Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook