Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 129: Cái bánh có độc (Hạ)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

Dương Hạc Lâu quả nhiên mở miệng liền tự xưng là con cháu Dương thị gia tộc, rất không khách khi gọi Dương Túc Phong là đại chất tử. Dương Túc Phong bề ngoài mỉm cười đáp lời, nhưng trong lòng có cười khổ, đám Dương Túc Tung vừa mới nói mình căn bản không phải là huyết mạch Dương thị gia tộc, ông gọi đại chất tử đại chất tử thân thiết như vậy, nhưng một chút quan hệ với ta cũng chẳng có nữa.

Qua một hồi nghi thức đơn giản, Dương Túc Phong và Dương Hạc Lâu sóng vai cưỡi ngựa tiến vào Lệ Xuyên phủ. Dựa theo quy định của kế hoạch lập trước, nhánh đội ngủ này của bọn họ được an bài phụ cận cửa bắc Lệ Xuyên phủ, đây cũng là điều Dương Hạc Lâu chủ yêu cầu trong thư. Ông ta tích cực chủ động thỉnh cầu đảm dương nhiệm vụ phòng vệ cửa bắc, đồng thời vỗ ngực biểu thị tuyệt đối không có sơ xuất gì. Phượng Thái Y cực kỳ mập mờ nhắc tới thế cục nghiêm trọng trước mắt của Tử Xuyên Đạo, Dương Hạc Lâu cũng tỏ ra cực kỳ tự tin, làm trong lòng Dương Túc Phong càng thêm hoài nghi.

“Cửa bắc xảy ra một vấn đề nhỏ như cây kim thôi, Phong lĩnh ngài cứ chặt đầu ta đi là được” Dương Hạc Lâu dõng dạc nói, ưởn thẳng bộ ngực lông lá, Liệt Mông bên cạnh ông ta cũng đứng thẳng ngạo nghễ, tựa hồ thấy lo lắng của Dương Túc Phong đơn giản là dư thừa.

Dương Túc Phong mỉm cười, biểu thị hoàn toàn tin tưởng ông ta.

Đưa Dương Hạc Lâu tới gần cửa bắc, để lại Tang Đốn phụ trách sắp xếp nhiệm vụ phòng thủ cho bọn họ. Dương Túc Phong quay trở lại sở chỉ huy, một mình đối diện bản đồ phát ngốc, lo lắng ngầm giữa đôi mày ngày càng đậm, dựa theo yêu câu của y, mấy tham mưu đang nghĩ phương pháp mọi tử liêu phụ cẩn Gia Lạp Tháp Sa Lôi, để Dương Túc Phong ước đoán nơi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Dương Hạc Lâu rốt cuộc vì sao lại tới.

Phượng Thái Y lặng lẽ đi tới, quan tâm nói: “Mọi người đều đang đợi ngài ăn cơm đó, thì ra ngài còn ở nơi này”.

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta ăn không vào, Dương Hạc Lâu lần này tới, khẳng định là có mục đích không thể nói ra. Đừng thấy ông ta bề ngoài hiền từ dễ gần, thực tế hết sức tinh minh, nuốt người không nhả xương đó. Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?”

Phượng Thái Y xem bản đồ, cũng nhìn không ra nguyên cớ.

Đến chiều, Dương Hạc Lâu tự mình tới mời Dương Túc Phong, nói rằng bọn họ đang tiến hành biểu diễn công phụ kỵ xạ tuyệt vời, mời y cũng tới thưởng thức. Dương Túc Phong gật đầu, vui vẻ đi trước. Tại nơi bọn họ đóng quân, chỉ thấy ba mươi xạ thụ cưỡi ngựa quấn thành một vòng truy đuổi theo nhau, đồng thời đem tên bắt ào ào vào một người cỏ cực lớn ở trung tâm, đúng là bắn mười trúng chính, bất kể là độ chính xác hay sức bắn, nếu người cỏ kia chính là người mà nói, sớm đã bị bắn chết rồi. Những phỉ đồ xuất thân từ dân tộc du mục này, về mặt công phu xạ kỵ đích xác là có chỗ hơn người.

Nhìn thấy Dương Túc Phong tới, Liệt Mông tự thân lên ngựa, trình diễn màn đỉnh điểm cuối cùng, y thúc ngựa phi nhanh, liên tục trên lưngn gựa thay đổi động tác, từ các góc độ bắn ra các mũi tên với lực độ khác nhau, liên tục mười tên, toàn bộ đều bắn trung hồng tâm cách đó năm mươi mét, hơn nữa giữa đan xen nhau thành bông hoa tuyết hình thoi, làm trong đám phỉ nổ bùng lên từng trận reo hò.

Dương Hạc Lâu vỗ vỗ tay, biểu thị sự khen ngợi với Liệt Mông, cười ha hả nói: “Đại chất tử, thế nào? Những chàng trai của ta có xứng với danh xưng quân Lam Vũ không? Hay là cháu cũng đem các chiến sĩ của mình tới đây luyện xem? Để mọi người mở rộng tầm mắt”.

Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, nhìn qua Liệt Mông, vừa đúng lúc thấy y vô ý hạ xuống ánh mắt chăm chú vào mình.

Mấy tiểu đầu lĩnh khác của Thiết Kỵ Anh Hùng hội cùng đồng thời reo lên: “Phong lĩnh, ngài cũng tới tới bộc lộ chút tài năng cho chúng tôi chứ?”

Dương Túc Phong cười khẽ nói: “Cũng được, vậy ta bêu xấu rồi”.

Lập tức sai người ở ngoài 100 mét treo mười cái bình chứa đầy nước, hắn cầm lên một cây súng trường Mễ Kỳ Nhị của cảnh vệ, lên đạn, tiện tay phát súng. Đoàng! Đoàng! Đoàng… liên tục mười phát, mười cái bình nước theo tiếng vỡ ra, nước bên trong chảy ra rào rào.

Toán trường tức thì lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt hâm mộ mà sợ hãi đan lẫn nhau lên người Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong thản nhiên đem súng trường trả lại cho cảnh vệ, mỉm cười nói: “Thật xấu hộ, đã bêu xấu rồi, ta thật sự không bì được với đội trưởng Liệt Mông, ngay cả chiến sĩ của chúng ta cũng không bằng. Liệt Mông, diễn luyện mấy phát súng cho họ xem”.

Thần sắc Dương Hạc Lâu hơi biến đổi, cười khan nói: “Đâu có đâu có, vẫn là đại chất tử lợi hại, quả nhiên là danh bất hư truyền”.

Liệt Mông thì cứ như đã nhìn phát ngây phát ngốc rồi, hồi lâu không hề có phản ứng.

Cảnh vệ Liệp Tống xuất thân tộc nhân Tang Lan tuân lệnh, nhìn qua bốn phía, vừa khéo nhìn thấy mấy con chim sẻ bay qua trên trời, động tác hết sức nhẹ nhàng mẫn tiệp, y nâng súng lên, Đoàng! Đoàng! Đoàng… cũng liên tục bốn phát, súng nổ chim rụng, bốn con chim sẻ từ trên không trung rơi xuống, vừa khéo rơi trước mặt Dương Hạc Lâu. Dương Hạc Lâu lần nữa biến sắc mặt, mất hồi lâu mới khôi phục lại bình thường.

Những tên phỉ đồ khác cũng kinh ngạc hết sức, rất nhiều người đưa mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tựa hồ đều nhìn thấy sự sợ hãi trong lòng đối phương. Rất nhiều người lại còn có chút bất giác đưa tay đặt lên Tư Cơ Thái cung ở bên hông.

Dương Túc Phong chắp tay với mọi người, nhiệt tình tràn trề nói:

“Các vị huynh đệ, mọi người xem trọng ta, chọn tới nương nhờ vào ta, ta hết sức hoan nghênh. Bất quá, dựa theo quy củ, lời không hay ta vẫn phải nói trước, mọi người tới nương tựa, ta hết sức cảm kích hoan nghênh, nhưng mọi người cũng phải tuân thủ quy củ của quân Lam Vũ, tam đại kỷ luật bát đại chú ý phải tuân thủ không quên, nếu không ta sẽ coi như người khác, kiên quyết tiến hành xử lý. Có vị huynh đệ nào cảm thấy không chịu được, có thể tự do rời đi”.

Dương Hạc Lâu quát lớn: “Chúng tôi đều quyết tâm quy thuận quân Lam Vũ, tuyệt đối sẽ không bỏ đi. Chúng tôi thề chết theo Phong lĩnh, các ngươi nói to lên, có phải hay không?”



