Chương 311: Cứ điểm Lạp Lạp (Thượng)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Cứ điểm Lạc Lạp, Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Ánh ban mai chầm chậm xuyên qua tầng mây, đem vầng hào quang màu hoàng kim chiếu lên đống đổ nát của cứ điểm Lạc Lạp, làm mặt đất tắm trong ánh mặt trời tràn đấy sức sống. Cỏ dại trong ánh mặt trời buổi sớm thích ý dưỗi thẳng thân thể của mình, dưới ánh mặt trời một loài hoa dại không biết tên thì đang tham lam hấp thụ không khí và hơi nước, để mình mọc lên càng cao lớn càng khỏe mạnh hơn, có thể càng nhìn thấy xa hơn, thời gian ở lại thế giới này càng dài hơn.
Thế nhưng, khói đen lượn lờ bốc lên trong ánh sáng tỏ ra hết sức đột ngột, chẳng hợp chút nào, trên mặt đất đâu đâu cũng toàn là đá và ngói vụn, còn cả đống hỗn độn vũ khí và khôi giáp nứt vỡ. Những cố thi thể không nguyên vẹn thi thoảng vùi dưới đá vụn gạch nát, bốc ra mùi thối khói ngửi, rất nhiều ruồi nhặng vây quanh cỗ thi thể thổi rữa đang kêu o o loạn lên. Cây cối sinh trưởng giữa hoa dại và cỏ dại đều bị khói đen đậm đặc hun cho cháy đen xì xì, đại bộ phận đều không hề có lá, có cây thậm chí chỉ còn lại một nửa cái thân gỗ trơ trụi, nửa thân trên sớm đã bị đạn pháo không biết là bắn văng tới tận đâu rồi.
Trải qua nửa tháng trời phá hủy và dày vò, cứ điểm Lạc Lạp đã hoàn toàn mất đi khí thể ngạo nghễ uy nghiêm cao lớn ngày xưa rồi, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương còn đang bốc cháy. Bức tường thành vốn cao lớn, đã cơ bản bị phá hủy, còn thỉnh thoảng còn lại nửa đoạn may mắn nào đó, cũng bị khói súng hỏa pháo thiêu cho đen thùi lùi, ở phía dưới tường thành còn có lửa lớn đang thiêu đốt hừng hực, bốc ra khói đen nồng nặc.
Những cái lô cốt lớn lớn nhỏ nhỏ, bất kể là nhô lên khỏi mặt đất hay là ẩn giấu ở phía dưới, đều đã bị đánh sụp xuống, không còn nhìn ra được bộ dạng ban đầu nữa, chỉ có một cái đường nét tròn tròn và tảng đá nền, phảng phất như còn có thể nói lên nơi đây từng tồn tại một cái lô cốt. Những cái nhô lên khỏi mặt đất thì còn nhận ra được, còn những cái ẩn ở trong lòng đất thì theo cùng những Lỗ Ni chiến sĩ từng chiến đấu bên trong chìm lấp thật sâu dưới đáy bùn đất. Còn về những chiến hào ngoằn ngoèo uốn lượn, hiện giờ đã không còn là chiến hào nữa, mà biến thành cái nơi mả chôn lấp thi thể tốt nhất, nhân viên hậu cận của quân Lam Vũ vì làm sạch chiến trường một cách nhanh nhất, đã đẩy vô số thi thể vào trong chiến hào, sau đó dùng đất vàng lấp lên trên.
Khắc Lệ Tô Na mang găng tay màu trắng, che lấy mũi đi trên cứ điểm Lạc Lạp sau trận kịch chiến, thỉnh thoảng bay tới mùi thối của thi thể thối rữa, làm nàng càm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ. Nhìn thấy từ kính viến vòng và cảm giác ở hiện trường, thực sự tương phản quá lớn, người Lỗ Ni chẳng những thích ngược đãi kẻ địch của bọn chúng, hơn nữa còn thích ngược đãi bản thân. Cuộc chiến đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp tiến hành tới nửa tháng, chiến sĩ Lỗ Ni hi sinh mấy vạn người, nhưng thi thể của bọn chúng không được xử lý thỏa đáng, ngược lại còn chất đống như núi ở hậu phương, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, làm người ta không dám nhìn nhiều. Những nhân viên hậu cần xử lý chiến trường cũng sợ chết khiếp ngọn núi nhỏ trắng nhởn đầm đìa máu này, cho tới khi tăng tiền lên tới ba lần bọn họ mới chấp nhận tiếp tục công tác.
Thảm nhất vẫn là những thương binh bị đạn pháo làm bị thương, bọn chúng bị quan chỉ huy quân đội Lỗ Ni xếp bừa tại một vùng đất trống, không có tiến hành bất kỳ việc chữa trị nào, thậm chí cả nhân viên y tế cũng không có, chỉ có ruồi nhặng bay loạn khắp nơi, có một số thương binh vết thương đã thối nát nghiêm trọng, thậm chỉ mắt cũng đã bị móc ra, nhưng thủy chung vẫn chưa đứt hơi, còn đang phát ra tiếng rên rỉ thoi thóp, làm người ta không dám tới gần.
Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đã quen với cái chết, nhưng lại không quen bị thương, cho nên ban ngành hậu cận của bọn chúng căn bản không đủ năng lực ứng phó với tổn thương quá lớn do chiến dịch bão táp cấp cho bọn chúng, chỉ có thể bị động nhìn thương bệnh binh của mình chịu hết dày vò mà chết. Chiến tranh hiện giờ người Lỗ Ni đối mặt cùng với chiến tranh trước kia bọn chúng phải đối mặt, thực sự là hài chuyện khác nhau, bọn chúng ý thức được, kỹ năng của bọn chúng là không thể thỏa mãn nhu cầu của trường chiến tranh này. Trong hành động bão táp bon chúng chỉ thu hoạch được chỉ có thương vong và thương vong.
Ánh mặt trời buổi sớm có vẻ hết sức thư thái, Khắc Lệ Tô Na vừa đi vừa lơ đễnh quất roi ngựa trong tay, đồng thời nhẹ nhàng duỗi thân thể mình ra. Giống như Phượng Thải Y, nàng mặc cũng là đồng phục thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ, trông xinh đẹp mà mạnh mẽ, bừng bừng anh khí, nhưng nàng không mang quân hàm, bời vì Dương Túc Phong còn chưa chính thức ban quân hàm cho nàng. Nàng tới sư đoàn 101 chỉ huy, tạm thời mang tính chất đại diện, chưa được chính thức bổ nhiệm, bất quá cùng với việc cứ điểm Lạc Lạp bị chiếm đóng, tin rằng lệnh bổ nhiệm chính thức và quân hạm chính thức sẽ tới mau chóng thôi.
Tháp tùng nàng thị sát chiến trường là đoàn trưởng Tang Cách của trung đoàn 111 thuộc sư đoàn 101, hắn chính là người từng trải của sư đoàn 101, sớm đã nhìn quen sự tàn khốc mà đẫm máu của chiến trường, cho nên nhìn thấy thi thể ngổn ngang bị bắn nát đầu, bị bắn chỉ còn lại nửa thân thể, chân tay rải rác, nội tạng xổ tung, đều không có cảm giác gì. Là quân nhân, tự nhiên phải có tâm lý chịu đựng những thứ này. Không phải là hắn coi thường lá gan của Khắc Lệ Tô Na, nhưng hắn cảm thấy nàng còn cần phải được rèn luyện, còn phải luyện thành lãnh khốc vô tình, lòng dạ sắt thép như Lam Sở Yến vậy.
“Mông Đế.” Từ đằng xa Tang Cách đã giơ tay lên gọi.
Trước mặt bọn họ một đán chiến sĩ pháo binh không biêt đang đo đạc cái gì ở trên trận địa. Nhìn quân ham củ bọn họ hình như đều là chiến sĩ mới nhập ngũ, đại khái là đáng tiếp thụ huấn luyện đo đạc mục tiêu sơ bộ. Thượng tá Môn Địch Vưu quan chỉ huy tối cao của pháo binh quân Lam Vũ, đang đứng ở phía sau bọn họ, tràn đầy hi vọng nhìn bọn họ cẩn thận tỉ mỉ tính toán các loại số liệu.
“Ha ha, Đại Tang hả!” Nghe thấy tiếng gọi, Mông Địch Vưu xoay người lại lớn tiếng đáp lại, sau đó chạy tới, đứng nghiêm hành lễ trước mặt Khắc Lệ Tô Na, bất quá con mắt lại nhìn Tang Cách. Pháo binh là quân chủng độc lập, không thuộc về biên chế của sư đoàn 101, chỉ phối hợp tác chiến với sư đoàn 101 mà thôi, cho nên, Mông Địch Vưu thân kinh bách chiến đối với Khắc Lệ Tô Na vừa mới tốt nghiệp quá non trẻ rất khó có thể có được vẻ tôn kính, không lộ ra vẻ khinh thường ở trên mặt, đã coi như là khống chế tình cảm rất tốt rồi.
Khắc Lệ Tô Na gật đầu, coi như đáp lễ, vẻ mặt của Mông Địch Vưu làm nàng hiểu rất rõ, muốn chinh phục đám bộ hạ kiêu dũng này, hoặc là những quân chỉ huy bộ đội phụ thuộc khác, thì phải mang chút bản lĩnh thực sự ra mới được. Nếu không, dù là có Dương Túc Phong chống lưng cho mình, cũng chẳng có ai nể mặt, Tang Cách đã coi như là rất phối hợp rồi, đổi lại Tô Liệt kiệt ngạo bất thuần, ngay cả nhìn thẳng nàng thêm một cái cũng không có.
Trong trận chiến đánh thành rất nhanh sẽ chấn động cả Y Vân đại lục này, tác dụng của pháo binh rõ ràng là mang tính quyết định.
