Chương 184: Đại cục sơ định
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi cảng Ni Tư, đem từng viên gạch từng miếng ngói ánh lên màu vàng nhàn nhạt, đẹp như một bức tranh bức tranh tinh mỹ nhất.
Cảng Ni Tư hôm nay tỏ ra hết sức yên bình và tĩnh lặng, tiếng pháo đạn từ giờ biến mất, không còn có chiến tranh quấy nhiễu nữa. Quân Lam Vũ đã bố trí phòng ngự chừng ngoài năm mươi km phía bắc cảng Ni Tư, cho dù là viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đánh tới, thì đó cũng là trận chiến ở bình nguyên rồi.
Quân Lam Vũ thành công chiếm lĩnh pháo đài Ni Tư, cơ bản tiêu diệt hết thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, báo hiệu chấm dứt sự thống trí của Ô Mạn Lặc Tư. Cách Lai Mỹ đón chào chính cực mới, đi theo sự rút lui của quân đội do Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhân vật cường quyền của vương quốc Tháp Lâm suất lĩnh, quân đội tinh nhuệ của Ô Mạn Lặc Tư cũng sụp dổ, thời đại của Y Toa Bối Nhĩ chính thức bắc đầu. Dưới uy hiếp của ánh đao lấp lánh của quân Lam Vũ, dưới sức hấp dẫn cực lớn của chính sách mới, thượng tầng nhân vật của Cách Lai Mỹ bao gồm bốn vị công tước Ốc Lặc Nhĩ nhanh chóng ngã vè phái trận doanh của công chúa Y Toa Bối Nhĩ, Cách Lai Mỹ nghênh đón một thời đại mới.
9 giờ sáng ngày 17 tháng 3 năm 1728 thiên nguyên, tòa thị chính của cảng Ni Tư không còn một chỗ trống, chính phủ lâm thời triệu tập cuộc họp chính thức. Trong sảnh tòa thị chính bình thường này, công chúa Y Toa Bối Nhĩ chính thức tuyên thệ thành nữ vương mới của vương quốc Y Toa Bối Nhĩ, dựa theo kế hoạch của Tài Miểu Miểu, nàng tuyên bố lâm thời thành lập chính phủ mới, khôi phục chế độ hội nghị bị Ô Mạn Lặc Tư phế trừ. Hội nghị mới tạm thời do công tước Ốc Lặc Nhĩ, công tước Tiêu Khẳng Lợi, công tước Tạ Phỉ Nhĩ Đưc, công tước Cao Căn Chính, Ốc Nhĩ Đa Phu, Đường Kiệt Lạp Đức cùng với hơn mười nhà tư bản công nghiệp nổi tiếng của vương quốc Cách Lai Ly thành lập nên. Hành động này căn bản phá vỡ truyền thống hội nghị Cách Lai Mỹ quá khứ toàn do quý tộc không chế, thành viên chiếm tuyệt đại đa số của hội nghị càng đổi thành giai cấp tư bản mới trỗi dậy, hi vọng bức thiết của bọn họ là thực thi chính sách kinh tế mới.
Kết quả bỏ phiếu tán thành cảu toàn thể chính phủ lâm thời nhanh chóng thông qua mấy nghị quyết ánh hưởng sâu rộng tới chính cực Cách Lai Mỹ sau này. Điều đầu tiên, lập tức công bố và thực thi chính sách kinh tế mới trong phạm vi toàn quốc, ra sức cổ vũ sực phát triển của công thương nghiệp, thúc đẩy hệ thống thị trường mở tự do cạnh tranh. Điều thứ hai, tấn phong Dương Túc Phong thành công tước Cách Lai Mỹ, nơi quản hạt chính là địa khu cảng Ni Tư, triệt tiêu phong tỏa mậu dịch vùng biên cảnh Mỹ Ni Tư Tử Xuyên Đạo và vương quốc Cách Lai Mỹ. Điều thứ ba, từng bước giải tán bội đội lục quân chịu ảnh hưởng quá sâu của Ô Mạn Lặc Tư, thay thế bằng lục quân hoàng gia mới thành lập tiếp nhận nhiệm vụ phòng ngự Cách Lai Mỹ, phụ trách bảo vệ an toàn trên lục địa của Cách Lai Mỹ. Về phần hải quân, đổi cách gọi là hải quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, còn lại đều không đổi. Điều thứ tư, lấy dánh nghĩa chính phủ lâm thời tuyên bố, phế bỏ tất cả những điều ước Ô Mạn Lặc Tư trước đây ký kết cùng vương quốc Tháp Lâm.
Trong bốn quyết định này, điều thứ ba là Dương Túc Phong quan tâm nhất, sợ dẫn tới binh biến ở Cách Lai Mỹ, nhưng sự thực cho thấy rõ, điều Thí Phong nói trước đó đúng là không sai. Người Cách Lai Mỹ đúng là không hứng thú lắm với việc làm lĩnh, rất nhiều binh sĩ quân quốc phòng đều nôn nóng đợi xuất ngũ. Quyết định này được bọn họ hết sức hoan nghênh, rất nhiều người quả thực hận không thể lập tức xuất ngũ. Kết quả này dẫn tới một vấn đề trọng đại, đó chính là nguồn quân lực để thành lập lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ. Trước khi lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ được tổ kiến, quân Lam Vũ phải gánh nhiệm vũ bảo vệ Cách Lai Mỹ, nhất là phòng ngực địa khu phía tây bắc.
Trong đầu công tước Khắc Lý Khắc Lan không có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, y thẳng thắn chủ trương do bộ phận quân Lam Vũ đổi thành lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ là được rồi. Dù sao những quan binh quân Lam Vũ kia của địa khu Mỹ Ni Tư đã rất quen thuộc nơi này, người Cách Lai Mỹ cũng rất có hảo cảm với với bọn họ. Nghị quyết của y không được thông qua, bất quá phần đông đều ngầm thừa nhân sự thật này, đó là hiện giờ Cách Lai Mỹ còn bức thiết cần sự bảo vệ của quân Lam Vũ, bất kể cái tên của quân Lam vũ là gì, bọn họ đều phải đóng giữ ở Cách Lai Mỹ.
Vì thế chính phủ lâm thời đã cùng Dương Túc Phong giao thiệp đơn giản, đạt thành một nghị quyết khung tạm thời, đó chính là trước mắt quân Lam Vũ làm lực lượng nòng cốt trong lãnh thổ Cách Lai Mỹ, sơ bộ tổ chức một nhánh lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ hạn mức tối đa năm vạn người. Quyết định này làm Dương Túc Phong sướng như mở cờ trong bụng, vừa nghĩ tới Cách Lai Mỹ sẽ giúp mình nuôi dưỡng năm vạn quân đội, quả thực muốn nhảy nhót hoan hô ăn mừng, bất quá bề ngoài lại không thể không ra vẻ khó xử nhận lời, nhưng người có mặt đều là lão hồ ly, Dương Túc Phong trong lòng nghĩ cái gì, bọn họ ai cũng biết rõ, chỉ có điều bọn họ chẳng được lựa chọn mà thôi.
Trải qua hai giờ hội nghị lâm thời, sơ bộ đã lập nên tân chính cục của Cách Lai Mỹ. Mặt chính trị Dương Túc Phong không can dự, nhưng quân đội lại nắm toàn bộ trong tay Dương Túc Phong, đây đích xác là kết quả làm người ta vừa lòng. Sau khi hội nghị kết thúc, công chúa Y Toa Bối Nhĩ dưới sự tháp tùng của Khắc Lý Khắc Lan ngồi chiến đấu hạm của hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã chính thức rời khỏi cảng Ni Tư, đi tới thủ đô Tư Đa Khắc, chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ chính quyền Cách Lai Mỹ, trong danh sách đại đội nhân viên tháp tùng, có Tài Miểu Miểu, công tước Ốc Lặc Nhĩ, công tước Tiêu Khẳng Lợi, công tước Tạ Phỉ Nhĩ Đức, công tước Cao Căn Chính. Phụ trách hộ tống là đội vệ binh hoàng gia do Nham Long suất lĩnh, nhánh vệ binh hoàng gia này đã qua điều chỉnh đặc biệt, chủ yếu lấy người Hốt Kỵ Thi và Ô Lỗ Khắc làm chủ.
Lực lượng vũ trang của Ô Mạn Lặc Tư cơ bản bị tiêu diệt sạch, y đã không còn năng lực ngăn trở bước tiến của công chúa Y Toa Bối Nhĩ nữa, tới Tư Đa Khắc đó bất quá chỉ là đi qua loa cho có thôi, ngược lại cảng Ni Tư tạm thời còn không an toàn, bởi vì viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rất nhanh sẽ hướng nơi này phát động phản công mãnh liệt. Châu chấu sau vụ mùa tuy hăng, nhưng cũng chẳng nhảy được vài ngày, nhưng y còn muốn gây chuyện phen nữa, tới tận khi mình cũng bị đạp xuống.
Đường Tư mang theo tâm tình hết sức phức tạp tới tìm Dương Túc Phong.
Nghe nói Đường Tư tới tìm mình, Dương Túc Phong chẳng có phản ứng gì lớn, mặc dù cá nhân mà nói, y rất muốn ra vẻ một chút với Đường Tư xem sao, để báo mối thù một tên, nhưng thời khắc này chính là lúc đế quốc nhiều việc, vì tương lai của đế quốc y không muốn làm khỏ kẻ khốn kiếp nhiều lần hại mình, thậm trí muốn lấy tính mạng của mình này. Y theo chủ quản công tác ngoại giao của vương quốc Cách Lai Mỹ công tước Tạ Phỉ Nhĩ Đức tới sảnh bên, Đường Tư đã đợi sẵn ở đó rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm tình của Đường Tư cực kỳ phức tạp, sắc mặt cũng nhiều lần không ngừng biến đổi, nếu như không phải mang trọng trách trên người, y tuyệt đối sẽ không tới gặp Dương Túc Phong. Từ góc độ cá nhân mà nói, y hận không thể đem tên thanh niên chỗ nào cũng làm y ngứa mặt này xé thành mảnh nhỏ, nhưng sự thật tàn khốc lại ép y không thể không cúi đầu xuống, bởi vì tên thành niên y nhìn chỗ nào cũng ngứa mắt ấy đã thành người nắm lái thực sự của vương quốc Cách Lai Mỹ. Có lẽ nửa năm trước y còn có thể muốn làm gì thì làm thanh niên này, nhưng hôm nay, nửa năm saubản thân phải dựa vào hơi thở của đối phương rồi. Người ta đều nói thế sư như mộng, nhưng mọi thứ ở trước mặt đây lại cứ là thật.
Đương nhiên Đường Tư muốn vòng qua Dương Túc Phong giao thiệp với chính phủ mới của Cách Lai Mỹ, nhưng tân chính phủ người nào không biết quan hệ phức tạp giữa Dương Túc Phong và triều đình trung ương đế quốc Đường Xuyên. Dưới đại pháo và lưỡi lê của quân Lam Vũ chấn nhiếp, bọn họ còn có ai dám tự mình quyết định? Lại có kẻ nào dám kiêu ngạo giống như Ô Mạn Lặc Tư? Huống chi hiện giờ ngay cả kiêu ngạo ngang ngược như Ô Mạn Lặc Tư cũng bị đuổi về Nạp Tư Lô Đặc diện bích rồi, còn ai dám coi thường người thanh niên tựa hồ không đáng để vào mắt này? Hơn nữa, đem Đường Tư đẩy cho Dương Túc Phong, với bọn họ mà nói, vừa khéo cấp cho Dương Túc Phong một cơ hội làm khó Đường Tư, đầy là nhân tình thuận nước đẩy thuyền.
Vẻ mặt Dương Túc Phong không có biến hóa gì, y lạnh nhạt ngồi xuống, cũng chẳng nhìn Đường Tư, suy tư một mình bình tĩnh nói:
- Đường thị lang, ngài tới tìm ta, có phải vì chuyện giao dịch quân đội?
Trong lòng Đường Tư cảm xúc rất khó tả, kỳ thực trong ngữ khí của Dương Túc Phong chẳng hề mang vẻ kinh thị đặc biệt nào, thậm chí còn tỏ ra khá hữu hảo, bất quá đứng ở góc độ của y, y vẫn cảm thấy rất chối tai. Nhưng y không thể không khống chế tâm tình của mình, hết sức làm cho giọng nói của mình nghe giống như vị quân ngoại giao đang nói chuyện:
- Đúng là như thế, đế quốc Đường Xuyên chúng tôi mong quý quốc… mong chính phủ mới của Cách Lai May có thể dựa vào tình láng giếng thân thiết hợp tác giúp đỡ lẫn nhân, cùng cung tôi đạt thành hiệp nghị hỗ trợ đồng minh…
Dương Túc Phong nhẹ nhàng cắt đứt lời của y, chậm rãi nói:
- Đường Tư, ngươi không cần dùng cái từ quý quốc, ta là người của đế quốc Đường Xuyên. Trước là thế, giờ vẫn thế, tương cũng thế, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề. Chỗ vũ khí trang bị này ngươi sẽ giao cho triều đình đế quốc hay là giao cho Xích Luyện giáo của ngươi? Ta hi vọng ngươi có thể thẳng thắn nói với ta.
Đường Tư lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là triều đình đế quốc.
Dương Túc Phong ánh mắt sáng quắc nhìn vào y, chậm rãi nói:
- Nhưng ngươi là người của Xích Luyện giáo.
Đường Tư ngửa đầu nói:
- Đúng, ta đúng là người của Xích Luyện giáo, nhưng chỗ vũ khí và trang bị này không phải là thứ Xích Luyện giáo chúng ta cần.
Dương Túc Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhíu mày nói:
- Nhưng ngươi phải biết rằng, sau khi đế quốc trang bị chỗ vũ khí này, rất có khả năng là dùng để đối phó với Xích Luyện giáo các ngươi, ngươi mặc dù không hợp với Mục Tử Huân, nhưng các ngươi dù sao cũng đều từng là người của Xích Luyện giáo, ngươi sẽ không khoanh tanh ngồi nhìn chứ?
Đương Tư lắc đầu, một vẻ nghiêm túc nói:
- Dương Túc Phong, ta biết ngươi sẽ không tin, bất quá đúng là ta cũng chẳng thể chứng mình điều gì. Chỗ vũ khí trang bị này mặc dù là ta tới đàm phán, nhưng vận chuyển và xử lý không qua tay ta, mà là Minh Sơn Quế…
Dương Túc Phong hơi kinh ngạc nói:
- Minh Sơn Quế xuất sơn rồi?
Đương Tư nói:
- Đúng, đó cũng là tin tức ta mới nhận được, hoàng đế bệ hạ đã ra lệnh cho Minh Sơn Quế làm tổng đốc Nguyên Xuyên đạo, tất cả thương nghiệp mậu dịch tới từ đại lục Y Vân đều phải cập bên ở Nguyên Xuyên đạo, bao gồm cả chỗ vũ khí và trang bị này. Hoàng đế bệ hạ đã nhận thức được muốn đối phó với Xích Luyện giáo, đơn thuần dựa vào lực lượng quân sự thì tác dụng không lớn, cho nên mới dùng tới Minh Sơn Quế, chuẩn bị phổ biến chính sách đặc thù quân chính hợp nhất, từ địa khu Nguyên Xuyên đạo mở rộng tới địa khu Ngân Xuyên đạo.
Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, chậm rãi suy sét nói:
- Nếu đã như thế, ta cũng không nói gì nhiều. Đường Tư, ta muốn tin ngươi cũng giống ta, chúng ta đều bất mãn với triều đình, nhưng chúng ta đều không muốn nhìn thấy gót sắt của ngoại địch dẫm đạp lên đất đai của đế quốc Đường Xuyên chúng ta. Ít nhất ta cũng không cho rằng ngươi sẽ đồng ý hành vi câu kết với ngoại địch. Sỗ lượng vũ khí ngươi yêu cầu ta đã xem qua một lượt rồi, ta có thể đáp ứng ngươi. Bất quá, ta phải nhắc nhở ngươi trước, Cách Lai Mỹ cũng chẳng trữ sẵn chừng đó vũ khí, cho nên ta tạm thời ta có thể cung cấp cho ngươi, đều là vũ trang giải trừ từ trong tay quân quốc phòng. Ta ước đoán qua số lượng, trong vòng một tháng, ta có thể cung cấp cho ngươi ba vạn cây súng trường Nặc Phúc Khắc và mười vạn cây súng trường Minh Tư Khắc, còn có ba trăm khẩu đại pháo. Về phần vận chuyện, nó sẽ do bà chủ thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường là Ngu Mạn Ái phụ trách.. ngoài ra, ta tặng miễn phí cho các ngươi năm dây chuyền sản xuất súng.. về phần chiến hạm hải quân, xin lỗi, chiến hạm hải quân tạm thời chúng ta còn không thể giao hàng, trừ phi đợi đến đầu năm sau.
Đường Tư có chút ngơ ngẩn nhìn Dương Túc Phong, bởi vì sự khảng khái của Dương Túc Phong thật quá ngoài dự liệu, đây quả thực là không thể tưởng tượng được. Nhiệm vụ mà y tiếp thụ chỉ là thương lượng mua chừng năm vạn khấu súng, hơn nữa không nói rõ là súng trường Minh Tư Khắc hay là Nặc Phúc Khắc. Về phần đại đại pháo càng chẳng nói đến, nhưng Dương Túc Phong tăng thêm mấy lần lượng giao dịch cơ sở, còn tặng không năm dây chuyền sản xuất quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống, mình nằm mơ cũng cười được rồi. Đương nhiên, tạm thời không có chiến hạm hải quân hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần chỗ trang bị vũ khí này mộ khi tới được đất liền dế quốc, sợ rằng cả triều đình phải nhìn mình với con mắt khác.
Bất quá, cao hứng thì cao hứng, sau khi hưng phân qua đi, Đường Tư bình tĩnh hiểu rõ muốn có ắt phải trả, đằng sau sự khảng khái của Dương Túc Phong có lẽ còn có mục đích không thể nói ra, cho nên y rất bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn điều kiện gì? Cho Cách Lai Mỹ hay cho cá nhân ngươi.
Dương Túc Phong thoáng trầm ngâm rồi mới chậm rãi nói:
- Điều kiện của ta chỉ có một, chính là hi vọng triều đình đế quốc có thể triêu tiêu phong tỏa mậu dịch với địa khu Mỹ Ni Tư, đảm bảo tự do thông thương và mậu dịch qua lại.
Trên mặt Đường Tư không chút che dấu vẻ bán tín bán nghi, đầy hoài ng hi với điều kiện Dương Túc Phong đề xuất. Đây chẳng phải là nói điều kiện của y khó làm được, mà điều kiện này thực không thể tính là điều kiện, sự thật, sự phong tỏa mậu dịch của đế quốc với địa khu Mỹ Ni Tư không hề chấp hành một cách nghiêm ngặt. Chỉ có đoạn thời gian Điệp Phong Vũ tới Nguyên Xuyên đạo vì liên quan tới ân oán riêng tư, nghiêm túc chấp hành ước chừng không tới một tháng, còn lcs khác kỳ thực cũng là nghe xong bỏ đó, cho dù trong một tháng đó đã làm náo loạn chó chạy gà bay, rất nhiều thương nhân phẫn nộ không thôi, dưới sự căm giận của đám đông, cuối cùng làm cho Điệp Phong Vũ cũng chỉ đành vứt bỏ, trừ trong lục địa ra, địa khu và các quốc gia khác càng không cần nói nữa. Bọn họ căn bản làm như không biết cái thông điệp ngoại giao này của đế quốc Đường Xuyên, mình nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.
Kết quả thị trường đã chứng mình là đế quốc Đường Xuyên cần Mỹ Ni Tư, mà chẳng phải là Mỹ Ni Tư cần đế quốc Đường Xuyên.
Hiện giờ Dương Túc Phong một vẻ nghiêm túc đề xuất ra, làm y cảm thấy không biết có phải là nghe nhầm không. Ngược lại nếu như Dương Túc Phong đề xuất ví dụ như là đế quốc thừa nhận đại vị hợp pháp tổng đốc Tử Xuyên đạo hay là tấn phong tước vị gì đó càng hợp lý hơn. Nhưng Dương Túc Phong lại chẳng đề xuất loại yêu cầu “hợp lý” đó.
Cảng Ni Tư hôm nay tỏ ra hết sức yên bình và tĩnh lặng, tiếng pháo đạn từ giờ biến mất, không còn có chiến tranh quấy nhiễu nữa. Quân Lam Vũ đã bố trí phòng ngự chừng ngoài năm mươi km phía bắc cảng Ni Tư, cho dù là viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đánh tới, thì đó cũng là trận chiến ở bình nguyên rồi.
Quân Lam Vũ thành công chiếm lĩnh pháo đài Ni Tư, cơ bản tiêu diệt hết thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, báo hiệu chấm dứt sự thống trí của Ô Mạn Lặc Tư. Cách Lai Mỹ đón chào chính cực mới, đi theo sự rút lui của quân đội do Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhân vật cường quyền của vương quốc Tháp Lâm suất lĩnh, quân đội tinh nhuệ của Ô Mạn Lặc Tư cũng sụp dổ, thời đại của Y Toa Bối Nhĩ chính thức bắc đầu. Dưới uy hiếp của ánh đao lấp lánh của quân Lam Vũ, dưới sức hấp dẫn cực lớn của chính sách mới, thượng tầng nhân vật của Cách Lai Mỹ bao gồm bốn vị công tước Ốc Lặc Nhĩ nhanh chóng ngã vè phái trận doanh của công chúa Y Toa Bối Nhĩ, Cách Lai Mỹ nghênh đón một thời đại mới.
9 giờ sáng ngày 17 tháng 3 năm 1728 thiên nguyên, tòa thị chính của cảng Ni Tư không còn một chỗ trống, chính phủ lâm thời triệu tập cuộc họp chính thức. Trong sảnh tòa thị chính bình thường này, công chúa Y Toa Bối Nhĩ chính thức tuyên thệ thành nữ vương mới của vương quốc Y Toa Bối Nhĩ, dựa theo kế hoạch của Tài Miểu Miểu, nàng tuyên bố lâm thời thành lập chính phủ mới, khôi phục chế độ hội nghị bị Ô Mạn Lặc Tư phế trừ. Hội nghị mới tạm thời do công tước Ốc Lặc Nhĩ, công tước Tiêu Khẳng Lợi, công tước Tạ Phỉ Nhĩ Đưc, công tước Cao Căn Chính, Ốc Nhĩ Đa Phu, Đường Kiệt Lạp Đức cùng với hơn mười nhà tư bản công nghiệp nổi tiếng của vương quốc Cách Lai Ly thành lập nên. Hành động này căn bản phá vỡ truyền thống hội nghị Cách Lai Mỹ quá khứ toàn do quý tộc không chế, thành viên chiếm tuyệt đại đa số của hội nghị càng đổi thành giai cấp tư bản mới trỗi dậy, hi vọng bức thiết của bọn họ là thực thi chính sách kinh tế mới.
Kết quả bỏ phiếu tán thành cảu toàn thể chính phủ lâm thời nhanh chóng thông qua mấy nghị quyết ánh hưởng sâu rộng tới chính cực Cách Lai Mỹ sau này. Điều đầu tiên, lập tức công bố và thực thi chính sách kinh tế mới trong phạm vi toàn quốc, ra sức cổ vũ sực phát triển của công thương nghiệp, thúc đẩy hệ thống thị trường mở tự do cạnh tranh. Điều thứ hai, tấn phong Dương Túc Phong thành công tước Cách Lai Mỹ, nơi quản hạt chính là địa khu cảng Ni Tư, triệt tiêu phong tỏa mậu dịch vùng biên cảnh Mỹ Ni Tư Tử Xuyên Đạo và vương quốc Cách Lai Mỹ. Điều thứ ba, từng bước giải tán bội đội lục quân chịu ảnh hưởng quá sâu của Ô Mạn Lặc Tư, thay thế bằng lục quân hoàng gia mới thành lập tiếp nhận nhiệm vụ phòng ngự Cách Lai Mỹ, phụ trách bảo vệ an toàn trên lục địa của Cách Lai Mỹ. Về phần hải quân, đổi cách gọi là hải quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, còn lại đều không đổi. Điều thứ tư, lấy dánh nghĩa chính phủ lâm thời tuyên bố, phế bỏ tất cả những điều ước Ô Mạn Lặc Tư trước đây ký kết cùng vương quốc Tháp Lâm.
Trong bốn quyết định này, điều thứ ba là Dương Túc Phong quan tâm nhất, sợ dẫn tới binh biến ở Cách Lai Mỹ, nhưng sự thực cho thấy rõ, điều Thí Phong nói trước đó đúng là không sai. Người Cách Lai Mỹ đúng là không hứng thú lắm với việc làm lĩnh, rất nhiều binh sĩ quân quốc phòng đều nôn nóng đợi xuất ngũ. Quyết định này được bọn họ hết sức hoan nghênh, rất nhiều người quả thực hận không thể lập tức xuất ngũ. Kết quả này dẫn tới một vấn đề trọng đại, đó chính là nguồn quân lực để thành lập lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ. Trước khi lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ được tổ kiến, quân Lam Vũ phải gánh nhiệm vũ bảo vệ Cách Lai Mỹ, nhất là phòng ngực địa khu phía tây bắc.
Trong đầu công tước Khắc Lý Khắc Lan không có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, y thẳng thắn chủ trương do bộ phận quân Lam Vũ đổi thành lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ là được rồi. Dù sao những quan binh quân Lam Vũ kia của địa khu Mỹ Ni Tư đã rất quen thuộc nơi này, người Cách Lai Mỹ cũng rất có hảo cảm với với bọn họ. Nghị quyết của y không được thông qua, bất quá phần đông đều ngầm thừa nhân sự thật này, đó là hiện giờ Cách Lai Mỹ còn bức thiết cần sự bảo vệ của quân Lam Vũ, bất kể cái tên của quân Lam vũ là gì, bọn họ đều phải đóng giữ ở Cách Lai Mỹ.
Vì thế chính phủ lâm thời đã cùng Dương Túc Phong giao thiệp đơn giản, đạt thành một nghị quyết khung tạm thời, đó chính là trước mắt quân Lam Vũ làm lực lượng nòng cốt trong lãnh thổ Cách Lai Mỹ, sơ bộ tổ chức một nhánh lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ hạn mức tối đa năm vạn người. Quyết định này làm Dương Túc Phong sướng như mở cờ trong bụng, vừa nghĩ tới Cách Lai Mỹ sẽ giúp mình nuôi dưỡng năm vạn quân đội, quả thực muốn nhảy nhót hoan hô ăn mừng, bất quá bề ngoài lại không thể không ra vẻ khó xử nhận lời, nhưng người có mặt đều là lão hồ ly, Dương Túc Phong trong lòng nghĩ cái gì, bọn họ ai cũng biết rõ, chỉ có điều bọn họ chẳng được lựa chọn mà thôi.
Trải qua hai giờ hội nghị lâm thời, sơ bộ đã lập nên tân chính cục của Cách Lai Mỹ. Mặt chính trị Dương Túc Phong không can dự, nhưng quân đội lại nắm toàn bộ trong tay Dương Túc Phong, đây đích xác là kết quả làm người ta vừa lòng. Sau khi hội nghị kết thúc, công chúa Y Toa Bối Nhĩ dưới sự tháp tùng của Khắc Lý Khắc Lan ngồi chiến đấu hạm của hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã chính thức rời khỏi cảng Ni Tư, đi tới thủ đô Tư Đa Khắc, chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ chính quyền Cách Lai Mỹ, trong danh sách đại đội nhân viên tháp tùng, có Tài Miểu Miểu, công tước Ốc Lặc Nhĩ, công tước Tiêu Khẳng Lợi, công tước Tạ Phỉ Nhĩ Đức, công tước Cao Căn Chính. Phụ trách hộ tống là đội vệ binh hoàng gia do Nham Long suất lĩnh, nhánh vệ binh hoàng gia này đã qua điều chỉnh đặc biệt, chủ yếu lấy người Hốt Kỵ Thi và Ô Lỗ Khắc làm chủ.
Lực lượng vũ trang của Ô Mạn Lặc Tư cơ bản bị tiêu diệt sạch, y đã không còn năng lực ngăn trở bước tiến của công chúa Y Toa Bối Nhĩ nữa, tới Tư Đa Khắc đó bất quá chỉ là đi qua loa cho có thôi, ngược lại cảng Ni Tư tạm thời còn không an toàn, bởi vì viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rất nhanh sẽ hướng nơi này phát động phản công mãnh liệt. Châu chấu sau vụ mùa tuy hăng, nhưng cũng chẳng nhảy được vài ngày, nhưng y còn muốn gây chuyện phen nữa, tới tận khi mình cũng bị đạp xuống.
Đường Tư mang theo tâm tình hết sức phức tạp tới tìm Dương Túc Phong.
Nghe nói Đường Tư tới tìm mình, Dương Túc Phong chẳng có phản ứng gì lớn, mặc dù cá nhân mà nói, y rất muốn ra vẻ một chút với Đường Tư xem sao, để báo mối thù một tên, nhưng thời khắc này chính là lúc đế quốc nhiều việc, vì tương lai của đế quốc y không muốn làm khỏ kẻ khốn kiếp nhiều lần hại mình, thậm trí muốn lấy tính mạng của mình này. Y theo chủ quản công tác ngoại giao của vương quốc Cách Lai Mỹ công tước Tạ Phỉ Nhĩ Đức tới sảnh bên, Đường Tư đã đợi sẵn ở đó rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm tình của Đường Tư cực kỳ phức tạp, sắc mặt cũng nhiều lần không ngừng biến đổi, nếu như không phải mang trọng trách trên người, y tuyệt đối sẽ không tới gặp Dương Túc Phong. Từ góc độ cá nhân mà nói, y hận không thể đem tên thanh niên chỗ nào cũng làm y ngứa mặt này xé thành mảnh nhỏ, nhưng sự thật tàn khốc lại ép y không thể không cúi đầu xuống, bởi vì tên thành niên y nhìn chỗ nào cũng ngứa mắt ấy đã thành người nắm lái thực sự của vương quốc Cách Lai Mỹ. Có lẽ nửa năm trước y còn có thể muốn làm gì thì làm thanh niên này, nhưng hôm nay, nửa năm saubản thân phải dựa vào hơi thở của đối phương rồi. Người ta đều nói thế sư như mộng, nhưng mọi thứ ở trước mặt đây lại cứ là thật.
Đương nhiên Đường Tư muốn vòng qua Dương Túc Phong giao thiệp với chính phủ mới của Cách Lai Mỹ, nhưng tân chính phủ người nào không biết quan hệ phức tạp giữa Dương Túc Phong và triều đình trung ương đế quốc Đường Xuyên. Dưới đại pháo và lưỡi lê của quân Lam Vũ chấn nhiếp, bọn họ còn có ai dám tự mình quyết định? Lại có kẻ nào dám kiêu ngạo giống như Ô Mạn Lặc Tư? Huống chi hiện giờ ngay cả kiêu ngạo ngang ngược như Ô Mạn Lặc Tư cũng bị đuổi về Nạp Tư Lô Đặc diện bích rồi, còn ai dám coi thường người thanh niên tựa hồ không đáng để vào mắt này? Hơn nữa, đem Đường Tư đẩy cho Dương Túc Phong, với bọn họ mà nói, vừa khéo cấp cho Dương Túc Phong một cơ hội làm khó Đường Tư, đầy là nhân tình thuận nước đẩy thuyền.
Vẻ mặt Dương Túc Phong không có biến hóa gì, y lạnh nhạt ngồi xuống, cũng chẳng nhìn Đường Tư, suy tư một mình bình tĩnh nói:
- Đường thị lang, ngài tới tìm ta, có phải vì chuyện giao dịch quân đội?
Trong lòng Đường Tư cảm xúc rất khó tả, kỳ thực trong ngữ khí của Dương Túc Phong chẳng hề mang vẻ kinh thị đặc biệt nào, thậm chí còn tỏ ra khá hữu hảo, bất quá đứng ở góc độ của y, y vẫn cảm thấy rất chối tai. Nhưng y không thể không khống chế tâm tình của mình, hết sức làm cho giọng nói của mình nghe giống như vị quân ngoại giao đang nói chuyện:
- Đúng là như thế, đế quốc Đường Xuyên chúng tôi mong quý quốc… mong chính phủ mới của Cách Lai May có thể dựa vào tình láng giếng thân thiết hợp tác giúp đỡ lẫn nhân, cùng cung tôi đạt thành hiệp nghị hỗ trợ đồng minh…
Dương Túc Phong nhẹ nhàng cắt đứt lời của y, chậm rãi nói:
- Đường Tư, ngươi không cần dùng cái từ quý quốc, ta là người của đế quốc Đường Xuyên. Trước là thế, giờ vẫn thế, tương cũng thế, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề. Chỗ vũ khí trang bị này ngươi sẽ giao cho triều đình đế quốc hay là giao cho Xích Luyện giáo của ngươi? Ta hi vọng ngươi có thể thẳng thắn nói với ta.
Đường Tư lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là triều đình đế quốc.
Dương Túc Phong ánh mắt sáng quắc nhìn vào y, chậm rãi nói:
- Nhưng ngươi là người của Xích Luyện giáo.
Đường Tư ngửa đầu nói:
- Đúng, ta đúng là người của Xích Luyện giáo, nhưng chỗ vũ khí và trang bị này không phải là thứ Xích Luyện giáo chúng ta cần.
Dương Túc Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhíu mày nói:
- Nhưng ngươi phải biết rằng, sau khi đế quốc trang bị chỗ vũ khí này, rất có khả năng là dùng để đối phó với Xích Luyện giáo các ngươi, ngươi mặc dù không hợp với Mục Tử Huân, nhưng các ngươi dù sao cũng đều từng là người của Xích Luyện giáo, ngươi sẽ không khoanh tanh ngồi nhìn chứ?
Đương Tư lắc đầu, một vẻ nghiêm túc nói:
- Dương Túc Phong, ta biết ngươi sẽ không tin, bất quá đúng là ta cũng chẳng thể chứng mình điều gì. Chỗ vũ khí trang bị này mặc dù là ta tới đàm phán, nhưng vận chuyển và xử lý không qua tay ta, mà là Minh Sơn Quế…
Dương Túc Phong hơi kinh ngạc nói:
- Minh Sơn Quế xuất sơn rồi?
Đương Tư nói:
- Đúng, đó cũng là tin tức ta mới nhận được, hoàng đế bệ hạ đã ra lệnh cho Minh Sơn Quế làm tổng đốc Nguyên Xuyên đạo, tất cả thương nghiệp mậu dịch tới từ đại lục Y Vân đều phải cập bên ở Nguyên Xuyên đạo, bao gồm cả chỗ vũ khí và trang bị này. Hoàng đế bệ hạ đã nhận thức được muốn đối phó với Xích Luyện giáo, đơn thuần dựa vào lực lượng quân sự thì tác dụng không lớn, cho nên mới dùng tới Minh Sơn Quế, chuẩn bị phổ biến chính sách đặc thù quân chính hợp nhất, từ địa khu Nguyên Xuyên đạo mở rộng tới địa khu Ngân Xuyên đạo.
Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, chậm rãi suy sét nói:
- Nếu đã như thế, ta cũng không nói gì nhiều. Đường Tư, ta muốn tin ngươi cũng giống ta, chúng ta đều bất mãn với triều đình, nhưng chúng ta đều không muốn nhìn thấy gót sắt của ngoại địch dẫm đạp lên đất đai của đế quốc Đường Xuyên chúng ta. Ít nhất ta cũng không cho rằng ngươi sẽ đồng ý hành vi câu kết với ngoại địch. Sỗ lượng vũ khí ngươi yêu cầu ta đã xem qua một lượt rồi, ta có thể đáp ứng ngươi. Bất quá, ta phải nhắc nhở ngươi trước, Cách Lai Mỹ cũng chẳng trữ sẵn chừng đó vũ khí, cho nên ta tạm thời ta có thể cung cấp cho ngươi, đều là vũ trang giải trừ từ trong tay quân quốc phòng. Ta ước đoán qua số lượng, trong vòng một tháng, ta có thể cung cấp cho ngươi ba vạn cây súng trường Nặc Phúc Khắc và mười vạn cây súng trường Minh Tư Khắc, còn có ba trăm khẩu đại pháo. Về phần vận chuyện, nó sẽ do bà chủ thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường là Ngu Mạn Ái phụ trách.. ngoài ra, ta tặng miễn phí cho các ngươi năm dây chuyền sản xuất súng.. về phần chiến hạm hải quân, xin lỗi, chiến hạm hải quân tạm thời chúng ta còn không thể giao hàng, trừ phi đợi đến đầu năm sau.
Đường Tư có chút ngơ ngẩn nhìn Dương Túc Phong, bởi vì sự khảng khái của Dương Túc Phong thật quá ngoài dự liệu, đây quả thực là không thể tưởng tượng được. Nhiệm vụ mà y tiếp thụ chỉ là thương lượng mua chừng năm vạn khấu súng, hơn nữa không nói rõ là súng trường Minh Tư Khắc hay là Nặc Phúc Khắc. Về phần đại đại pháo càng chẳng nói đến, nhưng Dương Túc Phong tăng thêm mấy lần lượng giao dịch cơ sở, còn tặng không năm dây chuyền sản xuất quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống, mình nằm mơ cũng cười được rồi. Đương nhiên, tạm thời không có chiến hạm hải quân hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần chỗ trang bị vũ khí này mộ khi tới được đất liền dế quốc, sợ rằng cả triều đình phải nhìn mình với con mắt khác.
Bất quá, cao hứng thì cao hứng, sau khi hưng phân qua đi, Đường Tư bình tĩnh hiểu rõ muốn có ắt phải trả, đằng sau sự khảng khái của Dương Túc Phong có lẽ còn có mục đích không thể nói ra, cho nên y rất bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn điều kiện gì? Cho Cách Lai Mỹ hay cho cá nhân ngươi.
Dương Túc Phong thoáng trầm ngâm rồi mới chậm rãi nói:
- Điều kiện của ta chỉ có một, chính là hi vọng triều đình đế quốc có thể triêu tiêu phong tỏa mậu dịch với địa khu Mỹ Ni Tư, đảm bảo tự do thông thương và mậu dịch qua lại.
Trên mặt Đường Tư không chút che dấu vẻ bán tín bán nghi, đầy hoài ng hi với điều kiện Dương Túc Phong đề xuất. Đây chẳng phải là nói điều kiện của y khó làm được, mà điều kiện này thực không thể tính là điều kiện, sự thật, sự phong tỏa mậu dịch của đế quốc với địa khu Mỹ Ni Tư không hề chấp hành một cách nghiêm ngặt. Chỉ có đoạn thời gian Điệp Phong Vũ tới Nguyên Xuyên đạo vì liên quan tới ân oán riêng tư, nghiêm túc chấp hành ước chừng không tới một tháng, còn lcs khác kỳ thực cũng là nghe xong bỏ đó, cho dù trong một tháng đó đã làm náo loạn chó chạy gà bay, rất nhiều thương nhân phẫn nộ không thôi, dưới sự căm giận của đám đông, cuối cùng làm cho Điệp Phong Vũ cũng chỉ đành vứt bỏ, trừ trong lục địa ra, địa khu và các quốc gia khác càng không cần nói nữa. Bọn họ căn bản làm như không biết cái thông điệp ngoại giao này của đế quốc Đường Xuyên, mình nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.
Kết quả thị trường đã chứng mình là đế quốc Đường Xuyên cần Mỹ Ni Tư, mà chẳng phải là Mỹ Ni Tư cần đế quốc Đường Xuyên.
Hiện giờ Dương Túc Phong một vẻ nghiêm túc đề xuất ra, làm y cảm thấy không biết có phải là nghe nhầm không. Ngược lại nếu như Dương Túc Phong đề xuất ví dụ như là đế quốc thừa nhận đại vị hợp pháp tổng đốc Tử Xuyên đạo hay là tấn phong tước vị gì đó càng hợp lý hơn. Nhưng Dương Túc Phong lại chẳng đề xuất loại yêu cầu “hợp lý” đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.