Tuyệt đại bộ phận phỉ đồ đều ồn ào kêu lên: “Đúng, chúng tôi tới đầu kháo Phong lĩnh, chúng tôi thề chết theo Phong lĩnh”.

Duy chỉ có Liệt Mông không nói một lời, hơn nữa tựa hồ còn mang theo một vẻ căm ghét.

Dương Túc Phong phất tay, ý bảo mọi người không nên kích động, mỉm cười nói với Dương Hạc Lâu: “Ta sẽ tiếp tục an bài người tới dạy cho mọi người, để mọi người càng hiểu sâu thêm về quân Lam Vũ. Ta không hi vọng mọi người lần này tới nương nhờ ta chỉ là nhất thời kích động, ta hi vọng mọi người đem quân Lam Vũ trở thành ngôi nhà vĩnh viễn của mình, nếu như mọi người nguyện ý. Tử Xuyên Đạo sẽ là ngồi nhà mãi mãi của mọi người”.

Dương Hạc Lâu cười khan nói: “Đại chất tử, cháu yên tâm, điều này là đương nhiên, chúng ta vốn là người một nhà mà”.

Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, lưu luyến ly khai chỗ ở của Thiết Kỵ Anh Hùng hội. Nhưng vừa rời khỏi tầm nhìn của bọn họ, lập tức sai người tìm Phượng Thái Y tới, vẻ ung dung tự nhiên sớm đã biến mất, chỉ lưu lại sắc mặt xám xịt âm lãnh.

Chậm rãi bước mấy bước trước bản đồ, Dương Túc Phong khe khẽ gõ bàn, dụng giọng điệu chắc nịch nói: “An bài hai liên đội, phải có sức chiến đầu mạnh, phản ứng nhanh vào, giúp ta theo dõi chặt chẽ Dương Hạc Lâu. Lão già này không có ý tốt, ta cũng không cần khách khí với lão nữa”.

Phượng Thái Y khó xử nói: “Nhưng dù sao đối phương vẫn chưa có hành vi gì quá giới hạn mà, nếu như chúng ta ra tay trước, sẽ tạo thành ảnh hường rất không hay, tới lúc đó còn có ai tới đầu kháo chúng ta chứ?”

Dương Túc Phong lắc đầu, bình thản nói: “Không, chúng ta phải hậu phát chế nhân”.

Phượng Thái Y nhíu mày, không nói gì cả.

Dương Túc Phong trầm tư hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Phụ trách phòng ngự cửa bắc là liên đội nào?”

Phượng Thái Y đáp: “Theo kế hoạch thì là bộ đội Xạ Nhan”.

Dương Túc Phong gật đầu, trầm giọng nói:

“Cô tự mình đi nói với Xạ Nhan, nhất định phải nghiêm ngặt chú ý hành động của Dương Hạc Lâu, có gì khác thường lập tức báo cáo cho ta. Ngoài ra, thống báo với bộ đội bí mật xung quanh Lệ Xuyên Phủ chuẩn bị tốt chiến đấu, khi cần giải trừ vũ trang của bọn chúng… Ừm, hay cứ đợi thêm đã, khẳng định có người phối hợp hành động với bọn chúng… ta không tin bọn chúng đơn độc hành động…”

Phượng Thái Y tuân lời rời đi.

Dương Túc Phong vẫn đứng trước bản đồ suy nghĩ rất nung.

Tới đêm, quả nhiên thu được tin tức khẩn cấp Hiên Kiệt sai người đưa tới, nói phỉ đồ Nguyệt Quang Lang của Trình Xuyên Đạo có dấu hiệu đại quy mô tiến vào Tử Xuyên Đạo. Bọn chúng hiện giờ đang chậm rãi di động về phía đông nam, hành tung hết sức phiêu hốt, mục tiêu công kích cụ thể còn chưa rõ, có khả năng là nhắm vào Lệ Xuyên phủ, mong Dương Túc Phong chuẩn bị tốt để nghênh chiến. Căn cứ vào quan sát sơ bộ, lần này phỉ đồ Nguyệt Quang Lang dốc toàn quân, có tới trên một vạn bốn nghìn người, có lẽ là muốn báo thù lần trước đánh vào Tằng gia, bất quá thời gian tấn công còn chưa rõ, rất có khả năng là đêm trừ tịch (30).

“Nên tới cuối cùng đã tới rồi, không nên tới cũng tới rồi”.

Dương Túc Phong khẽ cười lạnh, nhìn tham tướng cắm một lá cờ đỏ biểu thị cho địch nhân lên bản đồ góc tây bắc Lệ Xuyên Phủ, đồng thời đem cờ biểu thị cho người của Dương Hạc Lâu từ màu vang thành màu đỏ, bộ thuộc của Dương Hạc Lâu phảng phẫn như một mũi tên cắm sâu vào vòng phòng ngực của quân Lam Vũ.

Phượng Thái Y cũng nhìn ra rồi, không kìm được cảm khái nói: “Quả nhiên là như vậy”.

Dương Túc Phong sai người an bài Hiên Hú tới đưa tin đi nghỉ ngơi, bên khóe miệng lộ ra nụ cười âm lãnh, chậm rãi nói: “Thì ra vị Dương Hạc Lâu này giúp Nguyệt Quan Lang làm tiên phong! Chẳng trách lại tích cực chủ động yêu cầu phòng thủ cửa bắc như vậy, đêm trừ tịch, một ngày tốt nhường nào, xem ra năm đầu tiên của chúng ta không qua được yên lành rồi”.

Phượng Thái Y trầm lặng không nói.

Dương Túc Phong dạo bước trong phòng, rồi gọi ra bên ngoài: “Tang Đốn, ngươi đi mời Liệt Mông tới đây một chuyến, nói ta muốn uống rượu với y, ngoài ra bố trí sẵn người ở cửa, y tới là bắt lấy ngay”.

Tang Đống tuân lời rời đi, rất mau đã trở lại, quả nhiên dẫn theo Liệt Mông. Vừa mới tiến vào cửa, Tang Đốn và mấy tên vệ binh đã ùa tới, đem Liệt Mông không kịp phòng bị trói chặt lấy, nhưng kỳ quái là chẳng ngờ Liệt Mông lại không phản kháng gì, ngoan ngoãn chịu trói. Ngược lại khiến cho Phượng Thái Y ở bên cảm thấy không biết có phải Dương Túc Phong đã chuyện bé xé ra to rồi không.

Quả nhiên, Liệt Mông cũng chẳng cựa quậy, chỉ hậm hực nói: “Phong lĩnh, thế này rốt cuộc là chuyện gì? Ta có chỗ nào không phải với ngài sao?”

Dương Túc Phong phất tay, ý bảo người của Tang Đốn lui ra ngoài, mới bình thản nói:



“Liệt Mông, Dương Túc Phong ta người ngay nói thẳng, ta không muốn dài dòng với ngươi. Ta biết các ngươi lần này tới quy phục chẳng mang lòng tốt, muốn phối hợp với phỉ đạo Nguyệt Quang Lang mưu đoạt Lệ Xuyên Phủ, ngươi có thể phủ nhận, nhưng sẽ không thay đổi cách nhìn của ta được đâu”.

Liệt Mông quật cường nhìn y, tức khí nói: “Dương Túc Phong, ta vốn phản đối quy thuận quân Lam Vũ, nhưng lão đại kiên quyết yêu cầu, chúng ta mới không thể không tuân lệnh. Nếu sớm biết là mang tới kết quả này, lão tử dù bị đánh chết cũng không tới quy thuận quân Lam Vũ cái chó gì đó…”

Tang Đốn ở ngoài xông vào, muốn cho Liệt Mông mấy cái bạt tay, nhưng Dương Túc Phong phất tay ý bảo không cần.

Liệt Mông nhìn Tang Đốn, nhổ phì một bãi, lạnh lùng nói: “Ngươi có tính là thứ gì, có bản lĩnh đơn độc đấu với lão tử. Lão tử đã biết quân Lam Vũ các ngươi cũng không phải thứ hay ho chó gì!”

Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Liệt Mông, theo lời ngươi nói thế thì ta làm oan cho ngươi rồi? Ngươi căn bản là không biết tới Lệ Xuyên Phủ để làm gì? Dương Hạc Lâu chưa từng nói với ngươi”.

Liệt Mông hung dữ nói: “Hiện giờ ta đã biết rồi, chính là muốn tiêu diệt các ngươi”.

Dương Túc Phong cười ha hả, vỗ vỗ vai y nói: “Liệt Môn à Liệt Mông, ngươi quá ngây thơ rồi. Nếu như mưu kế của các ngươi đã bị chúng ta bóc trần, các ngươi còn có cơ hội thành công sao?”

Liệt Mông cười khinh miệt: “Ngươi thả ta là là biết ngay có cơ hội thành công hay không rồi”.

Dương Túc Phong gật đầu, ra hiệu Tang Đốn cởi giây thừng trên người y ra, hờ hững phất tay, thản nhiên nói: “Ngươi về đi, thuận tiện nói với Dương Hạc Lâu. Ta biết lão muốn làm gì, ta cho lão thời gian một ngày suy nghĩ. Nếu như lão muốn hợp tác với chúng ta, thì buông vũ khí, thay đổi chỗ trú đóng. Nếu như lão tiếp tục ngoan cố tới cùng, muốn hợp tác với Nguyệt Quang Lang, thì chỉ có một đường chết thôi. Lời ta chỉ đến đây, ngươi đi đi”.

Liệt Mông chẳng chút lĩnh tình, nhổ phì một bãi đờm xuống đất trước mặt Dương Túc Phong, xoay người sải bước rời đi. Tang Đốn tức không chịu nổi, giơ súng trường Mễ Kỳ Nhi muốn bắn cho y một phát, nhưng bị Dương Tung Phong nhẹ nhàng ngăn lại.

Dương Túc Phong tự nói một mình: “Ngươi không thấy y là một kẻ rất thú vị sao?”

Chi đáng tiếc, Tang Đốn chẳng hề hiểu cái chỗ “thú vị” của Liệt Mông mà Dương Túc Phong nói ở chỗ nào.

Lúc trở về phòng ngủ, Na Tháp Lỵ nhẹ nhàng đi tới, đem khối bạch ngọc đặt dưới chăn của nàng, Dương Túc Phong khẽ nói: “Cô lại vừa đi thăm sư phụ ư? Bà ấy lại trách cô rồi?”

Na Tháp Lỵ khẽ gật đầu, sau đó ngồi ở bên giường đấm chân cho y, nhưng chẳng nói một lời.

Dương Túc Phong thở dài, thương xót vuốt tóc nàng, thâm tình nói:

“Thôi đi vậy, dù sao ta cũng mạng lớn, cô không cần lo lắng như thế. Nếu như sư phụ c ủa cô quyết định chọn ta làm người ủng hộ sau lưng cho Hương Tuyết Hải, như vậy bà ta sẽ không để ta toi mạng nhanh vậy đâu… bất quá thứ thánh linh đan kia đúng là hại chết ta rồi. Môn phái các cô dựa vào thứ này không chế người ta, chẳng trách ngày càng suy yếu…”

Na Tháp Ly nhếch miệng cười nói: “Chẳng phải thế, đó là vì chúng tôi trước nay chưa tìm thấy mảnh đất thích hợp để sinh tồn mà thôi”.

Dương Túc Phong hờ hững nói: “Như vậy sư phụ của cô thấy đại khu Mỹ Ni Tư này thích hợp với các cô sao?”

Na Tháp Ly không đáp, chỉ lặng lẽ giúp y bóp chân, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói:

“Tôi hỏi sư phụ rồi, năng lượng bên trên khối ngọc thạch này rất kỳ quái, nhưng lại không phải là nội lực võ công, hơn nữa võ công cũng không thể dẫn truyền vào bên trong. Ngược lại giống như chân khí dưỡng thân của đạo gia vậy, nhưng đáng tiếc người không thể xác định, bất quá đối với thân thể của ngài hẳn không có chỗ xẫu, công phu tu luyện của đạo giao cực kỳ thần diệu, ngài nếu đã không thể tu luyện võ công, như vậy tập một chút chân khí đạo gia cũng có tác dụng đấy”.

Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi nằm xuống, kéo chăn đắp lên ngực mình, nói: “Kiếm cơ hội nói với sư phụ cô, Mỹ Ni Tư cũng không hợp với bà ta. Bào bà ấy chọn nơi phong thủy tốt khác đi, mảnh đất này đã phải chịu quá nhiều gánh nặng rồi”.

Na Tháp Ly không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên giường.

Không có ánh trăng, không có ánh đèn, thân ảnh của nàng dần dần cùng bóng đêm dung hòa làm một.

Khi mỗi bài tăng thank lên 30 thì sẽ tăng lên ngày 3c :20:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook