Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 330: Bí mật ngươi không nên biết (Trung)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Thương Hải mỉm cười nói: “Ta có thể không giết ngươi, bất quá phải xem xem tình huống của ngươi có giá trị hay không đã.”

Hà Bân ưỡn thẳng lưng lên, nói thẳng ra: “Ta muốn báo cáo chuyện của Vũ Văn Thiên Nhai, ta còn có thể dẫn các ngươi đi giết hắn.”

Con mắt của Thương Hải từ từ sáng lên, chăm chú nhìn ánh mắt của Hà Bân hồi lâu, tựa hồ phán đoán xem lời này của hắn là thật hay giả, qua một chốc lát, Thương Hải mới chậm rãi gật đầu, thâm trầm nói: “Hà Bân, ngươi quả nhiên là người thông minh.”

Hà Bân cũng chậm rãi nói: “Ta biết các ngươi cần cái gì.”

Hắn dứt khoát không phải là kẻ ngốc, hắn là quân sư thông minh nhất của gia tộc Hải Lôi Đình, hắn biết phải đổi lấy tính mạng của mình như thế nào, đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mà nói, tình báo và hành động bình thường là vô tác dụng, chỉ có làm được điều mấu chốt, mới có thể giành được cơ hội sinh tồn trong tay loại hải tặc giết người không chớp mắt này.

Từ Bân ánh mắt sáng quắc quát: “Nói đi!”

Hà Bân chậm rãi hắng giọng, đem tất cả những tình huống biết được công khai ra.

Vũ Văn Thiên Nhai tới hải vực Sở La Môn trong khoảng hai tháng, hơn nữa đã liên hệ trước được với gia tộc Hải Lôi Đình, người xuyên kim dắt lối trong quá trình đó chính là quân sư hàng đầu Hà Bân của gia tộc Hải Lôi Đình. Vũ Văn Thiên Nhai chính là con trai cả của Vũ Văn Hãn Hải, cũng là thân sinh ca ca của Vũ Văn Phi Dương - quan chỉ huy hạm đội Phi Dương hải quân nước Mã Toa đã toàn quân bị diệt, hắn bác học đa tài, thấy nhiều biết rộng, ở trong cao tầng nước Mã Toa có danh hiệu trí giả, nước Mã Toa phái hắn tự mình tới hải vực Sở La Môn, dĩ nhiên là thân mang trọng trách.

Việc mà Vũ Văn Thiên Nhai phải làm, dùng một câu mà nói chính là muốn lôi kéo hải tặc Sở La Môn, cùng nhau đối phó với hải quan quân Lam Vũ, đối phó với Dương Túc Phong. Đương nhiên, cái mục tiêu này cần phải phân chia ra nhiều trình tự, trình tự quan trọng trước hết là đả kích khí thế của A Phương Tác, chém đứt ma thủ của Dương Túc Phong duỗi tới hải vực Sở La Môn. Hiện giờ, đã không ai là không biết quan hệ của A Phương Tác và Dương Túc Phong, bởi vì chiến hạm hắn sử dụng giống y hết chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ, thậm chí tới ký hiệu Long Nha chiến hạm ở mạn thuyền cũng chẳng thay đổi.

Nước Mã Toa hợp tác với hải tặc Sở La Môn, rút củi dưới đáy nồi, phải đi ngược dòng tới trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh. Nếu như không có trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh, nước Mã Toa cũng không chịu tự hạ thấp thân phận của mình, chủ động cùng hải tặc Sở La Môn hợp tác, đây dù sao cũng chẳng phải là việc vinh quang gì, hơn nữa nước Mã Tòa cũng là một trong số nước ký điều ước Ân Uy Cách Nhĩ, một khi lưu truyền ra ngoài, thanh danh của nước Mã Toa sẽ không tốt lắm.

Thế nhưng, nước Mã Toa không thể không hợp tác với hải tặc Sở La Môn.

Trong trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh, hải quân nước Mã Toa gặp phải tổn thất cực lớn, có ba đơn vị hạm đội bị trọng thương, có hơn năm mươi chiến đấu hạm cỡ lớn vùi thân dưới đáy biển, hơn hai vạn quan binh hải quân và hơn năm vạn quan binh lục quân hi sinh vì nước. Ngay cả hạng tướng lĩnh hải quân giảo hoạt như La Đức Cáp Đặc cũng phải vòng đường mà chạy, dẫn tàn binh bại tướng vượt qua hải vực Sở La Môn nam hạ, sau đó từ quần đảo Ba Bỉ Lợi Á trở về nước, mới thoát được sự truy kích của hải quân quân Lam Vũ.

Trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh, là thất bại thê thảm đau đớn nhất từ khi nước Mã Toa lập quốc tới nay, cho dù là ở thời đại Đường Lãng của đế quốc Đường Xuyên, hải quân nước Mã Toa vốn giữ nguyên tắc phòng ngự, quyết không khiêu chiến với Đường Lãng, cho nên Đường Lãng cũng chẳng thể nào chủ động công kích hải quân nước Mã Toa. Khiến cho hải quân nước Mã Toa bình an qua được hơn hai mươi năm Đường Lãng hoành hành, sau khi Đường Lãng chết, hải quân nước Mã Toa mới hoạt động tích cực trở lại, hơn nữa càng ngày càng tích cực, càng ngày càng cường đại. Trải qua mưu tính kỹ lưỡng, hải quân nước Mã Toa cuối cùng cũng đánh bại được hải quân đế quốc Đường Xuyên từng vô địch một thời. Khống chế vững chắc quyền làm chủ bờ biển phía đông nam đại lục.

Thế nhưng, vinh dự của hải quân nước Mã Toa chỉ vẻn vẹn duy trì được không tới thời gian một năm, thì đã gặp ngay khiêu chiến nghiêm trọng ở trên đảo Sùng Minh. Vô số chiến hạm bị chìm, vô số tướng sĩ hi sinh, vinh dự của hải quân nước Mã Toa liền giống như bọt bong bóng mỹ lệ, lần lượt vỡ nát. Bọn họ lại trở về hiện thực tàn khốc, bất lợi ở đảo Sùng Minh đã kích thích sâu sắc quân đội nước Mã Toa, kích thích Vũ Văn Chấn Thiên. Bọn họ đương nhiên không cam tâm thất bại, không cam tâm tôn nghiêm của mình bị khiêu chiến, không cam tâm vinh dự vừa mới giành được vào tay đã bị người ta cướp mất. Hải quân nước Mã Toa từ trên xuống dưới nghiến răng nghiến lợi, nằm gai nếm mật, dốc sức vì nước, quyết tâm phải phất cờ trở lại, bào thù rửa hận.

Nhưng khi xưa lúc chiến bại, hải quân nước Mã Toa vì vinh dự của mình, vì che dấu thất bại bi thảm của mình, vì muốn cho người dân một lời giải thích, cho nên cố ý khuếch đại số lượng chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ, đem số lượng Long Nha chiến hạm từ sáu mươi chiếc tăng lên tới hơn hai trăm chiếc, tầng tối cao của hải quân nước Mã Toa đem trách nhiệm chủ yếu của chiến dịch thất bại này quy cho chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa không đủ tiên tiến, thân thuyền không đủ kiên cố, hỏa pháo uy lực không đủ lớn, số lượng không đủ nhiều, đồng thời hi vọng đế quốc dốc sức giải quyết.

Hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên của nước Mã Toa mặc dù nửa tin nửa ngờ đối với báo cáo của tư lệnh hải quân, bất quá đối với loại chuyện liên quan tới danh dự của nước Mã Toa, ông ta không thể do dự, bởi thế ông ta mau chóng hạ lệnh, hạ lệnh cho dốc hết sức lực cả nước, toàn lực kiến tạo nên chiến đấu hạm cấp Vô Úy mới tinh, phải có số lượng và chất lượng chiến đấu hạm đều toàn diện vượt qua được quân Lam Vũ. Bắt đầu từ thán tám, các xưởng đóng thuyền lớn của nước Mã Toa đã làm việc ngày đêm, toàn lực ứng phó việc kiến tạo chiến đấu hạm cấp Vô Úy hoàn toàn mới, để gia tăng tốc độ kiến tạo rất nhiều xưởng đóng thuyền mới cũng khai trương trong quá trình đó, hình thành một phong trào toàn dân đóng tàu.

Thế nhưng khi làn sóng vận động toàn dân đóng tàu của nước Mã Toa khai triển oanh oanh liệt liệt, thì có một vấn đề bắt đầu xuất hiện nổi cộm, hơn nữa nổi lên càng ngày càng nhức nhối, càng ngày càng làm cho người ta đau đầu, đó chính là vấn đề cung cấp lương gộ thích hợp để đóng tàu. Nước Mã Toa diện tích rộng, khí hậu ôn hòa, địa hình bằng phẳng, xinh đẹp giàu có, nhưng có một nhược điểm tài nguyên trí mạng, đó chính là thiếu tài nguyên gỗ, nhất là thiếu chất gỗ thích hợp để đóng chiến đấu hạm, rừng rậm của nước Mã Toa vốn không nhiều, rừng rậm có thể sản sinh ra loại gỗ có thể đóng thuyền thì lại càng thiếu.

Xung quanh nước Mã Toa, hoặc là nói ở trong khu vực nước Mã Toa khống chế hiện nay, nước Mã Toa tìm không đủ số lượng gỗ thích hợp để đóng thuyền. Trong quá khứ, lượng lớn vật liệu gỗ đóng thuyền của nước Mã Toa đều nhập khẩu từ nước Nhược Lan có quan hệ tốt đẹp, bởi thế nước Mã Toa hi vọng nước Nhược Lan có thể đem số lượng vật liệu gỗ cung cấp tăng lên trên gấp đôi. Nhưng nước Nhược Lan dưới sự uy hiếp tấn công của quân đội nước Y Lan, cũng thân mình lo chưa xong, bọn họ lo lắng vật liệu gỗ của mình tiêu hao hết dẫn tới ảnh hưởng việc rừng rậm tiếp tục phát triển, ảnh hưởng tới sản lượng vật liệu gỗ tiền vốn là gốc rễ của nước Nhược Lan, cho nên trong quá trình đàm phán với nước Mã Toa, luôn uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu mở trộng số lượng vật liệu gỗ xuất khẩu, chỉ đáp ứng vẫn cung ứng theo số lượng cung ứng vốn có.

Không có vật liệu gỗ thì không có chiến đấu hạm, dưới tình huống không giành được tiến triển trên bàn đám phán, chẳng còn cách nào khác hải quân nước Mã Toa chỉ đành đem tầm mắt của mình chiếu đi xa hơn, chiếu tới đảo Lữ Tống, thậm chí chiếu tới đại lục Y Vân xa xôi, hi vọng có thể dùng vật liệu gỗ ở nơi đó thỏa mãn nhu cầu của bản thân.

Vật liệu gỗ của đảo Lữ Tống rất nhiều, sản lượng cũng rất lớn, nhưng đều là rừng mưa nhiệt đới, không thích hợp làm chiến đấu hạm lắm, chỉ có thể dùng làm vật liệu phụ trợ. Hơn nữa, hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên vẫn phải suy nghĩ tới một vấn đề ảnh hưởng chính trị, nước Mã Toa quyết tâm muốn đem đảo Lữ Tống vĩnh viễn nạp vào bản đồ lãnh thổ của nước Mã Toa, bởi thế chiếm được dân tâm ở nơi đó là vô cùng quan trọng, nếu như nước Mã Toa ỷ thế cướp đoạt, không thể tránh khỏi làm cho nhân dân Lữ Tống phản cảm, hiện giờ hải quân và hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ đang như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào bắc bộ đảo Lữ Tống, bọn họ càng sợ ném chuột vỡ bình, không dám tùy tiện làm bừa.

Bởi như thế nên lựa chọn còn lại duy nhất chỉ có đại lục Y Vân mà thôi.

Ở địa khu liên minh Nhã Ca và Âm Nguyệt hoàng triều, đều sản xuất lượng lớn chất liệu gỗ, ở nơi đó sinh trưởng rừng rậm nguyên thủy mấy nghìn năm không có dấu vết con người, có tất cả vật liệu gỗ đóng tàu mà nước Mã Toa cần, bất kể là để tạo long cốt (khung thuyền), hay là để tạo cột buồm đều có hết cả. Hơn nữa chất lượng thượng thừa, giá cả cũng rẻ. Nữ vương vừa mới nhậm chức của Âm Nguyệt hoàng triều cũng chấp thuận hiệp trợ nước Mã Toa đối kháng với quân Lam Vũ, bởi thế làm một điều chưa từng có là Âm Nguyệt hoàng triều cung cấp vật liệu gỗ hoàn toàn miễn phí cho nước Mã Toa, điều này đối với hải quân nước Mã Toa mà nói thực đúng là tin mừng trời ban.

Nhưng từ đại lục Y Vân vận chuyển vật liệu gỗ tới nước Mã Toa thì đường biển xa xôi, lại còn có một vấn đề chết người, đó chính là hải tặc Sở La Môn. Những tên hải tặc hoành hành ở hải vực Sở La Môn này mặc dù không có hứng thú đối với vật liệu gỗ lắm, nhưng dưới tình huống không có con mồi nào khác, cũng chỉ đành miễn cưỡng đem những vật liệu gỗ này chiếm làm của riêng thôi. Có sự tồn tại của bọn chúng, số vật liệu gỗ này căn bản không tới được tay nước Mã Toa.

Thế nhưng vào lúc này đây hải quân nước Mã Toa đã không còn lực lượng để hộ tống số vật liệu gỗ này nữa. Trong lúc bất đắc dĩ, nước Mã Toa quyết định xé bỏ điều ước Ân Cách Uy Nhĩ, bí mật hợp tác với hải tặc Sở La Môn. Nước Mã Toa cấp cho hải tặc Sở La Môn tất cả mọi thứ cần thiết, còn hải tặc Sở La Môn thì phụ trách an toàn cho số vật liệu gỗ này. Đương nhiên, hợp tác với hải tặc thì không thể công khai. Nhưng lợi ích kết hợp cũng có thể kéo bọn chúng lại vào một chỗ, nước Mã Toa cần vật liệu gỗ, còn hải tặc Sở La Môn cần tài phú và thân phận.

Nước Mã Toa quyết định tấn phong cho Hải Lôi Đình là Sở La Môn Vương, ban cho hắn quyền lợi thống trị hải vực Sở La Môn, đồng thời ở thủ đô Mông Thái Kỳ của nước Mã Toa vì hắn mà lưu lại một vùng đất cho Hải Lôi Đình tự xây dựng vương phủ. Ở trên lịch sử mấy trăm năm của nước Mã Toa, còn chưa từng có vương gia không mang họ Vũ Văn, Hải Lôi Đình là vị vương đầu tiên không phải là thành viên hoàng thất, làm Hải Lôi Đình thích danh lợi vô cùng hải lòng, tràn ngập tâm tình cảm kích đối với nước Mã Toa.

Đồng thời nước Mã Toa hứa hẹn, tất cả tang vật của hải tặc Sở La Môn đều có thể tiêu thụ công khai thông qua nước Mã Toa, biến thành hàng hóa hợp pháp, giành được món lợi cực lớn ở trong đó. Hải tặc Sở La Môn công kích bất kỳ thương thuyền quốc gia nào khác đều có thể được luật pháp nước Mã Toa bảo hộ, khi bọn chúng bị các thế lực khác công kích, có thể được hải quân nước Mã Toa bảo hộ.

Nước Mã Toa cũng cấp điều kiện cực kỳ rộng rãi, Hải Lôi Đình vô cùng hài lòng, hơn nữa trong nội bộ hải tặc Sở La Môn cũng có một số mâu thuẫn, ép cho hắn cần lực lượng từ bên ngoài để làm sạch trật tự của hải vực Sở La Môn, nhất là vị khách không mời A Phương Tác tới, làm cho hải vực Sở La Môn không ngừng nổi lên phong ba, cái quả táo từ trên trời rơi xuống này, hoàn toàn phá vỡ thế cục của hải vực Sở La Môn hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng dữ dội.

Từ sau khi A Phương Tác tới quần đảo Sở La Môn, cả ngày chỉ sinh sự gây chuyện, đánh phá cướp bóc, phàm là hàng hóa mà hắn nhìn trúng, là mặc kệ ba bảy hai mốt, nhất định phải cướp vào tay, bất kể là dùng loại thủ đoạn như thế nào hắn cũng phải có được. Bộ hạ của hắn hết sức kiêu dũng, hơn nữa thuyền chắc pháo mạnh, không cần thời gian một năm, đã đánh một vòng khắp tất cả các thế lực của hải tặc Sở La Môn, rất nhiều thế lực nhỏ bị hắn ăn tươi nuốt sống, dù là các thế lực lớn cũng tổn thất không ít, tên nào tên nấy đều hận A Phương Tác tới tận xương, nhưng chẳng cách nào làm gì được hắn, bất kể là đánh giáp lá cà hay là pháo chiến, A Phương Tác đều có thể tùy tiện ứng phó.

Cùng với tấm khăn che mặt thần bí bị vạch ra, càng ngày càng có nhiều hải tặc Sở La Môn biết, A Phương Tác sau lưng chính là quân Lam Vũ đang lớn mạnh từng ngày, là Dương Túc Phong càng ngày càng ngang ngược. Cho nên hắn mới có vốn liếng mà kiêu ngạo, là người lãnh đạo có thực lực nhất của hải tặc Sở La Môn, Hải Lôi Đình thấy cần thiết phải cho A Phương Tác và Dương Túc Phong một bài học, để cho bọn chúng biết ai mới là chủ nhân thực sự của hải vực Sở La Môn.

Vì thế bọn chúng liền kết hợp chặt chẽ lại với nhau.

Hải Lôi Đình tổ chức cuộc tụ hội này, chính là muốn một lần nữa khẳng định rõ thân phận lãnh đạo của mình, để những đám hải tặc khác dựa theo ý tứ của bản thân mà hành động, cùng nhau đối kháng với quân Lam Vũ. Hải Lôi Đình đang chỉ ra rõ ràng cho các tên thủ lĩnh hải tặc khác, đơn độc khai chiến với A Phương Tác là không thể giành được lợi thế, chỉ có kết hợp với nhau, mới có thể nuốt chửng được A Phương Tác, khôi phục sự yên bình của hải vực Sở La Môn.

Từ Bân suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi: “Vậy cái bí mật gì đó liên quan tới Dương Túc Phong là chuyện như thế nào.”

Hà Bân tựa hồ cảm thấy câu hỏi có chút đột ngột, giống như cái vấn đề này không đáng để Từ Bân chú ý như vậy, hờ hững đáp: “Cái này ta cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ nghe người ta nói rằng Hi Đức Lạp Khố Đế đưa ra phong thanh, nói là hắn nắm giữ bí mật trí mạng của Dương Túc Phong, chỉ cần hắn nói ra sẽ tạo thành đả kích cực lớn với Dương Túc Phong. Hải Lôi Đình hỏi hắn mấy lần, nhưng Hi Đức Lạp Khố Đế đều không chịu tiết lộ, nói phải tới cuộc hội ngộ của hải tặc mới sẽ công khai. Hải Lôi Đình cũng liền không hỏi nữa, hắn cảm thấy Hi Đức Lạp Khố Đế đang treo cao làm giá, cố làm ra vẻ thần bí. Bất quá là muốn chiếm cho mình cái vị trí tốt trong liên minh hải tặc sau này mà thôi, cho nên rất khinh thường hắn, mới ban đầu còn chấp thuận gặp mặt hắn, sau này cũng không muốn gặp nữa, sai ta bồi tiếp Hi Lạp Đức Khố Đế, xem xem hắn có bí mật gì ghê gớm. Nói ra cũng buồn cười, bản thân Hi Lạp Đức Khố Đế coi cái bí mật này còn lớn hơn cả cái chết. Nhưng ở trong mắt bọn ta, tựa hồ chẳng cần thiết phải như thế, dưới gầm trời này còn có chuyện gì có thể đả kích được Dương Túc Phong chứ? Cho dù các ngươi nói Dương Túc Phong là con trai của quỷ Satan, thì ta cũng sẽ không kinh ngạc, đáng thương cho một số người không tự biết mình mà thôi.”

Từ Bân gật đầu không nói.



Trong lòng hắn cảm thấy lời của Hà Bân có đạo lý, Dương Túc Phong hiện giờ thực sự chẳng phải sợ gì nữa rồi, tất cả tội danh có thể nghĩ tới của nhân loại đều đã bị Điệp Tư Thi lôi ra, đặt lên đầu Dương Túc Phong rồi. Hi Đức Lạp Khố Đế còn có thứ gì có giá trị nữa chứ?

Thương Hải quyết đoán nói: “Tốt lắm, ngươi dẫn chúng ta đi giết Vũ Văn Thiên Nhai.”

Thần thái của Hà Bân có chút quái dị nói: “Ta có thể dẫn các ngươi đi giết hắn, phá hỏng liên minh của nước Mã Toa và hải tặc Sở La Môn, thậm chí khơi lên nghi kỵ lẫn nhau giữa bọn chúng, nhưng ta có một điều kiện...”

Vương Văn Đạt bực mình giơ báng súng lên, hắn ghét nhất người khác nhắc tới điều kiện đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Từ Bân thâm trầm bảo: “Ngươi nói đi.”

Hà Bân cười khổ nói: “Ta dẫn các ngươi đi giết Vũ Văn Thiên Nhai, thì ta cũng không thể sống tiếp ở nơi này được nữa, Hải Lôi Đình sẽ giết ta, các ngươi phải đưa ta rời khỏi nơi này, đồng thời bảo vệ an toàn cho ta...”

Vương Văn Đạt cười lạnh nói: “Có phải là còn phải cho ngươi một vú em để chiếu cố ngươi?”

Hà Bân ngửa đầu nói: “Kỳ thực rất đơn giản, cho ta gia nhập các ngươi, ta tin tưởng ta có thể làm không tới nỗi nào.”

Từ Bân cau mày nói: “Ta có thể dẫn ngươi tới địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng Phong lĩnh có thể tiếp nhận ngươi hay không thì phải đợi bản thân Phong lĩnh quyết định.”

Hà Bân gật đầu, có chút trông đợi nói: “Cám ơn, ta có lòng tin trong tương lai không xa, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Từ Bân lạnh lùng nói: “Ta hi vọng hiện giờ ngươi hợp tác vui vẻ.”

Hà Bân khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn đúng là không dễ coi, làm người ta cảm giác rất thâm trầm, rất giảo hoạt. Hắn gật gù bình thản nói: “Đương nhiên bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi tới một địa phương nghỉ ngơi, tới tối chúng ta mới hành động. Các ngươi yên tâm, người của Hải Lôi Đình tuyệt đối không tìm được nơi này. Nếu như các ngươi không yên tâm, thì có thể dí súng vào đầu ta, có gì không ổn là bắt chết ta ngay.”

Thương Hải thâm trầm nói: “Không cần phải dùng súng dí vào đầu ngươi cũng có thể bắn một phát chết ngươi ngay.”

Hà Bân gật đầu, xoay người rời đi.

Các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ theo Hà Bân vòng qua vòng lại, rẽ đông quẹo tây, cơ bản đã mất hết phương hướng, khó khăn lắm mới tới được một cái động cực lớn, chỉ nhìn thấy vách tường của cái động này đều vô cùng trơn bóng, hình như còn có bức tranh và chữ viết, bất quá niên đại quá lâu, bên trong động đá vôi hơi ẩm rất lớn, cho nên chữ viết và bức tranh đều rất mơ hồ.

Hà Bân bỉnh thản nói: “Ta nghe người ta nói qua, Đường Lãng từng tới nơi này, bức tranh ở bên trên chính là liên quan tới ông ta, nhưng sau này đám hải tặc đem nơi này che lấp đi, ta cũng là vô tình phát hiện ra nơi này.

Từ Bân đi tới vách tường bốn xung quanh xem qua, quả nhiên là nhìn thấy bức tranh liên quan tới Đường Lãng, mặc dù đã rất mơ hồ rồi, có điều đường nét vẫn còn có thể thấy rõ, hắn đứng ở trước một bức tranh loang lổ, ngẩn ra đó hồi lâu, tựa hồ cảm thấy có một số thứ kỳ quái, lông mày cau lại, con mắt cũng càng ngày càng ghé tới gần, giống như đã sắp dính lên vách tường rồi.

Thương Hải hiếu kỳ đi tới gần hỏi: “Có gì hay mà xem vậy?”

Từ Bân chỉ lên bức tranh trên tường, nói với chút vẻ kỳ quái: “Không biết nữa, ta cảm thấy có gì đó giông giống... Ánh mắt của Phong lĩnh bọn ta hình như không khác mấy so với ông ta. Trên đảo Sùng Minh cũng có người nói, con mắt của Phong lĩnh và Đường Lãng trông rất giống...”

Thương Hải nhìn qua, không hiểu nguyên cớ, hắn không nhìn thấy Dương Túc Phong, tất nhiên không biết con mắt Dương Túc Phong trông như thế nào, vì thế chẳng đề vào trong lòng nói: “Thế thì có gì mà lạ, cũng rất nhiều người có con mắt trông rất giống ta mà!”

Từ Bân cười cười, mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, bất quá cũng chẳng để tâm mấy, rất nhanh dời tầm mắt đi, xem những bức tranh khác, đúng thế, người trên thế giới này có mắt giống nhau nhiều lắm.

Hà Bân quả nhiên không hề lừa người, hắn rất quy củ ngồi ở chỗ chính giữa hang động, bốn phía là các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nghỉ ngơi bên trong hang động đá vôi này đúng là không có quân địch tới quấy rối. Mỗi một chiến sĩ đều tranh thủ thời gian ngủ một giấc, Hà Bân lại dạy mọi người câu cá ở con sông ngầm, thu hoạch thực sự là không ít, kỳ nhông cũng có mấy con, thịt cá vô cùng thơm ngon. Hơn nữa ở bên hang dộng còn có một cái suối nước nóng, mọi người thay phiên nhau tắm nước nóng thống khoái, đều cảm thấy vô cùng thư thái, tinh thần phấn chấn.

Thương Hải nhìn Từ Bân, cau mày nói: “Xem ra thì ngươi thực sự muốn đầu kháo Dương Túc Phong rồi?”

Hà Bân lạnh nhạt nói: “Không thể sao?”

Thương Hải lắc đầu, bất quá một lát sau lại gật đầu, lặng lẽ rời đi.

Khi các đội viên hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ từ trong cửa ra thần bí của hang động đá vôi, thì đã là rạng sáng 4 giờ, bầu trời đêm đen như mực, không có trăng cũng chẳng có sao, mọi người đột nhiên nhớ ra, hôm nay chính là giao thừa rồi. Đêm giao thừa, một đêm tốt đẹp nhường nào, chỉ đáng tiếc đối với bọn họ mà nói, đêm nay cũng là một đêm u tối để giết người.

Có kẻ nào đó, bởi vì một số nguyên nhân nào đó, đã định sẵn là không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai rồi.

Bóng đêm vào lúc ba giờ sáng vô cùng tối tăm, không thấy có chút ánh trăng nào, chỉ có sao venus phát ra ánh sáng yếu ớt, có thể làm người ta cảm thấy sự tồn tại của ánh sáng. Trên mặt biển cũng là một mảng u tói, loáng tháng có thể nhìn thấy ánh lửa vẫn đang thiêu đốt ở cảng Roberts đằng xa, đem bẩu trời tựa hồ cũng chiếu đỏ lên, trong bóng lửa bập bùng đó có thể nhìn thấy hạm đội hải tặc của gia tộc Hải Lôi Đình vẫn ở trên mặt biển bên ngoài cảng Roberts cần mẫn tuần tra, phảng phất như đang chờ đợi hạm đội của A Phương Tác tới.

Nếu như không phải bởi vì được Hà Bân chỉ điểm, đám người Từ Bân và Thương Hải thế nào cũng không ngờ được nơi mà Vũ Văn Thiên Nhai ở không ngờ lại có thể là ở chỗ đó, trên một hòn đảo nhỏ trơ trọi cách xa cảng Roberts như vậy. Ở xung quanh đảo Tinh Gia Khắc có rất nhiều hòn đảo nhỏ không có gì đáng chú ý như vậy, có cái phồn hoa như gấm, có cái rất nhiều chợ và các công trình kiến trúc, là điểm dừng chân nghỉ ngơi và buôn bán của những con thuyền qua lại, thậm chí còn có cả cư dân hải tặc cố định, nhưng cũng có hòn dảo không một dấu người, tới ngay cả chim cũng chưa từng hạ cánh xuống đó.

Hòn đảo nhỏ Vũ Văn Thiên Nhai ở, cách cảng Roberts ước chừng hai mươi hải lý, từ cảng Roberts căn bản nhìn không thấy. Tất cả mọi chuyện xảy ra trên cảng Roberts hòn đảo nhỏ này không biết được, giống như thế, chuyện xảy ra trên hòn đảo nhỏ này, cảng Roberts cũng không biết được. Muốn tới hòn đảo đó phải thông qua đường biển mới được, hơn nữa ở giữa đó phải vượt qua một dải đá ngầm vô cùng nguy hiểm, nếu như không phải đã biết trước được đặc điểm của con đường biển này thì tới tám chín phần mười là sẽ va phải đá ngầm. Dưới sự chỉ dẫn của Hà Bân, được Thương Hải tự mình điều khiển, chiếc thuyền biển mới chầm chậm bơi tới hòn đảo nhỏ cô độc kia như một bóng ma.

Chiếc thuyền nhỏ này là tạm thời trộm lấy, là thương thuyền vận chuyển bông, trên boong thuyền chất đầy những đống bông, vốn bọn Từ Bân muốn đẩy hết chỗ bông này vào đáy biển nhưng một tin tức của Hà Bân làm bọn họ thay đổi chủ ý.

Hà Bân nói, mấy ngày trước có một đám quân tinh nhuệ của nước Mã Toa từ nước Lữ Tống được vận chuyển đến, đảm nhiệm cảnh vệ cho Vũ Văn Thiên Nhai, bọn chúng đều mang theo súng trường hình dáng quái dị, về phần là loại súng gì thì Hà Bân lại không miêu tả ra được, bởi vì hắn cũng không biết tình huống chính xác, chỉ biết rằng súng của bọn chúng so với quân Lam Vũ thì to lớn hơn rất nhiều, về phần uy lực như thế nào cũng không rõ lắm.

“Phùng Dịch Thanh, ngươi vẫn ở vị trí thứ nhất, Vương Văn Đạt, ngươi phụ trách yểm hộ... La Dật Phong, chú ý tới chốt hỏa lực của đối phương... Lạc Nham... nhìn thấy quan chỉ huy của đối phương...” Từ Bân bắt đầu nhỏ giọng bố trí nhiệm vụ tác chiến, trong hoàn cảnh gần như đen ngòm này, hắn chỉ có thể thông qua giọng nói để truyền đạt tin tức. Cắn cứ vào tình báo của Hà Bân, toàn bộ cảnh vệ của Vũ Văn Thiên Nhai đều ở trên hòn đảo nhỏ này, nếu như không tính nhầm thì hẳn là có một trăm lẻ ba tên, mỗi một chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ phải ứng phó với gần ba tên địch nhân.

Vấn đề quan trọng là, thủ vệ nước Mã Toa rốt cuộc là dùng loại súng gì.

Từ Bân rất hoài nghi loại súng mà Hà Bân miêu tả chính là súng trường Chấn Thiên mà nước Mã Toa mới nghiên cứu sản xuất, bởi vì súng rãnh xoắn bình thường hoặc là súng trường Minh Tư Khắc, đều không có hình dáng bên ngoài giống như Hà Bân miêu tả, nhưng đối với tính năng của súng trường Chấn Thiên, thì Từ Bân cũng không rõ, chỉ có thể dựa vào súng trường Mễ Kỳ Nhĩ để suy tính. Như vậy, nhiệm vụ lần này sẽ tràn đầy tính khiêu chiến rồi.



Bọn họ chỉ có một con thuyền, bốn mươi bốn người, nếu muốn đổ bộ lên một hòn đảo cô độc có một trăm thủ vệ dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, hơn nữa phải đánh sập công sự phòng ngự của kẻ địch, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch thì chẳng phải là một chuyện rõ ràng. Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, các chiến sĩ khác của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng thấy tràn đầy kích thích, ngay cả Thương Hải cũng duy trì sự trầm măc hiếm thấy.

“La Dật Phong, một lát nữa ngươi theo ở phía sau ta.” Từ Bân nghĩ một chút, quyết tâm lưu một người có hỏa lực chi viện hữu hiệu ở bên người mình, tránh cho khi gặp phải tình hình bất trắc, có thể kịp thời cung cấp chi viện. La Dật Phong xuất thân là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, thân hình cao lớn, tố chất lại tốt, phản ứng mau lẹ, chính là nhân tuyển tốt nhất, có ống phóng rốc két của hắn ở đây, có thể phá hủy chốt hỏa lực của kẻ địch một cách hiệu quả.

Ý thức được huyết chiến sắp đến, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội đều trầm mặc không nói, chỉ có Lạc Nham đang tỉ mỉ lau súng ngắm. Nửa tiếng đồng hồ sau, hòn đảo cô độc dần hiện ra trong tầm mắt, Từ Bân từ trong kính viễn vọng nhìn tới, thấy hòn đảo nhỏ này giống như một con rùa nhỏ nổi lên trên mặt nước, bên trên nhẵn nhụi, tựa hồ ngay cả chỗ đứng chân cũng không có. Tới gần một chút mới nhìn rõ ràng phía nam của hòn đảo nhỏ này có một bến tàu nho nhỏ, bên bên tàu có một bãi cát nông, còn về những thứ khác thì không thấy gì cả.

Phát hiện chiếc thuyền lai lịch không rõ tới gần, trên đảo liền sáng lên ánh đèn, ba dài hai ngắn, tựa hồ đang hỏi tin tức gì đó, nhưng Hà Bân không hề biết nội dung ở trong đó, cho nên Thương Hải cũng không có cách nào trả lời, con thuyền chỉ đánh tiếp tục lặng lẽ tiến tới, ánh đèn trên hòn đảo nhỏ lại hỏi hai lần nữa, nhìn thấy không có trả lời, tin chắc đây là một con thuyền có ý đồ mờ ám, tiếng còi gấp gáp bắt đầu vang lên chói tai. Cùng với tiếng còi chói tai, trên hòn đảo lục tục xuất hiện bóng người lay động.

“Tăng tốc!” Thương Hải dứt khoát quát lên.

Thuyền vận chuyển thình lình tăng tốc, xô mạnh lên bãi cát của hòn đảo nhỏ.

Lúc này, từ trong kính viễn vọng Từ Bân đã nhìn rõ những bóng người lay động kia, hẳn đó chính là tân thủ vệ của Vũ Văn Thiên Nhai, bọn chúng quả nhiên là tay cầm súng trường rất kỳ quái, gần như cao tới một người, hơn nữa báng súng rất thô, tựa hồ cũng rất nặng nề, bọn chúng mau chóng chiếm lĩnh các yếu điểm chiến lược trên hòn đảo nhỏ, từ trên cao nhìn con thuyền vận chuyện tức tốc tới gần. Không có bất kỳ tiếng động nào, nhưng các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội đều có thể cảm giác được không khí cực kỳ ngột ngạt, giống như sự yên tĩnh trước khi bão tố tới.

Năm trăm mét...

Bốn trăm mét....

Ba trăm mét.....

Pằng pằng pằng.....

Binh sĩ nước Mã Toa trên hòn đảo nhỏ nổ súng trước, tiếng súng vô cùng lớn, vô cùng vang vọng, giống như có pháo nổ bên tai vậy, trong chớp mắt đã phá vỡ sự yên tĩnh của rạng sáng, những viên đạn mang theo tiếng rít đánh tới bên thuyền vận chuyển, hoặc là trúng vào trên đống bông, hoặc là trong nước biển xung quanh, bắn lên bọt sóng trắng mốt. Các chiến sĩ của quân Lam Vũ đều nấp ở đằng sau đống bông, lặng lẽ quan sát vị trí khai hỏa của kẻ địch, chỉ có Mạnh Tịch và Lạc Nham là nổ súng bắn trả, nhưng dưới tình huống tầm nhìn tệ như vậy, bọn họ không bắt trúng mục tiêu, các chiến sĩ khác cũng không nhìn rõ.

Sắc mặt Từ Bân khẽ biến đổi, đồng thời mau chóng quỳ đằng sau đống bông.

Hắn cũng là người từng trải chiến trường, vừa nghe tiếng súng là đã biết nguy hiểm, tiếng súng kia tuyệt đối không phải là súng rãnh xoắn bình thường, so với tiếng súng rãnh xoắn dữ dội hơn nhiều, đối phương có thể nổ súng ở khoảng cách ba trắm mét, hơn nữa đạn còn bắn trúng thuyền vận chuyển, là điều súng rãnh xoắn căn bản không làm được. Từ đó có thể thấy, thứ mà đám binh sĩ nước Mã Toa này dùng, dứt khoát là súng trường Chấn Thiên mà nước Mã Toa mới nghiên cứu chế tạo.

“Nằm xuống! Nằm hết xuống!” Từ Bân vội hô lên, hắn nhìn thấy có người không chịu lép về thò đầu ra quan sát vị trí kẻ địch nổ súng, chuẩn bị bắn trả, loáng thoáng tựa hồ như là cái đầu của Vương Văn Đạt.

Pằng pằng pằng...

Cùng việc con thuyền càng ngày càng tới gần hòn đảo nhỏ, tiếng súng càng vang lên mãnh liệt, mũi thuyền vận chuyển bị đạn bắn cho vang lên thịch thịch, bất thình lình mũi thuyền bị bắn xuyên qua, đạn từ lỗ hổng bắn vào, may mắn có hàng đống bông lớn chắn đạn của kẻ địch, nhưng cho dù là như thế, trong lúc bất ngờ, vẫn có chiến sĩ của quân Lam Vũ rên lên một tiếng nho nhỏ.

Từ Bân quay đầu lại nhìn, phát hiện ra chiến sĩ đó đã đứt hơi mà chết. Đạn súng trường Chấn Thiên bắn xuyên qua mũi của hắn, khuôn mặt của hắn tức thì máu thịt hơ hồ, đưa tay ra dò hơi thở, thì đã không còn nữa. Viên đạn này quá ác độc, vị trí của nó chỉ cần hơi hướng lên trên một chút thôi, thì trúng vào mũ sắt rồi, nhưng nó lại cứ bắn trúng ngay vào vị trí yếu hại ngay dưới mũ sắt một chút.

Không kịp bi thương, Từ Bân phất tay ra hiệu cho các huynh đệ chú ý ẩn nấp, nhưng đạn của kẻ địch vẫn không ngừng xuyên qua từ giữa khe hở của đống bông, mang theo tiếng rít gào chói tai. May mắn là có những đống bông này, nếu không hiện giờ bọn họ sớm đã thành bia sống cho kẻ địch rồi. Chẳng trách Dương Túc Phong mỗi lần đều nói, chiến đấu đổ bộ là có thương vong lớn nhất, mỗi một chiến sĩ của hải quân lục chiến đội phải sẵn sàng chuẩn bị hi sinh, bọn họ thủy chung không coi là thực. Trong cuộc chiến đổ bộ lên đảo Sùng Minh cũng không gặp phải sự kháng cự lợi hại, hiện giờ nhớ ra, đó là do khi đó quân đội nước Mã Toa quá lạc hậu mà thôi, khi kẻ địch ra sức đuổi theo sau thì khảo nghiệm của quân Lam Vũ liền tới rồi.

Vào lúc thế này, hắn mong mỏi nhất chính là hỏa pháo của Long Nha chiến hạm, nếu như Long Nha chiến hạm số 211 của Dương Phàm nếu có thể xuất hiện như kỳ tích ở nơi này, hắn tình nguyện dùng mười năm tính mạng để hoán đổi. Chỉ đáng tiếc, cả mặt biển đen như mực, con thuyền vận chuyển chỉ có thể chịu đòn còn không thể đánh trả của bọn họ mà thôi, nếu như hỏa lực của quân địch mạnh hơn một chút, thì hiện giờ bọn họ đã tụ hội với nhau ở dưới đáy biển rồi.

Thương Hải có chút kinh ngạc, không ngờ được rằng binh sĩ nước Mã Toa lại có thể uy mãnh như vậy, đưa tay móc ra một viên đạn từ trong đống bông, dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn qua, nhìn không ra dáng vẻ thế nào, chỉ cảm giác to chừng ngón tay, so với đạn súng trường của quân Lam Vũ thì to hơn rất nhiều, chẳng trách uy lực lại mạnh mẽ như vậy, thực sự nếu trúng phải vị trí yếu hại mà nói, khẳng định sẽ thủng một cái lỗ lớn.

Từ Bân cũng nhìn thấy viên đạn trong tay Thương Hải, sắc mặt càng thêm nghiêm túc. Hắn tựa hồ cảm giác được, thời đại quân Lam Vũ thương vong bằng không tiêu diệt kẻ địch đang dần dần trôi xa, đêm tối kịt dần sáng, quân Lam Vũ cũng phải bắt đều tiếp thụ phong thái nhuốm máu rồi.

Bất thình lình, Từ Bân lại nghe thấy có người kêu thảm, thì ra là những thủy thủ phụ trách giương buồm, bọn họ đang thao tác buồm, không có chút che chắn nào, thoáng cái đã bị đạn của đối phương bắn hạ, có một số thủy thủ bị bắn trúng tới mấy viên đạn, toàn thân đầm đìa máu, khi ngã xuống thì đã chết trước đó rồi, có một số lại còn đang giãy dụa ở trên sản thuyền, cả cánh tay bị đạn bắn đứt, thê thảm vô cùng.

Thương Hải dùng đao móc từ trong thi thể một viên đạn, to tới một nửa ngón tay, toàn bộ đều là máu. Một viên đạn như thế này mà bắn vào trong bụng, thì khẳng định còn lợi hại hơn đạn Mỗ Đạt, trên thực tế cũng là như vậy, lục phủ ngũ tạng người chết đều bị bắn nát.

“Mẹ kiếp!” Cho dù là trầm tĩnh như Thương Hải cũng không khỏi biến sắc.

Từ Bân cũng sắc mặt âm trầm, viên đạn đường kính lớn như vậy thì ngay cả mũ sắt của quân Lam Vũ cũng chưa chắc có thể chặn được.

Pằng pằng pằng...

Tiếng súng của súng trường Chấn Thiên vang lên không ngừng, bắn cho con thuyền vận chuyển của đám người Từ Bân bốc khói khắp nơi, đạn bắn lên đống bông phát ra những tiếng thịch thịch, các chiến sĩ của quân Lam Vũ nấp sát phía sau đống bông, hết sức thận trọng quan sát động tĩnh của kẻ địch. Vương Văn Đạt chuyên tâm theo dõi một địa điểm nổ súng, phát hiện tên binh sĩ nước Mã Toa đó sau khi nổ súng, đại khái phải đợi thời gian mười giây, mới có thể bắn phát súng thứ hai, hình như quá trình nạp đạn ở giữa đó tốn rất nhiều thời gian. Bất quá may mắn là như thế, nếu như súng trường của kẻ địch cũng giống như súng trường Mễ Kỳ Nhĩ thì tiểu đội hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bọn họ khẳng định sẽ toàn quân bị diệt rồi.

Từ Bân bình tĩnh trở lại, cảm giác cứ bị động ăn đòn thế này không phải là cách. Hiện giờ tình huống nguy cấp, phải dựa vào ý chí và dũng cảm để áp đảo đối phương, bởi thể ưỡn lưng lên trước tiên, cầm súng tiểu liên mãnh liệt quét về phía quân địch, động thời quát khẽ ra lệnh: “Áp chế! Áp chế hỏa lực của bọn chúng!”

Động tác của hắn cảm nhiễm mọi người, có một số đội viên hải quân lục chiến đội sớm đã nín nhịn tới phát bực rồi, lúc này đều dũng cảm quỳ dậy, lợi dụng vũ khí trong tay liên tục đánh trả, lấy hỏa lực càng mãnh liệt hơn đánh trả kẻ địch. Quả nhiên binh sĩ nước Mã Toa trên hòn đảo nhỏ trong chớp mắt đã bị trấn áp, có tên bị bắn trúng, hình như từ trên dốc núi lăn xuống, lăn thẳng tới trên bãi cát rồi không nhúc nhích nữa.

Phùng Dịch Thanh dẫn đầu cầm súng tiểu lên lên, nhắm vào hòn đảo nhỏ chơi cả băng đạn, ánh đạn không ngừng tóe lên trên hòn đảo, hình như nơi đó toàn bộ đều là những tảng đá cứng chắc, chỉ đáng tiếc là tầm nhìn quá thấp, không nhìn thấy bóng người nhỏ bé hoạt động kia, chỉ có thể dựa vào ánh lửa khi kẻ địch nổ súng để phán đoán sự tồn tại của quân địch.

Pằng!

Bỗng nhiên, một tiếng súng phát ra, Phùng Dịch Thanh đầu ngẹo đi, súng tiểu liên từ trên tay rơi xuống, thân thể cũng mềm nhũn đổ gục.

Vương Văn Đạt giật mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phùng Dịch Thanh rên rỉ bưng lấy sườn của mình, khe ngón tay không ngừng trào ra máu, hơn nữa máu chảy khá mạnh, Vương Văn Đạt vội vàng bỏ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống, xé túi cấp cứu của mình ra, vội vã xé đồng phục ngụy trang của Phùng Dịch Thanh, nhưng thấy chỗ tay chạm vào đều là máu dính dính, cúi đầu nhìn xuống, Vương Văn Đạt ngạc nhiên phát hiện ra, sườn của Phùng Dịch Thanh bị đạn đường kính lớn của súng trường Chấn Thiên bắt mất một miếng thịt to, may mắn là không bắn trúng chỗ yếu hại, nếu không khẳng định là xong cả rồi. Bất quá cho dù là như thế, vết thương vẫn là một mảng bầy nhầy máu thịt, máu chảy đầy đất, Phùng Dịch Thanh cũng đau đớn không chịu nổi, trên trán toàn là máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook