Chương 330: Bí mật ngươi không nên biết (Thượng)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Cảng Roberts, đảo Tinh Gia Khắc, Đại Nam Dương.
Roberts, đây là vị thuyển trưởng hải tặc uy nghiêm nhất lâu đời nhất trên lịch sử hải tặc, không những cả cuộc đời mình chiến tích phi phàm, hơn nữa còn vì thế giới hải tặc sau này định ra một bộ phép tắc hoàn thiện, khiến cho giới hải tặc vốn vô cùng hỗn loạn cũng có được chuẩn mực của mình, có quy luật phát triển và sinh tồn của mình, tên tuổi của ông ta, cũng bởi thế được mỗi một tên hải tặc nhớ lấy.
Cảng Roberts trên đảo Tinh Gia Khắc dựng lên bức tượng cao lớn của thuyền trưởng Roberts, bắt đầu đi vào trong cảng Roberts, thì từ xa xa đã có thể nhìn thấy bức tượng của ông ta, áo choàng độc đáo và hoa lan chỉ mê người của ông ta đã thành chiêu bài vàng hậu nhân ghi nhớ và học theo, trong hải tặc Sở La Môn, có rất nhiều tên thích cái choàng và hoa lan chỉ, tự nhiên là bởi vì ảnh hưởng sâu sắc của ông ta, cho dù Thương Hải là dạng hoàn toàn không thể tính là thanh niên hải tặc được nữa, thì khi nhìn thấy bức tượng của Roberts, cũng tràn đầy vẻ sùng kính và ao ước.
*** Lan Hoa Chỉ : một động tác tay ngón chỏ để thẳng, bốn ngón còn lại cong tự nhiên. hiện nay thì khái niệm này khá đi rồi, tuy cũng là điệu bộ ngón tay, nhưng khi là do ngón cái và ngón chỏ khép lại, ba ngón kia để thẳng. Ai xem cướp biển vùng Ca-ri-bê sẽ thấy cái tay của tên thuyền trưởng đồng tính nó lả lướt thế nào là thế đó.
Được sự che dấu của nữ hải tặc Phượng Thiên Kiều, đám người Thương Hải khống chế chiến đấu hạm “Hỏa Hồ Điệp” thuận lợi tiến vào tuyến đường biển sâu thẳm của cảng Roberts, từ trong khoang thuyền khép hờ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên trong cửa cảng Roberts đã neo đầy thuyền bè lớn lớn nhỏ nhỏ, đông nghìn nghịt, cột buồm như rừng. Trừ thuyền của hải tặc ra, còn có rất nhiều thương thuyền cỡ lớn, hơn nữa những thương thuyền này có mức ăn nước vô cùng sâu, nhìn qua hẳn là chở đầy hàng hóa, đại bộ phận thương thuyền đều treo quốc kỳ của nước Mã Toa, chỉ có một số ít trên quốc kỳ của nước Lữ Tống hoặc là nước Nhược Lan.
Thương Hải dự đóan không hề sai, hải tặc Sở La Môn thực sự đạt thành liên minh với nước Mã Toa, cùng nhau đối phó với quân Lam Vũ, nếu không những thương thuyền treo quốc kỳ của nước Mã Toa đã sớm trở thành con mồi tốt nhất của hải tặc Sở La Môn rồi.
Ở mạn bắc của cảng Roberts còn có một cửa cảng rất lớn nữa, mặc dù có tảng đá cỡ nhỏ ăn sâu vào trong nước ngăn cản, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở đó khắp nơi là chòi gác công sự, canh phòng nghiêm ngặt. Ở trong cửa cảng không khí nghiêm túc, chỉnh tề đỗ hơn mười chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn, mỗi một chiếc chiến đấu hạm đều có trọng tải trên hai nghìn năm trăm tấn, trên cột buồm cao chọc trời đều đang phất phới cờ đầu lâu màu đen, trên lá cờ tổng cộng có bảy cái đầu lâu, giao nhau tạo thành một hình tròn, cái đầu lâu ở giữa đặc biệt lớn, trên hàm răng khảm một viên kim cương cực lớn. Đây chính là tiêu chí đặc biệt của thế lực lớn nhất trong hải tặc Sở La Môn, gia tộc Lôi Đình. Trừ hạm đội của hắn ra, không có hạm đội hải tặc nào còn dám treo cờ bảy cái đầu lâu, cho dù là hạm đội Lặc Ngõa Sắt Nhĩ cũng chỉ dám treo sáu cái, trừ khi là hắn muốn trở mặt trước đám đông cùng Hải Lôi Đình.
Trừ cửa cảng chuyên dụng của hạm đội gia tộc Hải Lôi Đình ra, ở trong cửa cảng bình thường của cảng Roberts còn neo đậu không ít chiến đấu hạm cỡ lớn, chúng xen lẫn trong những chiếc thương thuyền, trông vô cùng bắt mắt. Những chiếc chiến đấu hạm này đều là của các gia tộc khác trong hải tặc Sở La Môn, cũng có một số hải tặc không nổi tiếng. Vào quá khứ, những chiếc thuyền này tuyệt đối không thể neo đậu cùng nhau được, nhưng hiện giờ hai bên lại rất thân thiện kề sát với nhau, thậm chí còn cả những tên hải tặc ở trên chiến đấu hạm yên lặng nhìn những chiếc thương thuyền chờ đầy hàng hóa gía trị liên thành, không hề có toan tính cướp bóc.
Đây chính là điều đặc sắc của cảng Roberts, thương thuyền tới nơi này chỉ cần dựa theo quy định giao ra phí bảo hộ, thì hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình chính là thần bảo hộ của bọn họ, ở trong địa phương một trăm dặm xung quanh cảng Roberts, nghiêm cấm cướp bóc, nếu như có hải tặc khác muốn cướp bóc những chiếc thương thuyền này, thì đó chính là chống lại gia tộc Hải Lôi Đình, sẽ bị gia tộc Hải Lôi Đình dạy dỗ. Tạm thời mà nói, còn chưa có kẻ nào dám mạo phạm uy nghiêm của gia tộc Hải Lôi Đình, đương nhiên tên ngoại lai A Phương Tác không biết trời cao đất dày là ngoại lệ.
A Phương Tác không biết đã bao nhiêu lần mạo phạm đến sự tôn nghiêm của gia tộc Hải Lôi Đình rồi, nhưng gia tộc Hải Lôi Đình vẫn chưa thể bắt được hắn.
“Ngươi nhìn thấy chứ? Chỉ cần thân phận của các ngươi bị bại lộ, các ngươi sẽ chết không có đất chôn. Những chiếc chiến đấu hạm xung quanh đây sẽ dễ dàng tiêu diệt toàn bộ các ngươi.” Phượng Thiên Kiều nhìn những chiếc chiến đấu hạm lớn nhỏ ở xung quanh, tựa hồ lại khôi phục được vẻ cao ngạo, dù hai tay ả bị còng chặt lại, nhưng ả vẫn lên mặt chỉ bảo với đám người Thương Hải.
Sự thật đúng là như thế, cùng với việc “Hỏa Hồ Điệp” càng ngày càng tới gần bến tàu ở cửa cảng, chiến đấu hạm xuất hiện xung quanh “Hỏa Hồ Điệp” ngày càng nhiều, nếu như “Hỏa Hồ Điệp” bị công kích, thì khẳng định là chỉ còn một con đường chết.
“Yên tâm, trước khi chúng ta chết , khẳng định là ngươi sẽ đi tới hoàng tuyền trước để trải đường cho chúng ta.” Thương Hải lạnh lùng nói, trong âm điệu không mang theo chút ngữ khí uy hiếp nào, nhưng Phượng Thiên Kiều biết, hải tặc nói càng khách khí, thì mạng sống của mình càng nguy hiểm.
Từ Bân ngồi ờ boong thuyền gần cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn xem tình hình ở bên ngoài, còn đa phần thời gian thì chỉ cúi đầu xuống, chơi đùa thanh dao găm trong tay mình, vô tình làm ra mấy động tác, ánh dao ngẫu nhiên chiếu lên khuôn mặt Phượng Thiên Kiều, ả mau chóng ý thức được, giá trị của bản thân trong con mắt của đối phương có lẽ chẳng khác gì thủy thủ bình thường, vì thế ả thức thời ngầm miệng của mình lại.
Chiến đấu hạm “Hỏa Hồ Điệp” chầm chậm cập bờ, hai bên không ngừng có thuyền bè ra vào, có một số tên còn tò mò đánh giá những góc cạnh nhô ra trên chiến hạm “Hỏa Hồ Điệp” hiển nhiên bọn chúng cũng biết lai lịch của chiếc chiến đấu hạm này, bất quá đa phần bọn chúng chẳng thấy có gì mà lạ, chỉ tùy tiệc liếc mắt mấy cái rồi không lưu ý nữa, khoảng thời gian này chính là ngày hải tặc tụ hội, chiến đấu hạm của hải tặc qua lại thực sự đã có quá nhiều rồi.
Nhưng đột nhiên cửa cảng tựa hồ xảy ra hỗn loạn, chỉ nhìn thấy một chiếc chiếc đấu hạm bỗng nhiên quay đầu lại, muốn bơi ra khỏi cửa cảng, nhưng động tác chuyển hưởng của nó quá lớn, hơn nữa lại không phối hợp tốt với những chiếc thuyền ở xung quanh, dẫn tới đụng phải một chiếc thương thuyền ở nhỏ ở bên cạnh, chiếc thương thuyền nhỏ trọng tải không tới ba trăm tấn làm sao có thể là đối thủ của chiến đấu hạm cỡ lớn có trọng tải trên hai nghìn năm trăm tấn, nên lập tức bị xô lật, những hàng hóa như lá trà chất đầy ở bên trên trong chớp mắt toàn bộ bị dốc lên trên mặt biển, thuyền viên ngã xuống nước không ngừng hô hào cứu mạng. Nhưng chiếc chiến đấu hạm kia căn bản không để ý tới bọn chúng, giương buồm lên, chạy như bay về phía đông nam.
Hạm đội chiến đấu hạm của gia tộc Hải Lôi Đình phát hiện ra điều khác thường ở nơi này, lập tức cũng có ba chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn đuổi theo chiếc chiến đấu hạm gây chuyện kia về phía nam. Trong lúc mơ hồ, Thương Hải có thể phán đoán ra chiếc chiến đấu hạm kia tựa hồ là chiếc “Phi Ưng” của gia tộc Cương Tát Lôi Tư, cái sừng màu đen sì trên mũi thuyền của nó, tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong hải tặc Sở La Môn.
Cùng với việc bốn chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn rời đi, còn có mấy chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn tới từ các gia tộc hải tặc khác nhau cũng nối đuôi nhau rời đi sau lưng bọn chúng. Hơn nữa lúc rời đi tựa hồ đều tỏ ra vô cùng gấp gáp, giống như là chạy đi làm chuyện gì đó, phương hướng mà bọn chúng lao tới, loáng thoáng chừng như là phương hướng chiến đấu hạm Bối Đế Âu bị chìm.
“Ha ha, các ngươi chết chắc rồi, bọn chúng đã phát hiện ra chuyện chiếc Bối Đế Âu bị chìm.” Phượng Thiên Kiều âm trầm nói.
“Tiện nhân! Cứ nói nhảm nhiều!” Vương Văn Đạt phát uy nam nhân, lại cho ả một báng súng nữa, đập ả ngất đi.
“Sợ rằng quả tim của Lặc Ngõa Sắt Nhĩ nát mất rồi, chỗ tiền đó đủ cho hắn xây dựng lại hạm đội chiến đấu hạm vượt qua cả hạm đội Hải Lôi Đình.” Nụ cười của Thương Hải cũng âm trầm, nhưng cuối cùn lại cười một cách thâm sâu khó lường, làm cho đám người Từ Bân trong lòng thấy quai quái, chẳng hiểu trong lòng hắn nghĩ tới điều gì.
“Vẫn cứ lên bờ thì ổn thỏa hơn!” Từ Bân cẩn thận nói.
“Đương nhiên.” Thương Hải gật đầu, mặt lạnh tanh nói.
Thế nhưng khi chiến đấu hạm “Hỏa Hồ Điệp” chuẩn bị cập bờ thì hai chiếc chiến đấu hạm ở bên cạnh tựa hồ thu được tín hiệu gì đó, lập tức chuyển thân thuyền, đem mạn thuyền của rmình nhắm chuẩn vào Hỏa Hồ Điệp, dáng vẻ dường như chuẩn bị chiến đấu vậy. Cửa sổ bên mạn thuyền của hai chiếc chiếc đấu hạm này cũng mau chóng được mở ra, những nòng pháo đen ngòm ngòm nhô ra ngoài, gần như cùng thời gian đó, trên chiến đấu hạm Hỏa Hồ Điệp có không ít hải tặc thủy thủ nhảy xuống nước, sau đó ra sức bơi về phía đối phương.
Bí mật bị bại lộ rồi.
Thương Hải quyết đoán nói: “Tức tốc cập bến! Xuống thuyền.”
Chiến đấu hạm Hỏa Hồ Điệp lập tức chuyển hướng, chọn cầu tàu gần đó nhất hết tốc lực cập bờ, căn bản không để ý tới phía trước mình còn có hai ba chiếc thương thuyền, cứ đâm bừa tới, chỉ nghe thấy trên mũi thuyền truyền tới một loạt những tiếng cót két, tiếp sau đó là những tiếng va đụng rầm rầm, mấy chiếc thương thuyền cỡ nhỏ kia bị xô lật toàn bộ, một chiếc thương thuyền cỡ lớn bị xô gẫy thành hai đoạn từ giữa, tốc độ của Hỏa Hồ Điệp hơi chậm lại một mút, nhưng vẫn hùng hổ cập tới cầu tàu. Dưới sự xung kích dữ dội của lực quán tính, cầu tàu cũng bị chiến đấu hạm hủy mất một phần ba, lập tức gây nên rối loạn.
Tiếng rắc rắc kẽo kẹt lại một lần nữa vang lên, đó là chiếc cột buồm của Hỏa Hồ điệp không chịu được sự va đụng kịch liệt, đã đứt gãy, uỳnh một tiếng nện lên trên cầu tàu, tức thì đem những chiếc lều và quán hàng trên cầu tàu bị phá hủy một loạt, rất nhiều người bị đập chết ngay tại chỗ, còn đa phần thì bị cánh buồm lớn bao phủ ở phía dưới, không tài nào tìm được chỗ để thoát ra.
Cũng chính vào lúc này, hai chiếc chiến đấu hạm xung quanh Hỏa Hổ Điệp đã nổ pháo xạ kích, hai loạt xạ kích đồng loạt dữ dội toàn bộ đều bắn trúng, pháo đạn lõi đặc chi chít không chút lưu tình rơi lên trên Hỏa Hồ Điệp, làm hai bên mạn thuyền của nó bị đánh nát toàn bộ, chớp mắt đó, phảng phất như trời nghiêng đất lật vậy, giống như từ thiên đường chớp mắt rơi xuống địa ngục, khắp nơi đều là những mảnh vụn bắn tung tóe, khắp nơi đều là ánh lửa.
Hai chiếc chiến đầu hạm công kích kia còn sử dụng cả đạn pháo phát nổ, có quả rơi xuống sàn thuyền, đem cột buồm đứt gãy nổ tung càng thêm tan nát, còn có quả đạn bắn thẳng vào trong khoang thuyền, phát nổ ở trong khoang thuyền tức thì đem sàn thuyền ba tầng khoang thuyền nổ tan thành từng mảnh, ầm ầm đổ xuống.
Thương Hải phất tay một cái, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lập tức xuống thuyền, bọn họ dùng lựu đạn phá nổ một lối đi trên mũi thuyền, sau đó hạ ván gỗ xuống, nối trực tiếp lên cầu tàu, các chiến sĩ nối đuôi nhau đi xuống. Vừa vặn trên cầu tàu có mấy tên cảnh vệ vội vàng chạy tới kiểm tra nguyên cớ, kết quả là bị một băng đạn đánh gục toàn bộ, những công nhân trên cầu tàu cách đó không xa tức thì la hét ầm ĩ, bỏ chạy tán loạn.
“Mẹ nó! Khinh người quá lắm!” Từ Bân hung hăng gầm lên, hai chiếc chiến đấu hạm kia cũng không biết lai lịch thế nào, không ngờ mặc kệ ba bảy hai mốt đã nổ pháo xạ kích ngay, thực sự quá hung dữ rồi.
Lỗ Ni cuồng chiến sĩ La Dật Phong xông tới bên cạnh khoang thuyền, các ống phóng rốc két, khoảng cách hai bên không tới năm mươi mét, quả thực ngay cả ngắm bắn cũng chẳng cần, bóp cò một tiếng, đạn rốc két như nổ tungngay trước mặt hắn, chiếc chiến đấu hạm kia bị bắn trúng mạn trái phía trước, nổ ra một cái lỗ hổng lớn cao bằng hai người, bất quá chiếc chiến đấu hạm này thân thuyền vô cùng vững chãi, mặc dù bị đạn rốc két bắn trúng, nhưng vẫn đứng sừng sững không đổ.
La Dật Phong nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, lại bồi thêm một quả rốc két nữa, từ cái lỗ hổng kia bắn vào, sau khi phát nổ, chiếc chiến đấu hạm kia cuối cùng không thể kiên trì được nữa. Mũi thuyền bị bắn nổ chầm chậm chìm xuống, đuôi thuyền chổng lên cao, cuối cùng cả chiếc chiến đấu hạm cắm đầu vào đại hải, gây nên một xoáy nước cực lớn, xoáy nước còn đem hai chiếc thương thuyền cỡ nhỏ kéo mạnh vào dưới đáy biển.
Từ Bân dẫn chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lục tục nhảy xuống thuyền, xông lên cầu tàu, nhưng thấy cầu tàu đã hết sức rối loạn rồi, khắp nơi đều là đám người bỏ chạy rối loạn, kịch chiến ở cự ly gần như thế, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, còn cả pháo đạn bay lung tung, với chiến đấu hạm bị đánh chìm đều tạo thành một cảnh khủng bố nhất từ niên đại Đường Lang tới nay ở trên cảng Roberts, làm cho những công nhân vận chuyển và ông chủ thương thuyền ở trên cầu tàu đến trợn mắt há mồm, không hiểu ra làm sao, nhưng bản năng sinh tồn rất nhanh làm bọn họ tỉnh táo lại, bọn họ quay người co cẳng chạy ngay.
Một tiểu đội cảnh vệ bến tàu mặc đồng phục màu đen xông tới, trong tay huơ huơ trường mâu, từ đằng xa hô lớn: “Đứng lại! Đứng lại! Còn không đứng lại sẽ ném trường mâu đấy!” Kết quả là lời còn chưa dứt đã bị Phùng Dịch Thanh cho một tràng đạn bắn gục toàn bộ, có tên thương binh còn nằm trong vũng máu, rên siết nói với vẻ không thể tin nổi: “Các ngươi... các ngươi vì sao không ném trường mâu... các ngươi vi phạm quy tắc cuộc chơi...”
Vương Văn Đạt tiến tới đạp cho hắn một cái, lạnh lùng nói: “Chúng ta là kẻ chuyên đặt ra quy tắc cuộc chơi đấy.”
Bất thình lình lại có càng nhiều cảnh vệ của bến tàu xông tới.
Tạch tạch tạch....
Sùng tiểu liên trong tay Phùng Dịch Thanh không ngừng rít lên.
“Quân Lam Vũ!”
“Quân Lam Vũ!”
Ở trong sự hỗn loạn đó, có người kêu ầm cả lên, hơn nữa âm thành càng ngày càng lớn, càng ngày càng xa. Tựa hồ cả cái cảng Roberts đều đang hô lên cái tên quân lam Vũ. Rất rõ ràng là thân phận của bọn Từ Bân bị bại lộ rồi.
Thương Hải cầm súng Mauser đứng trên cầu tàu, bình tĩnh nhìn các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, còn những thủy thủ của chính bản thân toàn bộ đã an toàn rút lui, đồng thời mang theo tất cả vật tư quân nhu. Lúc này mới đưa ra một dấu hiệu phá nổ với La Dật Phong phụ trách đoạn hậu, La Dật Phong ra hiệu đáp lại là đã hiểu, Thương Hải liền quay đầu bỏ chạy.
La Dật Phong chạy thật nhanh mấy bước, hạ ống phóng rốc két xuống, đem ba khối thuốc nổ dẻo buộc lại với nhau, sau đó ném lên trên khoang thuyền Hỏa Hồ Điệp. Loáng thoáng tựa hồ còn nghe thấy tiếng kêu gào thống khổ của nữ nhân, nhưng La Dật Phong xuất thân là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, sau khi gia nhập quân Lam Vũ mới đổi tên, cho nên chẳng có cảm giác gì đối với nữ nhân, đối với tiêng kêu gào thảm thiết và rên siết bên cạnh sớm đã quen như không thấy, làm ra vẻ không nghe thấy, vác ốc phóng rốc két lên rồi quay người chạy ngay.
Mười giây sau, Hỏa Hổ Điệp phát ra tiếng nổ kịch liệt, đem chiếc chiến đấu hạm bên cạnh không bị thương kéo xuống nước theo, tiếng nổ đinh tai nhức óc, ánh lửa xông lên trời, tai bay vạ gió làm rất nhiều chiếc thuyền bên cạnh đều vì thế mà bị liên lụy, tức thì gây nên một sự khủng hoảng chưa từng có ở cửa cảng, rất nhiều chiếc thuyền đều ra sức muốn thoát đi, nhưng trong lúc tranh cướp đường với nhau, rất nhiều chiếc va đụng vào một chỗ, lấp kín đường đi không thể nhúc nhích được nữa, một chiếc chiếc chiến đấu hạm thấy tình hình không ổn, chẳng ngờ lại dùng hỏa pháo mở đường, dùng tạc đạn đem tất cả những chiếc thuyền ở trước mặt mình phát nổ, sau đó cướp đường bỏ chạy, những chiếc chiến đấu hạm khác cũng học y theo, cả cảng Roberts tức thì tiếng pháo không ngớt, giống như là đại chiến thế giới vậy.
Thương hải lau mồ hôi trên đầu, ngạc nhiên nhìn cửa cảng pháo hỏa ngút trời, không kìm được thốt lên: “Không phải chứ? Náo nhiệt như vậy sao?”
Từ Bân chỉ huy các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xông lên cầu nổi ở bến tàu, nhưng thấy cảng Roberts sau lưng đang náo nhiệt, nơi đó đã trở thành một khung cảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là những đoàn người bỏ chạy tứ tán, tiếng pháo nổ kịch liệt ở bến tàu, còn cả tiếng phát nổ dữ dội, làm chấn động cả cảng Roberts, bọn họ mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng ý thức được chuyện không ổn, rất nhiều người thét lên kinh hoàng: “Quân Lam Vũ tới rồi! Quân Lam Vũ tới rồi!” “ A Phương Tác tới rồi! A Phương Tác tới rồi!” Sau đó vội vội vàng vàng thu thập quầy hàng bỏ chạy, trên đường khắp nơi đều là những loại thức ăn như khoai lang và mít lăn lông lốc.
Trong thời gian không tới năm phút, Từ Bân phát hiện ra trên những con đường mà mình có thể nhìn thấy đã không còn bóng người nữa, chỉ còn mấy con chó nhỏ hết sức đáng thương nấp đằng sau thùng rác, nhìn bản thân với vẻ kinh hoàng.
Thương Hải vỗ đầu vai hắn, bình thản như không nói: “Muốn kiếm miếng ăn trên đất hải tặc, thì điều đầu tiên phải học là biết bỏ chạy, vừa nhìn thấy điều không ổn là chạy ngay, tránh thật xa chỗ thị phi, những kẻ này động tác còn chậm đấy, dựa theo tiêu chuẩn, bọn chúng phải rút đi trong vòng ba phút rồi.
Từ Bân thầm kêu mở rộng tầm mắt, sau đó trầm tĩnh nói: “Chúng ta đi về phương hướng nào đây?”
Cảng Roberts là một cái cảng hình móng ngựa chữ U, cửa cảng bị kẹp ở giữa, hai bên là núi đá lởm chởm. Hơn nữa từ đằng xa có thể nhìn thấy rất nhiều động đá, bọn họ tới cảng Roberts, vốn là muốn xem xem cái bữa tiệc của hải tặc kia là như thế nào, nhưng hiện giờ xem ra thì hình như không được hoan nghênh lắm. Hai người đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ốc biển (như tù và trên đất liền) từ mọi phương hướng của cảng Roberts vang lên, đây là hiệu lệnh tấn công cho thấy gia tộc Hải Lôi Đình chuẩn bị phản kích, quá nửa bọn chúng cho rằng mình đã bị quân Lam Vũ công kích.
Thương Hải quyết đoán nói: “Lên núi, chui vào trong động, đợi chỉ thị của lão đại.”
Tất cả các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều theo phương hướng chỉ định, dùng hỏa lực mãnh liệt mở đường, yểm hộ xen kẽ nhau tiến lên, hai bên con đường ở cảng Roberts đều là cỏ gai, thậm chí còn cao hơn cả đầu người, phòng ốc đều là loại nhà sàn kiểu nhiệt đới, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được đường đi của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ để phong tỏa, bất quá đáng ghét nhất vẫn là đội cảnh vệ của gia tộc Hải Lôi Đình không ngừng xông ra, trong tay bọn chúng đều cầm đại khảm đao cái loại dùng để chém mía, không cẩn thật một chút thôi là cả người lần súng đều bị chém đứt.
May mắn là Thương Hải vô cùng quen thuộc với động tác của bọn chúng, hơn nữa súng Mauser cũng đúng là rất tiện dụng, cho dù kẻ địch ở địa phương cách mình chưa tới hai mét, vẫn có thể cho một phát súng bắn nát bét mặt kẻ địch. Khi cần thiết thì dao găm cũng là biện pháp giải quyết rất tốt, bốn lạng đẩy ngàn cần, chỉ cần nhẹ nhàng hất một cái, sau đó dao găm thuận tay lướt qua cổ kẻ địch, là kẻ địch cùng với cả thanh đao kia cùng nhau đổ xuống bên đường, không cách nào dậy nổi nữa.
Cảng Roberts đột nhiên bị tập kích đúng là đã rơi vào hỗn loạn, thực lực của gia tộc Hải Lôi Đình cơ bản đều ở trên đại dương, quân đội ở trên lục địa không nhiều lắm. Trong con mắt của bọn chúng, kẻ địch khẳng định phải phá hủy hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình trước sau đó mới lên bờ, nhưng lại không ngờ rằng đám người Từ Bân hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ, không cẩn thận đã làm cho gia tộc Hải Lôi Đình luống cuống chân tay.
Hải Lôi Đình một mặt ra lệnh thật mau chóng điều động quân đội đi đối phó với quân Lam Vũ, một mặt khác nghiêm lệnh hải quân theo dõi mặt biển, hắn cho rằng đây tám chín phần mười là kế điệu hổ ly sơn của quân Lam Vũ, đem sức chú ý của mình tập trung lên nhóm nhỏ quân Lam Vũ này, sau đó hải quân của quân Lam Vũ thình lình vào lúc mình không chú ý, dốc đại quân tấn công cảng Roberts.
Theo cùng mệnh lệnh của Hải Lôi Đình, hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình chầm chậm bơi ra khỏi quân cảng ban đầu, một số quân hạm tuần tra trên biển cũng bắt đầu tập trung, bọn chúng bày ra một hàng ngang hơi cong cong trên mặt biển, họng pháo đen ngòm ngòm chi chít đều chắm chuẩn ra bên ngoài cảng Roberts. Đồng thời bọn chúng cũng lợi dụng đại pháo ở một mặt khác của mạn thuyền oanh kích nhóm nhỏ quân Lam Vũ ở cảng Roberts.
“Dùng hỏa lực mãnh liệt nhất, tiễn bọn chúng lên thiên đường.” Bước lên kỳ hạm “ Hoàng gia phương chu” của mình, Hải Lôi Đình uy phong lẫm liệt ra lệnh.
Uỳnh uỳnh uỳnh....
Uỳnh uỳnh uỳnh....
Vô số đạn pháo phát nổ ở cảng Roberts, toàn bộ hạm đội hải tặc của gia tộc Hải Lôi Đình đều nổ pháo bắn về phương hướng quân Lam Vũ, đạn pháo rơi vào trong bãi cỏ sau con đường, rơi ở phía trước bến cảng, đem cả cửa cảng Roberts bao trùm trong khói súng mịt mù. Từ Bân và Thương Hải kinh ngạc vô cùng, Hải Lôi Đình hạ lệnh nổ pháo xạ kích, cứ giống như là bản thân hắn đang tấn công cảng Roberts vậy.
Quả nhiên, trong hỏa pháo mãnh liệt rất nhiều công trình kiến trúc của cảng Roberts trở thành hư vô, không ít người bị thương vong, tiếng kêu gào và tiếng khóc đan xen vào nhau, giống như ngày tận thế vậy. Nhưng Hải Lôi Đình căn bản không để ý tới sự tồn vong của bọn họ, phải khó khắn lắm Hải Lôi Đình mới hạ lệnh ngừng xạ kích, cả cảng Roberts cơ bản đã bị san thành bình địa.
Dưới sự chỉ huy của Từ Bân, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ toàn bộ đều an toàn tiến vào hang núi, chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đùng ở bên ngoài, còn cả những ánh lửa không ngừng lóe lên. Bên ngoài đang đất rung núi chuyển, trời trăng ảm đạm, nhưng đối với người ở trong động mà nói, lại giống như là xem náo nhiệt vậy.
Động đá vôi ở trên đảo Tinh Gia Khắc thực sự quá nhiều, cái động mà bọn họ tiến vào có diện tích vô cùng lớn, hơn nữa cũng vô cùng cao, xem ra tựa hồ cũng thường có người đi vào chơi đùa, rất nhiều chỗ trống nhắn bóng, có chỗ thậm chí còn đào bậc thang, bậc thang cũng nhẵn thín, dường như thường xuyên có người đi qua nơi này.
Đội cảnh vệ của gia tộc Hải Lôi Đình ở ngoài cửa ý đồ công kích hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở bên trong cổng, kết quả bị quân Lam Vũ ở bên trên đuổi cho té đái vãi phân, mau chóng rụt vòi trở lại. Trong bộ phận tạo nên lực lượng vũ trang của gia tộc Hải Lôi Đình, thì lục quân gần như có thể không cần nhắc tới, căn bản là chẳng hề có sức chiến đấu gì, tới ngay cả Hải Lôi Đình cũng mau chóng phát giác ra đây không phải cách, hắn từ trên quân hạm tổ chức mấy trăm trên thủy thủ kiêu dũng, chuẩn bị đối phó với quân Lam Vũ, nhưng quan chỉ huy của bọn chúng vừa mới lên bờ, đã bị một phát súng của Lạc Nham giết chết, những tên hải tặc còn lại động tác tức thì do dự hơn rất nhiều, chần chừ không dám tới gần cửa động.
Vương Văn Đạt và Phùng Dịch Thanh phụ trách đi dò đường, đi được quá nửa tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa làm mình lạc đường, trở lại báo cáo là cái động đá vôi này không có điểm cuối cùng, tựa hồ có thể đi tới đầu bên kia của đảo Tinh Gia Khắc, hơn nữa cứ đi được hai ba trăm mét lại có ngã rẽ, cũng không biết là thông tới hướng nào, khắp nơi đều là con sông ngầm hung hiểm, không cẩn thận mà rơi vào trong đó thì đến cái xác cũng chẳng còn.
Từ Bân an bài cảnh giới, mở vô thuyền điện đài ra, một lát sau đã kết nối được với Dương Phàm, căn cứ vào tình huống Dương Phàm báo lại, hiện giờ hắn và A Phương Tác đang ở trên đường đi tới cảng Roberts, bọn họ đã biết Hải Lôi Đình muốn gây bất lợi cho Dương Túc Phong ở trên hội nghị của hải tặc, sứ giả nước Mã Toa phái tới cũng tham gia vào cuộc tụ hội này. Từ Bân báo lại thình hình của mình, sau đó xin chỉ thị xem phải làm như thế nào.
A Phương Tác mau chóng cho Từ Bân và Thương Hải một nhiệm vụ, đó chính là giết chết Hi Lạp Đức Khố Đế một cách nhanh nhất, căn cứ vào tình báo A Phương Tác tiết lộ, Hi Đức Lạp Khố Đế đã tới đảo Tinh Gia Khắc, đồng thời đã liên hệ được với Hải Lôi Đình. Ở trên người Hi Đức Lạp Khố Đế có bí mật trọng đại liên quan tới Dương Túc Phong, cái bí mật này không phải là chuyện tốt với Dương Túc Phong, từ xưa tới nay, biện pháp tốt nhất để chôn giấu bí mật là giết người bịt miệng, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Hi Đức Lạp Khố Đế ở đâu vậy?” Từ Bân vội hỏi Thương Hải.
Bí mật trên người Hi Đức Lạp Khố Đế làm cho A Phương Tác coi trọng như vậy, xem ra thực sự có quan hệ rất lớn tới Dương Túc Phong, bản thân phải mau chóng làm thịt mục tiêu, vạn nhất Hải Lôi Đình bảo vệ hoặc che dấu Hi Đức Lạp Khố Đế rời đi thì sợ rằng phiền phức rồi. Bất quá hiện giờ có lẽ Hi Đức Lạp Khố Đế cũng đã được Hải Lôi Đình bảo vệ rồi.
Thương Hải trầm tĩnh nói: “Ta cũng không biết nữa, chúng ta cần có tình báo, phải bắt được mấy cái lưỡi (ý là con tin) mới được.”
Lời còn chưa dứt, Vương Văn Đạt phụ trách cảnh giới sâu trong động đá vôi đã ra dấu, nói ở sâu trong động có người đi ra, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lập tức ẩn nấp, lặng lẽ chờ đợi người ở bên trong động đá vôi đi ra.
Quả nhiên mấy phút sau có một đám hải tặc đông đảo xuất hiện ở trước mặt các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, tên hải tắc cầm đầu, trông cao cao gầy gầy, bộ râu rất dài, dáng vẻ có chút mệt mỏi, ánh sáng ở bên trong động không được tốt lắm, nhìn không rõ sắc mặt của hắn. Hắn hình như là có tâm sự, cúi đầu lặng lẽ đi đường, ngược lại mấy tên hải tặc bên cạnh tỏ ra rất mạnh mẽ, rất có tinh thần, con mắt không ngừng quét qua bốn phía.
Thương Hải đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng: “Hi Đức Lạp Khố Đế!”
Từ Bân sửng sốt, những chiến sĩ khác của hải quân lục chiến đội cũng sửng sốt.
Chẳng ai có thể ngờ được rằng, Hi Đức Lạp Khố đế sẽ có thể xuất hiện ở nơi này, mà lại xuất hiện ngay ở thời khắc mấu chốt.
Hi Đức Lạp Khố Đế cứ như bị điện giật vậy, thân thể vội vã ngửa về đằng sau, cong lên giống như con tôm luộc, sau đó thuận theo bậc thang ngã xuống, bậc thang hắn đi lên vô cùng dốc, bên cạnh lại là sông ngầm chảy cuồn cuộn, nước sông vô cùng siết, thậm chí có cả sóng đánh lên. Trong chớp mắt các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không kịp phản ứng, thân thể của Hi Đức Lạp Khố Đế đã ngã đánh rầm vào trong dòng nước siết, bắn lên bọt sóng cao tới một mét, không còn thấy tung tích đâu nữa.
Phùng Dịch Thanh phản ứng coi như là nhanh nhất, gần như lúc Hi Lạp Đức Khố Đế cử động thì hắn cũng cũng hành động, nhưng đạn cũng chỉ sát qua trên mông Hi Đức Lạp Khố Đế, căn bản không làm mục tiêu bị thương, những chiến sĩ khác phản ứng có hơi chậm một chút, đạn gần như sạt qua vị trí vừa rồi Hi Đức Lạp Khố Đế vừa mới đứng, nhưng Hi Đức Lạp Khố Đế đã sớm không còn tung tích rồi.
Đạn bắn trúng người sau lưng Hi Đức Lạp Khố Đế, tức thì đem bọn chúng ngã hết vào trong dòng sông, mấy tên hải tặc trông qua như là bảo tiêu đó còn chưa kịp móc súng ra đã bị đạn bắn dữ dữ dội trở thành tổ ong. Tiếng súng ở trong động đá vôi tựa hồ trên nên vô cùng hùng hậu, hơn nữa vang vọng qua lại mãi, thạch nhũ trên nóc động ào ào rơi xuống dưới, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ đều cảm thấy cổ lạnh như băng, sinh ra cảm giác sảng khoái vô cùng.
Trận chiến va chạm ngắn ngủi mau chóng kết thúc, trừ một tên may mắn sống sót đang cong mình nấp ở trong khe đá bên cạnh bậc thang ra thì toàn bộ những tên còn lại đều đã bị giết sạch, thi thể cũng đa phần là rơi vào trong dòng sông ngầm chảy siết, những thi thể còn lại cũng bị Vương Văn Đạt thuận chân đá xuống sống. Giống như Hi Đức Lạp Khố Đế mau chóng biến mất tăm tích, chỉ có trên bậc thang còn một vũng máu, nói rõ trận đồ sát bão táp vừa rồi.
“Chết rồi à?” Vương Văn Đạt Nghi hoặc hỏi, nhìn dòng sông ngầm dữ dội phía dưới, sóng nước cuộn trào không dứt, Hi Đức Lạp Khố Đế không biết đã bị xô đi tới đâu rồi, đối với loại dòng sông ngầm này hắn tràn đầy hiếu kỳ, nhưng hắn lại không dám xuống thử, có ma mới biết được nó sẽ đem bản thân mình đi tới đâu.
“Không biết nữa.” Phùng Dịch Thanh đáp, đem súng tiểu liên khoác lên trên lưng. Không ngờ động tác của Hi Đức Lạp Khố Đế lại nhanh như thế, thực sự làm hắn kinh ngạc, đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, xem ra kỹ thuật của mình còn phải khổ luyện.
“Chết rồi à?” Từ Bân cũng hỏi như vậy, hắn cho rằng trong dòng sông ngầm chảy cuồn cuộn như thế này, dù cho Hi Đức Lạp Khố Đế có là Đại La Kim Tiên, cũng chẳng sống nổi bao lâu, nước sông sẽ làm cho hắn chết đuối, có lẽ hôm nào đó ở cửa ra của con sông ngầm này sẽ phát hiện ra thi thể của hắn. Đương nhiên cũng có khả năng là bị những loại cá hung dữ ở trong con sông ăn mất thi thể rồi. Nghe nói trong những con sông ngầm ở đảo Tinh Gia Khắc có một loại cá nhỏ răng trông như lưỡi cưa vậy, có thể cắt đứt được cả xương cốt, hơn nữa hết sức thích tấn công nhân loại, Hi Đức Lạp Khố Đến, lẽ tất nhiên là không còn cơ hội sông sót rồi.
“Chưa đâu.” Sắc mặt Thương Hải đông cứng lại cứ giống như thạch nhũ trong hang động đá vôi vậy, hắn không muốn cảnh cáo Từ Bân chớ nên quá lạc quan, dù sao hắn chỉ là không hiểu biết tình huống ở đây mà thôi, loại sông ngầm này nhìn qua thì vô cùng hung hiểm, nhưng người có kinh nghiệp đều biết rằng, nơi nó chảy qua không phải hoàn toàn là dưới lòng đất, rất có khả năng ở đâu đó chui ra một cái động, khoảng ách chưa tới năm mươi mét là có thể có một cửa động giống như thế này, người rơi xuống nước hoàn toàn có thể lên bờ ở nơi ấy, sau đó bỏ chạy.
Nhưng nói chung thì phản ứng của Hi Đức Lạp Khố Đế nhanh thực sực nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bao gồm cả Thương Hải ở trong đó. Chẳng một ai có thể ngờ được rằng, trong khoảng cách ngắn như vậy, lại ở dưới điều kiện khẩn cấp như thế mà Hi Đức Lạp Khố Đế không ngờ có thể làm ra phản ứng chính xác, chạy thoát khỏi cái chết. Sớm biết như vậy mình không nên lên tiếng, cứ bắn một phát giết chết hắn là được rồi, chỉ đáng tiếc trên thế giới này chẳng có chuyện gì có nếu như cả.
Từ Bân chỉ đành im lặng, cả quá trình chỉ có một khuyết điểm chính là các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không nhận ra được Hi Đức Lạp Khố Đế, đợi tới khi Thương Hải kêu lên rồi mới biết, nhưng đối phương đã hành động trước rồi. Điều này không thể trách được các chiến sĩ, thậm chí cũng không thể trách được bản thân, chỉ có thể nói Hi Đức Lạp Khố Đế quá giảo hoạt mà thôi.
“Cửu vĩ hồ dù sao cũng là cửu vĩ hồ.” Thương Hải nói có chút cay đắng, cắm súng Mauser lại vào bên hông, chầm chậm thở ra một hơi.
Trong hải tặc Sở La Môn, thực lực của Hi Đức Lạp Khố Đế là yếu ớt nhất, chỉ có không tới mười chiếc thuyền hải tặc, chiến đấu hạm cỡ lớn chỉ có ba bốn chiếc, hơn nữa đều là dều là loại sữa chữa cũ kỹ rồi, rất nhiều vị trí đã mục nát nghiêm trọng, mỗi lần khi đi cướp bóc thương thuyền, thường thường bởi vì tốc độ không theo kịp người ta mà đành phải từ bỏ, còn có một lần bởi vì nòng pháo rỉ sét mà làm cho đạn pháo phát nổ, đem bản thân hắn cũng bị quẳng vào trong đại hải trở thành gà nhúng nước, thảm hại vô cùng, bởi thế mà trở thành trò cười trong đám hải tặc Sở La Môn.
Bởi vì thực lực không như người khác, cho nên thủ hạ của hắn cũng thường đi ăn mảnh, còn có kẻ thường xuyên phản bội hắn, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào, sinh sống ở trong đám hải tặc thì thực lực là tất cả, nắm đấm là đạo lý. Hi Đức Lạp Khố Đế đương nhiên không thể không hiểu, mặc dù hắn rất nỗ lực rồi. Thế nhưng nếu như ai đó khinh miệt cho rằng có thể dễ dàng đớp một cái nuốt gọn hắn thì đã nhầm rồi.
Luận thực lực, Hi Đức Lạp Khố Đế đúng là nhỏ yếu nhất, nhưng luận về đầu óc, hắn lại là tên giảo hoạt nhất, bởi vì thực lực nhỏ yếu hắn không thể không đấu đá mưu lược với đám hải tặc xung quanh, thông qua phương thức phi chiến tranh để mở rộng thực lực của mình, hắn mưu đồ tính kế những thứ trong nhà của người khác, sau đó thông qua phương thức phi bạo lực chiếm hữu làm của mình. Sau khi đoạt được mục đích, hắn không từ mọi thủ đoạn, lễ nghi liêm sỉ vứt bỏ tất cả, chỉ có sự tham lam trần trụi.
Vì mở rộng thực lực của bản thân, Hi Đức Lạp Khố Đế đều có qua lại mật thiết với các quốc gia trên đại lục, hơn nữa chuyên môn làm những việc không thể nói ra bên ngoài, dù đó là chuyện đi ngược với quy tắc hải tặc thì hắn cũng y theo mà làm. Hắn thường tự chế giễu bản thân chỉ là một nửa hải tặc thôi, bởi vì hắn có trái tim của hải tặc, nhưng lại không có vốn liếng làm hải tặc. Bởi vì hắn làm việc xưa nay không hỏi nguyên do, hơn nữa không từ thủ đoạn, chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình, cho nên ở trong một khoảng thời gian, hắn đúng là đã tiếp nhận không ít nhiệm vụ trong các quốc gia ven biển. Nhưng sau đó vì một nhiệm vụ tới từ đế quốc Đường Xuyên, hắn đi tới biển Ni Tư, kết quả là bị hải quân Cách Lai Mỹ bắt mất, từ đó mà danh tích biến mất, cho tới tận khi quân Lam Vũ giải phóng cho hắn, thì hắn mới trở lại hải vực Sở La Môn, hơn nữa làm lại nghiệp cũ.
Bất quá chỗ hắn có bản lĩnh nhất, không phải là những mưu mô thâm hiểm của hắn, mà là hắn đã quyến rũ thành công Tặc Lạp A Chi Toa - thủ lĩnh nữ hải tặc Sở La Môn, đem ả cướp đi từ trong vòng tay của Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, hơn nữa còn sinh ra một cô con gái là Phượng Thiên Kiều. Lần này sau khi hắn được phóng thích từ nhà ngục Ngân Giáp Giác, rất mau chóng cùng Tác Lạp A Chi Toa quấn lấy với nhau, sự giảo hoạt của hắn và sự hung dữ vửa Tặc Lạp A Chi Toa kết hợp với nhau, sự nghiệp hải tặc bắt đầu khởi sắc, chỉ có điều, ánh hào quang của hai kẻ bọn chúng bị A Phương Tác thình lình xuất hiện hoàn toàn che lấp.
Trong khoảng thời gian một năm này, không có tên hải tặc nào nổi trội mạnh mẽ như A Phương Tác.
Tên tù binh duy nhất được kéo ra, đưa tới trước mặt Từ Bân và Thương Hải.
Đây là một ông già nhìn qua chừng năm mươi tuổi, thân hình lom khom, hơi thở hổn hển, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, con mắt ti hí, hàm râu dê vểnh lên, người ngoài cảm thấy vô cùng khó coi, những bản thân hắn ta lại tựa hồ vô cùng hài lòng với hai cái nhúm râu dê này, cho dù là dưới tình huống bị bắt làm tù nhân, hắn cũng phải giữ nụ cười đắc thế, mặc dù vừa rồi khi hắn trốn trong khe đá thì giống y như một cái bánh rán khô quắt.
“Hà Bân lão sư, ông vất vả rồi, mời ngồi đi, ta nghĩ, cuối cùng thì chúng ta cũng có thời gian mặt đối mặt tán gẫu rồi.” Thương Hải mặt cười nhưng lòng không cười, đưa tay ra ý bảo lão già tù binh ngồi xuống.
Cái lão già lom khom này chính là quân sư Hà Bân của gia tộc Hải Lôi Đình, trên thực tế hắn là một thanh niên chỉ có hơn ba mươi tuổi, nhưng vì quanh năm nếm phong sương trên biển, làm cho hắn già cả trước tuổi. Khi vừa rồi Vương Văn Đạt áp giải hắn tới thì trong miệng Hà Bân không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại những lời thế này: “Đừng giết ta, ta có tình huống trọng yếu báo cáo, đừng giết ta, ta có tình huống trọng yếu báo cáo.”
Roberts, đây là vị thuyển trưởng hải tặc uy nghiêm nhất lâu đời nhất trên lịch sử hải tặc, không những cả cuộc đời mình chiến tích phi phàm, hơn nữa còn vì thế giới hải tặc sau này định ra một bộ phép tắc hoàn thiện, khiến cho giới hải tặc vốn vô cùng hỗn loạn cũng có được chuẩn mực của mình, có quy luật phát triển và sinh tồn của mình, tên tuổi của ông ta, cũng bởi thế được mỗi một tên hải tặc nhớ lấy.
Cảng Roberts trên đảo Tinh Gia Khắc dựng lên bức tượng cao lớn của thuyền trưởng Roberts, bắt đầu đi vào trong cảng Roberts, thì từ xa xa đã có thể nhìn thấy bức tượng của ông ta, áo choàng độc đáo và hoa lan chỉ mê người của ông ta đã thành chiêu bài vàng hậu nhân ghi nhớ và học theo, trong hải tặc Sở La Môn, có rất nhiều tên thích cái choàng và hoa lan chỉ, tự nhiên là bởi vì ảnh hưởng sâu sắc của ông ta, cho dù Thương Hải là dạng hoàn toàn không thể tính là thanh niên hải tặc được nữa, thì khi nhìn thấy bức tượng của Roberts, cũng tràn đầy vẻ sùng kính và ao ước.
*** Lan Hoa Chỉ : một động tác tay ngón chỏ để thẳng, bốn ngón còn lại cong tự nhiên. hiện nay thì khái niệm này khá đi rồi, tuy cũng là điệu bộ ngón tay, nhưng khi là do ngón cái và ngón chỏ khép lại, ba ngón kia để thẳng. Ai xem cướp biển vùng Ca-ri-bê sẽ thấy cái tay của tên thuyền trưởng đồng tính nó lả lướt thế nào là thế đó.
Được sự che dấu của nữ hải tặc Phượng Thiên Kiều, đám người Thương Hải khống chế chiến đấu hạm “Hỏa Hồ Điệp” thuận lợi tiến vào tuyến đường biển sâu thẳm của cảng Roberts, từ trong khoang thuyền khép hờ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên trong cửa cảng Roberts đã neo đầy thuyền bè lớn lớn nhỏ nhỏ, đông nghìn nghịt, cột buồm như rừng. Trừ thuyền của hải tặc ra, còn có rất nhiều thương thuyền cỡ lớn, hơn nữa những thương thuyền này có mức ăn nước vô cùng sâu, nhìn qua hẳn là chở đầy hàng hóa, đại bộ phận thương thuyền đều treo quốc kỳ của nước Mã Toa, chỉ có một số ít trên quốc kỳ của nước Lữ Tống hoặc là nước Nhược Lan.
Thương Hải dự đóan không hề sai, hải tặc Sở La Môn thực sự đạt thành liên minh với nước Mã Toa, cùng nhau đối phó với quân Lam Vũ, nếu không những thương thuyền treo quốc kỳ của nước Mã Toa đã sớm trở thành con mồi tốt nhất của hải tặc Sở La Môn rồi.
Ở mạn bắc của cảng Roberts còn có một cửa cảng rất lớn nữa, mặc dù có tảng đá cỡ nhỏ ăn sâu vào trong nước ngăn cản, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở đó khắp nơi là chòi gác công sự, canh phòng nghiêm ngặt. Ở trong cửa cảng không khí nghiêm túc, chỉnh tề đỗ hơn mười chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn, mỗi một chiếc chiến đấu hạm đều có trọng tải trên hai nghìn năm trăm tấn, trên cột buồm cao chọc trời đều đang phất phới cờ đầu lâu màu đen, trên lá cờ tổng cộng có bảy cái đầu lâu, giao nhau tạo thành một hình tròn, cái đầu lâu ở giữa đặc biệt lớn, trên hàm răng khảm một viên kim cương cực lớn. Đây chính là tiêu chí đặc biệt của thế lực lớn nhất trong hải tặc Sở La Môn, gia tộc Lôi Đình. Trừ hạm đội của hắn ra, không có hạm đội hải tặc nào còn dám treo cờ bảy cái đầu lâu, cho dù là hạm đội Lặc Ngõa Sắt Nhĩ cũng chỉ dám treo sáu cái, trừ khi là hắn muốn trở mặt trước đám đông cùng Hải Lôi Đình.
Trừ cửa cảng chuyên dụng của hạm đội gia tộc Hải Lôi Đình ra, ở trong cửa cảng bình thường của cảng Roberts còn neo đậu không ít chiến đấu hạm cỡ lớn, chúng xen lẫn trong những chiếc thương thuyền, trông vô cùng bắt mắt. Những chiếc chiến đấu hạm này đều là của các gia tộc khác trong hải tặc Sở La Môn, cũng có một số hải tặc không nổi tiếng. Vào quá khứ, những chiếc thuyền này tuyệt đối không thể neo đậu cùng nhau được, nhưng hiện giờ hai bên lại rất thân thiện kề sát với nhau, thậm chí còn cả những tên hải tặc ở trên chiến đấu hạm yên lặng nhìn những chiếc thương thuyền chờ đầy hàng hóa gía trị liên thành, không hề có toan tính cướp bóc.
Đây chính là điều đặc sắc của cảng Roberts, thương thuyền tới nơi này chỉ cần dựa theo quy định giao ra phí bảo hộ, thì hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình chính là thần bảo hộ của bọn họ, ở trong địa phương một trăm dặm xung quanh cảng Roberts, nghiêm cấm cướp bóc, nếu như có hải tặc khác muốn cướp bóc những chiếc thương thuyền này, thì đó chính là chống lại gia tộc Hải Lôi Đình, sẽ bị gia tộc Hải Lôi Đình dạy dỗ. Tạm thời mà nói, còn chưa có kẻ nào dám mạo phạm uy nghiêm của gia tộc Hải Lôi Đình, đương nhiên tên ngoại lai A Phương Tác không biết trời cao đất dày là ngoại lệ.
A Phương Tác không biết đã bao nhiêu lần mạo phạm đến sự tôn nghiêm của gia tộc Hải Lôi Đình rồi, nhưng gia tộc Hải Lôi Đình vẫn chưa thể bắt được hắn.
“Ngươi nhìn thấy chứ? Chỉ cần thân phận của các ngươi bị bại lộ, các ngươi sẽ chết không có đất chôn. Những chiếc chiến đấu hạm xung quanh đây sẽ dễ dàng tiêu diệt toàn bộ các ngươi.” Phượng Thiên Kiều nhìn những chiếc chiến đấu hạm lớn nhỏ ở xung quanh, tựa hồ lại khôi phục được vẻ cao ngạo, dù hai tay ả bị còng chặt lại, nhưng ả vẫn lên mặt chỉ bảo với đám người Thương Hải.
Sự thật đúng là như thế, cùng với việc “Hỏa Hồ Điệp” càng ngày càng tới gần bến tàu ở cửa cảng, chiến đấu hạm xuất hiện xung quanh “Hỏa Hồ Điệp” ngày càng nhiều, nếu như “Hỏa Hồ Điệp” bị công kích, thì khẳng định là chỉ còn một con đường chết.
“Yên tâm, trước khi chúng ta chết , khẳng định là ngươi sẽ đi tới hoàng tuyền trước để trải đường cho chúng ta.” Thương Hải lạnh lùng nói, trong âm điệu không mang theo chút ngữ khí uy hiếp nào, nhưng Phượng Thiên Kiều biết, hải tặc nói càng khách khí, thì mạng sống của mình càng nguy hiểm.
Từ Bân ngồi ờ boong thuyền gần cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn xem tình hình ở bên ngoài, còn đa phần thời gian thì chỉ cúi đầu xuống, chơi đùa thanh dao găm trong tay mình, vô tình làm ra mấy động tác, ánh dao ngẫu nhiên chiếu lên khuôn mặt Phượng Thiên Kiều, ả mau chóng ý thức được, giá trị của bản thân trong con mắt của đối phương có lẽ chẳng khác gì thủy thủ bình thường, vì thế ả thức thời ngầm miệng của mình lại.
Chiến đấu hạm “Hỏa Hồ Điệp” chầm chậm cập bờ, hai bên không ngừng có thuyền bè ra vào, có một số tên còn tò mò đánh giá những góc cạnh nhô ra trên chiến hạm “Hỏa Hồ Điệp” hiển nhiên bọn chúng cũng biết lai lịch của chiếc chiến đấu hạm này, bất quá đa phần bọn chúng chẳng thấy có gì mà lạ, chỉ tùy tiệc liếc mắt mấy cái rồi không lưu ý nữa, khoảng thời gian này chính là ngày hải tặc tụ hội, chiến đấu hạm của hải tặc qua lại thực sự đã có quá nhiều rồi.
Nhưng đột nhiên cửa cảng tựa hồ xảy ra hỗn loạn, chỉ nhìn thấy một chiếc chiếc đấu hạm bỗng nhiên quay đầu lại, muốn bơi ra khỏi cửa cảng, nhưng động tác chuyển hưởng của nó quá lớn, hơn nữa lại không phối hợp tốt với những chiếc thuyền ở xung quanh, dẫn tới đụng phải một chiếc thương thuyền ở nhỏ ở bên cạnh, chiếc thương thuyền nhỏ trọng tải không tới ba trăm tấn làm sao có thể là đối thủ của chiến đấu hạm cỡ lớn có trọng tải trên hai nghìn năm trăm tấn, nên lập tức bị xô lật, những hàng hóa như lá trà chất đầy ở bên trên trong chớp mắt toàn bộ bị dốc lên trên mặt biển, thuyền viên ngã xuống nước không ngừng hô hào cứu mạng. Nhưng chiếc chiến đấu hạm kia căn bản không để ý tới bọn chúng, giương buồm lên, chạy như bay về phía đông nam.
Hạm đội chiến đấu hạm của gia tộc Hải Lôi Đình phát hiện ra điều khác thường ở nơi này, lập tức cũng có ba chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn đuổi theo chiếc chiến đấu hạm gây chuyện kia về phía nam. Trong lúc mơ hồ, Thương Hải có thể phán đoán ra chiếc chiến đấu hạm kia tựa hồ là chiếc “Phi Ưng” của gia tộc Cương Tát Lôi Tư, cái sừng màu đen sì trên mũi thuyền của nó, tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong hải tặc Sở La Môn.
Cùng với việc bốn chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn rời đi, còn có mấy chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn tới từ các gia tộc hải tặc khác nhau cũng nối đuôi nhau rời đi sau lưng bọn chúng. Hơn nữa lúc rời đi tựa hồ đều tỏ ra vô cùng gấp gáp, giống như là chạy đi làm chuyện gì đó, phương hướng mà bọn chúng lao tới, loáng thoáng chừng như là phương hướng chiến đấu hạm Bối Đế Âu bị chìm.
“Ha ha, các ngươi chết chắc rồi, bọn chúng đã phát hiện ra chuyện chiếc Bối Đế Âu bị chìm.” Phượng Thiên Kiều âm trầm nói.
“Tiện nhân! Cứ nói nhảm nhiều!” Vương Văn Đạt phát uy nam nhân, lại cho ả một báng súng nữa, đập ả ngất đi.
“Sợ rằng quả tim của Lặc Ngõa Sắt Nhĩ nát mất rồi, chỗ tiền đó đủ cho hắn xây dựng lại hạm đội chiến đấu hạm vượt qua cả hạm đội Hải Lôi Đình.” Nụ cười của Thương Hải cũng âm trầm, nhưng cuối cùn lại cười một cách thâm sâu khó lường, làm cho đám người Từ Bân trong lòng thấy quai quái, chẳng hiểu trong lòng hắn nghĩ tới điều gì.
“Vẫn cứ lên bờ thì ổn thỏa hơn!” Từ Bân cẩn thận nói.
“Đương nhiên.” Thương Hải gật đầu, mặt lạnh tanh nói.
Thế nhưng khi chiến đấu hạm “Hỏa Hồ Điệp” chuẩn bị cập bờ thì hai chiếc chiến đấu hạm ở bên cạnh tựa hồ thu được tín hiệu gì đó, lập tức chuyển thân thuyền, đem mạn thuyền của rmình nhắm chuẩn vào Hỏa Hồ Điệp, dáng vẻ dường như chuẩn bị chiến đấu vậy. Cửa sổ bên mạn thuyền của hai chiếc chiếc đấu hạm này cũng mau chóng được mở ra, những nòng pháo đen ngòm ngòm nhô ra ngoài, gần như cùng thời gian đó, trên chiến đấu hạm Hỏa Hồ Điệp có không ít hải tặc thủy thủ nhảy xuống nước, sau đó ra sức bơi về phía đối phương.
Bí mật bị bại lộ rồi.
Thương Hải quyết đoán nói: “Tức tốc cập bến! Xuống thuyền.”
Chiến đấu hạm Hỏa Hồ Điệp lập tức chuyển hướng, chọn cầu tàu gần đó nhất hết tốc lực cập bờ, căn bản không để ý tới phía trước mình còn có hai ba chiếc thương thuyền, cứ đâm bừa tới, chỉ nghe thấy trên mũi thuyền truyền tới một loạt những tiếng cót két, tiếp sau đó là những tiếng va đụng rầm rầm, mấy chiếc thương thuyền cỡ nhỏ kia bị xô lật toàn bộ, một chiếc thương thuyền cỡ lớn bị xô gẫy thành hai đoạn từ giữa, tốc độ của Hỏa Hồ Điệp hơi chậm lại một mút, nhưng vẫn hùng hổ cập tới cầu tàu. Dưới sự xung kích dữ dội của lực quán tính, cầu tàu cũng bị chiến đấu hạm hủy mất một phần ba, lập tức gây nên rối loạn.
Tiếng rắc rắc kẽo kẹt lại một lần nữa vang lên, đó là chiếc cột buồm của Hỏa Hồ điệp không chịu được sự va đụng kịch liệt, đã đứt gãy, uỳnh một tiếng nện lên trên cầu tàu, tức thì đem những chiếc lều và quán hàng trên cầu tàu bị phá hủy một loạt, rất nhiều người bị đập chết ngay tại chỗ, còn đa phần thì bị cánh buồm lớn bao phủ ở phía dưới, không tài nào tìm được chỗ để thoát ra.
Cũng chính vào lúc này, hai chiếc chiến đấu hạm xung quanh Hỏa Hổ Điệp đã nổ pháo xạ kích, hai loạt xạ kích đồng loạt dữ dội toàn bộ đều bắn trúng, pháo đạn lõi đặc chi chít không chút lưu tình rơi lên trên Hỏa Hồ Điệp, làm hai bên mạn thuyền của nó bị đánh nát toàn bộ, chớp mắt đó, phảng phất như trời nghiêng đất lật vậy, giống như từ thiên đường chớp mắt rơi xuống địa ngục, khắp nơi đều là những mảnh vụn bắn tung tóe, khắp nơi đều là ánh lửa.
Hai chiếc chiến đầu hạm công kích kia còn sử dụng cả đạn pháo phát nổ, có quả rơi xuống sàn thuyền, đem cột buồm đứt gãy nổ tung càng thêm tan nát, còn có quả đạn bắn thẳng vào trong khoang thuyền, phát nổ ở trong khoang thuyền tức thì đem sàn thuyền ba tầng khoang thuyền nổ tan thành từng mảnh, ầm ầm đổ xuống.
Thương Hải phất tay một cái, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lập tức xuống thuyền, bọn họ dùng lựu đạn phá nổ một lối đi trên mũi thuyền, sau đó hạ ván gỗ xuống, nối trực tiếp lên cầu tàu, các chiến sĩ nối đuôi nhau đi xuống. Vừa vặn trên cầu tàu có mấy tên cảnh vệ vội vàng chạy tới kiểm tra nguyên cớ, kết quả là bị một băng đạn đánh gục toàn bộ, những công nhân trên cầu tàu cách đó không xa tức thì la hét ầm ĩ, bỏ chạy tán loạn.
“Mẹ nó! Khinh người quá lắm!” Từ Bân hung hăng gầm lên, hai chiếc chiến đấu hạm kia cũng không biết lai lịch thế nào, không ngờ mặc kệ ba bảy hai mốt đã nổ pháo xạ kích ngay, thực sự quá hung dữ rồi.
Lỗ Ni cuồng chiến sĩ La Dật Phong xông tới bên cạnh khoang thuyền, các ống phóng rốc két, khoảng cách hai bên không tới năm mươi mét, quả thực ngay cả ngắm bắn cũng chẳng cần, bóp cò một tiếng, đạn rốc két như nổ tungngay trước mặt hắn, chiếc chiến đấu hạm kia bị bắn trúng mạn trái phía trước, nổ ra một cái lỗ hổng lớn cao bằng hai người, bất quá chiếc chiến đấu hạm này thân thuyền vô cùng vững chãi, mặc dù bị đạn rốc két bắn trúng, nhưng vẫn đứng sừng sững không đổ.
La Dật Phong nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, lại bồi thêm một quả rốc két nữa, từ cái lỗ hổng kia bắn vào, sau khi phát nổ, chiếc chiến đấu hạm kia cuối cùng không thể kiên trì được nữa. Mũi thuyền bị bắn nổ chầm chậm chìm xuống, đuôi thuyền chổng lên cao, cuối cùng cả chiếc chiến đấu hạm cắm đầu vào đại hải, gây nên một xoáy nước cực lớn, xoáy nước còn đem hai chiếc thương thuyền cỡ nhỏ kéo mạnh vào dưới đáy biển.
Từ Bân dẫn chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lục tục nhảy xuống thuyền, xông lên cầu tàu, nhưng thấy cầu tàu đã hết sức rối loạn rồi, khắp nơi đều là đám người bỏ chạy rối loạn, kịch chiến ở cự ly gần như thế, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, còn cả pháo đạn bay lung tung, với chiến đấu hạm bị đánh chìm đều tạo thành một cảnh khủng bố nhất từ niên đại Đường Lang tới nay ở trên cảng Roberts, làm cho những công nhân vận chuyển và ông chủ thương thuyền ở trên cầu tàu đến trợn mắt há mồm, không hiểu ra làm sao, nhưng bản năng sinh tồn rất nhanh làm bọn họ tỉnh táo lại, bọn họ quay người co cẳng chạy ngay.
Một tiểu đội cảnh vệ bến tàu mặc đồng phục màu đen xông tới, trong tay huơ huơ trường mâu, từ đằng xa hô lớn: “Đứng lại! Đứng lại! Còn không đứng lại sẽ ném trường mâu đấy!” Kết quả là lời còn chưa dứt đã bị Phùng Dịch Thanh cho một tràng đạn bắn gục toàn bộ, có tên thương binh còn nằm trong vũng máu, rên siết nói với vẻ không thể tin nổi: “Các ngươi... các ngươi vì sao không ném trường mâu... các ngươi vi phạm quy tắc cuộc chơi...”
Vương Văn Đạt tiến tới đạp cho hắn một cái, lạnh lùng nói: “Chúng ta là kẻ chuyên đặt ra quy tắc cuộc chơi đấy.”
Bất thình lình lại có càng nhiều cảnh vệ của bến tàu xông tới.
Tạch tạch tạch....
Sùng tiểu liên trong tay Phùng Dịch Thanh không ngừng rít lên.
“Quân Lam Vũ!”
“Quân Lam Vũ!”
Ở trong sự hỗn loạn đó, có người kêu ầm cả lên, hơn nữa âm thành càng ngày càng lớn, càng ngày càng xa. Tựa hồ cả cái cảng Roberts đều đang hô lên cái tên quân lam Vũ. Rất rõ ràng là thân phận của bọn Từ Bân bị bại lộ rồi.
Thương Hải cầm súng Mauser đứng trên cầu tàu, bình tĩnh nhìn các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, còn những thủy thủ của chính bản thân toàn bộ đã an toàn rút lui, đồng thời mang theo tất cả vật tư quân nhu. Lúc này mới đưa ra một dấu hiệu phá nổ với La Dật Phong phụ trách đoạn hậu, La Dật Phong ra hiệu đáp lại là đã hiểu, Thương Hải liền quay đầu bỏ chạy.
La Dật Phong chạy thật nhanh mấy bước, hạ ống phóng rốc két xuống, đem ba khối thuốc nổ dẻo buộc lại với nhau, sau đó ném lên trên khoang thuyền Hỏa Hồ Điệp. Loáng thoáng tựa hồ còn nghe thấy tiếng kêu gào thống khổ của nữ nhân, nhưng La Dật Phong xuất thân là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, sau khi gia nhập quân Lam Vũ mới đổi tên, cho nên chẳng có cảm giác gì đối với nữ nhân, đối với tiêng kêu gào thảm thiết và rên siết bên cạnh sớm đã quen như không thấy, làm ra vẻ không nghe thấy, vác ốc phóng rốc két lên rồi quay người chạy ngay.
Mười giây sau, Hỏa Hổ Điệp phát ra tiếng nổ kịch liệt, đem chiếc chiến đấu hạm bên cạnh không bị thương kéo xuống nước theo, tiếng nổ đinh tai nhức óc, ánh lửa xông lên trời, tai bay vạ gió làm rất nhiều chiếc thuyền bên cạnh đều vì thế mà bị liên lụy, tức thì gây nên một sự khủng hoảng chưa từng có ở cửa cảng, rất nhiều chiếc thuyền đều ra sức muốn thoát đi, nhưng trong lúc tranh cướp đường với nhau, rất nhiều chiếc va đụng vào một chỗ, lấp kín đường đi không thể nhúc nhích được nữa, một chiếc chiếc chiến đấu hạm thấy tình hình không ổn, chẳng ngờ lại dùng hỏa pháo mở đường, dùng tạc đạn đem tất cả những chiếc thuyền ở trước mặt mình phát nổ, sau đó cướp đường bỏ chạy, những chiếc chiến đấu hạm khác cũng học y theo, cả cảng Roberts tức thì tiếng pháo không ngớt, giống như là đại chiến thế giới vậy.
Thương hải lau mồ hôi trên đầu, ngạc nhiên nhìn cửa cảng pháo hỏa ngút trời, không kìm được thốt lên: “Không phải chứ? Náo nhiệt như vậy sao?”
Từ Bân chỉ huy các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xông lên cầu nổi ở bến tàu, nhưng thấy cảng Roberts sau lưng đang náo nhiệt, nơi đó đã trở thành một khung cảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là những đoàn người bỏ chạy tứ tán, tiếng pháo nổ kịch liệt ở bến tàu, còn cả tiếng phát nổ dữ dội, làm chấn động cả cảng Roberts, bọn họ mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng ý thức được chuyện không ổn, rất nhiều người thét lên kinh hoàng: “Quân Lam Vũ tới rồi! Quân Lam Vũ tới rồi!” “ A Phương Tác tới rồi! A Phương Tác tới rồi!” Sau đó vội vội vàng vàng thu thập quầy hàng bỏ chạy, trên đường khắp nơi đều là những loại thức ăn như khoai lang và mít lăn lông lốc.
Trong thời gian không tới năm phút, Từ Bân phát hiện ra trên những con đường mà mình có thể nhìn thấy đã không còn bóng người nữa, chỉ còn mấy con chó nhỏ hết sức đáng thương nấp đằng sau thùng rác, nhìn bản thân với vẻ kinh hoàng.
Thương Hải vỗ đầu vai hắn, bình thản như không nói: “Muốn kiếm miếng ăn trên đất hải tặc, thì điều đầu tiên phải học là biết bỏ chạy, vừa nhìn thấy điều không ổn là chạy ngay, tránh thật xa chỗ thị phi, những kẻ này động tác còn chậm đấy, dựa theo tiêu chuẩn, bọn chúng phải rút đi trong vòng ba phút rồi.
Từ Bân thầm kêu mở rộng tầm mắt, sau đó trầm tĩnh nói: “Chúng ta đi về phương hướng nào đây?”
Cảng Roberts là một cái cảng hình móng ngựa chữ U, cửa cảng bị kẹp ở giữa, hai bên là núi đá lởm chởm. Hơn nữa từ đằng xa có thể nhìn thấy rất nhiều động đá, bọn họ tới cảng Roberts, vốn là muốn xem xem cái bữa tiệc của hải tặc kia là như thế nào, nhưng hiện giờ xem ra thì hình như không được hoan nghênh lắm. Hai người đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ốc biển (như tù và trên đất liền) từ mọi phương hướng của cảng Roberts vang lên, đây là hiệu lệnh tấn công cho thấy gia tộc Hải Lôi Đình chuẩn bị phản kích, quá nửa bọn chúng cho rằng mình đã bị quân Lam Vũ công kích.
Thương Hải quyết đoán nói: “Lên núi, chui vào trong động, đợi chỉ thị của lão đại.”
Tất cả các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều theo phương hướng chỉ định, dùng hỏa lực mãnh liệt mở đường, yểm hộ xen kẽ nhau tiến lên, hai bên con đường ở cảng Roberts đều là cỏ gai, thậm chí còn cao hơn cả đầu người, phòng ốc đều là loại nhà sàn kiểu nhiệt đới, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được đường đi của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ để phong tỏa, bất quá đáng ghét nhất vẫn là đội cảnh vệ của gia tộc Hải Lôi Đình không ngừng xông ra, trong tay bọn chúng đều cầm đại khảm đao cái loại dùng để chém mía, không cẩn thật một chút thôi là cả người lần súng đều bị chém đứt.
May mắn là Thương Hải vô cùng quen thuộc với động tác của bọn chúng, hơn nữa súng Mauser cũng đúng là rất tiện dụng, cho dù kẻ địch ở địa phương cách mình chưa tới hai mét, vẫn có thể cho một phát súng bắn nát bét mặt kẻ địch. Khi cần thiết thì dao găm cũng là biện pháp giải quyết rất tốt, bốn lạng đẩy ngàn cần, chỉ cần nhẹ nhàng hất một cái, sau đó dao găm thuận tay lướt qua cổ kẻ địch, là kẻ địch cùng với cả thanh đao kia cùng nhau đổ xuống bên đường, không cách nào dậy nổi nữa.
Cảng Roberts đột nhiên bị tập kích đúng là đã rơi vào hỗn loạn, thực lực của gia tộc Hải Lôi Đình cơ bản đều ở trên đại dương, quân đội ở trên lục địa không nhiều lắm. Trong con mắt của bọn chúng, kẻ địch khẳng định phải phá hủy hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình trước sau đó mới lên bờ, nhưng lại không ngờ rằng đám người Từ Bân hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ, không cẩn thận đã làm cho gia tộc Hải Lôi Đình luống cuống chân tay.
Hải Lôi Đình một mặt ra lệnh thật mau chóng điều động quân đội đi đối phó với quân Lam Vũ, một mặt khác nghiêm lệnh hải quân theo dõi mặt biển, hắn cho rằng đây tám chín phần mười là kế điệu hổ ly sơn của quân Lam Vũ, đem sức chú ý của mình tập trung lên nhóm nhỏ quân Lam Vũ này, sau đó hải quân của quân Lam Vũ thình lình vào lúc mình không chú ý, dốc đại quân tấn công cảng Roberts.
Theo cùng mệnh lệnh của Hải Lôi Đình, hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình chầm chậm bơi ra khỏi quân cảng ban đầu, một số quân hạm tuần tra trên biển cũng bắt đầu tập trung, bọn chúng bày ra một hàng ngang hơi cong cong trên mặt biển, họng pháo đen ngòm ngòm chi chít đều chắm chuẩn ra bên ngoài cảng Roberts. Đồng thời bọn chúng cũng lợi dụng đại pháo ở một mặt khác của mạn thuyền oanh kích nhóm nhỏ quân Lam Vũ ở cảng Roberts.
“Dùng hỏa lực mãnh liệt nhất, tiễn bọn chúng lên thiên đường.” Bước lên kỳ hạm “ Hoàng gia phương chu” của mình, Hải Lôi Đình uy phong lẫm liệt ra lệnh.
Uỳnh uỳnh uỳnh....
Uỳnh uỳnh uỳnh....
Vô số đạn pháo phát nổ ở cảng Roberts, toàn bộ hạm đội hải tặc của gia tộc Hải Lôi Đình đều nổ pháo bắn về phương hướng quân Lam Vũ, đạn pháo rơi vào trong bãi cỏ sau con đường, rơi ở phía trước bến cảng, đem cả cửa cảng Roberts bao trùm trong khói súng mịt mù. Từ Bân và Thương Hải kinh ngạc vô cùng, Hải Lôi Đình hạ lệnh nổ pháo xạ kích, cứ giống như là bản thân hắn đang tấn công cảng Roberts vậy.
Quả nhiên, trong hỏa pháo mãnh liệt rất nhiều công trình kiến trúc của cảng Roberts trở thành hư vô, không ít người bị thương vong, tiếng kêu gào và tiếng khóc đan xen vào nhau, giống như ngày tận thế vậy. Nhưng Hải Lôi Đình căn bản không để ý tới sự tồn vong của bọn họ, phải khó khắn lắm Hải Lôi Đình mới hạ lệnh ngừng xạ kích, cả cảng Roberts cơ bản đã bị san thành bình địa.
Dưới sự chỉ huy của Từ Bân, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ toàn bộ đều an toàn tiến vào hang núi, chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đùng ở bên ngoài, còn cả những ánh lửa không ngừng lóe lên. Bên ngoài đang đất rung núi chuyển, trời trăng ảm đạm, nhưng đối với người ở trong động mà nói, lại giống như là xem náo nhiệt vậy.
Động đá vôi ở trên đảo Tinh Gia Khắc thực sự quá nhiều, cái động mà bọn họ tiến vào có diện tích vô cùng lớn, hơn nữa cũng vô cùng cao, xem ra tựa hồ cũng thường có người đi vào chơi đùa, rất nhiều chỗ trống nhắn bóng, có chỗ thậm chí còn đào bậc thang, bậc thang cũng nhẵn thín, dường như thường xuyên có người đi qua nơi này.
Đội cảnh vệ của gia tộc Hải Lôi Đình ở ngoài cửa ý đồ công kích hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở bên trong cổng, kết quả bị quân Lam Vũ ở bên trên đuổi cho té đái vãi phân, mau chóng rụt vòi trở lại. Trong bộ phận tạo nên lực lượng vũ trang của gia tộc Hải Lôi Đình, thì lục quân gần như có thể không cần nhắc tới, căn bản là chẳng hề có sức chiến đấu gì, tới ngay cả Hải Lôi Đình cũng mau chóng phát giác ra đây không phải cách, hắn từ trên quân hạm tổ chức mấy trăm trên thủy thủ kiêu dũng, chuẩn bị đối phó với quân Lam Vũ, nhưng quan chỉ huy của bọn chúng vừa mới lên bờ, đã bị một phát súng của Lạc Nham giết chết, những tên hải tặc còn lại động tác tức thì do dự hơn rất nhiều, chần chừ không dám tới gần cửa động.
Vương Văn Đạt và Phùng Dịch Thanh phụ trách đi dò đường, đi được quá nửa tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa làm mình lạc đường, trở lại báo cáo là cái động đá vôi này không có điểm cuối cùng, tựa hồ có thể đi tới đầu bên kia của đảo Tinh Gia Khắc, hơn nữa cứ đi được hai ba trăm mét lại có ngã rẽ, cũng không biết là thông tới hướng nào, khắp nơi đều là con sông ngầm hung hiểm, không cẩn thận mà rơi vào trong đó thì đến cái xác cũng chẳng còn.
Từ Bân an bài cảnh giới, mở vô thuyền điện đài ra, một lát sau đã kết nối được với Dương Phàm, căn cứ vào tình huống Dương Phàm báo lại, hiện giờ hắn và A Phương Tác đang ở trên đường đi tới cảng Roberts, bọn họ đã biết Hải Lôi Đình muốn gây bất lợi cho Dương Túc Phong ở trên hội nghị của hải tặc, sứ giả nước Mã Toa phái tới cũng tham gia vào cuộc tụ hội này. Từ Bân báo lại thình hình của mình, sau đó xin chỉ thị xem phải làm như thế nào.
A Phương Tác mau chóng cho Từ Bân và Thương Hải một nhiệm vụ, đó chính là giết chết Hi Lạp Đức Khố Đế một cách nhanh nhất, căn cứ vào tình báo A Phương Tác tiết lộ, Hi Đức Lạp Khố Đế đã tới đảo Tinh Gia Khắc, đồng thời đã liên hệ được với Hải Lôi Đình. Ở trên người Hi Đức Lạp Khố Đế có bí mật trọng đại liên quan tới Dương Túc Phong, cái bí mật này không phải là chuyện tốt với Dương Túc Phong, từ xưa tới nay, biện pháp tốt nhất để chôn giấu bí mật là giết người bịt miệng, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Hi Đức Lạp Khố Đế ở đâu vậy?” Từ Bân vội hỏi Thương Hải.
Bí mật trên người Hi Đức Lạp Khố Đế làm cho A Phương Tác coi trọng như vậy, xem ra thực sự có quan hệ rất lớn tới Dương Túc Phong, bản thân phải mau chóng làm thịt mục tiêu, vạn nhất Hải Lôi Đình bảo vệ hoặc che dấu Hi Đức Lạp Khố Đế rời đi thì sợ rằng phiền phức rồi. Bất quá hiện giờ có lẽ Hi Đức Lạp Khố Đế cũng đã được Hải Lôi Đình bảo vệ rồi.
Thương Hải trầm tĩnh nói: “Ta cũng không biết nữa, chúng ta cần có tình báo, phải bắt được mấy cái lưỡi (ý là con tin) mới được.”
Lời còn chưa dứt, Vương Văn Đạt phụ trách cảnh giới sâu trong động đá vôi đã ra dấu, nói ở sâu trong động có người đi ra, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lập tức ẩn nấp, lặng lẽ chờ đợi người ở bên trong động đá vôi đi ra.
Quả nhiên mấy phút sau có một đám hải tặc đông đảo xuất hiện ở trước mặt các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, tên hải tắc cầm đầu, trông cao cao gầy gầy, bộ râu rất dài, dáng vẻ có chút mệt mỏi, ánh sáng ở bên trong động không được tốt lắm, nhìn không rõ sắc mặt của hắn. Hắn hình như là có tâm sự, cúi đầu lặng lẽ đi đường, ngược lại mấy tên hải tặc bên cạnh tỏ ra rất mạnh mẽ, rất có tinh thần, con mắt không ngừng quét qua bốn phía.
Thương Hải đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng: “Hi Đức Lạp Khố Đế!”
Từ Bân sửng sốt, những chiến sĩ khác của hải quân lục chiến đội cũng sửng sốt.
Chẳng ai có thể ngờ được rằng, Hi Đức Lạp Khố đế sẽ có thể xuất hiện ở nơi này, mà lại xuất hiện ngay ở thời khắc mấu chốt.
Hi Đức Lạp Khố Đế cứ như bị điện giật vậy, thân thể vội vã ngửa về đằng sau, cong lên giống như con tôm luộc, sau đó thuận theo bậc thang ngã xuống, bậc thang hắn đi lên vô cùng dốc, bên cạnh lại là sông ngầm chảy cuồn cuộn, nước sông vô cùng siết, thậm chí có cả sóng đánh lên. Trong chớp mắt các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không kịp phản ứng, thân thể của Hi Đức Lạp Khố Đế đã ngã đánh rầm vào trong dòng nước siết, bắn lên bọt sóng cao tới một mét, không còn thấy tung tích đâu nữa.
Phùng Dịch Thanh phản ứng coi như là nhanh nhất, gần như lúc Hi Lạp Đức Khố Đế cử động thì hắn cũng cũng hành động, nhưng đạn cũng chỉ sát qua trên mông Hi Đức Lạp Khố Đế, căn bản không làm mục tiêu bị thương, những chiến sĩ khác phản ứng có hơi chậm một chút, đạn gần như sạt qua vị trí vừa rồi Hi Đức Lạp Khố Đế vừa mới đứng, nhưng Hi Đức Lạp Khố Đế đã sớm không còn tung tích rồi.
Đạn bắn trúng người sau lưng Hi Đức Lạp Khố Đế, tức thì đem bọn chúng ngã hết vào trong dòng sông, mấy tên hải tặc trông qua như là bảo tiêu đó còn chưa kịp móc súng ra đã bị đạn bắn dữ dữ dội trở thành tổ ong. Tiếng súng ở trong động đá vôi tựa hồ trên nên vô cùng hùng hậu, hơn nữa vang vọng qua lại mãi, thạch nhũ trên nóc động ào ào rơi xuống dưới, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ đều cảm thấy cổ lạnh như băng, sinh ra cảm giác sảng khoái vô cùng.
Trận chiến va chạm ngắn ngủi mau chóng kết thúc, trừ một tên may mắn sống sót đang cong mình nấp ở trong khe đá bên cạnh bậc thang ra thì toàn bộ những tên còn lại đều đã bị giết sạch, thi thể cũng đa phần là rơi vào trong dòng sông ngầm chảy siết, những thi thể còn lại cũng bị Vương Văn Đạt thuận chân đá xuống sống. Giống như Hi Đức Lạp Khố Đế mau chóng biến mất tăm tích, chỉ có trên bậc thang còn một vũng máu, nói rõ trận đồ sát bão táp vừa rồi.
“Chết rồi à?” Vương Văn Đạt Nghi hoặc hỏi, nhìn dòng sông ngầm dữ dội phía dưới, sóng nước cuộn trào không dứt, Hi Đức Lạp Khố Đế không biết đã bị xô đi tới đâu rồi, đối với loại dòng sông ngầm này hắn tràn đầy hiếu kỳ, nhưng hắn lại không dám xuống thử, có ma mới biết được nó sẽ đem bản thân mình đi tới đâu.
“Không biết nữa.” Phùng Dịch Thanh đáp, đem súng tiểu liên khoác lên trên lưng. Không ngờ động tác của Hi Đức Lạp Khố Đế lại nhanh như thế, thực sự làm hắn kinh ngạc, đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, xem ra kỹ thuật của mình còn phải khổ luyện.
“Chết rồi à?” Từ Bân cũng hỏi như vậy, hắn cho rằng trong dòng sông ngầm chảy cuồn cuộn như thế này, dù cho Hi Đức Lạp Khố Đế có là Đại La Kim Tiên, cũng chẳng sống nổi bao lâu, nước sông sẽ làm cho hắn chết đuối, có lẽ hôm nào đó ở cửa ra của con sông ngầm này sẽ phát hiện ra thi thể của hắn. Đương nhiên cũng có khả năng là bị những loại cá hung dữ ở trong con sông ăn mất thi thể rồi. Nghe nói trong những con sông ngầm ở đảo Tinh Gia Khắc có một loại cá nhỏ răng trông như lưỡi cưa vậy, có thể cắt đứt được cả xương cốt, hơn nữa hết sức thích tấn công nhân loại, Hi Đức Lạp Khố Đến, lẽ tất nhiên là không còn cơ hội sông sót rồi.
“Chưa đâu.” Sắc mặt Thương Hải đông cứng lại cứ giống như thạch nhũ trong hang động đá vôi vậy, hắn không muốn cảnh cáo Từ Bân chớ nên quá lạc quan, dù sao hắn chỉ là không hiểu biết tình huống ở đây mà thôi, loại sông ngầm này nhìn qua thì vô cùng hung hiểm, nhưng người có kinh nghiệp đều biết rằng, nơi nó chảy qua không phải hoàn toàn là dưới lòng đất, rất có khả năng ở đâu đó chui ra một cái động, khoảng ách chưa tới năm mươi mét là có thể có một cửa động giống như thế này, người rơi xuống nước hoàn toàn có thể lên bờ ở nơi ấy, sau đó bỏ chạy.
Nhưng nói chung thì phản ứng của Hi Đức Lạp Khố Đế nhanh thực sực nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bao gồm cả Thương Hải ở trong đó. Chẳng một ai có thể ngờ được rằng, trong khoảng cách ngắn như vậy, lại ở dưới điều kiện khẩn cấp như thế mà Hi Đức Lạp Khố Đế không ngờ có thể làm ra phản ứng chính xác, chạy thoát khỏi cái chết. Sớm biết như vậy mình không nên lên tiếng, cứ bắn một phát giết chết hắn là được rồi, chỉ đáng tiếc trên thế giới này chẳng có chuyện gì có nếu như cả.
Từ Bân chỉ đành im lặng, cả quá trình chỉ có một khuyết điểm chính là các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không nhận ra được Hi Đức Lạp Khố Đế, đợi tới khi Thương Hải kêu lên rồi mới biết, nhưng đối phương đã hành động trước rồi. Điều này không thể trách được các chiến sĩ, thậm chí cũng không thể trách được bản thân, chỉ có thể nói Hi Đức Lạp Khố Đế quá giảo hoạt mà thôi.
“Cửu vĩ hồ dù sao cũng là cửu vĩ hồ.” Thương Hải nói có chút cay đắng, cắm súng Mauser lại vào bên hông, chầm chậm thở ra một hơi.
Trong hải tặc Sở La Môn, thực lực của Hi Đức Lạp Khố Đế là yếu ớt nhất, chỉ có không tới mười chiếc thuyền hải tặc, chiến đấu hạm cỡ lớn chỉ có ba bốn chiếc, hơn nữa đều là dều là loại sữa chữa cũ kỹ rồi, rất nhiều vị trí đã mục nát nghiêm trọng, mỗi lần khi đi cướp bóc thương thuyền, thường thường bởi vì tốc độ không theo kịp người ta mà đành phải từ bỏ, còn có một lần bởi vì nòng pháo rỉ sét mà làm cho đạn pháo phát nổ, đem bản thân hắn cũng bị quẳng vào trong đại hải trở thành gà nhúng nước, thảm hại vô cùng, bởi thế mà trở thành trò cười trong đám hải tặc Sở La Môn.
Bởi vì thực lực không như người khác, cho nên thủ hạ của hắn cũng thường đi ăn mảnh, còn có kẻ thường xuyên phản bội hắn, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào, sinh sống ở trong đám hải tặc thì thực lực là tất cả, nắm đấm là đạo lý. Hi Đức Lạp Khố Đế đương nhiên không thể không hiểu, mặc dù hắn rất nỗ lực rồi. Thế nhưng nếu như ai đó khinh miệt cho rằng có thể dễ dàng đớp một cái nuốt gọn hắn thì đã nhầm rồi.
Luận thực lực, Hi Đức Lạp Khố Đế đúng là nhỏ yếu nhất, nhưng luận về đầu óc, hắn lại là tên giảo hoạt nhất, bởi vì thực lực nhỏ yếu hắn không thể không đấu đá mưu lược với đám hải tặc xung quanh, thông qua phương thức phi chiến tranh để mở rộng thực lực của mình, hắn mưu đồ tính kế những thứ trong nhà của người khác, sau đó thông qua phương thức phi bạo lực chiếm hữu làm của mình. Sau khi đoạt được mục đích, hắn không từ mọi thủ đoạn, lễ nghi liêm sỉ vứt bỏ tất cả, chỉ có sự tham lam trần trụi.
Vì mở rộng thực lực của bản thân, Hi Đức Lạp Khố Đế đều có qua lại mật thiết với các quốc gia trên đại lục, hơn nữa chuyên môn làm những việc không thể nói ra bên ngoài, dù đó là chuyện đi ngược với quy tắc hải tặc thì hắn cũng y theo mà làm. Hắn thường tự chế giễu bản thân chỉ là một nửa hải tặc thôi, bởi vì hắn có trái tim của hải tặc, nhưng lại không có vốn liếng làm hải tặc. Bởi vì hắn làm việc xưa nay không hỏi nguyên do, hơn nữa không từ thủ đoạn, chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình, cho nên ở trong một khoảng thời gian, hắn đúng là đã tiếp nhận không ít nhiệm vụ trong các quốc gia ven biển. Nhưng sau đó vì một nhiệm vụ tới từ đế quốc Đường Xuyên, hắn đi tới biển Ni Tư, kết quả là bị hải quân Cách Lai Mỹ bắt mất, từ đó mà danh tích biến mất, cho tới tận khi quân Lam Vũ giải phóng cho hắn, thì hắn mới trở lại hải vực Sở La Môn, hơn nữa làm lại nghiệp cũ.
Bất quá chỗ hắn có bản lĩnh nhất, không phải là những mưu mô thâm hiểm của hắn, mà là hắn đã quyến rũ thành công Tặc Lạp A Chi Toa - thủ lĩnh nữ hải tặc Sở La Môn, đem ả cướp đi từ trong vòng tay của Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, hơn nữa còn sinh ra một cô con gái là Phượng Thiên Kiều. Lần này sau khi hắn được phóng thích từ nhà ngục Ngân Giáp Giác, rất mau chóng cùng Tác Lạp A Chi Toa quấn lấy với nhau, sự giảo hoạt của hắn và sự hung dữ vửa Tặc Lạp A Chi Toa kết hợp với nhau, sự nghiệp hải tặc bắt đầu khởi sắc, chỉ có điều, ánh hào quang của hai kẻ bọn chúng bị A Phương Tác thình lình xuất hiện hoàn toàn che lấp.
Trong khoảng thời gian một năm này, không có tên hải tặc nào nổi trội mạnh mẽ như A Phương Tác.
Tên tù binh duy nhất được kéo ra, đưa tới trước mặt Từ Bân và Thương Hải.
Đây là một ông già nhìn qua chừng năm mươi tuổi, thân hình lom khom, hơi thở hổn hển, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, con mắt ti hí, hàm râu dê vểnh lên, người ngoài cảm thấy vô cùng khó coi, những bản thân hắn ta lại tựa hồ vô cùng hài lòng với hai cái nhúm râu dê này, cho dù là dưới tình huống bị bắt làm tù nhân, hắn cũng phải giữ nụ cười đắc thế, mặc dù vừa rồi khi hắn trốn trong khe đá thì giống y như một cái bánh rán khô quắt.
“Hà Bân lão sư, ông vất vả rồi, mời ngồi đi, ta nghĩ, cuối cùng thì chúng ta cũng có thời gian mặt đối mặt tán gẫu rồi.” Thương Hải mặt cười nhưng lòng không cười, đưa tay ra ý bảo lão già tù binh ngồi xuống.
Cái lão già lom khom này chính là quân sư Hà Bân của gia tộc Hải Lôi Đình, trên thực tế hắn là một thanh niên chỉ có hơn ba mươi tuổi, nhưng vì quanh năm nếm phong sương trên biển, làm cho hắn già cả trước tuổi. Khi vừa rồi Vương Văn Đạt áp giải hắn tới thì trong miệng Hà Bân không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại những lời thế này: “Đừng giết ta, ta có tình huống trọng yếu báo cáo, đừng giết ta, ta có tình huống trọng yếu báo cáo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.