Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 428: Anna và quốc vương (P2)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

- Chúng tôi nghe ngóng được tình báo chuẩn xác, An Đức Liệt Tư chuẩn bị chặn chúng ta ở dốc Trường Bản.

Trương Kiệt Thanh tới trước mặt Lưu Hàng thận trọng nói, tựa hồ không có chút càm giác gì chuyện chém giết ở cửa cảng, như đây là chuyện quá sức bình thường.

Mùi máu tanh nồng nặc làm cho ông già béo ú này tinh thần tốt hơn rất nhiều, như đã thấy thắng lợi trước mắt.

- An Đức Liệt Tư lầm thời tổ chức quân đội ba vạn người, trong đó một vạn là quân đội chính thức do hắn khống chế, ngoài ta một vạn là quân đội tư nhân của hắn, một vạn là thủ thủ đánh thuê do hắn tổ chức lại.

Trương Hạm Hàm bổ xung, cuộc đồ sát vừa rồi là do hắn phụ trách, ai đáng giết, ai không đáng giết cũng do hắn quyết định, còn về phần hắn căn cứ vào cái gì quyết định thì không ai biết, dù sao những xác chết kia là kiệt tác của hắn.

- Chúng ta xem bản đồ rồi hãy nói.

Lưu Hàng trầm tĩnh nói, tựa hồ cảm thấy tham dự vào nội chiến của người khác cũng chẳng phải chuyện gì thoải mái, đối với kẻ địch hắn chưa bao giờ mềm tay, nhưng dồ sát người dân tay không tấc sắt, thực sự hắn không làm được dù có lẽ những người dân này trước kia đúng là từng trợ giúp cái ác.

Đây cũng là nguyên nhân hắn rút khỏi hạm đội cướp bóc, ngửi mùi máu tanh quá nhiều, sẽ làm cho tâm lý con người không bình thường.

Nhìn trên bản đồ thủ đô thành Hoàng Long của đế quốc Ngả Phỉ Nhi, ở phía nam đảo Ngả Phỉ Ni cách bọn họ chừng một tuần lộ trình.

Lưu Hàng cảm giác đế quốc Ngả Phỉ Ni chưa từng có xe ngựa, cũng không có phương tiện giao thông nào khác, đi trên biển thì dựa vào thuyền, còn trên mặt đất chỉ dựa vào mỗi hai chân.

Dốc Trường Bản là con đường bọn họ phải qua khi tới thành Hoàng Long, cách cửa cảng hiện tại chừng bốn ngày lộ trình, suy tính tới năn lực cơ động và chiến đấu của quân đội phe bảo hoàng đều không mạnh, qua thương lượng, cuối cùng quyết định, Trương Kiết Thanh suất linh quân bảo hoàng đổ bộ lên đông bắc đảo Ngả Phỉ Ni, tất cả thủy thủ cũng lâm thời phân phối vũ khi, sử dụng như lục quân.

Lưu Hàng cũng rút ra bốn trăm thủy thủ tương đối mạnh mẽ, trang bị súng trường và súng lục, cùng hải quân lục chiến đội theo đại quân của Trương Kiệt Thanh tiến lên.

Long Nha chiến hạm và những chiếc thuyền khác tạm thời dừng lại ở cửa ảng, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng cho bộ đội tác chién, đồng thời tận dụng năng lực giải cứu để giúp đỡ bọn họ.

Trên đường nam hạ, Trương Kiệt Thanh lại thu nạp rất nhiều nhân mã, đa phần là cư dân hai bên đường, không biêt ông ta dùng thủ đoạn gì đều gom hết được vào đội ngũ.

Trước khi tới được dốc Trường Bản cuối cùng điểm danh không ngờ có tới hơn sáu vạn, nhưng làm cho Lưu Thiên Dạ buồn bực là trong đội ngũ ngay cả ông già năm mươi tuổi cũng có.

Quân bảo hoàng càng đông, Lưu Hàng càng thấy hỗn loạn, chẳng còn giống đi đánh trận mà là nạn dân di cứ, chỉ cần là người, chỉ cần cầm được vũ khí là tham dự hết.

Lưu Hàng nghi hoặc, chẳng lẽ chiến tranh của đế quốc Ngả Phỉ Ni luôn vội vội vàng vàng tổ chức quân đội như vậy sao?

Dưới dòng nước lũ cuồn cuồn này, các chiến sĩ quân Lam Vũ đồng phục thống nhât tựa hồ trở thành một dị loại.

Sau bốn ngày hành quân, dốc Trường Bàn đã ở trong tầm mắt.

Dốc Trường Bản là một vùng đất trống bằng phẳng rộng rãi, ở giữa là một con sông nhỏ, nước sông rất nông nhưng lòng sông rộng, quân đội hai bên đối diện qua bờ sông.

Rõ ràng quân đội của An Liệt Tư đã ở nơi này lấy nhàn đánh mỏi, thậm chí đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề, súng cũng đã được dựng bên chân.

Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ đều nhìn thấy một nữ nhân mỹ lệ cao ráo , hai tay cầm trường kiếm nhìn chằm chằm vào quân đội bảo hoàng.

Theo tính toán của Lưu Hàng, nữ nhân này cao một mét tám, cao hơn cả hai người họ, vóc dáng khá khỏe khắn mà yểu điệu, mặt mũi xinh đẹp, tóc suối tung bay, võ phục màu trắng phât phơ theo gió, phát tán ra mị lực khó miêu tả.

- Ấy? Nữ nhân kia là ai?

Lưu Thiên Dạ đột nhiên nói, nhìn dáng vẻ nữ nhân đó có lẽ là thống lĩnh quân đội An Liệt Tư, một lúc sau cô ta sẽ chỉ huy quân đội đối kháng với quân bảo hoàng, nếu như bị đạn lạc thì đáng tiếc.

- Chắc là phi tử của An Liệt Đức Tư rồi?

Lưu Hàng đoán, mơ hồ cảm thấy nữ nhân này khó đối phó, kỳ thực đúng là nói thừa, vào thời khắc sống chết này An Đức Liệt Tư đương nhiên phải lấy vũ khí sát thủ ra rồi.

Khắc Viêm Mã khẩn trương nói:

- Người đó chính là công tương An Đức Liệt Tư đó!

- Hả? Công tước An Liệt Tư?

Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ đều té xỉu, miệng không khép lại đuợc, thì ra công tước An Liệt Tư lại là nữ nhân xinh đẹp như vậy, quá hoang đường rồi, đại quyền của đế quốc Ngả Phỉ Ni thì ra nắm trong tay một nữ nhân!

- Cô ta vốn tên là Anna, là tình nhân hoàng đế bệ hạ sùng ái nhất, là sủng phi không danh hiệu, về sau không biết vì sao cãi lộn với bệ hạ, uy hiếp bệ hạ cấp cho cô ta một tước vị, vì thế trở thành công tước An Đức Liệt Tư …

Khắc Viêm Mã thì thào, tựa hồ sợ Trương Thanh Kiệt nghe thấy lời mình, kỳ thực ông ta khẩn trương vớ vẩn, ông ta nói tiếng Y Lan, người khác sao hiểu được?

- Hả? tình nhân của quốc vương? Anna và quốc vương?

Lưu Thiên Dạ và Lưu Hàng khóc cười không xong, bất giác nhớ ra khi binh sĩ phe bảo hoàng phát tiết không ngừng hô “Anna, Anna” chẳng lẽ bọn chúng nghĩ tới Anna này?

Anna và quốc vương: tên 1 bộ phim nổi tiếng

- Đừng đừng đừng! Các ngươi đừng nói ra, chuyện này người khác không biết, là ta vô tình nghe lén Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm nói mới biết..

Ông già hết sức khẩn trương, còn có chút sợ hãi.

Hai người nhìn nhau, vừa tò mò và buồn cười, lập tức thấy vô cùng hoài nghi, vốn là một cuộc chiến bảo hoàng vô cùng thần thánh, dần dần biến thành đấu tranh ghen tuông giữa quốc vương và tình nhân rồi, Trương Hạo Hàm và Trương Kiệt Thanh lúc này cũng trở nên có chút thần bí, không biết bọn họ muốn làm gì.

Xét tình huống trước mắt, người gọi là hoàng đế Trịnh Quốc Bình này đúng là trình độ hữu hạn, nếu như để ông ta tiếp tục lãnh đạo quốc gia này, có lẽ đế quốc Ngả Phỉ Ni càng thêm tồi tệ.

Đương nhiên với đế quốc Lam Vũ mà nói, cái quốc gia này càng hỗn loạn càng yếu ớt càng tốt.

Tiếng tù và trầm trầm bi tráng vang lên, làm mỗi một người ở dốc Trường Bản đều rơi vào trạng thái hưng phấn khỏ nói, như có một hơi rượu thần bí thấm vào máu mỗi người.

Đây là một loại tù rất rất cổ xưa, Lưu Hàng mới chỉ nghe thấy nói tới trên tiết học quân sự, nhưng chưa bao giờ nghe qua, hiện giờ đích thân nghe rồi, cảm thấy thật vô cùng bí tráng, chém giết mặt đối mặt thời binh khí lạnh luôn làm người ta nhiệt huyết sôi trào nhất.

Trong tiếng tù và ù ù, Trương Hạo Hàm vung trường kiếm, đi tới phía trrên cùng quân bảo hoàng, dùng mũi kiếm gõ lên vũ khí các binh sĩ, trường kiếm của hắn rất dài, phải cao tới nửa người, quấn rấn nhiều tơ vàng trên chôi, lưỡi kiếm hẹp, ở giữa dày, lưỡi kiếm hơi cong, ánh lên sắc làm, hiển nhiên là vô cùng quý giá.

Theo như lời của Khắc Viêm Mã, đó là thần binh mà trời cao ban cho Trương Hạo Hàm trừ yêu diệt ma, chém sắc như bùn, cả đế quốc Ngả Phỉ Ni chỉ có một thanh.

Đối với loại lời nói này, Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ chỉ khịt mũi, trong mắt bọn họ vũ khí lạnh có lợi hại tới mấy, trước mặt súng đạn cũng vô dụng.

Trên Trương Hạo Hàm này có lẽ còn chưa kịp xông tới trước mặt người khác mà vung kiếm, đã bị đối phương bắn chết rồi, vào thời đại này còn giữ rịt lấy thần binh gì đó, đúng là trí thông minh hữu hạn.

Nhìn động tác của Trương Hạo Hàm, Lưu Thiên Dạ ngạc nhiên hỏi:

- Làm gì thế?

- Dàn trận! Chuẩn bị chiến đấu!

Trương Hạo Hàm uy nhiêm nói, dường như hắn hiểu được tiếng Y Lan.

Khắc Viêm Mã vội đem ý tứ của Trương Hạo Hàm nói ra, hai người lại trố mắt nhìn nhau.

Dàn trận?

Tác chiến hiện đại mà còn phải dàn trận?

Cho dù ý thức được chiến tranh lục địa của đế quốc Ngả Phỉ Ni rất độc đáo cổ xưa, nhưng đầu óc hai người còn chưa vận chuyển kịp, vào thời đại đạn dược rít vèo vèo lại còn dàn trận như thời binh khí lạnh?

Nhưng bọn họ mau chóng hiểu ra, thì ra ở phia đôi diện quân đội của An Đức Liệt Tư đã bắt đầu dàn trận, quan chỉ huy của bọn chúng không ngừng vung đủ các loài cờ lệnh, binh sĩ di chuyện rất có quy luật, tổ chức thành đội hình vô cùng nghiêm ngặt.

Những binh sĩ đồng phục trắng cầm súng rãnh xuắn, hàng trước nằm xuống, hàng sau quỳ, hàng cuối đúng thẳng, đội hình này đảm bảo cho ba hàng đều có thể đồng thời nổ súng, còn có một hàng đã lắp sẵn đạn, chuẩn bị sẵn đợi lệnh.

Đây là cách bắn tam đoạn thức có cải tién điển hình của súng rãnh xoắn, chủ yếu vì súng bọn chúng lắp đạn chậm, nên phải dùng phương thức này mới có thể hình thành hỏa lực dày đặc.

Quân bảo hoàng cũng bắt đầu dàn trận, trang bị của bọn họ rất tệ, binh sĩ có súng rãnh xoắn không nhiều, cũng xếp hàng theo cách bắn tam đoạn thức, ngoài ra sau những tay súng đó, còn có rất nhiều người cầm binh khí lạnh.

Đội trường thương và lao cá xếp hàng đầu, cung thủ ở phía sau, xen kẽ đó còn có thủy thủ cầm Miêu đao, loại Miêu đao này là vũ khí không tệ, khi đánh giáp lá cà rất hữu dụng, nhưng ai biết bọn chúng có cơ hội thi triển không.

Không chú ý một lúc, Lưu Hàng đột nhiên phát hiện ra quân bảo hoàng từ khi nào đã có thêm mấy xe bắn đá rồi, hẳn là chuẩn bị đối phó với công kích tầm xa của quân An Liệt Tư.

Nhưng rốt cuộc nó phát huy được bao nhiêu tác dụng thì Lưu Hàng rất hoài nghi, Trương Kiệt Thanh muốn làm gì, đúng là chẳng ai biết nổi.

Làm bọn họ càng há hốc mồm là trong bộ đội của Trương Kiệt Thanh còn xuất hiện đội ngũ rất nhiều vu sư, bọn họ không có vũ khí, trang phục vô cùng quái dị.



Có vu sư không ngừng nhảy nhót, tay không ngừng rải gạo ra bốn phía, mồm lẩm nhẩm liên tục, rải nước ở trong chậu nhỏ trong tay.

Người xung quanh vô cùng thành kính, có nhiều người hai tay chắp lại, đón nhận thánh thanh thủy tắm rửa, hình như làm thế có thể đao thương bất nhập, sống lâu trăm tuổi.

Hai người không thể không thừa nhận, đế quốc Ngả Phỉ Ni đúng là đã quá lâu rồi không tiến hành chiến tranh trên lục địa, quan niệm còn dừng ở thời điểm năm trăm năm trước, đám vu sư kia làm phép thực sự là trò hề, chẳng bằng cho bọn họ một thanh Miêu đao còn thực tế hơn.

Nếu ở đại lục Y Lan đám quân này đã bị diệt trong mấy phút rồi, nhưng nhìn bộ dạng bọn họ rồi, tựa hồ nắm chắc phần thắm lắm rồi, không lo lắng sợ hãi gì cả, đúng là đáng bi ai.

Tiếc nuối duy nhất là không có chiến mã.

Có lẽ đế quốc Ngả Phỉ Ni chưa từng bao giờ có thứ này, nên thống lĩnh cũng như binh sĩ đều dùng chân như nhau, nếu không nhìn kỹ khó mà nhận ra được.

Nếu như có chiến mã có lẽ bọn họ sẽ ngồi cao cao trên chiến mã phóng tới trước trận đấu tay đôi, dựa vào sức mạnh cá nhân quyết định thắng bại của chiến dịch.

Còn về kỵ binh đột kích quy mô, đại khái vĩnh viễn không nhìn thấy, các tướng quân của đế quốc Ngả Phỉ Ni mãi mãi khôgn có cơ hội thúc ngựa tung hoành rồi.

Hai bên phất cờ hiệu, cũng không biết là có ý tứ gì, ông già Khắc Viêm Mã ngày càng lười, nếu như hai người không hỏi, là ông ta lén trốn vào trong đám đông, cũng chẳng biết làm gì.

Một lúc sau, bên trong quân đội An Đức Liệt Tư có một trăm doan đao thủ, ai nấy thân hình khôi ngô, động tác dũng mãnh, để thân tràn, hai tay nắm chặt loan đao, xếp hàng tiến vào phía phải con sông.

Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ đều không nhìn thấy chúng vốn nấp ở nơi nào, không ngờ quân đội An Liệt Tư ngòi sử dụng súng rãnh xoắn, còn có loan đao thủ này.

Chưa kịp phán đoán vì sao đám loan đao thủ đó xuất hiện đánh nhau, chúng xếp hàng bên sông đúng là bia bắn rõ ràng, nhưng quân bảo hàng lại không nổ súng.

Lưu Hàng nhìn bên mình, thấy Trương Hạo Hàm đang rống lên gì đó, nhưng hắn nắm chặt kiếm, tựa hồ đang chọn người.

Một lúc sau, Trương Hạo Hàm cuối cùng chọn ra một trăm tráng sĩ, lôi tới trước mặt mình không ngừng ho hào cổ vũ, Trương Kiệt Thanh phát cho mỗi người một thanh Miêu đao, thân thiết vô vãi khích lệ.

Hai người vẫn không hiểu bọn họ làm cài gì, thì thấy Trương Hạo Hàm quát một tiếng, một trăm tráng sĩ tiền lên, tiến vào bên trái sông, đội diện với dám loan dao thủ.

Keng!

Loáng thoáng Lưu Hàng nghe thấy có người gõ kiếm ra lệnh, lập tức một trăm Miêu đao thủ và loan đao thủ lao sàm vào nhau, chỉ thấy ánh đao và máu tung tóe, tiếng kêu kêu thảm vang lên liên tục.

Bọn Lưu Hàng giờ mới hiểu ra, thì ra là món tráng miệng, hai bên chọn ra tinh nhuệ đấu nhau, giống như võ tướng đơn đáu, phe thất bại nhất định sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ cứ há hốc mồm ra, bọn họ chưa từng bao giờ nhìn thấy cách đánh này trên đời, cảm giác phấn khích hơn đơn đấu nhiều.

Nước sông dù rất nông, nhưng dù sao vẫn chảy, đáy sông cũng nhũn nhoét, ở hoàn cảnh cành đối điện chiến dấu, là một khảo nghiệm tàn khốc khó tưởng tượng được.

Vô tình Lưu Hàng đột nhiên nhìn thấy Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm đều rất khẩn trương, Trương Kiệt Thanh hô hấp gấp gáp, Trương Hạo Hàm nắm chặ trường kiếm như đang nỗ lực nhẫn nãi gì đó.

Chỉ có đám vu sư chẳng ra thể loại gì đang không ngừng ngâm nga, đại khái là cổ động cho các dũng sĩ.

Còn về phần An Liệt Tư xinh đẹp mê người kia thì chẳng chút khẩn trương, cười tủm tỉm nhìn con sông càng ngày càng đỏ máu, mặt lộ ra vẻ thắng chắc.

Thực tế cô ta có tư cách có vẻ mặt đó, Miêu đao thủ và loan đao thủ quyết chiến bên sông đã phân rõ trên dưới, trong mấy phút ngắn ngủi đã có hơn sau mươi Miêu đao thủ bị chém chết, đối phương chỉ mất ba mươi người.

Mười một phút sau, toàn bộ Miêu đao thủ bị chém chết hết, đối phương còn có hơn bốn mươi người, thi thể người chết trôi lềnh bềnh theo dòng nước, người sống nắm chặt đao trở về đội ngũ, binh sĩ đồng phục trắng tách ra để họ đi vào, sau đó lại khép kín đội ngũ, không ai biết những người đó đi đâu.

An Đức Liệt Tư phát ra tiếng cười cao ngạo, như những mũi châm đâm vào tai Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm, làm bọn họ cực kỳ khó chịu.

Cô ta cầm trường kiếm chỉ xéo lên trời, như trong gầm trời này, chỉ có cô ta mới là chúa tể chân chính.

Trương Hạo Hàm mặt trắng bệch, hai tay siết chặt trường kiếm chậm rãi đi ra, mắt nhìn thẳng vào An Liệt Tư, thét lên cái gì đó, không cần dịch hai người cùng biết hắn khiêu chiến rồi.

Đầu tiên là phái một trăm người lao vào chém nhau, sau đó là tướng lĩnh đấu tay đôi, cuộc chiến này càng xem càng thú vị.

Bên kia An Đức Liệt Tư cười lạnh, không thèm nhìn Trương Hạo Hàm, khinh miệt phất tay, từ phía sau lưng cô ta nhảy ra một người khổng lồ, hắn vung búa rống lên, lao về phía Trương Hạo Hàm.

Người khổng lồ này cai tới ba mét, toàn thân lông lá vô cùng đáng sợ, chất là lưỡi búa trong tay hắn, ít nhất phải tới 100kg, nhìn lưỡi búa loang loáng đó kẻ nhát gan sẽ gục ngay xuống đất.

- Trời ơi! Đó là dã nhân trên đỉnh Ngụy Cách Tư!

Khắc Viêm Mã buột miệng thốt lên, vẻ hoàng sợ không sao diễn tả nổi, hiển nhiên đối với tuyệt đại đa số bọn họ, loại dã nhân này họ không chọc vào nổi, dù là đạn súng rãnh xoắn cũng không thể giết chết trong thời gian ngắn.

Đối với dã nhân gì Lưu Thiên Dạ và Lưu Hàng cũng không hung thú, trong mắt bọn họ, bất kể là người cao bao nhiêu, dũng mãnh thế nào, trước mặt súng đạn đều là người, một viên đạn bắn trúng mi tâm hoặc tim, thì kết quả đều như nhau.

Song Trương Hạo Hàm lại vô cùng khẩn trương, bước chân rõ ràng chậm lại, trường kiếm trong tay run lên.

Lưu Hàng ác ý đoán hắn muốn rút lui rồi, nhưng chỉ không muốn mất mặt, nên cố gượng mà chống đỡ, trường kiếm của hắn dù rất dài, nhưng so với cái lưỡi búa khổng lồ tên dã nhân kia, khác gì đom đóm sánh với mặt trăng.

Còn tên dã nhân hừng hực đấu chí, rống lên như sói hoang lâu rồi không được ăn thịt nhìn thấy lễ vật vậy, hắn lao ầm ầm tới, khi đến bên sông còn lấy tay nhúng vào nước sông đầy máu tươi đưa lên miệng mút như rất thich vị máu.

Khi hắn từ trong dòng sông đi ra, lưỡi búa có hắn không ngừng có máu nhỏ xuống, làm không ít người nhìn mà hai chân nhũn ra.

Tên dã nhân dừng trước mặt Trương Hào Hàm, rống lên vác búa chém xuống, Trương Hạo Hàm theo bản năng đưa trường kiếm lên đỡ, kết quả rắc một tiếng, thanh kiếm truyền thuyến bị chém gãy dôi, nhưng may Trương Hạo Hàm đã có ý bỏ chạy, nên mau chóng lăn sang một bên, rồi bật dậy, chạy về phía quân của mình.

Tên dã nhân sau khi chém gẫy trường kiếm, lưỡi búa còn cắm sâu vào đất, hắn kéo mạnh búa lên, làm bùn đất bắn lên cả mảng, tên dã nhân vốc bùn ném đi, có mấy tảng trúng chân Trương Hạo Hàm.

Trương Hạo Hàm loạng choạng té ngã, bất quá hắn phản ứng rất nhanh, ngã rồi lập tức lăn mình rồi thuận thế đứng dậy, sau đó tiếp tục bỏ chạy.

- Thằng hèn!

Tên dã nhân vung búa gào rú, đám binh sĩ đồng phục trắng ở đằng sau cũng hô vang, bước chân rất có quy luật sầm sầm tiến tới.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ tuy nghe không hiểu, nhưng đoán là kiểu lời nói như “đồ hèn”, chuyên môn cười nhạo Trương Hạo Hàm lâm trận bỏ chạy.

Đúng thế, bản thân chủ động khiêu chiến, phát hiện đánh không nổi lại co cẳng chạy, thật là mất mặt.

Quả nhiên, nghe thấy kẻ địch phía sau hò hét, Trương Hạo Hàm tái mặt, nhớn nhác hét lên:

- Phóng tên! Phóng tên!

Tức thì quân bảo hoàng giương cung phóng tên, trường cung bọn họ bắn chĩa lên trời, sau đó mũi tên rào rào càm xuống xung quanh tên dã nhân, nhưng hắn vẫn không ngừng vung búa đánh văn toàn bộ mũi tên, rồi lui từng bước về trận doanh của mình.

Trương Kiệt Thanh phất cờ, hạ lệnh quân bảo hoàng tiến lên.

Gần như cùng lúc đó, An Đức Liệt Tư cũng đồng loạt nổ sủng, đạn như mưa bắn vào quân bảo hoàng, làm đội súng hàng đầu của quân bảo hoàng chớp mắt ngã gục hàng loạt, tiếng kêu thảm vang trời, số còn lại tức tốc bắn trả, vừa bắn vừa tiến lên, bất chấp dẫm cả lên xác đồng bạn.

Hai người chưa từng chứng kiến chiến tranh mở màn như thế.

Quân đội An Đức Liêt Tư rõ ràng tổ chức và hỏa lực chiếm lĩnh ưu thế tuyệt đối rõ ràng, tam đoạn thức xạ kích bọn chúng tiến hành thành thạo, đám Lưu Hàng gần như không cảm thấy hỏa lực bọn chúng không có lúc nào đứt quãng.

Dưới sự xạ kích trật tự đó, quân bảo hoàng ngả đổ hàng rạp, căn bản không có mấy cơ hội phản kích, Trương Kiệt Thanh đặt đội súng trên cùng, vốn hi vọng bọn họ có thể mở môt con đường máu cho quân bảo hoàng, hiện giờ lại thành chốt thí nạp mạng trước.

Nhưng cung tiễn quân bảo hoàng theo sau phát huy tác dụng quan trọng, tầm bắn cung tiễn thường khoảng sáu mươi mét, trừ khi có góc độ bắn cực tốt, nhưng quân bảo hoàng dùng trường cung Mạt Nhã Nhĩ tiêu chuẩn, có tầm bắn rất xa sức sát thương cực lớn, bất quá tình chính xác không cao.

Kỳ thực trong hoàn cảnh này cũng chẳng cần gì độ chính xác, nên khi cung tiễn thủ xạ kích, mũi tên gần như có thể rơi xuống khoảng một trăm hai mươi mét, có một số cung tiễn thủ kiệt xuất thậm chí bắn quá một trăm năm mươi mét.

Tính năng của súng bên phe An Đức Liệt Tư kỳ thực cũng khá tệ, tâm sát thương chỉ chừng có một trăm mét, khi bọn chúng không ngừng tiến lên, khoảng cách rút ngắn chừng một trăm mét, uy lực của cung tiễn quân bảo hoảng liền phát huy tác dụng.

Loại mũi tên từ trên trời cắm xuống này, căn bản là không thể kháng cự, quân An Liệt Tư lại không có lá chắn, nên lũ lượt ngã xuống, chỉ có An Đức Liệt Tư cùng với mấy chiến sĩ dã nhân, có thể dùng vũ khí chắn tên.

An Đức Liệt Tư phát ra tín hiệu, hạ lệnh bộ đội bắt đầu tiến lên, nhân số của quân bảo hoàng quá đông, tới năm sáu vạn, nhìn qua chỉ thấy người đông nghìn nghịt.

Cũng may quân đội cô ta mang tới cũng không ít, chừng trên hai vạn, nhân số tuy ít hơn, nhưng trang bị tốt hơn đối phương nhiều, An Đức Liệt Tư cho rằng mình vẫn nắm chắc phần thắng, thậm chí cô còn muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến.

Khoảng cách hai bên mỗi lúc một gần, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng hai bên cách con sông nhỏ bắn nhau.

An Đức Liệt Tư phát ra tín hiệu, hạ lệnh bộ đội bắt đầu tiến lên, nhân số của quân bảo hoàng quá đông, tới năm sáu vạn, nhìn qua chỉ thấy người đông nghìn nghịt.

Cũng may quân đội cô ta mang tới cũng không ít, chừng trên hai vạn, nhân số tuy ít hơn, nhưng trang bị tốt hơn đối phương nhiều, An Đức Liệt Tư cho rằng mình vẫn nắm chắc phần thắng, thậm chí cô còn muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến.

Khoảng cách hai bên mỗi lúc một gần, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng hai bên cách con sông nhỏ bắn nhau.



Súng rãnh xoắn nổ liên tục, khói súng mù mịt, tạo thành tổn thất cực lớn cho quân bảo hoảng, súng của bên An Đức Lạp Tư uy lực không lớn, nhưng lại đông, xạ kích đồng loạt, nên uy lực không tầm thường.

Đáng thương cho đám cầm thương cầm lao cá của quân bảo hoàng, căn bản không có cơ hội áp sát đã bị đạn bắn chết sạch.

Hỏa lực của phe An Đức Liệt Tư như không dừng một giây nào, quân bảo hoàng cứ thế xông lên cứng chọi cứng tuyệt đối là hành vi ngu xuẩn nhất, chỉ có tác dụng duy nhất là nạp mạng.

Dần dần sắc mặt của Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm trở nên không dễ coi rồi, hiển nhiên đã nhìn ra, quân đội bọn họ tuy kiêu dũng nhưng hỏa lực kém xa đối phương, ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong.

Trong nửa tiếng đồng hồ, quân bảo hoàng đã thương vong tới mấy nghìn người.

- Tản ra! Xông lên đánh giáp lá cà!

Trương Hạo Hàm vung kiếm quát, hiện giờ thanh trường kiếm hắn cầm y hệt thanh kiếm bị gãy lúc nãy, chẳng hiểu là loại thần binh này hắn có bao nhiêu cái, mà dường như cứ cần là lôi ngay ra được một thanh hoàn toàn mới.

Quân bảo hoàng lập tức tản ra, chiến đấu riêng lẻ, cầm đủ các loại vũ khi xuông vào quân An Đức Liệt Tư, con sông nhỏ nước rất nông, không hề gây trở ngại cho hành động của bọn họ.

Nhưng đội ngũ bọn họ vẫn quá đông, quân đội An Liệt Tư căn bản không cần nhắm, chỉ cần nổ súng là trúng mục tiêu, trong thời gian ngắn, con sông lại trải đầy thi thể.

“Ài..” Lưu Thiên Dạ bỗn khẽ thở dài.

Lưu Hàng biết vì sao hắn thở dài, Trương Kiệt Thanh tổ chức quân đội phát động tấn công như vậy, căn bản không hiểu phương pháp tác chiến, đây thuần túy là nạp mạng, rõ ràng biết đối phương hỏa lực mạnh còn xếp đội hình dày đặc, đúng là cặn não.

Nếu là quan quân Lam Vũ làm như thế, khẳng định Dương Túc Phong vung chân đá chết hắn ngay.

Chiếm chắc thượng phong, An Đức Liệt Tư cười lạnh, tựa hồ không nhìn thấy gì trước mắt, cúi đầu chơi đùa móng tay.

Từ góc độ cá nhân mà nói, cô ta đúng là một nữ nhân mỹ lệ, cao ngạo, đồng thời cũng vô cùng tàn khốc, đối diện với tính mạng hàng vạn người mât đi mà chẳng hề bận tâm.

Từ góc độ đế quốc Ngả Phỉ Ni mà nói, cô ta là một nữ nhân vô cùng lợi hại, có thể tổ chức một đội quân như thế, còn làm bọn chúng hết lòng bán mạng cho mình, đúng là không đơn giản.

Lưu Thiên Dạ lấy của bộ hạ một khẩu súng Già Lan Mã, nhắm vào cổ của An Đức Liệt Tư, từ trong ống ngắm, mục tiêu chỉ cách hai trăm chín mươi mét, tỉ lệ bắn trúng là 200%.

