Chương 48: CA THƯ KÊ ĐAO (Hạ)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Dương Túc Phong bình tĩnh nói:
- Ta sẽ sắp xếp một chiếc thuyền đưa bọn họ theo đường thủy đến biển Ni Tư, sau đó lên đất liền ở cảng Bà Châu. Mặc dù bây giờ có rất ít thuyền chịu đi theo tuyến đường này, nhưng nếu ta đồng ý bỏ ra hơn hai ngàn kim tệ thì ta nghĩ vẫn sẽ có người đồng ý. Nếu đế quốc không có thuyền nào thì chúng ta có thể thuê thuyền của liên bang La Ni Tây Á. Đương nhiên ta không thể cam đoan suốt đường đi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi chuyện trên đường biển đều phải do mọi người tự mình xử lý.
Hắn ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp:
- Ta sẽ trợ cấp cho mỗi người hai trăm kim tệ để đưa cho người nhà của các ngươi, việc này có thể nhờ Ca Thư chuyển giao giúp, đồng thời báo cho người nhà các ngươi biết các ngươi đã đến Mỹ Ni Tư. Các ngươi có thể nói rõ ràng với bộ hạ của các ngươi, nếu bộ hạ các ngươi không muốn đi thì cũng không cần miễn cưỡng, ta sẽ châm chước cho họ. Ta muốn người đi đến Mỹ Ni Tư phải khắc sâu trong lòng ý khí gầy dựng đại nghiệp. Ta cho mỗi người hai ngày để thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Hai ngày sau những người đồng ý theo ta sẽ tập trung ở đây, ta sẽ bố trí thuyền cho các ngươi đến Mỹ Ni Tư trước.
Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ đều gật đầu.
Ca Thư Hàn nói:
- Dương Túc Phong, ngươi có thể để ta nói chuyện riêng với bọn họ một lát?
Dương Túc Phong mỉm cười nói:
- Đương nhiên. – Nói xong đi vào đình viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nước mắt rốt cuộc đã tuôn ra. Hắn không biết mình đang cao hứng hay kích động, nhưng cho dù là thứ gì đi nữa, hắn rốt cuộc cũng đã có những thành viên cơ bản, đặt nền móng đầu tiên cho việc tái thiết Lam Vũ quân.
Ca Thư Hàn ôm lấy Mông Địch Vưu, kích động nói:
- Các ngươi đã chịu nhiều khổ ải, đổ rất nhiều máu và nước mắt, không lẽ các ngươi vẫn còn muốn một cuộc sống như vậy nữa sao? Các ngươi không muốn sống bình an trong nửa đời còn lại ư?
Mông Địch Vưu không nói gì, Đỗ Qua Nhĩ thở dài:
- Ca Thư, ngươi biết được cuộc sống của chúng tôi khi đến đó sẽ như thế nào, nhưng trong thâm tâm chúng tôi, chúng tôi không muốn làm một nô lệ cho người ta sai khiến, chức nghiệp của chúng tôi là ở chiến trường tôn nghiêm, những công việc khác chúng tôi thực sự không làm được. Mỹ Ni Tư mặc dù là địa phương cửu tử nhất sinh, nhưng cũng chính là vũ đài để chúng tôi thể hiện giá trị của mình. Ca Thư, người của sư đoàn Hỏa Liệt Điểu chúng tôi đều nguyện ý chấp nhận thách thức này.
Ca Thư Hàn vừa khóc vừa nói:
- Nói như thế, các người thật tình muốn đến Mỹ Ni Tư?
Đỗ Qua Nhĩ cay đắng nói:
- Bất kể đến nơi nào, chỉ cần chúng ta có cơ hội đoái tội lập công thì chúng tôi cũng đều sẽ tiếp nhận một cách vui vẻ.
Ca Thư Hàn đành bất lực nói:
- Trước mắt cũng chỉ có Mỹ Ni Tư, chỉ có Dương Túc Phong mới có thể bỏ đi thân phận nô lệ của các ngươi.
Mông Địch Vưu trầm giọng nói:
- Bởi vậy, chúng tôi quyết đinh phải đến Mỹ Ni Tư.
Đỗ Qua Nhĩ vỗ vai Ca Thư Hàn, cười nói:
- Ca Thư, có lẽ chúng tôi thật sự sẽ không quay về được, nhưng chúng tôi tuyệt đối không hối hận. Đến lúc đó, phiền ngươi thông báo cho thân nhân của chúng ta một tiếng, nói chúng ta đã chết ở chiến trường Lạc Na, ngàn vạn lần không được nói chúng tôi bị biếm thành nô lệ, chuyện này là một thứ vũ nhục mà chúng tôi không cách nào có thể thừa nhận được.
Ca Thư Hàn chảy nước mắt gật đầu.
Nhạn Xạ cảm khái nói:
- Các ngươi còn có thân nhân, ta thì ngược lại, ngay cả một huynh đệ cũng không có.
Mông Địch Vưu nói:
- Người anh em Nhan Xạ, sau này chúng ta sẽ cộng tác với nhau, bộ hạ của ta không còn tay phải, thỉnh xin ngươi chiếu cố đến bọn họ một chút.
Nhan Xạ buồn bã nói:
- Ôi, như nhau cả thôi, mặc dù ta bộ hạ của ta vẫn còn đầy đủ tay chân nhưng toàn bộ đều là người đã xa vợ mất con, Bạch Lệnh muốn đuổi tận giết tuyệt ta, nếu không có kẻ khác can gián thì ta đã sớm trở thành oan hồn. Cung Đô chiến sĩ không phải là sợ hãi cái chết, nhưng vẫn uất ức, không phục. Cho dù chúng tôi phải liều chết cùng địch nhân trên sa trường thì cũng không tính là gì, nhưng buộc chúng tôi phải buông vũ khí đầu hàng thì đó chính là nỗi nhục nhã nhất của quân nhân chúng tôi. Nếu có một ngày có thể bắt được Bạch Lệnh, tôi nhất định phải treo cổ y trước thành Trầm Hương.
Dương Túc Phong tò mò hỏi:
- Kẻ nào đã hạ lệnh cho ngươi buông vũ khí, không được phép chống cự?
Nhạn Xa thanh âm đầy đau khổ cất lên:
- Là hoàng hậu của chúng tôi – Phượng Lam Vũ…
Dương Túc Phong “ồ” lên một tiếng, giật mình kinh hãi.
Nhan Xạ cảm thấy lạ lắm, bèn hỏi:
- Phong thủ lĩnh, người làm sao vậy?
Dương Túc Phong yên lặng suy nghĩ một hồi, chậm rãi đáp:
- Nếu ta đoán không sai thì hoàng hậu Phượng Lam Vũ của ngươi muốn các ngươi nhẫn nhục giữ lại mạng sống, chờ cơ hội nổi dậy. Nếu các ngươi chống cự, với binh lực bốn trăm người của các ngươi thì cũng chỉ có chết mà thôi. Nhưng, nếu các ngươi buông vũ khí, công thêm tác động của nàng ta thì các ngươi vẫn có thể sinh tồn được…….
Nhan Xạ lắc đầu nói:
- Phong thủ lĩnh, ta không đồng ý lắm với cách nghĩ của ngài, nhưng có lẽ giả thuyết đó đúng. Chỉ có điều, đối với chúng tôi thì chúng tôi đều nguyện chết chứ không muốn trở thành nô lệ.
Dương Túc Phong ngán ngẩm thở dài một hơi, đoạn nói:
- Có lẽ sau này các ngươi sẽ hiểu được.
Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ liếc mắt hội ý, sau đó Mông Địch Vưu nghiêm mặt nói:
- Dương Túc Phong, tôi, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ đã chính thức xưng hô ngài là Phong thủ lĩnh, nhưng chúng tôi có mấy vấn đề cần ngài xác nhận một chút.
Dương Túc Phong nhìn sắc mặt kiên quyết của ba người, cũng ý thức được là chuyện gì, gật đầu nói:
- Mời ba người đến phòng ta.
Bốn người đi đến phòng Dương Túc Phong, hắn bảo ba người tùy ý ngồi xuống, nhưng cả ba người đều không ngồi. Thanh âm Mông Địch Vưu vang lên:
- Dương Túc Phong, chúng tôi cảm kích ý tốt của ngài, ngài cho chúng tôi cơ hội khôi phục lại danh dự, nhưng chúng tôi cũng cần ngài trả lời rõ vài vấn đề, để chúng ta sau này có thể hợp tác một cách thuận lợi.
Dương Túc Phong nghiêm mặt nói:
- Cứ hỏi, ta biết sẽ nói rõ.
Mông Địch Vưu chậm rãi hỏi:
- Vấn đề thứ nhất chính là ngài định giải quyết Mỹ Ni Tư bằng thủ đoạn gì?
Dương Túc Phong không nghĩ ngợi đáp ngay:
- Chiến tranh.
Đỗ Qua Nhĩ thâm trầm hỏi:
- Tại sao?
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
- Mâu thuẫn chính trị kéo dài, không thể hòa giải thì chỉ có thể thông qua chiến tranh để giải quyết. Mỹ Ni Tư loạn lạc như ngày nay chính là vì chính sách của đế quốc ở đây đã sai lầm ngay từ gốc rễ mà tạo thành, sau đó đế quốc lại không hề thay đổi chính sách, mâu thuẫn của song phương không thể hòa giải được, bởi vậy chỉ có thể dùng chiến tranh để giải quyết mâu thuẫn.
Mông Địch Vưu nhìn đăm đăm hắn:
- Ngài đánh giá thế nào về phương pháp mà Tiết Phức đã phát biểu?
Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi:
- Tiết Phức nói thế nào?
Đỗ Qua Nhĩ nói:
- Chúng tôi đã nghe Tiết Phức nói ở đại điện Gia Lan Đức rằng y sẽ cố gắng điều đình thỏa thuận vối các tổ chức phản loạn ở Mỹ Ni Tư, tìm ra trong số các thế lực đó một thế lực trung dung, xem đây là căn cứ, sau đó sẽ tiến hành hòa giải các thế lực ở Mỹ Ni Tư, cùng xây dựng hòa bình ở đó. Y cho rằng tự do, bác ái, bình đẳng sẽ có thể giúp các tầng lớp ở Mỹ Ni Tư hòa bình với nhau.
Dương Túc Phong cười lạnh nói:
- Không thể nào, ta cho rằng ngoài vũ lực ra, không còn bất kỳ phương thức nào khác có thể khiến cho Mỹ Ni Tư một lần nữa thu về một mối. Ta cho rằng không thể nào khiến các tổ chức phản loạn ngồi lại cùng đàm phán với nhau được, bọn họ vì lợi ích bản thân mà nổi dậy, hơn nữa các thế lực chống lưng phía sau của họ cũng không giống nhau, làm sao có thể trở thành bằng hữu được, chỉ có thể là địch nhân. Xung đột vì lợi ích căn bản không thể hòa giải được. Cho nên ta cho rằng phương pháp của Tiết Phức khi nghe thì hay lắm, lý tưởng lắm, nhưng sự thật lại không cách nào thực hiện được.
Mông Địch Vưu nói:
- Tốt lắm, ngài đã nói xong vấn đề thứ nhất. Tôi sẽ hỏi tiếp vấn đề thứ hai. Nếu lợi ích của gia tộc và lợi ích của đế quốc phát sinh mâu thuẫn thì ngài sẽ chọn cái nào?
Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, đoạn nói:
- Ta không biết, ngươi có thể nói rõ ra một chút.
Mông Địch Vưu và Nhan Xạ nhìn nhau, Đỗ Qua Nhĩ nói:
- Thật ra chúng tôi đã biết hoàng đế Đường Minh phái ngài trở về Mỹ Ni Tư chính là muốn gia tộc của ngài chết ở đó. Nhưng nếu mục đích của hoàng đế không đạt được, tức là, gia tộc của ngài vẫn có thể sinh tồn thành công ở vùng đất dữ đó, thậm chí bình định được Mỹ Ni Tư, nhưng đế quốc vẫn muốn xử lý gia tộc ngài như cũ thì ngài sẽ phản ứng thế nào?
Dương Túc Phong ngưng thần suy tư một chốc, chậm rãi nói:
- Ta sẽ cố gắng tranh đấu đến cùng, tuyệt đối không thúc thủ chịu trói.
Ánh mắt Mông Địch Vưu dường như có điểm chấn động, nhìn hắn dò xét, hỏi:
- Không thúc thủ chịu trói phải chăng là ngài có ý phản lại đế quốc?
Dương Túc Phong cũng đồng dạng, nhìn đăm đăm vào mặt Mông Địch Vưu, chỉ thấy ánh mắt đối phương không hề rung động. Dương Túc Phong chậm rãi nói:
- Đến lúc cần phải nói, ta sẽ nói. Nhưng ta cần nói rõ, ta chống đối chỉ là vì tính mạng và sự tự do của ta, cho dù ta phản kháng thì cũng chỉ là phản kháng một triều đình hủ bại, tuyệt đối không muốn phá hoại đế quốc Đường Xuyên. Ta nguyện ý vì đế quốc Đường Xuyên nỗ lực hết thảy, kể cả tính mạng và máu của ta. Triều đình và quốc gia là hai khái niệm khác nhau, ta hy vọng mọi người có thể hiểu được.
Nhan Xạ gật đầu:
- Vấn đề thứ hai đã xong, tôi muốn hỏi ngài vấn đề thứ ba, ngài có thích săn thú không?
Dương Túc Phong ngạc nhiên nhìn Nhan Xạ, nhất thời chưa thể trả lời.
Nhan Xạ trầm giọng nói:
- Ngài không có nghe lầm đâu, chúng tôi đích xác là muốn hỏi ngài về vấn đề này.
Dương Túc Phong trầm mặc một lúc, ánh mắt phiêu hốt không ngừng nhìn xung quanh, một lúc lâu mới nói:
- Ta từng có một thời gian rất thích săn bắn, ta ở trong núi hai ba tháng, hàng ngày đều luyện kỹ thuật bắn với sóc, chuột, những con thú đó mất mạng dưới súng của ta nhiều vô số kể, vô luận chúng nhanh nhẹn đến mức nào thì cuối cùng vẫn phải mất mạng dưới súng ta. Ta từng có cảm giác thỏa mãn, rất thích thú khi nhìn thấy người khác táng mạng, nhưng sau đó, ta dần dần trở nên mất hết hưng phấn khi cướp lấy sinh mạng chúng nó. Ta có quyền như vậy sao? Tại sao ta phải làm vậy? Kỳ thực ta cũng không biết phải trả lời thế nào, sau đó, ta dần dần không săn thú nữa. Sau đó, tính mạng của ta cũng bị người khác đoạt lấy, khi đó ta mới nhận thức được cảm giác bị người khác đoạt đi mạng sống thật là đau đớn, nhất là khi vô duyên vô cớ bị tước đi tính mạng. Bất quá ta cũng không quá cứng nhắc, nếu các ngươi thích săn thú thì cứ nói ta.
Nhan Xạ kinh ngạc nói:
- Xin hỏi ngài vừa nói tính mạng ngài bị người khác đoạt mất là có ý gì?
- Ta đã bị người ta giết chết một lần….
Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ đều thất kinh kêu lên:
- Không thể nào! Nếu ngài đã bị giết thì làm sao còn có mặt ở đây? Phải chăng ngài muốn nói đã gần như bị giết?
Dương Túc Phong lúc này mới ý thực được đã lỡ lời, vội vàng nói:
- Đúng đúng, thật là hàm hồ quá đi mất, là gần như đã bị giết, gần như đã bị giết, so với cái chết thì cũng không sai biệt quá nhiều. Kỳ thực ta biết tử vong là thứ rất đáng sợ, nhất là khi bản thân đã cận kề với cái chết.
Mông Địch Vưu thâm trầm nói:
- Thỉnh xin ngài cho ba chúng tôi thương lượng riêng một chút được không?
Dương Túc Phong nhất thời cảm thấy mờ mịt, không biết bọn họ đang có chủ ý gì, đành cố trấn định nói:
- Tốt thôi, ta đi ra ngoài trước. – Chờ khi hắn vừa ra khỏi phòng, Mông Địch Vưu thản nhiên đóng cửa phòng lại, khiến cho Dương Túc Phong như cảm thấy mình là một kẻ ngoài cuộc bị cách ly, khó chịu vô cùng.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm cãi nhau ầm ĩ, là thanh âm của Đường Tư và Ca Thư Hàn, Dương Túc Phong lững thững tiến về phía đó qun sát, thì ra Đường Tư vừa đến. Lúc này hắn mới nhớ là Đường Tư đến đón mình đi dự tiệc, vội vàng sửa sang lại y phục, hiên ngang tiến lên, vừa ngẩng mặt lên đã thấy đám người Tô Lăng Tuyết đang chờ từ lâu, đợi xuất phát.
Dương Túc Phong đang muốn đi ra đình viện thì cửa phòng phía sau đã mở, ba người Mông Địch Vưu đi ra, tiến đến chắn trước mặt Dương Túc Phong, nghiêm trang nói:
- Dương Túc Phong, chúng tôi cho rằng ngài không phải là một người lãnh đạo xuất sắc, không có đủ dã tâm, cũng không đủ tâm huyết, so với người thường thì không khác là mấy. Bất quá chúng tôi nguyện ý sát cánh cùng ngài, kiếp này vĩnh viễn nghe theo hiệu lệnh của ngài, dùng tất cả sức lực để thu lấy vinh dự cho ngài. Thỉnh xin ngài tiếp nhận kính lễ đầu tiên của chúng tôi.
Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ đều khép gót chân, trang nghiêm hành lễ với Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong lệ nóng dâng trào, vội vàng hồi lễ, lắp ba lắp bắp nói:
- Đa tạ các ngươi! Thật sự cám ơn các người!
Mông Địch Vưu thành khẩn nói:
- Từ nay về sau, chúng tôi là bộ hạ của ngài, ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ chấp hành. Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan. Để tỏ lòng kính trọng ngài, thỉnh xin ngài ra mệnh lệnh đầu tiên cho chúng tôi.
Dương Túc Phong vuốt vuốt gáy, khó khăn suy nghĩ một lát mới ấp úng nói:
- ……Nhan Xạ, ngươi có thể đổi tên thành Xạ Nhan hay không? Ta…ta rất không thích cái tên Nhan Xạ…
Ba tên thủ hạ đầu lĩnh nhất thời nhìn nhau, dở khóc dở cười, đây là mệnh lệnh đầu tiên của Dương Túc Phong ư?
Nhan Xạ cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời:
- Phong thủ lĩnh, từ nay về sau tôi là Xạ Nhan.
Dương Túc Phong như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào một hơi, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón Đường Tư.
- Ta sẽ sắp xếp một chiếc thuyền đưa bọn họ theo đường thủy đến biển Ni Tư, sau đó lên đất liền ở cảng Bà Châu. Mặc dù bây giờ có rất ít thuyền chịu đi theo tuyến đường này, nhưng nếu ta đồng ý bỏ ra hơn hai ngàn kim tệ thì ta nghĩ vẫn sẽ có người đồng ý. Nếu đế quốc không có thuyền nào thì chúng ta có thể thuê thuyền của liên bang La Ni Tây Á. Đương nhiên ta không thể cam đoan suốt đường đi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi chuyện trên đường biển đều phải do mọi người tự mình xử lý.
Hắn ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp:
- Ta sẽ trợ cấp cho mỗi người hai trăm kim tệ để đưa cho người nhà của các ngươi, việc này có thể nhờ Ca Thư chuyển giao giúp, đồng thời báo cho người nhà các ngươi biết các ngươi đã đến Mỹ Ni Tư. Các ngươi có thể nói rõ ràng với bộ hạ của các ngươi, nếu bộ hạ các ngươi không muốn đi thì cũng không cần miễn cưỡng, ta sẽ châm chước cho họ. Ta muốn người đi đến Mỹ Ni Tư phải khắc sâu trong lòng ý khí gầy dựng đại nghiệp. Ta cho mỗi người hai ngày để thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Hai ngày sau những người đồng ý theo ta sẽ tập trung ở đây, ta sẽ bố trí thuyền cho các ngươi đến Mỹ Ni Tư trước.
Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ đều gật đầu.
Ca Thư Hàn nói:
- Dương Túc Phong, ngươi có thể để ta nói chuyện riêng với bọn họ một lát?
Dương Túc Phong mỉm cười nói:
- Đương nhiên. – Nói xong đi vào đình viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nước mắt rốt cuộc đã tuôn ra. Hắn không biết mình đang cao hứng hay kích động, nhưng cho dù là thứ gì đi nữa, hắn rốt cuộc cũng đã có những thành viên cơ bản, đặt nền móng đầu tiên cho việc tái thiết Lam Vũ quân.
Ca Thư Hàn ôm lấy Mông Địch Vưu, kích động nói:
- Các ngươi đã chịu nhiều khổ ải, đổ rất nhiều máu và nước mắt, không lẽ các ngươi vẫn còn muốn một cuộc sống như vậy nữa sao? Các ngươi không muốn sống bình an trong nửa đời còn lại ư?
Mông Địch Vưu không nói gì, Đỗ Qua Nhĩ thở dài:
- Ca Thư, ngươi biết được cuộc sống của chúng tôi khi đến đó sẽ như thế nào, nhưng trong thâm tâm chúng tôi, chúng tôi không muốn làm một nô lệ cho người ta sai khiến, chức nghiệp của chúng tôi là ở chiến trường tôn nghiêm, những công việc khác chúng tôi thực sự không làm được. Mỹ Ni Tư mặc dù là địa phương cửu tử nhất sinh, nhưng cũng chính là vũ đài để chúng tôi thể hiện giá trị của mình. Ca Thư, người của sư đoàn Hỏa Liệt Điểu chúng tôi đều nguyện ý chấp nhận thách thức này.
Ca Thư Hàn vừa khóc vừa nói:
- Nói như thế, các người thật tình muốn đến Mỹ Ni Tư?
Đỗ Qua Nhĩ cay đắng nói:
- Bất kể đến nơi nào, chỉ cần chúng ta có cơ hội đoái tội lập công thì chúng tôi cũng đều sẽ tiếp nhận một cách vui vẻ.
Ca Thư Hàn đành bất lực nói:
- Trước mắt cũng chỉ có Mỹ Ni Tư, chỉ có Dương Túc Phong mới có thể bỏ đi thân phận nô lệ của các ngươi.
Mông Địch Vưu trầm giọng nói:
- Bởi vậy, chúng tôi quyết đinh phải đến Mỹ Ni Tư.
Đỗ Qua Nhĩ vỗ vai Ca Thư Hàn, cười nói:
- Ca Thư, có lẽ chúng tôi thật sự sẽ không quay về được, nhưng chúng tôi tuyệt đối không hối hận. Đến lúc đó, phiền ngươi thông báo cho thân nhân của chúng ta một tiếng, nói chúng ta đã chết ở chiến trường Lạc Na, ngàn vạn lần không được nói chúng tôi bị biếm thành nô lệ, chuyện này là một thứ vũ nhục mà chúng tôi không cách nào có thể thừa nhận được.
Ca Thư Hàn chảy nước mắt gật đầu.
Nhạn Xạ cảm khái nói:
- Các ngươi còn có thân nhân, ta thì ngược lại, ngay cả một huynh đệ cũng không có.