Cứ điểm Lạc Lạp mang danh là cứ điểm số một của đại lục Y Vân, đứng cao ngất trên núi cao non thẳm, xây xựng vỗ số thành lũy và tường thành, kéo dài hơn hai mươi kilomét, tạo thành hình thể hoàn toàn nối tiếp nhau. Tất cả lô cốt và pháo đài gần như toàn bộ đều dùng đá hoa cương nặng hàng tấn xếp thành, mặc dù không có xi măng, nhưng người Lỗ Ni dùng hồ và các chất hỗn hợp khác đem những tảng đá dính chặt lại với nhau. Khi xưa vì xây dựng cứ điểm Lạc Phạp, Lỗ Ni Lợi Á đã xuất động vô số nhân lực và vật lực, gần như lực lượng thanh tráng niên của cả địa khu Lạp Lạc đều bị rút sạch, dùng tới tận sáu năm, mới dựng lên được tòa cứ điểm như tường đồng vách sắt ở trên núi cao non thẳm.
Nhớ lúc vừa mới tới được cứ điểm Lạc Lạp, Khắc Lệ Tô Na từ trong kính viễn vọng nhìn thấy, cả tòa cứ điểm Lạp Lạp trông cứ như một còn hổ đang vùi đầu nằm trong hẻm núi, mở to con mắt hung dữ, dùng tư thái bề trên nhìn chằm chằm kẻ địch ở phía trước, phảng phất như nếu có kẻ nào dám mạo phạm nó, nó sẽ dùng cái răng nhanh đáp trả một cách mãnh liệt nhất.
Thực tế đúng là như vậy, trong năm mươi năm ở quá khứ, chỉ có quân đội do Tiêu Ma Ha suất lĩnh là dám chính diện xung đột với cứ điểm Lạc Lạp, kết quả là vỡ đầu chảy máu, chật vật trở về. Từ đó trở đi, không còn một quân đội nào dám mạo phạm cứ điểm Lạc Lạp nữa. Khi đó quân đội Đường Xuyên do Tiêu Ma Ha suất lĩnh chính là một trong số những đội quân tinh nhuệ nhất, sức chiến đấu cường hạn vô cùng, quét ngang cả địa khu Mỹ Ni Tư, tất cả kẻ địch đều nghe tiếng mà chạy. Kết quả là ở dưới tường thành cứ điểm Lạc Lạp, trả giá đắt hi sinh hai vạn người, cuối cùng chẳng những không cam tâm rui lui, mà tứ đó cứ điểm Lạc Lạp còn được danh hiệu cứ điểm vĩnh viễn không thể công phá.
“Cho dù xuất động trăm vạn đại quân, dùng thời gian một trăm năm, cũng không thể hạ được cứ điểm Lạc Lạp!” Cao tầng của quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á từng nhiều lần cuồng ngạo lên tiếng, trông nghiêng thiên hạ. Sự kiêu ngạo và cuồng vọng của bọn chúng làm nhiều người rất phản cảm, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, bọn chúng đúng là có lý do để buông lời ngông cuồng.
Công sự phòng ngự ở trong cứ điểm vô cùng hoàn thiện, chẳng những pháo đài và tường thành kéo dài hơn hai chục dặm, nối liền không dứt, hơn nữa cạm bẫy và chiến hào chi chít, bên trong toàn bộ đều được cắm chông tre chí mạng, không cẩn thận bị rơi xuống trong đó, sẽ bị ngàn vạn cái chông tre xiên chết. Trong cứ điểm còn trang bị rất nhiều cơ quan dùng để phản kích, tuyệt đại đa số chúng đều chỉ được mở ra ở phía trong, có thể nhẹ nhàng từ đằng sau bao vây lấy kẻ tấn công. Còn có cả vô số cơ quan bắn được cực nhiều mũi tên, chuẩn bị những loại vũ khí có sức sát thương cực mạnh cỡ lớn như nỏ liên hoàn, còn có hồ chứa nước khổng lồ. Khi cần thiết có thể thả nước nhấn chìm kẻ địch công kích, hất văng kẻ địch tấn công đi, còn có thể dập lửa. Bên trong cứ điểm còn có vô số đậu tương, vào lúc cần thiết có thể hất lên mặt đất, làm đối phương đứng không vững, người ngựa đổ nhào, trở thành bia sống cho cung tiễn thủ của quân đội Lỗ Ni.
Năm xưa khi Tiêu Ma Ha suất lĩnh quân đội đã bị thiệt thòi lớn dưới những cơ quan và cạm bẫy không thể đề phòng này, chỉ đành tiếc nuối rút lui. Thế nhưng thứ đảm bảo vững chắc nhất cho cứ điểm Lạc Lạp, không phải là số tường thành và lô cốt này, cũng chẳng phài là cạm bẫy và cơ quan, mà là quân đội Lỗ Ni tinh nhuệ dũng mãnh.
Là cửa ngõ quan trọng nhất của phía tây bắc vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, hàng năm cứ điểm Lạc Lạp có lượng lớn quân đội tinh nhuệ của Lỗ Ni đồn trũ. Lúc nhân số ít nhất, cũng có trên năm vạn người, còn lúc bình thường đều duy trì ở mức bảy vạn người. Về say cùng với việc quân Lam Vũ thực lực tăng trưởng từng ngày, uy hiếp với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thêm mạnh mẽ, quân phòng thủ cứ điểm Lạc Lạp cũng dần được tăng cường, lúc nhiều nhất thậm chí đạt tới mười lăm vạn người, sau này luôn duy trì ở mưc mười vạn người. Trong lần phát độn chiến dịch bão táp này, thủ quân của cứ điểm Lạc Lạp ước chừng mười một vạn người, trong đó bao gồm gần bốn vạn cung tiễn thủ.
Cung tiễn thủ là lực lượng nòng cốt nhất của quân đội Lỗ Ni phòng ngự cứ điểm Lạc Lạp, cung tiễn thủ quân đội Lỗ Ni thân cường thể tráng, nên dùng cung Hổ Bí được tăng cường đặc biệt, tầm bắn cực xa. Tâm bắn bình quân có thể đạt tới một trăm năm mươi mét, xa nhất thậm chí có thể đạt tới hai trăm năm mươi mét. Bọn chúng dựa theo duy định tác chiến nghiêm ngặt đồn trú ở những địa phương khác nhau trong cứ điểm, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, lập tức có thể mang những trận mưa tên bao trùm hoàn toàn lên kẻ tấn công. Sau này, một số tay súng cũng bắt đầu tiến vào đóng giữ cứ điểm, nhưng số lượng không nhiều, bời vì ở vị trí từ trên đánh xuống, uy lực của súng rãnh xoắn còn không bằng cung Hổ Bí.
Thế nhưng, tất cả nỗ lực người Lỗ Ni làm, đều trở thành hư vô trước mặt pháo binh quân Lam Vũ dưới sự suất lĩnh của Đường Lạp Cách và Mông Địch Vưu. Cứ điểm Lạc Lạp nhìn bề ngoài vũng như tường đồng vách sắt, không thể phá hủy, nhưng dưới đại pháo cở nòng lớn của quân Lam Vũ, lại trờ thành con cọp giấy, chọc một cái là thủng.
Trận chiến công hạ cứ điểm Lạp Lạc bắt đầu vào rạng sáng ngày 13 tháng chiến, chính các pháo binh dùng đủ các loại đại pháo cỡ nòng lớn vén màn chiến tranh. Hai tiển đoàn pháo binh tổng cộng có bảy mươi hai khẩu pháo trái phá 100 ly, trở thành khúc vĩ ca cho cứ điểm Lạc Lạp, để phá hủy những lô cốt và tường thành kiên cố này, pháo binh quân Lam Vũ còn trang bị không ít pháo trái phá kiểu mới cỡ nòng 122 ly, hơn nữa còn giờ chút thủ đoạn trên đạo pháo, kéo dài thời gian phát nổ của đạn pháo, để chọc thủng thành lũy của kẻ địch rồi mới phát nổ, làm cho quân đội Lỗ Ni thương vong nghiêm trọng.
Trước khi bộ binh phát động công kích, pháo binh quân Lam Vũ đã tiến hành pháo kích liên tục hai ngày hai đêm, bào gồm cả lúc đêm khuya cũng không hề dừng lại. Trong thời gian hai ngày này, cứ điểm Lạc Lạp bị bao trùm trong khói súng nồng đậm của hỏa pháo. Quan binh quân đội Lỗ Ni bên trong cứ điểm Lạp Lạc ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, thì đừng nhắc tới những tiếng nổ rầm ràm không lúc nào không vang lên nữa. Trong con mắt của rất nhiều quan binh Lỗ Ni, hai ngày này, chính là ngày tận thế của bọn chúng.
Dưới sự oanh kích của pháo trái phá cỡ nòng lớn, tường thành của cứ điểm Lạc Lạp xụp đổ từng mảng từng mảng, lô cốt cùng từng cái từng cái bị phá hủy, cả cứ điểm khói đặc cuồn cuồn, tiếng đổ sập kéo dài không ngớt. Nỏ liên hoàn cơ lớn còn chưa kịp phát xạ đã bị bắn cho tan nát, khắp nơi đều là những mũi tên. Trên mặt đất bên trong cứ điểm đâu đau cùng là đỗ tương bị bắn tung, ngược lại làm không ít quan binh quân đội Lỗ Nhi bị ngã lăn, ao chứa nước khổng lộ cũng bị bắn sập không một chút lưu tình, chẳng những dìm chết rất nhiều Lỗ Ni chiến sĩ mà còn làm chúng từ đó không còn nước để uống, Chỉ đành uống thứ mình tè ra sống qua ngày. Chiến hào chẳng dùng để ngăn cản quân Lam Vũ, ngược lại trở thành chỗ nấp pháo hỏa tốt nhất của người Lỗ Ni. Nhưng thường thường không cẩn thận, một quả pháo rơi xuống bên cạnh, đem tường thành đổ xụp tràn lên chiến hào, người bên trong liền bị chôn sống.
Uỳnh uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh…
Pháo kích kéo dài suốt hai ngày đánh nát hoàn toàn tâm lý kháng cự của người Lỗ Ni, làm quân đội Lỗ Ni thoáng chốc từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Chẳng một ai muốn tiếp nhận lễ rửa tội của hỏa pháo như thế này, rất nhiều chiến sĩ Lỗ Ni không biết sợ chết rơi vào trạng thái điên cuồng trong trận oanh tạc, thậm chí thần trí mơ hồ còn tán sát đồng bạn của mình, kết quả bản thân mình cuối cùng cũng bị giết chết. Pháo kích làm cho nội bộ quân đội Lỗ Ni hỗn loạn nghiêm trọng, chiến sĩ Lỗ Ni không thể không ẩn nấp trong hầm, trở nên nóng nảy khác thường, bùng phát mấy lần nội loạn.
Ngày thứ ba, khi quân Lam Vũ chính thức phát động công kích, sĩ khí của quân đội Lỗ Ni đã giảm sút nghiêm trọng, tuyệt đại bố phận số người lỗ tai đều gặp phải vấn đề ù điếc nghiêm trọng, giống như tiếng pháo vẫn còn vang vọng không dứt. Một số tên thậm chí ngay cả đứng thôi cũng có chút vất vả, hết sức dễ dàng bị chiến sĩ quân Lam Vũ đanh ngã. Lần pháo kích này tạo thành sự sợ hãi chưa từng có với chiến sĩ Lỗ Ni, đối với chuyện mà bọn chúng không thể tiếp nhận, bọn chúng tỏ ra sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng. Sự kiêu dũng của bọn chúng tồn tại trong chiến đấu giáp lá cà mặt đối mặt, còn đối với loại chiến tranh đả kích vô hình không nhìn thấy kẻ địch này, bọn chùng chưa từng nghe thấy chứ đừng nói tới tới là quen thuộc nữa.
Pháo kích kéo dài không ngớt trên cơ bản đã phá hủy các phương án phòng ngự quân đội Lỗ Ni dùng đẻ sinh tồn, phàm là mục tiêu có thể nhìn thấy đều bị phá huy hoàn toàn. Năm xưa khi xây dựng cứ điểm Lạc Lạp, chẳng có ai lại nghĩ tới trên thế giới này có thể xuất hiện loại người như Dương Túc Phong, có thể xuất hiện loại pháo trái phá cỡ nòng 122 ly. Cho dù là lô cốt kiên cố nhất, cũng không thể chống chọi được sự oanh kích của qua quả đạn pháo liên tục, từng cái từng cái một nối nhau ầm ầm đổ xuống. Nhưng quan sát viên vường mới từ trường học pháo binh mượn qua, trong chỉ huy pháo binh xạ kích đã phát huy tác dụng trọng đại.
Trái ngược với sĩ khí mỗi lúc một giảm sút của quân đội Lỗ Ni, sí khí của các quan binh quân Lam Vũ tăng mạnh, trong thời gian pháo kích liên tục hai ngày. Các chiến sĩ quân Lam Vũ chuẩn bị tham gia công kích mỗi ngày đều quan sát điểm rơi của đại pháo, bắn trúng, bọn họ phát ra tiếng reo hò lớn, đánh lệch, bọn họ cũng cảm thấy tiêc nuối sâu sắc. Mỗi ngày trước khi ăn cơm đi ngủ, các quan binh quân Lam Vũ đều phải thống kê qua, hôm nay pháo binh lại phá hủy bao nhiêu mục tiêu, còn lại bao nhiêu mục tiêu. Sau này thấy không kế trở nên chẳng còn ý nghĩa, bởi vì bọn họ đã không nhìn thấy mục tiêu có giá trị nữa rồi.
“Có lẽ khi chúng ta tiến lên, có muốn kiếm một chỗ đặt mông cũng khó khăn.” Có một số chiến sĩ hóm hỉnh miêu tả sự dày đặc của hỏa pháo như thế. Mỗi một tấc đất của cứ điểm Lạp Lạc đều bị đạn pháo kiểm tra qua, ngay cả nhà xí của quân Lỗ Ni cũng không ngoại lệ, có người còn chính mắt nhìn thấy các loại dao thái rau thái thịt trong nhà bếp của quân đội Lỗ Ni bị đạn pháo bắn tung lên không, lâu lắm cũng không rơi xuống.
Trước cuộc chiến, Mông Địch Vưu đã hung dữ nói: “Không phải là ta muốn yểm hộ các ngươi, mà là muốn đem chúng quét sạch khỏi mặt đất.”
Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người cũng cảm thấy Mông Địch Vưu không biết trời cao đất dày, nói lời ngông cuồng. Nhưng trải qua hai ngày pháo kích không còn ai cho rằng Môn Địch Vưu đã nói quá kiêu ngạo nữa. Mặc dù cứ điểm Lạc Phạp vần còn tồn tại tường đổ vách sập, nhưng từ công năng phòng ngự mà nói, chúng đung là đã bị san phẳng rồi.
Mông Địch Vưu có đầy đủ lý do để tuyên bố. Pháo binh cuối cùng cũng bắt đầu phát huy hoàn toàn được uy lực thần chiến tranh của mình rồi, trở thành lực lượng nòng cốt trong tác chiến của lục địa, sau này bất kỳ chiến dịch lớn nào, pháo binh mới là nhân vật chính của chiến trường.
Dưới sự pháo kích cường độ cao kéo dài liên tục, pháo đạn được tích trữ ban đầu nhanh chóng bị lấy sạch. Để vận chuyển pháo đạn, Tử Xuyên đạo đã tổ chức hơn nghìn cỗ xe ngựa, vận chuyển từ xưởng quân giới ở càng Bà Châu qua lại không ngừng. Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, hơn một trăm khẩu đại pháo tổng cộng tiêu hao hai mươi vạn quả đạn pháo, nhân viên hậu cần vận chuyển chưa từng tích cực như vậy, nhưng khi bọn họ cùng chính mắt nhìn thấy tình cảnh cứ điểm số một của đại lục Y Vận hoàn toàn bị pháo hỏa bao trùm, máu của bọn họ cùng bắt đầu sôi lên.
Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân Dương Túc Phong nhìn chăm chăm vào ngựa của người Ngõa Lạp, không có đủ ngựa, thì không có cách nào vận chuyển đủ pháo đạn, không có đủ pháo đạn, pháo binh khôn thể phát huy được uy lực. Cùng với việc hơn bốn vạn thớt chiến mã của người Ngõa Lạp gia nhập, tính cơ động và năng lực vận chuyển của quân Lam Vũ đều được tăng cường quy mô lớn. Sau này loại pháo kích giống như cứ điểm Lạc Lạp sẽ ngày càng nhiều.
Lô cốt và pháo đài, từ này sẽ trở thành lịch sử.
Tang Cách đấm hai cái lên vai Mông Địch Vưu, hâm mộ nói: “Phong lĩnh đã quyết định ghi công lao hạng nhất cho toàn thế pháo binh các ngươi, các ngươi hiện giờ có thể nói là con cưng trong quân rồi, so với bộ bình chúng ta được ưa chuộng hơn nhiều.”
Mông Địch Vưu cười ha hả, không hể che dấu thần sắc hơi kiêu ngạo, bất quá vẫn khiêm tốn khoát cái tay trái duy nhất, nói khách sáo: “Đâu có đâu có, còn phải dựa vào các ngươi chỉ điểm, chúng ta mới có cơm ăn chứ! Bộ binh vĩnh viễn là lão đại ca của pháo binh chúng ta, c húng ta vĩnh viễn đều chi viện cho các ngươi tác chiến…”
Tang Cách cười mắng: “Nói còn hay hơn cả nghe hát, sao không thấy Phong lĩnh cũng cho chúng ta công lao hạng nhất? Ngay cả công lao hạng ba cũng chả có. Ngài đúng là nghiêm trọng thiên vị cho pháo binh các ngươi!”
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói: “Phong lĩnh không không cắt chức ngươi đã coi là rất hài lòng với ngươi rồi.”
Tang Cách len lén thè lưỡi ra.
Nói thực thì Dươg Túc Phong đúng là không hài lòng lắm với trung đoàn bộ binh của lần tiến công cứ điểm Lạc Lạp này. Y cho rằng trải qua nửa năm chỉnh huẩn, chiến đấu của các đoàn đội bộ binh quân Lam Vũ sẽ có tiến triển, nhưng sau này sự thực cho thấy, lần chỉnh huấn này không có được hiểu quả như y muốn. Trừ bộ đội cực kỳ hiếm có ra, các bộ đội bộ binh khác còn chưa thể phát huy trọn vẹn sức chiến đấu của quân Lam Vu.
Chính bản thân y cũng phải suy nghĩ lại, cảm thấy có thể là mình có chút quá gấp thành công rồi. Vốn bộ đội quân Lam Vũ lần mở rộng này thì sư đoàn 101 chịu thiệt thòi lớn, vô số nhân viên cốt cán bị rút ra điều tới các bộ đội khác, mà rất nhiều quan binh của sư đoàn 103 thì được bổ sung tới sư đoàn 101, những quan binh này không thể nói là ý chí chiến đấu kém mà còn ngược lại, ý chiến chiến đấu của bọn họ quá mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ tới mức hơi kích động một chút là quên hết những thứ được học, cầm báng súng lên chơi cứng với kẻ địch. Tính lưu manh bọn họ tích lũy lâu này không phải ngay lập tức có thể thay đổi được, phải kiên trì bền bỉ giáo dục bọn họ, mới có khả năng thực sự cải thiện được loại hiện tượng lỗ mãng này.
Trong trận chiến đánh chiếm cứ điểm Lạc Lpạ, đại bộ phận bộ bình còn biểu hiện không đủ thuần thục, nhất là cách tác chiến mới của vũ khí mới còn chưa nắm vững thông thạo. Tác phong lỗ mãng biến một một khoảng thời gian tựa hồ lại trở vè rồi, rất nhiều chiến sĩ dũng cảm, nhất là những người Hốt Kỵ Thi, người Mễ Á Lôi kiêu dũng, thường xuyên đầu óc kích động một cái là cầm súng trường lên cùng kẻ địch so đao, quên luôn mất là trong súng của mình còn đạn, hông của mình còn lựu đạn, kết quả là dưới sự chào hỏi nhiệt tình của đao búa liêm câu các loại vũ khí hạng nặng của kẻ địch, hoặc là chảy máu hi sinh, hoặc là mất đi sức chiến đấu.
Ngoài ra, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là một bộ phận bộ đội bộ binh quân Lam Vũ khi chiến đấu thiếu linh hoạt, thiếu đầu óc nhanh nhẹn, không thể đưa ra phán đoán chính xác trong chiến đấu. Các quan chỉ huy cấp cơ sở như tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, thậm chí là cả sĩ quan chỉ huy cũng vô cùng quan trọng, chỉ có bọn họ chỉ huy hiệu quả, mới có thể phát huy được sức chiến đấu của nhân viên chiến đấu dưới trướng của mình. Có một số quan quân cấp cơ sở và sĩ quan mặc dù kỹ năng chiến đấu cá nhân rất xuất sắc, nhưng lại không hiểu chỉ huy cho thật tốt, làm cho rất nhiều khi chỉ có một mình bản thân mới chiến đấu, còn những người khác ở bên trơ mắt ếch nhìn, không có được tác dụng lẽ ra phải có được.
Dương Túc Phong từng cho rằng, quân Lam Vũ đã trải qua bao nhiêu trận chiến như vậy, đã vứt bỏ phương pháp chiến đấu lạc hậu này rồi, không ngờ hiện giờ lại bắt đầu bộc lộ ra, xem ra huấn luyện và bồi huấn liên tục đối với quân đội, xem nhẹ bất kỳ một cái nào đều không được. Còn sự chỉ dạy của các giáo viên quan quân, còn cần phải mở rộng, thậm chỉ ngay cả sĩ quan cũng phải tham gia hệ thống huấn luyện nghiêm ngặt.
Khắc Lệ Tô Na tiếp tục đi về phía trước, vùng trung tâm của cứ điểm Lạc Lạp càng lúc càng gần.
Nơi này đã không còn đường đi nữa, đâu đâu cũng là đất vàng bị lựu đạn và đạn pháo xới lên, bên trong đất vàng nhuộm đầy máu tươi, còn cả đá vụn khắp nơi, trên đá vụn cũng nhuốm vô số máu tươi, có một số viên đá bên trên còn có mũi tên đứt gãy cắm vào, nhìn qua vô cùng máu me khủng bố. Có thể tưởng tượng được sự thảm liệt của chiến đấu, sức lực của Lỗ Ni cung tiễn thủ đúng là danh bất hư truyền, ngay cả đá cũng có thể bắn vào được.
Chỉ có điều, cơ hội phát cung quân Lam Vũ cho bọn chúng thực sự không nhiều, hơn nữa tầm bắn một trăm năm mươi mét của cung tiễn, so với súng và pháo của quân Lam Vũ, đúng là hơi gần một chút. Khi bọn chúng phát hiện ra chiến sĩ quân Lam Vũ xuất hiện, mưa đạn xối xả đã đánh cho bọn chúng ngã xiêu ngã vẹo. Bất quá, trong những tù binh của quân đội Lỗ Ni, các cung tiễn thủ chiếm tỉ lệ đa đa số, chủ yếu là vì bọn chúng nấp sau tường thành phát xạ cung tiễn, khi phát hiện ra quân Lam Vũ ở phía trước, đã không kịp rút lui, một số bị giết chết, một số bị bắt làm tù binh.
Từ sau khi đại bại ở cứ điểm Tích Lôi Sơn, truyền thống không làm tù binh trong quân đội Lỗ Ni đã dần dần thay đổi, nhất là những kẻ bị quân Lam Vũ bắt làm tù binh được đối đãi tử tế, thầm lưu luyến cái lợi khí làm tù binh của quân Lam Vũ. Bọn chúng nhất trí cho rằng, chỉ cần đối phương không phải là bộ đội của Lam Sở Yến, sau khi đầu hàng sẽ không bị trừng phạt xử tử. Đương nhiên, bên trong đó, cũng có rất nhiều hiệu quả thẩm thấu tới từ Ni Mục Lai. Ni Mục Lai ngầm dụ đỗ và dung túng quan binh phổ thông của quân đội Lỗ Ni đầu hàng quân Lam Vũ, để mưu cầu cơ hội tiến bộ tốt hơn.
Từng lượng lớn tù binh quân đội Lỗ Ni đang bị áp giải tới hậu phương, dựa theo hàng ngũ một trăm người một phương đội, bọn chúng sẽ bị đưa tới phụ cận cứ điểm Đông Nhật, ở đó tiếp thụ giáo dục và chỉnh biên đơn giản, sau đó thông qua xe lửa tới các địa khu dưới quyền quản lý của phủ đại đô đốc Mỹ La. Trước khi quyết định xử lý bọn chúng như thế nào, bọn chúng phải tham gia lao động vất vả, ví như xây dựng đường sắt, đào bới mỏ quặng, xây dựng bến tàu cửa cảng..v..v.. Đương nhiên, đây không phải là lao động không công, quân Lam Vũ sẽ không ngược đãi bọn chúng, sẽ dựa theo giá cả thị trường trả tiền lương cho bọn chúng, phát theo hàng tháng. Cũng có lẽ tới khi bọn chúng được thả, mỗi một binh sĩ bị bắt làm tù binh hôm nay sẽ có được một món tài chính nho nhỏ, làm nguồn sinh hoạt sau này khi về ngước.
Chiến sĩ quân Lam Vũ phụ trách áp giải bọn chúng nhìn thấy quan chỉ huy của mình xuống, đều vội vàng hạ súng xuống, đứng nghiêm hành lễ. Những chiến sĩ này, đại đa số là vừa mới từ trong khói súng chui ra, trên người và trên quân trang của rất nhiều người đều dình đầy than xám đen xì xì. Do những đống đổ nát thật sự quá nhiều, những binh sĩ còn sót lại ở bên trong hầm ngầm trú ẩn cũng không ít, bởi thế, chiến sĩ quân Lam Vũ phải thanh lý từng cái hầm ngầm một trong đống đổ nát, đem những kẻ may mắn sống sót áp giải ra, cứ mãi như vậy, ngay bản thân cũng thành nhân vật giống như chuột chũi.
Khắc Lệ Tô Na gần đầu tán thưởng bọn họ, nhẹ nhàng đưa tay đáp lễ.
Những tên tù binh quân đội Lỗ Ni đều cúi đầu im lặng bước đi, rất nhiều tên còn rất khó tiếp thụ được sự thực thất bại, hoặc là không thể hiểu được vì sao mình có thể thất bại, chiến sĩ Lỗ Ni uy chấn thiên hạ không ngờ lại bị người ta đánh cho tan tác. Điều này đối với bọn chúng mà nói quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Trên cả đại lục Y Vân, bọn chúng đều đã quen với tư thế bề trên từ trên cao nhìn xuống kẻ khác rồi, nhưng hiện giờ, bọn chúng lại không thể không cúi cái đầu cao quý xuống. Bọn chúng dần dần hiểu ra, thời đại vũ dũng của cá nhân quyết định thắng bại chiến đấu đã dần dần qua rồi, một cái thời đại hoàn toàn mới, một cái thời đại bọn chúng không quen thuộc, đang tới một cách mau chóng. Nếu như bọn chúng không theo kịp bước tiến của thời đại, bọn chúng sẽ bị vứt bỏ vô tình, đào thải tàn khốc.
Thi thoảng có một số tên tù binh chiến tranh, mang theo ánh mắt hoài nghi và sợ hãi len lén nhìn nữ nhân mỹ lệ tao nhã mặc quân trang ở trước mặt. Bọn chúng đương nhiên sẽ đem nữ nhân trước mắt này cùng với cái tên liên hệ lại với nhau, bởi vì nàng chính là một trong số những nữ nhân của Dương Túc Phong. Nhìn qua nàng trông hết sức điềm tĩnh mà trang nhã, ôn nhu thân thiện giống như cô bé hàng xóm vậy. Thế nhưng, pháo hỏa đầy trời lấp đất đó, những đống đồ nát còn chưa được dọn dẹp trên mặt đất đó, những thi thể không toàn vẹn nằm ngổn ngang trên mặt đất đó đều là kiệt tác của nữ nhân này. Hơn nữa, nữ nhân này hiện giờ còn quyết định vận mệnh của bọn chúng, chỉ cần một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, chiến sĩ quân Lam Vũ bốn phía sẽ không chút do dự nổ súng, đem bọn chúng tống hết vào địa ngục.
Đối với người Lỗ Ni mà nói, Khắc Lệ Tô Na thống soái quân đội là chuyện mới mẻ hoang đường chưa từng có. Mà Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vang danh thiên hạ lại thua trong tay nữ nhân như vậy, càng làm cho bọn chúng buồn bực, cảm thấy không thể tin nổi.
Trong mấy trăm năm lịch sử của quân đội Lỗ Ni, xưa nay chưa từng có bóng dáng của nữ nhi, người Lỗ Ni ngoan cố cho rằng, nữ nhân là tuyệt đối không thể xuất hiện trên chiến trường. Nếu không sẽ đem lại vận rủi cho mình, mà thất bại bởi một quân đội do nữ nhân suất lĩnh, tuyệt đối là một chuyện nhục nhã vô cùng không thể tha thứ được, cho dù bản thân có tự sát ngay tại trận cũng không thể tẩy sạch được vết nhơ của bản thân. Mấy chục năm trước, trong chiến đấu với nước Lâu Lan, Lỗ Ni cuồng chiến sĩ thất bại đều không chút do dự lựa chọn tự sát.
Ánh ban mai chầm chậm xuyên qua tầng mây, đem vầng hào quang màu hoàng kim chiếu lên đống đổ nát của cứ điểm Lạc Lạp, làm mặt đất tắm trong ánh mặt trời tràn đấy sức sống. Cỏ dại trong ánh mặt trời buổi sớm thích ý dưỗi thẳng thân thể của mình, dưới ánh mặt trời một loài hoa dại không biết tên thì đang tham lam hấp thụ không khí và hơi nước, để mình mọc lên càng cao lớn càng khỏe mạnh hơn, có thể càng nhìn thấy xa hơn, thời gian ở lại thế giới này càng dài hơn.
Thế nhưng, khói đen lượn lờ bốc lên trong ánh sáng tỏ ra hết sức đột ngột, chẳng hợp chút nào, trên mặt đất đâu đâu cũng toàn là đá và ngói vụn, còn cả đống hỗn độn vũ khí và khôi giáp nứt vỡ. Những cố thi thể không nguyên vẹn thi thoảng vùi dưới đá vụn gạch nát, bốc ra mùi thối khói ngửi, rất nhiều ruồi nhặng vây quanh cỗ thi thể thổi rữa đang kêu o o loạn lên. Cây cối sinh trưởng giữa hoa dại và cỏ dại đều bị khói đen đậm đặc hun cho cháy đen xì xì, đại bộ phận đều không hề có lá, có cây thậm chí chỉ còn lại một nửa cái thân gỗ trơ trụi, nửa thân trên sớm đã bị đạn pháo không biết là bắn văng tới tận đâu rồi.
Trải qua nửa tháng trời phá hủy và dày vò, cứ điểm Lạc Lạp đã hoàn toàn mất đi khí thể ngạo nghễ uy nghiêm cao lớn ngày xưa rồi, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương còn đang bốc cháy. Bức tường thành vốn cao lớn, đã cơ bản bị phá hủy, còn thỉnh thoảng còn lại nửa đoạn may mắn nào đó, cũng bị khói súng hỏa pháo thiêu cho đen thùi lùi, ở phía dưới tường thành còn có lửa lớn đang thiêu đốt hừng hực, bốc ra khói đen nồng nặc.
Những cái lô cốt lớn lớn nhỏ nhỏ, bất kể là nhô lên khỏi mặt đất hay là ẩn giấu ở phía dưới, đều đã bị đánh sụp xuống, không còn nhìn ra được bộ dạng ban đầu nữa, chỉ có một cái đường nét tròn tròn và tảng đá nền, phảng phất như còn có thể nói lên nơi đây từng tồn tại một cái lô cốt. Những cái nhô lên khỏi mặt đất thì còn nhận ra được, còn những cái ẩn ở trong lòng đất thì theo cùng những Lỗ Ni chiến sĩ từng chiến đấu bên trong chìm lấp thật sâu dưới đáy bùn đất. Còn về những chiến hào ngoằn ngoèo uốn lượn, hiện giờ đã không còn là chiến hào nữa, mà biến thành cái nơi mả chôn lấp thi thể tốt nhất, nhân viên hậu cận của quân Lam Vũ vì làm sạch chiến trường một cách nhanh nhất, đã đẩy vô số thi thể vào trong chiến hào, sau đó dùng đất vàng lấp lên trên.
Khắc Lệ Tô Na mang găng tay màu trắng, che lấy mũi đi trên cứ điểm Lạc Lạp sau trận kịch chiến, thỉnh thoảng bay tới mùi thối của thi thể thối rữa, làm nàng càm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ. Nhìn thấy từ kính viến vòng và cảm giác ở hiện trường, thực sự tương phản quá lớn, người Lỗ Ni chẳng những thích ngược đãi kẻ địch của bọn chúng, hơn nữa còn thích ngược đãi bản thân. Cuộc chiến đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp tiến hành tới nửa tháng, chiến sĩ Lỗ Ni hi sinh mấy vạn người, nhưng thi thể của bọn chúng không được xử lý thỏa đáng, ngược lại còn chất đống như núi ở hậu phương, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, làm người ta không dám nhìn nhiều. Những nhân viên hậu cần xử lý chiến trường cũng sợ chết khiếp ngọn núi nhỏ trắng nhởn đầm đìa máu này, cho tới khi tăng tiền lên tới ba lần bọn họ mới chấp nhận tiếp tục công tác.
Thảm nhất vẫn là những thương binh bị đạn pháo làm bị thương, bọn chúng bị quan chỉ huy quân đội Lỗ Ni xếp bừa tại một vùng đất trống, không có tiến hành bất kỳ việc chữa trị nào, thậm chí cả nhân viên y tế cũng không có, chỉ có ruồi nhặng bay loạn khắp nơi, có một số thương binh vết thương đã thối nát nghiêm trọng, thậm chỉ mắt cũng đã bị móc ra, nhưng thủy chung vẫn chưa đứt hơi, còn đang phát ra tiếng rên rỉ thoi thóp, làm người ta không dám tới gần.
Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đã quen với cái chết, nhưng lại không quen bị thương, cho nên ban ngành hậu cận của bọn chúng căn bản không đủ năng lực ứng phó với tổn thương quá lớn do chiến dịch bão táp cấp cho bọn chúng, chỉ có thể bị động nhìn thương bệnh binh của mình chịu hết dày vò mà chết. Chiến tranh hiện giờ người Lỗ Ni đối mặt cùng với chiến tranh trước kia bọn chúng phải đối mặt, thực sự là hài chuyện khác nhau, bọn chúng ý thức được, kỹ năng của bọn chúng là không thể thỏa mãn nhu cầu của trường chiến tranh này. Trong hành động bão táp bon chúng chỉ thu hoạch được chỉ có thương vong và thương vong.
Ánh mặt trời buổi sớm có vẻ hết sức thư thái, Khắc Lệ Tô Na vừa đi vừa lơ đễnh quất roi ngựa trong tay, đồng thời nhẹ nhàng duỗi thân thể mình ra. Giống như Phượng Thải Y, nàng mặc cũng là đồng phục thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ, trông xinh đẹp mà mạnh mẽ, bừng bừng anh khí, nhưng nàng không mang quân hàm, bời vì Dương Túc Phong còn chưa chính thức ban quân hàm cho nàng. Nàng tới sư đoàn 101 chỉ huy, tạm thời mang tính chất đại diện, chưa được chính thức bổ nhiệm, bất quá cùng với việc cứ điểm Lạc Lạp bị chiếm đóng, tin rằng lệnh bổ nhiệm chính thức và quân hạm chính thức sẽ tới mau chóng thôi.
Tháp tùng nàng thị sát chiến trường là đoàn trưởng Tang Cách của trung đoàn 111 thuộc sư đoàn 101, hắn chính là người từng trải của sư đoàn 101, sớm đã nhìn quen sự tàn khốc mà đẫm máu của chiến trường, cho nên nhìn thấy thi thể ngổn ngang bị bắn nát đầu, bị bắn chỉ còn lại nửa thân thể, chân tay rải rác, nội tạng xổ tung, đều không có cảm giác gì. Là quân nhân, tự nhiên phải có tâm lý chịu đựng những thứ này. Không phải là hắn coi thường lá gan của Khắc Lệ Tô Na, nhưng hắn cảm thấy nàng còn cần phải được rèn luyện, còn phải luyện thành lãnh khốc vô tình, lòng dạ sắt thép như Lam Sở Yến vậy.
“Mông Đế.” Từ đằng xa Tang Cách đã giơ tay lên gọi.
Trước mặt bọn họ một đán chiến sĩ pháo binh không biêt đang đo đạc cái gì ở trên trận địa. Nhìn quân ham củ bọn họ hình như đều là chiến sĩ mới nhập ngũ, đại khái là đáng tiếp thụ huấn luyện đo đạc mục tiêu sơ bộ. Thượng tá Môn Địch Vưu quan chỉ huy tối cao của pháo binh quân Lam Vũ, đang đứng ở phía sau bọn họ, tràn đầy hi vọng nhìn bọn họ cẩn thận tỉ mỉ tính toán các loại số liệu.
“Ha ha, Đại Tang hả!” Nghe thấy tiếng gọi, Mông Địch Vưu xoay người lại lớn tiếng đáp lại, sau đó chạy tới, đứng nghiêm hành lễ trước mặt Khắc Lệ Tô Na, bất quá con mắt lại nhìn Tang Cách. Pháo binh là quân chủng độc lập, không thuộc về biên chế của sư đoàn 101, chỉ phối hợp tác chiến với sư đoàn 101 mà thôi, cho nên, Mông Địch Vưu thân kinh bách chiến đối với Khắc Lệ Tô Na vừa mới tốt nghiệp quá non trẻ rất khó có thể có được vẻ tôn kính, không lộ ra vẻ khinh thường ở trên mặt, đã coi như là khống chế tình cảm rất tốt rồi.
Khắc Lệ Tô Na gật đầu, coi như đáp lễ, vẻ mặt của Mông Địch Vưu làm nàng hiểu rất rõ, muốn chinh phục đám bộ hạ kiêu dũng này, hoặc là những quân chỉ huy bộ đội phụ thuộc khác, thì phải mang chút bản lĩnh thực sự ra mới được. Nếu không, dù là có Dương Túc Phong chống lưng cho mình, cũng chẳng có ai nể mặt, Tang Cách đã coi như là rất phối hợp rồi, đổi lại Tô Liệt kiệt ngạo bất thuần, ngay cả nhìn thẳng nàng thêm một cái cũng không có.
Trong trận chiến đánh thành rất nhanh sẽ chấn động cả Y Vân đại lục này, tác dụng của pháo binh rõ ràng là mang tính quyết định.
Cứ điểm Lạc Lạp mang danh là cứ điểm số một của đại lục Y Vân, đứng cao ngất trên núi cao non thẳm, xây xựng vỗ số thành lũy và tường thành, kéo dài hơn hai mươi kilomét, tạo thành hình thể hoàn toàn nối tiếp nhau. Tất cả lô cốt và pháo đài gần như toàn bộ đều dùng đá hoa cương nặng hàng tấn xếp thành, mặc dù không có xi măng, nhưng người Lỗ Ni dùng hồ và các chất hỗn hợp khác đem những tảng đá dính chặt lại với nhau. Khi xưa vì xây dựng cứ điểm Lạc Phạp, Lỗ Ni Lợi Á đã xuất động vô số nhân lực và vật lực, gần như lực lượng thanh tráng niên của cả địa khu Lạp Lạc đều bị rút sạch, dùng tới tận sáu năm, mới dựng lên được tòa cứ điểm như tường đồng vách sắt ở trên núi cao non thẳm.
Nhớ lúc vừa mới tới được cứ điểm Lạc Lạp, Khắc Lệ Tô Na từ trong kính viễn vọng nhìn thấy, cả tòa cứ điểm Lạp Lạp trông cứ như một còn hổ đang vùi đầu nằm trong hẻm núi, mở to con mắt hung dữ, dùng tư thái bề trên nhìn chằm chằm kẻ địch ở phía trước, phảng phất như nếu có kẻ nào dám mạo phạm nó, nó sẽ dùng cái răng nhanh đáp trả một cách mãnh liệt nhất.
Thực tế đúng là như vậy, trong năm mươi năm ở quá khứ, chỉ có quân đội do Tiêu Ma Ha suất lĩnh là dám chính diện xung đột với cứ điểm Lạc Lạp, kết quả là vỡ đầu chảy máu, chật vật trở về. Từ đó trở đi, không còn một quân đội nào dám mạo phạm cứ điểm Lạc Lạp nữa. Khi đó quân đội Đường Xuyên do Tiêu Ma Ha suất lĩnh chính là một trong số những đội quân tinh nhuệ nhất, sức chiến đấu cường hạn vô cùng, quét ngang cả địa khu Mỹ Ni Tư, tất cả kẻ địch đều nghe tiếng mà chạy. Kết quả là ở dưới tường thành cứ điểm Lạc Lạp, trả giá đắt hi sinh hai vạn người, cuối cùng chẳng những không cam tâm rui lui, mà tứ đó cứ điểm Lạc Lạp còn được danh hiệu cứ điểm vĩnh viễn không thể công phá.
“Cho dù xuất động trăm vạn đại quân, dùng thời gian một trăm năm, cũng không thể hạ được cứ điểm Lạc Lạp!” Cao tầng của quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á từng nhiều lần cuồng ngạo lên tiếng, trông nghiêng thiên hạ. Sự kiêu ngạo và cuồng vọng của bọn chúng làm nhiều người rất phản cảm, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, bọn chúng đúng là có lý do để buông lời ngông cuồng.
Công sự phòng ngự ở trong cứ điểm vô cùng hoàn thiện, chẳng những pháo đài và tường thành kéo dài hơn hai chục dặm, nối liền không dứt, hơn nữa cạm bẫy và chiến hào chi chít, bên trong toàn bộ đều được cắm chông tre chí mạng, không cẩn thận bị rơi xuống trong đó, sẽ bị ngàn vạn cái chông tre xiên chết. Trong cứ điểm còn trang bị rất nhiều cơ quan dùng để phản kích, tuyệt đại đa số chúng đều chỉ được mở ra ở phía trong, có thể nhẹ nhàng từ đằng sau bao vây lấy kẻ tấn công. Còn có cả vô số cơ quan bắn được cực nhiều mũi tên, chuẩn bị những loại vũ khí có sức sát thương cực mạnh cỡ lớn như nỏ liên hoàn, còn có hồ chứa nước khổng lồ. Khi cần thiết có thể thả nước nhấn chìm kẻ địch công kích, hất văng kẻ địch tấn công đi, còn có thể dập lửa. Bên trong cứ điểm còn có vô số đậu tương, vào lúc cần thiết có thể hất lên mặt đất, làm đối phương đứng không vững, người ngựa đổ nhào, trở thành bia sống cho cung tiễn thủ của quân đội Lỗ Ni.
Năm xưa khi Tiêu Ma Ha suất lĩnh quân đội đã bị thiệt thòi lớn dưới những cơ quan và cạm bẫy không thể đề phòng này, chỉ đành tiếc nuối rút lui. Thế nhưng thứ đảm bảo vững chắc nhất cho cứ điểm Lạc Lạp, không phải là số tường thành và lô cốt này, cũng chẳng phài là cạm bẫy và cơ quan, mà là quân đội Lỗ Ni tinh nhuệ dũng mãnh.
Là cửa ngõ quan trọng nhất của phía tây bắc vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, hàng năm cứ điểm Lạc Lạp có lượng lớn quân đội tinh nhuệ của Lỗ Ni đồn trũ. Lúc nhân số ít nhất, cũng có trên năm vạn người, còn lúc bình thường đều duy trì ở mức bảy vạn người. Về say cùng với việc quân Lam Vũ thực lực tăng trưởng từng ngày, uy hiếp với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thêm mạnh mẽ, quân phòng thủ cứ điểm Lạc Lạp cũng dần được tăng cường, lúc nhiều nhất thậm chí đạt tới mười lăm vạn người, sau này luôn duy trì ở mưc mười vạn người. Trong lần phát độn chiến dịch bão táp này, thủ quân của cứ điểm Lạc Lạp ước chừng mười một vạn người, trong đó bao gồm gần bốn vạn cung tiễn thủ.
Cung tiễn thủ là lực lượng nòng cốt nhất của quân đội Lỗ Ni phòng ngự cứ điểm Lạc Lạp, cung tiễn thủ quân đội Lỗ Ni thân cường thể tráng, nên dùng cung Hổ Bí được tăng cường đặc biệt, tầm bắn cực xa. Tâm bắn bình quân có thể đạt tới một trăm năm mươi mét, xa nhất thậm chí có thể đạt tới hai trăm năm mươi mét. Bọn chúng dựa theo duy định tác chiến nghiêm ngặt đồn trú ở những địa phương khác nhau trong cứ điểm, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, lập tức có thể mang những trận mưa tên bao trùm hoàn toàn lên kẻ tấn công. Sau này, một số tay súng cũng bắt đầu tiến vào đóng giữ cứ điểm, nhưng số lượng không nhiều, bời vì ở vị trí từ trên đánh xuống, uy lực của súng rãnh xoắn còn không bằng cung Hổ Bí.
Thế nhưng, tất cả nỗ lực người Lỗ Ni làm, đều trở thành hư vô trước mặt pháo binh quân Lam Vũ dưới sự suất lĩnh của Đường Lạp Cách và Mông Địch Vưu. Cứ điểm Lạc Lạp nhìn bề ngoài vũng như tường đồng vách sắt, không thể phá hủy, nhưng dưới đại pháo cở nòng lớn của quân Lam Vũ, lại trờ thành con cọp giấy, chọc một cái là thủng.
Trận chiến công hạ cứ điểm Lạp Lạc bắt đầu vào rạng sáng ngày 13 tháng chiến, chính các pháo binh dùng đủ các loại đại pháo cỡ nòng lớn vén màn chiến tranh. Hai tiển đoàn pháo binh tổng cộng có bảy mươi hai khẩu pháo trái phá 100 ly, trở thành khúc vĩ ca cho cứ điểm Lạc Lạp, để phá hủy những lô cốt và tường thành kiên cố này, pháo binh quân Lam Vũ còn trang bị không ít pháo trái phá kiểu mới cỡ nòng 122 ly, hơn nữa còn giờ chút thủ đoạn trên đạo pháo, kéo dài thời gian phát nổ của đạn pháo, để chọc thủng thành lũy của kẻ địch rồi mới phát nổ, làm cho quân đội Lỗ Ni thương vong nghiêm trọng.
Trước khi bộ binh phát động công kích, pháo binh quân Lam Vũ đã tiến hành pháo kích liên tục hai ngày hai đêm, bào gồm cả lúc đêm khuya cũng không hề dừng lại. Trong thời gian hai ngày này, cứ điểm Lạc Lạp bị bao trùm trong khói súng nồng đậm của hỏa pháo. Quan binh quân đội Lỗ Ni bên trong cứ điểm Lạp Lạc ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, thì đừng nhắc tới những tiếng nổ rầm ràm không lúc nào không vang lên nữa. Trong con mắt của rất nhiều quan binh Lỗ Ni, hai ngày này, chính là ngày tận thế của bọn chúng.
Dưới sự oanh kích của pháo trái phá cỡ nòng lớn, tường thành của cứ điểm Lạc Lạp xụp đổ từng mảng từng mảng, lô cốt cùng từng cái từng cái bị phá hủy, cả cứ điểm khói đặc cuồn cuồn, tiếng đổ sập kéo dài không ngớt. Nỏ liên hoàn cơ lớn còn chưa kịp phát xạ đã bị bắn cho tan nát, khắp nơi đều là những mũi tên. Trên mặt đất bên trong cứ điểm đâu đau cùng là đỗ tương bị bắn tung, ngược lại làm không ít quan binh quân đội Lỗ Nhi bị ngã lăn, ao chứa nước khổng lộ cũng bị bắn sập không một chút lưu tình, chẳng những dìm chết rất nhiều Lỗ Ni chiến sĩ mà còn làm chúng từ đó không còn nước để uống, Chỉ đành uống thứ mình tè ra sống qua ngày. Chiến hào chẳng dùng để ngăn cản quân Lam Vũ, ngược lại trở thành chỗ nấp pháo hỏa tốt nhất của người Lỗ Ni. Nhưng thường thường không cẩn thận, một quả pháo rơi xuống bên cạnh, đem tường thành đổ xụp tràn lên chiến hào, người bên trong liền bị chôn sống.
Uỳnh uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh…
Pháo kích kéo dài suốt hai ngày đánh nát hoàn toàn tâm lý kháng cự của người Lỗ Ni, làm quân đội Lỗ Ni thoáng chốc từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Chẳng một ai muốn tiếp nhận lễ rửa tội của hỏa pháo như thế này, rất nhiều chiến sĩ Lỗ Ni không biết sợ chết rơi vào trạng thái điên cuồng trong trận oanh tạc, thậm chí thần trí mơ hồ còn tán sát đồng bạn của mình, kết quả bản thân mình cuối cùng cũng bị giết chết. Pháo kích làm cho nội bộ quân đội Lỗ Ni hỗn loạn nghiêm trọng, chiến sĩ Lỗ Ni không thể không ẩn nấp trong hầm, trở nên nóng nảy khác thường, bùng phát mấy lần nội loạn.
Ngày thứ ba, khi quân Lam Vũ chính thức phát động công kích, sĩ khí của quân đội Lỗ Ni đã giảm sút nghiêm trọng, tuyệt đại bố phận số người lỗ tai đều gặp phải vấn đề ù điếc nghiêm trọng, giống như tiếng pháo vẫn còn vang vọng không dứt. Một số tên thậm chí ngay cả đứng thôi cũng có chút vất vả, hết sức dễ dàng bị chiến sĩ quân Lam Vũ đanh ngã. Lần pháo kích này tạo thành sự sợ hãi chưa từng có với chiến sĩ Lỗ Ni, đối với chuyện mà bọn chúng không thể tiếp nhận, bọn chúng tỏ ra sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng. Sự kiêu dũng của bọn chúng tồn tại trong chiến đấu giáp lá cà mặt đối mặt, còn đối với loại chiến tranh đả kích vô hình không nhìn thấy kẻ địch này, bọn chùng chưa từng nghe thấy chứ đừng nói tới tới là quen thuộc nữa.
Pháo kích kéo dài không ngớt trên cơ bản đã phá hủy các phương án phòng ngự quân đội Lỗ Ni dùng đẻ sinh tồn, phàm là mục tiêu có thể nhìn thấy đều bị phá huy hoàn toàn. Năm xưa khi xây dựng cứ điểm Lạc Lạp, chẳng có ai lại nghĩ tới trên thế giới này có thể xuất hiện loại người như Dương Túc Phong, có thể xuất hiện loại pháo trái phá cỡ nòng 122 ly. Cho dù là lô cốt kiên cố nhất, cũng không thể chống chọi được sự oanh kích của qua quả đạn pháo liên tục, từng cái từng cái một nối nhau ầm ầm đổ xuống. Nhưng quan sát viên vường mới từ trường học pháo binh mượn qua, trong chỉ huy pháo binh xạ kích đã phát huy tác dụng trọng đại.
Trái ngược với sĩ khí mỗi lúc một giảm sút của quân đội Lỗ Ni, sí khí của các quan binh quân Lam Vũ tăng mạnh, trong thời gian pháo kích liên tục hai ngày. Các chiến sĩ quân Lam Vũ chuẩn bị tham gia công kích mỗi ngày đều quan sát điểm rơi của đại pháo, bắn trúng, bọn họ phát ra tiếng reo hò lớn, đánh lệch, bọn họ cũng cảm thấy tiêc nuối sâu sắc. Mỗi ngày trước khi ăn cơm đi ngủ, các quan binh quân Lam Vũ đều phải thống kê qua, hôm nay pháo binh lại phá hủy bao nhiêu mục tiêu, còn lại bao nhiêu mục tiêu. Sau này thấy không kế trở nên chẳng còn ý nghĩa, bởi vì bọn họ đã không nhìn thấy mục tiêu có giá trị nữa rồi.
“Có lẽ khi chúng ta tiến lên, có muốn kiếm một chỗ đặt mông cũng khó khăn.” Có một số chiến sĩ hóm hỉnh miêu tả sự dày đặc của hỏa pháo như thế. Mỗi một tấc đất của cứ điểm Lạp Lạc đều bị đạn pháo kiểm tra qua, ngay cả nhà xí của quân Lỗ Ni cũng không ngoại lệ, có người còn chính mắt nhìn thấy các loại dao thái rau thái thịt trong nhà bếp của quân đội Lỗ Ni bị đạn pháo bắn tung lên không, lâu lắm cũng không rơi xuống.
Trước cuộc chiến, Mông Địch Vưu đã hung dữ nói: “Không phải là ta muốn yểm hộ các ngươi, mà là muốn đem chúng quét sạch khỏi mặt đất.”
Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người cũng cảm thấy Mông Địch Vưu không biết trời cao đất dày, nói lời ngông cuồng. Nhưng trải qua hai ngày pháo kích không còn ai cho rằng Môn Địch Vưu đã nói quá kiêu ngạo nữa. Mặc dù cứ điểm Lạc Phạp vần còn tồn tại tường đổ vách sập, nhưng từ công năng phòng ngự mà nói, chúng đung là đã bị san phẳng rồi.
Mông Địch Vưu có đầy đủ lý do để tuyên bố. Pháo binh cuối cùng cũng bắt đầu phát huy hoàn toàn được uy lực thần chiến tranh của mình rồi, trở thành lực lượng nòng cốt trong tác chiến của lục địa, sau này bất kỳ chiến dịch lớn nào, pháo binh mới là nhân vật chính của chiến trường.
Dưới sự pháo kích cường độ cao kéo dài liên tục, pháo đạn được tích trữ ban đầu nhanh chóng bị lấy sạch. Để vận chuyển pháo đạn, Tử Xuyên đạo đã tổ chức hơn nghìn cỗ xe ngựa, vận chuyển từ xưởng quân giới ở càng Bà Châu qua lại không ngừng. Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, hơn một trăm khẩu đại pháo tổng cộng tiêu hao hai mươi vạn quả đạn pháo, nhân viên hậu cần vận chuyển chưa từng tích cực như vậy, nhưng khi bọn họ cùng chính mắt nhìn thấy tình cảnh cứ điểm số một của đại lục Y Vận hoàn toàn bị pháo hỏa bao trùm, máu của bọn họ cùng bắt đầu sôi lên.
Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân Dương Túc Phong nhìn chăm chăm vào ngựa của người Ngõa Lạp, không có đủ ngựa, thì không có cách nào vận chuyển đủ pháo đạn, không có đủ pháo đạn, pháo binh khôn thể phát huy được uy lực. Cùng với việc hơn bốn vạn thớt chiến mã của người Ngõa Lạp gia nhập, tính cơ động và năng lực vận chuyển của quân Lam Vũ đều được tăng cường quy mô lớn. Sau này loại pháo kích giống như cứ điểm Lạc Lạp sẽ ngày càng nhiều.
Lô cốt và pháo đài, từ này sẽ trở thành lịch sử.
Tang Cách đấm hai cái lên vai Mông Địch Vưu, hâm mộ nói: “Phong lĩnh đã quyết định ghi công lao hạng nhất cho toàn thế pháo binh các ngươi, các ngươi hiện giờ có thể nói là con cưng trong quân rồi, so với bộ bình chúng ta được ưa chuộng hơn nhiều.”
Mông Địch Vưu cười ha hả, không hể che dấu thần sắc hơi kiêu ngạo, bất quá vẫn khiêm tốn khoát cái tay trái duy nhất, nói khách sáo: “Đâu có đâu có, còn phải dựa vào các ngươi chỉ điểm, chúng ta mới có cơm ăn chứ! Bộ binh vĩnh viễn là lão đại ca của pháo binh chúng ta, c húng ta vĩnh viễn đều chi viện cho các ngươi tác chiến…”
Tang Cách cười mắng: “Nói còn hay hơn cả nghe hát, sao không thấy Phong lĩnh cũng cho chúng ta công lao hạng nhất? Ngay cả công lao hạng ba cũng chả có. Ngài đúng là nghiêm trọng thiên vị cho pháo binh các ngươi!”
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói: “Phong lĩnh không không cắt chức ngươi đã coi là rất hài lòng với ngươi rồi.”
Tang Cách len lén thè lưỡi ra.
Nói thực thì Dươg Túc Phong đúng là không hài lòng lắm với trung đoàn bộ binh của lần tiến công cứ điểm Lạc Lạp này. Y cho rằng trải qua nửa năm chỉnh huẩn, chiến đấu của các đoàn đội bộ binh quân Lam Vũ sẽ có tiến triển, nhưng sau này sự thực cho thấy, lần chỉnh huấn này không có được hiểu quả như y muốn. Trừ bộ đội cực kỳ hiếm có ra, các bộ đội bộ binh khác còn chưa thể phát huy trọn vẹn sức chiến đấu của quân Lam Vu.
Chính bản thân y cũng phải suy nghĩ lại, cảm thấy có thể là mình có chút quá gấp thành công rồi. Vốn bộ đội quân Lam Vũ lần mở rộng này thì sư đoàn 101 chịu thiệt thòi lớn, vô số nhân viên cốt cán bị rút ra điều tới các bộ đội khác, mà rất nhiều quan binh của sư đoàn 103 thì được bổ sung tới sư đoàn 101, những quan binh này không thể nói là ý chí chiến đấu kém mà còn ngược lại, ý chiến chiến đấu của bọn họ quá mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ tới mức hơi kích động một chút là quên hết những thứ được học, cầm báng súng lên chơi cứng với kẻ địch. Tính lưu manh bọn họ tích lũy lâu này không phải ngay lập tức có thể thay đổi được, phải kiên trì bền bỉ giáo dục bọn họ, mới có khả năng thực sự cải thiện được loại hiện tượng lỗ mãng này.
Trong trận chiến đánh chiếm cứ điểm Lạc Lpạ, đại bộ phận bộ bình còn biểu hiện không đủ thuần thục, nhất là cách tác chiến mới của vũ khí mới còn chưa nắm vững thông thạo. Tác phong lỗ mãng biến một một khoảng thời gian tựa hồ lại trở vè rồi, rất nhiều chiến sĩ dũng cảm, nhất là những người Hốt Kỵ Thi, người Mễ Á Lôi kiêu dũng, thường xuyên đầu óc kích động một cái là cầm súng trường lên cùng kẻ địch so đao, quên luôn mất là trong súng của mình còn đạn, hông của mình còn lựu đạn, kết quả là dưới sự chào hỏi nhiệt tình của đao búa liêm câu các loại vũ khí hạng nặng của kẻ địch, hoặc là chảy máu hi sinh, hoặc là mất đi sức chiến đấu.
Ngoài ra, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là một bộ phận bộ đội bộ binh quân Lam Vũ khi chiến đấu thiếu linh hoạt, thiếu đầu óc nhanh nhẹn, không thể đưa ra phán đoán chính xác trong chiến đấu. Các quan chỉ huy cấp cơ sở như tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, thậm chí là cả sĩ quan chỉ huy cũng vô cùng quan trọng, chỉ có bọn họ chỉ huy hiệu quả, mới có thể phát huy được sức chiến đấu của nhân viên chiến đấu dưới trướng của mình. Có một số quan quân cấp cơ sở và sĩ quan mặc dù kỹ năng chiến đấu cá nhân rất xuất sắc, nhưng lại không hiểu chỉ huy cho thật tốt, làm cho rất nhiều khi chỉ có một mình bản thân mới chiến đấu, còn những người khác ở bên trơ mắt ếch nhìn, không có được tác dụng lẽ ra phải có được.
Dương Túc Phong từng cho rằng, quân Lam Vũ đã trải qua bao nhiêu trận chiến như vậy, đã vứt bỏ phương pháp chiến đấu lạc hậu này rồi, không ngờ hiện giờ lại bắt đầu bộc lộ ra, xem ra huấn luyện và bồi huấn liên tục đối với quân đội, xem nhẹ bất kỳ một cái nào đều không được. Còn sự chỉ dạy của các giáo viên quan quân, còn cần phải mở rộng, thậm chỉ ngay cả sĩ quan cũng phải tham gia hệ thống huấn luyện nghiêm ngặt.
Khắc Lệ Tô Na tiếp tục đi về phía trước, vùng trung tâm của cứ điểm Lạc Lạp càng lúc càng gần.
Nơi này đã không còn đường đi nữa, đâu đâu cũng là đất vàng bị lựu đạn và đạn pháo xới lên, bên trong đất vàng nhuộm đầy máu tươi, còn cả đá vụn khắp nơi, trên đá vụn cũng nhuốm vô số máu tươi, có một số viên đá bên trên còn có mũi tên đứt gãy cắm vào, nhìn qua vô cùng máu me khủng bố. Có thể tưởng tượng được sự thảm liệt của chiến đấu, sức lực của Lỗ Ni cung tiễn thủ đúng là danh bất hư truyền, ngay cả đá cũng có thể bắn vào được.
Chỉ có điều, cơ hội phát cung quân Lam Vũ cho bọn chúng thực sự không nhiều, hơn nữa tầm bắn một trăm năm mươi mét của cung tiễn, so với súng và pháo của quân Lam Vũ, đúng là hơi gần một chút. Khi bọn chúng phát hiện ra chiến sĩ quân Lam Vũ xuất hiện, mưa đạn xối xả đã đánh cho bọn chúng ngã xiêu ngã vẹo. Bất quá, trong những tù binh của quân đội Lỗ Ni, các cung tiễn thủ chiếm tỉ lệ đa đa số, chủ yếu là vì bọn chúng nấp sau tường thành phát xạ cung tiễn, khi phát hiện ra quân Lam Vũ ở phía trước, đã không kịp rút lui, một số bị giết chết, một số bị bắt làm tù binh.
Từ sau khi đại bại ở cứ điểm Tích Lôi Sơn, truyền thống không làm tù binh trong quân đội Lỗ Ni đã dần dần thay đổi, nhất là những kẻ bị quân Lam Vũ bắt làm tù binh được đối đãi tử tế, thầm lưu luyến cái lợi khí làm tù binh của quân Lam Vũ. Bọn chúng nhất trí cho rằng, chỉ cần đối phương không phải là bộ đội của Lam Sở Yến, sau khi đầu hàng sẽ không bị trừng phạt xử tử. Đương nhiên, bên trong đó, cũng có rất nhiều hiệu quả thẩm thấu tới từ Ni Mục Lai. Ni Mục Lai ngầm dụ đỗ và dung túng quan binh phổ thông của quân đội Lỗ Ni đầu hàng quân Lam Vũ, để mưu cầu cơ hội tiến bộ tốt hơn.
Từng lượng lớn tù binh quân đội Lỗ Ni đang bị áp giải tới hậu phương, dựa theo hàng ngũ một trăm người một phương đội, bọn chúng sẽ bị đưa tới phụ cận cứ điểm Đông Nhật, ở đó tiếp thụ giáo dục và chỉnh biên đơn giản, sau đó thông qua xe lửa tới các địa khu dưới quyền quản lý của phủ đại đô đốc Mỹ La. Trước khi quyết định xử lý bọn chúng như thế nào, bọn chúng phải tham gia lao động vất vả, ví như xây dựng đường sắt, đào bới mỏ quặng, xây dựng bến tàu cửa cảng..v..v.. Đương nhiên, đây không phải là lao động không công, quân Lam Vũ sẽ không ngược đãi bọn chúng, sẽ dựa theo giá cả thị trường trả tiền lương cho bọn chúng, phát theo hàng tháng. Cũng có lẽ tới khi bọn chúng được thả, mỗi một binh sĩ bị bắt làm tù binh hôm nay sẽ có được một món tài chính nho nhỏ, làm nguồn sinh hoạt sau này khi về ngước.
Chiến sĩ quân Lam Vũ phụ trách áp giải bọn chúng nhìn thấy quan chỉ huy của mình xuống, đều vội vàng hạ súng xuống, đứng nghiêm hành lễ. Những chiến sĩ này, đại đa số là vừa mới từ trong khói súng chui ra, trên người và trên quân trang của rất nhiều người đều dình đầy than xám đen xì xì. Do những đống đổ nát thật sự quá nhiều, những binh sĩ còn sót lại ở bên trong hầm ngầm trú ẩn cũng không ít, bởi thế, chiến sĩ quân Lam Vũ phải thanh lý từng cái hầm ngầm một trong đống đổ nát, đem những kẻ may mắn sống sót áp giải ra, cứ mãi như vậy, ngay bản thân cũng thành nhân vật giống như chuột chũi.
Khắc Lệ Tô Na gần đầu tán thưởng bọn họ, nhẹ nhàng đưa tay đáp lễ.
Những tên tù binh quân đội Lỗ Ni đều cúi đầu im lặng bước đi, rất nhiều tên còn rất khó tiếp thụ được sự thực thất bại, hoặc là không thể hiểu được vì sao mình có thể thất bại, chiến sĩ Lỗ Ni uy chấn thiên hạ không ngờ lại bị người ta đánh cho tan tác. Điều này đối với bọn chúng mà nói quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Trên cả đại lục Y Vân, bọn chúng đều đã quen với tư thế bề trên từ trên cao nhìn xuống kẻ khác rồi, nhưng hiện giờ, bọn chúng lại không thể không cúi cái đầu cao quý xuống. Bọn chúng dần dần hiểu ra, thời đại vũ dũng của cá nhân quyết định thắng bại chiến đấu đã dần dần qua rồi, một cái thời đại hoàn toàn mới, một cái thời đại bọn chúng không quen thuộc, đang tới một cách mau chóng. Nếu như bọn chúng không theo kịp bước tiến của thời đại, bọn chúng sẽ bị vứt bỏ vô tình, đào thải tàn khốc.
Thi thoảng có một số tên tù binh chiến tranh, mang theo ánh mắt hoài nghi và sợ hãi len lén nhìn nữ nhân mỹ lệ tao nhã mặc quân trang ở trước mặt. Bọn chúng đương nhiên sẽ đem nữ nhân trước mắt này cùng với cái tên liên hệ lại với nhau, bởi vì nàng chính là một trong số những nữ nhân của Dương Túc Phong. Nhìn qua nàng trông hết sức điềm tĩnh mà trang nhã, ôn nhu thân thiện giống như cô bé hàng xóm vậy. Thế nhưng, pháo hỏa đầy trời lấp đất đó, những đống đồ nát còn chưa được dọn dẹp trên mặt đất đó, những thi thể không toàn vẹn nằm ngổn ngang trên mặt đất đó đều là kiệt tác của nữ nhân này. Hơn nữa, nữ nhân này hiện giờ còn quyết định vận mệnh của bọn chúng, chỉ cần một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, chiến sĩ quân Lam Vũ bốn phía sẽ không chút do dự nổ súng, đem bọn chúng tống hết vào địa ngục.
Đối với người Lỗ Ni mà nói, Khắc Lệ Tô Na thống soái quân đội là chuyện mới mẻ hoang đường chưa từng có. Mà Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vang danh thiên hạ lại thua trong tay nữ nhân như vậy, càng làm cho bọn chúng buồn bực, cảm thấy không thể tin nổi.
Trong mấy trăm năm lịch sử của quân đội Lỗ Ni, xưa nay chưa từng có bóng dáng của nữ nhi, người Lỗ Ni ngoan cố cho rằng, nữ nhân là tuyệt đối không thể xuất hiện trên chiến trường. Nếu không sẽ đem lại vận rủi cho mình, mà thất bại bởi một quân đội do nữ nhân suất lĩnh, tuyệt đối là một chuyện nhục nhã vô cùng không thể tha thứ được, cho dù bản thân có tự sát ngay tại trận cũng không thể tẩy sạch được vết nhơ của bản thân. Mấy chục năm trước, trong chiến đấu với nước Lâu Lan, Lỗ Ni cuồng chiến sĩ thất bại đều không chút do dự lựa chọn tự sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.