Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 344: Thiên binh

Mặc Vũ

01/09/2013

Binh quý thần tốc, Trình Giảo Kim sau khi nhận lệnh, lập tức điểm nhân mã dẫn binh tời Lạc Khẩu, tới Bắc Mang sơn ngăn địch.

Bắc Mang sơn liên miên cùng Lạc Thủy uốn lượn kẹp lấy thông đạo Đông Đô đến Lạc Khẩu, Yển Sư chiếm cứ trong đó, trấn thủ yếu đạo.

Yển Sư kẹp giữa Bắc Mang sơn cùng Lạc Thủy, nếu như tính khoảng cách, thì hơi gần Lạc Khẩu hơn một ít, cho nên Đông Đô cho dù xuất binh trước, nhưng Lý Mật đã sớm tính chuẩn khoảng cách, biết Trình Giảo Kim tuy đi sau, nhưng cũng có thể ngăn chận tại Yển Sư bắc Bắc Mang sơn.

Lý Mật cũng tự mình dẫn binh men theo Lạc Thủy mà lên, chuẩn bị tại vùng đất trống trải phía nam thành Yển Sư cùng Tiêu Bố Y giao chiến. Hắn dẫn binh tinh nhuệ, dĩ nhiên là muốn đánh bại quân Tiêu Bố Y. Hôm nay Tiêu Bố Y xu thế sắc bén, Đông Đô người người ca tụng, nếu có thể đại bại Tiêu Bố Y, phong tỏa tinh thần Đông Đô, thì đúng là thời cơ tốt nhất để vây công Đông Đô.

Gió nhẹ khẽ thổi, vó ngựa cấp bách, Lý Mật suốt đêm hành quân, khi tới nam Yển Sư, thì đã sáng sớm, nhưng hắn không có nửa điểm mệt mỏi, nhìn đội ngũ không chút rối loạn, trong lòng đã dâng lên sự hãnh diện, quân Ngõa Cương hiện tại đã sớm không thể so sánh với trước đây, qua sự chỉnh đốn của hắn, lực chiến đấu sớm đã tăng cao.

Lúc này hắn tự mình dẫn tám nghàn tinh kỵ binh có, hơn nữa còn có hai vạn bộ binh công kích Tiêu Bố Y, không tin Tiêu Bố Y có thể cản được.

Tám ngàn tinh kỵ này được xưng nội quân, ở trong mắt Lý Mật, đủ có thể đương đầu với trăm vạn hùng binh. Hôm nay Trung Nguyên thiếu ngựa, hắn lại có thể nuôi dưỡng chiến đoàn kỵ binh lớn như vậy, cũng đủ để kiêu ngạo.

Chỉ là khi tới nam Yển Sư, quan binh trên thành đã sớm bừng tỉnh, nhìn thấy trận trượng to lớn, đều không tự chủ được mà nắm trường thương trong tay lên, trận địa sẵn sàng đón địch.

Hôm nay Hổ Lao Bùi Nhân Cơ đã đầu phục quân Ngõa Cương, đã đem thành Yển Sư phía đông Lạc Dương trở thành chiến tuyến trước nhất. Có thể thấy được tặc binh đến phạm lại lấy kỵ binh làm chủ, binh sĩ thủ thành đều hơi chút thở phào một hơi.

Vô luận kỵbinh có mạnh đến đâu, công thành cũng tuyệt đối không thể. Binh sĩ thủ thành đã sớm kinh nghiệm già dặn, rõ ràng những người này quá nửa là chạy tới Đông Đô.

Mấy ngày nay, ngoài thành Yển Sư tới tới lui lui không biết bao nhiêu binh mã, làm cho binh sĩ thủ thành xem tận hưng suy, trong lòng tuy mờ mịt, nhưng lại vẫn liều chết thủ thành, chỉ là cụ thể vì người nào, thì lại mờ mịt không biết.

Yển Sư vốn vẫn do Giám Môn phủ tướng quân Bàng Ngọc thủ, bất quá Bàng Ngọc lúc trước, cùng Bùi Nhân Cơ đi tới Hạ Bi khuyên hàng Bùi Hành Quảng. Bàng Ngọc bị Bùi Hành Quảng đâm chết. Yển Sư cũng thành lớn, yếu địa chiến lược, Hà Dương Đô Úy Độc Cô Vũ cũng có uy danh, cho nên điều hắn đến đây thủ thành.

Độc Cô Vũ cũng là người cẩn thận, vẫn đóng thành không ra, Hổ Lao, Yển Sư, Đông Đô đều cực kỳ chắc chắn, Lý Mật đối với mấy tòa thành trì này cũng không có tấn công được, nếu không có Bùi Nhân Cơ đầu hàng, thì quả thực là mặt mũi bị mất sạch.

Vốn Hổ Lao đầu hàng, Yển Sư cũng kiên trì không được bao lâu, nhưng binh sĩ lại nghe nói Tiêu Bố Y cầm quyền, không khỏi tinh thần đại chấn, cảm thấy đã có hy vọng, dù sao gia quyến của những người này đa phần là ở tại Đông Đô.

Hờ hững nhìn kỵ binh từ phía nam thành xông qua, thoáng qua là bộ binh như nước thủy triều, sau đó là binh sĩ áp vận vũ khí lương thảo đi ngang qua, nhưng không có bất luận kẻ nào muốn rời thành đi ngăn đón, đột nhiên nghe được ở phía Bắc Mang sơn có tiếng chém giết động trời, tro bụi bốc cao, hóa thành đám mây dày, tất cả thành binh đều kỳ quái, không biết lại là người phương nào đang giao chiến?

Lý Mật ghìm ngựa trước Lạc Thủy, trong mắt đã có vẻ nghi hoặc. Hắn cảm giác đã có gì đó không đúng, nếu như dựa theo quân tình bẩm báo, Tiêu Bố Y hành quân cấp tốc giờ phút này hẳn là đã cách Yển Sư không xa. Nhưng hiện tại chỉ nghe nước sông róc rách, gió nhẹ hây hẩy, tiếng vó ngựa bất an giẫm trên đá vụn trên đường, nhưng phía trước lại không có bất cứ dấu hiệu gì là có đại quân đến đây.

Hai bên đều vội vã đối công, hắn biết bằng vào tám ngàn kỵ binh, thì không cần phải hạ doanh, chỉ bằng địa thế trống trải có thể xung phong đánh cho đại quân của Tiêu Bố Y hoa rơi nước chảy, chỉ là quân địch sao lại không tới?

Quay đầu nhìn về phía Bắc Mang sơn, chỉ thấy khói bụi bốc lên bốn phía, không trung đều bị nhuộm thành một màu xáu xịt, Lý Mật tâm tư xoay chuyển, chỉ là đang suy nghĩ, Tiêu Bố Y hiện tại rốt cuộc ở nơi nào?

***

Khi Trình Giảo Kim dẫn tinh binh đuổi tới Bắc Mang sơn, chỉ thấy được xa xa bụi đất che ở bầu trời, khí thế hung hãn.

Đại quân Trương Trấn Chu xem như đúng hẹn tới! Thậm chí so với đám người Lý Mật, Trình Giảo Kim tính kế còn nhanh hơn một ít.

Trình Giảo Kim nhìn thấy khói bụi ở phương xa không khỏi âm thầm kinh hãi, hắn đi theo Trương Tu Đà nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được một ít phương pháp nhìn khói bụi, ở phương xa tiếng vó ngựa tuy cấp bách, nhưng khói bụi lại không hổn độn, biểu hiện người lĩnh quân có bản lĩnh hành quân cao siêu.

Lão tướng Đại Tùy đều là thân kinh bách chiến, đám người Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần, Trương Trấn Chu rất hiểu phép dụng binh hành quân, Trình Giảo Kim nhìn thấy quân địch tiếp cận, trong lòng dâng lên sự phấn chấn.

Hắn cũng không ngại chiến, đi theo Trương Tu Đà nhiều năm, có chiến dịch gian khổ nào mà chưa trải qua. Lý Mật đem nhiệm vụ phong tỏa Trương Trấn Chu giao cho hắn, lại cho Đan Hùng Tín cùng Vương Bá Đương làm phó, chính là đại biểu hết sức tín nhiệm đối với hắn, hắn chỉ cầu đánh một trận thành danh, để định địa vị tại Ngõa Cương.

Quân lệnh lập tức truyền xuống, Trình Giảo Kim đã dẫn binh sĩ chọn một sườn núi cao, tạm thiết lập chỗ chỉ huy, lệnh hai vạn binh sĩ dựa theo Bắc Mang sơn mà bố trí, tạo thành một hình cung hoàn mỹ. Loại trận hình này lực công kích so với trận khác thì hơi thua, nhưng mười phần co dãn, dể dàng linh hoạt thay đổi. Ở chính diện lấy hai ngàn kỵ binh công kích, do dũng tướng thủ hạ Lý Mật là Tôn Trường Nhạc dẫn đội, hai cánh đều bố trí gần ngàn kỵ binh, dưới sự che chở của bộ binh mà đánh về phía trước.

Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương đều dẫn một lộ binh mã, ẩn tại hai cánh, tùy thời chuẩn bị liều chết cắt đoạn thế đến của địch thủ.

Ở sau kỵ binh của quân Ngõa Cương chính là thuần một sắc bộ binh, bày ra phương trận mà đi, bộ binh trang bị trường thương đoản đao, cung tên thiết thuẫn, chỉ phòng bị tiền phương chống cự không được mà lui.

Bố trận như thế này, phía sau có phương trận trợ giúp, cho dù bị cường thế trùng kích, cũng có thể phản kích, Trình Giảo Kim ngườiở trên sườn núi cao, hai mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy được ở đất bằng phương xa đang xuất hiện vô số điểm đen, thoáng qua kỵ binh của Trương Trấn Chu đã đánh tới, binh mã như nước thủy triều, đất rung núi chuyển, Trình Giảo Kim nhìn về nơi xa, âm thầm cau mày, thầm nghĩ đều nói Trương Trấn Chu phi thường trầm ổn, mình vẫn vô duyên cùng hắn giao thủ, sao lại vừa mới giao binh, mà đã như là mưa to gió lớn như thế?

Từ sườn núi cao nhìn qua, Trương Trấn Chu điều khiển quân lại là thuần một màu kỵ binh, chừng ba bốn ngàn quân. Trình Giảo Kim âm thầm cau mày, thầm nghĩ quân tình không hợp, thám tử nói Trương Trấn Chu có gần vạn binh mã, như vậy binh mã còn lại là ở nơi nào?

Trong khi đưa mắt nhìn qua đã phát hiện kỵ binh đối phương có chỗ đặc dị, trên bình nguyên rộng lớn, kỵ binh đối phương lại là một đội đi trước, hai đội áp ở hai cánh, tuy thế xông tới rất mạnh, nhưng trận hình không chút nào loạn. Thế xung phong của đối phương giống như ba mũi đao nhọn, mặc dù nhanh nhưng không loạn, những người này thuật cỡi ngựa tinh thuần, thật sự làm cho người ta xem mà thở dài.

Trong Tùy quân sao lại đột nhiên xuất hiện ra kỵ binh cao minh như thế?

Tướng cầm đầu, hắc khôi hắc giáp, nhưng lại cưỡi một con ngựa trắng, do hắn khống chế tốc độ của cả đội kỵ binh. Người nọ là ai, từ xa nhìn qua, Trình Giảo Kim phân biệt không ra.

Trình Giảo Kim cảm giác được đội ngũ này rất là kỳ quái, chỉ là hiện tại tên đã giương cung, làm sao không phát cho được. Trình Giảo Kim ở sườn núi cao ra lệnh Chưởng kỳ sứ biến ảo cờ xí kích trống, quân Ngõa Cương đều gầm nhẹ, Tôn Trường Nhạc đã sớm dẫn binh xông lên phía trước.

Tôn Trường Nhạc là một thủ hạ hung hãn của Lý Mật, kẻ địch càng mạnh, hắn xông lên càng mạnh, hai ngàn kỵ binh thủ hạ khởi động bất quá chỉ trong thoáng qua, chỉ là hắn lo vọt tới trước, kỵ binh cùng bộ binh thoáng qua đã xuất hiện khoảng cách rất lớn. Trình Giảo Kim đột nhiên sắc mặt khẽ biến, lệnh cho binh sĩ kích trống truyền lệnh, ra lệnh cho Tôn Trường Nhạc tản ra hai cánh tránh ra, để bộ binh phía sau tiếp chiến.

Tôn Trường Nhạc nào quản được nhiều, chỉ là nghênh đón đối thủ vọt tới, nhiệt huyết dâng trào, dẫn thủ hạ huy mâu hét lớn, trường mâu như rừng, phản chiếu ánh sáng. Nhưng Tôn Trường Nhạc có lẽ còn không biết, Trình Giảo Kim đột nhiên biến lệnh, đơn giản là ở trên sườn núi cao rõ ràng nhìn thấy, kỵ binh đối phương trong quá trình công kích, kỵ binh ở giữa hơi tụt lại, kỵ binh hai cánh đột nhiên tốc độ tăng nhanh hơn.

Đây là một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, người đang ở trên sườn núi cao, Trình Giảo Kim vốn tưởng rằng tốc độ của kỵ binh đối phương đã tới cực hạn, nào nghĩ đến đối phương đột nhiên tụt xuống, kỵ binh chính diện tên dài bắn loạn, kỵ binh hai sườn lại đâm thẳng vào.



Đội ngũ của Tôn Trường Nhạc dưới sự trùng kích của thiết kỵ, trong nháy mắt đã đại loạn…

Trạn hình hình cung trong nháy mắt đã lõm sâu xuống, đã không phải hoàn mỹ không sứt mẻ nữa! Sau khi phá được Hà Nam, chuyện quan trọng đầu tiên chính là thu thập chiến mã, quân Ngõa Cương quân hôm nay được xưng trăm vạn đại quân, nhưng nếu nói về lực chiến đấu hữu hiệu, bất quá chỉ là hai ba mươi vạn nhân thủ, còn lại chính là người già yếu, phụ nữ trẻ con mà thôi. Mà trong hai ba mươi vạn nhân thủ này, kỵ binh cũng chỉ có hai ba vạn.

Mặc dù kỵ binh trong trăm vạn đại quân chiếm tỉ lệ rất nhỏ, nhưng tại Trung Nguyên, cái này đã xem như cực kỳ hoành tráng.

Lý Mật tuy cuồng ngạo, nhưng cùng Đột Quyết cũng không có quan hệ nào, bằng vào lực lượng tự thân mà thu thập được nhiều chiến mã như vậy thì cũng đã là không đơn giản.

Bất quá công việc huấn luyện kỵ binh so với bộ binh thì phức tạp hơn rất nhiều, rất nhiều người cưỡi ngựa còn không xong, bắn tên cũng không chuẩn, muốn ở trên lưng ngựa tác chiến giương cung bắn tên, thật sự so với giết bọn họ còn muốn khó chịu hơn.

Lý Mật toàn lực bất quá chỉ bồi dưỡng được tám ngàn kỵ binh tác chiến có tố chất, vẫn luôn mang theo bên người, mà tám ngàn kỵ binh này phần lớn đều là Tùy binh Tùy tướng về hàng, có thể thấy được kỵ binh cũng không được bồi dưỡng huấn luyện tốt, cho dù Lý Mật cũng chỉ có thể vận dụng những người cũ của Tùy triều, kỵ binh còn lại do kiêu tướng thống lĩnh, Tôn Trường Nhạc dẫn chính là kỵ binh ngoại vi Ngõa Cương. Tôn Trường Nhạc, Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương dẫn kỵ binh theo không tính là tinh nhuệ, chỉ có thể nói là hung hãn, giương cung bắn tên cũng ít người làm được, đa phần đều là dựa vào trường thương xung phong mà thủ thắng, nhưng những người này cũng có sức lực, chỉ bằng lực xung phong trong tác chiến thường thường cũng thu được hiệu quả.

Nhưng Trình Giảo Kim ở trên sườn núi vừa nhìn đã rõ ràng, đối phương trang bị hoàn mỹ, thuật cỡi ngựa tinh thuần, cung tên vũ khí vận dụng thuần thục, so với đám người Tôn Trường Nhạc thì cao hơn một bậc.

Trên chiến trận, sinh tử một đường, cao hơn một bậc quả thực đã là chuyện tương đối kinh khủng!

Trình Giảo Kim trong lòng lạnh lẽo, đột nhiên phát hiện một kỵ mã như điện, người cưỡi ngựa như bay lên trời, thân như rồng bay, dưới ánh mặt trời sáng rọi, chiếu lên khuôn mặt của người nọ, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh nhát, trong hai mắt ngưng kết lãnh khốc vô tình!

Người nọ như cố ý mà như vô tình hướng vềsườn núi cao nhìn qua, thoáng qua đã sát nhập vào trong quân Ngõa Cương, Trình Giảo Kim thất thanh nói : "Tiêu Bố Y?"

Hắn khó có thể tin, nhưng lại không thể không tin, nhưng Tiêu Bố Y chẳng phải là từ Lạc Thủy tiến công, sao lại tới nơi này!

Trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng Trình Giảo Kim cũng không loạn, chỉ huy không được Tôn Trường Nhạc, nhưng vẫn còn có nhân thủ còn lại, cắn răng một cái, cờ xí huy động, hai lộ kỵ binh của Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương từ hai cánh đánh đến, cứu viện Tôn Trường Nhạc đang bị Tùy binh vây khốn.

Mới vừa rồi là đám người Tôn Trường Nhạc không nghe hiệu lệnh, lúc này đã là nghe không được hiệu lệnh.

Thiết kỵ đối phương đánh tới, kỵ binh treo cung rút đao, thoáng qua triển khai cận chiến, Tôn Trường Nhạc dù sao cũng không phải loại hiền hành gì, chậm chạp trước tốc độ của đối thủ chỉ chốc lát, đã cực lực ước thúc binh tướng thủ hạ, cao giọng hét lên, khi thấy đao của đối phương xuống, thì trường mâu lại ít có hiệu quả chống đỡ, một đao hạ xuống mâu gãy, hai đao hạ xuống đầu bay!

Tôn Trường Nhạc đánh giết đỏ cả hai mắt, trường thương phi động, đã đâm rơi xuống đất hai gã Tùy binh, nhưng chợt thấy một trận gió lạnh thổi đập vào mặt.

Gió đến ngựa đến người đến, người đến thương đến tiếng đến!

"Tiêu Bố Y ở đây. Kẻ nào chống giết không tha!"

Tiếng quát giống như tiếng sấm trầm muộn vang lên, thanh âm lại như từ chín tầng mây truyền đến, Tiêu Bố Y ngựa nhanh người nhanh, thoáng qua đã tới trước người Tôn Trường Nhạc, trường thương với thế như sấm vang chớp giật đánh ra!

Tôn Trường Nhạc nhìn thấy người nọ cực nhanh, đã không kịp trốn tránh, trong tiếng rống giận dử, trường thương đâm ngược lại. Cho dù chết, hắn cũng phải giết một người theo.

Nhưng không đợi thương tiếp cận Tiêu Bố Y, đã cảm thấy ngực mát lạnh, thoáng qua đã bị một cỗ đại lực đánh trúng, Tôn Trường Nhạc chỉ cảm thấy mình lăng không bay lên, càng bay càng cao, như là chim vậy.

Chiến trường huyết chiến bỗng nhiên có sấm sét gầm thét, đã có một khắc yên lặng, thoáng qua mọi người chỉ thấy Tôn Trường Nhạc bị Tiêu Bố Y một thương đâm xuyên qua ngực, sau đó tay chấn động, thân hình hơn trăm cân đã bay lên, hơn nữa càng bay càng cao…

Máu tươi rơi thành dòng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra một bức chinh chiến đồ chiến trận thảm thiết!

Gió lạnh thổi qua, mùi máu tanh đậm đặc khó rời, các tướng trái tim băng giá, thầm nghĩ chẳng lẽ người này chính là Tiêu Bố Y uy danh hiển hách kia?

Chủ tướng vừa chết, quân mà Tôn Trường Nhạc thống lĩnh lại càng mất đi khống chế, chỉ cảm thấy khắp nơi là địch, bất chấp giết địch, chỉ muốn chạy trốn, quân Ngõa Cương đội kỵ binh đi đầu đã lâm vào thế sụp đổ!

Tiêu Bố Y một thương đâm chết Tôn Trường Nhạc thủ hạ Lý Mật, nhưng không có chút nào đắc ý, hắn từ khi dẫn đội vọt tới, cảm quan vẫn lọt vào trong sự nhạy cảm cao độ. Tôn Trường Nhạc chỉ là chú ý tới đối thủ vọt tới, hắn lại ngay từ đầu đã nhận ra Tôn Trường Nhạc này là chủ tướng, bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vưa, mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là ám sát Tôn Trường Nhạc.

Nhưng hắn vẫn chú ý tới Trình Giảo Kim trên sườn núi cao, Đan Hùng Tín cánh trái, Vương Bá Đương cánh phải!

Trình Giảo Kim dù sao cũng không phải người thường, mặc dù bại vẫn không loạn, năng lực lĩnh quân so với Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương nửa đường xuất ra vẫn mạnh hơn nhiều, cờ xí huy vũ, kỵ binh ở hai cánh đã hình thành thế bao vây.

Chiến trường biến hóa khó lường, một chi tiết, một người kiên trì cũng có thể tạo nên bước ngoặt của trận chiếm. Trình Giảo Kim về tố chất này vượt xa các đạo phỉ khác, nếu là hạng như Địch Nhượng, Bỉnh Nguyên Chân, kinh qua sự trùng kích mãnh liệt như vậy, thì đã sớm cảm thấy chống đỡ không được mà chạy trốn, nhưng Trình Giảo Kim thì lại không, hắn muốn lợi dụng bộ binh kiên cố để thay đổi tình thế!

Lúc này hơi chút ngăn trở cũng không tính là gì, chỉ cần có thể phát huy lực lượng của bộ binh, cũng đủ có thể đem mấy ngàn người Tiêu Bố Y vây chết ở bên trong.

Trống trận, cờ xí, vó ngựa, tiếng hí tiếng la đan xen vào một mảng, Tiêu Bố Y lại có thểở trong tiếng ồn ào mà cảm thấy tình thế biến hóa vi diệu.

Chỉ cần qua một lát nữa, Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương hai người này sẽ hình thành thế hợp vây, chỉ cần qua một lát nữa, ưu thế mà mình mới vào tay sẽ không còn sót lại chút nào. Hiện tại chảy chính là quân huyết Ngõa Cương, một hồi nữa sẽ chảy là thiết kỵ huyết của bọn họ.

Trong đầu hiện lên một câu nói của Lý Tĩnh, kỵ binh thắng tại tốc độ nhanh, thắng tại xuất kỳ, thắng tại chỉ huy nhất trí, nhưng dù sao cũng là con người, nhân lực có hạn, thiết kỵ quấn đấu, chớ tham công, nếu không sẽ mất hết ưu thế.

Trường thương vung lên, Tiêu Bố Y quát: "Cách!"

Kỵ binh do hắn chỉ huy vốn bị vây trong loạn chiến, nghe được Tiêu Bố Y ra lệnh, đều dứt khoát rời đi. Mọi người vốn đang quấn lấy cùng một chỗ, máu tươi quấn quanh, bỗng nhiên như nước chảy qua lụa mà trượt đi ra ngoài.

Khi rút lui, hắc giáp kỵ binh không đợi phân phó, đã sớm dựng thẳng thuẫn yểm hộ, loạn tiễn mở đường, tất cả đều đơn giản rõ ràng, nhưng đã sớm trải qua thiên chuy bách luyện, lo lắng đến việc khi lui lại thì bị công kích.

Tiếng quát của Tiêu Bố Y có lẽ không phải từng thủ hạ đều có thể nghe được, nhưng cái này cũng không quan trọng, tất cả kỵ binh cũng không phải là cắm đầu vào chém giết, trong khi huy vũ trường đao, đều chú ý đến động tĩnh bên người, nhìn thấy một người rút lui, thì toàn bộ đều liền lạc mà động theo, mấy ngàn kỵ binh hành động tự nhiên lưu loát, Trình Giảo Kim ở trên sườn núi cáo nhìn thấy, chỉ có thể thầm than. Hắn có lẽ không phục võ công của Tiêu Bố Y, không phục vận khí của Tiêu Bố Y, nhưng lại không thể không người đã huấn luyện ra kỵ binh này.

Người huấn luyện ra binh sĩ này quả thực là một thiên tài!



Tiêu Bố Y chính là đầu não của toàn bộ kỵ binh, chỉ cần đầu không bị đứt, kỵ binh sẽ bay như rồng, vận chuyển như rắn… Lý Uyên ở tại Thái Nguyên nhiều năm, chiêu binh mãi mã không quên tạo phản, lôi kéo người giao giao tâm kết giao những người trung tâm. Lý Tĩnh vô luận người ở mã ấp, hay là ở Thái Nguyên đều kiêu ngạo không kềm chế được, người quen biết cũng không có mấy, nhưng lại vì Tiêu Bố Y mà bồi dưỡng ra kỵ binh tinh nhuệ.

Kỵ binh này là Lý Tĩnh dùng tâm huyết huấn luyện, hành sự cực kỳ bí ẩn, nhưng vẫn dựa vào chiến mã, khải giáp khí giới cùng tiền tài mà Tiêu Bố Y cung cấp cuồn cuộn không dứt!

Tiêu Bố Y mấy năm tâm huyết, Viên Lam mấy năm khổ tâm tích lũy, lúc này rốt cuộc đã thể hiện ra uy lực to lớn!

Tại Tương Dương kỵ binh bất quá chỉ là một góc của núi băng, tất cả tinh binh đều do Lý Tĩnh bố trí, đều đi tới Đông Đô. Tiêu Bố Y sẽ bằng vào thiết giáp kỵ binh mà Lý Tĩnh vì hắn huấn luyện để cùng Lý Mật quyết đấu một trận!

Cho nên hắn tuy cô đơn một mình, thật ra cũng không cô đơn. Trận này, hắn phải thắng, hắn cũng muốn thắng, hơn nữa hắn nhất định phải thắng!

Lý Mật lực cầu dẹp Tiêu Bố Y, công hãm Đông Đô, hắn làm sao không muốn dẹp Lý Mật, diệt trừ Ngõa Cương, chiếm cứ vùng giữa, mưu đồ thiên hạ?

Hắn tại Đông Đô nhận được tin tức từ bốn phương tám hướng, nhưng cảm thấy hứng thú nhất vẫn là hướng đi của Lý Tĩnh, tình huynh đệ của hắn cùng Lý Tĩnh chưa bao giờ đoạn tuyệt.

Lý Mật có lẽ có thể lợi dụng tài nguyên của Tùy triều, nhưng nếu nói về chọn lựa chiến mã, khí giới hoàn mỹ, vận chuyển tiền tài, thì hắn so với Tiêu Bố Y vẫn thua một chút.

Tiêu Bố Y có cái danh mã thầ, dưới sự giúp đỡ của Mông Trần Tuyết, chọn lựa đều là chiến mã tốt nhất, Tiêu Bố Y sua khi được Vô Hoài Văn trợ giúp, sử dụng chính là binh khí tốt nhất, hắn đoạt được bảo tàng của Thái Bình đạo, lại trải qua Viên Lam kinh doanh, tài phú tích lũy phong phú, lúc này mới có thể làm cho Lý Tĩnh huấn luyện không có gì phải buồn phiền.

Mấy năm nay chém giết lịch duyệt, hắn cẩn thận tích lũy tiền vốn của mình, đến hôm nay, rốt cuộc đã đến lúc hữu dụng.

Hắn lần đầu tiên dẫng binh ra tay, dễ dàng chém giết Tôn Trường Nhạc. Kỵ binh Tôn Trường Nhạc đụng phải Tiêu Bố Y, đã như cành khô mục nát, đã bị thương gần nửa!

Những con ngựa không bi thương hí lên, gió thu tiêu điều, Bắc Mang sơn cây cỏ núi đá đã bị máu tươi tới đến lá cây cũng thành màu đỏ!

Lý Mật mặt nhăn mày cau, mơ hồ nghe được phía Bắc Mang sơn truyền đến tiếng la hét, thấy phía đó bụi mù mọt, biết Trình Giảo Kim đã cùng Trương Trấn Chu giao binh.

Nhưng bọn họ khoảng cách thật sự có chút xa, hoàn toàn không biết nơi đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Lúc này hắn đương nhiên còn không biết Tiêu Bố Y lại cùng hắn bày trò, càng thật không ngờ lúc này cùng Trình Giảo Kim giao binh cũng không phải là Trương Trấn Chu, mà là Tiêu Bố Y!

Trong khi hắn còn đang cân nhắc Tiêu Bố Y đi nơi nào, thì phía trước có thám tử rốt cuộc nhanh chóng quay lại nói: "Ngụy công, đại quân Tiêu Bố Y đi tới nửa đường, không biết tại sao, đột nhiên lại quay về".

Lý Mật cau mày nói: "Bọn họ quay về Đông Đô sao?"

Thám tử gật đầu, "Hẳn là như thế".

Lý Mật trong lòng thoáng có chút thất vọng, mục tiêu của hắn lần này chính là Tiêu Bố Y, nào nghĩ đến hắn hoành tráng xuất kích, không kinh qua trận trượng mà đã phải quay cổ trở về, Tiêu Bố Y rốt cuộc đang làm cái trò gì? Trương Trấn Chu lại xuất binh đúng hẹn, Tiêu Bố Y chẳng lẽ là mượn đao giết người, nhưng Trương Trấn Chu quả thật là lương tướng của Đông Đô, Tiêu Bố Y là người thông minh như thế, sao có thể tự hủy trường thành.

Nhưng Bắc Mang sơn chém giết cũng không chút nào là giả, Lý Mật chỉ suy nghĩ trong tích tắc, trầm giọng nói: "Binh phát Bắc Mang sơn".

Vô luận mặt nọ kết quả như thế nào, hắn cũng phải cùng Trình Giảo Kim bộ hợp binh một chỗ tái chiến Đông Đô, Tiêu Bố Y không chiến mà chạy, cũng đúng ý hắn, đã như vậy, phải cấp bách điều binh mã chuẩn bị, lần này Tiêu Bố Y lui về, tuyệt đối không thể để cho hắn ra trở lại!

Tiêu Bố Y nói đánh là đánh, nói rút là rút, binh mã ở hai cánh còn chưa thành thế bao vây, đã liều chết xông ra ngoài, ngược lại kỵ binh dùng loạn tiễn hướng ra bốn phía mà mở đường, lại bắn chết không ít binh sĩ Ngõa Cương.

Đan Hùng Tín cau mày, Vương Bá Đương giận dữ, Trình Giảo Kim ở xa xa nắm chặt nắm tay, hắn thật không ngờ mình lại một lần nữa không còn mặt mũi. Nếu như nói lần trước khi tấn công Hồi Lạc là bị làm nhục rất nhỏ, thì lần này đã là bị trọng thương.