Cổ của An Đức Liệt Tư cao mà trắng, thậm chí như có thể nhìn thấy cả gân xanh, thực sự là một mục tiêu không thể tốt hơn, chỉ cần khẽ bóp cò, là nữ nhân này sẽ ôm cổ lặng lẽ rời bỏ thế giới.

Khi Lưu Thiên Dạ chuẩn bị động thủ, thì Lưu Hàng đưa tay ra đè súng xuống, nói nhỏ:

- Đừng vội giết cô ta, chúng ta xem tình thế ra sao đã, đây căn bản là cuộc chiến chó cắn chó, để cô ta lại có lẽ có lợi cho chúng ta.

Lưu Thiên Dạ đành thu súng lại, im lặng quan sát cuộc chiến.

Có lẽ Lưu Hàng suy nghĩ rất có đạo lý, bất kể An Đức Kiệt Tư hay là Trương Kiệt Thanh đều là người đế quốc Ngả Phỉ Ni, bọn họ chém giết nhau, quân LamVũ tốt nhất là không nhúng tay vào, trừ khi một phe sắp diệt vong quân Lam Vũ mới giúp một chút.

Đối với chiến lược tương lai của quân Lam Vũ mà nói, lực lượng Ngả Phỉ Ni càng suy yếu càng tốt, chỉ cần hai phe này tiếp tục đấu tranh, đế quốc Ngả Phỉ Ni chớ mong có ngày chỉnh đốn lại quốc gia.

Quân bảo hoàng gặp phải kháng cự ngoan cường, xuất hiện hi sinh cực lớn, tiến công lập tức biến thành thảm bại, bọn họ căn bản không thể phá được lưới hỏa lực có tổ chức của đối phương, những chiến sĩ xông lên trên cùng toàn bộ bị đạn giết chết không thương xót.

Từ khi quân Lam Vũ tiến vào đại lục Y Lan, Lưu Hàng đã chưa từng gặp phải kiểu xung phong thế này, thậm chí cũng thấy rất ít, từ khi súng rãnh xoắn ra đời, cách tấn công với đội hình dày đặc này đã tới ngày tàn, chỉ có tấn công với đội hình kéo dãn, mới có chút hi vọng.

Thời gian dân trôi đi, quân bảo hoàng thương vong càng lớn, thậm chí cả cung tiến thủ cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, bọn họ bị ép dần dần rút lui.

Lưu Hàng rất hoài nghi, những người này có khả năng là bị Trương Kiệt Thanh bịa ra lời nói dối nào đó lừa gạt, ý chí chiến đấu chỉ nóng trong nửa tiếng đầu, qua nửa tiếng liền tụt thẳng xuống, nhất là sau khi thương vong, hiệu ứng này càng rõ ràng.

Quả nhiên, Trương Kiệt Thanh đối diện với tình huống thất bại, không nghĩ tới điều chỉnh trận thế, cũng không nghĩ tới chủ động rút lui để ngày sau quay lại phục hận mà gửi gắm hi vọng lên trên người những vu sư, không ngừng hạ lệnh bọn họ tăng cường năng lực tác chiến của binh sĩ.

Thế là đám vu sư lại nhảy nhót niệm chút, chốc lát sau ngay cả bọn họ cũng ngã xuống dưới súng đạn dày đặc, sĩ khí quân bảo hoàng càng sụt giảm mạnh.

Xa xa chi thấy A Đức Liệt Tư đột nhiên chỉ trường kiếm lên trời, tiếp đó nhảy lên trên vai một tên dã nhân, xoa tóc múa kiếm, sau đó niệm chú, giống như một bà đồng mỹ lệ nhất.

Cô ta vốn rất cao, lúc này đứng ở trên người tên khổng lồ lại càng nổi bật.

Lưu Hàng không biết cô ta đang lầm nhẩm những gì, nhưng hẳn là mấy lời đại loại như “ thánh thành ơi! Hãy ban cho con sức mạnh!”

Đột nhiên An Đức Liệt Tư thét lên, trường kiếm chĩa về phía trước, quân cô ta lập tức chậm rãi tiến tới, phản kích quân bảo hoàng.

Quân bỏ hoàng đã hoàn toàn thất bại, kẻ sống sót tranh nhau bỏ chạy, vô số thi thẻ cản trở bọn họ, khiến bọn họ ào ào ngã xuống dưới làn đạn từ sau lưng.

- Đứng lại! Đứng lại!

Trương Kiệt Thanh ra sức rống lên, sắc mặt đỏ như thịt cua luộc, ông ta giang tay ra, muốn quát đám binh sĩ bại trận kia quay lại chiến đấu.

Kết quả chẳng ai lý tới ông ta, có một số người còn bực ông ta cản đường, cố ý xô ông ta ngã sang bên, dưới tình huống tranh nhau chạy tháo thân thế này, không kẻ nào vung đao cho ông ta một phát đã là nể mặt lắm rồi.

- Các ngươi là lũ khốn kiếp, một lũ hèn nhát!

Trương Hạo Hàm mặt xa sầm, vung kiếm rống lên, thậm chí hắn giết không ít đào binh, thanh thần kiếm giả của hắn xem ra cũng không tệ, chém người mình rất ngọt, mỗi nhát một tên, tuyệt đối không cần tới nhát thứ hai.

