Chương 299: Bão táp (7)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Quân đội Lỗ Ni mặc dù nhân số đông đảo, nhưng ở trên sơn đạo chật hẹp, căn bản không thể triển khai, bọn chúng úp sấp trên mặt đất, cũng không thể nổ súng hữu hiệu, rất nhiều tên theo bản năng dựa vào rừng gai bên đường làm yểm hộ, kết quá bị gai đâm rống lên ầm ĩ, lại vội vàng nhảy ra, trở thành bia tập bắn của quân Lam Vũ.
Lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ thế như trẻ tre, mau chóng đem quân đội Lỗ Ni Cắt thành nhiều đoạn, sau đó tức tốc tụ lại ở giữa.
Trong chớp mắt, đội ngũ của quân đội Lỗ Ni đã bị chặt đứt ngang lưng, quân đội Lỗ Ni phía trước không biết ở giữa xảy ra truyện gì, quân đội Lỗ Ni phía sau cũng không biết ở giữa xảy ra chuyện gì. Bọn chúng muốn quay lại, nhưng sơn đạo hạn chế hành động của bọn chúng, bọn chúng chỉ đành bất lực nhìn đội ngũ trung gian kịch chiến, nhìn từng làn khói đen bốc lên, nghe tiếng nổ và tiếng súng nối nhau vang lên.
Quân đội Lỗ Ni mặc dù được trang bị súng rãnh xoắn, nhưng loại súng này hiển nhiên đã có chút cũ kỹ rồi, chỉ có thể bắn được một lần, sau đó cần phải lắp đạn, tầm đạn bắn căn bản không tới được quân Lam Vũ, hơn nữa ở trên sơn đạo chật hẹp dốc ngược này, phương pháp xạ kích tam đoạn thức giáo quan Cáp Lạp Lôi dạy bọn chúng cũng căn bản không thể thi triển, xạ kích lẻ tẻ tuyệt nhiên chẳng thể làm hại được chiến sĩ quân Lam Vũ võ trang toàn bộ.
Thế nhưng, Nại Mục Tư dù sao cũng là tướng quân có tiếng của Lỗ Ni Lợi Á, mặc dù chân què rồi, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh. Hắn tức tốc nằm xuống, sau đó chỉ huy chiến sĩ Lỗ Ni bên người vây thành mấy vòng tròn nhỏ, nòng súng hướng ra ngoài. Người bên cạnh hắn rất ít, nhưng một khi hắn gặp nguy hiểm, lập tức có bộ đội dũng cảm quên minh tiến sát tới hắn, cho dù không ngừng có người ngã xuống dưới súng của quân Lam Vũ cũng bất chấp.
Trong khoảnh khắc, bên cạnh Nại Mục Tư đã tụ tập gần sáu mươi người, không biết có phải là hắn đối với súng rãnh xoắn có chút phản cảm hay không, hoặc là hắn quá truyền thông, đám bộ đội tụ tập tới bên cạnh hắn, trang bị đều là cung tiễn và trường mâu, nhất là cung Kinh Cức Điểu, loại cung tạo hình độc đáo này vừa nhìn là biết có lực sát thương cực lớn.
Đám người Nại Mục Tư tức tốc di động tới một ngọn đồi nhỏ, dựa vào ngọn đồi nhỏ chống cự lại quân Lam Vũ đang từ bốn phương tám hướng xông tới.
Hai chiến sĩ quân Lam Vũ dùng tốc độ nhanh nhất, cầm súng tiểu liên AK47 xông tới ngọn đồi nhỏ chỗ Nại Mục Tư, nhưng sườn đồi trơn trượt, hai người đều bị ngã, vội vàng đứng dậy, kết quả không cẩn thận bị mũi tên của cung Kinh Cức Điểu bắn trúng, mặc dù tránh rất nhanh, nhưng cũng bị bắn trúng chân, tức thì không đứng vững được, từ trên ngọn đồi lăn xuống, nhưng hai tên cung tiễn thủ Lỗ Ni cũng bị đạn của súng tiểu liên bắn trúng, cung từ trên ngọn đồi lăn xuống.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ tiến lên phía sau cũng có người bị cung Kinh Cức Điểu bắn trúng. Nhưng vẫn nửa quỳ trên mắt đất chiến đấu cung cấp hỏa lực cho đồng bạn tiến lên. Những tên Lỗ Ni cuồng chiến sĩ bất chấp tất cả đứng lên bắn cung kia lập tức bị giết sạch, thi thể ngổn ngang lăn xuống.
Thế nhưng tàn dư của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vẫn anh dũng khác thường, cho dù mỗi lần bắn một phát cung đều có kẻ mất mạng, nhưng bọn chúng vẫn kiên trì không ngừng bắn ra, tới tận khi bản thân cuối cùng cũng ngã xuống.
“Con mẹ nó!” Đao Vô Phong thấp giọng chửi một câu, sốt ruột đứng lên.
Một đơn vị lục quân đặc chiến đội khác do Đồ Đấu Châu suất lĩnh chính đang dời sông lấp biển ở trong cảng Lỗ Đạt, chiến tích huy hoàng, nếu như bản thân mình ngay cả một nhiệm vụ bắt bớ nho nhỏ cũng không hoàn thành được, sau này không cần làm người trước mặt Đồ Đấu Châu nữa rồi.
“Ninh Ba! Ở đâu vậy, đang làm gì thế?” Đao Vô Phong bừng bừng nổi giận quát.
Phó đội trưởng Ninh Ba là tay súng bắn tỉa nổi tiếng, nhìn thấy loại tình huống này vội vàng từ cách đó không xa quay người lại, lập tức nâng súng đoàn một cái, một tiên Lỗ Ni cung tiễn thủ vừa mới đứng lên được một nửa, muốn bắn cung, kế quả bị một phát súng của Ninh Ba bắn trúng đầu, tức thì não bắn tung tóe, ngã cắm mặt xuống đất.
“Rắc rắc!” Ninh Ba mau chóng nạp đạn.
Tên Lỗ Ni cung tiễn thủ thứ hai vừa mới lộ ra nửa cái đầu, Ninh Ba liền cho một phát xung bắn hắn gục xuống trên ngọn đồi, đầu gục ra bên ngoài, ở mi tâm không nhừng nhỏ máu, cung Kinh Cức Điểu gẫy nát từ sườn núi chầm chầm trượt xuống, bên trên dính đầy máu tươi.
Đao Vô Phong phất tay, tập trung sáu tay súng bắn tỉa, thay phiên nhau phong tỏa ngọn đồi, chỉ cần có kẻ dám thò đầu ra, lập tức chỉ còn một con đường chết.
Các chiến sĩ còn lại kéo ùa tới, trên ngọn đồi còn có sau tên còn sống. Kết quả là năm tên kia bị giết hết, chỉ còn lại Nại Mục Tư vất vả vùng vẫy trong vũng bùn. Nại Mục Tư muốn giơ kiếm tự sát, nhưng bị một phát súng bắn rơi đoản kiếm, lập tức liền bị hai chiến sĩ quân Lam Vũ một trái một phải cắp lên, bọn họ đem Nại Mục Tư kẹp ở giữa, dưới sự yếm hộ của các chiến hữu khác, cấp tốc rút lui.
Đao Vô Phong thở phào, nhìn đồng hồ, 11 giờ 16 phút 37 giây.
“Rút!” Đao Vô Phong xem xét bốn phía, bình tĩnh ra hiệu rút lui.
Lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ đan xen nhau rút lui, rất nhanh đã rút tới một sườn núi nhỏ ngoài 5 kilomet. Đám quân đội Lỗ Ni bị tập kích còn chưa biết xảy ra việc gì, không ngờ lại không phái binh truy cản.
“Ngươi chính là Nại Mục Tư? Quân trưởng quân thứ 34?” Đao Vô Phong khoát tay, bảo người thả Nại Mục Tư ra.
Nại Mục Tư hiển nhiên thần tình cực kỳ đau đớn, vừa rồi lúc bị tập kích, hắn kéo cái chân què đi ẩn nấp, đã làm tổn thương nặng nề chân của mình, liền sau đó lại bị hai đại hán của quân Lam Vũ kẹp chạy cả một đoạn đường, cái chân bị thương càng đau dữ dội. Bất quá, thần tình của hắn lại chẳng có chỗ nào sợ hãi, mặc dù biết mình đã rơi vào trong tay địch, nhưng vẫn rất trấn tĩnh.
“Ta là… Nại Mục Tư... các ngươi là…” Nại Mục Tư trầm ngâm nói, kỳ thực hắn chẳng cần hỏi, từ trên quân trang hắn đã hiểu được thân phận của đối phương rồi. Đối với việc quân Lam Vũ đột ngột xuất hiện, hắn chỉ có thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, đúng là hắn không thể ngờ được quân Lam Vũ lại có thể có bộ đội xuất hiện ở trước mặt mình.
Dựa theo ước đoán của hắn, quân Lam Vũ hiện giờ phải ở trên biển hoặc là trên bãi cát.
“Rất tốt, Nại Mục Tư, kẻ chúng ta tìm chính là ngươi.” Đao Vô Phong cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng bóc, thậm chí còn lịch sự đưa tay ra, bất quá trên tay hắn còn có rất nhiều nước bùn.
Nhưng, hiển nhiên là trong còn mắt Nại Mục Tư, hàm răng trắng này của Đao Vô Phong lại khủng bố như răng nanh của cá mập trắng, hắn đương nhiên sẽ không nắm tay cùng kẻ địch, cho dù là kẻ địch hiện giờ sắp một đao chém đứt đầu hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Nại Mục Tư lạnh lùng nói.
Đao Vô Phong cười cười, bất quá nụ cười đúng làm không thể làm người ta thoải mái cho lắm, hắn từ trong lòng móc ra một cái gói nhỏ dùng nhựa chống thấm nước gói lấy, từ bên trong lấy ra một xấp tư liệu, bận rộn nhưng vẫn thong dong nói: “Chẳng làm gì cả, đây là một số thứ ông chủ của ta bảo ta đưa ngươi xem.”
Nại Mục Tư hồ nghi nhận lấy, lạnh lùng cúi đầu xem, kết quả chỉ xem được một phần ba, sắc mặt đã nhợt nhạt vô cùng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, giống như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ, cho nên với thần kinh kiên cường của hắn cũng không thể nào chịu được.
Đao Vô Phong chăm chú nhìn thần sắc của hắn biến hóa, giọng nói từ từ trở nên lạnh lùng, bất quá không hề tỏ ra sốt ruột, chỉ lãnh đạm nói: “Nhìn sắc mặt của ngươi, thì hẳn người đã biết hậu quả của việc này.”
Nại Mục Tư hít sâu một hơi, thần tình rất phức tạp, hồi lâu sau ánh mắt quắc lên nhìn chằm chằm vào Đao Vô Phong, giọng khàn mà thiếu lưu loát: “Làm sao các ngươi biết được những tin tức này? Ta quả thực không thể tưởng tượng…”
Đao Vô Phong cười nhạt, chậm rãi nói: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Nại Mục Tư khó khăn nuốt một miếng nước bọt, chậm rãi nói: “Ta có thẻ làm gì? Các ngươi cần ta làm những gì?”
Đao Vô Phong bình tĩnh nói: “Dẫn bộ đội của ngươi tới chỗ này, sau đó buông vũ khí.”
Nại Mục Tư nói theo bản năng: “Ta không thể…”
Đao Vô Phong không nói gì, chỉ đưa cho hắn một phong thư dán kín.
Do dự hồi lâu, Nại Mục Tư mới run rẩy nhận lấy phong thư.
Đạo Vô Phong lạnh nhạt nói: “Cái này là ông chủ của ta tự tay viết cho ngươi.”
Nại Mục Tư do dự một chút, mới chậm rãi lấy ra một con dao gấp nhỏ, rạch phong thư.
Bên trong đúng là thư do Dương Túc Phong tự tay viết, chỉ có một tờ giấy, chữ viết rất ẩu nhưng còn có thể miễn cưỡng hiểu được.
Nại Mục Tư xem thư, thần sắc biến hóa không ngừng, trong lòng tựa hồ đang giao chiến kịch liệt, hồi lâu sau mới ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chậm rãi hạ bức thư xuống, thống khổ lặc đầu, rồi chậm rãi nói: “Được rồi, ta.. dựa theo ý của các ngươi đi làm là được.”
Đao Vô Phong gật gù, tán thưởng nói: “Rất tốt, Phong lĩnh rất vui mừng vì lựa chọn của ngươi. Hiện giờ, ngươi có vị bằng hữu muốn gặp mặt ngươi.”
Nai Mục Tư hồ nghi hỏi: “Bằng hữu của ta? Ai? Ở đâu?”
Bón người Ni Mục Lai lặng lẽ xuất hiện, giọng nói có chút run rẩy: “Nại Mục Tư, huynh đệ của ta, ta ở đằng sau ngươi.”
Nại Mục Tư giật mình quay người lại, không thể tin nồi nhìn quân nhân không hề có bất kỳ ký hiệu và huy chương nào, con mắt tức thì mở tới mức lớn nhất, hô hấp túc thì trở nên nặng nề, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Ni Mục Lai huynh đệ, là người sao? Thực sự là ngươi sao?”
Lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ thế như trẻ tre, mau chóng đem quân đội Lỗ Ni Cắt thành nhiều đoạn, sau đó tức tốc tụ lại ở giữa.
Trong chớp mắt, đội ngũ của quân đội Lỗ Ni đã bị chặt đứt ngang lưng, quân đội Lỗ Ni phía trước không biết ở giữa xảy ra truyện gì, quân đội Lỗ Ni phía sau cũng không biết ở giữa xảy ra chuyện gì. Bọn chúng muốn quay lại, nhưng sơn đạo hạn chế hành động của bọn chúng, bọn chúng chỉ đành bất lực nhìn đội ngũ trung gian kịch chiến, nhìn từng làn khói đen bốc lên, nghe tiếng nổ và tiếng súng nối nhau vang lên.
Quân đội Lỗ Ni mặc dù được trang bị súng rãnh xoắn, nhưng loại súng này hiển nhiên đã có chút cũ kỹ rồi, chỉ có thể bắn được một lần, sau đó cần phải lắp đạn, tầm đạn bắn căn bản không tới được quân Lam Vũ, hơn nữa ở trên sơn đạo chật hẹp dốc ngược này, phương pháp xạ kích tam đoạn thức giáo quan Cáp Lạp Lôi dạy bọn chúng cũng căn bản không thể thi triển, xạ kích lẻ tẻ tuyệt nhiên chẳng thể làm hại được chiến sĩ quân Lam Vũ võ trang toàn bộ.
Thế nhưng, Nại Mục Tư dù sao cũng là tướng quân có tiếng của Lỗ Ni Lợi Á, mặc dù chân què rồi, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh. Hắn tức tốc nằm xuống, sau đó chỉ huy chiến sĩ Lỗ Ni bên người vây thành mấy vòng tròn nhỏ, nòng súng hướng ra ngoài. Người bên cạnh hắn rất ít, nhưng một khi hắn gặp nguy hiểm, lập tức có bộ đội dũng cảm quên minh tiến sát tới hắn, cho dù không ngừng có người ngã xuống dưới súng của quân Lam Vũ cũng bất chấp.
Trong khoảnh khắc, bên cạnh Nại Mục Tư đã tụ tập gần sáu mươi người, không biết có phải là hắn đối với súng rãnh xoắn có chút phản cảm hay không, hoặc là hắn quá truyền thông, đám bộ đội tụ tập tới bên cạnh hắn, trang bị đều là cung tiễn và trường mâu, nhất là cung Kinh Cức Điểu, loại cung tạo hình độc đáo này vừa nhìn là biết có lực sát thương cực lớn.
Đám người Nại Mục Tư tức tốc di động tới một ngọn đồi nhỏ, dựa vào ngọn đồi nhỏ chống cự lại quân Lam Vũ đang từ bốn phương tám hướng xông tới.
Hai chiến sĩ quân Lam Vũ dùng tốc độ nhanh nhất, cầm súng tiểu liên AK47 xông tới ngọn đồi nhỏ chỗ Nại Mục Tư, nhưng sườn đồi trơn trượt, hai người đều bị ngã, vội vàng đứng dậy, kết quả không cẩn thận bị mũi tên của cung Kinh Cức Điểu bắn trúng, mặc dù tránh rất nhanh, nhưng cũng bị bắn trúng chân, tức thì không đứng vững được, từ trên ngọn đồi lăn xuống, nhưng hai tên cung tiễn thủ Lỗ Ni cũng bị đạn của súng tiểu liên bắn trúng, cung từ trên ngọn đồi lăn xuống.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ tiến lên phía sau cũng có người bị cung Kinh Cức Điểu bắn trúng. Nhưng vẫn nửa quỳ trên mắt đất chiến đấu cung cấp hỏa lực cho đồng bạn tiến lên. Những tên Lỗ Ni cuồng chiến sĩ bất chấp tất cả đứng lên bắn cung kia lập tức bị giết sạch, thi thể ngổn ngang lăn xuống.
Thế nhưng tàn dư của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vẫn anh dũng khác thường, cho dù mỗi lần bắn một phát cung đều có kẻ mất mạng, nhưng bọn chúng vẫn kiên trì không ngừng bắn ra, tới tận khi bản thân cuối cùng cũng ngã xuống.
“Con mẹ nó!” Đao Vô Phong thấp giọng chửi một câu, sốt ruột đứng lên.
Một đơn vị lục quân đặc chiến đội khác do Đồ Đấu Châu suất lĩnh chính đang dời sông lấp biển ở trong cảng Lỗ Đạt, chiến tích huy hoàng, nếu như bản thân mình ngay cả một nhiệm vụ bắt bớ nho nhỏ cũng không hoàn thành được, sau này không cần làm người trước mặt Đồ Đấu Châu nữa rồi.
“Ninh Ba! Ở đâu vậy, đang làm gì thế?” Đao Vô Phong bừng bừng nổi giận quát.
Phó đội trưởng Ninh Ba là tay súng bắn tỉa nổi tiếng, nhìn thấy loại tình huống này vội vàng từ cách đó không xa quay người lại, lập tức nâng súng đoàn một cái, một tiên Lỗ Ni cung tiễn thủ vừa mới đứng lên được một nửa, muốn bắn cung, kế quả bị một phát súng của Ninh Ba bắn trúng đầu, tức thì não bắn tung tóe, ngã cắm mặt xuống đất.
“Rắc rắc!” Ninh Ba mau chóng nạp đạn.
Tên Lỗ Ni cung tiễn thủ thứ hai vừa mới lộ ra nửa cái đầu, Ninh Ba liền cho một phát xung bắn hắn gục xuống trên ngọn đồi, đầu gục ra bên ngoài, ở mi tâm không nhừng nhỏ máu, cung Kinh Cức Điểu gẫy nát từ sườn núi chầm chầm trượt xuống, bên trên dính đầy máu tươi.
Đao Vô Phong phất tay, tập trung sáu tay súng bắn tỉa, thay phiên nhau phong tỏa ngọn đồi, chỉ cần có kẻ dám thò đầu ra, lập tức chỉ còn một con đường chết.
Các chiến sĩ còn lại kéo ùa tới, trên ngọn đồi còn có sau tên còn sống. Kết quả là năm tên kia bị giết hết, chỉ còn lại Nại Mục Tư vất vả vùng vẫy trong vũng bùn. Nại Mục Tư muốn giơ kiếm tự sát, nhưng bị một phát súng bắn rơi đoản kiếm, lập tức liền bị hai chiến sĩ quân Lam Vũ một trái một phải cắp lên, bọn họ đem Nại Mục Tư kẹp ở giữa, dưới sự yếm hộ của các chiến hữu khác, cấp tốc rút lui.
Đao Vô Phong thở phào, nhìn đồng hồ, 11 giờ 16 phút 37 giây.
“Rút!” Đao Vô Phong xem xét bốn phía, bình tĩnh ra hiệu rút lui.
Lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ đan xen nhau rút lui, rất nhanh đã rút tới một sườn núi nhỏ ngoài 5 kilomet. Đám quân đội Lỗ Ni bị tập kích còn chưa biết xảy ra việc gì, không ngờ lại không phái binh truy cản.
“Ngươi chính là Nại Mục Tư? Quân trưởng quân thứ 34?” Đao Vô Phong khoát tay, bảo người thả Nại Mục Tư ra.
Nại Mục Tư hiển nhiên thần tình cực kỳ đau đớn, vừa rồi lúc bị tập kích, hắn kéo cái chân què đi ẩn nấp, đã làm tổn thương nặng nề chân của mình, liền sau đó lại bị hai đại hán của quân Lam Vũ kẹp chạy cả một đoạn đường, cái chân bị thương càng đau dữ dội. Bất quá, thần tình của hắn lại chẳng có chỗ nào sợ hãi, mặc dù biết mình đã rơi vào trong tay địch, nhưng vẫn rất trấn tĩnh.
“Ta là… Nại Mục Tư... các ngươi là…” Nại Mục Tư trầm ngâm nói, kỳ thực hắn chẳng cần hỏi, từ trên quân trang hắn đã hiểu được thân phận của đối phương rồi. Đối với việc quân Lam Vũ đột ngột xuất hiện, hắn chỉ có thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, đúng là hắn không thể ngờ được quân Lam Vũ lại có thể có bộ đội xuất hiện ở trước mặt mình.
Dựa theo ước đoán của hắn, quân Lam Vũ hiện giờ phải ở trên biển hoặc là trên bãi cát.
“Rất tốt, Nại Mục Tư, kẻ chúng ta tìm chính là ngươi.” Đao Vô Phong cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng bóc, thậm chí còn lịch sự đưa tay ra, bất quá trên tay hắn còn có rất nhiều nước bùn.
Nhưng, hiển nhiên là trong còn mắt Nại Mục Tư, hàm răng trắng này của Đao Vô Phong lại khủng bố như răng nanh của cá mập trắng, hắn đương nhiên sẽ không nắm tay cùng kẻ địch, cho dù là kẻ địch hiện giờ sắp một đao chém đứt đầu hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Nại Mục Tư lạnh lùng nói.
Đao Vô Phong cười cười, bất quá nụ cười đúng làm không thể làm người ta thoải mái cho lắm, hắn từ trong lòng móc ra một cái gói nhỏ dùng nhựa chống thấm nước gói lấy, từ bên trong lấy ra một xấp tư liệu, bận rộn nhưng vẫn thong dong nói: “Chẳng làm gì cả, đây là một số thứ ông chủ của ta bảo ta đưa ngươi xem.”
Nại Mục Tư hồ nghi nhận lấy, lạnh lùng cúi đầu xem, kết quả chỉ xem được một phần ba, sắc mặt đã nhợt nhạt vô cùng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, giống như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ, cho nên với thần kinh kiên cường của hắn cũng không thể nào chịu được.
Đao Vô Phong chăm chú nhìn thần sắc của hắn biến hóa, giọng nói từ từ trở nên lạnh lùng, bất quá không hề tỏ ra sốt ruột, chỉ lãnh đạm nói: “Nhìn sắc mặt của ngươi, thì hẳn người đã biết hậu quả của việc này.”
Nại Mục Tư hít sâu một hơi, thần tình rất phức tạp, hồi lâu sau ánh mắt quắc lên nhìn chằm chằm vào Đao Vô Phong, giọng khàn mà thiếu lưu loát: “Làm sao các ngươi biết được những tin tức này? Ta quả thực không thể tưởng tượng…”
Đao Vô Phong cười nhạt, chậm rãi nói: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Nại Mục Tư khó khăn nuốt một miếng nước bọt, chậm rãi nói: “Ta có thẻ làm gì? Các ngươi cần ta làm những gì?”
Đao Vô Phong bình tĩnh nói: “Dẫn bộ đội của ngươi tới chỗ này, sau đó buông vũ khí.”
Nại Mục Tư nói theo bản năng: “Ta không thể…”
Đao Vô Phong không nói gì, chỉ đưa cho hắn một phong thư dán kín.
Do dự hồi lâu, Nại Mục Tư mới run rẩy nhận lấy phong thư.
Đạo Vô Phong lạnh nhạt nói: “Cái này là ông chủ của ta tự tay viết cho ngươi.”
Nại Mục Tư do dự một chút, mới chậm rãi lấy ra một con dao gấp nhỏ, rạch phong thư.
Bên trong đúng là thư do Dương Túc Phong tự tay viết, chỉ có một tờ giấy, chữ viết rất ẩu nhưng còn có thể miễn cưỡng hiểu được.
Nại Mục Tư xem thư, thần sắc biến hóa không ngừng, trong lòng tựa hồ đang giao chiến kịch liệt, hồi lâu sau mới ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chậm rãi hạ bức thư xuống, thống khổ lặc đầu, rồi chậm rãi nói: “Được rồi, ta.. dựa theo ý của các ngươi đi làm là được.”
Đao Vô Phong gật gù, tán thưởng nói: “Rất tốt, Phong lĩnh rất vui mừng vì lựa chọn của ngươi. Hiện giờ, ngươi có vị bằng hữu muốn gặp mặt ngươi.”
Nai Mục Tư hồ nghi hỏi: “Bằng hữu của ta? Ai? Ở đâu?”
Bón người Ni Mục Lai lặng lẽ xuất hiện, giọng nói có chút run rẩy: “Nại Mục Tư, huynh đệ của ta, ta ở đằng sau ngươi.”
Nại Mục Tư giật mình quay người lại, không thể tin nồi nhìn quân nhân không hề có bất kỳ ký hiệu và huy chương nào, con mắt tức thì mở tới mức lớn nhất, hô hấp túc thì trở nên nặng nề, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Ni Mục Lai huynh đệ, là người sao? Thực sự là ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.