Một bên bốn ngàn kỵ binh, hơn vạn bộ binh, lại bị Tiêu Bố Y đánh cho một trận rồi quay trở lại, Tiêu Bố Y thương vong cực nhỏ, nhưng quân Ngõa Cương vừa tổn hại nhân thủ, lại còn mất thêm mãnh tướng Tôn Trường Nhạc, điều này làm cho hắn hướng tới Ngụy công mà trả lời sao đây?

Nhưng tức giận nhất là, hắn vẫn còn có hơn vạn bộ binh còn chưa có vận dụng!

Cái này giống như muỗi chích sư tử, sư tử có một thân khí lực, nhưng lại không cách nào khả thi, vô lực có thể sử dụng, loại tức tối khi khí không thở ra được trong ngực, cho dù là Trình Giảo Kim kinh qua sóng gió, trong lúc nhất thời trên mặt cũng biến sắc, đuổi hay không đuổi?

Tiêu Bố Y bỗng dưng đem tinh binh đánh ra, xuất quỷ nhập thần, khó tránh khỏi không để lại hậu thủ, khi đuổi theo chỉ sợ sẽ trúng mai phục, cần phải làm là không đuổi, nhưng tổn hại Tôn Trường Nhạc, hai vạn binh mã bị mấy ngàn kỵ binh đánh vào đánh ra, quân Ngõa Cương sẽ nhìn hắn thế nào, Lý Mật sẽ nhìn hắn thế nào, Vương Bá Đương, Đan Hùng Tín sẽ thế nào?

Lý Mật tuy lượng tài sử dụng, nghĩ Trình Giảo Kim chỉ huy có tài, nhưng lại quên một điểm, Trình Giảo Kim dù sao căn cơ còn thấp, hơn nữa Trình Giảo Kim lo lắng lại càng nhiều hơn. Đan Hùng Tín cùng Vương Bá Đương do hắn chỉ huy, hai người này lại không nhất thiết phục tùng mệnh lệnh của hắn.

Chỉ do dự trong tích tắc, Vương Bá Đương đã dẫn đầu mang theo hơn ngàn kỵ binh đuổi theo, hắn thật sựnuốt không được khí giận này, lần trước công Hồi Lạc Thương, Ngõa Cương đã là một đầu bụi mà trở về, Vương Bá Đương hắn người cũng bị hơn mười vết thương, dưỡng nhiều ngày mới chuyển tốt, không nghĩ tới lần này lại bị Tiêu Bố Y dùng muối xát vào nỗi nhục cũ.

Tuy phải nhẫn nại, nhưng làm sao có thể nhẫn nại nổi? Vương Bá Đương hắn nhất định phải cùng Tiêu Bố Y đường đường chính chính đánh một trận.

Vương Bá Đương đuổi theo, Đan Hùng Tín không thể không đuổi, hắn nghĩa khí làm trọng, đương nhiên không thể bỏ qua Vương Bá Đương, hai cánh binh mã hợp lại một chỗ, đã theo đuôi Tiêu Bố Y mà đuổi theo.

Trình Giảo Kim ở trên sườn núi cao thở dài một tiếng, phóng ngựa xuống ra lệnh các bộ binh bám theo. Lúc này đã ngăn cản không được, cho dù có mai phục, hắn cũng phải cứu Vương, Đan hai người.

Câu quân lệnh như núi cũng không thích hợp với quân Ngõa Cương, Trình Giảo Kim lúc này thậm chí có chút hoài niệm thời gian làm thủ hạ của Trương Tu Đà. Dù sao khi đó, quân đội là quân đội, quân Ngõa Cương nơi này, lại chỉ có thể dùng từ như ong vỡ tổ mà hình dung.

Chỉ là hai chân dù sao chạy theo nổi bốn chân, Tiêu Bố Y, Vương Bá Đương, Đan Hùng Tín dẫn kỵ binh thoáng qua đã đem bộ binh của Trình Giảo Kim bỏ lại khá xa.

Đường phía trước sau khi rẽ qua, mọi người đã biến mất không thấy, Trình Giảo Kim âm thầm kêu khổ, ra lệnh cho các binh sĩ đi theo. Nhưng mới đi đến chổ rẽở phía trước, lần nữa lại nghe thấy tiếng chém giết rung trời.

Đợi sau khi đi qua chỗ rẽ, Trình Giảo Kim sắc mặt chợt đại biến, binh sĩ của Vương Bá Đương, Đan Hùng Tín đã rơi vào rồi trong mai phục, vô số Tùy binh từ trong sơn cốc tuôn ra, trường thương lấp lánh, thiết thuẫn lóe hàn quang!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Mĩ Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook