Chương 283: Cố nhân tới thăm
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Địa khu Nam Hải, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.
Năm 1729 thiên nguyên mùa xuân tới đặc biệt sớm, tháng giêng vừa mới tới, khắp nơi Mỹ Ni Tư đã rực rỡ ánh xuân, khí hập ấm áp, sương giá hai bên đường dưới ánh mặt trời chiếu rõ từ từ dung hòa thành giọt nước lóng lánh, phản chiếu ánh mặt trời, phát ra ánh sáng đủ máu sắc. Hai bên đường trồng vô số những cây Bạch Đàn non, làm con đường vốn trụi lủi thêm một chút màu biếc xanh. Mặc dù còn là năm mới, nhưng nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư cần lao đã bắt đầu canh tác, khắp nơi đều là những đoàn người bận rộn qua qua lại lại.
Dương Túc Phong vén rèm xe ngựa, đầy hứng thú nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ ban mai phất qua mặt và cổ y, có vẻ còn chút cái lạnh, làm người ta cảm thấy thật sảng khoái. Trong lòng Dương Túc Phong cũng vui mừng, trải qua một năm kiến thiết, trải qua một năm hồi phục nguyên khí, địa khu mà y nhìn thấy đã không còn hoang vu, xa tắp không bóng người nữa, mà là tràn đầy sức sống bừng bừng, chỉ cần loại thế cục yên định hòa bình này có thể tiếp tục được duy trì, địa khu này khẳng định sẽ phát triển thành một trong số địa khu phồn thịnh hưng vượng nhất của địa khu Mỹ Ni Tư.
Sau khi thị sát công nghiệp quân sự của cảng Bà Châu, Dương Túc Phong liền một đường đông tiến, đi tới cứ điểm Đông Nhật. Khi thị sát ở cảng Bà Châu, y tỉ mỉ thí nghiệm một nhóm súng ngắm vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, đây là dùng súng trường Mauser chất lượng tốt nhất chọn ra cải biến thành. Súng ngắm lắp kính viễn vọng quang học gấp bốn lần, một chiến sĩ phổ thông cũng có thể dễ như trở bàn tay bắn trúng mục tiêu chừng ba trăm mét, chiến sĩ tố chất tốt thì có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu ngoài năm trăm thậm chí sáu trăm mét. Dương Túc Phong rất nhanh truyền xuống mệnh lệnh, đem súng ngắm này trang bị cho lục quân đặc chiến đội của do đám Đồ Đấu Châu và Đao Vô Phong suất lĩnh, còn cả hải quân lục chiến đội của Trầm Lăng Vân, yêu cầu họn họ triển khai huấn luyện, mò mẫm kinh nghiệm, không ngừng đề cao kỹ thuật xạ kích, để sau này chấp hành nhiệm vụ bí mật đánh hạ cơ sở kiên cố.
Đường xá của địa khu Mỹ Ni Tư đều trải qua xây dựng lại, trông hết sức bằng phẳng rộng rãi, cho nên xe ngựa của Dương Túc Phong đi cũng vô cùng ổn định, thậm chí ngay cả nước trong cốc nước mà Khắc Lệ Tô Na đặt trên bàn trà cũng không hề sánh ra. Khắc Lệ Tô Na đang chuyên tâm nghiên cứu (chiến tranh luận) và (hải quyền luận) , đối với cảnh sắc bên ngoài không rảnh để xem, bộ dạng nghiêm túc tỉ mỉ trầm tư học tập làm Dương Túc Phong tin rằng, khi ở kinh đô Ni Lạc Thần, nàng tuyệt đối là phần tử hiếu học siêng năng đọc sách.
Tô Phỉ Mã Vận đột nhiên dùng ngón tay gõ gõ xe ngựa, sau đó vén rèm xe lên, sắc mặt có chút cổ quái.
Dương Túc Phong cảm thấy xe ngựa chậm rãi dừng lại, hơn nữa chiến sĩ cảnh vệ xung quanh cũng ai nấy vào vị trị, tựa hồ gặp phải tình huống, nhưng bốn phía yên ắng, tình hình gì cũng không có. Dương Túc Phong thò đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy mấy chiến sĩ cảnh vệ cầm súng ngắang tìm kiếm mục tiêu, mấy quan quân của đội cảnh vệ cũng đều đang cảnh giác dùng kính viễn vọng quan sát tình thế bốn phía, những khẩu súng ngắm của bộ đội cảnh vệ này đều là do hắn ở trong quân xưởng ở cảng Bà Châu thuận tay dắt dê mang đi, không ngờ nhanh như vậy đã dùng tới rồi.
Bất quá thích khách đâu? Sao không nhìn thấy bóng dáng thích khách?
Ánh mắt hồ nghi của Dương Túc Phong nhìn Tô Phỉ Mã Vận.
Tô Phỉ Mã Vận ấp a ấp ung nói: “Có một con mèo kỳ quái..”
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên nói: “Mèo?”
Tô Phỉ Mã Vận gật đầu nói: “Một còn mèo Ba Tư kỳ quái toàn thân trắng muốt, xuất hiện trước mặt chúng tôi mấy lần rồi, chúng tôi cảm thấy rất không bình thường, cho nên quyết tâm dừng xem tới cùng, bất quá tạm thời không phát hiện ra tình huống khác thường…”
Dương Túc Phong hiếu kỳ lẩm bẩm: “Mèo Ba Tư…”
Y đột nhiên trong lòng rung lên, nhớ ra chủ nhân của nó, thiếu nữ quyến rũ từng lười biếng dựa vào ghế xô-pha tới từ địa khu Âm Nguyệt hoàng triều xa xôi, con mèo Ba Tư thuần một màu trắng kia từng tự do dày xéo trên bộ ngực mỹ lệ của nàng, vì thế thản nhiên nhún vai nói: “Đây là có người muốn gặp ta, nàng để cô ấy tới đi.”
Tô Phỉ Mã Vận nhíu mày, cẩn thận nói: “Cô ta là người thế nào? Vì sao lại xuất hiện ở đây? Cô ta là bằng hữu hay là kẻ địch?”
Dương Túc Phong bình thản đáp: “Không thể nói là bằng hữu cũng không thể coi là kẻ địch, coi như là cố nhân đi, nàng ra ngoài gọi tên Cung Tử Yên, nói ta muốn gặp cô ấy. Khi cô ấy tới, mọi người có thể dựa theo trình tự kiểm tra, ta nghĩ cô ấy sẽ phối hợp nếu như cô ấy có chuyện muốn tìm ta. Bất quá ta thực sự không biết có thể giúp gì được cho cô ấy. Nghi Hoa cung của họ rất là lợi hại mà!”
Tô Phỉ Mã Vận bán tín bán nghi rời đi, quả nhiên gọi hai tiếng Cung Tử Yên, theo bước nhảy của con mèo Ba Tư trắng tuyền kia, một thiếu nữ mặc váy liền màu tím nhạt không một tiếng động xuất hiện ngoại vi bộ đội cảnh vệ, mang theo vẻ lãnh mạc nhìn về hướng xe ngựa, mặc dù nàng không mang theo bất kỳ vũ khí gì, hơn nữa nhìn qua duyên dáng yêu kiều, mong manh yếu đuối, nhưng lúc nàng xuất hiện quá cổ quái, khiến các chiến sĩ của bội đội cảnh vệ đều không dám có chút buông lỏng nào, ít nhất có hai mươi họng súng nhắm chuẩn vào nàng, ngược lại con mèo Ba Tư kia cứ quay quanh thân thể nàng, cái đuôi cứ xua qua xua lại không ngừng làm nũng.
Dương Túc Phong nhận ra nàng chính là người kế thừa tương lai của Nghi Hoa cung đã từng cho mình ăn không ít đau khổ, trong lòng không khỏi cảm xúc ngổn ngang, lặng lẽ nói: “Mời cô ta tới đi.”
Tô Phỉ Mã Vận vẫy vẫy tay, mời Cung Tử Yên tới, đưa nàng tới bên xe ngựa, quả nhiên nghiêm túc kiểm tra thân thể trên dưới của nàng, ngay cả địa phương riêng tư bí mật nhất của nữ nhân cũng không bỏ qua, lúc này mới để nàng tiếp cận Dương Túc Phong. Trong quá trình này, Cung Tử Yên luôn hết sức phối hợp, ngược lại làm cho Tô Phỉ Thái Vi không tiện xâm phạm nàng quá đáng, có thể thấy rõ, nàng đích xác có chuyện gấp tới tìm Dương Túc Phong.
Khi Cung Tử Yên tiếp thụ kiểm tra, con mèo Ba Tư kia dưới con mắt của đông đảo chiến sĩ cảnh vệ, nhảy nhót tung tăng, nhảy tới bên người Dương Túc Phong, trước mặt Dương Túc Phong đứng thẳng nửa người, liên tục nhảy lên, thân thiết giống như là nhìn thấy người quen vậy, muốn nhảy lên người Dương Túc Phong, nhưng lại không dám, chỉ vòng vòng quanh quẩn bên chân Dương Túc Phong. Thật kéo Khắc Lệ Tô Na ở bên rất ghét mèo, dùng động tác đuổi nó đi mấy lượt, nó cũng không tránh đi, ngược lại dùng ánh mắt thù địch nhìn Khắc Lệ Tô Na.
Chính lúc Khắc Lệ Tô Na muốn nổi giận một cước đã văng con mèo Ba Tư đi, Tô Phỉ Mã Vận đã đưa Cung Tử Yên tới trước mặt Dương Túc Phong.
Đã một thời gian không gặp, khuôn mặt tú lệ cảu Cung Tử Yên rõ ràng gầy đi, nhưng vẫn xinh đẹp thanh tú, hai mi hất cao, gò má non mềm, sống mũi thiên nga, môi đào hé ra, răng trắng đều lộ, trong ôi mắt lóng lánh nước mơ màng hàm chứa vẻ như thẹn thùng như khiêu khích, phối hợp với vẻ thuần khiết ưu nhã, gợi cảm quyến rũ. Mái tóc dài như thác nước càng làm tôn lên bầu ngực tròn căng của nàng, áo ngực buộc chặt cũng che không nổi bầu ngực vươn lên. Bất quá thần sắc của nàng có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt, tựa hồ gần đây xảy ta chuyện gì, làm nàng không thể nào che dấu sự tiều tụy của mình.
Thần tình của Cung Tử Yên làm Dương Túc Phong có chút lòng hươu dạ vựon, y dù sao cũng đã từng thấy nàng lõa thể, lúc này không tránh khỏi có chút suy nghĩ bậy nghĩ bạ, bất giác nhớ tới cảnh động lòng trong gian vệ sinh của phòng trọ tửu điếm, mà Cung Tử Yên hiển nhiên không thể khống chế nghĩ tới chuyện gì dó. Sắc mặt có chút nhợt nhạt che lên một lớp ửng hồng, càng thêm diễm lệ không gì sánh kịp.
“Cung đại tiểu thư quang lâm hàn xá, không biết lại có chuyện gì làm đây?” Dương Túc Phong nỗ lực thu lại lòng hươu hạ vượn, lắng lại tâm tình, khẽ mỉm cười nói. Bất quá vì cẩn thận, y cách Cung Tử Yên một khoảng cách an toàn, hơn nữa đám Tiết Tư Khỉ, Đan Nhã Huyến liền đứng ở giữa mình và Cung Tử Yên, thần tình nghiêm túc, giống như hổ đói nhìn mồi, đề phòng Cung Tử Yên thình lình động thủ, cho dù không có vũ khí ở tay, võ công của Cung Tử Yên cũng không phải là chuyện Dương Túc Phong có thể kháng cự.
“Ta tới cùng ngươi làm chút giao dịch.” Cung Tử Yên đích xác trông có chút tiều tụy, đầu hơi cúi xuống, tóc xõa bên vai, che nửa khuôn mặt của nàng, hơn nữa giọng nói cũng có chút khàn, nhìn từ bề ngoài, nhãn thần của nàng có chút u ám, hơi thở cũng có chút yếu ớt, hai tay buông tự nhiên, tựa hồ đích xác không có địch ý.
Dương Túc Phong hiếu kỳ, chẳng lẽ lần trước Cung Tử Yên bị thương còn chưa khỏe? Bình thản hỏi: “Giao dịch gì?”
Thân thể Cung Tử Yên dường như có chút thiếu linh hoạt, dáng đứng thẳng thủy chung không có chút biến hóa nào, giọng nói vẫn không có chút tình cảm sắc thái gì, ngược lại có chút tẻ ngắt: “Ta muốn mua ba ngàn sáu trăm khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ các mươi sản xuất mới nhất, còn có đạn trang bị, nếu như súng máy các ngươi cũng có thể bán thì càng tốt.”
Dương Túc Phong mày hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Cô muốn số vũ khí này sao?”
Cung Tử Yên mặt không chút biểu tình lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không cần, nhưng có người cần.”
Dương Túc Phong lắc đầu: “Xin lỗi, chúng ta không buôn bán vũ khí đạn dược.”
Thần tình của Chung Tử Yên cuối cùng cũng có một chút biến hóa, đầu từ từ ngẩng lên, khóe miệng đỏ tươi tựa hồ thoáng lộ ra một tia cười lạnh trào phúng, bất quá rất nhanh biến mất, khôi phục lại vẻ hờ hững, lạnh nhạt nói: “Các ngươi không buôn bán vũ khí đạn dược? Như vậy súng rãnh xoắn hiện giờ đế quốc Đường Xuyên sử dụng là nơi nào sản xuât? Chúng ta có thể trả cho ngươi gấp mười lần, còn có một số bù đắp khác, đảm bảo ngươi tuyệt đối hưởng lợi to, ngoài ra ta là do Đàn Mạn Ái giới thiệu tới, ngươi không tin ta, cũng có thể tin cô ấy.”
Dương Túc Phong lại nhíu mày, chậm rãi nói: “Đàn Mạn Ái bảo cô tới?”
Cung Tử Yên cười lạnh lùng, từ trong áo váy móc ra một phong thư, đưa cho Dương Túc Phong, trong lúc vô tình, chiếc váy màu tím nhạt của nàng rõ ràng nổi bật lên bầu ngực cao ngất, theo hơi thở của nàng khe khẽ nhấp nhô, làm Dương Túc Phong lại lần nữa nghĩ này nghĩ nọ, y tự biết nổi khổ của mình, từ sau khi U Nhược Tử La của Hương Tuyết Hải cho minh ăn cái thánh linh đan quỷ quái gì đó, sức khống chế của bản thân ở phương diện nam nữ khá yếu ớt, nhất là y đã nhìn qua thân thể trần truồng của Cung Tử Yên, hiện giờ đang từng cảnh hiện lên trước mắt, nếu như hôm đó mình hơi kiên quyết một chút mà nói, Cung Tử Yên hiện giờ đã là nữ nhân của mình rồi. Nhưng đáng tiếc, cơ hội như vậy đã qua, sau này có thể cũng không còn nữa.
Cũng như vậy, Cung Tử Yên tựa hồ cũng cảm thấy lòng mình có chút bất thường, trên trán thấp thoáng rịn ra mồ hôi.
Dương Túc Phong cố gắng khống chế tâm tình, mở thư ra xem, quả nhiên là Đàn Mạn Ái tự viết, ý tứ trên đó là Cung Tử Yên đích xác có khó khăn, hi vọng có được sự giúp đỡ của hắn, đồng thời nàng đảm báo, chỗ vũ khí này tuyệt đối sẽ không dùng để đối phó với quân Lam Vũ, cũng sẽ không rơi vào trong tay kẻ địch của quân Lam Vũ. Cung Tử Yên cần chỗ vũ khí này chính là để xử lý chuyện nội bộ của Âm Nguyệt hoàng triều. Nhưng ở trong thư Đàn Mạn Ái nói rất rõ ràng, quyền quyết định cuối cùng vẫn trong tay Dương Túc Phong, nàng sẽ không vì chuyện này gánh chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
“Quả là nữ nhân giảo hoạt.” Khắc Lệ Tô Na tất nhiên cũng nhìn thấy bức thư, lạnh lùng nói.
Cung Tử Yên không hề lên tiếng, bất quá nhìn sắc mặt của nàng tựa hồ ấn tượng đối với Khắc Lệ Tô Na không tốt, thái độ của con mèo Ba Tư trắng tuyền kia đối với Khắc Lệ Tô Na rất không thân thiện, Cung Tử Yên hiển nhiên cũng thế, thậm chí nàng còn mang theo chút ánh mắt bề trên nhìn Khắc Lệ Tô Na, làm Khắc Lệ Tô Na cảm thấy áp lực bội phần. Mặc dù Khắc Lệ Tô Na đối với dung mạo của mình rất tự tin, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, ở mặt khí chất khoảng cách mình và Cung Tử Yên có chút chênh lệch, đó thuần túy chỉ có thể hiểu không thể diễn tả bằng lời.
Dương Túc Phong thu bức thư lại, không vội nói gì, mà cúi đầu suy nghĩ một lúc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta đích xác rất hiếu kỳ, Âm Nguyệt hoàng triều xảy ra chuyện gì? Nghi Hoa cung các cô không phải có võ công phi thường lợi hại sao? Vì sao cần vũ khí của chúng ta giải quyết sự việc?”
Cung Tử Yên lạnh lùng nhìn y một cái, nói: “Ngươi còn nhớ chuyện lần trước Đàn Mạn Ái tìm ngươi bảo tiêu hay không?”
Dương Túc Phong gật đầu: “Ta nhớ.”
Cung Tử Yên khẽ hít một hơi, lạnh lùng nói: “Người tìm ngươi bảo tiêu tên là An Lạp Lệ Lôi, chính là người kế thừa của Âm Nguyệt hoàng triều, võ công của ả còn cao hơn chúng ta, thậm chí còn biết sử dụng vu thuật. Chúng ta bị chút thiệt hại, cho nên muốn nhờ vào vũ khí của quân Lam Vũ các ngươi giúp đỡ, dù sao ngươi đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi, ta tiếp tục đi tìm người khác, rồi sẽ có phương pháp đánh bại ả.”
Khi nói tới câu cuối cùng, Cung Tử Yên đã rõ ràng có chút vẻ khinh miệt và mất kiên nhẫn, nhưng đây không phải là bản tính của nàng, mà xuất phát từ bất đắc dĩ. Nàng thực sự không dám ở lại trước mặt Dương Túc Phong, đây chẳng phải vì cái mặt Dương Túc Phong khó ưa, mà hoàn toàn lại ngược lại, từ sau ngày đó trần truồng thân thể bị y nhìn thấy, nàng đột nhiên phát hiện, mình không ngờ đã không thể quên được đối phương, cho dù xa tận Âm Nguyệt hoàng triều rối ren loạn lạc, mỗi lần nửa đêm nằm mơ, vẫn thường nhìn thấy bóng dáng của Dương Túc Phong.
Nàng là cô gái trưởng thành, nàng biết rất rõ chuyện này nghĩa là sao, nàng không muốn tin vào sự thật này, nhưng trong nội tâm của mình lại không thể lừa gạt bản thân, nàng biết rõ rằng trái tìm của mình đã quấn quanh trên người nam nhân kia, không còn có thể tách rời nữa. Cũng có lẽ trong mắt người khác, đây là chuyện hoang đường không thể tin được, không một ai có thể tin người kế thừa của Âm Nguyệt hoàng triều và quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ có thể liên hệ với nhau. Đồng thời nàng biết rõ mình và y ở cùng nhau là khó khăn và nguy hiểm nhường nào, chỉ đành lựa chọn tránh đi, lựa chọn thật mau biến mất trước mặt y.
Nhưng mà, bề ngoài Cung Tử Yên tỏ ra vẻ khinh miệt và mất kiên nhẫn thành công lừa được Dương Túc Phong, làm y cảm thấy có chút khó chịu.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Ta nghĩ, Âm Nguyệt hoàng triều các cô có thể là không phải đơn giản là xảy ra chút vấn đề nhỏ, mà là vấn đề giữa Âm Nguyệt hoàng triều và Nghi Hoa cung đã tới lúc phải giải quyết toàn bộ rồi ? Rốt cuộc là Nghi Hoa cung mới là chủ nhân mảnh đất đó, hay là hoàng thất của Âm Nguyệt hoàng triều cổ xưa mới là chủ nhân của mảnh đất đó?”
Thân thể Cung Tử Yên tức thì khẽ run lên, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ vô cùng, nghiêm giọng nói: “Ngươi nói bậy gì đó?”
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, không lên tiếng nữa, y biểt mình đã nắm trúng chỗ yếu của đối phương. Tình báo của Phượng Phi Phi nói rõ, ở địa khu Âm Nguyệt hoàng triều, trước nay kẻ thống trị luôn là hoàng thất cổ xưa, nhưng sự quật khởi của Nghi Hoa cung, làm suy yếu cực lớn sức mạnh của hoàng thất, thậm chí tới mấy chục năm gần đây có xu thế thay đổi. Địa khu Âm Nguyệt hoàng triều có bốn bộ phận tạo thành, ba cái đã khống chế ở trong tay Nghi Hoa cung, chỉ có một cái tiếp tục trung thành với hoàng thất cổ xưa, hiện giờ từ phản ứng của Cung Tử Yên mà xét, khẳng định là tình thế phát sinh biến hóa cực lớn, có khả năng Nghi Hoa cung đã ở thế hạ phong.
Cung Tử Yên không dám đối diện với ánh mắt của Dương Túc Phong, cũng không muốn ở trước mặt y lộ ra một mặt hung thần ác sát, giọng nói rất nhanh lại thấp xuống, chậm rãi nói: “Cho dù chúng ta không có vũ khí của các ngươi giúp, Nghi Hoa cung chúng ta cũng có thể khống chế Âm Nguyệt hoàng triều như thường, An Lạp Lệ Lôi chỉ có một mình, căn bản không phải là đối thủ của Nghi Hoa cung chúng ta….”
Dương Túc Phong lạnh lùng cắt đứt lời nàng, không chút khách khí nói: “Cô tự mâu thuẫn rồi.”
Cung Tử Yên thần tình phức tạp, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, trên mặt tựa hồ cũng càng ngày càng nóng, thầm nghĩ phải giải quyết vấn đề thật nhanh gọn, cũng không chút khách khí nói: “Dương Túc Phong, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”
Dương Túc Phong chăm chú nhìn nàng, tựa hồ nhìn ra điều gì, chậm rãi nói: “Ta có thể đồng ý với cô, cung cấp vũ khí cô cần, giá cả thì dựa theo giá thị trường, ta cũng không thu hơn, nhưng cô cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”
Cung Tử Yên mắt sáng lên, vội vàng nói: “Chuyện gì?”
Dương Túc Phong nói đầy thâm ý: “Cô phải ở lại bên người ta một năm, thay ta đối phó Phương Phỉ Thanh Sương, một năm sau, cô liền được tự do.”
Thân thể Cung Tử Yên lại khẽ run lên, trầm mặc không nói, đầu cúi ngày một thấp, qua một lúc rất lâu, mới dùng âm thành cực nhỏ có chút run run nói: “Ta bị An Lạp Lệ Lôi đả thương rồi, hiện giờ còn chưa thuyên giảm, ta không biết ta hiện giờ còn có thể đánh được Phương Phỉ Thanh Sương hay không… ngay cả U Nhược La của Hương Tuyết hải cũng không thể làm thương hại ả, ta không thể đảm bảo… bất quá nếu như ta đánh không lại ả, ta bù tính mạng của mình cho ngươi là được.”
Dương Túc Phong nhìn nàng thật sâu, không đổi sắc mặt nói: “Cô chỉ cần tận lực là được.”
Trên mặt Cung Tử Yên rõ ràng ửng lên ánh hồng, hồi lâu không tan, cắn răng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi! Bất quá, ta chỉ phụ trách an toàn của người, bất kỳ việc gì khác, ngươi cũng đừng tìm ta! Cứ vậy đi, ngươi cho ta công hàm, ta lấy vũ khí sẽ lập tức đem đi gửi.”
Dương Túc Phong gật đầu, lấy giấy bút ra viết công hàm, ký tên đóng dấu, Cung Tử Yên vội vàng nhận lấy, ánh mắt không ngờ lại không dám tiếp xúc với Dương Túc Phong, cám ơn cũng chẳng có, vội vã xoay người đi.
Khắc Lệ Tô Na khinh thường nói: “Một ả An Lạp Lệ Lôi lại có thể dọa cô ta thành bộ dạng này, thiếp thực nghi ngờ võ công cô ta cao thế nào, trước chàng còn nói võ công cô ta cao làm sao lợi hại thế nào, còn cả Tiêu Tử Phong nữa, thiếp thấy tám chín phần là lừa người.”
Song Dương Túc Phong lại như chẳng nghe thấy, chỉ chắm chú nhìn phương hướng Cung Tử Yên biến mất lặng lẽ ngây ra, tới tận khi Khắc Lệ Tô Na gọi y mấy lần y mới tỉnh ra, chỉ thấy trong lòng có loại dục vọng gì đó lặng lẽ trào ra, nhìn ánh mắt Khắc Lệ Tô Na cũng có chút không đúng, hai người trở lại trên xe, Dương Túc Phong càng thấy dục hỏa trong lòng khó nhịn, cũng không hiểu vì sao sự xuất hiện của Cung Tử Yên lại cường liệt kích thích dục vọng của mình như thế.
Khắc Lệ Tô Na nhìn mắt biết lòng đã hiểu ngay là chuyện gì, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương lại có chút chờ mong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng cứ như muốn chảy nước ra. Trên chuyến đi này, buổi tối hầu hạ Dương Túc Phong là đám nữ tử Tô Phỉ Mã Vận, Đan Nhã Huyến, Tiết Tử Khỉ. Khắc Lệ Tô Na mặc dù ngủ ở sát vách, mỗi đêm đều lắng nghe tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ nam nữ ân ái, nhưng thủy chung giữ mình như ngọc, không phải là nàng không muốn, cũng không phải là nàng không bằng lòng. Sự thực nàng sớm đã mở rộng tất cả các phòng tuyến trước mặt y, đợi y tiến vào, nhưng Dương Túc Phong luôn cẩn thận khống chế bản thân, không đem nàng đặt xuống, cho dù có nhu cầu, cũng tìm đám nữ tử Tô Phỉ Mã Vận thỏa mãn, làm nàng tuy có ý hiến thân, lại không có cơ hội hiến thân.
Khắc Lệ Tô Na hạ quyết tâm muốn đem mình hiến cho am nhân trước mặt, mình một ngày không có cùng Dương Túc Phong gần gũi da thịt, mình chưa thể tính là hạch tâm của quân Lam Vũ, không thể nào có được sự tín nhiệm hoàn toàn của Dương Túc Phong. Nhưng dù sao nàng là thiếu nữ không có kinh nghiệm, tuy hạ quyết tâm, nhưng không thể tới bước hành động thực tế, thậm chí nàng cảm thấy mình có chút hèn mạt, chính đang do dự đột nhiên cảm thấy thân trên chặt lại, hóa ra là Dương Túc Phong đưa tay ôm lấy nàng, hai tay đang đè lên bộ ngực đầy đặn.
Khắc Lệ Tô Na đột nhiên cảm thấy bị Dương Túc Phong dùng sức ôm lấy, khe khẽ mở mắt ra nhìn , vừa vặn nhìn thấy trên mặt Dương Túc Phong đầy vẻ say mê, ánh mắt lại có dục vọng như dã thú. Khắc Lệ Tô Na thông minh ranh mãnh chớp mắt hiểu được tâm tư của Dương Túc Phong, cũng vui lòng thuận nước đẩy thuyền, ỡm à ỡm ờ phục vào lòng Dương Túc Phong, để y mặc sức dày vò, Khắc Lệ Tô Na tâm ý đã quyết, nhưng cũng không khỏi mặt thẹn đỏ bừng, nàng vốn là một thiếu nữ khá diễm lệ, lúc này mặt đầy thẹn thùng, càng thêm kiều diễm.
Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy một mùi thơm xộc vào mũi, không khỏi tâm thần rung động, dục hỏa càng thích, lúc mơ mơ màng màng cảm thấy người trong lòng tựa hồ không phải là Cung Tử Yên, muốn rút tay rời đi, nhưng lại có chút không nỡ, bất tri bất giác lại ôm Khắc Lệ Tô Na càng thêm chặt, hai tay cũng không thành thật xậm nhập vào dưới y phục của nàng, vuốt vẻ da thịt non mềm. Khắc Lệ Tô Na thừa cơ chậm rãi xoay người, chính diện dán sát vào Dương Túc Phong, hai tay còn ôm lấy eo hông Dương Túc Phong, để song phong săn chắc của mình dán sát vào lồng ngực Dương Túc Phong, chậm rãi ngẩng đầu, khẽ khép mắt lại, môi đào hé ra nhìn Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong đang ngây ngất đột nhiên nhận ra sự khác thường của Khắc Lệ Tô Na, còn cho rằng nàng phát giác mình thất thố mà muốn giãy ra, trong lòng cũng trách mình không nên ham mê nữ sắc, phải khống chế nhiều hơn, nhưng lập tức lại nhận thấy Khắc Lệ Tô Na cũng đang ôm mình, trên ngực mình có hai thứ gì đó đầy đàn hồi dụi vào, tiểu phúc và đùi cũng có nhục thể mềm mại đang khe khẽ cọ sát, làm mình cảm thấy khoan khoái vô cùng, không muốn tách ra nữa.
Dương Túc Phong mê đắm cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùa của Khắc Lệ Tô Na ngẩng lên, mi liễu nhướng cao, mắt hạnh khép hờ, cánh môi ướt mọng, gò má ửng hồng, làm Dương Túc Phong nhìn mà vừa yêu vừa thương, không kìm được đầu cúi xuống, hướng cánh môi anh đào ấn tới! Đôi môi Khắc Lệ Tô Na chỉ cảm thấy bị ép vào, lại phảng phất có một thứ gì đó ướt át linh hoạt tiến vào, một cảm giác ngứa ngáy sướng khoái trào lên trong lòng, Khắc Lệ Tô Na không kìm được ưỡn mình, để cánh môi càng dán chặt hơn,
Tay Dương Túc Phong đồng thời thò vào dưới y phục của Khắc Lệ Tô Na, vuốt ve nhũ phong cao ngất, loại cảm giác đầy đặc săn chắc đó có chút giống với Tô Phỉ Mã Vặn hoặc là Tô Phỉ Mã Vĩ, cũng nảy nở, cũng đầy tính đàn hồi, làm y không rời được tay, vừa chà vừa nắn. Khắc Lệ Tô Na đau tới không kìm được cầu xin, nhưng lại làm Dương Túc Phong hưng phấn bội phần.
Sau một phen hôn hít thỏa thuê, Dương Túc Phong đẩy Khắc Lệ Tô Nã ngã trên tấm thảm lông cừu dày của xe ngựa, nhưng thấy Khắc Lệ Tô Na hai mắt mơ màng, đang khẩn trương mà chờ đợi nhìn mình hưởng dụng, Dương Túc Phong chậm rãi cỡi y phục của Khắc Lệ Tô Na. Khắc Lệ Tô Na giả bộ chối từ vặn vẹo thân thể để Dương Túc Phong thuận lợi cởi y phục của nàng, từ cánh môi anh đào phát ra tiếng lí nhí.
Khoảng khắc sau, y phục tuột hết, trước mắt là nhục thể như ngọc của Khắc Lệ Tô Na, nhũ phong trắng muốt đầy đặn nổi bật khe sâu mỹ lệ, nhũ phong căng chặt mê người vươn cao, đính lên một nhũ đầu giống như quả anh đào chín mọng, Khắc Lệ Tô Na tiểu phúc phẳng lỳ, cặp mông tròn lẳn, giữa nơi hai cặp đùi trắng nõn đầy đặn giao nhau, chính là một dải màu đen thần bí, u tĩnh sâu lắng, lặng lẽ đợi y tới khai phá.
Dương Túc Phong tham lam nhìn làn da trắng như tuyết, ánh màu phớt hồng, thân thể đầy đặn trắng nõn mang đường cong mỹ diệu, y cảm thấy nhục thể của Khắc Lệ Tô Na cân xứng như tượng khắc, một chút tỳ vết cũng không có, loại cảm giác non mịn đó không thể nào dùng ngôn ngữ diễn tả. Dương Túc Phong cưỡi trên người Khắc Lệ Tô Na, không kìm được đưa tay đặt lên nhũ phong nảy nở của Khắc Lệ Tô Na ôn nhu vuốt ve. Khi tay Dương Túc Phong chạm vào nhũ phong Khắc Lệ Tô Na, cơ thể nàng khe khẽ run rẩy, nhắm mắt lại hưởng thụ lần ôn nhu hiếm có đầu đời trong mong đợi này.
Bàn tay nóng bỏng của Dương Túc Phong truyền lại cảm giác ôn nhu, cảm giác này này từ nhũ phong của Khắc Lệ Tô Na từ từ lan ra cả người, làm toàn thân nàng sinh ra cảm giác thoải mái. Dương Túc Phong cúi đầu xuống mút lấy nhũ đầu như quả anh đào của Khắc Lệ Tô Na, một bên kia thì dùng ngón tay kẹp lấy nhũ đầu vì bị kích thích mà nhô lên, cả bàn tay đè lên nhũ phong nảy nở hình bán cầu, trên nhũ phong vân vê xoay tròn, bị sự kích thích này Khắc Lệ Tô Na thấy đầu óc tê đi, không kìm được bắt đầu rên rỉ, ý thức cũng dần mơ hồ.
Xe ngựa chiều lòng ngừng tiến lên, lặng lẽ dừng lại, để chủ nhân của nó có thể hưởng thụ trọn vẹn lễ vật vương quốc An Lai tặng cho quân Lam Vũ.
Cũng không biết bao lâu, Khắc Lệ Tô Na cảm thấy hai chân mình bị nhẹ nhàng tách ra, địa phương mềm mại nhất bí mật nhất của nữ nhân hoàn toàn bại lộ tước mặt nam nhân, để đối phương tỉ mỉ thưởng thức và nhấm nháp, không lâu sau, nam nhân lại thở hảo hển trầm thấp, mang theo ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng thô bạo thâm nhập vào chốn sâu trong cơ thể nàng, nàng tức thì không kìm được rên lên, đồng thời ôm chặt Dương Túc Phong, loại đau đớn xé rách đó làm nàng có ý nghĩ muốn vào địa ngục, nhưng nàng biết đây là cái giá mình phải trả, cho nên mặc dù đau không sao tả siết, nhưng thủy chung không chảy nước mắt, chỉ không ngừng rên rỉ và thở dốc, để giảm bớt thống khổ nam nhân mang tới cho mình.
Dương Túc Phong thấy Khắc Lệ Tô Na mặc dù cực lực chịu đựng, nhưng hiển nhiên khá là thống khổ, cũng biết Khắc Lệ Tô Na là xử nữ lần đầu, hắn không dám lỗ mãng tiếp tục điên cuồng, đợi tới khi Khắc Lệ Tô Na dần dần thích ứng, mới từ từ bắt đầu tìm kiếm khoái cảm của mình, y hăm hở cưỡi trên người nàng, tung hoành trong thân thể nàng, tìm kiếm khoái cảm không thể nào dùng ngôn ngữ biểu đạt giữa nam nữ.
Tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân xuyên qua khoang xe, khuếch tan bốn phía.
Những chiến sĩ cảnh vệ của quân Lam Vũ sớm đã lặng lẽ tách xa xẹ ngựa, bên xe ngựa chỉ có Tô Phỉ Mã Vận, Đan Nhã Huyến, Tiết Tư Khỉ ba nữ nhân, còn có một số nữ cảnh vệ tỉ mỉ chọn ra, ba người các nàng đương nhiên hỉểu rõ trong xe xảy ra chuyện gì, cũng biết mình lại có thêm một tỷ muội chia sẻ sự tồn tại của Dương Túc Phong, trong lòng nhất thời cũng không biết vui hay buồn, đều chỉ đứng ngây ra đó, nhưng những nữ cảnh vệ kia còn là hoàng hoa khuê nữ giữ mình như ngọc, đối với chuyện nam nữ chỉ hiểu lờ mờ, mỗi người đều cúi đầu xuống, gò má đỏ bừng bừng, tim cũng đập ngày một nhanh.
Đôi nam nữ cuồng nhiệt ở trong xe điên đảo loan phượng, sớm đã quên đi thế giới bên ngoài, cũng không biết bao lâu, Dương Túc Phong đột nhiên phát ra tiếng kêu dài thỏa mãn, sau đó đính chặt vào nơi sâu nhất trong thân thể Khắc Lệ Tô Na đang nhũn ra như bún, ầm ầm bùng phát, lưu lại bên trong vết tích vĩnh viễn không thể xóa đi, Khắc Lệ Tô Na phát ra tiếng rên thật dài, hai cánh tay từ trên thân thể mạnh mẽ của Dương Túc Phong trượt xuống, sau đó im hơi lặng tiếng.
Tô Phỉ Mã Vận có chút không yên lòng, lớn gan lặng lẽ vén rèm xe lên, chỉ thấy trong xe ngựa, hai cỗ thân thể trắng muốt một trên một dưới cứng đờ như bức tượng, nhìn qua rất giống trẻ sinh đôi dính với nhau. Dương Túc Phong còn có thể dùng mắt chào hỏi nàng, Khắc Lệ Tô Na lại phảng phất như đã hư thoát, bọn họ đang thở khe khẽ, đợi cao trào kích thích từ từ lui đi, từ từ lui đi..
Viên Ánh Lạc từ đằng xa chạy chậm tới, trong tay cầm một xấp tư liệu tình báo khẩn cấp, Tô Phỉ Mã Vận đánh mắt cho nàng, Viên Ánh Lạc đem tư liệu tình báo nhét vào trong tay Tô Phỉ Mã Vận, đỏ mặt nói: “Mau chóng giao cho y!” Sau đó chạy đi.
Tô Phỉ Mã Vận đợi một lúc lâu, trong xe ngựa vẫn không có động tĩnh, vì thế hiếu kỳ lật tư liệu trên tay, kết quả ở trên cùng chính là một tờ (đế quốc nhật báo) dày, trang nhất của tờ báo chính là hàng chữ lớn màu đen “Biển San Hô: hải quân Lam Vũ đại thắng hải quân nước Mã Toa!” Sắc mặt nàng tức thì hơi trầm xuống, tiếp tục lật qua nội dụng bên trong, rõ ràng đều là tin tức hạm đội Phất Lai Triệt của hải quân Lam Vũ ở hải vực biển San Hô tiêu diệt hạm đội Phi Dương hải quân nước Mã Toa, chứa đầy sáu trang.
Đan Nhã Huyến từ bên cạnh liếc thấy, sắc mặt cũng hơi biến đổi, cho dù là nàng, cũng có thể mẫn cảm ý thức được, bão táp tới rồi.
Năm 1729 thiên nguyên mùa xuân tới đặc biệt sớm, tháng giêng vừa mới tới, khắp nơi Mỹ Ni Tư đã rực rỡ ánh xuân, khí hập ấm áp, sương giá hai bên đường dưới ánh mặt trời chiếu rõ từ từ dung hòa thành giọt nước lóng lánh, phản chiếu ánh mặt trời, phát ra ánh sáng đủ máu sắc. Hai bên đường trồng vô số những cây Bạch Đàn non, làm con đường vốn trụi lủi thêm một chút màu biếc xanh. Mặc dù còn là năm mới, nhưng nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư cần lao đã bắt đầu canh tác, khắp nơi đều là những đoàn người bận rộn qua qua lại lại.
Dương Túc Phong vén rèm xe ngựa, đầy hứng thú nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ ban mai phất qua mặt và cổ y, có vẻ còn chút cái lạnh, làm người ta cảm thấy thật sảng khoái. Trong lòng Dương Túc Phong cũng vui mừng, trải qua một năm kiến thiết, trải qua một năm hồi phục nguyên khí, địa khu mà y nhìn thấy đã không còn hoang vu, xa tắp không bóng người nữa, mà là tràn đầy sức sống bừng bừng, chỉ cần loại thế cục yên định hòa bình này có thể tiếp tục được duy trì, địa khu này khẳng định sẽ phát triển thành một trong số địa khu phồn thịnh hưng vượng nhất của địa khu Mỹ Ni Tư.
Sau khi thị sát công nghiệp quân sự của cảng Bà Châu, Dương Túc Phong liền một đường đông tiến, đi tới cứ điểm Đông Nhật. Khi thị sát ở cảng Bà Châu, y tỉ mỉ thí nghiệm một nhóm súng ngắm vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, đây là dùng súng trường Mauser chất lượng tốt nhất chọn ra cải biến thành. Súng ngắm lắp kính viễn vọng quang học gấp bốn lần, một chiến sĩ phổ thông cũng có thể dễ như trở bàn tay bắn trúng mục tiêu chừng ba trăm mét, chiến sĩ tố chất tốt thì có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu ngoài năm trăm thậm chí sáu trăm mét. Dương Túc Phong rất nhanh truyền xuống mệnh lệnh, đem súng ngắm này trang bị cho lục quân đặc chiến đội của do đám Đồ Đấu Châu và Đao Vô Phong suất lĩnh, còn cả hải quân lục chiến đội của Trầm Lăng Vân, yêu cầu họn họ triển khai huấn luyện, mò mẫm kinh nghiệm, không ngừng đề cao kỹ thuật xạ kích, để sau này chấp hành nhiệm vụ bí mật đánh hạ cơ sở kiên cố.
Đường xá của địa khu Mỹ Ni Tư đều trải qua xây dựng lại, trông hết sức bằng phẳng rộng rãi, cho nên xe ngựa của Dương Túc Phong đi cũng vô cùng ổn định, thậm chí ngay cả nước trong cốc nước mà Khắc Lệ Tô Na đặt trên bàn trà cũng không hề sánh ra. Khắc Lệ Tô Na đang chuyên tâm nghiên cứu (chiến tranh luận) và (hải quyền luận) , đối với cảnh sắc bên ngoài không rảnh để xem, bộ dạng nghiêm túc tỉ mỉ trầm tư học tập làm Dương Túc Phong tin rằng, khi ở kinh đô Ni Lạc Thần, nàng tuyệt đối là phần tử hiếu học siêng năng đọc sách.
Tô Phỉ Mã Vận đột nhiên dùng ngón tay gõ gõ xe ngựa, sau đó vén rèm xe lên, sắc mặt có chút cổ quái.
Dương Túc Phong cảm thấy xe ngựa chậm rãi dừng lại, hơn nữa chiến sĩ cảnh vệ xung quanh cũng ai nấy vào vị trị, tựa hồ gặp phải tình huống, nhưng bốn phía yên ắng, tình hình gì cũng không có. Dương Túc Phong thò đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy mấy chiến sĩ cảnh vệ cầm súng ngắang tìm kiếm mục tiêu, mấy quan quân của đội cảnh vệ cũng đều đang cảnh giác dùng kính viễn vọng quan sát tình thế bốn phía, những khẩu súng ngắm của bộ đội cảnh vệ này đều là do hắn ở trong quân xưởng ở cảng Bà Châu thuận tay dắt dê mang đi, không ngờ nhanh như vậy đã dùng tới rồi.
Bất quá thích khách đâu? Sao không nhìn thấy bóng dáng thích khách?
Ánh mắt hồ nghi của Dương Túc Phong nhìn Tô Phỉ Mã Vận.
Tô Phỉ Mã Vận ấp a ấp ung nói: “Có một con mèo kỳ quái..”
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên nói: “Mèo?”
Tô Phỉ Mã Vận gật đầu nói: “Một còn mèo Ba Tư kỳ quái toàn thân trắng muốt, xuất hiện trước mặt chúng tôi mấy lần rồi, chúng tôi cảm thấy rất không bình thường, cho nên quyết tâm dừng xem tới cùng, bất quá tạm thời không phát hiện ra tình huống khác thường…”
Dương Túc Phong hiếu kỳ lẩm bẩm: “Mèo Ba Tư…”
Y đột nhiên trong lòng rung lên, nhớ ra chủ nhân của nó, thiếu nữ quyến rũ từng lười biếng dựa vào ghế xô-pha tới từ địa khu Âm Nguyệt hoàng triều xa xôi, con mèo Ba Tư thuần một màu trắng kia từng tự do dày xéo trên bộ ngực mỹ lệ của nàng, vì thế thản nhiên nhún vai nói: “Đây là có người muốn gặp ta, nàng để cô ấy tới đi.”
Tô Phỉ Mã Vận nhíu mày, cẩn thận nói: “Cô ta là người thế nào? Vì sao lại xuất hiện ở đây? Cô ta là bằng hữu hay là kẻ địch?”
Dương Túc Phong bình thản đáp: “Không thể nói là bằng hữu cũng không thể coi là kẻ địch, coi như là cố nhân đi, nàng ra ngoài gọi tên Cung Tử Yên, nói ta muốn gặp cô ấy. Khi cô ấy tới, mọi người có thể dựa theo trình tự kiểm tra, ta nghĩ cô ấy sẽ phối hợp nếu như cô ấy có chuyện muốn tìm ta. Bất quá ta thực sự không biết có thể giúp gì được cho cô ấy. Nghi Hoa cung của họ rất là lợi hại mà!”
Tô Phỉ Mã Vận bán tín bán nghi rời đi, quả nhiên gọi hai tiếng Cung Tử Yên, theo bước nhảy của con mèo Ba Tư trắng tuyền kia, một thiếu nữ mặc váy liền màu tím nhạt không một tiếng động xuất hiện ngoại vi bộ đội cảnh vệ, mang theo vẻ lãnh mạc nhìn về hướng xe ngựa, mặc dù nàng không mang theo bất kỳ vũ khí gì, hơn nữa nhìn qua duyên dáng yêu kiều, mong manh yếu đuối, nhưng lúc nàng xuất hiện quá cổ quái, khiến các chiến sĩ của bội đội cảnh vệ đều không dám có chút buông lỏng nào, ít nhất có hai mươi họng súng nhắm chuẩn vào nàng, ngược lại con mèo Ba Tư kia cứ quay quanh thân thể nàng, cái đuôi cứ xua qua xua lại không ngừng làm nũng.
Dương Túc Phong nhận ra nàng chính là người kế thừa tương lai của Nghi Hoa cung đã từng cho mình ăn không ít đau khổ, trong lòng không khỏi cảm xúc ngổn ngang, lặng lẽ nói: “Mời cô ta tới đi.”
Tô Phỉ Mã Vận vẫy vẫy tay, mời Cung Tử Yên tới, đưa nàng tới bên xe ngựa, quả nhiên nghiêm túc kiểm tra thân thể trên dưới của nàng, ngay cả địa phương riêng tư bí mật nhất của nữ nhân cũng không bỏ qua, lúc này mới để nàng tiếp cận Dương Túc Phong. Trong quá trình này, Cung Tử Yên luôn hết sức phối hợp, ngược lại làm cho Tô Phỉ Thái Vi không tiện xâm phạm nàng quá đáng, có thể thấy rõ, nàng đích xác có chuyện gấp tới tìm Dương Túc Phong.
Khi Cung Tử Yên tiếp thụ kiểm tra, con mèo Ba Tư kia dưới con mắt của đông đảo chiến sĩ cảnh vệ, nhảy nhót tung tăng, nhảy tới bên người Dương Túc Phong, trước mặt Dương Túc Phong đứng thẳng nửa người, liên tục nhảy lên, thân thiết giống như là nhìn thấy người quen vậy, muốn nhảy lên người Dương Túc Phong, nhưng lại không dám, chỉ vòng vòng quanh quẩn bên chân Dương Túc Phong. Thật kéo Khắc Lệ Tô Na ở bên rất ghét mèo, dùng động tác đuổi nó đi mấy lượt, nó cũng không tránh đi, ngược lại dùng ánh mắt thù địch nhìn Khắc Lệ Tô Na.
Chính lúc Khắc Lệ Tô Na muốn nổi giận một cước đã văng con mèo Ba Tư đi, Tô Phỉ Mã Vận đã đưa Cung Tử Yên tới trước mặt Dương Túc Phong.
Đã một thời gian không gặp, khuôn mặt tú lệ cảu Cung Tử Yên rõ ràng gầy đi, nhưng vẫn xinh đẹp thanh tú, hai mi hất cao, gò má non mềm, sống mũi thiên nga, môi đào hé ra, răng trắng đều lộ, trong ôi mắt lóng lánh nước mơ màng hàm chứa vẻ như thẹn thùng như khiêu khích, phối hợp với vẻ thuần khiết ưu nhã, gợi cảm quyến rũ. Mái tóc dài như thác nước càng làm tôn lên bầu ngực tròn căng của nàng, áo ngực buộc chặt cũng che không nổi bầu ngực vươn lên. Bất quá thần sắc của nàng có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt, tựa hồ gần đây xảy ta chuyện gì, làm nàng không thể nào che dấu sự tiều tụy của mình.
Thần tình của Cung Tử Yên làm Dương Túc Phong có chút lòng hươu dạ vựon, y dù sao cũng đã từng thấy nàng lõa thể, lúc này không tránh khỏi có chút suy nghĩ bậy nghĩ bạ, bất giác nhớ tới cảnh động lòng trong gian vệ sinh của phòng trọ tửu điếm, mà Cung Tử Yên hiển nhiên không thể khống chế nghĩ tới chuyện gì dó. Sắc mặt có chút nhợt nhạt che lên một lớp ửng hồng, càng thêm diễm lệ không gì sánh kịp.
“Cung đại tiểu thư quang lâm hàn xá, không biết lại có chuyện gì làm đây?” Dương Túc Phong nỗ lực thu lại lòng hươu hạ vượn, lắng lại tâm tình, khẽ mỉm cười nói. Bất quá vì cẩn thận, y cách Cung Tử Yên một khoảng cách an toàn, hơn nữa đám Tiết Tư Khỉ, Đan Nhã Huyến liền đứng ở giữa mình và Cung Tử Yên, thần tình nghiêm túc, giống như hổ đói nhìn mồi, đề phòng Cung Tử Yên thình lình động thủ, cho dù không có vũ khí ở tay, võ công của Cung Tử Yên cũng không phải là chuyện Dương Túc Phong có thể kháng cự.
“Ta tới cùng ngươi làm chút giao dịch.” Cung Tử Yên đích xác trông có chút tiều tụy, đầu hơi cúi xuống, tóc xõa bên vai, che nửa khuôn mặt của nàng, hơn nữa giọng nói cũng có chút khàn, nhìn từ bề ngoài, nhãn thần của nàng có chút u ám, hơi thở cũng có chút yếu ớt, hai tay buông tự nhiên, tựa hồ đích xác không có địch ý.
Dương Túc Phong hiếu kỳ, chẳng lẽ lần trước Cung Tử Yên bị thương còn chưa khỏe? Bình thản hỏi: “Giao dịch gì?”
Thân thể Cung Tử Yên dường như có chút thiếu linh hoạt, dáng đứng thẳng thủy chung không có chút biến hóa nào, giọng nói vẫn không có chút tình cảm sắc thái gì, ngược lại có chút tẻ ngắt: “Ta muốn mua ba ngàn sáu trăm khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ các mươi sản xuất mới nhất, còn có đạn trang bị, nếu như súng máy các ngươi cũng có thể bán thì càng tốt.”
Dương Túc Phong mày hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Cô muốn số vũ khí này sao?”
Cung Tử Yên mặt không chút biểu tình lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không cần, nhưng có người cần.”
Dương Túc Phong lắc đầu: “Xin lỗi, chúng ta không buôn bán vũ khí đạn dược.”
Thần tình của Chung Tử Yên cuối cùng cũng có một chút biến hóa, đầu từ từ ngẩng lên, khóe miệng đỏ tươi tựa hồ thoáng lộ ra một tia cười lạnh trào phúng, bất quá rất nhanh biến mất, khôi phục lại vẻ hờ hững, lạnh nhạt nói: “Các ngươi không buôn bán vũ khí đạn dược? Như vậy súng rãnh xoắn hiện giờ đế quốc Đường Xuyên sử dụng là nơi nào sản xuât? Chúng ta có thể trả cho ngươi gấp mười lần, còn có một số bù đắp khác, đảm bảo ngươi tuyệt đối hưởng lợi to, ngoài ra ta là do Đàn Mạn Ái giới thiệu tới, ngươi không tin ta, cũng có thể tin cô ấy.”
Dương Túc Phong lại nhíu mày, chậm rãi nói: “Đàn Mạn Ái bảo cô tới?”
Cung Tử Yên cười lạnh lùng, từ trong áo váy móc ra một phong thư, đưa cho Dương Túc Phong, trong lúc vô tình, chiếc váy màu tím nhạt của nàng rõ ràng nổi bật lên bầu ngực cao ngất, theo hơi thở của nàng khe khẽ nhấp nhô, làm Dương Túc Phong lại lần nữa nghĩ này nghĩ nọ, y tự biết nổi khổ của mình, từ sau khi U Nhược Tử La của Hương Tuyết Hải cho minh ăn cái thánh linh đan quỷ quái gì đó, sức khống chế của bản thân ở phương diện nam nữ khá yếu ớt, nhất là y đã nhìn qua thân thể trần truồng của Cung Tử Yên, hiện giờ đang từng cảnh hiện lên trước mắt, nếu như hôm đó mình hơi kiên quyết một chút mà nói, Cung Tử Yên hiện giờ đã là nữ nhân của mình rồi. Nhưng đáng tiếc, cơ hội như vậy đã qua, sau này có thể cũng không còn nữa.
Cũng như vậy, Cung Tử Yên tựa hồ cũng cảm thấy lòng mình có chút bất thường, trên trán thấp thoáng rịn ra mồ hôi.
Dương Túc Phong cố gắng khống chế tâm tình, mở thư ra xem, quả nhiên là Đàn Mạn Ái tự viết, ý tứ trên đó là Cung Tử Yên đích xác có khó khăn, hi vọng có được sự giúp đỡ của hắn, đồng thời nàng đảm báo, chỗ vũ khí này tuyệt đối sẽ không dùng để đối phó với quân Lam Vũ, cũng sẽ không rơi vào trong tay kẻ địch của quân Lam Vũ. Cung Tử Yên cần chỗ vũ khí này chính là để xử lý chuyện nội bộ của Âm Nguyệt hoàng triều. Nhưng ở trong thư Đàn Mạn Ái nói rất rõ ràng, quyền quyết định cuối cùng vẫn trong tay Dương Túc Phong, nàng sẽ không vì chuyện này gánh chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
“Quả là nữ nhân giảo hoạt.” Khắc Lệ Tô Na tất nhiên cũng nhìn thấy bức thư, lạnh lùng nói.
Cung Tử Yên không hề lên tiếng, bất quá nhìn sắc mặt của nàng tựa hồ ấn tượng đối với Khắc Lệ Tô Na không tốt, thái độ của con mèo Ba Tư trắng tuyền kia đối với Khắc Lệ Tô Na rất không thân thiện, Cung Tử Yên hiển nhiên cũng thế, thậm chí nàng còn mang theo chút ánh mắt bề trên nhìn Khắc Lệ Tô Na, làm Khắc Lệ Tô Na cảm thấy áp lực bội phần. Mặc dù Khắc Lệ Tô Na đối với dung mạo của mình rất tự tin, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, ở mặt khí chất khoảng cách mình và Cung Tử Yên có chút chênh lệch, đó thuần túy chỉ có thể hiểu không thể diễn tả bằng lời.
Dương Túc Phong thu bức thư lại, không vội nói gì, mà cúi đầu suy nghĩ một lúc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta đích xác rất hiếu kỳ, Âm Nguyệt hoàng triều xảy ra chuyện gì? Nghi Hoa cung các cô không phải có võ công phi thường lợi hại sao? Vì sao cần vũ khí của chúng ta giải quyết sự việc?”
Cung Tử Yên lạnh lùng nhìn y một cái, nói: “Ngươi còn nhớ chuyện lần trước Đàn Mạn Ái tìm ngươi bảo tiêu hay không?”
Dương Túc Phong gật đầu: “Ta nhớ.”
Cung Tử Yên khẽ hít một hơi, lạnh lùng nói: “Người tìm ngươi bảo tiêu tên là An Lạp Lệ Lôi, chính là người kế thừa của Âm Nguyệt hoàng triều, võ công của ả còn cao hơn chúng ta, thậm chí còn biết sử dụng vu thuật. Chúng ta bị chút thiệt hại, cho nên muốn nhờ vào vũ khí của quân Lam Vũ các ngươi giúp đỡ, dù sao ngươi đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi, ta tiếp tục đi tìm người khác, rồi sẽ có phương pháp đánh bại ả.”
Khi nói tới câu cuối cùng, Cung Tử Yên đã rõ ràng có chút vẻ khinh miệt và mất kiên nhẫn, nhưng đây không phải là bản tính của nàng, mà xuất phát từ bất đắc dĩ. Nàng thực sự không dám ở lại trước mặt Dương Túc Phong, đây chẳng phải vì cái mặt Dương Túc Phong khó ưa, mà hoàn toàn lại ngược lại, từ sau ngày đó trần truồng thân thể bị y nhìn thấy, nàng đột nhiên phát hiện, mình không ngờ đã không thể quên được đối phương, cho dù xa tận Âm Nguyệt hoàng triều rối ren loạn lạc, mỗi lần nửa đêm nằm mơ, vẫn thường nhìn thấy bóng dáng của Dương Túc Phong.
Nàng là cô gái trưởng thành, nàng biết rất rõ chuyện này nghĩa là sao, nàng không muốn tin vào sự thật này, nhưng trong nội tâm của mình lại không thể lừa gạt bản thân, nàng biết rõ rằng trái tìm của mình đã quấn quanh trên người nam nhân kia, không còn có thể tách rời nữa. Cũng có lẽ trong mắt người khác, đây là chuyện hoang đường không thể tin được, không một ai có thể tin người kế thừa của Âm Nguyệt hoàng triều và quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ có thể liên hệ với nhau. Đồng thời nàng biết rõ mình và y ở cùng nhau là khó khăn và nguy hiểm nhường nào, chỉ đành lựa chọn tránh đi, lựa chọn thật mau biến mất trước mặt y.
Nhưng mà, bề ngoài Cung Tử Yên tỏ ra vẻ khinh miệt và mất kiên nhẫn thành công lừa được Dương Túc Phong, làm y cảm thấy có chút khó chịu.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Ta nghĩ, Âm Nguyệt hoàng triều các cô có thể là không phải đơn giản là xảy ra chút vấn đề nhỏ, mà là vấn đề giữa Âm Nguyệt hoàng triều và Nghi Hoa cung đã tới lúc phải giải quyết toàn bộ rồi ? Rốt cuộc là Nghi Hoa cung mới là chủ nhân mảnh đất đó, hay là hoàng thất của Âm Nguyệt hoàng triều cổ xưa mới là chủ nhân của mảnh đất đó?”
Thân thể Cung Tử Yên tức thì khẽ run lên, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ vô cùng, nghiêm giọng nói: “Ngươi nói bậy gì đó?”
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, không lên tiếng nữa, y biểt mình đã nắm trúng chỗ yếu của đối phương. Tình báo của Phượng Phi Phi nói rõ, ở địa khu Âm Nguyệt hoàng triều, trước nay kẻ thống trị luôn là hoàng thất cổ xưa, nhưng sự quật khởi của Nghi Hoa cung, làm suy yếu cực lớn sức mạnh của hoàng thất, thậm chí tới mấy chục năm gần đây có xu thế thay đổi. Địa khu Âm Nguyệt hoàng triều có bốn bộ phận tạo thành, ba cái đã khống chế ở trong tay Nghi Hoa cung, chỉ có một cái tiếp tục trung thành với hoàng thất cổ xưa, hiện giờ từ phản ứng của Cung Tử Yên mà xét, khẳng định là tình thế phát sinh biến hóa cực lớn, có khả năng Nghi Hoa cung đã ở thế hạ phong.
Cung Tử Yên không dám đối diện với ánh mắt của Dương Túc Phong, cũng không muốn ở trước mặt y lộ ra một mặt hung thần ác sát, giọng nói rất nhanh lại thấp xuống, chậm rãi nói: “Cho dù chúng ta không có vũ khí của các ngươi giúp, Nghi Hoa cung chúng ta cũng có thể khống chế Âm Nguyệt hoàng triều như thường, An Lạp Lệ Lôi chỉ có một mình, căn bản không phải là đối thủ của Nghi Hoa cung chúng ta….”
Dương Túc Phong lạnh lùng cắt đứt lời nàng, không chút khách khí nói: “Cô tự mâu thuẫn rồi.”
Cung Tử Yên thần tình phức tạp, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, trên mặt tựa hồ cũng càng ngày càng nóng, thầm nghĩ phải giải quyết vấn đề thật nhanh gọn, cũng không chút khách khí nói: “Dương Túc Phong, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”
Dương Túc Phong chăm chú nhìn nàng, tựa hồ nhìn ra điều gì, chậm rãi nói: “Ta có thể đồng ý với cô, cung cấp vũ khí cô cần, giá cả thì dựa theo giá thị trường, ta cũng không thu hơn, nhưng cô cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”
Cung Tử Yên mắt sáng lên, vội vàng nói: “Chuyện gì?”
Dương Túc Phong nói đầy thâm ý: “Cô phải ở lại bên người ta một năm, thay ta đối phó Phương Phỉ Thanh Sương, một năm sau, cô liền được tự do.”
Thân thể Cung Tử Yên lại khẽ run lên, trầm mặc không nói, đầu cúi ngày một thấp, qua một lúc rất lâu, mới dùng âm thành cực nhỏ có chút run run nói: “Ta bị An Lạp Lệ Lôi đả thương rồi, hiện giờ còn chưa thuyên giảm, ta không biết ta hiện giờ còn có thể đánh được Phương Phỉ Thanh Sương hay không… ngay cả U Nhược La của Hương Tuyết hải cũng không thể làm thương hại ả, ta không thể đảm bảo… bất quá nếu như ta đánh không lại ả, ta bù tính mạng của mình cho ngươi là được.”
Dương Túc Phong nhìn nàng thật sâu, không đổi sắc mặt nói: “Cô chỉ cần tận lực là được.”
Trên mặt Cung Tử Yên rõ ràng ửng lên ánh hồng, hồi lâu không tan, cắn răng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi! Bất quá, ta chỉ phụ trách an toàn của người, bất kỳ việc gì khác, ngươi cũng đừng tìm ta! Cứ vậy đi, ngươi cho ta công hàm, ta lấy vũ khí sẽ lập tức đem đi gửi.”
Dương Túc Phong gật đầu, lấy giấy bút ra viết công hàm, ký tên đóng dấu, Cung Tử Yên vội vàng nhận lấy, ánh mắt không ngờ lại không dám tiếp xúc với Dương Túc Phong, cám ơn cũng chẳng có, vội vã xoay người đi.
Khắc Lệ Tô Na khinh thường nói: “Một ả An Lạp Lệ Lôi lại có thể dọa cô ta thành bộ dạng này, thiếp thực nghi ngờ võ công cô ta cao thế nào, trước chàng còn nói võ công cô ta cao làm sao lợi hại thế nào, còn cả Tiêu Tử Phong nữa, thiếp thấy tám chín phần là lừa người.”
Song Dương Túc Phong lại như chẳng nghe thấy, chỉ chắm chú nhìn phương hướng Cung Tử Yên biến mất lặng lẽ ngây ra, tới tận khi Khắc Lệ Tô Na gọi y mấy lần y mới tỉnh ra, chỉ thấy trong lòng có loại dục vọng gì đó lặng lẽ trào ra, nhìn ánh mắt Khắc Lệ Tô Na cũng có chút không đúng, hai người trở lại trên xe, Dương Túc Phong càng thấy dục hỏa trong lòng khó nhịn, cũng không hiểu vì sao sự xuất hiện của Cung Tử Yên lại cường liệt kích thích dục vọng của mình như thế.
Khắc Lệ Tô Na nhìn mắt biết lòng đã hiểu ngay là chuyện gì, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương lại có chút chờ mong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng cứ như muốn chảy nước ra. Trên chuyến đi này, buổi tối hầu hạ Dương Túc Phong là đám nữ tử Tô Phỉ Mã Vận, Đan Nhã Huyến, Tiết Tử Khỉ. Khắc Lệ Tô Na mặc dù ngủ ở sát vách, mỗi đêm đều lắng nghe tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ nam nữ ân ái, nhưng thủy chung giữ mình như ngọc, không phải là nàng không muốn, cũng không phải là nàng không bằng lòng. Sự thực nàng sớm đã mở rộng tất cả các phòng tuyến trước mặt y, đợi y tiến vào, nhưng Dương Túc Phong luôn cẩn thận khống chế bản thân, không đem nàng đặt xuống, cho dù có nhu cầu, cũng tìm đám nữ tử Tô Phỉ Mã Vận thỏa mãn, làm nàng tuy có ý hiến thân, lại không có cơ hội hiến thân.
Khắc Lệ Tô Na hạ quyết tâm muốn đem mình hiến cho am nhân trước mặt, mình một ngày không có cùng Dương Túc Phong gần gũi da thịt, mình chưa thể tính là hạch tâm của quân Lam Vũ, không thể nào có được sự tín nhiệm hoàn toàn của Dương Túc Phong. Nhưng dù sao nàng là thiếu nữ không có kinh nghiệm, tuy hạ quyết tâm, nhưng không thể tới bước hành động thực tế, thậm chí nàng cảm thấy mình có chút hèn mạt, chính đang do dự đột nhiên cảm thấy thân trên chặt lại, hóa ra là Dương Túc Phong đưa tay ôm lấy nàng, hai tay đang đè lên bộ ngực đầy đặn.
Khắc Lệ Tô Na đột nhiên cảm thấy bị Dương Túc Phong dùng sức ôm lấy, khe khẽ mở mắt ra nhìn , vừa vặn nhìn thấy trên mặt Dương Túc Phong đầy vẻ say mê, ánh mắt lại có dục vọng như dã thú. Khắc Lệ Tô Na thông minh ranh mãnh chớp mắt hiểu được tâm tư của Dương Túc Phong, cũng vui lòng thuận nước đẩy thuyền, ỡm à ỡm ờ phục vào lòng Dương Túc Phong, để y mặc sức dày vò, Khắc Lệ Tô Na tâm ý đã quyết, nhưng cũng không khỏi mặt thẹn đỏ bừng, nàng vốn là một thiếu nữ khá diễm lệ, lúc này mặt đầy thẹn thùng, càng thêm kiều diễm.
Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy một mùi thơm xộc vào mũi, không khỏi tâm thần rung động, dục hỏa càng thích, lúc mơ mơ màng màng cảm thấy người trong lòng tựa hồ không phải là Cung Tử Yên, muốn rút tay rời đi, nhưng lại có chút không nỡ, bất tri bất giác lại ôm Khắc Lệ Tô Na càng thêm chặt, hai tay cũng không thành thật xậm nhập vào dưới y phục của nàng, vuốt vẻ da thịt non mềm. Khắc Lệ Tô Na thừa cơ chậm rãi xoay người, chính diện dán sát vào Dương Túc Phong, hai tay còn ôm lấy eo hông Dương Túc Phong, để song phong săn chắc của mình dán sát vào lồng ngực Dương Túc Phong, chậm rãi ngẩng đầu, khẽ khép mắt lại, môi đào hé ra nhìn Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong đang ngây ngất đột nhiên nhận ra sự khác thường của Khắc Lệ Tô Na, còn cho rằng nàng phát giác mình thất thố mà muốn giãy ra, trong lòng cũng trách mình không nên ham mê nữ sắc, phải khống chế nhiều hơn, nhưng lập tức lại nhận thấy Khắc Lệ Tô Na cũng đang ôm mình, trên ngực mình có hai thứ gì đó đầy đàn hồi dụi vào, tiểu phúc và đùi cũng có nhục thể mềm mại đang khe khẽ cọ sát, làm mình cảm thấy khoan khoái vô cùng, không muốn tách ra nữa.
Dương Túc Phong mê đắm cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùa của Khắc Lệ Tô Na ngẩng lên, mi liễu nhướng cao, mắt hạnh khép hờ, cánh môi ướt mọng, gò má ửng hồng, làm Dương Túc Phong nhìn mà vừa yêu vừa thương, không kìm được đầu cúi xuống, hướng cánh môi anh đào ấn tới! Đôi môi Khắc Lệ Tô Na chỉ cảm thấy bị ép vào, lại phảng phất có một thứ gì đó ướt át linh hoạt tiến vào, một cảm giác ngứa ngáy sướng khoái trào lên trong lòng, Khắc Lệ Tô Na không kìm được ưỡn mình, để cánh môi càng dán chặt hơn,
Tay Dương Túc Phong đồng thời thò vào dưới y phục của Khắc Lệ Tô Na, vuốt ve nhũ phong cao ngất, loại cảm giác đầy đặc săn chắc đó có chút giống với Tô Phỉ Mã Vặn hoặc là Tô Phỉ Mã Vĩ, cũng nảy nở, cũng đầy tính đàn hồi, làm y không rời được tay, vừa chà vừa nắn. Khắc Lệ Tô Na đau tới không kìm được cầu xin, nhưng lại làm Dương Túc Phong hưng phấn bội phần.
Sau một phen hôn hít thỏa thuê, Dương Túc Phong đẩy Khắc Lệ Tô Nã ngã trên tấm thảm lông cừu dày của xe ngựa, nhưng thấy Khắc Lệ Tô Na hai mắt mơ màng, đang khẩn trương mà chờ đợi nhìn mình hưởng dụng, Dương Túc Phong chậm rãi cỡi y phục của Khắc Lệ Tô Na. Khắc Lệ Tô Na giả bộ chối từ vặn vẹo thân thể để Dương Túc Phong thuận lợi cởi y phục của nàng, từ cánh môi anh đào phát ra tiếng lí nhí.
Khoảng khắc sau, y phục tuột hết, trước mắt là nhục thể như ngọc của Khắc Lệ Tô Na, nhũ phong trắng muốt đầy đặn nổi bật khe sâu mỹ lệ, nhũ phong căng chặt mê người vươn cao, đính lên một nhũ đầu giống như quả anh đào chín mọng, Khắc Lệ Tô Na tiểu phúc phẳng lỳ, cặp mông tròn lẳn, giữa nơi hai cặp đùi trắng nõn đầy đặn giao nhau, chính là một dải màu đen thần bí, u tĩnh sâu lắng, lặng lẽ đợi y tới khai phá.
Dương Túc Phong tham lam nhìn làn da trắng như tuyết, ánh màu phớt hồng, thân thể đầy đặn trắng nõn mang đường cong mỹ diệu, y cảm thấy nhục thể của Khắc Lệ Tô Na cân xứng như tượng khắc, một chút tỳ vết cũng không có, loại cảm giác non mịn đó không thể nào dùng ngôn ngữ diễn tả. Dương Túc Phong cưỡi trên người Khắc Lệ Tô Na, không kìm được đưa tay đặt lên nhũ phong nảy nở của Khắc Lệ Tô Na ôn nhu vuốt ve. Khi tay Dương Túc Phong chạm vào nhũ phong Khắc Lệ Tô Na, cơ thể nàng khe khẽ run rẩy, nhắm mắt lại hưởng thụ lần ôn nhu hiếm có đầu đời trong mong đợi này.
Bàn tay nóng bỏng của Dương Túc Phong truyền lại cảm giác ôn nhu, cảm giác này này từ nhũ phong của Khắc Lệ Tô Na từ từ lan ra cả người, làm toàn thân nàng sinh ra cảm giác thoải mái. Dương Túc Phong cúi đầu xuống mút lấy nhũ đầu như quả anh đào của Khắc Lệ Tô Na, một bên kia thì dùng ngón tay kẹp lấy nhũ đầu vì bị kích thích mà nhô lên, cả bàn tay đè lên nhũ phong nảy nở hình bán cầu, trên nhũ phong vân vê xoay tròn, bị sự kích thích này Khắc Lệ Tô Na thấy đầu óc tê đi, không kìm được bắt đầu rên rỉ, ý thức cũng dần mơ hồ.
Xe ngựa chiều lòng ngừng tiến lên, lặng lẽ dừng lại, để chủ nhân của nó có thể hưởng thụ trọn vẹn lễ vật vương quốc An Lai tặng cho quân Lam Vũ.
Cũng không biết bao lâu, Khắc Lệ Tô Na cảm thấy hai chân mình bị nhẹ nhàng tách ra, địa phương mềm mại nhất bí mật nhất của nữ nhân hoàn toàn bại lộ tước mặt nam nhân, để đối phương tỉ mỉ thưởng thức và nhấm nháp, không lâu sau, nam nhân lại thở hảo hển trầm thấp, mang theo ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng thô bạo thâm nhập vào chốn sâu trong cơ thể nàng, nàng tức thì không kìm được rên lên, đồng thời ôm chặt Dương Túc Phong, loại đau đớn xé rách đó làm nàng có ý nghĩ muốn vào địa ngục, nhưng nàng biết đây là cái giá mình phải trả, cho nên mặc dù đau không sao tả siết, nhưng thủy chung không chảy nước mắt, chỉ không ngừng rên rỉ và thở dốc, để giảm bớt thống khổ nam nhân mang tới cho mình.
Dương Túc Phong thấy Khắc Lệ Tô Na mặc dù cực lực chịu đựng, nhưng hiển nhiên khá là thống khổ, cũng biết Khắc Lệ Tô Na là xử nữ lần đầu, hắn không dám lỗ mãng tiếp tục điên cuồng, đợi tới khi Khắc Lệ Tô Na dần dần thích ứng, mới từ từ bắt đầu tìm kiếm khoái cảm của mình, y hăm hở cưỡi trên người nàng, tung hoành trong thân thể nàng, tìm kiếm khoái cảm không thể nào dùng ngôn ngữ biểu đạt giữa nam nữ.
Tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân xuyên qua khoang xe, khuếch tan bốn phía.
Những chiến sĩ cảnh vệ của quân Lam Vũ sớm đã lặng lẽ tách xa xẹ ngựa, bên xe ngựa chỉ có Tô Phỉ Mã Vận, Đan Nhã Huyến, Tiết Tư Khỉ ba nữ nhân, còn có một số nữ cảnh vệ tỉ mỉ chọn ra, ba người các nàng đương nhiên hỉểu rõ trong xe xảy ra chuyện gì, cũng biết mình lại có thêm một tỷ muội chia sẻ sự tồn tại của Dương Túc Phong, trong lòng nhất thời cũng không biết vui hay buồn, đều chỉ đứng ngây ra đó, nhưng những nữ cảnh vệ kia còn là hoàng hoa khuê nữ giữ mình như ngọc, đối với chuyện nam nữ chỉ hiểu lờ mờ, mỗi người đều cúi đầu xuống, gò má đỏ bừng bừng, tim cũng đập ngày một nhanh.
Đôi nam nữ cuồng nhiệt ở trong xe điên đảo loan phượng, sớm đã quên đi thế giới bên ngoài, cũng không biết bao lâu, Dương Túc Phong đột nhiên phát ra tiếng kêu dài thỏa mãn, sau đó đính chặt vào nơi sâu nhất trong thân thể Khắc Lệ Tô Na đang nhũn ra như bún, ầm ầm bùng phát, lưu lại bên trong vết tích vĩnh viễn không thể xóa đi, Khắc Lệ Tô Na phát ra tiếng rên thật dài, hai cánh tay từ trên thân thể mạnh mẽ của Dương Túc Phong trượt xuống, sau đó im hơi lặng tiếng.
Tô Phỉ Mã Vận có chút không yên lòng, lớn gan lặng lẽ vén rèm xe lên, chỉ thấy trong xe ngựa, hai cỗ thân thể trắng muốt một trên một dưới cứng đờ như bức tượng, nhìn qua rất giống trẻ sinh đôi dính với nhau. Dương Túc Phong còn có thể dùng mắt chào hỏi nàng, Khắc Lệ Tô Na lại phảng phất như đã hư thoát, bọn họ đang thở khe khẽ, đợi cao trào kích thích từ từ lui đi, từ từ lui đi..
Viên Ánh Lạc từ đằng xa chạy chậm tới, trong tay cầm một xấp tư liệu tình báo khẩn cấp, Tô Phỉ Mã Vận đánh mắt cho nàng, Viên Ánh Lạc đem tư liệu tình báo nhét vào trong tay Tô Phỉ Mã Vận, đỏ mặt nói: “Mau chóng giao cho y!” Sau đó chạy đi.
Tô Phỉ Mã Vận đợi một lúc lâu, trong xe ngựa vẫn không có động tĩnh, vì thế hiếu kỳ lật tư liệu trên tay, kết quả ở trên cùng chính là một tờ (đế quốc nhật báo) dày, trang nhất của tờ báo chính là hàng chữ lớn màu đen “Biển San Hô: hải quân Lam Vũ đại thắng hải quân nước Mã Toa!” Sắc mặt nàng tức thì hơi trầm xuống, tiếp tục lật qua nội dụng bên trong, rõ ràng đều là tin tức hạm đội Phất Lai Triệt của hải quân Lam Vũ ở hải vực biển San Hô tiêu diệt hạm đội Phi Dương hải quân nước Mã Toa, chứa đầy sáu trang.
Đan Nhã Huyến từ bên cạnh liếc thấy, sắc mặt cũng hơi biến đổi, cho dù là nàng, cũng có thể mẫn cảm ý thức được, bão táp tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.