Chương 333: Chụp ảnh khoả thân
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Mông Sa Tát, thủ đô vương quốc Ương Già.
Dưới ánh mặt trời ôn hòa của mùa đông chầm chậm chiếu rọi, băng tuyết trong hoàng cung Mông Sa Tát bắt đầu từ từ tan chảy, băng tuyết trên nhánh cây trở nên hết sức lóng lánh, phản chiếu ánh mặt trời phát ra cầu vồng đủ mọi màu sắc giống như ngói lưu ly trong suốt, cứ như ngói lưu ly long lanh sắc màu trên nóc hoàng cung vậy. Đây là thời khắc mỹ lệ nhất của hoàng cung vương quốc Ương Già, trong quá khứ, nữ vương Đại Lôi Nhĩ của Ương Già sớm đã dẫn bộ hạ của mình đi thưởng tuyết rồi, chỉ đáng tiếc hiện giờ trong hoàng cung lại lặng ngắt không một bóng người chỉ có những lính canh im lặng đứng ở trong bóng tối.
Từ khi quân Lam Vũ tiến vào vương quốc Ương Già, hoàng cung của vương quốc Ương Già đã hoàn toàn vắng vẻ rồi, những người tạp dịch và đại bộ phận cung nữ vốn có đều đã bị đuổi đi rồi, bởi vì đại biểu thủ tịch đàm phán của quân Lam Vũ là Tài Miểu Miểu đã phát biểu rõ ràng, sẽ không chi trả tiền công cho bọn họ nữa, vương quốc Ương Già mặc dù bảo lưu phương thức nữ vương thống trị, nhưng quyền lực đã nắm trong tay của chính phủ lâm thời vương quốc Ương Già mới được thành lập, nữ vương Đại Lôi Nhĩ đã biến thành con rối, nàng được Dương Túc Phong cho phép có mười công nhân hoặc là cung nữ, kết quả Đại Lôi Nhĩ lựa chọn cung nữ.
Ở phía tây bắc hoàng cung vương quốc Ương Già, chính là phòng ngủ của nữ vương Ương Già, tại nơi này, nàng sẽ phải tiếp thụ chuyện khó khăn nhất cả cuộc đời, nếu như chuyện này mà bị công khai, thì nàng thà chết hơn là để người ta biết, nhưng Dương Túc Phong chấp nhận giữ bí mật, tiền đề là Đại Lôi Nhĩ nàng phải đủ trung thành, không có ý đồ phản bội quân Lam Vũ, nếu không, nàng chỉ có nước thân bại danh liệt bị vạn người thóa mạ.
Nàng cũng nghĩ tới phản kháng, nghĩ tới muốn kết thúc cuộc đời tráng liệt của mình, đám người Tụ Phong cũng nghĩ tới, Dạ Trạch Bội Ti và Phất Lôi Đát cũng nghĩ tới, các nàng vĩnh viễn không ngờ rằng, cho dù lấy tâm linh dơ bẩn nhất đi dự đoán sự xấu xa ghê tởm của Dương Túc Phong, cũng đều không nghĩ tới có chuyện này xảy ra. Các nàng nghĩ rằng, có lẽ Dương Túc Phong sẽ tước đoạt quyền đêm đầu của các nàng, vũ nhục các nàng, nhưng lại không nghĩ tới, lại là dạng phương thức này, chiếm hữu về thân thể, có lẽ chỉ là đau đớn trong chốc lát, nhưng phương pháp trước mắt này, sẽ làm cho các nàng đau khổ và sợ hãi cả cuộc đời.
Trên đường phố Mông Sa Tát đã toàn bộ là quân Lam Vũ, quân đội vương quốc Ương Già đã rời khỏi Mông Sa Tát tới biên giới tiếp thụ quân Lam Vũ cải biên, vào lúc này cho dù các nàng muốn phản kháng cũng là chuyện vô bổ, chỉ có thể làm cho đường phố Mông Sa Tát thành cảnh máu me be bét, thậm chí các nàng cũng không thể tự sát, bởi vì trong điều kiện đám phán không cho phép các nàng chưa được phê chuẩn mà tự sát, đại biểu đàm phán của Dương Túc Phong mặt lạnh tanh truyền đạt mệnh lệnh của Dương Túc Phong, nếu như mà các nàng chủ động tìm tới cái chết, y sẽ an bài một trăm vạn người Ương Già tới địa khu Mỹ Ni Tư lao động khổ sai, bao gồm cả thân tộc bọn họ, bọn họ sẽ có được đãi ngộ y như với phạm nhân.
Bí mật đọc xong điều kiện trong lá thứ còn niêm phong của Dương Túc Phong, ngay cả Tài Miểu Miểu cũng cảm tháy có chút quá đáng, Dương Túc Phong chẳng những tước đoạt sự tự do của bọn họ, thậm chí tước đoạt luôn cả quyền lợi tử vong của bọn họ. Hiện giờ nữ vương Ương Già, còn cả những người từng là kẻ thống trị cao tầng của vương quốc Ương Già, đều trở thành con vật cưng được Dương Túc Phong nuôi dưỡng, y mặc dù không trực tiếp hủy hoải thân thể của bọn họ, nhưng lại để tâm tinh của bọn họ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt trước.
Thế nhưng cường quyền của Dương Túc Phong đã không thể ngăn cản được nữa, các nàng cũng chỉ đành khuất phục thuận theo sự an bài của kẻ mạnh.
Lô Khắc Lôi Đế Á chầm chậm đẩy máy quay camera tiến vào, sau đó đem cửa phòng đóng lại, nàng không muốn nghĩ tới cảnh ghê tởm kia xảy ra, để cho người thứ bảy ngoài sáu người ở đây biết, đương nhiên Dương Túc Phong là ngoại lệ, những cuộn phim nhục nhã ấy cuối cùng sẽ đưa tới trong tay y, trở thành một loại thủ đoạn đen tối không chế các nàng của y, máy quay phim phát minh ở Cách Lai Mỹ còn chưa được thời gian bao lâu, khi mọi người đều ngạc nhiên nhìn hình ảnh của mình xuất hiện ở bên trên một trang giấy, Dương Túc Phong đã biết dùng nó để làm chuyện vũ nhục này, hắn chẳng phải là ác ma trời sinh thì là cái gì.
Lô Khắc Lôi Đế Á loáng thoáng cảm thấy có nước mắt từ trong khóe mắt của mình nhỏ ra, có lẽ, bản thân mặc dù bị Dương Túc Phong vũ nhục, chịu đựng thống khổ khó có thể tưởng tượng được, nhưng lại may mắn tránh được một cảnh này, đây rốt cuộc là may mắn hay là đen đủi.
Tài Miểu Miểu giọng nhỏ xuống nói: “Được rồi, các cô cũng biết đấy, đây không phải là chuyện tôi muốn nhìn thấy, nhưng thật đáng tiếc, tôi phải chấp hành mệnh lệnh của Phong lĩnh. Tôi có thể đảm bảo với các cô, trong khoảng thời gian chụp ảnh các cô, sẽ không có một ai có thể tiến vào nữa, sau khi chụp ảnh xong, Lô Khắc Lôi Đế Á sẽ tự mình đi chụp ảnh, sau đó do tôi chính tay giao cho Phong lĩnh, sẽ không qua người thứ ba nữa. Đáng tiếc tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó thôi.”
Trong mắt Đại Lôi Nhĩ rưng rưng ánh lệ, nói với chút thẫn thờ: “Cám ơn.”
Tài Miểu Miểu khẽ cười khổ nói: “Tôi cùng các cô ở chung với nhau mấy ngày rồi, biết rằng trong lòng các cô suy nghĩ như thế nào, Phong lĩnh đúng là quá đáng một chút. Nhưng ở trên thế giới này, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý vĩnh hằng, Phong lĩnh mặc dù làm tổn thương tới các cô, nhưng Phong lĩnh sẽ mang tới cho người dân Ương Già nhiều đường đi tốt hơn, sáng tạo cho bọn họ cuộc sống tốt hơn. Thật đấy, tôi không phải là nói tốt cho Phong lĩnh đâu, có rất nhiều chuyện các cô cũng không nhìn thấy, cuộc sống của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư hạnh phúc hơn trước đây nhiều…”
Đại Lôi Nhĩ nhẹ nhàng ngắt lời nàng, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, tôi chấp nhận trả cái giá này, cho dù là hiện giờ y vũ nhục tôi… tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, các cô có thể tiến hành.”
Tài Miểu Miểu gật đầu.
Bỗng nhiên, một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt Đại Lôi Nhĩ lặng lẽ rơi xuống.
Tài Miểu Miểu khe khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt của mình tới cửa sổ.
Lô Khắc Lôi Đế Á chầm chậm điều chỉnh máy chụp ánh, nhắm vào thân thể Đại Lôi Nhĩ.
Đại Lôi Nhĩ mang theo ánh lệ khuất nhục nhưng ngoan cường, dũng cảm ngẩng đầu lên, đối diện với máy ảnh, nàng biết rằng, đây chỉ là bắt đầu thôi, chuyện càng thống khổ hơn vẫn ở đằng sau, nếu như hiện giờ nàng không thể kiên trì, thì nàng chỉ có thể mang tới tai nạn cho nhân dân Ương Già.
Đôi mi nàng dài và mảnh, mũi thẳng môi mỏng, chiếc trán nhẵn mịn, cái cằm thon tròn, đường nét khuôn mặt như mũi kiếm, mắt phượng nhỏ dài, trong hàng mi ánh lên chút lệ quang, mông lung mơ màng như sương khói đầm sâu, mang tới cho người ta một cảm giác đẹp đẽ băng lạnh như mũi đao khó nói lên lời, làm người ta khó mà quên được. Trước đó nàng đã bất đắc dĩ trang điểm, chiếc váy dài trễ ngực màu đen làm nổi bật làn dã trắng nõn sáng bóng vô cùng, dưới ánh đèn sáng rực quả thực có chút chói mắt, chiếc váy dài may đo tỉ mỉ làm những đường cong thân thể yểu điệu của nàng lộ rõ không sót chút gì, bầu ngực trắng như tuyết căng đầy làm người ta tơ tưởng, chiếc váy thiết kế cổ trễ làm đường viền song nhũ trắng muốt thấp thoáng hiện ra bên ngoài, làm người ta suy nghĩ miên man. Mép cổ áo thiết kế chạy ngang làm cho chiếc cổ tinh tế mềm mại, bờ vai tròn trịa xinh xắn, đôi tay như khắc bằng ngà voi phơi bày ra bên ngoài, dưới sắc đèn làm nổi bật lên càng mịn màng trắng trẻo. Đường nét của đôi ngọc nhũ trơn mịn ấm mềm, tròn căng kia hiện ra không sót chút gì, hai chấm nhòn nhọn trên song nhũ cũng có thể thấy được thấp thoáng, chiếc váy bó sát với cổ áo trễ chạy càng làm hở ra như khiêu khích, phát tán phong quang mê người.
Tài Miểu Miểu nhẹ nhàng đi tới, khẽ cởi nút bấm trên ngực váy dài của Đại Lôi Nhĩ, sau đó hơi kéo ra hai bên, làm song nhũ của nữ vương càng lộ ra ngoài, khe vú sâu thẳm kia ánh lên sắc thái làm người ta hoa mắt, Đại Lôi Nhĩ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xậm phạm chưa từng có, nhưng nàng không thể không tiếp thụ tất cả nhưng điều này, làm cho đồi ngực của mình lộ ra hoàn toàn đồng thời trong tương lai không xa còn đưa tới trước mắt một nam nhân.
Dương Túc Phong cần chính là loại hiệu quả này.
Lô Khắc Lôi Đế Á bấm máy ảnh.
Đại Lôi Nhĩ đột nhiên toàn thân hư thoát, sống lưng toàn là mồ hôi lạnh.
“Da Trạch Bội Ti…” Tài Miểu Miểu nhỏ giọng gọi.
Nữ tế ti mỹ lệ chần chừ ngồi trước mặt máy chụp ảnh, hơi run run nhìn vào ống kính đen ngòm.
Vẻ đẹp của Da Trạch Bội Ti thuộc về loại làm người ta không dám khinh nhờn, mặt như vầng trăng, da như mỡ đặc, mắt tựa đầm sâu, mi liễu thanh mảnh, đôi mắt sáng trong, cánh môi cong mềm và gò má mịn màng, tập hợp trên một đôi lúm đồng tiền hoàn hảo, còn phối hợp với khí chất mê người làm người ta không thể kháng cự được, áo choàng đen sẫm mềm mại khoác lên trên vai, càng làm nổi bật vẻ yêu kiều quyến rũ của nữ nhân thành thục, một chiếc váy ngắn màu tím nhạt vừa người che lên thân thể uyển chuyển tha thướt đẹp như tiên nữ, vóc dáng hoàn mỹ tinh tế thanh mảnh, đường cong lả lướt yểu điệu, làn da như sữa đông lại trắng tới phát sáng có sức dụ hoặc cường liệt.
Ánh chớp của máy ảnh lại lóe lên.
“Phất Lôi Đát.” Tài Miểu Miểu nhỏ giọng gọi.
Lại một nữ tế ti mỹ lệ ngồi xuống trước mặt máy chụp ảnh.
Thân thể thon thả duyên dáng, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên gầy thì gầy, so với người mẫu thời trang còn tha thướt hơn, trên đôi gò má hồng nhuận tươi màu như hoa hồng, là một đôi mắt to long lanh, sâu thẳm, thanh thuần như ảo mộng, chiếc mũi nhỏ xinh xinh hoạt bát, chiếc miệng nhỏ đỏ tươi như anh đào thêm vào gò má với đường nét ưu mỹ lưu loát, tú lệ, tựa hồ tất cả những ưu điểm của đại mỹ nhân tuyệt sắc tự cổ chí kim đều tập trung lên khuôn mặt của nàng. Chỉ nhìn một cái đã làm người ta tim đập thình thịch, làn da ngọc ngà trắng muốt sáng long lánh, non mềm mịn màng như một cánh hoa mới nở, làm người ta nhìn hoa mắt chóng mặt, tâm linh xao xuyến, không dám ngửa mặt nhìn. Trong giáo đường Ương Già, nàng chính là dược tề sư ẩn sâu trong thâm cung, chuyên môn phụ trách phối những linh dược trong truyền thuyết, giống như công chúa bạch tuyết thuần khiết không chút ỳ vết, tiên nữ Giao Trì không nhuốm khói bụi nhân gian, cho dù là như thế nàng cũng không chạy thoát khỏi ma chưởng của Dương Túc Phong.
“Tụ Phong.” Phất Lôi Đát tựa hồ không có chút cảm giác gì, khi đứng lên thuận tiện gọi nữ tướng quân nước Ương Già bên cạnh bản thân, đã tới lượt nàng rồi.
Phảng phất ở trước mặt máy chụp hình còn hung hiểm hơn chiến trường trăm lần, Tụ Phong rụt rè thận trọng đi tới.
