Chương 168: Bão tố tử vong(1)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Dương Túc Phong bất động thanh sắc, không giận không hờn, thản nhiên nói: “Thượng tá La Đức Tư Cưu thân ái, ta mời các ngươi đến đây, chính là muốn cho các ngươi chứng kiến tận mắt một chút, lúc đó ta cùng với Ô Mạn Lặc Tư, đến cùng ai sẽ mạnh hơn ai. Ta không thể nói gì nhiều, chỉ có thể dùng sự thật ở đây để chứng minh.”
La Đức Tư Cưu và Minh Đức Lâm thần sắc không hề che giấu vẻ khinh thường, ý tứ vô cùng rõ ràng, lấy không đến hai ngàn người để chống lại cuộc tấn công hơn năm vạn người của Ô Mạn Lặc Tư, như vậy không phải gọi là lấy trứng chọi đá thì là cái gì?
Long Duệ đưa tới thư khuyên hàng của Ô Mạn Lặc Tư, nhất thời trong chốc lát không gian trở nên trầm mặc.
Thư khuyên hàng không phải do đích thân Ô Mạn Lặc Tư viết, nhưng ở phía dưới thì lại có chữ ký của hắn, chữ ký của hắn cùng với vóc dáng ngăm đen và lùn của hắn thật giống nhau, có vẻ có lực vô cùng, lực xuyên thấu tới mặt bên kia. Nội dung thư tín cũng không hay ho gì, Ô Mạn Lặc Tư rốt cục cũng biết thân phận đích thực của Dương Túc Phong, bởi vậy vừa bắt đầu là đã chỉ trích Lam Vũ quân không nên tham gia vào nội chính ở Cách Lai Mĩ, hắn yêu cầu Dương Túc Phong lập tức dẫn quân rút lui khỏi Cách Lai Mỹ, nếu không hắn sẽ phát động công kích mãnh liệt, đem toàn bộ Lam Vũ quân tiêu diệt. Trong thư tín còn nhắc đến đại thần ngoại giao Đường Tư, Đường Tư cũng nghiêm khắc yêu cầu Dương Túc Phong lập tức rút quân khỏi Cách Lai Mỹ.
“Khốn kiếp! Lời như vậy hắn cũng nói ra miệng được?” Dương Túc Phong tức giận mắng một tiếng tên Đường Tư hỗn đản, tiện tay đem thư hàng ném xuống, sau đó lập tức bảo Tài Miểu Miểu làm một phần nội dung không khác lắm khuyên hàng, chỉ trích Ô Mạn Lặc Tư làm độc tài thống trị, khiến cho Cách Lai Mỹ tắm máu, lòng người hoảng sợ....
Tài Miểu Miểu có chút do dự nói: “Lòng người hoảng sợ? Dường như không có chuyện này thì phải?”
Dương Túc Phong không cho là đúng bĩu môi nói: “Mặc kệ hắn có hay không, ngươi còn nghĩ ra tội danh nào khác không, cấp cho hắn thêm vài cái nữa....”
Dương Túc Phong kiên quyết yêu cầu Ô Mạn Lặc Tư lập tức giải tán Thiết huyết vệ đội, công khai phát biểu xuống đài tuyên ngôn, đem chính quyền trả lại cho Y Toa Bối Nhĩ công chúa.
Thư khuyên hàng rất nhanh được gửi đi, Ô Mạn Lặc Tư lập tức tấn công mãnh liệt Dương Túc Phong như đáp lại rằng: “Không biết trời cao đất rộng.”
Rạng sáng lúc một giờ hai mươi phút, quốc phòng quân của Cách Lai Mỹ chính thức phát động tấn công mãnh liệt đối với nhà giam Cách Lai Mỹ.
Ngày 15 tháng 3. Đúng là lúc mặt trăng tròn, cũng là lúc trăng đẹp nhất, mặt trăng không đem lại cho Ni Tư cảng sự huy hoàng trên mỗi tấc đất, tuy nhiên, bên ngoài ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo ấy, lại sắp diễn ra tràng cảnh chiến đấu máu tanh nhất.
Đứng ở trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, dưới ánh trăng trong trẻo, quốc phòng quân đông nghịt từ Ni Tư cảng đến cảng hẻm nhỏ đều nổi lên, cách tiền tuyến hai ngàn thước điều chỉnh đội ngũ. An bài lộ tuyến tiến công, đơn giản nhìn sơ qua một chút, tổng nhân số ở đây không dưới hai vạn người, còn trang bị hơn mười xe hỏa pháo nhỏ, Ôn Mạn Lặc Tư quả thật là muốn được ăn cả ngả về không.
Khắc Lai Ô Địch Mã đưa cao ống nhòm. Cẩn thận quan sát tình hình địch nhân, sắc mặt của hắn ngày càng bình tĩnh, hiển nhiên ý thức được nguy hiểm của trận chiến này, cho dù hắn là tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng không tránh được có chút lo lắng, thế lực của Lam Vũ quân quả thật quá đơn bạc, chỉ bằng một phần mười đối phương. Quan sát một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói: “Ô Mạn Lặc Tư không tới, lĩnh quân là Ba Khắc Tư Cơ và Ngả Lực Khắc. Uhm, còn có cả Sa Mạn, Ô Mạn Lặc Tư cũng đã đem binh lực của Sa Mạn trở về rồi, tốc độ thật nhanh a!”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Sa Mạn ly khai vốn là một quân cờ trong cái bẫy để nhử chúng ta, nếu ta không mắc bẫy, hắn chũng chỉ đến đây giúp vui mà thôi. Hắn tới quả thực rất đúng lúc, tốc độ cũng rất nhanh. Tuy nhiên, chỉ là triệu tập tới để chết thì có gì đáng ngạc nhiên?”
Khắc Lai Ô Địch Mã nhìn Dương Túc Phong một cái thật sâu, hiển nhiên cảm thấy hắn không nên xem nhẹ địch nhân như vậy.
La Đức Tư Cưu thủy chung không thay đổi được tật xấu là tính cách kiêu ngạo của mình. Lạnh lùng ngắt lời: “Binh lực chỉ bằng một phần mười, các ngươi có chắp cánh cũng không thể chạy thoát....” Lúc này đây, Tô Liệt đã sớm có chuẩn bị, không chờ hắn có cơ hội đắc ý, lời còn chưa dứt, đã đem hắn đánh ngất rồi.
“Ở đây đều là gia sản của Ô Mạn Lặc Tư....” Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nói một câu ý vị thâm trường, thanh âm có chút phiêu hốt, dường như trong không khí có chút nhẹ nhàng run rẩy, rất nhanh liền biến mất.
Dương Túc Phong liền hiểu được ý tứ của hắn.
Bộ đội phía trước chuẩn bị phát động tấn công đều là gia sản của Ô Mạn Lặc Tư , bao gồm hai ý tứ: “Một, chính là những bộ đội này đều bị Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối không chế, ý chí chiến đấu mãnh liệt và trung thành với Ô Mạn Lặc Tư, trang bị cùng huấn luyện đều rất tốt, tổng lực chiến đấu mạnh, phải cẩn thận ứng phó, một mặt khác, chính là Ô Mạn Lặc Tư dựa vào những bộ đội này để bảo vệ sự thống trị của chính mình, nếu như đánh gục bọn chúng, Ô Mạn Lặc Tư sẽ giống như chó nhà có tang, không còn thực lực để kiêu ngạo nữa, báng súng xuất uy quyền(giống như nắm tay ai cứng hơn), đây là đạo lý mỗi người đều hiểu.
Khắc Lai Ô Địch Mã đương nhiên hy vọng Dương Túc Phong có thể làm được cái thứ hai.
Dương Túc Phong chính mình cũng có tin tưởng.
Nhưng mà thần sắc của Minh Đức Lâm hiển nhiên không quá tán thành lòng tin của Dương Túc Phong, từ sắc mặt mừng rỡ của hắn cho thấy, hắn đối với Ô Mạn Lặc Tư vẫn tràn ngập tin tưởng, đối với lực chiến đấu của Thiết huyết vệ đội, hắn vẫn vô cùng tin tưởng, Thiết huyết vệ đội là quốc phòng quân có lực chiến đấu tốt nhất ở Cách Lai Mĩ, dùng mười đánh một, Lam Vũ quân có mạnh, thì cũng phải bị ép thành tro bụi mà thôi.
Ráng sáng lúc một giờ, làn sóng công kích thứ nhất bắt đầu.
Đợt tấn công bắt đầu ước chừng có hơn ba nghìn người, đều là thành viên của Thiết huyết vệ đội, quân phục màu đen có dấu hiệu hình tam giác, bọn họ đều dùng nước sơn đen bôi kín khuôn mặt, khom lưng im lặng bước tới, thoạt nhìn giống như ma quỷ từ trong địa ngục ra vậy. Hỏa pháo của địch nhân đã bắt đầu khai hỏa, âm thanh hỏa pháo ầm ầm xé tan sự yên tĩnh của Ni Tư cảng, mở đầu cho cuộc chiến đấu hoàn toàn triển khai. Lực lượng pháo binh của địch nhân rất mạnh, thế nhưng tầm bắn và uy lực nổ của chúng so với Bách kích pháo của Lam Vũ quân thật sự là lạc hậu hơn nhiều.
Lam Vũ quân lập tức khai pháo đánh trả, đạn pháo của song phương đen nhánh giữa bầu trời đêm, bên cạnh nhà giam Ngân Giáp Giác nổ ầm ầm, đạn pháo rơi vào trận địa của Lam Vũ quân cơ bản chỉ làm nổ lên một chút bùn đất không có gì nghiêm trọng, bởi vì Lam Vũ quân đã chuẩn bỉ đầy đủ công sự, đám quan binh thì đầu đội mũ sắt nằm trong công sự, nhưng bách kích pháo của Lam Vũ quân rơi vào trận địa của địch nhân, thì không giống như vậy, đạn pháo này sử dụng thuốc nổ Hắc Tác Kim cải tiến tính năng nổ mạnh hơn, mỗi phát đạn pháo đều kinh thiên động địa, có thể đem địch nhân gần đó nổ cho tan xương nát thịt, pháo thủ cũng không may mắn sống sót.
Thấy pháo kích của Lam Vũ quân, sắc mặt của Khắc Lai Ô Địch Mã mặc dù bình tĩnh, những vẫn nhịn không được toát ra một tia thần sắc kinh ngạc và hâm mộ, loại đạn pháo này nếu trang bị cho chiến hạm hải quân trong chiến đấu, chỉ cần bắn trúng mục tiêu hai ba phát là có thể đem chiến thuyền làm bằng gỗ nặng vài ngàn tấn của địch nhân đánh cho tan tành tro bụi.
Thiếu tá Minh Đức Lâm thì chỉ có thể trừng mắt nhìn quân của mình bị pháo binh của Lam Vũ quân bắn cho tối tăm mặt mày, tan thành từng mảnh, nhưng chính mình cũng không có biện pháp gì, hắn không cam lòng nắm chặt bàn tay, muốn xông lên liều mạng với Tô Liệt, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Liệt dùng súng 54 ngắm về phía ngực hắn, hắn không tự chủ được mà thành thành thật thật hơn. Không đến ba phút thời gian, hơn ba mươi đại pháo đã bị pháo binh của Lam Vũ quân toàn bộ bắn nát, bộ binh của Thiết huyết vệ đội chỉ có thể trong trường hợp không có pháo hỏa pháo yểm hộ mà phát động công kích.
Dương Túc Phong lẳng lặng đứng trên sườn núi, từ ống nhòm nhìn thấy địch nhân phát động tiến công. Đồng thời đánh giá kỹ một chút trận địa phòng ngự của phe mình. Dưới loại tình huống này, làm quan chỉ huy cao nhất, hắn đã bị tước đoạt quyền lợi tự mình giết địch, chỉ có thể đứng nhìn. Đương nhiên, ngẫu nhiên làm xướng ngôn viên thì vẫn có thể, chỉ có điều, hắn càng lúc càng ít nói, phong thái giống như đã từng nhiều lần nhắc nhở cẩn thận vậy, như vậy mới chân chính giống một người lãnh đạo.
Rất hiển nhiên, Ô Mạn Lặc Tư không biết tình hình binh lực của Lam Vũ quân, nếu như hắn biết binh lực của Lam Vũ quân ẩn nấp trong nhà giam Ngân Giáp Giác hơn hai ngàn năm trăm người, hơn nữa mỗi người đều được trang bị đến tận răng, hắn cũng sẽ không phái hơn ba nghìn người tham gia tấn công. Đương nhiên, địa hình chật hẹp nơi đây cũng khiến cho Ô Mạn Lặc Tư bị hạn chế phát huy.
Nhà giam Ngân Giáp Giác đối diện cửa chính địa hình thoáng nghiêng một chút, hình dáng cũng giống như một con sò biển, phần lớn gần sát Ni Tư cảng, nhưng mà càng đi vào nhà giam Ni Tư cảng, con đường càng hẹp. nơi chật hẹp nhất chỉ có không đến ba trăm thước, Lam Vũ quân tại đây bố trí một nghìn sáu trăm người, tạo thành ba đạo phòng tuyến, hình thành trận địa phòng ngự dày dặc, cho dù quân của Ô Mạn Lặc Tư có mọc thêm cánh đại bàng, cũng không cách nào tiến lại được.
Địch nhân càng lúc càng đến gần, binh lính xông vào trước đã có thể nhìn thấy diện mạo, nhưng trận địa của Lam Vũ quân vẫn vô cùng yên tĩnh, từng binh lính vẫn cúi đầu dưới chiến hào lẳng lặng chăm chú đợi địch nhân đến gần.
Một trăm thước.....
Khắc Lai Ô Địch Mã buông ống nhòm ra, nhìn Dương Túc Phong một chút, nhưng Dương Túc Phong không hề có chút phản ứng nào.
Năm mươi thước.....
Khắc Lai Ô Địch Mã nắm chặt nắm tay, dường như cảm thấy quá nguy hiểm.
Ba mươi thước.....
Khắc Lai Ô Địch Mã gần như không nhịn được muốn thay Dương Túc Phong lớn tiếng ra lệnh.
Thiết huyết vệ đội xông vào trước mặt dường như nhìn thấy diện mạo của những tên phòng thủ, mũ sắt của quan quân Lam Vũ quân màu đỏ hình ngũ giác có vẻ khiến cho người khác đặc biệt chú ý, chỉ cần vài giây là bọn chúng có thể phá tan phòng tuyến của đối phương, bởi vậy, bọn họ không kìm được mà tinh thần đại chấn, điên cuồng hò hét, bọn chúng hò hét giống như thủy triều dâng lên, cả Ni Tư cảng cũng trở nên sôi trào.
“Đát đát đát....” Dường như cùng lúc đó, tất cả súng Mã Khắc hạng nặng cùng với súng Mễ Kỳ Nhĩ cùng nhau gào thét, giống như gió lốc dồn dập mãnh liệt xẹt qua mặt biển, tạo nên vô số bọt biển.
Giống như có một trận cuồng phong bạo vũ xẹt qua, đội ngũ tiến công mãnh liệt của Thiết huyết vệ đội trong nháy mắt bị rơi vào mưa bom bão đạn bị đánh cho thất hồn lạc phách, không phải ngã xuống từng người, mà là từng đống lớn, súng Mã Khắc hạng nặng đan nhau phong tỏa tuyến đường tử vong, đạn như trút nước vô tình đổ xuống lên người những tên tiến công, can đảm không sợ chết như Thiết huyết vệ đội trước mặt súng Mã Khắc hạng nặng, thì phảng phất như tờ giấy yếu ớt mỏng manh vô cùng, không đến một phút đồng hồ, trong khoảng cách hai trăm thước đã không còn địch nhân nào có thể đứng được, tiếng đạn gào thét vẫn vô tình bắn xuống những thi thể dưới đất, khiến cho trên người bọn họ có cả trăm ngàn lỗ thủng.
Qua ống nhòm, hai tay Khắc Lai Ô Địch Mã dùng sức nhéo bản thân , dường như không thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt, con mắt cũng không tự chủ được mà mở trừng thật lớn, muốn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu tá Minh Đức Lâm thì trợn mắt há mồm không thể tin được, tình cảnh trước mắt thê thảm như chiến trường địa ngục a tu la vậy, cuối cùng mới thống khổ khép hai mắt lại.
Trong lòng Dương Túc Phong ít nhiều cũng có chút áy náy, đạn gào thét qua đi đem đi tính mạng một đám con người đang còn sống sờ sờ, bất luận khi còn sống bọn họ từng là thiện hay là ác, tính mạng con người, trước mặt súng Mã Khắc hạng nặng thì so với tờ giấy có gì khác nhau?
Nhưng đội ngũ Thiết huyết vệ đội phía sau vẫn tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước, bọn họ như một đám động vật không ý thức được, chỉ theo bản năng cất bước, cho đến khi bị mưa đạn dày đặc bắn chết. Quan quân phía sau bọn họ huy đao lóe sáng, rất nhiều quan quân phía sau tự mình chỉ huy phát động công kích, bọn họ đạp lên máu và thi thể vương vãi đầy trên mặt đất cố gắng hướng về nhà giam Ngân Giáp Giác mà chạy tới, nhưng súng đạn gào thét không chút lưu tình đã đem bọn họ bắn ngã toàn bộ, xác phơi đầy đất.
Mấy tên cầm cờ của Thiết huyết vệ đội cũng rất dễ làm mục tiêu khiến người khác chú ý, bọn họ gần như bị bắn thành cái rổ, quân kỳ cũng bị đạn bắn tan tành thành từng mảnh, lúc này một tên quan quân bưu hãn muốn đem quân kỳ giơ lên một lần nữa, nhưng Lam Vũ quân căn bản không cho bọn chúng bất cứ cơ hội nào, chẳng những quân kỳ bị xé nát, hơn nữa ngay cả cột cờ cũng bị bắn nổ thành từng mảnh.
Trong không gian chật hẹp, dưới hỏa lực dày đặc như vậy, căn bản là không hề có bất cứ góc chết nào.
Thời khắc Thiết huyết vệ đội bắt đầu tiến công, thì vận mệnh đã quyết định họ bị diệt vong rồi.
Hơn ba nghìn người tiến công không đến mười phút thì toàn quân đã bị tiêu diệt, trước trận địa Lam Vũ quân thi thể rải rác khắp nơi.
Nắm tay Khắc Lai Ô Địch Mã đang cầm ống nhìm đã toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng đã bị lực sát thương cường đại của Lam Vũ quân làm cho rung động hoàn toàn.
Thiếu tá Minh Đức Lâm hai mắt vô thần ngồi trên mặt đất, không còn dũng khí đối mặt với tất cả những thứ trước mặt.
Một lúc lâu, Khắc Lai Ô Địch Mã từ từ buông ống nhòm xuống, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Đó là vũ khí gì vậy?”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Súng Mã Khắc hạng nặng.”
Khắc Lai Ô Địch Mã không nói gì nữa, nhưng Dương Túc Phong phỏng chừng, cho đến chết, thì hắn cũng đã nhớ kỹ cái tên đại biểu cho tử vong này rồi.
Phong Phi vũ thần thái nhẹ nhàng tiêu sái đi lại, hời hợt nói: “Sư trưởng ba ngàn địch nhân tấn công đã bị đánh lùi.”
La Đức Tư Cưu và Minh Đức Lâm thần sắc không hề che giấu vẻ khinh thường, ý tứ vô cùng rõ ràng, lấy không đến hai ngàn người để chống lại cuộc tấn công hơn năm vạn người của Ô Mạn Lặc Tư, như vậy không phải gọi là lấy trứng chọi đá thì là cái gì?
Long Duệ đưa tới thư khuyên hàng của Ô Mạn Lặc Tư, nhất thời trong chốc lát không gian trở nên trầm mặc.
Thư khuyên hàng không phải do đích thân Ô Mạn Lặc Tư viết, nhưng ở phía dưới thì lại có chữ ký của hắn, chữ ký của hắn cùng với vóc dáng ngăm đen và lùn của hắn thật giống nhau, có vẻ có lực vô cùng, lực xuyên thấu tới mặt bên kia. Nội dung thư tín cũng không hay ho gì, Ô Mạn Lặc Tư rốt cục cũng biết thân phận đích thực của Dương Túc Phong, bởi vậy vừa bắt đầu là đã chỉ trích Lam Vũ quân không nên tham gia vào nội chính ở Cách Lai Mĩ, hắn yêu cầu Dương Túc Phong lập tức dẫn quân rút lui khỏi Cách Lai Mỹ, nếu không hắn sẽ phát động công kích mãnh liệt, đem toàn bộ Lam Vũ quân tiêu diệt. Trong thư tín còn nhắc đến đại thần ngoại giao Đường Tư, Đường Tư cũng nghiêm khắc yêu cầu Dương Túc Phong lập tức rút quân khỏi Cách Lai Mỹ.
“Khốn kiếp! Lời như vậy hắn cũng nói ra miệng được?” Dương Túc Phong tức giận mắng một tiếng tên Đường Tư hỗn đản, tiện tay đem thư hàng ném xuống, sau đó lập tức bảo Tài Miểu Miểu làm một phần nội dung không khác lắm khuyên hàng, chỉ trích Ô Mạn Lặc Tư làm độc tài thống trị, khiến cho Cách Lai Mỹ tắm máu, lòng người hoảng sợ....
Tài Miểu Miểu có chút do dự nói: “Lòng người hoảng sợ? Dường như không có chuyện này thì phải?”
Dương Túc Phong không cho là đúng bĩu môi nói: “Mặc kệ hắn có hay không, ngươi còn nghĩ ra tội danh nào khác không, cấp cho hắn thêm vài cái nữa....”
Dương Túc Phong kiên quyết yêu cầu Ô Mạn Lặc Tư lập tức giải tán Thiết huyết vệ đội, công khai phát biểu xuống đài tuyên ngôn, đem chính quyền trả lại cho Y Toa Bối Nhĩ công chúa.
Thư khuyên hàng rất nhanh được gửi đi, Ô Mạn Lặc Tư lập tức tấn công mãnh liệt Dương Túc Phong như đáp lại rằng: “Không biết trời cao đất rộng.”
Rạng sáng lúc một giờ hai mươi phút, quốc phòng quân của Cách Lai Mỹ chính thức phát động tấn công mãnh liệt đối với nhà giam Cách Lai Mỹ.
Ngày 15 tháng 3. Đúng là lúc mặt trăng tròn, cũng là lúc trăng đẹp nhất, mặt trăng không đem lại cho Ni Tư cảng sự huy hoàng trên mỗi tấc đất, tuy nhiên, bên ngoài ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo ấy, lại sắp diễn ra tràng cảnh chiến đấu máu tanh nhất.
Đứng ở trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, dưới ánh trăng trong trẻo, quốc phòng quân đông nghịt từ Ni Tư cảng đến cảng hẻm nhỏ đều nổi lên, cách tiền tuyến hai ngàn thước điều chỉnh đội ngũ. An bài lộ tuyến tiến công, đơn giản nhìn sơ qua một chút, tổng nhân số ở đây không dưới hai vạn người, còn trang bị hơn mười xe hỏa pháo nhỏ, Ôn Mạn Lặc Tư quả thật là muốn được ăn cả ngả về không.
Khắc Lai Ô Địch Mã đưa cao ống nhòm. Cẩn thận quan sát tình hình địch nhân, sắc mặt của hắn ngày càng bình tĩnh, hiển nhiên ý thức được nguy hiểm của trận chiến này, cho dù hắn là tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng không tránh được có chút lo lắng, thế lực của Lam Vũ quân quả thật quá đơn bạc, chỉ bằng một phần mười đối phương. Quan sát một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói: “Ô Mạn Lặc Tư không tới, lĩnh quân là Ba Khắc Tư Cơ và Ngả Lực Khắc. Uhm, còn có cả Sa Mạn, Ô Mạn Lặc Tư cũng đã đem binh lực của Sa Mạn trở về rồi, tốc độ thật nhanh a!”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Sa Mạn ly khai vốn là một quân cờ trong cái bẫy để nhử chúng ta, nếu ta không mắc bẫy, hắn chũng chỉ đến đây giúp vui mà thôi. Hắn tới quả thực rất đúng lúc, tốc độ cũng rất nhanh. Tuy nhiên, chỉ là triệu tập tới để chết thì có gì đáng ngạc nhiên?”
Khắc Lai Ô Địch Mã nhìn Dương Túc Phong một cái thật sâu, hiển nhiên cảm thấy hắn không nên xem nhẹ địch nhân như vậy.
La Đức Tư Cưu thủy chung không thay đổi được tật xấu là tính cách kiêu ngạo của mình. Lạnh lùng ngắt lời: “Binh lực chỉ bằng một phần mười, các ngươi có chắp cánh cũng không thể chạy thoát....” Lúc này đây, Tô Liệt đã sớm có chuẩn bị, không chờ hắn có cơ hội đắc ý, lời còn chưa dứt, đã đem hắn đánh ngất rồi.
“Ở đây đều là gia sản của Ô Mạn Lặc Tư....” Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nói một câu ý vị thâm trường, thanh âm có chút phiêu hốt, dường như trong không khí có chút nhẹ nhàng run rẩy, rất nhanh liền biến mất.
Dương Túc Phong liền hiểu được ý tứ của hắn.
Bộ đội phía trước chuẩn bị phát động tấn công đều là gia sản của Ô Mạn Lặc Tư , bao gồm hai ý tứ: “Một, chính là những bộ đội này đều bị Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối không chế, ý chí chiến đấu mãnh liệt và trung thành với Ô Mạn Lặc Tư, trang bị cùng huấn luyện đều rất tốt, tổng lực chiến đấu mạnh, phải cẩn thận ứng phó, một mặt khác, chính là Ô Mạn Lặc Tư dựa vào những bộ đội này để bảo vệ sự thống trị của chính mình, nếu như đánh gục bọn chúng, Ô Mạn Lặc Tư sẽ giống như chó nhà có tang, không còn thực lực để kiêu ngạo nữa, báng súng xuất uy quyền(giống như nắm tay ai cứng hơn), đây là đạo lý mỗi người đều hiểu.
Khắc Lai Ô Địch Mã đương nhiên hy vọng Dương Túc Phong có thể làm được cái thứ hai.
Dương Túc Phong chính mình cũng có tin tưởng.
Nhưng mà thần sắc của Minh Đức Lâm hiển nhiên không quá tán thành lòng tin của Dương Túc Phong, từ sắc mặt mừng rỡ của hắn cho thấy, hắn đối với Ô Mạn Lặc Tư vẫn tràn ngập tin tưởng, đối với lực chiến đấu của Thiết huyết vệ đội, hắn vẫn vô cùng tin tưởng, Thiết huyết vệ đội là quốc phòng quân có lực chiến đấu tốt nhất ở Cách Lai Mĩ, dùng mười đánh một, Lam Vũ quân có mạnh, thì cũng phải bị ép thành tro bụi mà thôi.
Ráng sáng lúc một giờ, làn sóng công kích thứ nhất bắt đầu.
Đợt tấn công bắt đầu ước chừng có hơn ba nghìn người, đều là thành viên của Thiết huyết vệ đội, quân phục màu đen có dấu hiệu hình tam giác, bọn họ đều dùng nước sơn đen bôi kín khuôn mặt, khom lưng im lặng bước tới, thoạt nhìn giống như ma quỷ từ trong địa ngục ra vậy. Hỏa pháo của địch nhân đã bắt đầu khai hỏa, âm thanh hỏa pháo ầm ầm xé tan sự yên tĩnh của Ni Tư cảng, mở đầu cho cuộc chiến đấu hoàn toàn triển khai. Lực lượng pháo binh của địch nhân rất mạnh, thế nhưng tầm bắn và uy lực nổ của chúng so với Bách kích pháo của Lam Vũ quân thật sự là lạc hậu hơn nhiều.
Lam Vũ quân lập tức khai pháo đánh trả, đạn pháo của song phương đen nhánh giữa bầu trời đêm, bên cạnh nhà giam Ngân Giáp Giác nổ ầm ầm, đạn pháo rơi vào trận địa của Lam Vũ quân cơ bản chỉ làm nổ lên một chút bùn đất không có gì nghiêm trọng, bởi vì Lam Vũ quân đã chuẩn bỉ đầy đủ công sự, đám quan binh thì đầu đội mũ sắt nằm trong công sự, nhưng bách kích pháo của Lam Vũ quân rơi vào trận địa của địch nhân, thì không giống như vậy, đạn pháo này sử dụng thuốc nổ Hắc Tác Kim cải tiến tính năng nổ mạnh hơn, mỗi phát đạn pháo đều kinh thiên động địa, có thể đem địch nhân gần đó nổ cho tan xương nát thịt, pháo thủ cũng không may mắn sống sót.
Thấy pháo kích của Lam Vũ quân, sắc mặt của Khắc Lai Ô Địch Mã mặc dù bình tĩnh, những vẫn nhịn không được toát ra một tia thần sắc kinh ngạc và hâm mộ, loại đạn pháo này nếu trang bị cho chiến hạm hải quân trong chiến đấu, chỉ cần bắn trúng mục tiêu hai ba phát là có thể đem chiến thuyền làm bằng gỗ nặng vài ngàn tấn của địch nhân đánh cho tan tành tro bụi.
Thiếu tá Minh Đức Lâm thì chỉ có thể trừng mắt nhìn quân của mình bị pháo binh của Lam Vũ quân bắn cho tối tăm mặt mày, tan thành từng mảnh, nhưng chính mình cũng không có biện pháp gì, hắn không cam lòng nắm chặt bàn tay, muốn xông lên liều mạng với Tô Liệt, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Liệt dùng súng 54 ngắm về phía ngực hắn, hắn không tự chủ được mà thành thành thật thật hơn. Không đến ba phút thời gian, hơn ba mươi đại pháo đã bị pháo binh của Lam Vũ quân toàn bộ bắn nát, bộ binh của Thiết huyết vệ đội chỉ có thể trong trường hợp không có pháo hỏa pháo yểm hộ mà phát động công kích.
Dương Túc Phong lẳng lặng đứng trên sườn núi, từ ống nhòm nhìn thấy địch nhân phát động tiến công. Đồng thời đánh giá kỹ một chút trận địa phòng ngự của phe mình. Dưới loại tình huống này, làm quan chỉ huy cao nhất, hắn đã bị tước đoạt quyền lợi tự mình giết địch, chỉ có thể đứng nhìn. Đương nhiên, ngẫu nhiên làm xướng ngôn viên thì vẫn có thể, chỉ có điều, hắn càng lúc càng ít nói, phong thái giống như đã từng nhiều lần nhắc nhở cẩn thận vậy, như vậy mới chân chính giống một người lãnh đạo.
Rất hiển nhiên, Ô Mạn Lặc Tư không biết tình hình binh lực của Lam Vũ quân, nếu như hắn biết binh lực của Lam Vũ quân ẩn nấp trong nhà giam Ngân Giáp Giác hơn hai ngàn năm trăm người, hơn nữa mỗi người đều được trang bị đến tận răng, hắn cũng sẽ không phái hơn ba nghìn người tham gia tấn công. Đương nhiên, địa hình chật hẹp nơi đây cũng khiến cho Ô Mạn Lặc Tư bị hạn chế phát huy.
Nhà giam Ngân Giáp Giác đối diện cửa chính địa hình thoáng nghiêng một chút, hình dáng cũng giống như một con sò biển, phần lớn gần sát Ni Tư cảng, nhưng mà càng đi vào nhà giam Ni Tư cảng, con đường càng hẹp. nơi chật hẹp nhất chỉ có không đến ba trăm thước, Lam Vũ quân tại đây bố trí một nghìn sáu trăm người, tạo thành ba đạo phòng tuyến, hình thành trận địa phòng ngự dày dặc, cho dù quân của Ô Mạn Lặc Tư có mọc thêm cánh đại bàng, cũng không cách nào tiến lại được.
Địch nhân càng lúc càng đến gần, binh lính xông vào trước đã có thể nhìn thấy diện mạo, nhưng trận địa của Lam Vũ quân vẫn vô cùng yên tĩnh, từng binh lính vẫn cúi đầu dưới chiến hào lẳng lặng chăm chú đợi địch nhân đến gần.
Một trăm thước.....
Khắc Lai Ô Địch Mã buông ống nhòm ra, nhìn Dương Túc Phong một chút, nhưng Dương Túc Phong không hề có chút phản ứng nào.
Năm mươi thước.....
Khắc Lai Ô Địch Mã nắm chặt nắm tay, dường như cảm thấy quá nguy hiểm.
Ba mươi thước.....
Khắc Lai Ô Địch Mã gần như không nhịn được muốn thay Dương Túc Phong lớn tiếng ra lệnh.
Thiết huyết vệ đội xông vào trước mặt dường như nhìn thấy diện mạo của những tên phòng thủ, mũ sắt của quan quân Lam Vũ quân màu đỏ hình ngũ giác có vẻ khiến cho người khác đặc biệt chú ý, chỉ cần vài giây là bọn chúng có thể phá tan phòng tuyến của đối phương, bởi vậy, bọn họ không kìm được mà tinh thần đại chấn, điên cuồng hò hét, bọn chúng hò hét giống như thủy triều dâng lên, cả Ni Tư cảng cũng trở nên sôi trào.
“Đát đát đát....” Dường như cùng lúc đó, tất cả súng Mã Khắc hạng nặng cùng với súng Mễ Kỳ Nhĩ cùng nhau gào thét, giống như gió lốc dồn dập mãnh liệt xẹt qua mặt biển, tạo nên vô số bọt biển.
Giống như có một trận cuồng phong bạo vũ xẹt qua, đội ngũ tiến công mãnh liệt của Thiết huyết vệ đội trong nháy mắt bị rơi vào mưa bom bão đạn bị đánh cho thất hồn lạc phách, không phải ngã xuống từng người, mà là từng đống lớn, súng Mã Khắc hạng nặng đan nhau phong tỏa tuyến đường tử vong, đạn như trút nước vô tình đổ xuống lên người những tên tiến công, can đảm không sợ chết như Thiết huyết vệ đội trước mặt súng Mã Khắc hạng nặng, thì phảng phất như tờ giấy yếu ớt mỏng manh vô cùng, không đến một phút đồng hồ, trong khoảng cách hai trăm thước đã không còn địch nhân nào có thể đứng được, tiếng đạn gào thét vẫn vô tình bắn xuống những thi thể dưới đất, khiến cho trên người bọn họ có cả trăm ngàn lỗ thủng.
Qua ống nhòm, hai tay Khắc Lai Ô Địch Mã dùng sức nhéo bản thân , dường như không thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt, con mắt cũng không tự chủ được mà mở trừng thật lớn, muốn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu tá Minh Đức Lâm thì trợn mắt há mồm không thể tin được, tình cảnh trước mắt thê thảm như chiến trường địa ngục a tu la vậy, cuối cùng mới thống khổ khép hai mắt lại.
Trong lòng Dương Túc Phong ít nhiều cũng có chút áy náy, đạn gào thét qua đi đem đi tính mạng một đám con người đang còn sống sờ sờ, bất luận khi còn sống bọn họ từng là thiện hay là ác, tính mạng con người, trước mặt súng Mã Khắc hạng nặng thì so với tờ giấy có gì khác nhau?
Nhưng đội ngũ Thiết huyết vệ đội phía sau vẫn tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước, bọn họ như một đám động vật không ý thức được, chỉ theo bản năng cất bước, cho đến khi bị mưa đạn dày đặc bắn chết. Quan quân phía sau bọn họ huy đao lóe sáng, rất nhiều quan quân phía sau tự mình chỉ huy phát động công kích, bọn họ đạp lên máu và thi thể vương vãi đầy trên mặt đất cố gắng hướng về nhà giam Ngân Giáp Giác mà chạy tới, nhưng súng đạn gào thét không chút lưu tình đã đem bọn họ bắn ngã toàn bộ, xác phơi đầy đất.
Mấy tên cầm cờ của Thiết huyết vệ đội cũng rất dễ làm mục tiêu khiến người khác chú ý, bọn họ gần như bị bắn thành cái rổ, quân kỳ cũng bị đạn bắn tan tành thành từng mảnh, lúc này một tên quan quân bưu hãn muốn đem quân kỳ giơ lên một lần nữa, nhưng Lam Vũ quân căn bản không cho bọn chúng bất cứ cơ hội nào, chẳng những quân kỳ bị xé nát, hơn nữa ngay cả cột cờ cũng bị bắn nổ thành từng mảnh.
Trong không gian chật hẹp, dưới hỏa lực dày đặc như vậy, căn bản là không hề có bất cứ góc chết nào.
Thời khắc Thiết huyết vệ đội bắt đầu tiến công, thì vận mệnh đã quyết định họ bị diệt vong rồi.
Hơn ba nghìn người tiến công không đến mười phút thì toàn quân đã bị tiêu diệt, trước trận địa Lam Vũ quân thi thể rải rác khắp nơi.
Nắm tay Khắc Lai Ô Địch Mã đang cầm ống nhìm đã toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng đã bị lực sát thương cường đại của Lam Vũ quân làm cho rung động hoàn toàn.
Thiếu tá Minh Đức Lâm hai mắt vô thần ngồi trên mặt đất, không còn dũng khí đối mặt với tất cả những thứ trước mặt.
Một lúc lâu, Khắc Lai Ô Địch Mã từ từ buông ống nhòm xuống, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Đó là vũ khí gì vậy?”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Súng Mã Khắc hạng nặng.”
Khắc Lai Ô Địch Mã không nói gì nữa, nhưng Dương Túc Phong phỏng chừng, cho đến chết, thì hắn cũng đã nhớ kỹ cái tên đại biểu cho tử vong này rồi.
Phong Phi vũ thần thái nhẹ nhàng tiêu sái đi lại, hời hợt nói: “Sư trưởng ba ngàn địch nhân tấn công đã bị đánh lùi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.