Song binh bại như núi lở, một người có thể cản nổi làn sóng bại quân không? Thấy binh sĩ đối phương càng lúc càng tới gần, Trương Hạo Hàm cũng chỉ đành xoay người bỏ chạy theo “lũ hèn nhát”.

Chỉ có chiến sĩ quân Lam Vũ bình tĩnh nắm trong chiến hào, bình tĩnh đợi quân của An Liệt Tư tới, vừa rồi khi quân đội hai bên chiến đấu, bọn họ đã đào chiến hào đơn giản rồi, súng máy cũng bố trí xong, pháo binh cũng vào trận địa.

Khi quân đội An Đức Liệt Tư vào tầm bắn, Lưu Hàng lạnh lùng phất tay.

Tạch tạch tạch…

Sáu khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết rít lên, đạn dồn dập lao tới như từng đợt sóng bắn lên người đối phương, lưu lại từng dấu máu trên bộ đồng phục trắng, chúng ngã vật ra, ngay cả một tiếng kêu cũng không có.

Có lẽ chuyện xảy ra qua đột ngột, binh sĩ phía trước đã chết, nhưng đám phía sau vẫn không biết gì, kết quả nạp mình dưới súng của quân Lam Vũ.

Bắt đầu từ năm 1729, khung cảnh kẻ địch đổ rạp từng mảng trước mặt súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm đã lâu lắm rồi không diễn ra, uy lực súng máy Bạo Phong Tuyết tuy không bằng được nó, nhưng hiện giờ khi điên cuồng xạ kích, âm thanh như tiếng xé giấy dầu, vẫn thành ác mộng của người dân đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Dưới làn mưa đạn quân đội An Liêt Tư lũ lượt ngã xuống, vì tăng uy lực cho súng, bọn chúng xếp đội ngũ rất chặt chẽ, không ngơ lại thành bia sống cho súng máy.

Trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, con sông nhỏ bị lấp kín, nước sông không chảy nổi, từ hiệu quả giết người mà nói vũ khí của quân Lam Vũ lợi hại hơn súng ránh xoăt là cái chắc, làm sao bọn chúng sánh được, trong mấy phút đó bọn chúng đã thiệt hại mất một phần ba.

Mặt An Đức Liệt Tư như đóng băng, từ trên vai tên dã nhân ngã xuống, chớp mắt quân đội của cô ta đã bị tiêu diệt quá nửa, bất kể thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận được.

Lúc này cô ta đã nhìn rõ, chắn trước quân của mình, không phải là quân bảo hoàng, mà là quân Lam Vũ đích thực, cô ta tạm thời không biết vì sao quân Lam Vũ xuất hiện ở nơi này.

Nhưng cô ta biết rõ, quân Lam Vũ đã xuất hiện ở đây, quân của cô ta khẳn định sẽ gặp tai ương.

Song lúc này ngay cả rút lui cũng vô cùng khó khăn, hỏa lực súng máy quá dữ, còn kết hợp thêm với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng tiểu liên tạo thành lưới hỏa lực chặt chẽ, cho dù bọn chúng có quay đầu chạy cũng không thoát khỏi đạn truy đuổi.

Trong tầm bắn bốn trăm mét, không có thứ gì có thể ngăn cản được đạn của quân Lam Vũ.

Bách kích pháo lúc này mới rền vang, mục đích là cắt đứt đường lui của quân An Liệt Tư, pháo đạn rơi vào hậu phương bọn chúng, nổ ra những cột khói trắng, không ngừng có người ngã xuống.

Tên dã nhân kia vung búa muốn xông tới, kết quả không biết bị tay súng bắn tỉa nào nhắm vào, đoàng một cái, đạn xuyên qua mi tâm, tấm thân khổng lồ ngã vật ra phía sau, tiếp đó lưỡi búa to lớn rơi xuống, làm bản thân thành đống bầy nhầy.

Súng máy quân Lam Vũ trong mười mấy phút đó gần như hao hết tuổi thọ một nòng súng, do nó quá nóng, quân Lam Vũ không muốn thay, hất luôn nước lên, tiếp tục bắn, khói súng và hơi nước trộn vào nhau làm nó càng thêm băt mắt.

An Đức Liệt Tư bàng hoàng nhìn ngọn lửa súng máy phun ra, trong mắt cô ta, nó thực sự còn nóng hơn dữ hơn cả mặt trời.

Đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, có cái gì đó lọt vào mặt cô ta, làm cô ta phải nhắm mắt lại dụi mạnh mấy cái, tới khi cô ta mở mắt ra phát hiện súng máy của quân Lam Vũ đã ngừng bắt.

Ở vị trí hai bên giằng co, rải đầy thi thể chất thành từng chồng, thi thoảng còn có kẻ may mắn sống sót nhích di chuyển, kết quả bị súng ngắm bắn chết.

Cuối đống thi thể này là một lá cờ sư thứu màu làm tung bay theo chiều gió.

An Đức Liệt Tư đứng bật dậy, dùng tiếng Y Lan thét lên:

- Quan chỉ huy của quân Lam Vũ, ta, muốn quyết đấu với ngươi!

Lưu Thiên Dạ nâng súng ngắm, khẽ bóp cò.

Đoàng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook