Chương 300: Đồng minh tan vỡ (4)
Nam Hải Thập Tứ Lang
18/03/2013
Trong phòng hội nghị ầm ĩ cả lên, hai người tranh cãi không dứt.
Khắc Lai Mỗ không nói gì, Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cũng chẳng lên tiếng.
Hai người đều là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không tùy tiện đưa ra quyết định, có một số lời hai người họ không thể nói ra được, chỉ đành giao cho trợ thủ của mình nói. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hai phó thủ chính là đại biểu cho những ý kiến mà bọn họ không thể phát biểu.
Trong lòng Khắc Lai Mỗ cảm thấy có chút đau khổ, không kìm được lặng lẽ thở dài, thầm tự hỏi bản thân, cái liên minh đồng sàng dị mộng này còn có thể đưa tới được tác dụng gì? Còn có cần phải tồn tại nữa không?
Bất quá đối với phương hướng công kích của quân Lam Vũ, đúng là hắn không nghĩ ra được. Quân Lam Vũ trước nay luôn bị động đánh trả, chỉ có gặp phải người khác trêu chọc mới phản kích. Nhưng lần này, quân Lam Vũ lại chủ động tấn công, rốt cuộc ý đồ thế nào, hắn còn chưa biết được. Mà quân Lam Vũ muốn đạt được mục đích thế nào mới chịu dừng tay, ngành tình báo cũng không hay biết.
“ Các vị lấy ngọn bỏ gốc cả rồi.” Một giọng nữ du dương lạnh nhạt nói. Giọng nói không lớn, nhưng vừa đúng lúc tranh cãi giữa hai người yếu ớt nhất, mỗi người trong phòng hội nghị đều nghe thấy rõ ràng. Thác Tư Tháp Áo và Tắc Lai Bội Ô đang tranh luận kịch liệt cũng nhận thấy một loại cảm giác khác thường, bất giác ngừng tranh cãi, hậm hực ngồi xuống.
Người lên tiếng chính là nữ tế ti bên cạnh Tụ Phong.
Người có mặt đều nhìn nữ tế ti thần bí đó, không biết rốt cuộc có lai lịch gì, trong lúc giới thiệu vừa rồi, nàng chỉ nói mấy chữ, đó chính là tên của nàng, Da Trạch Bội Ti, còn về nhưng điều khác đều không hề biết. Nhưng từ tính cách trầm tĩnh của nàng, thân thể thong thả, đường cong tuyệt đẹp, và giọng nói trong trẻo, cùng sắc đẹp vô tình lộ ra dưới lớp khăn che mặt, vẫn rất làm người ta động lòng. Nhất là thân phận nữ tế ti của nàng, càng làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Trên thực tế, vương quốc Ương Già trong mắt người khác, luôn là một quốc gia thần bị, cái quốc gia này bắt đầu từ khi sinh ra, đã mang theo rất nhiều truyền thuyết làm người ta khao khát. Giông như vương quốc Lâu Lan, vương quốc Ương Già cũng là quốc gia mang phục tục xã hội mẫu hệ, nữ nhân ở trong nước có địa vị cao quý, người nắm quyền của nó cũng cơ bản đều là giới nữ, hơn nữa là nữ giới tuổi trẻ mỹ lệ.
Nhưng điều đó vẫn chưa phải là chỗ làm người ta say mê vương quốc Ương Già nhất.
Chỗ làm người ta mê đắm nhất của vương quốc Ương Già, chính là ba chữ “quyền đêm đầu”. Đêm đầu tiên của nữ tử vương quốc Ương Già, là có thể dùng tiền hoặc vật ngang giá khác trao đổi, nữ tử càng có thân phận càng xinh đẹp thì giá càng cao. Đây đã trở thành phong tục ước định từ xưa, cho dù là cao quý như nữ vương thậm chí là đại tế ti cũng không thể thay đổi được loại vận mệnh này của nữ nhân Ương Già, cho nên gần như mỗi một nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân Ương Già, đều sẽ nghĩ tới từ ngữ làm người ta suy nghĩ vẩn vơ: quyền đêm đầu.
Những người ngồi đây đều lăn lộn trong nữ sắc ra, đối với nữ nhân tất nhiên không xa lạ gì, bọn chúng đều có thể nhìn ra Tụ Phong và vị nữ tế ti thần bí kia đều là xử nữ giữ thân như ngọc, quyền đêm đầu của các nàng vẫn chưa ai giành được. Tụ Phong vốn là nữ tử dung mạo thanh tú hơn nữa đầy khí chất, vị nữ tế ti thần bí kia hiển nhiên cũng có chút lai lịch, mỹ lệ mà cao quý, đúng là làm người ta động lòng.Thậm chí có người ở đây không kìm được suy nghĩ nhơ bẩn, không biết quyền đêm đầu của Tụ Phong và nữ tế ti rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Ai có tư cách giành được quyền đêm đầu của hai nàng? Còn có nữ vương Ương Già thần bí cao quý, không biết quyền đêm đầu của nàng muốn dâng cho ai?
Tụ Phong và nữ tế ti đương nhiên nhìn ra sự nhơ bẩn trong lòng những nam nhân này, nhưng sắc mặt không đổi, thản nhiên như thường.
Trong lòng các nàng, đều đang thầm khinh bỉ, bọn chúng mặc dù biết cái phong tục cổ xưa này, nhưng bọn chúng lại quên mất, nữ nhân Ương Già nếu như quyết tâm không gả đi, thì có thể đem quyền đêm đầu giữ tới khi mình qua đời, gọi là “tới thanh thanh bạch bạch, đi thanh thanh bạch bạch”. Đương nhiên, ở giữa phải tới một số chùa miếu cử hành một số nghĩ thức, hơn nữa mời người làm chứng, nếu như sau khi chấp hành nghi thức, lại cùng nam nhân có quan hệ thân mật, làm bẩn cơ thể thánh bạch, nữ nhân đó sẽ bị xử tử trước mặt mọi người.
Trong số tướng quân ngồi đây thì Khắc Lai Mỗ là ít chút trọng nữ sắc nhất, mau chóng thu lại tinh thần, thành khẩn nói: “Mời tế ti giải thích.”
Dạ Trạch Bội Ti thanh nhã đưa tay ra, sửa sang lại mái tóc bị thổi bay của nàng, cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa, làm cho đám ăn chơi như Bành Vĩ Vân nhìn có chút miệng khô cổ khát, không ngừng nuốt nước bọt. Nàng thong thả bình thản nói: “Tôi cho rằng, các vị không làm rõ một vấn đề, đó chính là quân Lam Vũ vì sao lại đánh? Còn Dương Túc Phong cũng vì sao mà đánh? Nếu như điều này không được làm rõ, làm sao có thẻ phán đoán được mục tiêu công kích của quân Lam Vũ?”
Tắc Lai Bội Ô nhíu mày nói: “Cái này có gì mà phải nghĩ, y muốn mở rộng thực lực mà thôi. Chiếm nhân khẩu và địa bàn, đây chính là mục đích căn bản nhất của chiến tranh, quân Lam Vũ cũng không thoát khỏi quan hệ này. Dương Túc Phong muốn bản thân càng thêm cường đại, thì phải chiém càng nhiều đất đai và nhân khẩu, ví như Tình Xuyên đạo, ví như Lỗ Ni Lợi Á, thậm chí còn có Cáp Lạp Lôi chúng tôi và Ương Già các vị.”
Có người gật đầu tán đồng.
Da Trạch Bội Ti khẽ lắc đầu, hàng mi xinh nhướng lên, ôn nhu nhã nhặn nói: “Đây là chỗ tôi thấy mọi người thiếu sót, mọi người có lẽ đã bị sự vật trước mắt che lấp, không nhìn thấy căn nguyên của sự tình. Mà trên thực tế, chỉ có nhìn rõ căn nguyên của sự tình, mới có thế thể phân tích tính chất của sự vật, mà tính chất của sự vật lại được quyết định bởi phương hương phát triển của sự vật. Nếu như chỉ căn cứ vào dấu hiệu bề ngoài để phán đoán, khẳng định sẽ phán đoán sai …”
Có người bắt đầu nhíu mày rồi.
Thác Tư Tháp Áo mày nhíu chặt, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nữ tế ti, làm phiền cô đừng có làm ra vẻ thần bí nữa, phiền cô nói rõ một chút được không? Cái gì mà biểu tượng của sự vật, bản chất của sự vật, chúng tôi đều là những kẻ thô lỗ, nghe không hiểu nổi đâu.”
Bành Vân Vĩ cũng gật đầu: “Đúng đây, chúng tôi muốn biết chính là bản chất Dương Túc Phong và quân Lam Vũ là gì, mục đích của bọn chúng là gì.”
Con mắt sâu thẳm của Da Trạch Bội Ti hơi ánh lên, con ngươi đen nhanh khẽ đảo quanh, không chút che dấu sự khinh miẹt nhìn hai người, tựa hồ bọn chúng thất là thiếu hiểu biết, lạnh lùng nói: “Các vị tướng quân, tầm mắt của các vị quá ngắn rồi, các vị chỉ nhìn thấy trước mắt, mà không nhìn thấy quá khứ và tương lai. Các vị có hiểu quá khứ của quân Lam Vũ không? Các vị có hiểu lịch sử của nó không? Các vị có biết quá khứ của Dương Túc Phong hay không? Có hiểu những cảnh ngộ và việc Dương Túc Phong trải qua…”
Thác Tư Tháp Áo lạnh lùng nói: “Theo chúng tôi biết, y chính là một tên tù của đế quốc Đường Xuyên, sau này lại biến thành tội phạm truy nã, tội phạm giết người, tội phạm giết người, tội phạm bắt cóc hiện giờ hình như lại thêm một cái danh xưng nghịch tặc. Tóm lại, y cùng lắm là một tên vô lại, một thằng khốn không việc ác gì không làm mà thôi. Y có thể sống tới ngày hôm nay mà không bị người ta giết chét, tôi cho rằng bất quá là trời cao đặc biệt chiếu cố y mà thôi.”
Bành Vĩ Vân nói: “Đúng thế! Báo chí đế quốc xưa nay chưa từng tập thể căm ghét một cá nhân như vậy, y quả thực là tên ác mã chưa từng có trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, chẳng có việc gì y không dám làm, cũng chẳng có việc gì y chưa làm, giết người cưỡng gian, bắt cóc vơ vét tài sản thì không nói nữa, chỉ nhìn riêng cái dạng y trả mặt với đế quốc Đường Xuyên, giống như là mắc bệnh tâm thần vậy. Đối với những việc xấu xa mình làm y một chút hổ thẹn cũng không có, còn quang minh chính đại thừa nhận, quả thực là không thể nói lý được.”
Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Trát Nhĩ đều chăm chú lắng nghe.
Da Trạch Bội Ti từa hồ chẳng có cảm giác gì với ác danh của Dương Túc Phong, tựa hồ y căn bản là một người xa lạ, hoặc là tên một cái vật thí nghiệm mà nàng nghiên cứu, thần sắc không đổi, vẫn bình thản nói: “Hai năm nay quân Lam Vũ quật khởi nhanh như vậy, mọi người cùng đều nhìn thấy, tôi cũng không nói nữa. Nhưng, không biết mọi người đã chuyên môn nghiên cứu về Dương Túc Phong chưa? Nghiên cứu về tính cách của y, tính khí của y, mục đích của y? Nhìn biểu tình của mọi người, tôi rất thất vọng, khẳng định mọi người đều chưa. Có lẽ các vị rất căm ghét y, nhưng điều này không thể trở thành lý do các vị coi thường y, bởi vì dù sao y cũng là đối thủ của các vị. Các vị không nghiên cứu cho rõ đối thủ, cho nên chẳng trách mà các vị thất bại…”
Khắc Lai Mỗ không nói gì, Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cũng chẳng lên tiếng.
Hai người đều là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không tùy tiện đưa ra quyết định, có một số lời hai người họ không thể nói ra được, chỉ đành giao cho trợ thủ của mình nói. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hai phó thủ chính là đại biểu cho những ý kiến mà bọn họ không thể phát biểu.
Trong lòng Khắc Lai Mỗ cảm thấy có chút đau khổ, không kìm được lặng lẽ thở dài, thầm tự hỏi bản thân, cái liên minh đồng sàng dị mộng này còn có thể đưa tới được tác dụng gì? Còn có cần phải tồn tại nữa không?
Bất quá đối với phương hướng công kích của quân Lam Vũ, đúng là hắn không nghĩ ra được. Quân Lam Vũ trước nay luôn bị động đánh trả, chỉ có gặp phải người khác trêu chọc mới phản kích. Nhưng lần này, quân Lam Vũ lại chủ động tấn công, rốt cuộc ý đồ thế nào, hắn còn chưa biết được. Mà quân Lam Vũ muốn đạt được mục đích thế nào mới chịu dừng tay, ngành tình báo cũng không hay biết.
“ Các vị lấy ngọn bỏ gốc cả rồi.” Một giọng nữ du dương lạnh nhạt nói. Giọng nói không lớn, nhưng vừa đúng lúc tranh cãi giữa hai người yếu ớt nhất, mỗi người trong phòng hội nghị đều nghe thấy rõ ràng. Thác Tư Tháp Áo và Tắc Lai Bội Ô đang tranh luận kịch liệt cũng nhận thấy một loại cảm giác khác thường, bất giác ngừng tranh cãi, hậm hực ngồi xuống.
Người lên tiếng chính là nữ tế ti bên cạnh Tụ Phong.
Người có mặt đều nhìn nữ tế ti thần bí đó, không biết rốt cuộc có lai lịch gì, trong lúc giới thiệu vừa rồi, nàng chỉ nói mấy chữ, đó chính là tên của nàng, Da Trạch Bội Ti, còn về nhưng điều khác đều không hề biết. Nhưng từ tính cách trầm tĩnh của nàng, thân thể thong thả, đường cong tuyệt đẹp, và giọng nói trong trẻo, cùng sắc đẹp vô tình lộ ra dưới lớp khăn che mặt, vẫn rất làm người ta động lòng. Nhất là thân phận nữ tế ti của nàng, càng làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Trên thực tế, vương quốc Ương Già trong mắt người khác, luôn là một quốc gia thần bị, cái quốc gia này bắt đầu từ khi sinh ra, đã mang theo rất nhiều truyền thuyết làm người ta khao khát. Giông như vương quốc Lâu Lan, vương quốc Ương Già cũng là quốc gia mang phục tục xã hội mẫu hệ, nữ nhân ở trong nước có địa vị cao quý, người nắm quyền của nó cũng cơ bản đều là giới nữ, hơn nữa là nữ giới tuổi trẻ mỹ lệ.
Nhưng điều đó vẫn chưa phải là chỗ làm người ta say mê vương quốc Ương Già nhất.
Chỗ làm người ta mê đắm nhất của vương quốc Ương Già, chính là ba chữ “quyền đêm đầu”. Đêm đầu tiên của nữ tử vương quốc Ương Già, là có thể dùng tiền hoặc vật ngang giá khác trao đổi, nữ tử càng có thân phận càng xinh đẹp thì giá càng cao. Đây đã trở thành phong tục ước định từ xưa, cho dù là cao quý như nữ vương thậm chí là đại tế ti cũng không thể thay đổi được loại vận mệnh này của nữ nhân Ương Già, cho nên gần như mỗi một nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân Ương Già, đều sẽ nghĩ tới từ ngữ làm người ta suy nghĩ vẩn vơ: quyền đêm đầu.
Những người ngồi đây đều lăn lộn trong nữ sắc ra, đối với nữ nhân tất nhiên không xa lạ gì, bọn chúng đều có thể nhìn ra Tụ Phong và vị nữ tế ti thần bí kia đều là xử nữ giữ thân như ngọc, quyền đêm đầu của các nàng vẫn chưa ai giành được. Tụ Phong vốn là nữ tử dung mạo thanh tú hơn nữa đầy khí chất, vị nữ tế ti thần bí kia hiển nhiên cũng có chút lai lịch, mỹ lệ mà cao quý, đúng là làm người ta động lòng.Thậm chí có người ở đây không kìm được suy nghĩ nhơ bẩn, không biết quyền đêm đầu của Tụ Phong và nữ tế ti rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Ai có tư cách giành được quyền đêm đầu của hai nàng? Còn có nữ vương Ương Già thần bí cao quý, không biết quyền đêm đầu của nàng muốn dâng cho ai?
Tụ Phong và nữ tế ti đương nhiên nhìn ra sự nhơ bẩn trong lòng những nam nhân này, nhưng sắc mặt không đổi, thản nhiên như thường.
Trong lòng các nàng, đều đang thầm khinh bỉ, bọn chúng mặc dù biết cái phong tục cổ xưa này, nhưng bọn chúng lại quên mất, nữ nhân Ương Già nếu như quyết tâm không gả đi, thì có thể đem quyền đêm đầu giữ tới khi mình qua đời, gọi là “tới thanh thanh bạch bạch, đi thanh thanh bạch bạch”. Đương nhiên, ở giữa phải tới một số chùa miếu cử hành một số nghĩ thức, hơn nữa mời người làm chứng, nếu như sau khi chấp hành nghi thức, lại cùng nam nhân có quan hệ thân mật, làm bẩn cơ thể thánh bạch, nữ nhân đó sẽ bị xử tử trước mặt mọi người.
Trong số tướng quân ngồi đây thì Khắc Lai Mỗ là ít chút trọng nữ sắc nhất, mau chóng thu lại tinh thần, thành khẩn nói: “Mời tế ti giải thích.”
Dạ Trạch Bội Ti thanh nhã đưa tay ra, sửa sang lại mái tóc bị thổi bay của nàng, cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa, làm cho đám ăn chơi như Bành Vĩ Vân nhìn có chút miệng khô cổ khát, không ngừng nuốt nước bọt. Nàng thong thả bình thản nói: “Tôi cho rằng, các vị không làm rõ một vấn đề, đó chính là quân Lam Vũ vì sao lại đánh? Còn Dương Túc Phong cũng vì sao mà đánh? Nếu như điều này không được làm rõ, làm sao có thẻ phán đoán được mục tiêu công kích của quân Lam Vũ?”
Tắc Lai Bội Ô nhíu mày nói: “Cái này có gì mà phải nghĩ, y muốn mở rộng thực lực mà thôi. Chiếm nhân khẩu và địa bàn, đây chính là mục đích căn bản nhất của chiến tranh, quân Lam Vũ cũng không thoát khỏi quan hệ này. Dương Túc Phong muốn bản thân càng thêm cường đại, thì phải chiém càng nhiều đất đai và nhân khẩu, ví như Tình Xuyên đạo, ví như Lỗ Ni Lợi Á, thậm chí còn có Cáp Lạp Lôi chúng tôi và Ương Già các vị.”
Có người gật đầu tán đồng.
Da Trạch Bội Ti khẽ lắc đầu, hàng mi xinh nhướng lên, ôn nhu nhã nhặn nói: “Đây là chỗ tôi thấy mọi người thiếu sót, mọi người có lẽ đã bị sự vật trước mắt che lấp, không nhìn thấy căn nguyên của sự tình. Mà trên thực tế, chỉ có nhìn rõ căn nguyên của sự tình, mới có thế thể phân tích tính chất của sự vật, mà tính chất của sự vật lại được quyết định bởi phương hương phát triển của sự vật. Nếu như chỉ căn cứ vào dấu hiệu bề ngoài để phán đoán, khẳng định sẽ phán đoán sai …”
Có người bắt đầu nhíu mày rồi.
Thác Tư Tháp Áo mày nhíu chặt, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nữ tế ti, làm phiền cô đừng có làm ra vẻ thần bí nữa, phiền cô nói rõ một chút được không? Cái gì mà biểu tượng của sự vật, bản chất của sự vật, chúng tôi đều là những kẻ thô lỗ, nghe không hiểu nổi đâu.”
Bành Vân Vĩ cũng gật đầu: “Đúng đây, chúng tôi muốn biết chính là bản chất Dương Túc Phong và quân Lam Vũ là gì, mục đích của bọn chúng là gì.”
Con mắt sâu thẳm của Da Trạch Bội Ti hơi ánh lên, con ngươi đen nhanh khẽ đảo quanh, không chút che dấu sự khinh miẹt nhìn hai người, tựa hồ bọn chúng thất là thiếu hiểu biết, lạnh lùng nói: “Các vị tướng quân, tầm mắt của các vị quá ngắn rồi, các vị chỉ nhìn thấy trước mắt, mà không nhìn thấy quá khứ và tương lai. Các vị có hiểu quá khứ của quân Lam Vũ không? Các vị có hiểu lịch sử của nó không? Các vị có biết quá khứ của Dương Túc Phong hay không? Có hiểu những cảnh ngộ và việc Dương Túc Phong trải qua…”
Thác Tư Tháp Áo lạnh lùng nói: “Theo chúng tôi biết, y chính là một tên tù của đế quốc Đường Xuyên, sau này lại biến thành tội phạm truy nã, tội phạm giết người, tội phạm giết người, tội phạm bắt cóc hiện giờ hình như lại thêm một cái danh xưng nghịch tặc. Tóm lại, y cùng lắm là một tên vô lại, một thằng khốn không việc ác gì không làm mà thôi. Y có thể sống tới ngày hôm nay mà không bị người ta giết chét, tôi cho rằng bất quá là trời cao đặc biệt chiếu cố y mà thôi.”
Bành Vĩ Vân nói: “Đúng thế! Báo chí đế quốc xưa nay chưa từng tập thể căm ghét một cá nhân như vậy, y quả thực là tên ác mã chưa từng có trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, chẳng có việc gì y không dám làm, cũng chẳng có việc gì y chưa làm, giết người cưỡng gian, bắt cóc vơ vét tài sản thì không nói nữa, chỉ nhìn riêng cái dạng y trả mặt với đế quốc Đường Xuyên, giống như là mắc bệnh tâm thần vậy. Đối với những việc xấu xa mình làm y một chút hổ thẹn cũng không có, còn quang minh chính đại thừa nhận, quả thực là không thể nói lý được.”
Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Trát Nhĩ đều chăm chú lắng nghe.
Da Trạch Bội Ti từa hồ chẳng có cảm giác gì với ác danh của Dương Túc Phong, tựa hồ y căn bản là một người xa lạ, hoặc là tên một cái vật thí nghiệm mà nàng nghiên cứu, thần sắc không đổi, vẫn bình thản nói: “Hai năm nay quân Lam Vũ quật khởi nhanh như vậy, mọi người cùng đều nhìn thấy, tôi cũng không nói nữa. Nhưng, không biết mọi người đã chuyên môn nghiên cứu về Dương Túc Phong chưa? Nghiên cứu về tính cách của y, tính khí của y, mục đích của y? Nhìn biểu tình của mọi người, tôi rất thất vọng, khẳng định mọi người đều chưa. Có lẽ các vị rất căm ghét y, nhưng điều này không thể trở thành lý do các vị coi thường y, bởi vì dù sao y cũng là đối thủ của các vị. Các vị không nghiên cứu cho rõ đối thủ, cho nên chẳng trách mà các vị thất bại…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.