Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 352: Đổ bộ từ đây (Kết)

Nam Hải Thập Tứ Lang

18/03/2013

“Các ngươi phụ trách sản xuất, ta phụ trách tiêu thụ.” Dương Túc Phong vỗ ngực, tạo niềm tin vững vàng cho các bộ phận kinh tế có thể thu về lợi nhuận. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Mặc dù thị trường đại lục Y Lan không dễ dàng mở ra, nhưng chỉ cần đao thương của quân Lam Vũ đủ sắc, thì chắc chắn sẽ có người phải tự tay mở rộng thị trường nghênh đón, còn nếu ngoan cố không chịu mở ra, quân Lam Vũ không thể làm gì khác hơn là phải dùng đao súng và thuốc nổ làm áp lực để mở ra.

Sau khi đã quyết định xong cách hạng mục chính sách cơ bản, Dương Túc Phong lập tức phái ra nhân viên đến tìm hiểu tình hình ở Hương Xuyên đạo. Hương Xuyên đạo ở giữa Kim Xuyên đạo và biển Linh Đình, nắm được Hương Xuyên đạo, chẳng khác nào đả thông được con đường liên lạc với địa khu Mỹ Ni Tư. Có điều sau khi chiến tranh xảy ra, Hương Xuyên đạo đã bị Long gia của Anh Xuyên đạo khống chế, trải qua hơn một năm cố gắng, Long gia tại Hương Xuyên đạo đã xây dựng được bộ máy thống trị hữu hiệu, hoàn toàn nằm trong phạm vi thế lực của Long gia.

Nếu như đả thông được con đường Hương Xuyên đạo, như vậy quân Lam Vũ sẽ có thêm một lộ tuyến tiếp tế, có thể cải thiện hoàn cảnh trước mắt của quân Lam Vũ. Song nếu như vậy, có khả năng sẽ gây ra bất an lớn cho triều đình đế quốc và bốn gia tộc lớn Phong Hỏa Vân Long, nhất là khiến cho Long gia ở Anh Xuyên đạo phải lo lắng mãnh liệt. Ngay từ rất sớm. Quân Lam Vũ đã nghĩ tới khả năng đả thông Hương Xuyên đạo, thông qua Hương Xuyên đạo, cung cấp vật tư để tiếp viện, nhưng kết cấu công nghiệp quân sự ở phía Tây địa khu La Ni Tây Á không còn hoàn thiện, không cách nào cung cấp đủ nhu yếu phẩm cho quân đội mà quân Lam Vũ đòi hỏi, hơn nữa khí hậu biển Linh Đình lại khốc liệt như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều là sóng to gió lớn, biển động rất mạnh, đối với chiến thuyển vận chuyển khổng lồ mà nói, quả thật rất nguy hiểm, cho nên cuối cùng đành bỏ qua. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Có điều đây cũng không phải là nguyên nhân cuối cùng khiến cho quân Lam Vũ phải suy nghĩ bỏ qua cho Hương Xuyên đạo. Nguyên nhân căn bản nhất là vấn đề năng suất vận chuyển vật tư. Nếu thông qua Kim Xuyên đạo để vận chuyển vật tư, thì trước tiên phải thông qua lục địa chuyển vật tư đến bến tàu biển Linh Đình, sau đó thông qua vận chuyển đường thủy chở đến bến tàu Hương Xuyên đạo, sau đó lại vận chuyển xuyên qua lục địa tới Kim Xuyên đạo. Trung gian phải trải qua nhiều khâu tháo xuống, đóng lên hàng hóa vật tư, khá là phiền toái. Hơn nữa hiệu suất lại giảm xuống. Hiện tại tuyến vận chuyển yếu nhất của quân Lam Vũ chính là vận chuyển bằng đường bộ, ở những nơi không có đường sắt, một lần chuyển hết số hàng hóa đầy một con tàu, cần phải có bốn năm chiếc xe ngựa mới có thể chở hết, vấn đề phiền phức này thật sự không phải là chuyện mà ngành hậu cần quân Lam Vũ có thể tiếp nhận được. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Quân Lam Vũ về sau kiến thiết đại bộ phận cơ sở công nghiệp quân sự đều ở gần bến tàu, tỉ như ven bờ Cách Lai Mỹ, ven bờ địa khu La Ni Tây Á. Chính là hy vọng có thể gắng hết sức có được cách thức vận chuyển đường thủy giá rẻ, các vật tư quân dụng xuất xưởng ra là được trực tiếp đóng lên tàu, vận chuyển thẳng một đường đến Kim Xuyên đạo là dỡ hàng, tận lực giảm bớt các khâu dỡ dàng, bốc hàng trung gian. Hiện tại việc vận chuyển vật tư của quân Lam Vũ, thậm chí tận lực cắt giảm lộ trình ghé đảo Sùng Minh để tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Có điều, mặc dù trước mắt chưa phải là thời cơ tốt nhất để khống chế Hương Xuyên đạo, nhưng nếu là phía Tây bán đảo Hỏa Long ở xa hơn thì lại khác. Dương Túc Phong quyết định phái đội quân tăng cường liên lạc với vương quốc Đồ Lan và vương quốc Lôi Mông ở phía Tây bán đảo Hỏa Long. Hy vọng có thể sử dụng cách thức hòa bình hoặc bán vũ lực khống chế nó, cứ cho là không thể khống chế đi nữa, thì ít nhất cũng phải bức cho bọn hắn phải hợp tác toàn diện với quân Lam Vũ. Bán đảo Hỏa Long có trữ lượng tài nguyên khoáng sản và trữ lượng gỗ rất lớn, những thứ này đều là nhu cầu cấp bách nhất của quân Lam Vũ ở Kim Xuyên đạo, nhất là nền công nghiệp quân sự đang bước đầu xây dựng nền móng tại Kim Xuyên đạo. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Công nghiệp quân sự của Kim Xuyên đạo nếu như muốn ưu tiên kiến thiết đầu tiên thì nhất định phải ưu tiên cho xây dựng nhà máy sản xuất đạn dược. Dương Túc Phong không trông cậy vào việc quân Lam Vũ có thể sản xuất vũ khí hạng nặng ở Kim Xuyên đạo, nhưng tối thiểu cũng thỏa mãn được nhu cầu đạn dược cơ bản, nếu không, cuộc chiến kéo dài sau này, quân Lam Vũ sẽ rơi vào thế bị động. Tại địa khu cảng Liên Vân của Kim Xuyên đạo, có xưởng đóng giày quân đội cho hải quân đế quốc trước đây, mặc dù đã cũ kỹ lắm rồi, nhưng có một số bộ phận thiết bị phương tiện vẫn còn có thể sử dụng được, trợ lý bộ trưởng hậu cần Hứa Tưởng Tưởng đã bắt tay vào thực hiện kế hoạch xây dựng xưởng chế tạo đạn dược ở cảng Liên Vân, cố gắng hết sức để trước thời điểm cuối năm có thể sản xuất được loại đạn phổ biến mà quân Lam Vũ cần: đạn súng trường. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu



Y Lợi Á Đặc tới gặp Dương Túc Phong, báo cáo sơ bộ tình hình, hắn đã tìm hiểu chi tiết rõ ràng về tình hình liên quan đến tuyến đường sắt Thiên Hữu, phát hiện ra tuyến đường sắt Thiên Hữu cũng bị phá hủy nghiêm trọng, các đinh vít đều bị tháo ra toàn bộ, các thanh ray nặng cũng bị tháo rời, vứt sang một bên, song cũng còn may, các đoàn tàu chưa bị hư hỏng nghiêm trọng, đầu máy xe lửa mặc dù thất lạc lung tung, nhưng nếu trải qua sửa chữa sau này, hẳn là có thể đưa vào sử dụng được tiếp, các phương tiện thiết bị khác mặc dù bị phá hư, nhưng vẫn còn ở trong phạm vi có thể sửa chữa được. Dù sao thì cũng chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa, có méo mó, vụn vỡ không đẹp mắt lắm thì cũng không cần phải để ý làm gì.

Căn cứ vào nhu cầu tác chiến, quân Lam Vũ phải nhanh chóng sửa chữa tuyến đường sắt từ cảng Kim Lăng đến phủ Vĩnh Thuận, để tạo thuận lợi cho việc vận chuyển vật tư. Về phía Bắc phủ Vĩnh Thuận, quân Lam Vũ tạm thời mặc kệ, không phải không muốn quản, mà là quản không được. Tại Kim Xuyên đạo, quân Lam Vũ trước mắt cái gì cũng đều phải khẩn trương, khó có khả năng có nhiều vật tư như vậy để có thể sửa chữa hết các tuyến đường sắt. Đợt vận chuyển vật tư đại quy mô tiếp theo cần ít nhất hai tháng sau mới tới, trong thời gian hai tháng này, tất cả vật tư đều cực kỳ quý hiếm.

Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Đường xá ở khu vực ven biển nam bộ Kim Xuyên đạo cũng cần phải nhanh chóng sửa chữa, những con đường này đều ở trong phạm vi khống chế của chúng ta, các ngươi có thể yên tâm tiến hành công việc.”

Y Lợi Á Đặc phẫn nộ nói: “Đế quốc đối xử với dân chúng của mình quả thật quá tàn nhẫn, đang tâm biến một Kim Xuyên đạo phồn hoa trở thành điêu tàn còn hơn Mỹ Ni Tư trước kia, quả thực là còn hung tàn hơn cả bọn xâm lược Mã Toa.”

Dương Túc Phong có chút cười khổ.

Đối mặt với cảnh tượng hoang tàn, vật đổi sao dời trước mắt, Dương Túc Phong cũng phi thường cảm khái, nhưng không thể nói nên lời, đế quốc Đường Xuyên làm như vậy, trên danh nghĩa là nói để phòng ngừa nước Mã Toa lợi dụng cơ hội vơ vét Kim Xuyên đạo, nhưng trên thực tế, bọn họ muốn phòng ngừa chính là quân Lam Vũ. Triều đình không hy vọng quân Lam Vũ có được bất kỳ lợi lộc gì trên đế quốc nội địa, bọn họ chỉ hy vọng, sau khi quân Lam Vũ đổ bộ, khai chiến với quân Mã Toa, hai bên lưỡng bại câu thương là tốt rồi. Nếu như quân Lam Vũ cùng quân đội Mã Toa đồng quy vu tận, thì ắt hẳn hoàng đế chí tôn thần thánh Đường Minh bệ hạ phải trẻ lại ít nhất ba mươi tuổi.

Đứng trên gác mái vọng lâu của cảng Kim Lăng, Dương Túc Phong đau khổ nhìn một lượt khắp mảnh đất hoang tàn, không có lấy một bóng người này. Mảnh đất này từng là tỉnh phần phồn hoa nhất, giàu có nhất đế quốc Đường Xuyên, nhưng hiện tại thoạt nhìn, cái gì cũng không có, chỉ còn lại có một mảnh hoang tàn, mà người gây nên thảm cảnh này, không phải quân đội Mã Toa, mà là triều đình đế quốc Đường Xuyên. Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là buồn bực tự hỏi mình, chẳng lẽ đối với triều đình đế quốc Đường Xuyên, mình còn đáng sợ hơn so với quân xâm lược Mã Toa?

Bách Viên Sùng rón rén bước tới báo cáo: “Phong thống lĩnh, bộ đội tiền tuyến của chúng ta bắt được một người, hắn nói hắn là Đường Hạc điện hạ, muốn cầu kiến ngài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook