Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 53: BỘ MẶT THẬT (Hạ)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Nhìn sắc mặt Đường Tư trắng bệch từ từ, kèm theo ánh mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống mình, sự buồn bực trong lòng Dương Túc Phong nhất thời nhẹ nhõm đi rất nhiều, thậm chí hắn còn dương dương đắc ý nói:

- Nếu chuyện xấu của ta vỡ lở thì ngươi cũng bị liên can đến, vì lúc đó ngươi cũng là người có mặt ở đây. Trừ phi ngươi dám giết chết ta và bốn người phụ nữ diệt khẩu. Nhưng vẫn còn có Ca Thư Hàn, Mông Địch Vưu, Đổng lão bản nữa, hừ, Đổng lão bản chắc chắn là người của ngươi. Những người đó đều biết ngươi mời ta đến Linh Tuyền hiên dùng cơm, cho dù thế lực của ngươi lớn thế nào đi nữa cũng không thể một tay che trời, ngươi có thể giết chết hết bọn họ mà không để người khác biết ư? E rằng rất khó đấy. Ca Thư Hàn nói gì thì nói cũng là Giáo úy Cấm Vệ quân, nếu ngươi dám giết y thì ta đây không thể không thừa nhận một điều là ngươi quá biến thái, ta chấp nhận số mệnh. Tuy nhiên tốt xấu gì thì ta cũng là Thiếu tướng hải quân, lãnh chúa Dương gia, hoàng đế cho dù muốn xử tội ta thì cũng phải tìm cớ thật hợp lý. Nếu ngươi nguyện ý làm đao phủ cho hoàng đế thì ta nghĩ hoàng đế sẽ rất vui, đến lúc đó chỉ cần có người khác phao tin đồn nhảm ra thì hoàng đế sẽ đưa ngươi lên đoạn đầu đài một một cách thoải mái. Đường Tư đại nhân, hậu quả như thế ngươi không cảm thấy lo lắng sao?

Đường Tư cười phá lên, tiếng cười bén nhọn chói tai, khiến cho những giọt sương trên mái đình viện đều rơi xuống lả tả. Đối diện với tiếng cười quỷ dị của y, Dương Túc Phong chỉ cảm nhận được lỗ tai đang ong ong rung lên bần bật, trống ngực đập thình thịch, mặt mũi tối sầm, gần như ngã xuống ngất đi.

Dương Túc Phong chấn động, chợt hiểu ra:

- Đường Tư, ta hiểu rồi, ngươi không chỉ đơn thuần là Tổng đốc Phương Xuyên đạo, ngươi còn có một thân phận khác nữa. Ngươi còn có một chủ nhân khác nữa. Đường Tư, rốt cuộc ngươi còn làm việc cho ai nữa? Tại sao ngươi lại làm vậy? Không lẽ ngươi và Dương gia kiếp trước có thù oán?

Đường Tư lạnh lùng cười, vung tay lên áo lên, Dương Túc Phong lập tức bị hất tung lên bậc tam cấp, mặt mũi bầm dập, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Đường Tư lạnh lùng cất tiếng the thé:

- Dương Túc Phong, xem ra ngươi cũng không phải là quá ngu ngốc, lão phu chỉ hiện lộ một chút võ công đã bị ngươi nhận thức được thân phận song song của lão phu. Thế nhưng ngươi cần phải biết rằng người thông minh quá thường không sống được lâu, ngươi cũng vậy. Ha ha, lão phu đích thị là còn có thân phận khác, chỉ tiếc là ngươi vĩnh viễn cũng không thể biết được, lão phu sẽ cho ngươi thời gian ba ngày để ngươi suy nghĩ cho kỹ xem ngươi lựa chọn hợp tác hay không hợp tác với ta. Nếu ngươi không hợp tác, thứ lỗi, ta sẽ tiễn ngươi về hoàng tuyền. Về phần hậu quả mà ngươi vừa đề cập đến, lão phu có thể giải quyết được ổn thỏa, không cần ngươi lo lắng cho ta.

Dương Túc Phong lắc đầu, cười khổ nói:

- Đường Tư, ta không rõ lắm, ngươi đã là Tổng đốc Phương Xuyên đạo, quan cao nhị phẩm, chỉ một hai năm nữa thì có thể tiến vào triều đình, tiền đồ xán lạn, tại sao ngươi lại phải đa sự như vậy? Chuyện này đối với ngươi thì có gì tốt? Không lẽ ngươi không sợ nếu một ngày nào đó thân phận ngươi bị bại lộ thì vợ con ngươi cũng sẽ vì ngươi mà liên lụy phải chết ư? Ngươi làm sao nhìn mặt họ đây?

Đường Tư hờ hững nói:

- Ta đa sự thế nào? Làm gì có chuyện bại lộ thân phận?

Dương Túc Phong mỉm cười, thở dài một hơi, khẽ nói:

- Ta nghĩ Đường Minh nhất định không muốn ta chết một cách bất minh ở trên đường đi. Y hoàn toàn có thể khiến cho ta chết một cách quang minh chính đại ở Mỹ Ni Tư, tránh bị miệng lưỡi của thế nhân công kích. Nếu ta chết trên đường đi sẽ khiến cho gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô có cớ đả kích triều đình, không chừng còn náo loạn hơn nhiều. Chuyện này ta và ngươi đều hiểu rõ, cho nên ta dám dùng ba kim tệ cuối cùng trên người ta cam đoan rằng ngươi đang làm việc dối gạt triều đình, hơn nữa còn rắp tâm làm tình thế trở nên rối ren….

Đường Tư đột nhiên quát:

- Ngươi câm mồm đi! Ngươi có tư cách gì để giáo huấn ta?

Dương Túc Phong lắc đầu cười nhạt, một tia sáng xuất hiện trong đầu, nhất thời nghĩ đến một chuyện. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nói với ngữ khí đầy vẻ thương hại:

- Đường đại nhân, ngươi vì người khác mà phải rũ bỏ thân phận, ngươi cần gì phải làm thế chứ?

Đường Tư gắt giọng quát lớn:

- Ngươi hiểu được gì?

Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sắp lặn mất, thanh âm mang theo sự bi thương, hắn chậm rãi nói:

- Đường đại nhân, có một số việc nếu quá khứ đã trôi qua thì hãy để nó trôi qua, làm trái ý trời chính là nghịch thiên mà đi, ngươi cần gì phải như thế? nên biết rằng số mệnh hết thảy đều đã được định đoạt, cần phải chấp nhận, chớ có cưỡng cầu, hơn nữa…..

Ánh mắt Đường Tư bất đồ trở nên lạnh lẽo, đồng tử cơ hồ co rút lại, thân thể khẽ chấn động, nhưng lập tức khôi phục trở lại vẻ thản nhiên:



- Dương Túc Phong, ngươi không cần ở đây trách trời thương dân, ngươi cứ ngẫm lại vận mệnh của chính ngươi đi!

Dương Túc Phong buồn bã thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Đường Tư, than rằng:

- Đường Tư, Xích Luyện giáo đã tan thành mây khói, lúc đầu nó đã chứng minh rằng không thể khiến cho dân chúng ấm no hạnh phúc nên mới bị dân chúng quay mặt, ngươi cần gì phải chấp mê bất ngộ như thế?Khẩu hiệu hay ho không thể cải thiện cuộc sống, lưỡi nở hoa sen, hoa ngôn xảo ngữ đều không thể no bụng. Tính mạng của người dân phải được an toàn, phải được tự do không hạn chế, chứ không phải đi theo các ngươi niệm khẩu hiệu. Phật nói, quay đầu là bờ, Phật còn nói, buông đao trong tay, lập địa thành phật. Lúc này ngươi ghìm cương ngựa bên bờ vực thẳm cũng vẫn còn kịp….

Sắc mặt Đường Tư càng lúc càng trở nên khó coi, ánh mắt như bắn ra kim quang, đột nhiên quát lớn một tiếng, thân ảnh lóe lên, hữu thủ gầy gò lộ rõ xương khô chộp thẳng vào cổ Dương Túc Phong, móng tay găm sâu vào da thịt Dương Túc Phong, vết thương rướm máu ứa dần ra. Dương Túc Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, miệng trào bọt mép, cơ hồ chết ngất. Đường Tư lạnh lùng cười, buông tay ra. Dương Túc Phong nhất thời ôm lấy cổ, lảo đảo lui về sau năm sáu bước mới miễn cưỡng đứng vững được, song không kìm hãm được ho sù sụ, cảm giác tâm phế đau đớn, trong lúc lui lại còn vấp phải bậc tam cấp, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.

Thanh âm lạnh lẽo như băng the thé truyền đến tai hắn:

- Ngươi còn trẻ tuổi, quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.

Dương Túc Phong gập người lại ho khan một tràng, cho đến khi khóe miệng xuất hiện một dòng máu tươi thì mới ngừng ho. Hắn cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng thê lương, tóc Đường Tư khe khẽ tung bay, thoạt nhìn giống hệt tuần la sứ giả trong đêm đen, sắc mặt xanh mét, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng khiến Dương Túc Phong không lạnh mà run, song mặt ngoài hắn vẫn tỏ ra không hề sợ hãi, thở hổn hển nói đứt quãng:

- Ta biết ngươi chính là người của Xích Luyện giáo, dư nghiệt của Xích Luyện giáo.

Cánh tay Đường Tư vô thanh vô tức duỗi ra, đã chậm rãi nhấc bổng Dương Túc Phong lên không trung, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong, cho đến bây giờ ta vẫn chưa giết người, không nên ép ta phá giới.

Dương Túc Phong không nói, chỉ có sắc mặt là xám ngoét như tro tàn.

Đường Tư buông tay, Dương Túc Phong từ giữa không trung rơi xuống đất, cả người bủn rủn, mềm như cọng bún, một tia khí lực nhỏ bé cũng không còn. Bất quá hắn vẫn quật cường, cho dù ngực và cổ đau như dao cắt, song vẫn ngẩng mặt nhìn đăm đăm vào Đường Tư. Khí tức lạnh lẽo như ma quỷ trên người Đường Tư ngày càng trở nên dày đặc, thậm chí mang theo mùi xú khí của tử vong. Dương Túc Phong thở hồng hộc, vất vả lắm mới tập trung được một ít khí lực để nói chuyện, thanh âm yếu ớt vang lên:

- Ta nghĩ, ngươi chính là Tài thần của Xích Luyện giáo, có phải không?

Tinh quang trong ánh mắt Đường Tư tăng vọt, cười khùng khục nói:

- Ngươi còn biết gì nữa?

Dương Túc Phong lắc đầu nói:

- Không nghĩ ra triều đình thà giết chết hơn ba ngàn người Xích Luyện giáo, không buông tha cho bất cứ ai, cuối cùng lại mang lại kết quả người của Xích Luyện giáo xâm nhập vào triều đình, trở thành quan viên các cấp….Than ôi, sao các ngươi lại không thể buông ra cái cương lĩnh thiên quốc phù phiếm xa rời thực tế kia chứ?

Đường Tư nghiêm trang nói:

- Dương Túc Phong, tín niệm của ta các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể hiểu được.

Dương Túc Phong nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thì thầm như tự nói với chính mình:

- Đúng thế, ta vĩnh viễn cũng không muốn hiểu rõ thứ lý tưởng cao cả mà các ngươi sùng bái đó, mục đích của các ngươi tuy cao thượng và thuần khiết nhưng trên thực tế, các ngươi đánh đông dẹp bắc mười chín năm qua đã sát biến toàn nam bộ của đế quốc, ngoại trừ giết người vô số, cướp đoạt tiền tài, khiến cho mặt đất đẫm máu hồng, ngàn dặm không bóng người ra thì các ngươi đã làm được gì cho đế quốc? Các ngươi đã làm được gì cho dân chúng cùng khổ? Tính mạng và tài sản bọn họ có được bảo đảm hay không? Đúng vậy, các ngươi tập trung được rất nhiều của cải, nhưng của cải này là của ai? Không phải nó từ bàn tay của nhân dân ư? Thế nhưng nó lại nằm trong tay vua của các ngươi, y dùng mười mấy cung điện lớn vẫn chưa hài lòng. Y là vua của các ngươi, các ngươi là thần, các ngươi xả thân vì lý tưởng và chính nghĩa, nhưng y thì làm gì? Tiền tài của y cho đến đời con cháu cũng vẫn tiêu xài xa hoa phung phí, cung điện của y so với kinh đô Ni Lạc Thần còn xa hoa hơn vạn lần, nữ nhân của y so với hoàng đế còn nhiều hơn đến nỗi không thể kể hết được tên, phải dùng con số khổng lồ khi nói đến….

Cả người Đường Tư run rẩy, tóc dựng đứng, ngón tay cương cứng, gầm lên:



- Ngươi! Câm mồm!

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi ngậm miệng lại.

Khớp xương bàn tay co rút vang lên tiếng lách cách, hiển nhiên trong lòng phẫn nộ vô cùng, nhưng Đường Tư không gầm hét điên cuồng như tưởng tượng trong lòng của Dương Túc Phong, mà thân thể rung lên bần bật, như rơi vào vùng đất băng lãnh, phảng phất như muốn thông qua mặt đất phát tiết ra lửa giận trong lòng.

Dương Túc Phong không nói gì, chỉ nhìn lão với vẻ thương hại. Nhưng trong lòng hắn lại kinh hãi vô cùng, phảng phất như đang trong cơn sóng gió động trời. Hắn thật sự không thể nghĩ ra Tổng đốc Phương Xuyên đạo với vẻ ngoài trung hậu thành thật, được ngoại giới đồn đãi thanh liêm chính trực, yêu dân như con lại là một nhân vật quan trọng mang đầy xú danh của Xích Luyện giáo. Nguy hại nhất là triều đình không biết chuyện này, triều đình còn tưởng rằng lão là một trong số ít quan viên có tiền đồ và năng lực xán lạn nhất, muốn đề bạt lão lên những vị trí quan trọng hơn.

Trong lúc nhất thời, tâm tình của Dương Túc Phong hỗn loạn, tâm can rối bời, muốn nói nhưng rồi lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy Xích Luyện giáo như một con rắn chín đầu trong bóng đêm bao phủ khắp đại địa. Hắn không nói gì, chỉ thất thần ngây người nhìn hung quang lộ ra trong mắt Đường Tư.

Đường Tư dần cũng khôi phục lại sự tỉnh táo, ngồi xuống ghế, thản nhiên nói:

- Dương Túc Phong, ta khâm phục lòng can đảm của ngươi, ta cũng không thể không thừa nhận lời vừa rồi của ngươi là đúng. Tuy nhiên ta nghĩ chúng ta không cần phải đối chọi với nhau dữ dội như thế, chúng ta có lẽ cũng chỉ là một dạng của trăm sông đổ về biển lớn mà thôi.

Dương Túc Phong nói với vẻ khinh thường:

- Ta khinh! Con rùa rút đầu mới trăm sông đổ về biển lớn với ngươi!

Đường Tư cười ha hả, không hề tức giận, bình thản nói:

- Dương công tử, ngươi cần giả vờ nữa, kỳ thật ta đã nhìn ra hết thảy. Ma Ni giáo của ta đương nhiên là không chối bỏ đang cố sức lật đổ triều đình, mà Dương công tử chẳng phải cũng đã hết sức bất mãn với triều đình đấy thôi, thế không phải là khác đường cùng mục đích là gì? Đường Minh hận các lãnh chúa như ngươi thấu xương, nếu các ngươi không muốn thúc thủ chịu trói thì chỉ có một con đường là đứng lên phản kháng. Cả ta và ngươi đều có ý nghĩ đó, bản chất có khác gì nhau đâu?

Dương Túc Phong nhất thời im lặng.

Dường như thấy lời nói của mình đã có công hiệu, Đường Tư đắc ý, mỉm cười nói:

- Đã như thế, chúng ta sẽ không ngại hợp tác….

Dương Túc Phong nghiến răng nói:

- Phì! Đường Tư, ngươi đừng có nằm mộng, cho dù ta đúng là có ý nghĩ muốn thoát khỏi sự khống chế của triều đình thì cũng sẽ không thông đồng làm bậy với Ma Ni giáo các ngươi!

Đường Tư cười lạnh, một nụ cười phảng phất như ngưng kết lại.

Phương đông đã lộ ra những tia sáng đầu tiên, dần xóa tan đi những bóng tối cuối cùng của đêm đen, nhưng trong mắt Dương Túc Phong thì bóng tối chỉ như mới vừa bắt đầu, ánh bình minh tựa như vẫn còn rất xa xôi ở phía trước.

Hắn thở dài một hơi, đưa hai tay lên trước mặt, nói với vẻ cay đắng:

- Đường Tư, không phải ngươi đã chuẩn bị lao phòng cho ta ư? Xem ra ta đã có cơ hội lĩnh giáo thập đại khốc hình nổi danh thiên hạ của Xích Luyện giáo, chỉ mong ta có thể tránh được vận mệnh chết không toàn thây.

Đường Tư vẫn thản nhiên nói:

- Ta nhất định sẽ làm ngươi thỏa mãn, hy vọng ngươi sẽ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook