Chương 115: BÀN LONG CỐC (Hạ)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Dương Túc Phong cũng nổi điên, tay liên tục bóp cò súng, từng tên một bị đạn bắn gục mãi đến khi trong tầm mắt hắn không còn thấy bóng dáng một kẻ địch nào mới thôi. Người hắn cứng đờ, thõng tay buông súng, ngồi phịch xuống đất.
Thình lình, một viên trung úy hấp tấp chạy đến nỗi té nhào xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp: “Nham Long, Nham Long, Nham Long đại đội trưởng không xong rồi! Mau...” Nói chưa dứt câu, hắn đã bất tỉnh nhân sự trước.
Dương Túc Phong ba chân bốn cẳng chạy vào trạm cấp cứu khẩn cấp, quả nhiên thấy Nham Long đã ngấp nghé trước cổng tử thần.
Tang Cách cuống lên, định dùng cách bấm huyệt giúp y tỉnh lại song mấy lần đưa tay ra rồi lại rụt về, chỉ sợ lỡ mình sơ sót Nham Long sẽ hết thở luôn, nhất thời trán đầy mồ hôi lạnh.
“Nham Long, Nham Long, ngươi có nghe ta nói không? Ngươi nghĩ xem, cố gắng nghĩ xem, trong đời ngươi chuyện gì làm ngươi hạnh phúc nhất?” Dương Túc Phong cố gắng nín khóc, ôn nhu vỗ về Nham Long.
Mi mắt người sắp chết khẽ giật, song vẫn không nói được gì.
Tang Cách thình lình nổi trận lôi đình, giật lấy một khẩu Mễ Kì Nhĩ, muốn chạy lên tiền tuyến.
Đột nhiên, tiếng Nham Long vang lên cực kỳ yếu ớt: “Cuộc đời tôi, hạnh phúc nhất là... là... được nhìn thấy Tiêu Tử Phong... Tiêu Tử Phong...”
Tang Cách hấp tấp quăng súng đi, quỳ xuống, mừng rỡ kêu lên: “Phải rồi, phải rồi! Chuyện hạnh phúc nhất trong đời ngươi là được nhìn thấy đệ nhất mĩ nữ đại lục Tiêu Tử Phong! Ngươi được nhìn thấy Tiêu Tử Phong, chắc chắn là chuyện hạnh phúc nhất! Còn nữa không? Sau đó thế nào?”
Dương Túc Phong cẩn thận nhỏ nước lên đôi môi đã khô nứt của Nham Long. Y khó nhọc nhắp nhắp môi, nghỉ một chặp, dường như cố gắng tập trung sức lực, mãi một lát sau mới ngắc ngứ nói tiếp: “Tôi lại có thể nhìn thấy nàng... thật sự không thể tin được... ba năm trước, tôi bất chấp gia đình trách phạt, lẳng lẳng tìm tới bên bờ biển Ái Cầm, chờ suốt mấy ngày mấy đêm, màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương cũng chỉ vì muốn xem các mĩ nữ đại lục được tuyển chọn. Tuy cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy Tiêu Tử Phong thoáng qua... bất quá tôi cũng mãn nguyện lắm rồi...”
Dương Túc Phong thấy Nham Long lại muốn hôn mê, vội vàng hỏi: “Tuyển chọn mĩ nữ đại lục? Chuyện đó là sao? Tuyển chọn sắc đẹp à? Nói mau đi, bọn ta đang dỏng tai nghe đây!”
Những thương binh khác cũng gắng gượng lại gần, muốn nghe một cố sự trong truyền thuyết.
Lúc còn nhỏ Dương Túc Phong cũng biết việc tuyển mĩ nữ đại lục, song khi ấy hắn còn nhỏ, đối với thú ăn chơi của người lớn hoàn toàn không có hứng thú. Về sau lớn lên, chưa kịp biết yêu đã bị đưa tới giam ở Ni Lạc Thần ròng rã chín năm trời, rất ít khi được tiếp xúc với người ngoài, nói chi tới chuyện bàn tán về mĩ nữ đại lục. Có điều yêu cái đẹp là bản tính con người, mĩ nữ lại là đề tài tám chuyện muôn thuở của cánh đàn ông, đương nhiên hắn cũng không ngoại lệ, vừa nghe trống ngực đã đánh thình thịch.
Gương mặt trắng bệch của Nham Long có hơi khá lên, nhưng giọng nói thì mỏng manh yếu ớt như tơ: “Tuyển chọn sắc đẹp đại lục... là thịnh hội long trọng nhất ở đại lục Y Lan... hai mươi năm mới tổ chức một lần... nói là người người ùn ùn đổ ra đường xem cũng không quá... ba năm trước tôi còn chưa tới hai mươi... cũng phấn khởi chạy tới bờ biển Ái Cầm tham dự... gần như là liều mạng... khổ nỗi người đông nghìn nghịt, chen chúc nhau chật như nêm... tôi không thấy gì hết... tiếng hoan hô muốn lủng màng nhĩ... tôi bị họ ép đến nỗi thở không ra hơi... lần đó suýt nữa thì tiêu cái mạng nhỏ này... chúng tôi leo lên một cái thuyền đánh cá nhỏ nhét đến cả trăm người... uống nước đến no... bất quá... đó thực sự là hồi ức đẹp nhất trong đời...”
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, Dương Túc Phong cũng hết sức chú tâm. Theo hắn biết, đại hội tuyển chọn mĩ nữ kì trước cử hành vào mùa thu thiên nguyên 1724. Lúc đó chiến sự Mĩ Ni Tư như nước sôi lửa bỏng, thế mà nhị thúc hắn Dương Cơ Duệ không quản vất vả, khăn gói tới biển Ái Cầm tham gia. Có điều tình hình cụ thể thế nào Dương Cơ Duệ không thuật lại với một ai, có vẻ chỉ muốn tự mình nhấm nháp dư vị của nó.
Dương Túc Phong tò mò hỏi: “Quán quân lần trước là ai? Chắc chắn phải là mĩ nữ đệ nhất, danh xứng với người rồi!”
Nham Long nhắp thêm chút nước, tinh thần càng tốt hơn trước, thậm chí mắt đã mở ra được. Y nhìn những cặp mắt trông đợi chung quanh mình, có chút đắc ý, tiếp tục cất tiếng yếu ớt song có phần hào hứng hơn: “Không phải gọi là mĩ nữ đại lục mà là Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng, bắt đầu từ thời Y Lan vương Tiêu Trầm mà ra. Tiêu Trầm bản tính háo sắc, sai thuộc hạ tổ chức hoạt động này nhằm thu gom mĩ nữ khắp thiên hạ về cho y hưởng dụng. Về sau Tiêu Trầm chết gục trên bụng nữ nhân nhưng quy củ tuyển sắc này vẫn tiếp tục lưu truyền...”
Nham Long ngắc ngứ thuật lại, Dương Túc Phong càng nghe càng minh bạch, càng lúc càng chăm chú, những người khác cũng thế.
Căn cứ miêu tả ngắt quãng của Nham Long, cuộc thi tuyển sắc đẹp đại lục lần trước được tổ chức vào mùa thu thiên nguyên 1727, giữa lúc chiến sự nước sôi lửa bỏng ở Mĩ Ni Tư, địa điểm là bờ biển Ái Cầm đẹp thơ mộng nằm giữa bán đảo Hỏa Long và liên bang La Ni Tây Á. Lần trước không chọn được quán quân, bởi vì có ba người thật sự như mai lan cúc trúc, khả năng vượt trội, khó phân thắng bại. Thêm vào đó số phiếu bầu chọn của mọi người lại sít sao, chênh lệch nhau không tới một ngàn phiếu. Ba mĩ nữ này gồm Phong Tĩnh Hiên đến từ Đông Hải Phổ Đà Sơn, Hải Thiên Phật quốc; nữ nghệ sĩ Tiêu Tử Phong nguyên quán Khang Thư và nữ vương Lâu Lan quốc – đất nước thần bí từ phương đông xa xôi – Tinh Tuyệt. Ủy ban tổ chức không cách nào phân cao thấp, sau cùng quyết định ba người cùng đồng hạng ba, vị trí quán quân và á quân bỏ trống.
Cảm giác mọi người đều tập trung tinh thần chăm chú nghe mình nói, Nham Long như được cổ vũ, giọng nói dần có sức sống trở lại: “Nhớ năm đó, bên bờ biển Ái Cầm, lúc người được xưng tụng là đệ nhất mĩ nữ Tiêu Tử Phong xuất hiện, tất cả những người có mặt tại đó đều chấn động, núi gầm biển động cũng không thể hình dung được, những người vì kích động mà rớt xuống biển Ái Cầm chết nhiều vô kể.Trên mặt biển xác chết tầng tầng lớp lớp, hải quân vương quốc Mễ Á Lôi lặn ngụp nửa tháng trời cũng không vớt hết...”
Dương Túc Phong thất thanh kêu lên: “Có khoa trương quá không vậy?”
Một thương binh nhẹ mỉm cười: “Sư trưởng, người còn chưa biết, hải quân Mễ Á Lôi phải điều mấy chiếc thuyền. Tiêu Tử Phong có là gì, không bằng một góc nữ vương chúng tôi nữa!”
Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi: “Hả, nữ vương các ngươi là ai vậy?”
Tên thương binh nhẹ đó kiêu ngạo đáp: “Tôi đến từ vương quốc Tô Khắc La thuộc liên bang La Ni Tây Á. Nữ vương của chúng tôi Tô Phỉ Thái Vi còn đẹp rực rỡ hơn Tiêu Tử Phong nữa...”
Nham Long thở hổn hển hỏi: “Ai nói? Ai nói Tô Phỉ Thái Vi rực rỡ hơn Tiêu Tử Phong?”
Tên thương binh đó nhất định không chịu nhượng bộ: “Tôi nói, nữ vương của chúng tôi còn đẹp hơn Tiêu Tử Phong nữa, một trăm Tiêu Tử Phong cũng không bằng một nữ vương của chúng tôi...”
Nham Long mới rồi còn thoi thóp, giờ kích động muốn nhảy dựng dậy đánh nhau làm mọi người một phen chết khiếp.
Dương Túc Phong vội vàng vỗ về: “Đều đẹp cả, đều đẹp, bằng nhau, bằng nhau, nói tiếp đi ha!”
Nham Long giơ nắm đấm gầm gừ với tên thương binh đó, kế đó mới tiếp tục nói, nước miếng văng tùm lum: “Nói đến nhân vật làm mưa làm gió trong cuộc thi tuyển lần trước thì rất nhiều. Tôi kể từng nhân vật trên Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng cho mọi người nghe. Bọn họ là Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật quốc, tâm hồn phẳng lặng như nước, không gợn chút sóng; Nữ nghệ sĩ Tiêu Tử Phong du hành đại lục, đa tài đa nghệ, giỏi nghề ca múa; Nữ vương Lâu Lan quốc Tinh Tuyệt tâm cao khí ngạo, không vướng bụi trần; Trưởng công chúa Y Lan quốc Tiêu Phật Trang, trầm tĩnh đoan trang, thanh tâm quả dục; Lục công chúa Đường Xuyên Đường Thanh Tư, ai oán tú lệ, như mây mù trên biển ngưng đọng; Long Kinh quốc Nam Cung Hiểu Điệp, thông minh khéo léo, tinh minh lanh lẹ; Ngọc Kinh quốc Mộ Dung Trúc Vận, hoa mai lững lờ trôi, trúc ảnh tâm cầm; Hoàng hậu Lạc Na Nạp Lan Tĩnh Vũ, điềm tĩnh đoan trang, cao quý thanh nhã; Hoàng hậu Y Lệ Nạp Phượng Lam Vũ, trang điểm cầu kỳ, vẻ đẹp rực rỡ; Nữ vương Tô Khắc La Tô Phỉ Thái Vi, ung dung cao quý, phong vận mê người; Chưởng môn nhân Thánh điện Tân Đế Lôi Lạp, cao ngạo lãnh diễm, cẩn trọng trí tuệ; Còn có một người nữa là truyền nhân Hương Tuyết Hải U Nhược Tử La, thần bí u nhã, có vẻ thanh cao thoát tục. Ngoài mười hai người trên Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng ra, còn có hai mươi bốn người dự bị, thật sự là đếm không hết, người nào cũng trăm hoa khoe sắc, đẹp lộng lẫy, khiến người ta nhìn không kịp...”
Thương binh đó cảm thán: “Ôi, các nhân vật trong Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng đó, giá như có thể nhìn thấy một lần thì có chết cũng không oán. Đáng tiếc, ngoài nữ vương chúng tôi ra, tôi chưa từng được thấy ai nữa. Vốn dĩ ba năm trước, tôi định tìm cách tới tận nơi xem, ai ngờ sau đó Mĩ Ni Tư chiến loạn liên miên, vô phương thoát thân. Thực là ôm hận thiên thu, ôi, giờ mỗi lần nghĩ lại là hối hận muốn chết.”
Dương Túc Phong ngây người, hỏi: “Đến đâu thì có thể gặp họ?”
Nham Long định trả lời thì một cơn gió lùa qua, làm y bắt đầu ho khục khục, thương binh kia cười đáp: “Sao gặp bọn họ dễ vậy được? Những người đó, không phải quý tộc hoàng gia thì cũng là nhân vật đương quyền của các đại môn phái, đâu phải muốn gặp là gặp? Tôi phí hết sức lực cả đời cũng chỉ nhìn thấy nữ vương lờ mờ từ xa, người khác đại khái không có cơ hội. Bất quá 9 năm sau, nếu không chết, bất luận thế nào tôi cũng muốn tham dự cuộc tuyển chọn Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng lần tới. Tính ra thì, lần tới là lần tổ chức thứ 13, địa điểm cử hành phải là Tang Tháp Lộ Kì Á ở Nhược Lan quốc. Đến chừng đó, kiểu gì sư trưởng cũng phải cho tôi nghỉ phép nha!”
Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt: “Cái đó đương nhiên rồi!”
Tang Cách cũng mê mẩn cực độ, hai mắt sáng rỡ, hào hứng nói: “Chừng đó bất luận thế nào tôi cũng phải tới Nhược Lan quốc xem mới được!”
Dương Túc Phong cũng háo hức không kém, hỏi: “Lần kế sẽ chọn ra bao nhiêu người hấp dẫn vậy? Bỏ phiếu ra sao?”
Nham Long cuối cùng cũng ho xong, mặt đỏ gay, nhịn không nổi lại mở miệng, nói giọng tiếc rẻ: “Đâu có nhanh dữ vậy, chí ít cũng sáu bảy năm nữa. Có điều, hiện giờ đã có người nhanh mắt chọn trúng được mấy người, đang chỉnh lí hồ sư tư liệu và sự tích bình sinh của họ làm tư liệu tham khảo cho cuộc tranh tuyển 9 năm nữa. Ví dụ như Úc Thủy Lan Nhược, Phương Phỉ Thanh Sương, Nga Nhân Tuyết, Cung Tử Yên, Tố Y Tần Tranh, Bạch Tuyết, đều là những nhân tài mới xuất hiện, được không ít người ủng hộ.”
Tang Cách cười híp mắt: “Nếu bỏ phiếu, tất nhiên là tôi bỏ cho Úc Thủy Lan Nhược rồi, đó là quy củ xa xưa của bọn tôi, vĩnh viễn ủng hộ Hải Thiên Phật quốc!”
Thương binh vui vẻ nói: “Tôi chắc chắn bỏ phiếu cho Phương Phỉ Thanh Sương!”
Dương Túc Phong nói: “A, đó chẳng phải thánh nữ Ma Ni giáo hay sao? Sao lại bỏ phiếu cho cô ta?”
Tên thương binh thản nhiên như không: “Bình chọn Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng không tính đến nhân tố chính trị, chỉ cần nhan sắc và tài năng là đủ!”
Nham Long cũng gật đầu lia lịa, hào hứng nói: “Tôi cũng nghĩ vậy! Có điều tôi không bầu cho Phương Phỉ Thanh Sương mà là Úc Thủy Lan Nhược! Hải Thiên Phật quốc mỗi năm lại xuất hiện một nữ đệ tử, đều là thần tượng của tôi đó...”
Thình lình, một viên trung úy hấp tấp chạy đến nỗi té nhào xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp: “Nham Long, Nham Long, Nham Long đại đội trưởng không xong rồi! Mau...” Nói chưa dứt câu, hắn đã bất tỉnh nhân sự trước.
Dương Túc Phong ba chân bốn cẳng chạy vào trạm cấp cứu khẩn cấp, quả nhiên thấy Nham Long đã ngấp nghé trước cổng tử thần.
Tang Cách cuống lên, định dùng cách bấm huyệt giúp y tỉnh lại song mấy lần đưa tay ra rồi lại rụt về, chỉ sợ lỡ mình sơ sót Nham Long sẽ hết thở luôn, nhất thời trán đầy mồ hôi lạnh.
“Nham Long, Nham Long, ngươi có nghe ta nói không? Ngươi nghĩ xem, cố gắng nghĩ xem, trong đời ngươi chuyện gì làm ngươi hạnh phúc nhất?” Dương Túc Phong cố gắng nín khóc, ôn nhu vỗ về Nham Long.
Mi mắt người sắp chết khẽ giật, song vẫn không nói được gì.
Tang Cách thình lình nổi trận lôi đình, giật lấy một khẩu Mễ Kì Nhĩ, muốn chạy lên tiền tuyến.
Đột nhiên, tiếng Nham Long vang lên cực kỳ yếu ớt: “Cuộc đời tôi, hạnh phúc nhất là... là... được nhìn thấy Tiêu Tử Phong... Tiêu Tử Phong...”
Tang Cách hấp tấp quăng súng đi, quỳ xuống, mừng rỡ kêu lên: “Phải rồi, phải rồi! Chuyện hạnh phúc nhất trong đời ngươi là được nhìn thấy đệ nhất mĩ nữ đại lục Tiêu Tử Phong! Ngươi được nhìn thấy Tiêu Tử Phong, chắc chắn là chuyện hạnh phúc nhất! Còn nữa không? Sau đó thế nào?”
Dương Túc Phong cẩn thận nhỏ nước lên đôi môi đã khô nứt của Nham Long. Y khó nhọc nhắp nhắp môi, nghỉ một chặp, dường như cố gắng tập trung sức lực, mãi một lát sau mới ngắc ngứ nói tiếp: “Tôi lại có thể nhìn thấy nàng... thật sự không thể tin được... ba năm trước, tôi bất chấp gia đình trách phạt, lẳng lẳng tìm tới bên bờ biển Ái Cầm, chờ suốt mấy ngày mấy đêm, màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương cũng chỉ vì muốn xem các mĩ nữ đại lục được tuyển chọn. Tuy cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy Tiêu Tử Phong thoáng qua... bất quá tôi cũng mãn nguyện lắm rồi...”
Dương Túc Phong thấy Nham Long lại muốn hôn mê, vội vàng hỏi: “Tuyển chọn mĩ nữ đại lục? Chuyện đó là sao? Tuyển chọn sắc đẹp à? Nói mau đi, bọn ta đang dỏng tai nghe đây!”
Những thương binh khác cũng gắng gượng lại gần, muốn nghe một cố sự trong truyền thuyết.
Lúc còn nhỏ Dương Túc Phong cũng biết việc tuyển mĩ nữ đại lục, song khi ấy hắn còn nhỏ, đối với thú ăn chơi của người lớn hoàn toàn không có hứng thú. Về sau lớn lên, chưa kịp biết yêu đã bị đưa tới giam ở Ni Lạc Thần ròng rã chín năm trời, rất ít khi được tiếp xúc với người ngoài, nói chi tới chuyện bàn tán về mĩ nữ đại lục. Có điều yêu cái đẹp là bản tính con người, mĩ nữ lại là đề tài tám chuyện muôn thuở của cánh đàn ông, đương nhiên hắn cũng không ngoại lệ, vừa nghe trống ngực đã đánh thình thịch.
Gương mặt trắng bệch của Nham Long có hơi khá lên, nhưng giọng nói thì mỏng manh yếu ớt như tơ: “Tuyển chọn sắc đẹp đại lục... là thịnh hội long trọng nhất ở đại lục Y Lan... hai mươi năm mới tổ chức một lần... nói là người người ùn ùn đổ ra đường xem cũng không quá... ba năm trước tôi còn chưa tới hai mươi... cũng phấn khởi chạy tới bờ biển Ái Cầm tham dự... gần như là liều mạng... khổ nỗi người đông nghìn nghịt, chen chúc nhau chật như nêm... tôi không thấy gì hết... tiếng hoan hô muốn lủng màng nhĩ... tôi bị họ ép đến nỗi thở không ra hơi... lần đó suýt nữa thì tiêu cái mạng nhỏ này... chúng tôi leo lên một cái thuyền đánh cá nhỏ nhét đến cả trăm người... uống nước đến no... bất quá... đó thực sự là hồi ức đẹp nhất trong đời...”
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, Dương Túc Phong cũng hết sức chú tâm. Theo hắn biết, đại hội tuyển chọn mĩ nữ kì trước cử hành vào mùa thu thiên nguyên 1724. Lúc đó chiến sự Mĩ Ni Tư như nước sôi lửa bỏng, thế mà nhị thúc hắn Dương Cơ Duệ không quản vất vả, khăn gói tới biển Ái Cầm tham gia. Có điều tình hình cụ thể thế nào Dương Cơ Duệ không thuật lại với một ai, có vẻ chỉ muốn tự mình nhấm nháp dư vị của nó.
Dương Túc Phong tò mò hỏi: “Quán quân lần trước là ai? Chắc chắn phải là mĩ nữ đệ nhất, danh xứng với người rồi!”
Nham Long nhắp thêm chút nước, tinh thần càng tốt hơn trước, thậm chí mắt đã mở ra được. Y nhìn những cặp mắt trông đợi chung quanh mình, có chút đắc ý, tiếp tục cất tiếng yếu ớt song có phần hào hứng hơn: “Không phải gọi là mĩ nữ đại lục mà là Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng, bắt đầu từ thời Y Lan vương Tiêu Trầm mà ra. Tiêu Trầm bản tính háo sắc, sai thuộc hạ tổ chức hoạt động này nhằm thu gom mĩ nữ khắp thiên hạ về cho y hưởng dụng. Về sau Tiêu Trầm chết gục trên bụng nữ nhân nhưng quy củ tuyển sắc này vẫn tiếp tục lưu truyền...”
Nham Long ngắc ngứ thuật lại, Dương Túc Phong càng nghe càng minh bạch, càng lúc càng chăm chú, những người khác cũng thế.
Căn cứ miêu tả ngắt quãng của Nham Long, cuộc thi tuyển sắc đẹp đại lục lần trước được tổ chức vào mùa thu thiên nguyên 1727, giữa lúc chiến sự nước sôi lửa bỏng ở Mĩ Ni Tư, địa điểm là bờ biển Ái Cầm đẹp thơ mộng nằm giữa bán đảo Hỏa Long và liên bang La Ni Tây Á. Lần trước không chọn được quán quân, bởi vì có ba người thật sự như mai lan cúc trúc, khả năng vượt trội, khó phân thắng bại. Thêm vào đó số phiếu bầu chọn của mọi người lại sít sao, chênh lệch nhau không tới một ngàn phiếu. Ba mĩ nữ này gồm Phong Tĩnh Hiên đến từ Đông Hải Phổ Đà Sơn, Hải Thiên Phật quốc; nữ nghệ sĩ Tiêu Tử Phong nguyên quán Khang Thư và nữ vương Lâu Lan quốc – đất nước thần bí từ phương đông xa xôi – Tinh Tuyệt. Ủy ban tổ chức không cách nào phân cao thấp, sau cùng quyết định ba người cùng đồng hạng ba, vị trí quán quân và á quân bỏ trống.
Cảm giác mọi người đều tập trung tinh thần chăm chú nghe mình nói, Nham Long như được cổ vũ, giọng nói dần có sức sống trở lại: “Nhớ năm đó, bên bờ biển Ái Cầm, lúc người được xưng tụng là đệ nhất mĩ nữ Tiêu Tử Phong xuất hiện, tất cả những người có mặt tại đó đều chấn động, núi gầm biển động cũng không thể hình dung được, những người vì kích động mà rớt xuống biển Ái Cầm chết nhiều vô kể.Trên mặt biển xác chết tầng tầng lớp lớp, hải quân vương quốc Mễ Á Lôi lặn ngụp nửa tháng trời cũng không vớt hết...”
Dương Túc Phong thất thanh kêu lên: “Có khoa trương quá không vậy?”
Một thương binh nhẹ mỉm cười: “Sư trưởng, người còn chưa biết, hải quân Mễ Á Lôi phải điều mấy chiếc thuyền. Tiêu Tử Phong có là gì, không bằng một góc nữ vương chúng tôi nữa!”
Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi: “Hả, nữ vương các ngươi là ai vậy?”
Tên thương binh nhẹ đó kiêu ngạo đáp: “Tôi đến từ vương quốc Tô Khắc La thuộc liên bang La Ni Tây Á. Nữ vương của chúng tôi Tô Phỉ Thái Vi còn đẹp rực rỡ hơn Tiêu Tử Phong nữa...”
Nham Long thở hổn hển hỏi: “Ai nói? Ai nói Tô Phỉ Thái Vi rực rỡ hơn Tiêu Tử Phong?”
Tên thương binh đó nhất định không chịu nhượng bộ: “Tôi nói, nữ vương của chúng tôi còn đẹp hơn Tiêu Tử Phong nữa, một trăm Tiêu Tử Phong cũng không bằng một nữ vương của chúng tôi...”
Nham Long mới rồi còn thoi thóp, giờ kích động muốn nhảy dựng dậy đánh nhau làm mọi người một phen chết khiếp.
Dương Túc Phong vội vàng vỗ về: “Đều đẹp cả, đều đẹp, bằng nhau, bằng nhau, nói tiếp đi ha!”
Nham Long giơ nắm đấm gầm gừ với tên thương binh đó, kế đó mới tiếp tục nói, nước miếng văng tùm lum: “Nói đến nhân vật làm mưa làm gió trong cuộc thi tuyển lần trước thì rất nhiều. Tôi kể từng nhân vật trên Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng cho mọi người nghe. Bọn họ là Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật quốc, tâm hồn phẳng lặng như nước, không gợn chút sóng; Nữ nghệ sĩ Tiêu Tử Phong du hành đại lục, đa tài đa nghệ, giỏi nghề ca múa; Nữ vương Lâu Lan quốc Tinh Tuyệt tâm cao khí ngạo, không vướng bụi trần; Trưởng công chúa Y Lan quốc Tiêu Phật Trang, trầm tĩnh đoan trang, thanh tâm quả dục; Lục công chúa Đường Xuyên Đường Thanh Tư, ai oán tú lệ, như mây mù trên biển ngưng đọng; Long Kinh quốc Nam Cung Hiểu Điệp, thông minh khéo léo, tinh minh lanh lẹ; Ngọc Kinh quốc Mộ Dung Trúc Vận, hoa mai lững lờ trôi, trúc ảnh tâm cầm; Hoàng hậu Lạc Na Nạp Lan Tĩnh Vũ, điềm tĩnh đoan trang, cao quý thanh nhã; Hoàng hậu Y Lệ Nạp Phượng Lam Vũ, trang điểm cầu kỳ, vẻ đẹp rực rỡ; Nữ vương Tô Khắc La Tô Phỉ Thái Vi, ung dung cao quý, phong vận mê người; Chưởng môn nhân Thánh điện Tân Đế Lôi Lạp, cao ngạo lãnh diễm, cẩn trọng trí tuệ; Còn có một người nữa là truyền nhân Hương Tuyết Hải U Nhược Tử La, thần bí u nhã, có vẻ thanh cao thoát tục. Ngoài mười hai người trên Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng ra, còn có hai mươi bốn người dự bị, thật sự là đếm không hết, người nào cũng trăm hoa khoe sắc, đẹp lộng lẫy, khiến người ta nhìn không kịp...”
Thương binh đó cảm thán: “Ôi, các nhân vật trong Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng đó, giá như có thể nhìn thấy một lần thì có chết cũng không oán. Đáng tiếc, ngoài nữ vương chúng tôi ra, tôi chưa từng được thấy ai nữa. Vốn dĩ ba năm trước, tôi định tìm cách tới tận nơi xem, ai ngờ sau đó Mĩ Ni Tư chiến loạn liên miên, vô phương thoát thân. Thực là ôm hận thiên thu, ôi, giờ mỗi lần nghĩ lại là hối hận muốn chết.”
Dương Túc Phong ngây người, hỏi: “Đến đâu thì có thể gặp họ?”
Nham Long định trả lời thì một cơn gió lùa qua, làm y bắt đầu ho khục khục, thương binh kia cười đáp: “Sao gặp bọn họ dễ vậy được? Những người đó, không phải quý tộc hoàng gia thì cũng là nhân vật đương quyền của các đại môn phái, đâu phải muốn gặp là gặp? Tôi phí hết sức lực cả đời cũng chỉ nhìn thấy nữ vương lờ mờ từ xa, người khác đại khái không có cơ hội. Bất quá 9 năm sau, nếu không chết, bất luận thế nào tôi cũng muốn tham dự cuộc tuyển chọn Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng lần tới. Tính ra thì, lần tới là lần tổ chức thứ 13, địa điểm cử hành phải là Tang Tháp Lộ Kì Á ở Nhược Lan quốc. Đến chừng đó, kiểu gì sư trưởng cũng phải cho tôi nghỉ phép nha!”
Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt: “Cái đó đương nhiên rồi!”
Tang Cách cũng mê mẩn cực độ, hai mắt sáng rỡ, hào hứng nói: “Chừng đó bất luận thế nào tôi cũng phải tới Nhược Lan quốc xem mới được!”
Dương Túc Phong cũng háo hức không kém, hỏi: “Lần kế sẽ chọn ra bao nhiêu người hấp dẫn vậy? Bỏ phiếu ra sao?”
Nham Long cuối cùng cũng ho xong, mặt đỏ gay, nhịn không nổi lại mở miệng, nói giọng tiếc rẻ: “Đâu có nhanh dữ vậy, chí ít cũng sáu bảy năm nữa. Có điều, hiện giờ đã có người nhanh mắt chọn trúng được mấy người, đang chỉnh lí hồ sư tư liệu và sự tích bình sinh của họ làm tư liệu tham khảo cho cuộc tranh tuyển 9 năm nữa. Ví dụ như Úc Thủy Lan Nhược, Phương Phỉ Thanh Sương, Nga Nhân Tuyết, Cung Tử Yên, Tố Y Tần Tranh, Bạch Tuyết, đều là những nhân tài mới xuất hiện, được không ít người ủng hộ.”
Tang Cách cười híp mắt: “Nếu bỏ phiếu, tất nhiên là tôi bỏ cho Úc Thủy Lan Nhược rồi, đó là quy củ xa xưa của bọn tôi, vĩnh viễn ủng hộ Hải Thiên Phật quốc!”
Thương binh vui vẻ nói: “Tôi chắc chắn bỏ phiếu cho Phương Phỉ Thanh Sương!”
Dương Túc Phong nói: “A, đó chẳng phải thánh nữ Ma Ni giáo hay sao? Sao lại bỏ phiếu cho cô ta?”
Tên thương binh thản nhiên như không: “Bình chọn Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng không tính đến nhân tố chính trị, chỉ cần nhan sắc và tài năng là đủ!”
Nham Long cũng gật đầu lia lịa, hào hứng nói: “Tôi cũng nghĩ vậy! Có điều tôi không bầu cho Phương Phỉ Thanh Sương mà là Úc Thủy Lan Nhược! Hải Thiên Phật quốc mỗi năm lại xuất hiện một nữ đệ tử, đều là thần tượng của tôi đó...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.