Tụ Phong còn trẻ tuổi hơn cả Đại Lôi Nhĩ, nàng năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi, phát triển hết sức thành thục đầy đặn, bởi vì thường xuyên bôn ba và huấn luyện vận động mạnh với lượng lớn, bộ ngục căng tràn và cặp chân thon dài của nàng càng trở nên thu hút ánh mắt người khác, thêm vào trang phục hoa màu trắng mềm nhẹ, ngũ quan thanh tú mê người, toàn thân nổi bật lên hơi thở thanh xuân, như hoa tươi mới nở, mị lực thanh xuân phát tán mạnh mẽ, vóc người quyến rũ một cách thái quá, đôi vú làm cho chiếc áo lót dây buông hững hờ bị đẩy nhô lên cao, khe vú sâu thẳm từ chiếc cổ trong váy đầm màu trắng lộ hết ra hoàn toàn, trông hết sức khêu gợi mê người, còn chiếc eo nhỏ nhắn dưới nhũ phong vừa một vòng tay, cặp mông đầy đặn làm cho chiếc váy gồ lên vừa tròn trịa, đường nét lung linh. Nàng càng thích hợp mặc quân trang, đáng tiếc Dương Túc Phong không cho nàng mặc quân trang.
Khi Tụ Phong rời khỏi ống kính, toàn thân Đại Lôi Nhĩ khe khẽ run lên, nước mắt lại lần nữa trào ra.
Tài Miểu Miểu thở dài không nói, phất tay với Tụ Phong và Phất Lôi Đát, để các nàng đi giúp Đại Lôi Nhĩ thay y phục.
Có lẽ nếu như chỉ có một mình Đại Lôi Nhĩ mà nói, thì bất kể như thế nào nàng cũng không mặc được chiếc áo bơi nhỏ như thế.
Dương Túc Phong quyết tâm phải dày vò nàng, để mỗi một lúc đều làm cho nàng càm thấy sự nhỏ bé của bản thân và to lớn của y.
Phía sau bình phong truyền lại tiếng gió khe khẽ, bắt đầu là của Đại Lôi Nhĩ, sau này Phất Lôi Đát và Tụ Phong cũng bật khóc, bi thương vô cùng. Các nàng đều đang khóc cho tương lai của mình, cuối cùng rất lâu rất lâu, Phất Lôi Đát và Tụ Phong mới đỡ Đạt Lôi Nhĩ chỉ mặc một chiếc áo bơi đi ra, nữ vương Ương Già – Đại Lôi Nhĩ cả đời cũng chưa từng mặc y phục hở hang như thế, nàng cảm giác được trái tim của mình đã tan nát từng mảnh, tới ngay cả trong đầu cũng chỉ còn một vùng trống rỗng, nếu như nàng biết được là kẻ nào phát minh ra loại y phục như thế này, nàng nhất định sẽ nguyển rủa hắn vào địa ngục.
Đại Lôi Nhĩ mặc một chiếc áo bơi bikini hai mảnh màu xanh thẩm, nhưng áo bơi hiển nhiên nhỏ hơn thân thể nàng một cỡ, chiếc áo màu lục sậm ép sát lên làn da trắng sữa, hiện ra sự đối lập mạnh mẽ. Đặc biệt nổi bật là đôi vúi phong mãn của nữ nhân, đem chiếc áo bikini không đủ lớn đội lên thật cao, trước ngực nàng cao ngất, đôi vú căng chặt, mảnh dưới bikini thì ôm chặt lấy mông, âm phụ hơi hơi nhô lên trông thật là mẩy, chiếc quần bơi căng chặt kẹp sâu vào trong khe rãnh, cặp mông tròn lẳn trắng như tuyết cơ hồ lộ hết ra bên ngoài.
Cho dù là nữ nhân, Tài Miểu Miểu lòng cũng hơi chút xao động, nàng chú ý tới bầu vú ưỡn thẳng, đẩy mảnh nhỏ áo bơi lên cao, cách chiếc áo bơi chặt mà mỏng đó, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hai qua bồ đào nho nhỏ tròn tròn trên bầu vú, phần dưới bikini quá chật hẹp càng chẳng che được thứ gì, âm phụ nhô lên, đường nét gờ viền hoàn toàn lộ hết ra bên ngoài.
May trời còn thương, nữ nhân như thế này mà bày ở trước mặt Dương Túc Phong, sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Xuyên qua chiếc áo bơi mỏng manh, thân thể Đại Lôi Nhĩ gần như là trần truồng, thân thể nàng quá đẹp, ngọc thể như mỡ đặc, mịn màng sáng bóng, đường nét lả lướt, quả thực chính là một bức tượng thật Venus sống động, trước ngực là một đôi vú phong mãn mà săn chắc, bầu vú cao, núm vú hồng, tiểu phúc trái phải mỗi bên là một cánh lá nhỏ, khiến cho đường nét của nàng nổi bật và tròn trịa, hai chiếc chân thon dài, giống như hai khối bạch ngọc điêu khắc thật hoàn thiện, không có một chút tỳ vết nào, ở giữa hai vân trên khu vườn cấm hình tam giác, giống như một ngọn núi nhỏ, bên trên mọc đầy cỏ thơm rậm rạp, chỉ là những cây cỏ thơm đó vô cùng mềm mại.
Khó khăn lắm Đại Lôi Nhĩ mới tê dại làm theo chỉ thị của Tài Miều Miểu, bày ra mấy cái tư thế bị nàng cho rằng là dâm đãng nhất thế gian, còn Lô Khắc Lôi Đế Á Thì chớp bật chớp tắt máy ảnh, đem toàn bộ những tư thế đó ghi lại trên cuộn phim.
“Đủ rồi.” Tài Miểu Miểu khe khẽ nói.
Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ trong chớp mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt, ngây dại đứng trơ ra đó.
Phất Lôi Đát và Tụ Phong lặng lẽ đi lên, đỡ nàng tới trên ghế sô pha ở bên cạnh, Đại Lôi Nhĩ theo bản năng giãy giụa, tựa hồ như muốn vùng ra khỏi vận mệnh của mình, thế nhưng nàng có thể làm cái gì đây. Cuối cùng dựa theo chỉ thị của Dương Túc Phong, Đại Lôi Nhĩ khuất nhục nằm trên ghế sô pha, để Tài Miểu Miễu đem vũ trang cuối cùng của mình giải trừ toàn bộ.
Chỉ thấy một cơ thể nữ nhân thành thục mỹ diễm tuyệt luân làm người ta hoa mày chóng mặt, hô hấp ngẹn lại xuất hiện, trần truồng như nhộng, mềm nhũn nằm trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, tức thì trong phòng xuân quang vô hạn, cơ thể nữ nhân trắng muốt giống như do miếng ngọc trơn mịn sáng lóng lánh khắc thành vậy, không có một chút xíu tỳ vết nào, đường nét lưu loát ưu mỹ cực độ, phản chiếu chiếc ghế sô pha lớn giống như ngọn lửa mạnh thiêu đốt, cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.
Trên thân thể trắng muốt nõn nà làm người ta hoa cả mắt đó, một cặp vũ cao căng tràn cao ngất rung rinh ưỡn thẳng, một đôi nhũ đầu non nớt mềm mại đáng yêu như nụ hoa mới nở thẹn thẹn thò thò vươn lên cao, chiếc eo nhỏ thon thon vừa một vòng tay mềm mại như không xương, ngọc đồn tròn lẳn đẫy đà, tiểu phúc bằng phẳng trơn mịn trắng ngần, âm mao mềm mại đen nhạt, đan xen nhau thành bức tranh mỹ lệ nhất.
Đôi tay như ngó sen, một đôi chân trắng muốt thon dài ưu mỹ mới xứng với nét tú lệ tuyệt luân kia của nàng, đóa hoa tuyệt sắc đẹp như thiên tiên, thực sự là không đâu không đẹp, không chỗ nào không làm người ta nghẹn thở tại chỗ, ở đó có vẻ thanh thuần như vần thơ, có khí chất ôn nhu hàm xúc như mộng ảo đủ để làm mỗi một nam nhân điên cuồng, cho dù Tài Miểu Miểu thân là nữ nhi cũng cảm thấy hơi thở nặng dần.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng máy chụp hình thi thoảng tách lên một cái.
Tụ Phong nước mắt rưng rưng, tiến lên đem cặp đùi có ý đồ khép lại của Đại Lôi Nhĩ nhẹ nhàng tách ra, để chỗ bí ẩn nhất của nữ nhân lộ ra, chỉ thấy tiểu phúc trắng trơn như ngọc, mềm mại phẳng lỳ, phía dưới lớp lông tơ nhàn nhạt, âm mao của nàng không nhiều lắm, dưới lớp âm mao đen nhạt đó, là âm phụ thiếu nữ trắng mịn hơi nhô lên, phía dưới âm phụ, đột nhiên múi hồng tươi kiều diễm khép chặt, đem một mảnh xuân sắc che hết bên trong.
Đây mời là thứ Dương Túc Phong thực sự muốn, cho dù tạm thời y còn chưa có thời gian lấy được, y cũng muốn đem các nàng vĩnh viễn phong bế, mặc dù thủ đoạn rất hèn hạ, nhưng hiệu quả rất rõ ràng, y tin rằng, chi cần nhưng cuộn phim này nằm trong tay mình, vương quốc Ương Già trong ba năm sẽ không có biến hóa, còn ba năm sau, có lẽ các nàng đã sinh ra em bé rồi.
“Người tiếp theo” Trong phòng truyền lại giọng nói đơn điệu của Tài Miểu Miểu.
Tiếng khóc càng thêm nức nở…
Tài Miểu Miểu chậm rãi đẩy cảnh cửa phòng ngủ của Đại Lôi Nhĩ.
Tiểu đoàn trưởng Quách Hàm tiểu đoàn bộ binh miền núi số 214 sư đoàn 102 lục quân quân Lam Vũ đã chờ ở bên ngoài nhiều tiếng đồng hồ rồi.
Tiểu đoàn bộ binh miền núi chính là bộ đội thành lập tạm thời, không phải là bộ đội độc lập, vẫn thuộc về trong biên chế các sư đoàn quân Lam Vũ, nó là tứ tiểu đoàn bộ binh lục quân phổ thông ban đầu cải biến thành. Quân Lam Vũ từ sau khi tiến vào địa khu Lỗ Ni Lợi Á Tác chiến, liền phát hiện ra vùng đất này đại bộ phận là khu núi đồi dốc thẳng, trang bị hạng nặng đi qua tương đối khó khăn, tính cơ động của bộ đội cũng bị hạ xuống, bởi thế, xuất phát từ nhu cầu của thực tế, dưới sự chỉ đạo cụ thể của Dương Túc Phong, mỗi một trung đoàn tham gia tác chiến ở Lỗ Ni Lợi Á đều thành lập nên một tiểu đoàn bộ binh miền núi, để đáp ứng được nhu cầu tác chiến.
So sánh với tiểu đoàn bộ binh lục quân bình thường, thì kết cấu nhân viên của tiểu đoàn bộ binh vùng núi có sự điều chỉnh tương đối lớn, chủ yếu là lựa chọn ra những chiến sĩ xuất thân từ vùng núi, quen thuộc đặc điểm của núi đồi mà thành lập nên, có ưu thế tác chiến đồi núi bẩm sinh, bọn họ có thể phát huy đầy đủ ưu điểm của bản thân trong lúc tác chiến ở miền núi, có thể tránh được rất nhiều những sai lầm sơ đẳng khi tác chiến ở vùng núi. Vũ khí của tiểu đoàn bộ binh vùng núi cũng được điều chỉnh, trừ bỏ trang bị dã chiến pháo và súng máy hạng nặng Mã Khắc, tăng thêm trang bị Bách Kích pháo và súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, hơn nữa mìn bộ binh cũng đổi thành lựu đạn, bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm tác chiến ở vùng núi, lựu đạn có hiệu quả ngăn chặn lớn hơn so với mìn bộ binh nhiều.
Tiểu đoàn bộ binh vùng núi của trung đoàn 214 do Quách Hàm suất lĩnh chính là tiểu đoàn bộ binh vùng núi được thành lập sớm nhất, cũng là tiểu đoàn bộ binh được thực chiến nhiều nhất, từ sau khi rời khỏi Tình Xuyên đạo bọn họ đã bắt đầu đổi trang bị, tiếp đó cả đường chinh chiến, từ địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc tới Mông Địa Tạp La, sau đó lại từ Mông Địa Tạp La tới thủ đô Mông Sa Tát của vương quốc Ương Già, trên cả đường đi mặc dù không có chiến đấu quy mô lớn, nhưng những trận chiến va chạm lác đác nhỏ lẻ thì không ít, trên rặng núi nhấp nhô liên miên của trung bộ đại lục Y Vân, bộ binh vùng núi bắt đầu dần dần phát huy ưu thế của mình.
“Có chuyện gì?” Tài Miểu Miểu nhẹ nhàng hỏi, nàng không xuất thân từ quan chỉ huy quân sự, nhưng sau khi tiến vào vương quốc Ương Già, Dương Túc Phong ban quyền cho nàng toàn diện xử lý sự vụ quân chính của vương quốc Ương Già, cho tới khi bản thân vương quốc Ương Già vận hành có thể làm người ta yên tâm mới được buông tay, bởi thế, quân Lam Vũ đồn trú ở vương quốc Ương Già đều phải nghe an bài và chỉ thị của nàng.
Quách Hàm đứng nghiêm hành lễ, đưa cho nàng một một bản tình báo quân sự và một bản điện báo Dương Túc Phong gửi đến.
Tải Miểu Miểu cẩn thận xem bản tư liệu tình báo, rồi lại xem điện báo của Dương Túc Phong, sau đó gật đầu.
Quách Hàm lùi tới trong một góc khuất bên cạnh, lặng lễ đợi phân phó.
Chốc lát sau, Đại Lôi Nhĩ nữ vương của vương quốc Ương Già đã thay trang phục thật kín đáo còn cả những tỷ muội của nàng mới từ trong phòng ngủ đi ra, có lẽ bởi sự xấu hộ lúc trần truồng vừa rồi, nên hiện giờ các nàng đều cảm thấy sự quý giá của y phục, mỗi một người đều mặc y phục bảo thủ nhất, mặc dù biết rõ rằng bí mật của mình sẽ không thể bị người thứ bảy biết được. Nhưng khi bọn họ vô ý nhìn thấy Quách Hàm đứng ở bên cạnh, vẫn không khỏi má ửng như ráng chiều, giống như bí mật không thể lộ ra ánh sáng của mình đã bị người cả thiên hạ biết được rồi vậy. Các nàng sẽ vĩnh viễn không quên được điều trải qua vừa rồi, đó là sự vũ nhục cả đời các nàng cũng không gặp phải.
Tài Miểu Miểu dùng ánh mắt ra hiệu cho Quách Hàm lùi ra bên ngoài đợi trước, Quách Hàm xoay người rời đi, đám người Đại Lôi Nhĩ mới khe khẽ thở phào một tiếng, nhưng lại nghĩ tới những bức ảnh khỏa thân của mình sắp đưa vào trong tay Dương Túc Phong, y hoàn toàn có thể đem mỗi một chỗ bí mật trên cơ thể của đám nữ nhân các nàng xem hết sạch sẽ, các nàng liền cảm thấy mình như con chim nhỏ ở trong lồng, mỗi một giây một phút đều ở dưới sự giám thị của người khác.
“Các cô hiểu được bao nhiêu về Tạp Nạp Nội La?” Tài Miểu Miểu trầm tĩnh hỏi.
Đám người Đại Lôi Nhĩ đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tài Miểu Miểu đột nhiên phát ra một câu nói mù mờ như vậy.
Da Trạch Bội Ti hồ nghi hỏi: “Tạp Nạp Nội La làm sao rồi?”
Dưới ánh mặt trời ôn hòa của mùa đông chầm chậm chiếu rọi, băng tuyết trong hoàng cung Mông Sa Tát bắt đầu từ từ tan chảy, băng tuyết trên nhánh cây trở nên hết sức lóng lánh, phản chiếu ánh mặt trời phát ra cầu vồng đủ mọi màu sắc giống như ngói lưu ly trong suốt, cứ như ngói lưu ly long lanh sắc màu trên nóc hoàng cung vậy. Đây là thời khắc mỹ lệ nhất của hoàng cung vương quốc Ương Già, trong quá khứ, nữ vương Đại Lôi Nhĩ của Ương Già sớm đã dẫn bộ hạ của mình đi thưởng tuyết rồi, chỉ đáng tiếc hiện giờ trong hoàng cung lại lặng ngắt không một bóng người chỉ có những lính canh im lặng đứng ở trong bóng tối.
Từ khi quân Lam Vũ tiến vào vương quốc Ương Già, hoàng cung của vương quốc Ương Già đã hoàn toàn vắng vẻ rồi, những người tạp dịch và đại bộ phận cung nữ vốn có đều đã bị đuổi đi rồi, bởi vì đại biểu thủ tịch đàm phán của quân Lam Vũ là Tài Miểu Miểu đã phát biểu rõ ràng, sẽ không chi trả tiền công cho bọn họ nữa, vương quốc Ương Già mặc dù bảo lưu phương thức nữ vương thống trị, nhưng quyền lực đã nắm trong tay của chính phủ lâm thời vương quốc Ương Già mới được thành lập, nữ vương Đại Lôi Nhĩ đã biến thành con rối, nàng được Dương Túc Phong cho phép có mười công nhân hoặc là cung nữ, kết quả Đại Lôi Nhĩ lựa chọn cung nữ.
Ở phía tây bắc hoàng cung vương quốc Ương Già, chính là phòng ngủ của nữ vương Ương Già, tại nơi này, nàng sẽ phải tiếp thụ chuyện khó khăn nhất cả cuộc đời, nếu như chuyện này mà bị công khai, thì nàng thà chết hơn là để người ta biết, nhưng Dương Túc Phong chấp nhận giữ bí mật, tiền đề là Đại Lôi Nhĩ nàng phải đủ trung thành, không có ý đồ phản bội quân Lam Vũ, nếu không, nàng chỉ có nước thân bại danh liệt bị vạn người thóa mạ.
Nàng cũng nghĩ tới phản kháng, nghĩ tới muốn kết thúc cuộc đời tráng liệt của mình, đám người Tụ Phong cũng nghĩ tới, Dạ Trạch Bội Ti và Phất Lôi Đát cũng nghĩ tới, các nàng vĩnh viễn không ngờ rằng, cho dù lấy tâm linh dơ bẩn nhất đi dự đoán sự xấu xa ghê tởm của Dương Túc Phong, cũng đều không nghĩ tới có chuyện này xảy ra. Các nàng nghĩ rằng, có lẽ Dương Túc Phong sẽ tước đoạt quyền đêm đầu của các nàng, vũ nhục các nàng, nhưng lại không nghĩ tới, lại là dạng phương thức này, chiếm hữu về thân thể, có lẽ chỉ là đau đớn trong chốc lát, nhưng phương pháp trước mắt này, sẽ làm cho các nàng đau khổ và sợ hãi cả cuộc đời.
Trên đường phố Mông Sa Tát đã toàn bộ là quân Lam Vũ, quân đội vương quốc Ương Già đã rời khỏi Mông Sa Tát tới biên giới tiếp thụ quân Lam Vũ cải biên, vào lúc này cho dù các nàng muốn phản kháng cũng là chuyện vô bổ, chỉ có thể làm cho đường phố Mông Sa Tát thành cảnh máu me be bét, thậm chí các nàng cũng không thể tự sát, bởi vì trong điều kiện đám phán không cho phép các nàng chưa được phê chuẩn mà tự sát, đại biểu đàm phán của Dương Túc Phong mặt lạnh tanh truyền đạt mệnh lệnh của Dương Túc Phong, nếu như mà các nàng chủ động tìm tới cái chết, y sẽ an bài một trăm vạn người Ương Già tới địa khu Mỹ Ni Tư lao động khổ sai, bao gồm cả thân tộc bọn họ, bọn họ sẽ có được đãi ngộ y như với phạm nhân.
Bí mật đọc xong điều kiện trong lá thứ còn niêm phong của Dương Túc Phong, ngay cả Tài Miểu Miểu cũng cảm tháy có chút quá đáng, Dương Túc Phong chẳng những tước đoạt sự tự do của bọn họ, thậm chí tước đoạt luôn cả quyền lợi tử vong của bọn họ. Hiện giờ nữ vương Ương Già, còn cả những người từng là kẻ thống trị cao tầng của vương quốc Ương Già, đều trở thành con vật cưng được Dương Túc Phong nuôi dưỡng, y mặc dù không trực tiếp hủy hoải thân thể của bọn họ, nhưng lại để tâm tinh của bọn họ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt trước.
Thế nhưng cường quyền của Dương Túc Phong đã không thể ngăn cản được nữa, các nàng cũng chỉ đành khuất phục thuận theo sự an bài của kẻ mạnh.
Lô Khắc Lôi Đế Á chầm chậm đẩy máy quay camera tiến vào, sau đó đem cửa phòng đóng lại, nàng không muốn nghĩ tới cảnh ghê tởm kia xảy ra, để cho người thứ bảy ngoài sáu người ở đây biết, đương nhiên Dương Túc Phong là ngoại lệ, những cuộn phim nhục nhã ấy cuối cùng sẽ đưa tới trong tay y, trở thành một loại thủ đoạn đen tối không chế các nàng của y, máy quay phim phát minh ở Cách Lai Mỹ còn chưa được thời gian bao lâu, khi mọi người đều ngạc nhiên nhìn hình ảnh của mình xuất hiện ở bên trên một trang giấy, Dương Túc Phong đã biết dùng nó để làm chuyện vũ nhục này, hắn chẳng phải là ác ma trời sinh thì là cái gì.
Lô Khắc Lôi Đế Á loáng thoáng cảm thấy có nước mắt từ trong khóe mắt của mình nhỏ ra, có lẽ, bản thân mặc dù bị Dương Túc Phong vũ nhục, chịu đựng thống khổ khó có thể tưởng tượng được, nhưng lại may mắn tránh được một cảnh này, đây rốt cuộc là may mắn hay là đen đủi.
Tài Miểu Miểu giọng nhỏ xuống nói: “Được rồi, các cô cũng biết đấy, đây không phải là chuyện tôi muốn nhìn thấy, nhưng thật đáng tiếc, tôi phải chấp hành mệnh lệnh của Phong lĩnh. Tôi có thể đảm bảo với các cô, trong khoảng thời gian chụp ảnh các cô, sẽ không có một ai có thể tiến vào nữa, sau khi chụp ảnh xong, Lô Khắc Lôi Đế Á sẽ tự mình đi chụp ảnh, sau đó do tôi chính tay giao cho Phong lĩnh, sẽ không qua người thứ ba nữa. Đáng tiếc tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó thôi.”
Trong mắt Đại Lôi Nhĩ rưng rưng ánh lệ, nói với chút thẫn thờ: “Cám ơn.”
Tài Miểu Miểu khẽ cười khổ nói: “Tôi cùng các cô ở chung với nhau mấy ngày rồi, biết rằng trong lòng các cô suy nghĩ như thế nào, Phong lĩnh đúng là quá đáng một chút. Nhưng ở trên thế giới này, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý vĩnh hằng, Phong lĩnh mặc dù làm tổn thương tới các cô, nhưng Phong lĩnh sẽ mang tới cho người dân Ương Già nhiều đường đi tốt hơn, sáng tạo cho bọn họ cuộc sống tốt hơn. Thật đấy, tôi không phải là nói tốt cho Phong lĩnh đâu, có rất nhiều chuyện các cô cũng không nhìn thấy, cuộc sống của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư hạnh phúc hơn trước đây nhiều…”
Đại Lôi Nhĩ nhẹ nhàng ngắt lời nàng, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, tôi chấp nhận trả cái giá này, cho dù là hiện giờ y vũ nhục tôi… tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, các cô có thể tiến hành.”
Tài Miểu Miểu gật đầu.
Bỗng nhiên, một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt Đại Lôi Nhĩ lặng lẽ rơi xuống.
Tài Miểu Miểu khe khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt của mình tới cửa sổ.
Lô Khắc Lôi Đế Á chầm chậm điều chỉnh máy chụp ánh, nhắm vào thân thể Đại Lôi Nhĩ.
Đại Lôi Nhĩ mang theo ánh lệ khuất nhục nhưng ngoan cường, dũng cảm ngẩng đầu lên, đối diện với máy ảnh, nàng biết rằng, đây chỉ là bắt đầu thôi, chuyện càng thống khổ hơn vẫn ở đằng sau, nếu như hiện giờ nàng không thể kiên trì, thì nàng chỉ có thể mang tới tai nạn cho nhân dân Ương Già.
Đôi mi nàng dài và mảnh, mũi thẳng môi mỏng, chiếc trán nhẵn mịn, cái cằm thon tròn, đường nét khuôn mặt như mũi kiếm, mắt phượng nhỏ dài, trong hàng mi ánh lên chút lệ quang, mông lung mơ màng như sương khói đầm sâu, mang tới cho người ta một cảm giác đẹp đẽ băng lạnh như mũi đao khó nói lên lời, làm người ta khó mà quên được. Trước đó nàng đã bất đắc dĩ trang điểm, chiếc váy dài trễ ngực màu đen làm nổi bật làn dã trắng nõn sáng bóng vô cùng, dưới ánh đèn sáng rực quả thực có chút chói mắt, chiếc váy dài may đo tỉ mỉ làm những đường cong thân thể yểu điệu của nàng lộ rõ không sót chút gì, bầu ngực trắng như tuyết căng đầy làm người ta tơ tưởng, chiếc váy thiết kế cổ trễ làm đường viền song nhũ trắng muốt thấp thoáng hiện ra bên ngoài, làm người ta suy nghĩ miên man. Mép cổ áo thiết kế chạy ngang làm cho chiếc cổ tinh tế mềm mại, bờ vai tròn trịa xinh xắn, đôi tay như khắc bằng ngà voi phơi bày ra bên ngoài, dưới sắc đèn làm nổi bật lên càng mịn màng trắng trẻo. Đường nét của đôi ngọc nhũ trơn mịn ấm mềm, tròn căng kia hiện ra không sót chút gì, hai chấm nhòn nhọn trên song nhũ cũng có thể thấy được thấp thoáng, chiếc váy bó sát với cổ áo trễ chạy càng làm hở ra như khiêu khích, phát tán phong quang mê người.
Tài Miểu Miểu nhẹ nhàng đi tới, khẽ cởi nút bấm trên ngực váy dài của Đại Lôi Nhĩ, sau đó hơi kéo ra hai bên, làm song nhũ của nữ vương càng lộ ra ngoài, khe vú sâu thẳm kia ánh lên sắc thái làm người ta hoa mắt, Đại Lôi Nhĩ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xậm phạm chưa từng có, nhưng nàng không thể không tiếp thụ tất cả nhưng điều này, làm cho đồi ngực của mình lộ ra hoàn toàn đồng thời trong tương lai không xa còn đưa tới trước mắt một nam nhân.
Dương Túc Phong cần chính là loại hiệu quả này.
Lô Khắc Lôi Đế Á bấm máy ảnh.
Đại Lôi Nhĩ đột nhiên toàn thân hư thoát, sống lưng toàn là mồ hôi lạnh.
“Da Trạch Bội Ti…” Tài Miểu Miểu nhỏ giọng gọi.
Nữ tế ti mỹ lệ chần chừ ngồi trước mặt máy chụp ảnh, hơi run run nhìn vào ống kính đen ngòm.
Vẻ đẹp của Da Trạch Bội Ti thuộc về loại làm người ta không dám khinh nhờn, mặt như vầng trăng, da như mỡ đặc, mắt tựa đầm sâu, mi liễu thanh mảnh, đôi mắt sáng trong, cánh môi cong mềm và gò má mịn màng, tập hợp trên một đôi lúm đồng tiền hoàn hảo, còn phối hợp với khí chất mê người làm người ta không thể kháng cự được, áo choàng đen sẫm mềm mại khoác lên trên vai, càng làm nổi bật vẻ yêu kiều quyến rũ của nữ nhân thành thục, một chiếc váy ngắn màu tím nhạt vừa người che lên thân thể uyển chuyển tha thướt đẹp như tiên nữ, vóc dáng hoàn mỹ tinh tế thanh mảnh, đường cong lả lướt yểu điệu, làn da như sữa đông lại trắng tới phát sáng có sức dụ hoặc cường liệt.
Ánh chớp của máy ảnh lại lóe lên.
“Phất Lôi Đát.” Tài Miểu Miểu nhỏ giọng gọi.
Lại một nữ tế ti mỹ lệ ngồi xuống trước mặt máy chụp ảnh.
Thân thể thon thả duyên dáng, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên gầy thì gầy, so với người mẫu thời trang còn tha thướt hơn, trên đôi gò má hồng nhuận tươi màu như hoa hồng, là một đôi mắt to long lanh, sâu thẳm, thanh thuần như ảo mộng, chiếc mũi nhỏ xinh xinh hoạt bát, chiếc miệng nhỏ đỏ tươi như anh đào thêm vào gò má với đường nét ưu mỹ lưu loát, tú lệ, tựa hồ tất cả những ưu điểm của đại mỹ nhân tuyệt sắc tự cổ chí kim đều tập trung lên khuôn mặt của nàng. Chỉ nhìn một cái đã làm người ta tim đập thình thịch, làn da ngọc ngà trắng muốt sáng long lánh, non mềm mịn màng như một cánh hoa mới nở, làm người ta nhìn hoa mắt chóng mặt, tâm linh xao xuyến, không dám ngửa mặt nhìn. Trong giáo đường Ương Già, nàng chính là dược tề sư ẩn sâu trong thâm cung, chuyên môn phụ trách phối những linh dược trong truyền thuyết, giống như công chúa bạch tuyết thuần khiết không chút ỳ vết, tiên nữ Giao Trì không nhuốm khói bụi nhân gian, cho dù là như thế nàng cũng không chạy thoát khỏi ma chưởng của Dương Túc Phong.
“Tụ Phong.” Phất Lôi Đát tựa hồ không có chút cảm giác gì, khi đứng lên thuận tiện gọi nữ tướng quân nước Ương Già bên cạnh bản thân, đã tới lượt nàng rồi.
Phảng phất ở trước mặt máy chụp hình còn hung hiểm hơn chiến trường trăm lần, Tụ Phong rụt rè thận trọng đi tới.
Tụ Phong còn trẻ tuổi hơn cả Đại Lôi Nhĩ, nàng năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi, phát triển hết sức thành thục đầy đặn, bởi vì thường xuyên bôn ba và huấn luyện vận động mạnh với lượng lớn, bộ ngục căng tràn và cặp chân thon dài của nàng càng trở nên thu hút ánh mắt người khác, thêm vào trang phục hoa màu trắng mềm nhẹ, ngũ quan thanh tú mê người, toàn thân nổi bật lên hơi thở thanh xuân, như hoa tươi mới nở, mị lực thanh xuân phát tán mạnh mẽ, vóc người quyến rũ một cách thái quá, đôi vú làm cho chiếc áo lót dây buông hững hờ bị đẩy nhô lên cao, khe vú sâu thẳm từ chiếc cổ trong váy đầm màu trắng lộ hết ra hoàn toàn, trông hết sức khêu gợi mê người, còn chiếc eo nhỏ nhắn dưới nhũ phong vừa một vòng tay, cặp mông đầy đặn làm cho chiếc váy gồ lên vừa tròn trịa, đường nét lung linh. Nàng càng thích hợp mặc quân trang, đáng tiếc Dương Túc Phong không cho nàng mặc quân trang.
Khi Tụ Phong rời khỏi ống kính, toàn thân Đại Lôi Nhĩ khe khẽ run lên, nước mắt lại lần nữa trào ra.
Tài Miểu Miểu thở dài không nói, phất tay với Tụ Phong và Phất Lôi Đát, để các nàng đi giúp Đại Lôi Nhĩ thay y phục.
Có lẽ nếu như chỉ có một mình Đại Lôi Nhĩ mà nói, thì bất kể như thế nào nàng cũng không mặc được chiếc áo bơi nhỏ như thế.
Dương Túc Phong quyết tâm phải dày vò nàng, để mỗi một lúc đều làm cho nàng càm thấy sự nhỏ bé của bản thân và to lớn của y.
Phía sau bình phong truyền lại tiếng gió khe khẽ, bắt đầu là của Đại Lôi Nhĩ, sau này Phất Lôi Đát và Tụ Phong cũng bật khóc, bi thương vô cùng. Các nàng đều đang khóc cho tương lai của mình, cuối cùng rất lâu rất lâu, Phất Lôi Đát và Tụ Phong mới đỡ Đạt Lôi Nhĩ chỉ mặc một chiếc áo bơi đi ra, nữ vương Ương Già – Đại Lôi Nhĩ cả đời cũng chưa từng mặc y phục hở hang như thế, nàng cảm giác được trái tim của mình đã tan nát từng mảnh, tới ngay cả trong đầu cũng chỉ còn một vùng trống rỗng, nếu như nàng biết được là kẻ nào phát minh ra loại y phục như thế này, nàng nhất định sẽ nguyển rủa hắn vào địa ngục.
Đại Lôi Nhĩ mặc một chiếc áo bơi bikini hai mảnh màu xanh thẩm, nhưng áo bơi hiển nhiên nhỏ hơn thân thể nàng một cỡ, chiếc áo màu lục sậm ép sát lên làn da trắng sữa, hiện ra sự đối lập mạnh mẽ. Đặc biệt nổi bật là đôi vúi phong mãn của nữ nhân, đem chiếc áo bikini không đủ lớn đội lên thật cao, trước ngực nàng cao ngất, đôi vú căng chặt, mảnh dưới bikini thì ôm chặt lấy mông, âm phụ hơi hơi nhô lên trông thật là mẩy, chiếc quần bơi căng chặt kẹp sâu vào trong khe rãnh, cặp mông tròn lẳn trắng như tuyết cơ hồ lộ hết ra bên ngoài.
Cho dù là nữ nhân, Tài Miểu Miểu lòng cũng hơi chút xao động, nàng chú ý tới bầu vú ưỡn thẳng, đẩy mảnh nhỏ áo bơi lên cao, cách chiếc áo bơi chặt mà mỏng đó, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hai qua bồ đào nho nhỏ tròn tròn trên bầu vú, phần dưới bikini quá chật hẹp càng chẳng che được thứ gì, âm phụ nhô lên, đường nét gờ viền hoàn toàn lộ hết ra bên ngoài.
May trời còn thương, nữ nhân như thế này mà bày ở trước mặt Dương Túc Phong, sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Xuyên qua chiếc áo bơi mỏng manh, thân thể Đại Lôi Nhĩ gần như là trần truồng, thân thể nàng quá đẹp, ngọc thể như mỡ đặc, mịn màng sáng bóng, đường nét lả lướt, quả thực chính là một bức tượng thật Venus sống động, trước ngực là một đôi vú phong mãn mà săn chắc, bầu vú cao, núm vú hồng, tiểu phúc trái phải mỗi bên là một cánh lá nhỏ, khiến cho đường nét của nàng nổi bật và tròn trịa, hai chiếc chân thon dài, giống như hai khối bạch ngọc điêu khắc thật hoàn thiện, không có một chút tỳ vết nào, ở giữa hai vân trên khu vườn cấm hình tam giác, giống như một ngọn núi nhỏ, bên trên mọc đầy cỏ thơm rậm rạp, chỉ là những cây cỏ thơm đó vô cùng mềm mại.
Khó khăn lắm Đại Lôi Nhĩ mới tê dại làm theo chỉ thị của Tài Miều Miểu, bày ra mấy cái tư thế bị nàng cho rằng là dâm đãng nhất thế gian, còn Lô Khắc Lôi Đế Á Thì chớp bật chớp tắt máy ảnh, đem toàn bộ những tư thế đó ghi lại trên cuộn phim.
“Đủ rồi.” Tài Miểu Miểu khe khẽ nói.
Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ trong chớp mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt, ngây dại đứng trơ ra đó.
Phất Lôi Đát và Tụ Phong lặng lẽ đi lên, đỡ nàng tới trên ghế sô pha ở bên cạnh, Đại Lôi Nhĩ theo bản năng giãy giụa, tựa hồ như muốn vùng ra khỏi vận mệnh của mình, thế nhưng nàng có thể làm cái gì đây. Cuối cùng dựa theo chỉ thị của Dương Túc Phong, Đại Lôi Nhĩ khuất nhục nằm trên ghế sô pha, để Tài Miểu Miễu đem vũ trang cuối cùng của mình giải trừ toàn bộ.
Chỉ thấy một cơ thể nữ nhân thành thục mỹ diễm tuyệt luân làm người ta hoa mày chóng mặt, hô hấp ngẹn lại xuất hiện, trần truồng như nhộng, mềm nhũn nằm trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, tức thì trong phòng xuân quang vô hạn, cơ thể nữ nhân trắng muốt giống như do miếng ngọc trơn mịn sáng lóng lánh khắc thành vậy, không có một chút xíu tỳ vết nào, đường nét lưu loát ưu mỹ cực độ, phản chiếu chiếc ghế sô pha lớn giống như ngọn lửa mạnh thiêu đốt, cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.
Trên thân thể trắng muốt nõn nà làm người ta hoa cả mắt đó, một cặp vũ cao căng tràn cao ngất rung rinh ưỡn thẳng, một đôi nhũ đầu non nớt mềm mại đáng yêu như nụ hoa mới nở thẹn thẹn thò thò vươn lên cao, chiếc eo nhỏ thon thon vừa một vòng tay mềm mại như không xương, ngọc đồn tròn lẳn đẫy đà, tiểu phúc bằng phẳng trơn mịn trắng ngần, âm mao mềm mại đen nhạt, đan xen nhau thành bức tranh mỹ lệ nhất.
Đôi tay như ngó sen, một đôi chân trắng muốt thon dài ưu mỹ mới xứng với nét tú lệ tuyệt luân kia của nàng, đóa hoa tuyệt sắc đẹp như thiên tiên, thực sự là không đâu không đẹp, không chỗ nào không làm người ta nghẹn thở tại chỗ, ở đó có vẻ thanh thuần như vần thơ, có khí chất ôn nhu hàm xúc như mộng ảo đủ để làm mỗi một nam nhân điên cuồng, cho dù Tài Miểu Miểu thân là nữ nhi cũng cảm thấy hơi thở nặng dần.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng máy chụp hình thi thoảng tách lên một cái.
Tụ Phong nước mắt rưng rưng, tiến lên đem cặp đùi có ý đồ khép lại của Đại Lôi Nhĩ nhẹ nhàng tách ra, để chỗ bí ẩn nhất của nữ nhân lộ ra, chỉ thấy tiểu phúc trắng trơn như ngọc, mềm mại phẳng lỳ, phía dưới lớp lông tơ nhàn nhạt, âm mao của nàng không nhiều lắm, dưới lớp âm mao đen nhạt đó, là âm phụ thiếu nữ trắng mịn hơi nhô lên, phía dưới âm phụ, đột nhiên múi hồng tươi kiều diễm khép chặt, đem một mảnh xuân sắc che hết bên trong.
Đây mời là thứ Dương Túc Phong thực sự muốn, cho dù tạm thời y còn chưa có thời gian lấy được, y cũng muốn đem các nàng vĩnh viễn phong bế, mặc dù thủ đoạn rất hèn hạ, nhưng hiệu quả rất rõ ràng, y tin rằng, chi cần nhưng cuộn phim này nằm trong tay mình, vương quốc Ương Già trong ba năm sẽ không có biến hóa, còn ba năm sau, có lẽ các nàng đã sinh ra em bé rồi.
“Người tiếp theo” Trong phòng truyền lại giọng nói đơn điệu của Tài Miểu Miểu.
Tiếng khóc càng thêm nức nở…
Tài Miểu Miểu chậm rãi đẩy cảnh cửa phòng ngủ của Đại Lôi Nhĩ.
Tiểu đoàn trưởng Quách Hàm tiểu đoàn bộ binh miền núi số 214 sư đoàn 102 lục quân quân Lam Vũ đã chờ ở bên ngoài nhiều tiếng đồng hồ rồi.
Tiểu đoàn bộ binh miền núi chính là bộ đội thành lập tạm thời, không phải là bộ đội độc lập, vẫn thuộc về trong biên chế các sư đoàn quân Lam Vũ, nó là tứ tiểu đoàn bộ binh lục quân phổ thông ban đầu cải biến thành. Quân Lam Vũ từ sau khi tiến vào địa khu Lỗ Ni Lợi Á Tác chiến, liền phát hiện ra vùng đất này đại bộ phận là khu núi đồi dốc thẳng, trang bị hạng nặng đi qua tương đối khó khăn, tính cơ động của bộ đội cũng bị hạ xuống, bởi thế, xuất phát từ nhu cầu của thực tế, dưới sự chỉ đạo cụ thể của Dương Túc Phong, mỗi một trung đoàn tham gia tác chiến ở Lỗ Ni Lợi Á đều thành lập nên một tiểu đoàn bộ binh miền núi, để đáp ứng được nhu cầu tác chiến.
So sánh với tiểu đoàn bộ binh lục quân bình thường, thì kết cấu nhân viên của tiểu đoàn bộ binh vùng núi có sự điều chỉnh tương đối lớn, chủ yếu là lựa chọn ra những chiến sĩ xuất thân từ vùng núi, quen thuộc đặc điểm của núi đồi mà thành lập nên, có ưu thế tác chiến đồi núi bẩm sinh, bọn họ có thể phát huy đầy đủ ưu điểm của bản thân trong lúc tác chiến ở miền núi, có thể tránh được rất nhiều những sai lầm sơ đẳng khi tác chiến ở vùng núi. Vũ khí của tiểu đoàn bộ binh vùng núi cũng được điều chỉnh, trừ bỏ trang bị dã chiến pháo và súng máy hạng nặng Mã Khắc, tăng thêm trang bị Bách Kích pháo và súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, hơn nữa mìn bộ binh cũng đổi thành lựu đạn, bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm tác chiến ở vùng núi, lựu đạn có hiệu quả ngăn chặn lớn hơn so với mìn bộ binh nhiều.
Tiểu đoàn bộ binh vùng núi của trung đoàn 214 do Quách Hàm suất lĩnh chính là tiểu đoàn bộ binh vùng núi được thành lập sớm nhất, cũng là tiểu đoàn bộ binh được thực chiến nhiều nhất, từ sau khi rời khỏi Tình Xuyên đạo bọn họ đã bắt đầu đổi trang bị, tiếp đó cả đường chinh chiến, từ địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc tới Mông Địa Tạp La, sau đó lại từ Mông Địa Tạp La tới thủ đô Mông Sa Tát của vương quốc Ương Già, trên cả đường đi mặc dù không có chiến đấu quy mô lớn, nhưng những trận chiến va chạm lác đác nhỏ lẻ thì không ít, trên rặng núi nhấp nhô liên miên của trung bộ đại lục Y Vân, bộ binh vùng núi bắt đầu dần dần phát huy ưu thế của mình.
“Có chuyện gì?” Tài Miểu Miểu nhẹ nhàng hỏi, nàng không xuất thân từ quan chỉ huy quân sự, nhưng sau khi tiến vào vương quốc Ương Già, Dương Túc Phong ban quyền cho nàng toàn diện xử lý sự vụ quân chính của vương quốc Ương Già, cho tới khi bản thân vương quốc Ương Già vận hành có thể làm người ta yên tâm mới được buông tay, bởi thế, quân Lam Vũ đồn trú ở vương quốc Ương Già đều phải nghe an bài và chỉ thị của nàng.
Quách Hàm đứng nghiêm hành lễ, đưa cho nàng một một bản tình báo quân sự và một bản điện báo Dương Túc Phong gửi đến.
Tải Miểu Miểu cẩn thận xem bản tư liệu tình báo, rồi lại xem điện báo của Dương Túc Phong, sau đó gật đầu.
Quách Hàm lùi tới trong một góc khuất bên cạnh, lặng lễ đợi phân phó.
Chốc lát sau, Đại Lôi Nhĩ nữ vương của vương quốc Ương Già đã thay trang phục thật kín đáo còn cả những tỷ muội của nàng mới từ trong phòng ngủ đi ra, có lẽ bởi sự xấu hộ lúc trần truồng vừa rồi, nên hiện giờ các nàng đều cảm thấy sự quý giá của y phục, mỗi một người đều mặc y phục bảo thủ nhất, mặc dù biết rõ rằng bí mật của mình sẽ không thể bị người thứ bảy biết được. Nhưng khi bọn họ vô ý nhìn thấy Quách Hàm đứng ở bên cạnh, vẫn không khỏi má ửng như ráng chiều, giống như bí mật không thể lộ ra ánh sáng của mình đã bị người cả thiên hạ biết được rồi vậy. Các nàng sẽ vĩnh viễn không quên được điều trải qua vừa rồi, đó là sự vũ nhục cả đời các nàng cũng không gặp phải.
Tài Miểu Miểu dùng ánh mắt ra hiệu cho Quách Hàm lùi ra bên ngoài đợi trước, Quách Hàm xoay người rời đi, đám người Đại Lôi Nhĩ mới khe khẽ thở phào một tiếng, nhưng lại nghĩ tới những bức ảnh khỏa thân của mình sắp đưa vào trong tay Dương Túc Phong, y hoàn toàn có thể đem mỗi một chỗ bí mật trên cơ thể của đám nữ nhân các nàng xem hết sạch sẽ, các nàng liền cảm thấy mình như con chim nhỏ ở trong lồng, mỗi một giây một phút đều ở dưới sự giám thị của người khác.
“Các cô hiểu được bao nhiêu về Tạp Nạp Nội La?” Tài Miểu Miểu trầm tĩnh hỏi.
Đám người Đại Lôi Nhĩ đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tài Miểu Miểu đột nhiên phát ra một câu nói mù mờ như vậy.
Da Trạch Bội Ti hồ nghi hỏi: “Tạp Nạp Nội La làm sao rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.