Mông Địch Vưu nói:
- Người anh em Nhan Xạ, sau này chúng ta sẽ cộng tác với nhau, bộ hạ của ta không còn tay phải, thỉnh xin ngươi chiếu cố đến bọn họ một chút.
Nhan Xạ buồn bã nói:
- Ôi, như nhau cả thôi, mặc dù ta bộ hạ của ta vẫn còn đầy đủ tay chân nhưng toàn bộ đều là người đã xa vợ mất con, Bạch Lệnh muốn đuổi tận giết tuyệt ta, nếu không có kẻ khác can gián thì ta đã sớm trở thành oan hồn. Cung Đô chiến sĩ không phải là sợ hãi cái chết, nhưng vẫn uất ức, không phục. Cho dù chúng tôi phải liều chết cùng địch nhân trên sa trường thì cũng không tính là gì, nhưng buộc chúng tôi phải buông vũ khí đầu hàng thì đó chính là nỗi nhục nhã nhất của quân nhân chúng tôi. Nếu có một ngày có thể bắt được Bạch Lệnh, tôi nhất định phải treo cổ y trước thành Trầm Hương.
Dương Túc Phong tò mò hỏi:
- Kẻ nào đã hạ lệnh cho ngươi buông vũ khí, không được phép chống cự?
Nhạn Xa thanh âm đầy đau khổ cất lên:
- Là hoàng hậu của chúng tôi – Phượng Lam Vũ…
Dương Túc Phong “ồ” lên một tiếng, giật mình kinh hãi.
Nhan Xạ cảm thấy lạ lắm, bèn hỏi:
- Phong thủ lĩnh, người làm sao vậy?
Dương Túc Phong yên lặng suy nghĩ một hồi, chậm rãi đáp:
- Nếu ta đoán không sai thì hoàng hậu Phượng Lam Vũ của ngươi muốn các ngươi nhẫn nhục giữ lại mạng sống, chờ cơ hội nổi dậy. Nếu các ngươi chống cự, với binh lực bốn trăm người của các ngươi thì cũng chỉ có chết mà thôi. Nhưng, nếu các ngươi buông vũ khí, công thêm tác động của nàng ta thì các ngươi vẫn có thể sinh tồn được…….
Nhan Xạ lắc đầu nói:
- Phong thủ lĩnh, ta không đồng ý lắm với cách nghĩ của ngài, nhưng có lẽ giả thuyết đó đúng. Chỉ có điều, đối với chúng tôi thì chúng tôi đều nguyện chết chứ không muốn trở thành nô lệ.
Dương Túc Phong ngán ngẩm thở dài một hơi, đoạn nói:
- Có lẽ sau này các ngươi sẽ hiểu được.
Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ liếc mắt hội ý, sau đó Mông Địch Vưu nghiêm mặt nói:
- Dương Túc Phong, tôi, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ đã chính thức xưng hô ngài là Phong thủ lĩnh, nhưng chúng tôi có mấy vấn đề cần ngài xác nhận một chút.
Dương Túc Phong nhìn sắc mặt kiên quyết của ba người, cũng ý thức được là chuyện gì, gật đầu nói:
- Mời ba người đến phòng ta.
Bốn người đi đến phòng Dương Túc Phong, hắn bảo ba người tùy ý ngồi xuống, nhưng cả ba người đều không ngồi. Thanh âm Mông Địch Vưu vang lên:
- Dương Túc Phong, chúng tôi cảm kích ý tốt của ngài, ngài cho chúng tôi cơ hội khôi phục lại danh dự, nhưng chúng tôi cũng cần ngài trả lời rõ vài vấn đề, để chúng ta sau này có thể hợp tác một cách thuận lợi.
Dương Túc Phong nghiêm mặt nói:
- Cứ hỏi, ta biết sẽ nói rõ.
Mông Địch Vưu chậm rãi hỏi:
- Vấn đề thứ nhất chính là ngài định giải quyết Mỹ Ni Tư bằng thủ đoạn gì?
Dương Túc Phong không nghĩ ngợi đáp ngay:
- Chiến tranh.
Đỗ Qua Nhĩ thâm trầm hỏi:
- Tại sao?
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
- Mâu thuẫn chính trị kéo dài, không thể hòa giải thì chỉ có thể thông qua chiến tranh để giải quyết. Mỹ Ni Tư loạn lạc như ngày nay chính là vì chính sách của đế quốc ở đây đã sai lầm ngay từ gốc rễ mà tạo thành, sau đó đế quốc lại không hề thay đổi chính sách, mâu thuẫn của song phương không thể hòa giải được, bởi vậy chỉ có thể dùng chiến tranh để giải quyết mâu thuẫn.
Mông Địch Vưu nhìn đăm đăm hắn:
- Ngài đánh giá thế nào về phương pháp mà Tiết Phức đã phát biểu?
Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi:
- Tiết Phức nói thế nào?
Đỗ Qua Nhĩ nói:
- Chúng tôi đã nghe Tiết Phức nói ở đại điện Gia Lan Đức rằng y sẽ cố gắng điều đình thỏa thuận vối các tổ chức phản loạn ở Mỹ Ni Tư, tìm ra trong số các thế lực đó một thế lực trung dung, xem đây là căn cứ, sau đó sẽ tiến hành hòa giải các thế lực ở Mỹ Ni Tư, cùng xây dựng hòa bình ở đó. Y cho rằng tự do, bác ái, bình đẳng sẽ có thể giúp các tầng lớp ở Mỹ Ni Tư hòa bình với nhau.
Dương Túc Phong cười lạnh nói:
- Không thể nào, ta cho rằng ngoài vũ lực ra, không còn bất kỳ phương thức nào khác có thể khiến cho Mỹ Ni Tư một lần nữa thu về một mối. Ta cho rằng không thể nào khiến các tổ chức phản loạn ngồi lại cùng đàm phán với nhau được, bọn họ vì lợi ích bản thân mà nổi dậy, hơn nữa các thế lực chống lưng phía sau của họ cũng không giống nhau, làm sao có thể trở thành bằng hữu được, chỉ có thể là địch nhân. Xung đột vì lợi ích căn bản không thể hòa giải được. Cho nên ta cho rằng phương pháp của Tiết Phức khi nghe thì hay lắm, lý tưởng lắm, nhưng sự thật lại không cách nào thực hiện được.
Mông Địch Vưu nói:
- Tốt lắm, ngài đã nói xong vấn đề thứ nhất. Tôi sẽ hỏi tiếp vấn đề thứ hai. Nếu lợi ích của gia tộc và lợi ích của đế quốc phát sinh mâu thuẫn thì ngài sẽ chọn cái nào?
Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, đoạn nói:
- Ta không biết, ngươi có thể nói rõ ra một chút.
Mông Địch Vưu và Nhan Xạ nhìn nhau, Đỗ Qua Nhĩ nói:
- Thật ra chúng tôi đã biết hoàng đế Đường Minh phái ngài trở về Mỹ Ni Tư chính là muốn gia tộc của ngài chết ở đó. Nhưng nếu mục đích của hoàng đế không đạt được, tức là, gia tộc của ngài vẫn có thể sinh tồn thành công ở vùng đất dữ đó, thậm chí bình định được Mỹ Ni Tư, nhưng đế quốc vẫn muốn xử lý gia tộc ngài như cũ thì ngài sẽ phản ứng thế nào?
Dương Túc Phong ngưng thần suy tư một chốc, chậm rãi nói:
- Ta sẽ cố gắng tranh đấu đến cùng, tuyệt đối không thúc thủ chịu trói.
Ánh mắt Mông Địch Vưu dường như có điểm chấn động, nhìn hắn dò xét, hỏi:
- Không thúc thủ chịu trói phải chăng là ngài có ý phản lại đế quốc?
Dương Túc Phong cũng đồng dạng, nhìn đăm đăm vào mặt Mông Địch Vưu, chỉ thấy ánh mắt đối phương không hề rung động. Dương Túc Phong chậm rãi nói:
- Đến lúc cần phải nói, ta sẽ nói. Nhưng ta cần nói rõ, ta chống đối chỉ là vì tính mạng và sự tự do của ta, cho dù ta phản kháng thì cũng chỉ là phản kháng một triều đình hủ bại, tuyệt đối không muốn phá hoại đế quốc Đường Xuyên. Ta nguyện ý vì đế quốc Đường Xuyên nỗ lực hết thảy, kể cả tính mạng và máu của ta. Triều đình và quốc gia là hai khái niệm khác nhau, ta hy vọng mọi người có thể hiểu được.
Nhan Xạ gật đầu:
- Vấn đề thứ hai đã xong, tôi muốn hỏi ngài vấn đề thứ ba, ngài có thích săn thú không?
Dương Túc Phong ngạc nhiên nhìn Nhan Xạ, nhất thời chưa thể trả lời.
Nhan Xạ trầm giọng nói:
- Ngài không có nghe lầm đâu, chúng tôi đích xác là muốn hỏi ngài về vấn đề này.
Dương Túc Phong trầm mặc một lúc, ánh mắt phiêu hốt không ngừng nhìn xung quanh, một lúc lâu mới nói:
- Ta từng có một thời gian rất thích săn bắn, ta ở trong núi hai ba tháng, hàng ngày đều luyện kỹ thuật bắn với sóc, chuột, những con thú đó mất mạng dưới súng của ta nhiều vô số kể, vô luận chúng nhanh nhẹn đến mức nào thì cuối cùng vẫn phải mất mạng dưới súng ta. Ta từng có cảm giác thỏa mãn, rất thích thú khi nhìn thấy người khác táng mạng, nhưng sau đó, ta dần dần trở nên mất hết hưng phấn khi cướp lấy sinh mạng chúng nó. Ta có quyền như vậy sao? Tại sao ta phải làm vậy? Kỳ thực ta cũng không biết phải trả lời thế nào, sau đó, ta dần dần không săn thú nữa. Sau đó, tính mạng của ta cũng bị người khác đoạt lấy, khi đó ta mới nhận thức được cảm giác bị người khác đoạt đi mạng sống thật là đau đớn, nhất là khi vô duyên vô cớ bị tước đi tính mạng. Bất quá ta cũng không quá cứng nhắc, nếu các ngươi thích săn thú thì cứ nói ta.
Nhan Xạ kinh ngạc nói:
- Xin hỏi ngài vừa nói tính mạng ngài bị người khác đoạt mất là có ý gì?
- Ta đã bị người ta giết chết một lần….
Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ đều thất kinh kêu lên:
- Không thể nào! Nếu ngài đã bị giết thì làm sao còn có mặt ở đây? Phải chăng ngài muốn nói đã gần như bị giết?
Dương Túc Phong lúc này mới ý thực được đã lỡ lời, vội vàng nói:
- Đúng đúng, thật là hàm hồ quá đi mất, là gần như đã bị giết, gần như đã bị giết, so với cái chết thì cũng không sai biệt quá nhiều. Kỳ thực ta biết tử vong là thứ rất đáng sợ, nhất là khi bản thân đã cận kề với cái chết.
Mông Địch Vưu thâm trầm nói:
- Thỉnh xin ngài cho ba chúng tôi thương lượng riêng một chút được không?
Dương Túc Phong nhất thời cảm thấy mờ mịt, không biết bọn họ đang có chủ ý gì, đành cố trấn định nói:
- Tốt thôi, ta đi ra ngoài trước. – Chờ khi hắn vừa ra khỏi phòng, Mông Địch Vưu thản nhiên đóng cửa phòng lại, khiến cho Dương Túc Phong như cảm thấy mình là một kẻ ngoài cuộc bị cách ly, khó chịu vô cùng.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm cãi nhau ầm ĩ, là thanh âm của Đường Tư và Ca Thư Hàn, Dương Túc Phong lững thững tiến về phía đó qun sát, thì ra Đường Tư vừa đến. Lúc này hắn mới nhớ là Đường Tư đến đón mình đi dự tiệc, vội vàng sửa sang lại y phục, hiên ngang tiến lên, vừa ngẩng mặt lên đã thấy đám người Tô Lăng Tuyết đang chờ từ lâu, đợi xuất phát.
Dương Túc Phong đang muốn đi ra đình viện thì cửa phòng phía sau đã mở, ba người Mông Địch Vưu đi ra, tiến đến chắn trước mặt Dương Túc Phong, nghiêm trang nói:
- Dương Túc Phong, chúng tôi cho rằng ngài không phải là một người lãnh đạo xuất sắc, không có đủ dã tâm, cũng không đủ tâm huyết, so với người thường thì không khác là mấy. Bất quá chúng tôi nguyện ý sát cánh cùng ngài, kiếp này vĩnh viễn nghe theo hiệu lệnh của ngài, dùng tất cả sức lực để thu lấy vinh dự cho ngài. Thỉnh xin ngài tiếp nhận kính lễ đầu tiên của chúng tôi.
Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ, Nhan Xạ đều khép gót chân, trang nghiêm hành lễ với Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong lệ nóng dâng trào, vội vàng hồi lễ, lắp ba lắp bắp nói:
- Đa tạ các ngươi! Thật sự cám ơn các người!
Mông Địch Vưu thành khẩn nói:
- Từ nay về sau, chúng tôi là bộ hạ của ngài, ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ chấp hành. Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan. Để tỏ lòng kính trọng ngài, thỉnh xin ngài ra mệnh lệnh đầu tiên cho chúng tôi.
Dương Túc Phong vuốt vuốt gáy, khó khăn suy nghĩ một lát mới ấp úng nói:
- ……Nhan Xạ, ngươi có thể đổi tên thành Xạ Nhan hay không? Ta…ta rất không thích cái tên Nhan Xạ…
Ba tên thủ hạ đầu lĩnh nhất thời nhìn nhau, dở khóc dở cười, đây là mệnh lệnh đầu tiên của Dương Túc Phong ư?
Nhan Xạ cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời:
- Phong thủ lĩnh, từ nay về sau tôi là Xạ Nhan.
Dương Túc Phong như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào một hơi, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón Đường Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.