Chương 252: Cuộc đàm phán đỗ vỡ
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Tụ Hiền điện, hoàng cung Tô Khắc La.
Cũng giống như nữ nhân Tô Khắc La cực độ yêu thích làm đẹp, Tụ Hiện điện bố trí cũng mang đầy ý nghĩa mỹ lệ, trong tầm mắt con người có thể nhìn thấy mỗi địa phương đều thật là nguy la lộng lẫy, đều thật là hào hoa xa xỉ. Nhưng mỗi một chi tiết đều được sắp xếp khéo léo, thể hiện được hết khí chất mỹ lệ u nhã mà cao quý. Khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rút lui, đem tất cả mọi thứ có thể mang được ở bên trong mang đi, người Tô Khắc La lại rất nhanh bổ xung trở lại, quốc khố sung túc của bọn họ ở thủ đô trước khi bị thất thủ đã được di dời khẩn cấp, cho nên Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không có được mục tiêu của mình như mong ước, cũng làm Tụ Hiền điện có thể tái hiện lại vinh quang của nó trong thời gian ngắn.
Hôm nay người Tô Khắc La làm Tụ Hiện điện bày ra mặt mỹ lệ nhất của nó, để nghênh tiếp quý khách tới từ bốn phương. Những chàng trai đội hộ vệ cung đình của hoàng cung Tô Khắc La tựa hồ càng thêm sẵn lòng làm người phục vụ ân cần, rất có phong phạm, bao gồm cả thủ lĩnh tối cao của bọn họ tướng quân Tô Phỉ Mã Ni. Tô Phỉ Mã Ni không mặc quân phục, ánh hồng đầy mặt, tinh thần phấn chấn, chẳng chút già nua, giống như một vị đại quản gia, qua qua lại lại trong Tụ Hiền điện chuẩn bị mọi thứ.
Dưới sự dẫn dắt của Tô Phỉ Mã Vận, Dương Túc Phong tới được Tụ Hiền điện, đám Tư Cơ Bối Ni đã tới trước an bài cảnh vệ, bốn lối ra vào của Tụ Hiền điện, ít nhất có một cái dưới sự khống chế tuyệt đối của đội cảnh vệ quân Lam Vũ, cảnh vệ bên trong Tụ Hiền điện không mang vũ khí, cho nên Tư Cơ Bối Ni đặc biệt tuyển chọn mấy chiến sĩ thân hình cao lớn khôi ngô đứng ở bên trong, chí ít thì trên mặt ngoại gia, quân Lam Vũ không thể thua bất kỳ ai, đương nhiên giấy một hai khẩu súng lục dưới quân phục vẫn là điều dễ dàng.
Tiện tay cởi áo mưa ướt sũng nước giao cho Tư Cơ Bối Ni, Dương Túc Phong hơi nheo mắt lại, bước lên tấm thảm lông dày của Tụ Hiền điện, loại cảm giác êm ái dễ chịu đó làm người ta như dạo bước trên mây. Vương thất Tô Khắc La thật biết hưởng thụ, tấm lông cừu dày như vậy khẳng định giá cả không không hề rẻ, trên trần nhà bày chiếc đèn treo thủy tinh như thất tinh ủng nguyện bao quanh một chiếc đèn treo thủy tinh lớn đường kính rộng tới ba mét ở trung tâm, bên trong ánh nến cháy bừng bừng chiếu mọi góc trong Tụ Hiện điện sáng trưng như ban ngày.
Mà ngay lúc này thành Duy Nạp Tư đang bị cuồng phong bạo vũ tập kích, bên ngoài bầu trời trông hết sức tối tăm, cơ hồ thò tay không nhìn thấy ngón, thỉnh thoảng tia chớp xẹt qua bầu trời đen kịt, nhìn từ kính cửa sổ, từng trận sấm sét tựa như đang nổ vang trên Tụ Hiền điện, làm màng nhĩ người ta hơi cảm thấy đau, nếu như nói thành Duy Nạp Tư có gì đó không hay, đó chính là sấm chớp mưa bão đặc biệt nhiều, nơi này nằm giữa thung lũng, bốn phía núi cao vây quanh, khí lưu vận hành phức tạp. Vào mùa hè thu, thời tiết biến hoa liên tục, hơn nữa nói biến là biến được ngay nhanh chóng vô cùng.
Tụ Hiền điện trông hết sức rộng rãi, trên tấm thảm màu hồng sậm chỉ một chiếc bàn hình chữ nhật dài ở chính giữa, bản trải khăn nhung màu xanh nước biển, bên rẩi hoa Tường Vi nổi danh nhất Tô Khắc La, phát ra hương thơm thoang thoảng. Hoa Tường Vi chính là quốc hoa của Tô Khắc La, trên bàn còn có quả Hỏa Long đặc sản của Tô Khắc la đã được cắt sẵn, còn có các loại đồ điểm tâm tinh mỹ cùng với trên hồng tửu Ba Nhĩ Đa trên năm mươi năm, bên cạnh bày rất nhiều chén gốm tinh mỹ, còn có các loại dao nĩa làm bằng vàng nguyên chất, bên trên đều khắc tiêu chí của hàng cung Tô Khắc La. Nhìn qua tựa hồ không giống một cuộc đàm phán nghiêm túc, mà là bữa tiệc trà buổi chiều thoải mái tán gẫu, hoặc là buổi liên hoan thân thiện.
Bên bàn đặt sáu chiếc ghế bành, ghế đều được bọc bằng bọc màu hoàng kim, trông cao quý điển nhã, biểu thị đầy đủ thân phận không tầm thường của người tham dự hội ngày hôm nay, nhưng mới chỉ có ba người ngồi, còn ba vị trí vẫn trống.
Từng người từng người một Tô Phỉ Mã Vận giúp Dương Túc Phong nhận thức mấy người y sắp phải quan hệ, thái độ của bọn họ xem ra đều không được thân thiện mấy, mặc dù bọn họ đều đã tới đây từ trước, không ai đứng lên hoan nghênh Dương Túc Phong, chỉ có sáu ánh mắt phức tạp nhìn Dương Túc Phong.
“Vị này là công tước Áo Mã Đặc Nhi tới từ vương quốc Mẽ Á Lôi.”
Áo Mã Đặc Nhĩ công tước tuyệt đối là một nhà ngoại giao phong độ phiên phiên, thực tế tuổi của hắn đã gần năm mươi, nhưng do dày công bảo dưỡng và hóa tráng khéo léo, nhìn qua giống thành nhiên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trông thành thục lãnh mạn, cực kỳ có sức hấp dẫn. Con mắt của hắn đích xác rất tốt, thầm trầm mà u buồn, nhưng trên miệng luôn đeo nụ cười nhẹ, đối với nữ giới mà nói, chính là một loại mị lực không thể kháng cự. Chén hồng tửu trong tay hắn hơi hướng về phía Dương Túc Phong, gật đầu coi như dã chào hỏi rồi.
“Vị này là công tước Mai Nạp Thiết Mỗ tới từ vương quốc Mai Lý Đạt.”
Mai Nạp Thiết Mỗ công tước trông qua giống một tên giàu sổi, toàn thân trên dưới đều ngọc châu lấp loáng,trên mười ngón tay đeo ít nhất năm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh kim quang, bên trên khảm các loại bảo thạch to bằng mắt mèo, chỉ có thể nhìn thấy bảo thạch mà không nhìn thấy ngón tay. Vóc người và thần thái của hắn làm người ta hoài nghi hắn có phải vốn xuất thân từ nghề giết mổ hay không, vóc người bưu hãn, mặt mày hung dữ, tứ chi to khỏe mạnh mẽ, ria mép tết bện, hơn nữa con mắt tam giác nhìn ai tựa hồ cũng không thuận mắt. Đối với Dương Túc Phong, hắn hiển nhiên càng biểu lộ dạng ý tứ này, loại ánh mắt nhìn Dương Túc Phong, như lúc nào cũng muốn nhào tới bóp chết y, hoặc là moi tim móc gan y ngay tại chỗ.
“Không cần nữa, ta tự giới thiệu, ta là Khắc Lệ Tư Đế Na tới từ vương quốc An Lai, nếu như ngài phông phiền, có thể trực tiếp gọi ta là công chúa.”
Khắc Lệ Tư Đế Na trông trẻ trung xinh đẹp, dáng người cao ráo, bờ eo thon thả lả lướt, mái tóc màu vàng kim trông hết sức mềm mại, bầu ngực nhô cao tựa hồ ấn chứng tục ngữ “ngực to não bé”, nhưng trong con mắt sáng lấp lanh biểu thị ra nữ nhân này không hề đơn giản. Trước khi Dương Túc Phong tới, ánh mắt của nàng luôn luôn quyến luyến trên người công tước Áo Mã Đặc Nhĩ, rất rõ ràng , đây là một nữ nhân biết chủ động xuất kích, biết hưởng thụ nam nhân, cánh môi đỏ mọng như lửa của nàng tựa hồ miêu tả rõ ràng điều này.
“Tại hạ Dương Túc Phong.” Dương Túc Phong lãnh đạm nói.
Dương Túc Phong hôm nay mặc một bộ trang phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên trắng tuyền, không có một nếp nhăn, phẳng phiu thẳng tắp, nhưng không đeo huân chương và bội kiếm, làm y nhìn qua giống một quân nhân xuất ngũ.
Tô Phỉ Mã Vận cúi đều kéo ghế, Dương Túc Phong chậm rãi ngồi xuống, móc gài đồng phục thiếu tướng làm cổ họng y hơi chút khó chịu, bất quá y không cởi ra, mà ngồi ngay ngắn, y nhìn qua trái phải, bên cạnh y còn có hai chiếc ghế, bất quá đều là bỏ trống.
Con mắt tam giác của Mai Nạp Thiết Mỗ đảo qua, giọng ồm ồm: “Đại biểu của Tô Khắc La đâu? Y không phải là chủ nhà của nơi này sao? Sao lại còn chưa tới?” Hắn vừa mới ăn một miếng điểm tâm, vừa nói chuyện vừa chùi mép, rõ ràng bộ dạng của một kẻ giàu sổi.
Khắc Lệ Tư Đế Na thần thái thong dong, bình thản nói: “Ngài gấp cái gì? Nữ vương bệ hạ tất nhiên sẽ tới ngay.” Bộ dạng của nàng tựa như đang miệt thị Mai Nạp Thiết Mỗ, lại giống như đang nói cho hắn, với quan hệ của nàng và nữ vương bệ hạ, nàng nói gì tốt nhất là ngươi nên tin.
Dương Túc Phong lắc đầu, bình đạm nói: “Nữ vương bệ hạ sức khỏe không tốt, hiện giờ còn chưa dậy, cuộc đàm phán hôm nay cô ấy không có mặt đâu.”
Câu nói này làm ba người đối diện kinh ngạc, mặc dù chỉ thoáng qua rồi tắt, nhưng vẫn bị Dương Túc Phong nhìn thấy.
Áo Mã Đặc Nhĩ ánh mắt thâm trầm nói: “Nếu là như thế thì đại biểu khác của Tô Khắc LA cũng phải đến rồi chứ.”
“Ta có thể đại biểu cho Tô Khắc La.” Dương Túc Phong thản nhiên nói, không hề tới ánh mắt thâm trầm của nọi người.
Mai Nạp Thiết Mỗ tay trái cầm dao, tay phải cầm dĩa, rất mất lịch sự ồm ồm nói: “Ngươi có tư cách gì đại biểu cho Tô Khắc La.”
Giọng của hắn rất to, đúng là rất thích hợp làm đồ tể bán thịt bên đường.
Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn con mắt trợn trừng của hắn, lạnh nhạt nói: “Thứ nhất ta là trượng phu của nữ vương Tô Khắc La, thứ hai chúng ta khống chế hai thành thị của Tô Khắc La.”
Mai Nạp Thiết Mỗ hung dữ trừng mắt nhìn y, choang một tiếng đập dao nĩa xuống đĩa, nói thẳng thừng: “Điều này không hợp với quy củ, Tô Phỉ Thái Vi còn chưa chính thức gả cho ngươi, cho dù chính thức gả cho ngươi rồi, ngươi cùng không có tư cách đại biểu cho nàng dự họp.”
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, ánh chớp lóe lên chiếu trên mặt Mai Nạp Thiết Mỗ, trông cực kỳ dữ tợn.
Dương Túc Phong chẳng để y tới sự thô lỗ vô lễ của hắn, khom người đưa tay lấy một miếng điểm tâm, rất tự nhiên cho vào trong miệng, cắn mấy miếng. Đối với ánh mắt hung tợn của Mai Nạp Thiết Mỗ coi như chẳng thấy, tới khi ăn xong, lau tay sạch sẽ, mới chậm rãi nói: “Ở nơi này, chúng ta không cần quá nhiều quy củ, chỉ cần điều chúng ta chấp thuận chúng ta có thể làm được là được. Chuyện của Tô Khắc La, chỉ cần ta đồng ý, là ta có thể làm được.”
Y nói chuyện không có nửa phần nóng giận, thậm chí còn mang theo một loại hòa nhã cố tình biểu lộ ra, nhưng mỗi người đều cảm giác được áp lực vô hình cực lớn, áp lực đó không phải tới từ Dương Túc Phong, mà là tới từ quân Lam Vũ. Cho dù bọn họ chưa từng cùng quân Lam Vũ tiếp xúc chính diện, nhưng từ trên tin tức tình báo sưu tập được có thể nhìn thấy bá khí của quân Lam Vũ, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, quân Lam Vũ liên tục đánh bại Ô Mạn Lặc Tư và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, hai tên cuồng nhân quân sự, không thể không khiến người ta rùng mình, mà Dương Túc Phong nếu đã nói y có thể đại diện cho Tô Khắc La, vậy đó là chuyện không thể thay đổi được rồi.
Công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na dáng vẻ nhàn nhã, không giống đại biểu tham gia đàm phán, ngược lại giống như là mỹ nữ tham dự yến hội, nàng thích thú nhìn tư thế Dương Túc Phong ăn điểm tâm, thần thái ánh lên trong con mắt không ngừng lóe lên, tràn trề hứng thú nói: “Nhưng bất kể là nói thế nào, Tô Khắc La ít nhất cần phái người tham dự cuộc đàm phán của chúng ta chứ?”
Dương Túc Phong tự rót cho mình một chén hồng tửu, thong thả nói: “Tô Khắc La có ai có thể tại chỗ này đại biểu cho Tô Khắc La làm chủ? Tác Đán La Kiệt? Cho dù các vị mời y, y có dám tới không?”
Khắc Lệ Tư Đế Na công chúa im lặng, sắc mặt Áo Mã Đặc Nhĩ và Mai Nạp Thiết Mỗ cũng từ từ biến thành lạnh lùng, cho dù bọn họ dự liệu được sức mạnh của Dương Túc Phong, nhưng cách nói chuyện thẳng tuột vẫn làm bọn họ cảm thấy hết sức khó chịu. Nhưng bọn họ không có sức đâu để phản kháng, đàm phán là kiến lập trên cơ sở thực lực, nếu như bọn họ có thực lực đó, bọn họ hiên giờ liền có thể đánh Dương Túc Phong ngã ngửa ra đất, hung dữ đạp cho mấy cước, sau đó giáo huấn y phải tuân thủ lễ tiết ngoại giao như thế nào.
Đáng tiếc, bọn họ không có thực lực đó.
Dương Túc Phong nhìn qua mọi người, bọn họ đều lịch sự biểu thị trầm mặc, y chậm rãi nói:” Các vị, ở trên thế giới này, ta chỉ là một người mới, ta cũng không hiểu lễ nghi ngoại giao, mọi người có thể chê cười ta, cũng sẽ không để tâm đâu. Đối với các vị ngồi đây, ta cũng không có thù hận đặc biệt nào, cũng như không có hữu nghị đặc biệt nào. Nhưng ta hết sức hi vọng cùng mọi người kết nối bằng hữu. Giữa các quốc gia với nhau không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Ta hi vọng quân Lam Vũ của chúng ta có thể cùng mọi người chia sẻ lợi ích, cùng hướng tới sự giàu có. Các vị, trước tiên ta cạn ly, sau này là bạn hay là địch mọi người đều không phải lo lắng nữa.”
Y nâng chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn, nhưng những người khác ngay cả cốc rượu cũng không hề nhấc lên, hiển nhiên không để ý tới lời của y. Dương Túc Phong cười khẽ, không phật lòng ngồi xuống, chén rượu lại không hề bỏ xuống.
Mai Nạp Thiết Mỗ nhíu cặp mày vừa dày vừa đen, thô lỗ nói: “Dương Túc Phong, đối với hành vi quý quân tiếp tục tấn công quân đội Tháp Lâm ta tỏ ra lấy làm tiếc, bọn họ đã phải trả cái giá lớn đáng phải trả rồi, có lẽ chúng ta có thể thông qua đàm phán tìm được con đường giải quyết tốt hơn, chúng ta phải cho phép Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tham dự hội nghị.”
Dương Túc Phong lắc đầu, lắc lắc cốc rượu trống trong tay, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, chuyện giữa quân ta và vương quốc Tháp Lâm đã ở vào thế dùng chiến tranh giải quyết vấn đề, không ai có thể dừng nó lại, trừ phi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lập tức giơ tay đầu hàng, hoặc là bị chúng ta giết chết. Cho nên, ta kiến nghị, nội dung thảo luận hôm nay của chúng ta không cần bao gồm vương quốc Tháp Lâm nữa, đó là điều không thực tế. Các vị không cần lãng phí thời gian nữa.
Hội trường tức thì yên ắng, gân xanh trên mặt Mai Nạp Thiết Mỗ nổi lên rõ ràng, không chút che dấu thể hiện sự tức giận của hắn. Giống như Dương Túc Phong, hắn cũng không thích hợp làm quan ngoại giao, hỉ nộ ái lạc của hắn đều biểu lộ ra hết. Trừ quốc vương của vương quốc Mai Lý Đạt, còn chưa từng có ai phủ nhận lời nói của hắn, hơn nữa lại còn không chút khách khí không lưu chút thể diện nào như thế, trong lòng hắn đương nhiên nổi giận đùng đùng, nếu như là ở Mai Lý Đạt, sợ rằng hắn đã lật bàn phẫn nộ rời đi rồi.
Người có mặt ở đây ngay từ đầu đã hiểu rõ, Dương Túc Phong vừa mở miệng liền cự tuyệt vương quốc Tô Khắc La và vương quốc Tháp Lâm tham dự, cuộc đàm phán này thực tế đã mất đi ý nghĩa, còn khôi phục bốn nước liên minh cũng đã là chuyện không thể rồi. Kế hoạch ban đầu là hướng Dương Túc Phong tăng cường áp lực cũng đã chết từ trong trứng nước, quân Lam Vũ đã quyết tâm đem vương quốc Tháp Lâm và Tô Khắc La thu vào trong túi của mình, không cho bất kỳ ai dây máu ăn phần.
Trừ chiến tranh ra, không có con đường nào có thể thay đổi quyết định của Dương Túc Phong.
Công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na nâng chén rượu, thoáng trầm tư chốc lát, mới ánh mắt lấp lánh nhìn Dương Túc Phong, lạnh lùng nói: “Nói như vậy, phàm là nghịch lại ý của quân Lam Vũ, đều chỉ có thể thông qua con đường chiến tranh để giải quyết rồi?”
Dương Túc Phong gật đầu, giọng chậm rãi mà trầm thấp: “Nhưng chúng ta trước nay chưa từng chủ động khơi lên chiến tranh.”
Công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thoáng qua một vẻ khinh thường, châm chọc: “Vậy xin hỏi quý quân và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có gì khác biệt? Các người đều bá đạo như nhau, đều không cho người khác cơ hội lên tiếng.”
Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười sáng lạn, từ tốn nói: “Có khác biệt chứ, ít nhất ta không vì xâm lược người khác mà tới, phải không?”
Mai Nạp Thiết Mỗ đứng bật dậy, hung dữ nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cường liệt yêu cầu, quân đội ngoại quốc đều phải rút lui khỏi lãnh thổ Tô Khắc La, khôi phục lãnh thổ hoàn chỉnh của Tô Khắc La, chuyện của người Tô Khắc La sẽ do người Tô Khắc La tự mình giải quyết, đây không coi là quá đáng chứ? Chúng ta không nhúng tay vào, quân Lam Vũ các ngươi cũng không nhúng tay vào.”
Dương Túc Phong mỉm cười nói: “Đương nhiên là có thể, bất quá thực tế thì Tác Đán La Kiệt và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cấu kết, tạo cho nhân dân Tô Khắc La tai ương cực lớn, chúng ta phải tiêu diệt chúng mới được. Đương nhiên, các vị đem Tác Đán La Kiệt giao cho ta thì bớt được nhiều việc rồi.”
Áo Mã Đặc Nhĩ cười thâm trầm , nhún vai bình thản nói: “Về phần Tác Đán La Kiệt có phải cùng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cấu kết hay không, ta nghĩ còn phải điều tra, trước mắt không có bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ bọn họ có câu kết chứ?”
Dương Túc Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng ta sẽ không hàm oan cho một người tốt nào, cũng không tha cho một kẻ xấu nào. Ta đã ủy thác Mễ Nặc Tư đại nhân toàn quyền điều tra việc này, tin rằng rất nhanh sẽ có được kết quả.”
Cả ba người đều hơi khẽ biến sắc, bọn họ đương nhiên biết Mễ Nặc Tư Lương Cách là dạng người thế nào, dưới sự thao túng của một chính khách lão luyện gian ngoan xảo quyệt này, Tác Đán La Kiệt câu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Cho dù không có, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng sẽ biên tạo ra còn thực hơn cả sự thực. Trên chiến trường Tác Đán La Kiệt có thể một phủ chém chết mười tám tên Mễ Nặc Tư Lương Cách, nhưng nếu nói trên chính trị, cho dù mười tám Tác Đén La Kiệt cũng không phải là đối thủ của Mễ Nặc Tư Lương Cách.
Ngàn vạn làn không nên, Tác Đán La Kiệt không nên suốt đêm chạy về thành Bạch Thạch, quân Lam Vũ mặc dù hung tợn, nhưng trên lãnh thổ của Tô Khắc La dù sao cũng còn có chút kiêng kỵ, cho dù thái độ không thân thiệt mấy, nhưng cũng sẽ không đại khai sát giới với Tác Đán La Kiệt. Nhưng hiện giờ y vừa bỏ chạy, nhìn qua thì dành được sinh cơ và chủ động, nhưng thực tế lại đem bản thân vào vị trí cực đoan bất lợi, riêng một cái tội danh sợ tội bỏ chạy cũng cho y ăn đủ rồi.
Mà cho dù dùng đầu gối mà nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khẳng định sẽ kéo Tác Đán La Kiệt xuống nước, chỉ cần bất kỳ một chỗ vịn nào có thể trì hoãn cơ hội diệt vong, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đều nhất định sẽ không bỏ qua.
Mai Nạp Thiết Mỗ có chút tức giận nói: “Nếu đã như thế, chúng ta còn đàm phán cái gi? Tô Khắc La không cần chúng ta tham dự, vương quốc Tháp Lâm cũng không cần chúng ta tham dư, cái gì cũng không cần chúng ta tham dự, chúng ta còn ngồi đây làm gì? Ăn cơm à?..”
Dương Túc Phong nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của hắn, nói: “Các vị hẳn là là nhớ rõ, không phải là ta mới các vị tới đàm phán, mà là các vị chủ động tới đàm phán, chuyện hôm nay ta muốn thương đàm với các vị là chuyện khác. Mặc dù thế cục của Tô Khắc La và Tháp Lâm đã không thể thay đổi, nhưng quan hệ giữa ta và quốc gia của ba vị còn cần xác định một chút. Ta thích nói chuyện là đi thẳng vào vấn đề, mọi người cũng không cần phải che che dấu dấu nữa, cho dù cuối cùng cần chiến tranh để giải quyết vấn đề, đó cũng là phép tắc sinh tồn của thế gian.”
Mai Nạp Thiết Mỗ lập tức nhạy cảm nheo mắt lại, lộ ra ánh mắt âm ngoan như độc xa, hắn nố lức khống chế sự phẫn nộ trong lòng, nói gằn từng chữ:” Ngươi muốn như thế nào?”
Áo Mã Đặc Nhĩ và Khắc Lệ Tư Đế Na cũng ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Túc Phong, tình huống bọn họ lo lắng quả nhiên biến thành hiện thực, Dương Túc Phong căn bản không có tâm tư cùng bọn họ đàm phán chuyện Tô Khắc La, ngược lại nhe nanh múa vuột với bọn họ, bản thân bọn họ trở thành con mồi đưa tới tận cửa.
Dương Tức Phong nhìn qua ba người một lượt, chậm rãi nói: “Ta muốn cùng các vị chia sẻ lợi ích”
Ba người đưa mặt nhìn nhau, quả nhiên không ngời dự liệu, quân Lam Vũ đã không thể chờ được nữa muốn vươn ma trảo về phía bọn họ rồi. Y chẳng những không để ba nước dính vào chuyện Tô Khắc La và Tháp Lâm, hơn nữa còn bắt đầu vươn cánh tay của mình vào trong túi của ba nước. Nghĩ tới đây, Áo Mã Đặc Nhỉ và Khắc Lý Tư Đế Na đều có chút giận dữ, nhưng không biểu lộ ra giống như Mai Nạp Thiết Mỗ, bọn họ tạm thời còn không muốn hoàn toàn trở mặt với Dương Túc Phong.
Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Ô Mạn Lặc Tư trả giá quá lớn, bọn họ không muốn dẫn lên vết xe đổ.
Áo Mã Đặc Nhĩ thông thả nói: “Ta muốn biết nội dung thực chất của chia sẻ lợi ích quý quốc đề xuất ra là gì?”
Dương Túc Phong nói: “Rất đơn giản, tám chữ thôi, tự do mậu dịch, chung hưởng tài nguyên.”
Áo Mã Đặc Nhĩ ánh mắt thâm trầm, nói: “Có thể giải thích kỹ càng hơn một chút được không?”
Dương Túc Phong nói:” Tự do mậu dịch chính là chính phủ các nước hoặc là người thống trị các thế lực, đều phải thực hiện chính sách kinh tế tự do cởi mở, không được thực hiện bất kỳ sự hạn chế nào với thương nhân bên ngoài hoặc kinh tế mậu dịch bình thường, không được thi hành chính sách khác biệt với thương nhân bên ngoài hoặc hoạt động thương nghiệp so với thương nhân bản quốc, không được chưng thu thế má cao hơn với thương phẩm nước ngoài so với thương phẩm cùng loại của bản quốc, không được kỳ thị thương nhân nước ngoài, quyền lợi hợp pháp của thương nhân nước ngoài phải được bảo hộ hợp lý và hiệu quả, thương nhân và hàng hóa có thể ra vào tự do ở tất cả các thành thị vừa cửa cảng, không được thi hành bất kỳ hạn chế nào.”
Mai Nạp Thiết Mỗ cười lạnh:” Như vậy còn cần hải quan làm gì?”
Dương Túc Phong bình thản nói:” Mục đích tồn tại của hải quan chính là vì xúc tiến kinh tệ mậu dịch, mà không phải là cản trợ kinh tế mậu dịch, ta nghĩ mọi người tốt nhất phải hiểu rõ điều này, khu vực dưới quyền khống chế của quân Lam Vũ chúng ta cũng có hải quan, nhưng bọn họ trước nay chưa từng gây trở ngại cho sự phát triển thương nghiệp mậu dịch.”
Khắc Lệ Tư Đế Na công chúa c ười lạnh:” Nói như vậy, thương phẩm vương quốc An Lai chúng tôi vận chuyển tới địa khu Mỹ Ni Tư tiêu thự, quý quốc cũng sẽ không làm bất kỳ hạn chết nào?”
Dương Túc Phong nói:” Đương nhiên.”
Mai Nạp Thiết Mỗ n hìn qua Áo Mã Đặc Nhĩ, lập tức ba người lại trao đổi ánh mắt với nhau, ba người đều có lòng riêng, bọn họ đều đang tính toán thực hiện thương nghiệp mậu dịch tự do sẽ mang tới nước mình lợi và hại gì. Lúa nước và ngô của Mễ Á Lôi, đậu tương và lúa mỳ của Mai Lý Đạt, đậu phộng và ca cao của An Lai, sảng lượng đều rất lớn, đây chính là cơ sở sinh tồn của bọn họ, bọn họ lấy đó làm tự hào. Nhưng nói như muốn thực hành thương nghiệp mậu dịch tự do, bọn họ căn bản không phải đối thủ của thương nhân như lang như hổ của Cách Lai Mỹ, bọn họ vất vả thận trọng duy trì kết cấu kinh tế bảo bộ sẽ bị phá vỡ triệt đệ, tất cả thành quả kinh tế cũng sẽ bị thương nhân nước ngoài cướp đi hết.
Hơn nữa bọn họ lo lắng nhất vẫn là chế độ nô lệ, đặc điểm lớn nhất của kinh tế bốn nước liên minh, chính là kinh tế vườn trồng trải khắp toàn quốc, những vường trồng trọt này đều phổ biến sử dụng nô lệ, tàn khốc đem thành quả lao động của bọn họ thành sở hữu của mình, mà cùng với sự thịnh hành của mậu dịch tự do, công kích của thương nghiệp bên ngoài, những người trồng vườn kia khẳng định không thể giữ được bình tĩnh, mà hoạt động thương nghiệp thường mang đến cái biến quan niệm, đối với ba nước đang sử dụng mấy trăm vạn nô lệ mà nói, bọn họ sẽ là thùng thuốc súng cỏ thể phát nổ bất kỳ lúc nào, nếu như quân Lam Vũ chỉ hơi kích động một chút, thùng thuốc súng này có thể phát nổ ngay trong ngày mai.
Gần như cùng một lúc, ba người trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt tựa hồ đều viết hai chữ “chiến tranh”. Mục đích căn bản Dương Túc Phong thực hành thương nghiệp mậu dịch tự do, chính là muốn làm tan rã hệ thống kinh tế và hệ thống chính trị của ba nước từ dưới lên trên, một khi thời cơ chin muồi, y sẽ không chút do dự phổ biến pháp điển quân Lam Vũ, giải phóng nô lệ. Pháp điển quân Lam Vũ đã qua mấy lần chỉnh sửa, hiện giờ nội dùng đã từ chỉ có mười một điều ban đàu tăng lên thành hơn một trăm điều, mà mỗi điều tựa hồ đều tạo thành uy hiếp trí mạng với hệ thống cấu thành chính trị của ba nước.
Đây là điều ba vương quốc tuyệt đối không thể tiếp thụ, yêu cầu của quân Lam Vũ đã uy hiếp nghiêm trọng tới sự thống trị của bọn họ, muốn kháng cự lại yêu cầu của quân Lam Vũ tựa hồ cũng là chuyện hết sức khó khăn. Ngay cả dạng cuồng nhân quân sự như Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng bị đánh cho nước chảy hoa trôi, ba quốc gia nhỏ bé của bọn họ có nổi bao nhiêu quân đội? Nhưng bất kể thế nào, đáp ứng là chết, không đáp ứng cũng là chết, chỉ còn con đường đứng dậy phản kháng mà thôi.
Có lẽ tới lúc thực thi kế hoạch cuối cùng rồi, chỉ hi vọng vị nữ vương bệ hạ cao quý lãnh ngạo kia có thể làm không lộ chút dấu vết nào, đem tất cả thống khổ này kết thúc toàn bộ, tới từ đâu trở về nơi đó, đây là kết cục lý tưởng nhất.
Dương Túc Phong tựa hồ không hề nhận ra sự phẫn nộ và quyết tâm trong lòng ba người, y nhấc chén rượu lên, một lần nữa nâng chén, mỉm cười nói:” Để thể hiện thành ý của quân ta, thương thuyền của các vị có thể tự do ra vào ở các cửa càng quân Lam Vũ không chế, quân ta sẽ không thi hành bất kỳ hạn chết nào, cũng như vậy, ta hi vọng thương thuyền do quân ta không chế cũng có thể được sự đãi ngộ đồng dạng ở quý quốc, không bị gây khó khăn. Nhưng, thật không may là trước đó ta nhận được một số báo cáo, nói là một số thương thuyền của chúng ta ở càng Tô San vương quốc Mai Lý Đạt, càng Đa Ni vương quốc An Lai, càng Tạp Tư vương quốc Mễ Á Lôi, ừm còn có Kênh đào Y Mã đều gặp phải một số sự hoạch họe khó mà tưởng tượng được, vì cùng đạt được mục đích chia sẻ lợi ích, ta hi vọng do chúng ta phái đội giám sát, phụ trách cùng ngành giám sát của quý quốc cùng nhau giám sát hoạt động của ba cửa càng này và Kênh đào Y Mã.
Ba vị đại biểu lại đưa mặt nhìn nhau, đây không còn nghi ngờ gì nữa là một hòn đá kích lên ngàn đợt sóng, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ: Dương Túc Phong, ngươi quá tham lam rồi! Giám thị ba cửa cảng chỉ là giả, khống chế Kênh đào Y Mã mới là mục đích chân chính.
Bọn họ đương nhiên hiểu rõ trong lòng, cho tới bây giờ còn chưa có bất kỳ thương thuyền nào dưới sự khống chế của quân Lam Vũ tới ba cửa cảng kể trên và Kênh đào Y Mã, cho dù ngẫu nhiên có một hai chiếc thuyền, bọn họ cũng sẽ không bị gặp phải cản trở đặc biệt nào, bởi vì bọn họ căn bản không dám làm khó thương thuyền của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong đã hoàn toàn bịa đặt, ý đồ kiếm cớ có được mục đích không thể nói ra.
Trong mắt quân Lam Vũ, bọn chúng có lẽ sớm nhìn trúng ba cái cửa cảng lớn nhất này rồi, lần lượt là cản Tô Sản của vương quốc Mai Lý Đạt, cảng Đa Ni của vương quốc An Lai, cảng Tạp Tư của vương quốc Mễ Á Lôi, còn có cả Kênh đào Y Mã dưới sự khống chế của vương quốc Mễ Á Lôi. Mà Kênh đào Y Mã chắn chắn là thông đạo chiến lược Dương Túc Phong cần có nhất, con kênh đào liên thông nam đại dương và bắc đại dương này là thông đạo duy nhất cho hải quân Lam Vũ tiến vào biển Gia Lạc Tân.
Tham mưu trưởng Phượng Thái Y của quân Lam Vũ chính là thành viên vương thất lưu vong tới từ Y Lệ Nạp, hi vọng bức thiết của nàng đương nhiên là có thể dẫn quân đánh trở về Y Lệ Nạp, khô phục vinh diệu của vương thất trước kia. Nhưng đại lục Y Vân và Y Lệ Nạp cách nhau bởi Linh Đinh dương sóng cuộn sôi trào, không có hạm đội hải quân cường đại, cho dù lục quân có mạnh mẽ hơn nữa cũng không có cách nào bước lên đất đai Y Lệ Nạp, mà trước mắt hải quân Lam Vũ chủ yếu còn ở nam đại dương, bọn họ muốn tiến vào bắc đại dương, thì chỉ có thông qua Kênh đào Y Mã.
Có thể nói, quân Lam Vũ đối với kênh đào Y Mã chính là bắt buộc phải có, bất kể phải trả giá lớn thế nào.
Cũng như vậy, ba cửa cảng gần bên Linh Đinh dương quân Lam Vũ cần, tuyệt đối không phải thuần túy đơn giản như là tiến hành thương nghiệp mậu dịch tự do, mà là chuẩn bị vì chiến tranh sau này, ba cửa cảng này đều nằmg bên bờ Linh Đình dương, đối diẹn chính là đế quốc Đường Xuyên, mặc dù lục địa của bản đảo Hỏa Lông nối liền với đế quốc Đường Xuyên, nhưng dãy nói trung tâm vắt ngang tuyến đường nam bắc ở trung bộ bán đảo Hỏa Long căn bản không thể vượt qua, cho nên, muốn từ liên bang La Ni Tây Á tiến vào đế quốc Đường Xuyên, cũng chỉ có một con đường vượt biển qua Linh Đinh dương.
Điều Dương Túc Phong cần chính là một con đường như vậy.
Đám người Áo Mã Đặc Nhĩ hiểu rõ, bất kể Dương Túc Phong ở đại lục Y Vân tung hoành như thế nào, cuối cùng y vẫn muốn trở về đế quốc Đường Xuyên, trở về trên đất dai của Y Lan đại lục. Đại khu Mỹ Ni Tư và liên bang La Ni Tây Á chỉ cùng lắm là bàn đạp của y mà thôi, vận mệnh của bàn đạp đương nhiên là thống khổ, nếu như ba cửa càng kia bị quân Lam Vũ khống chế, từ nay ba nước sẽ bị buộc chặt lên chiến xa của quân Lam Vũ, là họa hay là phúc, không thể dự liệu được. Nhưng, bất kể bọn họ đáp ứng hay không đáp ứng, bước tiến của quân Lam Vũ tựa hồ không có cách nào ngăn cản được rồi.
Áo Mã Đặc Nhi và Mai Nạp Thiết Mỗ đều nhận thấy đàm phán đã không cần tiếp túc nữa rồi, quân Lam Vũ quá tham lam, căn bản không thể thỏa mãn được, còn không bằng trở về cân nhắc kỹ càng một chút rốt cuộc là chiến hay là hòa, nếu như quyết định phải chiến, vậy là liều cá chết lưới rách, nếu như là hòa, vậy phải nhanh chóng đem mấy cửa càng và kênh đào chắp tay nhượng lại, đồng thời mở rộng thị trường, tự do thông thương, vế phần làm như vậy hậu quả rốt cuộc sẽ như thế nào, tạm thời cũng không thể bận tâm nhiều như thế nữa.
Dương Túc Phong không hề để tâm tới kết quả như vậy, bất kể là chiến hay là hòa, y đều đã chuẩn bị tâm lý hết sức đầy đủ rồi, y không thích cái loại trạng thái mập mờ không phải chiến cũng không phải hòa, có lẽ chiến tranh sẽ trì hoãn thời gian quân Lam Vũ bước lên lãnh thổ đế quốc, nhưng lại làm bước tiến của quân Lam Vũ càng thêm vững vàng hơn một chút.
Uỳnh, uỳnh uỳnh, tiếng sâm càng lớn rồi…
Cũng giống như nữ nhân Tô Khắc La cực độ yêu thích làm đẹp, Tụ Hiện điện bố trí cũng mang đầy ý nghĩa mỹ lệ, trong tầm mắt con người có thể nhìn thấy mỗi địa phương đều thật là nguy la lộng lẫy, đều thật là hào hoa xa xỉ. Nhưng mỗi một chi tiết đều được sắp xếp khéo léo, thể hiện được hết khí chất mỹ lệ u nhã mà cao quý. Khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rút lui, đem tất cả mọi thứ có thể mang được ở bên trong mang đi, người Tô Khắc La lại rất nhanh bổ xung trở lại, quốc khố sung túc của bọn họ ở thủ đô trước khi bị thất thủ đã được di dời khẩn cấp, cho nên Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không có được mục tiêu của mình như mong ước, cũng làm Tụ Hiền điện có thể tái hiện lại vinh quang của nó trong thời gian ngắn.
Hôm nay người Tô Khắc La làm Tụ Hiện điện bày ra mặt mỹ lệ nhất của nó, để nghênh tiếp quý khách tới từ bốn phương. Những chàng trai đội hộ vệ cung đình của hoàng cung Tô Khắc La tựa hồ càng thêm sẵn lòng làm người phục vụ ân cần, rất có phong phạm, bao gồm cả thủ lĩnh tối cao của bọn họ tướng quân Tô Phỉ Mã Ni. Tô Phỉ Mã Ni không mặc quân phục, ánh hồng đầy mặt, tinh thần phấn chấn, chẳng chút già nua, giống như một vị đại quản gia, qua qua lại lại trong Tụ Hiền điện chuẩn bị mọi thứ.
Dưới sự dẫn dắt của Tô Phỉ Mã Vận, Dương Túc Phong tới được Tụ Hiền điện, đám Tư Cơ Bối Ni đã tới trước an bài cảnh vệ, bốn lối ra vào của Tụ Hiền điện, ít nhất có một cái dưới sự khống chế tuyệt đối của đội cảnh vệ quân Lam Vũ, cảnh vệ bên trong Tụ Hiền điện không mang vũ khí, cho nên Tư Cơ Bối Ni đặc biệt tuyển chọn mấy chiến sĩ thân hình cao lớn khôi ngô đứng ở bên trong, chí ít thì trên mặt ngoại gia, quân Lam Vũ không thể thua bất kỳ ai, đương nhiên giấy một hai khẩu súng lục dưới quân phục vẫn là điều dễ dàng.
Tiện tay cởi áo mưa ướt sũng nước giao cho Tư Cơ Bối Ni, Dương Túc Phong hơi nheo mắt lại, bước lên tấm thảm lông dày của Tụ Hiền điện, loại cảm giác êm ái dễ chịu đó làm người ta như dạo bước trên mây. Vương thất Tô Khắc La thật biết hưởng thụ, tấm lông cừu dày như vậy khẳng định giá cả không không hề rẻ, trên trần nhà bày chiếc đèn treo thủy tinh như thất tinh ủng nguyện bao quanh một chiếc đèn treo thủy tinh lớn đường kính rộng tới ba mét ở trung tâm, bên trong ánh nến cháy bừng bừng chiếu mọi góc trong Tụ Hiện điện sáng trưng như ban ngày.
Mà ngay lúc này thành Duy Nạp Tư đang bị cuồng phong bạo vũ tập kích, bên ngoài bầu trời trông hết sức tối tăm, cơ hồ thò tay không nhìn thấy ngón, thỉnh thoảng tia chớp xẹt qua bầu trời đen kịt, nhìn từ kính cửa sổ, từng trận sấm sét tựa như đang nổ vang trên Tụ Hiền điện, làm màng nhĩ người ta hơi cảm thấy đau, nếu như nói thành Duy Nạp Tư có gì đó không hay, đó chính là sấm chớp mưa bão đặc biệt nhiều, nơi này nằm giữa thung lũng, bốn phía núi cao vây quanh, khí lưu vận hành phức tạp. Vào mùa hè thu, thời tiết biến hoa liên tục, hơn nữa nói biến là biến được ngay nhanh chóng vô cùng.
Tụ Hiền điện trông hết sức rộng rãi, trên tấm thảm màu hồng sậm chỉ một chiếc bàn hình chữ nhật dài ở chính giữa, bản trải khăn nhung màu xanh nước biển, bên rẩi hoa Tường Vi nổi danh nhất Tô Khắc La, phát ra hương thơm thoang thoảng. Hoa Tường Vi chính là quốc hoa của Tô Khắc La, trên bàn còn có quả Hỏa Long đặc sản của Tô Khắc la đã được cắt sẵn, còn có các loại đồ điểm tâm tinh mỹ cùng với trên hồng tửu Ba Nhĩ Đa trên năm mươi năm, bên cạnh bày rất nhiều chén gốm tinh mỹ, còn có các loại dao nĩa làm bằng vàng nguyên chất, bên trên đều khắc tiêu chí của hàng cung Tô Khắc La. Nhìn qua tựa hồ không giống một cuộc đàm phán nghiêm túc, mà là bữa tiệc trà buổi chiều thoải mái tán gẫu, hoặc là buổi liên hoan thân thiện.
Bên bàn đặt sáu chiếc ghế bành, ghế đều được bọc bằng bọc màu hoàng kim, trông cao quý điển nhã, biểu thị đầy đủ thân phận không tầm thường của người tham dự hội ngày hôm nay, nhưng mới chỉ có ba người ngồi, còn ba vị trí vẫn trống.
Từng người từng người một Tô Phỉ Mã Vận giúp Dương Túc Phong nhận thức mấy người y sắp phải quan hệ, thái độ của bọn họ xem ra đều không được thân thiện mấy, mặc dù bọn họ đều đã tới đây từ trước, không ai đứng lên hoan nghênh Dương Túc Phong, chỉ có sáu ánh mắt phức tạp nhìn Dương Túc Phong.
“Vị này là công tước Áo Mã Đặc Nhi tới từ vương quốc Mẽ Á Lôi.”
Áo Mã Đặc Nhĩ công tước tuyệt đối là một nhà ngoại giao phong độ phiên phiên, thực tế tuổi của hắn đã gần năm mươi, nhưng do dày công bảo dưỡng và hóa tráng khéo léo, nhìn qua giống thành nhiên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trông thành thục lãnh mạn, cực kỳ có sức hấp dẫn. Con mắt của hắn đích xác rất tốt, thầm trầm mà u buồn, nhưng trên miệng luôn đeo nụ cười nhẹ, đối với nữ giới mà nói, chính là một loại mị lực không thể kháng cự. Chén hồng tửu trong tay hắn hơi hướng về phía Dương Túc Phong, gật đầu coi như dã chào hỏi rồi.
“Vị này là công tước Mai Nạp Thiết Mỗ tới từ vương quốc Mai Lý Đạt.”
Mai Nạp Thiết Mỗ công tước trông qua giống một tên giàu sổi, toàn thân trên dưới đều ngọc châu lấp loáng,trên mười ngón tay đeo ít nhất năm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh kim quang, bên trên khảm các loại bảo thạch to bằng mắt mèo, chỉ có thể nhìn thấy bảo thạch mà không nhìn thấy ngón tay. Vóc người và thần thái của hắn làm người ta hoài nghi hắn có phải vốn xuất thân từ nghề giết mổ hay không, vóc người bưu hãn, mặt mày hung dữ, tứ chi to khỏe mạnh mẽ, ria mép tết bện, hơn nữa con mắt tam giác nhìn ai tựa hồ cũng không thuận mắt. Đối với Dương Túc Phong, hắn hiển nhiên càng biểu lộ dạng ý tứ này, loại ánh mắt nhìn Dương Túc Phong, như lúc nào cũng muốn nhào tới bóp chết y, hoặc là moi tim móc gan y ngay tại chỗ.
“Không cần nữa, ta tự giới thiệu, ta là Khắc Lệ Tư Đế Na tới từ vương quốc An Lai, nếu như ngài phông phiền, có thể trực tiếp gọi ta là công chúa.”
Khắc Lệ Tư Đế Na trông trẻ trung xinh đẹp, dáng người cao ráo, bờ eo thon thả lả lướt, mái tóc màu vàng kim trông hết sức mềm mại, bầu ngực nhô cao tựa hồ ấn chứng tục ngữ “ngực to não bé”, nhưng trong con mắt sáng lấp lanh biểu thị ra nữ nhân này không hề đơn giản. Trước khi Dương Túc Phong tới, ánh mắt của nàng luôn luôn quyến luyến trên người công tước Áo Mã Đặc Nhĩ, rất rõ ràng , đây là một nữ nhân biết chủ động xuất kích, biết hưởng thụ nam nhân, cánh môi đỏ mọng như lửa của nàng tựa hồ miêu tả rõ ràng điều này.
“Tại hạ Dương Túc Phong.” Dương Túc Phong lãnh đạm nói.
Dương Túc Phong hôm nay mặc một bộ trang phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên trắng tuyền, không có một nếp nhăn, phẳng phiu thẳng tắp, nhưng không đeo huân chương và bội kiếm, làm y nhìn qua giống một quân nhân xuất ngũ.
Tô Phỉ Mã Vận cúi đều kéo ghế, Dương Túc Phong chậm rãi ngồi xuống, móc gài đồng phục thiếu tướng làm cổ họng y hơi chút khó chịu, bất quá y không cởi ra, mà ngồi ngay ngắn, y nhìn qua trái phải, bên cạnh y còn có hai chiếc ghế, bất quá đều là bỏ trống.
Con mắt tam giác của Mai Nạp Thiết Mỗ đảo qua, giọng ồm ồm: “Đại biểu của Tô Khắc La đâu? Y không phải là chủ nhà của nơi này sao? Sao lại còn chưa tới?” Hắn vừa mới ăn một miếng điểm tâm, vừa nói chuyện vừa chùi mép, rõ ràng bộ dạng của một kẻ giàu sổi.
Khắc Lệ Tư Đế Na thần thái thong dong, bình thản nói: “Ngài gấp cái gì? Nữ vương bệ hạ tất nhiên sẽ tới ngay.” Bộ dạng của nàng tựa như đang miệt thị Mai Nạp Thiết Mỗ, lại giống như đang nói cho hắn, với quan hệ của nàng và nữ vương bệ hạ, nàng nói gì tốt nhất là ngươi nên tin.
Dương Túc Phong lắc đầu, bình đạm nói: “Nữ vương bệ hạ sức khỏe không tốt, hiện giờ còn chưa dậy, cuộc đàm phán hôm nay cô ấy không có mặt đâu.”
Câu nói này làm ba người đối diện kinh ngạc, mặc dù chỉ thoáng qua rồi tắt, nhưng vẫn bị Dương Túc Phong nhìn thấy.
Áo Mã Đặc Nhĩ ánh mắt thâm trầm nói: “Nếu là như thế thì đại biểu khác của Tô Khắc LA cũng phải đến rồi chứ.”
“Ta có thể đại biểu cho Tô Khắc La.” Dương Túc Phong thản nhiên nói, không hề tới ánh mắt thâm trầm của nọi người.
Mai Nạp Thiết Mỗ tay trái cầm dao, tay phải cầm dĩa, rất mất lịch sự ồm ồm nói: “Ngươi có tư cách gì đại biểu cho Tô Khắc La.”
Giọng của hắn rất to, đúng là rất thích hợp làm đồ tể bán thịt bên đường.
Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn con mắt trợn trừng của hắn, lạnh nhạt nói: “Thứ nhất ta là trượng phu của nữ vương Tô Khắc La, thứ hai chúng ta khống chế hai thành thị của Tô Khắc La.”
Mai Nạp Thiết Mỗ hung dữ trừng mắt nhìn y, choang một tiếng đập dao nĩa xuống đĩa, nói thẳng thừng: “Điều này không hợp với quy củ, Tô Phỉ Thái Vi còn chưa chính thức gả cho ngươi, cho dù chính thức gả cho ngươi rồi, ngươi cùng không có tư cách đại biểu cho nàng dự họp.”
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, ánh chớp lóe lên chiếu trên mặt Mai Nạp Thiết Mỗ, trông cực kỳ dữ tợn.
Dương Túc Phong chẳng để y tới sự thô lỗ vô lễ của hắn, khom người đưa tay lấy một miếng điểm tâm, rất tự nhiên cho vào trong miệng, cắn mấy miếng. Đối với ánh mắt hung tợn của Mai Nạp Thiết Mỗ coi như chẳng thấy, tới khi ăn xong, lau tay sạch sẽ, mới chậm rãi nói: “Ở nơi này, chúng ta không cần quá nhiều quy củ, chỉ cần điều chúng ta chấp thuận chúng ta có thể làm được là được. Chuyện của Tô Khắc La, chỉ cần ta đồng ý, là ta có thể làm được.”
Y nói chuyện không có nửa phần nóng giận, thậm chí còn mang theo một loại hòa nhã cố tình biểu lộ ra, nhưng mỗi người đều cảm giác được áp lực vô hình cực lớn, áp lực đó không phải tới từ Dương Túc Phong, mà là tới từ quân Lam Vũ. Cho dù bọn họ chưa từng cùng quân Lam Vũ tiếp xúc chính diện, nhưng từ trên tin tức tình báo sưu tập được có thể nhìn thấy bá khí của quân Lam Vũ, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, quân Lam Vũ liên tục đánh bại Ô Mạn Lặc Tư và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, hai tên cuồng nhân quân sự, không thể không khiến người ta rùng mình, mà Dương Túc Phong nếu đã nói y có thể đại diện cho Tô Khắc La, vậy đó là chuyện không thể thay đổi được rồi.
Công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na dáng vẻ nhàn nhã, không giống đại biểu tham gia đàm phán, ngược lại giống như là mỹ nữ tham dự yến hội, nàng thích thú nhìn tư thế Dương Túc Phong ăn điểm tâm, thần thái ánh lên trong con mắt không ngừng lóe lên, tràn trề hứng thú nói: “Nhưng bất kể là nói thế nào, Tô Khắc La ít nhất cần phái người tham dự cuộc đàm phán của chúng ta chứ?”
Dương Túc Phong tự rót cho mình một chén hồng tửu, thong thả nói: “Tô Khắc La có ai có thể tại chỗ này đại biểu cho Tô Khắc La làm chủ? Tác Đán La Kiệt? Cho dù các vị mời y, y có dám tới không?”
Khắc Lệ Tư Đế Na công chúa im lặng, sắc mặt Áo Mã Đặc Nhĩ và Mai Nạp Thiết Mỗ cũng từ từ biến thành lạnh lùng, cho dù bọn họ dự liệu được sức mạnh của Dương Túc Phong, nhưng cách nói chuyện thẳng tuột vẫn làm bọn họ cảm thấy hết sức khó chịu. Nhưng bọn họ không có sức đâu để phản kháng, đàm phán là kiến lập trên cơ sở thực lực, nếu như bọn họ có thực lực đó, bọn họ hiên giờ liền có thể đánh Dương Túc Phong ngã ngửa ra đất, hung dữ đạp cho mấy cước, sau đó giáo huấn y phải tuân thủ lễ tiết ngoại giao như thế nào.
Đáng tiếc, bọn họ không có thực lực đó.
Dương Túc Phong nhìn qua mọi người, bọn họ đều lịch sự biểu thị trầm mặc, y chậm rãi nói:” Các vị, ở trên thế giới này, ta chỉ là một người mới, ta cũng không hiểu lễ nghi ngoại giao, mọi người có thể chê cười ta, cũng sẽ không để tâm đâu. Đối với các vị ngồi đây, ta cũng không có thù hận đặc biệt nào, cũng như không có hữu nghị đặc biệt nào. Nhưng ta hết sức hi vọng cùng mọi người kết nối bằng hữu. Giữa các quốc gia với nhau không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Ta hi vọng quân Lam Vũ của chúng ta có thể cùng mọi người chia sẻ lợi ích, cùng hướng tới sự giàu có. Các vị, trước tiên ta cạn ly, sau này là bạn hay là địch mọi người đều không phải lo lắng nữa.”
Y nâng chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn, nhưng những người khác ngay cả cốc rượu cũng không hề nhấc lên, hiển nhiên không để ý tới lời của y. Dương Túc Phong cười khẽ, không phật lòng ngồi xuống, chén rượu lại không hề bỏ xuống.
Mai Nạp Thiết Mỗ nhíu cặp mày vừa dày vừa đen, thô lỗ nói: “Dương Túc Phong, đối với hành vi quý quân tiếp tục tấn công quân đội Tháp Lâm ta tỏ ra lấy làm tiếc, bọn họ đã phải trả cái giá lớn đáng phải trả rồi, có lẽ chúng ta có thể thông qua đàm phán tìm được con đường giải quyết tốt hơn, chúng ta phải cho phép Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tham dự hội nghị.”
Dương Túc Phong lắc đầu, lắc lắc cốc rượu trống trong tay, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, chuyện giữa quân ta và vương quốc Tháp Lâm đã ở vào thế dùng chiến tranh giải quyết vấn đề, không ai có thể dừng nó lại, trừ phi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lập tức giơ tay đầu hàng, hoặc là bị chúng ta giết chết. Cho nên, ta kiến nghị, nội dung thảo luận hôm nay của chúng ta không cần bao gồm vương quốc Tháp Lâm nữa, đó là điều không thực tế. Các vị không cần lãng phí thời gian nữa.
Hội trường tức thì yên ắng, gân xanh trên mặt Mai Nạp Thiết Mỗ nổi lên rõ ràng, không chút che dấu thể hiện sự tức giận của hắn. Giống như Dương Túc Phong, hắn cũng không thích hợp làm quan ngoại giao, hỉ nộ ái lạc của hắn đều biểu lộ ra hết. Trừ quốc vương của vương quốc Mai Lý Đạt, còn chưa từng có ai phủ nhận lời nói của hắn, hơn nữa lại còn không chút khách khí không lưu chút thể diện nào như thế, trong lòng hắn đương nhiên nổi giận đùng đùng, nếu như là ở Mai Lý Đạt, sợ rằng hắn đã lật bàn phẫn nộ rời đi rồi.
Người có mặt ở đây ngay từ đầu đã hiểu rõ, Dương Túc Phong vừa mở miệng liền cự tuyệt vương quốc Tô Khắc La và vương quốc Tháp Lâm tham dự, cuộc đàm phán này thực tế đã mất đi ý nghĩa, còn khôi phục bốn nước liên minh cũng đã là chuyện không thể rồi. Kế hoạch ban đầu là hướng Dương Túc Phong tăng cường áp lực cũng đã chết từ trong trứng nước, quân Lam Vũ đã quyết tâm đem vương quốc Tháp Lâm và Tô Khắc La thu vào trong túi của mình, không cho bất kỳ ai dây máu ăn phần.
Trừ chiến tranh ra, không có con đường nào có thể thay đổi quyết định của Dương Túc Phong.
Công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na nâng chén rượu, thoáng trầm tư chốc lát, mới ánh mắt lấp lánh nhìn Dương Túc Phong, lạnh lùng nói: “Nói như vậy, phàm là nghịch lại ý của quân Lam Vũ, đều chỉ có thể thông qua con đường chiến tranh để giải quyết rồi?”
Dương Túc Phong gật đầu, giọng chậm rãi mà trầm thấp: “Nhưng chúng ta trước nay chưa từng chủ động khơi lên chiến tranh.”
Công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thoáng qua một vẻ khinh thường, châm chọc: “Vậy xin hỏi quý quân và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có gì khác biệt? Các người đều bá đạo như nhau, đều không cho người khác cơ hội lên tiếng.”
Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười sáng lạn, từ tốn nói: “Có khác biệt chứ, ít nhất ta không vì xâm lược người khác mà tới, phải không?”
Mai Nạp Thiết Mỗ đứng bật dậy, hung dữ nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cường liệt yêu cầu, quân đội ngoại quốc đều phải rút lui khỏi lãnh thổ Tô Khắc La, khôi phục lãnh thổ hoàn chỉnh của Tô Khắc La, chuyện của người Tô Khắc La sẽ do người Tô Khắc La tự mình giải quyết, đây không coi là quá đáng chứ? Chúng ta không nhúng tay vào, quân Lam Vũ các ngươi cũng không nhúng tay vào.”
Dương Túc Phong mỉm cười nói: “Đương nhiên là có thể, bất quá thực tế thì Tác Đán La Kiệt và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cấu kết, tạo cho nhân dân Tô Khắc La tai ương cực lớn, chúng ta phải tiêu diệt chúng mới được. Đương nhiên, các vị đem Tác Đán La Kiệt giao cho ta thì bớt được nhiều việc rồi.”
Áo Mã Đặc Nhĩ cười thâm trầm , nhún vai bình thản nói: “Về phần Tác Đán La Kiệt có phải cùng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cấu kết hay không, ta nghĩ còn phải điều tra, trước mắt không có bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ bọn họ có câu kết chứ?”
Dương Túc Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng ta sẽ không hàm oan cho một người tốt nào, cũng không tha cho một kẻ xấu nào. Ta đã ủy thác Mễ Nặc Tư đại nhân toàn quyền điều tra việc này, tin rằng rất nhanh sẽ có được kết quả.”
Cả ba người đều hơi khẽ biến sắc, bọn họ đương nhiên biết Mễ Nặc Tư Lương Cách là dạng người thế nào, dưới sự thao túng của một chính khách lão luyện gian ngoan xảo quyệt này, Tác Đán La Kiệt câu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Cho dù không có, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng sẽ biên tạo ra còn thực hơn cả sự thực. Trên chiến trường Tác Đán La Kiệt có thể một phủ chém chết mười tám tên Mễ Nặc Tư Lương Cách, nhưng nếu nói trên chính trị, cho dù mười tám Tác Đén La Kiệt cũng không phải là đối thủ của Mễ Nặc Tư Lương Cách.
Ngàn vạn làn không nên, Tác Đán La Kiệt không nên suốt đêm chạy về thành Bạch Thạch, quân Lam Vũ mặc dù hung tợn, nhưng trên lãnh thổ của Tô Khắc La dù sao cũng còn có chút kiêng kỵ, cho dù thái độ không thân thiệt mấy, nhưng cũng sẽ không đại khai sát giới với Tác Đán La Kiệt. Nhưng hiện giờ y vừa bỏ chạy, nhìn qua thì dành được sinh cơ và chủ động, nhưng thực tế lại đem bản thân vào vị trí cực đoan bất lợi, riêng một cái tội danh sợ tội bỏ chạy cũng cho y ăn đủ rồi.
Mà cho dù dùng đầu gối mà nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khẳng định sẽ kéo Tác Đán La Kiệt xuống nước, chỉ cần bất kỳ một chỗ vịn nào có thể trì hoãn cơ hội diệt vong, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đều nhất định sẽ không bỏ qua.
Mai Nạp Thiết Mỗ có chút tức giận nói: “Nếu đã như thế, chúng ta còn đàm phán cái gi? Tô Khắc La không cần chúng ta tham dự, vương quốc Tháp Lâm cũng không cần chúng ta tham dư, cái gì cũng không cần chúng ta tham dự, chúng ta còn ngồi đây làm gì? Ăn cơm à?..”
Dương Túc Phong nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của hắn, nói: “Các vị hẳn là là nhớ rõ, không phải là ta mới các vị tới đàm phán, mà là các vị chủ động tới đàm phán, chuyện hôm nay ta muốn thương đàm với các vị là chuyện khác. Mặc dù thế cục của Tô Khắc La và Tháp Lâm đã không thể thay đổi, nhưng quan hệ giữa ta và quốc gia của ba vị còn cần xác định một chút. Ta thích nói chuyện là đi thẳng vào vấn đề, mọi người cũng không cần phải che che dấu dấu nữa, cho dù cuối cùng cần chiến tranh để giải quyết vấn đề, đó cũng là phép tắc sinh tồn của thế gian.”
Mai Nạp Thiết Mỗ lập tức nhạy cảm nheo mắt lại, lộ ra ánh mắt âm ngoan như độc xa, hắn nố lức khống chế sự phẫn nộ trong lòng, nói gằn từng chữ:” Ngươi muốn như thế nào?”
Áo Mã Đặc Nhĩ và Khắc Lệ Tư Đế Na cũng ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Túc Phong, tình huống bọn họ lo lắng quả nhiên biến thành hiện thực, Dương Túc Phong căn bản không có tâm tư cùng bọn họ đàm phán chuyện Tô Khắc La, ngược lại nhe nanh múa vuột với bọn họ, bản thân bọn họ trở thành con mồi đưa tới tận cửa.
Dương Tức Phong nhìn qua ba người một lượt, chậm rãi nói: “Ta muốn cùng các vị chia sẻ lợi ích”
Ba người đưa mặt nhìn nhau, quả nhiên không ngời dự liệu, quân Lam Vũ đã không thể chờ được nữa muốn vươn ma trảo về phía bọn họ rồi. Y chẳng những không để ba nước dính vào chuyện Tô Khắc La và Tháp Lâm, hơn nữa còn bắt đầu vươn cánh tay của mình vào trong túi của ba nước. Nghĩ tới đây, Áo Mã Đặc Nhỉ và Khắc Lý Tư Đế Na đều có chút giận dữ, nhưng không biểu lộ ra giống như Mai Nạp Thiết Mỗ, bọn họ tạm thời còn không muốn hoàn toàn trở mặt với Dương Túc Phong.
Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Ô Mạn Lặc Tư trả giá quá lớn, bọn họ không muốn dẫn lên vết xe đổ.
Áo Mã Đặc Nhĩ thông thả nói: “Ta muốn biết nội dung thực chất của chia sẻ lợi ích quý quốc đề xuất ra là gì?”
Dương Túc Phong nói: “Rất đơn giản, tám chữ thôi, tự do mậu dịch, chung hưởng tài nguyên.”
Áo Mã Đặc Nhĩ ánh mắt thâm trầm, nói: “Có thể giải thích kỹ càng hơn một chút được không?”
Dương Túc Phong nói:” Tự do mậu dịch chính là chính phủ các nước hoặc là người thống trị các thế lực, đều phải thực hiện chính sách kinh tế tự do cởi mở, không được thực hiện bất kỳ sự hạn chế nào với thương nhân bên ngoài hoặc kinh tế mậu dịch bình thường, không được thi hành chính sách khác biệt với thương nhân bên ngoài hoặc hoạt động thương nghiệp so với thương nhân bản quốc, không được chưng thu thế má cao hơn với thương phẩm nước ngoài so với thương phẩm cùng loại của bản quốc, không được kỳ thị thương nhân nước ngoài, quyền lợi hợp pháp của thương nhân nước ngoài phải được bảo hộ hợp lý và hiệu quả, thương nhân và hàng hóa có thể ra vào tự do ở tất cả các thành thị vừa cửa cảng, không được thi hành bất kỳ hạn chế nào.”
Mai Nạp Thiết Mỗ cười lạnh:” Như vậy còn cần hải quan làm gì?”
Dương Túc Phong bình thản nói:” Mục đích tồn tại của hải quan chính là vì xúc tiến kinh tệ mậu dịch, mà không phải là cản trợ kinh tế mậu dịch, ta nghĩ mọi người tốt nhất phải hiểu rõ điều này, khu vực dưới quyền khống chế của quân Lam Vũ chúng ta cũng có hải quan, nhưng bọn họ trước nay chưa từng gây trở ngại cho sự phát triển thương nghiệp mậu dịch.”
Khắc Lệ Tư Đế Na công chúa c ười lạnh:” Nói như vậy, thương phẩm vương quốc An Lai chúng tôi vận chuyển tới địa khu Mỹ Ni Tư tiêu thự, quý quốc cũng sẽ không làm bất kỳ hạn chết nào?”
Dương Túc Phong nói:” Đương nhiên.”
Mai Nạp Thiết Mỗ n hìn qua Áo Mã Đặc Nhĩ, lập tức ba người lại trao đổi ánh mắt với nhau, ba người đều có lòng riêng, bọn họ đều đang tính toán thực hiện thương nghiệp mậu dịch tự do sẽ mang tới nước mình lợi và hại gì. Lúa nước và ngô của Mễ Á Lôi, đậu tương và lúa mỳ của Mai Lý Đạt, đậu phộng và ca cao của An Lai, sảng lượng đều rất lớn, đây chính là cơ sở sinh tồn của bọn họ, bọn họ lấy đó làm tự hào. Nhưng nói như muốn thực hành thương nghiệp mậu dịch tự do, bọn họ căn bản không phải đối thủ của thương nhân như lang như hổ của Cách Lai Mỹ, bọn họ vất vả thận trọng duy trì kết cấu kinh tế bảo bộ sẽ bị phá vỡ triệt đệ, tất cả thành quả kinh tế cũng sẽ bị thương nhân nước ngoài cướp đi hết.
Hơn nữa bọn họ lo lắng nhất vẫn là chế độ nô lệ, đặc điểm lớn nhất của kinh tế bốn nước liên minh, chính là kinh tế vườn trồng trải khắp toàn quốc, những vường trồng trọt này đều phổ biến sử dụng nô lệ, tàn khốc đem thành quả lao động của bọn họ thành sở hữu của mình, mà cùng với sự thịnh hành của mậu dịch tự do, công kích của thương nghiệp bên ngoài, những người trồng vườn kia khẳng định không thể giữ được bình tĩnh, mà hoạt động thương nghiệp thường mang đến cái biến quan niệm, đối với ba nước đang sử dụng mấy trăm vạn nô lệ mà nói, bọn họ sẽ là thùng thuốc súng cỏ thể phát nổ bất kỳ lúc nào, nếu như quân Lam Vũ chỉ hơi kích động một chút, thùng thuốc súng này có thể phát nổ ngay trong ngày mai.
Gần như cùng một lúc, ba người trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt tựa hồ đều viết hai chữ “chiến tranh”. Mục đích căn bản Dương Túc Phong thực hành thương nghiệp mậu dịch tự do, chính là muốn làm tan rã hệ thống kinh tế và hệ thống chính trị của ba nước từ dưới lên trên, một khi thời cơ chin muồi, y sẽ không chút do dự phổ biến pháp điển quân Lam Vũ, giải phóng nô lệ. Pháp điển quân Lam Vũ đã qua mấy lần chỉnh sửa, hiện giờ nội dùng đã từ chỉ có mười một điều ban đàu tăng lên thành hơn một trăm điều, mà mỗi điều tựa hồ đều tạo thành uy hiếp trí mạng với hệ thống cấu thành chính trị của ba nước.
Đây là điều ba vương quốc tuyệt đối không thể tiếp thụ, yêu cầu của quân Lam Vũ đã uy hiếp nghiêm trọng tới sự thống trị của bọn họ, muốn kháng cự lại yêu cầu của quân Lam Vũ tựa hồ cũng là chuyện hết sức khó khăn. Ngay cả dạng cuồng nhân quân sự như Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng bị đánh cho nước chảy hoa trôi, ba quốc gia nhỏ bé của bọn họ có nổi bao nhiêu quân đội? Nhưng bất kể thế nào, đáp ứng là chết, không đáp ứng cũng là chết, chỉ còn con đường đứng dậy phản kháng mà thôi.
Có lẽ tới lúc thực thi kế hoạch cuối cùng rồi, chỉ hi vọng vị nữ vương bệ hạ cao quý lãnh ngạo kia có thể làm không lộ chút dấu vết nào, đem tất cả thống khổ này kết thúc toàn bộ, tới từ đâu trở về nơi đó, đây là kết cục lý tưởng nhất.
Dương Túc Phong tựa hồ không hề nhận ra sự phẫn nộ và quyết tâm trong lòng ba người, y nhấc chén rượu lên, một lần nữa nâng chén, mỉm cười nói:” Để thể hiện thành ý của quân ta, thương thuyền của các vị có thể tự do ra vào ở các cửa càng quân Lam Vũ không chế, quân ta sẽ không thi hành bất kỳ hạn chết nào, cũng như vậy, ta hi vọng thương thuyền do quân ta không chế cũng có thể được sự đãi ngộ đồng dạng ở quý quốc, không bị gây khó khăn. Nhưng, thật không may là trước đó ta nhận được một số báo cáo, nói là một số thương thuyền của chúng ta ở càng Tô San vương quốc Mai Lý Đạt, càng Đa Ni vương quốc An Lai, càng Tạp Tư vương quốc Mễ Á Lôi, ừm còn có Kênh đào Y Mã đều gặp phải một số sự hoạch họe khó mà tưởng tượng được, vì cùng đạt được mục đích chia sẻ lợi ích, ta hi vọng do chúng ta phái đội giám sát, phụ trách cùng ngành giám sát của quý quốc cùng nhau giám sát hoạt động của ba cửa càng này và Kênh đào Y Mã.
Ba vị đại biểu lại đưa mặt nhìn nhau, đây không còn nghi ngờ gì nữa là một hòn đá kích lên ngàn đợt sóng, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ: Dương Túc Phong, ngươi quá tham lam rồi! Giám thị ba cửa cảng chỉ là giả, khống chế Kênh đào Y Mã mới là mục đích chân chính.
Bọn họ đương nhiên hiểu rõ trong lòng, cho tới bây giờ còn chưa có bất kỳ thương thuyền nào dưới sự khống chế của quân Lam Vũ tới ba cửa cảng kể trên và Kênh đào Y Mã, cho dù ngẫu nhiên có một hai chiếc thuyền, bọn họ cũng sẽ không bị gặp phải cản trở đặc biệt nào, bởi vì bọn họ căn bản không dám làm khó thương thuyền của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong đã hoàn toàn bịa đặt, ý đồ kiếm cớ có được mục đích không thể nói ra.
Trong mắt quân Lam Vũ, bọn chúng có lẽ sớm nhìn trúng ba cái cửa cảng lớn nhất này rồi, lần lượt là cản Tô Sản của vương quốc Mai Lý Đạt, cảng Đa Ni của vương quốc An Lai, cảng Tạp Tư của vương quốc Mễ Á Lôi, còn có cả Kênh đào Y Mã dưới sự khống chế của vương quốc Mễ Á Lôi. Mà Kênh đào Y Mã chắn chắn là thông đạo chiến lược Dương Túc Phong cần có nhất, con kênh đào liên thông nam đại dương và bắc đại dương này là thông đạo duy nhất cho hải quân Lam Vũ tiến vào biển Gia Lạc Tân.
Tham mưu trưởng Phượng Thái Y của quân Lam Vũ chính là thành viên vương thất lưu vong tới từ Y Lệ Nạp, hi vọng bức thiết của nàng đương nhiên là có thể dẫn quân đánh trở về Y Lệ Nạp, khô phục vinh diệu của vương thất trước kia. Nhưng đại lục Y Vân và Y Lệ Nạp cách nhau bởi Linh Đinh dương sóng cuộn sôi trào, không có hạm đội hải quân cường đại, cho dù lục quân có mạnh mẽ hơn nữa cũng không có cách nào bước lên đất đai Y Lệ Nạp, mà trước mắt hải quân Lam Vũ chủ yếu còn ở nam đại dương, bọn họ muốn tiến vào bắc đại dương, thì chỉ có thông qua Kênh đào Y Mã.
Có thể nói, quân Lam Vũ đối với kênh đào Y Mã chính là bắt buộc phải có, bất kể phải trả giá lớn thế nào.
Cũng như vậy, ba cửa cảng gần bên Linh Đinh dương quân Lam Vũ cần, tuyệt đối không phải thuần túy đơn giản như là tiến hành thương nghiệp mậu dịch tự do, mà là chuẩn bị vì chiến tranh sau này, ba cửa cảng này đều nằmg bên bờ Linh Đình dương, đối diẹn chính là đế quốc Đường Xuyên, mặc dù lục địa của bản đảo Hỏa Lông nối liền với đế quốc Đường Xuyên, nhưng dãy nói trung tâm vắt ngang tuyến đường nam bắc ở trung bộ bán đảo Hỏa Long căn bản không thể vượt qua, cho nên, muốn từ liên bang La Ni Tây Á tiến vào đế quốc Đường Xuyên, cũng chỉ có một con đường vượt biển qua Linh Đinh dương.
Điều Dương Túc Phong cần chính là một con đường như vậy.
Đám người Áo Mã Đặc Nhĩ hiểu rõ, bất kể Dương Túc Phong ở đại lục Y Vân tung hoành như thế nào, cuối cùng y vẫn muốn trở về đế quốc Đường Xuyên, trở về trên đất dai của Y Lan đại lục. Đại khu Mỹ Ni Tư và liên bang La Ni Tây Á chỉ cùng lắm là bàn đạp của y mà thôi, vận mệnh của bàn đạp đương nhiên là thống khổ, nếu như ba cửa càng kia bị quân Lam Vũ khống chế, từ nay ba nước sẽ bị buộc chặt lên chiến xa của quân Lam Vũ, là họa hay là phúc, không thể dự liệu được. Nhưng, bất kể bọn họ đáp ứng hay không đáp ứng, bước tiến của quân Lam Vũ tựa hồ không có cách nào ngăn cản được rồi.
Áo Mã Đặc Nhi và Mai Nạp Thiết Mỗ đều nhận thấy đàm phán đã không cần tiếp túc nữa rồi, quân Lam Vũ quá tham lam, căn bản không thể thỏa mãn được, còn không bằng trở về cân nhắc kỹ càng một chút rốt cuộc là chiến hay là hòa, nếu như quyết định phải chiến, vậy là liều cá chết lưới rách, nếu như là hòa, vậy phải nhanh chóng đem mấy cửa càng và kênh đào chắp tay nhượng lại, đồng thời mở rộng thị trường, tự do thông thương, vế phần làm như vậy hậu quả rốt cuộc sẽ như thế nào, tạm thời cũng không thể bận tâm nhiều như thế nữa.
Dương Túc Phong không hề để tâm tới kết quả như vậy, bất kể là chiến hay là hòa, y đều đã chuẩn bị tâm lý hết sức đầy đủ rồi, y không thích cái loại trạng thái mập mờ không phải chiến cũng không phải hòa, có lẽ chiến tranh sẽ trì hoãn thời gian quân Lam Vũ bước lên lãnh thổ đế quốc, nhưng lại làm bước tiến của quân Lam Vũ càng thêm vững vàng hơn một chút.
Uỳnh, uỳnh uỳnh, tiếng sâm càng lớn rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.